Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 334


Suzana không biết cắt đá, lấy đá thô về cô ta mới đi tìm người cắt.
Hơn nữa cô ta muốn cược thắng sẽ bán ngay tại chỗ, cô ta không có một chút hứng thú nào đối với phỉ thúy, cô ta có nhiều đồ trang sức như vậy, trong đó không hề có phỉ thúy.
Cho nên Suzana nộp tiền rồi để cho người ta cắt đá.
Nhưng mà bây giờ các thợ cắt đá đều đang bận rộn với đá thô của Hoa Chiêu, vẫn còn mười mấy khối chưa cắt xong kìa.
Trong quá trình đó lại ra hai khối ngọc thô, là loại có thể bán được một chút tiền, chỉ cần có thể bán được tiền, tất nhiên việc cắt đá phải cẩn thận rồi, mỏng dày, nhanh chậm này.
Hoa Chiêu quay trở lại, nói với người cắt đá: "Cho cô ta chen lượt đi."
Máy cắt đá chỉ có 5 người, mà Hoa Chiêu gần như là người ra tay nhanh nhất, sân đều bị cô bao.
Bây giờ cô nói chen ngang, người khác cũng không có ý kiến.
Suzana không ngại học hỏi người khác, đến tìm Hoa Chiêu hỏi: "Cô nói xem tảng đá kia cắt ra sẽ thế nào? Vừa nãy tôi nhìn thấy cô vẽ ra đường cắt, bọn họ nói đường cắt rất quan trọng."
Trong một buổi sáng, cô ta khiêm tốn hết nghe lại nhìn, đã nhìn ra chút kinh nghiệm.
Nghe nói đường cắt rất quan trọng.
"Cô chỉ đường cắt giúp tôi đi." Susana nói.
Hoa Chiêu "nhìn" về phía nguyên liệu thô của cô ta, bên kia đều là bẫy rập, mà bẫy rập trong đổ thạch chỉ có hai loại, một loại là bên ngoài tốt vô cùng, bên trong thì thứ gì cũng không có.
Một loại chính là bề mặt lộ ra màu xanh, bên ngoài tốt hay không chưa nói, cắt ra một đao thì cực kỳ tốt, cắt thêm một đao nữa lập tức xong đời.
Nhưng mà rốt cuộc loại này còn một đường sống. Thế nhưng nếu như tham lam thì sẽ càng kích thích hơn.
Hoa Chiêu cũng không khách khí, cầm bút khoa tay trên đá thô của cô ta.
Khối đá thô này rất lớn, vỏ ngoài mỏng, đèn pin chiếu lên, là có thể nhìn thấy màu xanh lá cây bên trong.
Nhưng mà màu xanh không đẹp.
Đèn lớn đã không hiện ra màu xanh rõ ràng thì cắt ra màu sắc sẽ chỉ càng nhạt. Một bên lộ xanh còn có chấm đen và rạn nứt, biểu hiện không tốt cho lắm.
Đá thô có chấm đen và vết rạn, cho dù có màu cũng không gia công ra được bất kỳ thứ gì, huống chi màu sắc khối đá này cũng không tốt.
Nhưng mà ưu điểm là khối này lớn, to khoảng cỡ cái bàn, có khi bên trong sẽ thay đổi thì sao? Cho nên mới bán đến 800 vạn đô la Hồng Kông.
Hoa Chiêu ra dấu một đường cắt ở một bên: "Cắt ra từ nơi này đi, có phải cược thắng nên chia cho tôi một nửa không?"
Suzana bĩu môi một cái, có tiền như thế mà còn tính toán chi li vậy.
"Như vậy có phải là cược thua thì cô sẽ giúp tôi chia sẻ một nửa không?" Suzana nói.
Hoa Chiêu cười cười: "Vậy thì thôi đi."
Thợ cắt đá không nói lời nào, có đường cắt rồi thì dễ dàng, cứ cắt dựa theo đường đã xác định là được, có cược thua cũng chẳng liên quan gì đến ông ta.
Cắt xuống một đao, cầm khối đá lại tạt nước.
"Wow!" Chung quanh nhất thời kêu lên.
"Thế nào thế nào? Tăng sao? Tăng sao?" Suzana kích động hỏi.
"Tăng tăng." Phiên dịch vội vàng hỏi người khác sau đó trả lời.
Đá thô bị cắt ra một mặt, lại là loại trong suốt có màu xanh, chỉ có điều trên một khối nguyên liệu thô xuất hiện rất nhiều màu sắc, màu xanh lá cây, màu vàng, màu tím, màu đỏ.
Nền tảng không tốt cho lắm, ưu điểm của nguyên liệu thô là to, bề mặt đá lộ ra cũng rất đẹp, nếu như tiếp đó đều có biểu hiện như thế này thì tuyệt đối là đổ tăng.
Khối đá thô lớn như vậy, tăng lên ba lần bốn lần không thành vấn đề.
Làm thế nào để kế tiếp có biểu hiện tốt hơn thì không có cách nào nói được.
Có người nhiệt tình giải thích cho Susana.
Suzana kích động mặt đỏ bừng, cái này vui hơn đánh mạt chược nhiều! Thắng được còn nhiều hơn! Một ván thắng thua mấy trăm vạn đến mấy nghìn vạn, đã ghiền biết bao!
Không được thì lập tức xoay người!
Đổ tăng thêm mấy khối nguyên liệu thô là gia đình cô ta đã có thể xây dựng lại sự huy hoàng một lần nữa rồi!
"1200 vạn, bán cho tôi đi." Chu Văn Hiên lại chen đến bên cạnh Suzana.
Suzana lập tức lắc đầu: "Không bán! Quá ít, không phải nói là có thể gấp ba bốn lần sao? Ít nhất cũng 2500 vạn chứ? Hoặc là 3000 vạn."
Chu Văn Hiên cười nói: "Giá mà bọn họ nói là khi cả khối đá thô đều đã cắt ra, cắt ra rồi biểu hiện vẫn y như bây giờ mới đáng với giá đó."
Suzana nhíu mày nghe, bảy tám người cũng nói như vậy.
Cô ta tin nhưng mà nhìn về phía Diệp Thư.
Cô ta không tin Hoa Chiêu, nhưng mà Diệp Thư cũng không phải là hạng người vô danh, bà chủ hiện tại của Diêu Ký, danh tiếng vẫn luôn cực tốt.
"Là vậy sao?" Cô ta hỏi Diệp Thư.
Diệp Thư gật đầu: "Đúng là như vậy, lỡ như bên trong có biểu hiện khác biệt, đều là đá, khối nguyên liệu thô này chỉ đáng giá tầm 80 vạn ah."
"Cái gì?" Suzana khiếp sợ: "Đã như vậy mà vẫn còn khả năng sẽ thua à? Chẳng phải mới vừa rồi cô ta cũng chỉ cắt một đao sao? Lập tức đổi được một tòa nhà! Cô ta cắt đao thứ hai, biểu hiện bên trong lại tốt hơn!"
"Đó cũng là một loại khả năng có thể xảy ra." Diệp Thư nói: "Cô cũng cắt ra, có khi bên trong là phỉ thúy đế vương, nếu vậy thì khối đá thô này có thể đáng giá hai tòa nhà."
Ý trong lời này nghĩa là đây cũng đúng là một loại khả năng có thể xảy ra.
Suzana quay đầu nói với thợ cắt đá: "Đều cắt hết ra, cắt thành từng mảnh!"
Máy cắt đá ở đây đều tương đối thô sơ, chỉ có thể cắt thành miếng dày, nếu không sẽ cắt bể.
Thợ cắt đá trưng cầu ý kiến của Susana, cắt miếng dày.
Lấy xuống, tạt nước.
Sau đó hiện trường yên tĩnh giống như chết.
Không cần người khác nói, Suzana đã biết là có chuyện rồi.
Khối đá này có một mặt đã cắt trước đó lộ ra dấu hiệu trong suốt màu xanh, nhưng các mặt khác đều lộ ra màu xám trắng giống như đất.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Màu này cũng đáng tiền chứ? Màu xám tro, trông rất ... Cao cấp!" Suzana không thể tin nhìn phiên dịch.
Phiên dịch là trước đó tìm đến để phiên dịch sinh hoạt thường ngày, cũng là lần đầu tiên biết đổ thạch, vội vàng nghiêng đầu hỏi thăm giúp cô ta.
Chu Văn Hiên lắc đầu, tiếc nuối nói: "Một đao nghèo một đao giàu, một đao mặc vải bố, cược thua."
May mà vừa rồi không mua với giá 1200 vạn, nếu không lúc này người khóc chính là anh ta.
"Làm sao lại như vậy được? Cái này rõ ràng chính là phỉ thúy, ngọc thô, cắt ra chắc chắn đều là phỉ thúy! Chỉ là màu sắc không đẹp lắm mà thôi... Thật ra thì cũng rất đẹp mà!"
Suzana không dám chấp nhận thực tế.
"Cắt nữa không? Có lẽ sau đó sẽ có kỳ tích." Chu Văn Hiên nói.
"Đúng đúng đúng, cắt tiếp! Đằng sau sẽ có kỳ tích!" Suzana nói.
Xoẹt xoẹt xoẹt, mấy đao hạ xuống, khối đá to như cái bàn đã bị cắt thành mấy khối đá lớn.
Đằng sau cứ khối sau không bằng khối trước.
Ban đầu vẫn là màu xám tro, phía sau là màu đen có vết nứt, làm gạch cũng không ai muốn.
"Cắt, cắt tiếp, cắt thành miếng mỏng!" Susana hô.
Lỗ vốn phát điên.
Loại người không tin mình xui không tin số mệnh thế này rất thường gặp, có mấy ai lỗ vốn mất 800 vạn mà có thể cười cho qua?
Thợ cắt đá rất hiểu, cũng không hỏi, xoẹt xoẹt cắt thành khối đậu hủ.
Cắt tùy tiện, với kinh nghiệm mấy chục năm của bọn họ thì sẽ không có kỳ tích.
Trong truyền thuyết thì có, nhưng mà cả đời bọn họ đều chưa từng thấy, cũng không thấy ai từng gặp được.
Suzana không thể nào gặp kỳ tích, trước đó Hoa Chiêu cũng quét qua những nguyên liệu thô này, có kỳ tích cũng không tới lượt cô ta.
Một đống toàn là đá vụn.
Cuối cùng chỉ mài ra được mặt cắt đầu tiên.
Mài hết lớp đá bên ngoài, hai khối đá thô đều bị mài mỏng ra thành mấy miếng.
Làm vòng tay thì đừng hòng, hạt châu cũng không được, chỗ dày một chút có thể mài ra mấy viên hình trứng.
Ngọc trong suốt hình trứng chẳng đáng giá bao nhiêu, bán ra cũng chỉ bình thường thôi.
Cuối cùng chắc có thể thu hồi 7 đến 8 vạn tiền vốn.
Đổ tăng là không thể nào đổ tăng được nữa
Mọi người cũng không ngờ sẽ như vậy, vốn nghĩ chút ngọc này có thể làm được vòng tay, ít nhất có thể huề nửa vốn.
Kết quả ai ngờ rằng Hoa Chiêu chỉ đường cắt lại chuẩn như vậy, trực tiếp cắt trên ngay giữa vị trí có ngọc.
Bổ một phát nữa, mất cả chì lẫn chài.
Nghe mọi người giải thích xong, Suzana nhất thời giận điên lên, hô to với Hoa Chiêu: "Cô đền cho tôi!"
Hoa Chiêu cũng lười để ý đến cô ta, tặng cho cô ta ba chữ: “Bệnh thần kinh!”
“Cô! Sau này cô đừng nghĩ đến chuyện đến gần em trai tôi!” Suzana hô.
Hoa Chiêu lập tức “giận dữ”, xoay người nói với cô ta: “Bây giờ lập tức gọi O’Neill đến, để anh ta phân xử công bằng cho tôi đi, xem thử rốt cuộc chuyện cô cược thua phải trách ai.”
Suzana lập tức im lặng như bị bóp cổ.
Bây giờ không thể để cho O’Neill xuất hiện.
Vụ án bên phía Thiệu Đại Long sẽ thẩm tra trong mấy hôm nay, lại có người nhắc tới O’Neill, nói thẳng rằng bọn họ có người thân bị hai người nước ngoài kia đánh chết, muốn cảnh sát minh oan cho bọn họ.
Cái gì mà bắt cóc vơ vét tài sản chứ, bọn họ không biết, bọn họ chỉ theo chân người thân cùng nhau đi ra biển, có vũ khí trong tay cũng là bình thường.
Bây giờ mọi người ai không có vũ khí trong tay? Không có vũ khí dám ra biển sao?
Bọn họ có vũ khí thì thế nào? Cũng chỉ sử dụng trên hải phận quốc tế.
Hơn nữa người thân của bọn họ căn bản đã không còn, là bị hai người nước ngoài kia b.ắ.n chết.
Bọn họ muốn báo thù.
Lại có người níu lấy O’Neill không thả.
Cũng không biết cảnh sát nghĩ thế nào mà nghe theo lời của bọn họ, bắt đầu truy xét O’Neill.
Mặc dù không phải là truy nã nhưng mà cũng là lùng bắt, thấp một cấp so với truy nã.
Bây giờ O’Neill căn bản không dám xuất hiện ở Hồng Kông.
Suzana rất phiền não.
Cô ta ở lại chỗ này giải quyết Hoa Chiêu và Diệp Thư đã nhiều ngày, lân la đến gần cũng đã đến gần rồi, mỗi ngày ngồi cùng một bàn đánh mạt chược.
Nhưng tin tức gì cũng không nhận được!
Bước kế tiếp phải làm thế nào?
Tiếp tục đánh mạt chược? Tiếp tục đổ thạch?
Lại thua lỗ thì tính tiền đó cho ai?
Suzana không dám ồn ào với Hoa Chiêu, nhìn cô và Diệp Thư đi xa.
Hoa Chiêu cũng không có thời gian ồn ào với cô ta, cô đã đặt cược bên đấu giá ngầm.
Trời nắng gắt thế này, nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành, nên lui khỏi hiện trường.
Cô tự mình đặt cược bên đấu giá ngầm đều là đặt cược bừa.
Đấu giá ngầm chân chính sẽ do người khác đặt cược.
Hơn nữa cũng không phải đặt bây giờ.
Đại hội đổ thạch cử hành 3 ngày.
Nhưng rương đá đấu giá ngầm thì mỗi ngày mở một cái.
Một ngày bán một nhóm, ba ngày bán được bao nhiêu thì bán.
Thứ tốt tất nhiên là thứ vào đã bị người ta chọn trúng mua đi, không tốt thì để lại cuối cùng cũng là hiện tượng bình thường.
Hoa Chiêu đi qua bên cạnh nghỉ ngơi nhưng cũng không rời đi.
Mấy khối đá thô cực phẩm trong khu đấu giá ngầm, cô phải lưu ý khu vực của chúng.
Len lén dùng dị năng kiểm tra nguyên liệu bên trong, sau đó đứng trước rương để giá viết một cái giá thích hợp rồi đút vào rương.
Xin lỗi, vì cực phẩm, gian lận rồi!
Về phần những hàng cao cấp khác, cô cũng không giành giật với người ta.
Cô đã ăn hơn phân nửa cái bánh ngọt, ăn nữa thì hơi quá đáng.
Cha con nhà họ Kim cũng bận rộn.
Một bên liên lạc các loại thủ tục sang tên nhà, một bên thấp thỏm.
Suzana cắt ra ngọc có màu xanh.
Phía sau lại có hai người mua hai khối đá thô đã cắt được một nửa, cắt ra đều là ngọc xanh sát vỏ.
Điều này làm cho Kim Anh Hoa sờ sờ “trái bí đao” cũng cảm thấy bỏng tay.
Bây giờ trả hàng lại còn kịp không?
Chắc chắn không kịp, không có quy củ này.
Kim Anh Hoa lấy đá thô tốn 1001 vạn mua từ Hoa Chiêu ra, đưa cho Kim Kevin, nói nhỏ: "Con về nhà cắt ra trước, xem xem tình hình thế nào."
"Được." Kim Kevin xoay người rời đi.
Có người để ý, nhìn một chút, cũng chỉ là nhìn một chút mà thôi.
Kim gia sắp trở thành quá khứ rồi, bọn họ cần phải suy nghĩ nên làm thế nào để chiếm đoạt thị trường.
Bọn họ rất không coi trọng cách làm hôm nay của Kim Anh Hoa, lại vì đổ thạch mà cược cả gia sản.
Điều này khác gì đám cờ b.ạ.c ngoài kia? Đều là loại người phá của!
Cho dù hôm nay may mắn, bọn họ thắng được, sớm muộn gì sẽ có một ngày bọn họ cược thua, sẽ phá sản.
Bây giờ cha con nhà họ Kim là người trong cuộc, vẫn chưa tỉnh táo lại.
Bọn họ bất chấp không nhìn về tương lai, chỉ để ý cái trước mắt, xem 3 khối đá thô trong tay này có thể cắt ra cái gì.
Một giờ sau Kim Kevin trở lại.
Trên mặt không có chút vui mừng nào, ngược lại cũng ổn định, ông ta gật đầu một cái với cha mình: "Bên trong không thay đổi gì, lời một ít."
Bây giờ suy nghĩ một chút, mua khối đá thô kia hơi đắt, gia công xong bán đi tiền lời không đạt tới năm mươi phần trăm, nhiều nhất chỉ có thể kiếm một hai trăm vạn.
Không lỗ là tốt rồi.
Kim Anh Hoa thở phào, sờ sờ khối đá có thể ra phỉ thúy Đế Vương Lục, bây giờ cắt luôn sao?
Còn chưa dâng hương tắm rửa.
Hơn nữa mấu chốt bây giờ không phải “trái bí đao” này, mà là khối đá thô trị giá một tòa cao ốc mấy trăm triệu kia.
Đáng tiếc bây giờ nó còn đang ở trong tay Hoa Chiêu, vẫn chưa làm thủ tục chuyển giao cho bọn họ.
Muốn xem tình trạng bên trong trước thời hạn, không thích hợp thì lập tức hủy ước định cũng không phải không được ...
Hoa Chiêu nhìn biểu lộ đã có thể đoán được tâm tư của bọn họ, lập tức ra ám hiệu cho Hướng Tiền.
Rất nhanh, có một doanh nhân châu báu nổi tiếng tìm được Hoa Chiêu, nói nhỏ với cô, thương lượng chuyện về khối đá thô bên cạnh cô.
Ông ta nguyện ý mua với giá cao hơn.
Ai sẽ gây khó dễ với tiền chứ? Hoa Chiêu cũng không làm được.
Cô phái người đi truyền lời cho Kim Anh Hoa, hủy bỏ hiệp nghị chót lưỡi đầu môi lúc trước, cô không cần tòa nhà không an toàn kia của gia đình bọn họ, không bán cho bọn họ nữa, cô muốn bán giá cao hơn.
Cha con nhà họ Kim lập tức nóng nảy, trực tiếp tìm Hoa Chiêu.
"Làm người phải giữ uy tín, nếu không làm sao đứng vững gót chân?" Kim Kevin nói.
Hoa Chiêu cười ha hả một tiếng: "Làm người phải giữ uy tín ư? Tôi thế này mà ác sao, xem ai lòng dạ đen tối ra tay độc ác, dám hạ độc cho con ruột kìa."
Sắc mặt của Kim Kevin nhất thời căng cứng muốn trào máu, hận không thể che mặt chạy trốn.
Kim Anh Hoa mặt dày, gừng càng già càng cay, làm như không nghe thấy, nói với Hoa Chiêu: "Hiệp nghị bằng miệng cũng có hiệu lực về pháp luật! Trước đó đã nói xong xuôi rồi, làm thủ tục xong lập tức giao dịch, bây giờ tôi đã làm một nửa thủ tục, cô lại muốn đổi ý sẽ phải đền tiền vi phạm hiệp ước ..."
Vừa rồi chưa nói về vấn đề vi phạm hiệp ước, Kim Anh Hoa lập tức nói: "Dựa theo quy định của nghề này, tiền vi phạm hiệp ước là 3 lần giá trị vật phẩm! Nếu như cô đổi ý, tôi sẽ rộng lượng một chút, bỏ số lẻ đi, đền cho tôi một tỷ hai đô la Hồng Kông là được!"
"Được rồi được rồi, coi như các người hung ác." Hoa Chiêu phiền não nói: "Nếu muốn mua, vậy hãy làm thủ tục nhanh lên một chút! Chẳng lẽ tôi còn phải ở đây chờ ông một năm hai năm à? Hai năm sau khối đá thô này của tôi sẽ tăng giá trị đến một tỷ hai! Mà cái tòa nhà cao tầng trống không kia của gia đình ông đã hạ giá đến một xu cũng không đáng!"
Lời này đúng là làm người ta phát bực, nhưng mà lời thô chứ lý không thô.
Người xung quanh cũng nói vào, Kim Anh Hoa không do dự nữa rồi, cũng không kéo dài thời gian nữa, trực tiếp đi qua phòng bất động sản với Hoa Chiêu để làm thủ tục sang tên nhà.
Tòa nhà cao tầng cũng là nhà, hơn nữa quyền sở hữu nhà tổ nhà họ Kim rất rõ ràng, chính là của Kim Anh Hoa, trước kia cũng không bị thế chấp gì, có thể trực tiếp sang tên cho Hoa Chiêu ngay lập tức.
Do dự mấy giờ cũng là do mấy người cắt phải đá xanh sát vỏ dọa sợ.
Nhưng mà đối với khối đá này, chín mươi chín phần trăm không phải là ngọc xanh sát vỏ, trước và sau cũng đã cắt ra, tràn đầy màu xanh, phẩm chất lại ổn định, mười phần chắc chín.
Sang tên xong, Hoa Chiêu trực tiếp giao đá thô cho bọn họ.
Cô vỗ giấy chứng nhận bất động cười cười với bọn họ: "Cảm ơn nha ~~ "
Cha con nhà họ Kim nhìn nụ cười trên mặt cô, đột nhiên trong lòng cảm thấy không ổn lắm.
Luôn cảm thấy nụ cười này của cô không giống như buồn cười.
Hơn nữa bọn họ đột nhiên tỉnh táo lại, gia sản tổ tiên tích lũy mấy đời truyền lại, bị bọn họ đánh cuộc ra ngoài, đánh cuộc ra ngoài ...
Bây giờ hối hận còn kịp không?
"Kịp chứ, chỉ cần đền cho tôi một tỷ hai tiền vi phạm hiệp ước là được." Hoa Chiêu cười nói.
Cha con nhà họ Kim ...
Cha con nhà họ Kim không dây dưa nữa, chân trước chân sau trở về hiện trường đại hội đổ thạch với Hoa Chiêu.
Cùng ngày trả giá, cùng ngày ra kết quả, rất nhanh.
Bởi vì lượng công việc không phải là quá lớn, tổng cộng chỉ có 20 rương, 4 người phụ trách một rương, phân chia ghi giá tiền trên những tờ giấy ghi số thứ tự đá thô, ai cao ai thấp liếc mắt một cái là lập tức nhìn ra.
Hơn nữa là ra kết quả ngay tại hiện trường, có một số khối đá thô ít người cạnh tranh, chỉ có một vài người, nên chỉ cần liếc qua là hiểu ngay.
Bên này ra kết quả, lập tức công bố ra ngoài.
Hoa Chiêu ngồi ở dưới đài chờ kết quả.
Cha con nhà họ Kim lại hai mắt nhìn nhau một cái, rời đi.
Ban đầu Hoa Chiêu không để ý, nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
Những khối đá thô đáng lẽ cô phải tranh được, lại có người ra giá cao hơn 1 vạn hoặc là năm nghìn, vừa vặn vượt qua cô.
Điều này không thể nào xảy ra, lúc cô ra giá chắc chắn đó là giá cao nhất trong rương.
Cho dù có người đút giấy vào sau khi cô đấu giá, lại đúng dịp ra giá cao hơn so với cô, vậy cũng thật bất ngờ.
Trường hợp ngoài ý muốn này không thể nào phát sinh liên tiếp.
Có người đang thao tác trong tối.
"Ha ha." Hoa Chiêu cười lạnh một tiếng.
"Thế nào?" Diệp Thư hỏi.
Hoa Chiêu nhìn chằm chằm về phía khu vực mở đấu giá.
Để tỏ vẻ công bằng, tất cả các rương đều mở ngay tại hiện trường, ghi danh ngay tại hiện trường.
Khu vực kia bị rào lại, người ngoài không thể đi vào, nhưng mà có thể thấy rõ tình huống bên trong.
Sẽ không có người đút giấy đấu giá ở sau.
Nhưng mà có người có thể sửa lại ngay tại hiện trường.
Hoa Chiêu nhanh chóng nhìn thấu sự mờ ám.
"Chị nhìn người ghi chép kia mà xem, bút trong tay của anh ta quẹt một cái vô cùng nhanh trên giấy đấu giá." Hoa Chiêu nói: "Chắc chắn anh ta đã sửa lại giá cả."
Đổi giá, vốn dĩ không nên trúng thầu thành có thể trúng thầu.
Diệp Thư không nhìn thấy, động tác của người nọ quá nhanh, bút trong tay tựa như chỉ lướt ngang qua tờ giấy một chút, "Vèo" một cái đã sượt qua, người bình thường chắc chắn không biết anh ta đã làm gì.
Ngay cả khi tận mắt nhìn thấy cũng không thể chắc chắn.
Nhưng mà cô ấy tin tưởng Hoa Chiêu.
Cô ấy vỗ bàn một cái đứng lên: "Thật là quá đáng! Chỉ có một người như vậy phải không? Hay tất cả mọi người đều như vậy?"
"Tất cả mọi người." Hoa Chiêu nói: "Bây giờ đáng lẽ em phải trúng 5 khối rồi, kết quả là một khối cũng không trúng."
"Cái gì! Bọn họ lại thao tác trong tối tập thể! Thế này, thế này còn gọi là đại hội đổ thạch gì chứ? Làm như vậy thật sự quá đen tối! Chỉ nhằm vào một mình em sao? Hay tất cả mọi người đều bị thao tác trong tối như thế?”
"Chắc là tất cả mọi người." Hoa Chiêu nói.
Lúc không lưu ý thì không phát hiện, lưu ý thì lập tức nhìn ra, "Trong lúc vô tình" bút xoẹt qua tên tờ ghi giá không phải số ít.
Chỉ cần khối đá đấu giá ngầm nào có giấy đấu giá bị như vậy là chắc chắn người trúng thầu thay đổi, thao tác như vậy cũng không chỉ dưới 5 lần.
"Có thể là ban tổ chức liên hiệp với một số người, chỉ để cho người mình trúng thầu." Hoa Chiêu nói.
Diệp Thư lại vỗ bàn một cái: "Thật quá đáng! Đưa bọn họ ra ánh sáng!"
Tính tình nóng nảy của cô ấy không thể kìm nén được.
Hai người không nhỏ giọng nói chuyện, người xung quanh đều nghe thấy, hơn nữa quay đầu nhìn về phía các cô.
Hai cô gái đẹp phát giận gì vậy?
Người ở đây có một nửa đều biết tiếng Anh, nhưng mà biết tiếng phổ thông thì chưa đến mười phần trăm, thậm chí càng ít hơn, nghe không hiểu hai người đang nói gì.
Chu Văn Hiên cũng hiểu một chút tiếng phổ thông, nhưng không thông thạo cho lắm, nghe hiểu một chút xíu.
Chỉ là một chút này đã đủ hù c.h.ế.t anh ta rồi, anh ta vội vàng nhích sát tới hỏi: "Các cô mới vừa nói gì? Cái gì đổi giá cả? Cái gì quá đen tối?"
Hoa Chiêu nhìn vẻ mặt của anh ta thật sự không biết chuyện, lập tức cười.
"Xem ra những thương nhân châu báu như các anh không phải là một hội với bọn họ, cũng đúng các anh là khách hàng, bọn họ là người bán, mãi mãi không thể nào chung một phe." Hoa Chiêu nói.
Xem ra thao tác trong tối là đám doanh nhân bán đá thô, hoặc là những người đặc biệt kiếm tiền dựa vào đổ thạch.
Có thương nhân chuyên môn đổ thạch, mua đá cắt ra rồi bán cho doanh nhân châu báu.
"Anh nhìn người kia đi..." Hoa Chiêu chọn một nhân viên đang thao tác ghi chép, chỉ cho Chu Văn Hiên nhìn, thuận tiện nói cho anh ta về một chút suy đoán của mình.
Chu Văn Hiên nhìn thấy, cũng không thấy rõ.
Chiếc bút thật sự lướt một cái là xong, có chạm vào tờ giấy hay không anh ta cũng không xác định, tốc độ quá nhanh.
Tất nhiên nhanh như thế cũng do từng đặc biệt luyện tập, chính nhờ đôi tay này để kiếm tiền, hoàn thành một đơn này bọn họ sẽ có tiền hoa hồng kếch xù.
Mặc dù Chu Văn Hiên không thấy rõ, nhưng anh ta tin rằng có việc này.
Sau đó anh không kích động nữa, khoanh tay đứng ở đó trầm tư.
Diệp Thư còn nghĩ rằng anh ta muốn cùng nhau làm lớn chuyện, nhìn thấy dáng vẻ thế này lập tức kịp phản ứng, anh ta mặc kệ.
Cũng đúng, chuyện này không hề có tổn thất gì đối với anh ta!
Tổn thất chỉ là những người vốn dĩ phải trúng thầu.
Bây giờ mặc kệ ai trúng thầu, cuối cùng nguyên liệu cắt ra được cũng sẽ chảy vào trong tay những doanh nhân châu báu như bọn họ.
Nên liên quan gì đến anh ta?
Ngược lại anh ta có thể lợi dụng chuyện này hung hăng ép giá bọn họ! Nếu như không bán nguyên liệu thô theo giá vốn cho anh ta, anh ta sẽ đưa bọn họ ra ánh sáng...
Như vậy, trong vô hình anh ta đã có thể giảm đi một nửa giá vốn so với những người khác trong nghề!
Tim Chu Văn Hiên đập rộn lên, vội vàng quay đầu nhìn Hoa Chiêu.
Có thể kiếm năm mươi phần trăm tiền vốn này hay không còn phải xem hai cô gái này có thể thành toàn cho anh ta hay không.
"Cô Phương, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô một chút, không biết hai vị có thể dời bước được không?" Chu Văn Hiên nói.
"Không rảnh, bây giờ chúng tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm!" Diệp Thư nói tràn đầy khí thế hung hăng.
Trong thân thể của cô ấy luôn có một luồng lửa giận không có chỗ phát tiết, bây giờ lại có người tìm đến cửa.
Chu Văn Hiên nhìn thoáng qua cũng biết cô ấy muốn làm gì, lập tức nóng nảy, tiền đồ của Chu Ký bọn họ đều đặt hết vào giờ phút này rồi! Chắc chắn cần phản ổn định các cô.
"Cô đừng tức giận, tôi, Chu Ký chúng tôi vừa ra mắt mấy mẫu trang sức, tôi thấy nó vô cùng thích hợp với hai vị, tôi muốn tặng hai vị!" Châu Văn Hiên quả thật không nghĩ ra lý do nào khác.
Quả nhiên sự chú ý của Diệp Thư dời đi một chút, nhìn anh ta bằng ánh mắt như nhìn người bị bệnh thần kinh vậy.
Trước đó người này trông cũng không giống như một cậu ấm quần áo là lượt, đi theo bên cạnh cô và Hoa Chiêu vô cùng an phận, đa số đều là cắt nguyên liệu ra cho Hoa Chiêu.
Sao dáng vẻ bây giờ cứ như lãng tử phóng đãng muốn tặng trang sức cho hai người bọn họ cùng lúc vậy?
"Thật sự tặng đồ trang sức cho tôi sao?" Hoa Chiêu hỏi giống như một người phụ nữ ham chiếm của hời.
"Thật thật." Chu Văn Hiên lập tức nói.
Nhưng mà trong nháy mắt lại thầm đau lòng, bây giờ Hoa Chiêu đều có tiền hơn so với chín mươi lăm phần trăm những người có mặt ở chỗ này, anh ta phải tặng thứ gì mới có thể vừa mắt cô đây?
"Đi thôi chị, đi xem thử." Hoa Chiêu nói.
Diệp Thư còn chưa kịp nguôi cơn giận, còn muốn đi làm lớn chuyện, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của Hoa Chiêu, cô ấy lập tức phản ứng lại, cô lại muốn kiếm chuyện.
"Ồ." Cô ấy ngoan ngoãn rời đi cùng với Hoa Chiêu.
Ba người mang vệ sĩ rời hiện trường đã có mấy người nhìn thấy, nhưng bây giờ không ai xen vào chuyện của người khác, đều đang khẩn trương kích động chờ xem mình có trúng thầu không.
Chỉ có cha con nhà họ Kim nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoa Chiêu, ánh mắt rất nghiêm trọng.
Trong hai mươi rương đằng trước, Hoa Chiêu đều đấu giá, cô không đợi kết quả sao? Bình tĩnh vậy à?
Bình tĩnh một cách không bình thường nha.
Chuyện gì đã xảy ra?
Không thèm để ý ư?
Vậy bọn họ chặn cô ta có phải là điều đúng đắn không?
Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu, nhẹ nhàng mỉm cười với bọn họ, sau đó xoay người rời đi.
Lòng cha con nhà họ Kim đột nhiên cảm thấy không ổn cho lắm, căng thẳng hơn.
"Nhanh lên, tranh thủ thời gian nói bọn họ dừng tay!" Kim Anh Hoa hô: "Số đá còn lại chúng ta không chặn!"
Ra đến bên ngoài, Chu Văn Hiên mời Hoa Chiêu và Diệp Thư lên xe.
Đồ trang sức đặt ở trong cửa hàng, đâu có mang theo trên người.
Hoa Chiêu cũng muốn đến cửa hàng của gia đình anh ta xem thử, nhưng lại từ chối ngồi xe của anh ta, cùng Diệp Thư lên xe của mình.
Lên xe Diệp Thư lại hỏi: "Cứ đi như vậy à? Bên kia mở kết quả thì thế nào? Em chọn trúng rất nhiều đúng không? Cứ để cho bọn họ chặn đầu hết sao?"
"Chặn thì cứ chặn thôi." Hoa Chiêu cười hì hì.
"Em tùy tiện đưa ra mấy cái giá cao, chắc có thể trúng, những cái khác đều chưa chắc trúng, mà những khối đá em thật sự chọn trúng, người đấu giá không phải là em nha, bọn họ sẽ không chặn." Hoa Chiêu nói.
Hôm nay vận may của cô không tệ, trường hợp này rất dễ gặp phải người chọn trùng với mình, chắc chắn có rất nhiều người muốn chặn cô.
Còn chuyện cuối cùng nội bộ bọn họ sẽ thương lượng thế nào, để cho ai trúng, cô mặc kệ, cũng không quản được.
Bọn họ cũng không chặn tất cả, chắc chỉ là một nhóm người nhỏ, muốn chặn những khối mà cô chọn trúng.
Hoặc là thương nhân đá thô đích thân ra tay, chặn lại những khối đá thô mà mình không muốn bán đi với giá thấp.
Mặc kệ tình huống nào, cô ở lại cũng không có ích gì.
Cô không muốn làm ầm lên, vạch trần bọn họ ngay trước mặt mọi người, cô và Chu Văn Hiên đều có cùng chủ ý.
"Chị, trong tay em thật sự có nhiều đá. Chị cũng biết rồi đấy, cắt ra rồi để ở đó rất lãng phí, chính mình giữ lại cũng chẳng có ích gì, tặng cho người khác lại không thích hợp, không bằng bán."
Hoa Chiêu nói: "Bán ngọc thô cho thương nhân châu báu thì quá lỗ, bọn họ lời một khoản năm mươi phần trăm, thậm chí còn nhiều hơn nữa kìa."
Diệp Thư có chút hiểu ra: "Cho nên em cũng muốn làm khó dễ Chu Văn Hiên một chút? Anh ta có thể thu mua một ít nguyên liệu từ thương nhân khác, nhưng phải mua của em với giá cao? Chủ ý này không tồi!”
Chu Văn Hiên có thể mang chuyện này đi gây khó dễ cho người khác, các cô cũng có thể dùng chuyện này để gây khó dễ cho Chu Văn Hiên.
Vẫn là câu nói kia: "Không đồng ý thì lập tức đưa ra ánh sáng."
"Không." Hoa Chiêu cười nói: "Chỉ bán mấy khối ngọc thô không có ý nghĩa, em muốn Chu Ký."
Diệp Thư hít một hơi khí lạnh.
Đột nhiên bắt đầu đồng tình với Chu Văn Hiên.
Bây giờ chắc chắn anh ta đang vui sướng cho rằng mình sắp phát tài, nhưng không biết rằng mình sắp sửa bị nuốt.
"Ha ha ha, em là loại người đó sao? Lối ăn của em rất đẹp mắt." Hoa Chiêu cười nói: "Anh ta sẽ không lỗ, sau này nhất định anh ta sẽ biết ơn em."
Biết ơn hay không biết ơn thì Diệp Thư không biết, lối ăn của Hoa Chiêu có khó coi hay không thì Diệp Thư lại biết.
Chỉ cần mình không lỗ, cô ấy sẽ không tức giận.
Hồng Kông không lớn, Chu Ký lại cách đó không xa, nửa giờ sau đã đến nơi.
Hoa Chiêu xuống xe, đánh giá cửa hàng vừa cổ kính lại nguy nga lộng lẫy, gật đầu một cái: "Không tồi không tồi, nhìn rất có đẳng cấp."
"Cảm ơn lời khen ngợi của cô." Chu Văn Hiên đích thân mở cửa, nghênh đón hai người đi vào.
Ông chủ đích thân chiêu đãi, tất nhiên không cần nhân viên cửa hàng làm gì, bọn họ đứng xa xa tò mò đánh giá Hoa Chiêu và Diệp Thư.
Đây là lần đầu tiên cậu chủ dẫn phụ nữ tới chọn đồ trang sức, người nào là bạn gái của cậu chủ nhỉ? Cậu chủ có bạn gái từ lúc nào thế? Thật đau lòng!
"Đi mang hết cả nhóm đồ trang sức mới làm tháng trước ra đây." Chu Văn Hiên đưa Hoa Chiêu và Diệp Thư vào phòng khách quý nói.
Giám đốc lập tức đi ngay, nhanh chóng cầm một hộp trang sức trở lại, mở ra.
Bày la liệt một đống lớn, dây chuyền, nhẫn, hoa tai, vòng tay vân vân.
"Xem ra Chu Ký làm ăn không tệ nha, một tháng đã ra nhiều sản phẩm mới như vậy." Hoa Chiêu nói.
Vốn dĩ không hứng thú lắm, Diệp Thư nhìn đồ trang sức trước mắt cũng sinh ra chút hứng thú.
Đừng nói, đồ trang sức của Chu Ký làm ra đúng là rất đẹp mắt, rất nhiều thiết kế rất mới mẻ và độc đáo, rất trẻ trung.
Không phải là mấy kiểu hạt châu, vòng tay nghìn năm như một.
Đặc biệt là chiếc nhẫn và hoa tai, kiểu dáng rất khác biệt.
Thật ra thì những mẫu này mấy thập niên sau rất thường gặp, lại không được yêu thích, rất nhiều người đều cảm thấy rất ngây thơ, không trang trọng, bây giờ tuyệt đối là những mẫu mới mẻ độc đáo.
Hoa Chiêu càng hài lòng với Chu Ký.
Cô còn trông cậy vào Chu Ký kiếm tiền cho cô đây.
Cô có nhiều đá thô như vậy, bên trong có không ít thứ tốt, cô không cắt ra nữa, định sau này bán nguyên liệu thô…
Có cực phẩm, chắc chắn tăng mạnh, tất nhiên cô muốn tự mình giữ lại.
Cô không phải là thần tài, đưa tiền cho người khác.
Những loại ngọc cực phẩm này sau khi cắt ra, năng lượng bị cô hấp thu, không bán thì để trong nhà làm gì?
Đế vương thì có một khối trưng bày ở đó để ngắm là được, bày nhiều nhìn cũng chán, còn chiếm chỗ ~~
Không bằng bán lấy tiền.
Bán nguyên liệu đã cắt hết ra thì đáng tiếc, lỗ nặng.
Hoa Chiêu từng nghĩ tới chuyện tự mình mở một công ty châu báu, hoặc là phòng làm việc, đặc biệt bán đồ trang sức từ chất liệu cực phẩm.
Nhưng mà kinh doanh một công ty cần quá nhiều tinh lực.
Mấy đứa trẻ của cô đã tiêu tốn tất cả tinh lực rồi, còn lại một chút cho các sản nghiệp đang kinh doanh, quả thật không thể phân tâm thêm được nữa.
Bây giờ gặp được Chu Văn Hiên, vừa khéo.
"Thích mẫu nào? Cứ chọn tùy ý!" Chu Văn Hiên cắn răng nói một cách phóng khoáng.
Hoa Chiêu nhìn anh ta cười.
Đối mặt với người đẹp như mình và Diệp Thư, anh ta tặng mấy món trang sức nhỏ còn phải cắn răng, nói rõ người này rất hẹp hòi.
Hơn nữa tặng đồ trang sức cho các cô cũng có mục đích, muốn lấy lại được nhiều hơn.
Không tệ không tệ ~
Không phải là mấy kẻ con ông cháu cha thấy phụ nữ là đầu óc mơ màng.
Nếu anh ta là loại người như vậy, bây giờ cô đã xoay người rời đi.
"Anh Chu, Chu Ký có mấy người góp vốn? Ở Chu Ký, anh nằm ở vị trí nào?" Hoa Chiêu hỏi.
Còn về tài sản, quy mô, những thứ đó cô không quan tâm, nó sẽ thay đổi sau khi cô đến.
Không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này, vừa ý với anh ta rồi à? ?
Chu Văn Hiên đột nhiên dè dặt chỉnh trang lại quần áo một chút, có chút xấu hổ giới thiệu: "Chu Ký có ba người góp vốn, cổ đông lớn là ông nội tôi, sau đó là bố tôi, cuối cùng là chú hai của tôi.”
"Tôi là cháu trai trưởng của nhà họ Chu, cũng là cháu trai duy nhất, ông nội nói sau này cổ phần trong tay ông ấy đều cho tôi, còn có bố tôi. Chú hai của tôi thì chắc sẽ để lại cho chị họ tôi, nhưng mà trong tay chú ấy chỉ có mười phần trăm cổ phần."
Chu Văn Hiên nói hết những chuyện không cần phải giấu giếm, bởi vì đây đều là những tin tức đại chúng đều biết.
Mấy tờ báo nhỏ toàn bàn về chuyện gia đình bọn họ, đặc biệt là xôn xao mấy chuyện scandal của chú hai, đều đang đoán xem ông ấy có khả năng tìm phụ nữ bên ngoài sinh con trai hay không.
Hoa Chiêu rất hài lòng với thân phận của anh ta.
Cô sau khi tiếp xúc với Chu Văn Hiên, cảm thấy người này có thể phát triển, nhưng nếu như anh ta chỉ là tên lâu la nhỏ ở Chu Ký, vậy thì tương đối phiền toái.
Quá ư là tốt, bớt chuyện.
Hoa Chiêu nói ngay vào điểm chính: "Chuyện hôm nay, anh tính ra bao nhiêu tiền bịt miệng?"
Cô lại nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh ta...
Chu Văn Hiên có chút bất ngờ, lại cảm thấy hợp tình lý.
Cô gái này là người ra tay rộng rãi, không phải xuất thân từ gia đình bình thường, có lẽ còn giàu có hơn anh ta, kiến thức không ít cũng là điều tất nhiên.
"Cô ra giá đi." Chu Văn Hiên nói.
"Vậy thì năm mươi phần trăm cổ phần của Chu Ký đi." Hoa Chiêu nói.
Hả? ? ?
Chu Văn Hiên ngạc nhiên nhìn cô.
"Xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cô Phương, miệng cá voi cũng không lớn như vậy đâu." Chu Văn Hiên nói.
"Ha ha ha." Hoa Chiêu cười to.
"Chuyện này đúng là không đáng giá nhiều tiền như vậy." Hoa Chiêu nói: "Dù sao chuyện bị tôi nhìn thấu, sớm muộn gì cũng phải đưa ra ánh sáng, cho dù không bị đưa ra ánh sáng, cũng chưa chắc bọn họ sẽ cắt ra nguyên liệu thô tốt gì."
"Tôi thì khác, trong nhà tôi nguyên liệu thô chất thành núi." Hoa Chiêu nói.
Cô cầm một xấp hình từ trong túi xách ra.
Nơi đó là một đống đá thô chất cao như núi.
Chu Văn Hiên rất bình tĩnh, hình ảnh này chỉ cần tùy tiện tìm một đại hội đổ thạch hoặc hội đấu giá phỉ thúy công khai nào đều có thể chụp được.
Có ảnh chụp cũng không có nghĩa rằng đó là của cô.
Chu Văn Hiên vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng khi nhìn tấm ảnh tiếp theo, hai mắt anh ta đột ngột trợn tròn.
Kia là một khối ngọc thô cực phẩm, bức ảnh chỉ tùy tiện chụp, không chọn góc độ, không điều chỉnh độ sáng, tùy ý chụp một bức, không thể chụp được mười phần trăm vẻ đẹp vô cùng của phỉ thúy.
Nhưng dưới con mắt chuyên nghiệp của anh ta, đây tuyệt đối là một khối ngọc cực phẩm có giá trị lên đến hàng triệu.
Chỉ trị giá khoảng hàng triệu bởi vì khối ngọc thô này hơi nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay.
Chu Văn Hiên thở dồn dập, tiếp tục chuyển sang bức ảnh khác.
Sau đó hai mắt anh ta vẫn luôn phải trợn to…
Trong mỗi một tấm hình đều là một khối ngọc cực phẩm.
Có lớn có nhỏ. Nhỏ thì chỉ lớn cỡ bằng bàn tay, to thì to hơn kỷ lục đã được ghi lại.
Rốt cuộc Chu Văn Hiên không nhịn được nữa, lên tiếng: “Mấy thứ này, mấy thứ này, hình này chụp được từ đâu? Cửa hàng đá thô nhà ai?”
“Của nhà tôi nha!” Hoa Chiêu nói
Chu Văn Hiên trợn mắt nhìn cô, quả thật có chút không dám tin.
“Của nhà cô ư? Mua nguyên liệu thô từ lúc nào, cắt ra lúc nào? Sao bên ngoài chẳng có một chút tin tức gì?”
“Còn có những thứ này, sao chúng tôi chẳng nhận được một chút tin tức nào cả?” Anh ta chỉ vào hình.
Hiện tại giới phỉ thúy không lớn, đặc biệt là phỉ thúy cực phẩm.
Ngọc thô cực phẩm tất nhiên là nằm trong tay mấy thương nhân châu báu lớn bọn họ, nguyên liệu tốt từ trong tay người bán lẻ chuyển qua.
Cho dù người bình thường may mắn cắt ra, bọn họ cũng sẽ nghe nói.
Có người giấu giếm một hai khối còn có thể hiểu được.
Nhưng mà số lượng nhiều thế này đều bị giấu đi, không hề lộ ra một chút tiếng gió thế này thì thật sự không bình thường.
Bây giờ anh ta đang nghi ngờ rằng đống hàng trên ảnh đều là hàng dỏm.
Nhưng mà nhìn thế nào cũng không giống.
Hoa Chiêu lại lấy từ trong túi ra một thứ, chính là khối ngọc thô cực phẩm lớn chừng bàn tay trong hình.
Không phải là Đế Vương Lục mà là một viên phỉ thúy đỏ cực phẩm.
Loại thủy tinh, lại bởi vì ngọc thô nhỏ cho nên toàn bộ viên phỉ thúy đều trong suốt.
Lại là màu đỏ tươi, cho nên xinh đẹp đến nỗi khiến tròng mắt người xem đều phải đỏ lên.
Hai mắt Chu Văn Hiên đang đỏ bừng lên. Anh ta lớn thế này, gần như lớn lên trong ổ phỉ thúy cực phẩm, cũng chưa từng nhìn thấy phỉ thúy đỏ cực phẩm như thế.
Hoa Chiêu hào phóng nhét khối ngọc thô vào trong tay của Chu Văn Hiên.
Tay vừa chạm vào là biết có phải hàng thật hay không.
Ngọc thô vừa vào tay, anh ta cũng biết chắc chắn rằng đây là hàng cực phẩm.
Mặc kệ là cảm giác hay sức nặng đều không phải là ngọc thô từng bị nhúng axit.
Tay anh ta hơi phát run, anh ta cầm viên phỉ thúy cực phẩm này đi đến bên cửa sổ, nhìn dưới ánh mặt trời.
Đẹp đến mức khiến cho ánh mắt của anh ta mê muội.
Nhưng vì lý do an toàn, anh ta vẫn đặt khối ngọc thô này vào máy xem thử, không có ánh sáng hóa học, không có vết nứt nhúng axit, đúng là hàng cực phẩm thuần thiên nhiên một trăm phần trăm.
Mấu chốt là giống y hệt như trong ảnh!
Chu Văn Hiên nhìn Hoa Chiêu, có thể lấy ra một viên cũng có khả năng lấy ra những viên khác.
Diệp Thư cũng nhìn Hoa Chiêu bằng ánh mắt đầy vẻ kỳ quái, khối ngọc này cô ấy biết, trước đó Hoa Chiêu còn thương lượng với cô ấy dùng nó làm gì, cho ai đeo.
Trong nhà có mấy cô gái, phân cho ai trong số đó? Một người một cái thì mỗi món lại nhỏ.
Một khối ngọc lớn vuông vức lại cắt nhỏ thành từng viên nhỏ có chút đáng tiếc.
Cứ trì hoãn như vậy nên vẫn luôn để đó chưa bắt tay vào gia công.
Không ngờ rằng cô vẫn luôn mang theo bên mình!
"Trước đó đã nói người mang từ trong nhà tới." Hoa Chiêu nói.
"Ồ." Diệp Thư nhớ tới trước đó quả thật Hoa Chiêu đã cho người vận chuyển một ít đá thô từ trong nhà cô đến đây bán.
Như thế thì không kỳ quái.
"Anh không cần nghi ngờ, những thứ trong hình này đều là thật, nếu như anh có hứng thú, qua mấy ngày nữa có thể đi Bằng Thành với tôi xem thử." Hoa Chiêu nói.
Những thứ trong hình này, ngoại trừ mấy khối, những khối khác thì đến Diệp Thư cũng chưa từng nhìn thấy.
Rất nhiều người cũng chưa từng thấy.
Đều là tự cô cắt ra được, sau đó đặt trong không gian.
Bây giờ cô nói ở Bằng Thành, vậy thì ở Bằng Thành.
Chu Văn Hiên kích động gật đầu muốn rụng xuống: "Được được, chúng ta lập tức đi ngay bây giờ đi!"
Cái gì là gây khó dễ, cái gì là cái chuôi, hết thảy đều không quan trọng.
Cho dù những người khác mờ ám đấu giá mua hết đá thô thì thế nào? Bên trong chắc chắn sẽ có cực phẩm sao?
Trong cả cái vòng này một năm không mở ra được một viên cực phẩm, nếu không tại sao cực phẩm lại đắt?
Ở trong tay người khác đều là cứt chó, anh ta gây khó dễ cái rắm, cho không anh ta anh ta cũng không cần!
Vẫn là cô Phương trước mắt này quan trọng nhất!
Hoa Chiêu cười cười: "Chuyện này không cần vội, tôi phải mấy ngày nữa mới rời khỏi Hồng Kông, anh vẫn nên trở về thương lượng với người nhà một chút về chuyện cổ phần đi, 50%, một chút cũng không thể thiếu."
Lúc này Chu Văn Hiên không cảm thấy cô đòi hỏi quá đáng, anh ta chỉ hỏi một cách cẩn thận: "Cô Phương định lấy cái gì để đổi lấy 50% cổ phần này? Tất cả nguyên liệu đó sao?"
Ánh mắt anh ta đầy vẻ khao khát.
Tất cả nguyên liệu trong hình, mỗi một viên đều có giá trị không rẻ, cộng lại chính là giá trị liên thành!
Đừng nói cộng lại, chỉ tính viên vô cùng lớn cuối cùng đã đủ đổi lấy năm mươi phần trăm cổ phần của bọn họ...
Nếu như đều để cho bọn họ, bọn họ còn kiếm lời nữa kìa!
Nghĩ hay lắm!
Hoa Chiêu cười nói: "Nếu như các anh cho tôi 50% cổ phần, tôi có thể để cửa hàng vốn dĩ của nhà họ Kim cho các người dùng sử dụng miễn phí, còn về những nguyên liệu thô này, chỉ bán cho các người."
Không phải là cho không, chỉ cam kết chỉ bán cho Chu Ký, giá tiền ấy à, Hoa Chiêu cũng không có ý định bán rẻ.
Chỉ cao chứ không thấp hơn so với giá thị trường.
Phỉ thúy cực phẩm vẫn luôn vô giá, trong thành phố cung không đủ cầu, giá thị trường chỉ để tham khảo mà thôi.
Chu Văn Hiên có chút bất mãn: "Điều kiện này quá hà khắc ..."
Hoa Chiêu cắt đứt lời của anh ta: "Vậy thì để tôi hợp tác với người khác vậy."
"Đừng đừng đừng!" Chu Văn Hiên nóng nảy: "Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi về nhà thương lượng với ông nội một chút."
"Đi đi, có tin tức thì cứ đến khách sạn tìm tôi bất cứ lúc nào." Hoa Chiêu để lại địa chỉ, lại mang Diệp Thư trở về hiện trường.
Bên kia, tất cả đá thô đấu giá ngầm vừa thống kê xong.
Hướng Tiền lén truyền tin tức, 7 khối đá thô cô sắp xếp kia, bọn họ trúng được 4 khối, 3 khối khác bị người khác mua mất.
Hoa Chiêu gật đầu, ra hiệu mình đã biết.
Diệp Thư rất tức giận.
Hoa Chiêu vội vàng an ủi cô ấy: "Đừng giận mà, mọi người đều gian lận, người khác giỏi hơn một bậc, chúng ta cũng không thể chỉ cho mình đốt lửa, không cho phép người khác thắp đèn chứ."
"Chúng ta ăn gian chỗ nào?" Diệp Thư hỏi một cách kỳ quái: "Em đều đấu giá bằng bản lĩnh!”
Hoa Chiêu… Quên mất, Diệp Thư không biết cô nhìn thấy rõ giá mà người khác đã đưa ra rồi bản thân cô mới ra giá.
Không nhìn được kết quả, giá mà cô đưa ra đều ở vị trí thứ hai cho nên cô ấy cảm thấy ấm ức thay cho cô.
"Ha ha." Hoa Chiêu vội vàng cười đổi chủ đề: "Chị nhìn bên kia đi, cha con nhà họ Kim mặt đã xanh ngắt rồi."
Bọn họ đặc biệt chặn đá của Hoa Chiêu.
Mà những khối đá Hoa Chiêu thật sự chọn trúng đều để người khác đấu giá, cô dùng tên mình đấu giá cũng vì che giấu bản lĩnh đặc biệt của mình trong việc cá cược.
Hôm nay kiếm được mấy trăm triệu, cô vui vẻ, mấy khối đá thô không tốt cô cũng ra giá cao.
Hơn nữa mua đá thô của Trương Lượng… thì cũng là của chính bản thân cô.
Bây giờ bị cha con nhà họ Kim chặn đi, nghe nói tiêu hao hết tất cả tiền mặt trong tay bọn họ.
Hai cha con không nhịn được, cắt ra một khối ngay tại hiện trường, sắc mặt y như biểu hiện trên bề mặt nguyên liệu thô vậy, cực kỳ tối tăm u ám, tốn tiền vô ích.
Còn mấy khối còn lại, cha con nhà họ Kim không dám cắt ra ngay trước mặt mọi người, định về nhà tắm rửa dâng hương sau đó mới cắt, hy vọng có thể đảo ngược ý trời thay đổi vận mệnh.
Đấu giá thắng, việc đầu tiên bọn họ làm là nhìn về phía Hoa Chiêu.
Sau đó phát hiện ra Hoa Chiêu lại cười với bọn họ.
Trong lòng cha con nhà họ Kim đột nhiên không bình tĩnh nổi, chẳng lẽ bọn họ sập phải bẫy rập?
Hoa Chiêu cười cười, chỉ có thể nói hai người này đáng đời, ở ác gặp ác.
Lúc đầu cô chỉ muốn cày cho mình một vài đơn không có lời để che dấu dị năng, không ngờ còn có người chặn lại, vậy cũng không còn cách nào, là do ông trời muốn đưa tiền vào túi cô đây mà.
Kim Anh Hoa nhìn chòng chọc vào Hoa Chiêu một hồi lâu, không nói gì, kéo mấy khối đá thô rời khỏi hiện trường.
Không chờ nổi đến ngày hoàng đạo rồi, bây giờ ông ta phải lập tức đi về cắt hết mấy khối đá thô này ra xem thử thế nào.
Nếu như đổ tăng thì mọi sự tốt đẹp, tôi vui anh vui mọi người vui.
Nếu như đều đổ giảm, vậy thì đây tuyệt đối là cái bẫy mà Hoa Chiêu đào cho ông ta.
Thế thì ông ta sẽ phải suy nghĩ một chút xem mình nên làm gì bây giờ…
Tiền của nhà họ Kim bọn họ không dễ dàng bị lấy đi như vậy!
Cha con nhà họ Kim trở về nhà, đi thẳng tới phòng làm việc, kêu thợ chuyên cắt đá riêng vào nhà, trong phòng chỉ có ba người.
Đơn giản dâng hương thay quần áo, sau đó lập tức bắt đầu cắt đá.
Trước hết bắt đầu từ mấy khối đấu giá ngầm đã chặn được.
Cũng không cần mài không cần mở cắt thử nhìn tình huống, trực tiếp hạ đao cắt.
Không ngoài suy đoán chút nào, đổ tăng là không thể nào.
Nhìn biểu hiện bên ngoài thì tạm được, bên trong lại không hơn lớp đá bao nhiêu, thật sự không xứng với hai chữ ngọc thô.
Sau đó chỉ còn lại 2 khối đá thô cực phẩm, một khối đã lộ ra dấu hiệu Đế Vương Lục dùng 3 tòa nhà cao cấp đổi lấy, một khối ngọc to dùng một tòa cao ốc đổi lấy.
Trước hết bắt đầu từ khối có giá trị thấp.
Đế Vương Lục.
Đá thô nhỏ, lúc đầu cũng mở ra thử một góc rồi trực tiếp mài.
Đây là một môn nghệ thuật, không vội được, mài nhiều thêm một lớp ngoài là tổn thất không ít tiền.
Đế Vương Lục cực phẩm đều bán theo ca ra lấy tiền.
Nhưng mà đá thô không lớn, lớp ngoài lại mỏng, cũng nhanh chóng có kết quả.
Mặt của Kim Anh Hoa và Kim Kevin tái xanh như màu xanh của khối ngọc này.
Đường cắt thử này thật sự cắt quá tốt, người cắt thử cứ như có mắt xuyên thấu vậy, chọn vị trí có biểu hiện tốt để cắt.
Rõ ràng cách nhau rất gần, nhưng vị trí không cắt thử có biểu hiện kém hơn so với vị trí bị cắt thử rất nhiều.
Chỗ được cắt thử kia có màu xanh của Đế Vương Lục, còn chỗ chưa cắt bên cạnh chính là màu rau cải xanh.
Hơn nữa chuyện không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra, chỉ xanh ở vỏ bên ngoài.
Bây giờ cả khối đá thô đã bị cắt thành đống cặn bã, cuối cùng chỉ còn lại một miếng mỏng giống như Đế Vương Lục.
Không, phải nói là nhiều loại Đế Vương Lục.
Toàn bộ miếng phỉ thúy mỏng xanh nhạt xanh đậm đều có, chất lượng không có biểu hiện tốt bằng chỗ cắt thử, đã không xứng được gọi là Đế Vương Lục rồi.
Khối đá thô trị giá mấy ngàn vạn, có thể lấy lại vốn hơn 10 vạn cũng đã không tồi.
"Không sao, chắc hẳn khối đá to này không có vấn đề gì, trước sau đều cắt hết ra, con còn chưa từng nghe thấy loại đá thế này bên trong sẽ thay đổi." Kim Kevin nói.
Thợ cắt đá nhìn ông ta một cái, đó là do kiến thức của chú em nông cạn rồi.
Ông ta làm nghề này cả đời rồi, đúng là từng nhìn thấy loại đá thế này, cho dù đằng trước đằng sau đều đã cắt ra, nhưng ở giữa lại biến dạng biến sắc.
Thần tiên khó đoán tấc ngọc.
Nhưng mà tính đến hiện tại, chắc chắn người vừa mới cắt thử khối đá thô này đã tiếp cận gần sát với thần tiên rồi! Cũng không biết là cao thủ nào cắt? Ông ta muốn bái sư.
Kim Anh Hoa lớn tuổi sống lâu kiến thức nhiều, ông ta cũng đã từng gặp phải ngọc thô biến sắc biến chủng, không cảm thấy được an ủi, chỉ thúc giục thợ cắt đá cắt ra.
Mài là không thể nào mài, khối đá thô lớn như vậy, sớm muộn gì cũng phải cắt mỏng ra.
"Két ~" Âm thanh của máy khoan điện chói tai.
Kết quả cũng nhanh chóng lộ ra: “Rè~” Không đến hai phút đã cắt xong xuôi.
Kim Anh Hoa và con trai dè dặt lấy mảnh đá đã bị cắt xuống, mở ra.
Sau đó tay hai người đồng thời run một cái, vô lực, mảnh đá nặng nề rơi trên mặt đất.
"Áaaa!" Hai người đồng thời thét chói tai.
Đập trúng chân.
Máu tươi lập tức phun ra.
Cởi giày da nhìn một cái, một người thì đầu ngón chân be bét m.á.u me, một người thì bàn chân nhanh chóng sưng vù.
Thợ cắt đá bị dọa sợ, nhanh chóng chạy ra ngoài cho người kêu xe cứu thương.
Trong phòng, hai cha con lại hét lên một tiếng rồi sau đó không có âm thanh gì nữa.
Không phải là không đau, là lòng còn đau hơn chân, đau đến nỗi không phát ra được thanh âm nào.
"Còn, vẫn còn cơ hội, còn lại nhiều đá chưa cắt ra mà." Kim Anh Hoa đột nhiên lên tiếng.
"Đúng vậy!" Kim Kevin cũng tìm lại được giọng nói của mình.
Hai người bất chấp cái chân đau, tập tễnh trở lại bên cạnh máy cắt, tự mình cắt.
Bọn họ đều làm nghề này, cũng biết cắt đá, trước đó không tự cắt chỉ vì ngại thân phận của bản thân.
Bây giờ cái gì cũng không thèm đoái hoài tới.
Chờ đến khi thợ cắt đá dẫn người quay lại, mảnh thứ hai đã bị cắt xuống.
Không có kỳ tích, vẫn tốn công vô ích.
Thợ cắt đá nhìn trạng thái của hai người, không nói gì, cũng gia nhập vào.
Mảnh thứ ba, mảnh thứ tư, mảnh thứ năm…
Chờ đến lúc xe cứu thương tới, hai người cũng vừa vặn cắt xong hết.
Sau đó té xỉu.
Bị người khác đưa lên xe cứu thương.
Tin tức này không thể giấu giếm được, không đến một tiếng đồng hồ đã truyền khắp trong giới.
Các thương nhân châu báu lớn, thương nhân chuyên bán đá thô tụ lại chung một chỗ bàn tán xôn xao, có người thổn thức, có kẻ cười trên sự đau khổ của người khác, có người thì cảm thấy một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Cũng có kẻ thấy may mắn.
"May mà cô Phương đồng ý nhanh! Nếu không khối đá thô đó đã bị cháu mua." Chu Văn Hiên nghĩ mà sợ.
"Cháu nói lại cho ông nghe xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Chu Quảng Hiền nói.
Ông cụ đã nghe cháu trai nói qua một lần, nhưng vẫn muốn nghe lại!
Lúc đầu ông cụ cho rằng đây chẳng qua là một đại hội đổ thạch vô cùng bình thường. Ngoại trừ hội giao lưu buôn bán phỉ thúy quốc tế của Myanmar, các đại hội đổ thạch do tư nhân mở ông cụ đã không tham gia nữa.
Chỉ để cho cháu trai đi học hỏi thêm kiến thức.
Ai ngờ đại hội đổ thạch lần này lại kích thích như vậy!
Không ngờ một đại hội đổ thạch bình thường, hàng năm cũng cử hành không biết mấy lần lại làm nhà họ Kim sụp đổ!
Nhà cũng mất, tiền cũng mất, sản nghiệp tổ tiên cũng mất!
Còn nữa, Chu Ký nhà bọn họ có thể nghênh đón bước ngoặt mang tính vận mệnh.
Chu Văn Hiên uống ly nước, tiếp tục nói.
Bên phía đối diện Chu Quảng Hiền và hai đứa con trai tập trung tinh thần chú ý lắng nghe.
Chu Văn Hiên về nhà nói chuyện Hoa Chiêu muốn cổ phần, mấy người nhà họ Chu góp vốn, tất nhiên cũng biết.
Hoa Chiêu không đưa hình cho Chu Văn Hiên, cho nên ban đầu mặc kệ anh ta nói thế nào, Chu Quảng Hiền đều không buông lỏng thái độ.
Bây giờ nghe thấy nhà họ Kim thua nặng, sụp đổ, tất cả đều là đá thô mua từ Hoa Chiêu, ngoại trừ một khối nhỏ là huề vốn, những khối khác đều lỗ nặng, ông có trực giác rằng đây chính là một bẫy rập.
Dù là thần tiên khó đoán tấc ngọc.
Nhưng mà bọn họ đều là những người đã lăn lộn trong giới đổ thạch cả đời rồi, chỉ dựa vào cái nghề này kiếm cơm ăn, vẫn phải có chút bản lĩnh.
Có thể để cho nhà họ Kim té ngã nặng như vậy, chắc chắn là bẫy rập.
Huống chi trên thực tế cô gái này và nhà họ Kim có thù oán.
Bọn họ đã tra rõ thân phận của Hoa Chiêu.
Con dâu của dòng dõi lớn ở thủ đô, trước đó nhà họ Kim muốn kết hôn với dòng họ nào đó ở thủ đô, kết quả đi thủ đô một chuyến, hôn không kết được ngược lại còn kết thù.
Cụ thể đã xảy ra những gì thì nhà họ Kim không nói, bọn họ từng nghe được rất nhiều phiên bản, nhưng mà dù thế nào đi nữa cũng không chênh lệch ở một điểm chính là dòng họ lớn kia rất ghê gớm.
Nhà họ Kim chịu thiệu nhưng đành như người câm ăn trúng hoàng liên, bồi thường một lượng lớn đá thô và báu vật gia truyền mới có cơ hội thở dốc nhiều năm như vậy.
Kết quả người ta lại tới, dùng một cái tát đập bọn họ c.h.ế.t hoàn toàn.
"Chúng ta thế này là bị người ta theo dõi rồi hả?" Chu Quảng Hiền nhăn mặt, nói với Chu Văn Hiên: "Cháu đi Bằng Thành với cô ta xem thử một chút đi, nếu quả thật có những nguyên liệu thô như cháu đã nói thì đồng ý với những điều kiện của cô ta. Nếu như không có... Không không không!"
Chu Quảng Hiền đột nhiên nghĩ đến cái gì, có chút hoảng sợ nói: "Cháu không nên đi! Để cho chú hai của cháu đi với cô ta! Nhà họ Chu chỉ có một mình cháu độc đinh, cháu không thể xảy ra chuyện!"
Ông cụ cho rằng Hoa Chiêu muốn lừa gạt Chu Văn Hiên đi, biến tướng bắt cóc anh ta để tiện xâm chiếm Chu Ký.
Bạn cần đăng nhập để bình luận