Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 327
Đương nhiên cuối cũng không ai được đi cả.
Thiên Kim lại nói: “Mẹ, con có thể đến Bằng Thành học, giống như anh cả được không?”
Lúc trước bởi vì để được ở gần Diệp Thâm hơn một chút, mấy đứa nhỏ nhà họ Diệp đều đến học ở Bằng Thành.
Nhưng mấy năm trôi qua, đứa lớn nhất cũng đã tốt nghiệp đại học, những đứa khác cũng đã chuẩn bị vào đại học, cấp 3, nên phải quay lại thủ đô học. Dù sao hộ khẩu nhà bọn họ cũng ở thủ đô, nên phải quay về nguyên quán để tham gia kỳ thi.
Chỉ tiếc ba đứa nhỏ không được học ở Bằng Thành.
Hoa Chiêu nhìn về phía Diệp Thâm, chuyện này còn phải tùy theo sự sắp đặt của Diệp Thâm, xem sau này anh thường xuyên ở chỗ nào thì cô ở chỗ đó.
Dù sao Vân Phi và Thúy Vi cũng còn nhỏ, còn vài năm nữa chúng nó mới vào cấp 3.
Mặc kệ bọn nó học cấp 3 ở đâu, cô có lòng tin mấy đứa nó đều sẽ thi đậu đại học.
“Đợi đến hết năm đi, sang học kỳ sau, các con lại đi.” Diệp Thâm nói.
Dù sao mới có mấy tháng, anh còn phải về Quỳnh Châu một chuyến, thu lưới.
Mấy đứa nhỏ tức khắc vỗ tay hoan hô.
Hoa Chiêu vừa vui mừng vừa ghen tị. Cô cảm thấy mình nỗ lực vì bọn trẻ hơn Diệp Thâm gấp mấy lần, nhưng mấy đứa tiểu quỷ kia lại đặc biệt thích anh.
Diệp Thâm cũng rất vui.
Người một nhà vui vẻ cơm nước xong xuôi, Diệp Thâm thay quần áo đưa bọn trẻ đi học.
Cảm giác được bố đưa đi học đương nhiên khác với được vệ sĩ đưa đi.
Diệp Thâm tự cảm thấy trong giai đoạn bọn nhỏ trưởng thành anh đã bỏ lỡ quá nhiều, cho nên mỗi khi có thời gian ở bên nhau, anh muốn bù đắp cho bọn chúng một chút.
Về đến nhà, hắn mới hỏi Hoa Chiêu về tiến triển ngày hôm nay.
“Cô Uông gì đó lại tới nữa à? Lần này lại cần cái gì?” Diệp Thâm hỏi.
“Muốn thuốc bôi.” Hoa Chiêu nói: “Em đưa cho cô ta rồi.”
“Sao lại hào phóng thế?” Diệp Thâm cười nói: “Khẳng định là đào hố rồi?”
“Ha ha! Vẫn là anh hiểu em.” Hoa Chiêu nói: “Muốn hắc ngọc đoạn tục cao của em nào có dễ như vậy. Em làm bừa thuốc cao bôi trên da chó cho cô ta bôi.”
Thuốc cao chữa trị thần kinh của cô, tuy rằng chủ yếu dựa vào tinh hoa của thực vật, nhưng bản thân thuốc cao này cũng là phương thuốc cổ truyền, không được mấy người biết đến.
Mấy năm nay vì để che dấu cho bản thân, mà cô đã mua hàng loạt bí phương cổ truyền. Thực sự đã mua rất nhiều.
Rốt cuộc có dùng được hay không, cô sẽ tự mình phán đoán.
Trong đó quả thật đã phát hiện ra một phương thuốc trị liệu vết thương vô cùng công hiệu.
Cô dự định sau này khi mở nhà máy sản xuất thuốc sẽ dùng nó bán lấy tiền, cho nên người nhà họ Uông cũng đừng hòng sờ đến dù chỉ là một chút xíu công thức.
Cô luôn muốn mở một nhà máy sản xuất thuốc, nhưng nhiều năm như vậy vẫn chưa thể bắt tay vào làm bởi vì phải chạy đi chạy lại hai bên, không ở một chỗ cố định.
Mà xưởng thuốc, cô phải tự mình “thêm nguyên liệu”, cho nên nhất thiết phải đích thân trông coi.
Vả lại trước đây cô không thông thạo y thuật lắm, nên chưa đủ tự tin mở nhà máy.
Bây giờ thì tốt rồi, cô cảm thấy đã có thể thêm việc này vào lịch trình hàng ngày.
Diệp Thâm mỉm cười: “Uông gì đó cứ thế bị đuổi rồi à? Chắc là sẽ không đâu, bên nhà họ Uông đang rất gấp.”
“Hả? Tại sao?” Hoa Chiêu hỏi.
“Ông cụ nhà họ Uông bị cảm, một tháng rồi vẫn chưa khỏi.” Diệp Thâm nói.
“A, chuyện này em chưa nghe nói tới.” Hoa Chiêu nói.
Nhưng cũng đúng, mấy lão gia hỏa như này, vốn dĩ đâu dễ dàng xuất đầu lộ diện, chính mình ở nhà có bị gì cũng đâu ai biết, đúng không?
Huống chi còn bị cảm mạo, không phải bị bệnh nằm viện, người ngoài càng không thể tiếp xúc đến.
“Năm nay ông ta cũng 88 rồi nhỉ? Cảm mạo suốt một tháng không khỏi.” Hoa Chiêu không cảm xúc nói: “Vậy là sắp rồi.”
Nhà họ Uông là kẻ thù, cô không có sự thương cảm với sinh lão bệnh tử của kẻ thù.
Cô không vỗ tay ăn mừng đã là tốt bụng lắm rồi.
“Cho nên em cẩn thận một chút, chỉ sợ bọn hắn chó cùng rứt giậu.” Diệp Thâm nói.
“Ừ, em biết rồi.” Hoa Chiêu nói: “Về sau sẽ phân vệ sĩ cho bọn nhỏ.”
Đây cũng là lý do Hoa Chiêu muốn dẫn bọn nhỏ theo. Cô luôn có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh Diệp Thâm.
Buổi tối, hai người thành thành thật thật nằm chung một chăn. Hai người họ hoàn toàn tuân theo nghi lễ cổ xưa. Diêu Lâm mới đi chưa được mấy ngày, tuy rằng không phải trực hệ, nhưng ông ấy là một trong những người thân hiếm hoi của Hoa Chiêu trên đời này.
“Không biết chị với anh họ về nhà có cãi nhau không, lúc trước nói muốn bắt mạch cho chị ấy mà bận quá nên lại quên mất.” Hoa Chiêu nằm ở trong n.g.ự.c Diệp Thâm nói.
Tính tình Diệp Thư vô cùng nóng nảy, nghi thần nghi quỷ này có chút không bình thường, nhiều lúc nóng giận quá, phải thuốc thuốc mới có thể bình ổn lại.
“Bọn họ vẫn luôn cãi nhau ầm ĩ như vậy, xác thật không tốt.” Hoa Chiêu nói.
“Bọn họ cãi nhau?” Diệp Thâm kỳ quái nói.
Anh về trễ, cho nên vẫn chưa biết việc này.
Hoa Chiêu lập tức kể lại cho anh một chút, nếu không phải Tạ Liên Na đã bị sa thải, cộng thêm cô ta đã thay đổi mục tiêu, bằng không Diệp Thư có khả năng thật sự bị nguy hiểm.
Nếu Tạ Liên Na lại đánh chủ ý lên người Diêu Khôn, cho dù Diệp Khôn không thích cô ta, nhưng với năng lực của Tạ Liên Na, cô ta có thể khiến cho Diêu Khôn và Diệp Thư chia tay.
“Cô ta đánh chủ ý với anh cả?” Diệp Thâm cười nói: “Thế thì quá tốt.”
Như thế anh cũng không cần nhọc lòng nữa, để anh cả tự mình lo lắng đi thôi.
Hai người nói chuyện tới tận rạng sáng, Hoa Chiêu mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thâm thu dọn hành lý xuất phát.
Hoa Chiêu chỉ tiễn đến cửa nhà, hôm nay con trai của một lão lãnh đạo kết hôn, cơm nước xong cô còn phải đi trang điểm, sau đó đến tham dự hôn lễ.
Cho nên cô không biết, Diệp Thâm nói là phải lập tức lên máy bay, lại thần không biết quỷ không hay mà xuống.
Cải trang, sau đó biến mất ở thủ đô.
Liên tiếp mấy ngày, Uông Phi Phi đều tới đổi thuốc cao.
Sau đó khi rời đi, thì lại bị cạo thuốc ra.
Tay luôn sưng tấy, không thấy đỡ.
Nếu không phải Hoa Chiêu trộm thêm một chút thuốc có thành phần tiêu sưng giảm đau lên cao bôi, thì bây giờ tay cô ta đã bị chảy m.á.u đến thối rữa rồi.
Nhưng lòng tốt của Hoa Chiêu cũng chỉ có hạn, cho nên tay của Uông Phi Phi vẫn bị sưng đến dọa người như cũ, không thấy tốt lên chút nào. Mỗi ngày cô ta đến chỗ Hoa Chiêu đổi thuốc, đều đau đến rớt nước mắt.
Mấy người còn lại của nhà họ Uông đều có công việc, không thể cứ xin nghỉ đến đây được, cho nên hôm nay chỉ có Kim Hà đi cùng Uông Phi Phi.
“Tôi đã nói rồi trên đời này làm gì có thuốc nối dây thần kinh! Cô xem xem cô giày vò con gái tôi! Nhìn miệng vết thương một chút cũng không thấy lành! Có phải cô cố ý muốn con tôi chịu khổ đúng không?” Kim Hà la lớn.
Bây giờ bà ta đang thấy mình có lý, hét đến vô cùng phách lối.
“Không đúng, sao lại thế được? Nếu dùng thuốc tử tế, bây giờ tay cô ta đã đỡ rồi.” Hoa Chiêu kinh ngạc kêu lên.
“Không phải cô vì muốn ăn vạ Đại Vĩ, nên cố ý lau thuốc đi, để cho mình không thể khỏi được đấy chứ?” Hoa Chiêu nhìn Uông Phi Phi nói.
Uông Phi Phi rũ mắt xuống, không dám nhìn cô.
Cô ta thông qua nhà họ Uông biết thân phận thật sự của Hoa Chiêu, quả nhiên người phụ nữ này không bình thường, chuyện gì cũng đoán được.
Nước mắt tí tách rơi xuống, cô ta cảm thấy vô cùng ủy khuất.
“Bây giờ không cần đợi đến bảy ngày nữa, chỉ còn có một ngày nữa, thuốc này của cô cũng không thể cải tử hoàn sinh. Nói đi, cô định như thế nào?” Kim Hà hét lên.
“Thế thì làm thế nào? Muốn kết hôn với Đại Vĩ là chuyện không thể nào, Đại Vĩ nhà chũng tôi không cần một người vợ bị tàn tật.” Hoa Chiêu nói: “Bà nên nghĩ về một khoản bồi thường khác đi.”
Kim Hà tức giận chỉ vào Hoa Chiêu và Đại Vĩ mà chửi, nhưng bà ta không dùng những từ ngữ tục tĩu, nên Hoa Chiêu coi như không nghe thấy.
“Chửi xong rồi thì nhanh ra giá đi, nếu không lát nữa ngân hàng sẽ đóng cửa.” Hoa Chiêu nói.
Khí thế của Kim Hà như bị đóng băng, đây là đang định dùng tiền giải quyết cho xong việc đây mà.
Thế cũng không phải không được.
“Mười…năm mươi.” Kim Hà nghiến rắng nói: “Năm mươi vạn, không có năm mươi vạn đừng hòng chúng tôi bỏ qua chuyện này!”
Ngay cả Uông Phi Phi cũng cảm thấy ngây người, kinh ngạc nhìn mẹ mình.
50 vạn? Cô ta cũng cảm thấy như thế hơi quá đáng.
Năm ngoái trong xưởng mẹ cô ta xảy ra sự cố, có hai người bị tai nạn lao động, mỗi người chỉ được bồi thường 2 vạn.
Tay của cô ta.
“Đừng chỉ nghĩ là tay của con gái tôi bị thương, con gái tôi là sinh viên! Nó còn cả một tương lai tươi sáng! Bây giờ bởi vì bị thương ở tay, mà tương lai không còn nữa, công việc cũng không có cơ hội được thăng chức, tương lại đi tìm đối tượng sẽ bị người ta ghét bỏ, cuộc đời của một người con gái, không đáng giá 50 vạn ư?” Kim Hà hét lên.
“Nhưng nếu Lưu Đại Vĩ có thể chịu trách nhiệm, cưới con gái tôi, chăm sóc nó cả đời, vậy thì chuyện này có thể bàn bạc lại.” Kim Hà nói.
Hỏi giá khắp nơi mới trả tiền, bà ta cũng không thật sự muốn đòi tận 50 vạn, bà ta cho phép mặc cả.
Hoa Chiêu nói: “Việc này khá lớn, một mình bà có thể làm chủ không? Chớ để đến lúc bên này chúng ta bàn bạc xong xuôi rồi, người nhà bà lại không đồng ý, đến tìm tôi thương lượng lại. Gọi cả nhà bà đến đây hết đi.”
Thấy cô rất thận trong, hơn nữa nhìn dáng vẻ này hình như thật sự sẽ đền tiền, Kim Hà vui vẻ, đẩy đẩy Uông Phi Phi: “Đi, gọi bố và mấy em trai tới, những người khác thì không cần, đừng gọi ông bà nội của con!”
Trong nhà chuẩn bị phát tài, không nên để cho người ngoài biết!
Uông Phi Phi không muốn đi, mục đích cuối cùng của cô ta là được gả cho Lưu Đại Vĩ, 50 vạn cũng đừng hòng tống cổ được cô ta!
Mặc dù đổi bàn tay này lấy 50 vạn, nhưng không biết đến lúc tới tay cô ta thì được bao nhiêu? Chỉ 5 vạn cũng đã không tồi!
Nhưng cuộc đời của cô ta, tuyệt đối không chỉ đáng giá 5 vạn.
Huống chi, có lẽ ngay cả 1 đồng cũng không có.
Cô ta vẫn nên gả cho Đại Vĩ, có một người chị như Hoa Chiêu, nhất định sẽ không chỉ có mỗi 50 vạn.
“Em không cần tiền.” Uông Phi Phi nhìn Hoa Chiêu: “Em nghe nói chị đã nối lại dây thần kinh cho hai người, em muốn chữa khỏi tay.”
Mấy ngày nay cô ta tới bệnh viện hỏi thăm, nghe ngóng được Hoa Chiêu dùng thuốc cao chữa khỏi chân cho hai người kia, khó trách người nhà họ Uông lần nào cũng cạo thuốc sạch sẽ.
“Nếu đã muốn chữa khỏi, tại sao mỗi lần trở về tay cô đều không có thuốc cao?” Hoa Chiêu hỏi.
“Đấy là tại thuốc chị bôi quá ít, đều bị băng gạc hút mất, em về nhà còn phải làm việc, ma sát một lúc đã không còn.” Uông Phi Phi nói.
Lời nói tuy có chút gượng ép, nhưng cô ta thật sự không biết phải giải thích như thế nào, cứ như vậy đi, tin hay không thì tùy.
Uông Phi Phi không có ấn tượng tốt với Hoa Chiêu, người chị khó tính như vậy là loại người mà cô ta ghét nhất.
Cô ta từ bỏ cơ hội cuối cùng, Hoa Chiêu không thèm nhìn cô ta, giục Kim Hà: “Nhanh lên, gọi cả nhà bà đến đây thương lượng, nếu không thì để hôm khác đi, tôi còn có việc.”
Kim Hà không còn cách nào khác, tự mình đi gọi người.
Uông Phi Phi ở lại chỗ này, ngẩng đầu lên muốn nói với Đại Vĩ cái gì đó.
Hoa Chiêu nói với Đại Vĩ: “Chân của em không thể ngồi lâu, quay về giường nằm đi.”
“Vâng.” Đại Vĩ không nói hai lời, khập khiễng quay về phòng.
Uông Phi Phi không đuổi theo được.
Hoa Chiêu cũng không tiếp cô ta, một mình bận rộn
Gọi điện thoại kêu người tới.
“Alo, chào dì Vương, cháu là Hoa Chiêu. Cháu có chút việc muốn làm phiền dì, nhờ dì qua đây làm chứng cho cháu, lát nữa gặp!”
“Alo, dì Tôn ạ, cháu là Hoa Chiêu.”
“Dì lý.”
Hoa Chiêu gọi một lượt tới bảy người, tất cả đều là những phu nhân có địa vị cao.
Có người có quan hệ vô cùng tốt với nhà họ Diệp, còn những người khác thì có quan hệ bình thường, cũng khá ổn.
Những người được mời đều sảng khoái đồng ý đến đây, vội vàng muốn đến làm nhân chứng giúp đỡ cho Hoa Chiêu. Chuyện này quả đúng là hiếm có, mười năm có môt!
Tât cả mọi người chỉ cần là Hoa Chiêu mở miệng đều lập tức đồng ý, còn hứa hẹn sẽ buông hết mọi việc trong tay xuống, tới đây ngay lập tức.
Uông Phi Phi không nhịn được nữa, đợi Hoa Chiêu đặt điện thoại xuống, cô ta lập tức nói: “Không cần phải huy động nhiều người đến đây như vậy, cũng không phải là chuyện gì to tát.”
Tại sao nhìn dáng vẻ của Hoa Chiêu lại như thể muốn làm ầm ĩ lên cho tất cho tất cả mọi người đều biết chuyện?
Trực giác mách bảo cô ta có chuyện không ổn, nhưng cô ta không cản lại được.
“50 vạn không phải chuyện lớn, trong mắt Uông tiểu thư phải bao nhiêu tiền mới được tính là chuyện lớn đây?” Hoa Chiêu nhìn cô ta một cái nói.
Uông Phi Phi cúi đầu: “Em đã nói rồi, em không cần tiền, em chỉ muốn tay của mình được chữa khỏi thôi. Thậm chí em còn không nghĩ tới chuyện ăn vạ Đại Vĩ, đều là do mẹ em, bà ấy không nghe lời em.”
“Phải không? Ha ha.” Hoa Chiêu mặc kệ cô ta, lấy một quyển sách ra đọc.
Nửa tiếng sau mọi người lần lượt tới cửa.
Lại thêm mười phút nữa, tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ.
Có thể thấy được mọi người tích cực thế nào.
Sau khi người đã đến đông đủ, Hoa Chiêu mới giải thích mọi chuyện.
Cô nói đúng trong tâm: “Có người ngoài ý muốn đụng vào vị Uông tiểu thư này, Uông tiểu thư lại đụng vào Đại Vĩ, tay ấn vào con d.a.o gọt hoa quả trong túi quần của Đại Vĩ, nên đã làm chính mình và Đại Vĩ bị thương.”
“Bây giờ tay Uông tiểu thư bị tổn thương dây thần kinh, 4 ngón tay đã mất đi tri giác, nên người nhà họ Uông muốn bồi thường.”
“Đợi một lát nữa người nhà cô ấy tới, chúng tôi thương lượng việc bồi thường, mọi người làm người làm chứng giúp tôi. Tránh sau này lại có một số người nói chúng tôi không bồi thường.” Hoa Chiêu nói.
Ngay lập tức có một vị phu nhân không đồng ý: “Không nên bồi thường! Chuyện này là ngoài ý muốn, cô ta bị thương ở tay, Đại Vĩ cũng bị thương ở chân, muồn bồi thường thì đi tìm người đụng phải cô ta mà đòi.”
Tức khắc có vài phu thân phụ họa theo.
Hoa Chiêu nói: “Dù sao con d.a.o gọt hoa quả đó cũng là của Đại Vĩ, ít nhiều cũng có chút trách nhiệm, cũng không bao nhiêu tiền cả, một sự nhịn chín sự lành đi.”
“Ai nha, là do cô quá tốt bụng thôi.” Mọi người lập tức khen ngợi cô.
Sau đó có người nhìn Uông Phi Phi, đổi để tài: “Họ Uông, Uông lão? Người nhà họ Uông à?”
“Tôi nghĩ là không phải đâu, người nhà Uông lão sao có thể làm ra loại chuyện như thế này được chứ?”
“Cũng không hẳn, người nhà Uông lão đông đúc lắm, nghe nói đến đời cháu có đứa ông ta cũng không biết. Ở thủ đô cũng có vài gia tộc có quan hệ họ hàng đấy.”
“Ồn ào cái gì? Hỏi thì biết thôi.”
Uông Phi Phi vẫn luôn im lặng rúc vào trong góc, có người tiến đến hỏi: “Cô đã từng nghe nói về Uông lão chưa?? Ông ấy là gì của cô?”
Uông Phi Phi dừng một chút rồi nói: “Ông cố của tôi và bố của ông ấy là anh em họ.”
Mối quan hệ này có hơi xa, nhưng b.ắ.n tám cột cũng có thể tới, xem như cô ta cũng là người nhà họ Uông.
Ánh mắt mọi người lập tức trở nên quái dị, khó trách Hoa Chiêu lại phải huy động nhân lực tìm người tới làm chứng.
Chuyện này thực sự chỉ là đến làm chứng thôi ư?
Mọi người nhìn Hoa Chiêu, nhưng không hỏi.
Có phải hay không, cứ đợi rồi sẽ biết, chỉ hy vọng Hoa Chiêu đừng đào hố cho các bà. Nhưng với biểu hiện “Hiền hậu” của Hoa Chiêu mấy năm nay, bọn họ chưa thấy cô ấy chủ động hãm hại người bao giờ.
Nghĩ vậy, mọi người lập tức nuốt tim vào trong bụng.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, Kim Hà dẫn theo chồng và hai đứa con bước vào.
Lúc bà ta nhìn thấy một nhóm phụ nữ khí chất bất phàm ở trong phòng, thì chợt sừng người lại.
Nghe nói là bọn họ tới làm nhân chứng, bà ta trái lại càng cảm thấy vui mừng, xem chừng Hoa Chiêu thật sự muốn đền tiền.
“50 vạn, bớt một xu cũng không được.” Lần này bà ta càng cảm thấy hợp tình hợp lý mà hô lớn.
“Hả!” Mầy người phụ nữ đến làm chứng đều sợ ngây người. 50 vạn đối với bọn họ mà nói cũng không phải là con số nhỏ.
Đối với một vài gia đình trong nhà không trực tiếp làm kinh doanh, 5 vạn đã là con số trên trời rồi.
Mọi người lập tức mồm năm miệng mười, tức giận thay nhau cò kè mặc cả giúp Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu vẫn luôn ngồi đó trưng ra một bộ dạng ta đây có tiền, ta ngu ngốc, mau tới lừa ta đi.
Đến khi người nhà họ Uông ra giá 45 vạn, cô giống như không còn kiên nhẫn để tranh cãi nữa, liền đáp ứng bọn họ.
“Vậy quyết định 45 vạn đi, ký tên lăn dấu vân tay, chuyện này coi như là đã giải quyết xong, từ nay về sau các người không được đến đây nữa.” Hoa Chiêu giống như bực bội nói.
Uông Phi Phi không ngờ cô lại đồng ý nhanh như vậy, tức khắc muốn từ chối một chút.
Kim Hà nén lại sự vui mừng nói: “Được, được, ký tên đi!”
Bà ta vội vàng đẩy giấy bút trên bàn đến trước mặt Hoa Chiêu, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, nói: “Tôi không viết, mấy người viết đi, đừng nghĩ đến việc gài bẫy chúng tôi! Đây chính là chuyện cả đời của con gái chúng tôi!”
“45 vạn, một xu cũng không thể thiếu, bằng không, tôi liều mạng với mấy người!”
“Lát nữa tôi sẽ cho người đi lấy tiền, bà cầm đi luôn.” Hoa Chiêu nói.
Không nghĩ tới cô lại sảng khoái như vậy, Kim Hà không nói hai lời, nhanh chóng nói Hoa Chiêu bắt đầu viết.
Hoa Chiêu cũng không chơi trò bẻ chữ gì đó với bà ta, những người đang ngồi ở đây chẳng ai mù chữ cả.
Cô tường thuật rõ rạng lại sự việc: “Bởi vì Đại Vĩ mang theo d.a.o gọt hoa quả, dẫn tới Uông Phi Phi bị thương ở tay đứt dây thần kinh, làm ảnh hưởng tới sinh hoạt và công việc sau này, cho nên tôi nguyện ý bồi thường 45 vạn”
Nhìn qua không có vẻ gì bất thường cả.
Kim Hà cũng đưa cho Uông Phi Phi cẩn thận đọc kỹ lại, Uông Phi Phi không tình nguyện gật đầu, Kim Hà lập tức lăn dấu vân tay.
“Cả nhà các người cùng lăn dấu vân tay hết đi.” Hoa Chiêu nói.
Chuyện này cũng không có gì xấu.
Kim Hà cầm lấy ngón tay của con gái ấn xuống, những người còn lại cũng không cần bà ta phải thúc giục, nhanh chóng chạy đến lăn dấu tay.
Những nhân chứng bên phía Hoa Chiêu sau khi được Hoa Chiêu gật đầu cũng tiến lên ký tên, ấn vân tay.
Bản thỏa thuận được chia làm hai phần, nhà họ Uông một phần, Hoa Chiêu một phần.
Vệ sĩ được phân phó từ trước, đã cầm theo 45 vạn đến đây.
Sau khi kiểm kê từng cọc tiền một, mẹ Kim vôi vàng một tay ôm hòm tiền, một tay lôi kéo Uông Phi Phi vẻ mặt như đưa đám rời đi.
“Cảm ơn.” Trước khi đi bà ta còn hét lên một tiếng.
“Hừ.” Hoa Chiêu không nhịn được cười ra tiếng.
“Người gì vậy.” Những người khác cũng khinh hường thái độ của bà ta.
“Cảm ơn mọi người. Hôm nay hãy đến nhà tôi, tôi sẽ tự mình xuống bếp chiêu đãi mọi người môt bữa thịnh soạn.” Hoa Chiêu nói.
Mọi người lập tức đồng ý, rồi cùng cô rời đi.
Chỉ còn lại một mình Đại Vĩ ở lại thu dọn căn phòng bừa bộn và tậm trạng của mình.
Chị gái cứ thế mà vui vẻ mà lấy ra 45 vạn?
Tại sao hắn cứ cảm thấy chị mình không phải loại người này?
Không phải là chị ấy tiếc tiền không muốn bỏ tiền cho hắn, mà là chị ấy tuyệt đối sẽ không bỏ tiển cho người gài bẫy mình.
Hắn cảm thấy nhất định là sắp xảy ra chuyện gì đó.
Kim Hà giống như uống say, đạp xe xiêu xiêu vẹo vẹo, mấy lần suýt chút nữa đ.â.m vào người ta, cả một đường đầy tiếng mắng chửi.
Nhưng mà người nhà họ Uông không ai cười nhạo bà ta, những người còn lại cũng chẳng khác bà ta là bao.
Bọn họ đạp xe đi đằng sau Kim Hà, nhìn chiếc túi mà Uông Phi Phi đang ngồi ôm ở ghế sau.
45 vạn, tại sao lại có thể khinh địch dễ dàng lấy tiền ra như vậy? Tin vui ập tới quá nhanh khiến bọn họ có chút không kịp thích ứng.
Rất nhanh đã về đến nhà, mấy người đến khóa kỹ cửa lại, Kim Hà đi tới giật lấy cái túi trong tay Uông Phi Phi, nhưng một chút cũng không thể lấy được.
"Ai, về đến nhà rồi, buông tay ra." Mẹ Kim nói.
"Làm gì?" Uông Phi Phi buồn bực nói.
Mẹ Kim nói: "Mẹ đếm lại."
"Lúc ấy đã đếm rồi. Đúng vậy, dọc đường đi con cũng không làm rơi, không cần phải đếm lại." Uông Phi Phi nói.
Lúc này mọi người mới phát hiện ra sự khác thường của cô ta
Mẹ Kim trợn trừng mắt: "Ý con là gì?"
“Đây là tay của con, con dùng cả đời mình đổi lấy.” Uông Phi Phi nói: “Mẹ, mẹ định chia như thế nào?”
Nếu không có một câu cuối cùng, nhất định Kim Hạ đã giáng xuống mặt cô ta một cái tát rồi.
“Không có mẹ, thì cả đời của con lấy đâu ra?” Mẹ Kim nói: “Cho nên đương nhiên số tiền này thuộc về cả nhà, cải thiện sinh hoạt điều kiện sống. Yên tâm, đợi đến đi con lấy chồng, mẹ nhất định sẽ chuẩn bị một phần của hồi môn thật dày cho con! Để cho người khác hâm mộ muốn chết!”
Nói xong lại giật lấy túi tiền.
Uông Phi Phi muốn khóc, quả nhiên là như thế này.
Tiền là của trong nhà, chính là của hai đứa em trai, cô ta là con gái, sớm muộn gì cũng phải gả đi, trong nhà này không có chỗ cho cô ta!
Của hồi môn khiến cho người khác ghen tị có thể nhiều đến mức nào chứ?
Bây giờ con gái nhà ai đi lấy chồng mà của hồi môn được một hai ngàn, cho dù chỉ một ngàn thôi cũng đã đủ khiến người khác hâm mộ c.h.ế.t rồi.
Uông Phi Phi không buông tay: “Trước đó chúng ta đã thống nhất rồi, mục đích cuối cùng là để con gả cho Lưu Đại Vĩ, sao bây giờ lại biến thành đòi tiền?”
“Tên Lưu Đại Vĩ kia thì có gì tốt? Mặt như đưa đám, chẳng hé răng lấy nổi một câu, cũng chỉ có căn nhà là đáng giá. Chúng ta có 45 vạn, còn có thể mua căn nhà lớn hơn của nó!” Kim Hà nói.
Nhưng căn nhà đó không phải là của cô ta.
Hơn nữa đây cũng không phải là mục đích của “nhà họ Uông”. Vốn dĩ hôm nay cô ta chỉ định đến đây thay thuốc như thường lệ, hơn nữa vẫn chưa đến hạn 7 ngày. Không ngờ chuyện lại chuyển biến bất ngờ, cứ giải quyết như vậy.
Cầm tiền rồi, sau này cô ta làm gì còn lý do nào để đến gây chuyện?
Như thế lại càng không nói lý, sẽ khiến cho Lưu Đại Vĩ và Hoa Chiêu càng thêm khinh thường, thế làm sao mà gả vào cửa được nữa?
Dù sao thì cô ta đã làm hỏng nhiệm vụ mà nhà họ Uông giao cho, về sau không biết phải nhìn mặt Uông Bằng như thế nào.
Cô không còn cái gì hết, chỉ có 45 vạn này.
Uông Phi Phi không chịu buông tay.
Cả nhà đều chạy tới kéo cô ta ra, bố Uông đè bả vai cô ta lại, hai đứa em trai trái phải mỗi đứa kéo một cánh tay của cô ta, mẹ Kim dùng sức giật lấy: “Đến đấy lấy đi cho mẹ!”
Túi rời tay, mẹ Kim lập tức cầm túi tiền giấu vào trong phòng.
Uông Phi Phi muốn làm ầm lến, nhưng lập tức bị cả nhà vừa đánh vừa chửi.
“Sao mày lai vô lương tâm như thế?”
“Tao cực khổ nuôi mày lớn, mày có tiền thì không nhận ba mẹ nữa phải không? Còn muốn nuốt một mình?”
“Không có tao, một xu mày cũng không có!”
“Cho nên số tiền này đều là của tao!”
“Cho mày một phần làm của hồi môn đã là không tồi rồi! Thích làm ầm lên, thì ngay cả của hồi môn cũng không có!”
Uông Phi Phi bị đánh đến sưng đầu, cũng không có gan ra cửa đi tìm Uông Bằng.
Cô ta cũng có chút sợ hãi khi phải gặp Uông Bằng, sợ bên nhà họ Uông biết chuyện, sẽ đến xử lý cô ta.
Uông Bằng đợi cả ngày không thấy người đến, hắn lập tức biết đã có biến, nhưng hắn ta cũng không thể liên lạc với Uông Phi Phi, chỉ có thể lo lắng suông.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi trực tiếp đến tìm Uông Vĩ.
Uông Vĩ chỉ nhíu mày nhìn tờ giấy, sau khi nghe hắn ta nói, ông ta hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ cô ta, nước cờ này coi như bỏ đi, vừa rồi Hoa Chiêu đã làm lớn chuyện này.”
Chắc chắn bên phía cô ta đã biết chuyện.
"Vậy, đồ chúng ta muốn...." Uông Bằng có chút nóng nảy, con cờ Uông Phi Phi đã bị loại bỏ, hắn ta cũng mất cơ hội lập công.
"Hừ! Muốn cái gì? Cao bôi trên da chó à?” Uông Vĩ ném tờ giấy vào mặt Uông Bằng.
Trên tờ giấy là kết quả xét nghiệm thuốc mà Uông Phi Phi dùng mấy ngày hôm nay. Sợ ông ta đọc không hiểu trên tờ giấy xét nghiêm còn viết thêm một câu thành phần tương thích với loại cao dán da chó trên thị trường.
Lúc này thực sự có loại "Thuốc cao bôi trên da chó" này, phần lớn xuất hiện ở chợ, chỗ xem bói, chỗ bán thuốc diệt ruồi bọ diệt chuột, hoặc là chỗ mấy người ăn xin, hay là người nào đó kinh doanh mấy thứ này lừa gạt tuyên bố trị bách bệnh.
"Một là cô ta chính là kẻ lừa đảo, cái gì mà bác sĩ hàng đầu, tất cả đều là giả. Hai là đã phát hiện ra cái gì đó, cố ý hãm hại chúng ta." Uông Vĩ nghĩ lại một loạt những chuyện đã xảy ra, trong lòng cũng có chút không xác định được.
Rốt cuộc là loại nào?
“Cô ta có thể phát hiện ra cái gì, chẳng qua chỉ là một con đàn bà, mỗi ngày không phải ở nhà chăm con, thì là ra ngoài tham dự các buổi gặp gỡ, ăn ăn uống uống, hoặc là đi dạo phố.”
Uông Bằng là một trong những thành viên “Hành tẩu” bên ngoài, phụ trách tìm hiểu tin tức cho nhà họ Uông.
Ông ta có chút xem thường Hoa Chiêu, ngoại trừ mặt mũi xinh đẹp, có thể đẻ, được gả cho một nhà tốt ra thì cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường.
“Đừng xem thường cô ta.” Uông Vĩ nói: “Tôi đã từng đối mặt với cô ta, tuyệt đối không đơn giản như vậy.”
Trong vài buổi tiệc, Uông Vĩ đã từng đối mặt trực tiếp với Hoa Chiêu.
Có một số người rốt cuộc có đơn giản hay không, chỉ cần nhìn váo ánh mắt và khí chất của họ là có thể đoán được.
“Hoa Chiêu kia không phải là cái bình hoa, có biết bây giờ ở thủ đô có bao nhiêu người nguyện ý bán mặt mũi cho cô ta không? Anh không tưởng tượng nổi đâu.” Uông Vĩ nói.
“Đó là vì nể mặt nhà họ Diệp.” Uông Bằng nhỏ giọng nói.
“Hừ, Lưu Nguyệt Quế kia cũng coi như là người nhà họ Diệp, còn là trưởng bối, nếu hôm nay anh để bà ta mời bảy người phụ nữ đến, anh nghĩ xem bà ta có thể mời được những ai? Một người bà ta cũng không mời được!” Uông Vĩ nói.
Uông Bằng không lên tiếng, nếu ông ấy đã nhận định là Hoa Chiêu không đơn giản, vậy cứ coi là thế đi.
“Có lẽ vẫn chưa lộ tẩy chuyện đó là do chúng ta tạm thời sắp xếp. Uông Phi Phi cũng không biết chuyện, còn có thể tùy cơ ứng biến, biểu hiện không tồi, mọi chuyện vẫn được tiến hành thuận lợi.
“Chỉ là tại sao Hoa Chiêu lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy? Cô ta không phải là người không bao giờ để mình chịu thiệt sao? Sao lại có thể dễ dàng trả nhiều tiền như vậy rồi coi như xong chuyện?” Uông Bằng khó hiểu nói.
“Đúng là điểm này không bình thường!” Trong lòng Uông Vĩ càng không hiểu nổi, lại không thể nghĩ ra được Hoa Chiêu muốn làm gì.
Hai người bàn bạc một lúc lâu, nhưng vẫn không bàn bạc được cái gì.
“Vậy chỉ có thể đợi.” Uông Vĩ nói.
Hoa Chiêu không để cho bọn họ đợi lâu. Ngày hôm sau, cả nhà Uông Phi Phi đã bị bắt đưa đến đồn công an.
Hoa Chiêu tố cáo bọn họ tống tiền mình.
“Tôi tốt bụng một phen. Mặc dù việc này thật ra chẳng thể nào trách được em trai của tôi. Nó đang đạp xe thì bị người ta đụng phải, làm chân nó bị thương, chúng tôi còn chưa trách cứ thì thôi, lại còn bị người ta đòi bồi thường!”
“Tôi thấy cô ta là con gái, cũng chẳng dễ dàng gì, nên mới không so đo với cô ta, bồi thường cho cô ta giá trên trời là 45 vạn! Tôi làm sai chỗ nào? Có lòng tốt mà còn không được báo đáp!”
“Hóa ra là có người kéo bè kéo cánh hãm hại tôi!”
Trong đồn công an, Hoa Chiêu vỗ lên bàn.
Cảm xúc của mọi người bị khơi dậy, quả thật là quá thảm rồi.
Chuyện này rốt cuộc Lưu Đại Vĩ có đáng trách hay không, thật sự rất khó phán quyết. Lưu Đại Vĩ không cố ý đả thương người khác, chỉ là mang theo con d.a.o gọt hoa quả bên người, tự làm bản thân bị thương rồi, ngược lại còn phải bồi thường mấy chục vạn cho người đ.â.m mình.
Nếu chuyện chỉ đơn giản như vậy, nhiều lắm cũng chỉ coi như Hoa Chiêu hào phóng.
Không ngờ đây lại là một cái bẫy
“Chuyện này không thể cứ thế mà bỏ qua!” Hoa Chiêu vỗ vỗ túi hồ sơ dưới tay.
“Nếu không phải có người tốt bụng đi ngang qua chụp được ảnh, tới nói cho tôi, tôi đã bị bọn họ lừa rồi! 45 vạn, không phải là con số nhỏ! Bọn họ phải trả một cái giá đắt cho những gì mình đã làm!” Hoa Chiêu nói.
Sáng nay không biết ai đã bỏ một túi hồ sơ trước cửa nhà cô, xuất phát từ tò mò, cô mở ra xem thì thấy thế mà lại là video Uông Phi Phi âm mưu cấu kết với người khác, cố ý làm tay mình bị tàn phế.
Sao cô có thể chịu đựng được chuyện này chứ? Tuyệt đối không thể nào.
Nghe xong mọi người đồng loạt nhìn về túi hồ sờ dưới tay cô. Bọn họ đã xem qua đoạn video, không có gì không ổn cả, video được quay vô cùng rõ nét, không có chỗ nào có thể bắt bẻ được.
Nhưng nếu nói mấy thứ này được ‘Người tốt bụng vừa vặn đi ngang qua’ quay lại được, thì có đánh c.h.ế.t bọn họ cũng không tin.
Đừng có coi bọn họ là đồ ngốc có được không?
Chuyện này nhất định là có người nhắm vào Uông Phi Phi hoặc Uông Bằng, dù sao thì cũng là người nhà họ Uông, sau đó quay lại video.
Đưa cái này cho Hoa Chiêu, nói không chừng chính là muốn xem hai hổ tranh đấu.
Nhưng mà trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.
Đồn công an quản lý khu vực của Hoa Chiêu, không phải đồn công an bình thường. Khu vực này có rất nhiều lão lãnh đạo sinh sống, nhóm lão lãnh đạo lớn nhất thủ đô đều sống ở đây.
Mặc dù bọn họ không xử lý những tranh chấp trong gia đình của các lão lãnh đạo. Nhưng mấy chuyện, tin đồn bát quái về các lão lãnh đạp bọn họ cũng biết đôi chút.
Nhà họ Diệp và nhà họ Uông có mâu thuẫn, còn Uông gia và Diệp gia có bất hòa, chuyện khi đó khá ầm ĩ.
Nhà Hoa Chiêu bị ‘tịch thu’, sau đó Hoa Chiêu phản kích, lừa nhà họ Uông có quan hệ thông gia với nhà họ Kim mấy cục đá giá tiền lớn.
Làm cho người ở thủ đô được mở mang kiến thức, hóa ra một cục đá thôi mà cũng có giá trị như vậy.
Không ngờ mấy năm sau, người hai nhà lại bắt đầu ồn ào.
Tuy nhiên lần này người ra trận là một cô gái trẻ nhà họ Uông, nhưng chỉ cần là người có thần kinh nhạy bén sẽ cảm thấy khả năng người đứng sau lưng cô gái này không đơn giản.
“Tôi không cần mấy người làm gì cả, việc nào ra việc đó, những người có mặt trong này, phải đưa tất cả bọn họ đến điều tra chứ nhỉ?” Hoa Chiêu chỉ vào túi hồ sơ nói.
Trong video có Uông Phi Phi, Uông Bằng và người bác sĩ kia.
Cuộc hội thoại của ba người đều bị quay lại rõ ràng rành mạch, kể cả là lừa người, nhưng cũng không thể giả vờ nói là bọn họ không biết.
Sở trường gật đầu: “Việc nào ra việc đó, quả thật là như vậy. Các anh em, làm việc thôi, Tiểu Vương Tiểu Lý, các cậu đi cùng tôi tìm người này”
“Uông Bằng.” Hoa Chiêu chỉ điểm cho bọn họ: “Sống ở ngoại ô phía Tây xxx.”
Sở trường lau mặt, thế này còn nói là ‘Vừa vặn đi ngang qua’!
Nhưng mà ‘Bằng chứng vững như núi’, Hoa Chiêu lại không vu oan cho người ta, video cũng quay lại được, nói rõ người ta đạo cao một trượng.
Quản lý khu vực này, kiếng kị nhất chính là thiên vị giúp đỡ, tùy việc mà xét, việc công xử theo phép công là ổn thỏa nhất.
“Vậy bác sĩ này là?” Sở trường thỉnh giáo nói.
Hoa Chiêu nói họ tên và đơn vị công tác của đối phương.
Mấy ngày nay đã đủ để cô điều tra rõ ràng.
Cô cũng chẳng sợ người khác sẽ biết băng ghi hình này là bút của mình.
Cô chính là muốn cho bọn họ biết!
Cho bọn họ biết sự lợi hại của cô! Sau này trước khi ai đó muốn làm mấy động tác nhỏ này thì phải cân nhắc xem nếu chuyện không thành sẽ có kết cục như thế nào.
Không sợ kẻ cắp ăn trộm chỉ sợ kẻ cắp nhớ thương, kết quả tốt nhất đương nhiên là không có kẻ trộm nào nữa.
Uông Bằng vừa mới đến đơn vị, định bụng điểm danh xong sẽ ra ngoài đi dạo, thì đã bị mấy người ở đồn công an chặn lại.
“Các người làm cái gì thế? Các ngươi dựa vào đâu mà bắt người?” Uông Bằng hét lên.
“Anh đã làm ra chuyện gì, bản thân anh là người rõ nhất!”
Chỉ một câu nói đã dọa Uông Bằng choáng váng, ông ta làm quá nhiều chuyện, không biết là bọn họ nói đến cái nào.
“Tôi không biết gì hết! Tôi chẳng làm gì cả!” Ngoại trừ mấy lời này ra, ông ta không dám nhiều lời.
Bị người ta ép buộc lôi đi.
“Tiểu Vương, cậu đi nói cho vợ của tôi một tiếng!” Uông Bằng hét lớn.
"À, còn cả vợ của ông ta nữa, lúc ấy vợ của ông ta cũng ở bên cạnh, có bắt không?
Những lời này đã nhắc nhở một viên cảnh sát nhỏ, cậu ta hỏi sở trường.
Sở trường vuốt mặt, lần này xem ra bản lĩnh của Hoa Chiêu cao hơn một bậc, người nhà họ Uông bị bắt mà hoàn toàn chẳng hề hay biết gì. Vốn đang tịnh tính kế hại người ta, kết quả chính mình lại biến thành trò cười mà còn không biết.
Tuy rằng không thể thiên vị giúp đỡ ai, nhưng vẫn cần phải có năng lực nhận thức
"Bắt!" Sở trường nói.
Uông Bằng nhất thời không nói nên lời, thế làm sao cho người kịp thời báo tin cho nhà họ Uông?
Thực ra, ông ta cũng là họ hàng xa của nhà họ Uông, so với Uông Phi Phi cũng chẳng thân thiết hơn bao nhiêu. Bình thường ông ta còn cố ý tạo khoảng cách, ngay cả đồng nghiệp trong đơn vị cũng không biết ông ta có quan hệ với người nhà họ Uông, bọn họ còn cho rằng chỉ là cùng họ. Không có cách nào giúp ông ta mật báo rồi.
Ông ta sợ rằng mình không xong rồi.
Người nhà Uông Phi Phi không chịu nổi, một chút cũng không trụ đươc.
Vừa mới đến phòng phẩm vấn đã sợ sệt, người ta hỏi gì bọn họ đáp nấy.
Chỉ tiếc là bọn họ chẳng biết gì hết.
Uông Phi Phi kín miệng như bưng, người trong nhà không một ai biết cô ta làm việc cho nhà họ Uông.
“Tống tiền, tôi không có! Tay của con gái tôi bị tàn phế cơ mà? Số tiền đó là do cô ta đồng ý bồi thường cho tôi, sao lại nói là tôi lừa gạt tống tiền được chứ?” Mẹ Kim uất ức muốn chết.
Có người nói cho bà ta chuyện Uông Phi Phi tự mình làm tay bị thương.
Khuôn mặt mẹ Kim cứng đờ, bà ta thực sự không biết chuyện này. Trước đây bà ta cũng quan tâm đến bàn tay của con gái, quả thật lúc đó bác sĩ nói cơ bản là không sao.
Sau này xảy ra chuyện, bà ta còn nghĩ vị bác sĩ đó là lang băm.
Hoặc là, Uông Phi Phi muốn gả Đại Vĩ, nó tiếc nuối vì không bắt được sói, nên tự làm bản thân bị thương.
Nhưng còn âm mưu hợp tác với người khác là có ý gì?
“Tôi không biết! Không liên quan đến tôi! Tôi không biết gì hết!” Mẹ Kim la hét ầm ĩ, Hoa Chiêu ở bên ngoài cũng nghe thấy được.
Ban đầu Uông Phi Phi liều c.h.ế.t không thừa nhận, Hoa Chiêu trực tiếp đi đến cửa phòng thẩm vấn của cô ta, nói với người ở bên trong: “Cho cô ta xem video.”
Xem xong, sắc mặt Uông Phi Phi hết xanh rồi lại trắng, không nói được lời nào, cả người run lẩy bẩy.
Cô ta biết, lần này mình xong rồi.
Bất kể là bên phía nhà họ Uông, hay là bên phía Lưu Đại Vĩ, hay là với chính bản thân mình mà nói, cô ta biết là mình xong đời rồi.
“Nói đi, là ai đã xúi giục cô làm việc này? Cô làm thế với mục đích gì? Sau khi xong chuyện bọn họ đồng ý cho cô lợi ích gì?” Hoa Chiêu đứng ở cửa bắt đầu thẩm vấn.
Chuyện này đương nhiên là trái quy tắc.
Nhưng đây là địa bàn của các lãnh đạo lớn, những người này đều biết cách làm việc. Chỉ cần không vượt quá giới hạn là được.
Mà mấy vấn đề mà Hoa Chiêu nói cũng chính là điều mà bọn họ muốn hỏi, không tính là quá giới hạn.
Uông Phi Phi cắn môi không lên tiếng.
Hoa Chiêu mỉm cười: “Cô không nói, chẳng lẽ cô định một mình chịu tội à? Cô có chịu nổi không?”
Uông Phi Phi cắn muốn nát môi.
“Nếu không định khai thêm gì nữa, dựa theo những chứng cứ này, cô là chủ mưu lừa đảo tống tiền. 45 vạn, đủ để bị kết án tử hình đúng không?” Hoa Chiêu hỏi người ở đồn cảnh sát.
45 vạn, đây là một số tiền lớn, chắc chắn là đủ rồi
Người ở đồn cảnh sát gật đầu: “Không c.h.ế.t thì cũng bị chung thân, việc này quá ác liệt, buộc phải nghiêm khắc trừng trị!”
Môi Uông Phi Phi lập tức bị cắn đến bật máu.
Từ hình và chung chân, khó mà nói được cái nào tệ hơn.
Sắc mặt cô ta xanh mét, nhìn Hoa Chiêu nói: “Cô cố ý”
Hoa Chiêu cười: “Cái gì?”
“Băng ghi hình”
“Thật oan uổng, tôi cũng không biết là người tốt bụng nào đã đặt trước cửa nhà tôi. Sao mà tôi biết cô có quan hệ với nhà họ Uông được chứ? Hôm qua tôi mới biết mà.” Hoa Chiêu nói.
Chuyện là do cô làm, trong lòng mọi người biết rõ là được rồi, có một số việc không thể nói thẳng ra, bằng không hiệu lực của đống bằng chứng này sẽ bị suy giảm.
Uông Phi Phi dừng một chút, cô ta cảm thấy không có chuyện Hoa Chiêu không biết gì hết, ngay cả chuyện cô ta lén lút liên hệ với nhà họ Uông mấy lần mà cũng biết.
“Cô sảng khoái trả cho tôi 45 vạn như thế, cũng là cô cố ý.” Uông Phi Phi nói.
Nếu như lúc đó bọn họ thương lượng sẽ không có giá cao như vậy. Nếu Hoa Chiêu không trả tiền cho bọn họ ngay lập tức, thì bây giờ tiền cũng không ở trong tay bọn họ, tôi danh này có thể thành lập hay không còn phải xem lại!
Nhưng bây giờ chuyện đã xong rồi, thỏa thuận cũng đã ký, còn có rất nhiều người làm chứng, tiền đã giao tận tay bọn họ, có nói gì cũng vô ích.
Càng nghĩ, Uông Phi Phi càng cảm thấy Hoa Chiêu cố ý.
Thật độc ác!
Hoa Chiêu cười nói: “Thật oan cho tôi quá. Tôi rõ ràng là có lòng tốt, thấy cô bị thương ở tay, thật đáng thương, không ngờ có lòng tốt mà không được báo đáp, cô lại còn ức h.i.ế.p tôi.”
Rốt cuộc là ai ức h.i.ế.p ai! Uông Phi Phi tức phát khóc.
Gương mặt tươi cười của Hoa Chiêu tức khắc biến mất: “Không cần phải ở đây dây dưa mấy việc vặt vãnh này. Hôm nay sở dĩ cô phải ngồi ở đây, là do có người nào đi xúi giục, cô cũng là bất đắc dĩ bị người ta ép buộc có đúng không? Nếu không một sinh viên đại học, có tiền đồ xán lạn, ai lại làm ra cái việc này?”
“Không phải? Là bởi vì tôi suy nghĩ nhiều.” Hoa Chiêu hỏi người ở đồn cảnh sát: “Chứng cứ đã rõ ràng, khi nào vị này có thể bị kết án? Khi nào cô ta bị xử bắn?”
Người ở đồn công an nhìn ra, Hoa Chiêu đang hù dọa cô ta, bởi vậy cũng phối hợp một chút, hù dọa người thôi mà, việc này bọn họ rành nhất.
“Vụ án có đầy đủ nhân chứng, vật chứng như thế này chỉ cần một ngày là có thể giải quyết xong.”
“Còn phải xem phán quyết như thế nào, xử tử hình ngay lập tức thì chấp hành cũng nhanh. Kịp đợt sau thì hai ba tháng nữa, còn nếu bị hoãn lại, vậy cũng không sao cả, dù sao cả đời cứ như vậy.”
Sắc mặt Uông Phi Phi tái xanh.
Hoa Chiêu lại cười: “Cô trung thành như vậy, người khác có biết không? Nhưng làm sao bây giờ? Không biết liệu bọn họ có vì muốn ngăn không cho cô mở miệng, mà diệt khẩu không nhỉ?”
Tuyến phòng thủ tâm lý cuổi cùng của Uông Phi Phi sụp đổ.
Cô ta cảm thấy nhà họ Uông rất có khả năng sẽ làm như vậy.
Có chuyện gì mà bọn họ không được đâu? Bàn tay của cô ta nói phế là phế! Muốn một cái mạng nhỏ thì có tính cái gì?
“Tôi nói, là người nhà họ Uông sai tôi làm như vậy!” Uông Phi Phi hét.
Một khi suy nghĩ cẩn thận, suy nghĩ lập tức thông suốt.
Việc này không thể giấu, để càng nhiều người biết, thì cô ta càng an toàn!
“Người nhà họ Uông rất đông, cha cô cũng là họ Uông, rốt cuộc người nào nhà họ Uông sai cô làm? Tên họ là gì? Sai cô làm gì?” Hoa Chiêu hỏi.
Bàn về thẩm vấn, cô cũng là một người vô cùng chuyên nghiệp.
Một khi đã bắt đầu khai, mấy người ở đồn cảnh sát đều dẹp sang một bên không lên tiếng, chỉ sột soạt ghi chép lại.
Uông Phi Phi cũng bị cô làm cho choáng váng, biết gì nói hết.
“Là Uông Vĩ, tôi tự mình găp Uông Vĩ, ông ta nói cho tôi thân phận của Lưu Đại Vĩ, bảo tôi tiếp cận hắn, gả cho hắn, sau đó đi đến nhà cô trộm đồ.”
Uông Phi Phi nói hết những chuyện mà người nhà họ Uông đã sai cô ta làm.
Mấy thủ đoạn mà người nhà họ Uông dùng cũng chẳng khác biệt lắm với mấy trò hề của Hạ Kiến Ninh lúc trước, cũng là chôn một cái cọc vào nhà họ Diệp.
Chẳng qua là Hạ Kiến Ninh chỉ muốn tạo dựng quan hệ, không nghĩ tới việc trộm đồ. Cũng không đến nỗi đó, hắn ta không thích trộm, hắn thích mua.
Không giống với người nhà họ Uông, tại sao phải tiêu tiền vào thứ không cần bỏ tiền mà cũng lấy được?
Hơn nữa bọn họ tự biết đồ mà bọn họ muốn, có chi bao nhiêu tiền Hoa Chiêu cũng không bán, chỉ có thể dùng kế sách này!
Đại Vĩ vẫn luôn đứng ở bên cạnh Hoa Chiêu, lúc này sắc mặt của hắn cũng chẳng khá hơn Uông Phi Phi là bao.
Tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng khi chân tướng phơi bày một cách trắng trợn như vậy ra trước mặt, hắn vẫn cảm thấy có chút khổ sở.
Trong vài phút Uông Phi Phi đã khai báo xong.
Cô ta chỉ là một con tốt, chỉ là một người mới gia nhập, lại còn không thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên cô ta chẳng biết được tin tức hữu dụng nào cả.
Không thể lợi dụng cô ta để làm gì người nhà Uông.
Uông Vĩ ra lệnh cho Uông Phi Phi đến nhà cô trộm đồ, nhưng chuyện này không được chụp lại, Uông Vĩ hoàn toàn có thể phủ nhận, nhiều lắm thì trộm gà không được còn mất nắm thóc thôi.
Hoa chiêu túm lấy cô ta không tha là để cho Đại Vĩ xem.
Người có thể chân chính khiến cho người nhà họ Uông chảy máu, là Uông Bằng.
Thật sự là ôm cây đánh trúng thỏ, tin mừng ngoài ý muốn mà.
Uông Bằng vừa mới được đưa vào cổng đồn cảnh sát, Diệp Danh đã dẫn theo người đưa ông ta đi.
Chờ cháu trai Uông Vĩ tìm được người tới thì đã không còn thấy ai.
Không thấy Uông Bằng và Uông Phi Phi, ngay cả vị bác sĩ kia cũng không tìm được, đầu bị mang đi rồi.
Bắt Uông Phi Phi đi vì sợ đối phương gây áp lực khiến cô ta đổi lời khai
Còn vị bác sĩ kia bị bắt đi vì người này biết không ít chuyện, hắn có thể đã giúp Uông gia làm rất nhiều việc xấu.
Uông Dương-cháu trai Uông Vĩ, thấy cha mẹ và anh em của Uông Phi Phi được thả ra. Liền quay đầu muốn rời đi.
Trong góc lại truyền đến một giọng nữ: "Uông Dương, lúc này anh tới đây làm gì? Có lệnh đi tìm Uông Phi Phi sao?”
Uông Dương còn chưa tìm được giọng nói phát ra từ đâu, đã bị Kim Hà nhào tới bắt lấy: "Thì ra là mày! Là mày xúi giục con gái tao hại người? Là mày hại nó! Mày mau cứu nó ra!”
Cả nhà Kim Hà được bình an thả ra nên lý trí của bà ta cũng trở lại bình thường.
45 vạn đã mất, con gái cũng đáng giận, thiếu chút nữa hại c.h.ế.t người nhà.
Nhưng rốt cuộc cũng là đứa con gái bản thân vất vả khổ cực nuôi 20 năm, cho ăn học rồi nuôi học đại học. Thật vất vả mới chuẩn bị được hồi báo, sao có thể nói bỏ là bỏ được?
“Bà điên này! Bà là ai? Cút đi!” Uông Phi đương nhiên không chịu thừa nhận bất cứ chuyện gì, đẩy bà ta ra rồi nhanh chóng rời đi.
Kim Hà không thèm để ý Uông gia, bà gả vào nhà họ Uông mấy chục năm, bọn hắn ngay cả cái rắm cũng không cho bà ta dính vào, giống như không có bất cứ quan hệ gì.
Vậy thì cứ tiếp tục không có quan hệ gì đi! Hiện tại đừng nghĩ đến việc hại con gái bà ta rồi coi như không có chuyện gì, vỗ m.ô.n.g rời đi!
“Là mày, chính là mày! Tao, tao, tao đã nhìn thấy mày và con gái tao gặp nhau!” Kim Hà kéo Uông Dương hướng về đồn cảnh sát hét lớn: "Chính hắn đã xúi giục con gái tôi! Các người mau tới bắt hắn!”
Đầu Uông Dương như muốn nứt ra, thật sự đã đụng phải một bà điên.
Mọi người cũng không nói nên lời, đám người mặc đồng phục đều nhìn về phía Hoa Chiêu.
"Khổ chủ" ở đây, việc này làm sao bây giờ? Để lắng xuống? Hay là tiếp tục ầm ĩ?
“Manh mối quan trọng như vậy cần phải điều tra thật kỹ.” Hoa Chiêu cười nói.
Đây chính là muốn tiếp tục náo loạn.
Mấy người đàn ông mặc đồng phục liếc nhau, tới nói chuyện với Uông Dương, bảo hắn ta phối hợp điều tra.
Dựa trên những lời của Kim Hà, hoàn toàn có thể giữ hắn ta lại, điều này đúng với quy định.
Quần chúng cung cấp manh mối mà, bọn họ xem nhẹ không nghe mới quá đáng.
Uông Dương tức giận đến lệch mũi, cuối cùng mới để ý đến người vừa nói, liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
“Hoa Chiêu......”
Hoa Chiêu cười cười, đi tới: "Đi vào khai báo rõ ràng, thẳng thắn sẽ được khoan hồng còn kháng cự thì bị nghiêm phạt đó, có biết không?"
Uông Dương nghiến răng.
“Anh nói xem, các người không phải cần rượu thuốc sao, sao lại không chịu trực tiếp nói với tôi ? Đi vòng lớn như vậy làm gì, hiện tại tốt rồi, không phải còn kéo cả mình vào sao?”
Hoa Chiêu nói: "45 vạn có giấy trắng mực đen, đây chính là lừa tôi, hiện tại Uông Phi Phi đã khai ra các người xúi giục cô ta lừa gạt tôi. Tôi phải làm sao bây giờ, chỉ có thể tìm công đạo cho mình, nếu không, chẳng phải rất mất mặt sao?"
Uông Dương không muốn nghe cô nói hươu nói vượn, giễu cợt chính mình.
Nhưng có một câu hắn không thể không nghe.
Hắn bất chấp sự có mặt của những người khác, trực tiếp hỏi: "Cô chịu... bán rượu thuốc cho chúng tôi sao?"
Hoa Chiêu cười: "Không.”
Uông Dương......
"Trở về nói với bác của anh, xem ra lần trước giáo huấn còn chưa đủ, lần này không có Kim gia gánh tội, làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu nói xong cười một cái, lướt qua hắn rời đi.
Đi được vài bước thì đột nhiên quay đầu lại: "Ah, tôi quên mất, anh không trở về được, phải ở đây phối hợp điều tra, vậy nhờ người khác thay anh chuyển lời giúp tôi."
Luôn có người có quan hệ với Uông gia, hoặc là muốn cùng bọn họ có quan hệ, đi ra ngoài lấy lòng bọn họ.
"Hoa Chiêu! Đừng bắt nạt người quá đáng!” Uông Dương hô.
Hoa Chiêu không thèm quay đầu lại: "Vừa ăn cắp vừa la làng, Uông gia quả nhiên đã thối nát từ gốc rễ, một đời không bằng một đời, cũng chỉ như vậy.”
Uông Dương tức giận đến một câu cũng không nói nên lời.
Hoa Chiêu cùng Đại Vĩ rời đi.
Ra khỏi cửa, Đại Vĩ không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Uông Dương, lại phát hiện tầm mắt của hắn ta vẫn luôn ở trên người mình, rất âm trầm.
Đại Vĩ cười lạnh một tiếng, liếc hắn một cái, cùng chị gái rời đi.
Trở về nhà, chuyện tiếp theo sẽ không thuộc về quyền quản lý của cô, đó là việc của cơ quan chức năng, điều tra Uông Bằng.
Nhưng Hoa Chiêu cũng không nhàn rỗi, tự tay chọn mấy món quà quý giá một chút, đựng trong bảy hộp quà, sai người đưa qua cho bảy nhân chứng, thể hiện sự "áy náy".
Ý đồ của cô cũng rõ ràng rồi, quả thật không phải hảo tâm đồng tình với "cô gái đáng thương", mà là đào hố cho Uông gia.
Mà các bà làm "nhân chứng", ít nhiều kéo sẽ kéo các bà vào thế đối đầu với Uông gia.
Uông gia, không thể khinh thường,
Bị ép như vậy có chút khiến người ta chán ghét.
Nhưng Hoa Chiêu không hối hận khi làm như vậy, ở trong cái vòng tròn luẩn quẩn này không có chỗ cho cô làm Bồ Tát?
Hôm nay kéo bọn họ làm nhân chứng, ngày mai có cơ hội, cô cũng không ngại bị bọn họ kéo đi làm nhân chứng.
Bảy nhà rất nhanh đã đáp lại, có sáu nhà nhận quà, có bốn nhà đáp lễ, có hai nhà không cho.
Một nhà trực tiếp trả lại quà.
4 nhà đứng về phía cô, 2 nhà trung lập, 1 nhà đứng về phía Uông gia.
Hoa Chiêu cười cười, thoáng cái đã thăm dò ra vị trí của bảy nhà này, thật tốt.
Chỉ là nụ cười có chút miễn cưỡng, cuộc sống lục đục này, khác với những gì cô từng mơ ước.
Nhưng vẫn là câu nói kia, đã ở trong cục, không ra được.
Đằng sau cô là mấy đứa nhỏ.
"Mẹ, cô cô gọi!" Thúy Vi ở bên ngoài gọi.
Hoa Chiêu từ trong phòng ngủ đi ra, nhận lấy điện thoại.
Sau đó nghe thấy Diệp Thư đang khóc.
"Có chuyện gì vậy?” Hoa Chiêu lập tức hỏi.
"Diêu Khôn! Chị bị hắn làm tức chết! Chị sẽ ly hôn!” Diệp Thư nói.
Hoa Chiêu...
"Lại làm sao vậy? Lại có tình địch mới xuất hiện sao? Hoa Chiêu hỏi.
“Không có, vẫn là Tạ Liên Na!” Diệp Thư nói.
Hoa Chiêu tính toán thời gian, thiếu chút nữa quên Tạ Liên Na, hiện tại quả thật cô ta đã trở về, visa hết hạn.
"Chuyện gì đã xảy ra? Không phải cô ta có ý với anh cả sao? Không thể lại xuống tay với Diêu Khôn chứ? Cô ta bỏ cuộc cũng quá nhanh.” Hoa Chiêu nói.
"Ai biết một kẻ tâm thần như cô ta nghĩ gì? Chị phát hiện cô ta trên giường của Diêu Khôn! ! Chị muốn ly hôn với Diêu Khôn! !" Diệp Thư khàn khàn gào khóc.
Hoa Chiêu cuối cùng cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng.
"Được, ly hôn, chuyện này giao cho luật sư, hai người có rất nhiều vấn đề tài chính phải giải quyết, chị trở về đi, còn lại giao cho luật sư, hiện tại không cần gặp mặt anh ta nữa." Hoa Chiêu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận