Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 81
Diệp Danh tiến lên một bước, ngăn trở ánh mắt Hạ Kiến Ninh, để cho hắn chỉ có thể nhìn chính mình.
Anh vẻ mặt nghi ngờ nói: "Anh đấy là có ý gì? Đường gia rốt cục cũng nhận tội rồi, anh nên vui vẻ mới đúng chứ. Sự tình cuối cũng cũng trả lại trong sạch cho anh rồi. Anh năm đó không có vu oan bọn hắn. Anh trừng tôi làm gì?"
Hạ Kiến Ninh trầm mặc mà nhìn anh.
Tố cáo sai, trong lòng hắn biết rõ.
Đường gia lúc này lại đi ra "Nhận tội", tuyệt đối lai giả bất thiện (*).
Điều này hơi khác so với những gì anh ta nghĩ trước đây.
Hắn cho rằng Diệp gia chính là trả thù hắn đào nhà bọn họ, cũng muốn ăn miếng trả miếng đem sân nhỏ nhà hắn đào loạn, đem mặt đánh trở về mà thôi.
Ngây thơ mà buồn cười, con nít ranh sao? Chủ ý của Hoa Chiêu nghĩ ra sao?
Chút thủ đoạn ấy, hắn một điểm không để ý.
Nhưng nhà họ Đường thực sự ra đầu thú nhận tội ...
Anh ta nhìn chằm chằm vào đám người đang lục lọi trong sân và đột nhiên hét lên: "Dừng lại!"
Không ai lắng nghe anh ta.
Hạ Kiến Ninh lại quay đầu chằm chằm vào Diệp Danh, từng chữ từng chữ một mà nói: "Để cho bọn hắn dừng tay, tôi hoài nghi có người chôn cái gì đó trong sân nhà tôu, đổ oan cho tôi!"
Trong đám người đột nhiên truyền ra một tiếng hô to: "Đây là lí do chính đáng! Nếu quả thật đào ra cái gì đó, là người khác chôn xuống vu oan cho anh? Với anh không có liên quan sao? !"
Một người đàn ông bước ra khỏi bóng tối nhìn chằm chằm Hạ Kiến Ninh, lớn tiếng quát: "Vậy còn nhà tôi? Tại sao những thứ đào ra từ sân nhà tôi lại coi là của chúng tôi! Tôi đã nói là do người khác hãm hại! Tại sao không một ai tin điều đó.! "
"Còn chúng tôi thì sao?"
"Chúng ta đây? !"
"Vì cái gì không có người tin! !"
Trong đám người liên tiếp mà truyền ra hò hét, khàn cả giọng, lộ ra hận ý vô tận.
Đây đều là những người bị Hạ Kiến Ninh hãm hại bằng thủ đoạn này.
Trong lúc này có ít người là bị Diệp gia gọi tới đấy, còn một số luôn chú ý Hạ gia, nghe được tiếng gió chính mình chạy tới.
Nghe được Hạ Kiến Ninh nói như vậy, bọn hắn lập tức bị gợi lên những kí ức thống khổ, hận ý bốc lên.
Hạ Kiến Ninh làm như không nghe thấy chỉ nhìn chằm chằm Diệp Danh: "Các ngươi chôn cái gì dưới mặt đất nhà tôi ?"
"A." Trả lời hắn chính là một tiếng cười nhạo của Diệp Danh.
"Tất cả mọi người đem quần áo cởi ra!" Diệp Danh cười xong, đột nhiên đối với mấy người đang vung vẩy cái xẻng hô: "Tránh khỏi lát nữa tìm được cái gì, người ta lại nói là các ngươi bí mật chôn vào đấy."
Cả đám rất nghe lời, lập tức cởi áo và quần. Dù sao, trời không lạnh vào mùa hè.
Hoa Chiêu lập tức che mắt. Ngọn đèn tuy mờ, nhưng những thứ nhìn được đều có thể thấy rõ.
Diệp Danh khóe miệng giật gật một cái, quên mất cô!
Đúng là, cô gái nhỏ xem náo nhiệt làm gì!
“Mau đưa con bé ra ngoài.” Diệp Danh nói với Diệp Thâm.
Diệp Thâm cũng không muốn để cho Hoa Chiêu trông thấy mấy người đàn ông khác chỉ mặc một cái quần dài.
Anh đem cô ra đại viện Hạ gia.
Hoa Chiêu đứng ở trong hoa viên trước mặt nói với anh: "Anh mau vào đi thôi, có thể trong chốc lát sẽ cần anh."
Diệp Thâm lắc đầu, cô đứng một mình ở đây hắn lo lắng.
"Không phải một người ah, có thật nhiều người đây này." Hoa Chiêu chỉ vào xung quanh nói.
20 người theo sau đang ở xung quanh cô. Mệnh lệnh bọn họ nhận được là bảo vệ Hoa Chiêu, chỉ có một mình Hoa Chiêu.
“Em ở đây, không đi đâu!” Hoa Chiêu lại thúc giục. Nếu anh ấy không rời đi, cô cũng không thể làm việc khác.
Trong sân truyền đến tiếng mấy người đàn ông khác của Hạ gia, Hạ Kiến Nghiệp cùng Hạ Kiến Vĩ trông thấy em trai nóng nảy, bọn hắn tuy không biết hắn vì sao lại gấp, nhưng khẳng định không phải là chuyện tốt!
Bọn hắn bắt đầu càn quấy, xuống dưới xô đẩy Lỗ Cường, bắt bọn họ dừng tay.
Hạ Quân con trai của Hạ Kiến Nghiệp, giống như đã bắt đầu động thủ.
Diệp Danh một mìn không chống đỡ được nhiều người như vậy, anh cũng không phải là người giỏi đánh đấm, bằng không thì người Hạ gia sẽi lập tức) ngã xuống giả chết, sau đó muốn đưa đi bệnh viện.
Mọi thứ trong sân đã bị xáo trộn.
"Em ở yên đây, không được đi đâu hết." Diệp Thâm lại nói với những bóng người ẩn bên trong bóng tối: "Đi ra, đứng ở xung quanh, bảo vệ cô ấy thật tốt."
“Vâng.” Hai mươi người liền đi tới, xếp thành một mảng hình vuông, bảo vệ Hoa Chiêu ở giữa.
Diệp Thâm lúc này mới yên lòng tiến vào sân nhỏ, đứng bên cạnh Lỗ Cường.
Hạ Kiến Nghiệp cùng Hạ Kiến Vĩ lập tức trung thực rồi, không dám lại xô đẩy Lỗ Cường.
Diệp Thâm bên ngoài cũng có hung danh.
Cậu em trai "nguy hiểm" là do lòng dạ hung ác, thích giở trò quỷ với mọi người. Diệp Thâm mới là sát nhân thực sự, nghe nói chính tay hắn đã g.i.ế.c rất nhiều người.
Hai anh em liếc nhìn vẻ mặt của Diệp Thâm, đồng thời lui về phía sau, tránh xa hắn.
Diệp Thâm khả năng không dám một quyền đánh c.h.ế.t bọn hắn, nhưng là một quyền đánh lui…Mặc kệ hắn có dám hay không, bọn hắn không muốn!
Hai anh em quay đầu nhìn xung quanh, như chợt nhìn thấy điều gì đó, họ đi chỗ khác làm việc khác.
......
Hoa Chiêu bước sang một bên, tựa vào gốc cây to trước nhà Hạ Kiến Ninh.
Đây là cây hoè, phải có tuổi đời cả trăm năm.
Với năng lượng được truyền vào, bộ rễ của cây lan toả điên cuồng dưới lòng đất, và mục tiêu chính là nơi mà các chuyên gia chỉ ra để mọi người đào bới.
Chưa kể, vài phút sau, cô đã tìm thấy ba nơi chôn đồ.
Mấy cái rương, một cái vạc lớn bị phong kín, còn có một cái bình.
Hoa Chiêu bỏ qua cái bình, bắt đầu di chuyển rương hòm cùng vạc lớn.
Cô trước khi đi đã hỏi qua Diệp Thâm, biết rõ hắn đồ anh chôn xuống được chứa trong một cái cái bình.
Phần còn lại là của nhà họ Hạ.
Vốn, cô sang đây để xem náo nhiệt đấy, cô cũng có chút hiếu kỳ Hạ gia đến cùng có đồ cất giấu hay không, nhưng cô cũng không muốn động vào.
Cũng giống như ăn trộm đồ của nhà người khác, cô không thể làm được.
Nhưng vừa rồi, những tiếng hét đầy hận ý khiến da đầu cô tê dại.
Đằng sau giọng nói này, có hết họ Đường này đến họ Đường khác? Có bao nhiêu người mất gia đình vì nhà họ Hạ?
Vậy không thể tiện nghi cho bọn hắn rồi!
Cô mang những thứ đó dời xuống đi tránh đi xẻng của mọi người, không cho bọn hắn đào ra.
Đào ra rồi, tương lai sẽ phải trả lại cho bọn hắn!
Cô mang những thứ đó chuyển ra khỏi phạm vi Hạ gia, về sau tìm cơ hội lại chuyển bọn chúng chôn dưới đường cái, đợi một ngày nào đó lúc bắt đầu xây dựng đường lớn, nhất định sẽ bị người ta đào lên.
Khi đó sẽ thuộc về quốc gia rồi, không thuộc về Hạ gia.
Hoa Chiêu đặt tay lên thân cây, đã có thể trông thấy dưới mặt đất, cũng có thể thông qua tán cây chứng kiến cảnh trong sân.
Con trai Hạ Kiến Nghiệp, Hạ Quân, vóc người cao lớn, nhìn rất tả tơi.
Hắn đã cùng Đường Cẩn Ninh đánh thành một đoàn.
Đường Cẩn Ninh so với hắn thấp hơn một chút, gầy hơn một vòng, nhưng là thân thủ so với hắn tốt một mảng lớn, Hạ Quân đã mấy lần bị đánh ngã xuống đất, sau đó lại đứng lên tiếp tục xông vào.
Hạ Kiến Nghiệp cùng Hạ Kiến Vĩ mấy lần giữ chặt hắn ghé vào lỗ tai hắn dặn dò "Giả chết" "Giả chết", hắn đều nghe không được, trừng tròng mắt như một con trâu điên xông về phía trước.
Hoa Chiêu đột nhiên nhớ tới tiểu cô có nói một câu, Hạ gia chỉ có hai nam đinh đồng trang lứa trong nhà, một người hung dữ một người ngốc, đều không có thành tựu, cho nên Hạ gia mới theo đuổi Diệp Thâm.
Tên ngốc kia đâu?
Hoa Chiêu tìm tòi trong sân, cuối cùng ở trong phòng nhà giữa của Hạ gia, bên cửa sổ, thấy một người đàn ông đang thông qua khe hở nhìn ra ngoài, hoặc là một chàng trai, bộ dạng mười tám mười chín tuổi, rụt lại bả vai che miệng, đang rất sợ hãi.
Hạ Quân lại một lần nữa bị Đường Cẩn Ninh đá xuống đất.
Hắn giãy dụa muốn đứng lên.
Lần này bị Hạ Kiến Nghiệp cùng Hạ Kiến Vĩ gắt gao giữ chặt, không đi được nữa, lại đi chính là "Chết thật" rồi! Nam đinh Hạ gia bọn hắn dù là bất tranh khí (* đáng thất vọng), cũng là nam đinh! Còn phải dựa vào hắn và Hạ Dân vì Hạ gia khai chi tán diệp đây này!
Con rể mặc dù tốt, lại không thể ở rể, sinh con cháu cũng không phải họ Hạ.
"Hạ Quân." Hạ Kiến Ninh nhìn chằm chằm vào Hạ Quân nói một câu.
Thanh âm tuy không lớn, Hạ Quân lập tức không dám lại giãy, trung thực nằm trên mặt đất.
"Đường Cẩn Ninh, ngươi đem người đánh chết." Hạ Kiến Ninh quay nói với Đường Cẩn Ninh.
Hạ Quân lập tức nhắm mắt lại, giả chết.
Trong sân động tác của mọi người đều dừng lại, nhìn Hạ Kiến Ninh sửng sốt.
Cây hòe lớn ngoài cửa lá cây đều run rẩy.
Chưa từng thấy những người không biết xấu hổ như vậy, vô liêm sỉ như vậy! Kỹ năng trợn mắt nói dối công lực quả thật không ai sánh bằng.
"Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Còn không đem người đưa đi bệnh viện! Thuận tiện báo động!" Hạ Kiến Ninh đối với người nhà mình hô.
Hạ Kiến Vĩ đứng lên: "Chúng ta đi ngay đây, mau ra đây! Tiễn đưa tiểu Quân đi bệnh viện! Tai nạn c.h.ế.t người rồi!"
"Quá không biết xấu hổ!"
"Không cần đi bệnh viện!"
"Tôi qua đánh c.h.ế.t hắn!"
Kẻ thù của Hạ Quân hét lên.
Cả sân bỗng trở nên hỗn loạn, có người lao về phía nhà họ Hạ.
Có mấy người xông về phía Hạ Kiến Ninh, trong mắt lộ ra hung quang…
Tiểu Triệu khẩn trương mà che Hạ Kiến Ninh phía sau, lôi kéo hắn đi vào trong phòng trốn.
Nhưng là trong sân người rất nhiều, có người hữu ý vô ý mà chặn đường đi của bọn hắn.
Lập tức có người sắc mặt không tốt muốn xông lại, một thân ảnh chắn phía trước Hạ Kiến Ninh.
"Đường Cẩn Ninh! Ngươi vậy mà giúp hắn? Ngươi điên rồi sao?"
"Ngươi không báo thù sao?"
Đường Cẩn Ninh không nói chuyện, chính vì muốn báo thù, Hạ Kiến Ninh mới không thể c.h.ế.t được, hắn nếu chết, tội danh của nhà bọn hắn không thể sửa được nữa.
Đường Cẩn Ninh nhìn thoáng qua trong đám người, Diệp Thâm yên tĩnh đứng đấy.
Diệp Thâm thả xuống thoáng một phát mí mắt.
Đường Cẩn Ninh tim trấn tĩnh lại.
Đột nhiên, trong sân truyền đến một tiếng giòn vang, giống như là tiếng đồ sứ vỡ.
“Có cái gì đó!” Một thanh niên đang đào đất hét lên.
“Cái gì?” Thu hút mọi sự chú ý trong tích tắc.
Người thanh niên không nói thêm tiếng nào, nhảy xuống hố và cật lực đào, chẳng mấy chốc, một nửa chum còn lại lộ ra.
Anh ta cố gắng rút ra, nhưng nó thậm chí không động.
Thông qua miệng chum không còn nguyên vẹn, anh ta nhìn thấy lập loè ánh sáng nhạt.
Đèn pin chiếu qua, lập tức một mảnh ánh vàng rực rỡ chói mắt.
Những người vây xem xung quanh hố cũng nhìn thấy, lập tức vang lên một mảnh tiếng hút không khí.
Hạ Kiến Ninh ánh mắt âm trầm, vị trí kia, theo lý cái gì cũng không có.
Đường Cẩn Ninh chậm rãi quay người, nhìn hắn lộ ra một hàm răng trắng, từng chữ từng chữ một mà nói: "Hạ Kiến Ninh, tôi là tới nhận tội đấy. . . Ông nội của tôi năm đó xác thực cùng một người ngoại quốc đã làm sinh ý, bán đồ đạc cho bọn hắn, nhưng là ông ấy năm đó đã từng nói qua, chuyện làm ăn kia không phải một mình ông ấy làm đấy, ngươi Hạ gia cũng tham dự, lấy được tiền mọi người chia đều, một người một nửa.”
"Anh biết rõ chúng tôi chôn một nửa đó ở đâu, chúng tôi cũng biết một nửa của nhà của anh được chôn ở đâu… Năm đó chẳng qua là bị anh hãm hại bất ngờ, không kịp nói mà thôi…."
"Hạ Kiến Ninh, nói ông nội tôi bán nước, vậy các ngươi thì sao?" Đường Cẩn Ninh con mắt đỏ thẫm, hét lên câu này bằng cả sinh mệnh.
Những thứ bên trong chiếc lọ được lấy ra từng chút một, và cuối cùng chiếc lọ cũng được đào ra.
Đường Cẩn Ninh nhìn chằm chằm vào Hạ Kiến Ninh, cười cười: "Mà ngay cả cái bình này, đều cùng năm đó giống như đúc đây này. . . Ông nội tôi đã từng nói qua, cái này là cha anh năm đó tự mình mua, đưa cho cha tôi 2 cái, nhà anh còn giữ nhiều cái."
Chủ nhiệm Lỗ nhìn thoáng qua Diệp Danh, Diệp Danh gật gật đầu.
Chủ nhiệm Lỗ lập tức hô: "Đi tìm!"
Ngay lập tức một nửa số người ném cái xẻng trên tay lao vào trong nhà họ Hạ.
Chiếc lọ này không phải là lọ cao cấp, trước đây những người giàu có thể dùng nó để đựng thức ăn và đồ chua, nhưng nhìn chung nó sẽ không được đặt trong phòng chính để làm vật trưng bày vì sẽ làm mất mặt người đó.
Mười mấy người xông vào, trong sương phòng lập tức vang lên tiếng thét.
Mấy người trẻ tuổi theo trong sương phòng chạy đến.
Hạ gia đã từng rất hiểm hách, cũng là gian nhà mấy tiến. Nhưng vì chính sách ảnh hưởng xuống, bọn hắn cũng đem một nửa cho "Thuê", hiện tại cả nhà chỉ ở lại 2 tiến, được chia thành nhà của hai anh em, sương phòng cũng ở người rồi.
Hạ Lan Lan đang ở bên trong, và cô ta chạy ra ngoài một cách vội vàng.
"Diệp Thâm, ngươi sao có thể như vậy!" Hạ Lan Lan chạy đến bên cạnh Diệp Thâm trừng mắt dậm chân. Thanh âm này, nói là oán trách, không bằng nói là hờn dỗi thì đúng hơn.
Hoa Chiêu lập tức nhìn về phía cô ta.
Lần trước không biết đây là một nửa tình địch, cũng không quan sát kỹ, bây giờ mới phát hiện người này quả nhiên có chút xinh đẹp, cũng thuộc loại xinh đẹp kiểu yếu đuối, đang mặc đồ ngủ, trước sau lồi lõm, còn có đôi chân thẳng lại dài.
Hầu hết những người đàn ông trong sân đều bị cô ta thu hút ngay lập tức.
Hạ Lan Lan giống như cảm thấy không đúng, lập tức hét lên một tiếng hai tay ôm n.g.ự.c liền hướng trong n.g.ự.c Diệp Thâm mà lao tới. Diệp Thâm nhíu mày bước sang bên cạnh một bước, Hạ Lan Lan không thể phanh lại liền lao vào trong n.g.ự.c Lỗ Cường.
“Ôi chao, cái này không thích hợp, cái này không thích hợp ~” Lỗ Cường giơ hai tay lên, trên mặt mang theo ý cười.
Mặt Hạ Lan Lan cũng xanh mét rồi.
"Các ngươi, các ngươi hơi quá đáng!" Hạ Kiến Nghiệp vài bước đã chạy tới, cởi áo trên người khoác vào cho con gái phủ thêm, đối với Diệp Thâm cùng Lỗ Cường quát.
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng hét: "Tìm được rồi!"
Sau đó, một số người đàn ông bước ra mang theo hai cái lọ.
Cái bình ở bên trong chứa gạo hoặc là dưa muối, rất nặng.
Lỗ Cường sửa sang lại quần áo một chút, thở sâu, đi đến trước mặt Hạ Kiến Ninh nói: "Bí thư Hạ, đồ này giống hệt như đồ ngài năm đó tìm thấy ở trong sân ở Đường gia, hơn nữa tội danh cũng đồng dạng, ngài xem, ngài có phải hiện tại nên đi cùng tôi một chuyến?"
Hạ Kiến Ninh chỉ là xin nghỉ bệnh, cũng không phải từ chức, cho nên mọi người vẫn xưng hô theo chức vị của hắn.
Hạ Kiến Ninh không nhìn hắn, anh ta nhìn thoáng qua Đường Cẩn Ninh, lại nhìn người Diệp gia phía xa, cười cười: "Tốt, thủ đoạn tốt."
"Cũng vậy mà thôi." Đường Cẩn Ninh nói ra.
Hạ Kiến Ninh không nói gì, chỉ là nhếch khóe miệng, dứt khoát theo sau Lỗ Cường.
Khi đi qua cổng, anh quay đầu lại cười với Hứa Chiêu, lễ phép như thể hai người chỉ ở công viên vô tình gặp được rồi gật đầu chào.
Hoa Chiêu hơi kinh ngạc, kiếp trước cô chỉ thấy có mấy người có tâm lý vững vàng như vậy, mỗi người đều là những vụ án chấn động.
Được rồi .... Tính chất công việc kiếp trước của cô xác định rằng cô không thể quen được người tốt nào ~
Hạ Kiến Nghiệp cùng Hạ Kiến Vĩ cũng bị mang đi, Đường Cẩn Ninh đi theo phía sau, cùng bọn họ tách ra.
Người xem náo nhiệt cũng đều tản.
Nhưng những người mang xẻng đến cũng chưa đi, chủ nhiệm Lỗ nói, không đào giống như Diệp gia, không thể đi.
Bọn hắn cũng không muốn đi.
Những người này, chính là người lúc trước đào sân nhỏ Diệp gia. Tôn Tiền bị đày đi rồi, bọn hắn lại không bị.
Đều là nghe lệnh làm việc thân bất do kỷ (*), Diệp gia không có làm khó bọn hắn.
Mọi người đều rất biết ơn, và không phải ai cũng có thể hiểu được những khó khăn của họ. Nếu như là nhà người ta, bọn hắn sớm bị giận chó đánh mèo rồi, đi theo Tôn Tiền một nhóm đi bảo vệ môi trường rồi.
Vì vậy, mọi người đều chăm chỉ đào bới, chỉ trong chốc lát sân cũng không còn chỗ để đi.
Đã không cần giả chết, Hạ Quân lập tức không làm nữa, đi qua đánh nhau với người khác.
Kết quả bị Diệp Danh ba đ.ấ.m hai đá đánh ngã.
Người nhà họ Hạ đi rồi, đánh anh ta hai cái, kẻ ngu ngốc này sẽ không trở về cáo trạng.
“Đi thôi.” Diệp Danh nói với mọi người, bọn họ cũng nên rời đi.
Hạ Lan Lan nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Thâm, lộ ra hận ý.
Không thích cô ta coi như xong, cũng dám đem người nhà cô ta g.i.ế.c đến bên trong, cô ta, cô ta sẽ không bỏ qua cho hắn! Đời này cũng không có khả năng!
Về đến nhà, sắc trời đã tảng sáng rồi, Hoa Chiêu ngã xuống giường liền ngủ thiếp đi.
Hôm nay có chút dùng sức quá đà, phải dựa vào một thân cây rễ cây, khiến chúng nó trong thời gian ngắn phát triển thật nhanh, cô cảm giác hơi mệt.
Diệp Thâm thấy sắc mặt của cô có chút tái nhợt đau lòng đến hư mất, không dám lại náo cô, để cho cô yên tĩnh mà ngủ.
Giữa trưa, đợi Hoa Chiêu lúc thức dậy, Diệp Thâm đã không thấy bóng dáng rồi, lại bị Diệp Mậu gọi đi nha.
Diệp Thư ngồi trong phòng khách, trông thấy cô đi xuống, lập tức hỏi: "Đêm qua tình huống như thế nào?"
Cô ấy hỏi xong đột nhiên bật cười, là cháu gái của Diệp gia, cô lại phải hỏi cô em dâu mới vào cửa mấy tháng trước, thật là…em dâu của cô quá lợi hại.
Hoa Chiêu không biết cô đang cười cái gì, liền kể cho cô nghe chuyện tối hôm qua.
Diệp Thư nghe xong, thở dài: "Là Cẩn Ninh đến rồi ah. . . Cũng không biết Cẩn Nghiệp cùng Cẩn Vĩ ra thế nào rồi."
"Ồ?" Hoa chiêu sững sờ: "Đường gia đặt tên là gì? Cẩn Nghiệp Cẩn Vĩ Cẩn Ninh? Kiến Nghiệp Kiến Vĩ Kiến Ninh?"
Diệp Thư gật đầu: "Quan hệ giữa hai nhà khi đó thật sự rất tốt. Con cái nhà họ Hạ sinh trước, đặt tên trước. Nghe nói tên của các con là do hai nhà thống nhất. Những đứa con của nhà họ Đường đều giống nhau sau khi chúng được sinh ra. Đứa trẻ của gia đình này ban đầu được gọi là Thủ Nghiệp Thủ Vĩ Thủ Ninh, không biết về sau vì sao lại sửa lại."
Diệp Thư sắc mặt có chút xúc động: "Chị từng nhìn thấy Đường Cẩm Ninh khi còn bé rất thích Hạ Kiến Ninh ... một mực đi theo sau m.ô.n.g Hạ Kiến Ninh, là một tuỳ tùng nhỏ, đuổi cũng không đi. Không nghĩ tới ngày hôm qua đến chính là hắn, chị còn tưởng rằng là Đường Cẩn Nghiệp đây này."
Hoa Chiêu trợn tròn mắt, nhớ lại tiếng hét của Đường Cẩm Ninh ngày hôm qua, dường như cảm nhận được một loại đau đớn khác.
Người anh cả từng tôn thờ khiến gia tộc mình tan cửa nát nhà, đau đớn kia chắc chắn còn nhân đôi.
“Đừng nói chuyện nữa, mau ra ăn cơm đi.” Lưu Nguyệt Quế đi ra khỏi phòng nói với Hoa Chiêu.
Bà buổi sáng đã nghe Diệp Thâm nói đơn giản chuyện tối qua rồi, chi tiết, tỉ mĩ bà cũng không hiếu kỳ, bà hiếu kỳ cũng vô dụng, đó là chuyện của đàn ông.
"Thím hai nấu cơm rồi hả?" Hoa Chiêu cả kinh nói.
Lưu Nguyệt Quế lập tức liếc cô: "Ta tay nghề là không tốt, nhưng là cháo hoa cùng trứng gà luộc, cái này ta làm được? Cháu trước uống ngụm cháo, ăn hai cái trứng gà lót dạ một chút, đồ ăn cùng cá ta đều chuẩn bị xong, tý nữa cháu lại chính mình làm."
Bà thấy Hoa Chiêu rất thích ăn cá, nên mấy ngày nay sáng nào bà cũng mua một con.
Hoa Chiêu nhìn Lưu Nguyệt Quế trong lòng thở dài, cô thực không có biện pháp với thím hai, ưa thích bà a, bà ấy có đôi khi rất chân thành, chán ghét a, bà ấy có đôi khi còn thật đáng yêu.
Quên đi, ăn uống mới là quan trọng!
Cơm nước xong xuôi, cô vẫn còn nhiều việc phải làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận