Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 90
Miêu Lan Chi đang khóc thương cháu trai, tuy rằng không thích Hoa Chiêu nhưng lại thích hai đứa cháu chưa chào đời, bà lặng lẽ mua về rất nhiều vải, định tự tay may quần áo cho cháu nội.
Còn có một cái cũi, bà đã tìm khắp nơi nhờ thợ tốt nhất làm cho! Chỉ đợi Hoa Chiêu rời đi, bà sẽ chuyển nó về nhà.
Ngoài ra còn có các trường mẫu giáo, trường tiểu học và trường trung học mà bọn nhỏ sẽ đến học. Bà đã xem xét tốt cả rồi, giáo viên nào tính tình tốt, khả năng dạy dỗ học sinh tốt bà đã tìm hiểu hêt.
Tại sao ngày nào bà cũng đi sớm về muộn? Chính vì những điều này!
Bây giờ, cháu trai đã không còn nữa.
"Tư Mai đâu rồi?" Miêu Lan Chi vừa khóc vừa nói.
"Khổng Kiệt cùng Diệp Thư đang giữ lại, ở ngoài cửa." Diệp Phương nói ra.
"Diệp Thư quá vô dụng, một người phụ nữ cũng ngăn không được! Công phu luyện để làm gì! Khổng Kiệt càng vô dụng! Không phải đã sớm đến ngoài cửa sao còn đạp không nổi một cái cửa? Nhanh bắt hắn trở về phía nam đi, trông thấy hắn liền phiền!" Miêu Lan Chi mắng: "Hai vợ chồng cùng đi!"
Ngoài cửa Diệp Thư lập tức trợn mắt một cái.
Khổng Kiệt ngược lại là nhe răng nở nụ cười, đây là câu mẹ vợ nói xuôi tai nhất mà anh ta nghe được.
Hoa Chiêu giả hôn mê không nổi nữa, lặng lẽ mở mắt ra khe hở nhìn Miêu Lan Chi, thực sự làm bà ấy thương tâm rồi, khóc đến trôi hết cả lớp phấn trang điểm.
Lưu Nguyệt Quế ở bên cạnh lau nước mắt, khóc đến nói không ra lời.
Hoa Chiêu xấu hổ, nhìn Diệp Thâm đang ngồi bên giường nắm tay cô.
Diệp Thâm hướng cô lắc đầu. Chuyện diễn trò này, không thể nói cho mẹ cùng Lưu Nguyệt Quế, các bà diễn không được.
"Cô nhỏ, ngươi tiễn mẹ cháu cùng thím hai đi về trước đi." Diệp Thâm nói ra.
"Không cần cô nhỏ của con tiễn." Miêu Lan Chi nói ra: "Tự chúng ta trở về là được, để cô nhỏ con lưu lại chăm sóc con bé. Phương ah, Hoa Chiêu về sau, sẽ không có sao chứ?"
Diệp Phương biết ý của bà, gật đầu: "Không sao, chăm sóc thật tốt, sang năm có thể sinh cho chị một đứa cháu trai mập mạp."
“Này.” Vẻ mặt của Miêu Lan Chi đã khá hơn, nhưng bà vẫn cảm thấy đau lòng cho hai sinh mạng nhỏ bé đã mất! Cháu trai của bà! Cháu gái cũng tốt, cả hai đều tốt!
"Hạ gia, Hạ Lan Lan! Chúng ta quyết không thể buông tha bọn hắn!" Miêu Lan Chi nhìn chồng cùng Diệp lão gia tử nói ra.
Hai người khắc xụ mặt, trong mắt đều có đau xót.
"Yên tâm, chuyện này, tuyệt sẽ để yên như vậy được rồi!" Diệp lão gia tử nói ra.
Hoa Chiêu mấy ngày không gặp ông, cảm thấy ông ấy đột nhiên già đi mấy tuổi.
Không xong, giống như có chút chơi đùa quá trớn rồi, làm cho lão gia tử thương tâm rồi. Cô gãi gãi lòng bàn tay Diệp Thâm.
Diệp Thâm lập tức nói với mẹ: "Mẹ, mẹ và thím hai về nhà trước, làm chút đồ ăn cho Hoa Chiêu, đem quần áo cho cô ấy thay."
"Ai, tốt phải ngon ăn!" Miêu Lan Chi cùng Lưu Nguyệt Quế lập tức đi ra ngoài, hiện tại ngoại trừ báo thù, chính là đem thân thể Hoa Chiêu dưỡng tốt, về sau bà còn có thể ôm vào cháu trai.
Các bà đi rồi, trong phòng còn lại đều là mấy người đàn ông Diệp gia.
Diệp Danh nặng nề mở miệng: " Ước hẹn ba năm cùng Hạ gia , cho dù bỏ đi, Hạ Kiến Nghiệp cùng Hạ Kiến Vĩ, cũng không cần đi ra!"
Anh rất thích trẻ con, rất thích rất thích. Nhưng là chỉ có thể dốc sức liều mạng đè nén, không dám biểu hiện ra nửa điểm, lại để cho Văn Tịnh càng khổ sở.
Anh đang mong chờ những đứa con của em trai mình ra đời, và khi nghe tin chúng là hai đứa, anh đã vui sướng tột độ. Đến lúc đó Hoa Chiêu nhất định sẽ không thể một mình chăm sóc hai đứa trẻ, mẹ nhất định sẽ giúp, anh cũng có thể thường xuyên tới giúp.
Nhưng bây giờ...
Hoa Chiêu không ngờ Diệp Danh vốn có vẻ ngoài dịu dàng tao nhã lại có thể có ánh mắt đáng sợ như vậy.
Xong rồi, xong rồi, thực đã gây họa.
"Cái kia…” Hoa Chiêu mở mắt ra muốn ngồi dậy.
"Nhanh nằm xuống, đừng di chuyển!" Diệp Mậu lập tức hô.
Hoa Chiêu vẫn nhất quyết ngồi dậy.
Diệp Thâm đỡ cô dậy, kê gối dựa vào sau lưng cô.
Hoa Chiêu nhìn chằm chằm Diệp Thâm: Nói đi, nhanh lên, thú nhận!
Diệp Thâm lại nhìn cô: Tự mình nói đi, anh mà nói, sẽ bị đánh.
Diệp Danh đột nhiên nhíu mày, sắc mặt em trai có phải quá bình tĩnh không, nó hiện tại có lẽ nên vọt tới trước mặt Hạ Kiến Ninh, đánh hắn một trận mới đúng. Trừ phi…
Anh nhìn ánh mắt Hoa Chiêu linh động hữu thần một chút thống khổ cũng không có, đột nhiên vui vẻ mà hô: "Ngươi! Các ngươi…” Ở đây không phải trong nhà, anh cũng không nói ra miệng.
Thấy anh ấy đã đoán được, Hoa Chiêu vội vàng gật đầu, được rồi, để anh ấy nói, bọn họ không cần bị đánh ... không thể nào.
Diệp Danh vỗ lưng Diệp Thâm một cái, "Nha!" Nở nụ cười.
Hoa Chiêu cười toe toét ngay lập tức, với sức lực đó, cô ước chừng có thể dùng tay không bóp nát tảng đá, giường rung lên bần bật.
Diệp Thâm mặt không biểu tình mà tiếp nhận.
Diệp lão gia tử cùng Diệp Mậu nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Danh, lại nhìn biểu cảm chột dạ của Hoa Chiêu, nhìn lại vẻ mặt bình tĩnh Diệp Thâm, cũng nhận ra rồi.
"Thằng nhóc thối!" Diệp Mậu cũng đưa tay cho Diệp Thâm một đánh, nhếch miệng nở nụ cười.
Giường lại chấn động.
Hoa Chiêu nhìn lão Diệp đang giơ tay bước tới, nhanh chóng nói: "Đừng đánh, đánh nữa thì giường sẽ sập, cháu liền ngã xuống đất..."
“A, vậy thì không đánh, không đánh.” Lão Diệp lập tức ngồi trở lại, mở miệng cười nói.
"Thằng nhóc thối! Việc này ngươi cũng làm được!" Diệp Mậu không tiếp tục đánh Diệp Thâm, mà là duỗi đầu ngón tay đ.â.m vào trên huyệt vị.
Cái này so đánh còn đau hơn, Diệp Thâm lập tức cảm thấy nửa người đều đã tê rần.
Nhưng anh có thể làm gì? Họa là vợ nhỏ làm đấy, anh sẽ chịu trách nhiệm, hơn nữa chủ ý này anh lúc trước cũng đồng ý.
"Chuyện gì xảy ra?" Diệp Danh nhìn Hoa Chiêu hỏi: "Là bị thương không có nặng như vậy, hay là, căn bản không có bị thương?"
Hoa Chiêu nghĩ anh chồng này thật thông minh.
“Không có bị thương gì cả.” Cô trấn an mọi người, người nhà họ Diệp thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi vào phòng, Diệp Thâm không có thời gian hỏi cô, nhưng lâu lâu cô lại nghịch ngợm gãi gãi một cái, để cho anh biết cô đang rất tốt nên không sao cả.
"Tử Mai?" Diệp Danh lại hỏi.
"Vào cái đêm khi nhà họ Hạ bị bắt đi, Hạ Lan Lan đã nhờ người đến gặp Tử Mai. Tử Mai nói với em và Diệp Thư. Chúng em đã đến vườn đào và trốn trong bóng tối và nghe Hạ Lan Lan nói chuyện với cô ấy." Hoa Chiêu không nói gặp Tử Mai trên đường.
Diệp Danh gật đầu: "Vậy em thiết kế trận này, là vì để cho Hạ Lan Lan hết hy vọng?"
Mặc dù điều này là tốt và có thể tránh được nguy hiểm không biết trước trong tương lai, nhưng anh ấy luôn cảm thấy rằng thiếu một cái gì đó.
Ở trong mắt anh, Hoa Chiêu cũng là người thông minh, hoặc là người khá thông minh, bằng không sao có thể nặng hơn 100 cân lại có thể tóm lấy Diệp Thâm, lại để cho em trai anh yêu thương sâu đậm.
Đây chính là hơn 100 cân ah, không phải 60 cân. Anh đã gặp một người phụ nữ nặng gần 100 cân, cái kia quả thực...
Hơn nữa Hoa Chiêu cũng không giống người có tính cách trốn tránh.
Quả nhiên, Hoa Chiêu lộ ra một nụ cười y hệt tiểu hồ ly, từ trong túi lấy ra một cái máy ghi âm.
Sau khi nghe nội dung trong máy ghi âm, trong phòng im lặng, người nhà họ Diệp nhìn chằm chằm Hoa Chiêu.
Nhà bọn hắn đây là cưới cái gì. . . Lanh lợi!
"Đưa cho anh!" Diệp Danh cướp đi máy ghi âm: "Việc còn lại cứ giao cho anh."
Hạ Kiến Ninh nghe nói Hoa Chiêu không chết, cũng không c.h.ế.t được, liền an tâm.
Chỉ cần người không chết, là tốt rồi.
"Cút đi." Hắn nói ra.
Phùng Long liền bỏ chạy.
Hạ Lan Lan ngồi dưới đất, quả thực không thể tin được những chữ này là nói với cô ta, nhưng không phải nói với cô ta còn có thể nói với ai? Đối với Lý Mộc sao? Đối với Tiểu Triệu sao?
Cô ta che mặt, cúi đầu, lại không có cút.
"Tử Mai kia, làm sao bây giờ à? Để cô ta ở bên ngoài nói bậy về cháu sao?" Hạ Lan Lan nhỏ giọng hỏi.
Tử Mai c.h.ế.t tiệt, vậy mà có can đảm để lộ chuyện ra ngoài? Không muốn gả cho Phùng Long sao? Vừa vặn, thoả thuận của bọn hắn hết hiệu lực rồi!
Hạ Kiến Ninh đầu đau muốn nứt, nhưng thật sự không thể để Tử Mai ở bên ngoài nói lung tung, đặc biệt là ở thời điểm này, anh cả anh hai của hắn còn ở bên trong chưa có được thả, hắn cũng là lấy cớ bệnh nặng trở về "Nghỉ ngơi" đấy.
"Tìm Tử Mai, tiễn đi." Hạ Kiến Ninh nói ra.
Tiểu Triệu gật đầu lui ra.
Diệp gia tự nhiên không thả người, “hung thủ” tổn thương Hoa Chiêu, tuy sau lưng có người sai sử, nhưng cô là người thực hiện cũng không thể buông tha!
Nhưng Tử Mai không nhận tội, nói là Hoa Chiêu tự mình ngã sấp xuống đấy, mà Diệp Thư là người công bằng, tỏ thái độ "Nói đúng sự thật", cũng không có vu hãm cô ta, Hoa Chiêu lúc ấy quá hoảng sợ, chính mình ngã sấp xuống rồi, Tử Mai cùng cô ấy không có chân tay tiếp xúc.
Sốc nhất là, chuyện này không thể định tội.
Từ Mai cứ như vậy, không có bị giam lại.
Nhưng cô cũng không bị Hạ gia phái đi người áp giải đi, mà mượn cớ đi vệ sinh rồi chạy trốn, lúc Hạ gia đang điên cuồng tìm kiếm cô khắp nơi, cô cũng gặp mẹ mình đang ra ngoài tìm cô.
Triệu Đại Ni nhìn thấy con gái liền kích động, sau đó đưa tay đánh: "Ngươi sao không c.h.ế.t ở bên ngoài ah! Ngươi sao không chính mình im lặng mà chết! Ngươi gây hoạ với Hoa Chiêu làm gì? Ngươi gây họa cho cả nhà làm gì? Ngươi phải đem người một nhà đều hại c.h.ế.t ngươi mới cam tâm sao?"
Tử Mai nắm lấy tay của bà, câu nói đầu tiên lại là bà an tĩnh lại.
"Mẹ, con muốn cùng Phùng Long kết hôn!"
Triệu Đại Ni lập tức trừng to mắt, con gái bà, rốt cục cũng điên rồi.
......
Hạ Kiến Ninh vừa uống xong thuốc bắc và cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Diệp gia thật sự rất lợi hại, hai ngày này, thậm chí ngay cả thuốc cũng không thể đưa vào, đoán chừng kéo dài thêm vài ngày, cũng không cần định tội, chính hắn liền kết thúc.
Mạng của Hạ Kiến Ninh, phải dựa vào đơn thuốc này giữ lại đấy. Hoặc là nói, phải dựa vào nhân sâm kia mới giữ được, không có nhân sâm này, Lý Mộc nói hắn cũng chỉ còn thời gian mấy tháng.
Sau khi uống thuốc bắc, cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của bản thân, Hạ Kiến Ninh càng không muốn Hoa Chiêu xảy ra chuyện gì.
"Tử Mai đến rồi?" Hắn buông chén thuốc, thản nhiên mà hỏi thăm Tiểu Triệu: "Cô ta muốn làm gì? Không phải để cho chúng ta thực hiện hứa hẹn chứ?"
Hắn cười lạnh một tiếng, hắn bây giờ không có rút tay ra ngoài thu thập cô ta, chờ chuyện trong nhà ổn định…
"Để cho cô ta đi vào."
Tử Mai không phải một mình đến đấy, cô còn mang theo Triệu Đại Ni.
Hạ Kiến Ninh ngẩng đầu nhìn, phát hiện trạng thái tinh thần của Triệu Đại Ni so với Tử Mai lại càng không đúng, càng phấn khích.
Một đôi bệnh tâm thần.
"Cô đừng lo lắng, khi đến đó, cô vẫn là y tá trưởng, tiền lương sẽ tăng lên, hơn nữa chỉ cần cô không nói, bên kia không có người biết quá khứ của cô, cô có thể tiêu diêu tự tại mà còn sống." Hạ Kiến Ninh tựa ở trên ghế nói ra.
Hắn cho rằng Từ Mai bị người ta đưa đi liền sợ hãi, lo lắng, tới tìm hắn muốn một câu hứa hẹn.
"Tôi muốn gả cho Phùng Long." Tử Mai nhìn Hạ Kiến Ninh, giong nói run rẩy.
Kỳ thật không chỉ cổ họng run rẩy, toàn thân cũng có chút run rẩy.
Uy danh của Hạ Kiến Ninh cô đã nghe qua, chuyện của cô năm đó, chính là Hạ Kiến Ninh dọn dẹp đấy, cô cũng tận mắt thấy qua thủ đoạn của Hạ Kiến Ninh.
Hạ Kiến Ninh đột nhiên nở nụ cười: "Tôi nhớ ba năm trước đây cô đã nói với tôi những lời này."
Lúc trước Tử Mai chính là c.h.ế.t cũng muốn gả cho Phùng Long.
"Mạng của cô không đáng tiền, chính là c.h.ế.t ở chỗ này, tôi cũng không quan tâm." Hạ Kiến Ninh trả lời giống như đúc ba năm trước.
Những ký ức trong quá khứ chợt ùa về trong tâm trí Tử Mai, và sự tủi nhục, bất lực và tức giận lại ập đến khiến cô quên đi nỗi sợ hãi trong phút chốc.
"Haha! Ba năm trước, tôi là một người phụ nữ ngu ngốc không ra gì, nhưng lần này, thì khác! Hahahaha ~" Tử Mai cười lớn.
Hạ Kiến Ninh nhăn nhíu mày, phất tay với Tiểu Triệu.
Hắn hôm nay không muốn lại cùng kẻ ngu xuẩn nói chuyện.
"Chờ một chút!" Tử Mai từ trong túi quần móc ra một bàn băng từ: "Các ngươi trước hết vẫn nên nghe xem đây là cái gì, lại quyết định đuổi hay không đuổi tôi đi."
Hạ Kiến Ninh nhìn bàn băng từ kia, mí mắt nhảy dựng.
Tiểu Triệu thấy hắn không cự tuyệt, nhận lấy, bỏ vào bên trong máy ghi âm.
......
Hạ Kiến Ninh rốt cục ngồi thẳng dậy, nhìn Tử Mai.
Lần này thật sự thông minh.
"Ai dạy cô? Diệp gia?" Hạ Kiến Ninh hỏi.
"Hừ!" Tử Mai dùng hừ lạnh để che dấu kinh ngạc của mình, cô khinh bỉ nhìn Hạ Kiến Ninh: "Tôi đã nói, tôi không còn là người phụ nữ ngu xuẩn trước kia! Hạ Lan Lan tìm tôi làm gì, tôi không cần đoán đã biết rõ, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này? Hiện tại xong chưa? Cái này là bằng chứng! Nhanh lên, ngày mai, tôi muốn gả cho Phùng Long!"
Cô sợ đêm dài lắm mộng.
Hạ Kiến Ninh liếc nhìn Tiểu Triệu: "Đem cái băng từ kia đánh nát."
Tiểu Triệu không nói hai lời lấy băng từ ra quấy nát.
Tử Mai vẫn đứng ở đó, một chút cũng không nóng nảy.
Hạ Kiến Ninh khẽ dựa lên ghế, lần này thật sự không ngu rồi.
"Phá, tùy tiện phá nỏ, một cái chưa đủ nghiền, tôi còn có rất nhiều, cam đoan anh có thể phá đến muốn ói." Tử Mai nói ra.
Hạ Kiến Ninh nhìn Tử Mai, lại nhìn Triệu Đại Ni bên cạnh.
"Chúng tôi trước khi tới đây, đã nói cho người trong nhà, không ra được, nhất định là đã c.h.ế.t trong này, một cái mệnh tiện không đáng tiền, cũng không biết hai cái tiện mệnh giá trị như thế nào." Tử Mai nói ra.
Người Diệp gia không dám để cho chính cô tiến vào, sợ cô không ra được, cho nên đem mẹ cô đưa đến trước mặt cô.
Hai người, vẫn có người biết rõ hành tung đấy, Hạ Kiến Ninh cũng không dám động thủ.
Cũng không cần phải rồi, bên ngoài còn có rất nhiều đầu băng từ.
"Là Diệp Danh a?" Hạ Kiến Ninh nói ra: "Hoặc là Diệp Thâm? Sẽ không, hắn có lẽ đang cùng Hoa Chiêu…Không đúng!"
Hạ Kiến Ninh đột nhiên giương mắt chằm chằm vào Tử Mai: "Cô lấy được loại máy ghi âm nhỏ này ở chỗ nào?"
Hắn tin tưởng Hạ Lan Lan dù là mù, cũng sẽ không thể không thấy cái máy ghi âm lớn như vậy, trừ phi là cỡ nhỏ, có thể nhét vào trong túi đấy.
Mà loại máy ghi âm nhỏ này, Tử Mai mua không nổi.
"Đó chỉ là một chiếc máy ghi âm nhỏ bị hỏng. Đừng nghĩ rằng nó chỉ dành riêng cho con cái của các cán bộ cấp cao. Tôi đã mượn nó từ một người hàng xóm với giá 10 đồng" Tử Mai nói.
Diệp Danh đã tìm được người này cho cô, cô không sợ Hạ Kiến Ninh sẽ đối chất.
Hạ Kiến Ninh từ chối cho ý kiến, hắn vuốt vuốt huyệt Thái Dương, lại dựa vào trở lại trên mặt ghế, đối với Tiểu Triệu nói ra: "Đi, đem Hạ Lan Lan, Phùng Long, còn có Hạ Song Song, cũng gọi đến. Còn có hai chị dâu."
Chuyện của lũ ngu xuẩn, liền để cho chính bọn hắn giải quyết a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận