Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 65


"Ta là con gái Hoa Cường, cũng là cô của cháu, Hoa Thư Lan, đây là chú của cháu, Hoa Bảo Quốc." Tề Thư Lan chạy vội vài bước tới trước mặt Hoa Chiêu, muốn ôm cô, kết quả lại bị một cái thân ảnh cao lớn ngăn lại.
Người bà ta muốn ôm đã bị dấu ở phía sau.
Bà ta thắng gấp dừng lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Thâm.
Đây có phải là cháu trai thứ của nhà họ Diệp không? Chắc chắn, anh ta đẹp như lời đồn, và bắt mắt hơn cả anh trai của mình, khí chất đội trời đạp đất, lạnh lùng, đẩy lùi người xa vạn dặm, nhưng lại có sức hấp dẫn c.h.ế.t người.
Không có gì lạ khi nhiều cô gái trẻ ở thủ đô phải thần hồn điên đảo.
Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là, hắn là người kế thừa Diệp lão!
Tề Thư Lan nước mắt lập tức chảy xuống: "Cháu là Diệp Thâm a? Ta là cô của cháu!"
Bà ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình có một ngày sẽ trở thành cô của Diệp Thâm!
“Chờ một chút.” Hoa Chiêu nắm tay Diệp Thâm nghiêng đầu ra từ phía sau hỏi: “Bà không phải họ Tề sao? Sao lại gọi là Hoa Thư Lan?
Nhìn biểu cảm mờ mịt của cô, Tề Thư Lan trong lòng hơi thả lỏng, cha quả nhiên không cùng một đứa nhỏ nói chuyện năm đó.
"Ta họ Hoa hơn 20 năm, nhưng là bởi vì sau khi cha mẹ ly hôn, ta lại đi theo mẹ nên đã đổi sang họ mẹ, chú của cháu cũng vậy."
Tề Thư Lan lau nước mắt, kiên cường nói: "Nhưng là chúng ta trong lòng rất nhớ thương cha, chưa bao giờ quên chính mình họ Hoa!"
"Ồ ..." Hoa Chiêu nghiêng đầu bối rối hỏi: "Bà còn chưa quên họ Hoa của mình, nhưng đã quên cha mình trông như thế nào rồi sao?"
Tề Thư Lan biểu cảm dừng lại.
Tất cả mọi người nhìn về phía Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu tiếp tục vẻ mặt nghiêm túc khó hiểu: "Tôi không giống ông nội chút nào. Chưa từng có ai nói chúng tôi giống nhau. Bà tìm nhầm người sao? Cha bà và ông nội tôi chỉ trùng tên cùng họ thôi?"
Không khí dường như im lặng hẳn đi.
Nhìn biểu cảm gần như hỏng bét của Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan, Diệp Danh cố gắng cả buổi mới không để mình bật cười.
Hắn nhìn người đứng nghiêng đầu sau lưng em trai, từ đầu đến chân đều lộ ra là một cô gái nhỏ đáng yêu. Cũng có chút kinh ngạc rồi.
Hóa ra cô bé này là người như vậy.
Nếu không phải vì sự "dễ thương" của cô đến quá đột ngột, anh đã không nhìn thấy cô cố ý.
Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan không biết là Hoa Chiêu đáng yêu chỗ nào, bọn hắn chỉ cảm thấy cô ngu xuẩn, lời khách sáo nghe không hiểu sao? Tích cực làm gì? Hỏi cái gì mà hỏi!
"Không giống sao? Thế nhưng mà cô cô cảm thấy rất giống ah." Tề Thư Lan sờ soạng thoáng một phát chính mình lông mi, có chút ngượng ngùng nói: "Hoặc là ta hôm nay không có đeo mắt kiếng, không thấy rõ, liền cảm giác các ngươi giống nhau!"
Mắt bà không tốt, chỉ nhìn giống như, làm sao có thể không thả xuống!
Hoa Chiêu đứng thẳng người ngay lập tức, da mặt và năng lực ứng biến của đối phương không nên coi thường.
“Được rồi, nếu không nhìn rõ cũng có thể rất giống.” Vẻ đáng yêu của Hoa Chiêu không còn nữa, cô thờ ơ nói: “Nhưng tôi chưa nghe ông nội nhắc đến các người. Xin lỗi, tôi không dám nhận thân một cách bừa bãi”.
Tề Thư Lan đột nhiên nở nụ cười: "Cháu không có nghe ông nội nhắc qua chúng ta, nhưng là cháu biết rõ chúng ta đúng hay không? Vương Mãnh đối với cháu từng nhắc qua."
Bà ta có chút nhìn ra, con nhóc này lại giả ngu, đương nhiên nếu như không có thư của Vương Mãnh, bà ta cũng nhìn không ra.
Hoa Chiêu trong lòng gật đầu, hóa ra không phải kỹ năng của cô sa sút, mà là vấn đề ở Vương Mãnh.
Vương Mãnh chắc hẳn đã nói với họ rằng ông ấy đã kể cho cô nghe về họ và nhờ cô về nhà và thuyết phục Hoa Cường. Sau đó cô chỉ giả vờ như không biết rằng họ thực sự đã nói qua.
Ít nhất cô cũng biết tên của hai người này và biết rằng Hoa Cường có hai đứa con này.
"Có lời gì vào nhà nói đi." Diệp Danh đột nhiên lên tiếng.
Vì nhà họ Tề đã đến rồi, bọn họ sẽ không dễ dàng bị thuyết phục rời đi, mọi người vào nhà mà khoa tay múa chân, đừng đứng bên cạnh giếng!
Cứ như vậy trong chốc lát hắn liền cảm giác trán mình lại đổ mồ hôi rồi.
Diệp Danh dẫn đầu quay người, những người khác liếc nhau, đi theo phía sau hắn tiến vào nhà giữa.
Nền nhà bị cạy mở, nhưng sau khi thầy Tôn đến, ông ấy đã đưa người đến dọn một khu vực nhỏ và kê bàn ghế cho mọi người nghỉ ngơi và thảo luận.
Bây giờ tất cả mọi người đã thức thời mà đi ra ngoài, để lại không gian cho họ.
Diệp Thâm chọn một cái ghế tựa lưng, mấy lần cố gắng san bằng mặt đất, để Hoa Chiêu ngồi xuống, sau đó chính mình tùy tiện cầm cái ghế ngồi ở bên tay trái Hoa Chiêu.
Diệp Danh ngồi ở phía bên kia của cô, ngăn cách cô với nhà họ Tề.
Tránh khỏi bọn hắn trong chốc lát giả bộ nhiệt tình cùng Hoa Chiêu động thủ động cước đấy, đây chính là phụ nữ có thai của Diệp gia, bị thương bọn hắn đền không nổi!
Lặng lẽ, nhanh chóng và kín đáo, đôi mắt của anh em nhà họ Tề lóe lên khi họ theo dõi một vài chuyển động với vẻ hiểu biết ngầm.
Hai người nhìn nhau, và cả hai đều thấy sự phấn khích trong mắt nhau.
Hoa Chiêu càng được sủng ái ở nhà họ Diệp bao nhiêu thì càng tốt cho họ bấy nhiêu.
Hai người tìm ghế và ngồi xuống.
"Ông nội cháu có khỏe không?" Tề Thư Lan trong mắt rưng rưng mà hỏi thăm: "Nghe nói ông ấy sinh bệnh, hiện tại như thế nào rồi?"
"Bà nghe tin lúc nào vậy?" Hoa chiêu hỏi.
Tề Thư Lan dừng thoáng một phát nói ra: "Một năm trước."
"Đã lâu như vậy." Hoa chiêu nói ra: "Ông nội tôi bệnh đã lâu, nhưng cũng chỉ mới biết mình có bệnh mấy tháng nay thôi."
Vẻ mặt của chị em nhà họ Tề lại trở nên cứng ngắc.
Diệp Danh bả vai run lên, hắn duỗi tay lau lên lau nụ cười trên mặt.
"Ta trước khi chỉ là nghe nói thân thể của hắn có chút không thoải mái, bệnh vặt, về sau mới nghe nói hắn có bệnh nặng." Tề Thư Lan tự nhiên nói.
Hoa chiêu há to miệng, muốn thu hồi đối chất mà nói cùng bà ta. Hoa Cường biết rõ chính mình có bệnh nặng trước kia, cũng chưa có nói với bất cứ ai ông có bất kỳ không thoải mái.
Những lời nói này đều không có dùng, bọn hắn trong lòng biết rõ là được rồi.
"Các ngươi làm sao biết tôi ở đây hay sao?" Hoa chiêu hỏi.
Tề Thư Lan lần này không có mở miệng, nhìn về phía anh trai.
Tề Bảo Quốc nhìn thoáng qua Diệp Danh Diệp Thâm, nói ra: "Là Hạ Kiến Ninh nói cho chúng ta biết đấy."
Ồ?
Hai anh em đều nhướng mày nhìn ông ta, vẻ mặt thật giống nhau. Chỉ là Diệp Thâm vẫn luôn dùng ánh mắt sắc bén lãnh đạm nhìn bọn họ, Diệp Danh lại khóe miệng ý cười, tính tình lại rất dễ gần, không có hung hang như vậy.
“Chúng tôi chỉ biết rằng Diệp Thâm cưới một cô vợ nông thôn rất xinh đẹp, nhưng chúng tôi không biết rằng cô ấy là cháu gái của mình.” Tề Bảo Quốc ân cần nhìn Hoa Chiêu.
Trên thực tế, bọn họ đã nghe nói vợ của Diệp Thâm tên là Hoa Chiêu, nhưng bọn họ không ngờ Hoa Chiêu chính là cháu gái của họ.
Bởi vì họ thậm chí không nhớ tên của cháu gái Hoa Cường! Họ chỉ biết rằng có một người như vậy, họ thậm chí không nhớ người này bao nhiêu tuổi.
Nhưng những điều này không cần phải cho người khác biết.
Tề Bảo Quốc tiếp tục nói: "Là buổi sáng hôm nay, Hạ Kiến Ninh phái người đến nói cho tôi biết con bé cùng chúng ta quan hệ."
Hắn lựa chọn nói thật, bởi vì hắn biết rõ cái này không thể gạt được người Diệp gia, thậm chí mục đích của bọn hắn, cũng không thể gạt được, không bằng thẳng thắn một chút.
Quan hệ thông gia tầm đó có gì cần giúp đỡ thì nên giúp đỡ nhau.
"Ngừng." Hoa Chiêu duỗi ra ngón trỏ lắc lắc: "Tôi và các người không có quan hệ gì, bởi vì ông nội đã từng nói qua, hắn với các ngươi đã không có bất cứ quan hệ nào rồi, cho nên tôi, tự nhiên cũng không có."
Anh em Tề gia ánh mắt tối sầm lại, cha vậy mà đề cập qua bọn hắn? Nói như thế nào?
"Ông nội cháu. . ." Tề Thư Lan khóc ròng nói: "Thân thể của ông ấy có khỏe không?"
Hoa chiêu…Thật sự là lợi hại.
Người ta trăm khoanh vẫn quanh một đốm, liền chằm chằm vào thân thể Hoa Cường hỏi, bọn hắn đều không có lý do để mặc kêh.
"Tạm được." Hoa chiêu nói ra.
Tề Thư Lan con mắt sáng ngời: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi! Thân thể của ông ấy có thể ngồi xe lửa sao? Lúc nào đến thủ đô?"
"Đợi nhà ở hậu viện sửa chữa tốt rồi nói sau." Hoa chiêu nói ra.
"Không cần chờ." Tề Bảo Quốc nói ra: "Nhà của chú có rất nhiều chỗ, ông nội của cháu đến rồi liền ở lại chỗ của chú, chú là con của ông ấy, chăm sóc tuổi già cho ông ấy là thiên kinh địa nghĩa”
"Các người không phải đã đoạn tuyệt quan hệ sao?" Hoa Chiêu liếc ông ta một cái hỏi. Hiện tại nhớ tới thiên kinh địa nghĩa rồi, mười năm trước không làm vậy đi? Lương tâm đây là lại để cho chó kéo ra sao?
"Cháu là đứa nhỏ, không hiểu." Tề Bảo Quốc vẻ mặt thống khổ, nhìn về phía Diệp Danh cùng Diệp Thâm: "Các ngươi khẳng định hiểu, năm đó loại tình huống đó, chúng ta chỉ có thể làm như vậy! Bằng không thì người một nhà chúng ta hiện tại còn không biết ở cái khe núi nào đâu!"
"Kháo Sơn Truân." Hoa chiêu đột nhiên nói ra.
"Cái gì?" Tề Bảo Quốc có chút mờ mịt.
Hoa chiêu sửng sốt: "Tại thôn Kháo Sơn, ở lại đó ah, ồ? Ông không phải là ngay cả tôi cùng ông nội đang ở nơi nào cũng không biết a?"
Tề Bảo Quốc nhanh chóng cụp mắt xuống, thật sự không biết, chỉ biết đó là vùng núi phía đông bắc, một vùng nông thôn nghèo khó, vùng thâm sơn cùng cốc, tuyết một lần rơi hết nửa năm.
Hắn cũng là mấy tháng gần đây mới bắt đầu nghe ngóng Hoa Cường, hơn nữa chỉ là thông qua Vương Mãnh, nhưng là Vương Mãnh không có việc gì cũng không đề cập tới thôn Kháo Sơn ah!
"Chú biết chú biết, và tất nhiên chú biết rằng cháu sống ở thôn Kháo Sơn. Chú cũng biết rằng ở đó có non xanh nước biết và con người xuất chúng." Có thể nuôi dưỡng nhân sâm trăm năm và cô gái xinh đẹp như Hoa Chiêu.
"Đúng vậy a đúng vậy a." Tề Thư Lan cũng nói: "Nhiều năm như vậy, chúng ta một mực nhớ thương thôn Kháo Sơn, rất muốn đi thăm các ngươi, nhưng là cha nóng tính lại bướng bỉnh, Vương Mãnh đến nhìn cũng không được, chúng ta đi sợ là ông nội của cháu tức giận, nghĩ đến…"
Hoa chiêu đột nhiên nở nụ cười: "Tôi lừa các người đấy."
Tề Thư Lan liền dừng lại, nhìn cô, có loại dự cảm không ổn.
"Thôn chúng tôi không gọi Kháo Sơn, gọi Hoa Gia Câu, các người quả nhiên đến ông nội ở đâu cũng không biết, còn nói nhớ thương?" Hoa chiêu khinh miệt cười nói.
Biểu cảm của Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc bị phá vỡ, nửa điểm thân thiết cũng không giả vờ được nữa.
Cái con nhóc c.h.ế.t tiệt này sao lại chán ghét như vậy!
Diệp Thâm cùng Diệp Danh cố nén mới không có bật cười.
Diệp Danh liếc vẻ mặt thành thật của Hoa Chiêu, trong nội tâm sợ hãi thán phục, ảo tưởng cùng hiện thực chấn động, vài câu nói xé rách mặt nạ của anh em nhà họ Tề, thật là kinh ngạc!
Anh giống như cũng đã học được một chiêu.
Không có hư tình giả ý, nói chuyện thật thống khoái.
"Chuyện của Tề gia các người, thứ cho Diệp gia chúng tôi lực bất tòng tâm." Diệp Danh nói thẳng.
Tề Bảo Quốc bưng mặt, nhìn xem Diệp Thâm.
“Thái độ của anh tôi là thái độ của nhà họ Diệp.” Diệp Thâm nói.
Tại Diệp gia, anh lo c.h.é.m g.i.ế.c trên chiến trường, những chuyện khác kỳ thật đều là Diệp Danh xử lý, hắn hoàn toàn có thể đại diện cho Diệp gia.
Diệp Danh làm thầy giáo, chỉ là tính toán tạm thời mà thôi. Diệp gia kế hoạch cũng không phải để cho hắn tham gia quân ngũ, mà là để cho hắn theo chính trị.
Nhưng là quá khứ mười năm kia, quá không thích hợp để tham gia vào. Tham gia vào làm gì? Chống lại cái này cái kia sao? Như vậy sẽ không có kết cục tốt đấy.
Tề Bảo Quốc nhìn thoáng qua em gái.
Tề Thư Lan hít sâu một hơi đối với Hoa Chiêu cười nói: "Cháu chừng nào thì quay trở lại Hoa Gia Câu? Ta với cháu cùng trở về, thăm ông nội cháu."
Hoa chiêu nở nụ cười: "Tôi lại lừa các người rồi ~~ làm gì có Hoa Gia Câu? Chúng tôi ở thôn Kháo Sơn."
Anh em Tề gia mặt "Đằng" một phát liền đỏ lên.
Đây là triệt để vạch trần bọn hắn căn bản không biết Hoa Cường đang ở nơi nào là sự thật, mặt nạ triệt để xé nát.
Hai người nhìn vẻ mặt của Hoa Chiêu, lập tức muốn ăn thịt cô.
Đừng chơi đùa với người này!
“Hahahaha!” Diệp Danh rốt cuộc không nhịn được cười thành tiếng.
Diệp Thâm cũng cười, nhưng là đối với anh em Tề gia cười lạnh.
Hai người lập tức cảm thấy một cỗ sát khí, liền thu hồi biểu cảm hung dữ.
Nơi này không có cách nào ở lại.
Bọn hắn lại không mặt mũi diễn trò phụ tử tình thâm, lời khách sáo cũng không nói đứng dậy liền đi.
Diệp Thâm lúc này mới buồn cười mà xoa xoa tóc Hoa Chiêu tóc: "Sao lại bướng bỉnh như vậy ah."
Diệp Danh bật cười lau nước mắt nhìn Hoa Chiêu: "Bướng bỉnh là tốt, tiếp tục bảo trì."
Anh em Tề gia, thậm chí người Tề gia nổi danh khó chơi, loại người không cần mặt mũi này rất khó chơi.
Hắn lần đầu nhìn thấy bọn hắn dễ dàng như vậy liền lui lại rồi, tuy nhiên khẳng định chỉ là tạm thời.
Nhưng hắn tin rằng Hoa Chiêu nhất định là người đầu tiên đánh lui hai người bọn họ.
Thật là một cô bé làm cho người ta ngạc nhiên mừng rỡ.
"Thái độ của em chính là, chuyện Tề gia không cần quan tâm." Hoa chiêu đối với hai người nói: "Đây nhất định cũng là thái độ của ông nội, trong lòng ông ấy thật sự cùng hai người này đoạn tuyệt quan hệ, nhiều năm như vậy, nếu không phải Vương Mãnh cùng em nhắc tới, em còn thật sự không biết sự hiện hữu của bọn hắn.
"Về sau em cũng hỏi qua ông nội chuyện năm đó, nét mặt của ông ấy nói cho em biết năm đó ông thật sự rất thương tâm, không muốn lại cùng bất luận kẻ nào ở Tề gia tiếp xúc."
"Tốt, anh đã biết." Diệp Danh cười gật gật đầu: "Thật cao hứng khi chúng ta có cùng lập trường."
Đây thực sự là điều đáng mừng, nếu Hoa Chiêu trái ý với họ mà nhất quyết giúp đỡ nhà họ Tề thì sẽ chỉ có hai kết quả: gia đình tan vỡ và vợ chồng mâu thuẫn.
Hoa chiêu hiện tại cũng có chút ít đã nhìn ra, xử lý những chuyện này đều là Diệp Danh. Vậy hắn biết rõ thái độ của cô là được rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm nói về cái giếng, Diệp Dan nói thầy Tôn sẽ không đào giếng, nhưng anh biết người khác có thể làm nên cô không cần lo lắng về vấn đề này.
Hoa Chiêu thật sự không lo lắng nữa, cô đi thu dọn những thứ còn lại trong phòng ngủ. Không thể sống ở đây trong thời gian ngắn, và tất cả những gì có thể lấy được đều phải mang đi.
Tất nhiên cô ở đây để lấy thứ khác.
Diệp Thâm làm việc bên ngoài cùng vài học sinh, lấp những cái hố đã đào trong sân.
Hoa Chiêu tự mình đi tới căn hộ áp mái, mở cửa sổ, cầm cây leo dây leo thường xuân.
Không ai để ý rằng cây nho đã xanh tốt và xum xuê hơn trước, những chiếc lá to bằng lòng bàn tay xòe ra ngay ngắn, che kín những bức tường.
Đương nhiên cũng đem vật được các sợi rễ che chắn cực kỳ chặt chẽ dưới lá cây.
Một lúc sau, Hoa Chiêu cầm một tấm bảng nhỏ truyền từ dưới đất lên.
Lúc trước cô đã từng nhìn thấy nó bằng tinh thần lực, hộp ngọc lục bảo kia không còn nguyên vẹn, tất cả đều là mảnh vỡ, nhưng cái nhã hiệu sơn thuỷ này bị nhẹ nhất, chỉ có vết nứt lớn, không bị vỡ.
Và kích thước cũng vừa phải, chỉ bằng nửa bàn tay của cô, thuận tiện che giấu.
Trước tiên đem nó hấp thu rồi nói sau.
Hoa Chiêu phát hiện, cô cùng thực vật trao đổi năng lượng có thể là vô hạn đấy, có thể trao đổi đến lúc thực vật c.h.ế.t một cách tự nhiên.
Nhưng việc trao đổi năng lượng với ngọc là có hạn, năng lượng trong ngọc không thể tái tạo và nó sẽ biến mất sau khi bị cô hấp thụ.
May mắn thay, viên ngọc bích được rửa sạch bởi năng lượng của cô sẽ vẫn như cũ, không, chất ngọc của nó thậm chí sẽ được cải thiện.
Giống như chiếc vòng ngọc cô đeo trước đó, tuy mới đeo vài ngày, năng lượng trong ngọc đã bị cô hấp thụ, nhưng năng lượng đặc biệt của cô vẫn ở trong đó, khiến cho độ trong suốt của nó trở nên tuyệt vời hơn, và nó đã đạt tới chất ngọc tinh khiết hơn.
Màu sắc tuy không thay đổi vẫn là màu xanh lá cây nhưng trông sống động và xanh tươi hơn, chỉ cần nhìn thoáng qua là bạn đã có thể cảm nhận được chiếc vòng là linh vật.
Bây giờ đưa nó cho anh chàng đã bán chiếc vòng cho cô, anh ta chắc chắn sẽ không nghĩ đó là chiếc trước đây, và anh ta sẽ không bao giờ bán nó cho cô với giá 2.000.
Chiếc vòng tay đó trị giá ít nhất 5000 hiện tại và 50 triệu nhân dân tệ trong tương lai.
Hoa Chiêu dường như đã tìm ra một cách khác để kiếm tiền ...
Cô cầm sơn thuỷ bài tử, đang suy nghĩ về việc khi nào nên đi về phía nam để tìm một số viên đá thô, và cô cũng không biết hiện tại có đổ thạch hay không, và liệu dị năng của cô lúc đổ thạch có sử dụng được không.
Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại, cô cảm thấy sơn thuỷ bài tử trên tay dường như có chút khác lạ.
Còn vết nứt kia đâu rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận