Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 254


"Hừ! Cô là ai?" Vương Đại Khánh khinh thường mà nhìn Hoa Chiêu.
Tuy người phụ nữ này rất đẹp, nhưng ai cũng đừng nghĩ sẽ ngăn cản được đường phát tài của hắn!
Hơn nữa hắn căn bản không tin câu uy h.i.ế.p này của Hoa Chiêu, chỉ bằng lúc trước ký tờ giấy rách kia liền muốn phán tội hắn? Cũng không phải cơ mật quốc gia!
"Bí mật buôn bán cũng là chuyện cơ mật, bị để lộ cũng sẽ phạm pháp." Hoa Chiêu nói ra.
"Đừng nói với tôi những thứ vô dụng kia, tôi không sợ! Có bản lĩnh cô hãy cho cảnh sát tới bắt tôi đi!" Vương Đại Khánh kêu gào nói.
Hoa Chiêu gật đầu, cô rất thích loại không nói đạo lý như vậy đấy.
"Đem hắn đánh đi ra ngoài." Cô nói ra.
Sau lưng cô, Lưu Minh cùng Chu Binh lập tức tiến lên, Lưu Minh giải quyết Vương Đại Khánh, Chu Binh giải quyết mấy người Vương Đại Khánh mang đến để giúp đỡ kia.
Trong xưởng lại lập tức náo nhiệt lên.
Nhưng lần này náo nhiệt tới đột nhiên, đi cũng nhanh.
Một đám người rất nhanh bị hai người đánh ngã, kéo đi ra ngoài.
"Cho hắn biết thế nào là lễ độ." Hoa Chiêu nói với Lưu Minh.
Pháp luật không dọa nổi hắn, vậy thì dùng vũ lực, rất dễ sử dụng.
Bước chân Lưu Minh rẽ ngang, liền kéo Vương Đại Khánh đi vào phòng nhỏ bên cạnh, đóng cửa lại.
Mọi người không thấy hắn làm cái gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vương Đại Khánh.
Hoa Chiêu cười cười, nhìn tất cả mọi người bên trong xưởng.
"Các người cũng đã ký hiệp nghị giữ bí mật, vậy thì nên tuân thủ cho tốt, bằng không thì, hắn chính là kết cục."
Tất cả mọi người câm như hến mà nhìn cô, suy đoán thân phận của cô.
Từ khi nhà máy thực phẩm này thành lập đến nay, Hoa Chiêu còn chưa tới xem qua, Từ Mai cũng nghe theo cô an bài, không nói với bên ngoài nơi này có cổ phần của Hoa Chiêu.
Đương nhiên những người cũ luôn đi theo bọn họ cũng biết, bất quá những người này cũng sẽ không nói ra.
Cho nên đối với thân phận của Hoa Chiêu tất cả mọi người có chút không rõ.
Bất quá câu uy h.i.ế.p này bọn hắn tin.
Bởi vì Hoa Chiêu đã làm được.
Bên cạnh sau một tiếng kêu gào thảm thiết và sắc nhọn đã không nghe thấy âm thanh gì nữa rồi.
Ánh mắt mọi người hoảng sợ, không phải là đánh c.h.ế.t chứ?
Hoa Chiêu lại rất yên tâm, Lưu Minh ra tay luôn có chừng mực.
Người nọ chẳng qua là quá đau, quá hoảng sợ, nên ngất luôn.
Nếu như về sau hắn còn dám mang theo bí phương của cô đi ăn máng khác, cô còn tôn trọng hắn như một người đàn ông.
"Hôm nay nghỉ sao? Đều không cần sản xuất sao?" Hoa Chiêu nhìn xung quanh nói.
Mọi người lập tức như chim thú chạy tán loạn.
Chỉ để lại người Từ gia không thuộc về đây.
Bọn họ biết Hoa Chiêu đấy, hiện tại mấy người đều núp ở sau lưng bà Từ không ngẩng đầu lên.
Bà Từ cũng sợ ah, bà ta đẩy Triệu Đại Ni đi ra, chính mình trốn ở phía sau.
Triệu Đại Ni nhìn Hoa Chiêu, lộ ra một nụ cười xấu hổ: "Vậy, cái gì, cám ơn ah. . ."
Bà ta cho rằng Hoa Chiêu là tới giúp Từ Mai giải quyết vấn đề đấy.
"Đi thôi, vào trong văn phòng nói chuyện." Hoa Chiêu nói ra.
Mấy người Từ gia đứng ở nơi đó không muốn động.
Nói chuyện, nói chuyện gì? Bọn hắn cùng Hoa Chiêu có cái gì tốt mà nói hay sao? Mặc kệ nói chuyện gì, Hoa Chiêu sẽ hướng về bọn hắn sao?
Không biết a! Người ta sẽ hướng về Từ Mai!
"Ai nha, đứa nhỏ sắp đi học về, trong nhà còn không có người nấu cơm! Chúng tôi phải đi về trước rồi."
Gừng càng già càng cay, bà Từ lập tức tìm được cớ.
Hoa Chiêu nhưng lại bước chân, đứng ở chính giữa cửa ra vào.
Bà Từ nhìn Hoa Chiêu, ngữ khí hèn mọn nịnh nọt: "Thực sự phải nấu cơm rồi, không thể để bọn nhỏ đói bụng."
"Nếu không muốn đến văn phòng, vậy nói ngay ở chỗ này." Hoa Chiêu mặc kệ bà ta, phối hợp nói ra: "Cái nhà xưởng này kỳ thật là của tôi, Từ Mai chẳng qua là người làm công cho tôi mà thôi, một không có nhiều tiền, hai không có nhiều quyền, các người muốn vào đây công tác, tìm cô ấy là tìm lộn người, phải tìm tôi."
Tất cả mọi người Từ gia sững sờ, ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu.
Tình huống bọn hắn thăm dò được không phải như vậy, cái nhà xưởng này pháp nhân là Từ Mai.
Pháp nhân xác thực là Từ Mai, bất quá là Hoa Chiêu để cho cô ấy làm đấy.
Cái gì gọi là ông trùm giấu mặt? Trở thành pháp nhân sao còn ở phía sau màn được.
"Không tin?" Hoa Chiêu nói ra: "Các người nhìn một chút, xem cái nhà xưởng này, xem những loại máy móc này, loại nào mà Từ Mai dựa vào bán thịt kho hai năm có thể mua được?"
Một câu đã bỏ đi hi vọng cuối cùng của người Từ gia.
Bà Từ lập tức hung hăng liếc Từ Mai, đồ vô dụng! Bùn nhão không thể trát tường! Hại bà ta quỳ oan rồi!
"Cái cổng chính của nhà máy này, về sau người nhà các người đừng tới đi ngang qua, bằng không thì, đó cũng sẽ là kết cục của các người." Hoa Chiêu chỉ.
Lưu Minh đang kéo Vương Đại Khánh hôn mê bất tỉnh đi ra.
Bộ dạng Vương Đại Khánh kia nhìn không ra sống chết.
Mặc kệ sống hay chết, như vậy cũng quá thảm rồi.
Mấy người Từ gia run rẩy, lời này bọn hắn cũng tin.
Bọn hắn thế nhưng biết rõ Hoa Chiêu, biết rõ Diệp gia, cũng tận mắt nhìn thấy cô có thể, cũng dám làm như vậy.
"Không đi ngang qua, không đi ngang qua." Bà Từ lập tức nói.
Hoa Chiêu lại quay đầu nhìn một phòng người đang làm việc nhưng kỳ thật đều dựng thẳng lỗ tai mà nghe.
"Tôi kỳ thật mới là chủ của nơi này, những người này cũng không phải thân thích của tôi, về sau ai dám nghe mệnh lệnh của bọn hắn làm chuyện ngu xuẩn, liền theo chân bọn họ cùng nhau rời đi."
Không có người lên tiếng.
Bất quá tất cả mọi người đều nghe lọt rồi.
Hoa Chiêu lại quay đầu nhìn về phía người Từ gia: "Vậy thì, cũng không bao giờ gặp lại nữa?"
"Không gặp lại nữa." Bà Từ cúi đầu khom lưng đấy, dán vào chân tường bên cạnh Hoa Chiêu mà chạy ra ngoài.
Những người khác cũng như thế.
Chỉ có Triệu Đại Ni động tác chậm hơn.
Từ Mai đột nhiên lên tiếng: "Chậm đã!"
Người Từ gia tuy muốn vờ như không thấy, nhưng Lưu Minh cùng Chu Binh đã trở về, ngăn ở cửa ra vào, nhìn chằm chằm vào bọn hắn.
Bọn hắn không dám không nghe.
"Chuyện gì?" Bà Từ quay đầu nhìn về phía Từ Mai lộ ra nụ cười từ ái.
"Về sau không được phép đánh mẹ tôi nữa! Bằng không thì, coi chừng tôi không khách khí!" Từ Mai kỳ thật cũng chưa nghĩ ra không khách khí thế nào.
Nhưng cô cảm thấy nếu mình hiện tại không tranh thủ cho Triệu Đại Ni, trong chốc lát về nhà bà sẽ bị đánh!
Hoa Chiêu đột nhiên mở miệng: "Tiến bọn hắn." Cô nói với Lưu Minh.
Lưu Minh cùng Chu Binh lập tức xông tới.
Người Từ gia "Vèo" một cái đã bỏ chạy rồi.
Từ Cường Từ Phú chạy nhanh nhất, vợ của bọn hắn ở phía sau cũng đuổi không kịp, về phần bà Từ, vậy thì càng đuổi không kịp rồi, gấp đến độ sắp ngã sấp xuống.
Triệu Đại Ni hoàn toàn bị ném ra.
Bọn hắn cũng không nhớ thương đến việc lát nữa tìm bà ấy phát tiết.
Có Hoa Chiêu cho Từ Mai chỗ dựa, câu "Không khách khí" kía đã có thể có phân lượng rồi.
Mọi người đi rồi, Từ Mai mang Hoa Chiêu đi vào văn phòng.
Vừa mới vào phòng, mắt cô ấy liền hồng hồng nói: "Cảm ơn."
Hoa Chiêu giúp cô ấy đấy, thật sự rất nhiều nhiều nữa....
"Một câu cám ơn sao đủ?" Hoa Chiêu cười nói: "Cô phải làm trâu làm ngựa cho ôi cả đời mới báo đáp được."
Từ Mai bật cười.
"Tốt." Cô ấy nói ra.
Hoa Chiêu cũng cười cười: "Không nói giỡn nữa, bây giờ nói về các vấn đề cải cách của nhà xưởng."
Hai người ở trong phòng làm việc nói chuyện đến trưa.
Từ Mai không thể tự mình trở thành ông chủ, nhưng hiện tại giải thích rõ cho cô ấy, cô ấy có thể nghe hiểu.
Tách một vài nhiệm vụ ra và giao cho cô ấy, cô ấy cũng có thể làm được.
Từ Mai học được rất nhanh.
Hoa Chiêu thoả mãn, việc cô vung tay làm chưởng quầy hiện tại tuy chưa thể làm được, nhưng sau này khả năng thật sự không cần cô nữa.
Sắc trời dần tối, Lưu Minh tới gõ cửa, nếu không quay về, anh Thâm sẽ tìm tới.
Từ Mai vội vàng hỏi một vấn đề cuối cùng: "Loại chuyện như Vương Đại Khánh này về sau làm sao bây giờ?"
Người điều chế gia vị trong nhà xưởng không phải chỉ có một người, là nhiều người. Một người hoàn toàn không thể làm được.
Lần này chuyện Vương Đại Khánh đi ăn máng khác bị vũ lực ngăn lại, nhưng khẳng định còn có những người khác biết rõ cách điều chế, tâm tư lại lung lay, làm sao bây giờ?
Hoa Chiêu nói: "Loại người như Vương Đại Khánh này, về sau không cần phải xen vào. Hiệp nghị giữ bí mật trước cứ ký lấy, ký một mức bồi thường giá trên trời, về phần có bồi thường được hay không, chờ về sau lại xem."
"Giá trên trời? Là bao nhiêu tiền?" Từ Mai hỏi.
Cô ấy sợ sự lý giải của mình cùng Hoa Chiêu tồn tại sai số gì đó.
"100 vạn." Hoa Chiêu nói ra.
Từ Mai hít vào một ngụm khí lạnh, đã biết rõ có thể như vậy, sao có thể bồi thường? Đây là muốn mạng!
Mạng cũng không đáng 100 vạn ah.
Hoa Chiêu cười cười, từ chối cho ý kiến.
Hiện tại 100 vạn nhìn có vẻ như là con số cực lớn, nhưng một thời gian sau, tiếp qua hơn mười năm, 100 vạn đối với người thủ đô mà nói, cũng không phải là quá nhiều.
"Không có ai bồi thường được, bọn hắn ngược lại không sợ." Từ Mai nói ra.
"Bọn hắn nếu như bồi thường được, cũng sẽ không làm loại chuyện này rồi." Hoa Chiêu nói ra.
"Cô cũng hiểu như vậy, sao còn đưa ra mức cao như vậy?" Từ Mai hỏi.
"Mục đích không phải là để cho bọn hắn bồi thường tiền, là là để cho bọn hắn câm miệng ah." Hoa Chiêu nói ra.
"Thế nhưng tôi cảm thấy không ngăn nổi miệng bọn họ ah." Từ Mai có chút lo lắng nói.
Cô ấy chỉ sợ có người trong ngành đến đào người, kết quả thật đúng là có.
Hôm nay không đào được Vương Đại Khánh, ngày mai còn có thể đào đi những người khác.
Cũng không phải chỉ có Vương Đại Khánh mới biết được cách điều chế, mấy người trợ thủ của hắn đoán chừng cũng biết.
Dù sao mỗi ngày nguyên liệu điều phối nhiều như vậy, lại không phải Hoa Chiêu, không có nhiều khí lực như vậy, ai cũng sẽ mệt mỏi.
"Không cản nổi thì không cần cản nữa, cứ bị để lộ a." Hoa Chiêu nói ra.
Từ Mai cảm giác hôm nay có khả năng mình đã để đầu óc của mình ở nhà rồi, Hoa Chiêu đang nói cái gì cô ấy nghe không hiểu?
"Bí mật trong công thức gia vị của chúng ta là gì? Không phải cô rất hiểu sao?” Hoa Chiêu hỏi.
Không nói đến những người đã làm việc với họ trước đây, công thức gia vị đều là phỏng đoán tám chín phần, nhưng người một nhà Triệu Thuý Thuý kia biết rõ ràng đấy.
“Chuyện đó có gì đáng sợ?” Hoa Chiêu nói: “Người ngoài không biết thì không biết, chúng ta dựa vào công thức thành công sao? Không phải dựa vào nguyên liệu mua qua con đường đặc biệt ư!”
Mà cái gọi là con đường đặc biệt, chỉ có một mình Hoa Chiêu biết rõ.
Đã nhiều năm như vậy, Từ Mai cũng không biết.
Đem cách điều chế bán đi, cuối cùng người ta làm không ra hương vị giống như vậy, có thể bị đối phương c.h.ặ.t c.h.â.n không?
Hoa Chiêu thật sự muốn có người đi ra chứng minh cho cô một cút, cô muốn biết kết quả.
Nghe cô nói như vậy, Từ Mai mới bừng tỉnh.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, gần đây bị người trong nhà quấy rầy, đầu óc có chút không dùng được rồi."
"Cho nên, chúng ta căn bản không có tử huyệt gì, không cần cầu xin những nhân viên kia dựa vào lương tâm mà câm miệng, cũng không phải sợ để lộ bí mật mà không dám khai trừ bọn hắn, nên đuổi thì cứ đuổi." Hoa Chiêu nói.
Miệng Từ Mai đã muốn kéo đến tai, lòng cô ấy triệt để buông xuống.
Vì sao mà nhà xưởng bị cô ấy quản đến loạn như vậy? Chính là vì cô ấy đem những công nhân này làm tổ tông, người này cũng không dám đắc tội, người kia cũng không dám đắc tội, chỉ sợ bọn họ đi ăn máng khác đến chỗ đối thủ.
"Được rồi, con của tôi đã đói bụng!" Hoa Chiêu vội vã đứng dậy rời đi.
Đói đoán chừng không đến mức đấy, sữa của Hoa Chiêu rất nhiều, đã sớm hút ra cho vào trong tủ lạnh, chuẩn bị bất cứ lúc nào cho tiểu Thận.
Tiểu gia hỏa cũng không nhận ra bình sữa, cho ăn là được, một lần tham ăn thiệt nhiều, ăn như hổ đói.
Có thể do bóng đen tâm lý của cơn đói trước đó.
Hoa Chiêu nghĩ tới đó là lại đau lòng rồi.
Về đến nhà, tiểu Thận đang khóc, tê tâm liệt phế đấy.
Dọa Hoa Chiêu nhảy dựng, nhanh chóng rửa tay thay quần áo, đem thằng bé ôm lên.
"Đây là làm sao vậy?"
Diệp Thâm xoa xoa đỉnh đầu đổ mồ hôi: "Không biết, ăn uống no đủ rồi, chỉ là khóc, có phải là không thoải mái ở đâu không? Cô cô sắp đến."
Anh đã gọi điện thoại cho Diệp Phương.
Kết quả là trông thấy đứa nhỏ mới vừa rồi còn khóc đến không thở nổi, vừa đến trong n.g.ự.c Hoa Chiêu liền giống như bị ấn nút tạm dừng, một tiếng cũng không khóc nữa.
Chỉ là phanh lại quá nhanh, còn có chút không giữ được, ở trong n.g.ự.c Hoa Chiêu ủy khuất tủi thân đấy.
Thấy vậy Hoa Chiêu càng đau lòng.
Gọi không ngừng tâm can bảo bối.
Miêu Lan Chi cũng buông lỏng, lộ ra nụ cười: "Tiểu gia hỏa đây là nhận được người rồi, tìm mẹ đây này. Tiểu gia hỏa này thật thông minh! Nhỏ như vậy đã nhận thức được rồi, bình thường trẻ con phải ba bốn tháng mới nhận thức đây này."
"Mấy đứa nhỏ nhà chúng ta đều thông minh." Trương Quế Lan nói.
"Đúng vậy, tôi nhớ được mấy đứa Vân Phi Thúy Vi đều nhận thức sớm." Miêu Lan Chi nói.
Bất quá không có rõ ràng như vậy, ba đứa nhỏ là lớn lên trên tay bọn họ đấy, cho nên cơ bản ở trong n.g.ự.c ai cũng không khóc.
Chỉ có tên tiểu tử này, chỉ nhận cha mẹ.
Hơn nữa ba ba cũng chỉ là thứ hai, chủ yếu là mẹ.
Vẫn là ở bên ngoài không may chịu tội lớn, giữ lại di chứng rồi.
Nghĩ như vậy ai cũng đau lòng, ánh mắt yêu thương mà nhìn tiểu Thận.
Diệp Thâm lại mặc xong quần áo muốn đi.
"Vừa rồi cấp trên gọi điện thoại cho anh, nói muốn gặp anh."
Vốn là nên đi ngay lập tức đấy, nhưng anh kéo dài một giờ.
Đây là lần đầu tiên anh vì người nhà mà phá lệ.
Không có cách nào, đối với đứa bé này, anh cũng hiểu được thua thiệt.
"Nhanh đi." Hoa Chiêu thúc nói: "Cấp trên tìm anh, có phải là muốn an bài cho anh việc làm mới rồi hả? Nếu như có thể lựa chọn..., anh hãy lựa chọn thật cẩn thận."
Diệp Thâm một lần nghỉ ngơi thế nhưng đã hơn mấy tháng, rất hiếm có.
Cô thật muốn anh cứ luôn nghỉ ngơi như vậy, nhưng hiển nhiên là không có khả năng.
Cô cũng sợ việc làm mới của anh vừa nguy hiểm lại xa.
Đến lúc đó lại phải tách ra nhiều năm.
Diệp Thâm cười cười, làm cô yên tâm.
Lúc trước anh nhiều lần ra ngoài, cũng không phải đi gặp chiến hữu gì, mà là đi chuẩn bị cho việc làm mới.
Anh cũng không muốn cùng Hoa Chiêu tách ra quá lâu, quá xa nữa. Đền đáp tổ quốc có rất nhiều phương thức, anh đã tìm được phương thức thích hợp hơn.
Rạng sáng, Diệp Thâm mới trở về.
Anh nhẹ nhàng vén chăn lên, chui vào.
Hoa Chiêu lập tức quấn lên: "Nhiệm vụ gì? Đi đâu? Khi nào thì đi?"
"Còn chưa định ra." Tuy cũng đã tám chín phần mười rồi, nhưng cuối cùng mệnh lệnh có xuống không, Diệp Thâm không muốn nói ra ngay, bằng không thì còn một phần còn lại, sẽ làm cho cô thất vọng.
Hoa Chiêu nhắc tới tim lại buông lỏng một chút, bất kể là nhiệm vụ gì, bọn họ cũng sẽ phải chia xa đấy.
"Vậy ngày nghỉ còn chưa chấm dứt?" Hoa Chiêu hỏi.
"Ừ." Diệp Thâm gật đầu.
"Yeahhh!" Hoa Chiêu lập tức vui vẻ mà bổ nhào qua, tận dụng tối đa một vài ngày nghỉ còn lại.
...
Sáng sớm hôm sau, được rồi, là gần buổi trưa, Hoa Chiêu mới ngủ dậy.
Tiểu Thận đã ở trong n.g.ự.c cô ăn uống no đủ ngủ trưa rồi.
Chỉ cần ở trong n.g.ự.c Hoa Chiêu, thằng bé sẽ không khóc không náo, cũng giống như anh chị, cho ăn là được.
Nhưng đã đến trong n.g.ự.c người khác sẽ khó tính hơn, ôm không thoải mái liền cau mày, vẻ mặt không vui.
Tuy còn nhỏ đấy nhưng cũng có ý nghĩ của riêng mình.
Mọi người thấy vậy vừa đau lòng lại buồn cười.
Anh chị của nó từ nhỏ đều thật vui vẻ đấy, cũng không có nhiều biểu cảm như vậy.
Diệp Thâm đã không thấy bóng dáng rồi, Hoa Chiêu hỏi một chút mới biết được, buổi sáng trời chưa sáng đã đi, không biết đi làm cái gì rồi.
Cô nhíu nhíu mày, không có hỏi lại, cô cũng không thể quyết định được nhiệm vụ mới của anh.
Nếu để cho cô giao nhiệm vụ cho Diệp Thâm, cô liền để cho anh ấy ở nhà công tác. . . . Nhưng hiển nhiên chuyện này là không thể nào đấy.
"Em thấy đại bảo là đứa nhóc béo lùn chắc nịch, thật đáng yêu." Hoa Chiêu ôm tiểu Thận, cùng Diệp Thư trao đổi.
Trước kia cô luôn không có tâm tình, cũng không chú ý đến đứa bé này lắm.
Bây giờ mọi chuyện đều qua đi, sóng yên biển lặng, cô cũng có tâm tư nhìn kỹ đứa bé của Diệp Thư rồi.
Vừa nhìn đã bó tay rồi, tiểu gia hỏa còn chưa đầy tháng, đã 7,5 cân rồi, béo thành một cục thịt.
"Nó vừa sinh đã 4 cân? Như vậy sẽ không hoạt động được, phải giảm béo!" Hoa Chiêu nhanh chóng nói ra.
"Còn phải giảm béo sao?" Diệp Thư không biết đứa bé còn nhỏ như vậy cũng phải giảm béo: "Không tốt lắm đâu?"
"Béo như vậy mới không tốt! Chị mỗi ngày cho nó ăn cái gì? Ăn đến béo như vậy!" Hoa Chiêu im lặng nói.
"Còn có thể ăn cái gì, đương nhiên là b.ú sữa mẹ rồi." Diệp Thư kỳ thật cũng hiểu được đứa nhỏ quá mập, cô ấy cũng sắp ôm không nổi rồi.
7,5 cân không nặng, nhưng mỗi ngày treo trên tay, xem nó có nặng không.
"Em nói là chính chị đã ăn cái gì? Sữa này của chị cũng thừa chất rồi, cho thằng bé ăn ít một chú." Hoa Chiêu nói ra.
"Không được ah, thiếu ăn một miếng nó sẽ khóc, NGAO NGAO đấy, chịu không được." Diệp Thư vừa ngọt ngào lại xoắn xuýt nói.
Hoa Chiêu ngẫm lại, cô xác thực cũng thỉnh thoảng nghe thấy đại bảo khóc, nhưng khóc vài tiếng liền im lặng, cô còn tưởng rằng nó tính tình tốt.
Xem bộ có lẽ là cho thằng bé b.ú sữa để nó im lặng rồi.
"Không được, nhất định phải khống chế lượng sữa, lại tiếp tục béo lên sẽ sinh bệnh đấy." Hoa Chiêu nói ra.
Mà ngay cả ba đứa nhỏ của cô cũng thỉnh thoảng sinh bệnh, cũng đừng nói con của người bình thường rồi.
"Được rồi. . ."
Thời tiết rất nóng, đại bảo lại béo như vậy, trên người đều là bệnh mẩn ngứa, đặc biệt là dưới cổ, đỏ đến dọa người.
Nếu không phải thuốc mỡ tự chế của Hoa Chiêu rất có tác dụng, cô ấy sẽ gấp chết.
Nhưng nó chỉ có thể giảm mẩn ngứa lại không thể giảm béo.
Diệp Thư cùng Hoa Chiêu thảo luận mấy phương pháp cho đại bảo giảm béo, Trương Quế Lan tiến đến gọi hai người ra ăn cơm.
Lúc các cô ra ngoài đã thấy Từ Mai ở trên bàn cơm.
Thấy hai người đi ra, Từ Mai lập tức nhìn về phía hai tiểu bảo bối.
"Ai nha nha, đều đáng yêu như thế, ôm đứa nào mới tốt đây?" Cô ấ cao hứng mà chà chà tay.
Tuổi càng lớn, cô ấy phát hiện mình càng thích trẻ con.
Nhưng mình đã không thể có được rồi, chỉ có thể thích con người khác.
"Tiểu Điềm Điềm sợ người lạ, đại bảo lại quá nặng, tôi rất xoắn xuýt ah." Từ Mai cười nói, xong lại vươn tay về phía đại bảo.
Nặng chút cũng không sợ, chút sức nặng này cô ấy còn ôm nổi.
Sợ người lạ mới đáng sợ, Tiểu Điềm Điềm khóc lên, quả thực muốn mạng người.
Nhưng cô thật sự muốn ôm tiểu Điềm Điềm ah.
Đôi mắt to đen láy giống như một bản sao thu nhỏ của Hoa Chiêu, dáng vẻ cau có đặc biệt đáng yêu.
"Ngày mai tiểu Điềm Điềm đầy tháng ah? Mời khách không?" Từ Mai hỏi Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới, tiểu Thận đã sắp được một tháng rồi.
"Đầy tháng có sắp xếp gì không mẹ?" Hoa Chiêu hỏi Trương Quế Lan.
Chính cô cũng đã quên nên có thể có ý kiến gì, bất quá người trong nhà nhất định sẽ có sắp xếp a?
"Mẹ chồng con có ý định không tổ chức, không làm gì đặc biệt, cho dễ nuôi." Trương Quế Lan nói ra.
Tuy không náo nhiệt không long trọng, nhưng chỉ cần tốt cho đứa nhỏ, như thế nào cũng được.
Hoa Chiêu cũng không sao cả, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, biết cái gì, nghi thức gì đều là cho người lớn đấy.
Không làm còn tránh khỏi phiền toái.
Chỉ cần tiểu Thận ở trong n.g.ự.c cô, cô thế nào cũng được.
Thật vui vẻ mà cơm nước xong xuôi, Hoa Chiêu mới hỏi Từ Mai: "Sao cô lại rảnh rỗi đến đây rồi?"
Những ngày này không phải cô ấy nên bận đi xử lý những người trong nhà máy sao?
"Khục, tôi đuổi việc hai phần ba, bọn hắn đang ở cửa ra vào náo, tôi đi ra trốn vài ngày." Từ Mai có chút xấu hổ nói.
Hoa Chiêu. . . . .
Từ Mai lúng túng khó xử cười ha ha một cái: "Cô không phải nói để cho tôi yên tâm đuổi việc nha, tôi liền đem những người trước kia trộm gian dùng mánh lới đều khai trừ…"
Năm 1981, làn sóng sa thải vẫn chưa ập đến, có rất ít nhà máy phải đóng cửa do quản lý kém, thậm chí có nhà máy đóng cửa rồi thì công nhân cũng sẽ được chuyển đến các đơn vị khác để tiếp tục làm việc.
Bát sắt nha, rất rắn chắc.
Mà những người không có công tác kia, phần lớn là thanh niên tri thức từ nông thôn trở về.
Loại người này, Từ Mai không dám dùng...
Nhưng cuối cùng một ít người cô ấy đưa tới, cũng không đáng tin cậy.
Lúc này người dám đến xí nghiệp tư nhân đi làm, phần lớn đều là đến bước đường cùng tìm không thấy công tác khác.
Xí nghiệp tư nhân tiền lương tuy cao hơn một chút, nhưng bát cơm không phải bằng sắt đấy, là sứ, rơi trên mặt đất liền nát.
Như hiện tại, ông chủ nói sa thải liền sa thải rồi, tương lai không bảo đảm.
Vì vậy, những người chưa có việc làm vẫn thích doanh nghiệp nhà nước hơn, thật sự không được, mới chọn xí nghiệp tư nhân.
Đối với công việc không có gì đảm bảo về tương lai này, có thể nghiêm túc được bao nhiêu không cần nghĩ cũng biết.
Hơn nữa những người này phần lớn là xí nghiệp nhà nước đóng cửa rơi xuống đấy, biết nhất là kéo dài công việc.
"Nhà xưởng ngừng sản xuất rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi.
"Không có, tôi lại đưa một nhóm từ nông thôn tới, đêm qua phát tin tức ra ngoài, buổi sáng hôm nay đã chật kín người!" Từ Mai cười nói.
Nông dân cùng những người này không giống nhau.
Hiện tại nông dân còn có suy nghĩ vào thành phố công tác là nhảy qua long môn, cho dù không phải là doanh nghiệp nhà nước, cho dù không chia nhà ở, chỉ cần có lương thì sẽ làm việc nghiêm túc.
Chỉ sợ bị đuổi trở về, lại quay trở lại trong đất trồng trọt. Chẳng những không có tiền, mấu chốt là mất mặt!
Hoa Chiêu gật đầu, cô ấy có thể nêu ra quan điểm này khi nhà máy được xây dựng, nhưng cô đã không làm vậy, cô lựa chọn để cho chính bọn họ lục lọi.
Nhiều kinh nghiệm một chút, mới có thể phát triển.
"Cho nên cô chớ né tránh, quay trở lại giải quyết vấn đề đi." Hoa Chiêu nói với cô ấy: "Nói cho bọn hắn biết, tại sao lại bị khai trừ, nên mắng thì phải mắng, không phục cũng làm, chớ né, giống như cô đuối lý vậy.”
"Cô trốn ở đây, bọn hắn sẽ càng dũng cảm, cô nói trở về, bọn hắn sẽ trung thực ngay."
Từ Mai. . . . .
"Được rồi, cô nói đúng." Cô ấy thống khoái đứng dậy, hùng hổ mà thẳng bước đi.
...
Nghe nói chuyện rất nhanh đã được dẹp loạn rồi, Từ Mai đứng ở cửa ra vào cùng hơn mười người "Giảng đạo lý", đem mỗi người đều nói đến á khẩu không trả lời được, đám người không cam lòng mà giải tán.
Việc này thiếu chút nữa đăng lên báo.
Kết quả bị Hoa Chiêu đè xuống dưới.
Bọn họ đã thuê hơn 8 người, đến cùng có thể thuê mấy người mới phù hợp, bên trên còn chưa nghiên cứu xong, bọn họ đừng nên đụng vào họng súng, lại bị trở thành tiêu biểu.
Lại qua vài ngày, Từ Mai không tới, Lưu Tiền vẻ mặt u sầu mà đến tìm Hoa Chiêu.
"Có chuyện gì vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
Có thể làm cho Lưu Tiền biểu lộ như vậy, cô có chút tò mò.
"Chị dâu, chị hãy làm mai cho tôi a!" Lưu Tiền mở miệng nói.
Hoá ra là vì chuyện này, Hoa Chiêu lập tức lắc đầu: "Mặc kệ, đừng tìm tôi."
Lưu Tiền cau mày, vẻ mặt như muốn khóc mà nhìn Hoa Chiêu.
Người chừng ba mươi tuổi rồi, làm ra cái biểu lộ này, thật sự vừa buồn cười lại để cho người ta đồng tình.
Hắn biết Từ Mai cũng đã nhiều năm rồi, đối với thân phận của Từ Mai một chút cũng không để ý, đợi nhiều năm như vậy, nói thật, Hoa Chiêu có chút cảm động.
Nhưng là, con người đều sẽ trở nên. . . . . Chuyện tình cảm, cô kiên quyết không tham dự.
"Anh đừng ở đây nhìn tôi, có thời gian thì nên suy nghĩ thật kỹ biện pháp, làm thế nào để có thể đả động được cô ấy." Hoa Chiêu tranh thủ thời gian đuổi người.
"Biện pháp tôi luôn suy nghĩ, nhưng tôi sợ không còn kịp rồi." Lưu Tiền nói ra: "Gần đây có người điên cuồng theo đuổi cô ấy, bịp bợm nhiều như vậy, tôi cảm thấy tôi không phải là đối thủ."
"Ah? Người nào? Bịp bợm cái gì?" Hoa Chiêu hỏi.
"Nghe Từ Mai nói là em trai nhà chị dâu cả của cô ấy, tên là Triệu Tân Hoa. Cái bịp bợm kia. . . ." Lưu Tiền xoắn xuýt nói.
"Mỗi ngày đi theo đằng sau Từ Mai nịnh nọt, khen cô ấy đẹp mắt, khen cô ấy nhìn thật trẻ trung, khen cô ấy dáng người đẹp. . ."
"Đợi một chút." Hoa Chiêu nói ra: "Anh cảm thấy hắn nói sai sao?"
"Không có." Lưu Tiền nói: "Nhưng chuyện kia sao có thể nói trắng ra được, giống như lưu manh! Cái tròng mắt kia, cũng muốn dính ở trên người Từ Mai!"
"Nha." Hoa Chiêu yên tâm, cô còn tưởng rằng Lưu Tiền nhìn không thấy Từ Mai xinh đẹp.
"Còn gì nữa không?" Cô hỏi.
"Hắn còn mỗi ngày đều đưa cơm cho Từ Mai! Sáng trưa tối không bỏ, lúc thì nói là mẹ hắn làm đấy, lúc thì nói là hắn tự làm đấy, khó ăn muốn chết, còn không biết xấu hổ mà đưa đến!
"Hắn còn đón đưa Từ Mai đi làm, tôi đuổi cũng không đi."
Lưu Tiền mua nhà ở bên cạnh nhà Từ Mai, vốn chuyện đón đưa đều là của hắn đấy.
Nhưng hắn phải đi ra ngoài buôn bán, xã giao cũng nhiều, đúng giờ đi làm có thể, tan tầm thì chưa hẳn rồi.
Cho nên khó tránh khỏi đã để cho người ta lợi dụng sơ hở.
Hoa Chiêu nghe lại cảm giác đối phương làm được rất đúng đấy.
Cô nhìn Lưu Tiền với vẻ mặt không nói nên lời, nếu như hắn có năng lực này của đối phương, không chừng đã sớm có được Từ Mai rồi.
"Anh học được cái gì không?" Cô ngắt lời lên án của Lưu Tiền.
Lưu Tiền sững lại, hắn hiểu ý tứ của Hoa Chiêu rồi.
Hắn hung hăng gật đầu một cái: "Tôi đã học xong! Nhưng trước tiên phải đuổi hắn đi trước, bằng không thì, tôi sợ không có cơ hội. . ."
"Sao anh không đuổi hắn đi?" Hoa Chiêu nhìn quả đ.ấ.m của hắn hỏi.
Cô không tin Lưu Tiền không động thủ.
Lưu Tiền bóp bóp nắm tay, hắn đương nhiên động thủ, nhưng đối phương nói, chỉ cần đánh không chết, hắn sẽ tới!
Hơn nữa ngày hôm sau hắn vậy mà kéo một thân tổn thương đi tìm Từ Mai cáo trạng!
Từ Mai quay đầu còn cảnh cáo hắn, không cho phép đánh người.
Lưu Tiền ủy khuất c.h.ế.t rồi.
Hoa Chiêu nghe, sao cứ cảm thấy Từ Mai có hứng thú đối với người kia?
Cô c.h.ế.t vì tò mò rồi.
"Việc này đừng tới tìm tôi." Hoa Chiêu kỳ quái, sao loại chuyện này cũng đến tìm cô…
"Tôi nhiều lắm là giúp anh hỏi tình huống một chút." Hoa Chiêu đem Lưu Tiền đuổi đi nha.
Sau đó liền đi tìm Từ Mai.
Những công nhân trộm gian dùng mánh lới đều đã bị khai trừ, nhóm người vừa mới tới rất chịu làm đấy, Từ Mai một lần nữa lại thay đổi phương pháp quản lý những người này.
Cố gắng không để xảy ra sự cố, đem nhà xưởng quản lý tốt, cũng không thể chuyện gì đều đến làm phiền Hoa Chiêu.
Thấy Hoa Chiêu tới, cô ấy nhanh chóng nghênh đón.
"Sao cô lại rảnh rỗi đến đây?"
Hoa Chiêu cười cười, xem ra Từ Mai rất dùng tâm quản lý, bảo vệ cổng đã thay đổi, nghe nói cô tới tìm xưởng trưởng đấy, cũng không cho cô tiến vào, mà đem xưởng trưởng gọi tới rồi. . . . .
Chuyện này về sau nên tiếp tục cải tiến.
Bằng không thì về sau nhà xưởng bận rộn, xưởng trưởng không cần phải làm chuyện khác rồi, mỗi ngày đi tới đi lui đến cổng bảo vệ tiếp người đã hết thời giờ rồi.
"Tôi tới thăm cô một chút." Hoa Chiêu cùng cô vừa đi vừa nói: "Nghe nói có người theo đuổi cô, đặc biệt mãnh liệt, tôi đến xem tình huống thế nào."
Cô oán trách mà nhìn Từ Mai: "Miệng của cô cũng thật kín ah, nghe nói đã mấy tháng rồi, bây giờ tôi mới biết được."
Từ Mai nghe xong cũng biết là Lưu Tiền nói đấy.
Lưu Tiền cũng gấp đến độ đi tìm Hoa Chiêu rồi. . . .
Từ Mai ngẩn ra, sau đó cười nói: "Đừng nghe hắn nói mò, người kia chính là bạn từ nhỏ của tôi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên đấy, tôi đối với hắn không có suy nghĩ khác."
Anh cả của Từ Mai hơn cô rất nhiều tuổi, anh cả cùng chị dâu cả là bạn học, từ nhỏ đã quen biết.
Cô ấy cùng em trai chị dâu cả cũng vừa vặn là bạn học, khi còn bé quan hệ của hai người coi như không tệ.
Nói là bạn từ nhỏ cũng có chút khoa trương, còn chưa đến cái trình độ kia, chỉ là bạn học quan hệ không tệ, về sau lại trở thành thân thích.
Đang nói, sau lưng có tiếng chuông xe đạp vang lên.
Hoa Chiêu quay đầu lại, thấy một người đàn ông vẻ mặt tươi cười mà từ trên xe đi xuống, trong tay mang theo một cái hộp cơm.
"Tiểu Mai, ăn cơm đi, hôm nay mẹ tôi làm xương sườn chua ngọt, cô thích ăn nhất. . ." Giọng Triệu Tân Hoa dừng lại, hắn nhìn thấy Hoa Chiêu.
Triệu Tân Hoa sững sờ nhìn vài giây, ánh mắt lại chuyển về trên người Từ Mai, đưa hộp cơm qua: "Cô mau ăn, nếu để nguội sẽ không thể ăn nữa."
Từ Mai cau mày nói: "Không phải đã nói với anh, đừng đưa đến nữa! Căn tin chỗ chúng tôi cái gì cũng có."
Đang ở trước mặt người ngoài, Triệu Tân Hoa hình như có chút xấu hổ, hắn nói: "Người khác làm khẳng định không ngon bằng mẹ của tôi làm."
Từ Mai nhíu mày không nói lời nào, cũng không đưa tay nhận đồ của hắn.
Có Hoa Chiêu ở đây, Triệu Tân Hoa cũng không như vô số lần trước kia, cứng rắn nhét vào trong tay Từ Mai.
Hắn sợ Hoa Chiêu đánh hắn. . . .
Cái khuôn mặt này, để cho hắn đoán được thân phận của Hoa Chiêu.
Theo người Từ gia nói thì đây chính nhà người chủ tính tình không tốt thích đánh.
"Anh trở về đi, tôi phải làm việc." Từ Mai lại nói.
Triệu Tân Hoa nhìn nhìn cô ấy, lại nhìn Hoa Chiêu, cuối cùng đem hộp cơm trong tay bỏ vào trên khóm hoa bên cạnh.
"Vậy cô cứ công tác a, buổi tối tan tầm tôi tới đón cô." Nói xong hắn quay người đạp xe đạp, nhanh chóng chạy.
Hoa Chiêu có chút tò mò nhìn Từ Mai: "Tình huống gì vậy? Cô đây căn bản không phải là cự tuyệt, cô đây là đang làm điệu làm bộ!"
"Nói cái gì đó." Từ Mai liếc Hoa Chiêu: "Đó là chuyện không có khả năng, tôi đối với hắn thực sự không có suy nghĩ khác."
"Vậy sao cô không hung ác một chút? Sao lại để hắn tiến vào?" Hoa Chiêu hỏi.
Đến người mới nhậm chức ngoài cửa cũng nhận ra rồi, dễ dàng đưa vào rồi, nói rõ Từ Mai không dặn dò là không cho đối phương vào cửa.
Từ Mai nhìn Hoa Chiêu, đột nhiên thở dài, nhỏ giọng nói: "Còn không phải bởi vì Lưu Tiền. . . ."
Nói như vậy Hoa Chiêu đã hiểu, cô ấy muốn cho Lưu Tiền biết khó mà lui.
Cô ấy biểu hiện ra thích thú với người khác, Lưu Tiền nản lòng thoái chí nên buông tay a?
"Hắn đi tìm cô rồi? Nói như thế nào?" Từ Mai lại nhịn không được hỏi.
Biểu lộ có chút khẩn trương.
Trong lòng Hoa Chiêu thở dài, đâu phải một chút cũng không để ý, đây là đang để ý mới cẩn thận rồi.
"Hắn rất gấp, hi vọng tôi có thể làm mối cho hai ngươi, nếu không làm mối được..., hắn hi vọng tôi đuổi Triệu Tân Hoa đi."
Ý tứ đằng sau Lưu Tiền không nói rõ, nhưng đều viết ở trên mặt.
Khoé miệng Từ Mai vểnh lên, nhưng rất nhanh lại rơi xuống.
Hoa Chiêu nhìn bộ dáng của cô ấy, thật sự nhịn không được nói: "Nếu không..., cô nghĩ sao về hắn, người khác thật sự không tệ, nếu như cô muốn lại đi một bước, tìm người cùng chúng sống mà nói..., hắn so ra còn đáng tin cậy hơn."
Từ Mai lập tức lắc đầu: "Không được không được, tôi tình nguyện tìm Triệu Tân Hoa, cũng sẽ không tìm hắn."
"Vì sao?" Hoa Chiêu hỏi: "Triệu Tân Hoa kia là mối tình đầu của cô? So với Lưu Tiền…"
Từ Mai lập tức liếc cô.
Hoa Chiêu cũng hận không thể cắn mất đầu lưỡi của chính mình, mối tình đầu của Từ Mai là ai?
Là Diệp Thâm ah!
"Thật có lỗi thật có lỗi." Hoa Chiêu lập tức nói.
Từ Mai bật cười.
Diệp Thâm là ai? Từ Mai sớm đã không nhớ rõ, hiện tại Hoa Chiêu mới là "Người trong lòng" của hắn, trong lòng hắn, lại không ai có thể so với Hoa Chiêu.
"Độc thân thật sự quá phiền rồi." Cười xong, Từ Mai nói ra: "Người này thúc, người kia thúc, mà ngay cả người xa lạ vừa gặp mặt, biết rõ cô chừng ba mươi tuổi còn chưa kết hôn, cũng muốn thúc giục vài câu, thật sự là có bệnh. Tôi kết hôn hay không kết hôn liên quan gì đến bọn hắn?”
"Nhưng thật sự rất phiền ah."
Hoa Chiêu gật đầu thật mạnh, cô hoàn toàn hiểu lại phiền toái này, bởi vì đời trước cô cũng chừng ba mươi tuổi chưa kết hôn!
Bị thúc giục đến phát điên, vì thế cô dốc sức liều mạng mà công tác, lại để cho chính mình loay hoay người khác cũng không có thời gian mà nói chuyện với cô!
Vài thập niên sau loại này áp lực xã hội này vẫn lớn như vậy, đừng nói là những năm 80 này.
Từ Mai gánh không được cũng hợp tình hợp lý.
Từ Mai buồn cười mà liếc nhìn cô một cái, cô gái này 18 tuổi đã kết hôn sinh em bé, nói tới chuyện này lại có vẻ mặt đồng cảm sâu sắc này. . .
Thật sự là chị em tốt!
"Là Diệp đại ca dẫn đường cho tôi đấy." Từ Mai tiếp tục nói: "Tôi phải tìm một tấm chắn, Triệu Tân Hoa. . . Miễn cưỡng phù hợp."
Từ Mai cười khổ nói: "Tôi gây tai họa cho ai, cũng không thể gây tai họa cho Lưu Tiền ah. . ."
Hoa Chiêu thở dài, hỏi: "Triệu Tân Hoa kia tình huống như thế nào?"
"Hắn là em trai của chị dâu cả tôi, cùng tuổi tôi, đã kết hôn một lần, có hai đứa con gái, người nhìn có vẻ rất trung thực đấy." Từ Mai nói ra.
"Hắn đã ly hôn? Vì sao?" Hoa Chiêu hiếu kỳ nói.
Lúc này mới năm 81, còn cùng đàn ông trung thực ly hôn ah, phải là người phụ nữ có chủ kiến cỡ nào mới dám cùng "Người thành thật" ly hôn?
"Cô con dâu kia trước kia tôi, cũng không phải là người có chủ kiến."
Từ Mai nói ra: "Là mẹ của Triệu Tân Hoa rất lợi hại, nghe nói là ghét bỏ nhà gái chỉ sin con gái, đã ép buộc hai người ly hôn. Hơn nữa hai đứa nhỏ đều không muốn, đều bị nhà gái mang đi."
Hoa Chiêu. . . . .
"Loại mẹ chồng này cô muốn sao?"
"Tôi không thèm ah."
Từ Mai nói: "Dù là kết nhóm sống, ai không để tôi sống yên, tôi sẽ làm cho người đó khổ sở! Mẹ hắn nếu dám lợi hại với tôi, tôi sẽ cho bà ta biết rõ cái gì mới là thật sự lợi hại!
"Bất kể là khóc lóc om sòm hay là đánh nhau, một bà già có thể lợi hại hơn tôi?"
". . . Cô lợi hại cô lợi hại." Hoa Chiêu khoa trương nói.
Nhưng điều này cũng không có gì buồn cười đấy.
Hai người cũng không có bộ dạng nhẹ nhõm, đều là cười không nổi.
"Được rồi không đề cập tới hắn nữa, tôi cũng chưa nghĩ ra rốt cuộc có cần một tấm chắn hay không." Từ Mai nói ra: "Đến xem tôi tuyển được những công nhân này a, đặc biệt nghe lời, đặc biệt tài giỏi!"
Nói đến kiếm tiền, Từ Mai mới một lần nữa bật cười.
...
Triệu Tân Hoa đạp xe về nhà, mẹ hắn đã chờ ở cửa.
Thấy hắn trở về, bà Triệu lập tức hỏi: "Hôm nay thế nào? Cô ta có chịu ăn không?"
Triệu Tân Hoa lắc đầu: "Con không biết cô ta có ăn hay không, cô ta đang cùng một người phụ nữ xinh đẹp nói chuyện, con không dám ở đó lâu."
Hắn cũng không xác định người nọ đến cùng có phải là Hoa Chiêu hay không.
Bà Triệu cũng không để ý đến người phụ nữ xinh đẹp nào, bà ta vỗ nhẹ con trai: "Thật vô dụng! Có người thì sợ cái gì? Phải để cho người ngoài biết rõ hai ngươi có quan hệ rất tốt mới được đây này! Lần sau có loại tình huống này con cũng không thể chạy, con phải ở lại cùng cô ta ăn!"
Triệu Tân Hoa ngu ngơ cười cười: "Sao có thể không biết xấu hổ như vậy."
Triệu Tú Quyên từ trong nhà đi tới, nhìn Triệu Tân Hoa nói: "Em thật là ngu ngốc, đến khi nào mới có thể lấy vợ hai! Em không muốn có vợ sao?"
Triệu Tân Hoa lại cười cười, xấu hổ nói: "Muốn."
"Muốn thì ra tay nhanh chút! Nếu chậm sẽ là của người khác rồi!" Triệu Tú Quyên nói.
"Làm sao vậy? Một con gà mái không đẻ được trứng còn có người đoạt?" Bà Triệu lập tức hỏi.
"Tại sao không có? Vợ của Từ lão nhị cũng đánh chủ ý này đây này! Ngày hôm qua con vụng trộm nghe bọn hắn ở trong phòng nói, muốn giới thiệu Từ Mai cho một anh họ nào đí nhà mẹ cô ta!" Triệu Tú Quyên nói.
"Sao có thể được!" Bà Triệu lập tức nói: "Nhà chúng ta nhìn trúng trước đấy! Lại ăn nhiều đồ của chúng ta như vậy, phải làm con dâu của mẹ!"
Vẻ mặt bà ta rất đương nhiên.
Triệu Tú Quyên cùng Triệu Tân Hoa mặc dù không nói chuyện, nhưng đều là biểu cảm đồng ý.
Bọn hắn đã trả giá nhiều như vậy, Từ Mai tái giá cho người khác, cô ta còn biết xấu hổ hay không hả?
"Vậy làm sao bây giờ?" Triệu Tân Hoa lập tức nóng nảy.
Từ Mai đẹp mắt, so với vợ cũ của hắn còn tốt hơn.
Hơn nữa chị nói Từ Mai hiện tại rất có tiền, cưới cô ta, nhà bọn hắn có thể từ đại tạp viện này chuyển đến ở một căn nhà riêng rồi.
"Phải nghĩ biện pháp rồi." Bà Triệu hung ác nói: "Con trai, ngày mai hẹn cô ta đến trong nhà!"
Lực hành động của Triệu Tân Hoa rất mạnh, từ nhỏ đến lớn, mẹ và chị nói hắn làm gì, hắn liền làm cái đó.
Mẹ và các chị là người đối với hắn tốt nhất trên đời, làm cái gì cũng là vì tốt cho hắn, hắn vì cái gì mà không nghe lời?
Triệu Tân Hoa quay đầu liền đạp xe trở lại, tìm được Từ Mai.
"Mẹ của tôi mời cô tối nay đến trong nhà ăn cơm." Hắn cười nói.
Hoa Chiêu còn chưa đi, cô cẩn thận đánh giá người đàn ông này.
Ngoài 30 tuổi, cao ráo, không đẹp trai cũng không xấu, chỉ là một người bình thường.
Nhìn có vẻ khờ khờ.
Nhưng Hoa Chiêu thấy vẻ khù khờ này là vì các nét trên khuôn mặt, tai lớn mặt to, mắt nhỏ, có chút béo, cười rộ lên con mắt cũng không nhìn thấy, mập mạp đấy.
Điều này làm cho hắn thoạt nhìn có chút khờ, nhưng ở bên trong cặp mắt kia không có sự trung thực cùng chất phác.
Ánh mắt của hắn u ám, lộ ra yên lặng, lạnh như băng.
Người đàn ông này không mềm lòng.
"Tôi không rảnh." Từ Mai nói ra.
Một chút cũng không cho Triệu Tân Hoa mặt mũi.
Cô ấy là muốn đi gây "Tai họa" cho người ta đấy, cô ấy đối với hắn phàm là có chút cảm tình, cũng sẽ không đi gây "Tai họa" cho hắn.
Lúc hai người là bạn học quan hệ cũng không tệ lắm, ít nhất là không đánh nhau, có thể nói mấy lời.
Về sau trở thành thân thích coi như cũng được, thường xuyên có thể gặp qua, nói vài lời.
Nhưng từ khi cô ấy gặp chuyện không may, Triệu Tân Hoa gặp lại cô ấy mặc dù không như những người khác khinh bỉ, mắng cô ấy, nhưng hắn không nói với cô ấy một lời nào nữa.
Giống như không gặp vậy, hoàn toàn xem cô ấy là không khí.
Chút hữu nghị kia trong lòng cô ấy, cũng đã sớm không còn sót lại chút gì rồi.
Cho nên nhận đồ của hắn, ở trước mặt Lưu Tiền giả bộ giả vờ giả vịt thì được, khi bắt đầu bận rộn làm việc cô ấy còn không thèm quản hắn là ai.
Đang ở trước mặt người ngoài, Từ Mai lạnh như băng làm cho Triệu Tân Hoa có chút sượng mặt.
Hắn cũng không ngốc, hắn đã sớm nhìn ra Từ Mai đối với hắn không có suy nghĩ gì rồi, nếu không phải vì căn phòng lớn, hắn cũng lười phản ứng với cô ta!
Một con gà mái không thể đẻ trứng, mẹ nói, ăn thịt cũng ngại dắt răng! Mẹ còn nói, đợi phòng ở cùng tiền đến tay đấy, bọn hắn sẽ đổi gà.
"Đi đi ah, mẹ của tôi làm món canh gà cô thích nhất, bà ấy còn cố ý không cho năm chị gái tôi trở về, nguyên con gà đều là của cô." Triệu Tân Hoa nói.
Từ Mai càng nhăn mày, nói hay lắm, như thể cô ấy thèm con gà này đến cỡ nào! Cô ấy thiếu gà ăn sao?
Tiểu tử này không phải là bị ngốc chứ? Trước kia sao lại không phát hiện!
Còn có, hắn nói chưa dứt lời, hắn vừa nói đến 5 chị gái kia, Từ Mai lập tức đau đầu, càng không muốn đi. Đều là những người cưng chiều em trai hơn cả con ruột đấy.
Mà trong năm người chị, người không nói đạo lý nhất, đối với Triệu Tân Hoa cưng chiều nhất, chính chị dâu cả của cô ấy,Triệu Tú Quyên.
"Tôi rất bận rộn, không thể đi." Từ Mai nói.
"Tôi đã mời Lưu Tiền, hắn nói muốn đi, cho tôi nhận lỗi, cô không tới nhìn xem sao?" Triệu mới Vũ có chút do dự nói: "Cô không đi, tôi lo lắng, tôi sợ hắn lại đánh tôi."
Từ Mai lần này nhíu mày không nói chuyện.
Lưu Tiền đáp ứng đi nhà hắn rồi hả? Xin lỗi? Sao cô thấy như là đi thăm dò hang ổ của kẻ địch, để dễ đả kích?
Triệu Tân Hoa có thể là người thành thật, nhưng năm chị gái của hắn, ai cũng không phải đèn đã cạn dầu.
Đặc biệt là mẹ hắn, cực phẩm đến lợi hại.
Hơn nữa đều là phụ nữ, đoán chừng Lưu Tiền sẽ bị sỉ nhục.
Cô ấy phải đi nhìn xem.
"Buổi tối mấy giờ?" Từ Mai hỏi.
"7 giờ rưỡi a, mẹ của tôi nói canh gà còn phải hầm cách thủy trong chốc lát, bằng không thì không ngấm."
"Đã biết." Từ Mai nói ra.
"Vậy đến lúc đó tôi tới đón cô!" Triệu Tân Hoa nói xong không đợi Từ Mai cự tuyệt liền quay người đi ra ngoài rồi.
Từ Mai quay đầu nhìn Hoa Chiêu: "Cô nhìn xem, thật ngu ngốc, mở miệng đóng miệng đều là mẹ của tôi nói, mẹ của tôi nói, hắn không ly hôn thì ai ly hôn?"
Hoa Chiêu cong khóe miệng: "Vóc dáng xác thực không nhỏ, nhưng chưa hẳn là ngốc, hắn còn biết dùng Lưu Tiền làm bè mời cô đến nhà hắn đấy, đoán chừng ở bên Lưu Tiền cũng là dùng cô làm bè, mời các cô đi qua, không biết muốn làm gì."
"Có thể làm gì? Nịnh nọt tôi chứ sao." Từ Mai nói ra: "Hoặc là muốn ở trước mặt Lưu Tiền cùng tôi thể hiện tình cảm, để cho hắn ghen, tức giận, lùi bước."
"Lưu Tiền đã đánh hắn, tôi chỉ ở trước mặt Lưu Tiền cho hắn khuôn mặt tươi cười, nói với hắn thêm mấy câu, hắn không chừng đã biết tôi làm vậy để Lưu Tiền bỏ cuộc ah." Từ Mai nói.
Những anh em cùng làm bắp rang thời xưa đều đã nhìn ra tâm tư của Lưu Tiền
Hiện tại cũng có mấy người đang làm trong nhà máy thực phẩm.
Nhưng bọn hắn kín miệng.
Hơn nữa bên ngoài nhiều người, Lưu Tiền cũng đem tâm tư của mình giấu đi cực kỳ chặt chẽ, chỉ sợ ảnh hưởng đến thanh danh Từ Mai.
Đánh Triệu Tân Hoa, cũng là thật sự nhịn không được.
Mà Từ Mai ở trong xưởng cũng không lộ ra nửa điểm thích Lưu Tiền.
Được rồi, hai người một người chủ nội một người chủ ngoại, đồng thời xuất hiện ở trong xưởng cũng hiếm thấy.
Cho nên không có chút tiếng gió nào truyền tới, Triệu Tân Hoa cũng không đoán không chân tướng.
"Được rồi không đề cập tới hắn nữa, cô nhanh về nhà a, đã ra ngoài thật lâu rồi." Từ Mai nói ra.
Hoa Chiêu gật đầu rời đi: "Có việc gì thì gọi điện thoại."
"Ừ."
... .
Hoa Chiêu về đến nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc lớn của tiểu Thận.
Hoa Chiêu đã biết Diệp Thâm không ở nhà, bằng không thì sẽ không khóc lớn như vậy.
Nhưng đợi sau khi cô vào cửa, tiếng khóc đã nhỏ hơn rất nhiều.
Cô một đường chạy vội vào nhà, đã nhìn thấy Vân Phi ném túi sách qua một bên, vén tay áo lên, bàn tay nhỏ bé đã được rửa sạch đang cầm bình sữa, cho tiểu Thận ăn.
Tiểu Thận nước mắt lưng tròng, vừa ủy khuất nức nở, vừa ăn hai phần.
Vân Phi vẻ mặt đau lòng mà nghiêm túc.
Thúy Vi cùng Cẩm Văn một trái một phải mà đứng ở bên cạnh thằng bé, trông mong mà nhìn tiểu Thận, đều là vẻ mặt đau lòng.
Hai đứa nhỏ còn chưa buông túi sách.
Ba đứa nhỏ vừa mới tan học.
Bọn chúng đã đến tuổi đến trường rồi, Hoa Chiêu đã gửi chúng đến trường mầm non trong năm nay.
Hiện tại chỉ học mầm non một năm, sang năm có thể lên tiểu học rồi.
Cẩm Văn không đủ tuổi, cũng đi theo anh chị đi xem náo nhiệt rồi.
Cũng may hiện tại quản lý lỏng lẻo, chỉ cần đứa bé không khóc, không ảnh hưởng đến những đứa bé khác, có thể tự lo được, trường học bình thường đều có thể dàn xếp.
"Mẹ!"
Nghe được âm thanh của cô, ba đứa nhỏ đồng thời quay đầu lại hô.
Thúy Vi lập tức chạy về phía cô.
Vân Phi ngược lại đứng yên, nói: "Mẹ, em trai đói bụng, em nhanh cho em trai ăn."
Mặc dù có bình sữa, nhưng em trai nhất định là muốn được mẹ ôm hơn.
"Các bảo bảo thực nghe lời, thật lợi hại!" Hoa Chiêu nhanh chóng lần lượt hôn trán của bọn nhỏ, sau đó rửa tay thay quần áo đi buồng trong cho đứa nhỏ ăn.
Thấy tiểu Thận rốt cuộc cũng không nức nở nữa, tất cả mọi người đều thở phào.
Miêu Lan Chi, Trương Quế Lan, Diệp Thư, Hoa Cường, đều ở đây đây này!
Nhưng bọn họ đều không làm gì được, ai ôm tiểu Thận đều khóc đến tê tâm liệt phế, chỉ có ba đứa nhỏ trở về rồi, nghe được giọng của bọn chúng, tiếng khóc mới bớt dần, mới bằng lòng b.ú sữa mẹ.
"Về sau con đi đâu, mang theo nó a." Miêu Lan Chi một thân đổ mồ hôi nói.
Đau lòng đấy.
Tiếng khóc của tiểu Thận rất dọa người, là loại âm thanh mang theo hoảng sợ, vừa nghe đã biết nó đang sợ hãi.
Đứa bé còn nhỏ như vậy, lại đang hoảng sợ, thật sự quá đáng thương.
Hoa Chiêu cảm thấy chủ ý này không tệ.
Dù sao cũng đầy tháng rồi, hơn nữa lão tứ nhà cô đặc biệt chắc nịch. . . .
Ba đứa nhỏ đi đến, Hoa Chiêu lúc này lại lần lượt hôn bọn chúng, sau đó vừa khen, lại hỏi bọn nhỏ hôm nay ở trường học đã xảy ra chuyện gì thú vị.
Sau khi mọi việc xong xuôi, cô đã ăn xong, trời cũng sắp tối rồi.
Ba đứa nhỏ đều đã đi ngủ, tiểu Thận cũng ở trong n.g.ự.c cô ngủ rồi.
Hoa Chiêu lúc này mới cảm thấy thế giới thanh tịnh.
Cửa lớn lại đột nhiên bị gõ vang.
Một lát sau, Lưu Tiền đi đến.
"Từ Mai ở đây sao?" Hắn vào cửa liền hỏi.
"Không có ah, không phải cùng anh đi uống canh gà sao?" Hoa Chiêu nói.
"Canh gà gì?" Lưu Tiền vẻ mặt mờ mịt.
Hoa Chiêu giật thót một phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận