Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 111
Triệu Lương Tài nghe nói hai người này muốn đến nhà Trương Quế Lan ở nhờ, cũng sửng sốt: "Cái này không thích hợp."
Người ta hiện tại một người phụ nữ độc thân, mang theo 4 đứa nhỏ, tuy nhìn ở trước mắt cùng người thanh niên trẻ tuổi này chênh lệch lấy niên kỷ, nhưng cũng không thể ở đến đầu giường đặt gần lò sưởi nhà người ta mà đi lên ah, tuy nhà Trương Quế Lan còn một chiếc giường đất nhàn rỗi.
Mà trong thôn thật sự không còn nhà ai có giường trống nữa cả, mỗi nhà ở hiện tại đều đã rất chật chội rồi.
"Vậy thì, có thể đến ở nhờ nhà Hoa Cường lão tiên sinh không?" Hạ Kiến Ninh nói ra: "Dù sao tôi lần này tới cũng là để thăm ông ấy đấy."
"Đây lại càng không thích hợp rồi." Trương Quế Lan nói: "Nhà ông ấy cũng không có giường trống nữa. Đội trưởng, phòng ở của đội bảo vệ không phải còn một cái giường lớn ấy ư, sắp xếp hai người bọn họ đến đó là được rồi."
Ở niên đại này toàn dân luôn cảnh giác chuẩn bị chiến tranh, từng đội sản xuất cơ hồ đều có một phòng ở riêng được xây dựng ở đầu thôn hoặc là cuối thôn, một ông già sẽ sống ở đó, cũng không phải là để bảo vệ, chính là nhìn xem nửa đêm có người trốn đến trong thôn hay không thôi.
Nếu có, vậy thì sẽ bị chặn lại rồi.
Nếu có người đi ngang qua và có giấy giới thiệu, có thể đưa họ vào cho ở nhờ một đêm, nếu họ không có lai lịch rõ ràng thì phải báo cáo ngay cho đội trưởng của đội sản xuất đó.
Triệu Lương Tài nhìn Hạ Kiến Ninh cùng Tiểu Triệu một thân trang phục, so với tất cả những đoàn quan chức lớn nhất mà ông ta đã từng được gặp còn sang trọng hơn, đây là người từ thủ đô tới thăm Hoa Cường đấy, để cho bọn họ ở phòng bảo vệ của một ông cụ lớn tuổi vẫn được chứ?
Ông nhìn về phía Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu cười hì hì gật gật đầu.
"Được rồi, vậy thì ở đó đi, tôi đưa hai người đi qua đó." Triệu Lương Tài quay người mang theo hai người đi về phía đầu thôn.
Hạ Kiến Ninh nhìn Hoa Chiêu: "Lát nữa tôi sẽ đến nhà chào hỏi Hoa lão tiên sinh, tôi còn mang theo lễ vật cho ông ấy." Anh ta vỗ vỗ chiếc va li: "Cả một vali này đều là lễ vật đấy.”
Tặng quà rồi, anh ta có thể cọ vài bữa cơm phải không?
Hoa Chiêu nhìn anh ta, xoay người rời đi không bình luận gì thêm. Cô là phụ nữ mà người đàn ông của mình lại không có ở nhà, tốt nhất nên cư xử bình thản một chút, quá gần quá xa đều sẽ khiến người ta lời ong tiếng ve.
Khi về đến nhà, cô nói với ông nội của mình về Hạ Kiến Ninh.
Người này nếu như không hiểu rõ, có thể dễ dàng coi anh ta là người tốt.
“Ông nội, hồi đó ông có nghe nói đến anh ta không?” Hoa Chiêu nói xong liền hỏi.
Hoa Cường lắc đầu: "Cha và anh trai của anh ta, ông đã từng nghe qua, thời điểm ông trở về đây, anh ta cũng chỉ mới 20 tuổi, chỉ nghe nói thân thể của anh ta không tốt, không nghĩ tới vậy mà lớn lên thành bộ dạng này."
Ông gặp chuyện không may sớm, đứng đầu sóng ngọn gió, thuộc nhóm làn sóng đầu tiên bị hạ bệ. Mà Hạ Kiến Ninh lúc bộc lộ tài năng, cũng là ở giai đoạn sau này.
Hoa Cường có chút thổn thức, ông cùng cha của Hạ Kiến Ninh trước đây đã từng quen biết, là một người rất lợi hại, không nghĩ tới người con trai út này của ông ta, càng "Lợi hại" hơn .
"Anh ta tới làm gì?" Hoa Cường hỏi.
"Thân thể của anh ta không tốt, cần nhân sâm giữ hơi, mà cháu trước đó bán được 2 cây, đều đến trong tay anh ta, đoán chừng là anh ta cảm thấy nhân sâm hoang dã vùn Đông Bắc chúng ta có hiệu tốt, lại đến đây muốn mua thêm rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Nói đến cái này cô cũng rất buồn đấy, trong nhà hiện tại không có nhân sâm trăm năm rồi, phần lớn đều là một hai chục năm cho ông nội ngâm nước uống.
Hoa Cường cũng nghĩ đến vấn đề này: "Vậy sợ là anh ta phải tay không mà về rồi, mấy cây nhân sâm hiện tại của chúng ta, đoán chừng chướng mắt anh ta." Còn một gốc cây 50 năm chính là cháu gái hiếu kính ông đấy, ông còn ý định giữ lại chính mình dùng, sống lâu thêm mấy năm nữa.
Cũng đã bán đi 2 cây ra ngoài rồi, hơn nữa về sau không chừng còn muốn bán thêm, Hoa Chiêu quyết định lại để cho lá gan lại lớn hơn một chút, cũng không thiệt thòi mà lấy của ông nội được, lại làm cho ông ấy không thoải mái.
"Ông nội, ngày mai chúng ta liền lên núi xem một chút đi, không chừng còn có thể đào được mấy cây nhân sâm hoang dã, đến lúc đó cây tốt chúng ta giữ lại, cây bình thường bán cho anh ta." Hoa Chiêu nói.
Hoa Cường cười ha hả nói: “Cháu cho rằng sâm hoang dã là cải thảo sao? Ra ruộng đào vài cây?” Nhưng ông cũng không hề ngăn cản, coi như đi vào trong núi tản bộ, chuyện nhỏ.
"Bất quá cháu cũng đừng đi, trên núi đường gập ghềnh đấy, ông sẽ tự chính mình đi." Hoa Cường nói.
Hoa Chiêu vậy mà gật đầu đồng ý, cô tính buổi tối hôm nay sẽ lên núi, đến đoạn đường mà khả năng sẽ đi qua, trồng mấy cây. Ngày mai cô cũng sẽ vụng trộm chỉ dẫn cho ông nội phát hiện ra chúng.
Với năng lực hiện tại, tự mình ngồi trên đầu giường lò vẫn có thể giao tiếp với mấy cây cối trên ngọn núi phía sau, tuy khoảng cách không xa lắm, nhưng bán kính 10 dặm xung quanh vẫn không có vấn đề gì.
Hai người vừa thương lượng xong, đã nhìn thấy ngoài cửa sân có hai người đang đứng.
Hạ Kiến Ninh đến ăn chực rồi.
Hoa Chiêu không tình nguyện bước xuống khỏi giường đất, bất quá trong một thoáng liền nghĩ đến số tiền mới đến tay mình lúc trước, trong tương lai, giá trị cũng tăng lên gấp mấy lần…Qua vài ngày, cô không chừng còn có thể lừa anh ta thêm mấy trăm vạn nữa.
Tưởng tượng như vậy, cô liền cảm thấy vui vẻ rồi.
"Tới rồi à." Hoa Chiêu khách khí một câu, ra mở cửa sân gọi bọn hắn vào.
Hạ Kiến Ninh lại mẫn cảm phát hiện ra, tâm trạng của cô so với lúc ở trên đường tốt hơn nhiều, thật sự là một cô gái nhỏ, sáng nắng chiều mưa đấy.
Vào phòng, Hạ Kiến Ninh thấy Hoa Cường, lập tức khom người hỏi thăm: "Bác trai, bác còn nhớ rõ cháu không? Năm đó bác đến trong nhà ăn cơm, sau khi ăn xong còn cùng cha của cháu chơi nửa ván cờ, nửa sau ván cờ, là cháu cùng chơi với bác."
Hoa Cường được anh ta nhắc nhở, suy tư một hồi, mới nhớ ra, bọn hắn lúc ấy đang chơi cờ vua, mà Hoa Cường am hiểu nhất cái này. Hạ Hồng Tổ đa mưu túc trí, thực sự không thắng được ông.
Sau đó Hạ Kiến Ninh thấy cha đã muốn thua, tự mình xin được ra trận, lại thắng được ông, ông có chút ấn tượng. Mấu chốt là, lúc ấy Hạ Kiến Ninh chỉ có 10 tuổi.
Ông lúc ấy còn cảm thán, nếu không phải Hạ Kiến Ninh thân thể không tốt, sau trận cờ sắc mặt đã trắng bệch, về sau nhất định sẽ là một tướng giỏi!
Nghĩ đến những lời Hoa Chiêu về những hành động anh ta đã làm mấy năm nay, Hoa Cường càng thổn thức rồi.
"Đi lên ngồi, đừng đứng đấy nữa." Hoa Cường chỉ về phía đối diện giường nói ra.
Thân thể này của anh ta nhìn còn không bằng khi còn bé rồi, nói được mấy câu sắc mặt liền trắng bệch.
Hạ Kiến Ninh là thực ra đã khá mệt mỏi, đoạn đường này tàu xe mệt nhọc, tuy là dùng phiếu giường nằm, nhưng anh ta cũng nghỉ ngơi không tốt, lại đi đường xa như vậy, nếu không có Lý Mộc chế ra mấy viên tiểu dược hoàn nâng cao, lúc nửa đường ở trên tàu anh ta chóng mặt ngất đi rồi.
Hoa Chiêu quay đầu lại nhìn, thực sự không phải giả bộ bệnh, mặt tái xanh, trán đã đổ mồ hôi, giống như là muốn đột tử đến nơi rồi.
Cũng không thể c.h.ế.t trên giường gạch nhà cô ah!
Hoa Chiêu lập tức cho rót cho anh ta một chén nước đường.
Hạ Kiến Ninh không thích uống nước đường, nhưng lúc này anh ta thật đúng là rất khát rồi, cũng không cố được nhiều như vậy, một ngụm đã uống sạch, sau đó cái cảm giác vô lực trước mắt như muốn biến thành màu đen dần dần biến mất, khí lực giống như cũng từng chút từng chút quay trở lại rồi.
Anh ta sững sờ, nhìn Hoa Chiêu cười đến ánh mắt loé lên: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Hoa Chiêu tự nhiên mà hỏi thăm: "Tôi thấy anh giống như tụt huyết áp, bình thường trong túi quần không để hai khối đường sao?"
"Tuột huyết áp? Khả năng đúng vậy." Hạ Kiến Ninh mấy năm gần đây đều để cho Lý Mộc xem bệnh, Lý Mộc xem bệnh chính là bắt mạch, cũng không rút máu, anh ta còn thực không biết mình có phải là tụt huyết áp hay không, chỉ biết mình bị hư nhước cơ thể. Hư đến mạng cũng sắp không còn nữa, ở đâu còn có thể chú ý tới việc nhỏ như tụt huyết áp. Bất quá anh ta biết rõ cái gì gọi là tụt huyết áp, bệnh trạng bây giờ của anh ta quả thật đúng là rất giống.
Bệnh lâu thành lương y, Hạ Kiến Ninh tuy không đảm đương nổi chức danh lương y, nhưng là so với người bình thường hiểu được mấy kiến thức y học còn nhiều hơn nhiều.
Xem ra sau này thực sự phải mang một ít đường trong người.
Hạ Kiến Ninh nghỉ ngơi một chút, lau cái trán đổ đầy mồ hôi, ra hiệu cho Tiểu Triệu đem va li mở ra.
Tiểu Triệu đem va li đặt ở chính giữa giường đất, thao tác mở khoá bằng mật mã một phen, mới đem va li mở ra.
Dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời lúc chiều buông, căn phòng trở nên vàng rực ngay lập tức.
Hoa Chiêu kinh ngạc, hoá ra đây là một va li đựng đầy vàng. Cô cũng nhìn ra, cái va li này bên ngoài là gỗ nhưng thực tế bên trong là sắt đấy, trọng lượng chắc chắn rất nặng.
Cô nhìn về phía Tiểu Triệu, đây là một cao thủ nha. Cái va li này cô nhìn ra phải vượt qua 100 cân, anh ta xách đi một đường, nhìn còn thấy rất là thoải mái.
Cũng đúng, Hạ Kiến Ninh là một người khôn khéo lại tiếc mạng như vậy, bên người sao có thể có mấy kẻ vô dụng.
Mà tài sản của Hạ gia, xem ra cũng không chỉ chôn ở dưới mặt đất khu nhà cũ.
"Cái này quá quý trọng rồi, anh cầm về đi." Hoa Cường nhìn thoáng qua, mặt không biểu tình nói.
Mà Hạ Kiến Ninh vẫn nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận