Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 96


Ra lệnh một tiếng, Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan "Phù phù" một tiếng tựu quỳ xuống.
Tề Gia Hào cùng La Quyên như đã sớm được dạy qua, còn quỳ xuống nhanh hơn cha mẹ mình một, hai giây.
Hai người bọn họ quỳ xuống, khiến Hoa Cường nhìn thấy hai đứa trẻ, có chút sững sờ.
Ông cũng đoán được bọn họ là ai.
Lúc ông ra đi, Gia Hào mới 3 tuổi, La Quyên mới 2 tuổi, đều là trên đầu gối của ông lớn lên đấy, ông thực sự ưa thích mấy đứa nhỏ.
Sắc mặt Hoa Cường dịu thêm vài phần, đã lớn như vậy rồi à .
Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan trong lòng vui vẻ, chiêu này quả nhiên hữu dụng.
Tề Gia Hào cùng La Quyên cũng rất có ánh mắt, lập tức bổ nhào qua một người ôm một chân Hoa Cường: "Ông nội! Chúng cháu nhớ ông!"
"Ông nội, theo chúng cháu về nhà a!"
Hoa Cường ha ha cười, nghĩ đến cái gì, lúc ông đi còn nhỏ như vậy, đoán chừng đã sớm quên ông rồi. Về nhà? Một lão già họm hẹm, quay trở lại nhà bọn hắn làm gì?
"Ai nha má ơi, đây là?" Thím Mã vừa vặn có việc đến tìm Hoa Chiêu, tính toán thời gian xe lửa trở về liền tới đây, đến gần lại càng hoảng hốt.
Hai đứa trẻ gọi Hoa Cường là ông nội? Hoa Chiêu thế nào lại có thêm một đứa em trai một đứa em gái? Trương Quế Lan lợi hại như vậy sao?
"Chúng tôi là con trai và con gái của ông ấy, tới nhận thân." Tề Thư Lan lập tức tự giới thiệu mình.
Lúc này đôi mắt của Thím Mã giống như hai cái bóng đèn nhắm ngay vào Hoa Cường, không nghĩ tới Hoa lão gia tử ở bên ngoài còn có con? Lại tận hai người!
Hoa Cường cho tới bây giờ đều phản đối người ngoài nói đến chuyện tái hôn của ông, lúc ông quay trở lại thôn, người kĩa đã là vợ trước rồi, không, đều là người xa lạ rồi.
"Đứng dậy đi, đừng ở đây mất mặt xấu hổ." Hoa Cường nói xong quay người tiến vào nhà. Ông cũng là vì hai đứa trẻ.
Bốn người Tề gia nhìn bóng lưng của ông lập tức lộ ra nụ cười đắc ý.
Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm liếc nhau, Hoa Chiêu thấy không sao cả, quyền quyết định đều ở ông nội cô, dù sao cô đã cùng Diệp Danh đã nói rồi, chuyện Tề gia, bỏ qua không cần quan tâm.
Người Tề gia đứng dậy tiến vào nhà.
Hoa Chiêu ở bên ngoài cùng thím Mã nói chuyện.
Thím Mã còn muốn buôn chuyện, nhưng bà biết rõ Hoa Chiêu hiện tại không có thời gian, phải vào nhà chiêu đãi khách nhân, hơn nữa bà đoán chừng Hoa Chiêu cũng không biết cái gì.
Bà tới là có chuyện khác.
"Tiểu Hoa ah, cháu chuẩn bị lúc nào lại ủ giá đỗ? Thím mang theo mấy cân đậu cùng làm với cháu?" Thím Mã nói ra.
Hoa Chiêu đi rồi, bọn ủ giá, một tháng 30 đồng cũng không bán được, cùng người bình thường ủ được cũng giống nhau, cung tiêu xã dựa vào cái gì còn muốn của bọn họ? Cách xa hơn 100 dặm, còn phải vận chuyển thành phẩm, sản phẩm làm ra còn không thống nhất, thô thô, mảnh mảnh, không bán chạy.
Duy nhất đối với chuyện này vỗ tay chính là người một nhà Hoa Sơn rồi...
"Hôm nay cháu liền chuẩn bị làm đây, lập tức ngâm đậu bây giờ." Hoa Chiêu nói ra.
"Đợi thím nha! Chờ thím cùng làm, mấy giờ? Thím mang theo đậu tới! Thím chưa đến cháu đừng cho đậu xuống nước ah!" Thím Mã nói.
Lúc này bà muốn làm theo Hoa Chiêu từng bước một, một hạt đậu cũng không hơn, một giọt nước cũng không thiếu đấy, hai chậu để cùng một chỗ, bà phải nhìn xem đến cùng có được hay không.
Trong thôn ai ủ giá tốt nhất? Đương nhiên là Hoa Chiêu rồi. Người ta lúc trước một người ủ vài trăm giỏ đều không xảy ra vấn đề, đi theo cô, nhất định đúng.
Nếu vẫn không được thì ông trời đã nói không được rồi vậy thì phải chờ xem mùa xuân năm sau.
Giá đỗ vì sao ủ không tốt? Người trong thôn đã cho chính mình cho một lời giải thích, giá đỗ thôn họ, giống như hoa màu trong đất, đều là theo vụ đấy, đã qua cái vụ kia, ai cũng không ủ được.
"Một giờ sau a." Hoa Chiêu nói ra: "Thím gọi thêm mấy người chị Lưu, mọi người cùng nhau làm."
"Ai! Tốt!" Thím Mã cười nói, xem đứa nhỏ này, thành thật thiện tâm cỡ nào chứ.
"Cháu mau vào đi thôi! Cũng nghe xem chuyện là thế nào!" Thím Mã đối với Hoa Chiêu chớp mắt, đột nhiên lại lòi ra thân thích trong nội thành, cũng không biết muốn làm cái gì.
Hoa Chiêu cười cười rồi vào nhà.
Trong phòng, Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan cũng không nói lời nào, hai người như học sinh tiểu học phạm sai lầm, ngoan ngoãn đứng ở góc tường, tư thế như đang nghe giáo huấn.
Mà Hoa Cường cũng không có giáo huấn bọn hắn, hai cánh tay của ông bị Tề Gia Hào cùng La Quyên mỗi người ôm một bên.
"Ông nội, ông ở lại đây ah, chịu khổ…" Tề Gia Hào nhìn căn nhà sạch sẽ mà nói ra.
Tuy hiện tại đã dư dả rồi, nhưng Hoa Cường cũng không thích cái gì, cũng không cho Hoa Chiêu bài trí cái gì trong phòng cho mình, chỉ là nhiều hơn một cái giá, để quần áo chăn,mền. Căn phòng trống rỗng và trông rất tồi tàn.
"Ông ngoại, nghe nói lúc trước thân thể ông không tốt, hiện tại có khá hơn chút nào không?" La Quyên tri kỉ hỏi.
Bất quá cô ta có chút kỳ quái, thân thể không tốt này của ông ngoại, thấy so với bà ngoại khí sắc lại tốt hơn rất nhiều?
"Ông nội, sân lớn như vậy đều là của ông sao? Trồng trọt rất vất vả a? Chúng ta về nhà đi!" Tề Gia Hào nói.
Hoa Cường ha ha cười cười: "Nơi này chính là nhà của ông ah."
"Không! Ông ơi, cái nhà ở thủ đô đó là nhà của ông, ông quên rồi sao? Khi cháu vừa mới sinh ra, ông đã tự tay trồng cây táo trong sân, hy vọng cháu sẽ bình an!" Tề Gia Hào nói.
"Hả? Cây táo kia còn không?" Hoa Cường hỏi.
"Vẫn còn vẫn còn!" Tề Gia Hào gật đầu: "Cháu mỗi ngày đều tưới nước cho nó đây này."
"Nếu có cơ hội ông sẽ nhìn một chút, lúc đầu ở trên cành cây ông đã khắc mấy chữ, có còn ở đó không." Hoa Cường hỏi.
Bốn người Tề gia sắc mặt cứng đờ.
Ở đâu còn có cây táo này nữa, lúc trước vì để triệt để phủi sạch quan hệ, Hoa Cường chân trước vừa đi, bọn hắn chân sau liền nhổ cái cây táo này, còn mượn cơ hội lại phát huy một tràng "Nhất đao lưỡng đoạn", "Ân đoạn nghĩa tuyệt" .
Nhưng hôm nay, một cây táo khác đã được trồng lại trong sân, cây này giống hệt giống cây năm đó!
Vốn tưởng rằng sẽ không lộ tẩy, ai nghĩ đến ông ấy còn khắc chữ lên cây? Chữ gì? Bây giờ trở về khắc lên còn kịp không? Có phương pháp gì có thể làm nó cũ đi không?
"Ha ha." Hoa Cường cười lạnh một tiếng. Ông nào có cái ý tưởng đi khắc chữ, chỉ lừa bọn họ mà thôi.
Này, đúng vậy, kỳ thật cũng không cần lừa gạt, cũng đã biết kết quả, vậy thì sao phải vẽ vời cho thêm chuyện ra.
"Ông nội, về nhà đi, Gia Hào muốn mỗi ngày ở cùng ông nội." Tề Gia Hào đong đưa cánh tay Hoa Cường nói.
Cậu ta là một đứa trẻ, không có nhiều xấu hổ như người lớn, da mặt dày bẩm sinh, có thể tiếp tục nói ra lời dạy của phụ thân mà không chút thay đổi sắc mặt.
"Muốn ở cùng ông nội mỗi ngày ah, thật dễ xử lý." Đối với đứa nhỏ, Hoa Cường đến cùng cũng không có ân đoạn nghĩa tuyệt mà liên tục không thừa nhận, ông nói: "Cháu liền ở lại nông thôn, cùng ông nội ở chỗ này là tốt rồi, vừa vặn chị cháu lập gia đình, phải đi rồi, cháu ở lại chỗ này chiếu cố ông nội, giúp ông nội sửa sang lại vườn rau, cho heo ăn, cho vịt ăn, thuận tiện xuống đất kiếm được công điểm, 13 tuổi, cũng đã lớn rồi.”
Tề Gia Hào nụ cười cứng lại trên mặt.
La Quyên bị dọa đến độ buông lỏng tay ra, may là vừa rồi cô ta không có đoạt câu thoại này! Còn phải cho heo ăn?
Đang nghĩ ngợi, có hai cậu bé đi vào trong sân, Đại Vĩ cùng Tiểu Vĩ mang một thùng thức ăn cho heo lảo đảo mà tiến vào, đi thẳng đến hậu viện, cho heo ăn.
Tiếng kêu vui vẻ của bốn chú lợn con đột nhiên vang lên ở sân sau, trong không khí dường như thoang thoảng mùi phân lợn.
Từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực Tề Gia Hào cùng La Quyên mặt đều xanh rồi, rốt cuộc nói không ra một câu lời kịch nào nữa.
......
Hoa Tiểu Ngọc thấy xa xa thím Mã đang bưng một chậu chứa đầy hạt đậu xanh, cùng mấy người phụ nữ hào hứng bừng bừng mà đi đến nhà Hoa Chiêu, cô ta đã biết rõ các bà muốn làm gì.
Cô ta nghĩ đến dáng người cao lớn, giọng nói dễ nghe của anh ta, và nhớ cô ta đã gặp anh ta lần trước ... Cô ta cắn chặt môi dưới, nhanh chóng trở vào nhà, bốc một muỗng đậu xanh rồi chạy ra ngoài.
Sau đó lặng lẽ đi theo phía sau họ.
Hoa Chiêu đứng trong nhà một lúc, thấy Tề Bảo Quốc và Tề Thư Lan không có ý định chọc giận ông nội, cô liền đi ra ngoài.
Còn hai người kia, vẫn là hai đứa trẻ, dù gì thì hai người đó cũng là cháu trai và cháu gái của ông nội, thân cận nhau là điều dễ hiểu.
Sau khi ra khỏi phòng, cô thấy Diệp Thâm đang đốn củi ở sân sau.
"Anh chừng nào thì đi?" Hoa Chiêu đứng ở bên cạnh anh hỏi.
Diệp Thâm dừng lại, nhìn cô vợ nhỏ của mình, anh cũng rất luyến tiếc, nhưng ngày nghỉ chỉ còn có 2 ngày, buổi tối hôm nay xuất phát, nhanh chân đuổi mới có thể trở về đơn vị đúng giờ.
“Nhiệm vụ của anh kết thúc, anh sẽ tới đón em.” Diệp Thâm nói. Sau đó, cô sẽ theo quân, và anh có thể nhìn thấy cô và đứa trẻ mỗi ngày.
"Đừng đốn củi, chuyện này em sẽ làm sau, không mệt chút nào, giống như cắt đậu hũ vậy." Hoa Chiêu kéo anh đi nhà kho: "Anh mang chút đồ trở về."
Hiện tại ở bên trong nhà kho rực rỡ muôn màu, ngoại trừ các loại rau khô, còn có các loại nho khô, hoa quả khô tự làm, không nói Hoa Cường, mà ngay cả Đại Vĩ Tiểu Vĩ Đại Cần Tiểu Cần cũng có thể thuần thục sử dụng lò gạch trong sân rồi, hoa quả nhiều đến nỗi bọn hắn dùng sức ăn cũng ăn không hết, bọn hắn cũng không nỡ bán, liền đem sây khô cho chị gái ăn trong mùa đông.
"Đừng cầm quá nhiều, anh phải làm nhiệm vụ lại không ở trong doanh trại, đến lúc đó mấy tên kia lại được hời." Diệp Thâm nói ra.
Nhưng anh vẫn tự mình chọn một ít nho khô cùng dưa muối, mang về cho các anh em nếm thử, để cho bọn hắn mở mang tầm mắt với tay nghề của chị dâu bọn hắn.
Hai người đang bận rộn, thím Mã dẫn người bước vào.
Hoa Chiêu chào hỏi mọi người rồi trực tiếp đi vào nhà kho.
Mãi cho đến lúc này, cô mới thấy Hứa Tiểu Ngọc núp ở cuối đám người, giả vờ như không tồn tại.
"Sao cô lại ở đây? Ai bảo cô tới?" Hoa Chiêu hỏi.
Mọi người nhìn theo tầm mắt của cô, cũng mới để ý thấy cô ta.
"Ai nha má ơi! Làm tôi sợ nhảy dựng!" Chị Lưu đứng trước Hoa Tiểu Ngọc hét to một tiếng: "Cô sao có thể im lặng đi theo phía sau vậy!"
"Đúng vậy a đúng vậy a, thím cũng không gọi cô ta đến ah." Thím Mã nhanh chóng nói ra.
Bà biết rõ nhà Hoa Chiêu cùng Hoa Sơn quan hệ rất không tốt, đặc biệt là Hoa Tiểu Ngọc. Đã vậy, thanh danh trước đây của Hoa Chiêu không dễ nghe đúng không? Về sau mọi người ngẫm lại, đều là từ miệng Hoa Tiểu Ngọc truyền tới đấy! Còn có chuyện cô ta lừa đi tam đại kiện sính lễ của Hoa Chiêu, mọi người lúc này đều liếc mắt nhìn Hoa Tiểu Ngọc.
Lúc gọi mấy nhà đến làm, tất nhiên là loại trừ cô ta ra rồi.
Hoa Tiểu Ngọc nhanh chóng giương mắt, liếc nhìn Diệp Thâm, lại nhanh chóng cúi đầu, ủy khuất nói: "Chị tiểu Hoa, em không có ý gì khác, em chỉ muốn theo chị học ủ giá, tự chính mình đem theo đậu xanh và chậu, không cần của chị cái gì…”
"Không cần thì sao cô không tự về nhà mà ủ giá đi? Tới đây làm gì?" Chị Lưu xem thường nhìn Hoa Tiểu Ngọc: "Chúng tôi tới đây đều là muốn dùng kỹ thuật quý Hoa Chiêu đấy! Cô ngược lại tốt rồi, còn cho là mình đem theo đậu xanh thì cái gì cũng không chiếm rồi hả? Không biết tốt xấu như vậy, đi nhanh lên!"
Mặt Hoa Tiểu Ngọc đỏ đến muốn nhỏ máu, nước mắt rơi xuống, muốn bao nhiều ủy khuất có bấy nhiều ủy khuất.
Hoa Chiêu liếc Diệp Thâm một cái, Diệp Thâm đã quay đầu tiếp tục chọn dưa muối.
Trước khi Hoa Chiêu đến thủ đô, cô đã ngâm không dưới 20 loại dưa chua, chỉ mới một số được gửi qua đường bưu điện cho Diệp Thâm trước đây, anh còn chưa được ăn nhiều loại khác đây này. Anh muốn nếm thử nó ngay bây giờ.
Hoa Chiêu thoả mãn cười cười.
Hoa Tiểu Ngọc không ngừng nhìn về phía Diệp Thâm, trông thấy anh vậy mà đưa lưng về phía cô ta đi ra xa, căn bản không nhìn thấy cô ta, lập tức không thể khóc nữa.
"Hoa Tiểu Ngọc." Hoa Chiêu mở miệng: "Cô ở sau lưng nói bậy bao nhiêu về tôi tôi không biết, nhưng trong lòng cô đang có những ý nghĩ xấu xa gì tôi biết rõ. Lúc trước tôi cũng đã nói, nhà của tôi, không cho phép cô bước thêm vào một bước, bằng không thì tôi gặp một lần sẽ đánh một lần."
Nói xong cô tiện tay quơ lấy một cái công cụ gì đó trên giá đỡ bên cạnh, khoa tay múa chân một hồi.
Hoa Tiểu Ngọc lại thấy rõ, đó là một cái liềm. Cô ta nào dám ở lại, liền quay người bỏ chạy rồi. Chạy ra khỏi sân, chạy tới đâù đường, liền ném cái chậu trong tay, trên mặt đầy căm hận, sao cô ta (Hoa Chiêu) lại có thể kiêu ngạo như vậy! Vài tháng trước, cô ta (Hoa Chiêu) chỉ là một con lợn béo! Xuống giường còn khó khắn! Bây giờ không chỉ gầy đi, xinh đẹp hơn, còn có một người chồng tốt, còn có hai người họ hàng ở thủ đô đã về đây, nghe nói sau này cô ta sẽ lên thủ đô sống.
Hoa Tiểu Ngọc cảm giác mình rơi vào trong một vạc dấm chua, toàn thân đều sủi nước chua.
Tại sao cô ta có thể biến thành như vậy? Cô ta bắt đầu thay đổi từ lúc nào. Từ khi, gặp anh trai kia… Từ khi lên giường cùng người ta…
Nhớ tới trong nhà gần đây đang vụng trộm thương lượng một chuyện, ánh mắt của cô ta (Hoa Tiểu Ngọc) càng trở nên u ám.
Lúc này Hoa Chiêu ở trong nhà đang cùng mấy thím bận rộn. Rửa chậu, lựa đậu xanh, cân đậu, ngâm đậu. Tất cả mọi người đều làm những bước tương tự nhau, thậm chí nước sử dụng cũng là nước đựng trong cùng một thùng và để trên một dãy kệ, bây giờ chỉ có thể đợi xem kết quả ra sao.
Hoa Chiêu vừa bận rộn làm việc vừa hỏi bọn họ trong tháng này có chuyện gì mới, chủ yếu là muốn biết nhà họ Hoa Sơn có đến bắt nạt ông nội hay không.
"Bắt nạt ông nội cháu ngược lại là không dám, nhưng là mẹ của cháu bị bọn hắn bắt nạt không ít, cô ấy không nói với cháu sao?" Thím Mã hỏi.
Hoa Chiêu lắc đầu, mẹ của cô cũng bị Lưu gia bắt nạt c.h.ế.t rồi, quay đầu còn bị Hoa Sơn gia bắt nạt?
“Vẫn là bởi vì chuyện cái nhà kia nha.” Thím Mã nói, “Hoa Tam Ngưu luôn làm phiền mẹ cháu, có thể là xới đất hoặc làm nước b.ắ.n tung tóe, có lần còn đẩy mẹ cháu xuống mương, nếu không phải cô ấy biết bơi có thể chịu không nổi."
Hoa Chiêu tay dừng một chút, như vậy ah…
"Còn có hắn vợ hắn Khương Cần, đánh công điểm cho mẹ cháu đều là 5 phân, nói mẹ cháu làm cái này không tốt làm cái kia không tốt, người nhà Hoa Sơn ở bên cạnh quấy rối, mẹ cháu sống cũng không tốt nha."
Thím Mã vốn không muốn nói những điều này, nhưng bà chính là nhịn không được, hiện tại không thừa dịp chồng Hoa Chiêu còn ở nhà, cho bọn hắn một chút giáo huấn, đợi chồng con bé đi rồi, cả nhà Hoa Sơn lại nhìn cái nhà này người già yếu dễ bắt nạt, càng quá mức làm sao bây giờ?
Hoa Chiêu tuy có sức mạnh, nhưng bụng càng lúc càng lớn rồi, không thể cùng người khác động thủ, sức chiến đấu gần như là không rồi.
Diệp Thâm nghe vậy mặt cũng tối sầm lại.
Hoa Chiêu không nói gì, tiếp tục hỏi xem nhà Hoa Sơn còn làm trò gì nữa không.
"Ngoại trừ ức h.i.ế.p mẹ cháu, ngược lại không có chuyện khác rồi." Thím Mã nói.
Chị dâu Lưu lại đột nhiên nói: "Đó là tin tức của thím mất linh thông, thím không có nghe nói chuyện tươi sốt nhà hắn sao?"
“Cái gì?” Một số phụ nữ hỏi.
Nhưng những biểu hiện của nửa kia rõ ràng đã biết trước điều gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận