Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 143


"À?" Trương Quế Lan ngơ ngác rồi: "Cô bị sỉ nhục rồi, tôi phụ trách? Cô bị ai khi dễ rồi hả?" Nếu như bị mấy đứa nhỏ nhà bà đánh bà còn phụ trách, bị người khác đánh rồi, liên quan gì đến bà? Dù sao bà cũng xác định mấy đứa nhỏ nhà mình cũng không bắt nạt cô ta.
Hoa Chiêu cùng Diệp Thư lại nhìn chằm chằm vào Hoa Tiểu Ngọc đầu tóc rối bời, ánh mắt kinh ngạc.
Là cái "bắt nạt" kia hả?
"Tôi bị Trương Lão Tứ khi dễ rồi!" Hoa Tiểu Ngọc khóc ròng nói.
Trương Quế Lan nháy hai mắt, nghe rõ, nhưng bà lại không dám tin, kinh ngạc nói: "Hắn, như thế nào lại 'Khi dễ' cô rồi?"
"Hắn, hắn. . ." Hoa Tiểu Ngọc bụm mặt ô ô khóc: "Hắn vừa rồi leo tường vào nhà, đem tôi, đem tôi. . . ."
Suy đoán trở thành sự thật, Trương Quế Lan bị dọa đến hoang mang lo sợ.
Một cô gái gặp chuyện như vậy, bà nghe thấy cũng sững sờ rồi, không biết làm sao cho tốt bây giờ.
"Đi báo cáo." Hoa Chiêu đột nhiên nói ra.
Cô cũng không nghĩ tới mấy người đàn ông nhà Trương gia vậy mà có thể làm được loại chuyện này.
Diệp Thư ngẩng đầu muốn đi, Hoa Tiểu Ngọc nhưng lại hét lên một tiếng: "Không được!"
Mấy người phụ nữ trong phòng cũng hiểu được ý nghĩ của cô ta, sợ truyền đi bị người ta nói này nói kia, về sau không có cách nào làm người.
"Cô yên tâm, chúng tôi sẽ tìm người làm tốt chuyện này, hắn bị bắt, cũng tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài một tiếng gió, càng sẽ không nói người bị hại là cô." Hoa Chiêu hiếm khi ôn nhu mà nói với cô ta.
"Không được!" Hoa Tiểu Ngọc thái độ kiên quyết, cô ta căn bản không tin, cô ta cảm thấy Hoa Chiêu quay đầu lại liền lan truyền cho thiên hạ đều biết, không chừng còn muốn truyền đến thôn Kháo Sơn.
Là cô ta chủ quan rồi, có lẽ nên một mình tìm Trương Quế Lan đấy…Được rồi, dù sao cô ta cũng sẽ không quay trở lại Kháo Sơn nữa, truyền hay không truyền cũng không sao cả.
"Vậy cô muốn thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.
Hoa Tiểu Ngọc nhìn Trương Quế Lan, nước mắt lại rơi xuống, ủy khuất nói: "Thím, việc này đều là bởi vì các ngươi! Bọn họ là bởi vì các ngươi mới quấn lên tôi đấy, cũng tại nhà của ngươi, thím phải phụ trách."
Trương Quế Lan tuy vội vã, nhưng có chút nghe không hiểu, cái gì gọi là tại chuyện nhà bà?
Chuyện Hoa Tiểu Ngọc vào nhà ở còn chưa ai nói với bà.
Hoa Chiêu cùng Diệp Thư lại liếc nhau, nhíu mày.
Diệp Thư nhịn không được nói: "Đầu tiên cô cùng Trương Tiểu Ngũ trước đây đã biết nhau, nghe nói hắn đã quấn lên cô lâu rồi, toàn bộ nhà máy đều biết. Hơn nữa, cái nhà kia là chúng tôi cho cô ở đấy sao? Là chính cô leo tường đi vào vụng trộm ở đấy, lại không phải chúng ta đem cô khóa ở bên trong, chúng tôi không có tìm cô tính sổ, cô ngược lại còn trả đũa."
Giọng nói của cô ấy rất khắc chế, nếu không phải hiện tại Hoa Tiểu Ngọc rất thảm, cô ấy có thể nói chuyện càng khó nghe hơn.
Hoa Tiểu Ngọc trong lòng thầm hận, quả nhiên, bọn họ luôn một mực lưu ý cô ta, biết rõ chuyện của cô ta cùng Trương Tiểu Ngũ, đuổi cô ta đi, chính là chủ ý của Hoa Chiêu!
"Trương Tiểu Ngũ là Trương Tiểu Ngũ, hắn lại không khi dễ tôi! Khi dễ tôi là Trương Lão Tứ! Chính miệng hắn nói, hắn chính là vì báo thù các người mới khi dễ tôi đấy! Các người phải phụ trách! Ô ô ô…"
Hoa Chiêu cùng Diệp Thư liếc nhau, lời này cũng không biết thật giả rồi.
"Vậy cô nghĩ xem muốn chúng tôi phụ trách như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.
Hoa Tiểu Ngọc bụm mặt, khóc đến thê thảm, ủy khuất mà nói điều kiện: "Tôi yêu cầu không cao, tôi chỉ muốn sống thật tốt, ta muốn một phần công tác. . . Không đi xưởng may nữa, khí lực tôi lại nhỏ, muốn tìm một công việc nhẹ nhàng."
Diệp Thư lập tức bĩu môi.
Hoa Chiêu chằm chằm vào cô ta, không biết nghĩ đến cái gì, gật đầu nói: "Được."
Cô đáp ứng rất thống khoái, Hoa Tiểu Ngọc lá gan lại càng lớn, khóc đến càng ủy khuất: "Tôi không có nhà rồi, cha mẹ ông bà đều không quan tâm tôi, trở về cũng là bị bọn hắn bán, các ngươi chính là người thân nhất của tôi rồi, tôi muốn ở lại thủ đô, có thể chăm sóc lẫn nhau, tôi muốn một căn nhà…Các người có nhiều căn nhà lớn như vậy , sẽ đem một cái nhỏ nhất cho tôi đi!"
Cô ta ngay từ đầu không biết căn nhà lớn bên cạnh nhà vệ sinh kia cũng là của Hoa Chiêu đấy, nhưng là không đến hai ngày Trương Tiểu Ngũ đã nói cho cô ta biết rồi, còn lại để cho cô ta đi tìm Hoa Chiêu cầu tình, để cho cả nhà bọn họ chuyển trở về ở, chờ bọn hắn kết hôn, chỗ đó chính là nhà của bọn hắn.
Cái kia không được, cái này cũng được!
Hoa Tiểu Ngọc không muốn qua gả cho hắn, nhưng ngược lại cô ta rất thích căn nhà của Trương Quế Lan, tuy nhỏ, không bằng nhà ở nông thôn rộng rãi, nhưng ở đây đẹp mắt, đáng giá hơn, 2 vạn đây này! Cô ta tích lũy cả đời cũng không được nhiều tiền như vậy.
Hoa Tiểu Ngọc nói xong làm cho căn phòng an tĩnh lại.
Diệp Thư đối với Hoa Chiêu nhăn mặt, cô ấy cũng không biết nói cái gì cho phải, đây là lúc nào rồi, chuyện Hoa Tiểu Ngọc nghĩ đến không phải là báo thù, không phải là để cho Trương Lão Tứ trả giá thật nhiều, mà là muốn cho mình một công tác một căn nhà, thật đúng là người…người tàn nhẫn.
Hoa Chiêu nhìn Hoa Tiểu Ngọc: "Cô nói một chút, Trương Lão Tứ rốt cuộc là bắt nạt cô như thế nào?" Cô cũng hiểu được trạng thái hiện tại của Hoa Tiểu Ngọc, căn bản không giống bị khi phụ sỉ nhục rồi.
Cô ta cùng Trương gia hợp mưu lừa gạt phòng ở?
"Cô, cô!" Hoa Tiểu Ngọc trừng mắt nhìn Hoa Chiêu tức giận nói: "Cô cũng gả cho người khác rồi, không biết như thế nào là 'Khi dễ' sao? Còn muốn tôi giảng cho cô sao?"
"Thế nhưng mà cô chưa gả cho người khác ah, cô biết rõ cái gì gọi là chính thức 'Khi dễ' sao?" Hoa Chiêu hỏi.
"Tôi đương nhiên biết rõ!" Hoa Tiểu Ngọc cứng cổ nói, nói xong cũng có chút hối hận…
"Người nhà của chúng tôi đều ở cùng trên một cái giường gạch, tôi, tôi cái gì cũng biết!" Hoa Tiểu Ngọc nói.
Lúc này hầu hết các gia đình ở nông thôn điều kiện đều không tốt, đôi vợ chồng muốn một mình ở một cái phòng cơ bản là không thể nào đấy, trên giường gạch đều ở cùng mấy đứa con, cho đến khi đứa nhỏ quá nhiều không ở hết, hoặc là con cái kết hôn.
Điều kiện thật sự không tốt già trẻ ba bốn đời ở trên một cái giường gạch cũng bình thường, còn không có rèm để ngăn cách.
Điều kiện tốt nhất ở nam bắc, người lớn một cái giường trẻ nhỏ một cái giường, bất quá đều là ở trong một phòng.
Thật sự, chỉ cần buổi tối không ngủ, cái gì cũng có thể biết.
Nhưng Hoa Tiểu Ngọc này cố sức cứng cổ nói, thực sự không giống như chính mình bị khi phụ sỉ nhục rồi.
"Cô đã không có ý định tố cáo Trương Lão Tứ, vậy cô có ý định gả cho hắn?" Hoa Chiêu hỏi.
"Tôi mới không cần! Hắn là cái thứ gì!" Hoa Tiểu Ngọc hận nói. Cô ta thực sự hận Trương Lão Tứ, cũng sợ, làm sao có thể gả cho cái loại người này.
"Chị tiểu Hoa, chị không phải đã nói có thể làm cho việc này dấu xuống sao? Chị hãy để cho hắn câm miệng." Hoa Tiểu Ngọc thay đổi khuôn mặt ủy khuất mà nhìn Hoa Chiêu cầu xin.
"Hắn lại không ngốc, nói ra chờ hắn chính là cái chết, hắn còn dám nói?" Hoa Chiêu nói ra.
Hoa Tiểu Ngọc tưởng tượng cũng có chuyện như vậy, liền yên tâm.
Hoa Chiêu nhìn cô ta, quan tâm công tác của mình, phòng ở, thanh danh, ngược lại thật sự không có nhìn ra cô ta quan tâm đến chuyện bị khi phụ sỉ nhục này.
"Cô đã không muốn gả cho hắn, vậy bây giờ chúng ta liền đi đến bệnh viện một chuyến a." Hoa Chiêu nói ra.
"Đi bệnh viện làm gì?" Hoa Tiểu Ngọc có chút mờ mịt.
"Coi xem có mang thai không ah." Hoa Chiêu nói trắng ra: "Đừng giống như tôi, một lần thì có, cô muốn sinh con cho Trương Lão Tứ?"
Hoa Tiểu Ngọc lập tức lắc đầu, nhưng trên mặt cũng không có kinh sợ hay bối rối, ngược lại có chút không muốn đi.
"Hiện tại đi bệnh viện làm gì? Lúc này mới, lúc này mới bao lâu, có hay không cũng kiểm tra ra rồi hả?" Cô ta hỏi.
"Đợi nữa thực sự sẽ trễ, bệnh viện có loại thuốc tránh thai khẩn cấp, uống vào đảm bảo sẽ không có thai." Hoa Chiêu nói ra.
Kỳ thật cô cũng không biết bệnh viện hiện tại có cái đồ này hay không, loại bình thường ngược lại là có, khẩn cấp cũng không nhất định sẽ có rồi, nhưng là cũng đủ lừa dối Hoa Tiểu Ngọc rồi.
"Chỉ là uống thuốc? Không làm cái khác?" Hoa Tiểu Ngọc cẩn thận hỏi.
"Còn phải làm một ít kiểm tra, nhìn xem cô có thích hợp sử dụng loại thuốc này hay không, bằng không thì có thể sẽ phát sinh hiện tượng dị ứng." Hoa Chiêu nói ra.
"Kiểm tra cái gì?" Hoa Tiểu Ngọc hỏi.
Hoa Chiêu nhíu mày, thái độ lạnh xuống: "Đến cùng cô có đi không? Tôi cũng là vì cô suy nghĩ, cô lại một bộ tôi chiếm tiện nghi của cô, yên tâm, thuốc kia uống vào không c.h.ế.t người đấy.
" Cô không phải là cùng người Trương gia thông đồng bắt đầu lừa gạt chúng ta a? Chột dạ không dám đi?"
Nghe cô nói như vậy, Hoa Tiểu Ngọc cứng cổ: "Đi thì đi! Ai cầm loại chuyện này gạt cô! Nhưng là, tôi đi, chẳng phải lại để cho người ta biết rõ tôi bị khi phụ sỉ nhục sao?" Cô ta lại muốn khóc.
"Chị đi tìm cô cô, để cho cô cô tự mình kiểm tra cho cô ta." Hoa Chiêu đứng dậy lôi kéo Diệp Thư, vừa đi vừa nói.
Ra cửa phòng, cô đột nhiên nhỏ giọng nói: "Còn có cái Trương Lão Tứ kia, bắt lại, thẩm vấn."
Cô vẫn không tin, Hoa Tiểu Ngọc bị khi phụ sỉ nhục, giống như là cùng cô phân cao thấp đây này.
Nhưng nếu như là thật sự, người buồn nôn như Trương Lão Tứ cũng không thể để hắn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật!
Diệp Thư gật đầu, vội vàng đi ra ngoài rồi.
Cô ấy trở về nhà trước, chuyện này mặc kệ thật giả, tính chất đều khá nghiêm trọng, cô phải nói cho cha mẹ.
Diệp Mậu nghe xong, không nói hai lời liền đi gọi điện thoại.
Miêu Lan Chi cũng ngồi không yên, mặc xong quần áo liền đến nhà Hoa Chiêu. Ở bên ngoài quá nguy hiểm, tranh thủ thời gian nói cô về nhà ở a!
...
Vốn cho rằng tìm Trương Lão Tứ sẽ gặp chút ít trắc trở, không nghĩ tới mấy người đàn ông đến nhà Trương Quế Lan, người vậy mà còn chưa đi đây này.
Hai anh em đánh mệt mỏi, nhưng vẫn còn chưa đánh xong, Trương Tiểu Ngũ nghỉ một lát lại muốn cho Trương Lão Tứ một cước, sau đó thương lượng về sau làm sao bây giờ.
"Còn có thể làm sao? Đều là người của tôi rồi, đương nhiên gả cho tôi." Trương Lão Tứ đắc ý nói.
Hắn rất tỉnh táo, Lão Ngũ cũng không dám g.i.ế.c hắn, hắn hiện tại bị chút tội này, ngày tốt lành đang ở phía sau đây này.
"Cái căn nhà kia cho tôi!" Trương Tiểu Ngũ nói ra.
"Nói cái này còn sớm, Trương Quế Lan là thím cô ta, cũng không phải là mẹ ruột cô ta, còn có thể tặng của hồi môn là một căn nhà?" Trương Lão Tứ nói. Dù là cho, đương nhiên cũng là cho hắn.
Vợ là của hắn đấy, đồ của vợ hết thảy đều là của hắn đấy.
"Phi! Cô ta hiện tại hận c.h.ế.t anh, chắc chắn sẽ không gả cho anh! Tôi không chê, còn lấy cô ta, cô ta khẳng định sẽ chọn tôi." Trương Tiểu Ngũ nói. Trong lòng tuy hận đến bốc hỏa, nhưng lại nghĩ đến sau lưng Hoa Tiểu Ngọc có chỗ tốt, hắn không ngại ăn chút thiệt thòi.
Trương Lão Tứ nóng nảy, hai người lại đánh nhau.
Bốn người đàn ông đột nhiên vọt đến, không nói hai lời, một người thoáng một cái, đem người đánh cho bất tỉnh đưa đi.
Đợi Trương Lão Tứ lại tỉnh lại, đã phát hiện mình đang ở bên trong một cái tù giam, tay chân đều bị trói ở trên mặt ghế.
Đột nhiên, một chùm ánh sáng chiếu vào trên mặt.
Một giọng nói lạnh như băng vô tình mà vang lên: "Nói đi, anh đã làm những trò gì."
"Tôi, tôi cái gì cũng không làm." Trương Lão Tứ thanh âm có chút yếu ớt, lúc này mới nhớ tới, Hoa Tiểu Ngọc đã không thấy rồi! Đồ đàn bà thối dám đi tố cáo hắn rồi hả? Thanh danh cũng không muốn rồi hả?
"Các người là ai? Vì cái gì mà bắt tôi?" Trương Lão Tứ khẩn trương mà hỏi thăm.
Loại đãi ngộ bị đánh ngất xỉu buộc chặt trên ghế và chiếu đèn này, hắn đã vào cục cảnh sát mấy lần cho tới bây giờ cũng không có hưởng thụ qua, có chút hoài nghi thân phận của đối phương, có lẽ không phải cảnh sát?
"Tôi khuyên anh nên nhanh chóng nói thật, bằng không thì, chỉ có anh nếm mùi đau khổ." Thanh âm cứng nhắc, không chút phập phồng, Trương Lão Tứ lại cảm thấy thấy lạnh cả người.
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận đã uy h.i.ế.p nghiêm trọng đến trình độ này, hắn bây giờ cũng nếm được rồi.
Sau lưng đột nhiên nhảy ra một người đàn ông, đánh trên trên người hắn vài cái. Lực đạo không lớn, nhưng Trương Lão Tứ cảm thấy chưa bao giờ đau đớn như vậy, đột nhiên hiểu được một từ, thống khổ.
Người đàn ông sau lưng cũng không ngừng lại, một lúc lại đánh một phát, làm cho Trương Lão Tứ cảm thấy lập tức c.h.ế.t cũng là một loại giải thoát, nhưng hắn hiện tại đến năng lực để c.h.ế.t cũng không có.
Vài phút sau, người đàn ông này dừng tay.
Trương Lão Tứ lại cảm thấy như đã trải qua mấy thế kỷ dài dằng dặc.
"Bây giờ nói a, đã làm trò gì rồi." Giọng nói phía sau ánh đèn tiếp tục hỏi lại.
"Tôi nói, tôi nói…" Trương Lão Tứ cho tới bây giờ cũng chưa từng lĩnh giáo qua loại thủ đoạn này, không dám giấu diếm nữa: "Ta đến nhà Trương Quế Lan, sờ soạng Hoa Tiểu Ngọc vài cái, những cái khác đều không làm!"
"Chỉ là sờ vài cái? Hoa Tiểu Ngọc cũng không nói như vậy." Người đàn ông nói. Bọn hắn trước khi đến, không phải là hoàn toàn không biết gì cả đấy, đối với tình huống cơ bản cũng đã hiểu được.
"Tôi thề chỉ là sờ vài cái! Tôi cũng biết rõ nếu thực sự có chuyện gì, nếu cô ta tố cáo tôi, tôi liền phải ăn súng! Tôi có thể ngu như vậy sao? Tôi chính là chỉ sờ soạng cô ta vài cái."
Sờ hai cái, đùa nghịch lưu manh, có lẽ mấy tháng, tối đa vài năm liền được thả ra, thực sự bây giờ đã không giống với lúc trước, hắn còn một chút lý trí.
Vì mạng mình, hắn nhịn được một bước cuối cùng, đương nhiên là chỗ có thể động vào đều đã sờ khắp rồi, ở trong mắt hắn xem ra, Hoa Tiểu Ngọc này cũng đã thuộc về hắn rồi, cô ta đã là người của hắn, cô ta cũng không dám nói ra.
Không nghĩ tới hắn đã đoán sai, Hoa Tiểu Ngọc quay đầu đã đem hắn tố cáo
Trương Lão Tứ trong lòng là một mảnh tro tàn, nhưng lại giãy dụa nói: "Hơn nữa, Hoa Tiểu Ngọc là đối tượng của tôi, mỗi ngày vào buổi sáng tôi luôn cùng cô ta ở một chỗ, người xung quanh cũng biết, hai chúng ta đã sớm tốt rồi, sớm sờ qua bao nhiêu lần, chỉ có điều hôm nay là lần đầu tiên sờ vào nửa đêm, sao, còn phạm pháp ah…”
"Vẫn nên gọi cô ta đến đấy!" Trương Lão Tứ hô.
Dù sao việc này Hoa Tiểu Ngọc giải thích không rõ ~ tuy không phải hắn nói cái gì sẽ là cái đó, nhưng là Hoa Tiểu Ngọc nói cái gì cũng không thể đều nghe từ một phía cô ta ah.
Đây là một tên giảo hoạt, biết làm sao để đối với chính mình có lợi nhất.
Người đàn ông phía sau ánh đèn lại không dễ bị lừa, muốn cũng không phải là kết quả này.
"Xem ra anh còn không thành thật một chút nào."
Trương Lão Tứ còn chưa kịp hoảng sợ, cơn đau nhức kịch liệt lại bắt đầu rồi.
Vài phút về sau, người đàn ông lại nói: "Bây giờ nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Trương Lão Tứ lúc này liền thực sự trung thực rồi, vô lực nói: "Là tôi, là tôi muốn chiếm lấy Hoa Tiểu Ngọc…Cô ta đánh trả, đánh lên miệng vết thương của tôi, tôi liền không có đánh lại được… Sau đó Tiểu Ngũ đã tới rồi, chúng tôi đánh nhau, cô ta chạy lúc nào không biết…”
Hắn ngay từ đầu xác thực chỉ định sờ vài cái, nhưng là một người đàn ông đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm, lần đầu tiên sờ một cô gái xinh đẹp, ở đâu còn có lý trí? Ở đâu có thể nói dừng là dừng? Là lúc Hoa Tiểu Ngọc giãy dụa đã đụng phải cánh tay cùng xương quai xanh của hắn, làm cho hắn đau đến tỉnh táo lại rồi, kéo dài tới khi Trương Tiểu Ngũ đến.
Hắn nghe thấy được động tĩnh, biết rõ chuyện không được, mới đứng dậy mặc quần áo.
Ý định quả thực nghiêm trọng, chỉ có điều chưa thực hiện được, đến cùng là thực hiện được hay chưa, đợi bên kia thông tri a. Hai người đàn ông trong phòng đứng dậy đi ra.
Phòng giam bên cạnh, Trương Tiểu Ngũ cũng nhận đươc đãi ngỗ không sai biệt lắm, hắn xem như là sau đó mới đến đấy, biết chuyện cũng có hạn, việc này thực sự cùng hắn không có quan hệ gì.
...
Trong bệnh viện, hôm nay vừa vặn Diệp Phương trực ca đêm, thấy một nhà Hoa Chiêu cơ hồ đều đã tới, lại càng hoảng sợ.
"Làm sao vậy? Muốn sinh ra?" Bà nhanh chóng chạy tới.
"Không có, cháu tốt lắm." Hoa Chiêu kéo tay Diệp Phương trấn an bà: "Là một người đồng hương của cháu, cô ta bị bệnh, tìm cô cô xem."
Hoa Tiểu Ngọc ở trong mắt cô, trực tiếp là một người đồng hương rồi, đây cũng là cô cho người khác thấy thái độ của mình.
Hoa Tiểu Ngọc đứng ở phía sau đám người, cúi đầu, hung hăng liếc mắt.
Hừ, quan hệ huyết mạch, chỉ dùng miệng có thể bỏ ngay được sao? Cô ta chính là em họ của Hoa Chiêu, đến c.h.ế.t cũng vậy!
Cái đồng hương gì mà có thể làm cho Hoa Chiêu cùng đi? Diệp Thư đến rồi không tính, đến Miêu Lan Chi cũng đã theo tới?
Diệp Phương nhìn Hoa Tiểu Ngọc, không nhìn ra cái gì.
"Là như thế này. . ." Hoa Chiêu kéo Diệp Phương đi vào trong văn phòng, cô cô có chức vị cao, được một mình một văn phòng.
"Cô cô kiểm tra cho cô ta một chút, đến cùng có còn là xử nữ nữa hay không, nhưng là chuyện này phải gạt cô ta" Hoa Chiêu đơn giản kể cho Diệp Phương một chút chuyện phát sinh này hôm nay của Hoa Tiểu Ngọc, còn có yêu cầu của cô.
Diệp Phương nghe xong, ngược lại là đem lòng đồng tình thu hồi lại một nửa.
"Được, ta đã biết."
Ngoài cửa, Hoa Tiểu Ngọc đã nhịn không được muốn xông vào bên trong: "Nói cái gì mà không thể để cho tôi nghe thấy?" Cô ta thật đúng là có chút lo lắng Hoa Chiêu bẫy mình.
Hoặc là các cô đang thiết lập cái bẫy gì đó? Trong lòng cô ta có chút bất an.
Cửa mở, Diệp Phương ôn nhu mà nhìn Hoa Tiểu Ngọc: "Đi, cùng tôi vào trong kiểm tra, tôi xem cho cô."
"Nhìn cái gì?" Hoa Tiểu Ngọc cảnh giác nói.
"Xem cô có mang thai không." Diệp Phương nói ra.
"Hiện tại mới. . . Có thể đã nhìn ra?" Hoa Tiểu Ngọc không tin, nhưng là đây là thủ đô, có lẽ người ta thật sự có thể nhìn ra?
"Có thể đấy, chúng ta có loại máy siêu âm gọi là siêu vi B, hướng trong bụng kiểm tra một cái, liền biết rõ bên trong có đứa nhỏ hay không." Diệp Phương thái độ chăm chú.
Hoa Tiểu Ngọc tin rồi, không tin cũng không có biện pháp, sau lưng có Diệp Thư phụ giúp, cô ta cũng không dám ở chỗ này náo loạn, bằng không thì Hoa Chiêu lại muốn nói cô ta chột dạ.
Cô ta chột dạ! Cô ta đã bị Trương Lão Tứ làm như vậy! Cô ta bị tổn thất nặng rồi!
Diệp Phương thật sự mang cô ta đến phòng siêu vi B, thao tác một phen, sau đó lúc Hoa Tiểu Ngọc buông lỏng cảnh giác, đối với cô ta tiến hành kiểm tra.
Diệp Thư động tác rất nhanh, Hoa Tiểu Ngọc vừa cảm giác được không khỏe liền đã xong. Cô ta cũng không có để ý, có lẽ làm siêu vi B chính là như vậy hay sao?
Ra khỏi phòng siêu âm, Diệp Phương còn đi hiệu thuốc cầm một ít vi-ta-min nói là thuốc tránh thai khẩn cấp cho Hoa Tiểu Ngọc uống, làm tròn lời nói dối của Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu hướng Diệp Phương nhướn mày.
Diệp Phương hướng cô cười cười: "Ngươi đồng hương này tốt lắm, không có việc gì."
Hoa Chiêu, Diệp Thư cùng Miêu Lan Chi đều nghe hiểu rồi, Hoa Tiểu Ngọc căn bản không có bị khi phụ sỉ nhục!
Hoa Tiểu Ngọc nghe không hiểu, lại rất ủy khuất, lạch cạch rơi nước mắt: "Tôi đều đã như vậy, ở trong mắt các ngươi là tốt lắm? Không có việc gì?" Cái này cũng quá khi dễ người rồi!
"Vậy được rồi, chúng ta đi về trước." Hoa Chiêu mới mặc kệ nước mắt của cô ta, nói với Diệp Phương.
Hơn nửa đêm phải bồi Hoa Tiểu Ngọc giày vò một chầu, trở về sẽ tìm cô ta tính sổ.
"Chờ một chút, đã đến rồi, ta lại làm kiểm tra thêm cho cháu." Diệp Phương nói ra.
Hoa Chiêu hiện tại tiến vào những tháng cuối rồi, bụng so với người sắp sinh còn lớn hơn, ai thấy cũng sợ hãi.
"Đúng đúng, kiểm tra thoáng một phát!" Miêu Lan Chi tranh thủ thời gian nói.
Sau khi kiểm tra xong, Hoa Chiêu tự nhiên không có chuyện gì, người một nhà yên lòng mà về nhà.
Nhìn mọi người giống như mấy ngôi sao vây quanh mặt trăng đối với Hoa Chiêu , ngược lại đem người bị hại là cô ta ném ở phía sau mặc kệ không hỏi, Hoa Tiểu Ngọc một ngụm răng đều muốn cắn nát rồi.
Không được, cô ta chẳng những muốn công tác, muốn phòng ở, còn phải muốn. bí phương của Trương Quế Lan! Đã có bí phương này mới tính là không lỗ tý nào. Cô ta buổi tối có thể đi ra ngoài kiếm một khoản thu nhập thêm, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, cô ta cũng không sợ c.h.ế.t đói.
Một cô gái xuất thân nông thôn như cô ta, không biết là bán hàng mất mặt, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, mất chút mặt mũi thì tính là cái gì?
Đến nhà, mọi người nhanh chóng bắt đầu bận rộn..., cho Hoa Chiêu thay quần áo đổi giày, bưng trà rót nước, lại để cho cô quay trở lại đi ngủ.
Hoa Chiêu lại không động, nói với Hoa Cường: "Ông nội, ông đi ngủ đi, chúng cháu muốn trò chuyện một chút, chuyện của phụ nữ."
Trước kia Hoa Cường cũng bị đánh thức, ở ngoài cửa nghe xong liền lui ra, ông sợ chính mình ở đó Hoa Tiểu Ngọc sẽ xấu hổ.
Về sau cũng không có cùng đi theo đến bệnh viện, mà ở nhà trông mấy đứa nhỏ.
"Cháu cũng đi ngủ sớm một chút." Hoa Cường liếc nhìn Hoa Tiểu Ngọc rồi đi ra.
Thấy biểu cảm cháu gái đè nặng tức giận đã biết rõ, Hoa Tiểu Ngọc vậy mà nói dối rồi, thật sự là không nghĩ tới, cô ta đến loại chuyện này cũng dám nói dối.
Hoa Chiêu ngồi xuống, những người khác cũng tìm một chỗ ấm áp ngồi xuống.
Hoa Tiểu Ngọc một mình đứng giữa gian phòng, lộ ra không hợp nhau.
Nhưng cô ta là người da mặt dày đấy, phối hợp mà dậm chân một cái, đi cửa ra vào thay một đôi giày vải đi trong phòng, cũng không hỏi là của ai đấy, cầm lên đi vào.
Lúc cúi đầu đổi giày cô ta mới phát hiện, nền nhà trong phòng đều là gỗ đấy, cái này là sàn nhà trong truyền thuyết? Hơn nữa mỗi người vào nhà còn phải đổi giày.
Chính cô ta chỉ có một đôi giày vải, nhìn lại người ta, trong phòng ngoài phòng chính là 2 đôi giày! Quá mục nát rồi!
Cô ta cũng nghĩ qua loại ngày tháng này, không, cô ta lập tức có thể trải qua loại ngày tháng này rồi.
Đổi hết giày, cô ta cũng tìm một chỗ ấm áp ngồi xuống, nghĩ đến phải mở miệng như thế nào.
Hoa Chiêu nhìn cô ta một cái, lành lạnh nói: "Nói đi, là cô cùng Trương Lão Tứ sớm thương lượng tốt mưu kế ? Có phải các người tương kế tựu kế, lừa bịp người khác?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận