Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 124
"Con của bà thực sự đã đánh em gái tôi, hắn đem người đánh ngất xỉu, sau đó ném vào trong bụi cỏ lau ở bờ sông, đây là muốn g.i.ế.c người ah!" Hoa Chiêu hô.
Vợ Nhị Ngưu lúc này mới kinh ngạc, bà ta có ngốc cũng biết đánh nhau cùng g.i.ế.c người là không giống nhau, cũng không thể lại để cho Hoa Chiêu há mồm liền định tội!
"Mày mới sát nhân đấy! Con của tao đánh nó lúc nào hả? Ai nhìn thấy? Mày có chứng cớ? Hơn nữa, nó c.h.ế.t rồi sao? Đây không phải vẫn còn tốt hay sao? Mắt nhỏ còn trừng được như vậy, ở đâu mà c.h.ế.t rồi hả!" Vợ Nhị Ngưu trực tiếp không nhận nợ rồi.
"Cái quần bông này của con tao là tự mình tưới nước làm cho ẩm ướt đấy!"
Tất cả mọi người liền nổi giận, bảy mồm tám lưỡi mà mắng bà ta.
Hoa Chiêu thò người ra, thò tay sẽ đem trên giường gạch cái chăn túm khai mở, lộ ra bên trong Hoa Ngân.
"Hoa Ngân, cậu hôm nay có đi tới trường học hay không? Có dây buộc tóc của Tiểu Cần hay không?" Hoa Chiêu hỏi.
Gương mặt lạnh lùng, giọng nói nghiêm túc, nếu là kiếp trước, đoán chừng dựa vào khi thể của việc làm một luật sư đã nhiều năm hoàn toàn có thể chế trụ một thằng nhóc 11 tuổi, nhưng dáng vẻ và giọng nói quá ôn hoà hiện tại quá cản trở rồi. ... Ngoài ra, Hoa Ngân cũng không dám ngẩng đầu nhìn cô, không bình tĩnh chút nào.
"Tôi đã vài ngày không đến trường học rồi! Cũng không biết cái gì Đại Cần Tiểu Cần, ai giật dây buộc tóc của nó? Không biết!" Hoa Ngân cứng cổ nói.
"Tôi cho cậu thêm một lần cơ hội, nói thật." Hoa Chiêu nói ra: "Cậu đi qua trường học, đoạt lấy dây buộc tóc của Tiểu Cần, đã có người trông thấy đấy, cậu đem nó dẫn dụ ra bờ sông, cũng có người đi qua trông thấy, cậu bây giờ nói dối, căn bản vô dụng."
Hoa Ngân có chút bị hù dọa rồi, nhưng hắn biết rõ lúc này càng không thể thừa nhận: "Tôi không có! Tôi không đi!"
“Được rồi.” Hoa Chiêu gật đầu nói với Triệu Lương Tài: “Cháu nhờ chú đội trưởng ngày mai đến trường học hỏi thôn bên kia xem có ai nhìn thấy Hoa Ngân không.”
Triệu Lương Tài gật đầu.
Pháp luật không hoàn chỉnh cũng có chỗ tốt của nó, chỉ cần hai vấn đề phía trước có đáp án dĩ nhiên là khẳng định đấy, như vậy Tiểu Cần chính là bị Hoa Ngân đánh và bị hắn ném đấy, hắn chính là muốn g.i.ế.c người!
Hoa Chiêu chằm chằm vào Hoa Ngân vài giây, nhớ kỹ bộ dáng của hắn, sau đó xoay người đi đến đông phòng, trực tiếp đem cửa sổ đông phòng giật xuống.
Gió bấc tràn vào đi, thổi cho tất cả mọi người trong phòng lạnh đến xuyên tim.
Hoa Chiêu cầm đèn pin, đem người một nhà Hoa Sơn soi mấy lần, lúc này đến mấy đứa trẻ con cũng không có buông tha, đều nhìn thật kỹ, ghi tạc trong đầu.
Trẻ con không phải ai cũng tốt, nhiều khi không biết đâu là thiện, đâu là ác, một khi đã làm những điều ác cũng không thua người lớn.
“Chúng ta đi.” Nhìn xong, cô không nói lời nào với Hoa Sơn, kéo Trương Quế Lan đi.
Quần áo của Tiểu Cần cũng phải nhanh chóng thay đổi, giữa mùa đông đấy, con bé đã đông lạnh đến sắc mặt tím lại rồi.
Định tội chính thức thì thực sự định không được đấy.
Bất quá không sao, "Công đạo tại nhân tâm" thì tốt rồi. Chỉ cần người xung quanh cũng biết Hoa Ngân đã làm gì là được.
Về phần Tiểu Cần suýt nữa mất một cái mạng, còn nhiều thời gian, luôn luôn có cơ hội đòi trở về đấy.
Mọi người cũng theo đó mà tản, tuy nhiên trong nội tâm cảm thấy như vậy quá dễ dàng cho Hoa Ngân rồi, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi, bọn hắn không thể đem nó từ trên giường gạch túm xuống đánh cho một trận.
Hơn nữa không cần nghĩ cũng biết, loại chuyện này người nà Hoa Sơn tuyệt đối sẽ không thừa nhận ai sai sử Hoa Ngân đấy, cãi nhau cũng vô dụng.
.......
Khi tất cả mọi người rời đi, nhà Hoa Sơn mới sửa mấy cánh cửa sổ bị giật rớt.
Trong cái ngày lạnh giá c.h.ế.t người này, mà không có cửa sổ sẽ c.h.ế.t cóng mất.
Sự tức giận của Hoa Sơn giống như núi lửa bao phủ dưới một tảng băng, đến cơm cũng không muốn ăn nữa.
"Đem Hoa Ngân tới đây." Ông ta trầm giọng nói ra.
Bị người ta khi dễ đến tận đầu giường đặt gần lò sưởi cũng không dám thốt một tiếng, mặt mũi của ông ta lại một lần nữa bị Hoa Chiêu đã dẫm dưới lòng bàn chân.
Hoa Ngân bị Hoa Nhị Ngưu cầm cánh tay kéo đi qua.
"Các ngươi đi sang phòng bên kia đi." Hoa Sơn không nói là ai, nhưng là mấy người con dâu cùng cháu trong Hoa gia đều đi ra ngoài rồi, mấy đứa cháu lưu lại trong phòng chỉ có con trai Hoa Đại Ngưu, Long, Hổ, Báo.
Bọn hắn lớn tuổi, đã có thể đánh trả, có thể dùng được rồi.
"Nói, là ai sai sử ngươi làm?" Hoa Sơn hỏi Hoa Ngân.
Con cháu nhà mình chính mình tự biết, thấy bộ dạng chột dạ hiện tại của hắn, đã biết rõ Hoa Chiêu không oan uổng hắn, chính là hắn làm.
Người nhà Hoa Sơn đều đang nhìn chằm chằm Hoa Ngân, không ngờ tên nhóc này còn nhỏ mà lòng dạ lại độc ác như vậy, thật sự là người nhà bọn họ.
Mọi người cũng nhìn nhau, đoán già đoán non xem ai xúi giục nó.
Bọn hắn trước kia thật đúng là không có nhìn đến nhà Trương Quế Lan một cái, đã quên.
Hoa Ngân ấp úng, không biết nói như thế nào.
Hoa Sơn hỏi: "Chủ ý của mình?"
Hoa Ngân lập tức lắc đầu: "Cháu, cháu cùng anh trai thương lượng đấy…"
"Đem Hoa Kim gọi là đến đây." Hoa Sơn lập tức nói.
Hoa Kim chán nản, chột dạ dị thường bị gọi đi qua, vào nhà đầu tiên liền trừng mắt liếc em trai, đã dặn đi dặn lại là không được nói! Đánh c.h.ế.t cũng không thừa nhận thì tốt rồi! Cho dù nói, cũng đừng kéo ra hắn vào, gánh một mình đi, dù sao tuổi của nó cũng còn nhỏ, bọn họ cũng không thể làm gì nó!
Hắn lại không giống, hắn đã 13 rồi, trong nhà trước kia ăn còn rất tốt, hắn đi ra ngoài chính là một thằng nhóc choai choai rồi. Nếu để cho người ngoài biết rõ trong chuyện này hắn có một chân, hắn chắc chắn sẽ bị đánh một trận, hoặc là mấy trận.
Hoa Sơn vừa thấy Hoa Kim trừng mắt, ông ta liền đoán được tám chín phần.
Không nghĩ tới lão Nhị khôn khéo lại nhát gan, mà mấy đứa con trai lá gan cũng không nhỏ.
"Nói đi, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?" Hoa Sơn nói ra: "Yên tâm, trong phòng đều là người trong nhà, chỉ nghe, tuyệt sẽ không nói ra một chữ đấy, ngươi yên tâm."
Chính là đứa nhỏ này đối với bọn họ vẫn chưa yên tâm, cái tật xấu này cần phải sửa.
Ông nội cũng đã lên tiếng, hoặc là Hoa Ngân đã khai toàn bộ, Hoa Kim chỉ có thể mở miệng.
Chuyện này chủ yếu là chủ ý của hắn.
Địa vị của gia đình ở trong thôn giảm mạnh, mức sống sinh hoạt cũng giảm mạnh, mọi người đều nói nguyên nhân là do Hoa Chiêu.
Ông nội mấy ngày hôm trước đã nhiều lần nhắc nhở gần đây không thể tìm Hoa Chiêu gây phiền toái, vậy thì hắn sẽ tìm người khác phiền toái! Hoa Chiêu không phải rất quan tâm mấy thằng nhãi con kia sao? Vậy hắn liền thu thập mấy cái thằng nhãi con kia!
Ý định của hắn chính là đánh một trận, ném vào trong sông ngâm một hồi, lại để cho con nhóc kia chịu tội. Về phần chuyện này có thể gây c.h.ế.t người, hắn không có nghĩ sâu.
Có thể hắn không muốn nghĩ đến, cũng có thể không dám nghĩ tới, có thể đã nghĩ đến, nhưng hắn vẫn xúi giục cho em trai mình làm.
Vốn dĩ hắn muốn Hoa Bảo 8 tuổi ra tay đấy, cái tuổi này còn nhỏ hơn, lại càng không có chuyện gì. Nhưng vì tuổi quá nhỏ rồi, lại bị trong nhà nuông chiều nên có chút vô tâm, Hoa Bảo căn bản nghe không vào mấy lời dụ dỗ, còn một lần dẫn nó lại đấy, nó thậm chí còn muốn lấy đá ném con bé kia tại chỗ.
Hơn nữa Hoa Bảo 8 tuổi, chưa từng bị Hoa Chiêu đánh, sẽ không sợ cô ta.
"Ngươi làm như vậy là không đúng." Hoa Sơn đem một điếu thuốc hút xong, nói ra: "Nghe thấy Hoa Chiêu mới vừa nói cái gì không? Từ trường học đến bờ sông, một đường không biết bao nhiêu người nhìn thấy, cái này là sơ hở, cái này là chứng cớ. Vì sao phải động thủ ở trường học? Trên đường không được sao?"
Hoa Kim trong lòng buông lỏng, nói ra: "Nhà bọn hắn bốn đứa nhãi con luôn cùng nhau đi học tan học, trên đường cũng không có cơ hội."
"Vậy thì chờ, luôn sẽ có lúc nó lạc ra!" Hoa Sơn nói ra.
Hoa Kim hung hăng gật đầu: "Cháu đã biết, ông nội."
Hoa Sơn lại nhìn Hoa Ngân trên mặt đất: "Hiện tại chỉ có thể một ngụm cắn chết, không thừa nhận rồi." Cho dù có nhân chứng cũng không sao, dù sao Hoa Ngân tuổi còn nhỏ.
Điểm này, Hoa Kim làm rất tốt đấy.
......
Hoa Chiêu trở về nhà, thay quần áo cho Tiểu Cần, lau vết thương, tự tay làm một chút gì đó ăn, rốt cuộc Tiểu Cần cũng cười.
Miệng vết thương chẳng phải đau lắm nữa, ăn ngon vào trong bụng, con bé liền vui vẻ rồi.
"Về sau người khác lại đoạt đồ của em, không nên đuổi theo, đồ mất thì mất đi, em không thể xảy ra chuyện được." Hoa Chiêu nói với Tiểu Cần.
Cô sợ có người lập lại chiêu cũ, đối với mấy đứa nhỏ mà nói, lập lại chiêu cũ cũng có tác dụng.
Tiểu Cần nhớ lại, lúc vừa tỉnh, đầu thực sự rất đau ah, trên người cũng rất lạnh ah, cô bé cũng nhận thức qua cái loại cảm giác gần c.h.ế.t này: "Em cũng không dám nữa."
"Ừ." Hoa Chiêu sờ sờ tóc của cô bé, không nói nữa, sợ doạ đến con bé.
Cùng một nhà mẹ ăn cơm xong, Hoa Chiêu trở lại nhà mình, nói với ông nội: "Cháu muốn dẫn bọn họ cùng đi thủ đô."
Hoa Cường lập tức gật đầu: "Nên làm vậy, không nghĩ tới nhà Hoa Sơn tay lại dài như vậy, đến mẹ của cháu bên kia cũng liên quan đến rồi."
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, đó là mẹ ruột của Hoa Chiêu, cũng không phải người ngoài, liên quan đến cũng rất bình thường.
Càng không nghĩ tới chính là, mấy đứa nhỏ nhà Hoa Sơn cũng lớn lên lệch lạc như vậy rồi.
“Này!” Hoa Cường thở dài, ông ta là em ruột của mình, là cùng huyết thống, không ngờ lớn lên lại như thế này, ông vừa tức vừa hận, lại có chút khổ sở.
Bất quá chút khổ sở ấy khi nghĩ đến những chuyện mà nhà Hoa Sơn làm, rất nhanh liền biến mất.
"Chờ đến thủ đô, lại mua một căn nhà nhỏ, cho bọn họ ở." Hoa Cường nói: "Ở chỗ của ông không thích hợp."
Không phải ông ghét bỏ mấy mẹ con Trương Quế Lan, cũng không sợ người khác đồn đãi lung tung, nhưng Hoa Chiêu mua cái nhà kia vốn là hậu viện nhà Diệp Thâm, nghe nói hiện tại đã trùng tu, biến thành một cái sân rộng.
Hậu viện là Hoa Chiêu dùng danh nghĩa của ông mua đấy, ông là ông nội, người đã nuôi dưỡng Hoa Chiêu lớn lên, còn sống không được lâu nữa, ông ở đó không ai dám nói huyên thuyên
Nhưng Trương Quế Lan thì không được, cô ấy nếu không tái hôn còn tốt, hiện tại lại ly hôn rồi, còn mang theo 4 đứa nhỏ cùng Hoa Chiêu chỉ có một nửa huyết thống.
Cô ấy vào ở thì thành bộ dáng gì rồi hả? Diệp gia lấy cô con dâu này về, lại đem mẹ vợ cùng mấy cậu em vợ cô em vợ cùng đưa về trong nhà rồi?
Hơn nữa cái nhà kia trên danh nghĩa là ông xuất tiền mua đấy, không phải Trương Quế Lan xuất tiền mua, cô ấy vào ở không thích hợp.
Ông sợ người khác nói này nói kia, càng nói lại càng hăng, người Diệp gia lại đối với Hoa Chiêu có ý kiến.
Hoa Chiêu kỳ thật cũng không muốn để cho Trương Quế Lan ở tại hậu viện…Cô không có ý khác, cô chính là người đời sau, chỉ đơn thuần nghĩ, muốn có không gian riêng tư.
Đến lúc đó muốn cho Diệp Thâm thân thân ôm một cái, liền có thể thoái mái mà thân cận, không cần làm như trộm phải tìm kiếm thời cơ. Rõ ràng là thân thân mật mật giữa đôi vợ chồng trẻ, lại phải giả vờ đứng đắn, một bộ giữa chúng ta rất thuần khiết.
"Ông nội nói đúng, cháu sẽ chuẩn bị." Hoa Chiêu nói ra. Dù sao cô cũng có ý định phát triển ở thủ đô, mua một nhà cho mẹ cùng mấy đứa em rất đơn giản.
"Cháu sẽ gọi điện cho Diệp gia, nói cho bọn họ biết một tiếng." Hoa Chiêu đột nhiên nói ra. Thiếu chút nữa đã quên chuyện này: "Cũng không biết nhà ở đã thu thập xong chưa, nếu chưa xong...,cho bọn họ biết trước còn chuẩn bị chỗ ở khác cho chúng ta ở tạm."
"Cháu còn phải gọi điện thoại cho Hạ Kiến Ninh, để cho hắn chuẩn bị tiền." Hoa Chiêu nói ra.
Trước kia bán cây nhân sâm thứ hai, tiền vẫn còn để ở Diệp gia, nhưng cô không có ý định động vào, đó đều là mới tiền, cô muốn giữ lại tăng tỉ giá đồng bạc đấy. Cũng may Hạ Kiến Ninh còn thiếu nợ cô 60 vạn.
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu gọi điện thoại tới Diệp gia, đúng vào ngày cuối tuần, Diệp Thư nhận điện thoại.
"Em sắp tới?" Diệp Thư vui vẻ mà kêu to, mỗi ngày bị mẹ thúc lấy đi thân cận, cô đau cả đầu.
Cô có bệnh sao? Mới từ một cái hố lửa nhảy ra, liền không thể chờ đợi được mà nhảy cái thứ hai? Ngại thời gian này sống quá thoải mái phải không?
Hoa Chiêu đến rồi thì tốt rồi, mẹ thấy cái bụng của cô ấy, khẳng định không tâm tư mà quan tâm cô rồi.
"Lúc nào đến? Chị sẽ đến nhà ga đón!" Diệp Thư nói ra. Hoa Chiêu nếu tới muộn, cô hiện tại sẽ đi thôn Kháo Sơn đón cô ấy!
"Mấy ngày nữa a, trễ nhất ba bốn ngày ngồi trên xe." Hoa Chiêu hỏi: "Nhà ở bên đã sửa xong chưa?"
"Đã sửa xong, đã sửa xong, hiện tại ở tuyệt đối không có vấn đề gì rồi, chị cũng đoán em sắp đến rồi!" Diệp Thư nói ra.
Nhưng thật ra là Diệp Phương nói, Diệp Phương đã tính toán thời gian rồi, cũng biết cô là song thai, đi đường xa sẽ rất khó khăn.
Hoa Chiêu nếu không gọi điện thoại đến, Diệp Phương cũng sẽ gọi qua thúc dục.
"Em bên này có chút chuyện, mẹ cùng 4 đứa em sẽ đi cùng em đến thủ đô rồi, chị gần đây nếu rảnh rỗi, hãy giúp em nghe ngóng một chút, em muốn mua lại một căn nhà nhỏ gần nhà mình." Hoa Chiêu nói ra.
Cái nhà nhỏ kia, sau này sẽ là nhà của bà ấy.
"Tốt không có vấn đề!" Diệp Thư đáp ứng hết mới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Việc này nói ra rất dài dòng, ở trong điện thoại phải nói hơn một giờ." Hoa Chiêu nói, đương nhiên 45 phút đồng hồ khả năng cũng đủ "Này uy uy, chị có thể nghe thấy em nói chuyện sao?"
Cô vừa nói xong, trong điện thoại liền rè rè cả buổi, đợi đến lúc nghe thấy giọng nói của Diệp Thư, đã là vài phút về sau rồi.
Hai người không nói nhiều lời nữa, Hoa Chiêu nói cho chị ấy biết sau khi mua phiếu vé xong lại gọi điện thoại, nói xong cũng muốn dập máy, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của Diệp Danh.
Hôm nay lại là cuối tuần, anh cũng dẫn theo vợ về nhà chơi.
Nghe được Hoa Chiêu muốn tới, anh liền nghĩ đến một chuyện quan trọng khác: "Lúc em tới, quần áo có cần mặc nhiều hơn một chút không?"
Văn Tịnh ở bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu, anh vậy mà quan tâm người ta mặc nhiều quần áo hay không! Anh đã bao lâu rồi không có quan tâm cô đang lạnh hay nóng?
Hoa Chiêu sửng sốt một chút liền hiểu, anh cả là đang hỏi cô, muốn đem bụng giấu đi không. Dù sao lúc cô rời đi, là được đỡ lên xe lửa đấy.
"Hạ Lan Lan đã xuống nông thôn à nha?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đúng." Diệp Danh nói ra: "Hạ Kiến Nghiệp cùng Hạ Kiến Vĩ cũng đã bỏ rơi, nhưng Hạ Kiến Ninh vẫn không thành thật một chút nào, anh nghe nói hắn gần đây đang muốn giúp Hạ Lan Lan quay trở về."
Ngữ khí của anh có chút lạnh, nói rõ anh đang thật sự rất giận..
Đã biết rõ Hạ Kiến Ninh không thành thật, vậy mà còn cùng hắn chơi cái trò này.
Hoa Chiêu đột nhiên nghĩ đến có một chuyện quan trọng đã quên nói với anh cả, lập tức có chút chột dạ, nhưng là chột dạ cũng phải nói: "Hạ Kiến Ninh 2 tháng trước có đến thôn Kháo Sơn rồi, đã nhìn thấy em… Còn mua đi 3 cây nhân sâm…Em đã bán cho hắn 60 vạn, viết phiếu nợ, đã nói chờ em đến thủ đô sẽ lấy."
Diệp Danh: "..."
Nhân sâm cái gì mà 60 vạn đều không trọng yếu, quan trọng là ... Hạ Kiến Ninh đã thấy được bụng Hoa Chiêu, đã biết rõ lần giao thủ trước đó, là Diệp gia triệt để thắng.
Mà hắn hiện tại phản kích, cũng chỉ là đem Hạ Lan Lan gọi trở về.
Nhưng điều này thậm chí còn tồi tệ hơn!
Hạ gia đối với Hoa Chiêu uy h.i.ế.p lớn nhất, chính là người không có đầu óc, lại có khả năng làm chuyện ngu xuẩn, Hạ Lan Lan, anh tình nguyện để cho Hạ Kiến Nghiệp cùng Hạ Kiến Vĩ trở lại cương vị, cũng không hi vọng Hạ Lan Lan trở về.
"Anh đã biết." Diệp Danh nói ra.
Hoa Chiêu nghe ra anh cả đang tức giận, có chút chột dạ, về sau loại chuyện đại sự này không thể quên!
"Tạm biệt." Cô nói xong nhanh chóng cúp điện thoại.
Diệp Danh sững sờ một lúc mới biết mình đã bị hiểu lầm, muốn gọi qua giải thích, lại thấy mẹ và vợ đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
Chỉ có Diệp Thư suy nghĩ cẩn thận cái câu mặc thêm quần áo kia là hiểu chuyện gì xảy ra.
Hiện tại có nên nói cho các bà biết?
Bạn cần đăng nhập để bình luận