Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 271


"Lời này nói quá đúng." Hoa Chiêu nói ra: "Có gặp bác sĩ hay không xác thực không sao cả, gặp mẹ chồng tôi là được, nịnh nọt mẹ chồng tôi, có thể lấy được rượu thuốc cứu mạng của Diệp gia."
Một câu làm cho không khí trở nên yên tĩnh.
"Không phải như thế. . ." Miêu Anh Hoa nói ra: "Chúng ta chỉ đơn thuần đến thăm Vân Chi, bác sĩ nói, bệnh này của cha, thuốc đã mất tác dụng. "
"Vậy là tốt rồi." Hoa Chiêu nói: "Vậy các người ngàn vạn lần đừng mở miệng xin thuốc, bằng không thì lại một lần nữa đưa mẹ chồng tôi nướng trên lửa.
"Nhà họ Diệp và nhà họ Miêu là kẻ thù không đội trời chung, Diệp gia chưa bao giờ giúp đỡ kẻ địch, các người lại để cho mẹ chồng tôi mở miệng xin thuốc, chính là đang biến bà ấy thành kẻ phản bội! Đến lúc đó bà ấy sống ở Diệp gia thế nào?”
"Các người đã hại bà ấy một lần rồi, sẽ không hại lần thứ hai chứ?" Hoa Chiêu nói ra: "Hoặc là nói, các người kỳ thật cũng không quan tâm đến tình cảnh của bà ấy, tựa như lúc trước, chỉ nghĩ đến đạt tới mục đích của mình?"
Những câu đ.â.m rách da mặt người Miêu gia.
"Chúng tôi cũng muốn cùng Diệp gia hóa giải thù hận. . ." Miêu Anh Hoa nói.
"Ah!" Hoa Chiêu bừng tỉnh: "Hóa giải thù hận, mới dễ xin thuốc, thì ra là thế!"
Cô còn nói thêm: "Từ lúc nào thì bắt đầu vậy? Lão gia tử bị bệnh này chẩn đoán lâu rồi đúng không? Sau đó bắt đầu bố trí, đến thủ đô giúp Diệp Gia gian lận?"
Mỗi câu nói đều khiến sắc mặt Miêu Lan Chi càng thêm lạnh.
Miêu Anh Hoa lập tức nói: "Không! Không phải như vậy! Chúng ta không có ý định hỏi thuốc!"
"Rất tốt, nhớ kỹ lời ông đã nói hôm nay." Hoa Chiêu nói.
Miêu Anh Hoa hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, bọn hắn xác thực là tới xin thuốc đấy. . . . Làm sao bây giờ? Về sau xin thuốc còn mở miệng thế nào?
Ông ta nhìn về phía Miêu Lan Chi, suy nghĩ không biết nên giải thích như thế nào.
Hoa Chiêu này, ông ta đã không muốn giải thích.
Ma nữ này, bọn họ còn chưa bắt đầu cái gì, cô ta đã đoán được rồi! Không dễ bị lừa, vậy không lừa.
Bọn hắn bắt được Miêu Lan Chi là được.
Sắc mặt Miêu Lan Chi rất không tốt, đáy mắt có thương tâm khổ sở cùng giãy dụa.
Hoa Chiêu thấy bà ấy đáng thương, nói: "Kỳ thật Miêu lão gia tử muốn sống, không có gì sai, mọi người đều muốn sống. Nhưng các ngươi đừng đánh chủ ý lên mẹ chồng tôi, muốn dùng thủ đoạn để đạt tới mục đích.
"Xin thuốc, vậy hãy quang minh chính đại mà đi tìm ông nội chồng tôi, ông ấy đồng ý, tất cả đều vui vẻ, ông ấy không đồng ý, các ngươi cũng đừng làm khó dễ mẹ chồng tôi."
Cha con Miêu gia rất muốn trừng mắt liếc cô.
Cầu Diệp Chấn Quốc, dễ cầu xin như vậy sao? Phàm là có một chút khả năng, bọn hắn cũng không muốn cầu Miêu Lan Chi.
Để nó khó khăn ở Diệp gia, đối với bọn họ không có lợi.
Bọn hắn bồi dưỡng con gái, tôn chỉ là để cho con gái được nhà chồng coi trọng, tôn trọng, con gái mới có lợi cho nhà mẹ đẻ.
Bọn hắn cảm thấy Miêu Lan Chi còn quá kém.
Đường đường là đệ nhất phu nhân Diệp gia, kết quả quyền quản gia lại thuộc về con dâu còn trẻ!
Quá phế vật rồi!
Nhưng hiện tại đã đợi không kịp, bệnh của Miêu Cương nếu kéo dài thêm sẽ thực sự bó tay.
Bất quá Miêu Lan Chi không thể tác động đến Diệp Chấn Quốc, tác động đến Hoa Chiêu cũng có thể a?
Bọn hắn biết rõ, cái gì mà rượu thuốc của Diệp gia, thật ra là do ông nội của Hoa Chiêu nghiên cứu ra đấy, là rượu thuốc của Hoa gia mới đúng.
Bọn hắn không cần đi cầu Diệp Chấn Quốc, để cho Miêu Lan Chi van cầu Hoa Chiêu, cầm mấy lọ thuốc rượu đến cứu mạng là được.
Nó là một người mẹ chồng, chút mặt mũi này cũng phải có ạh?
Suy tính của người Miêu gia không viết ở trên mặt, nhưng Hoa Chiêu biết phỏng đoán.
Đã biết mục đích của bọn hắn, theo phương hướng đó cũng đoán được.
"Cũng đừng đến cầu tôi, nếu không có sự đồng ý của ông nội chồng đã cho các người rượu thuốc, không phải là tôi cũng phản bội Diệp gia rồi hả? Các người có quan hệ gì với tôi? Đáng để tôi phản bội Diệp gia?" Hoa Chiêu nói ra.
Mấy lời như không có rượu thuốc cũng không cần nói nữa.
Về sau khẳng định sẽ có nhiều chỗ cần dùng đến tinh hoa thực vật, Miêu Lan Chi cũng không phải người ngoài, đến lúc đó phát hiện chẳng phải không tốt sao?
Không bằng nói thẳng không cho.
Còn đem Diệp Chấn Quốc đến gánh trách nhiệm.
Không phải cô không cho, là lão gia tử không đồng ý, cô không thể cho.
Nếu như Diệp Chấn Quốc đồng ý, vậy khẳng định là Diệp gia đã có cân nhắc gì đó, vậy cô sẽ cho.
"Cho nên các người vẫn nên đi cầu Diệp lão gia tử." Hoa Chiêu nói ra: "Nói với bất luận người nào cũng vô dụng."
Người Miêu gia không lên tiếng.
Miêu Cương lại bắt đầu ho khan.
Lần này Miêu Lan Chi ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, chỉ nhìn cô.
Hoa Chiêu nhắc nhở bà rằng nhà họ Miêu thật sự không tới làm hoà với nhà họ Diệp, nếu không bọn hắn đã không tiếp tay cho Diệp gia gian lận, dùng nó để uy h.i.ế.p bà.
Miêu gia vẫn là Miêu gia kia, thích thao túng mọi người và sử dụng những thủ đoạn đen tối.
Cha, đây là lại muốn dùng thân tình để thao túng bà.
Miêu Lan Chi ngồi ở chỗ kia, cùng Miêu Anh Hoa không mặn không nhạt mà ôn chuyện, sau đó cùng Hoa Chiêu trở về.
Vừa ra đến cửa, Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu lại "Răng rắc" một tiếng.
Cô mang theo máy chụp ảnh, chụp cho bọn hắn một tấm.
"Lưu làm kỷ niệm." Cô cười nói.
Không để ý tới sắc mặt cương cứng của hai cha con kia.
Miêu Lan Chi liếc nhìn cái máy ảnh trong tay cô, cũng không nói muốn cùng cha chụp ảnh chung.
Trước kia bà cùng gia đình có rất nhiều ảnh chụp chung, sau khi hai nhà trở mặt, bà cũng không làm việc ngây thơ như xé hay đốt chúng.
Hoa Chiêu về nhà chuyện đầu tiên làm chính là rửa ảnh.
Hoa Chiêu thích chụp ảnh nên trong nhà có thiết bị chuyên dụng.
Sau khi rửa ảnh ra, cô lại do dự, không biết có nên đưa cho Miêu Lan Chi xem không?
Cô đem ảnh chụp đưa cho Diệp Danh, Diệp Danh lập tức nhíu mày.
Trên tấm ảnh, biểu cảm của hai cha con Miêu gia phụ cứng rắn, ánh mắt âm u, thoạt nhìn thậm chí có chút đáng sợ.
"Bọn hắn sao lại bày ra vẻ mặt này cho em chụp? Em nói gì với bọn họ vậy?" Diệp Danh hỏi.
"Em cắt đứt suy nghĩ muốn xin rượu thuốc của bọn hắn." Hoa Chiêu nói: "Bức ảnh này là thừa dịp bọn hắn tiễn ra cổng em đột ngột quay đầu lại chụp đấy, em biết ngay có thể như vậy, vốn muốn cho mẹ nhìn xem, nhưng hiện tại lại sợ bà ấy khổ sở."
Nói một nghìn đạo một vạn, chỉ cần Miêu Cương cho Miêu Lan Chi một khuôn mặt tươi cười, bà ấy sẽ mơ tưởng đến tình cảm gia đình.
Cô muốn đánh nát loại tưởng tượng này, lại để cho bà ấy tỉnh táo một chút.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy như vậy hình như có chút tàn nhẫn.
Diệp Danh lại đem ảnh chụp cầm đi: "Cho bà ấy xem, người sống thì phải thanh tỉnh."
Nhân tiện, anh hỏi về chuyện nhà họ Miêu.
Anh không ngạc nhiên khi nhà họ Miêu muốn xin thuốc.
Ai sinh bệnh mà không muốn trị? Không muốn cứu mạng?
Miêu Lan Chi cầm ảnh chụp, ngồi ở chỗ kia, mắt như bị đóng đinh, nhổ không ra.
Biểu lộ này của cha và anh cả, đã nói rõ hết thảy.
Trên mặt bọn hắn nào có nửa điểm thân thiết cùng luyến tiếc trước đó? Chỉ có oán hận trong vô vọng.
"Mẹ, bệnh của ông nội Hoa có thể trị tốt, cũng không hoàn toàn do rượu thuốc, nguyên nhân chủ yếu vẫn là mệnh." Diệp Danh nói ra: "Người bị bệnh nan y, uống qua rượu thuốc Diệp gia kỳ thật rất nhiều, không có tám người thì cũng có ba bốn rồi.”
"Nhưng mẹ xem, bọn hắn ai sống được lâu? Cũng chỉ kéo một hai năm rồi qua đời." Diệp Danh nói: "Cho nên không thể cho ông ấy rượu thuốc, mẹ cũng đừng khổ sở. Sinh lão bệnh tử, đều là mệnh."
Hoa Chiêu nhìn Diệp Danh, thật sự hung ác. . . Anh cả đã chặn luôn đường sống cuối cùng của Miêu Cương.
Kỳ thật Miêu Lan Chi không cần cầu ai, trong tay bà cũng có rượu thuốc.
Mỗi tháng cô không đợi bà ấy dùng hết mới đưa bình thứ hai, cô đều đúng giờ đưa qua, mặc kệ bà ấy có dùng hết hay không. Cho nên trong tay Miêu Lan Chi kỳ thật có mấy bình, cô cũng biết.
Hiện tại, đoán chừng bà ấy cũng sẽ không lấy ra nữa rồi, tất nhiên cũng sẽ không trách cô không lấy ra.
Cám ơn anh cả.
Những ngày sau, Miêu Lan Chi thỉnh thoảng cũng sẽ đi thăm Miêu Cương, mang quả ướp lạnh, mang một ít lễ vật, như là thăm người thân bình thường vậy.
Mỗi lần cũng không cần Hoa Chiêu đi cùng nữa, tự mình đi.
Bà cũng đem mấy lọ thuốc tồn của mình đưa cho Hoa Chiêu: “Để ở chỗ con, mẹ yên tâm.”
Kỳ thật cũng để cho người Diệp gia yên tâm.
Bà sẽ không tự mình đưa rượu thuốc ra, bà không phản bội Diệp gia.
Hoa Chiêu nhìn bà thở dài, cô cũng bắt đầu đồng tình Miêu Lan Chi rồi.
Lại để cho bà ấy đưa ra loại lựa chọn này, thật sự quá khó khăn.
Một bên là cha ruột của mình, một bên là nhà chồng, là chồng, các con.
Lựa chọn thế nào, trong lòng đều không thoải mái.
"Mẹ không sao." Miêu Lan Chi ngược lại phải dỗ dành Hoa Chiêu: "Giống như Tiểu Danh đã nói, sinh lão bệnh tử, đều là mệnh."
Cho cha uống chút rượu thuốc thì như thế nào? Ông ấy còn có thể trường sinh bất lão? Không thể, sớm đi muộn đi đều là đi, bà chỉ làm đúng trách nhiệm của người làm con…
Kỳ thật từ bao nhiêu năm trước, bà đã cùng ông ấy đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại làm những chuyện này đều là dư thừa.
Tưởng tượng như vậy, bà càng ít đến hơn.
Người Miêu gia bắt đầu nóng nảy, Miêu Anh Hoa gọi Miêu Phương đến họp. . . .
...
Ngày mồng sáu, Trương Quế Lan đến tìm Hoa Chiêu: "Năm mới kết thúc, mẹ sẽ trở về, ở đó vẫn đang phải huấn luyện mấy người phục vụ."
Cửa hàng đã xây một nửa, phục vụ cũng bắt đầu tuyển, lần này Trương Quế Lan đã học được một bài học, muốn đích thân nhìn bọn hắn chằm chằm, không thể lại bị mấy người phục vụ phá huỷ nhà hàng như vậy.
"Lại ở vài ngày a? Thật vất vả trở lại một lần, ở với mấy đứa Đại Vĩ thêm mấy ngày, qua hết mười lăm lại trở về?" Hoa Chiêu nói.
Trương Quế Lan nghĩ nghĩ: "Không được, bên kia thật sự không có người."
Hoa Chiêu có chút kỳ quái mà liếc nhìn bà một cái, không nghĩ tới Trương Quế Lan vậy mà phát triển theo con đường nữ cường nhân, hơn nữa càng lúc càng giống.
Trương Quế Lan lại không nhận ra, bà chỉ cảm thấy quản lý sự nghiệp làm cho toàn thân bà tràn ngập năng lượng, làm cho cuộc sống của bà cũng trở nên thú vị.
Hiện tại nếu để cho bà cả ngày giặt quần áo nấu cơm cho bọn nhỏ, chờ bọn hắn tan học? Bà mới chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy thời gian uổng phí rồi.
"Vậy mẹ trở về đi." Hoa Chiêu nói ra, cô cũng không thể ngăn cản người ta tiến về phía trước.
"Chú Hứa thì sao ạ? Trở về cùng mẹ sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Hứa Tri Minh cũng nghỉ về nhà.
Trương Quế Lan dừng một chút rồi nói: "Mẹ không biết, ông ta không liên quan gì đến mẹ cả, đi cùng mẹ làm gì? Tự mình đi."
"Ồ?" Hoa Chiêu nhìn bà, giọng điệu này rõ ràng mang theo chút cảm xúc ah.
"Làm sao vậy? Hai người cãi nhau sao?"
"Ai cùng hắn cãi nhau? Không gặp nhau thì cãi cái gì?" Trương Quế Lan nói xong cảm thấy nói hơi nhiều, không nói nữa, đứng dậy đi thu thập hành lý.
Bà nói đi là đi, thực sự đi, hiện tại liền đi.
Hoa Chiêu đã hiểu, trọng điểm ở chỗ "Không gặp nhau".
Lúc này cô mới nhớ tới, đều mồng sáu rồi, cũng chưa gặp Hứa Tri Minh đến chúc tết.
Hứa gia cùng Diệp gia vốn có chút sâu xa, Hứa Tri Minh nên sang đây chúc tết Diệp Chấn Quốc mới đúng.
Làm sao vậy? Bỏ cuộc rồi sao?
Hoa Chiêu đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, người gọi điện thoại đúng là Hứa Tri Minh.
"Năm mới tốt lành." Nghe được là giọng Hoa Chiêu, Hứa Tri Minh xấu hổ mà hàn huyên một chút rồi trực tiếp hỏi: "Mẹ cháu đâu rồi?"
"Đi rồi nha." Hoa Chiêu nói. Chỉ là mới rời chỗ cô ~
Hứa Tri Minh tin, thở dài, đã đi rồi, đuổi không kịp, ông cũng không vội vàng nữa.
"Vốn đã nói mồng hai sẽ đến cùng đi ra ngoài chơi, nhưng chú có việc chưa qua được, bà ấy tức giận ah!" Hứa Tri Minh hỏi.
Hoa Chiêu giật mình, hoá ra mẹ cô tức giận vì điều này.
"Chú Hứa đang bận chuyện gì vậy?" Hoa Chiêu không trả lời ông ấy, mà hỏi.
"Hứa Khiết kết hôn, định ngày vào hôm qua, quá nhiều chuyện phải làm, chú đến bây giờ mới có thời gian gọi điện thoại." Hứa Tri Minh nói.
Lý do này Hoa Chiêu tin, Hứa gia không có điện thoại, gần sang năm mới đơn vị của Hứa Tri Minh cũng nghỉ.
Ông ấy muốn gọi điện thoại phải đến bưu cục.
Gần sang năm mới, bưu cục là nơi bận rộn nhất, những người không thể quay về nhà đều muốn gọi điện thoại về.
Lại phải gọi tới trong thôn, trong xưởng, sau đó để người ta chuyển lời, mới hẹn một thời gian cụ thể để gọi.
Bất quá. . .
"Hứa Khiết kết hôn? Cô ta khôi phục thế nào rồi?" Hoa Chiêu hỏi.
Lần trước Hoa Chiêu chỉ đến thăm một lần, về sau cũng không có thời gian quan tâm, không biết cô ta thế nào rồi.
Không nghĩ tới lại nghe được tin tức, cô ta lập gia đình.
"Nó khôi phục coi như cũng được, sinh hoạt hàng ngày có thể tự gánh vác rồi, nhận thức cơ bản cũng có, cũng chậm rãi nhớ lại người thân, chỉ là có một số việc trước đây con bé vẫn nghĩ không ra." Hứa Tri Minh dừng một chút: "Nó hình như đã quên Diệp Danh, sau khi tỉnh lại cũng không đề cập qua."
"Vậy thì tốt, hi vọng về sau bọn hắn cũng đừng có lại gặp." Hoa Chiêu nói.
Nếu như chưa từng gặp Diệp Danh, Hứa Khiết hiện tại có lẽ vẫn chính là cô ta, lớn lên khoẻ mạnh, tâm nhãn siêu nhiều, đang câu con rùa vàng khác.
Người kia, khả năng so với Diệp Danh kém hơn chút, nhưng hiện tại cũng có thể sống cuộc sống là mình mơ ước.
"Cô ta gả cho ai vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
"Một người tên là Phương Tồn, cháu chắc là không biết." Hứa Tri Minh thuận miệng nói.
Hoa Chiêu nhưng lại sửng sốt một chút hỏi: "Phương Tồn? Làm việc trong thư viện? "
"Ồ? Cháu biết sao?" Hứa Tri Minh hiếu kỳ nói.
Phương gia cũng không phải gia đình hiển hách gì, Phương Tồn so với những người trẻ tuổi mà Hoa Chiêu biết thì càng bình thường hơn.
"Cũng biết một chút a." Hoa Chiêu không nói tỉ mỉ.
"Ai tìm đối tượng cho cô ta vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
"Mẹ chú, cũng là thân thích giới thiệu đấy." Hứa Tri Minh nói.
Hoa Chiêu không hỏi nữa.
Không nghĩ tới kỳ hạn ba tháng đã sớm qua, cô cũng không có ý ép buộc Hứa Khiết lập gia đình nữa, bà Hứa nhưng vẫn tìm nhà chồng cho cô ta.
Không xong, bà Hứa sẽ không tới tìm cô thực hiện hứa hẹn chứ?
Lúc trước cô đã lừa gạt bà Hứa, trong 3 tháng phải cho Hứa Khiết lập gia đình, cô mới đồng ý cân nhắc chuyện của mẹ cô cùng Hứa Tri Minh!
Trong điện thoại, Hứa Tri Minh không nhắc tới chuyện nhỏ này, cái hứa hẹn này kỳ thật ông biết rõ, mẹ đã nói cho ông biết rồi, nhưng ông cảm thấy Hoa Chiêu chỉ lừa gạt mẹ mình.
Hạnh phúc của Trương Quế Lan, sao có thể dựa vào việc Hứa Khiết kết hôn hay không kết hôn để thành toàn?
Vừa nghe đã biết là lừa người rồi, cũng chỉ có mẹ ông tin.
"Ai, hôm nay điện thoại cho cháu, thật ra là muốn nhờ cháu một việc." Hứa Tri Minh đột nhiên thở dài, giọng phiền não.
"Chuyện gì?" Hoa Chiêu hỏi.
"Lúc trước nhờ cháu hỗ trợ an bài cho mẹ con Thu Tú Vân, còn nhờ cháu dời hộ khẩu…" Hứa Tri Minh trong giọng nói mang theo chút oán trách.
Ông tin Hoa Chiêu mới nhờ Hoa Chiêu hỗ trợ, kết quả Hoa Chiêu ngược lại tốt, đem người sắp xếp đến trong nhà mình rồi? Đây không phải là muốn cho ông thêm phiền sao?
Thật sự là tăng thêm chướng ngại giữa ông và Trương Quế Lan!
"Khục khục." Hoa Chiêu có chút chột dạ mà cười thầm, ai bảo lúc ấy cô rất tức giận.
Sự tức giận đó của cô hiện tại còn chưa tiêu đây này.
"Chú Hứa, nếu như chú không thể triệt để dọn dẹp bọn họ, vậy đừng tới làm phiền mẹ cháu, bà ấy chỉ muốn yên tĩnh mà sống, không muốn mỗi ngày đều bởi vì người cũ cùng con gái của chú làm phiền, còn mẹ chú nữa, nói không dễ nghe đấy, cũng không phải là đèn cạn dầu, không giải quyết được những người này, vậy mong chú hãy để yên cho mẹ cháu, để cho bà ấy tìm kiếm hạnh phúc mới a."
Hứa Tri Minh một lát sau nói ra: "Chú cũng nghĩ như vậy, nhưng không làm được."
Ông cảm thấy nếu như mình bỏ lỡ Trương Quế Lan, đời này cũng sẽ không hạnh phúc.
Hoa Chiêu lập tức nổi lên một tầng nổi da gà: "Những lời buồn nôn này chú hãy tự mình nói với mẹ cháu đi, cháu sẽ không chuyển lời đâu."
Hứa Tri Minh cười, Hoa Chiêu còn để cho ông tiếp cận Trương Quế Lan, như vậy là tốt lắm rồi.
Đằng sau có người đang thúc giục, nhắc ông đã gọi điện thoại quá lâu.
Hứa Tri Minh nói: "Mẹ con Thu Tú Vân, cháu có thể lại sắp xếp cho bọn họ ra ngoài hay không? Còn có chuyện hộ khẩu, dù sao cũng phải cho bọn họ đường sống, không có hộ khẩu không có công tác, bọn họ càng muốn ở nhà chú không đi, chú với mẹ cháu lại càng thêm hiểu lầm, chú đã rất khó khăn. . . ."
Cháu đừng thêm việc cho chú được không!
Những lời này Hứa Tri Minh không nói ra, nhưng ông cảm thấy Hoa Chiêu có thể hiều được.
"Chút khó khăn ấy còn không vượt qua được, còn có tư cách gì mà theo đuổi mẹ cháu?" Hoa Chiêu nói không chút nào khách khí: "Bọn họ là phiền não của chú, chú nên tự mình giải quyết, không giải quyết được, chú hãy dứt khoát cưới lại bà ta, cho con gái của chú một gia đình nguyên vẹn là tốt rồi.
Nói xong cúp điện thoại.
Hứa Tri Minh thở dài đi về nhà, càng đi mày nhíu lại càng chặt.
Thu Tú Vân cùng con gái đã ở nhà ông được một khoảng thời gian rồi, thậm chí người ngoài còn cho rằng đó là vợ ông!
Lúc này nếu ông cùng bọn họ giải thích, ngược lại giải thích không rõ rồi.
Chuyện này nếu để cho Quế Lan biết, lại không thèm gặp ông nữa.
Về đến nhà, vừa mở cửa, Thu Tú Vân đã nghênh đón, muốn giúp ông xách đồ.
Đáng tiếc hôm nay cái gì ông cũng không mua.
Thu Tú Vân tự nhiên mà giúp phủi đi tuyết đọng trên người.
"Sao bây giờ mới trở về? Đông lạnh c.h.ế.t mất a? Ăn cơm chưa? Lão thái thái đói bụng, ăn trước hết rồi, em cùng con gái đều chưa ăn, đang đợi anh đấy, đồ ăn còn nóng, anh ăn bây giờ sao?"
Thu Tú Vân vừa nói vừa ngồi xổm xuống, muốn ch tự mình đổi giày cho ông.
Ánh mắt của mấy người hàng xóm loé sang, vậy mà còn nói không phải người một nhà?
Hứa Tri Minh bực bội dị thường, nhưng cũng không thể ở trước mặt người ngoài mà cãi nhau, như vậy sẽ ném đi mặt mũi của chính bản thân mình trước tiên.
Đột nhiên, ánh mắt ông sáng lên, cái nhà này không có cách nào ở lại rồi!
"Con vừa rồi nhận được thông báo của đơn vị, bên kia có việc lập tức muốn con trở về, hiện tại phải đi ngay." Hứa Tri Minh nói với mẹ, sau đó vào nhà, hai ba cái thu thập xong hành lý, nhấc chân liền đi.
"Ai! Em tiễn anh!" Thu Tú Vân đuổi tới.
"Không cần." Rời khỏi nhà, mặt Hứa Tri Minh lập tức lạnh xuống.
Thu Tú Vân lại làm như không biết, giật lấy lấy giúp ông xách hành lý.
"Không cần!" Hứa Tri Minh lại nói.
Hai người giằng co mãi cho đến nhà ga.
Hoa Chiêu cũng đang tiễn Trương Quế Lan, lát nữa sẽ có tuyến xuôi nam.
Thấy Hứa Tri Minh cùng Thu Tú Vân mỗi người một tay hành lý, hai người "Thân thân mật mật" mà xách một túi hành lý đi vào phòng chờ, mặt Trương Quế Lan lập tức trầm xuống.
Hoa Chiêu "HAAA" một tiếng, đưa tay chào hỏi Hứa Tri Minh: "Hứa chủ nhiệm, ngồi xe lửa ah, thật trùng hợp."
Đây là nghe nói mẹ cô đã đi rồi, nên không cần che giấu nữa hả?
Hứa Tri Minh quay đầu thấy các cô, chợt cảm thấy không ổn, một tay giật mạnh cái túi, làm Thu Tú Vân thiếu chút nữa ngã.
Bà ta lập tức ủy khuất mà nhìn Hứa Tri Minh, một bộ vợ bé.
Trương Quế Lan nhìn càng tức giận, lôi kéo Hoa Chiêu đi.
"Không phải như em nghĩ! Em nghe anh giải thích!" Hứa Tri Minh nhanh chóng đuổi theo.
Trước mặt mọi người đấy, Trương Quế Lan không muốn một người chạy một người đuổi, để cho người ngoài chế giễu.
Bà dừng lại quay đầu trừng mắt nhìn Hứa Tri Minh.
Hứa Tri Minh đã đổ một đầu mồ hôi: "Anh không cho cô ta đi theo nhưng cô ta vẫn đi theo, không phải anh để cho cô ta tới! Anh và cô ta không liên quan gì đến nhau!"
"Anh chính là cha của con tôi ah, chúng ta sao có thể không liên quan?" Thu Tú Vân cũng đuổi tới, yếu ớt nói.
"Xoát xoát xoát", xung quanh lập tức dọn bãi, ánh mắt xem kịch vui đã vào chỗ rồi.
"Đồng chí Thu! Đó là chuyện hơn 20 năm trước rồi, về sau chúng ta đều đã kết hôn với người khác, sinh con dưỡng cái, cô không thể nói chúng ta có quan hệ vợ chồng như vậy! Chúng ta cho dù có, cũng đã kết thúc." Hứa Tri Minh trầm giọng nói.
Vẻ mặt của ông rất nặng nề, khi nói ra điều này, ông cũng cảm thấy không thoải mái.
Bọn họ trời đưa đất đẩy mà tách ra, đã hơn 20 năm qua đi, tình cảm của ông đối với bà ta đã sớm tiêu tán, nhưng ông cũng không muốn thương tổn bà ta, không muốn nói đến tuyệt tình như vậy.
Nhưng ông phát hiện hiện tại không dứt tình thì không được, không dứt tình ông sẽ thực sự cùng bà ta dây dưa không rõ rồi.
Nếu như là trước khi quen biết Trương Quế Lan, có thể, tựa như Hoa Chiêu nói được, ông cùng bà ta kết hôn, có thể cho Hứa Minh Châu một gia đình.
Nhưng biết làm sao được, ông đã gặp Trương Quế Lan, trong lòng ông rốt cuộc không chứa nổi người khác.
Thu Tú Vân hiểu rõ người đàn ông trước mắt này, đã hơn 20 năm, ông ta hình như chưa bao giờ thay đổi.
Không giống bà ta, đã hoàn toàn thay đổi.
Sự uỷ khuất trên mặt bà ta hoàn toàn thu lại, đưa tay chùi nước mắt căn bản chưa rơi xuống, nói: "Anh đã thừa nhận chúng ta đã làm vợ chồng, vậy bây giờ muốn vứt bỏ em, vứt bỏ con gái, lấy người khác, dù sao cũng phải bồi thường cho tôi một chút a?"
Hứa Tri Minh sững sờ, không nghĩ tới bà ta sẽ nói như vậy, nhìn nét mặt của bà ta, có chút ngơ ngác mà hỏi: "Cô muốn cái gì?"
"Phí nuôi dưỡng cho con gái, đã nhiều năm như vậy anh một phần cũng không ra, phải bù đắp, con bé trưởng thành rồi, anh phải tìm cho con bé một nhà chồng tốt, đồ cưới anh phải ra một phần phong phú, chính là, 5000 ngàn a." Thu Tú Vân nói.
"Được!" Hứa Tri Minh lập tức đáp ứng.
Những thứ Thu Tú Vân đề ra đây một chút cũng không quá phận, cũng là điều mà một người cha nên làm. Tuy 5000 có chút nhiều, nhưng ông cũng không phải không ra được.
"Anh còn phải đền bù tổn thất cho tôi, bởi vì anh, đời này của tôi đều bị hủy!" Thu Tú Vân trừng mắt nhìn Hứa Tri Minh, ánh mắt hung ác, rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật.
Hứa Tri Minh ngẩn người, tuy luôn biết bà ta tận lực nịnh nọt là giả bộ đấy, nhưng không nghĩ tới dưới lớp ngụy trang, bà ta vậy mà hận ông.
Bất quá cũng đúng, xác thực nên hận
"Cô muốn cái gì?" Ông hỏi.
"Mua cho tôi một căn nhà ở vành đai hai, lại cho tôi thêm 5 vạn." Thu Tú Vân nói.
Quần chúng ăn dưa vốn đang rất đồng tình với bà ta lập tức hút một hơi khí lạnh, phòng ở cùng 5 vạn, đó là một cái giá trên trời.
Người phụ nữ này không giống người tốt ah!
Hứa Tri Minh nhíu mày: "Tôi không có nhiều tiền như vậy, cũng không có phòng ở."
"Vậy thì đem căn nhà bây giờ cho tôi!" Thu Tú Vân nói.
"Không được." Hứa Tri Minh nói: "Đó là đơn vị phân, không thể chuyển nhượng."
Hơn nữa đem phòng ở cho bà ta, hai đứa con của ông không phải là không có nhà rồi hả?
Thu Tú Vân lại nhìn Trương Quế Lan, mỉm cười: "Tôi mặc kệ, dù sao anh phải nghĩ biện pháp, tiền cùng phòng ở, đều phải cho tôi, bằng không thì tôi sẽ không từ bỏ ông đấy! Ah đúng rồi, phòng ở không thể ít hơn nhà lầu 80 mét vuông, căn phòng nhỏ tôi ở không thói quen."
Nhà Thu Tú Vân trước kia đặc biệt lớn, cộng với sân rộng vài trăm mét vuông, tuy nhiên là nhà đất. . . .
Bà ta cũng không nhìn Hứa Tri Minh, bà ta nhìn chằm chằm vào Trương Quế Lan.
Muốn cướp người đàn ông của bà ta, phải trả giá thật nhiều!
Trương Quế Lan liếc bà ta, lôi kéo Hoa Chiêu đi.
Muốn để bà xuất tiền "Mua" Hứa Tri Minh, không có cửa đâu!
Bà và Hoa Chiêu có cùng suy nghĩ, chuyện của hắn hắn phải tự mình giải quyết, nếu như còn để cho bà dùng tiền mua. . . Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tiền của bà cũng không phải gió lớn thổi đến đấy, nhớ ngày đó, bà vì để dành 3 đồng tiền mà một tháng cũng không thể ăn cơm trưa!
Nói về tiết kiệm, kỳ thật Trương Quế Lan tiết kiệm nhất, bà ngoại trừ dùng tiền cho con, chính bà cũng không nỡ mà dùng cho mình.
Quần áo của bà đều là Hoa Chiêu mua, hoặc tự làm, tự bà chưa bao giờ mua, vừa thấy giá hơn 10 đồng, bà liền đau lòng.
Hiện tại để bà cho Thu Tú Vân 5 vạn? Lại tiêu mấy vạn mua nhà? Nằm mơ!
Hứa Tri Minh cũng muốn đi, Thu Tú Vân lôi kéo không cho đi.
"Nếu hôm nay anh không cho tôi một lời chắc chắn, tôi sẽ cùng anh đi Bằng Thành!"
Hứa Tri Minh nhíu mày.
"Tôi thật sự không có tiền! Căn nhà kia cũng không cho sang tên, không được, bất quá tôi có thể thuê cho cô một căn, còn có thể tìm cho cô một công tác ổn định."
"Tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, công tác đến khi về hưu mới có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Không được." Thu Tú Vân nói.
Bà ta muốn tiền mặt, bà ta cũng muốn đi ra ngoài làm kinh doanh, kiếm nhiều tiền!
Hoa Chiêu tiễn Trương Quế Lan lên xe lửa an bài xong liền đi ra, Thu Tú Vân cùng Hứa Tri Minh vẫn còn ở chỗ này lôi kéo.
Xem ra ông ấy không thể lên được chuyến tàu này rồi.
"Còn chưa thoả thuận xong?" Hoa Chiêu đi qua hỏi.
Hứa Tri Minh như thấy được cọng cỏ cứu mạng, nhìn cô: "Cháu mau giúp chú nghĩ biện pháp! Nếu không, cháu cho chú mượn ít tiền?"
Ông bực bội mà không làm gì được, chỉ muốn thoát khỏi Thu Tú Vân, không tiếc mở miệng vay tiền Hoa Chiêu.
"Vậy chú sẽ là người có nợ rồi, không phải loại cổ phiếu tiềm năng rồi." Hoa Chiêu nói.
Hứa Tri Minh tuy không hiểu cái gì là cổ phiếu tiềm năng, nhưng có nợ nần ông nghe hiểu rồi.
Ông hiện tại nếu mượn 10 vạn, cũng phải dựa vào tiền lương sau này mà trả.
Với mức tiền lương hiện tại, 10 vạn, cũng phải kiếm hơn mười năm, kiếm đến khi về hưu đấy.
Vậy ông tái hôn, sẽ là người không có đóng góp tài chính cho gia đình.
Tuy Trương Quế Lan có tiền, nhưng vậy không phải là ông đã thành người ăn cơm mềm dựa vào phụ nữ sao?
Còn không biết xấu hổ mà nói chuyện tình yêu.
Hứa Tri Minh lập tức ỉu xìu.
Ông cảm thấy vấn đề này khó giải, ông cùng Trương Quế Lan không có hi vọng rồi hả?
Hoa Chiêu cũng không để ý đến 10 vạn kia, cô chỉ là nhìn Thu Tú Vân không vừa mắt.
Bà ta hiện tại dám chặt đẹp, nếm được ngon ngọt rồi, về sau sẽ thường xuyên mở miệng, không có tiền sẽ tới cắn một ngụm.
Có khó chịu không?
“Chú à, đây là bài kiểm tra cho chú, chú tự tìm cách đi.” Hoa Chiêu liếc nhìn bọn họ rồi nói với Hứa Tri Minh.
Cô đương nhiên có biện pháp bắt Thu Tú Vân đi, bất kể là xuất tiền hay là ra quyền, dùng bất cứ thủ đoạn gì, cũng có thể.
Nhưng cô không muốn động thủ.
"Nếu như làm không được, thật sự đừng tới tìm mẹ cháu nữa." Hoa Chiêu nhìn Hứa Tri Minh, nghiêm túc nói, nói xong xoay người rời đi.
Hứa Tri Minh ở sau lưng cô xụ mặt xuống, lạnh lùng mà nhìn Thu Tú Vân.
Thu Tú Vân co rúm lại, oán hận mà nhìn bóng lưng Hoa Chiêu, có tiền như vậy, lại vắt cổ chày ra nước! Loại người này sao lại phát tài? Quả thực không có thiên lý!
...
Hoa Chiêu lái xe đến nhà máy thực phẩm.
Tuy Từ Mai cùng Lưu Tiền trở về rồi, nhưng cô đã lên kế hoạch cho gói quà tết nên muốn theo dõi nó từ đầu tới cuối, chờ đến ngày mười lăm, nhìn xem tổng doanh thu thế nào.
Sau đó lại phải chuẩn bị gói quà cho tiết Đoan Ngọ.
Cái này phải nghiên cứu sản phẩm mới, là bánh chưng.
Đây là chuyện lớn, cô cũng phải cẩn thận nhìn một chút.
Nói là buông tay làm chưởng quầy, nhưng cũng không thể thực sự buông tay, Lưu Tiền cùng Từ Mai cũng không phải người Diêu gia, nhiều thế hệ kinh thương, hai người bọn họ đều không có kinh nghiệm đang mò mẫm.
Nếu cô thực sự buông tay rồi, không chừng ngày nào đó nhà máy "Cờ rắc..." một cái đóng cửa, cô đến cơ hội cứu giúp cũng không có.
Ví dụ như, xảy ra vấn đề về an toàn thực phẩm.
Nhìn "Đào ký" kia sẽ biết, nhà máy thực phẩm xảy ra vấn đề về an toàn thực phẩm là trí mạng đấy.
Hoa Chiêu vào văn phòng, thấy Từ Mai đã ở đó.
"Chúc mừng năm mới ah, bước qua tuổi mới thế nào rồi?" Cô hỏi.
Từ Mai ngẩng đầu lên, Hoa Chiêu phát hiện mắt cô ấy vừa đỏ vừa sưng, như là một ngày trước đã khóc, hơn nữa là khóc lớn một hồi mới có thể lưu lại dấu vết như vậy.
"Làm sao vậy? Người Lưu gia bắt nạt cô rồi?" Cô lập tức hỏi.
Từ Mai che mắt, cũng không phải xấu hổ, mà là biết quá xấu.
"Từ ngày thứ nhất đến ngày thứ năm." Cô ấy che mắt nói.
"Cái gì? Cô bị đánh rồi hả?" Hoa Chiêu kinh ngạc nói: "Lưu Tiền đâu? Hắn không có ngăn cản?"
"Hắn ngăn cản, hắn luôn che chở cho tôi, sau đó hai người chúng tôi cùng bị đánh." Từ Mai cười nói.
Nhớ tới chuyện này, cô ấy mới buông tay, cười hì hì nói.
Hoa Chiêu im lặng, bị đánh còn có thể cười được, cái này chính là sức mạnh của ái tình rồi.
Đã có thể cười được, cô liền không lo lắng, hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Lấy cớ gì?"
"Đừng nói nữa." Nói đến chuyện này Từ Mai liền tức giận: "Tôi ngày đó sau khi rời khỏi nhà liền nói ở lại nhà xưởng, nhưng ngày hôm sau ngứa tay, tôi trở về lấy thuốc mỡ cô cho, kết quả phát hiện không còn gì!"
"Không biết bị ai lấy ra dùng, hơn nữa tất cả mọi người dùng qua rồi! Bốn hộp, toàn bộ dùng hết rồi! Hoặc là dùng xong, đã bị giấu đi, không trả cho tôi!"
Từ Mai lắc lắc đôi tay sưng đỏ nói ra.
"Mọi thứ trong tủ đầu giường trong phòng tôi đều bị lấy ra, cô có nghĩ được không.” Từ Mai tức giận nói: "Tôi chỉ một ngày không trở về, trong phòng giống như gặp cướp vậy, tất cả ngăn tủ đều bị lật ra! Quần áo còn thiếu vài món, mẹ hắn nói là hai chị dâu của hắn mặc!"
"Đồ trang điểm của tôi cũng không ít, nhưng đều bị dùng qua rồi."
"Mấu chốt là tiền của tôi! Sổ tiết kiệm của tôi cùng Lưu Tiền, còn có tiền mặt trong nhà, cũng bị mất!"
"Chuyện này mẹ hắn ngược lại đã thừa nhận, là cha hắn cầm đi, nói là giúp chúng ta cất! Tiền của bọn tôi, từ nay về sau bọn hắn quản! !"
"Mẹ nó~!" Từ Mai tức giận đến mắng chửi người: "Tiền của tôi đều ở trong tay bọn họ! Con số trên trời trong đó làm bọn hắn vui c.h.ế.t mất! Giống như đào được núi tiền vậy!"
"Hiện tại đám người kia ngược lại không nóng nảy tìm việc làm rồi, cả ngày đi ra ngoài tiệm ăn, đi ra ngoài chơi!"
Hoa Chiêu nghe thấy cũng tức giận đến nhíu mày: "Bọn hắn không biết mật mã chứ?"
"Mấy ngày nay đang đánh nhau đây này." Từ Mai nói: "Bọn tôi đòi lại sổ tiết kiệm, bọn hắn muốn mật mã, tất nhiên sẽ đánh nhau."
Hoa Chiêu thở phào, không biết mật mã là được.
"Cô đòi lại sổ tiết kiệm làm gì? Đi ngân hàng báo mất giấy tờ, huỷ bỏ hiệu lực của sổ tiết kiệm kia là được." Hoa Chiêu nói.
Mắt Từ Mai sáng ngời: "Còn có thể báo mất giấy tờ? Còn có thể huỷ hiệu lực? Vậy sổ kia không thể dùng?"
Hoa Chiêu ngược lại sững sờ: "Cô không biết à?"
Từ Mai đập đùi: "Tôi không biết ah! Tôi cũng chưa từng mất sổ tiết kiệm!"
Mấu chốt là cô ấy cũng chỉ mới có tiền vài năm. Trước khi đi theo Hoa Chiêu, trên người cô ấy một phân tiền cũng không có, cũng chưa từng đến ngân hàng.
Về sau có tiền cô ấy cũng để tiền mặt trong nhà, gửi ở ngân hàng quá phiền toái.
Lại về sau tiền mặt quá nhiều, chỉ để ở ngoài một phần, còn lại đều gửi ngân hàng.
Sau đó cất giấu sổ tiết kiệm như bảo bối vậy, sau khi cùng Lưu Tiền kết hôn, cô liền đem tiền cùng sổ tiết kiệm, còn có những món đồ quý giá trong nhà mình đều mang đã tới.
Không nghĩ tới, lại để cho bọn hắn bưng luôn một ổ!
"Những người kia ăn của tôi uống của tôi đấy, cầm tiền của tôi đi ra ngoài tiêu d.a.o khoái hoạt, còn ngại không đủ, còn muốn tất cả tiền! Nuôi đám bọn họ cả đời!" Từ Mai hận đến cắn răng: "Thật muốn báo cảnh sát đem bọn họ bắt lại!"
Nhưng lại không được, rốt cuộc cũng là cha mẹ ruột của Lưu Tiền.
"Chuyện này nha, tôi có thể hỗ trợ." Hoa Chiêu cười nói.
"Ồ? Cô hỗ trợ thế nào?" Từ Mai kinh ngạc cùng vui vẻ nói.
"Vệ sỹ của tôi có một người đặc biệt giỏi tìm đồ, tôi để cho hắn tìm trở về chẳng phải được rồi." Hoa Chiêu nói.
"Chủ ý này khá tốt, nhưng tôi biết cha hắn đem sổ tiết kiệm cất giấu trong người! May ở trong quần áo, ngủ cũng mang theo, còn số tiền kia, tôi không biết bọn hắn giấu ở đâu, nhưng chắc là đều cất giấu bên người."
Từ Mai nói: "Tôi cũng nghĩ qua thừa dịp bọn hắn không ở nhà trộm trở về, nhưng không tìm được!"
"Yên tâm, chỉ cần chưa đem sổ tiết kiệm ăn hết, dù giấu ở đâu tôi cũng có thể thần không biết quỷ không hay mà tìm trở về cho cô." Hoa Chiêu nói.
"Ai nha!" Từ Mai lao về phía trước muốn ôm Hoa Chiêu, nhưng vừa đứng lên liền đau đến quát to một tiếng.
Mấy ngày nay tuy được Lưu Tiền che chở, nhưng cô ấy cũng đã trúng không ít.
Trên người, trên đùi, đặc biệt là trên chân, không biết bị bao nhiêu người giẫm bao nhiêu chân.
Vốn tổn thương do giá rét còn chưa khỏi, hiện tại đường luôn bị đau.
Còn có tay.
Tay của cô cũng bị đánh đến bị thương.
Cô ấy không nghĩ tới hai người chị dâu trước kia mình phi thường, chỉ biết bị đánh rất đáng thương đấy, lúc đánh cô lại ra tay ác như vậy!
Quả thực so với đàn ông còn hung ác hơn!
Lúc véo cô còn nghiến răng nghiến lợi đấy!
Nhớ tới chuyện này, lòng Từ Mai liền lạnh.
"Tôi nhìn thấy vòng tay cùng vòng cổ của mình đang đeo trên người hai người phụ nữ kia! Đến lúc đó cô đừng quên nói người giúp tôi cầm lại!" Từ Mai nói.
"Tốt." Hoa Chiêu nói.
Nói xong lấy trong túi xách ra một lọ kem bôi tay, đưa cho Từ Mai: "Trước bôi tạm cái này, ngày mai tôi lấy thêm thuốc mỡ cho cô. Thiệt là, thuốc mỡ không còn, không biết đến chỗ tôi lấy sao? Cô cũng biết những thứ này đều là tự mình làm đấy, trong nhà còn nhiều mà."
"Hắc hắc." Từ Mai xấu hổ cười cười. Kỳ thật cô ấy không muốn phiền toái Hoa Chiêu.
Chính cô cũng phiền muốn chết, cô sợ Hoa Chiêu phiền, càng sợ Hoa Chiêu có ý kiến với Lưu Tiền.
Lưu Tiền nếu như không phải đứng về phía cô, cố gắng lấy lại sổ tiết kiệm và tiền tiết kiệm từ bố mẹ, còn dốc sức liều mạng che chở cô, cô đã sớm cùng hắn ly hôn rồi!
Trong lòng cô, đàn ông không quan trọng bằng tiền.
Cô đã từng bị tổn thương bởi đàn ông, nhưng tiền chưa bao giờ làm tổn thương cô….
Hoa Chiêu thở dài, nói làm liền làm, buổi tối trở về liền hành động.
Cất giấu trong người cũng không sao, trước dùng thuốc gây mê.
Sau đó, để cho những dây leo rất mảnh tìm kiếm tất cả những thứ có giá trị trên người bọn họ lấy đi.
Ngày hôm sau, giao cho Từ Mai.
Từ Mai kinh ngạc cùng vui vẻ mà đếm tiền, đột nhiên nói: "Ồ? Sao còn nhiều thêm 8000 nghìn?"
Trong nhà để bao nhiêu tiền, cô đến số lẻ cũng nhớ rõ, bằng không thì mất đi làm sao bây giờ?
"Nhất định là tiền riêng của người ta chứ sao." Hoa Chiêu cười nói: "Xem ra Lưu Tiền mấy năm này hiếu kính bọn hắn không ít."
"Đúng!" Từ Mai đem tiền thừa đếm ra, ánh mắt giãy dụa.
"Sao? Cô muốn trả lại?" Hoa Chiêu hỏi.
"Tôi đương nhiên là không muốn! Nhưng tôi sợ Lưu Tiền muốn." Từ Mai nói.
"Chuyện này, cô nói với hắn chưa?" Hoa Chiêu nói.
"Nói, bằng không thì tôi sợ bọn họ phát hiện đồ mất liền báo cảnh sát." Từ Mai nói: "Ngay tại lúc này, bọn hắn cũng phải báo cảnh sát rồi a? Cũng không biết Lưu Tiền có thể trấn an bọn hắn không?"
Hôm nay Lưu Tiền không đi làm, ở nhà.
Tiền trở về rồi, cô đoán chừng người Lưu gia vừa mở mắt đã biết.
Bọn hắn không biết đã sờ vào nó bao nhiêu lần một ngày, chỉ sợ để mất.
"Chuyện còn lại tôi không giúp được cô rồi." Hoa Chiêu đồng tình mà nhìn cô ấy.
Lưu Tiền làm thế nào để trấn an người nhà? Chỉ có thể nói số tiền này chính hắn đã cầm lại rồi, bằng không thì ai cũng không ngăn được bọn hắn báo cảnh sát.
Lấy về không nói, còn cầm thêm hơn 8000, người Lưu gia sẽ giày vò c.h.ế.t Lưu Tiền.
"Tôi sẽ ở lại trong xưởng, không quay về nữa." Từ Mai lập tức nói.
Nếu trở về, bọn hắn khẳng định đánh c.h.ế.t cô.
Hai người đang nói, bên ngoài nhà xưởng liền náo nhiệt lên.
Người Lưu gia mang theo thân thích, hàng xóm hùng hổ mà đến rồi.
Hoa Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi Từ Mai: "Những thân thích kia đi làm chưa? Còn chưa đuổi đi?"
"Đi làm rồi." Từ Mai nói: "Nhưng bọn hắn không hài lòng với căn phòng tôi thuê cho bọn hắn, tình nguyện mỗi ngày dùng tiền ngồi xe cũng không muốn chuyển ra."
Từ Mai không thể thuê cho họ một căn nhà riêng, tất cả đều là tạp viện, và căn nhà kia thực sự không tốt, không thể so sánh với nhà của Lưu Tiền.
Chẳng những phòng ở tốt, đồ dùng trong nhà không ít, mấu chốt là tất cả mọi người đều là người quen, kết nhóm ăn cơm sẽ đỡ tốn tiền.
Đi ra ngoài ở lại không giống, chưa kể nhà cũ còn phải tự sắm sửa đồ đạc, cơm nước.
Họ không giàu có như nhà họ Lưu nên không thể phung phí được.
Tương lai mua xe đạp đi làm sẽ tiết kiệm được tiền phương tiện công cộng, cho nên vẫn là ở lại Lưu gia tốt, bọn hắn không sợ đạp hai giờ xe đạp, vậy thì coi là gì chứ?
Hai người đứng ở trên lầu, thoải mái nói chuyện phiếm.
Mọi người bị bảo vệ ngăn ở ngoài cửa, không lo.
Chỉ có điều Từ Mai trông thấy Lưu Tiền đầu tóc lộn xộn đứng đó có chút đau lòng.
Hoa Chiêu cũng nhìn về phía Lưu Tiền, phát hiện trên mặt hắn đều là tổn thương, hiện tại cha Lưu cùng hai anh trai hắn đều đánh hắn không nương tay.
Mỗi người đều rất giận giữ, không phải diễn trò.
Như vậy cô an tâm.
Không phải cô âm u, là cô thấy quá nhiều, trong nháy mắt cô đã cho rằng Lưu Tiền cùng người nhà họp nhau lừa gạt tiền cuảt Từ Mai. . . . .
Đột nhiên, một xe cảnh sát đi ngang qua.
Mẹ Lưu lập tức lao ra ngăn lại, chỉ vào trên lầu vừa khóc vừa nói.
Hoa Chiêu thầm nghĩ, phiền toái đến rồi.
"Đồng chí cảnh sát, có người trộm tiền của tôi ah! Vài vạn! Kẻ trộm ở chỗ này, các ngươi mau tới bắt ah!" Mẹ Lưu kéo người xông vào nhà máy thực phẩm.
Bảo vệ của nhà máy thực phẩm tuy đã nhận được mệnh lệnh không được để cho người Lưu gia tiến vào, nhưng còn có một quy định mà Hoa Chiêu đã đặt ra trước đây, đó là không được phép ảnh hưởng đến công vụ.
Người của đơn vị nhà nước có thể tiến vào, không được ngăn cản.
Nhà máy thực phẩm của bọn hắn không sợ bị điều tra đấy.
Tóm lại không cho phép bọn hắn cùng đơn vị nhà nước có xung đột.
Hiện tại mẹ Lưu mang theo cảnh sát xông vào, mấy người bảo vệ đều nhìn về Lưu Tiền, kết quả phát hiện Lưu Tiền đang bận rộn ngăn cản người, căn bản không rảnh mà cùng bọn họ đối mặt.
"Đều là hiểu lầm, không thể nào." Lưu Tiền dốc sức liều mạng ngăn cản mấy người cảnh sát.
"Cái gì mà hiểu lầm! Mày đừng bao che cho ăn trộm!" Người Lưu gia vây quanh cảnh sát tiến vào nhà máy thực phẩm, thẳng đến văn phòng giám đốc.
Cửa mở ra, phát hiện Hoa Chiêu cùng Từ Mai đều ở bên trong.
Mẹ Lưu chỉ ra: "Chính là cô ta trộm tiền của tôi! 5 vạn 8 ngàn 348 đồng! Còn có sổ tiết kiệm, hơn hai mươi vạn! Còn có một đống đồ trang sức vàng! Đều bị cô ta trộm!"
Mấy người cảnh sát sững sờ, con số lớn như vậy? Đây chính là đại án ah.
Bọn hắn lập tức coi trọng, nhìn về phía Từ Mai.
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Đây là vợ tôi, phòng này là phòng giám đốc nhà máy thực phẩm, đây là mẹ của tôi, đây là tiền nhà chúng tôi. . ." Lưu Tiền nhanh chóng giải thích.
Như vậy sao. . . .
"Giám đốc thì làm sao vậy? Giám đốc thì không thể trộm tiền sao? Giám đốc trộm tiền sẽ không phạm pháp sao?" Cha Lưu hô.
Vốn không muốn quản việc nhà, cảnh sát lại bị kéo vào, nói với Từ Mai: "Đã như vậy, đi theo chúng tôi một chuyến a."
Từ Mai tức chết, cô ấy trừng mắt nhìn người Lưu gia, muốn đi lên đánh nhau.
Dù sao da mặt đều xé toang, cô ấy hiện tại không muốn theo chân bọn họ nhao nhao, chỉ muốn đánh nhau! Lúc này đến cha mẹ của hắn cô ấy cũng đánh!
Hoa Chiêu lại đè cô ấy lại, trừng mắt liếc Lưu Tiền, sau đó nói với mấy người cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, các người không thể nghe lời từ một phía, ở đây không có người trộm tiền, cũng không có ai trộm sổ tiết kiệm cùng đồ trang sức gì, chuyện này không tồn tại."
Lưu Tiền cũng không biết nói chuyện, câu nói kia của hắn đã thừa nhận chuyện "Trộm tiền".
Như vậy sao được, phàm là "Trộm", số lượng cực lớn, bước vào quá trình tư pháp, sẽ không dừng lại được.
Cho nên, căn bản không có chuyện này.
Từ Mai không biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng Hoa Chiêu giữ cô ấy thật chặt, cô ấy đã biết là có ý gì rồi.
Cô ấy thở sâu đè xuống sự tức giận: "Đúng, căn bản không có chuyện đó, bọn hắn ăn nói bừa bãi, vu oan cho tôi."
Mẹ Lưu trừng lớn mắt: "Cô nói chúng tôi ăn nói bừa bãi? Tốt đồ đĩ như cô cũng dám chửi, mắng cha mẹ chồng! Lưu Tiền! Mày xem mày lấy được cô vợ tốt chưa! Sao còn chưa tát cho nó hai cái!"
Mẹ Lưu nhảy trên đất, vừa nhảy vừa mắng vừa giật tóc, dường như đang bước vào trạng thái chiến đấu.
Hoa Chiêu nhưng lại nhịn không được muốn cười, năng lực lý giải của bà ta thật sự là max level. . . .
Từ Mai cũng bị bà ta làm cho dở khóc dở cười.
Lưu Tiền xấu hổ, nhanh chóng trấn an bà ta: "Mẹ, cô ấy không có ý kia. . ."
"Mày còn giúp nó nói chuyện! Mày là thằng bất hiếu! Có vợ quên mẹ!" Mẹ Lưu mắng.
Cha Lưu bực bội: "Câm miệng! Bây giờ đang nói chuyện trộm tiền đây này! Đồng chí cảnh sát, cô ta thực sự trộm tiền của chúng tôi, các người phải điều tra rõ ràng!"
Điều này cũng đúng, vừa nói trộm, vừa nói không trộm, số lượng cực lớn, đương nhiên vẫn phải tiến hành điều tra.
"Vậy thì điều tra, đi thôi, đi kiểm tra nhà của tôi, tôi có trộm hay không kiểm tra một chút sẽ biết." Từ Mai nói xong cũng đi ra ngoài.
Mẹ Lưu đột nhiên không nhảy nữa, chỉ về phía cô ấy nói: "Cô nghĩ chúng tôi ngốc sao? Cô trộm tiền khẳng định giấu ở chỗ này rồi! Tìm kiếm cho tôi!"
Bà ta ra lệnh một tiếng, thân thích hàng xóm sau lưng đều xông về phía trước, bắt đầu lục tung.
Từ Mai tức giận đến hô to: "Các người dừng tay!"
Không có ai nghe cô ấy đấy.
Một đám người mạnh mẽ đ.â.m tới, có mấy người đàn ông còn lén lén lút lút muốn đi đến bên cạnh Hoa Chiêu gom góp, giả bộ như vội vội vàng vàng mà đụng về phía Hoa Chiêu.
Dọa cho Từ Mai nhanh chóng ôm lấy Hoa Chiêu lùi ra sau bàn.
Nếu để cho người ta đụng phải Hoa Chiêu, cô ấy cảm thấy mình về sau sẽ không có mặt mũi gặp Hoa Chiêu rồi.
Lưu Tiền cũng nghĩ như thế.
Hắn chẳng những cảm thấy mình không có mặt mũi, hắn còn sợ những người này không thể sống rồi.
"Đều ngừng tay tôi!" Hắn giận dữ hét lên.
Đừng nhìn Từ Mai giúp bọn hắn tìm được công tác, nhưng bọn hắn căn bản không biết ơn.
Từ Mai là xem ở mặt mũi Lưu Tiền mới tìm cho bọn hắn tìm đấy, nhưng lại muốn đuổi bọn hắn đi, cho nên bọn hắn chỉ cảm ơn Lưu Tiền, tính ra là Lưu gia.
Hiện tại Lưu Tiền lên tiếng, một đám người không tình nguyện mà dừng tay.
Đột nhiên, chị dâu cả của Lưu Tiền hô: "Ở chỗ này!"
Cô ta tìm thấy trong ngăn kéo dưới cùng của bàn làm việc.
Vừa rồi những người này xông lên, Từ Mai vội vội vàng vàng giấu tiền.
Không có chỗ nào để giấu, nên chỉ biết tìm một ngăn kéo để bỏ vào, ngăn kéo vẫn không khóa, lấy ra dễ dàng.
“Tất cả đều ở đây!” Chị dâu cả của Lưu Tiền đắc ý bưng lấy ngăn kéo hô.
Một ngăn kéo đựng tiền, cộng với một loạt vòng tay và vòng cổ, thật bắt mắt.
Mấy người hàng xóm nhìn Lưu Tiền ánh mắt cực kỳ hâm mộ, lão tam Lưu gia thật sự kiếm được nhiều tiền.
Mẹ Lưu xông lại túm lấy ngăn kéo: "Đồng chí cảnh sát, các người xem, cô ta trộm tiền của chúng tôi! Cô ta còn không thừa nhận!"
Từ Mai quả thực giận điên lên, cô cười lạnh một tiếng: "Cái này rõ ràng là tiền của tôi! Từ lúc nào đã thành của các người vậy? Tôi đem tiền của mình đặt ở trong ngăn kéo thì sao? Hiện tại rõ ràng là các người trộm tiền!"
"Hừ, không biết xấu hổ."
Tiền tới tay, mẹ Lưu không nóng nảy nữa, ở trước mặt Từ Mai đắc ý cho tiền vào trong túi quần.
Của cô ta thì thế nào? Hiện tại cũng chỉ có thể cất vào trong túi quần bà ta! Tức giận a? Tức giận cũng vô dụng!
"Chậm đã." Cảnh sát đột nhiên nói ra: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Ăn trộm phải bị bắt, nhiều tiền như vậy, đủ phán tử hình đấy!
"Theo chúng tôi đi một chuyến a." Bọn hắn nhìn Từ Mai nói.
Từ Mai quả thực giận phát khóc, cô ấy nói tiền này là của mình sao không ai tin?
Hoa Chiêu vỗ vỗ cô ấy, nhìn mẹ Lưu đem hai sổ tiết kiệm cũng nhét vào trong túi quần, mới cười nói với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, tôi tố cáo bọn hắn trộm cướp. . . Cũng áp dụng cướp bóc. Chứng cớ ngay trong túi quần bà ta, các người có thể nhìn xem sổ tiết kiệm kia, rốt cuộc là tên ai."
Trên tiền không ghi tên nhưng trên sổ tiết kiệm có viết!
Người Lưu gia bị tiền tài xông váng đầu não, đến chuyện này cũng đã quên?
Cảnh sát cũng thấy lạ: "Lấy ra nhìn xem."
Mẹ Lưu không sao cả mà móc sổ tiết kiệm ra: "Ghi tên của cô ta thì sao? Cô ta là con dâu nhà tôi, tiền của cô ta chính là tiền của tôi! Hiện tại cô ta đem tiền trộm đi nhưng không được!"
Mấy người cảnh sát lập tức tức giận đến câm lặng, bọn hắn có chút nhìn ra đã xảy ra chuyện gì rồi, hỏi: "Còn tiền mặt cùng đồ trang sức thì sao?"
Mẹ Lưu đương nhiên cũng không ngốc, nếu như không phải trên sổ tiết kiệm đã có tên Từ Mai, bà ta cũng không muốn thừa nhận sổ tiết kiệm này là của cô ta đấy.
"Những số tiền này cùng đồ trang sức đều là của con tôi hiếu kính tôi đấy! Là tự mình đấy! Bị cô ta trộm đi rồi!"
"Bà! . . ."
Hoa Chiêu đè Từ Mai lại, hỏi Lưu Tiền: "Là như vậy phải không?"
Nếu như Lưu Tiền nói phải, vậy Từ Mai là người trộm 5 hơn vạn.
Nếu như Lưu Tiền nói không phải, cha mẹ của hắn chính là trộm.
Cô ngược lại muốn nhìn xem hắn nói như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận