Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 223


Không nghĩ tới đứa bé nhỏ nhất này lại nhạy cảm như vậy. Lúc con bé ở nước ngoài, cùng "Chú Tô " cũng không phải là quá thân cận.
Hiện tại Thúy Vi cũng không phát hiện, bé lại phát hiện ra trước rồi.
Xem ra bé luôn vụng trộm quan sát "chú Tô ".
Hoa Chiêu cũng không biết nên khen con bé, hay là nên khen cô.
Đáy lòng Diệp Thâm cũng không khỏi bất ngờ trước sự nhạy cảm của con gái út, tiểu gia hỏa thường xuyên vụng trộm quan sát anh, anh cũng biết.
Anh quay đầu nhìn Cẩm Văn, vẻ mặt nghiêm túc, lại nhìn về phía Hoa Chiêu: "Ai là chú Tô?"
Giọng của anh cùng Tô Hằng cũng có chút khác nhau.
Những điều này đều là kỹ năng cần thiết chuyên nghiệp, trước khi ra nước ngoài anh đã phải học cấp tốc.
Cẩm Văn hình như bị vẻ mặt lạnh lùng của anh doạ sợ, hơn nữa giọng cũng không giống, là bé đã nhận lầm người.
Mà ba ba này có chút hung dữ.
Bé đem cái đầu nhỏ dấu ở trong n.g.ự.c Hoa Chiêu.
Diệp Thâm không muốn hù đến con bé, lập tức thay đổi giọng điệu: "Con chính là Cẩm Văn a? Ba là ba ba, cho ba ba ôm một cái được không nào?"
Cẩm Văn lập tức đem đầu giấu càng sâu, ôm cổ Hoa Chiêu không buông tay.
Diệp Thâm có chút đau lòng, xem ra bị doạ đến rồi.
Lát nữa phải tìm cơ hội để dỗ dành ah.
"Nhanh đừng đứng đây nữa, đều vào nhà ngồi." Diệp Thư kịp phản ứng, tranh thủ thời gian kéo Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm vào nhà.
"Em đi lần này đã hai ba năm, trở về lúc nào vậy? Cũng không gọi điện thoại nói trước một tiếng cho người trong nhà!" Diệp Thư giả bộ như xa cách từ lâu gặp lại, vui vẻ mà hỏi thăm Diệp Thâm.
"Vừa mới." Diệp Thâm lời ít mà ý nhiều, trầm mặc ít nói, sau đó quay đầu, ánh mắt nhắm ngay Diêu Khôn: "Người này là bạn trai của chị?"
"Đúng vậy, hắn gọi là Diêu Khôn." Diệp Thư giới thiệu hai người.
Diêu Khôn ở trước cái nhìn chăm chú của Diệp Thâm, trong lòng đã rất khẩn trương rồi.
Thật là một người đàn ông sắc bén, hắn thậm chí không dám nhìn thẳng.
Bất quá Tiểu Cẩm Văn nói đúng, hắn cùng Tô Hằng bộ dạng có chút giống nhau.
Nhưng khí chất chênh lệch rất nhiều, vẫn là Tô Hằng có vẻ "Dễ thân" hơn một ít.
Phi phi phi!
Sau này hắn sẽ tìm cơ hội nói chuyện thật tốt với Hoa Chiêu, để cho con bé nhanh chóng cả tà quy chính!
Trong nhà có người đàn ông đáng sợ như vậy, sao con bé dám ở bên ngoài xằng bậy? Lại để cho người đàn ông này phát hiện, mạng cũng không còn a?
Hoa Chiêu nhìn Diêu Lâm cũng đang khẩn trương như anh họ, xác định bọn hắn không nhận ra Diệp Thâm.
Cái này cũng do về sau Tô Hằng đã tận lực không xuất hiện ở trước mặt bọn hắn.
Ngoại trừ lúc mới bắt đầu, về sau hai năm qua, Diệp Thâm rất ít cùng ông cháu Diêu gia đối mặt.
Ấn tượng của bọn họ đối với Tô Hằng đã dần dần phai nhạt.
Nhưng bọn họ biết Hoa Chiêu còn ở bên Tô Hằng.
Cái mối quan hệ phức tạp này, cô nên giải thích thế nào? Thật buồn. . . .
Được rồi được rồi, bọn họ có ý kiến gì không, tự mình bổ não như thế nào, đều bị bọn họ giấu ở trong lòng a! Chỉ cần đừng nói với cô là được.
Nói, cũng không có tác dụng!
Diệp Thâm bắt đầu cùng Diêu Khôn nói chuyện phiếm, mấy câu đã làm cho Diêu Khôn đổ mồ hôi trán.
Diệp Thư nhanh chóng lôi kéo hắn rút lui.
Diêu Lâm với tư cách là người lớn trong nhà của Diêu Khôn, lại kiên trì cùng Diệp Thâm hàn huyên vài câu.
Nhưng đến cùng vẫn cảm thấy đuối lý chột dạ. . . .
Cháu gái ông ở bên ngoài lại như vậy…Ông còn không ghét Tô Hằng…Dù sao hắn là đại ân nhân của nhà ông, ông không còn mặt mũi đối diện với Diệp Thâm, cũng rút lui.
Hai người bọn họ đi rồi, bầu không khí trong phòng cũng thoải mái hơn.
Diệp Thâm ôm Vân Phi cùng Thúy Vi, mỉm cười cùng Hoa Cường nói chuyện phiếm.
Hoa Cường cũng không biết Tô Hằng, cũng không cảm thấy kỳ lạ với thái độ vừa rồi của Diệp Thâm đối với người Diêu gia.
Em trai ra oai phủ đầu với anh rể, doạ hắn một chút, điều đó rất nên làm nha, tránh khỏi hắn về sau kiêu ngạo, bắt nạt Diệp Thư.
Thúy Vi đã hết khóc, ngồi ở trong lòng Diệp Thâm, cùng Vân Phi ngồi đối diện tay vỗ tay, chơi trò chơi của hai đứa khi còn bé thường chơi.
Hoa Chiêu có chút kinh ngạc trí nhớ của bọn chúng rất tốt, hoặc là, đây chỉ là động tác tồn tại ở trong tiềm thức của chúng.
Cẩm Văn còn ghé vào trong n.g.ự.c Hoa Chiêu, lúc này cũng không sợ hãi nữa, lẳng lặng mà nhìn Diệp Thâm.
Cái người ba ba này, cũng không quá hung dữ.
Mấy người lớn Diệp gia nghe được tin tức Diệp Thâm trở về, cũng đã tới.
Đã nhiều năm không gặp Diệp Thâm rồi, bọn họ đều rất nhớ anh.
Miêu Lan Chi nhìn thấy Diệp Thâm rất kích động, lôi kéo tay anh hỏi han ân cần thêm vài phút đồng hồ, sau đó liền không để ý tất cả mọi người ở đây, thúc giục nói: "Quá muộn, con cũng đã ngồi một ngày xe, nên nghỉ ngơi!"
Diệp Thâm liếc đồng hồ một cái, mới 8 giờ, cũng không tính quá muộn, dù là lúc trước, nhà bọn họ cũng phải đến 9 giờ rưỡi mới nghỉ ngơi.
"Cũng đã rất muộn rồi, bọn nhỏ nên đi ngủ." Miêu Lan Chi gọi Thúy Vi cùng Vân Phi đang ngồi trong lòng anh xuống, lại ôm đi Cẩm Vân ở trong n.g.ự.c Hoa Chiêu, thúc giục nói: "Các con cũng nên nghỉ ngơi!"
Vợ chồng trẻ đã nhiều năm không gặp, hiện tại nên làm gì không biết sao?
Nhiều con nhiều phúc, 3 đứa sao đủ được!
Hơn nữa bà cũng đã nghe đến tiếng gió, nếu không nắm chặt thời gian sinh thêm, sẽ không được sinh nữa!
Người xung quanh đã hiểu, lập tức thức thời mà rút lui, bước chân nhanh chóng.
Miêu Lan Chi lại đây đẩy Hoa Chiêu: "Chuyện Diệp Thư đều bề bộn đã xong, không cần con, con chỉ cần đợi đến thời gian tham gia hôn lễ là được, hai ngày này cứ ở yên trong nhà, đừng đi đâu, chỉ làm chuyện chính sự biết không?"
Bà lại lo lắng mà hỏi thăm: "Biết rõ chuyện gì là chính sự chứ?"
Mặt Hoa Chiêu thoáng cái đã đỏ bừng.
Miêu Lan Chi thoả mãn mà thẳng bước đi.
Thúy Vi lại ngơ ngác mà hỏi thăm: "Cái gì là chuyện chính sự?"
Miêu Lan Chi cũng không gạt con bé, vừa đi vừa nói: "Là để cho cha mẹ sinh em trai em gái cho các con, được không?"
"Tốt tốt!" Ba đứa bé đồng thời đáp.
Mà ngay cả Cẩm Văn, cũng biểu thị rất hoan nghênh.
Trong nhà bé nhỏ nhất, nhưng bé không thích như vậy. Bé hi vọng mình cũng có một em trai hoặc em gái, có thể chơi.
"Các cháu thật ngoan! Các cháu đã mơ ước như vậy, vậy buổi tốt mấy ngày nay không thể ngủ cùng mẹ, đi qua ngủ với bà nội được không?"
"Vì sao ạ?" Cẩm Văn hỏi.
Bởi vì bé nhỏ nhất, chỉ cần mẹ ở nhà, bé có thể cùng mẹ ngủ chung một ổ chăn.
"Bởi vì em trai em gái rất nhát gan, các cháu ở đó mấy em sẽ không dám đến rồi."
"Vì sao?" Ba bảo bảo đồng thời hỏi.
Miêu Lan Chi có chút không chống đỡ nổi nữa: "Ai nha, nghe lời, chuyện chính là như vậy, về phần tại sao, sau này em trai em gái đến rồi, lại để cho bọn họ giải thích với các cháu a!"
Không có âm thanh trả lời, Hoa Chiêu biết ba bảo bảo đều đang trầm tư.
Cô còn biết, lời giải thích này của mẹ chồng khẳng định không lừa dối nổi bọn chúng, bọn chúng ngày mai sẽ đến hỏi cô, hoặc là đến hỏi người khác.
Thật xấu hổ. . . .
"Chuyện này thì có cái gì, luân thường đạo lý của đời người." Diệp Thâm đột nhiên ôm lấy cô đi về phía phòng ngủ.
Gia đình đã tạo điều kiện cho anh như vậy, không thể lãng phí được.
Hoa Chiêu kinh ngạc: "Còn tiếp tục! Anh không mệt mỏi sao?"
Họ đã bận rộn cả buổi trưa, được không?
"Em đang nghi ngờ năng lực của anh sao?" Diệp Thâm liếc xéo cô.
Đây là ánh mắt của "Tô Hằng", lại xuất hiện trên mặt Diệp Thâm một thân quân trang, có một hương vị khác.
Làm cho đáy lòng Hoa Chiêu lập tức dấy lên một ngọn lửa.
Cô bị ném tới trên giường, nhưng trong nháy mắt xoay người đem Diệp Thâm đè ở phía dưới.
Nằm sấp ghé vào lỗ tai anh nói: "Anh trai, ôn lại một chút kỷ niệm đêm đầu tiên, được không?"
Máu trong người Diệp Thâm lập tức bùng cháy.
Sáng ngày hôm sau quả nhiên Hoa Chiêu không dậy nổi.
Lại bị Diệp Thâm trấn áp.
Ba bảo bảo sớm đã bị Diệp Thư mang đi, cùng cô ấy đi xem phòng tân hôn rồi, thuận tiện thử quần áo hoa đồng ngày mai cho bọn nhỏ.
Trong nước còn chưa lưu hành hoa đồng, nhưng Diệp Thư rốt cuộc cũng là người đã sống ở nước ngoài 2 năm, thích học chút thứ mới lạ.
Cô ấy hôm nay còn tự chuẩn bị áo cưới cho mình, có áo cưới sao có thể không có hoa đồng đáng yêu?
Các bảo bảo lần đầu tiên được làm hoa đồng, cũng rất hưng phấn, tạm thời đã quên cha mẹ trong nhà.
Chỉ có Cẩm Văn nhớ, nhưng lại nhớ một vấn đề khác, con bé ngồi ở trong lòng Diệp Danh, đáng yêu mà hỏi thăm: "Bác cả, em trai em gái lúc nào đến?"
Diệp Danh cười cười: "Rất nhanh sẽ tới thôi, tối đa không quá một năm."
Cẩm Văn ôn nhu mà cười: "Vậy em trai em gái là từ đâu đến vậy?"
Ách. . . . Diệp Danh rất cẩn thận, không trả lời vấn đề này, bởi vì đáp án dĩ nhiên là từ trong bụng mẹ đến.
Nhưng vậy thì sẽ dính dấp ra một vấn đề khác, em trai em gái làm sao mà chui vào được?
Cái này liền khó mà nói rồi. . . .
"Vấn đề này phải hỏi mẹ của các cháu, bởi vì các cháu là do mẹ sinh đấy, chỉ có mẹ cháu biết rõ các cháu từ đâu tới, người khác cũng không biết." Diệp Danh đem nan đề đá cho Hoa Chiêu.
"Nha." Cẩm Văn gật gật cái đầu nhỏ, những lời bác cả nói bé đều tin!
...
Lập tức đã đến buổi trưa, Hoa Chiêu đã gặp phải vấn đề này, lại nghe Cẩm Văn nói là do Diệp Danh nói bé hỏi cô đấy, lập tức cảm thấy anh cả không đáng yêu rồi.
"Chuyện chung thân của chị đã định rồi, kế tiếp nên đến lượt anh cả rồi." Hoa Chiêu nói với Miêu Lan Chi: "Mẹ cũng nên quan tâm đi."
"Ai nói mẹ không quan tâm đây này!" Miêu Lan Chi vừa sửa sang lại quần áo ngày mai muốn mặc, vừa buồn rầu nói: "Mấy cô gái ở thủ đô mẹ đều đã xem mấy lần, nhưng lọt vào mắt không có mấy người. Hơn nữa cho dù lọt vào mắt của mẹ rồi, cũng không vào được mắt của anh cả con, mẹ lại không dám ép buộc nó, làm sao bây giờ."
Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới hai lần nghe được giọng nữ trong điện thoại, không biết có phải do điện thoại bị lẫn âm thanh không, hay là gì cái gì khác, dù sao cô nghe không hề giống Chu Nhụy.
Là nhân vật mới ah.
"Có phải là có cô gái nào chủ động theo đuổi anh cả không? Đẫ đuổi tới đơn vị?" Hoa Chiêu hỏi.
"Không có a? Vậy cũng quá không biết rụt rè rồi?" Miêu Lan Chi do dự nói: "Bất quá mẹ thật không biết, anh cả con chưa bao giờ nói với mẹ những chuyện này."
Hoa Chiêu định đi tìm Diệp Danh "Báo thù", cũng đi hỏi một chút chủ đề xấu hổ của anh cả.
Diệp Danh đang ở bên cạnh cùng Diệp Thâm nói chuyện phiếm, Hoa Chiêu tiến đến đi thẳng vào vấn đề nói: "Anh cả, ngày đó em nghe thấy có người ở trong văn phòng của anh khóc, còn là một phụ nữ, ai vậy?"
Diệp Danh dừng thoáng một phát nói: "Một người em không quen biết, đồng nghiệp của anh, ngày đó đi tìm anh hỏi một số vấn đề đấy."
“Anh không nhân cơ hội tìm hiểu thêm chút sao?” Hoa Chiêu cười nói.
Diệp Danh trả lời không có bất cứ vấn đề gì, nhưng biểu cảm khựng lại kia đã bại lộ, khẳng định có vấn đề.
"Được rồi, cô ta có thể là có ý tứ trên phương diện kia." Diệp Danh biết dấu diếm không nổi cô, nói thẳng: "Nhưng anh không có ý tứ kia, trước mắt anh còn chưa có ý định tìm đối tượng."
Anh không nghĩ tới, có một ngày chính mình sẽ đi một con đường giống Diệp Thư.
Lúc Diệp Thư vừa ly hôn, cũng nói như vậy, con bé cũng không dám nói thẳng là sau này mình không kết hôn nữa, chỉ dám nói trước mắt không tìm đối tượng thôi.
"Hôn nhân là duyên phận, chuyện sau này hãy để sau này hãy nói a." Diệp Danh nói.
Hoa Chiêu cũng không níu lấy việc này không phóng, thay đổi chủ đề.
Cô cũng không phải vội tới để thúc giục Diệp Danh kết hôn đấy.
Việc thúc giục hôn này thật sự rất chán ghét, vạn nhất Diệp Danh không chịu được mấy lời cằn nhằn của mọi người, tùy tiện kết hôn, lại không hạnh phúc, vậy cô cũng là một trong những " hung thủ" rồi.
Cô hỏi một chuyện khác: "Chuyện Đỗ Hãn Lương thế nào rồi? Hắn đã thừa nhận sao? Đúng rồi, nhóm tên đầu trọc em nói đã bắt được chưa?"
Nói đến chuyện này Diệp Danh liền bật cười: "Bắt được, rất dễ dàng, bọn hắn lúc ấy đang ở ngay bên ngoài không xa ôm cây đợi thỏ, bị người của chúng ta vừa vặn bắt được."
Lúc Diệp Thâm cùng mấy người Lưu Minh tiến vào bãi hoang đều rất cẩn thận, bọn đầu trọc không hề phát hiện ra, bọn hắn vẫn đang đợi tên mập đi ra ngoài lấy tiền quay lại.
Kết quả lúc mấy người Lưu Minh rút lui, liền phát hiện bọn hắn, liền bắt lấy.
Giúp bọn họ tránh được rất nhiều phiền toái.
"Tên đầu trọc đã thừa nhận, nhưng hắn không trực tiếp cùng Đỗ Hãn Lương đàm giao dịch. Mà Đỗ Hãn Lương, hắn đương nhiên không nhận." Diệp Danh nói: "Hắn đang giả chết."
Bất quá giả c.h.ế.t là giả, nhưng trọng thương là thực.
Diệp Danh nhìn Diệp Thâm, oán giận nói: "Em ra tay cũng quá độc ác, đi bệnh viện chậm thêm một chút, hắn đã c.h.ế.t rồi."
Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái nhìn anh cả, Diệp Danh nhân từ như vậy sao?
"Đỗ gia còn chưa bị gì, hắn vẫn không thể chết." Diệp Danh nói.
Anh cũng muốn đem Đỗ Hãn Lương vặn ngã Đỗ gia, hiện tại c.h.ế.t sẽ rất đáng tiếc, điểm yếu của Đỗ gia rất khó tìm.
Hoa Chiêu cười, quả nhiên là hiểu lầm.
Nhưng nhớ tới chuyện kế đó..., Diệp Danh lại cười không nổi.
Anh do dự hai giây, vẫn nói: "Anh đến nhìn qua hắn một lần, hắn nói với anh một chuyện."
Diệp Danh nhìn về phía Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu sững sờ, hiếu kỳ nói: "Chuyện gì? Có liên quan tới em?"
"Người nghĩ kế bắt cóc em, là Văn Tịnh, thực xin lỗi." Diệp Danh trầm giọng nói.
Diệp Thâm sững sờ, Văn Tịnh?
Hoa Chiêu ngược lại nháy mắt mấy cái, bật cười: "Hoá ra là cô ta ah, cũng không kỳ quái."
Giở thủ đoạn với cô, cô đánh trả là được rồi, chưa bao giờ để vào trong lòng.
Chỉ cần đừng động đến con cô.
"Thành thật mà nói, em cùng cô ta vốn đã kết tử thù, cô ta làm gì đó với em, em cũng không thấy kỳ lạ." Hoa Chiêu nói ra.
Ở trong mắt Văn Tịnh, thấy thế nào về thù hận giữa các cô, cô không biết. Nhưng ở trong mắt Hoa Chiêu, cô cùng Văn Tịnh là tử thù.
Dám động con vào con của cô, cũng đừng nghĩ tốt!
Đương nhiên, "Tử thù" chỉ là cấp bậc, thực tế cô cũng không muốn làm cho Văn Tịnh chết.
Để cho cô ta mất đi người đàn ông tốt như Diệp Danh, lại để cho cô ta mất đi chỗ dựa là Diệp gia, cô ta gả cho loại người như Đỗ Hãn Lương, cô ta đi theo Đỗ gia cùng một chỗ ngược lại. . .
Cuộc sống muôn màu muôn vẻ như vậy, tốt đến cỡ nào!
Về sau, cô sẽ xem tình huống, một lần nữa sắp xếp cho Văn Tịnh cuộc sống càng muôn màu muôn vẻ hơn đấy.
"Đây là ân oán giữa em và cô ta, anh cả đã cùng cô ta ly hôn rồi, không cần phải thay cô ta nói xin lỗi." Hoa Chiêu nói: "Trừ phi trong lòng anh cả còn nhớ nhung cô ta."
"Làm sao có thể." Diệp Danh vẻ mặt bình tĩnh nói: "Anh chỉ là thấy thật có lỗi, vợ chồng mười năm, anh không có. . . dạy dỗ tốt, lại để cho cô ta biến thành cái dạng ngày hôm nay."
"Đây cũng không phải là lỗi của anh cả, đây là bản tính của cô ta." Hoa Chiêu nói: "Phụ nữ không thể sinh con có rất nhiều người, người có thể ra tay với con cái của anh em cũng rất ít, đây là thiên tính, không liên quan gì tới anh, muốn trách thì trách người Văn gia."
Diệp Danh gật đầu: "Anh cũng sai vì lúc trước ánh mắt không tốt, cố ý lấy cô ta."
Cho nên, anh về sau lại càng không dám kết hôn, anh thật sự cảm giác ánh mắt mình không tốt.
Hoa Chiêu chớp mắt, chuyện này có cần khuyên nhủ gì không?
Được rồi, như anh cả đã nói, hãy chờ đợi duyên số.
Ba người đang trò chuyện, Lưu Minh như gió xông vào trong phòng, đụng hư mất cửa phòng.
"Không thấy Diệp Thư nữa." Hắn nói ra.
Hoa Chiêu chỉ cảm thấy hai lỗ tai ông ông.
Diệp Danh cùng Diệp Thâm cũng có loại cảm giác này, cảm giác giống như mấy ngày hôm trước bọn họ vừa nghe được tin Hoa Chiêu mất tích vậy.
"Cái gì gọi là không thấy nữa hả?"
"Từ lúc nào đã không thấy vậy?"
"Có phải là đến nhà bạn bè không hoặc là ở đâu đó, không nói với người trong nhà?"
Ba người đồng thời hỏi.
"Buổi sáng có người gọi điện thoại cho Diệp Thư, nói là bạn học trước kia, biết cô ấy muốn kết hôn, nhiều người cùng đi tìm cô ấy, gọi cô ấy đi ra ngoài họp mặt, Diệp Thư liền đi, nói lập tức sẽ trở lại."
Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi kết hôn, cô ấy có rất nhiều chuyện bận rộn, nếu không phải đối phương nói nhiều người cùng đi thăm cô ấy, cô ấy sẽ không đi ra ngoài.
Lưu Minh nhanh chóng nói ra: "Nhưng đến giữa trưa cũng không thấy trở về, Diêu Khôn đi tiệm cơm cô ấy nói tìm, ông chủ tiệm cơm nói sáng sớm xác thực có một bàn người tới dùng cơm, nhưng Diệp Thư rất nhanh đã say rồi, bọn hắn liền cùng đi rồi.”
"Ông chủ còn nói trông thấy cô gái bị say rượu bị người ta đưa lên một chiếc xe, chở đi nha." Lưu Minh nói: "Chúng tôi đã tìm kiếm hơn một giờ đồng hồ cũng không thấy tung tích cái xe kia."
Điều này không có gì để nói nữa rồi, bọn họ là người chuyên nghiệp, lúc đó tìm được chiếc xe đưa Hoa Chiêu đi rất dễ dàng.
Hiện tại không tìm thấy Diệp Thư, nói rõ đối phương cũng rất chuyên nghiệp.
Huống chi, tửu lượng của Diệp Thư rất tốt! Hơn nữa, con bé cũng sẽ không mới sáng sớm đã uống say.
Chỉ là bạn học nhiều năm không gặp mà thôi, cũng không phải là bạn bè thân thiết.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Diệp gia sắp sụp đổ sao? Ai cũng dám động Diệp gia rồi!" Diệp Danh cười lạnh, nói với Diệp Thâm: "Em đừng ra mặt, việc này giao cho anh."
Biểu cảm trên mặt anh rất đáng sợ.
Hoa Chiêu cũng chưa từng thấy qua bộ dạng này của Diệp Danh, so với lúc bình thường tao nhã quả thực giống như hai người.
Nhìn như vậy, càng giống anh em ruột của Diệp Thâm rồi.
Diệp Thâm cũng đứng lên: "Em cũng đi."
Tuy anh không thích hợp để xuất đầu lộ diện, nhưng Diệp Thư đã bị người ta mang đi! Loại chuyện này anh đâu thể ngồi yên được.
Hoa Chiêu đương nhiên cũng không ngồi yên, đứng lên muốn đi.
Chu Binh lại vọt đến.
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía hắn, chờ mong lại sợ hãi mà chờ tin tức của hắn.
"Đã tìm được Diệp Thư. . ." Chu Binh nói.
Mọi người vẫn theo dõi hắn, ai cũng không lên tiếng, bởi vì biểu cảm của Chu Binh cũng không phải là nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, giống như có chút khó có thể mở miệng.
Chu Binh cũng không đợi người hỏi, chính mình sắp xếp từ ngữ trong vài giây và nói ra: "Vừa rồi có người đến trong nhà thông báo cho Diêu Khôn, nói Diệp Thư đang ở khách sạn, Diêu Khôn mang theo hai người đi qua, kết quả là Mã Quốc Khánh mở cửa, hắn cùng Diêu Khôn đánh nhau. . ."
Người một nhà gọi điện thoại thông báo cho hắn, hắn lập tức tới báo tin, còn không biết ở bên kia tình huống như thế nào.
Nhưng chỉ bằng mấy câu nói đó, đã đủ kích thích rồi.
"Mã Quốc Khánh. . ." Diệp Danh cùng Diệp Thâm đồng thời cắn răng nhớ kỹ cái tên này.
"Lúc trước xem hắn như tôm tép nhãi nhép, không để ý đến hắn, ngược lại là lỗi của anh rồi." Diệp Danh nói xong cũng đi.
Diệp Thâm nhanh chóng trở về phòng thay đổi quân phục, mang theo Hoa Chiêu đuổi theo.
Anh mặc quân phục, lại càng khác hoàn toàn với Tô Hằng, người quen gặp anh cũng không nhất định sẽ nhận ra được, cũng đừng nói tới người xa lạ rồi.
Khách sạn không xa, ba người rất nhanh đã đến.
Mã Quốc Khánh cùng Diêu Khôn vậy mà vẫn còn ở trong hành lang đánh nhau.
Hai người đánh nhau vậy mà kẻ tám lạng người nửa cân, hiện tại trên mặt đều là vết thương, trên người cũng chảy máu, giống như cũng không còn khí lực rồi, nhưng còn quấn lấy đối phương gắt gao không buông tay, ở trên mặt đất lăn lộn.
Vệ sỹ Diệp gia không tiến lên tham chiến, mà ngăn cản người trong hành lang không cho bọn hắn tới gần.
Trong hành lang lúc này đứng đầy người, lúc thì nhìn hai người đang đánh nhau, lúc thì nhìn vào căn phòng khách sạn đang mở cửa, trên mặt đều là bát quái.
Hoa Chiêu đẩy đám người ra vọt lên đi vào, không quan tâm đến hai người trên mặt đất, đi thẳng đến gian phòng.
Diệp Thư xác thực nằm ở trên giường, hơn nữa quần áo không chỉnh tề.
Không, trên người cô ấy giống như đã không có quần áo rồi. . . . Bả vai trống trơn mà lộ ra bên ngoài.
Trái tim Hoa Chiêu đột nhiên rơi xuống đáy vực.
Diệp Thư giống như cũng không phát hiện ra cô, hai mắt vô thần mà nhìn trần nhà.
Nếu không phải n.g.ự.c còn có chút phập phồng, Hoa Chiêu còn cho rằng cô ấy đã chết.
Hoa Chiêu nắm chặt nắm tay, run rẩy, cổ họng cô tựa hồ như đã bị ngăn chặn, một câu cũng nói không nên lời.
Diệp Danh cùng Diệp Thâm đứng ở cửa ra vào, chỉ nhìn thoáng qua bên trong liền đóng cửa phòng.
Sau đó Hoa Chiêu chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết của Mã Quốc Khánh.
Hết tiếng hét này đến tiếng hét khác, và không dừng lại.
Hiển nhiên là có người không cho hắn ngất đi.
Hoa Chiêu hít một hơi để cho chính mình tỉnh táo lại, nói với Diệp Thư: "Đừng sợ, không có chuyện gì nữa. . ."
Cô cắn môi, làm sao có thể không có việc gì!
"Hết thảy đều đã qua. . ."
Thật sự có thể qua sao?
"Bọn em đi g.i.ế.c hắn! Chúng ta sẽ để cho hắn sống không bằng chết! Để giải mối hận trong lòng chị!" Hoa Chiêu nói.
Mắt Diệp Thư chớp chớp, cánh tay dưới chăn giật giật, nhưng rất nhanh lại yên tĩnh trở lại.
Hoa Chiêu nhanh chóng đi tìm quần áo của chị ấy, muốn mặc vào cho chị ấy.
Sau đó cô liền phát hiện không đúng.
Diệp Thư không thể khống chế chính mình, hai mắt vô thần, cô ấy không thể động, cũng không phải là bị kích thích đến c.h.ế.t lặng, ngược lại như là bị hạ độc, không thể động.
Cũng đúng, không hạ thuốc, chỉ bằng Mã Quốc Khánh? Diệp Thư có thể đánh hắn 8 cái!
"Chị, chị!" Hoa Chiêu ở bên tai cô ấy gọi.
Mắt Diệp Thư lại chớp chớp, con mắt giật giật, nhìn về phía Hoa Chiêu, gian nan mà phát ra hai chữ: "Cứu, chị. . ."
Nước mắt Hoa Chiêu thiếu chút nữa nhịn không được mà chảy ra, nhưng bây giờ không phải là lúc để khóc.
"Tốt tốt tốt, em cứu chị, em nhất định sẽ cứu chị! !" Hoa Chiêu ôm cô ấy nói.
Phải cứu Diệp Thư, không thể chỉ cứu thân thể của cô ấy, đã xảy ra việc này, ở cái niên đại này, phụ nữ phải sống thế nào?
Cô còn muốn cứu thanh danh của cô ấy!
Hoa Chiêu nhanh chóng măc quần áo tử tế cho Diệp Thư, chỉ có điều bả vai vẫn lộ ra một chút, duy trì bộ dạng vừa rồi, sau đó đắp chăn lại cho cô ấy.
Cô lại cúi đầu lấy ra một cái bình nhựa nho nhỏ từ trong vách ngăn của chiếc túi, mở ra, đưa tới bên miệng Diệp Thư.
"Chị, uống đi, sẽ đau một chút, nhưng lúc chị tỉnh lại, hết thảy đều đã tốt rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thư lập tức hé miệng, Hoa Chiêu đem chất lỏng màu đen ở trong chai thuốc đều đổ vào.
Ba giây sau, sắc mặt Diệp Thư trở nên đen kịt, vừa nhìn là biết đã trúng độc.
Hoa Chiêu có thể chắt lọc tinh hoa thực vật, nhưng tinh hoa của thực vật không nhất định đều là đồ bổ và có màu xanh lá đấy, tinh chất của những loại thực vật có độc, chính là độc dược, hơn nữa màu gì cũng có.
Cô cũng đã nghiên cứu rất nhiều loại tinh chất có độc, trên phi đao của Diệp Thâm cũng là loại mà cô đã nghiên cứu ra đấy.
Đây cũng là một trong số đó, sẽ cho người ta dáng vẻ như bị trúng độc nặng, đi bệnh viện kiểm tra các chỉ số sẽ vượt ra ngoài phạm vi đo lường thông thường.
Nhưng sẽ không nguy hiểm c.h.ế.t người, một lọ thuốc giải sẽ sớm khôi phục.
Hoa Chiêu nhìn thoáng qua Diệp Thư đã hôn mê, lập tức mở cửa phòng chạy ra, hét to với Diệp Danh cùng Diệp Thâm: "Hai người mau đến xem ah, Mã Quốc Khánh cho chị ấy uống kịch độc, chị ấy sắp không xong rồi!"
Diệp Danh cùng Diệp Thâm lập tức buông Mã Quốc Khánh ra chạy vọt vào.
Những người xem náo nhiệt ngoài cửa rốt cuộc cũng xông qua những người ngăn cản, ghé vào cửa nhìn bên trong.
Thấy sắc mặt đen kịt của Diệp Thư, Diệp Danh loang choạng.
Diệp Thâm bước chân nhưng lại dừng lại, nhìn về phía Hoa Chiêu.
Anh nhận ra loại độc dược này, lúc trước là anh đã tìm người thử thuốc, xác định dược tính.
Hoa Chiêu không có thời gian để ý đến anh, lại bổ nhào vào bên giường Diệp Thư hét lên với hai người: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đưa chị ấy đi bệnh viện!"
Hô xong cô liền vén chăn lên.
Mọi người nhìn thấy, bên trong còn ăn mặc quần áo ah. . .
Cái này là án g.i.ế.c người, không phải vụ án kia ah.
Mấy người luống cuống tay chân mà bế Diệp Thư đi ra, bế xuống lâu, mang lên trên xe, đưa đi bệnh viện.
Trên đường đi rất nhiều người đều nhìn thấy.
Sắc mặt Diệp Thư đen kịt lại khiến mọi người đều ngạc nhiên rồi lập tức nghị luận nhao nhao.
Chuyện Mã Quốc Khánh hạ độc cũng bị truyền ra.
Truyền ra chính là hạ độc.
Còn chuyện kia, lại không có mấy người nhắc tới, dù sao so với chuyện người ta bị trúng độc mặt đen lại thì những chuyện khác không có gì kỳ lạ quý hiếm rồi.
Mã Quốc Khánh bị Diêu Khôn cùng hai vệ sỹ áp lấy, luôn đi theo phía sau mấy người Hoa Chiêu.
Hiện tại không rảnh để xử lý hắn! Nhưng lại không thể để cho người chạy mất, chỉ có thể áp giải bên người.
Thấy sắc mặt đen kịt của Diệp Thư, Mã Quốc Khánh cũng rất kỳ quái, hắn là hạ độc rồi, nhưng không phải loại độc chất này, chỉ là thuốc mê mà thôi!
Nhất định là Hoa Chiêu thừa dịp vừa rồi vào phòng đã cho Diệp Thư uống, sau đó vu oan hắn!
Cô ta ngược lại rất ngoan độc! Đến Diệp Thư cũng hạ thủ được!
"Độc này không phải tôi. . . ."
Mã Quốc Khánh còn chưa nói xong, đã bị Diệp Thâm một quyền đánh xuống.
Hắn mờ mịt mà nhổ ra mấy cái răng một miệng máu, cả buổi mới tìm lại được cảm giác.
"Cái độc kia. . ."
Diệp Thâm lại một quyền, để cho hắn câm miệng.
Nhưng mà Mã Quốc Khánh lại rất quật cường, kiên trì muốn giải thích cho chính mình.
Sau đó Diệp Thâm liền một quyền lại một quyền, cuối cùng là Diệp Danh ngăn cản anh.
"Lại đánh sẽ c.h.ế.t rồi." Mặt Diệp Danh lạnh giống như băng: "Hắn hiện tại vẫn không thể chết."
Chuyện đầu tiên anh nghĩ đến chính là bảo vệ tình mạng Diệp Thư, thứ hai là nghĩ đến phải cứu lấy thanh danh của con bé.
Vậy thì phải xem Mã Quốc Khánh nói như thế nào rồi.
Diệp Thư bị bác sĩ kéo đến làm các loại xét nghiệm, Hoa Chiêu rốt cuộc tìm được cơ hội cùng Diệp Danh thì thầm vài câu.
Biết độc là Hoa Chiêu hạ, chỉ là thoạt nhìn hơi dọa người, lòng Diệp Danh lúc này mới nơi nới lỏng.
Diệp Thư cũng rất nhanh bị đẩy ra, bác sĩ biểu thị bọn hắn bất lực, không biết cô ấy trúng độc gì nên không thể giải độc.
Điều đáng mừng là các dấu hiệu sinh tồn của Diệp Thư vẫn ổn định, và họ có thể tiếp tục duy trì nó.
"Anh dẫn hắn trở về trước." Diệp Danh kéo Mã Quốc Khánh đi nha.
Đến phòng chuyên dùng để thẩm vấn.
"Nói đi, mày hôm nay làm cái gì." Diệp Danh thản nhiên nói.
Hắn rốt cuộc có thể nói chuyện. . . đáy lòng Mã Quốc Khánh cảm thấy có chút may mắn, hắn thiếu chút nữa cho rằng kế hoạch vừa mở đầu, hắn không kịp nói ra đã phải c.h.ế.t rồi.
"Tôi hôm nay. . . Anh cũng đã nhìn thấy, tôi cùng Diệp Thư đã gạo nấu thành cơm, cô ấy chỉ có thể gả cho tôi." Mã Quốc Khánh nói.
Một hàm răng, đã không thừa nổi mấy cái rồi.
Hắn nhổ m.á.u trong miệng ra.
Kế hoạch của hắn phải thành!
Bằng không thì, hắn không chiếm được, sẽ hủy diệt!
Hắn thích Diệp Thư, theo đuổi cô ấy lâu như vậy, lại đợi cô ấy hai năm, hắn bỏ ra nhiều như vậy!
Cô ấy dựa vào cái gì mà không thèm? Cô dựa vào cái gì mà quay người gả cho người khác?
Mơ tưởng!
Nếu không thể là người đàn ông của cô ấy, hắn sẽ phá hủy cô ấy!
Diệp Danh nhìn hắn, cái gì cũng chưa nói, quay người đi ra ngoài, kêu hai người tiến đến.
Anh sợ chính mình nhất thời xúc động, sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta, vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp mới yên tâm.
Diệp Danh đi ra ngoài rồi, ở bên ngoài đợi kết quả.
Ở trước mặt hai người kia, Mã Quốc Khánh cũng không thể cùng người ta nói điều kiện.
Lại nếm được bản lĩnh khai thác thông tin của người ta, Mã Quốc Khánh đã nói tất cả.
Diệp Danh nhận được kết quả, lông mày triệt để buông lỏng ra, hảo tâm mà nói: "Trị thương cho hắn, đưa cho hắn chút đồ ăn, đừng để cho hắn c.h.ế.t sớm, hãy đem tiếng gió thả ra."
Anh một thân thoải mái mà đi bệnh viện, nói cho Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu tin tức này.
"Tiểu Thư không có việc gì, hắn cũng chỉ dám hù dọa một chút, không dám thực sự làm cái gì." Diệp Danh nói ra.
Diệp Thâm lập tức thở phào.
Hoa Chiêu quả thực rất vui vẻ: "Thật sự là không có việc gì?"
"90% là đúng, đương nhiên lát nữa còn phải hỏi tiểu Thư."
"Ừ!" Hoa Chiêu nói: "Vậy cũng không cần lại để cho chị ấy chịu khổ rồi."
Hoa Chiêu cho người về nhà tìm Hoa Cường cầm lọ rượu thuốc đến, sau đó tự mình cho Diệp Thư uống.
Đương nhiên, cô đã vụng trộm trộn lẫn thêm thuốc giải vào bên trong.
Nếu như chỉ dựa vào rượu thuốc, thời gian giải độc sẽ rất dài.
Sắc đen trên mặt Diệp Thư mấy giờ sau liền thối lui, người cũng tỉnh.
Diêu Khôn là người đầu tiên nhào tới ôm cô ấy khóc.
Diệp Danh cùng Diệp Thâm đều liếc mắt nhìn hắn, đồ vô dụng này, xảy ra chuyện chỉ biết khóc!
Còn đến Mã Quốc Khánh cũng đánh không lại!
Thiếu luyện tập!
Hoa Chiêu lại cảm thấy không sao cả, dù sao cũng là ngoài ý muốn, Diêu Khôn cũng không dự liệu được, không thể bảo vệ sớm hơn.
Mà Mã Quốc Khánh có xuất thân gì? Cũng không phải mấy tên vô dụng, trên tay có công phu.
Diêu Khôn có thể đánh ngang tay với hắn, cũng không tính là người bình thường rồi.
Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, hắn luôn ở trong phòng bệnh vây quanh Diệp Thư, một bộ không muốn sống, cô ấy c.h.ế.t hắn cũng c.h.ế.t theo.
Cái khí tức toàn thân kia, Hoa Chiêu có thể cảm giác được hắn là rất nghiêm túc.
Diệp Thư mở mắt ra, nhìn xung quanh, con mắt chậm rãi có tiêu cự.
Cô ấy lập tức sờ lên trên người, phát hiện đã mặc quần áo vào liền thở phào.
"Chị, chuyện trước đó chị còn nhớ không? Mã Quốc Khánh nói hắn không làm gì chị, hắn chỉ bày ra bộ dáng, để cho người ngoài hiểu lầm, uy h.i.ế.p chúng ta, nhưng hắn cũng không dám thật sự làm mất lòng Diệp gia." Hoa Chiêu nói thẳng.
Khóe mắt còn liếc Diêu Khôn.
Nghe được câu này, Diêu Khôn sững sờ, sau đó trên mặt đều là kinh ngạc cùng vui mừng.
Hoa Chiêu không cần phân biệt nguyên nhân của sự vui mừng này, có một số việc không cần thăm dò, không cần thiết.
Giữa hai người không còn hiểu lầm, thật vui vẻ ở cùng nhau mới quan trọng.
Diệp Thư triệt để tỉnh lại, nghe đến đó gật đầu: "Xác thực như vậy, hắn không có làm gì chị, hắn không dám."
Bằng không thì nếu như Diệp gia không bị uy hiếp, cô ấy không chịu gả cho, hắn không có nửa điểm đường lui, hắn chỉ có một con đường chết.
Nhưng hiện tại, hắn còn có thể còn sống.
Sau khi có được xác nhận của cô ấy, Hoa Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế nói: "Sau đó thì sao?"
"Chị bị điện thoại gọi đi ra ngoài. . . ." Diệp Thư từng chút từng chút kể lại.
Thực sự có một ít bạn học cũ gọi cô ấy đi ra ngoài, trong bữa tiệc có người mời rượu, cô ấy nể mặt, nhấp một chút thì dừng lại.
Một bàn người mời rượu, cô ấy cũng chỉ uống một chén.
Sau đó cô ấy liền phát hiện không đúng, đầu lưỡi mình đã tê rần, cô ấy đứng lên muốn đi, đã ngất rồi.
Đợi cô ấy mở mắt ra, đã ở trên giường khách sạn, Mã Quốc Khánh đang cởi quần áo cô ấy.
Lúc ấy cô ấy vẫn không thể động, ý thức cũng rất mơ hồ, thật sự bị hù chết!
Cũng may Mã Quốc Khánh chỉ cởi đồ của cô ấy, sau đó ngồi ở bên giường lải nhải lẩm bẩm với cô ấy, nói hắn yêu cô ấy như thế nào, vì cô ấy chuyện gì cũng có thể làm, vì sao cô ấy không chịu nhìn hắn, đủ chuyện đấy.
Nghe được Diệp Thư càng lo lắng không yên, sau đó Diêu Khôn đến gõ cửa, Mã Quốc Khánh liền đi ra ngoài đánh nhau rồi.
Hoa Chiêu nghe xong, lập tức nói với Diệp Danh: "Những người bạn học kia!"
Diệp Danh gật đầu đi ra ngoài, những người này đều phải bắt lại, một người cũng không thể buông tha!
Bắt những người này rất nhanh, kết quả cũng làm cho người Diệp gia có chút ngoài ý muốn.
Bọn hắn đều đang ở trong nhà khách chưa có chạy, chờ ngày mai tham gia hôn lễ của Diệp Thư đây này.
Bọn hắn cũng không biết mình hại Diệp Thư, bọn hắn thực nghĩ là Diệp Thư uống say, sau đó để anh trai nhà mình đón đi nha.
Bất quá bình rượu kia là Mã Quốc Khánh cho đấy, mấy người bạn học bọn hắn có thể từ năm sông bốn biển mà tới, cũng là Mã Quốc Khánh xuất tiền vé xe mời đấy.
Mã Quốc Khánh còn thổ lộ tiếng lòng với bọn họ, nói hắn thầm mến Diệp Thư đã lâu rồi, nhưng luôn không dám thổ lộ, hiện tại cũng không có cơ hội, chỉ hi vọng cô ấy có thể uống bình rượu quý chính mình cất giữ nhiều năm, chúc cô ấy tân hôn vui vẻ.
Ý tứ này ai có thể không hiểu? Rượu này là người ta đưa riêng cho Diệp Thư uống, bọn hắn không xứng.
Cho nên, toàn bộ quá trình bọn họ đều là mơ mơ màng màng mà bị lợi dụng đấy.
Diệp Thư sau khi nghe xong lại thở phào: "May mà chị sống cũng không quá kém, chị còn tưởng rằng nhiều người như vậy liên hợp lại hại chị đây này."
Hiện tại, cô ấy đã nằm ở trong nhà, người một nhà ngồi vây quanh.
Trước đó chuyện phát sinh đột ngột, lúc Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm rời đi, cũng không có thông báo cho Miêu Lan Chi phòng cách vách.
Chuyện còn chưa làm rõ, bọn họ cũng không nói cho những người lớn khác trong nhà, sợ bọn họ chịu không được.
Miêu Lan Chi cùng Diệp Mậu là từ trong miệng người ngoài nghe được tin tức.
Cũng may bọn hắn vừa biết chuyện thì bên này đã tra ra chân tướng, Diệp Thư cũng nằm trong nhà rồi.
Bất quá đã trải qua trận này, lại trúng hai loại độc, hiện tại cô ấy cũng có chút suy yếu, người cũng không có tinh thần lắm.
"Mã gia này ngày càng quá đáng! Trước kia bắt cóc cháu của tôi, hiện tại lại hại con gái tôi!" Miêu Lan Chi tức giận nói: "Bọn hắn tranh dành cái gì vậy? Không phải là Mã đại soái sao? Các người định thu thập ông ta như thế nào!"
Bà nhìn người đàn ông và con trai của mình.
Diệp Mậu gật gật đầu: "Tôi đã biết."
"Ông biết cái gì?" Miêu Lan Chi hôm nay cần phải có một câu trả lời chắc chắn.
"Lần trước chuyện của bọn nhỏ, ông nói Mã đại soái không biết rõ tình hình, đả kích ông ta mấy lần, liền tha cho ông ta một lần. Lúc này tốt rồi, người nhà ông ta lại làm ra việc này! Nếu ông ta còn không biết chuyện thì sao? Còn tha cho ông ta một lần?"
Miêu Lan Chi hét lên: "Lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao? Mã gia đông người! Xem ra cũng là một nhà tai họa! Mỗi lần ông đều tha cho ông ta một lần?"
Trong lòng Hoa Chiêu dốc sức liều mạng gật đầu, chính là như vậy, đã sớm nên thu thập Mã gia rồi!
"Không có lần sau rồi, bà yên tâm." Diệp Mậu nói ra.
Miêu Lan Chi nhìn ông, hừ một tiếng.
Bà cũng biết cụ thể làm như thế nào Diệp Mậu sẽ không nói cho bà biết, bất quá có những lời này của ông ấy bà liền an tâm.
Sau đó bắt đầu buồn chuyện khác.
"Ngày mai làm sao bây giờ? Chúng ta có tiếp tục tổ chức hôn lễ kông?" Miêu Lan Chi nói.
Kết hôn a? Diệp Thư còn phải ở nhà giả bộ bệnh, bằng không thì không thể bắt Mã gia chịu trách nhiệm nặng hơn.
Không kết hôn a? Người thân bạn bè đều đến rồi.
Hơn nữa thời gian kết hôn bị kéo dài, giống như có chút điềm xấu.
Diệp Thư nhìn về phía Diêu Khôn.
Diêu Khôn không để ý đến những người ở đây, cầm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy: "Tuy anh rất muốn ngày mai tiếp tục hôn lễ, nhưng thân thể của em quan trọng hơn, tình cảm của chúng ta là chuyện lâu dài không phải là chuyện sớm nỏ tối tàn? Tất cả mọi chuyện anh đều nghe theo em."
Lời thổ lộ này quá thẳng thắn và nóng bỏng đối với con người thời nay, Diệp Thư bị Diêu Khôn "Độc hại" đã coi như thành thói quen.
Những người khác thì không chịu nổi rồi.
Hơn nữa ánh mắt nhìn Diêu Khôn không đúng.
Tiểu tử này không phải là dựa vào loại hoa ngôn xảo ngữ này lừa gạt Diệp Thư chứ? Hôm nay bọn hắn thế nhưng mà nghe nói, lúc xảy ra chuyện, tiểu tử này chỉ biết khóc!
"Hôn lễ cứ kéo dài sau a, thu thập xong Mã gia lại nói sau." Diệp Chấn Quốc mở miệng.
Diệp Thư lại lắc đầu: "Không cần, cháu muốn ngày mai tiếp tục kết hôn, ai cũng không thể ngăn cản hạnh phúc của cháu."
Lúc vừa mở mắt ra, một khắc trông thấy Mã Quốc Khánh, cô ấy thật sự tuyệt vọng.
Hơn nữa trong nháy mắt đó, cô ấy mới biết được chính mình quan tâm Diêu Khôn như thế nào, muốn cùng hắn sống bên nhau bao nhiêu, được hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Ngày cưới là do hai người cùng nhau ấn định, cùng nhau lên kế hoạch và chuẩn bị, mọi vật dụng nhỏ trong phòng tân hôn đều được hai người lựa chọn với sự mong đợi và đầy hân hoan đấy.
Tất cả những bận rộn và mong chờ kia đều vì ngày mai.
Cô ấy không thể để nó thất bại.
Hơn nữa ngày mai cô ấy cũng sẽ ra mặt.
"Con không đi ra ngoài, bên ngoài không biết sẽ truyền đi thành bộ dáng gì nữa, chỉ có con điềm nhiên như không có việc gì, bọn hắn mới có thể câm miệng." Diệp Thư nói.
Mã Quốc Khánh hạ độc cô ấy, vì sao lại hạ độc? Hạ độc như thế nào? Sau khi hạ độc thì làm cái gì? Lúc ấy chỉ có hai người cô ấy cùng Mã Quốc Khánh ở trong khách sạn. . .Mà lúc cùng Diêu Khôn đánh nhau, Mã Quốc Khánh chỉ mặc quần, không mặc áo.
Diệp Thư không cần nghe ngóng cũng có thể biết bên ngoài hiện tại đang lan truyền cái gì.
Sau kích thích của chuyện hạ độc g.i.ế.c người, bọn hắn nhất định sẽ một lần nữa nhặt lên sự kiện màu hồng phấn.
Thanh danh của cô ấy, hiện tại đoán chừng cũng bị hủy hơn phân nửa.
Cô ấy phải tự mình nhặt lên.
"Về phần chuyện Mã Quốc Khánh hạ độc, có bệnh án của bệnh viện, có nhiều nhân chứng như vậy, hắn còn có thể nói xạo?" Diệp Thư hỏi.
Diệp Danh lập tức nói: "Không thể. Emi bây giờ dù là sinh long hoạt hổ mà xuất hiện ở trước mặt mọi người, anh cũng có thể để cho hắn dùng tội danh hạ độc g.i.ế.c người để vào tù."
Diệp Thư cười, dựa người ngồi vào trong chăn: "Cho nên, mọi người vẫn dựa theo kế hoạch cũ, ngày mai nên làm gì thì cứ làm, con không sao đấy."
Miêu Lan Chi đau lòng mà nhìn con gái.
Bà đương nhiên nhìn ra con gái thực sự đối với tiểu tử này để bụng rồi, bà cũng biết tầm quan trọng của thanh danh đối với một người phụ nữ.
Bà cũng không khuyên giải nữa, lôi kéo mọi người đi ra.
Diêu Khôn mày dạn mặt dày chưa đi, an vị trong phòng.
Những người khác lườm hắn một cái liền chấp nhận, dù sao hai người ngày mai sẽ kết hôn. . . . Nhịn!
... .
Không nghe thấy tin tức Diệp gia hủy bỏ hôn lễ, ngày hôm sau, tất cả những người nhận được thiệp mời đúng hẹn đi tới nhà Diệp Thư tham gia hôn lễ.
Hôn lễ tổ chức ở căn nhà Diệp Thư mua 2 năm trước.
Đứng ở cửa lớn, có thể trông thấy bên trong đã giăng đèn kết hoa, bận rộn, mùi thơm của đồ ăn đã nhẹ nhàng đi ra.
Diệp Danh cùng Diêu Khôn vẻ mặt tươi cười mà đứng ở cửa ra vào đón khách.
Hôn lễ thật sự cử hành à?
Từng người đến đều có chút ngoài ý muốn, sau đó phủ lên khuôn mặt tươi cười cùng Diêu Khôn nói lời chúc mừng.
Sau đó đi vào xem cô dâu.
Trong phòng Diệp Thư đã ngồi đầy người.
Người chưa quen thuộc chỉ liếc mắt nhìn, bát quái một chút liền đi ra ngoài, lưu ở trong phòng đều là người thân.
Diệp Thư kết hôn là chuyện lớn, mấy người con của Diệp Chấn Quốc ai có thể tới đều chính mình đến rồi, không thể tới cũng nói vợ cùng con cái mình tới.
Ngoại trừ Diệp Mai, bà ấy không có người có thể phái tới, chính mình cũng không rảnh, chỉ gọi điện thoại gửi tiền mừng qua bưu điện trở về.
1 vạn, lễ rất nặng rồi.
Bà ấy không có gia đình, không có con trai không có con gái, tự đưa đến cũng không thể rồi.
Tiền là Lưu Nguyệt Quế mang giúp tới, bà hiện tại ở cách Diệp Mai không xa, là hai thành phố gần nhau.
Chu Lệ Hoa ở một bên ghen tỵ nói: "Diệp Hưng kết hôn, cô ta chỉ cho 1000, thiên vị như vậy cũng quá rõ ràng rồi."
Lưu Nguyệt Quế là một người hiền lành, nhìn bà ta một cái không có lên tiếng.
Diệp Thư lại không nhịn: "Cô cả căm ghét mấy loại người gian trá như kẻ thù, cô cô vì sao lại cho 1000, trong lòng bà một chút cũng không biết sao?"
Nói xong cô ấy nhìn chằm chằm Chu Lệ Hoa, nếu không phải chú ba tự mình đem người mang vào, lại hạ mình nói với cô ấy mấy lời nói tốt, cô ấy hiện tại đã đem Chu Lệ Hoa đuổi ra ngoài!
Cô ấy cũng không mời bà ta đến.
Trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Thư không cho bà ta mặt mũi như vậy, Chu Lệ Hoa cũng nổi lên tức giận, nói xoáy: "Mới vừa chịu khổ, thân thể còn chưa khôi phục đâu, miệng lưỡi cứ bén nhọn như vậy. Có năng lực thì hãy sử dụng nó chỗ khác đi nha? Cô dùng chố Mã Quốc Khánh đi ah, dùng chỗ tôi làm gì?"
Những lời này thật sự rất khó nghe.
Còn "Mới vừa chịu khổ, thân thể còn chưa khôi phục", chịu khổ gì rồi hả? Thân thể làm sao vậy?
Để cho người không biết chuyện nghe thấy, liền có chút ý nghĩa không giống như vậy rồi.
Lưu Nguyệt Quế cũng nổi giận, đẩy Chu Lệ Hoa một cái, trừng mắt liếc bà ta, trước mặt nhiều người như vậy, nói những lời này hơi quá đáng!
Diệp Thư cũng rất tức giận, nhưng cô ấy tức giận mồm mép lại không hợp tác, chỉ là tức giận đến khuôn mặt trắng bệch.
Cô ấy hôm nay không có trang điểm cho mình thật đẹp, dù sao vẫn cần tỏ ra thảm một chút đấy, cho nên trên mặt có thể nhìn ra sắc mặt tái nhợt rõ ràng.
Hiện tại tức giận, mọi người không thể ngồi yên.
Hoa Chiêu một cước bước vào gian phòng, thấy bộ dáng này của cô ấy sững sờ: "Đây là làm sao vậy?"
Cô lỗ tai thính, nhưng có đôi khi đó cũng không phải là chuyện tốt.
Cái gì cũng có thể nghe thấy, còn nghe được nhiều âm thanh ở xa như vậy, tiếp nhận một ít tin tức vô dụng, làm cho cô rất bực bội.
Cho nên hai năm qua cô luôn mò mẫm để kiểm soát thính lực của mình, ở những nơi quá ồn ào như ở đây thì thính lực của cô sẽ kém hơn bình thường.
Cho nên cô không nghe thấy những lời Chu Lệ Hoa nói.
Bất quá tiến đến đã thấy bà ta ngồi ở đối diện Diệp Thư, Hoa Chiêu đã biết chuyện gì xảy ra rồi.
Nhất định là Chu Lệ Hoa lại tái phát bệnh miệng thiếu nợ rồi.
Hoa Chiêu ngồi vào bên người Diệp Thư, đỡ cô ấy, vỗ vỗ phía sau lưng cô ấy, cho cô ấy nhuận khí.
Diệp Thư nhìn thấy cô tiến đến lập tức ủy khuất nói: "Bà ta nói những lời khó nghe làm chị tức giận!"
Người xung quanh đều sững sờ.
Diệp Thư đừng nhìn khuôn mặt rất trẻ, nhưng năm nay đã hơn 30, có thể so ra lớn hơn Hoa Chiêu mười tuổi, là chị chồng của Hoa Chiêu.
Nhưng bây giờ nghe như thế nào cũng thấy đang cùng Hoa Chiêu làm nũng?
Nhiều năm như vậy, Diệp Thư cơ hồ mỗi ngày đều ở cùng Hoa Chiêu, sớm đã quên Hoa Chiêu nhỏ hơn cô ấy rất nhiều tuổi.
Mà mặc kệ phát sinh việc lớn nhỏ gì, Hoa Chiêu đều có thể làm chỗ dựa cho cô ấy! Đặc biệt là sau chuyện lần này, Diệp Thư càng vô thức mà dựa vào Hoa Chiêu.
Nếu không phải Hoa Chiêu thông minh, trước đó đã mặc xong quần áo cho cô ấy, lại để cho cô ấy dùng bộ dạng kinh hãi xuất hiện, bằng không thì đến cửa khách sạn đó cô ấy cũng không đi ra được.
Thanh danh của cô ấy cũng thực sự bị hủy.
Một thân trơn bóng đấy, muốn nói cùng Mã Quốc Khánh cái gì cũng chưa phát sinh? Không có người tin.
Hoa Chiêu cũng không cảm thấy Diệp Thư làm nũng với cô thì có cái gì không bình thường, tuổi thật của cô cũng lớn hơn Diệp Thư một chút. . .
Cô quét một vòng những người trong phòng, đều là người quen thuộc đấy, thím hai cùng hai đứa con gái, Chu Lệ Hoa cùng Diệp Giai, Diệp Lị, Khâu Mai, còn có cô nhỏ, còn có mấy người họ hàng xa của Diệp gia ở thủ đô.
Những người họ hàng xa này cũng không liên hệ, nhưng là đều ở thủ đô, những ngày lễ trọng đại đều họp mặt.
Tóm lại, đều là người quen.
Vậy cô liền không khách khí.
"Chị mời bà ta đến sao?" Hoa Chiêu hỏi Diệp Thư.
"Làm sao có thể! Bà ta cùng Diệp gia có quan hệ gì? Không có cái gì! Chị sao có thể mời bà ta?" Diệp Thư phối hợp nói.
"Vậy sao bà ta lại tới rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi.
"Còn không biết bà ta cầu xin chú ba thế nào, lại để cho chú ba mang bà ta vào, lát nữa chị sẽ đi tìm chú ba, người khách như vậy chị không chào đón, lại để cho ông ấy đem người mang đi." Diệp Thư cau mày nói.
Hoa Chiêu gật đầu, hoá ra là Diệp Thành tự mình mang tới, cô đã nói, Chu Lệ Hoa làm sao có thể tiến vào cửa lớn được?
Đoán chừng ở cửa ra vào Diệp Danh cũng là không thể không biết xấu hổ trước mặt mọi người lại không cho Diệp Thành mặt mũi, đã để bà ta vào được.
Chu Lệ Hoa lại tự nhiên mà ngồi ở chỗ kia, một chút cũng không sợ hãi.
Bà ta chính là nhìn trúng mặt mũi của Diệp gia, ít nhất phải cho Diệp Thành chút mặt mũi, đang ở trước mặt nhiều người ngoài như vậy, sẽ không hạ mặt mũi của bà ta.
Bằng không thì chính là hạ mặt mũi của Diệp Thành.
Mà bà ta cũng phải ngồi ở chỗ nầy, để cho mọi người thấy rằng, tuy bà ta đã cùng Diệp Thành ly hôn, nhưng đây chẳng qua chỉ là một trang giấy, những cái khác đều không thay đổi, bà ta vẫn là người Diệp gia, có tư cách ngồi ở phòng tân nương, nơi gần nhất!
Hừ ~
Chu Lệ Hoa còn trắng mắt liếc Hoa Chiêu cùng Diệp Thư.
Hoa Chiêu thật sự có chút không hiểu người này cho lắm, sao lại không có chút trí nhớ nào như vậy? Còn dám tới khiêu khích cô?
Là do cô lớn lên nhìn quá dễ bắt nạt? Có phải là bà ta chắc chắc cô không dám làm gì bà ta ở trước mặt nhiều người như vậy?
Được rồi, Hoa Chiêu còn thật không dám, bằng không thì rất mất mặt xấu hổ, không có gia giáo, không có giáo dưỡng sẽ là cô.
Bất quá, tại sao cô phải cùng Chu Lệ Hoa cứng đối cứng? Cô có rất nhiều phương pháp xử lý bà ta
Không phải rất thích xuất đầu lộ diện, thích ở trong hội bốn phía rêu rao?
Cô muốn bà ta về sau cũng không dám ra khỏi cửa!
"Chúng ta đừng để ý tới bà ta, cứ xem như bà ta không tồn tại là tốt rồi." Hoa Chiêu nói với Diệp Thư.
Diệp Thư căn bản không tin, Hoa Chiêu nào có rộng lượng như vậy?
Bất quá cô ấy phối hợp nói: "Được a. Chị mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút rồi, em đỡ chị đi vào phòng trong."
Cô ấy chậm rãi đứng lên, suy yếu mà chào hỏi thân thích rồi tiến vào phòng ngủ rồi.
Mọi người cũng biết cô ấy ngày hôm qua gặp chuyện không may, cũng không chú ý nhiều.
Lưu Nguyệt Quế tuy rất lo lắng, rất muốn hỏi một chút ngày hôm qua đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ không phải là lúc, bà phải ở đây trông coi Chu Lệ Hoa!
Tránh khỏi bà ta lại làm trò gì.
"Bà vừa rồi nói cái gì vậy? Hơi quá đáng rồi đó!" Lưu Nguyệt Quế hạ giọng nói với Chu Lệ Hoa.
Chu Lệ Hoa liếc bà: "Ai cần bà lo! Tôi xem như nhìn lầm bà rồi, bà cũng là một kẻ nịnh hót, chỉ biết nịnh bợ một nhà anh cả, Diệp Thư kết hôn bà ngàn dặm xa xôi mà đến rồi, Diệp Hưng kết hôn bà ở thủ đô cũng không đến!"
Chu Lệ Hoa mang thù rồi.
Lưu Nguyệt Quế lại không chột dạ: "Bà nhìn những chuyện thất đức mà bà làm đi, mặt mũi Diệp gia, mặt mũi bọn nhỏ, đều bị bà làm mất hết! Tôi hiện tại nói chuyện với bà cũng là thừa! Về sau nhà bà có chuyện cũng đừng tới tìm tôi, tôi không tham gia!"
Những lời này của bà ấy giọng không nhỏ, người xung quanh đều nghe thấy được.
Ánh mắt mấy người họ hàng thân thích trở nên khác lạ, xem ra sau này phải tiếp tục cách xa Chu Lệ Hoa một chút, người này không phải đã ly hôn còn không rời nhà, còn có địa vị?
Bà ta quả thực là một kẻ tồi tệ, không có ai thèm quan tâm đến bà ta nữa.
Sắc mặt Diệp Giai Diệp Lị đỏ bừng, không dám ngẩng đầu.
Khâu Mai lại ôm con, vẻ mặt làm như không nghe thấy, bộ dạng không sao cả.
...
"Em định làm như thế nào?" Tiến vào phòng ngủ, Diệp Thư liền tò mò hỏi.
"Chị đừng quan tâm, lát nữa chị sẽ biết, hiện tại trước cứ nghỉ ngơi thật tốt, có cần phải uống thêm một ngụm?" Cô lấy trong túi ra một lọ nhỏ tinh chất.
Diệp Thư lấy tới, nhưng lại bỏ vào dưới gối: "Đợi hôn lễ xong chị lại uống, hiện tại phải nhìn thảm một chút."
Cô ấy càng thảm, Mã gia mới càng đáng hận, bọn họ xử lý, người khác cũng sẽ không cảm thấy quá phận.
"Được a, chị nghỉ ngơi, em đi làm việc một chút." Hoa Chiêu hướng cô ấy nháy mắt mấy cái.
Diệp Thư nhanh chóng thúc giục nói: "Nhanh đi nhanh đi!"
Sau đó Hoa Chiêu vẫn ở trong sân bận rộn, hỗ trợ chiêu đãi khách nhân.
Mà Diệp Thâm, lộ mặt đi tiếp khách quan trọng trong phòng khách, ngồi ở bên cạnh Diệp Chấn Quốc.
Ở đây "An toàn" .
Mấy vị lãnh đạo này đơn giản là không xuất ngoại, nếu như đi ra nước ngoài, bên người đều là người không có phận sự không được tới gần.
Không có cơ hội nhìn thấy Tô Hằng.
Hoa Chiêu thỉnh thoảng xuất hiện ở bên người Diệp Danh, thỉnh thoảng xuất hiện ở bên người Miêu Lan Chi, nhưng phần lớn thời gian, cô tự mình ra mặt chiêu đãi khách nhân.
Trước kia cô sẽ không làm việc này, cô vẫn có tư tưởng của kiếp trước, thầm nghĩ chính mình an ổn cuộc sống gia đình.
Làm ruộng, trồng hoa, và sinh con đẻ cái.
Nhưng từ khi bọn nhỏ càng lúc càng lớn, phiền toái ngày càng nhiều, càng ngày càng nguy hiểm, ý nghĩ của cô đã thay đổi.
Cô phải trở nên mạnh mẽ.
Cô phải phát triển nhân mạch, để cho người trong hội đều biết cô.
Đương nhiên, chuyện nên làm cô cũng sắp xếp xong xuôi, chỉ đợi lát nữa xem cuộc vui rồi.
Hôn lễ của Diệp Thư nghi thức rất đơn giản, chú rể cô dâu đi ra quỳ xuống, dập đầu cho cha mẹ, sửa miệng, là xong việc.
Thời này cũng không có mấy trò khác, cũng không có náo động phòng.
Vốn Diệp Thư còn mới tăng thêm mấy khâu, nhưng hiện tại cũng đã hủy bỏ.
Vẻ mặt cô ấy tuy vẫn tái nhợt, nhưng nụ cười sáng loá, tự tin hào phóng, lại thêm áo cưới làm nổi bật, rất xinh đẹp và chói lọi.
Lời đồn quả nhiên đã rõ ràng.
Nếu như ngày hôm qua thực đã xảy ra chuyện kia, người phụ nữ nào có thể chịu được? Người đàn ông nào còn tiếp nhận được?
Hơn nữa bọn hắn cũng tin, Mã Quốc Khánh xác thực không dám thực sự làm gì, trừ phi hắn không muốn sống nữa.
Diệp Thư lộ mặt thêm vài phút, đã bị Diêu Khôn đỡ trở về phòng rồi.
Lúc cô ấy đi ra còn quay đầu lại liếc nhìn Hoa Chiêu, Hoa Chiêu cho cô ấy một ánh mắt an tâm một chút chớ vội.
Diệp Thư yên lòng đi nha.
Hôn lễ chấm dứt, cũng nên khai tiệc rồi.
Diệp gia không mời quá nhiều khách, lượng người được mời đến tuy ít nhưng cũng ngồi chật cả sân, tổng cộng có 20 bàn.
Trời lạnh, đều ở trong phòng.
Nhưng vì có nhiều người, cửa sổ, cửa lớn đều mở rộng, như vậy cũng lộ ra náo nhiệt.
Chu Lệ Hoa ngồi ở bàn nữ khách quan trọng.
Bà ta là cứng rắn chui vào đấy, vốn không có vị trí cho bà ta, chính bà ta chuyển cái ghế thêm vào.
Diệp Phương cùng Lưu Nguyệt Quế liếc nhau, không đuổi bà ta đi.
Miêu Lan Chi cũng liếc bà ta một cái, không lên tiếng.
Cửa sổ đang mở ra, người ngoài đều nhìn xem, bọn họ phải cho Diệp Thành mặt mũi.
Hơn nữa lúc này mà bắt đầu làm loạn..., mất mặt vẫn là Diệp gia.
Bất quá Diệp Phương cùng Lưu Nguyệt Quế thay đổi vị trí, một trái một phải đem Chu Lệ Hoa kẹp ở giữa. Tránh khỏi bà ta ngồi cạnh những người khác, nói những điều không nên nói!
Chu Lệ Hoa không sao cả, chỉ cần có thể ngồi ở cái bàn này là được.
Đồ ăn rất nhanh đã đưa lên, mời một trong những đầu bếp nổi danh nhất thủ đô làm, tổ tiên làm ngự trù đấy.
Rau quả đều là Hoa Chiêu cung cấp.
Cả hai cộng lại, vậy hương vị quá tuyệt rồi.
Vốn nên rụt rè trên bàn cơm, thiếu chút nữa đã biến thành bữa tiệc nông thôn.
Rụt rè là cái gì? Ăn no rồi nói sau!
Chu Lệ Hoa cũng không chút khách khí nào, chiếc đũa vung lên vừa mạnh vừa nhanh.
Cuộc sống của bà ta mấy năm gần đây rất không tốt…
Công việc của bà ta đã không còn.
Diệp Hưng kết hôn, xã giao còn nhiều, chính mình còn không nuôi được đứa bé, bà ta phải phụ cấp lấy.
Lão nhị cũng có đối tượng, bà ta phải tích lũy tiền kết hôn cho hắn.
Diệp Giai Diệp Lị đều đang học lại, liều mạng vào đại học, tiền sách vở và tiền ăn hàng năm đều rất nhiều.
Chút tiền lương kia của Diệp Thành, miễn miễn cưỡng cưỡng gánh được. Nhưng nếu muốn giống như trước dùng tiền mà không cần tính toán, là không thể nào.
Thậm chí là thịt, bà ta cũng không thể ăn thoải mái.
Càng nghĩ Chu Lệ Hoa càng tức giận, chiếc đũa vung càng mạnh hơn.
Cũng may cả bàn này đều là nữ quyến Diệp gia, cũng biết bà ta là người thế nào, trong lòng mong chuyện cười này cũng sẽ không truyền đi.
Đột nhiên, Chu Lệ Hoa nhướng mày, thò tay che bụng.
"Bà ăn vội vàng như, hai ngày chưa ăn cơm sao?" Diệp Phương rất hiếm khi mà nói móc bà ta một câu.
Chu Lệ Hoa đã bất chấp cãi lại, vài giây sau, bà ta đã đau đến mồ hôi lạnh cũng xuất hiện.
Diệp Phương thấy không phải là giả bộ đấy, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, bà vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Đau ở đâu?"
Không đợi Chu Lệ Hoa nói chuyện, Diệp Phương đã biết.
Bà nghe thấy được bụng Chu Lệ Hoa vang lên âm thanh cực lớn "Ọt ọt ọt ọt".
Sau đó Chu Lệ Hoa "Cạch cạch cạch" mà thả liên tiếp mấy cái rắm. . . Tiếng cuối cùng có chút quái dị. . . .
Không nói một bàn người này, chính mà 3 bàn ở trong phòng này đều nghe thấy được, quay đầu nhìn bà ta.
Hơn nữa rất nhanh đã ngửi thấy được mùi. . .
"Ọe ~" lập tức có người chịu không được, nôn ra.
Điều này tạo thành phản ứng dây chuyền, lập tức có mấy người trong bọn họ che miệng lại, muốn nôn.
Mặt Chu Lệ Hoa đã trở thành màu gan heo.
Nhưng bụng của bà ta vẫn tiếp tục đau, hơn nữa bà ta có dự cảm, đằng sau còn có. . .
Cũng không thể tiếp tục ngồi ở chỗ này. . .
Chu Lệ Hoa đứng lên liền chạy về hướng tây nam của căn nhà.
Nhà Diệp Thư tuy bà ta lần đầu tiên tới, nhưng nhà về sinh của mấy căn nhà trệt bình thường đều ở Tây Nam.
Mà lúc này bà ta đang ở nhà giữa, căn nhà này lại lớn, lộ trình lại xa.
Bà ta lại đang di chuyển ...
Vừa chạy đến trong sân bà ta liền không nhịn được rồi. . .
Tiếng "tạch tạch blah blah" cũng nhắc nhở mọi người ở các phòng xung quanh nhìn sang ...
Hình như có thứ gì đó chảy đến trên mặt đất. . . . .
Chu Lệ Hoa hận không thể c.h.ế.t ngay lập tức!
Bà ta không biết mình đã xông vào nhà vệ sinh như thế nào, sau khi đi vào bà ta liền khoá cửa lại, đời này cũng không có ý định ra đi nữa!
"Ôi trời ơi!!. . ." Miêu Lan Chi lúc này mới kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, bụm mặt xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Mà ngay cả bà cũng cảm thấy xấu hổ c.h.ế.t rồi.
Biết Chu Lệ Hoa nhiều năm như vậy, chỉ có giờ khắc này, bà mới thấy đồng tình cực độ!
Bà ấy đồng tình, đó là bởi vì bà ấy thiện lương.
Những người khác lại không nghĩ như vậy rồi, trong lòng quả thực vừa chán ghét lại vừa buồn cười, sau này đi ra ngoài, còn có đề tài nói chuyện rồi!
"Tôi có việc, phải đi trước rồi." Một người phụ nữ đứng lên ở xa xa cùng Miêu Lan Chi nói chuyện, bịt mũi lại muốn đi rồi.
Không phải bà ta không lễ phép, là bà ta có bệnh thích sạch sẽ, thật sự chịu không được rồi!
Mà Miêu Lan Chi ở cái bàn kia, mùi nồng nhất! Đánh c.h.ế.t bà ta cũng chẳng đi qua.
"Tốt tốt, đi thong thả đi thong thả." Miêu Lan Chi xấu hổ mà nói.
Cũng không biết Chu Lệ Hoa ăn cái gì, mùi này kéo dài không tiêu tan, bữa cơm này không còn cách nào ăn hết.
Những người khác cũng nhao nhao đứng dậy cáo từ.
Diệp Giai, Diệp Lị còn có Khâu Mai cũng ở trong phòng, đến cáo từ cũng không có, trực tiếp nhấc chân đi.
Diệp Giai cùng Diệp Lị đều muốn khóc.
Thật sự là mắc cỡ c.h.ế.t người! Các cô về sau sao có thể gặp người đây?
"Ai, các người chớ đi ah, nhanh đến nhà vệ sinh nhìn mẹ các người xem, xem bà ta thế nào rồi?" Lưu Nguyệt Quế ở phía sau hô, bà cũng rất thiện lương.
Nhưng mà Diệp Giai Diệp Lị lại chạy trốn nhanh hơn rồi.
Khâu Mai ngược lại không chạy, nhưng cô ta giống như không nghe thấy, ôm đứa bé đi nha.
Mấy động tác kia làm Lưu Nguyệt Quế nhìn mà choáng váng: "Người nhà này. . . Sao có thể như vậy ah!"
Bà cũng có chút cảm thấy buồn cho Chu Lệ Hoa rồi.
Không có ai trả lời bà.
Mọi người đi rồi, Miêu Lan Chi cũng không cần gắng gượng nữa, bà cũng chạy.
Chạy tới phòng Diệp Thư chia xẻ tin tức này cùng cô ấy.
"Xem về sau bà ta còn dám đi ra ngoài hay không!" Miêu Lan Chi vẻ mặt thoải mái, nhìn có chút hả hê, lại cảm thấy như vậy có chút không quá phúc hậu.
Một người phụ nữ ở trước mặt mọi người phát sinh việc này, thật sự là quá thảm rồi. . . . Tâm trí kém thì khả năng cũng sống không nổi, bà cười nhạo có chút không nên.
Nhưng bà xác định những người như Chu Lệ Hoa này sẽ không nghĩ đến cái chết, bất quá vài năm không ra khỏi cửa ngược lại rất có thể.
Diệp Thư ngơ ngác nhìn Hoa Chiêu đối diện, trách không được con bé không đi ra ngoài đãi khách, muốn cùng nhau ăn cơm với cô, đoán chừng là sợ có mùi.
"Cái này. . . Quá độc ác. . ." Diệp Thư ngẫm lại cảnh tượng kia, cũng cảm thấy hít thở không thông.
Bất quá cũng thật đã ghiền!
"Lúc này bà ta cũng nên trung thực đi à nha?" Cô ấy cười nói.
Diệp Phương cùng Lưu Nguyệt Quế đi đến.
Lưu Nguyệt Quế đến cùng vẫn mềm lòng: "Nhanh đừng chê cười bà ta nữa, có bộ quần áo cũ nào không, tôi vào xem bà ta thế nào rồi."
Con gái con dâu đều chạy, con trai đi vào lại không thích hợp, chỉ có thể là bà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận