Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 269
Một người phụ nữ dáng vẻ quê mùa, tướng mạo bình thường, vẻ mặt trung thực chất phác ngồi ở bên cạnh bà ta lập tức đứng lên, đoạt lấy cái chén trong tay Lưu Tiền chạy đi xới cơm cho bà ta.
Trong lòng Từ Mai lập tức trợn trừng một cái, cô biết đây là thái độ bình thường của bà mẹ chồng này, ở nhà bà ta đã dạy dỗ hai cô con dâu như vậy đấy. Mà hai người con dâu cũng bị bà ta thu thập giống như chim cút.
Nhưng hiện tại bà ta nạt nộ lớn tiếng như vậy, hẳn là muốn cho cô xem.
Cô chưa từng bị bà ta dạy dỗ như vậy, đoán chừng đã nhịn đến mức khó chịu rồi.
"Mọi người ăn đi, con vào nghỉ ngơi trước." Từ Mai nói.
"Sao vậy? Cô không ăn cơm nữa hả?" Mắt mẹ Lưu đã trừng lên, một bộ sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Cô ta đang muốn giở trò tính khí ra với bà ta sao?
"Con đau tay, không thể cầm chén." Từ Mai nói xong thật sự không chịu được rồi, xoay người rời đi.
"Ai xem cô ta kia, đây là thái độ gì vậy?" Mẹ Lưu nhìn cửa phòng đóng lại nói.
Trên bàn cơm, ông bà nội cùng cha Lưu Tiền, còn có hai anh trai đều nhíu mày.
Từ khi vào cửa, Từ Mai còn chưa cùng bọn họ chào hỏi, hơn nữa không ăn cơm đã bỏ đi xác thực có khả năng đang cáu kỉnh.
"Cô ấy đau tay, khó chịu." Lưu Tiền đứng ở đó, nhíu mày nói ra.
Sắc mặt của hắn có chút không tốt.
Mấy người Lưu gia lập tức không có ý kiến rồi.
Ăn cơm ăn cơm.
Hiện tại Lưu Tiền đang có địa vị hết sức quan trọng ở trong nhà, không có ai nguyện ý đắc tội hắn.
Chị dâu cả và chị dâu hai của Lưu Tiền lập tức hâm mộ nhìn thoáng qua gian phòng Từ Mai, cùng là đàn ông Lưu gia, sao người đàn ông của bọn họ không thay bọn họ nói chuyện!
Mà người đàn ông của bọn họ, chỉ biết nghe mẹ xúi giục đánh bọn họ!
Lưu Tiền cũng không có tâm tình ăn cơm, nhưng nếu hắn không ăn..., hắn biết mẹ khẳng định sẽ làm ầm ĩ.
Hắn ngồi vào trên bàn trầm mặc mà ăn mấy ngụm cơm sau đó trở về phòng.
Trong phòng, Từ Mai đang bôi thuốc mỡ.
Tay cô bị nứt nẻ quá nghiêm trọng, chỉ một lát không bôi đã cảm thấy bắt đầu ngứa, muốn cắt tay ra.
"Vợ, đừng nóng giận." Lưu Tiền đi qua ôm cô ấy nhỏ giọng nói.
"Hừ." Từ Mai hừ lạnh một tiếng: "Thật không nghĩ tới, anh lại lớn lên ở gia đình như thế này đấy, anh về sau giống như hai anh trai của mình không, chửi mắng em, nói đánh là đánh?"
Đối với phụ nữ luôn mắng chửi, nói đánh là đánh, đây là thái độ bình thường, cho nên người Lưu gia căn bản không tránh tân nương tử là cô.
Ở Lưu gia một tháng, hai người chị dâu này đã bị đánh 18 lần, cô đã đếm đây này.
Tuy thời đại này tư tưởng trọng nam khinh nữ còn nặng, nhưng ở thủ đô đến cùng cũng khá hơn một chút, văn minh hơn một chút, vợ chồng chú trọng tương kính như tân.
Lúc này đến Lưu gia, cũng là lần đầu tiêu cô ra khỏi thủ đô, lần đầu tiên đến một nơi xa như vậy, lần đầu tiên biết phụ nữ còn phải trải qua cuộc sống y hệt nô lệ như vậy!
Đây là nhà cô, có nhiều bàn, phụ nữ còn có thể ngồi trên bàn ăn cơm.
Lúc ở thôn Lưu gia, phụ nữ đều phải ở phòng bếp chuẩn bị bữa ăn, sau đó chờ ăn cơm thừa canh cặn của đàn ông đấy!
Mà tân nương tử như cô cũng cùng đãi ngộ!
Cũng may cuộc sống của Lưu gia không tệ, phụ nữ nhân không cần ăn cơm thừa, đủ đồ ăn.
Nhưng ở phòng bếp ngồi trên một cái ghế gỗ ăn cơm, chính là lúc cô chán nản nhất. . . . Ah, cô chán nản là hồi thiếu chút nữa c.h.ế.t đói, không có cơm ăn.
Từ Mai nhớ tới liền tức giận, đưa tay húc Lưu Tiền.
Sau đó "Ai ôi!!!" Một tiếng.
Tay đau.
Tay sưng lập tức có chỗ bị nứt ra, chảy máu.
"Làm sao vậy làm sao vậy?" Lưu Tiền đau lòng vô cùng, nhanh chóng đi tìm đồ cầm máu, trở về cầm tay cô ấy thổi.
Động tĩnh trong phòng mấy người bên ngoài đều nghe được rõ ràng.
Nhà Lưu Tiền là nhà cấp bốn tiêu chuẩn, chỉ là có chút nhỏ.
Nhà giữa 3 gian, sương phòng phía đông và tây có hai gian.
Phòng ngủ của bọn họ ở gian phía đông nhà giữa, những người khác ăn cơm ở gian thứ hai.
Lưu lão gia tử quăng đũa: "Không ăn nữa."
Ông ta là người lớn tuổi nhất, ông ta không ăn, ai cũng không được ăn nữa.
Mẹ Lưu lập tức vươn cổ hét vào trong phòng: "Đã ăn xong, thu thập bàn."
Từ Mai lập tức liếc trắng Lưu Tiền, quơ quơ tay của mình.
"Em cứ ngồi, đừng nhúc nhích." Lưu Tiền nhỏ giọng nói với cô ấy.
Nói xong cũng muốn đứng dậy, lập tức bị Từ Mai giữ chặt: "Anh không đi ra ngoài ngược lại không có việc gì, anh đi ra ngoài, chính là lửa cháy đổ thêm dầu."
Lưu Tiền nghĩ cũng đúng.
Hắn từ trước đến nay thông minh, biết ăn nói biết làm việc , chỉ là chuyện nhà mình, hắn rất ít dụng tâm phỏng đoán.
Người nhà mình, còn chơi trò tâm nhãn gì?
Nhưng hiện tại hắn phát hiện, không chơi không được, bằng không thì vợ sẽ bị bắt nạt nha.
Hắn lập tức ôm Từ Mai ngồi yên rồi, giả bộ như không nghe thấy.
"Đã ăn xong! Thu thập bàn!" Mẹ Lưu nhịn, cũng không nói hai chữ "Đi ra".
Từ Mai liền không đi ra.
Đến khi hai chị dâu và mấy người phụ nữ bên ngoài thu dọn xong, cô cũng không đi ra ngoài.
Mẹ Lưu tức giận đến sắc mặt trắng bệch, bà ta cảm giác đứa con dâu này muốn lên trời rồi!
Bàn thu thập xong, Từ Mai cũng từ trong nhà đi ra, mặc kệ biểu cảm của mẹ Lưu, cười hì hì nói: "Dự báo thời tiết báo ngày mai thời tiết tốt, để cho Lưu Tiền mang mọi người đi thủ đô dạo chơi, mọi người muốn đi đâu cứ nói với anh ấy."
Mẹ Lưu lập tức nói: "Không cần Lưu Tiền đi theo chúng ta, là một người đàn ông, công tác quan trọng hơn, cô dẫn chúng tôi đi là được."
"Vậy có thể không đi." Từ Mai vừa cười vừa nói: "Hôm nay đi gặp bà chủ, bà chủ nói này mai con đến bàn giao công việc một chút."
"Để cho Lưu Tiền cùng bà chủ bàn giao." Mẹ Lưu nói.
Từ Mai cười cười: "Không được ah, con là giám đốc nhà xưởng, Lưu Tiền chỉ là phó giám đốc, bà chủ có việc chỉ tìm con, không tìm anh ấy."
Lưu Tiền cũng nói: "Đúng, bà chủ có việc chỉ tìm cô ấy, mà con kỳ thật chỉ là nhân viên bán hàng, bất cứ chuyện gì của nhà xưởng, con đều mặc kệ, cũng không cần biết."
Người Lưu gia đều ngây người, hoá ra là cái dạng này?
Từ Mai là giám đốc? So với Lưu Tiền còn lợi hại hơn?
Phụ nữ sao có thể là giám đốc? Sao có thể qua mặt đàn ông được?
"Không được, hiện tại con phải trở về nhà xưởng nhìn một cái, không nhìn sẽ lo lắng." Từ Mai nói ra.
Cái nhà này một khắc cô cũng không tiếp đãi nổi nữa, cô cảm giác nếu mình không đi, sẽ phải nghênh đón một trận thuyết giáo tẩy não của người Lưu gia.
Cái gì mà đàn ông là trời, phụ nữ sinh ra là để phục vụ đàn ông, blah blah blah, cô đã nghe cả tháng rồi.
"Anh đưa em đi." Lưu Tiền nói ra.
Hai người trực tiếp đi ra ngoài, lái xe, rời đi.
Là giám đốc và phó giám đốc của nhà máy thực phẩm lớn nhất thủ đô, họ sở hữu một chiếc xe jeep.
Người Lưu gia còn đang ngẩn người nhìn theo khói xe.
Từ Mai để Lưu Tiền đưa mình đến nhà Hoa Chiêu, sau đó đem Lưu Tiền đuổi đi, để hắn đến nhà xưởng rồi.
Cô sắp phàn nàn về Lưu gia, hắn không thích hợp nghe thấy.
"Cô không thấy bộ dạng đó của cha mẹ hắn, ha ha ha, c.h.ế.t cười rồi!" Từ Mai nhìn thấy Hoa Chiêu liền nói một chầu.
Rốt cuộc cũng có một nơi để nói rồi, cô ấy cảm giác nói ra tâm tình tốt hơn nhiều.
Hoa Chiêu lại buồn: "Loại người này tư tưởng vĩnh viễn không thay đổi được rồi, tương lai cô làm sao bây giờ."
"Còn có thể làm sao, phụ vụ ăn uống vài ngày rồi đem bọn hắn tiễn đi." Từ Mai thở dài nói ra.
"Chỉ sợ bọn hắn không đi." Hoa Chiêu nói.
"Ai nha! Cô đừng miệng quạ đen!" Từ Mai reo lên.
Hoa Chiêu cười cười: "Tôi chỉ phỏng đoán một cách hợp lý, trải nghiệm cuộc sống ở thủ đô rồi, ai còn muốn quay trở lại thâm sơn cùng cốc nữa? Thực sự có thể xem ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình sao?"
"Ai!" Từ Mai ngã vào trên ghế: "Vậy cô nói làm sao bây giờ?"
Kỳ thật cô ấy cũng đã nghĩ như vậy, chỉ có điều không dám thừa nhận mà thôi.
"Cô không biết gia đình họ gia trưởng cỡ nào! Tôi vẫn biết người trong nước trọng nam khinh nữ, nhưng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy! Phụ nữ ở chỗ đó không có một chút quyền lợi nói chuyện nào! Ngoại trừ mẹ chồng, tôi. . ." Từ Mai dừng lại.
Lúc nào cô mấy mới có thể trở thành mẹ chồng?
Tuy chuyện Hoa Chiêu nói đã cho cô ấy hi vọng, nhưng không đến ngày đó, cô ấy vẫn không thể tin được.
Cho nên cô ấy đối với cha mẹ Lưu Tiền cũng có chút nhường nhịn.
Bằng không thì với tính tình của cô ấy, đã sớm đáp trả lại.
"Được rồi không nói nữa." Từ Mai nói: "Chúng ta vẫn nên thương lượng một chút làm thế nào để đề phòng bọn hắn nhúng tay vào nhà máy thực phẩm, dựa vào Lưu Tiền, tôi cảm thấy không đáng tin, hắn vốn là người sĩ diện, ở trước mặt người nhà, đồng hương đặc biệt sĩ diện, để cho hắn mở miệng cự tuyệt, rất khó.
"Nếu tôi cự tuyệt..., bọn hắn sẽ gây chuyện." Từ Mai chỉ mới tưởng tượng một chút, đầu đã phình lớn rồi.
"Cô nhanh giúp tôi ah." Cô ấy cầu xin.
Hoa Chiêu liếc cô ấy: "Không phải là lại muốn tôi làm ác nhân sao? Không có vấn đề, bất quá cô phải bớt thời giờ đến nhà dạy cho bọn nhỏ một khoá, dạy bọn chúng một số kỹ năng cấp cứu và kiến thức ý tế cơ bản."
Cô có nhiều lần phát hiện mấy đứa nhỏ Diệp gia không có kiến thức y tế cơ bản, kể cả những đứa lớn, có một lần Gia Khánh có hơi bị phỏng, Tôn Hàn vậy mà chỉ huy người đi phòng bếp cầm xì-dầu trị phỏng cho thằng bé.
Thấy xì-dầu không dùng được, lại bôi kem đánh răng.
Cũng may bị phỏng vốn không nghiêm trọng, bằng không thì đã có thể chuyện xấu.
Hoa Chiêu cũng bó tay rồi, tự mình dạy không thành vấn đề, không bằng mời người có chuyên môn tới dạy một chút, vừa hay có Từ Mai ở đây rồi, cứ để cô ấy dạy thôi.
"Được được được! Không có vấn đề!" Từ Mai gật đầu như bằm tỏi: "Nếu cô muốn, tôi dạy bọn chúng thành bác sĩ cũng được!"
Không phải Từ Mai khoa trương, cô ấy có kinh nghiệm y tá lâu năm, so với bác sỹ vừa tốt nghiệp thời này xem bệnh còn lợi hại hơn.
Hơn nữa từ khi Hoa Chiêu nói với cô ấy về thụ tinh trong ống nghiệm, cô ấy càng quan tâm để ý y học hơn, giờ cô ấy không có việc gì làm thì sẽ nghiên cứu tài liệu y khoa, về lý thuyết thì cô ấy không kém gì một giáo viên y khoa tổng quát, dạy mấy đứa nhỏ không thành vấn đề.
"Cứ quyết định như vậy đi." Hoa Chiêu nói: "Chờ bọn hắn tìm đến nhà máy thực phẩm, cô hãy tới tìm tôi."
"Hi vọng không cần có ngày đó." Từ Mai chắp tay trước n.g.ự.c cầu nguyện.
"Không có khả năng, bọn hắn không biết cô là giám đốc còn may, hiện tại đã biết, nhất định sẽ lợi dụng thật tốt." Hoa Chiêu cười nói.
Từ Mai im lặng mà nhìn Hoa Chiêu, không thể nói dễ nghe chút sao?
Hoa Chiêu xoè tay với cô ấy.
...
Chuyện quả nhiên giống như Hoa Chiêu dự đoán, người Lưu cùng mấy người hàng xóm ở thủ đô chơi vài ngày, sắp đến lễ mừng năm mới, Lưu Tiền đưa cho bọn hắn vé tàu đã mua từ trước, Lưu lão gia tử rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Chúng ta không đi."
"Lão tam, cháu bây giờ đã bén rễ ở thủ đô, có nhà, có công tác, còn là một giám đốc, là người có uy tín danh dự rồi, nêm giúp đỡ an hem một chút đúng không?” Lưu lão gia tử nói.
"Đúng." Lưu Tiền gật đầu.
Hắn cũng làm như vậy đấy, mỗi tháng đều gửi về cho trong nhà không ít tiền sinh hoạt, hai anh trai đều đào nhà hầm lớn, mua TV cùng xe đạp, tuyệt đối là gia đình giàu có nhất trong mười dặm thôn xóm xung quanh, đều là hắn ra tiền.
Lưu lão gia tử biết hắn sẽ trả lời như vậy, rất hài lòng: "Vậy cháu cũng giúp các anh em bén rễ ở thủ đô đi! Lưu gia chúng ta, sau này sẽ là người thủ đô rồi!"
"Cũng giúp đỡ chúng ta một chút." Bảy cô tám dì cộng thêm hàng xóm nhanh chóng nhỏ giọng nói ra.
"Chúng tôi yêu cầu không cao, giúp chúng tôi tìm công tác, thuê phòng ở là được."
Lưu Tiền gật đầu, chuyện này với hắn mà nói không phải việc khó gì.
Hắn quen biết mấy giám đốc xưởng khác, không đến 100, cũng có 80, an bài mấy người không thành vấn đề.
"Được." Lưu lão gia tử rất hài lòng: "Vậy thì ngày mai a, dẫn bọn hắn đến nhà máy thực phẩm đi làm, vừa vặn cuối năm còn được phát bút tiền lương cùng đồ tết."
Từ Mai hai ngày này đang cùng Lưu Tiền thương lượng chuyện phát quà phúc lợi cho công nhân trong lễ mừng năm mới, bọn hắn đều nghe thấy được.
Nào là gà, nào là cá, lại là táo quýt đấy, một người phát một giỏ, sao lại phá sản như vậy? Ah, không phải dùng tiền của mình, vậy được.
Đã không phải tiêu tiền của mình, vậy đem hết người trong nhà vào a.
Lưu Tiền cười: "Chuyện này không được, còn có ba ngày nữa đã nghỉ đông rồi, lĩnh tiền lương lĩnh phúc lợi, không thích hợp."
Đừng nói nhà máy này là của Hoa Chiêu, dù là của người khác, hắn cũng không thể làm như vậy.
Hắn không phải loại người này.
Người Lưu gia lập tức trừng hắn.
Từ Mai cũng trừng hắn, trọng điểm là đây sao? Trọng điểm là bọn hắn muốn vào nhà máy thực phẩm công tác!
Giám đốc xưởng là cô đang đứng ở đây, nhưng tất cả mọi người xem như cô không tồn tại, chuyện an bài người vào nhà máy lại tìm Lưu Tiền nói.
Ánh mắt của cô rất có tính xuyên thấu, Lưu Tiền phát hiện, lập tức nói: "Còn có, vào làm trong nhà máy thực phẩm cũng không được, chúng con gần đây không có kế hoạch tuyển thêm công nhân."
Lại bị cự tuyệt!
Lưu lão gia tử rất không có mặt mũi: "Vậy thì đuổi mấy người! Rồi để cho bọn hắn đi vào."
Lưu Tiền. . . . .
"Chuyện này không được, không thể vô duyên vô cớ đuổi người." Lưu Tiền nói: "Mọi người cứ yên tâm ăn tết trước, con sẽ đi ra ngoài tìm phòng ở cho mọi người, năm sau con khẳng định tìm cho mỗi người một phần công tác phù hợp!"
Từ Mai vụng trộm lườm hắn một cái, hắn quả nhiên ôm đồm nhiều việc.
Nhưng mà đáp án này cũng không thể làm cho người Lưu gia vừa ý.
Từ Mai là giám đốc, hắn là phó giám đốc, vậy bọn họ ở trong nhà máy thực phẩm này sẽ rất thoải mái, muốn làm gì thì làm, không ai dám nói bọn hắn!
Làm ở trong xưởng khác, phải ăn nói khép nép, lại mệt mỏi, nghe người khác thét to, quá không tốt đúng không?
"Không được, bọn hắn phải đến nhà máy thực phẩm của các ngươi." Lưu lão gia tử mặt đen lên nói.
Ông ta tức giận mà nhìn Lưu Tiền.
Lưu Tiền cũng biết tính tình lão gia tử, hắn không sợ lão gia tử đánh hắn, nhưng vứt bỏ mặt mũi của ông ấy, hắn sợ ông nội của hắn sẽ tức chết.
Hắn khó xử mà nhìn Từ Mai.
Ánh mắt đã kích thích mẹ Lưu, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội!
Bà ta lập tức nhảy ra: "Anh nhìn nó làm gì? Chuyện nhà chúng ta nó định đoạt? Nó cưỡi lên đầu lên cổ anh ị coi như xong, còn muốn ngồi lên đầu cả nhà chúng ta ị? Lật trời rồi! Nào có ai làm phụ nữ như vậy? Phụ nữ như vậy nhà chúng tôi cũng không cần!"
Lưu lão gia tử mặt đen lên nhìn Từ Mai: "Cô không đồng ý chúng tôi vào nhà máy?"
Từ Mai nhịn, không để mình nói ra lời khó nghe, ôn tồn nói: "Không phải cháu không cho, là bà chủ của chúng cháu không cho, cô ấy định ra quy củ, nhà xưởng không nhận những người quen của nhau, cha mẹ cùng an hem ruột của cháu lúc trước muốn vào nhà máy công tác cũng không được."
"Thiên hạ còn có quy củ này?" Lưu lão gia tử hiển nhiên không tin: "Đây là quy củ cô tự mình định ra sao? Bà chủ của các người ở chỗ nào? Ta muốn đích thân hỏi một chút! Có phải là có chuyện như vậy không!"
"Được!" Từ Mai thống khoái nói.
"Đừng đừng đừng!" Lưu Tiền nhanh chóng ngăn cản.
Người nhà hiện tại đưa đến trước mặt Hoa Chiêu? Sao hắn cảm thấy có đi không về?
"Con xem! Người phụ nữ này của con đang làm trò quỷ!" Mẹ Lưu duỗi ngón tay ra, chỉ chỉ trên mặt Từ Mai.
Bà ta một bên ấn ấn một bên trừng mắt con trai.
Kết quả thấy Lưu Tiền tiến lên ngăn trước mặt Từ Mai, ôn tồn mà trấn an, giống như sợ cô ta tức giận.
Không giống với những gì bà ta nghĩ.
Trước kia bà ta làm như vậy với vợ thằng cả và thằng hai, chúng đã sớm xông lên đánh người rồi!
Thằng ba vậy mà ăn nói khép nép trấn an cô ta?
Không có tiền đồ! Thằng bất lực!
Người Lưu gia nhìn thấy cũng tức giận.
"Lão tam! Anh nhìn xem bây giờ anh có bộ dáng gì? Có phải là đàn ông nữa không!" Cha Lưu mắng.
Lưu Tiền cứng đờ, vừa kích động đã quên mất.
Khoé miệng Từ Mai cong lên một tia diễu cợt.
"Không phải muốn tìm bà chủ sao? Chúng ta đến nhà xưởng gặp a." Cô nói ra.
Đến nhà Hoa Chiêu, bọn hắn không xứng!
"Tiểu Mai!" Lưu Tiền hô.
Từ Mai lập tức ủy khuất mà nhìn hắn: "Không phải bọn hắn muốn gặp sao? Em không đáp ứng cũng không được! Anh không muốn? Vậy em cho anh một cơ khuyên nhủ bọn hắn, bằng không thì, nếu xảy ra chuyện gì em cũng mặc kệ."
Khá lắm, cô ta đây là đang uy h.i.ế.p bọn hắn?
Bà chủ của cô ta có thể ăn thịt người sao? Muốn gặp cũng không được?
"Đi! Hiện tại liền đi! Ta ngược lại muốn nhìn bà chủ của các ngươi lớn lên có ba đầu sáu tay không!" Lưu lão gia tử nhấc chân liền đi.
Đừng nhìn đã hơn 80 rồi, nhưng quanh năm làm việc tay chân, thực tế rất cứng cỏi, bước chân sưu sưu.
"Ai." Lưu Tiền nhìn Từ Mai thở dài.
Từ Mai lập tức tức giận, trừng mắt hắn: "Sao vậy? Em làm sai rồi hả?"
"Không có không có." Lưu Tiền lập tức chịu thua rồi.
Người nhà chắc chắn sẽ không đơn giản bị hắn thuyết phục đấy, hắn tận tình khuyên bảo cũng không có tác dụng, không bằng để cho bọn hắn đi gặp Hoa Chiêu. . . .
Chỉ là hi vọng Hoa Chiêu nể mặt hắn, có thể hạ thủ lưu tình.
Bất quá Lưu Tiền cũng không chắc, Hoa Chiêu thu thập người ta, mấy người Diệp gia còn không nương tay, hắn tính toán là cái gì ah. . . .
Từ Mai gọi điện thoại tới cho Hoa Chiêu, hai bên hẹn gặp ở nhà máy thực phẩm.
Bên này, ô tô chứa không nổi, nhưng tất cả mọi người muốn đi, cuối cùng Lưu Tiền lái xe chở ông bà nội cùng cha mẹ, những người khác để cho Từ Mai dẫn đi bằng xe buýt.
Bọn người đến cả buổi, đủ để đi thăm quan nhà máy thực phẩm, Hoa Chiêu mới khoan thai đến chậm.
Lúc cô thấy đôi tay kia của Từ Mai, cô đã không có ấn tượng tốt với người một nhà này rồi!
Nghe Từ Mai nói xong, càng không có rồi.
Cô mặc một chiếc áo khoác đen, theo sau là Lưu Minh cùng Chu Binh, chỉ là cùng Từ Mai cùng Lưu Tiền chào hỏi, sau đó đi kiểm tra nhà máy.
Kiểm tra một vòng xong, mới trở lại văn phòng.
"Chuyện gì?" Cô nhàn nhạt hỏi. Khí chất lạnh băng.
Người trong phòng lập tức thở mạnh cũng không dám.
Lưu Tiền nhìn cũng sợ.
Hoa Chiêu mấy lần thu thập người khác, cũng là một bộ dạng này.
"Không có việc gì! Chỉ là người nhà của tôi muốn đi thăm nhà xưởng một chút, tôi dẫn bọn hắn vào xem!" Hắn nói ra.
Hoa Chiêu lập tức nhíu mày nhìn hắn: "Nhà xưởng không cho phép người không có phận sự tiến vào, không biết sao? Biết rồi mà còn cố phạm phải? Tiền thưởng cuối năm không cần nữa."
Hai tay cô chống lên bàn, nhìn Lưu Tiền: "Lần sau tái phạm, anh có thể cân nhắc đổi lại công tác khác."
Cô rất nghiêm túc.
Nếu như người nhà ảnh hưởng nghiêm trọng tới công tác của hắn, vậy thì đổi!
"Tôi đã biết! Về sau sẽ không rồi!" Lưu Tiền nhanh chóng cam đoan nói.
Hắn thích công việc hiện tại, hắn muốn cùng Từ Mai làm việc với nhau, hắn muốn cùng Hoa Chiêu công tác!
"Chúng tôi không phải đến đi thăm quan, chúng ta là tới tìm việc làm." Mẹ Lưu đột nhiên mở miệng, bà ta hùng hồn nói: "Bà chủ, đây là hai đứa con trai khác của tôi, anh trai của Lưu Tiền, cũng có thể làm được! Cô cũng nên cho bọn hắn giúp cô làm việc? Cam đoan làm được không khác bao nhiêu so với Lưu Tiền!"
Bà ta vậy mà không sợ Hoa Chiêu.
Có cái gì phải sợ sao?
Bà ta còn tưởng rằng bà chủ này là người ba đầu sáu tay, hoá ra cũng chỉ là một đứa nhóc.
Phụ nữ. . . . Trời sinh không rời được đàn ông, làm gì cái gì cũng không được, cái gì cũng không phải!
Loại người như bà ta Hoa Chiêu đã gặp nhiều, cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Hoa Chiêu nhìn hai đứa con trai trong miệng bà ta, vóc người xấp xỉ Lưu Tiền, dáng người cũng cường tráng, nhưng bộ dạng lưu manh đấy, vừa nhìn đã thấy không trầm ổn, không làm được chuyện lớn.
Căn bản không thể nào so được với Lưu Tiền.
"Không cần." Hoa Chiêu quét mắt liếc bọn hắn, nói với Lưu Tiền: "Không có việc gì thì dẫn người đi ra ngoài đi, về sau đừng mang vào nữa là được."
Thân phận khác nhau, cự tuyệt người khác cũng đơn giản.
Chỉ làm khó được Lưu Tiền cùng Từ Mai, đối với cô cũng chỉ là một câu nói.
"Vâng." Lưu Tiền lập tức nói.
"Ai tôi nói này cô gái, sao lại vô lý như vậy? Một đứa con trai cũng dùng, ba con trai cũng là dùng, nhà máy của cô lớn như vậy, còn thiếu vị trí cho hai người bọn họ sao?" Bà Lưu bất mãn mà chất vấn Hoa Chiêu.
Dọa cho Lưu Tiền đổ mồ hôi lạnh.
Hắn nhanh chóng kéo mẹ đi.
Trước khi đi còn dốc sức liều mạng nháy mắt với Lưu Minh cùng Chu Binh, để cho bọn hắn hỗ trợ đem mọi người "mời" ra.
Hắn tự mình “nhờ" bọn hắn mời người, sẽ tốt hơn là Hoa Chiêu mở miệng "Mời người".
Hắn thật sự là người rất sĩ diện.
Hoa Chiêu nhẹ nhàng gật đầu.
Lưu Minh cùng Chu Binh đồng tình mà nhìn Lưu Tiền, lập tức tiến lên hỗ trợ "Mời người" đi ra ngoài.
Đảo mắt, trong phòng chỉ còn lại Từ Mai.
Nhìn bọn hắn hầm hừ mà ra khỏi nhà máy thực phẩm, Từ Mai thở phào.
"Cô thở phào quá sớm." Hoa Chiêu cười nói: "Về nhà có một trận chiến lớn đang chờ cô đấy."
Từ Mai vừa rồi không ở đây còn đỡ, cô ấy lại ở lại một mình, người Lưu gia sẽ đem mặt mũi mất đi ở chỗ cô tìm trở về.
"Tôi đây cũng không thể cũng bị đuổi đi." Từ Mai cười hì hì nói: "Tôi đây không mất mặt sao?"
Hơn nữa hiện tại cô ấy đã có mặt mũi, về sau trong lòng người Lưu gia, sẽ lưu lại ấn tượng.
Loại ấn tượng này ngày càng nhiều, bọn hắn mới biết, cô ấy khác với những người phụ nữ mà bọn hắn có thể mắng chửi, gọi đến hét đi.”
"Hiện tại quan trọng không phải là Lưu gia nghĩ về cô thế nào." Hoa Chiêu nói ra: "Quan trọng nhất, là Lưu Tiền, cô đừng lẫn lộn đầu đuôi."
Từ Mai bất kể là nịnh nọt hay là làm phật lòng cha mẹ chồng, đều phải xoa dịu được Lưu Tiền, để hắn luôn đứng về phía mình.
Bằng không, thắng cha mẹ chồng thì làm được cái gì? Người cô ấy sẽ sống cùng cả đời là Lưu Tiền, mất đi trái tim Lưu Tiền, những chuyện khác đâu còn quan trọng.
"Ai." Từ Mai thở dài, có chút sầu muộn: "Cô nói hiện tại tôi phải làm gì? Tôi rốt cuộc cũng không thể nói thẳng cha mẹ của hắn, kỳ thật tôi không nói Lưu Tiền cũng biết vấn đề ở đâu, nhưng đó là cha mẹ của hắn, hắn cũng không cách nào nói."
Kết quả vấn đề bị kẹt lại ở chỗ này rồi.
Hoa Chiêu có thể một câu đem người đuổi đi, nhẹ nhõm đơn giản, không cần chiếu cố tâm tình của bọn hắn.
Bọn họ thì không được.
Sau khi sự phấn khích qua đi, hiện tại cô cũng không dám về nhà.
Trong nhà còn không biết có gì đang chờ cô ấy.
Đến lúc đó cô ấy là bị mắng hay bị đánh? Lưu Tiền có thể bảo vệ cô ấy không?
Sau đó cùng nhau bị mắng cùng nhau bị đánh?
Loạn ah!
Hoa Chiêu cười nói: "Bọn hắn không phải muốn thuê phòng sao? Thân thích hàng xóm, tam cô lục bà, nhanh chóng đuổi đi.”
"Vấn đề dưỡng lão của cha mẹ hắn đã định xong chưa? Là theo lão đại hay là lão nhị, cũng nhanh chóng an bài đi, tránh xa một chút thì không có mâu thuẫn nữa rồi."
"Phòng ở thuê xa một chút, công tác cũng an bài thật xa, thật bận rộn." Hoa Chiêu cười nói: "Đến lúc đó muốn cãi nhau, phải để cho bọn hắn chạy đến thủ đô, cũng sẽ mất hai tiếng đồng hồ."
Nếu như nửa đường có thể tỉnh táo lại là tốt nhất.
Không tỉnh táo được, thể lực cũng xuống rồi, đánh nhau cũng không thiệt thòi.
"Ha ha ha ha! Cô đúng là một người mưu ma chước quỷ!" Từ Mai cười to, bất quá cảm thấy chủ ý này coi như không tệ! Cứ làm như thế!
“Tôi sẽ tìm một công tác cho bố mẹ hắn. Để cho bọn hắn cũng bận rộn! Đừng mỗi ngày ở trong nhà bới móc tôi! Còn có ông bà nội của hắn. . . ."
"Chuyện này coi như xong, không ai muốn nhận đấy." Hoa Chiêu buồn cười mà ngắt lời cô ấy.
Ông bà nội Lưu Tiền khoẻ mạnh, nhưng cũng bảy tám chục tuổi rồi, xem cửa cũng không cần loại người này, ăn trộm đến rồi, hắn trốn còn không kịp, bảo vệ tài sản cái gì?
"Ai." Từ Mai có chút thất vọng. Bất quá cũng chỉ có thể như vậy.
"Được rồi, tôi về tìm việc làm cho cha mẹ của hắn." Từ Mai nói làm liền làm, hấp tấp mà đi rồi.
Lưu Tiền khẳng định không nghĩ đến điểm này, cha mẹ của hắn cũng hơn 50 sắp 60 rồi, Lưu Tiền còn nghĩ để cho bọn hắn ở nhà dưỡng lão đây này. . .
Mà Từ Mai cũng có nhân mạch của mình.
Giám đốc cũng không phải làm chơi đấy, tuy không thường xuyên giao thiệp bên ngoài, nhưng cô ấy cũng biết rất nhiều các quản lý xí nghiệp khác.
Hơn năm mươi người, miễn cưỡng còn có thể an bài mấy công tác nhẹ nhàng.
Hoa Chiêu cũng trở về nhà.
Thấy Diệp Thâm đang thu thập hành lý, có chút ngoài ý muốn: "Sắp bước sang năm mới rồi? Anh muốn đi đâu?"
"Anh đi công tác, trước cuối năm nhất định có thể trở về." Diệp Thâm ôm cô một cái, hỏi: "Sao tâm tình lại không tốt vậy?"
Nghe thấy anh vài ngày sẽ trở lại Hoa Chiêu liền an tâm, lập tức cùng phàn nàn: "Không nghĩ tới người nhà Lưu Tiền lại phiền toái như vậy, không dày vò Từ Mai, bọn họ sẽ khó chịu c.h.ế.t mất!
"Đều do Lưu Tiền! Lúc trước nói chuyện cũng quá hời hợt rồi! Còn nói cha mẹ không ngại Từ Mai có thể sinh con hay không, là, bọn họ là không chỉ ... không chú ý điểm này, nhưng bọn hắn trực tiếp để ý Từ Mai là một người phụ nữ!"
Hoa Chiêu càng nói càng tức giận, cô xem như đã nhìn ra, những trưởng bối Lưu gia kia, đều xem thường phụ nữ.
Kể cả hai anh trai kia.
Về phần chị dâu cùng những người phụ nữ khác, đều giống như chim cút ở phía sau, cô không phát hiện.
Xem thường phụ nữ như vậy, trực tiếp tìm đàn ông mà sông chung là được!
"Đừng tức giận đừng tức giận, đây là vấn đề mà phần lớn phụ nữ đều gặp, chỉ có thể chậm rãi điều hòa." Diệp Thâm ôm lấy cô, xoa bờ vai trấn an cô: "Em không gặp phải thì tốt rồi."
Hoa Chiêu đột nhiên muốn cười, kỳ thật cô cũng gặp phải "mẹ chồng độc ác" rồi, Miêu Lan Chi trước kia không thèm nhìn cô, cũng không nói với cô một lời, không cùng cô đối mặt, cùng cô chơi trò trong bông có kim.
Chuyện này nếu đụng phải mấy người lòng dạ hẹp hòi đoán chừng sẽ hậm hực.
Ví dụ như Văn Tịnh. . . .
Miêu Lan Chi đối với cô ta cũng không nhiệt tình, tính cách Văn Tịnh liền trở nên tối tăm phiền muộn rồi.
Bất quá Diệp Thâm nói cũng đúng, phải tự mình điều hoà, chẳng phải cô đã hoà hợp tốt với mẹ chồng rồi?
"Vậy thì xem Từ Mai sẽ điều hòa như thế nào a."
Hoa Chiêu không muốn nói chuyện người khác nữa: "Tiểu Điềm Điềm đâu rồi?" Cô hỏi.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ gọi nhũ danh của tiểu Thận, thằng bé càng ngày càng giống bé gái, cô liền không nhịn được gọi hai tiếng.
"Mẹ hôm nay nghỉ ngơi, vừa mới ôm qua chơi rồi, thằng bé cũng vừa uống sữa, dự tính ba bốn giờ tới sẽ không tìm em." Diệp Thâm nhìn cô nói.
Hoa Chiêu cười trộm, quả nhiên tâm linh tương thông ~
Cô quay lại khoá kỹ cửa phòng, chăm sóc thật tốt ông chồng sắp phải đi vắng vài ngày…
...
Từ Mai trời tối mới về nhà.
Lưu Tiền trong nhà đã vội vàng, cô vừa vào cửa đã vội vàng chạy tới: "Em đã ở đâu vậy? Sao lại về muộn như vậy? Nếu em còn không quay lại, anh sắp đi tìm em rồi! Em có biết là anh vội muốn c.h.ế.t không? Lần sau đi đâu phải nói với anh một tiếng!”
Tới giờ cơm không thấy người, hắn liền gọi điện thoại cho Hoa Chiêu, biết Từ Mai đã sớm cùng cô ấy tách ra, liền lo lắng.
Từ Mai trông thấy hắn lo lắng, trên trán cũng đổ mồ hôi rồi, trong lòng có chút an ủi.
Nhưng nhìn một nhà phía sau hắn, Từ Mai trừng mắt liếc hắn: "Anh không tìm thấy em, làm như em có thể tìm được anh vậy! Anh ở chỗ nào? Em làm sao có thể điện thoại cho anh?"
Cũng đúng.
Lưu Tiền không lên tiếng nữa, Từ Mai trở về rồi, kỳ thật lòng hắn cũng bình tĩnh lại rồi.
Người Lưu gia lại không chịu.
Mẹ Lưu hùng hổ mà đi tới: "Cô làm phản rồi! Còn dám cùng đàn ông tranh luận! Một người phụ nữ mà trời tối chưa về nhà, cô còn có lý rồi hả! Tát cho cô ta hai cái!"
Bà ta đã quên, đây không phải con trai trưởng cùng con thứ hai của bà ta, người này từ nhỏ đã đi ra ngoài đến trường, đi làm lính, lão tam.
Lưu Tiền nhíu mày nhìn bà ta: "Mẹ, mẹ nói cái gì đó? Đánh phụ nữ là không đúng."
Hắn nói những lời này là cho cả nhà nghe đấy.
Trước kia hắn đã biết chuyện này không đúng, bởi vì từ nhỏ đã thấy ông nội đánh bà nội, cha đánh mẹ. Mỗi lần trông thấy trong lòng hắn đều đặc biệt khó chịu.
Nhưng hắn chỉ là đứa nhỏ, nói chuyện không có người nghe.
Trước đó trở về, trông thấy anh trai đánh chị dâu, hắn ngược lại cũng khuyên, nhưng phát hiện cũng không có hiệu quả gì.
Bất quá hắn muốn thay đổi một âm thầm, hy vọng có thể ảnh hưởng đến bọn hắn.
Hiển nhiên không có khả năng, những lời này chọc giận tất cả đàn ông Lưu gia.
"Phụ nữ chính là thiếu đánh! Ba ngày không đánh sẽ nhảy lên đầu lật ngói!" Lưu lão gia tử vỗ bàn nói ra.
Lưu Tiền không muốn cùng ông ta tranh luận, ông nội hắn cũng đã hơn 80 tuổi rồi, không nên kích thích.
"Nhanh rửa tay ăn cơm đi, cả nhà đang chờ em về ăn cơm đâu này!" Lưu Tiền nói ra.
"Ồ?" Từ Mai đem kinh ngạc đọng ở trên mặt, cả nhà chờ cô ta ăn cơm? Nào có lòng tốt như vậy?
Thấy thế nào cũng giống như cả nhà đang đợi để ăn cô?
"Em không ăn, em đã ăn ở bên ngoài rồi." Từ Mai nói ra.
Những lời này quả thực như quả boom, trong phòng vốn chỉ có mấy đứa nhỏ đang làm loạn. Lần này tam đại cô bát đại di đều loạn lên rồi.
"Một người phụ nữ đi ra ngoài một ngày, trời tối về nhà, hoá ra đã cùng người ta ăn cơm ở bên ngoài? Cùng với người nào ăn? Ăn ở đâu? Cô có xấu hổ hay không!" Lưu lão gia tử hô.
"Ông nội! Các người làm cái gì vậy!" Lưu Tiền tức giận: "Nơi này là thủ đô! Phụ nữ thích về nhà lúc nào sẽ về lúc đó! Thích ăn cơm cùng với ai thì ăn! Huống chi Từ Mai là giám đốc, thỉnh thoảng phải xã giao đấy!"
Mặc dù quá khứ Từ Mai chưa từng có chuyện trời tối mới về nhà, chưa từng xã giao mà không mang theo hắn, nhưng hắn vẫn vì Từ Mai nói chuyện.
Từ Mai nhìn hắn trong mắt mang ý cười, thừa dịp trước khi bọn hắn kịp phản ứng liền tranh thủ thời gian nói ra: "Con đi tìm việc và tìm phòng ở cho mọi người. Hiện tại mới tìm được mấy công việc, các người ai làm đây?"
"Không đi!" Lưu lão gia tử lập tức nói: "Không phải công tác ở nhà máy thực phẩm của các người, chúng ta không đi!"
Lưu Tiền còn tưởng rằng ban ngày những lời Hoa Chiêu nói bọn hắn đều nghe thấy được, nghe hiểu rồi.
Nhưng hiển nhiên là không nghe vào?
"Bà chủ của chúng con lúc trước nói thế nào các người đã nghe thấy a? Các người nếu lại bước vào cửa nhà máy phẩm, công tác của con sẽ không còn!" Lưu Tiền nói ra.
"Cô ta chỉ là một người phụ nữ, nói chuyện thì tính là gì?" Lưu lão gia tử khinh thường nói.
"Ông nội!" Lưu Tiền không thể tin mà nhìn ông nội, hắn cũng biết là ông nội cố chấp, nhưng cố chấp cùng không có kiến thức không giống nhau a?
"Phụ nữ thì làm sao vậy? Cô ấy là bà chủ! Nhà máy thực phẩm là của cô ấy đấy! Chúng con đều làm công cho cô ấy! Quyền sinh sát đều ở trong tay người ta! Lời người ta nói chính là mệnh lệnh! Người ta nói không cho con làm, con sẽ không thể đi làm nữa!" Lưu Tiền nói ra.
Lúc trước Hoa Chiêu cùng Từ Mai thương lượng mở nhà máy, Từ Mai là có cổ phần công ty, mà hắn là Hoa Chiêu phái qua làm công, có chia hoa hồng, có tiền lương, không có cổ phần công ty.
"Người đàn ông của cô ta đâu? Không phải anh cùng người đàn ông của cô ta là chiến hữu sao? Bạn bè sống chết? Anh đi nói chuyện với người đàn ông của cô ta! Để cho hắn quản cô ta!" Lưu lão gia tử vẻ mặt "Anh thực ngu xuẩn".
"Một người phụ nữ, đi ra xuất đầu lộ diện, cằn nhằn lèo nhèo, còn ra thể thống gì nữa!" Lưu lão gia tử nói.
Lưu Tiền đột nhiên quay đầu lại nhìn ngoài cửa, hắn rất sợ Hoa Chiêu đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa.
Nhìn một lát thấy không có người, hắn mới yên tâm.
"Đã từng đi lính cũng gọi là chiến hữu, con cùng người đàn ông của cô ấy thực tế không quen! Không thể cùng người ta nói chuyện!" Lưu Tiền nói.
"Anh nói dối, không phải lúc trước anh nói chính người đàn ông của cô ta tìm anh, cho anh công tác đấy sao?" Lưu lão gia tử tức giận: "Tam nhi ah, anh đây là muốn làm gì? Phát đạt không nhận người à? Người nhà mình cũng đẩy ra bên ngoài à? Anh đây là quên tổ ah! Tam nhi ah. . ."
Lưu lão gia tử run rẩy nói làm Lưu Tiền nghe được trong lòng liền khó chịu, tuy nhiên hắn nói không nhận là không nhận.
Một tiếng "Tam Nhi" này cũng làm Từ Mai khó chịu, cô ấy không muốn nhìn thấy Lưu Tiền khó xử, không muốn nhìn thấy người Lưu gia thêu dệt chuyện giữa vợ chồng hai người.
"Con tìm được hai công tác ở nhà máy bánh mì, công việc nhào nặn, hai chị dâu có thể đi làm, chắc chắn sẽ làm tốt." Từ Mai nói.
Phụ nữ Tây Bắc những chuyện khác không biết, nhưng nhào bột nhất định biết, bằng không thì ăn cái gì?
Hai chị dâu của Lưu Tiền kinh ngạc mà ngẩng đầu lên: "Cho bọn chị làm sao?"
"Bọn chị cũng có thể đi ra ngoài làm việc?"
"Có thể kiếm tiền?"
Các cô quả thực sợ ngây người.
"Phụ nữ ở thủ đô hầu như đều có công tác, hai chị đương nhiên cũng có thể có." Từ Mai nói ra.
Hai người vừa chuẩn bị cười lên, hai anh trai của Lưu Tiền lập tức nói: "Không được!"
"Bọn họ đi làm việc rồi, ai nấu cơm?"
"Trong nhà sống ai làm?"
"Bọn nhỏ ai xem?"
"Một tháng tiền lương 50, làm tốt về sau còn có thể tăng lên." Từ Mai nói.
Một câu làm cho hai người im miệng.
50 đồng vào lúc này cũng không ít, bọn hắn trước kia trồng trọt, người một nhà một năm chưa hẳn đã kiếm được 50.
Nhưng người Lưu gia cũng chưa chắc sẽ để ý 50 đồng này, Lưu Tiền mỗi tháng cho cha mẹ 100 đồng, bình quân đến trong tay bọn họ, cũng có 50.
Bọn hắn đang do dự, những người khác nhưng lại không do dự.
Những người thân và hàng xóm cùng tới đều rất mong chờ giây phút này, lập tức bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận: "Bọn họ không đi tôi đi! Tôi cũng biết nhào bột! Toàn bộ thôn tôi đệ nhất! Tôi đi!"
"Bà đừng khoác lác nữa, tôi mới là đệ nhất!"
"Để mẹ chồng tôi đi, tôi không chê 50 đồng."
Không tranh giành không sao, một khi đã tranh giành liền nóng nảy.
Mẹ Lưu lập tức lên tiếng: "Để cho hai đứa nó đi!"
Ai còn ngại ít tiền? Người mỗi ngày chỉ biết ăn, cũng có thể kiếm tiền cho người trong nhà, vẫn là 100, để bọn chúng đi!
"Cô còn tìm được công tác gì nữa?" Mẹ Lưu hỏi Từ Mai. Lúc nãy bà ta đã nghe thấy được, Từ Mai nói tìm được mấy công tác, 2 thì tính là gì?
"Vẫn còn một nhà máy đóng gói tìm hai công nhân bốc vác, chính là giúp đỡ bốc giỡ đồ đạc, xác giấy, nhựa plastic cái gì đấy." Từ Mai nói.
"Tôi đi tôi đi!" Lập tức có người báo danh.
"Vẫn còn một lò sát sinh tìm hai đồ tể, việc này tiền lương cao, 60, phúc lợi cũng tốt, thường xuyên được phân chút thịt miễn phí."
"Tôi đi tôi đi!"
Người một nhà đều rất kích động.
Đây là công việc tốt nhất khi ở trong thôn, nằm mơ cũng không rơi đến trên đầu bọn hắn ah!
Mày dạn mặt dày đi theo Lưu Tiền quả nhiên đúng!
"Vẫn còn một công tác ở cung tiêu xã, người bán hàng."
Từ Mai nói xong từng công việc, nhân mạch của cô thật sự rộng, hôm nay cô mời một số giám đốc nhà máy có quan hệ kinh doanh với nhà máy thực phẩm đến dùng bữa, liền tìm được mười mấy công tác.
Thất đại cô bát đại di cùng các bạn hàng xóm cũng có thể an bài đi ra ngoài.
Hai chị dâu Lưu gia cũng an bài đi ra ngoài.
Nhưng cô tìm công tác cho hai anh trai cùng cha mẹ chồng, bọn hắn vậy mà không thích, mới vừa rồi la hét không muốn đi, bị người khác nhận lấy rồi nha.
Người Lưu gia đương nhiên không gấp, bọn hắn vẫn muốn đi nhà máy thực phẩm nhà mình.
Những người hàng xóm này đi nhà máy của ai làm thì là làm, không sao cả, nhưng bọn hắn thân là cha mẹ Lưu Tiền, vẫn phải đi nhà máy thực phẩm "Nhà mình".
Những lời Lưu Tiền mới vừa nói kia xem như chưa nói.
Lưu lão gia tử chính là không tin.
Lưu gia những người khác cũng không tin.
Lưu Tiền là bị bỏ bùa mê, không một lòng với bọn họ nữa rồi!
"Con còn nhờ những giám đốc kia giúp các người lưu ý phòng ở ở xung quanh nhà xưởng, đến lúc đó các người đi làm cũng thuận tiện." Từ Mai nói.
Những lời này lại không có ai trả lời.
Mọi người ha ha mà nhìn trái nhìn phải, không lên tiếng.
Đột nhiên, một người nói ra: "Chúng tôi chưa quen cuộc sống nơi đây, bình thường không nói, đi ra ngoài ở trong lòng không chắc, không bằng tất cả mọi người ở cùng một chỗ cho thuận tiện. Mọi người đều là người quen, cũng thêm náo nhiệt."
"Yên tâm! Chúng tôi trả tiền thuê nhà! Không ở không đấy!"
Nể mặt Từ Mai tìm công tác cho bọn hắn, tiền thuê nhà này bọn hắn khẳng định trả! Tuyệt không khất nợ!
Từ Mai trừng mắt, cô rốt cuộc cũng biết tâm tình của Hoa Chiêu lúc ấy là gì rồi.
Nhiều người đã nói điều này với cô ấy, lúc ấy cô nghe thấy Hoa Chiêu kể lại cũng tức giận, nhưng hiện tại chính mình trải qua mới biết được, đó là thực sự tức giận!
Căn nhà của cô, muốn biến thành đại tạp viện rồi hả?
Thấy cô tức giận, mẹ Lưu đắc ý.
Tuy cũng không muốn để cho nhiều người như vậy chiếm tiện nghi nhà bọn hắn, nhưng bọn hắn trả tiền thuê nhà đây này.
Căn nhà lớn như vậy cũng để không, lãng phí, không bằng lấy tiền!
"Vậy được, tôi đi ra ngoài hỏi thăm một chút giá thị trường bao nhiêu tiền, khẳng định không thu của các người nhiều hơn một phần!" Mẹ Lưu cười ha hả nói.
Từ Mai thực sự tức giận rồi, đứng bật lên, trừng mắt với Lưu Tiền, xoay người rời đi.
Lưu Tiền ngay lập tức đuổi theo, sau đó hai người một đêm không có trở về.
Từ Mai trở lại nhà mình, ngay bên cạnh.
Người Lưu gia không biết đấy.
"Không cho anh nói ra! Bằng không thì bọn hắn càng không chuyển đi!" Từ Mai nói.
"Dạ dạ." Lưu Tiền nhanh chóng đáp.
Vừa rồi những người đó nói, hắn cũng rất tức giận.
Bọn hắn ở nông thôn, mình không có nhà, thì đi ra ngoài dựng một túp lều, cũng không chen chúc đến nhà thân thích ở, nhà anh em ruột cũng không đi.
Tất cả mọi người đều cần mặt mũi.
Sao đến thủ đô lại không cần rồi hả?
Hắn rời nhà khi còn trẻ, đừng nói cùng hàng xóm, dù là với thân thích cũng không thế nào thân.
Để cho hắn đem nhà của mình đưa cho bọn hắn ở, hắn cũng không muốn.
Huống chi, những người này thường xuyên ở trước mặt cha mẹ đ.â.m chọc sau lưng Từ Mai, hắn nghe thấy nhiều lần, chỉ là vì mặt mũi nên không mở miệng đuổi bọn hắn đi.
"Công tác em cũng đã tìm xong, anh ngày mai tiễn bọn hắn đi thôi, bọn hắn nếu không chuyển, trước hết cứ để cho bọn hắn đi làm hai ngày thử xem." Từ Mai cười nói.
Cô nghe Hoa Chiêu đề nghị, tìm cho bọn hắn công tác ở rất xa, trong những ngày lạnh c.h.ế.t người này, bọn hắn vừa không có xe đạp, hoặc cả đời cũng không đi xe buýt mấy lần, hoặc là đi đường hai tiếng đồng hồ a!
Xem ai không chịu được trước.
"Em mấy ngày nay ở đơn vị, khi nào bọn hắn đi thì em trở về." Từ Mai nói.
"Đừng ah. . ." Lưu Tiền có chút khó xử, nói như vậy, cha mẹ hắn khẳng định lại cằn nhằn không yên.
"Vậy anh muốn em trở về bị khinh thường?" Từ Mai quay người nhìn hắn.
Lưu Tiền lập tức thỏa hiệp: "Được a, không quay về không quay về."
...
Ngày hôm sau, lúc Hoa Chiêu đến nhà máy thực phẩm, liền thấy chăn nệm trong văn phòng.
"Sao rồi? Hồng Môn Yến đêm qua ăn ngon không?" Cô hỏi.
"Ha ha, ăn khá ngon! Ăn cho bọn hắn chảy nước miếng!" Từ Mai nói.
"Ồ?"
Từ Mai kể lại: "Về sau tôi nửa đêm đói tỉnh, mới nhớ tới chưa ăn cơm chiều, tôi liền làm đồ nướng ở trong sân! Đã nghe thấy tiếng khóc của mấy đứa con nít ở nhà bên cạnh! Ha ha ha ha!"
Đi ra ngoài xã giao làm sao có thể ăn no, lúc ấy cô chỉ ăn vài miếng đồ ăn, sau khi về nhà, thật đúng là ăn Hồng Môn Yến rồi, một ngụm cơm cũng chưa ăn.
Lúc đầu tức giận nên không cảm thấy đói, ngủ một giấc tỉnh lại liền không giống với lúc trước, đói bụng đến nỗi ngủ không được, liền muốn ăn thịt.
Từ Mai làm luôn một bữa đồ nướng ở trong sân.
"Cô thật đúng là, cũng không chê lạnh." Hoa Chiêu cười nói.
"Phụ nữ ah, phải có tiền! Còn phải có phòng ở! Bằng không tôi đêm qua sẽ rất đáng thương? Tôi lần lượt ăn mắng của bọn hắn, còn phải hầu hạ bọn hắn ăn cơm! Còn phải rửa chén!
"Ở trong nhà mình thì khác, tôi có thể ngủ thật ngon, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó!"
Hoa Chiêu cười cười, tâm tình cô ấy tốt là được.
"Cô đã đến rồi, vậy ngày mai tôi sẽ không tới nữa." Hoa Chiêu nói ra, nói xong cũng muốn đi, Diệp Thâm đi vào buổi chiều, bây giờ cô trở về còn có thể ở cùng nhau nhiều hơn một chút.
"Chờ một chút!" Từ Mai nhanh chóng ngăn lại nói: "Cô nói cho tôi một chút gói quà mừng năm mới này là như thế nào vậy?"
Cô ấy có chút kích động mà chỉ vào sổ sách trước mắt nói ra.
Ngày hôm qua quay trở lại nhà xưởng, vào cùng Hoa Chiêu đóng kịch, buổi sáng hôm nay tới kiểm toán mới phát hiện, doanh số bán hàng cao gấp 10 lần so với trước khi cô ấy rời đi! 10 lần!
Xảy ra chuyện gì?
Có phải là cô ấy quá vô dụng rồi không?
Trước kia còn cho là mình kinh doanh vô cùng tốt, kết quả đổi tay mới phát hiện, cái gì cũng không phải!
Hoa Chiêu cười cười: "Cô nghe cái tên đã thấy rồi, gói quà mừng năm mới, đã xem sản phẩm chưa? Bán được tốt có cái gì kỳ quái?"
Đây là sau khi Từ Mai rời khỏi Hoa Chiêu nghiên cứu ra đấy.
Kỳ thật cũng không phải cô nghiên cứu, hoàn toàn là đem kinh nghiệm kiếp trước tới sử dụng.
Bước sang năm mới rồi, phải tặng lễ ah!
Ăn uống là chọn lựa đầu tiên.
Hàng năm thời điểm này đều là mùa thịnh vượng, Từ Mai trước khi bán thịt kho, công việc kinh doanh của cô ấy cũng có thể tăng gấp đôi.
Chỉ có điều năm nay Hoa Chiêu tập trung ở việc "Tặng lễ", bao bì đặc biệt sang trọng.
Có hai cân quần áo dân sự, giá bán 19. 9 đồng, có 4 cân quần áo gia đình, 39. 9, còn có 8. 8 cân quần áo sang trọng, giá bán 88. 88.
Chỉ cần đóng gói, doanh số đã tăng gấp 10. Hoa Chiêu nghĩ là do bây giờ mọi người còn nghèo, đợi năm sau, năm sau tăng gấp mấy chục lần là chuyện bình thường.
Hoa Chiêu nói cho Từ Mai một chút về việc kiếm lợi nhuận từ việc đóng gói, Từ Mai liên tục gật đầu biểu thị thụ giáo.
Về sau bọn hắn bán đồ, cũng không bán nguyên giá tiền nữa, chỉ giảm giá một hai mao đấy, lượng tiêu thụ ngược lại tăng gấp đôi.
Còn muốn về sau ngày lễ ngày tết, đều ra túi quà như vậy, tết âm lịch xong là đến đoan ngọ, đoan ngọ xong là đến Trung thu, ba lễ hội lớn có thể bán được doanh số của nhiều năm!
Cô ấy thật sự sắp phát đạt.
Ân, không phải cô ấy quá vô dụng, là Hoa Chiêu quá giỏi!
"Còn dây chuyền sản xuất cô đã đáp ứng đâu rồi?" Cô ấy truy hỏi.
"Trên đường rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Hai người thảo luận về vấn đề kinh doanh nhà máy thực phẩm, Lưu gia gì đó, sớm bị Từ Mai ném ra sau đầu rồi, không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện kiếm tiền.
Hoa Chiêu về đến nhà, Diệp Thâm đã chờ xuất phát, đang đợi cô đây này.
"Em thật muốn đi cùng với anh." Cô nói ra.
"Lần này không được, lần này là cùng người bên trên xuất hành." Diệp Thâm nói.
"Vậy thì thôi." Hoa Chiêu lập tức nói.
Cô không thể ảnh hưởng đến công tác của Diệp Thâm, cũng không thể ảnh hưởng đến hình tượng bên ngoài của anh ấy.
"Mấy đứa, mau tới tạm biệt ba ba." Hoa Chiêu hô.
Vân Phi cùng Thúy Vi lập tức kéo tay Hoa Chiêu ngẩng đầu: "Ba ba hẹn gặp lại."
Cẩm Văn lại ôm lấy ống quần Diệp Thâm, đôi mắt trông mong, rất không nỡ.
Diệp Thâm lập tức cũng không nỡ rồi, vội vàng ôm con bé lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩm Văn xông qua, dán lên mặt anh, nhỏ nhẹ nói: "Ba ba, ba sớm chút trở về."
"Được." Diệp Thâm lại hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn một cái: "Qua vài ngày sẽ trở lại rồi! Con nghĩ xem muốn quà gì?"
"Cái gì cũng không cần." Cẩm Văn nói ra.
Diệp Thâm. . . . .
Anh cúi đầu nhìn hai đứa lớn: "Các con nghĩ xem muốn cái gì?"
Vân Phi cùng Thúy Vi nghĩ nghĩ, vẻ mặt nghĩ không ra cái gì.
Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới lời lão gia tử nói..., người sinh ra mà cái gì cũng có, cũng không chắc sẽ vui vẻ. Không nghĩ được món quà mình muốn, cũng không có được lễ vật làm mình kinh ngạc cùng vui vẻ.
Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại giả nghèo còn kịp sao?
Diệp Thâm cười cười: "Đợi ba ba trở về rồi, lại mang các con đi bảo tàng, bảo tàng khoa học kỹ thuật được không? Hay đi bảo tàng hàng không vũ trụ, chúng ta đi xem vũ trụ có dạng gì, nghiên cứu một chút nguyên lý của phi thuyền vũ trụ là gì, được không?"
Ngoại trừ vật chất, người còn có thể có rất nhiều thứ theo đuổi tinh thần, hơn nữa cả đời cũng không cách nào thực sự đạt được thỏa mãn loại này. . .
Mắt ba đứa bé đều sáng lên, nhìn vũ trụ ah, cái này hay!
Hoa Chiêu lập tức cười với Diệp Thâm, chủ ý này tốt!
Diệp Thâm đã đi, Hoa Chiêu cũng bắt đầu thu thập nhà cửa, chuẩn bị chiêu đãi khách nhân.
Năm nay mọi người thương lượng tốt rồi, đều tới chỗ này đón năm mới.
Hoa Chiêu không còn là cô con dâu hai nhà lão đại nữa rồi, cô hiện tại trông coi chuyện nội vụ Diệp gia, lễ mừng năm mới có trách nhiệm chiêu đãi thân thích.
Thu thập xong nhà cửa, còn phải chuẩn bị đồ ăn, chuẩn bị tiền lì xì, chuẩn bị quần áo cho năm mới, chuẩn bị câu đối xuân, đèn lồng, vật trang sức vân...vân, một đống đồ vật.
Đường Phương Hà lại phát hiện cơ hội kinh doanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận