Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 118


"Khổng Kiệt đều đã đáp ứng, còn ký chứng từ." Diệp Thư nói ra.
Bà Khổng đột nhiên kịp phản ứng: "Không đúng! Khổng Kiệt nói hắn trả nha! Hắn còn tìm đồng nghiệp vay tiền đấy! Vì việc này, hắn hiện tại cũng không đưa cho tôi tiền sinh hoạt rồi! Cô cũng không cho tôi tiền sinh hoạt rồi! Bà già tôi không có tiền ăn cơm sắp c.h.ế.t đói ~" nói xong liền đập đùi bắt đầu gào thét.
"Vậy sao? Tiền kia có thể là đang trên đường a, tôi không biết, cũng chưa cầm đến." Diệp Thư nói ra.
Khổng Kiệt ngày hôm qua lúc gọi điện thoại đúng là đã nói, tìm đồng nghiệp mượn tiền, sẽ gửi tới cho cô.
Xa như vậy, điện hối cũng phải vài ngày, xác thực đến không nhanh như vậy.
Tiếng khóc trầm bồng du dương của bà Khổng, khiến mọi người xấu hổ và khó chịu.
Diệp Thư cũng không biết nói cái gì với bà ta.
Dỗ dành?
Càng dỗ bà ta càng khóc mạnh hơn!
Hiện tại còn không có ngồi trên đất đâu, Diệp Thư biết rõ cô chỉ cần dỗ một câu, bà Khổng lập tức sẽ co quắp trên mặt đất lăn qua lăn lại.
Đây đều là kinh nghiệm.
"Tiền sinh hoạt! Đi đâu rồi?" Điện thoại trên bàn lại truyền ra thanh âm yếu ớt.
Diệp Thư nghĩ nghĩ, mắt lại sáng lên.
Cô nghi ngờ nói: "Mẹ, mẹ như thế nào lại không có tiền ăn cơm? Từ khi Khổng Kiệt tham gia quân ngũ, hầu hết tiền lương của hắn liền giao cho mẹ, hiện tại một tháng 100 đồng, đưa cho mẹ 80, mà con từ sau khi kết hôn, mỗi tháng đưa cho mẹ cùng hắn nhiều như vậy, cộng lại có hơn mấy ngàn, tiền đâu hết rồi?"
Tiếng khóc của bà Khổng ngừng lại, trừng mắt: "Tiền? Nói là tiền sinh hoạt, đương nhiên là ăn hết!"
Hai người sau lưng bị ép xem cuộc vui nhịn không được nhếch miệng cười, trước kia không nói, liền nói hiện tại, một tháng 80, hai người là 160, một bà già, thêm một cô con gái béo quay béo cút, cộng với Diệp Thư, mỗi ngày ăn sơn trân hải vị cũng không hao phí nhiều như vậy ah!
Mấu chốt là, với cấp bậc của Khổng Kiệt, hắn muốn ăn sơn trân hải vị, cũng mua không được. Cho nên tiền kia là ăn không được bao nhiêu đấy.
Dù là cô gái béo sau lưng bà Khổng này có bộ dạng rất tham ăn.
Lão bà này nhất định là vụng trộm giấu tiền đây này.
Người già tích lũy tiền không có gì đáng trách, nhưng nghĩ đến lời nói của hai người mới rồi, em gái Khổng Kiệt đánh nát TV, mẹ có tiền, lại không lấy ra, lại để cho con trai chính mình đi ra ngoài vay tiền trả nợ…Thật đúng là đủ! Bà ta lòng dạ cũng đủ cứng, lại để cho con trai ở đơn vị không cần mặt mũi!
Hơn nữa nghe ý tứ này, lão bà này hiện tại không được tiền sinh hoạt, vậy mà ngàn dặm xa xôi đuổi tới muốn đòi tiền rồi!
Bà mẹ chồng này của Diệp Thư, các bà lần đầu tiên gặp, hoá ra lại cực phẩm đến mức như vậy.
Hai người phụ nữ này không nói là nhìn Diệp Thư lớn lên, nhưng cũng nhìn cô sinh ra, nhìn cô trưởng thành, nhìn cô kết hôn, kết quả vậy mà gả cho một gia đình như vậy.
"Bà cưới được cô con dâu thật tốt ah, mỗi tháng cho bà nhiều tiền sinh hoạt như vậy." Lam Anh đột nhiên nói: "Không giống con dâu tôi, kết hôn hơn 10 năm, một phần tiền sinh hoạt cũng không lấy nổi, tôi còn phải trợ cấp hàng tháng đấy."
Bà muốn đ.â.m cái lão bà này một phát.
Kết quả bà Khổng lại rất đắc ý: "Đó là con dâu bà phá sản, cô gái trẻ tuổi thích xài tiền bậy bạ, mẹ chồng nên giúp con dâu quản tiền, bằng không thì bao nhiêu tiền đều không đủ cho mấy đứa tiêu đâu.”
Lam Anh... Trách không được Diệp Thư không muốn nói chuyện với lão bà này, căn bản không có cách nào giao tiếp được!
Bà bị khơi gợi lên hỏa khí, điều chỉnh thoáng một chút rồi nói ra: "Giúp người ta quản cái gì tiền? Giúp người ta quản đấy, sớm muộn gì cũng phải trả lại người ta!"
"Ha ha." Bà Khổng cũng không ngốc, bà ta đã hiểu, đây là ép buộc bà ta đây này.
"Tôi cũng không quản qua tiền của con dâu, người ta cũng để cho tôi quản à, cho tôi đều là tiền sinh hoạt, tôi nên được đấy, hiện tại tốt rồi, người ta ngay cả sinh hoạt phí đều không cho tôi nữa, muốn cho lão bà tử tôi c.h.ế.t đói ah!"Bà Khổng lại bắt đầu gào thét.
"Bà có mấy người con trai a? Có khó khăn thì tìm con trai ah, tìm con dâu không được việc, ở nhà đều là đàn ông làm chủ!" Lam Anh nói ra.
"Tôi có ba đứa con trai, nhưng ngoại trừ lão đại, những đứa còn lại đều là nông dân, nghèo, không có tiền." Bà Khổng hùng hồn nói.
Lam Anh không phản đối nổi rồi, đã quên đối tượng này của Diệp Thư là xuất thân nông thôn. Nhà các bà cũng không có quan hệ thông gia với người nông thôn, nhất thời không kịp phản ứng.
Bà Khổng vốn không phải tìm Diệp Thư đòi tiền đấy, bà ta tới nói chuyện ly hôn đấy. Nhưng chuyện này không biết sao lại vây quanh tiền rồi, bà ta cũng nghĩ vừa vặn đem tiền sinh hoạt đòi một lần.
Ah, còn có tháng trước đấy!
Nếu có thể lấy trước mấy tháng, càng tốt!
Bà Khổng đổi lại một bộ dạng tội nghiệp như ăn mày: "Tiểu Thư, mẹ không có tiền ăn cơm ~~ đói ~~ cho mẹ cầm chút tiền sinh hoạt a ~~ "
Lại là cái dạng này! Mỗi lần đòi tiền, bà ta đều làm như vậy!
Diệp Thư nhíu mày quay đầu, cô phiền c.h.ế.t với lão bà này rồi! Cô cảm thấy bà ta không đi ra ngoài diễn kịch, thật sự là mai một nhân tài rồi! Bởi vì diễn được thật sự quá giống!
Nhưng cô lại biết rõ đây là giả dối, lại nhìn bộ kia mặt, liền cảm thấy lại buồn nôn lại khó chịu.
Cho nên cô không thể không trả thù lao, vì mong bà ta đừng có đưa bản mặt này ra làm cô buồn nôn.
Diệp Thư tức giận đến mức không muốn nói chuyện với bà ta nữa.
Mà ngay cả Lam Anh cùng một người bạn khác cũng kinh ngạc.
Vừa rồi nếu bà Khổng này vừa vào nhà liền trưng ra bộ mặt này, các bà đều sẽ hoài nghi Diệp Thư ngược đãi mẹ chồng, không để cho bà ta ăn cơm đi!
"Không có tiền, cùng bà ta tính sổ." Hoa Chiêu ở trong điện thoại nói ra.
Diệp Thư lại nghe thấy được.
Tuy rất không muốn cùng lão bà này nói chuyện, nhưng hình như đây là cơ hội duy nhất để có thể thắng bà ta?
Diệp Thư nghĩ nghĩ rồi mở miệng: "Tôi không có tiền nữa."
Bà Khổng đương nhiên không tin: "Cô một tháng vài trăm đồng tiền lương, chỉ cho tôi hơn mười đồng tiền sinh hoạt, làm sao có thể không có?"
"Bà chờ." Diệp Thư nói xong, chạy lên lầu, rất nhanh cầm quyển sổ chạy xuống, trước sau hơn mười giây.
"Nào, tôi cùng bà tính toán sổ sách, những năm này tiền tôi kiếm được đều đi đâu!" Cô mở quyển bút kí ra, đọc từng dòng một.
Bà Khổng sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Miêu Lan Chi sắc mặt cũng rất khó coi.
Bà Khổng thật sự không ngờ, Diệp Thư vậy mà sẽ ký sổ.
Miêu Lan Chi lại thật không ngờ, con gái được bà nuông chiều từ bé, những năm này vậy mà sống ủy khuất như vậy!
Nghe một chút sổ sách này, tính toán ra, đã biết rõ tiền lương con bé, cơ bản đều bị cái lão bà này lấy đi rồi!
Bà ta bây giờ còn có mặt mũi khóc than, nói không có tiền ăn cơm!
"Bà thông gia, bà nói một chút, đây là chuyện gì vậy?" Miêu Lan Chi hỏi.
Bà Khổng đã sớm trấn tĩnh lại, gân cổ nói: "Cái gì vậy? Cô ta nói dối oan uổng người khác! Bà nhìn xem đã dạy được con gái thật tốt!"
Dù sao những số tiền kia bà ta chỉ mới viết một cái phiếu nợ, mặt khác đều không có, những lời kia đều là hứa suông, chính mình ghi trên giấy bà ta thiếu nợ bao nhiêu tiền? Vậy bà ta cũng sẽ ghi, liền ghi Diệp Thư thiếu nợ bà ta 10 vạn!
Diệp Thư đem sổ khép lại, nói với bà Khổng: "Những gì viết trong sổ sách là thật là giả, công đạo tự tại nhân tâm, tôi không cần bà thừa nhận, Khổng Kiệt thừa nhận là được, hắn nói sẽ trả tôi đấy."
Cô cũng không sợ việc xấu trong nhà truyền ra bên ngoài, hôm nay bà Khổng tới đây náo loạn, cô phải giải thích rõ ràng rồi.
Tại đây không phải là phía Nam, mấy người hàng xóm thấy thế nào cô cũng không sao cả. Nơi này là thủ đô, cô không thể liên lụy toàn bộ Diệp gia cùng bị mất mặt.
Cô phải cho người ngoài thấy rõ bà Khổng là người như nào, đợi về sau cô ly hôn, mọi người cũng đã biết rõ nguyên nhân rồi. Tránh khỏi bọn hắn đoán, cho rằng ai tác phong bất chính gì đấy.
Bà Khổng nghe thấy con trai phải trả tiền, lập tức nóng nảy: "Tốt lắm,cái đồ tiểu yêu tinh! Hoá ra là khuyến khích con tôi về sau không đưa tiền cho tôi tiêu!"
Hiện tại 2000 con trai còn phải để dành trong 2 năm, trong cuốn sổ này là vài ngàn, lại phải thêm nhiều năm, nhiều năm không nhận được tiền dưỡng lão? Bà Khổng thực sự nóng nảy, bổ nhào qua muốn thu thập Diệp Thư.
Động thủ gì đấy, bà ta cũng thường xuyên làm. Sợ bị người ta nhìn ra, bà ta liền véo lên mấy chỗ có da có thịt nhất trên người cô! Dù sao thì cô cũng thấy xấu hổ khi cho người khác xem! Cô cũng xấu hổ khi đánh trả!
Hoặc là chạy, hoặc là bị véo.
Diệp Thư thật sự là phiền c.h.ế.t cái lão bà này rồi, thực không muốn nhịn, dù sao đều nói ra hết rồi! Cô hôm nay phải trả tay!
Trong điện thoại đột nhiên truyền ra một giọng nói: "Đừng nhúc nhích, khóc!"
Động tác của Diệp Thư liền dừng lại, lại để cho bà Khổng bổ nhào vào trước mặt. Cô ôm ngực, một bên tránh né một bên khóc, muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu ủy khuất, chính là nhận hết mọi cực khổ.
Nói đến diễn xuất, cô mới thật sự là chuyên nghiệp đấy!
Trước kia, chỉ là khinh thường phát huy mà thôi.
Hiện tại cô sẽ đem Hoa Chiêu trở thành đạo diễn, một mệnh lệnh một động tác, hoàn mỹ mà chấp hành.
Cái này vừa ra, nhưng đã làm Miêu Lan Chi bị chọc tức! Con gái bà những năm này đều sống như vậy ah!
Hai người bạn phía sau cũng thổn thức cảm khái, Diệp Thư sao có thể sống ở nhà chồng như vậy, thời gian này làm sao sống ah!
Mấy người lập tức bổ nhào qua đem bà Khổng kéo ra.
"Ở trong nhà tôi còn dám ức h.i.ế.p con gái tôi! Lúc trước bà còn bắt nạt con bé như thế nào!" Miêu Lan Chi hét to.
Bà cùng hai người bạn khí lực cũng không nhỏ, trước đây đều là người luyện vũ đạo quanh năm, tố chất thân thể tốt, hai người đem bà Khổng ném vào trên ghế sô pha.
Miêu Lan Chi nhanh chóng đi dỗ dành con gái giống như sắp sụp đổ.
Diệp Thư chỉ ô ô mà khóc, kể ra bao nhiêu ủy khuất, làm cho người ta nghe xong có thể liên tưởng đến những năm này cô nhận bao cực khổ.
Hoa Chiêu chép miệng chậc lưỡi, cô về sau phải giống như chị ấy, học chút ít tri thức chuyên nghiệp ah, cô hiện tại khuôn mặt này, dáng người này, lại phối hợp diễn xuất chuyên nghiệp này, Diệp Thâm đời này đừng muốn chạy trốn khỏi tay cô rồi! ~
Miêu Lan Chi rơi nước mắt rồi, đây chính là con gái duy nhất của bà!
"Giúp tôi báo cho bảo vệ, đem bà ta đuổi đi!" Miêu Lan Chi hét to.
Cái gì mà thông gia với không thông gia, có trở thành trò cười hay không, bà không cần biết!
Lam Anh cầm điện thoại liền gọi bảo vệ tới.
Hoa Chiêu bên này đã bị cắt đứt liên hệ rồi, không nghe được nữa. Cô tiếc nuối mà để điện thoại xuống.
Bất quá Diệp Thư thông minh, chị ấy nhất định sẽ nhân lúc này đề nghị ly hôn, đang lúc nổi nóng, Miêu Lan Chi rất có thể sẽ đồng ý.
Chuyện này thật tốt, không cần tận tình khuyên bảo nữa.
Xác thực là như thế.
Bảo vệ đến rồi, Miêu Lan Chi còn gọi là cảnh vệ viên của Diệp Mậu, đem bà Khổng cùng Khổng Ni đưa lên xe lửa, mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Diệp Thư tiếp tục phát huy, khóc cùng cha mẹ anh trai và chị dâu kể ra những năm này chịu không ít khổ.
Không đợi cô nói xong, Miêu Lan Chi liền nói: "Ly hôn! Loại gia đình này, không thể sống cùng bọn họ!"
Bà sống trong thời loạn, mà xã hội loạn lạc, gia đình bà luôn êm ấm hòa thuận, bà chưa từng sống đoạn thời gian buồn bực, khó chịu này, huống chi là để con gái bà sống cuộc sống như vậy.
Diệp Thư bổ nhào vào trong n.g.ự.c mẹ: "Con nghe lời mẹ."
"Con đứa nhỏ này, trước kia sao không nói sớm ah!" Miêu Lan Chi đau lòng mà vỗ phía sau lưng cô.
Diệp Thư ngẩng đầu lên và nháy mắt tinh nghịch với anh trai.
Thành công.
Trấn an tốt cha mẹ, Diệp Danh một mình cùng Diệp Thư nói chuyện.
"Hôm nay sao lại học được thông minh rồi? Biết dùng khổ nhục kế rồi hả? Anh nghe dì Lam nói đến nửa đoạn trước, còn tưởng rằng em sẽ đem bà Khổng đánh một trận đây này." Diệp Danh cười nói.
Diệp Thư rửa mặt xong, đang ngồi trước gương trang điểm, nghe thế cũng cười: "Em xác thực muốn đánh nhau một trận, nắm đ.ấ.m đều đã chuẩn bị xong, đáng tiếc Hoa Chiêu không cho."
"Hoa Chiêu?" Diệp Danh kỳ quái nói.
Diệp Thư cười hì hì, đem chuyện Hoa Chiêu chỉ huy nói một lần.
Diệp Danh cũng cười theo: "Tuổi không lớn lắm, mưu ma chước quỷ lại không ít ah, lão Tam… Có ngày tốt lành rồi."
"Đúng đấy, cùng người này sống chung, thú vị ah." Diệp Thư cười nói.
......
Khi bà Khổng xuống tàu, bà ta nhìn thấy đứa con trai tiều tụy với đôi mắt đỏ như m.á.u đến đón bà.
Bà Khổng có chút chột dạ, né tránh một chút, lại biết rõ tránh không khỏi, nhanh vài bước chạy tới, có chút đau lòng nói: "Con a, con bị làm sao vậy? Vài ngày không ngủ rồi hả? Lo lắng cho mẹ? Không có việc gì, em gái con đi theo, con bé cũng coi như biết nhà người ta rồi, chúng ta không lạc được."
Khổng Kiệt nhìn bà ta, chỉ muốn ói máu.
Vốn dĩ, việc ly hôn giữa anh và Diệp Thư có thể được trì hoãn.
Anh không đồng ý, và anh cảm thấy rằng cha mẹ của Diệp Thư cũng sẽ không đồng ý.
Anh và Diệp Thư lúc này không có vấn đề về tác phong! Cái này ở trong mắt trưởng bối, nếu không có vấn đề. Bọn họ sẽ cân nhắc nhiều phương diện, khẳng định không ủng hộ con gái ly hôn, vì đối với cô tổn hại càng lớn.
Kết quả, mẹ anh ta chạy tới, không biết cùng người ta nói gì đó.
Anh bị đơn phương ly hôn rồi!
Giấy chứng nhận ly hôn giờ đã nằm trong tay anh!
Không ai không biết rằng anh và Diệp Thư đã ly hôn!
Cuộc hôn nhân này thực sự đã ly hôn.
Khổng Kiệt lại liếc nhìn mẹ mình, không nói gì và quay đi trong im lặng.
Bà Khổng cũng không dám nói tiếp, Khổng Ni lại càng không dám, ba người trầm mặc mà về đến nhà, lại phát hiện đồ đạc trong nhà đều được bọc lại rồi.
Đệm chăn, quần áo, loạn thất bát tao đều cho vào trong túi, đồ dùng trong nhà ngược lại không nhúc nhích.
"Làm sao vậy? Muốn dọn nhà?" Bà Khổng đột nhiên vui vẻ nói: "Con thăng chức rồi hả?"
Năm trước, đã có tiếng gió con trai sắp thăng chức, thổi hơn nửa năm, hiện tại rốt cuộc rơi xuống đất rồi hả?
Khổng Kiệt gật gật đầu, thanh âm khàn nói: "Đúng, con thăng chức rồi."
Bà Khổng vẻ mặt kinh hỉ, chỉ là kỳ quái vì sao thăng chức rồi còn có cái bộ dáng này. Diệp Thư gọi điện thoại cáo trạng với nó?
Phi!
"Con đã được thăng chức và chuyển sang một vị trí khác. Con sắp đóng quân trên một hòn đảo. Mẹ không thể theo quân ở đó. Căn nhà này phải được trả lại cho quân đội. Hai người hãy trở về quê trước" Khổng Kiệt nói.
Nụ cười của bà Khổng đông cứng lại.
"Không phải nói thăng chức liền đổi sang căn phòng lớn hơn sao? Ở trên lầu phía đối diện! Ngươi lừa gạt ta! Ngươi cùng vợ đều lừa gạt ta! Muốn đuổi ta đi ra ngoài!" Bà Khổng nói xong cũng ngồi vào trên mặt đất bắt đầu gào thét.
Hàng xóm lập tức đều bị tiếng gào thét của bà ta gọi ra, nghe xong hai câu đã biết rõ chuyện gì xảy ra rồi.
Có người nhìn có chút hả hê: "Thím, Khổng Kiệt nói sự thật, hắn thực thăng chức rồi, cũng thực sự bị điều đi rồi, muốn đến một hải đảo cơ mật, chỗ đó không cho theo quân, chẳng những không được theo quân, đến địa điểm ở đâu cũng không cho người nhà biết rõ đây này."
Tiếng khóc của bà Khổng liền dừng lại.
Điều người này không nói là, vị trí này không phải thượng diện điều đi đấy, là Khổng Kiệt chính mình yêu cầu đi qua. Chuyện này cũng đã truyền ra. Diệp gia không có ý định thu thập Khổng Kiệt, Khổng Kiệt đây là tự phạt ba chén.
Một người bình thường không quen nhìn bà Khổng này khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại diễn xuất, "Lời nói thấm thía" nói: "Hắn cũng không cùng con dâu bà thương lượng tốt để lừa bà đâu, bà hiện tại không có con dâu nha, người ta cùng Khổng Kiệt ly hôn rồi! Bà về sau cũng không cần chướng mắt Diệp Thư rồi, cô ấy về sau nửa cũng không cần nhìn thấy bà nữa!"
"Cái gì? Cô ta ly hôn rồi hả? Cô ta trở về lúc nào?" Bà ta ngồi hẳn là xe lửa nhanh nhất, lúc bà ta lên tàu, Diệp Thư đang ở nhà khóc lóc đây này.
" Diệp gia là người nào gia ah, còn có thể một mực để cho con gái bị khi dễ?" Người đang nói chuyện là số ít người có mắt sáng tâm sáng đấy, thanh danh Diệp Thư bị lão bà này chà đạp không chịu nổi, cô ta lại biết đó là Diệp Thư khinh thường cùng bà ta vô cớ gây rối, người ta không thèm phản ứng với bà ta.
Bà Khổng thấy mọi người nói đã rõ ràng, biết rõ con trai thực sự ly hôn rồi, lập tức nóng nảy: "Tôi đi tìm bọn họ!"
Bà ta đã sớm đã hối hận, hối hận ngày đó vào cửa cũng không nói gì đến chuyện ly hôn, không có vùi dập Diệp Thư, cùng cô ta dây dưa cái gì mà có tiền hay không? Cuối cùng bị người ta kéo đi rồi, chính sự còn chưa kịp xử lý!
"Đã đủ rồi!" Khổng Kiệt hét to một tiếng.
Bà Khổng co rụt lại mới đứng vững.
"Mẹ nếu lại đi tìm Diệp gia, con chỉ có thể trở về trồng trọt thôi." Khổng Kiệt nói ra.
"Trồng trọt có lẽ cũng không được đâu rồi, không chừng trực tiếp không về được nữa!" Một người đàn ông nói xoáy.
Không phải hàng xóm nào cũng hòa thuận, có người coi thường Diệp Thư, có người coi thường bà Khổng, cũng có người coi thường Khổng Kiệt.
Chướng mắt anh, một chàng trai bình thường xuất thân từ nông thôn với một người mẹ cực phẩm, lại có thể lấy một người vợ tốt như Diệp Thư!
Hiện tại tốt rồi, báo ứng đến rồi!
Khổng Kiệt vậy mà không phản bác, nhìn mẹ nói: "Hắn nói đúng, không muốn con chết, còn muốn hàng tháng có tiền sinh hoạt, liền trung thực quay trở lại nông thôn ở lại đó đi."
Tuy nhiên, chi phí sinh hoạt trong tương lai sẽ chỉ là 10 đồng thay vì 80 đồng.
Một tháng 10 đồng tiền dưỡng lão, ở nông thôn cũng là tiêu chuẩn cao rồi.
Hoa Chiêu tiếp tục nghe được Diệp Thư kể lại chuyện xảy ra tiếp sau đó, rốt cuộc xem như đem lòng hiếu kỳ được thỏa mãn.
Cô hiện tại cũng bề bộn nhiều việc, vội vàng lên núi thu hái.
Mùa thu chính thức đến rồi, lá đã ngả sang màu vàng kim óng ánh, rơi xuống một mảng lớm, có thể hái được tất cả các loại hạt trên núi rồi.
Hạt thông, quả phỉ, quả óc chó, hạt dẻ, và các loại dược liệu khác nhau.
Những người khác không rảnh, bận rộn thu hoạch vụ thu, nhưng hai ông cháu Hoa Sơn lại rất rảnh rỗi, sáng nào cũng lên núi, tối xuống núi, trong tình huống bình thường thì mang theo nửa giỏ đồ rồi đi xuống núi đôi khi hên xui họ trở về với một cái giỏ không.
Tất nhiên tất cả chỉ là hiện trường giả ...
Trên thực tế bọn họ mỗi ngày đều chuyển mấy giỏ đồ về, vụng trộm đi đường nhỏ, từ phía sau núi trở về nhà mình, mang những thứ đó giấu ở trong nhà kho, sau đó lưng cõng chút ít đồ khác trở về nhà.
Đây là chủ ý của Hoa Cường.
Bằng không thì người ta đều làm việc kiếm công điểm, không rảnh để lên núi, bọn họ lại giỏ lớn giỏ nhỏ đều tràn đầy đấy, thu hái được một đống lớn, sẽ bị người ta đỏ mắt.
Nhân duyên dù cho tốt đến mấy, cũng không thể cứ như vậy gây họa được.
Thấy hai người, một người già yếu một người mang thai, không ra công, thu hoạch lại kém như vậy, quả nhiên không có người đố kỵ. Ngược lại còn tới an ủi bọn họ, chờ bọn hắn lên núi rồi, mang ít đồ về cho bọn họ.
Hôm nay, Hoa Chiêu lại chính mình cõng đồ về trước.
Bình thường đều là như thế này, cô đi tới đi lui vận chuyển, ông nội ở nguyên một chỗ hái lượm.
Cô lại nhìn thấy một bóng dáng lén lút. Gần đây cô đã phát hiện ra hai lần, có người đang đi quanh ngọn đồi sau nhà cô, nhìn vào sân nhà cô, rồi một lúc sau mới bỏ đi.
Cô nhận ra, đó là vợ của Hoa Tứ Ngưu, Vương Tú Phân.
Cô mấy lần trước không muốn cùng bà ấy đánh đối mặt, sẽ chờ bà ấy đi mới xuất hiện, lần này thời gian chờ đợi của Vương Tú Phân lại lâu hơn so với những lần trước, bộ dạng còn rất gấp gáp, cô quyết định gặp bà ấy.
Cô đem giỏ đặt vào phía sau gốc cây, đi tới: "Thím Tư, thím tìm ta?"
Đột nhiên có người nói phía sau khiến Vương Tú Phân giật mình, nhưng khi quay lại thì thấy đó là Hoa Chiêu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi làm ta sợ muốn chết…" Vương Tú Phân che n.g.ự.c nhỏ giọng nói. Chuyện bà làm vốn có chút nguy hiểm, tim luôn treo ngược lên.
"Thím có chuyện gì?" Hoa Chiêu lại hỏi.
Vương Tú Phân không có thời gian để nói chuyện khác. Bà ấy lo lắng nhìn xung quanh và chắc chắn rằng không có ai. Sau đó, bà ấy thì thầm: "Chaú và ông mình gần đây không nên đi lung tung một mình. Cứ ở nhà! Buổi tối cũng khóa chặt cửa vào. Hãy cẩn thận, có kẻ trộm! "
Với biểu hiện này, chắc chắn bà ấy đã biết trước rằng có một tên trộm đang đến ...
Hoa Chiêu hỏi: "Ở trong nhà có tránh được kẻ trộm không?"
Vương Tú Phân sửng sốt, biết cô đã hiểu, vẻ mặt phức tạp, do dự: "Chuyện đó ta cũng không biết, nhưng mấy ngày nay, có kẻ trộm muốn tấn công ngươi, đã theo vào trong núi rồi."
Mấy ngày nay có đôi khi là Hoa Đại Ngưu lấy cớ không ra công, có đôi khi là Hoa Tứ Ngưu lấy cớ không ra công, nhưng cũng không có ở nhà, không biết đang làm chuyện gì.
Vương Tú Phân biết rõ Hoa Chiêu cùng Hoa Cường lại lên núi rồi, bà liền có chút suy đoán, hai người này sợ là theo dõi bọn họ, chế tạo chuyện ngoài ý muốn đi.
Bất quá Hoa Chiêu vận khí tốt, mấy ngày nay đều không bị bọn hắn tìm được.
Bà không biết là, không phải là vận khí tốt, là nói dối tốt.
Hai người “già yếu, bệnh tật, mang thai” nói với mọi người bên ngoài rằng họ đang tìm kiếm chút gì đó để hái lượn ở ngoài bìa núi, cũng chẳng thu được bao nhiêu.
Trên thực tế, họ đã đi sâu vào trong núi.
Núi sâu rộng lớn, có nhiều tuyến đường, người ngoài nhìn vào không thấy là bình thường, cũng không phải cùng nhau đi vào.
Dù sao mấy ngày nay Hoa Chiêu không phát hiện có người theo dõi bọn họ ở gần đây.
“Thím còn muốn nói gì nữa không?” Hoa Chiêu hỏi.
Vương Tú Phân cúi đầu cắn môi nói: “Đừng nói với những người khác, là ta.” Nói xong, bà đỏ mặt rời đi.
Mấy người nhà mình sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mình nếu biết chuyện, bà tuy là tới mật báo đấy, nhưng là nếu không báo sẽ có chuyện gì xảy ra? Hoa Chiêu nếu không tránh khỏi, bị hại c.h.ế.t thì làm sao bây giờ? Cả nhà bọn họ kể cả bà, liền vô tội rồi hả?
Hoa Chiêu nhìn bóng lưng của bà ấy biến mất, cười cười, quay người bước nhanh đi tìm ông nội.
Cô đột nhiên phát hiện, để ông nội một mình ở trong núi, quá không an toàn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận