Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 16


Ngày hôm đó trở về, cơ bản mấy chị dâu trong thôn đã học được cách ủ giá rồi. Nhưng là, ngày hôm sau, các cô vẫn rút chút thời gian giúp đỡ Hoa Chiêu làm việc. Nhiều giỏ như vậy, cô một người làm, quá đáng thương đấy. Hơn nữa Hoa Chiêu nói chuyện êm tai, không riêng gì âm thanh êm tai, thái độ cũng tốt, một điểm cũng không hung dữ, cũng không có chanh chua, mấu chốt là không hổ báo cáo chồn…Các cô phát hiện mình vậy mà thích cùng Hoa Chiêu tán gẫu đấy, cho nên sau khi kết thúc côn việc, cơm nước xong xuôi, không tự giác mà đến nhà cô ngồi.
Kỳ thật việc xả nước mỗi ngày Hoa Chiêu đã làm xong, không, trên thực tế cô cái gì cũng không cần làm. Thực sự chỉ tưới nước, xả 750 giỏ, xả nhiều lần, sau đó cả ngày cũng không làm gì, ở trong nhà cả ngày cũng không ra ngoài.
Kỳ thật cô một giỏ chỉ dội nước một lần, còn lại toàn bộ đều nhờ năng lượng duy trì, công việc này thật sự quá dễ dàng, chỉ cần cô ở trong nhà vừa làm việc khác vừa trao đổi năng lượng là được rồi, thậm chí còn không cần ở trong nhà, trong sân cũng được. Nhưng nếu có người đến hỗ trợ, Hoa Chiêu cũng rất hoan nghênh, cô thực sự cần cùng người trong thôn giao thiệp thật tốt, tạo môi trường sống hài hoà cho các bảo bảo của cô sau này. Qua 5 ngày, Hoa Chiêu rốt cuộc cũng có nhóm bạn tốt đầu tiên, 5 người thím và 3 người chị dâu.
Hôm nay cũng chính là ngày giá đỗ của các bà đủ trưởng thành để sử dụng. Những người này muốn ngâm trước một cân đậu xanh thử xem, nhà mình ăn, có thể ăn không hết một giỏ. Kết quả đều phi thường thành công! Đầy một chậu giá đỗ, mập mạp trắng treo trong veo như nước, còn có một mùi hương thơm mát, làm cho người ta rất muốn ăn. Thử ăn sống một cọng, giống như đúc giá đỗ của Hoa Chiêu.
Đương nhiên là giống nhau, mấy ngày hôm nay lúc Hoa Chiêu lên núi, đều đi qua mấy nhà người kia, vụng trộm chiếu cố một chút giá đỗ của họ. Đây là phương pháp xử lý mà cô nghĩ đến. Không thể để cho họ thất bại, bằng không thì nhất định là cô giấu diếm gì rồi. Dựa vào cái gì mà cùng một phương pháp, cô thành công còn họ lại thất bại? Hơn nữa lại là một thất bại cách biệt! Nhất định là cô cất giấu bí quyết mà không chỉ rõ.
Cho nên cô vất vả một chút, về sau nhà ai ủ giá đỗ, cô tâm tình tốt, liền “chiếu cố” một chút, tâm tình không tốt, thì mặc kệ. Làm như vậy, sẽ không liên quan đến phương pháp của cô có đúng không, nhất định là do các bà chính mình làm sai ở đâu đó! Độ ẩm, ánh sáng, lượng nước, một trong số đó đã không được kiểm soát tốt.
Mấy người thành công, trong thôn nhấc lên một trào lưu ủ giá đỗ, nhà nhà đều ủ. Đợt ủ giá thứ hai, có người thành công, có người không.
Hoa Chiêu nghe nói, nhà ai gia phong không tệ, nhân phẩm không tệ, đều thành công, nhà ai thiếu đạo đức, giả tạo, khẳng định không thành.
Theo toàn bộ thôn dân, nhà Hoa Sơn cùng mấy người con trai cũng ủ giá, nhưng không thành công, mầm sinh ra vừa mỏng, nhỏ lại có vị đắng.
Hoa Chiêu cũng là lần này thí nghiệm mới phát hiện, cô chẳng những có thể cùng thực vật trao đổi năng lượng, đôi bên cùng có lợi, cô còn có thể đơn thuần hấp thu năng lượng, mà không cần trả lại cho chúng. Những giá đỗ này đã bị cô hấp thu hết năng lượng nên không thể phát triển.
Oa….Hoa Chiêu lúc ấy cũng sợ ngây người, cô đây là biến thành thuốc diệt cỏ hình người sao?.
…….
Trải qua hơn 10 ngày vận chuyển, tương thịt bò của Hoa Chiêu, rốt cuộc đi qua ngàn dặm xa xôi, đã tới nơi.
“Diệp đoàn! Bọc đồ của anh!” Một người lính ở cửa hô.
Toàn bộ hành lang trở nên yên tĩnh, Diệp Thâm cũng kinh ngạc nhìn lên, anh có một kiện hàng? Người nào gửi cho anh? Người nhà anh không có thói quen này.
“Thứ gì?” Diệp Thâm hỏi.
Người lính nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Ăn ngon!” Cậu ta chưa từng ăn qua tương thịt bò, không biết món này cụ thể tên gì, nhưng cậu ta biết rõ nó rất ngon mà chưa được ăn bao giờ.
Khi bưu kiện đến tay họ, chúng được một bộ phận đặc biệt kiểm tra, cậu ta trong quá trình kiểm tra đã ngửi và nếm thử. Vật này nhìn giống như ăn được, nhưng ai biết có độc hay không? Bọn họ phải kiểm tra! Động vật ăn vào không sao, bọn họ thuận tiện nếm thử một chút…..
Nghe nói là đồ ăn, Diệp Thâm càng cảm thấy kỳ lại hơn, không ai trong gia đình sẽ quan tâm gửi đồ ăn co anh như vậy.
“Ai đã gửi nó qua đường bưu điện?” Anh hỏi.
“Vợ của anh!” Cậu lính hô.
Những lời này, đem tất cả mọi người trong các phòng gọi ra.
“Diệp Thâm! Anh có vợ rồi?”
“Lúc nào vậy? Sao chúng tôi lại không biết?”
Hai âm thanh tố cáo cùng vang lên. Lại nói, mọi người đều là độc thân! Không ai chê cười ai! Từ lúc nào Diệp Thâm đã không phải rồi?.
Duy nhất một thanh niên không lên tiếng, cau mày nhìn Diệp Thâm thật sâu. Anh ta lựa chọn nhà họ Hạ, hay nhà họ Mã? Nhà họ Trần bọn họ, rốt cuộc là chậm một bước, không mua chuộc được Diệp Thâm.
Diệp Thâm sửng sốt 3 giây mới phản ứng được. Anh ngược lại không phải quên mình đã có vợ, anh chỉ là thật sự không nghĩ tới cô sẽ gửi đồ, là đồ ăn. Cô mập như vậy, đối với đồ ăn rất coi trọng đi…..
“Diệp đoàn! Mời anh kiểm tra thu đồ.” Người lính đem cái bọc điểm tâm cẩn thận bỏ lên bàn Diệp Thâm, người cũng không có rời đi, mà hai mắt nhìn Diệp Thâm lom lom.
Ba “tiểu đoàn” khác cũng không rời đi, ngược lại vây quanh.
“Quy củ cũ a! Gặp mặt chia một nửa!” Người đàn ông cường tráng với làn da đen bóng Triệu Dũng nói. Bên cạnh anh ta, Trang Nguyên Vũ, một người trông trắng noãn, gầy nhỏ mỉm cười gật đầu.
Trần Phong đi tới cuối cùng, nhìn kiện đồ đã bị mở ra, 4 lon sữa bột bằng thiếc cùng một phong thư. Trên phong thư đề ba chữ “Gửi Diệp Thâm” vô cùng vặn vẹo, xấu xí.
Chân mày cuả Trần Phong giật lên, con gái Hạ Lan Lan hoặc Mã Kiến Quốc chữ xấu như vậy sao?.
Diệp Thâm mí mắt cũng là giật mình, ánh mắt lại sáng, tạm được, mặc dù khó nhìn một chút, nhưng lại biết viết chữ! Còn có thể viết thành thư! Điều này thực sự vượt qua sự mong đợi của anh…Anh cho là Hoa Chiêu một chữ to cũng không biết, cùng lắm chỉ có thể viết tên mình.
“Mau mau mau! Mở ra nhìn một chút! Thứ gì thơm như vậy?” Triệu Dũng thúc giục.
Bốn lon sữa bột đều bị mở ra kiểm tra qua, nắp lại cũng không kỹ, mùi thơm đã bay ra. Tất cả mọi người cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, thứ gì vậy a? Mới chỉ ngửi mùi hương đã thấy ngon như vậy?.
Diệp Thâm cũng vô cùng hiếu kỳ, đưa tay mở một cái nắp, mùi thơm nồng nặc tản ra, lập tức chinh phục tất cả mọi người.
“A! Cái này phần tôi!” Triệu Dũng nhanh tay đoạt đi một lon, xoay người chạy. Vóc người to lớn lại cực kỳ linh hoạt. Nhưng cái người trắng noãn gầy nhỏ Trang Nguyên Vũ am hiểu nhất chính là tốc độ, xuất thủ so với anh ta chậm hơn, ra cửa lại nhanh hơn, đã sớm ôm một lon chạy không thấy bóng dáng.
Trần Phong nhìn chằm chằm vào hai cái lon còn lại. Anh ta từ trước đến nay rất coi thường cái quy củ “chia một nửa” này, anh cũng không ngại đem bưu phẩm của nhà mình phân cho người khác, nhưng anh ta lại coi thường đặc sản của nhà người khác. Anh ta có thứ gì chưa ăn qua? Anh ta cho tới bây giờ cũng không chủ động muốn đồ của bất cứ người nào, huống chi là của Diệp Thâm. Nhưng lần này anh ta cũng vô cùng muốn đưa tay.
Diệp Thâm đè tay lên hai lon. “Qui củ cũ, chia một nửa. Tôi đã phân rồi, ai muốn thì tìm bọn họ đi.”
Trần Phong xoay người rời đi, động tác thật nhanh. Diệp Thâm quay đầu, nhìn về phía cậu lính trẻ. Người lính cũng chạy như một làn khói, cướp đồ từ ba “đoàn” còn lại so với từ Diệp Thâm còn dễ hơn.
Người đã đi, Diệp Thâm cẩn thận mở cái nắp kia, mùi thịt thơm nồng đậm, cùng hương tiêu anh yêu thích bay ra. Anh bất giác bật cười, lần đầu tiên trong đời nhận được món quà anh thích.
Diệp Thâm chỉ cho phép mình ngây ngất một hồi mà thôi, liền đem nắp đóng lại thật kín, đem hai cái lon cùng khoá lại trong ngăn tủ. Sau đó mở lá thư ra đọc. Chữ phía bên trong thư làm anh rất ngạc nhiên, chúng không phải là các âm tiết ráp lại, cũng không có vạch qua loa một chút tròn tròn ngang ngang, mặc dù không thể nào đẹp mắt, nhưng hàng lối lại chỉnh tề một cách lạ thường, không có lớn nhỏ không đều, cũng không viết lệch ra ngoài, nhìn lại rất thuận mắt. Đây là thói quen mà anh rất thích.
Hơn nữa tất cả các chữ có mức độ khó coi một cách thống nhât…Không phải càng viết càng khó nhìn, có thể thấy được đây là một người rất nghiêm túc.
Chữ cũng giống như người….
Anh đột nhiên nhớ tới đêm đó, người nọ, mặc dù không thể nào đẹp mắt, nhưng lại rất đặc biệt….Dừng!
Diệp Thâm hít một hơi thật sâu, cưỡng ép chính mình đem trí nhớ rút trở về, nhìn nội dung bức thư.
Xin chào, anh Diệp.
Đồ cho vào có thơm không?
Khẳng định rất thơm đi! Tôi tự mình làm a. Tôi đối với tài nấu nướng của mình vô cùng có lòng tin! Không biết anh có thể ăn cay được hay không, tôi liền làm hai loại, một loại cay, một loại không cay. Thích gì lần sau hãy viết thư nói cho tôi biết, lần sau tôi sẽ gửi bưu điện thứ anh thích.
Hoặc là anh còn muốn ăn món gì, nói cho tôi biết, chỉ cần có nguyên liệu, tôi nhất định có thể làm cho anh ăn. Phải tin tưởng vợ anh chính mà một người giỏi nấu nướng a.
Còn có, tâm ý của anh tôi đã nhận, thật sự vô cùng cảm kích! Cảm ơn anh!
Lạc khoản là: Vợ của anh, Tiểu Hoa Chiêu.
Cuối thư còn vẽ một biểu tượng cảm xúc đang cười.
Diệp Thâm sửng sốt. Anh chưa bao giờ biết rằng những lá thư có thể viết như thế này, viết như thế này….đáng yêu?. Lại liên tưởng tới bóng người kia trong đầu, ngũ quan đã dần dần mơ hồ, trong đầu tất cả đều là những âm thanh mềm mại đêm đó văng vẳng bên tai khiến anh muốn dừng mà không thể….
Dừng dừng dừng!.
Diệp Thâm đổi tư thế, cuối cùng nhếch chân bắt chéo hiếm thấy, phân tán sự chú ý của mình, suy nghĩ những thứ khác, nhưng là dù cố gắng thế nào cũng sẽ không tự chủ mà nghĩ đến cái giọng nói đó, nói ra những lời đáng yêu như vậy…
Suy nghĩ một chút, tính cách của Hoa Chiêu trong ấn tương của anh, liền được xác định là: Đáng yêu.
Nếu như tiếng nói của một người, lá thư của một người, vẫn không thể bộc lộ ra tính cách của người đó, vậy cái gì mới có thể?.
Về phần chuyện ban đầu cô làm….Thủ đoạn của cô…Đó là ông cụ Hoa Cường thiết kế…ít nhất…cũng có thể tha thứ…
Tóm lại, cuối cùng không phải cô đã hối hận sao! Bây giờ còn biết cảm ơn anh. Diệp Thâm hít một hơi thật sâu, nhìn biểu tượng mặt cười khả ái cuối thư, ánh mắt anh cũng đang cười, vui như vậy sao? Anh cũng không tự chủ bật cười. Dưới mày kiếm, một đôi mắt tinh anh đang toả sáng, không có khí chất sát khí lạnh lùng thường ngày, tràn đầy dịu dàng chưa từng thấy.
Trần Phong, người vừa đắc thủ thắng lợi lấy được một phần tương thịt bò, vừa đúng lúc nhìn thấy. Trần Phong sửng sốt một chút, cau mày thật sâu. Rốt cuộc con gái nhà ai? Lại có thể lọt vào mắt Diệp Thâm?
“Hạ Lan Lan hay Mã Kiến Quốc?” Trần Phong đứng ở cửa hỏi.
Nụ cười trên mặt Diệp Thâm đột nhiên biến mất, nhìn Trần Phong nói: “Đều không phải.”
“Không phải?” Trần Phong vô cùng ngoài ý muốn. Vậy nhà ai? Nhà ai có thể tránh thoát sự phong toả của nhà họ Hạ và họ Mã, thành công “cướp” được Diệp Thâm?.
Nhà họ Trần bọn họ đều không thành công! Hắn vốn mượn cơ hội lần này để em gái đến thăm thân, thành công giới thiệu hai người…
Diệp Thâm lạnh lùng nhìn Trần Phong: “Chỉ là một cô gái gia đình bình thường, không liên quan gì đến người khác.”
Một cổ áp lực vô hình bao trùm lấy anh ta, “Ồ!” Trần Phong cố gắng quay người đi một cách tự nhiên, không để cho mình hạ xuống khí thế, ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c quay người đi qua cửa, bước nhanh trở về gian phòng của mình.
Trang Nguyên Vũ đột nhiên xuất hiện ở cửa, trong tay còn cầm một cái thìa, thỉnh thoảng đưa lên l.i.ế.m một cái. Ánh mắt của anh ta lướt một vòng thật nhanh khắp căn phòng, cuối cùng dừng ở hộc tủ mấy giây, sau đó mới nhìn Diệp Thâm.
“Diệp đại ca! Lai lịch của chị dâu là gì?” Trang Nguyên Vũ hỏi. Đột nhiên anh ta lắc người một cái vọt vào nhà, tránh được một cái đá chân, Triệu Dũng đi vào: “Cậu như vậy có được hay không a? Vì ăn, đến mặt mũi cũng khôn cần? Cậu rõ ràng còn lớn hơn Diệp Thâm 1 tuổi, còn gọi là anh?”
Trang Nguyên Vũ l.i.ế.m cái muỗng nói: “Thể diện? Ngày hôm qua đã không còn, thua liền ba chiêu, còn mặt mũi nào? Chúng ta đã nói qua, người nào thắng người đó là đại ca. Bất kể tuổi tác. Anh thua còn không nhận, mới không biết xấu hổ.” Nhưng trong lòng anh ta biết, chân chính để cho anh ta không biết xấu hổ chính là phần tương này. Vốn là anh ta đã suy nghĩ xong, câu “anh” này cứ yên tâm gọi!
“Đại ca! Hắn không biết xấu hổ, sau này chị dâu có món gì ngon, chúng ta không chia cho hắn!” Trang Nguyên Vũ đối với Diệp Thâm bày tỏ.
Mặt đen của Triệu Dũng trong nháy mắt hồng lên, thở hổn hển nửa ngày, đột nhiên nói một câu: “Đại ca!”
“Ha Ha Ha!” Trang Nguyên Vũ nhất thời cười lớn. Anh ta thực tế so với Diệp Thâm lớn hơn có mấy tháng, cùng Triệu Dũng liền không giống nhau, lớn hơn 4 tuổi lận.
“Cười cười cười, cười cái rắm!” Triệu Dũng lại đi qua đá Trang Nguyên Vũ: “Câm miệng! Nghe đại ca kể chuyện chị dâu!”.
Nụ cười nhàn nhạt nhất thởi biến mất trên mặt Diệp Thâm. Chuyện của bọn họ không thể nói…
…….
Những chuyện đó Hoa Chiêu đang ở xa ngàn dặm hoàn toàn không biết. Cô hiện tại đang nhật được một tin tức không tốt lắm. Việc kinh doanh giá đỗ đang đến hồi kết thúc. Bộ lực lượng vũ trang thực tế có rất ít nhân viên thường trực, bọn họ lại chỉ ở trong một vùng núi hẻo lánh nên nhân sự càng ít hơn, chỉ 10 người.
Huấn luyện dân quân nửa tháng là xong, không ai ăn giá đỗ nữa. Điều này cũng xảy ra với các cấp trên đã đặt giá đỗ, nay cũng không cần nữa.
Tiểu Triệu đem số tiền bán giá đỗ cuối cùng đưa cho Hoa Chiêu, 1778 đồng.
“Cấp trên nói, ông ấy đã liên hệ vơi người của cung tiêu xã, bọn họ cũng nói rất thích giá đỗ cô làm, nhưng họ chưa từng bán qua, lần đầu tiên chỉ dám thu 200 cân”
Mà 200 cân này, một nửa là nội bộ sử dụng. Chỉ là một huyện thành nhỏ chốn thâm sơn cùng cốc, cung tiêu xa cũng chỉ có 10 người, mỗi người 10 cân.
“Cô cũng đừng lo lắng, lâm trường bên kia cũng đã liên lạc tốt lắm, nói nhất định cần rất nhiều, nhưng quản đốc bọn họ gần đây đi họp, chờ ông ta trở lại, khẳng định mỗi ngày cần mấy trăm cân” Tiểu Triệu nói.
Bọn họ chỉ là một huyện thành nhỏ, không có xí nghiệp, chỉ có một lâm trường, với số lượng hơn 100 người, quy mô coi như là không nhỏ. Còn có một xưởng chế biến gỗ, mấy chục người. Hơn nữa tất cả các cơ quan, đơn vị, cộng lại cũng khôngg đủ trăm người. Nhưng là có nhiều phòng ban, quy củ cũng nhiều, mỗi ngày đều quy định số lượng giá đỗ cố định, hầu hết họ đều nói rất phiền và không thích, bọn họ chỉ thích mua ở các cửa hàng rau hoặc các hợp tác xã cung ứng. Như vậy có chứng từ, rất dễ thanh toán.
Điều này cùng ý nghĩ ban đầu của Hoa Chiêu có chút chênh lệch, đây cũng là một bài học. Bất quá cô không một chút nản chí. Nói thật, mỗi ngày thu vào hơn 1000 đồng, cô cầm mà có chút lo lắng đề phòng. Đây chính là năm 76, không phải là 86, càng không phải 96.
Hơn 1000, quá nhiều, ngắn ngủi nửa tháng, cô liền có 2 vạn đồng tiền!
Cũng trải qua tay nhiều người như vậy, cô sợ người nào đó đột nhiên không nghĩ ra mà bị bệnh đau mắt đỏ.
Đã đến lúc phải dừng lại.
Cũng là lúc thông báo tin cô mang thai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận