Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 268


Sự hung hăng càn quấy của bà ta không biết đã đi đâu, trước kia bà ta dám hét to với Diệp Chấn Quốc, vì thiên vị cô.
Nhưng hiện tại để bà ta đi ra lộ mắt trước Diệp Chấn Quốc, bà ta cũng không dám.
Hoặc cảm thấy quá xấu hổ.
Ngày trước bà ta gọi Diệp Chấn Quốc là cha, hiện tại gặp mặt gọi là gì? "Chú" ? Bà ta không mở nổi miệng, đặc biệt là ở trước mặt Diệp Thành, Đường Phương Hà.
"Tôi đi phòng bếp giúp đỡ một chút." Chu Lệ Hoa không cần Hoa Chiêu dẫn đường, một mình tự đi rồi.
Nơi này bà ta đã tới, tuy là tới gây sự đấy. . . . Nhưng loại nhà này, phòng bếp đặt ở đâu đều có chú ý đấy, tuyệt đối sẽ không ở gần nhà giữa.
Ngoại trừ đại tạp viện.
Hoa Chiêu không quan tâm đến bà ta nữa, mang theo Diệp An đi đến gian phòng chuẩn bị riêng cho hắn.
Về phần Cát Hồng Miên sau lưng, cô làm như không thấy.
Đưa Diệp An đến phòng, cô liền xoay người đi rồi, bận rộn chuyện khác.
Cát Hồng Miên nhìn bóng lưng của cô trừng mắt, lại cúi đầu nhìn bộ quần áo màu đỏ tự mình đi ra ngoài mua, cảm thấy hết sức chướng mắt cùng xấu hổ.
Không có ai xem cô ta là tân nương tử, đối với cô ta không có nửa điểm lễ phép, mà cô ta lại mặc thành như vậy. . . Cô ta xấu hổ đến nỗi muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Đợi Diệp An rửa mặt một phen đi ra, bên ngoài đang náo nhiệt lên.
Diệp Thần là thực sự kết hôn, vui vẻ cưới vợ, vì Diệp An mới không tổ chức đấy.
Hoa Chiêu vì chiếu cố tâm tình của hắn, nên vẫn có chút không khí náo nhiệt đấy.
Pháo, đeo ruybăng mọi thứ đầy đủ hết.
Đợi Tôn Diễm vào cửa, pháo lập tức vang lên.
Cát Hồng Miên liền đau xót, vừa mới rồi cô ta vào cửa lại không có cái gì! Cô ta còn tưởng rằng không đốt pháo nữa nha!
Hoá ra là không đốt cho cô ta!
"Cô bây giờ đi còn kịp, tôi biết cửa sau ở đâu, tôi sẽ đưa cô đến đó.” Diệp An đột nhiên nói.
Cát Hồng Miên lập tức nói: "Không! Em không đi!"
"Vậy thì hãy nhận rõ thực tế, về sau cứ làm hộ lý, đừng đòi hỏi những thứ không thuộc về mình." Diệp An nói.
Cát Hồng Miên không lên tiếng.
Bên kia, Tôn Diễm đi theo sau lưng Diệp Thần đi vào nhà Hoa Chiêu.
Ánh mắt của cô ta trừng lớn, không để ý người xung quanh có ở đấy không, lôi kéo Diệp Thần hỏi: "Đây là nhà Hoa Chiêu? Đây không phải công viên sao?"
"Không đến mức, không có công viên lớn như vậy." Diệp Thần nói ra: "Bất quá bên kia tường chính là công viên."
Tôn Diễm đã không biết nói cái gì cho phải.
Vốn nghĩ nhà mình đã rất lớn rồi, hoá ra bản thân lại là ếch ngồi đáy giếng.
Bất quá, anh em họ, cùng một ông nội đấy, sao chênh lệch lại lớn như vậy!
So ra, "Căn nhà lớn" mà trước kia cô ta nằm mơ cũng cười tỉnh, quả thực là chuyện cười.
Tôn Diễm nhìn vào trong đám người, muốn nhìn một chút người nào là anh hai Diệp Thần, chồng của Hoa Chiêu.
Cũng muốn đến nhà Diệp Danh nhìn xem, nhìn xem nhà hắn lớn bao nhiêu.
Người Tôn gia ở phía sau, con mắt cũng thẳng lên.
Bọn hắn cảm giác đi vào cả buổi rồi mới đi đến chỗ có người.
Họ đã từng đến Tử Cấm Thành, ở đây không thể so với Tử Cấm Thành, nó rất nhỏ, nhưng họ chưa bao giờ thấy một dinh thự tư nhân nào lớn như vậy.
Chỉ cần cho bọn hắn một góc tường, cũng đủ cho cả nhà bọn họ ở rồi!
Bất quá những lời này chỉ là chợt loé lên trong lòng bọn họ, không ai dám đề cập đến.
Căn nhà này chấn trụ bọn hắn rồi, người hai nhà chênh lệch quá lớn bọn hắn căn bản không dám mở miệng.
"Thông gia đến rồi, mau mời vào." Lưu Nguyệt Quế ra mặt chiêu đãi người Tôn gia.
Người Tôn gia đi vào nhà giữa, càng cảm thấy mắt không đủ nhìn.
Bất quá bọn hắn biết sĩ diện, không dám nhìn loạn, chỉ nhìn chằm chằm người trong phòng.
Ông cụ này sao có chút quen mắt?
Thấy Diệp Chấn Quốc, cha mẹ Tôn trong lòng có chút nói thầm.
Bất quá nhà bọn hắn không có TV, thỉnh thoảng ở đơn vị xem một chút, vừa vặn đụng phải tin tức thì liếc mắt nhìn, thời gian cũng ngắn, hai người nói thầm một chút không nhớ ra thì thôi.
Ồ, bộ quân phục này của cha Diệp Thần, thoạt nhìn có vẻ là quan không nhỏ ah!
Mặt người Tôn gia bắt đầu trừng lớn.
Ngày quan trọng, tất nhiên phải mặc quần áo long trọng, cho nên Diệp Thành hôm nay mặc theo nghi thức quân đội, mang theo quân hàm.
Càng làm người Tôn gia sang chấn đến bó tay rồi.
Trong lòng tuy kích động muốn chết, nhưng cũng không dám nói thêm vài câu.
Người một nhà im lặng, nhìn đôi vợ chồng mới cưới dập đầu với gia trưởng, rồi ngồi vào vị trí ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi đã bị Diệp Danh an bài người đưa trở về.
Trở về đại tạp viện, bọn hắn mới tỉnh táo lại.
"Ai nha má ơi! Em gái con thật sự đươc gả vào gia tộc lớn rồi! Không phải là hậu duệ hoàng thất chứ?" Tôn Lệ kích động mà hô.
"Họ Diệp, Hoàng thất cái gì." Tôn Hồng nói.
"Diệp, Diệp Hách Na Lạp?" Tôn Lệ càng kích động rồi.
"Không có văn hóa, Diệp Hách Na Lạp sửa họ rồi, không phải họ Diệp." Tôn Hồng nói.
"Nha. . . . Vậy cũng rất lợi hại ah!" Tôn Lệ vẫn kích động.
Chỉ có điều tiếc nuối chính là, hôm nay cô ta không có cơ hội cùng Diệp Danh nói chuyện.
Ân, hôm nay còn xuất hiện hai người đẹp trai, đáng tiếc một người chân cà nhắc, đã kết hôn, người khác tuy càng đẹp mắt, nhưng một ánh mắt đảo qua đã dọa cho cô ta không dám nhìn lần thứ hai.
Hơn nữa nghe nói đó là chồng Hoa Chiêu, em trai Diệp Danh, con cũng 4 đứa rồi.
Ân, vẫn là Diệp Danh dễ nhìn nhất!
Tôn Hồng lại ỉu xìu, không còn kích động như vài ngày trước rồi.
Căn nhà lớn như vậy, gia đình như vậy, chỉ còn lại Diệp Danh, cũng không liên quan gì đến cô ta.
Hiện tại cho dù để cho cô ta nhìn Diệp Danh nhiều hơn chút cô ta cũng không muốn, không liên quan gì đến cô ta, nhìn cái gì vậy? Lãng phí tình cảm!
"Tiểu Diễm gả vào gia đình như vậy, về sau nhất định có thể tìm cho hai con nhà chồng đấy!" Bà Tôn vẻ mặt hưng phấn.
Bà ta cũng đã từng nhìn trúng Diệp Danh, nhưng sau ngày hôm nay cũng có chút sợ hãi.
Nhưng mặc dù không phải Diệp Danh, bạn bè của gia đình này cũng rất không tồi ah!
"Đến lúc đó rồi nói sau." Tôn Hồng nhưng lại là người duy nhất còn tính toán.
Bạn bè của gia đình này, cũng sẽ là loại người này ah!
Cô ta sao có thể xứng?
Cô ta không xinh đẹp như em gái, không biết ăn nói, không có bằng cấp cao như em gái, kiểu gia đình như thế này sẽ chướng mắt cô ta đấy.
"Nhưng ngược lại phải cùng em gái nói chuyện phòng ở rồi, con sắp c.h.ế.t cóng rồi!" Tôn Hồng xoa xoa bàn tay và bàn chân đông cứng của mình, đổ đầy túi chườm nước nóng, nhét vào giường rồi chui vào.
"Đúng đúng, phòng ở, phải đề cập đến, nhưng hai ngày nữa." Bà Tôn cười nói: "Bọn hắn vợ chồng mới cưới xong, chúng ta liền chuyển qua sẽ không tốt, tốt nhất chờ em gái con mang thai, mẹ đi qua giúp con bé nấu cơm."
"Chúng ta đây đâu này?" Tôn gia con trai trưởng Đào Lam nói ra.
Bà Tôn lập tức lườm hắn một cái: "Các con? Các con nhanh chóng có một đứa bé! Cũng mang thai! Mẹ liền mang qua cho tiện chiếu cố!"
Hai anh em liếc nhau, xem ra không thể sợ giường mau cũ nát, phải nắm chặc thời gian cùng làm việc.
...
Tiễn bước Tôn gia, trong sân đều là người Diệp gia, kể cả hai tân nương tử.
Diệp Chấn Quốc vừa muốn phát biểu, nói một chút về quy củ Diệp gia, cửa lớn đột nhiên bị gõ vang.
Dám tới nơi này phá cửa, không biết là ai.
Hoa Chiêu nhìn thoáng qua, hoá ra là cô cả của Cát Hồng Miên, Cát Xuân Hoa, phía sau bà ta còn mang theo mấy người, nữ có nam có, biểu lộ mỗi người đều rất phẫn nộ.
Hoa Chiêu đoán bọn họ là người nhà họ Cát.
Ai nha, ngược lại đã quên mời bọn hắn tham gia hôn lễ của Cát Hồng Miên.
Cũng bởi vì trong suy nghĩ của cô không xem đây là hôn lễ của cô ta, cô ta không bẻ thẳng Diệp An được, hai người không thể làm vợ chồng rồi.
Dám tới nơi này phá cửa đấy, Diệp Danh cũng rất tò mò, anh tự mình đi mở cửa, sau đó cho người Cát gia vào.
Có chuyện vào trong nói, đừng ở ngoài cửa nhao nhao.
"Diệp gia các ngươi đang làm cái gì vậy!" Cô cả Cát Hồng Miên vừa vào đã chống nạnh hô: "Kết hôn chuyện lớn như vậy cũng không báo cho chúng ta biết một tiếng! Không có người nhà mẹ đẻ tham gia, lén lút kết hôn sao? Không biết còn tưởng rằng có chuyện gì xấu hổ không thể nói đây này!
"Các người làm như vậy, cũng quá không cho tân nương tử mặt mũi a?"
Hoa Chiêu lập tức đứng dậy, vừa đi về phía bà ta vừa nói: "Bà nói đúng, chúng tôi không cho cô ta mặt mũi như vậy đấy, thế nào?"
Tất cả mọi người ở đây, có thể đứng ra cùng bà ta cãi nhau chỉ có thể là cô.
"Cô!" Cô cả Cát trừng mắt nhìn cô, tức giận đến không biết nói gì nữa, bà ta quay đầu nhìn về phía Lưu Nguyệt Quế: "Tôi không nói chuyện với cô! Cô là một tiểu bối đi qua một bên, tôi muốn cùng thông gia nói chuyện!"
Lưu Nguyệt Quế do do dự dự mà muốn đứng lên, Hoa Chiêu quay đầu lại nói ra: "Ngồi xuống."
Bà lập tức an an ổn ổn mà ngồi xuống.
Bà không biết cãi nhau, không cần bà ra mặt là tốt nhất.
"Cô!" Cô cả Cát lại trừng mắt.
Những người đứng phía sau cũng đánh giá Hoa Chiêu.
Cái nhà này thật sự do cô ta định đoạt rồi hả?
"Diệp lão gia tử, ngài lại để cho một đứa nhóc làm chủ nhà rồi sao?" Cô cả Cát nhìn Diệp Chấn Quốc hỏi.
Diệp Chấn Quốc gật gật đầu: "Đúng! Về sau chuyện trong nhà, nói với tôi cũng không có tác dụng gì, con bé định đoạt, có chuyện gì, các người đừng tìm tôi, tìm con bé a."
Người nhà họ Cát đều có chút sững sờ.
"Các người tới tham gia hôn lễ sao? Thật xin lỗi hôn lễ đã xong." Hoa Chiêu nói: "Các người đến để bới móc sao? Vậy bắt đầu đi."
"Chúng tôi không phải đến để bới móc! Chúng tôi chính là đến nói đạo lý đấy! Thiên hạ này nào có đạo lý như vậy? Hai người kết hôn, không thông báo cho nhà gái biết đã kết hôn rồi! Còn kết hôn cẩu thả như thế, các người không cần sĩ diện, Cát gia chúng tôi cần sĩ diện đây này!" Cô cả Cát hô.
Hoa Chiêu vậy mà gật gật đầu: "Không thông báo cho nhà gái biết đã kết hôn, loại chuyện này kỳ thật không ít, còn có từ chuyên dùng, gọi là bỏ trốn.”
"Người được kết thông gia thì làm vợ, cưới chạy thì làm thiếp, nghe nói qua chưa? Một thiếp thất, cứ qua loa một chút là được rồi, không hài lòng, các người hiện tại có thể đem cô ta về."
"Cô! Cô không nên quá phận!" Cô cả Cát hô.
"Cũng không biết là ai quá phận, rõ ràng làm chuyện đuối lý, bây giờ lại dám lên mặt kêu gào, đây là cái gì? Cưỡng từ đoạt lý? Đánh đòn phủ đầu?"
Hoa Chiêu nói: "Bà cho rằng bà nói lớn tiếng, chính là ngay thẳng rồi hả? Diệp gia chúng tôi đã quên chuyện Cát Khoan làm?"
Vẻ mặt của người nhà họ Cát có chút cứng ngắc.
Một giây sau, Cô cả Cát hô to: "Anh cả tôi đã làm chuyện gì hả? Tổ chức đã điều tra rõ, hắn là người vô tội bị oan uổng! Hắn chẳng qua là có lòng tốt, muốn cho Diệp An kiếm thêm chút công lao, ai biết sẽ phát sinh loại chuyện ngoài ý muốn này. . ."
"Chuyện bệnh viện giải thích thế nào?" Hoa Chiêu ngắt lời bà ta.
Cô cả Cát dừng một chút lập tức nói: "Vậy khẳng định do kẻ thù của Diệp gia thừa dịp nhảy mà vào! Tuyệt đối không liên quan đến anh cả tôi!
"Hơn nữa tổ chức cũng nói anh cả tôi trong sạch rồi, các ngươi không thể níu lấy việc này không thả, oan uổng anh tôi, còn bắt nạt Cát Hồng Miên!"
Hoa Chiêu cười lạnh một tiếng: "Trở về nói cho anh của bà, chuyện này có phải ông ta làm hay không, trong lòng chúng tôi biết rõ, đừng tưởng rằng chính mình làm chuyện đó một cách hoàn hảo thì có thể lừa gạt cho qua, việc này chúng tôi sẽ không để yên!"
"Còn có, sợ chúng tôi bắt nạt Cát Hồng Miên, vậy đem cô ta đi, để trong nhà mình mà nuôi, sẽ không có ai có thể bắt nạt cô ta."
"Cô!" Cô cả Cát chỉ vào Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu đem tay bà ta đè xuống: "Đừng cô cô cô nữa, nhanh dẫn người đi a, bằng không thì không kịp chuyến xe lửa đêm rồi."
Không khí có chút cương.
Người nhà họ Cát tất nhiên sẽ không đem người đi, nhưng hiện tại không có bậc thang bước xuống, làm sao bây giờ?
Cát Hồng Miên đã chạy tới, bổ nhào vào người Cát Xuân Hoa: "Cô cả, cháu đã cùng Diệp An kết hôn, là người Diệp gia, cháu không đi, các người đi nhanh đi."
Mắt Cát Xuân Hoa sáng lên, thuận thế nói: "Cháu con nhóc c.h.ế.t tiệt này, "lấy tay bắt cá" a, cho cháu chỗ dựa cũng không biết! Không bao giờ quản cháu nữa!"
"Đúng, về sau cũng đừng quan tâm nữa." Hoa Chiêu nói: "Về sau cô ta ở Diệp gia cũng sẽ bị bắt nạt không ít, lại vụng trộm gọi điện thoại cho các người, các người cũng đừng đến, đến rồi cũng không có tác dụng, đến cửa cũng không vào được.”
"Người tới! Tiễn khách!" Hoa Chiêu hô.
Mấy vệ sỹ đã sẵn sàng lập tức tiến lên, một chút cũng không nể tình mà đẩy bọn hắn đi.
Bọn hắn đã được huấn luyện qua, Hoa Chiêu có vài loại ngữ khí khi tiễn khách, loại này là nghiêm khắc nhất đấy, đối phương nếu dám phản kháng không đi, bọn hắn cũng có thể động thủ.
Đánh cũng phải đánh ra ngoài.
Hơn nữa không chỉ tiễn tới cửa, phải đưa đến cổng khu cư xá, xác định bọn hắn không dám tới náo loạn nữa mới thôi.
Người bị đánh ra, Cát Hồng Miên có chút choáng váng.
Cô ta không nghĩ tới Hoa Chiêu đến trường bối của cô ta cũng không nể tình, mà người Diệp gia cứ như vậy nhìn xem, một chút cũng mặc kệ cô ta.
Nào có ai làm người như vậy? Người Diệp gia để cho cô ta làm ẩu vậy sao? Mặt mũi cũng mất hết rồi!
Diệp Chấn Quốc lại cười với Hoa Chiêu, lớn tiếng nói: "Đáng đánh! Phải đánh ra ngoài!"
Chuyện này có phải Cát Khoan làm hay không, cũng không cần chứng cớ xác thực gì, người thông minh cũng nhìn ra được.
Lúc này bọn hắn lại cưới Cát Hồng Miên, sẽ cho người ngoài có một loại cảm giác Diệp gia mắt mù, dễ gạt.
Bọn hắn phải đem loại hiểu lầm này thanh trừ.
Sẽ đối với người nhà họ Cát gia khác không chút khách khí!
Ánh mắt Cát Hồng Miên lập tức u ám, bọn hắn thật sự không xem cô ta là người nhà.
Tôn Diễm rụt lại cổ không dám nói lời nào, cô ta trộm liếc Hoa Chiêu, một chút không công bằng vừa bay lên lúc nãy đã lập tức tiêu tán.
Chị dâu hai này, cô ta về sau ngàn vạn lần không thể đắc tội! Bằng không thì chính là kết cục của chị dâu ba, quá thảm rồi.
Diệp Chấn Quốc phát biểu vài câu, nói cho hai cô dâu mới biết quy củ Diệp gia.
Hắn cũng không nói quá nhiều quá chi tiết, còn lại hãy để cho người đàn ông nhà bọn họ chỉ dạy.
"Được rồi, không có việc gì thì về nhà a." Diệp Chấn Quốc tuyên bố.
Tất cả mọi người nhanh chóng giải tán.
Trước khi đi, Hoa Chiêu lại gọi Diệp An: "Cậu ngày mai tới một chuyến, có việc nói với cậu."
Diệp An liền quay người: "Không cần ngày mai, hiện tại đi, có chuyện gì chị cứ nói, em hôm nay không muốn trở về."
Quay trở lại căn nhà kia làm gì? Động phòng hoa chúc sao?
Hắn cảm thấy thân thể của hắn còn rất yếu, khả năng không đánh lại Cát Hồng Miên.
Quân y cũng là quân nhân, có thể lực cơ bản.
Lưu Nguyệt Quế quay đầu lại nhìn Diệp An, lập tức đau lòng.
Con trai bà "Không được" ah, loại thời điểm này khẳng định rất xấu hổ.
"Người tới đây, có phải do cô gọi điện thoại gọi bọn họ tới không?" Lưu Nguyệt Quế gọi Cát Hồng Miên đi, vừa đi vừa mắng.
Hoa Chiêu nhìn có chút thổn thức, người hiền lành phát triển theo chiều hướng của bà mẹ chồng ác độc, cũng làm khó cho bà ấy.
"Chuyện gì, chị nói đi." Diệp An chống nạng đi tới.
Vốn chuẩn bị đi, Diệp Danh lại đặt m.ô.n.g ngồi xuống, chuẩn bị dự thính.
"Bên trên đã phân phối công tác cho cậu chưa?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp An nhìn Diệp Danh, hắn còn không biết, không biết Diệp Danh có biết hay không.
Diệp Danh lập tức hỏi: "Đang muốn đến hỏi ý kiến cậu, có mấy công tác, cậu chọn cái nào."
Anh nói qua một chút.
Diệp An lập tức lắc đầu.
Quả nhiên như anh dự liệu, đều là mấy công tác ở văn phòng uống trà xem báo chí, hắn không thích.
Hắn còn không phải là một phế nhân!
"Vậy cậu nghĩ xem muốn công tác gì, cậu cứ nói, công tác nào cũng có thể." Diệp Danh nói ra.
Diệp An há hốc mồm, lại không phát ra được âm thanh nào.
Hắn cũng không biết mình về sau muốn làm gì, hay có thể làm gì.
Hoa Chiêu trước kia đã nói hắn nghĩ, hắn suy nghĩ kỹ vài ngày, nghĩ ngày nghĩ đêm, cũng không nghĩ ra được.
"Không bằng cậu tới giúo chị." Hoa Chiêu nói ra: "Công ty bất động sản của chị đang cần một giám đốc điều hành."
Trương Lượng Ngô Nam có năng lực chấp hành không tệ, nhưng khả năng ra quyết định lại không được.
Không có người dẫn dắt bọn hắn, bọn hắn muốn bỏ chạy.
Mà để Hoa Chiêu về sau tự mình quản lý công ty bất động sản, cô lại không muốn.
Lý tưởng trong cuộc sống của cô là vui chơi giải trí, kiếm tiền là nghề phụ.
Không thể để cho nghề phụ chi phối cuộc sống của mình.
Lúc trước không nỡ bỏ qua khối bánh ngọt bất động sản này, lỗ mãng nhúng tay vào rồi, cô cũng có chút hối hận . . .
Hiện tại tốt rồi, đã tìm được người quản lý phù hợp.
Cô cảm thấy Diệp An rất có khả năng.
Tuy tiếp xúc không nhiều lắm, mặc dù chỉ là tâm sự, tuy Diệp An không có kinh nghiệm làm việc, nhưng năng lực cơ bản của một người quyết định năng lực của nghề nghiệp.
Cô cảm thấy Diệp An làm cái gì cũng sẽ thành công.
Diệp An lại không tự tin: "Em chưa từng làm kinh doanh, cũng chưa làm qua lĩnh vực bất động sản, cái gì cũng không hiểu."
Hoa Chiêu nói: "Cả nước hiện tại không có mấy người hiểu nghề này, tất cả mọi người đều đang mò mẫm.”
"Cậu cứ coi như đó là một nhiệm vụ, cho cậu mang theo một nhóm người, xây dựng các toàn nhà, bán đi, có thể hoàn thành nhiệm vụ đươc không?"
"Có lẽ, không có vấn đề." Diệp An lập tức nói.
Nếu Hoa Chiêu nói như vậy, công việc kia nghe quả thực rất đơn giản.
Khẳng định không cần hắn tự mình đi xây, tự mình đi bán, nhiệm vụ của hắn chỉ là huấn luyện một nhóm người, để cho bọn hắn đi làm việc.
Chuyện này hắn rất quen thuộc, bọn thủ hạ đều được hắn đaò tạo đấy.
"Đến cùng có làm đươc không?" Diệp Thâm đột nhiên lên tiếng, dùng giọng huấn luyện thủ hạ hô.
"Không có vấn đề!" Diệp An lập tức lớn tiếng nói.
Hắn thậm chí muốn đưa tay kính lễ.
Hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.
Hoa Chiêu lập tức phụt cười: "Tốt, không có vấn đề, vậy chuyện này quyết định vậy nha, ở phía nam chị đang có một hạng mục thi công, một hạng mục nhỏ 10 mẫu, cậu nghỉ ngơi vài ngày rồi qua đó bắt đầu đi."
"Không cần nghỉ ngơi, ngày mai em sẽ đi." Diệp An nói.
"Mang theo Cát Hồng Miên sao?" Hoa Chiêu hỏi.
"Mang cô ta làm gì? Sinh hoạt hàng ngày em có thể tự gánh vác." Diệp An nói.
Hắn lấy Cát Hồng Miên, chính là muốn một vỏ bọc bên ngoài, để cho người ngoài cảm thấy hắn bình thường, hắn kỳ thật cũng không cần cô ta làm hộ lý.
Hắn càng hi vọng cô ta chỉ là vật trang trí, im lặng mà ngồi ở chỗ kia, đừng đến phiền hắn là tốt nhất.
Hiện tại Hoa Chiêu tìm cho hắn một công việc có thể tách ra sống, chuyện này thật sự quá tốt!
Cuối cùng ngồi thêm một tiếng đồng hồ, Diệp An lập tức cảm thấy mỹ mãn mà trở về phòng nghỉ ngơi.
"Đúng rồi chị dâu hai, chị giúp em chuẩn bị hành lý ah, ngày mai em sẽ đi." Trước khi đi hắn nói ra.
"Được." Hoa Chiêu gật đầu: "Bất quá quần áo mới không có, cậu chỉ có thể mặc quần áo cũ của Diệp Thâm."
"Không có việc gì." Diệp An một chút cũng không chê, chỉ có điều hắn so với Diệp Thâm thấp hơn chút một, ống quần khả năng cần sửa lại.
Chỉ còn lại một cái chân nữa, quần không thể quá vướng.
Nhưng nhìn Diệp Thâm, đang ở trước mặt, hắn cũng ngượng ngùng mà sai sử Hoa Chiêu rồi.
Hắn chống ngạng "cọc cọc" đi nha.
"Sao anh cảm thấy hắn có chút kỳ quái?" Diệp Danh nhìn bóng lưng Diệp An, người biến mất không thấy, anh mới lên tiếng.
"Kỳ quái chỗ nào?" Hoa Chiêu hỏi.
"Anh vốn cho rằng hắn cố ý muốn kết hôn với Cát Hồng Miên, là đối với cô ta cũng có một chút ưa thích, chỉ có điều xấu hổ không nói, chẳng lẽ không phải?" Diệp Danh thật sự cảm thấy có chút kỳ quái.
Cùng một người kết hôn, chẳng lẽ không phải bởi vì ưa thích?
Trả thù Cát Khoan, Diệp An cũng không đến mức dùng thủ đoạn trên người Cát Hồng Miên.
Vậy thì vì sao?
"Em cũng không biết." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Danh nhìn chằm chằm vào cô, nói ra: "Nét mặt của em nói cho anh biết, em đang nói xạo."
Hoa Chiêu quay đầu nói với Diệp Thâm: "Anh thấy em giống đang nói xạo sao?"
Giống, rất giống.
Nhưng sao anh có thể huỷ đi sân khấu của vợ? Anh còn phải làm chỗ dựa cho cô ấy.
"Không giống. Hoa Chiêu nhà em chưa bao giờ nói dối, anh nhìn lầm rồi." Diệp Thâm nói.
Diệp Danh lập tức cho hai người một cái liếc mắt, đứng dậy đi nha.
Hoa Chiêu lập tức bổ nhào vào người Diệp Thâm, thưởng cho anh một trận.
Diệp Thâm lại hỏi: "Diệp An đến cùng vì sao lại lấy Cát Hồng Miên?”
"Ai nha." Hoa Chiêu lập tức đứng dậy sửa sang lại quần áo: "Anh không đề cập tới hắn em cũng quên mất, em còn phải đi chuẩn bị hành lý cho hắn, em nhớ tàu xuôi nam sẽ xuất phát vào buổi sáng đấy, không chuẩn bị sẽ không kịp rồi."
Nói xong chạy mất.
Diệp An đến cùng vì cái gì. . . . Nhìn bộ dạng sĩ diện muốn c.h.ế.t kia, việc này quyết không thể lộ ra từ trong miệng cô, chỉ có thể là Diệp An ngày nào đó muốn tự mình nói.
Hoa Chiêu thật sự đi chuẩn bị hành lý đi.
Chỉ cần chuẩn bị mấy món để ăn trên tàu, chờ hắn đến đó đã có Trương Quế Lan cùng mấy người Trương Lượng tiếp đãi, không c.h.ế.t đói được.
Hoa Chiêu tìm ra mấy bộ đồ Diệp Thâm hầu như chưa từng mặc qua, tiện tay đem ống quần rút ngắn.
Chỉ là mấy mũi may, chuyện này đối với cô cũng chỉ là chút lòng thành. Hơn nữa nhà cô có máy may, đạp một cái là xong.
Ngày hôm sau Diệp An nhận được lại cảm động cả buổi.
"Chị yên tâm, em khẳng định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, kiếm bộn tiền cho chị." Hắn nói ra.
"Ha ha ha! Cậu quả nhiên hiểu chị!" Hoa Chiêu cười to: "Nhanh đi!"
Diệp An cũng cười, nụ cười lại một lần nữa sáng lên.
Bất động sản ah, trong nước chưa có mấy người hiểu, là thứ đáng để khiêu chiến.
Dựng nhà, có vẻ rất hấp dẫn.
Bán nhà, hắn chưa từng bán qua thứ gì, không nghĩ tới vừa bán đã là mấy vạn, hơn mười vạn, đã ghiền.
Hắn dường như đã nhìn thấy một con đường phía trước.
Diệp An đi rồi, Cát Hồng Miên qua hai ngày sau mới thăm dò được tình huống từ Lưu Nguyệt Quế, tức giận đến trừng mắt, lại không có cách nào.
Cô ta thậm chí còn không biết Diệp An đã đi đâu, muốn đuổi theo cũng không được.
Diệp Thần bên này cũng từ trong nhà cũ chuyển ra, cuộc sống gia đình tạm ổn.
Đường Phương Hà đến thăm, muốn đón Diệp Lị đến chỗ bà ấy.
Chu Lệ Hoa cũng vừa vặn nghĩ tới vấn đề của Diệp Lị, căn nhà lớn như vậy, chỉ còn lại một mình Diệp Lị ở, bà ta cũng lo lắng.
Tuy bà ta hay cùng mấy đứa con gái cãi nhau, nhưng thực sự thì, đứa nào bà ta cũng rất yêu thương.
Nghe nói Đường Phương Hà muốn đón Diệp Lị đến chỗ mình, Chu Lệ Hoa thoáng cái liền nóng nảy.
"Cô vậy mà còn muốn cùng tôi đoạt con gái? Không có cửa đâu!" Chu Lệ Hoa đoạt lấy hành lý của Diệp Lị hô.
"Mẹ! Không có ai đoạt con." Diệp Lị nhanh chóng giải thích: "Là chị dâu hai nói con qua ở đấy."
Chu Lệ Hoa dừng một chút, mở trừng hai mắt: "Vậy cũng không được! Mẹ sẽ đến nói chuyện với chị dâu hai của con!"
Người đàn ông của mình đã bị cô ta cướp đi, con gái lại cùng cô ta ở một chỗ?
Một đứa con gái đã phế đi, còn lại đứa này lại hướng về con hồ ly tinh kia? Đời này bà ta sống quá uổng phí rồi.
"Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy! Chị dâu hai cũng là muốn tốt với con, sợ con về sau một mình ở trong căn nhà lớn như vậy không an toàn, mới nói con dời qua ở đấy."
Diệp Lị vội la lên: "Con không dọn đến nhà cha mình, vậy có thể chuyển đi đâu? Chỗ anh hai sao? Hay chỗ của mẹ? Ở cùng một phòng khách với mẹ?"
Chu Lệ Hoa đang ở phòng khách của Miêu gia đấy, bà ta cũng không cảm thấy có gì không được tự nhiên, phòng khách một mình bà ta ở, cả nhà Miêu Phương đều không được tự nhiên.
Bà ta đã nghe thấy Miêu Phương cùng người đàn ông của cô ta cãi nhau nhiều lần, rất vui vẻ.
Nhưng con gái ở đó xác thực không thích hợp.
Đến chỗ Diệp Thần kia, cũng không quá phù hợp.
"Vậy cũng không được, con theo mẹ đi tìm Hoa Chiêu." Chu Lệ Hoa kéo cô ta muốn đi.
"Ai nha, mẹ! Chút việc nhỏ ấy cũng đừng có làm phiền chị ấy a." Diệp Lị không muốn đi.
Tuy quan hệ của cô ta cùng Hoa Chiêu đã hòa hoãn rất nhiều, nhưng hình như là trời sinh không hợp, cô ta không muốn gom góp trước mặt Hoa Chiêu.
Chu Lệ Hoa cũng không muốn ah, nhưng chuyện này tương đối quan trọng, nói cái gì cũng phải đi.
Đường Phương Hà không sao cả theo sát phía sau hai người, bà ấy thích Hoa Chiêu, không có việc gì liền muốn đến trước mặt cô gom góp một hồi.
"Đi, tôi lái xe mang hai người đi." Bà ấy nói ra.
Công ty lớn rồi, thậm chí còn phân phối xe.
Hiện tại ô tô vẫn không thể sở hữu tư nhân, đây đều là theo con đường đặc thù điều tới.
Chu Lệ Hoa thấy dáng vẻ đắc ý này càng hận đến cắn răng, vốn, bà ta cũng có thể ngồi ô tô con đấy! Kết quả hiện tại, bà ta đến cái xe đạp cũng không có!
Thấy đáy mắt con gái có sự hâm mộ, Chu Lệ Hoa càng cảm thấy không thể buông tay.
Buông tay rồi, đứa con gái này khẳng định sẽ là của Đường Phương Hà rồi!
Ô tô một đường chạy đến cửa nhà Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nhìn thấy tổ hợp kỳ quái này liền đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi.
"Thật xấu hổ, lúc ấy quên cân nhắc tâm tình của thím." Hoa Chiêu mở miệng nói trước, nói với Chu Lệ Hoa.
Phụ nữ đã ly hôn, con gái lại thân thiết với mẹ kế, vậy thì thật sự quá đau lòng.
Bất kể thế nào, Chu Lệ Hoa cũng đã thảm như vậy rồi, cô không cần phải gây sự kích thích bà ta, đem bà ta ép đến đường cùng đối với cô không có lợi.
"Vậy cô xem, việc này làm sao bây giờ. . . ." Chu Lệ Hoa có chút xấu hổ mà mở miệng.
Không đến chỗ Đường Phương Hà, Diệp Lị xác thực không dễ sắp xếp.
Bà ta giương mắt nhìn xhung quanh, nhà Hoa Chiêu hiện tại lại càng lớn, phòng ở càng nhiều..., nhưng bà ta cũng không dám mở miệng nói cho Diệp Lị ở lại chỗ này.
Hoa Chiêu cũng không muốn cho Diệp Lị ở lại đây, đây là nhà của cô, lãnh thổ của cô, những người ở đây chỉ có thể là người thân cận nhất của cô.
Diệp Thư được, Diệp Lị không được.
"Nếu không, đến nhà thím hai?" Hoa Chiêu nói ra.
"Được! Ý này hay!" Chu Lệ Hoa lập tức nói.
Hiện tại chỉ cần có nơi an toàn nhét Diệp Lị, bà ta không quan tâm nơi này nhiều trẻ con, nhao nhao hay không nhao nhao.
Hơn nữa Lưu Nguyệt Quế bà ta biết rõ, khẳng định sẽ cho Diệp Lị ăn ngon, không bạc đãi con bé, quả thực không có chỗ nào tốt hơn rồi!
Diệp Lị bĩu môi, tuy tưởng tượng về sau mình phải sống cùng nhiều trẻ con như sẽ rất ầm ĩ, nhưng cô ta cũng không cần phải đến nhà Đường Phương Hà.
Hiện tại yêu cầu của cô ta cũng rất thấp, có nơi tiếp nhận cô ta là được.
Buổi tối Lưu Nguyệt Quế đưa bọn nhỏ đến, Hoa Chiêu liền nói với bà ấy chuyện Diệp Lị.
Lưu Nguyệt Quế ngược lại rất nguyện ý thu lưu Diệp Lị, bà ấy cũng cảm thấy đứa bé kia thật đáng thương.
"Nhưng trong nhà còn thiếu cái giường, thím sẽ nghiên cứu một chút để cái giường ở đâu." Bà tự lẩm bẩm.
Nhà Diệp Anh Diệp Đan cộng lại có 11 đứa bé, trong n.g.ự.c bà còn có một đứa bé bướng bỉnh, còn có một tiểu Gia Khánh, đã chất đầy căn nhà kia của bà.
"Đến nhà Diệp An đi, chỗ kia còn trống." Hoa Chiêu nói.
Lưu Nguyệt Quế vỗ đùi: "Ai nha! Sao thím lại không nghĩ tới! Chính là như vậy! Căn nhà lớn như vậy cũng không thể tiện nghi cho người phụ nữ kia được! Để cho cô ta ở một mình, mỗi ngày không có người nhìn sẽ ngủ đến mặt trời lên cao, vậy quá sung sướng rồi!"
"Hôm nay liền dọn nhà qua!" Lưu Nguyệt Quế nói: "Thím cũng nên khảo sát xem cô con dâu này có những kỹ năng gì rồi."
Tử tưởng của Lưu Nguyệt Quế luôn rất bảo thủ, cảm thấy phụ nữ nên chủ nội, tất cả công việc trong nhà đều là do phụ nữ làm đấy, phụ nữ phải hầu hạ chồng, cha mẹ chồng cho tốt.
Về sau phải làm cơm..., thu dọn phòng, phải giặt quần áo.
Lúc bà ấy sai sử cô ta một chút áp lực cũng không có, huống chi Cát Hồng Miên lại dùng loại thân phận này vào cửa đấy, con trai cũng không chào đón cô ta, bà dạy dỗ người thế nào hắn cũng làm như không nhìn thấy, không đau lòng.
Ai nha, nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng thành mẹ chồng rồi!
Hoa Chiêu vụng trộm cười cười, quyết định hôm nay cho bọn nhỏ tan học sớm, để cho bọn hắn giúp Lưu Nguyệt Quế dọn nhà.
Đêm hôm khuya khoắt đấy, một đám nhỏ nhao nhao vọt vào "Nhà mới".
Cát Hồng Miên hôn mê rồi.
"Nhìn cái gì vậy? Còn không mau tới hỗ trợ!" Lưu Nguyệt Quế hét lên với cô ta.
Cát Hồng Miên cúi đầu, ngoan ngoãn làm việc.
Cô ta ở trước mặt Lưu Nguyệt Quế không thể kiêu ngạo nổi.
Hoa Chiêu không chú ý đến chuyện sau đó nữa, chỉ nghe bọn nhỏ mỗi ngày tới nói thức ăn hôm nay làm không thể ăn, hôm nay cơm chưa chín, quần áo hôm nay giặt chưa sạch, vvv.
Nhưng bọn hắn vẫn rất vui vẻ, căn nhà lớn hơn, phòng nhiều hơn, bọn hắn ở cũng rộng rãi, hơn nữa có nơi để chơi.
Không giống ở trên nhà lầu, đi đường gót chân cũng không dám chạm xuống đất, bằng không thì người dưới lầu sẽ tìm đến.
Lưu Nguyệt Quế mỗi ngày đều đến, tâm tình cũng đã khá hơn nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn.
Chuyện hầu hạ một đám nhỏ đã giao cho người khác rồi, bà ấy rốt cuộc cũng thanh nhàn, có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.
Chỉ là Hoa Chiêu có chút lo lắng không biết giao việc của Diệp Lị cho ai.
Cô cũng không dám nói tình hình thực tế cho Lưu Nguyệt Quế, sợ bà ấy nhịn không được mà ở trước mặt Diệp Lị làm lộ chuyện, sau đó Diệp Lị vò đã mẻ lại sứt.
Tầng cửa sổ này bị chọc phá, người bình thường cũng ngã.
"Cứ giao cho thím đi, cháu yên tâm." Đường Phương Hà nói ra.
Bà ấy hiện tại không có việc gì sẽ đến chỗ Hoa Chiêu gom góp, mỗi ngày nhìn Hoa Chiêu, bà cảm giác mình có thể thanh tỉnh hơn một chút, đừng có lại lâng lâng nữa.
Chính bà cũng rất sợ hãi đấy.
"Được a." Hoa Chiêu nói ra.
Cô thấy khả năng thời kỳ phản nghịch của Diệp Lị đã qua, trước kia cô ta luôn cũng cô hếch mũi trừng mắt đấy, hiện tại càng lớn càng biết sợ, cả người đều yên tĩnh trầm ổn hơn rất nhiều.
Nên biết nặng nhẹ.
Chuông cửa nhẹ vang lên, chỉ chốc lát sau người đã tiến vào.
Hoa Chiêu quay đầu nhìn lại, phát hiện là Từ Mai cùng Lưu Tiền.
"Ai nha! Hai người rốt cuộc cũng trở lại rồi!" Cô cười lớn đi ra ngoài: "Tôi còn tưởng rằng hai người đinh ở lại nhà không trở lại!"
"Ha ha ha! Đã lâu như vậy sao? Sao tôi không có cảm giác gì?" Từ Mai cũng cười nói.
Cô ấy thả bao lớn bao nhỏ trong tay xuống chạy tới ôm Hoa Chiêu một cái: "Bất quá tôi thật sự rất nhớ cô!"
"Hai người đã đi hơn một tháng gần hai tháng rồi! Vậy còn không lâu sao?" Hoa Chiêu nói: "Tôi còn tưởng rằng hai người muốn ở lại qua năm mới trở về."
Cũng sắp bước sang năm mới rồi.
"Đã lâu như vậy sao? Tôi thực sự không có cảm giác." Từ Mai kéo Hoa Chiêu đi vào nhà, bên ngoài quá lạnh rồi, vẫn là ở trong phòng ấm áp.
Không đúng, vẫn là nhà Hoa Chiêu ấm áp.
"Tôi chỉ cảm thấy trên đường quá khổ quá mệt mỏi, thiếu chút nữa đã làm tôi c.h.ế.t cóng!" Cô ấy cởi cái bao tay ra nói: "Cô xem tay của tôi! Đều đông lạnh rồi!"
Hoa Chiêu vừa nhìn lại càng hoảng sợ.
Tay Từ Mai đông lạnh giống như móng heo! Năm ngón tay đều sưng lên, có mấy đầu ngón tay bị nứt ra, đang chảy máu.
Cô nhanh chóng đi tìm thuốc mỡ, vừa tìm vừa hỏi.
"Sao lại để bị như vậy? Trên đường lạnh mà không biết mang bao tay sao?"
Nhà Lưu Tiền ở Tây Bắc, cũng không phải Đông Bắc!
"Cái này cũng không phải do trên đường bị đông lạnh, là ở nhà hắn bị đông lạnh." Từ Mai tự nhiên nói: "Nhà hắn rất nhiều người, trời ạ, đến bây giờ tôi còn không nhớ kỹ ai là ai, một bữa ăn xong là một chậu rửa bát to như chậu giặt đồ vậy. "
Hoa Chiêu dừng lại, lập tức ngẩng đầu nhìn Lưu Tiền.
Lưu Tiền xấu hổ mà đứng ở nơi đó, muốn nói cái gì lại không biết nên mở miệng như thế nào.
"Cô đừng nhìn hắn, không phải hắn bắt tôi rửa đấy, là quy củ nhà bọn hắn, việc nhà là của phụ nữ, nếu đàn ông rửa chén, cũng không thể ngẩng đầu làm người rồi, toàn bộ thôn đều chê cười c.h.ế.t hắn, tôi sao có thể để cho hắn bị người ta chê cười, chẳng phải là rửa chén ư, chút lòng thành." Từ Mai nói.
Lưu Tiền lập tức cảm kích mà nhìn Từ Mai.
Hoa Chiêu không nói gì.
Đường Phương Hà lúc này mới cười nói: "Đúng, đàn ông Tây Bắc là như vậy, đặc biệt sĩ diện, kỳ thật không riêng gì Tây Bắc, đàn ông ở đâu cũng sĩ diện, phụ nữ ở bên ngoài phải cho bọn hắn chút mặt mũi."
"Đúng, chính là đạo lý này." Từ Mai đưa tay ra với Hoa Chiêu.
Nhưng Hoa Chiêu nhìn nét mặt của cô ấy, đã đau đến nhe răng trợn mắt.
Khả năng không phải đau mà là ngứa.
Bất cứ ai từng bị nứt da đều biết rằng, loại ngứa này rất khó chịu hơn đau. Ngứa muốn chết, hận không thể cắt tay chân xuống mới đỡ.
Từ Mai đưa lưng về phía Lưu Tiền, khó chịu đến nỗi nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Hoa Chiêu trừng cô ấy: "Đã như vậy còn kiên trì rửa hết sao? Cô đã từng làm y tá đấy, không biết bát đũa đã nhiều người ăn như vậy rất mất vệ sinh sao? Nếu vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao?”
"Cũng không biết nghỉ một chút sao? Hoặc là dùng nước nóng rửa? Hoặc là rửa ít đi một chút?"
"Nhà bọn hắn còn có hai người con dâu a? Đều để cô rửa?"
Giọng Hoa Chiêu có chút sốt ruột, nhưng thật ra là nói cho Lưu Tiền nghe đấy.
Không có Từ Mai, nhà bọn hắn trước kia không có người rửa chén rồi hả?
Từ Mai dầu gì cũng là tân nương tử, trở về một tháng để rửa chén cho bọn hắn sao?
"Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi!" Lưu Tiền lập tức nói.
Nhưng hắn không nói sau này sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.
Hoa Chiêu lườm hắn một cái.
Từ Mai ngược lại đã hài lòng.
"Không có việc gì, anh biết đau lòng em là được." Trong phòng không có người ngoài, cô ấy nói thẳng.
Lưu tiền xấu hổ đến đỏ mặt.
"Còn có, ở trước mặt đồng hương em đã cho anh đầy đủ mặt mũi, về nhà em sẽ không rửa chén nữa." Từ Mai nói.
Lưu Tiền lúc này vậy mà không lập tức đáp ứng, mà là do do dự dự đấy.
Hoa Chiêu lập tức nhìn không được: "Anh có ý gì? Lời tôi vừa nói đều nói vô ích rồi hả? Anh lại để cho cô ấy dùng đôi tay này rửa? Đàn ông kết hôn xong liền thay lòng đổi dạ?"
Cái quỷ gì vậy? ?
Nếu thật sự như vậy, cô thật muốn một cước đá bay Lưu Tiền, lại cho mình một cái tát.
Đã nói đừng mai mối thì đừng mai mối! Đến cùng cũng đem người ta đẩy mạnh vào hố lửa?
"Không phải như cô nghĩ." Từ Mai nói ra: "Chuyện này có chút phức tạp. . . . Nói ngắn gọn là, mọi người nhà hắn cùng đi theo đến đây rồi."
"Có ý gì?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đúng đấy, ông bà nội, ba mẹ, anh trai chị dâu, chú thím, mấy cô mấy bác, phàm là ai muốn đến thủ đô, đều đến rồi." Từ Mai bình tĩnh nói: "Đồng chí Lưu Tiền có tiền đồ, có bản lĩnh lại có năng lực của chúng ta đã mua vé xe."
"Ha." Hoa Chiêu lúc này chỉ bật cười một tiếng, không nói gì.
"Tôi lúc ấy uống nhiều quá, nên mới nói như vậy. . . Không nghĩ tới bọn hắn vậy mà tưởng thật." Lưu Tiền xấu hổ mà chà xát tay.
Người ta xem câu nói đùa là thật, thực sự thu thập hành lý đến tìm hắn, hắn cũng là xấu hổ mà cự tuyệt.
Người tới đều là thân thích, thêm mấy người hàng xóm qua lại tương đối gần. . . .
"Đến hàng xóm cũng đến rồi?" Đường Phương Hà kinh ngạc mà hỏi, đồng tình mà nhìn Từ Mai.
Bà thấy người đàn ông này không phải chỉ coi trọng mặt mũi bình thường thôi đâu, đi theo loại đàn ông này rất mệt đấy.
"Hàng xóm tới làm gì? Cũng là đến đi dạo thủ đô một vòng sao? Có phải đến làm giàu muốn nhờ anh tìm việc làm không?" Hoa Chiêu hỏi.
Lưu Tiền ấp úng không lên tiếng.
Hoa Chiêu nói với Từ Mai: "Nhớ kỹ, nhà máy thực phẩm không nhận bọn hắn, chúng ta không nhận các hộ gia đình có liên quan."
"Ừ." Từ Mai gật đầu: "Tôi biết."
Lưu Tiền ngược lại không nói gì, nhà máy thực phẩm không nhận, dùng nhân mạch của hắn, chỗ khác cũng có thể nhận.
"Coi chừng đem nhân mạch của anh tiêu hao hết." Hoa Chiêu tốt bụng nhắc nhở.
Lưu Tiền kiên trì gật đầu.
Hắn cũng biết nguy hiểm, nhưng làm sao bây giờ? Mọi người cùng đi theo rồi, hiện tại hắn có thể đuổi đi?
Đuổi hàng xóm đi rồi, về sau hắn cũng không cần trở về quê nữa, mọi người ở quê sẽ bàn tán sau lưng hắn.
"Cha mẹ của hắn thế nào? Dễ ở chung không?" Hoa Chiêu hỏi.
Thuốc mỡ đã bôi xong, Từ Mai chậm chạp thở dài một hơi, mở mắt nhìn Hoa Chiêu, phất tay: "Tạm được."
Hoa Chiêu đã biết, tay cũng đã như vậy, người có thể dễ ở chung sao?
Lưu Tiền trước kia miêu tả người nhà hắn có chút quá mức hoàn mỹ rồi, hắn nói cha mẹ hắn không ngại Từ Mai đã ly hôn không thể sinh con, vì vậy họ đã quên những điều còn lại.
Không ngại cũng không có nghĩa là cha mẹ của hắn dễ ở chung!
Cha mẹ Lưu Tiền không ngại Từ Mai ly hôn không thể sanh con, chưa hẳn sẽ đối xử với cô ấy hoà nhã.
Tân nương tử vào cửa, có một số người liền muốn ra oai phủ đầu, giày vò một trận, để cho tân nương tử biết cái nhà này về sau ai làm chủ.
Xem ra Từ Mai đã gặp loại như vậy.
"Bọn hắn hiện tại ở đâu?" Hoa Chiêu hỏi.
"Ở nhà của chúng tôi." Từ Mai nói với Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nhìn nét mặt của cô ấy, cũng có ý kiến đấy, nhưng vì mặt mũi của Lưu Tiền cũng không nói gì thêm.
Không nói cũng đúng, con trai người ta mua phòng ở, cha mẹ anh em tới ở cũng không có gì không đúng.
Sau khi Từ Mai cùng Lưu Tiền kết hôn, Từ Mai dọn đến nhà Lưu Tiền.
Đàn ông đều sĩ diện, nếu như hắn đến chỗ nhà Từ Mai, truyền đi sẽ giống như hắn ăn cơm mềm vậy.
"Ân, cha mẹ từ xa đến một chuyến, hãy phụ vụ ăn uống thật chu đáo." Hoa Chiêu nói ra, mắt nhìn Lưu Tiền.
Đương nhiên là Lưu Tiền tự mình hầu hạ.
"Tay này của Từ Mai không thể động vào nước lạnh rồi, không nói sẽ bị nhiễm trùng, chỉ nói bệnh nứt da này nếu không trị tận gốc, về sau mỗi năm đều bị ngứa, khó chịu chết, anh không đau lòng sao?" Hoa Chiêu nhìn Lưu Tiền nói.
Từ Mai đột nhiên ôm lấy Hoa Chiêu, nước mắt lưng tròng.
Người có thể quan tâm cô ấy như vậy hiện tại khả năng chỉ có Hoa Chiêu rồi.
Lưu Tiền. . . . Vốn nên là người quan tâm cô ấy hơn, nhưng chuyện lần này. . . . .
"Tôi đã biết! Về sau khẳng định không cho cô ấy động vào nước!" Lưu Tiền nhìn tay Từ Mai nói.
Hắn đương nhiên đau lòng.
Hắn không nghĩ tới sẽ bị như vậy.
Trước kia ở nhà. . . . Hắn mỗi ngày đều loay hoay chân không chạm đất, sau khi về nhà bởi vì hắn và Từ Mai còn có cha mẹ ở trong một căn nhà hầm (*khu vực cao nguyên Tây Bắc, Trung Quốc, người ta đào những cái hang ở vách núi đá để ở gọi là nhà hầm). Ngã đầu xuống liền ngủ, không có động tác khác…Hắn đương nhiên không phát hiện.
Thỉnh thoảng trông thấy một chút Từ Mai đã lập tức giấu tay đi rồi.
Cô ấy cũng sợ hắn đau lòng.
Cô ấy cũng không thể để cho hắn bởi vì chuyện rửa chén nhỏ nhặt này mà cùng người trong nhà hắn ầm ĩ..., làm toàn bộ thôn chế giễu.
"Hừ." Từ Mai quay đầu lại nhìn Lưu Tiền hừ nhẹ một cái.
"Ai nha nha, hai người về nhà rồi lại buồn nôn!" Hoa Chiêu đẩy Từ Mai.
Nói đúng là, đôi vợ chồng cãi nhau người khác đừng khuyên nhủ, ngươi bên này lòng đầy căm phẫn, người ta qua bên kia lập tức liếc mắt đưa tình rồi.
"Ha ha, hiện tại chưa vội về nhà, bọn hắn đều ở nhà nghỉ ngơi, đi một chặng đường dài mệt muốn c.h.ế.t rồi, hai người bọn tôi không có việc gì, tranh thủ thời gian qua thăm cô một chút." Từ Mai nói: "Chúng tôi còn mang cho cô đặc sản nhà hắn, tôi nói với cô, loại lúa mì này rất thơm, cũng không biết là do khí hậu hay do giống, tôi đã mang hạt giống về cho cô!"
Từ Mai đem một túi hạt giống cho Hoa Chiêu.
"Cô đào tạo một chút, không chừng có thể trồng ra loại lúa mì tốt!" Từ Mai nói.
Hoa Chiêu cũng kinh ngạc cùng vui vẻ mà tiếp nhận: "Được, tôi thử xem."
Nếu có thể tối ưu hoá phẩm chất của cây lương thực một chút, nghiên cứu ra một ít giống mới, đó mới là phát tài.
Bởi vì nhu cầu lượng thật sự quá lớn.
So với rau quả, dâu tây thì lớn hơn rất nhiều.
Điều này đối với cô cũng dễ dàng hơn so với việc xây nhà và mở xưởng sản xuất thực phẩm.
Đây vẫn là chuyên ngành của cô.
Cô là du học sinh khoa nông nghiệp, cũng nên làm ra chút thành tích.
Sẽ giúp Diệp Danh tiến thêm một bước.
"Còn có táo, gọi táo chua, chua chua ngọt ngọt, cũng ăn rất ngon đấy." Từ Mai lấy ra một đống đặc sản.
Hoa Chiêu nhìn thấy đều rất thích.
Đường Phương Hà cười cười, bà cảm thấy mình đã học được.
Trước kia bà đến thăm nhà, cơ bản đều đến tay không, Hoa Chiêu cái gì cũng không thiếu, đồ ăn còn tốt hơn so với đồ bà mua được, bà cảm thấy đưa cái gì cũng là bêu xấu.
Hiện tại bà đã biết, tốt hay không tốt cũng không sao cả, Hoa Chiêu cũng thích được nhận quà, hơn nữa có vẻ đặc biệt thích cây trồng và các sản vật địa phương.
Ân, về sau bà đi ra ngoài tìm xem.
"Mọi người ngồi đi, tôi đi làm cơm." Hoa Chiêu nói.
"Không cần, chúng chỉ tới một chút, thấy cô ở đây, đã nói lên nhà máy thực phẩm vẫn hoạt động bình thường, chúng tôi cũng an tâm, cũng phải về ngủ một chút." Từ Mai nói: "Đoạn đường này thật mệt mỏi, eo cũng muốn gãy đi."
"Vậy được a, hai người về trước nghỉ ngơi đi." Hoa Chiêu nói ra.
"Còn có, thuốc mỡ này cho tôi một lọ, không có nó đoán chừng buổi tối ngủ không yên." Cô ấy nhìn lọ thuốc vừa rồi Hoa Chiêu bôi cho mình.
Đây là thuốc mỡ cô tự chế, kem trị nứt thêm vào một chút tinh hoa thực vật, không nhiều lắm, không trị được bệnh gì khác, trị liệu nứt da hoàn toàn không có vấn đề.
Từ Mai hồi trước cũng dùng qua một lọ, vốn tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ bị cóng đến nứt tay nữa, không nghĩ tới…
"Cầm." Hoa Chiêu thấy tay cô ấy như vậy, đoán là chân cũng không tốt hơn được, mở ngăn tủ đem bốn năm hộp còn lại cho cô ấy.
"Cảm ơn." Từ Mai vui vẻ mà cùng Lưu Tiền đi rồi.
Về đến nhà, phát hiện mọi người không nghỉ ngơi, đang dùng cơm.
Trong phòng xếp bốn năm bàn lớn, bọn hắn 20 người lớn, 10 đứa nhỏ.
Cơm hiển nhiên đã ăn gần xong.
"Ai nha, lão tam đã về rồi." Mẹ Lưu Tiền nhìn Lưu Tiền hỏi: "Ăn chưa?"
"Chưa ăn đây này." Lưu Tiền nhìn vào bàn không còn thừa cái gì nói.
"Còn chưa ăn?" Mẹ Lưu rất kinh ngạc: "Không phải đến nhà của bà chủ hai đứa sao? Bà chủ không mời cơm?" Không phải nói quan hệ rất tốt với chủ sao?
"Có mời, chúng con không ở lại, định trở về nấu cơm cho mọi người." Từ Mai nói ra.
Buôn bán vài năm, cô ấy không còn là cô y tá trưởng chỉ biết ăn nói thô lỗ khi xưa nữa, cô ấy biết nói lời dễ nghe rồi.
Cô ấy cũng là muốn cố gắng dung nhập với gia đình Lưu Tiền.
"Ai nha, nhìn vợ lão tam xem, rất hiếu thuận." Một người phụ nữ ở bàn khác cười nói.
Từ Mai biết rõ, đây là hàng xóm bên cạnh nhà Lưu Tiền, tên gì cô căn bản không nhớ được!
Thân thích của Lưu Tiền cô còn nhớ không hết đây này.
Mẹ Lưu giật khoé miệng, đem chén trong tay đưa cho Từ Mai: "Giúp mẹ lấy chén cơm."
Từ Mai duỗi cái tay sưng đến dọa người ra nhận, Lưu Tiền lập tức lấy đi trước: "Con đi."
Trong phòng yên tĩnh.
Nhà bọn hắn, không, những việc này đàn ông nhà họ chưa từng phải làm!
Nhà ai không có phụ nữ? Phàm là có một người phụ nữ, việc này cũng không cần đàn ông làm!
"Mọi người nhìn tay cô ấy, vừa bôi thuốc, không thể động." Lưu Tiền giải thích một câu.
Từ Mai lúc này cũng không che giấu, duỗi hai bàn tay dọa người ra cho mọi người thấy.
Mẹ Lưu lập tức hỏi: "Ai nha, sao lại bị như vậy?"
"Rửa chén bị đông lạnh đến nứt nẻ." Lưu Tiền nói ra.
"À." Mẹ Lưu lập tức sách một tiếng, nhìn Từ Mai lẩm bẩm: Rửa cái chén còn có thể biến thành như vậy? Thật vô dụng!
aLưu Tiền đã cầm chén quay người, mẹ Lưu lập tức nói: "Chờ một chút! Con dâu cả, làm gì đó? Chỉ biết ăn thôi! Còn không nhanh đi xới cơm! Không có ánh mắt, ngu xuẩn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận