Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 167


"Người nhà em đến hơn 50 người…" Khâu Mai xấu hổ nói.
Hoa Chiêu cực kỳ ngoài ý muốn, cái này thật sự là "hơi xấu hổ" đấy.
Lúc này nhà chồng mời khách cùng nhà mẹ đẻ mời khách đều là tách ra đấy, nhà mẹ đẻ thậm chí không mời khách, tiễn con gái ra ngoài là được rồi, thân thích nhà mình có thể cùng một chỗ ăn bữa cơm, sẽ không là tiệc lớn để mời khách.
Nhà mẹ đẻ cũng sẽ không đến nhà chồng bên kia tham gia hôn lễ.
Đồ ăn cũng cực kỳ trân quý đấy, hơn nữa tất cả mọi người đều chung tập tục này, ai không tuân thủ chính là không hiểu chuyện.
Khâu gia ngược lại tốt, ngàn dặm xa xôi đến hơn 50 người!
Gia đình bình thường kết hôn, nhà chồng cũng chưa hẳn đã mời nhiều người như vậy.
Đương nhiên, hai nhà cũng không tính là gia đình bình thường.
Hoa Chiêu cười cười không nói gì.
Kỳ thật đối với điểm này Khâu Mai là thực sự xấu hổ, mắc cỡ c.h.ế.t người!
Nhưng mọi người đến rồi cô ta còn có thể đuổi đi sao? Chỉ có thể cắn răng mà nhận.
"Là như thế này, lúc mời khách cho hôn lễ, em muốn xử lý ở cái nhà này." Khâu Mai cẩn thận từng li từng tí nói ra, thấy Hoa Chiêu nhíu mày, cô ta lập tức nói: "Chị dâu cũng nhìn thấy, cái nhà kia nhỏ như vậy, căn bản bày không được mấy bàn, hiện tại lại lạnh như vậy, bày trong sân cũng không quá phù hợp. Bày ở nhà ông nội cũng không chắc ông ấy sẽ đồng ý…Bày ở nhà bác cả cũng không thích hợp, cho nên, em muốn xin chị dâu…"
Hoa Chiêu không lên tiếng.
Khâu Mai tiếp tục nói: "Chị yên tâm, chỉ là ở chỗ này mời khách ăn cơm, đợi khách đi rồi, chúng em sẽ không ở chỗ này, lập tức đi, quay trở lại nhà mình ở!"
Như vậy ah, thế thì không phải là không được.
Hiện tại Hoa Chiêu cũng đột nhiên nghĩ đến vẫn đề kết hôn mời khách này, cô trước kia không có cân nhắc, hiện tại nghĩ tới, cũng hiểu được bọn hắn kết hôn mời khách, ở nhà cô là thích hợp nhất.
Cái này liên quan đến vấn đề mặt mũi của Diệp gia, là Diệp gia cưới con dâu.
Mà nhà Diệp Thành khá nhỏ, nói thật có chút keo kiệt.
Nhà Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Mậu cũng không được, ngày đó mở tiệc chiêu đãi khách mời, loại người nào cũng có, mà hai cái sân nhỏ kia ra vào đều phải đăng ký, đến đứa nhỏ cũng phải đăng ký, vậy thì có chút phiền toái.
Hơn nữa nhà bọn hắn thật không lớn như nhà cô, cũng chứa không nổi.
Tuy cô còn không biết Diệp gia định mời bao nhiêu người, nhưng khẳng định cũng sẽ không quá ít, đến lúc đó cho dù bọn hắn không mời, cũng phải có người không mời mà tới.
Nhìn ở mặt mũi của Diệp gia cùng Diệp Hưng không quá đáng ghét, Hoa Chiêu đồng ý.
"Thật sự? Cám ơn chị dâu!" Khâu Mai trên mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng một chút cũng không giả bộ.
Hoa Chiêu cười cười.
Khâu Mai đem cô khen ngợi, ca tụng một hồi, khoa trương đến 10 phút đồng hồ mà không có bất kỳ sự lặp lại nào.
Hoa Chiêu lại không muốn cùng cô ta tiếp tục trò chuyện, trong phòng cô còn có việc chưa có làm xong đây này. Mùa xuân rồi, cô muốn bắt đầu vì người một nhà chuẩn bị quần áo mới rồi.
Nhìn ra cô có ý tiễn khách, Khâu Mai lại đỏ mặt cúi đầu xuống.
"Như thế nào? Còn có việc?" Hoa Chiêu hỏi.
"Là còn có một việc nhỏ…" Khâu Mai nhỏ giọng nói: "Ông bà nội cùng cha mẹ, chú thím của em đều rất sùng bái ông nội Diệp, còn có bác cả, bọn hắn muốn trước khi kết hôn cùng bọn họ ăn một bữa cơm, nhận thức người thân. Cũng muốn, cũng muốn làm ở đây…”
Hoa Chiêu trừng mắt, khá lắm, kết hôn một lần còn muốn cho bọn họ mời khách hai lần? Còn phải tự mình mời nhà mẹ đẻ một chầu? Khâu gia thật sự là rất phô trương đấy!
"Không phải!" Khâu Mai giải thích nói: "Chỉ có ông bà nội, cha mẹ cùng mấy ngưới chú thím của em, đều là anh em gần, tổng cộng chỉ mười mấy người. Muốn ở chỗ này mời khách, đều là tâm tư của em, em cảm thấy ở chỗ này, càng lộ ra Diệp gia coi trọng chúng em…"
Hoa Chiêu có chút không hiểu nổi lý do của cô ta, muốn có cảm giác được coi trọng, có lẽ đến nhà ông nội Diệp hoặc là nhà Diệp Mậu, đó mới gọi là được coi trọng.
Ở đây cũng không có chỗ nào cho người ta cảm thấy "coi trọng", ở đây chỉ là "Hào phóng". Nhưng dù là hào phóng cũng là một nhà chị dâu họ, cô cũng không phải là chị dâu ruột của Diệp Hưng, nhà cô hào phóng thì có thể cho cô ta cái mặt mũi gì?
Nhưng cô cùng người ở niên đại này thật sự rất khác nhau, ai biết bọn hắn nghĩ như thế nào?
Dù sao chỉ mười mấy người, đem ông nội cùng cha mẹ chồng kêu đến ăn bữa cơm.
Ngược lại cũng không sợ Khâu Mai lại đánh chủ ý lên căn nhà của cô.
Đừng nói cô ta, dù là Chu Lệ Hoa còn dám há miệng, Diệp lão gia tử cũng có thể tự mình đem miệng của bà ta khâu lại.
"Được a, ngày nào đến? Tôi chuẩn bị một chút." Hoa Chiêu nói ra.
Lần này Khâu Mai ngạc nhiên tới mức quá vui mừng so với lúc trước đáp ứng cho cô ta ở chỗ này cử hành hôn lễ còn nhiều hơn, nhìn Hoa Chiêu đầy sững sờ.
"Chính là ngày mai a, ông nội cùng bác cả bên kia liền làm phiền chị thông báo một tiếng rồi!" Khâu Mai vui vẻ nói.
Hoa Chiêu khẽ nhíu mày, Khâu Mai nói như vậy liền có chút không hiểu cấp bậc lễ nghĩa rồi, rõ ràng là bọn hắn chủ động muốn gặp mặt, lại không đi mời nhà người ta, lại để cho cô chuyển lời? Thành ý đâu này?
Diệp Chấn Quốc coi như xong, tốt xấu gì cũng là ông nội Diệp Hưng, nhưng cũng là một người lớn đức cao vọng trọng trong nhà, mà Diệp Mậu cũng chỉ là bác cả của Diệp Hưng, cũng không phải cha ruột, không có lí do gì để mời bọn hắn ăn cơm.
Cũng giống như ông nội cùng mẹ của Hoa Chiêu đến thủ đô rồi, trước kia sau khi Diệp Thượng cùng Diệp Thành đến thủ đô, có ai nói muốn mời ông nội cùng mẹ cô ăn cơm sao?
Ông nội cùng mẹ cô cũng không muốn mời bọn hắn ăn cơm, không thích hợp.
Lễ mừng năm mới, mọi người cùng nhau tụ lại gặp mặt chào hỏi nhau đã đủ thành ý rồi.
Bất quá cũng đúng, hiện tại Diệp gia quyền cao vọng trọng, người Khâu gia muốn nịnh bợ, ăn thêm một bữa cơm liên lạc cảm tình cũng có thể lý giải.
Nhưng đồ ăn lại là cô cung cấp!
Cả nhà này cũng đủ cực phẩm đấy.
Hoa Chiêu thấy Khâu Mai có vẻ không hiểu, lại bắt đầu khen ngợi cô, cũng không muốn nói gì với cô ta nữa.
"Tôi chỉ chuyền đạt một chút, ông nội cùng ba mẹ tôi có thể đến hay không, tôi cũng không biết."
Mặt Khâu Mai cứng lại, bất quá lại cười: "Mặc kệ tới hay không, đều cám ơn chị dâu hai."
Cô ta đã thăm dò tính tình của người Diệp gia rồi, ngoại trừ Chu Lệ Hoa, đều là người rất chính phái rất chú ý người ta, cô ta đã biểu đạt ý tứ này, bọn hắn sẽ cho cô ta mặt mũi.
Thật là ... sao có thể có mẹ chồng như Chu Lệ Hoa! Chỉ là một con chuột nhắt.
May mắn thay ...
Khâu Mai đỏ mặt đi ra.
Hoa Chiêu chẳng muốn nói chuyện người Khâu gia nữa, lại nhờ Diệp Thư đi ra ngoài gọi điện thoại thông báo cho mọi người.
Diệp Thư cũng thế, sau khi biết rõ chuyện này đã đem người Khâu gia nói một trận, người "Không hiểu chuyện" như vậy cô ấy đã rất lâu không có gặp qua, chuyện càng nghiêm trọng là về sau bọn họ phải cùng loại người này làm thông gia.
"Trách không được có thể cùng chị dâu cả trò chuyện đến vui vẻ, xem ra tình huống gia đình không khác nhau lắm." Diệp Thư lầm bầm nói. Đều không đáng tin cậy như vậy.
"Chúng ta cũng không có biện pháp nào, người ta chọn trúng." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thư thở dài đi ra ngoài gọi điện thoại.
Diệp Chấn Quốc hình như vẫn còn tức giận với Diệp Thành, hơn nữa ngày mai ông ấy thật sự có việc phải làm, nên sẽ không đến vì có một cuộc họp quan trọng.
Diệp Mậu cũng không có biện pháp, chỉ có thể đẩy một hội nghị không quá quan trọng, biểu thị ngày mai sẽ đến.
Hơn nữa hắn còn phái Diệp Danh đên nhà khách "Chủ động mời" người Khâu gia ngày mai đến nhà Hoa Chiêu ăn cơm.
Khâu Mai thấy không tệ, người Diệp gia đối với người nhà mình rất thân mật, lập tức sắp làm thông gia rồi, bọn hắn cho đối phương cái mặt mũi này.
Cha mẹ Khâu cũng được thấy Diệp Danh.
Phong độ tư thái của Diệp Danh hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của bọn hắn, so với bọn hắn dự đoán còn tốt hơn rất nhiều nữa..., cũng so với Diệp Hưng mạnh hơn rất nhiều..., khó trách con gái dám mạo hiểm.
Vì Diệp Danh như vậy, vì Khâu gia, bọn hắn cũng dám mạo hiểm.
Tiễn bước Diệp Danh, Khâu Mai mới đi thông báo cho Diệp Hưng, Diệp Mậu ngày mai muốn mời cả nhà bọn họ ăn cơm.
"Bác cả từ lúc nào đã khách khí như vậy rồi hả?" Diệp Hưng có chút thụ sủng nhược kinh rồi.
Diệp gia bọn họ kỳ thật không quá chú trọng những thủ tục này, hôn lễ của Diệp Thâm cũng tùy tiện kết được, sau khi trở về bọn họ cũng không tính toán lại bổ sung một cái.
"Ai biết được." Khâu Mai nói ra: "Dù sao anh gọi ba mẹ sáng sớm ngày mai liền đi qua là tốt rồi."
Kỳ thật cô ta mới không muốn Chu Lệ Hoa đi, cô ta sợ bà ta lại há mồm đến lúc đó lại tạo thành chuyện xấu! Nhưng bà ta không đi lại không thích hợp, thật lo lắng.
"Được, anh đã biết." Diệp Hưng không nghĩ nhiều, đã đáp ứng.
Khâu Mai lúc này mới vui vẻ mà thẳng bước đi.
Chỉ là Diệp Hưng nhìn bóng lưng của cô ấy, hắn sao lại cảm thấy cô ấy vui vẻ mà có chút quá phận?
Nhưng bác cả một mình mở tiệc chiêu đãi rồi, cũng là cho nhà bọn hắn mặt mũi, cô ấy tất nhiên sẽ cao hứng a.
Diệp Hưng toàn thân tràn đầy nhiệt tình, hắn về sau cũng muốn trở thành người như bác cả vậy! Để cho cô ấy mỗi ngày đều vui vẻ!
Diệp Danh đi ra ngoài dạo qua một vòng, kéo một xe nguyên liệu nấu ăn đến nhà Hoa Chiêu.
"Vẫn là anh cả đáng tin cậy." Hoa Chiêu khen. Cô cũng đang buồn chuyện nguyên liệu nấu ăn đấy, giờ này cũng không mua được cái gì, mà sáng sớm ngày mai đi mua sớm, cũng chưa chắc có thể mua được cái gì.
Cô vẫn là hộ khẩu nông thôn không có lương thực cùng thực phẩm được phân đây này!
Thời gian dài như vậy, đều dựa vào nhà chồng tiếp tế ~
Về sau mấy người Lưu Tiền đến rồi thì tình huống mới có chút thay đổi, bọn hắn sẽ đi chợ đen mua đồ, sau đó phân cho nhà cô một phần.
Từ khi bắt đầu bán thịt kho, cô cũng có thể tự do ăn thịt, trái lại cũng có thể phụ cấp nhà chồng rồi…Đương nhiên thỉnh thoảng cô còn có thể tự mình vụng trộm trồng ít rau củ nói là đi chợ đen mua đấy.
Kỳ thật bên mẹ chồng cơ bản không cần cô phụ cấp, người ta có cung cấp thực phẩm đặc biệt, còn phân cho cô.
Diệp Danh ngược lại ăn hôi không ít.
Anh cả có bản lĩnh, lại không có thời gian quan tâm đến chuyện ăn uống, cho nên cơ bản đều là tiệm ăn bán cái gì, anh ấy ăn cái đó.
Hơn nữa trước kia người Văn gia thích ăn thịt, nên chuyện ăn thịt lại tương đối khó khăn rồi.
Gần đây thì tốt rồi, Hoa Chiêu nhìn anh cả cũng mập thêm mấy cân rồi.
Diệp Danh đặt đồ ăn xuống rồi lại hỏi cô: "Là Khâu Mai chủ động tới tìm em sao?"
"Bằng không thì sao? Sao em phải chủ động mời người nhà cô ta ăn cơm?" Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Danh cười, cũng đúng.
"Cô ta còn nói cái gì nữa hả?" Trong điện thoại Diệp Thư chỉ nói chuyện mời khách ăn cơm, nhưng anh cảm thấy người Khâu gia không chỉ muốn ăn một bữa cơm.
"Cô ta còn nói muốn ở trong viện tử này cử hành hôn lễ, em đã đáp ứng rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thư ở một bên hét lên: "Sao em lại đồng ý?" Cô bây giờ mới biết còn có chuyện này.
"Bọn hắn thật sự là không có nơi để cử hành hôn lễ." Hoa Chiêu nói ra: "Hơn nữa cô ta nói, chỉ là cử hành hôn lễ, buổi tối không ở đây mà sẽ trở lại nhà mình."
"Ah, như vậy coi như cũng được." Diệp Thư nói ra. Cô chỉ sợ đến lúc đó người ta ở lại không muốn đi.
"Không còn chuyện gì khác hả?" Diệp Danh hỏi.
"Hết rồi." Hoa Chiêu nói ra: "Hoặc là, cô ta chỉ nói những điều này." Về phần những chuyển tốt khác, cô cũng không biết.
Diệp Danh gật gật đầu, nói một chuyện khác: "Đúng rồi, anh đã tìm được 5 người, anh cũng xem qua rồi, cơ bản đều đáng tin cậy, lúc nào để cho bọn hắn bắt đầu?"
"Vậy thì tốt quá, nói bọn hắn đi tìm Từ Mai, ngày mai bắt đầu đi!" Hoa Chiêu vui vẻ nói.
Từ Mai thời gian qua cũng tìm tới 5 người, thêm 5 người này, đội bán thịt đã mở rộng đến 10 người rồi, thu nhập cơ bản gia tăng thêm 10 lần, đương nhiên vui vẻ!
Bởi vì chuyện với người Khâu gia nên có chút một không vui hiện tại đã không còn.
Diệp Danh buồn cười: "Cô thật đúng là người tham tiền ah." Nói xong anh chỉ nghe thấy trong phòng tiếng hai Bảo Bảo đã tỉnh, lập tức không còn tâm tư nói những chuyện khác, nhanh chóng tới dỗ đứa nhỏ rồi.
...
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hưng cũng tới hỗ trợ.
Nhìn thấy Hoa Chiêu, hắn xấu hổ mà chào hỏi, sau đó liền hỏi có việc gì không.
"Cậu đã từng vào phòng bếp sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Hưng xấu hổ mà lắc đầu.
Hoa Chiêu cũng đoán được có thể như vậy, đừng nhìn Chu Lệ Hoa như vậy, nhưng cũng là người nuông chiều con cái đấy. Nhà Lưu Nguyệt Quế đàn ông thanh niên không vào phòng bếp, nhà bà ta đoán chừng cũng như vậy.
Vẫn là Miêu Lan Chi có phương châm giáo dục tốt, không nuông chiều không dỗ dành, trước nuôi thả, sau đó lại để cho quốc gia nuôi, nuôi thành dạng gì thì là dạng đó rồi…
Cho nên Diệp Danh cùng Diệp Thâm đều biết làm cơm, chỉ có điều tay nghề có hạn.
"Vậy cậu đi chẻ củi a." Hoa Chiêu sai sử nói.
Diệp Hưng vui vẻ mà đi, việc này hắn biết làm.
Nhìn xem cũng là một chàng trai tốt, Hoa Chiêu cùng Diệp Thư liếc nhau, đều lắc đầu, đáng tiếc không tìm được cô vợ tốt.
Lại qua một giờ, Diệp Thành không tới, Chu Lệ Hoa tự mình đến rồi.
Diệp Thành hôm nay cũng có chuyện không đi được, nghe nói Diệp Mậu hôm nay tới, hơn nữa là Diệp Mậu làm ông chủ, ông ta cũng không cần tới nữa, Chu Lệ Hoa đại diện là được rồi.
"Ai nha, thơm quá ah, hôm nay làm cái gì ăn ngon sao?" Chu Lệ Hoa đi thẳng đến phòng bếp…Ở bên trong cùng Hoa Chiêu nói.
Hoa Chiêu nhìn bà ta làm như không có việc gì, khuôn mặt tươi cười, nhất thời không biết lấy thái độ gì để đối đãi với bà ta.
Sao cô cứ cảm giác Chu Lệ Hoa chính là một kẻ lưu manh? Trước đó hai người có thể xé nhau chỉ vào mũi nhau mà mắng, đảo mắt một cái bà ta lại như không có việc gì, lần sau thấy người còn có thể cười hì hì.
Hoa Chiêu không thích nhất là loại người này, rất khó chơi.
Cô còn chưa nghĩ ra nói cái gì, Diệp Hưng liền từ bên cạnh xông lại, lôi kéo Chu Lệ Hoa đi qua một bên rồi.
"Mẹ, nếu mẹ không có việc gì thì giúp con chẻ củi a, đừng quấy rầy chị dâu hai nấu cơm."
Chu Lệ Hoa không muốn: "Mẹ là người chẻ củi sao?"
"Vậy mẹ vào nhà ngồi đi, uống trà, ăn hạt hướng dương, đừng ở đây." Diệp Hưng nói ra. Mẹ hắn vừa há miệng lòng hắn liền run rẩy.
Chu Lệ Hoa nghĩ đến bữa tiệc hôm nay, xác thực không thể chọc giận Hoa Chiêu, bằng không thì đồ ăn làm ra không thể ăn coi như xong, quýnh lên lại hủy bỏ bữa tiệc này, bà ta ở trước mặt người Khâu gia sẽ thật là mất mặt.
Hơn nữa, bà ta gần đây cũng không có việc gì để đắc tội với Hoa Chiêu rồi, chuyện phòng ở, trong thời gian ngắn cũng không thể nhắc lại rồi.
Bà ta quay người lại vào nhà rồi.
Miêu Lan Chi cùng Diệp Mậu đêm qua đã ở đây, hai người đang ở trong phòng dỗ hai đứa bé.
Chu Lệ Hoa liền đi qua gom vui trong chốc lát.
Diệp Danh lại mang đến mấy thứ rau quả tươi mới.
"Anh cả hôm nay không thể không đến sao?" Diệp Thư hỏi.
"Không thể để cho một mình cha theo chân bọn họ quần nhau ah, hơn nữa cha cũng sẽ không." Diệp Danh nói ra.
Tính cách Diệp Mậu cũng giống Diệp Thâm, trầm mặc, không thích nói chuyện, càng không thích xã giao, hôm nay ông ấy có thể ngồi ở chỗ kia, đã là cố gắng lớn nhất rồi, đừng hy vọng ông ấy cùng người Khâu gia vui vẻ hòa thuận cười đùa thành một đoàn.
Năng lực giao tiếp của Diệp Mậu thậm chí còn không bằng Diệp Chấn Quốc.
"Anh cả, vậy anh giống ai à?" Hoa Chiêu cười nói: "Em phát hiện, mấy người chú bác anh em Diệp gia, chỉ có anh cả tính cách tốt nhất."
Những người khác là xuất thân binh nghiệp, đều là một cái dạng. Dù là không lo binh nghiệp như Diệp Hưng Diệp Thần, cũng không phải người nói nhiều.
Diệp Danh nở nụ cười: "Ông nội nói anh giống bà nội, bà nội năm đó thế nhưng lại là người khéo léo đến lạ kỳ, một người phụ nữ tiếp nhận gia nghiệp to lớn như vậy…" Được rồi, đây không phải là chuyện vinh quang gì, cũng không cần nhắc lại.
"Như vậy ah." Hoa Chiêu gật đầu: "Trong nhà có ảnh chụp bà nội sao? Em muốn chiêm ngưỡng một chút."
"Đều ở chỗ ông nội rồi, em lần sau đến hỏi ông ấy là được." Diệp Danh nói ra.
Bà nội qua đời đã rất nhiều năm, ông nội cả đời mưa b.o.m bão đạn, cái gì mà chưa trải qua, đã có thể bình thản đối mặt với sự rời đi của bà nội, có người muốn nhìn ảnh chụp bà nội, ông ấy vui vẻ còn không kịp.
Mấy người trò chuyện, tay cũng không có nhàn rỗi.
Diệp Danh nấu cơm tuy chỉ trung bình, nhưng kỹ thuật dùng d.a.o cũng giống Diệp Thư, có thể làm trợ thủ.
Hoa Chiêu nhìn kỹ năng cầm d.a.o của anh cả là đoán được tay nghề cũng không tệ, rồi lại nhìn vẻ ngoài "yếu ớt" của anh cả, quả thực nhìn người không thể nhìn bề ngoài ...
Mà Diệp Thư hiện tại đã có thể làm bếp phó rồi, mấy món rau trộn bình thường đều là cô ấy làm.
11 giờ, Khâu Mai mang theo 10 người Khâu gia đến thăm rồi.
Diệp Danh sửa sang lại quần áo một chút, phủ lên khuôn mặt tươi cười nhiệt tình đi ra ngoài đãi khách.
Diệp Thư ở phía sau thầm nói: "Anh cả sống rất mệt mỏi a?" Không cười được cũng phải cười ngặt nghẽo.
"Cũng không nhất định." Hoa Chiêu nói ra: "Những việc này ở trong mắt anh cả xem ra đều là chuyện nhỏ, có lẽ giống như em nấu cơm vậy, đối với người khác mà nói rất khó, với em mà nói chỉ là một bữa ăn sáng."
Diệp Thư cười: "Em cũng thật nhiều lý do."
Hoa Chiêu nói ra: "Em lại thấy chị mới kì lạ, theo lý chị là diễn viên, biết diễn kịch nhất, anh cả chỉ là thỉnh thoảng phải xã giao thoáng một phát, nhưng với chị lại nghề nghiệp diễn kịch, chị cảm thấy mệt không?"
Diệp Thư sững sờ, sau đó cười: "Thật đúng là, lúc chị diễn kịch một chút cũng không mệt mỏi, chỉ cảm thấy thú vị."
Nói ra cái này, cô lại thở dài.
Cô cũng nghỉ ngơi hơn mấy tháng rồi, có chút nhàm chán rồi, muốn về làm việc.
Cô rất yêu nghề nghiệp của mình đấy.
Trước kia không quay về là vì tâm tình không tốt, không muốn xã giao với đồng nghiệp, cũng bởi vì chính mình "Hoa tàn ít bướm" chỉ có thể phối hợp diễn, trong chịu không được. Nhưng hiện tại mỗi ngày cô soi gương đều rất tự tin.
Chính mình lúc 20 tuổi cũng không xinh đẹp như hiện tại!
Cô cảm thấy đã đến lúc trở về.
"Vậy thì trở về." Hoa Chiêu ủng hộ cô ấy: "Trở lại làm việc, cũng dễ kiếm tiền mua phòng ốc…"
Diệp Thư lập tức im lặng: "Em còn băn khoăn chuyện mua phòng ốc, còn ngại phiền toái không đủ à?"
Trong miệng cô tuy là oán trách lấy, nhưng trong lòng cũng nghĩ như vậy, mỗi ngày rãnh rỗi như vậy, lại cầm tiền lương, thực sự chờ Hoa Chiêu cho cô tiền mua phòng ốc à? Cô cũng không thể làm vậy.
"Đúng rồi, chị dâu cả hôm nay lại không có tới." Diệp Thư nhỏ giọng nói.
Theo lý Diệp gia phòng lớn mời khách, cô ta là con dâu trưởng, phải đi ra đãi khách, đạo lý này Diệp Danh cũng không thể không hiểu ah, nhưng vẫn đến một mình rồi, hơn nữa cũng không nhắc tới Văn Tịnh.
"Xem ra quan hệ của hai người lại càng không tốt rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Chuyện này các cô thực sự không có biện pháp rồi, chuyện giữa vợ chồng người khác, mặc kệ bất cứ chuyện gì, người ngoài tốt nhất đừng nên nhúng tay, bằng không thì không những không được cảm ơn, mà còn bị trách tội.
"Có thể mang thức ăn lên rồi." Diệp Danh đi vào phòng bếp nói ra, nói xong lau một mồ hôi ở trên ót: "Người Khâu gia thật có thể nói."
Anh lần đầu cảm giác mình há miệng không đủ dùng.
Đồ ăn của Hoa Chiêu cũng đã làm xong, chuẩn bị hai bàn, nam một bàn nữ một bàn, mỗi bàn 16 món đồ ăn, dựa theo tiêu chuẩn lễ mừng năm mới để chuẩn bị đấy.
Dù ghét bỏ Chu Lệ Hoa, cô cũng phải cho Diệp Hưng mặt mũi, cũng là cho Diệp gia mặt mũi, hôm nay dù sao cũng là bố chồng cô "Mời khách".
Đồ ăn vừa lên bàn, đã nhận được sự tán dương hết sức của mọi người.
Mọi người đem Hoa Chiêu khen ngợi một trận, Hoa Chiêu cũng thấy được người Khâu gia biết ăn nói.
Không riêng đàn ông biết nói chuyện, phụ nữ cũng vậy.
Hôm nay nữ quyến Khâu gia đến không nhiều lắm, chỉ có mấy người, bà nội, mẹ và mấy người chị dâu của Khâu Mai, mấy người thím gì đó không có tới, người đến thật sự đều là anh em trong nhà.
Hai người chị dâu của Khâu Mai khoa trương khen người khác giống như đang hát đôi vậy, Hoa Chiêu da mặt dày như vậy mà nghe thấy cũng có chút xấu hổ rồi.
Khâu Mai ở loại hoàn cảnh này mà lớn lên, trách không được biết ăn nói.
Hoa Chiêu ăn vài miếng, liền lấy cớ trông đứa nhỏ mà rút lui.
Hai người chị dâu của Khâu gia liền quay đầu lấy lòng Miêu Lan Chi, Chu Lệ Hoa, còn có Diệp Thư. Ngược lại là công bằng, một người cũng không bỏ rơi.
Khách nam bên kia chính là rót rượu.
Diệp Mậu không muốn uống, cũng phải uống mấy chén, sắc mặt có chút ửng đỏ.
"Tôi không thể uống nữa, buổi chiều 3 giờ còn có việc, không thể vắng họp, vậy xin lỗi không tiếp được rồi." Diệp Mậu nói ra.
Người Khâu gia cũng phân rõ phải trái, nói xong công việc không thể chậm trễ, quay đầu bắt đầu rót Diệp Hưng cùng Diệp Danh.
Diệp Hưng chống đỡ không được, chưa ăn hết cơm hai mắt đã đăm đăm rồi.
Diệp Danh ngăn cản lại ngăn cản, cũng có một chút say rượu.
Anh cũng lần đầu tiên biết rõ, người Tây Kinh lại có thể uống như vậy, hoặc là nói, người Khâu gia uống rất trâu.
Nữ quyến bên này, Miêu Lan Chi cùng Chu Lệ Hoa đều bị tưới mấy chén, hạ bàn nghỉ ngơi rồi.
"Không được tôi nghỉ ngơi một chút." Miêu Lan Chi có cảm giác muốn ói.
Diệp Thư ngược lại cũng may, cô được nuôi lớn như mấy người anh đấy, có chút tửu lượng.
Hoa Chiêu tranh thủ thời gian pha cho Miêu Lan Chi một chút trà hoa quả nạp tinh chất, bà ấy uống một bát lớn mới cảm giác tốt hơn một chút.
"Nhà nào mà…" Miêu Lan Chi há miệng đã nhìn thấy Khâu Mai đi tới bên này, lập tức im lặng.
"Không được em cũng chóng mặt, tửu lượng em không tốt." Vừa mới dứt lời Khâu Mai liền ngã xuống trên ghế sô pha, một bộ dạng đã bất tỉnh nhân sự.
Hai người chị dâu của cô ta lập tức đuổi tới: "Ai nha thông gia, thật xấu hổ, cô em gái của chồng tôi từ nhỏ tửu lượng đã không tốt, cơ hồ là không uống rượu, một ly đã gục, vừa rồi nhất định là nhất thời vui vẻ mà đã quên, uống nhiều mấy chén, vậy mà đã say."
"Đều do cái rượu trái cây này của mọi người quá dễ uống rồi, còn không có vị rượu, chính là không nghĩ tới tác dụng chậm mà lớn như vậy!" Nữ quyến bên này uống rượu trái cây của Hoa Chiêu ủ.
Hoa Chiêu nhìn các cô, cho nên là lỗi của cô rồi hả?
Bất quá chính mình làm gì tự mình biết, dễ uống không có mùi rượu là sự thật, tác dụng chậm là lớn lại không có khả năng.
Cô không có việc gì liền tự mình làm loại rượu trái cây này chịu tội sao? Miêu Lan Chi khó chịu đó là do bà ấy thực sự không thể uống rượu.
Cho nên Khâu Mai hoặc là tửu lượng thực sự không tốt, hoặc là đang giả bộ đấy…
"Có gian phòng trống nào không, trước hết để cho con bé ngủ một giấc?" Chị dâu cả của Khâu Mainói: "Đứa nhỏ này một khi say liền bất tỉnh nhân sự, ngủ giống như heo, cái gì cũng không biết, gọi cũng không được, cũng không thể cứ để con bé ngủ ở đây được."
Hoa Chiêu đột nhiên thông minh đột xuất, làm sao vậy? Kết hôn ngày đó cũng muốn tới đây nằm ườn ra? Cũng muốn ở lại chỗ này không đi?
Nằm mơ.
Khâu Mai giống như là thực sự say, buông tay đạp chân mà co quắp ở đó, bộ dạng rất không đứng đắn.
Chu Lệ Hoa nhìn không được rồi, sai Diệp Thư: "Nhanh sắp xếp cho nó một gian phòng."
Tửu lượng của bà ta lại rất tốt, người hoàn toàn tỉnh táo.
Diệp Thư liếc nhìn Hoa Chiêu, mang Khâu Mai đến một căn phòng.
Bên kia, Diệp Hưng cũng rốt cuộc cũng chống đỡ không được, muốn chui vào gầm bàn rồi, bị hai người anh trai của Khâu Mai mang đi một gian sương phòng khác nghỉ ngơi.
Hai người này một lát sau mới trở về, sau khi trở về bắt đầu tấn công mạnh Diệp Danh, giống như phải đem anh cũng rót đến chui dưới đáy bàn vậy, cho dù bọn hắn thua cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận