Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 75


Cây nhân sâm trăm năm được bọc trong một lớp vải tinh tế là cô định cho Diệp Thâm trước đây, anh chưa có cơ hội dùng nên cô quên mất, chưa từng nói cho anh biết.
Hoa Chiêu nhìn cây 70 năm trong tay, nghĩ lại thấy không đúng, đến chậu hoa thúc đẩy sinh trưởng một gốc cây nhân sâm 130 năm.
Nhân sâm dùng để cứu mạng cho chồng không thể kém hơn nhân sâm đã bán trước đây được. Nếu vậy thì thành bộ dạng gì rồi?
Hiện tại thì tốt rồi, một phen tâm ý của cô đều nằm trong dải vải nhỏ này.
Cũng may, trước kia Diệp Thâm không có thói quen mở túi xem những lễ vật chào hỏi của cô, hiện tại cô nói có cái gì sẽ có cái đó.
Chà, có vẻ như sau này anh ấy vẫn nên giữ thói quen tốt này.
Vừa mới đem túi sách kéo lại, Hoa Chiêu liền nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô tưởng rằng có ai trở về rồi, vội vàng đi mở cửa.
Kết quả, đứng ngoài cửa lại là một người đàn ông xa lạ, hai mươi tám chín mươi chín, cao gầy, khuôn mặt trắng bệch ốm yếu, nhưng lại đứng rất thẳng, trong mắt có tia sáng lóe lên.
“Xin hỏi ngài tìm ai?” Hoa Chiêu cười lễ phép hỏi.
Người đàn ông rõ ràng sửng sốt một chút, híp mắt nhanh chóng dò xét cô, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, đáy mắt hiện lên một tia giật mình.
Người ta nói rằng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, một cửa ải như vậy, quả là khó khăn.
"Có phải cô Hoa Chiêu không? Tôi đến đây gặp cô." Hạ Kiến Ninh cười nhẹ.
“Tìm tôi?” Hoa Chiêu sửng sốt, trực tiếp đi tới cửa nhà họ Diệp tìm cô, hỏi cô làm gì? Cô thực sự chưa từng nghĩ tới.
“Ngài là?” Hoa Chiêu nghi ngờ nói.
"Kẻ hèn này họ Hạ, Hạ Kiến Ninh."
"Ồ ~" Hoa Chiêu lập tức giật mình, hoá ra là hắn.
Cô cũng liếc nhìn nhìn Hạ Kiến Ninh, hóa ra người đàn ông khiến bao người phải né tránh như rắn rết, hóa ra lại… nhã nhặn thanh tú như vậy?
Thoạt nhìn, anh ta và Diệp Danh cùng một loại người, nhưng ánh mắt Diệp Danh lại rất trong suốt thanh tĩnh khiến anh cười như gió xuân.
Hạ Kiến Ninh tính tình khác hẳn, nụ cười của anh ta có chút thâm sâu khó dò.
Cô giật mình lại làm Hạ Kiến Ninh ngoài ý muốn, cô vậy mà biết rõ hắn? Biết rõ bao nhiêu?
“Chúng ta vào nói chuyện được không?” Hạ Kiến Ninh lễ phép hỏi.
Hoa Chiêu lắc đầu, "Thực xin lỗi, không tiện. Hiện tại trong nhà không có người khác, không tiện mời anh vào, có lời gì liền nói ở đây."
Lễ giáo thời này vẫn còn hơi khắt khe, cô trả lời như vậy một chút cũng không quá phận.
"Được rồi." Hạ Kiến Ninh gật gật đầu, hắn biết rõ lời cô nói là thật, vốn trong nhà có người đã bị hắn lấy lí do điều đi.
“Sức khỏe của tôi có chút không tốt, tôi cần nhân sâm để cứu mạng.” Hạ Kiến Ninh đưa tay xoa xoa thái dương, đầu dường như hôm nay càng đau hơn, nói tiếp: “Nghe nói cô Hoa… Tiểu thư trên tay vẫn còn một cây sâm trăm năm? Không biết điều kiện ra sao, có thể bán được không? "
Hoa Chiêu chớp mắt, cảm ơn anh ta không gọi cô là Hoa cô nương!
Cô hiện tại đã hiểu những điều Diệp Thâm nói, Hạ Kiến Ninh này làm việc không theo bài rồi, anh ta chân trước có thể tính toán người Diệp gia, chân sau cũng có thể quang minh chính đại đến trước cửa nhà mua nhân sâm.
"Nhà họ Tào không phải đã đưa cây nhân sâm trăm năm kia tặng cho anh sao?" Hoa Chiêu giả bộ như nghi hoặc mà hỏi thăm.
Hạ Kiến Ninh đầu càng đau hơn khi nhắc đến chuyện này, và hắn thực sự xấu hổ khi nói rằng một báu vật như vậy đã bị chính mình làm hỏng, thật là vô cùng nhục nhã.
"Một cây làm sao đủ? Tôi cần nhân sâm dưỡng bệnh lâu dài, càng nhiều càng tốt." Hạ Kiến Ninh nói: "Giá cả, điều kiện tùy ý cô đưa ra."
“Thật ra, tôi có một câu hỏi nghĩ mãi vẫn chưa ra.” Hoa Chiêu khó hiểu nói.
Cô quá xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào và tuổi đời còn quá trẻ, không ai có thể cưỡng lại được biểu cảm đơn thuần này.
“Cô nói.” Hạ Kiến Ninh ôn nhu nói.
Đối mặt với người như vậy, không ai có thể nổi cáu được đúng không? Ngay cả hắn đang cảm thấy bực bôi trong lòng mấy ngày nay cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Hừm, thảo nào đàn ông đều thích phụ nữ đẹp, hoá ra nhìn họ liền thư thái.
Đối với hôn nhân, đối với tình yêu nam nữ, Hạ Kiến Ninh cho tới bây giờ đều chẳng thèm ngó tới, thực tế xem thường những người đàn ông bị nữ nhân vây hãm, cảm thấy bọn hắn dung tục không chịu nổi.
Nhưng bây giờ, hắn có một chút cảm nhận được thiên tính của đàn ông rồi.
“Nghe nói nhân sâm rất có ích với anh?” Hoa Chiêu hỏi.
Cô ấy biết tất cả những điều này.
Hạ Kiến Ninh gật đầu: "Đúng vậy, sự giúp đỡ rất lớn. Hôm nay tôi đến cũng là muốn trực tiếp cảm ơn cô. Cảm ơn nhân sâm hoang dã mà cô đã đào được, nó đã cứu sống tôi."
Thái độ của anh ta rất thành khẩn và có vẻ rất chân thành.
Nhưng Hoa Chiêu lại không chịu nể mặt: "Anh đây là đang cảm ơn tôi sao? Lại làm cho người ta đào nhà của tôi? Lại để cho người Tề gia đến làm phiền tôi? Lại để cho Chu Lệ Hoa đem Diệp gia rối thành một đoàn loạn? Đây là cách thức cảm ơn của anh sao, nó hơi đặc biệt đấy."
Hạ Kiến Ninh khóe miệng rút co quắp, nụ cười yếu ớt trên mặt lại càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành cười to, hắn ưa thích nói chuyện với người thẳng thắn.
Vậy hắn cũng liền thẳng thắn chút ít.
Hắn thu hồi dối trá, nói thẳng: "Nhân sâm tuy nhiên là cô hoặc là ông nội cô đào được đấy, nhưng là các ngươi cũng không nghĩ đến tôi, cũng không có ý định bán cho tôi, cuối cùng là Tào gia trả giá thật nhiều, cầm nó đưa đến trên tay tôi, cho nên tôi chỉ biết cảm tạ Tào gia."
Hắn cười cười, nói ra: "Có người dùng một loại thuốc cứu tôi, tôi đương nhiên sẽ cám ơn người cứu tôi trước, sau đó mới là người chế thuốc? Hoặc là nói, tôi trực tiếp cảm ơn cây nhân sâm kia, cảm ơn nơi đã nuôi dưỡng nó?"
Hoa Chiêu gật gật đầu, vậy mà không phản bác được.
"Về phần những chuyện cô nói, tôi thừa nhận đã làm có chút quá phận, nhưng xem ở việc nó không tạo thành tổn thương gì đến cho cô, xin hãy tha thứ cho tôi." Hạ Kiến Ninh nói xong, vậy mà có chút cúi mình vái chào.
Tư thái không thể nói là không thấp.
Nếu để cho người biết hắn trông thấy, đoán chừng có thể dọa rơi mất tròng mắt.
Đột nhiên, một luồng gió nhẹ thổi từ trong phòng ra, xen lẫn mùi thơm, xông vào trên mặt, hắn chợt cảm thấy đầu nhẹ bẫng, cơn đau vừa bùng phát đã biến mất trong tích tắc.
Hắn ngây ngẩn cả người, cứ như vậy một mực khom người.
Gió lùa lại thổi vài giây, sau đó hướng gió thay đổi, biến mất.
Mùi thơm kia cũng theo đó mà biến mất, trở nên nhạt đến không thể nghe thấy.
Hạ Kiến Ninh đứng thẳng lên, ánh mắt sáng ngời mà nhìn Hoa Chiêu.
Hắn xác định, hắn vừa rồi thật sự nghe thấy được hương hoa, hương hoa này đối với hắn mà nói, có tác dụng thần kỳ.
Trước đây, những loại nước hoa có ích đối với hắn cần phải lưu giữ lâu dài, cộng với khả năng tự thôi miên của hắn, và từ từ kèm theo hương hoa, hắn mới có thể bỏ qua cơn đau đầu của mình.
Nhưng là vừa rồi, hắn cảm nhận được cái gì là dựng sào thấy bóng. (*Hiệu quả nhanh chóng)
“Chúng ta vào nói chuyện được không?” Hạ Kiến Ninh hỏi lại.
Hắn bước tới, đến gần Hoa Chiêu, nhìn vào nhà họ Diệp thông qua lợi thế về chiều cao của mình. Nhà họ Diệp có trồng những loài hoa và cỏ dại kỳ lạ nào mà hắn không biết không?
Trong những năm qua, có thể nói hắn đã nhìn thấy hầu hết các loài hoa và cỏ kỳ lạ trên thế giới, nhưng loài giống như ở nhà họ Diệp hắn chưa từng gặp qua.
Phải lấy được nó!
"Thật xin lỗi, không thể." Hoa Chiêu bởi vì khoảng cách quá gần liền nhíu mày.
Hạ Kiến Ninh lập tức lui ra phía sau một bước: "Cái kia. . ."
"Về phần nhân sâm, đợi người Diệp gia trở về bàn lại a, chuyện này tôi không làm chủ được." Hoa Chiêu nói ra.
Hạ Kiến Ninh con mắt sáng ngời, hắn vừa rồi cùng Hoa Chiêu đề cập qua hai lần nhân sâm, đều là dùng từ "Nhân sâm trăm tuổi" này, cô vậy mà không có phản bác, chính là nói, trong tay của cô thật sự còn có nhân sâm trăm năm!
Anh ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần cô có được, anh ta sẽ có cách lấy, chỉ sợ cô không có.
"Nhân sâm là của cô, chính cô mới có thể làm chủ, dựa vào cái gì cần người Diệp gia đồng ý?" Hạ Kiến Ninh "Đơn thuần" mà hỏi thăm.
Hoa Chiêu cười cười: "Nhân sâm tuy là của tôi, nhưng có bán cho người đối với Diệp gia không có ý tốt hay không, dù sao cũng phải Diệp gia đồng ý? Bằng không thì tôi chẳng phải cũng giống Chu Lệ Hoa sao? Làm ít chuyện hại người thân?”
Hạ Kiến Ninh nhìn khuôn mặt non nớt của cô sững sờ.
Lần này đối mặt với Hạ Kiến Ninh, Hoa Chiêu không có hành xử giống đối mặt với những người khác, lần thứ nhất gặp mặt, trước giả bộ ngốc nghếch một chút, về sau lại căn cứ tình huống cân nhắc mà thay đổi..
Đối mặt với Hạ Kiến Ninh, cô lựa chọn cứng rắn.
Trước kia cô tuy rất kháng cự cùng anh ta chạm mặt, nhưng hiện tại đã gặp, trốn không thoát, vậy thì không thể nhường nhịn, dũng mãnh thắng!
Không cần giả ngu với loại người này, dù sao trong vòng hai hiệp cũng sẽ bị nhìn thấu.
Không bằng trực tiếp cho anh ta biết cô không dễ chọc, muốn gây chuyện gì đó trước, tốt nhất nên nghĩ kĩ.
Hạ Kiến Ninh xác thực bắt đầu một lần nữa cân lại trọng lượng của Hoa Chiêu.
Trước đây, hắn nghĩ đó chỉ là một cái tên, một cái tên gắn với Hoa Cường, một cô gái nông thôn không đáng kể.
Hiện tại, thậm chí có chút khó giải quyết rồi…
Diệp gia, cũng không phải cưới một cô gái nông thôn vô dụng, kéo thấp thực lực.
"Nhân sâm trăm năm, đều do Diệp gia làm chủ sao? Cô có điều kiện gì? Muốn đồ gì? 10 vạn? Một căn nhà lớn? Một công tác tốt? Thậm chí là thân phận cán bộ?"
Giọng hắn hấp dẫn, nhưng lại nhấn mạnh vào chữ “Nhân sâm trăm năm”.
Hoa Chiêu gật đầu: "Anh yên tâm, nhân sâm đủ trăm năm còn tốt hơn những gì anh lấy được lần trước. Còn tôi không muốn cái gì cả, điều kiện của nhà họ Diệp là điều kiện của tôi. Có lẽ, bọn họ hoàn toàn không muốn bán anh.” Cô xoè hai tay:" Vậy tôi chỉ có thể thực xin lỗi. "
Hạ Kiến Ninh chỉ yên lặng nhìn cô, là một người thông minh ah.
Nhà họ Diệp cuối cùng đã tìm được một thành viên nữ xuất sắc cho gia đình có thể bù đắp những thiếu sót của họ trong vấn đề này.
Nhớ tới Diệp gia mấy người phụ nữ kia, thật là, một người so với một người càng vô dụng.
Lần này, rốt cuộc cũng tìm được một người thông minh.
"Anh có thể gọi người nhà họ Diệp trở về. Tôi phải vào nhà nghỉ ngơi. Tạm biệt." Hoa Chiêu nói xong, xoay người vào nhà, đóng cửa lại.
Cô vừa nhận ra, Diệp Thâm cùng Lưu Nguyệt Quế, có lẽ đều là bị anh ta gọi đi đấy, anh ta mới dám trắng trợn đến trước cửa như vậy.
Trước khi đến, anh ta có lẽ cho rằng cô là một cô gái nông thôn dễ lừa, vừa vặn thừa dịp trong nhà không có người lừa cô bán đi nhân sâm.
Hạ Kiến Ninh chằm chằm vào cửa lớn đóng chặt, cảm giác lúc cánh cửa đóng lại, rốt cuộc ngửi không thấy một tia mùi thơm kia nữa, đột nhiên nở nụ cười.
Thú vị.
......
Người nhà họ Diệp rất nhanh liền quay trở lại, mấy người đàn ông Diệp gia về trước, ông Diệp, Diệp Mậu, Diệp Thâm, Diệp Danh cùng nhau trở về.
Sau khi xuống xe, Diệp Thâm lao ra, trực tiếp mở cửa tới trước mặt Hoa Chiêu, thần sắc lo lắng hỏi: "Anh ta có làm em sợ không?"
Hoa Chiêu sửng sốt một chút nở nụ cười: "Em không có hù dọa hắn là không tệ rồi. Hắn trực tiếp gọi điện thoại cho mọi ngươi trở về hay sao? Nói như thế nào?"
Mấy người đàn ông đều không nói chuyện, nhìn nét mặt của cô.
Nụ cười vẫn đẹp như vậy, trong sáng hoàn mỹ như hoa, ừm, thật sự không sợ hãi.
Mọi người yên tâm.
Diệp Danh càng là trực tiếp kêu đi ra: "Làm ta sợ muốn chết!"
Anh ta vừa về nhà cầm hết tài sản trong nhà, 500 đồng đưa đến cho ông nội, đang chuẩn bị đi ra cửa đơn vị ứng tiền lương, điện thoại trong phòng liền vang lên.
Không ngờ là Hạ Kiến Ninh đã đánh tới đấy.
"Anh ta nói đã tới tìm em nói qua rồi, nói trong tay em còn có một gốc cây nhân sâm trăm năm, anh ta muốn đến nhà thương lượng việc mua bán." Diệp Thâm vừa nói vừa cẩn thận kiểm tra toàn thân cô.
Còn có một gốc cây nhân sâm trăm năm không đáng sợ, đáng sợ chính là Hạ Kiến Ninh vậy mà trực tiếp đến tìm Hoa Chiêu rồi! Mà lúc đó, chỉ có một mình cô ấy ở nhà.
Ai biết Hạ Kiến Ninh ,tên tâm thần kia sẽ là gì Hoa Chiêu.
Nói ví dụ như uy hiếp, ví dụ như đe dọa, thậm chí trực tiếp tổn thương… Mặc dù biết loại khả năng này không lớn, hắn còn muốn tới đàm phán chuyện mua bán, đây chính là một tên điên!
Trên đường đi Diệp Thâm trong đầu đều là các loại suy đoán không tốt, tâm đều rối loạn. Bây giờ nhìn Hoa Chiêu không có việc gì, lòng anh rốt cục thở phào.
Mọi người ngồi xuống sô pha, Diệp Thâm vẫn nắm tay Hoa Chiêu.
Mọi người đều không quan tâm.
Diệp Mậu hỏi: "Con còn có một cây nhân sâm trăm năm?"
Diệp Danh hỏi: "Em đồng ý bán cho hắn rồi hả?"
Lão Diệp nói: "Đem mọi chuyện kể từ lúc hắn đến cửa đều nói một lần."
Hoa chiêu gật gật đầu, nói ra: "Hắn không vào cửa…"
Cô đem chuyện đã xảy ra đều nói một lần, kể cả cuộc đối thoại giữa mình và Hạ Kiến Ninh. Sau khi nói xong, trong phòng khách có chút yên tĩnh, mấy người đàn ông đều yên lặng nhìn cô.
Hoa Chiêu không muốn giả ngu trước mặt nhà họ Diệp. Để có được sự công nhận của một gia tộc, không thể chỉ dựa vào sự ngốc nghếch, cần để họ thấy được năng lực và kiến thức của bản thân, có như vậy mới được tôn trọng.
Nhà họ Diệp cũng phải bắt đầu nhìn lại Hoa Chiêu rồi.
Dù màn trình diễn hôm nay của cô không có gì là quá kinh ngạc nhưng cô cũng đủ bình tĩnh và tỉnh táo để không cho Hạ Kiến Ninh đạt được bất kỳ chỗ tốt nào, điều này đối với một cô gái xuất thân nông thôn mới 18 tuổi quả thực quá khó khắn. Hạ Kiến Ninh là ai? Là người bao nhiêu năm lẫn lộn trong chính trường, rất dễ bị hắn quấn vào, mấy câu đã bị nắm mũi dẫn đi.
Nhưng Hoa Chiêu lại rất tỉnh, chẳng những không bị nắm đi, ngược lại còn để cho Hạ Kiến Ninh làm việc theo lời cô. Đây không phải tỉnh táo, đây đã là lợi hại. Diệp gia những tiểu bối có thể làm được điều này, chỉ có Diệp Thâm cùng Diệp Danh.
Và trong việc xử lý nhân sâm, cô có thể lấy Diệp gia làm trọng, điều này thực sự đáng kinh ngạc. Không phải cô không biết giá trị của nhân sâm trăm năm, lúc trước đổi cho nhà họ Tào cô cũng đã hiểu hết rồi. Những điều kiện mà Hạ Kiến Ninh đề cập cũng rất hấp dẫn, và bất cứ ai cũng sẽ động lòng vì điều đó.
Nhưng cô lại không hề bị lay chuyển.
Nút thắt trái tim của ông Diệp lúc này dường như đã được tháo gỡ: Chủ trương của gia đình là để con cháu tự tìm vợ là không sai, chỉ có điều sai là ba người con trai của ông mắt đều bị mù! Nhìn tiểu Thâm nhà ông đi, ánh mắt thật tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận