Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 316
"Tại sao đột nhiên trở lại? Còn mang người hai nhà về?” Diệp Danh hỏi.
Dựa theo kế hoạch, qua hai ngày nữa Hoa Chiêu mới trở về, vé máy bay cũng đã đặt xong, kết quả lại đột nhiên đổi vé, còn nhờ người tìm nhà, anh liền biết là có chuyện.
"Gặp phải chút chuyện.” Hoa Chiêu kể lại chuyện của một nhà Hoa Sơn.
Diệp Danh lập tức nhìn về phía mấy đứa nhóc trong phòng, chủ yếu là nhìn ba đứa nhỏ, sợ bọn chúng bị dọa.
Kết quả là ba đứa nhóc kia cũng giống như trước đây, làm nũng trước mặt Miêu Lan Chi.
"Không cần lo lắng cho bọn chúng, em phát hiện bọn chúng vô tâm vô phế, giống như không biết sợ hãi.” Hoa Chiêu nói.
Diệp Danh lập tức liếc cô một cái, thản nhiên nói: "Nói gì vậy, bọn chúng đây là... Trầm ổn, gặp chuyện không loạn."
"Nhưng chắc chắn bọn chúng cũng sợ hãi, em phải nói chuyện với chúng.” Diệp Danh nói.
"Không cần, em đã hỏi qua, bọn chúng nói có anh chị ở bên cạnh, cái gì cũng không sợ.” Hoa Chiêu nói.
Diệp Danh cười một chút: "Thật thông minh.”
Hoa Chiêu...
"Nuông chiều như vậy sẽ làm hư bọn trẻ.” Hoa Chiêu nói.
"Vậy bọn chúng có gì không tốt sao?” Diệp Danh hỏi.
Hoa Chiêu.....
Diệp Danh cười, nói anh cưng chiều bọn nhỏ? Người yêu thương bọn trẻ nhất chính là vợ chồng nhà này!
"Ai nói... Em xuống tay rất tàn nhẫn, còn nỡ đem bọn chúng ra dụ sói, đáng tiếc sói quá ngu ngốc, ăn không nổi.” Hoa Chiêu nói.
"Nhưng không biết tính tình không sợ hãi này có tốt không, cho rằng thiên hạ đều là người tốt, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?” Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Danh suy nghĩ một chút rồi nói: "Được anh biết rồi, sau này tìm cơ hội xem lại, em trở về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong anh đi vào trong phòng, gọi một mình Tiểu Thận Hành đi.
Hiện tại quan trọng nhất chính là áp chế sát tính của tên nhóc này.
Thằng nhóc này vừa mới nói đến chuyện mình đá mấy người, cao hứng bừng bừng, mặt mày hớn hở, rất đắc ý.
Điều này một chút cũng không tốt.
Kết quả Diệp Danh bị một câu nói của nó chặn lại: "Mấy người kia không thể đá sao? Cha nói, đối xử với loại người xấu này, có thể phản công hết cỡ! Huống chi cháu chỉ thay mấy quả trứng của bọn hắn, lại không phải lấy mạng bọn hắn."
Diệp Danh: "…Trứng đối với đàn ông mà nói khả năng… Được rồi, về sau cháu tuyệt đối phải biết tự bảo vệ tốt chính mình, hiểu không?"
Không bị mắng, ngược lại còn được quan tâm, Tiểu Thận Hành lúc này mới vui vẻ gật đầu.
Diệp Danh bật cười: "Còn nữa, sau này đắc ý không nên bày ra trên mặt."
“Dạ, phải đặt nó trong lòng, cháu biết." Tiểu Thận Hành ngoan ngoãn nói.
Thằng nhóc ngoại trừ tay chân nhanh nhảu, kỳ thật tính tình rất tốt, nghe lời, ngoan, một chút cũng không phản nghịch, làm cho người ta thích vô cùng.
Diệp Danh xoa tóc nó, chơi với nó nửa ngày mới thả đi.
......
Sáng sớm hôm sau, Hoa Chiêu đi thăm thím Mã và Mã Thu Bình.
Cô phải đi kiểm tra một chút, cô sợ Mã Thu Bình sắp sinh.
Cô đã hỏi qua, Mã Thu Bình đối với ngày dự sinh gì đó một chút cũng không biết, chỉ đánh giá mình hiện tại đã tám chín tháng, đến lúc sinh tự nhiên sẽ sinh.
Gặp Mã Thu Bình, Hoa Chiêu bắt mạch cho cô ấy trước, lại sờ sờ, kiểm tra một chút.
"Cũng được, chị đoán còn hơn nửa tháng nữa là có thể sinh.” Hoa Chiêu nói.
Mã Thu Bình sờ bụng, đột nhiên hỏi: "Đứa nhỏ này, em có thể không cần không?"
Đối với đứa bé trong bụng này, cô ấy một chút cũng không chờ mong, thậm chí muốn bỏ đi....
Lúc trước người ở phòng kế hoạch hóa gia đình mấy lần đến thôn, cô ấy đã muốn đi ngang qua trước mặt người ta, sau đó bị bắt đi, phá thai.
Đáng tiếc tâm tư của cô ấy bị một nhà Hoa Đại Ngưu phát hiện, sau đó đánh cho cô ấy không xuống được giường, lại nhốt cô ấy trong hầm.
Mấy người kế hoạch hóa gia đình đến nhà không tìm được cô ấy, cũng sợ hãi một nhà Hoa Đại Ngưu, ngược lại không làm khó bọn hắn.
Còn có thể làm gì? Phạt tiền? Một gia đình chỉ có bốn bức tường.
Bọn họ quản cũng không nghiêm khắc lắm, không đến mức xét nhà bới phòng ở, đã để cho Mã Thu Bình thoáng cái sinh thêm mấy đứa.
Hoa Chiêu im lặng, không nói gì.
Cô hiểu ý của Mã Thu Bình.
Nói một câu không dễ nghe, trong bụng cô ấy chính là đứa con bị cưỡng bức mà có, là con của kẻ thù, cô ấy không muốn rất bình thường.
Cho dù không phải bởi vì điều này, thêm một đứa nhỏ, cũng nhiều hơn một phần khó khăn.
Bên ngoài có 5 đứa con phải nuôi, 3 đứa còn khuyết tật, thêm một đứa nữa, cuộc sống của cô ấy không cần phải làm bất cứ điều gì khác, chỉ để phục vụ chúng.
Huống chi, trong lòng Mã Thu Bình kỳ thật rất để ý lai lịch của mấy đứa nhỏ này.
Hoa Chiêu biết lời nói của mình rất có trọng lượng, cho nên cô không dám mở miệng.
Mặc dù cô hiểu Mã Thu Bình, nhưng cô mở miệng liên quan đến một mạng sống, lại là mạng sống của một đứa trẻ nhỏ ...
Nếu là kiếp trước, cô chắc chắn sẽ giúp liên lạc với bệnh viện, nhưng đời này sau khi làm mẹ, cô không mở miệng được.
"Con cái của em, cuộc sống của em, em phải tự quyết định." Hoa Chiêu nói.
Thím Mã từ bên ngoài nấu xong bữa sáng vào phòng, nghe thấy sửng sốt, hỏi: "Đứa nhỏ gì? Quyết định cái gì?”
Mã Thu Bình cũng không giấu bà ấy, nói: "Mẹ, đứa nhỏ này con không muốn."
Không nghĩ tới thím Mã lập tức nóng nảy.
"Con nói lời ngu ngốc gì vậy? Đứa nhỏ này con phải sinh! Con nhất định phải sinh! Bên ngoài có năm đứa, hai đứa khuyết tật, một kẻ ngốc, hai đứa không thân với con, con chỉ có thể trông cậy vào đứa trong bụng này!"
Thím Mã vội vàng nói: "Hiện tại thoát khỏi Hoa Long, không có ai ở phía sau xúi giục, con đối xử tốt với đứa nhỏ này, nó chắc chắn sẽ thân thiết với con! Khi con già đi chỉ có thể trông cậy vào nó để dưỡng già! Chắc chắn đấy!"
Ánh mắt Mã Thu Bình sáng lên, đáy mắt bài xích lập tức không còn.
Con người rất thực tế . . . .
Đời này cô ấy không muốn lập gia đình nữa, nhìn thấy đàn ông cô ấy liền sợ hãi.
Già rồi trông cậy vào ai?
Ba đứa nhỏ bị khuyết tật, hai đứa hung hãn, có lẽ giống như mẹ nói, trông cậy vào đứa trong bụng này.
Hoa Chiêu nhìn thím Mã cười, người lớn tuổi quả nhiên rất có trí tuệ trong cuộc sống.
"Em cũng đừng quá buồn, Lão Đại và Lão Ngũ còn có thể trị liệu, về sau nếu được dạy dỗ tốt, chắc chắn cũng là những đứa trẻ tốt, cho nên làm mẹ vẫn không nên quá thiên vị.
Hoa Chiêu nói: "Về phần Hoa Mãn và Hoa Điền, thật sự phải dạy dỗ thật nghiêm khắc, bằng không về sau sẽ gây phiền toái cho hai người.”
Mã Thu Bình lập tức nhíu mày: "Bọn chúng không gọi Hoa Mãn và Hoa Điền nữa, gọi là Hoa Lão Nhị và Hoa Lão Tứ!"
“Không đúng.” Mắt Mã Thu Bình đột nhiên sáng lên hỏi: "Bọn chúng có thể đổi họ không? Em không thích chúng mang họ Hoa! Chị có thể đổi chúng sang họ Mã không?"
“Có.” Hoa Chiêu nói: "Đây đều là chuyện nhỏ."
Quan hệ và hộ khẩu của Mã Thu Bình còn đang ở thôn Kháo Sơn, để Triệu Lương Tài làm một tờ chứng minh rồi tìm người đến đồn cảnh sát sửa là được.
Mã Thu Bình cười.
Hoa Mãn và Hoa Điền đang ở góc tường nghe vậy không chịu, xông vào: "Chúng tôi không đổi tên! Chúng tôi gọi là Hoa Mãn và Hoa Điền! Chúng tôi không muốn bị gọi là Lão Nhị Lão Tứ! Thật khó nghe!"
Hai đứa vừa hét vừa xông về phía Mã Thu Bình và Hoa Chiêu.
Chúng không thích người phụ nữ muốn đổi tên cho chúng chút nào!
Mã Thu Bình nổi giận, sớm biết sinh ra hai thứ như vậy, lúc trước cô ấy đã....
Thím Mã cũng tức giận, từ trên người hai đứa nhỏ này, bà thấy được đức hạnh của một nhà Hoa Đại Ngưu!
Thực sự không mặc kệ được.
Bà xông tới nắm lấy cổ áo hai đứa, một tay một đứa, xách đi ra ngoài, vừa đi vừa hô.
"Lão Đại Lão Tam Lão Ngũ! Lại đây đánh cho bà!” Thím Mã nói.
Hoa Lão Đại Lão Tam Lão Ngũ bình thường cũng không ít lần bị Hoa Mãn và Hoa Điền bắt nạt, bọn chúng là tầng cao nhất của chuỗi sinh vật Hoa gia, bắt nạt ba phế vật tầng dưới cùng là chuyện thường ngày.
Ba đứa nhỏ này còn chưa rõ tình cảnh hiện tại không giống trước kia, thím Mã muốn cho bọn chúng biết.
Bà không muốn ba đứa trẻ bà vất vả nuôi lớn này bị hai đứa hung dữ của Hoa gia bắt nạt!
Tuy rằng cũng là con gái bà sinh ra, nhưng bởi vì hoàn cảnh lớn lên không giống nhau, ở trong lòng bà cũng có hai đãi ngộ hoàn toàn khác nhau.
Thím Mã xách người vào một gian phòng trống, đóng cửa lại bắt đầu đánh.
Cây nhỏ không sửa không mọc thẳng được, đứa trẻ không đánh không thành người. Không đánh vào đầu đã là sự từ bi cuối cùng của người làm bà ngoại.
Hoa Lão Đại ở cửa nhìn trong chốc lát, buông Hoa Lão Tam và Hoa Lão Ngũ ra, chính mình gia nhập vào....
Hoa Chiêu nhập gia tùy tục, hiện tại cũng không khuyên các bà không thể đánh con... Nếu cô nói ra lý thuyết này, mọi người sẽ nghĩ rằng cô đang khoe khoang con cái của mình vâng lời.
Đợi một hồi lâu, thím Mã mới trở về.
Bà thần thanh khí sảng, oán khí nhiều năm hình như đã tiêu tan một chút...
Hoa Chiêu hỏi bà ấy sắp xếp sau này.
"Thím nào có sắp xếp gì." Thím Mã nhất thời khẩn trương xoa tay: "Sau này thím đều nghe theo cháu."
Đây không phải là lần đầu tiên bà vào thành phố, nhưng huyện thành sao có thể so với thủ đô?
Đêm qua một đường từ sân bay về nhà bà đã nhìn đến ngơ ngác rồi.
Sáng nay bà dậy sớm, nghe náo nhiệt bên ngoài sân, bà cũng tò mò muốn chết, nhưng bà không dám ra ngoài, chỉ sợ đi ra ngoài lạc sẽ không về được.
Về phần sống như thế nào ở thủ đô, bà càng không có một chút ý tưởng nào.
"Thế này, có một số công việc cho thím chọn.” Hoa Chiêu nói: "Vào nhà máy làm công nhân, đi căng tin sau bếp hỗ trợ, đến cơ sở rau làm việc, mỗi nơi đều là doanh nghiệp tư nhân, chỉ trả lương, không có phúc lợi khác, không được phân nhà cửa." Hoa Chiêu nói trọng điểm cho bọn họ trước.
Tìm một đơn vị nhà nước để làm việc thực sự sẽ như vậy, trả tiền lương, chia nhà, có lương hưu, nửa đời sau không phải lo lắng.
Nhưng 88 năm, các doanh nghiệp nhà nước hoạt động kém, không phải đóng cửa, thì đang trên đường đóng cửa.
Con cháu công nhân nhà mình còn an bài không được, tiếp nhận người ngoài rất khó, trừ phi người ngoài này có sở trường, có chỗ dựa vững chắc.
Tuy rằng cô là chỗ dựa rất vững chắc, nhưng thím Mã và Mã Thu Bình tự mình đứng lên cũng rất khó.
Bọn họ đều chưa từng đi học, không biết chữ, có thể viết tên mình hay không là một chuyện.
Các bà cũng chưa từng tới thành phố, căn bản không biết cuộc sống trong thành phố rất quanh co vòng vèo.
Để họ vào nhà máy làm công nhân, cũng giống như để cho công nhân xuống đất làm nông nghiệp.
Làm cũng có thể làm, nhưng chắc chắn sẽ làm không tốt, muốn làm tốt phải mất một thời gian dài.
Hơn nữa sẽ khó hòa hợp với những người xung quanh.
Thanh niên tri thức đã chứng minh điều này.
Kinh nghiệm sống của thím Mã không phong phú, nhưng bà đủ khôn ngoan trong cuộc sống, Hoa Chiêu nghĩ đến chính bà cũng nghĩ đến.
Nghe Hoa Chiêu giải thích chi tiết về sự khác biệt của ba công việc, bà lập tức chọn: "Thím đến cơ sở rau, làm việc nhà nông, cái này thím biết, có thể làm được!"
Nụ cười của bà ấy lớn hơn, nỗi lo lắng cuối cùng trong lòng cũng không còn nữa.
Bà chỉ sợ Hoa Chiêu dựa vào quan hệ đưa bà vào một nhà máy nào đó, sau đó bà vụng về làm không tốt, bị người xung quanh chê cười, làm cho Hoa Chiêu mất mặt, thậm chí vì làm sai mà bị đuổi việc bị phạt.....
Chuyện không tốt bà đều nghĩ đến, ngày hôm qua hơn nửa đêm không ngủ chỉ lo lắng chuyện này.
Hiện tại nghe Hoa Chiêu nói để cho bà đi trồng trọt, còn có tiền lương! Một tháng 100 dồng! Bà rất phấn khích.
Đột nhiên bà phản ứng lại, ngay lập tức nói: "Không phải cháu đang chăm sóc bọn thím chứ? Chỉ trồng trọt đã một tháng 100 đồng? Không cần, cháu trả người khác bao nhiêu cứ trả cho bọn thím bấy nhiêu, đừng chiếu cố bọn thím!”
"Cháu đã chiếu cố nhà thím quá nhiều, thím không biết phải báo đáp cháu như thế nào cho phải, lấy thêm tiền, bọn thím cũng không có mặt mũi! Tiền này phỏng tay, bọn thím không muốn! Người khác bao nhiêu thì trả cho thím bấy nhiêu, thậm chí, trả một nửa cũng được!” Thím Mã nói.
Hoa Chiêu cười: "Vậy khó mà làm được, người khác đều là công nhân cũ làm việc rất lâu rồi, tiền lương cao hơn thím nhiều, thím là mức lương cơ bản nhất, không ai ít hơn thím đâu."
Thím Mã và Mã Thu Bình đều ngẩn người, sau đó không tin.
Tiền ở thủ đô dễ kiếm như vậy sao? Trồng trọt 100 đồng một tháng là lương tối thiểu?
Các bà chỉ biết, công nhân ở đơn vị tốt của huyện thành, một tháng cũng chỉ mấy chục đồng, phải là lãnh đạo, một tháng mới có thể đạt tới 100 đồng.
Họ dựa vào cái gì mà có lương lãnh đạo? Hoa Chiêu vẫn chiếu cố bọn họ.
"Không giống, chỗ cháu là doanh nghiệp tư nhân, không phân phòng, tiền lương cao hơn đơn vị nhà nước một chút, nếu không không dễ tuyển người.” Hoa Chiêu nói.
Bây giờ về cơ bản các doanh nghiệp tư nhân lớn đều như vậy, tiền lương cao hơn so với các doanh nghiệp nhà nước, nếu không không có ai đi.
"Được rồi, thật sự không lừa gạt hai người, chờ thím đi làm hỏi thăm một chút là biết, thật sự là thấp nhất đấy, muốn tăng lương phải làm thật tốt.” Hoa Chiêu nói.
"Làm thật tốt, thím nhất định sẽ làm thật tốt!” Thím Mã lau nước mắt nói.
"Còn em thì sao... Em có thể đi làm không?” Mã Thu Bình đột nhiên nhỏ giọng mở miệng.
Lúc trước hoa Chiêu nói với mẹ cô ấy, hình như có thể đi làm chỉ có mẹ cô ấy.
Cô ấy cũng muốn có một công việc.
Thấy Hoa Chiêu nhìn qua, Mã Thu Bình vội vàng nói: "Em còn có sáu đứa con phải nuôi, mẹ em lớn tuổi, nhiều năm như vậy vì em mà chịu không ít tội, em bất hiếu... Em không thể liên lụy bà ấy nữa, em muốn nuôi con và nuôi bà ấy!"
Hoa Chiêu tán thưởng nhìn cô ấy, trải qua nhiều chuyện đau khổ như vậy, cô ấy không phát điên, không từ bỏ, còn muốn tự lực cánh sinh, sống thật tốt.
Điều này nhất định phải được ủng hộ!
"Nữ công nhân của công ty chị đều được nghỉ thai sản, 6 tháng nghỉ thai sản, ngày mai em và thím Mã vào nhậm chức, sau đó có thể nghỉ thai sản, chờ 6 tháng sau mới đi làm cùng.” Hoa Chiêu nói.
"Về phần bọn nhỏ, trong thành phố có nhà trẻ, mấy tuổi cũng nhận, mấy tháng cũng nhận, giá cả cũng không đắt, hơn nữa bộ phận này xem như phúc lợi của đơn vị, đơn vị phụ trách.” Hoa Chiêu nói.
Đây quả thật là phúc lợi của tất cả nhân viên dưới trướng cô, hiện tại giáo dục bắt buộc chín năm mặc dù đã lập pháp, nhưng vẫn chưa phổ cập, học tiểu học trung học cơ sở vẫn phải nộp chút tiền ủng hộ giáo dục.
Điều này vẫn là áp lực cho một số gia đình, bởi vì sinh nhiều con!
Nhưng chút tiền này Hoa Chiêu không quan tâm, phòng ốc cô không phân, chút học phí này vẫn có thể chi trả.
Nghe nói có trường mẫu giáo có thể đưa vào ngay cả đứa nhỏ mấy tháng, thím Mã và Mã Thu Bình nhẹ cả người.
Họ có thể rảnh tay kiếm tiền, một tháng 100, hai người là 200, một năm là 2400, ngày tốt lành đã đến rồi sao?
Con người quả nhiên phải sống lâu, luôn có thể có hy vọng.
"Nếu qua cơ sở rau quả làm việc thì ở trong nội thành có chút không thích hợp, cháu sẽ tìm nhà khác cho hai người.” Hoa Chiêu nói.
Cơ sở rau ở ngoại ô, hiện tại tuy rằng đã có xe buýt, nhưng công việc của cơ sở rau thường bắt đầu khi trời chưa sáng, phải dậy sớm hái rau đóng hộp, đưa đi bán.
Thực sự không thích hợp cho người sống trong nội thành.
Thím Mã đối với chỗ ở không có yêu cầu gì, cho bà một cái lều bà cũng không ghét bỏ!
Hoa Chiêu thấy bộ dạng sốt ruột của bọn họ, hôm đó liền phân phó đi xuống, bảo Lý Nguyên hỗ trợ tìm nhà và liên lạc với nhà trường.
Còn dẫn bọn họ trực tiếp đến cơ sở rau củ.
Sau nhiều năm xây dựng, cơ sở rau hiện nay đã thay đổi rất nhiều.
Tuy rằng đều là trồng trọt, nhưng mà có khoa học kỹ thuật nên cảm thấy cao cấp hơn.
Hàng chục mẫu đất bỏ hoang ban đầu của nhà máy, tất cả đều trở thành cơ sở đào tạo hạt giống.
Một nhà kính lớn.
Các nhân viên ra vào đều mặc áo khoác trắng, thậm chí đeo khẩu trang.
Một số phòng làm việc phải vô trùng.
Các nhà kho và tòa nhà văn phòng đã được xây dựng lại, hiện đại hơn và đẹp hơn.
Bên ngoài cơ sở rau là con đường rộng rãi bằng phẳng, hai bên đường đều là xe tải chờ kéo hàng.
Một đường đi vào, thím Mã và Mã Thu Bình lại bắt đầu sợ hãi.
Nếu như vậy, không biết bọn họ có làm được không.
Hoa Chiêu nhìn thấy Lý Nguyên đang muốn ra khỏi cửa, trực tiếp hỏi hắn hiện tại nhà kính còn có việc gì mà hai người bọn họ có thể đảm nhiệm không.
"Có rất nhiều việc.” Lý Nguyên nói: "Nhà kính rau 200-299 đang vào mùa thu hoạch, mỗi ngày đều có rất nhiều người hái, cần mấy người giám sát.”
“Nhà kính nấm 300-330 cũng đang được nuôi dưỡng mới, cái này cần một chút hàm lượng kỹ thuật, đoán chừng bọn họ..."
"Được rồi, để bọn họ chọn một nhà kính lớn phụ trách kiểm tra chất lượng đi." Hoa Chiêu quay đầu nhìn thím Mã và Mã Thu Bình: "Được không?"
Thím Mã muốn gật đầu, lại do dự.
Chỉ nghe Hoa Chiêu nói, bà đã nghe hiểu, là nhìn người khác hái rau, xem bọn họ hái được không.
Chuyện này bà cảm thấy mình biết, nhưng đứng ở đây, bà lại cảm thấy mình có thể không biết.
Môi trường xa lạ khiến bà không tự tin.
Hoa Chiêu trực tiếp dẫn bọn họ đến cơ sở trồng rau bên cạnh.
Đây là một nhà kính trồng rau lớn, trồng rau thành từng mảng.
Người ta nói rằng rau trồng trong nhà kính không tốt, trái mùa, không lành mạnh.
Nhưng trong thời đại này, có ăn là tốt.
Bây giờ không chỉ khoa học và công nghệ lạc hậu, công nghiệp lạc hậu, nông nghiệp cũng lạc hậu.
Hầu như tất cả đều dựa vào trời để ăn, ngô trồng không bón phân hóa học và không dùng thuốc trừ sâu, ngược lại hoàn toàn tự nhiên không ô nhiễm, nhưng sản lượng mỗi mẫu chỉ 400 kg.
Các loại lương thực, rau quả khác đều có cùng đạo lý, hơn nữa hầu như không nhập khẩu lương thực, cho nên dân chúng mới đói.
Vấn đề đầu tiên bây giờ là trồng, ăn vào miệng, không đói.
Hơn nữa sản phẩm của Hoa Chiêu, cô có thể cam đoan không dùng thuốc trừ sâu hoặc ít thuốc trừ sâu, không bón phân hóa học hoặc ít phân bón hóa học, chẳng những ăn không c.h.ế.t người, còn có thể rất ngon.
Nhà kính này trồng ớt xanh, nguyên một đám ớt xanh to cỡ nắm tay, như nước trong veo xanh mơn mởn, nhìn là biết ăn ngon rồi.
Có người đang hái.
Công việc này rất đơn giản, lấy kéo cắt xuống là được.
Sau đó tập trung lại với nhau, có người đóng hộp theo kích cỡ khác nhau, thuận tiện kiểm tra chất lượng ớt.
Những người khác thỉnh thoảng đi một vòng quanh đất để xem những người phụ nữ được thuê tạm thời này hái có sạch sẽ, có làm hỏng cây hay không.
Công việc hái lượm không cần kỹ thuật, cũng không thường xuyên, một năm làm việc vài đợt, một ngày làm việc vài tiếng, cho nên bọn họ đều thuê người trong thôn xung quanh làm công nhân tạm thời.
Và bệnh đỏ mắt là một căn bệnh đáng sợ, mỗi người đều có thể bị.
Có người thiếu mắt nhìn cảm thấy cơ sở rau kiếm được rất nhiều tiền, mà bọn họ làm việc một giờ chỉ trả mấy đồng, 1 đồng, còn chưa đủ mua mấy cân ớt.
Không phải là một quốc gia xã hội chủ nghĩa sao? Họ đang bóc lột!
Vì vậy, có người phá hủy, cố ý làm hỏng ớt, hoặc kéo cả cây lên.
Bởi vì điều này, mỗi nhà kính mới đặc biệt có hai giám sát viên, loại bỏ rất nhiều người có lòng dạ bất chính, những điều như vậy mới không còn.
Thím Mã nhìn kỹ nửa ngày, cảm thấy công việc này bà có thể làm.
Lý Nguyên lập tức phân phối cho bà một nhà kính lớn, hận không thể để bà làm việc ngay lập tức.
Những người kiểm tra chất lượng này là nhân viên chính thức của công ty họ, vì vậy không phải ai cũng có thể làm, phải chọn những người trẻ tuổi, có trình độ học vấn lại có thể làm nông.
Loại người này không dễ tìm, học sinh tốt nghiệp trung học nào nguyện ý trở về làm ruộng?
Bây giờ tốt nghiệp trung học cũng được coi là có trình độ học vấn cao, tất cả đều thích làm việc trong thành phố, không thích đến "nông thôn" trồng trọt, nói ra xấu hổ.
Nhưng bọn họ lại không muốn tuyển những người phụ nữ lớn tuổi ở nông thôn xung quanh, nhiều chuyện, còn thích cậy già lên mặt.
Cho nên nói là một nhà kính lớn có hai người kiểm tra chất lượng, nhưng hiện tại lại thiếu nghiêm trọng, trên thực tế là một người quản nhiều người.
Một nhà kính lớn đang được thu hoạch, mấy nhà kính khác vẫn chưa thu hoạch.
Thím Mã tuy rằng tuổi tác không nhỏ, hơn nữa còn là bác gái nông thôn, nhưng bà có quan hệ với Hoa Chiêu, không ai dám nói gì.
"Anh tìm nhà và trường học, tìm được thì họ có thể đến làm việc vào ngày mai." Hoa Chiêu nói với Lý Nguyên.
"Phòng thì dễ tìm, tôi đang muốn dọn nhà cho thuê, cho người khác tôi không yên tâm, nếu là đồng hương của cô, vậy thì không thể tốt hơn.” Lý Nguyên nói.
Hắn vì thuận tiện công tác mà mua nhà ở trấn cách đó không xa, sau đó bọn nhỏ đều nhận được nhận vào trường học ở thủ đô, vì con cái đi học thuận tiện, hắn lại mua nhà ở trong nội thành.
Bây giờ hắn cũng được giao xe hơi, cũng không cần phải dậy sớm để hái rau, nên hắn lái xe đi về mỗi ngày.
Căn nhà trong trấn thì bỏ không.
Vốn hắn cũng không muốn cho thuê, không thiếu chút tiền kia, nhưng Hoa Chiêu cần, vậy thì không thành vấn đề.
Đoàn người ngồi xe của hắn đến nhà hắn trong thị trấn, 10 dặm đường, không xa không gần.
Là một căn nhà gạch ngói đỏ, năm phòng, sạch sẽ gọn gàng, đồ nội thất bên trong vẫn đầy đủ.
Thím Mã và Mã Thu Bình quyết định ở lại luôn, về phần mấy đứa nhỏ trong nội thành, phiền Hoa Chiêu đưa về cho bọn họ.
Cũng không tính là phiền toái, Hoa Chiêu gọi điện thoại, liền có vệ sĩ đưa người tới đây.
Cùng thím Mã ăn một bữa cơm, lại chẩn mạch cho Mã Thu Bình, dặn dò cô ấy một ít lưu ý, Hoa Chiêu liền rời đi.
Nhưng lúc đi cô đã nói Lý Nguyên tạm ứng cho bọn họ một tháng lương.
Cô đối với mẹ con này, có chút áy náy, bọn họ rốt cuộc cũng bị cô làm liên lụy.
Tuy rằng thủ phạm là Hoa Long, nhưng nếu không phải thím Mã có quan hệ tốt với cô, hiện tại có lẽ không cần phải chịu tội này.
Người chịu tội có thể là người khác....
Không được, vẫn phải xử lý Hoa Long.
Bận rộn hơn nửa ngày, Hoa Chiêu mới quay trở lại căn nhà của Đường Phương Hà.
Bà Hoa và Hoa Diệp vẫn còn ở đây.
Hoa Diệp bị đánh không thành hình, Hoa Chiêu cho cô ấy một lọ thuốc mỡ, bôi 2 ngày, hiện tại miễn cưỡng có thể nhìn.
"Bà nội ba, cô cô, hai người có tính toán gì?” Hoa Chiêu hỏi.
Không có người ngoài, chân bà Hoa mềm nhũn muốn quỳ xuống với Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu vội vàng tránh ra, kéo bà ấy lên.
"Bà nội ba làm gì vậy?"
“Tôi xin lỗi cô! Tôi suýt nữa đã làm hại con cô!” Bà Hoa khóc nói.
Hiện tại càng nghĩ bà càng sợ hãi, trong núi kia lại có hổ!
Mấy đứa nhỏ lên núi lại đụng phải hổ!
Cũng may bọn chúng không có việc gì, bằng không cái mạng già này của bà cũng không đủ bồi thường.
"Bà đã nói cho tôi biết chân tướng trước, người kiên trì muốn đi là tôi, không phải bà nội ba, bà không cần xin lỗi.” Hoa Chiêu nói.
Bà Hoa dừng một chút, hình như thật đúng là có chuyện như vậy....
"Đó cũng do tôi không đúng, nếu tôi không về nhà, sẽ không có chuyện này, cũng không liên lụy đến Diệp Tử, thiếu chút nữa bị người ta đánh chết."
Bà Hoa nhìn vẻ mặt xanh tím của Hoa Diệp rất đau lòng.
Mấy đứa con trai của bà đều sinh ra vô ích, chỉ có một đứa con gái này có thể trông cậy.
Hoa Diệp ngược lại chỉ nói: "Lúc này mẹ đã biết bọn hắn là người như thế nào rồi chứ? Mẹ còn muốn quay về nữa không? Đừng để một ngày nào đó mẹ lại nhớ mấy đứa con trai của mình."
Cô ấy cảm thấy rất phiền, thực sự có chút oán giận mẹ.
Lúc trước cô ấy đã nói không thể trở về, bà ấy lại nhất định đòi về, còn cái gì mà lá rụng về cội, cái gì mà con trai không dám đánh bà ấy.
Phải, không đánh bà ấy, chỉ suýt g.i.ế.c cô ấy!
Vào thời điểm đó, cô ấy thực sự cảm thấy mình sắp chết.
Còn thiếu chút nữa liên lụy đến Hoa Chiêu.
"Không trở về, không trở về nữa, mẹ c.h.ế.t cũng c.h.ế.t ở bên ngoài! Không bao giờ trở lại thôn nữa! Chờ sau khi con không còn, có thể nói con trai con chôn chúng ta cùng một chỗ được không?" Bà Hoa có chút hèn mọn nói.
Bà vẫn sợ làm cô hồn dã quỷ, còn sống bị người bắt nạt, c.h.ế.t bị quỷ ức hiếp.
Hoa Diệp im lặng nhìn bà, không hiểu nổi suy nghĩ của bà ấy.
Hoa Chiêu lại có thể hiểu được, cô đã từng cùng rất nhiều khách hàng lớn tuổi nói chuyện phiếm, bọn họ đều huy động nhân lực để chọn cho mình một phần mộ, xây mộ.
Thực sự nghĩ rằng sẽ có một cuộc sống khác sau khi chết.
Cũng sợ mình làm quỷ bị bắt nạt, cho nên đều phải chôn ở trong phần phần tổ tiên, người một nhà, có người chiếu cố.
"Chuyện quá khứ chúng ta không đề cập tới, hiện tại làm sao bây giờ? Cô có nói với chồng mình không?” Hoa Chiêu hỏi Hoa Diệp.
"Không nói nữa, không làm cho hắn lo lắng.” Hoa Diệp nói: "Tôi điều dưỡng vài ngày, chờ mặt tốt rồi sẽ trở về."
Cô ấy có chút ngượng ngùng nhìn Hoa Chiêu, như vậy còn phải phiền toái Hoa Chiêu giúp đỡ cô ấy vài ngày.
"Chỉ là chuyện nhỏ.” Hoa Chiêu nói.
Ngày hôm sau, cô sai người đưa tới cho bọn họ một đống đặc sản thủ đô, sau đó không xuất hiện nữa.
Rốt cuộc cũng là người nhà hoa sơn, trong lòng cô vẫn có chút không chịu nổi....
Cô lại đến vùng ngoại thành, đón Hoa Lão Đại Hoa Lão Tam Hoa Lão Ngũ đến bệnh viện.
Chân của Hoa Lão Đại cần phẫu thuật.
Cô mời một bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình rất lợi hại ở thủ đô đến chẩn trị.
Đối phương nhìn phim chụp xquang gật gật đầu: "Vấn đề không lớn, nếu như cô lại tự mình nấu mấy hộp thuốc mỡ, Trung Tây kết hợp, cùng điều trị, hiệu quả càng tốt."
Ánh mắt bác sỹ già lóe lên, nhìn Hoa Chiêu hỏi: "Tôi đối với Đông y không hiểu lắm, cô nói cao Hắc Ngọc Đoạn trên TV kia có thật không vậy? Thực sự?"
Hoa Chiêu bây giờ là người trong giới.
Ông Tôn đặc biệt nổi tiếng, Hoa Chiêu thường xuyên bị ông Tôn treo trên miệng cũng nổi danh.
"Ha ha, đương nhiên là thật, đông y rất tinh thâm, cái gì cũng có.” Hoa Chiêu nói.
Trong đông y có rất nhiều phương thuốc để nối xương dưỡng cốt, trở về cô sẽ phối cao "Hắc Ngọc Đoạn " cho đứa nhỏ này.
"Vậy được, khi cô dùng thuốc cho tôi xem một chút, tôi muốn thấy sự thần kỳ của Đông y” Bác sỹ nói.
"Còn cần nhìn từ trên người đứa nhỏ này sao? Từ hai bệnh nhân khác đã có thể nhìn thấy!" Một bác sĩ bước vào.
Hoa Chiêu nhận ra, đây là bác sỹ chủ trị của Lưu Minh và Chu Binh.
Hôm nay cô đang định đi gặp họ.
"Họ đã hồi phục như thế nào rồi? Đứt gân chân có thể phục hồi không?” Hoa Chiêu hỏi.
Bác sĩ nghiêm túc nói: "Nếu là người khác, tôi khẳng định nói cho hắn biết là không thể, dây thần kinh đứt chính là đứt, không nối được, nếu không sao có nhiều bệnh nhân bị liệt ngoại thương như vậy?”
"Nhưng mà, hai người bọn họ có chút kỳ quái, sáng nay lúc tôi kiểm tra, chân bọn họ thế nhưng đã có thể hoạt động rất nhẹ, tuy rằng động tác rất nhẹ, nhưng quả thật bị thần kinh chi phối hoạt động, không phải vô ý thức, chuyện này thật thần kỳ!"
Bác sỹ nhìn chằm chằm Hoa Chiêu: "Tôi đã xem qua cô làm phẫu thuật đơn giản cho bọn họ, thành thật mà nói, nó không tốt lắm, chỉ là tùy tiện khâu lại, điều này chứng tỏ, là thuốc cô cho bọn họ dùng có tác dụng. Y học cổ truyền thực sự tuyệt vời!"
Hoa Chiêu thở phào nhẹ nhõm, thật sự quá tốt! Có thể cứu!
Hơn nữa cô học đông y cũng không uổng phí, nhìn xem, hiện tại bọn họ đều đem công lao đổ lên "Đông y".
Không phải là sự kỳ diệu của cô, mà là sự kỳ diệu của y học cổ truyền.
Hoa Chiêu khiêm tốn nói: "Đều là phương thuốc lão tổ tông truyền xuống, không nghĩ tới thật sự có tác dụng. Nhưng phương thuốc này đối với điều kiện cấp cứu cũng rất hà khắc, nhất định phải dùng trong vòng 10 phút sau khi bị thương, bằng không cũng không có hiệu quả."
Nghe cô nói như vậy, ánh sáng trong mắt bác sĩ phẫu thuật lập tức tắt ngúm.
Hắn vừa rồi còn muốn Hoa Chiêu cống hiến phương thuốc ra, tạo lợi ích cho dân chúng, hoặc là, cô bán thuốc mỡ này cũng được.
Nhưng trong vòng 10 phút?
Vậy cũng vô dụng.
Ai bị đứt gân kheo và gân chân có thể đến bệnh viện trong 10 phút?
Phải cắt đứt trước cổng bệnh viện mới được.
Hoa Chiêu vội vàng cùng bác sĩ chỉnh hình xác định thời gian phẫu thuật, ngay chiều nay, sau đó cô liền rời đi.
Đi gặp Lưu Minh và Chu Binh.
Hai người ở cùng một phòng bệnh, Tống Tuyết và Triệu Tuệ đều ở đây, bốn người nói chuyện cười đùa, một chút cũng không thấy u sầu, ngược lại còn rất vui vẻ rất kích động, đang chơi poker.
Hoa Chiêu: "... Lòng dạ mấy người cũng thực sự lớn. "
“Đúng vậy, đại nạn không c.h.ế.t tất có hậu phúc, sau này tôi chỉ chờ hưởng phúc!” Lưu Minh cười nói.
Chu Binh cũng cười hắc hắc: "Vừa rồi bác sỹ tới, nói chân của chúng tôi không có việc gì, rất có thể sẽ khôi phục. Tôi cũng không cầu khôi phục như lúc ban đầu, có thể xuống đất đi là được."
Trong lòng hắn cũng đã biết, chân còn có cảm giác, đi đường chắc chắn không thành vấn đề.
Vậy còn lo cái gì nữa?
Chỉ lo sau này không thể làm vệ sĩ cho Hoa Chiêu.
Nhưng hai người cũng là người gần bốn mươi tuổi, ở trong giới vệ sĩ tuyệt đối là tuổi nên nghỉ hưu, bọn họ sớm đã có chuẩn bị tâm lý.
"Lui cũng tốt, chờ xuất viện, nhanh chóng có con, sau này vợ con đuề huề, thật đúng là hưởng phúc.” Hoa Chiêu nói.
Hai người lập tức cười hắc hắc.
Nhưng Lưu Minh đột nhiên hỏi: "Anh Thâm đã trở lại chưa? Chu gia bên kia thế nào rồi?”
"Tôi cũng không biết, bên anh ấy vẫn không có tin tức gì." Hoa Chiêu nói.
Cô cũng không lo lắng, anh ấy chắc chắn sẽ ổn thôi.
Lưu Minh và Chu Binh cũng không lo lắng, lúc bọn họ đi Chu gia đã tàn phế, hiện tại chẳng qua là kết thúc hậu hoạn, với bản lĩnh của anh Thâm, khẳng định không thành vấn đề.
Lo lắng cho người ta, còn không bằng lo lắng cho mình.
Sau này sẽ làm gì?
Sao có thể không lo lắng? Ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Trước kia bọn họ quen với cuộc sống bộ đội, sau đó quen với công việc đi theo Hoa Chiêu.
Hiện tại không làm được vệ sĩ, sau này phải ra ngoài tự kiếm sống, bọn họ lo lắng.
Cũng không phải lo tiền, trong tay bọn họ có rất nhiều tiền, là lo không biết sau này mình nên làm gì mới tốt.
Nói đến đây, Lưu Minh và Chu Binh liếc nhau.
Lưu Minh mở miệng nói: "Bà chủ, chúng tôi có điều muốn nói, cổ phần của cửa hàng sủi cảo, chúng tôi không lấy nữa, cầm nhiều năm như vậy, chúng tôi rất xấu hổ, nếu thật sự cứ cầm mãi sẽ không có mặt mũi."
Cửa hàng sủi cảo kia, bọn họ có cống hiến gì?
Lúc trước cùng nhau làm việc, gói sủi cảo bán sủi cảo!
Kết quả là mỗi năm kiếm được rất nhiều đô la....
Lúc trước thật sự là tài lộc động lòng người, hơn nữa Hoa Chiêu chia cho rất nhiều người, lúc ấy bọn họ đều có phần.
Một mình hắn nói không cần, những người khác sẽ nghĩ gì?
Nhưng hiện tại, hắn không bảo vệ được Hoa Chiêu, thiếu chút nữa hại c.h.ế.t Hoa Chiêu!
Cho nên mấy ngày nay hắn và Lưu Minh, còn có người nhà đã thương lượng một chút, muốn đem cổ phần trả lại cho Hoa Chiêu.
Về sau cũng không phải là người của bà chủ, không bán mạng cho bà chủ nữa, lại không công lấy cổ phần của người ta, chuyện không có mặt mũi này bọn họ không làm được!
"Hai người thì sao?" Hoa Chiêu không cự tuyệt, mà hỏi Tống Tuyết và Triệu Tuệ.
Tống Tuyết nói: "Tôi không có ý kiến, bọn họ rút cổ phần thì rút, nhưng tiền lợi nhuận nhận được lúc trước, tôi sẽ không trả lại ha ha.... Tất cả để cho tôi chi tiêu! Ha ha, cũng trách cô, lúc trước khuyến khích chúng tôi mua nhà, hiện tại có mấy căn nhà, ở cũng không ở được, bán lại không bán được, muốn tiền không có, muốn nhà, ngược lại có thể cho cô."
Trong tay bọn họ có tiền, lại là rất nhiều tiền, tất nhiên sẽ không mua nhà cũ nát nhỏ, hoặc là một gian trong đại tạp viện, bọn họ đều là mua những căn nhà riêng.
Mấy vạn, mười mấy vạn, hai trăm vạn một căn.
Loại nhà này ít người mua được, nhà ai muốn bán mà không phải chờ đợi, không có người tranh đoạt, phải xem duyên phận mới có thể bán đi.
"Tiền lúc trước tôi đương nhiên sẽ không thu hồi, những căn nhà kia cô cũng đừng bán, đến lúc đó lưu lại cho con cháu, bọn chúng sẽ rất cảm tạ mấy người.” Hoa Chiêu cười nói.
"Tôi đoán chừng sẽ không, chờ bọn chúng kết hôn, chắc đều thích ở nhà lầu, không ai nguyện ý ở nhà gỗ, hoàn cảnh xung quanh quá kém.” Tống Tuyết nói.
Hoa Chiêu không phản bác, nhà mình có thể sửa chữa, để thêm 20 năm nữa cũng không thành vấn đề.
Nhưng môi trường xung quanh không thể dễ dàng thay đổi.
Những căn nhà của bọn họ đều là những căn nhà riêng, đầu hẻm kia của căn nhà khả năng đều là đại tạp viện, người tới người đi, chưa nói thới tình huống phức tạp.
Lưu Minh và Chu Binh đều không ở trong nhà mà mình mua, mà nhờ quan hệ mua nhà phúc lợi của một đơn vị nào đó.
Nhà lầu sạch sẽ và người không phức tạp.
"Dù sao tôi cũng đã nói rồi, giữ lại hay không tùy các người, đến lúc đó cũng đừng quay đầu lại tìm tôi khóc.” Hoa Chiêu nói.
Hiện tại những căn nhà riêng bị người ta ghét bỏ, tương lai sẽ có giá mấy ngàn vạn, đến hơn trăm triệu.
"Còn cô thì sao? Có ủng hộ hắn trả lại cổ phần của mình không?” Hoa Chiêu lại hỏi Triệu Tuệ.
Cô phải hỏi rõ ràng từng người một, đỡ cho tương lai gặp rắc rối.
"Tôi đương nhiên ủng hộ, tiền kia tôi đã sớm cảm thấy nóng tay, nhưng lúc trước không có cơ hội trả lại cho cô, hiện tại tốt rồi, cơ hội đã đến.” Triệu Tuệ nói xong, nhìn về phía Hoa Chiêu.
Lúc trước ta bị dọa, còn chưa kịp cảm ơn ngươi, cám ơn ngươi đã cứu ta!
Hoa Chiêu chẳng những cứu chồng cô, kỳ thật còn cứu cô và Tống Tuyết.
Hai người phụ nữ các cô rơi vào trong tay đám thổ phỉ hải bá kia, sẽ có kết cuộc gì?
Các cô không phải tiểu bạch hoa đơn thuần, các cô đều từng diễn qua các cảnh gặp ác bá phim truyền hình.
Kết cuộc kia tuyệt đối so với c.h.ế.t còn khó chịu hơn.
"Tiền nhà tôi không động vào, chỉ mới mua mấy căn nhà, ngược lại có thể trả lại cho cô.” Triệu Tuệ nói.
"Quên đi.” Hoa Chiêu cười: "Các người làm như vậy chính là đem người khác gác lên lửa nướng. Một cửa hàng bánh bao, mấy người không nói tôi cũng đã quên."
Tiệm sủi cảo hiện tại đều do Diêu gia quản lý, tài khoản cô cũng không nhìn, thật sự thiếu chút nữa đã quên.
"Chuyện thoái vốn, các người tự mình gọi điện thoại nói với Diệp Thư.” Hoa Chiêu nói.
Cô biết cách làm người của Lưu Minh và Chu Binh, cổ phần này tất nhiên sẽ rút, không trả lại hai người sẽ bất an.
Những người trong thời đại này luôn có thể làm ra một số điều mà các thế hệ sau sẽ cho là ngu ngốc.
"Sau này có tính toán gì không? Làm chút gì đó?” Hoa Chiêu hỏi.
Lưu Minh nói: "Chúng tôi đã suy nghĩ nhiều ngày, không nghĩ ra, hình như ngoài việc ở nhà trông con thì không có việc gì khác."
Tống Tuyết và Triệu Tuệ cũng muốn sinh con rồi.
Nhưng cả hai không có ý định từ bỏ sự nghiệp diễn xuất.
Các cô ngoại trừ diễn xuất cũng không biết làm gì khác, không thể nghĩ ra ý kiến gì cho người đàn ông nhà mình, để cho bọn họ tự mình nghĩ đi.
Lưu Minh và Chu Binh tham khảo mấy vệ sĩ đã nghỉ hưu trước đó, đại đa số bọn họ đều lấy tiền về quê.
Mua nhà ở quê, hiếu thảo với cha mẹ, lập gia đình lập nghiệp, có người làm ăn, có người nhờ quan hệ vào đơn vị.
Bọn họ không muốn về quê, bọn họ đã quen với cuộc sống ở thủ đô.
Họ cũng sẽ không làm buôn bán.
Vào đơn vị làm việc.... Đơn vị ở thủ đô không dễ vào như vậy, hơn nữa sau khi đi vào, bọn họ sẽ bị dán nhãn Diệp gia.
Đừng đến lúc đó không giúp được Diệp gia, ngược lại còn kéo chân bọn họ.
"Nhìn bộ dạng không hăng hái của hai người, tôi cũng lo lắng thay các người.” Hoa Chiêu cười nói.
Đương nhiên cô cũng hiểu, không phải người đàn ông nào cũng muốn trở thành tổng tài bá đạo, dốc sức cho sự nghiệp.
Một số người phù hợp với "bản chất trung thực".
"Nhưng tôi cũng không có đề nghị gì tốt, trước mắt hai người cứ dưỡng thương, sinh con, chiếu cố bọn trẻ, có lẽ một ngày nào đó sẽ nghĩ đến mình muốn làm gì.” Hoa Chiêu nói.
Trong tay cô bây giờ có một số doanh nghiệp, nhà máy thực phẩm, công ty bất động sản, nhà hàng, cơ sở rau.
Sắp xếp hai người rất dễ dàng.
Ví dụ như thím Mã và Mã Thu Bình, dễ dàng nhét vào.
Nhưng Lưu Minh và Chu Binh không được, an bài quá thấp không được, an bài quá cao cũng không được.
Mỗi giám đốc điều hành, tối đa 10 năm, nếu không thể tiếp tục thăng chức, cô sẽ thay đổi người.
Đến lúc đó sẽ tổn thương tình cảm.
Hơn nữa kỳ thật cô đã sớm nhìn ra, hai người này thích hợp cầm súng, chỉ đâu đánh đó, để bọn họ làm quản lý làm ông chủ, bọn họ không làm được.
Cho nên hãy làm cái gì mình muốn đi, cô hỏi một chút, chính là muốn ám chỉ bọn họ, chỗ cô không được, đừng tìm cô.
Quả nhiên, Lưu Minh và Chu Binh liếc nhau, trong mắt có chút thất vọng...
Nhưng cũng nằm trong dự đoán, mấy người vệ sĩ đã về hưu trước đây, người nào người nấy đều có quan hệ khá tốt với Hoa Chiêu và nhà họ Diệp.
Cũng có người muốn ở lại tiếp tục làm việc cho Hoa Chiêu, nhưng cô không giữ lại một ai đều cho họ về hưu.
Thật ra Hoa Chiêu cũng muốn giữ người.... Nhưng những người này chỉ thích hợp làm vệ sĩ, đánh đ.ấ.m rất giỏi, lại nghe lời.
Mà chỉ với những điều này thì không đủ để trở thành ông chủ.
Có thể trở thành vệ sĩ giỏi nhưng chưa chắc đã đảm đương nổi trách nhiệm của một ông chủ tốt.
Hoa Chiêu thay thuốc cho bọn họ xong, liền lập tức về nhà.
Ngày hôm sau, cô nhận được điện thoại của Diệp Thư.
Hai người xác định sẽ trả lại cổ phần Hoa Chiêu cũng đồng ý rồi, vậy Diệp Thư cũng không có gì ý kiến gì.
“Sao đột nhiên bọn họ lại muốn rút cổ phần?” Diệp Thư kỳ quái hỏi.
Vốn đang rất tốt, bọn họ đã nắm giữ cổ phần nhiều năm như vậy, chắc hẳn đã phát sinh chuyện gì đó nên bây giờ mới bất ngờ muốn rút khỏi chứ?
Lúc này Hoa Chiêu mới nhớ ra mình chưa nói cho cô ấy biết chuyện đã xảy ra trước đó, nhưng chuyện này không tiện kể chi tiết qua điện thoại, nên cô chỉ trả lời ngắn gọn: “Em thiếu chút nữa thì bị bắt cóc, bọn họ không bảo vệ được, bị đánh gãy gân chân.”
“A!!” Diệp Thư bên kia lập tức sợ hãi kêu lên: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Cách đây không lâu.” Hoa Chiêu nói.
“Em đợi chị, chị lập tức về nước!” Diệp Thư nói.
“Được, về đi, đưa cả Đại Bảo Tiểu Bảo và Tiểu Mỹ về cùng.” Hoa Chiêu nói: “Me rất nhớ chúng nó, thỉnh thoảng lại nhắc đến.”
Mấy năm nay Diệp Thư không hề nhàn rỗi, cô đã sinh ba đứa rồi.
Hai nam một nữ, đứa nhỏ nhất là con gái, tên là Diêu Mỹ, năm nay mới 3 tuổi, xinh xắn y hệt một con búp bê.
Miêu Lan Chi thỉnh thoảng lại nhớ đến mấy đứa cháu ngoại của mình.
“Được, đều đưa về hết, chị sẽ quay về!” Diệp Thư nói xong liền cúp máy.
Hoa Chiêu lập tức nói tin tốt này cho Miêu Lan Chi, Miêu Lan Chi nghe thấy cũng cười.
Còn nhớ năm đó điều khiến bà lo lắng nhất chính là việc Diệp Thư không có con. Không ngờ ngoài 30 tuổi con bé lại kết hôn, còn liên tiếp sinh cho bà 3 đứa cháu, chặn miệng những kẻ trước đó dám nói con gái bà không thể sinh.
Bọn trẻ nhà Hoa Chiêu nghe nói em trai em gái nhỏ sắp về, cũng rất vui mừng.
Có thể là do ma lực của huyết thống, tuy bọn chúng một năm chỉ gặp ba đứa nhỏ nhà Diệp Thư một hai lần, nhưng lại cực kỳ thân thiết, cứ như anh em ruột.
Diệp Thư bên kia không nói là trở về ngay, vẫn chưa đến kỳ nghỉ hè của bọn nhỏ, mà tạm thời công việc trong tay cô ấy cũng không thể bỏ xuống được, nên đành phải đợi thêm mấy ngày nữa.
Sau nửa tháng chờ đợi, Mã Thu Bình cuối cùng cũng sinh.
Y thuật của Hoa Chiêu rất lợi hại. Lúc trước nói cô ấy không sai biệt lắm thì nửa tháng nữa sinh, y như rằng sau nửa tháng đã sinh.
Đứa trẻ mà Mã Thu Bình sinh ra là con trai.
Sinh liên tiếp 6 đứa, tất cả đều là con trai. Nếu như ở gia đình bình thường khác, chuyện này sẽ khiến mẹ chồng vui mừng muốn chết.
Nhưng Mã Thu Bình lại chẳng có chút vui mừng nào.
Chẳng qua sau khi nghe những lời mẹ mình nói, cô ấy không còn cảm thấy chán ghét đứa trẻ này lắm nữa.
Hoa Lão Ddại và Hoa Lão Ngũ kết thúc việc trị liệu đã xuất viện.
Hai đứa nhỏ nằm viện, thím Mã và Mã Thu Bình không ở bên cạnh, hai người họ còn bận rộn kiếm tiền, trong tay không có tiền sẽ khiến bọn họ càng lo lắng.
Hoa Chiêu không tự mình chăm sóc hai đứa nhỏ, cô thuê thêm hai người bảo mẫu, mỗi người chăm sóc một đứa.
Nhưng mỗi ngày có cơ hội cô sẽ dẫn mấy đứa nhà cô đến thăm bọn chúng.
Cô nghĩ có lẽ trẻ con sẽ thích chơi với trẻ con hơn.
Quả nhiên, Hoa Lão Đại vừa nhìn thấy Tiểu Thận Hành, cho dù đang bị đau nó vẫn cười vui vẻ.
“Đây là em bé sao? Sao..... lại nhỏ xíu như vậy?” Tiểu Thận Hành đứng ở mép giường nhìn em bé trong tã lót.
Thật ra nó muốn nói là xấu, nhưng mà nó biết nói như thế là bất lịch sự.
“Dì Mã ăn ít nên đứa bé hơi gầy, sau này sẽ tốt hơn thôi.” Mã Thu Bình nhìn thằng bé cười nói.
Làm gì có ai lại không thích một cậu bé xinh đẹp như vậy chứ?
“À.” Tiểu Thận Hành nhìn cô ấy đầy thông cảm, lớn lên mà vẫn như vậy, nhất định dì Mã sẽ rất đau lòng?
“Trẻ con đứa nào cũng như thế, lớn lên sẽ đẹp hơn.” Hoa Lão Đại rất có kinh nghiệm nằm trên chiếc giường khác nói.
Nó đã nhìn mấy đứa em trai lớn lên nên rất có kinh nghiệm.
"À." Tiểu Thận Hành vẫn khách khí mà đáp lại một tiếng.
Nó không tin, mấy đứa em trai em gái nó hồi còn bé xinh xắn cực kỳ.
Mã Thu Bình lại cười nói với Hoa Chiêu: “Em muốn làm phiên chị giúp em chuyện này.”
Không đợi Hoa Chiêu hỏi cô ấy đã nói: “Em muốn đổi tên cho bọn trẻ. Suy nghĩ nhiều ngày như vậy nhưng vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào hay, không bằng, chị giúp bọn chúng đặt tên đi.”
Lúc trước cô ấy chỉ định đổi họ cho mấy đứa nó, nhưng chẳng lẽ đổi xong lại gọi là Mã Lão Đại Mã Lão Nhị Mã Lão Tam?
Đây vẫn là phong cách đặt tên của nhà Hoa Sơn, cô ấy không thích thế.
Cô ấy muốn đoạn tuyệt quan hệ hoàn toàn với gia định kia.
Nhưng nghĩ mấy cái tên mới quá khó đối với cô ấy. Cô ấy vừa học xong ghép vần đã không đi học tiểu học nữa.
Đặt tên? Chuyện này làm khó Hoa Chiêu rồi. Tên của mấy đứa nhỏ trong nhà cô còn chưa đặt được cho đứa nào.
Nhưng nhìn mấy cậu bé y hệt như mấy anh em hồ lô, cô đột nhiên nghĩ đến mấy chữ.
“Cô xem mấy cái tên này có phù hợp không, Phú Cường, Dân Chủ.... Ái Quốc, Kính Nghiệp, Thành Tín, Hữu Thiện, cô chọn mấy cái?”
Đây đều là mấy cái tên phổ biến, hiện tại mọi người đều thích đặt tên kiểu này, nhưng mà mấy cái tên này đối với mấy đứa trẻ sinh năm 88 mà nói, thật ra có chút quê mùa.
Người ở thập niên 60-70 thích đặt tên cho con là Phú Cường, Ái Quốc này nọ.
Còn những cậu bé năm 88 thích gọi là Đống, Đào, Minh gì đấy.
Nhưng mà Mã Thu Bình lại không đi theo thời đại, cô ấy cảm thấy mấy cái tên này khá tốt.
“Lão Đại gọi là Phú Cường! Rất tốt! Lão Đại, con nghe thấy không, từ nay về sau con tên là Mã Phú Cường, con biết chưa?” Mã Thu Bình nói với Hoa Lão Đại.
Hoa Lão Đại vui mừng nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn Hoa Chiêu, hai hốc mắt ửng đỏ, liên tục gật đầu.
Bây nó đã có một cái tên giống con người.
Bây giờ trong cả thôn, tên của hắn còn mạnh mẽ hơn cả Hoa Đại Cẩu.
Lão Đại Lão Nhị Lão Tam gì đó, vừa nghe đã thấy rất qua quýt.
Bây giờ tên nó là Mã Phú Cường! Phú Cường! Thật hay!
"Lão Nhị đặt là Mã Văn Minh! Nó lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ, đặt vậy để nó sau này văn minh một chút." Mã Thu Bình nói.
Hoa Mãn không có việc gì sẽ không muốn đến gần cô ấy. Nó không thích Mã Thu Bình, MÃ Thu Bình cũng không thích nó. Mấy ngày nay còn đánh nó, vừa thấy cô ấy nó đã thấy bực mình.
Nhưng nó vẫn không nhịn được nằm sấp dưới cửa sổ phòng cô ấy nghe ngóng động tĩnh.
Bây giờ thấy mình đang là Hoa Mãn bỗng nhiên lại biến thành Mã Văn Minh, nó bĩu môi, cực kỳ không vừa lòng.
"Lão Tam đặt là Mã Hữu Thiện đi...... Hy vọng rất cả mọi người sẽ đối xử thân thiện với thằng bé một chút." Mã Thu Bình thở dài.
Lão Tam là một đứa ngốc bẩm sinh. Hồi trước Hoa Chiêu dã dẫn thằng bé đến bệnh viện nhưng bác sĩ cũng lực bất tòng tâm, Hoa Chiêu cũng chẳng thể làm gì được, cô không thể thay đổi được gen.
“Lão Tứ gọi là Mã Thành Tín, để sau này nó bớt nói dối đi!” Mã Thu Bình nói.
Đừng nhìn Hoa Điền tuổi còn nhỏ, nhưng cứ mở miệng ra là nói dối xoành xoạch, còn nói như thật, rất dọa người.
“Lão Ngũ gọi là Ái Quốc, còn Lão Lục gọi Kính Nghiệp.” Mã Thu Bình rất nhanh đã xác định xong tên của mấy đứa trẻ.
Hoa Chiêu nhìn bọn nhỏ, không nhịn được bật cười.
Phú Cường, Ái Quốc, Kính Nghiệp
Đợi đến khi bọn nhỏ trưởng thành, sau đại hội 18, nhất định bọn chúng sẽ cảm thán về sự trùng hợp của vận mệnh.
Mã Thu Bình chỉ nghĩ là cô thích mấy đứa nhỏ, trong lòng cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Rời khỏi Hoa gia, dù thế nào cô ấy cũng cảm thấy rất vui.
Nghĩ lại mấy ngày qua cứ như một giấc mơ vậy.
Không còn bị đánh, hay bị bắt làm việc nặng nữa, người xung quanh rất hòa nhã, còn có tiền, đây quả thật là cuộc sống thần tiên.
“Tiểu Hoa, canh gà hầm ngon lắm, cháu có muốn ăn một miếng không?” Thím Mã bưng hai bát gà hầm lớn trên tay, đẩy cửa bước vào.
Lý Viễn đúng là người tốt, cho các bà ứng trước 200 đồng tiền lương, để bà có tiền mua gà hầm cho gái ở cữ.
Hoa Chiêu cúi đầu nhìn canh gà trong tay bà ấy, đây là gà quê nuôi thả chính hiệu, có một lớp mỡ gà thật dày.
Hoa Chiêu hơi há miệng rồi lại ngậm miệng lại, không khuyên các cô ở cữ không nên ăn mấy đồ nhiều dầu mỡ, mà cần phải ăn thanh đạm một chút.
Đây là điều mà những người có cuộc sống đầy đủ hạnh phúc mới cần chú ý, hiện tại Mã Thu Bình đang bị suy dinh dưỡng nghiêm trong, thấy cái gì ngon thì cứ ăn đi.
“Canh gà này thật thơm, tay nghề của thím vẫn tốt như trước, nhưng mà mấy hôm nay cháu ăn chay, giảm béo.” Hoa Chiêu nói.
“Dáng người cháu vừa đẹp, giảm cái gì chứ? Gầy nữa sẽ không đẹp.” Thím Mã liếc mắt một cái nói.
Trong mắt bà dáng người của Hoa Chiêu không tốt, n.g.ự.c lớn như thế, đi ra ngoài rất xấu hổ.
Nhưng bà cũng chẳng thể đè lại được, không có cách nào.
Hoa Chiêu cười cười đi ra ngoài: “Thu Bình ăn cơm đi, ăn xong nghỉ ngơi cho tốt, chị đi về đây.”
Thím Mã cũng không giữ người lại, đặt bát xuống tiễn khách.
Thu Bình và Hoa Chiêu không có tiếng nói chung, ngồi cùng nhau cũng chỉ cảm thấy khó xử.
Thím Mã nhìn Hoa Chiêu bên cạnh có chút hoảng hốt, bà cũng không biết sao trước đây quan hệ giữa mình và Hoa Chiêu lại tốt như vây. Hai người giống như đôi bạn vong niên có thể nói với nhau bất cứ chuyện gì.
Bây giờ nếu bảo bà nói chuyện với Hoa Chiêu thân thiết như trước kia, có lẽ sẽ không được.
Hoa Chiêu quay đầu nhìn bà mỉm cười, hỏi bà chuyện công việc.
Công việc có thuận lợi hay không, có bị người khác bắt nạt vì có quan hệ người nhà hay không.
Lại tán gẫn về những cấp dưới của bà, trong nhà có bát quái gì......
Hoa Chiêu rất thích người thím ở quê này, lúc trước nhờ bà, Hoa Chiêu mới có thể từ từ hiểu rõ về cuộc sống nông thôn thập niên 70, chậm rãi hòa nhập vào thôn Kháo Sơn.
Bắt đầu tán dóc về mấy chuyện bát quái, thím Mã liền thả lỏng, tìm lại được cảm giác năm đó.
Hoa Chiêu không nói muốn đi, hai người cứ đứng ở cửa, không ngừng tán gẫu.
Hôm nay chỉ có Tiệu Thận Hành đi cùng Hoa Chiêu, thằng bé thấy mẹ mình chưa đi thì nó cũng không vội, chạy tới bắt nạt Hoa Mãn. À không, chạy tới bắt nạt Mã Văn Minh chứ.
Mã Văn Minh bị một nhà Hoa Đại Ngưu nuôi sai lệch, không sợ trời không sợ đất, đến bây giờ vẫn chưa cúi đầu trước hiện thực
Tiểu Thận Hành một mình đi khiêu khích hắn, hắn lập tức nhe răng trợn măt bắt đầu động tay, vừa đúng lúc tạo cơ hội cho hắn trừng trị thằng nhóc này.
Hoa Chiêu liếc mắt nhìn người đang bị Tiểu Thận Hành chắn lại ở góc tường, che miệng đánh.
Mấy vết thương kiểu này sẽ nhìn không ra.
Tiểu tử từ sớm đã được tiếp xúc với loại kỹ năng chuyên nghiệp này.
Mã Văn Minh không hét được, cuối cùng ôm lấy đầu, không rên lên một tiếng.
Nhưng Hoa Chiêu có thể thấy được ánh mắt giống con sói nhỏ của nó.
Tính cách này tương lai sẽ thành nhân vật hung ác.
"Hai đứa nhỏ này thím vẫn phải để tâm một chút, đánh không sẽ không được, cần phải cảm hóa....." Hoa Chiêu đột nhiên nói.
Thím Mã nói: "Cảm hóa cái gì, không có tác dụng vì đánh còn nhẹ!"
Hoa Chiêu.....
Cô cũng không biết nói gì hơn, loại chuyện dạy dỗ con cái thế này, người ngoài có nói gì cha mẹ cũng nghe không vào, có nói thêm cũng vô ích.
Hoa Chiêu quay đầu lại gọi một tiếng: "Thận Hành, đi thôi."
Sau đó lại nói với thím Mã: "Mấy hôm nữa cháu lại đến."
Thím Mã thấy cô vẫn thân thiết giống như hồi trước: "Vậy đi
đi, lúc nào cháu rảnh thì..... Nhưng mà phải chờ lúc thím được nghỉ, bình thường thím đều đi làm."
Công việc trong nhà kính, ngoại trừ nóng, chính là rất nóng….. Còn lại mọi thứ đều ổn.
Nhưng với 100 đồng, có nóng c.h.ế.t bọn họ cũng làm.
Hoa Chiêu đến thăm, bà cũng không muốn nghỉ để đón tiếp!
"Ha ha, thím cứ chăm chỉ làm việc, mỗi người đều có tiền lương dựa theo thâm niên, mỗi năm tăng 10%."
"Thật hay giả? Vậy cũng quá nhiều rồi đúng không? 1 năm tăng 10%, thế chẳng phải 10 năm nữa là tăng gấp đôi à? Một tháng 200 đồng?" Thím Mã kinh ngạc nói.
Hoa Chiêu chỉ cười: "Phải."
200 đồng đã là cái gì? 10 năm sau tiền lương mà chỉ có chừng đó thì đi đâu cũng chẳng thể tuyển được người.
Nhưng bây giờ có nói bà ấy cũng không tin, không bằng cứ để cho bà ấy vui mừng mong đợi 200 đồng.
Tiểu Thận Hành vui vẻ đi ra khỏi phòng, nhìn thím Mã thẳng thắn nói: " Mẹ, bà Mã, lúc nãy cháu và Mã Văn Minh chơi đùa không được vui vẻ lắm, có đánh nhau một chút, nhưng cháu khẳng định không hề đánh cậu ta bị thương."
"Mã Văn Minh? Mã Văn Mình nào?" Thím Mã khó hiểu hỏi.
"Chính là Hoa Lão Nhị, vừa nãy dì mới đổi tên cho cậu ta." Tiểu Thận Hành nói.
Lúc này thím Mã mới bừng tỉnh, sau đó nóng nảy nói: "Nó muốn đánh cháu? Nó đánh cháu ở đâu? Có bị thương không?"
Tiểu Thận Hành cười: " Cháu không sao, thật ra cậu ta bị đánh rất đau, nhưng cháu cam đoan không hề làm cậu ta bị thương, nếu bị thương cháu sẽ đền."
"Đền cái gì mà đền, là nó động tay động chân trước, bị đánh cũng đáng." Thím Mã nói.
Đừng nói người đánh là Tiểu Thận Hành, cho dù bất luận là người nào đi chăng nữa, cũng có thể áp dụng đạo lý này.
Hoa Chiêu kéo Tiểu Thận Hành rời đi.
Tiểu Thận Hành đi một đoạn xa rồi mời cười nói với Hoa Chiêu: "Bà Mã không tệ, rất đáng yêu, nhưng dì Mã còn kém một chút, không thú vị. Lão Đại khá ổn, rất kiên cường, vậy mới đúng là nam tử hán."
"Tên Hoa Mãn kia, không, Mã Văn Minh, con xem, vừa rồi bị đánh nó cũng không kêu một tiếng. Không phải nó quá đau, mà do tính khí nổi lên, đau cũng không kêu, còn cứng đầu hơn cả anh nó. Sau này con cẩn thận một chút." Hoa Chiêu nói.
"Thật sao? Con nhớ kỹ rồi, lần sau con sẽ đánh cậu ta mạnh hơn một chút." Tiểu Thận Hành đáp.
Hoa Chiêu.....
Nhà họ Mã, tâm trạng thím Mã cực kỳ vui vẻ, Hoa Chiêu vẫn là Hoa Chiêu, không vì trở thành người thành phố, trở nên giàu có, mà khinh thường bà.
Hai người vẫn có thể là bạn tốt của nhau!
Trở lại trong sân, lúc đi ngang qua phòng bếp, bà liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người đang ăn vụng.
Tiểu Thận Hành không đánh quá nhiều, ít nhất Mã Văn Minh vẫn đứng dậy được, hơn nữa việc đầu tiên mà nó làm là đến phong bếp ăn vụng gà.
Đương nhiên loại chuyện này không thể thiếu phần Mã Lão Tứ.
Thím Mã chạy vọt vào, thì thấy nửa con gà bà cố ý để lại bây giờ chỉ còn lại bộ xương, mà nửa nồi canh bây giờ cũng chỉ còn lại cái đáy!
"Quỷ đói đầu thai cái gì mày cũng ăn! Đây là làm cho mẹ mày ăn ở cữ có biết không? Nó ăn không ngon, không có sữa thì em bọn mày ăn bằng cái gì? Bọn mày muốn nó đói c.h.ế.t à?” Thím Mã vừa nói vừa rút cái gậy nhóm lửa định đánh bọn chúng.
Mã Văn Minh không nhúc nhích vẫn ngồi im ở đó, tiếp tục ăn: "Đói c.h.ế.t thì đói chết, đói c.h.ế.t một đứa thì bớt đi một cái miệng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận