Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 220


"Diêu Lâm, tôi nghe tên có chút quen tai?" Bạch Phượng vừa rót nước cho Diêu Lâm, vừa nói.
"Đây chính là người tôi đã nói, cả nhà tộc trưởng đã đi ra nước ngoài." Diêu Hoài ở bên cạnh nói ra.
Bạch Phượng sửng sốt một chút liền kịp phản ứng, lập tức càng kích động: "Ah ah! Là một nhà đi ra nước ngoài kia ah! Vậy bây giờ. . ."
Bà ta nhìn Diêu Lâm từ trên xuống dưới.
Trước đó cảm thấy ông ta ăn mặc khí phái, giày Tây đấy, nhưng hiện tại nhìn lại nha, chính là nên như vậy.
Trước kia bà ta cũng rất giàu có, nhận ra sự khác biệt giữa một bộ vest được thiết kế riêng và một bộ vest được may sẵn, một thân này của Diêu Lâm chính là bộ đồ bình thường trong cửa hàng bách hóa, một chút cũng không giống một Hoa kiều.
Lại nhìn Hoa Chiêu bên cạnh, người cũng rất xinh đẹp đấy, nhưng chất vải trên quần áo cũng giống như vậy, cũng là đồ của cửa hàng bách hoá.
Bà ta không biết, đây là Hoa Chiêu cùng Diêu Lâm cố ý mặc đấy.
Đi ra bên ngoài, cũng không phải tham gia nơi quan trọng gì, mặc đồ tốt như vậy làm gì? Chờ bị hỏi thăm? Còn bị cho rằng là dê béo?
"Các người trở về lúc nào vậy?" Diêu Hoài hỏi Diêu Lâm.
"Trở về đã hai tháng." Diêu Lâm nói ra.
"Hiện tại ở đâu? Sao giờ mới tới tìm chúng tôi!" Diêu Hoài oán giận nói.
Hình như phát giác ngữ khí của mình không đúng, ông ta nói tiếp: "Từ biệt vài chục năm, ông cũng không biết tôi nhớ các người bao nhiêu! Anh cả chị dâu có khỏe không? Mấy người cháu trai khác có khỏe không?"
Nụ cười của Diêu Lâm phai nhạt, không biết là vì thái độ của ông ta, hay còn vì vấn đề ông ta hỏi.
"Cha mẹ tôi đều qua đời, các anh em cũng đều mất, hiện tại chỉ còn một nhà chúng tôi, chỉ còn lại tôi cùng một đứa con trai, một đứa cháu trai, ah, còn có cháu gái ngoại nữa." Diêu Lâm ăn ngay nói thật nói.
Diêu Hoài cùng Bạch Phượng lập tức liếc nhau, ánh mắt có chút lập loè.
Diêu gia lớn như vậy đã thất bại?
"Ai, người có họa có phúc, đều là mệnh ah." Diêu Hoài lau, con mắt: "Những người khác trong gia tộc của chúng ta ở chỗ này sống cũng không tốt, giống tôi, nhiều năm như vậy gặp bao nhiêu chuyện không may! Chỉ đến nửa năm trước, mới từ nông thôn trở về, và sống trong căn phòng nhỏ như của bảo mẫu này.”
"Mấy đứa con trai con gái của tôi, hiện tại còn sống cũng chỉ có thằng cả Diêu Thụ, còn có đứa nhỏ nhất Diêu Ninh này, những đứa khác cũng đã mất."
"Ai." Diêu Lâm thở dài, an ủi ông ta vài câu.
Diêu Hoài rất nhanh liền hoàn hồn, hỏi ông: "Ông hai tháng này ở đâu?"
"Ở thủ đô." Diêu Lâm nói: "Cháu của tôi Diêu Khôn quen một cô gái ở thủ đô, muốn kết hôn, tôi ở bên kia cùng cha mẹ đối phương thương lượng chuyện hôn sự, hôm nay mới về thăm nhà một chút, vừa xuống máy bay đấy, còn chưa tìm được chỗ ở."
Còn ngồi được máy bay. . . . Hiện tại máy bay cũng không phải là người có tiền liền có thể ngồi đấy, còn phải có quan hệ.
Diêu Hoài cùng Bạch Phượng lại liếc nhau, khả năng cũng không lụi bại toàn bộ?
Bạch Phượng lập tức cười nói: "Ông xem nhà này khá nhỏ, tôi muốn để cho hai người ở cũng là hữu tâm vô lực, bất quá tôi biết nhà khách nào là tốt nhất, lát nữa tôi sẽ mang hai người qua đó?"
"Vậy thì phiền toái thím ba rồi." Diêu Lâm nói ra.
"Ai ai, không phiền toái! Người một nhà khách khí làm gì, các người cứ trò chuyện trước, tôi đi mua đồ ăn, hai chú cháu đã mấy chục năm không gặp, phải ăn một bữa cơm thật ngon."
Bà ta nói xong, cũng không có ý tứ xoay người rời đi, mà lấy ánh mắt nhìn Hoa Chiêu cùng Diêu Lâm.
Diêu Lâm nhất thời không kịp phản ứng.
Mặc dù Diêu gia lúc trước đối diện với cảnh lụi bại, ông cũng chưa từng quen biết với loại người này.
Cho dù là lúc suy tàn, trong nhà ông cũng có một người bảo mẫu hầu hạ cuộc sống hàng ngày. Diêu Khôn vẫn có thể kiếm được số tiền này đấy.
Hoa Chiêu lại hiểu rồi, bà ta đây là không muốn dùng tiền.
"Không cần làm phiền mọi người rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn, xung quanh có tiệm cơm gì ngon, ngài mang đến đó là được." Hoa Chiêu nói ra.
"Ai! Tốt tốt! Hiện tại vừa đúng là giờ cơm, các người ăn cơm chưa? Không bằng lúc này chúng ta đi thôi, đừng để khách quý bị đói." Bạch Phượng lúc này nói xong liền nhanh nhẹn đi mặc quần áo rồi.
Diêu Lâm cũng hiểu rồi, lập tức nhíu mày. Con dâu của Diêu gia bọn họ vậy mà có loại người này?
Bất quá nhìn xung quanh, ông cũng bình thường trở lại, những người này mấy năm này khẳng định sống cũng không dễ dàng, không còn là những người năm đó rồi.
Một đoàn người xuống lầu, đi đến tiệm cơm.
Bạch Phượng một đường khen ngợi mấy khách sạn lớn ở Thượng Hải tốt như thế nào, chỉ có loại này khách sạn lớn này mới phù hợp với thân phận Hoa kiều này của Diêu Lâm.
Hoa Chiêu nghe xong đã hiểu, khá lắm, đều cách đây bảy tám km đây này!
Xe taxi? Lúc này xe taxi còn quá ít, hơn nữa đều ngừng ở mấy nơi như sân bay, nhà ga, những nơi bình thường khác thì đợi cả ngày cũng không thấy một chiếc.
Xe buýt, cũng phải đợi cả buổi mới có thể trông thấy một cái, hơn nữa nghe ý tứ, còn phải đi 2 lần xe.
Hoa Chiêu trông thấy, mấy cái xe thỉnh thoảng đi ngang qua bên trong xe chen chúc giống như đồ hộp vậy.
Cho nên bọn hắn định vừa đi vừa đợi đến lúc có xe ngồi, đợi không được, liền tự đi qua.
Hoa Chiêu không ngại đi bảy tám dặm đường, nhưng cô đói bụng.
"Ồ, tiệm cơm nhà này nhìn cũng không tệ, nghe cũng thơm." Hoa Chiêu dừng bước ở đầu đường, nhìn một nhà hàng không nhỏ bên đường.
Có hai lầu, lầu một kê hơn chục cái bàn, lúc này đã không nhỏ rồi.
Lúc này lại là giờ cơm, hương vị bay ra cũng coi như không tệ, hơn nữa trong phòng cơ hồ đều đầy khách rồi.
Diêu Lâm ngẩng đầu nhìn lên: "Trương Ký? Là Trương Ký lúc trước sao?"
"Đúng vậy." Diêu Hoài gật đầu: "Con cháu của Trương gia trước kia đều làm đầu bếp ở căn tin đơn vị, năm trước đều không làm nữa, đi ra mở Trương Ký một lần nữa."
"Vậy thì tốt quá! Chúng ta ăn ở chỗ này đi! Tôi có đôi khi nằm mơ, cũng đều mơ thấy được ăn những món ăn họ nấu."
Diêu Lâm nói xong đi vào, Hoa Chiêu đi theo phía sau ông.
Bạch Phượng đứng nguyên tại chỗ bĩu môi, Trương Ký sao có thể so với mấy nhà ở trong các khác sạn lớn ở Thượng Hải được? Sợ không phải do bà ta khen ngợi quá lợi hại, đối phương sợ phải tốn tiền nha?
Bạch Phượng túm túm tay áo Diêu Hoài, nhỏ giọng nói: "Lát nữa ông hãy hỏi một chút!"
"Tôi hiểu." Diêu Hoài nói xong đuổi theo Diêu Lâm.
Bữa cơm này Hoa Chiêu ăn coi như vui vẻ, Trương Ký này thật sự có tài, đồ ăn làm được rất đặc biệt, cô cũng phải học tập.
Diêu Lâm cũng ôn lại những hương vị khi còn bé, đủ hài lòng.
Diêu Hoài lúc này mới mở miệng: "Ông lần này trở về có tính toán gì không? Còn trở lại bên kia sao?"
Diêu Lâm gật đầu: "Con tôi đi đứng không tiện, hắn đã quen ở chỗ đó sinh hoạt, tôi còn phải trở về."
Thực tế là bên kia có sản nghiệp không bỏ xuống được, chờ thêm vài năm nhà máy thực phẩm Diêu gia ổn định, bọn hắn đem những bộ phận quan trọng của công ty chuyển trở về cũng không phải là không thể được.
Bất quá những chuyện này ông cũng không giả thích với Diêu Hoài.
Chú ba này, thật ra chỉ là một người họ hàng xa, không phải ruột thịt của ông đấy, ai người vì cùng tuổi lại cùng nhau lớn lên nên mới có chút quen thuộc.
Xét về mối quan hệ huyết thống, cả hai gần như đi hết năm đời đấy.
"Về phần ý định, tôi định đem khu nhà cũ chuộc lại." Diêu Lâm nói ra.
Kỳ thật ông muốn chuộc cả con đường, nhưng lời này không thể ra.
Hai mắt Diêu Hoài cùng Bạch Phượng đều đã sáng.
Diêu Ninh lại đột nhiên ném đôi đũa hét lên: "Không được! Cái khu nhà cũ kia là nhà của tôi đấy!"
Vẻ mặt Diêu Ninh hùng hồn như là lẽ đương nhiên.
Hoa Chiêu mở miệng: "Đó là toàn nhà của phòng chính Diêu gia, dựa theo năm đó ước định, chỉ cần người chúng tôi còn, chỉ cần chúng tôi trở về, căn nhà kia là của chúng tôi, lúc nào đã thành của nhà các người vậy?"
Đây là điều mà Diêu Lâm nói với cô đấy.
Năm đó thế đạo rối loạn, Diêu gia quyết định rời đi, những người trong tộc nguyện ý đi đều có thể đi cùng bọn họ, nếu không muốn đi đấy, bọn họ sẽ đem sản nghiệp lưu lại, phân cho bọn hắn.
Thập niên 30 đã có thể mở công ty, còn có thể kinh doanh, hơn nữa Diêu gia kinh doanh đang rất thuận lợi, tài sản khổng lồ.
Cho nên hầu hết mọi người đều ở lại, phân chia sản nghiệp của Diêu gia.
Đồng thời cũng cùng phòng lớn của Diêu gia ước định, những thứ khác có thể cho bọn hắn, chỉ là nhà tổ cùng con đường này thì không được.
Lúc phòng lớn Diêu gia không ở đây, có thể cho bọn hắn kinh doanh cho bọn hắn ở, nhưng một khi phòng lớn trở về rồi, những sản nghiệp khác thì không cần nhưng phải trả lại ngôi nhà của tổ tiên và con phố này cho họ.
"Cái gì mà phòng lớn Diêu gia? Cái gì mà ước định?" Diêu Ninh vẻ mặt không hiểu: "Tôi từ nhỏ đã sinh ra ở đó, lớn lên ở chỗ đó, chỗ đó cũng chỉ có người một nhà chúng tôi ở, không phải nhà của tôi thì là nhà ai?"
Diêu Lâm không cùng cô ta chấp nhặt, chỉ nhìn Diêu Hoài, không có nghĩ đến = chú ba của một chi nhánh phụ lại có năng lực này.
Khi họ rời khỏi nhà tổ tiên đã được trao cho một người bà con ruột thịt khác, không ngờ cuối cùng nó lại là của Diêu Hoài?
"Ước định năm đó tất cả người trong tộc đều biết rõ, chú ba cũng nhớ rõ chứ?" Diêu Lâm hỏi Diêu Hoài.
Diêu Hoài gật đầu: "Đứa nhỏ không hiểu chuyện, không biết chuyện năm đó, ông đừng để ý tới nó. Ước định năm đó tôi đương nhiên nhớ rõ, hơn nữa cũng nguyện ý tuân thủ, bất quá, căn nhà kia cùng con đường này, hiện tại cũng là của nhà nước đấy, tôi nói không tính."
Diêu Lâm gật đầu: "Chú ba đồng ý là tốt rồi, về phần những chuyện khác, tôi sẽ đi tìm bên trên nói chuyện."
Con mắt của Diêu Hoài lúc này mới thật sự sáng, nghe giọng điệu này của Diêu Lâm, rất nắm chắc ah.
"Nếu ông có thể trở về, vậy thật sự là quá tốt!" Diêu Hoài vui vẻ nói.
Bạch Phượng đã đợi không kịp, xen vào nói: "Cháu trai đã lợi hại như vậy, có thể đem sản nghiệp của chúng ta cũng lấy trở về hay không?"
Diêu Lâm không nói chuyện, Hoa Chiêu đột nhiên tò mò hỏi: "Sản nghiệp của các người? Là những cái gì?"
"Một nhà máy quần áo, 3 nhà máy thực phẩm, một phòng khiêu vũ, một khách sạn, một tòa soạn báo, nửa cái bến tàu! Còn có hơn 30 bất động sản lớn nhỏ toàn thành phố!" Bạch Phượng một hơi nói ra.
"Đương nhiên những sản nghiệp này đã sớm đóng cửa rồi, nhưng địa điểm vẫn còn, phòng ở vẫn còn, các người phải giúp chúng tôi đem phòng ở lấy trở về là được!" Bạch Phượng cười nói.
Hoa Chiêu rất muốn trợn trắng mắt, mặt mũi bà ta cũng ghê gớm thật.
Nhiều sản nghiệp như vậy, còn muốn lấy về không cho bà ta? Bà ta cho rằng mình là ai?
Bất quá nghe bà ta nói như vậy, sản nghiệp Diêu gia xác thực rất nhiều, lại làm về rất nhiều lĩnh vực.
"Không được, chúng tôi không có năng lực này." Hoa Chiêu trực tiếp cự tuyệt.
Mặt Bạch Phượng cứng đờ, trừng mắt liếc cô, quay đầu lại cười hì hì nói với Diêu Lâm: "Cháu trai, tất cả mọi người đều là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau một chút cũng không quá đáng a? Cháu nếu có năng lực. . ."
"Tôi không có." Diêu Lâm nói ra: "Tôi mới đến chưa quen cuộc sống nơi đây đấy, có năng lực gì được? Khu nhà cũ tôi cũng là muốn dùng tiền mua về, không phải lấy không."
Bạch Phượng lập tức nói tiếp: "Vậy các người hãy cho chúng tôi ít tiền, tự chúng tôi đem những sản nghiệp kia mua về."
Lúc này Hoa Chiêu thật sự nhịn không được, trừng bà ta một cái trợn trắng mắt.
"Cô gái nhỏ đừng xem thường người khác! Chúng tôi trả nổi đấy!" Bạch Phượng trả cho cô một cái trừng lớn hơn: "Ông chú của cô rất lợi hại đấy! Năm đó Diêu gia nhiều sản nghiệp như vậy đều ở trong tay một mình ông ấy, kinh doanh rất tốt, nếu không phải về sau chính sách thay đổi, chúng ta bây giờ đã là người giàu nhất Thượng Hải!"
Bạch Phượng lại cười nói với Diêu Lâm cười: "Chỉ cần những sản nghiệp kia trở lại trong tay chúng tôi, bao nhiêu tiền chúng tôi đều trả nổi!"
"Tôi không tin." Hoa Chiêu trực tiếp không nể tình nói.
Chỉ với cái lối diễn xuất này của bọn họ, còn muốn kiếm nhiều tiền?
Ân, thừa dịp hiện tại là thời kỳ vàng, bọn hắn đi ra hãm hại lừa gạt người khác ngược lại còn có thể phát tài đấy.
Vậy cô càng không thể cho mượn.
"Quỷ hẹp hòi." Diêu Ninh Xùy~~ cười một tiếng: "Không, có lẽ không phải keo kiệt, là căn bản không có tiền a?"
Không biết vì cái gì, dù sao lần đầu tiên trông thấy Hoa Chiêu, cô ta đã không thích rồi!
"Tôi dù không có tiền." Hoa Chiêu cười nói: "Nhưng so với cô, khẳng định vẫn còn nhiều hơn."
"Cô!" Diêu Ninh đứng lên, muốn đánh trên người Hoa Chiêu.
"Ngồi xuống!" Bạch Phượng giữ cô ta lại.
Đứa nhỏ này, thật sự thiếu kiên nhẫn!
Hiện tại còn không phải lúc đem người ta làm mất lòng, chỉ cần có thể lấy lại sản nghiệp trong nhà, cho dù là từng chút một, bọn hắn cũng có thể xoay người rồi!
Đó là một cơ hội, tuyệt đối không thể buông tha.
"Không cần chuộc lại toàn bộ cũng được, các người cho chúng tôi một chút tiền, chuộc một cái nhà máy cũng được." Bạch Phượng nhìn Diêu Lâm cầu xin.
Lần này giọng điệu cũng rất hèn mọn rồi.
Diêu Lâm không nhìn bà ta, mà nhìn về phía Diêu Hoài: "Những sản nghiệp kia của Diêu gia, về sau đều đến trong tay một mình ông?"
Giọng ông có chút kỳ quái, cũng có chút lạnh.
Năm đó người trong tộc ở lại rất nhiều, họ hàng gần cũng nhiều, người tài ba cũng nhiều.
Theo ông biết, trong lúc này không có một sản nghiệp nào phân cho Diêu Hoài, nhà ông ta hình như chỉ được phân đến một cái tòa nhà ở khá xa.
Về sau đã xảy ra chuyện gì? Lại để cho một người có tư chất thường thường như Diêu Hoài độc chiếm toàn bộ sản nghiệp Diêu gia?
Diêu Hoài giả bộ như uống trà, không nhìn ông.
"Diêu gia hiện tại còn thừa bao nhiêu người? Tôi muốn gặp bọn hắn." Diêu Lâm nói ra.
Tay Diêu Hoài dừng lại một chầu, lúc này mới nhìn ông nói ra, đau lòng nói: "Đi qua vài chục năm, chiến hỏa bay tán loạn, người trong tộc Diêu gia đã sớm tản ra, hiện tại ở lại đây chưa đến 10 người, hơn nữa đều là nhánh phụ, cũng đã sớm ra đi."
Diêu Lâm không lên tiếng, tâm tình ông trầm xuống, năm đó Diêu gia to như vậy, hơn một ngàn người, kết quả hiện tại chỉ còn lại không đến 10 người rồi hả?
Ông cũng không có tâm tình hỏi thăm những thứ khác rồi, trầm mặc mà đứng dậy đi ra ngoài, đến trên đường, đi bộ qua lại.
Mỗi một đầu ngõ, ông đều đi vào xem, đứng ở cửa ra vào quen thuộc năm đó.
Kết quả những người ra ra vào vào, xác thực không có một gương mặt quen nào.
Mà ông cũng nhìn mấy người trong tộc còn lại, đều là người trẻ tuổi, lớn nhất đã 40 tuổi, căn bản không biết ông.
Những người trẻ tuổi kia, thậm chí còn không biết Diêu gia còn có một nhà bọn họ.
Cũng đúng, trước đây các mối quan hệ ở nước ngoài đều phải giấu kín đến chết, ai biết chuyện cũng không dám nói cho người đời sau biết.
Sắc trời tối, Diêu Lâm cự tuyệt Bạch Phượng có ý tốt dẫn đường đưa bọn hắn đến khách sạn, tự mình mang theo Hoa Chiêu rời đi.
Diêu Hoài cùng Bạch Phượng cũng không kiên trì, trở về nhà mình.
Trước khi vào cửa, Bạch Phượng từ trong túi quần móc ra 5 mao tiền nhét vào trong tay Diêu Ninh: "Con đi xem phim đi, xem hết rồi trở về!"
Diêu Ninh nắm tiền, nhìn cha mẹ, đỏ mặt mà đi nha.
Trước kia cô ta thường xuyên bị đuổi đi như vậy, lúc đó còn không hiểu chuyện, thẳng đến có một lần trở về sơm, bắt gặp cha mẹ đang cái gì kia. . . .
"Hôm nay tôi không có tâm tình." Diêu Hoài cũng hiểu lầm, trầm mặt ngồi ở trên ghế sô pha.
"Các người đang nghĩ cái gì vậy! Giống như hôm nay tôi có tâm tình vậy!" Bạch Phượng đập ông ta một cái: "Tôi muốn thương lượng với ông một chút chuyện của Diêu Lâm, không nói con nhóc kia đi chỗ khác, nó về sau lúc bộc phát tính tình mà nói lỡ miệng làm sao bây giờ?"
Như vậy, sắc mặt Diêu Hoài cũng khá hơn nhiều.
"Bà có chủ ý gì?" Ông ta hỏi.
Lúc ông ta lấy Bạch Phượng, cũng chính là lúc sự nghiệp của ông ta phát triển nhất, phụ nữ muốn gả cho ông ta có thể từ Thành Đông xếp hàng đến Thành Tây.
Ông ta lại chỉ chọn Bạch Phượng, người không có xuất thân từ gia đình bề thế, ngoài việc nhìn thấy bà ta ưa nhìn, còn thấy bà ta thông minh và có đầu óc, có thể giúp ông ta nhiều việc.
"Cái giấy tờ đất của khu nhà cũ kia vẫn còn trong tay chúng ta, sợ cái gì!" Bạch Phượng đắc ý nói: "Bọn hắn dù là muốn mua, cuối cùng cũng phải từ trong tay chúng ta mua! Đến lúc đó chúng ta muốn một cái giá trên trời, chẳng phải là có tiền rồi hả?"
Phòng lớn Diêu gia rời đi vào những năm 30, về sau hơn mười năm, Diêu Hoài thông qua đủ loại thủ đoạn nắm giữ hầu hết tài sản bản địa của Diêu gia.
Chỉ có điều về sau lại không còn.
Vì bảo vệ tính mạng, ông ta đem tất cả tài sản đều sang tay rồi, chỉ để lại tòa nhà cũ này vì không nỡ, vẫn còn đứng tên ông ta.
Trong tay ông ta cũng có chứng nhận bất động sản, chỉ có điều vô dụng mà thôi.
Hiện tại căn nhà đã bị ngăn ra thành hơn 10 phòng, phân cho hơn mười gia đình, ông ta cầm giấy chứng nhận cũng không phải là chủ nhân.
Đáng giận nhất chính là, tiền thuê nhà một phần cũng không có!
Cho thuê, là quốc gia đem bất động sản thừa của người đó cho thuê, nhà vẫn là của người đó, tiền thuê cũng là của người đó.
Tuy tiền thuê không nhiều lắm, bình thường chỉ có ba năm đồng một tháng, nhưng hơn mười căn phòng cộng lại cũng không ít đấy.
Bất quá Diêu Hoài bởi vì nguyên nhân đặc biệt, một phần cũng chưa từng lấy được.
"Hiện tại bán đi, tiền đã có thể đến trong tay chúng ta rồi hả?" Diêu Hoài có chút không chắc nói.
"Thời thế đã không giống với lúc trước!" Bạch Phượng phi thường có lòng tin: "Nhà ở có thể mua bán rồi, nào có mua nhà không trả tiền sao? Tôi đi tố cáo bọn hắn!"
"Đây thật sự là cơ hội tốt!" Bạch Phượng càng nói càng vui vẻ: "Căn nhà này ở trong tay chúng ta cũng chỉ là vật bài trí, không bằng ra giá cao bán cho Diêu Lâm, lại để cho ông ta đối phó những kẻ vô lại kia!"
“Nhìn xem bên trên nói cái gì.” Diêu Hoài gật đầu: "Bà nói rất đúng, thời thế đã thay đổi, một phần không ra còn muốn lấy không đi, là tuyệt đối không được đấy!"
...
Hoa Chiêu cùng Diêu Lâm đang nói chuyện về căn nhà.
Hai người đang đi trên một con đường vừa quen vừa lạ, Diêu Lâm nói với cô lúc trước Diêu gia có những sản nghiệp nào, phân bố ở nơi nào.
Nghe được cảm xúc của Hoa Chiêu liền bùng nỏ, nhớ năm đó, nhà họ Diêu nhất định là loại gia đình giàu có chỉ có thể xuất hiện trong phim.
"Ông muốn đem những sản nghiệp đó đều lấy trở về sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Đương nhiên không phải lấy không, là mua.
Vào những năm 1980, giá nhà đất trên thị trường chứng khoán Thượng Hải vẫn rất “cải trắng” đấy.
Diêu Lâm lắc đầu: "Không cần phải. Ông chỉ muốn khu nhà cũ của Diêu gia, còn có con phố kia, nếu như giá tiền phù hợp ngược lại cũng có thể mua về cho cháu cùng Diêu Khôn, nếu như không thích hợp, coi như xong."
Ông là người làm ăn, mấy chuyện làm thâm hụt tiền mua bán ông không làm.
Hoa Chiêu liền yên tâm.
Nếu Diêu Lâm thật sự nói muốn mua, cô cũng phải khuyên nhủ.
Khá lắm, sản nghiệp của Diêu gia còn có nửa cái bến tàu đây này! Cái này phải cần bao nhiêu tiền mới có thể mua về? Mấu chốt là, thượng diện chưa chắc sẽ bán.
"Đúng rồi, Diêu Hoài này, là người như thế nào vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
Diêu Lâm nhớ lại một chút rồi nói ra: "Lúc trẻ, ông ta chỉ là con cái của một gia đình bình thường, thậm chí có chút quần là áo lượt, có chút. . . vô dụng, nếu không phải bối phận cao, ít có ai nhìn đến ông ta."
"Hiện tại. . . . Sản nghiệp Diêu gia cuối cùng sao có thể đều rơi xuống trong tay ông ta? Ông phải hỏi thăm một chút." Diêu Lâm nói xong lại ngẩn người, tìm ai mà hỏi đây này?
Mấy người trẻ tuổi trong tộc ông vừa rồi đã gặp, chẳng những không biết ông, mà ngay cả mấy người Diêu Hoài cũng chưa quen thuộc.
Những người quen thuộc kia đều đã mất.
"Cháu thử xem." Hoa Chiêu nói ra.
Lại đến lúc vận dụng nhân mạch của Diệp gia. . . . Bất quá lần này cô định hai bút cùng vẽ, chính mình cũng nghĩ biện pháp hỏi thăm một chút.
Nhờ người, hoặc là xuất tiền.
Diêu Hoài năm đó đã phất lên như vậy, luôn luôn có một số người già biết ông ta đấy.
Hai người vừa đi vừa nói, đã đến khu vực phồn hoa nhất Thượng Hải.
Con phố nhỏ của Diêu gia kia, vị trí coi như không tệ.
Họ tìm một khách sạn lớn nhất vào ở, chuyện đầu tiên Hoa Chiêu làm là gọi điện thoại cho Diệp Danh.
"Một số bất động sản của Diêu gia kia anh đã điều tra rồi, hiện tại thuộc quyền sở hữu có chút phức tạp, một nửa ở trong tay các đơn vị kinh doanh, một nửa bị làm thành phòng phúc lợi phân ra ở rất nhiều người, muốn mời đi cũng không dễ dàng."
Diệp Danh nói ra: "Tuy nhiên, có một số đơn vị có thể được chuyển đi và chuyển giao, nhưng trả lại là không thể nào đấy, những căn nhà này hồi đó đã thuộc sở hữu hợp pháp rồi, và tiền được đưa cho một người tên Diêu Hoài."
"Vậy khu nhà tổ của Diêu gia thì sao?" Hoa Chiêu hỏi: “Hiện tại nó thuộc về đơn vị hay cá nhân nào?
"Bất động sản thuộc về Diêu Hoài, chỉ có điều bị cho thuê ra ngoài." Diệp Danh nói.
Vậy thì có chút vượt quá dự kiến của Hoa Chiêu rồi, trước đó trên bàn cơm, Diêu Hoài cũng đã nói, căn nhà kia là của nhà nước đấy, ông ta nói không tính.
"Loại nhà ở này, em có thể mua sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Mua nhà từ một cá nhân, cô cũng đã mua qua không ít. Nhưng mua nhà đã được cho thuê thành nhà phúc lợi, cô vừa nghĩ đến đã thấy đau đầu.
Nhà ở trên thị trường Thượng Hải đã rất thiếu từ nhiều thập kỷ trước, muốn đem nhiều người như vậy mời ra sẽ không dễ dàng.
"Muốn mua cũng có thể, nhưng anh cần phải thời gian cân đối." Diệp Danh nói ra.
Anh phải phối hợp với nhiều đơn vị khác nhau để sắp xếp cho những người này.
"Được rồi." Hoa Chiêu lập tức nói: "Đã nói phải dựa vào chính mình đấy. Nhà ở Diêu gia cho dù không phải chuyện của em, cũng không phải chuyện của Diệp gia, anh cả cũng đừng lo lắng về chuyện đó nữa."
Diệp Danh hiếu kỳ rồi, cười hỏi: "Loại chuyện này, dựa vào chính em, em định làm như thế nào?"
"Em định thành lập một công ty bất động sản, xây nhà, bán phòng." Hoa Chiêu nói.
Đau đầu thì đau đầu, nhưng biện pháp giải quyết cô vẫn phải có, mà lại chỉ có một cách này.
Diệp Danh bên kia không lên tiếng rồi.
Hoa Chiêu ngược lại bật cười: "Có cái gì không được sao? Bằng Thành bên kia đã thành lập công ty bất động sản đầu tiên, đưa vào hoạt động cũng không tệ, tương lai cũng có thể đoán được rồi. Công ty bất động sản thứ hai và thứ ba được thành lập ở các thành phố khác. Là chuyện sớm muộn thôi."
"Em muốn ăn con cua này." Hoa Chiêu nói ra.
Kỳ thật cô thèm con cua này đã lâu rồi! Từ sau khi trọng sinh đã thèm. . . .
Nếu bàn về kiếm tiền, ngành bất động sản tuyệt đối đứng đầu trong danh sách, hơn nữa đối với Hoa Chiêu mà nói rất dễ thao tác. . .
Bất động sản chính là mua đất, lợp nhà, bán nhà cửa.
Mua đất, bán nhà không cần có kỹ thuật gì cao, cô biết.
Xây nhà cô không biết, nhưng có rất nhiều chuyên gia trong ngành biết.
Các ngành sản xuất khác thì không được, cô đoán chừng rằng mình không thể phát triển được, chẳng hạn như Internet, chẳng hạn như công nghệ cao.
Cô có thể sử dụng máy tính, cô có thể lái ô tô, nhưng cô không thể tạo ra chúng.
Cô chỉ có thể đầu tư vào những ngành đó, còn chính mình muốn quậy tung là chuyện không có khả năng.
Vì vậy, hãy bắt đầu với những gì mình biết trước.
"Đương nhiên việc này vẫn phải phiền toái anh cả, cùng người bên này chào hỏi, để em thuận lợi xử lý thủ tục." Hoa Chiêu nói.
Lúc phải dùng đến nhân lực của Diệp gia cô cũng không sĩ diện cãi láo.
"Còn có, thuận tiện giúp em nghe ngóng một chút về những người mà Diêu Hoài này qua lại." Hoa Chiêu nói.
"Được." Diệp Danh rốt cuộc cũng lên tiếng: "Chuyện Diêu Hoài không thành vấn đề, anh cũng đang xử lý rồi. Về phần bất động sản. . . . Em chừng nào thì trở về? Chúng ta tâm sự."
Vấn đề bất động sản thực sự vẫn đang làm khó bên trên, năm nay công ty bất động sản đầu tiên được phép thành lập, bên trên cũng đang giữ thái độ làm thử.
Nhưng hiện tại đột nhiên phát hiện Hoa Chiêu hình như có ý kiến khác, anh liền không nhịn được muốn nghe xem ý nghĩ của con bé.
Anh có dự cảm, mình nhất định sẽ có thu hoạch.
"Anh Diệp."
Đột nhiên, Hoa Chiêu nghe thấy có một giọng nữ trong điện thoại.
"Tại sao cô lại đến đây?" Giọng Diệp Danh rất lạnh.
Nghĩ đến điện thoại trong tay, hắn cúi đầu nói ra: "Em ở bên kia chú ý an toàn, trở về lại trò chuyện."
Nói xong cúp điện thoại.
Hoa Chiêu lập tức có chút tò mò, lại là người phụ nữ nào theo đuổi Diệp Danh?
Hiện tại cũng không thể nào thỏa mãn sự tò mò này.
Hoa Chiêu để điện thoại xuống liền về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, cô nói với Diêu Lâm tính toán của mình.
"Chỗ nhà tổ trước mắt đang đứng tên Diêu Hoài, nhưng khách thuê bên trong có chút phiền phức."
Cô nói với Diêu Lâm thông tin về chính sách cho thuê.
Diêu Lâm gật gật đầu: "Nếu như thật sự không được, coi như xong, dù sao cũng đã hoàn toàn thay đổi. Tài sản không quan trọng, người mới quan trọng nhất."
Hoa Chiêu cũng yên tâm: "Ông có thể nghĩ như vậy chính là tốt nhất rồi, bất quá cháu cam đoan, căn nhà kia sớm muộn gì cũng trở lại trong tay chúng ta."
Nghe Diêu Lâm nói, căn nhà kia đến bây giờ đã hơn 100 năm rồi.
Cô thấy hình như nó chưa từng được sửa chữa trong mười năm qua.
Hiện tại lại ở nhiều người như vậy, cô tin rằng nó sẽ sớm trở thành một ngôi nhà đổ nát.
Đến lúc đó những người này sẽ tự mình đi.
Muốn mua một căn nhà đổ nát trở về, rất dễ dàng.
Hai người thương lượng tốt rồi, cứ tiếp tục đi ra ngoài dạo quanh Thượng Hải.
Diêu Hoài đợi 3 ngày cũng không đợi được người đến bắt đầu nóng nảy.
"Bọn họ không phải là đã đi rồi chứ?" Ông ta nói ra.
"Chắc có lẽ không a? Không phải đã nói muốn mua lại căn nhà sao?" Bạch Phượng nói: "Người bên kia tôi cũng đã liên hệ tốt rồi, có tiếng gió sẽ lập tức đến cho chúng ta biết."
Bà ta liên hệ với người đứng ra mua bán nhà.
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy người bà ta liên hệ đi tới.
"Hôm nay có người đến hỏi, muốn mua căn nhà này." Người tới nói xong, không đợi Bạch Phượng nói chuyện đã xoay người rời đi rồi.
Bạch Phượng cho 10 đồng kia, chỉ giá trị một câu nói này.
"Ai, ai!" Bạch Phượng ở phía sau kêu cả buổi, đối phương cũng không ngừng, tức giận đến dậm chân.
Nói cùng chưa nói giống nhau! Bà ta muốn hỏi một chút bên trên quyết định như thế nào đấy, có đồng ý cho bọn hắn bán hay không? Bán bao nhiêu tiền?
"Mặc kệ, nhà của chúng ta, tự chúng ta định đoạt! Nếu ông ta dám đến. . ."
Bạch Phượng còn chưa nói dứt lời, đã nhìn thấy cuối đường là Diêu Lâm cùng Hoa Chiêu.
"Ai, đến rồi đến rồi!" Bà ta kích động nói.
Diêu Hoài còn có thể duy trì bình tĩnh: "Nghiêm trang một chút, bà là thím ba của ông ta đấy."
"Ah, đúng đúng." Bạch Phượng thu hồi bước chân muốn đi nghênh đón, đứng ở cửa chờ bọn họ.
Hoa Chiêu cùng Diêu Lâm xác thực là tới tìm bọn hắn đấy.
"Chú ba, ông rất phúc hậu ah, căn nhà này đứng tên ông, ông lại che giấu đấy." Diêu Lâm nhìn thấy người, đi thẳng vào vấn đề nói.
"Ha ha, ông không đề cập tới, tôi cũng đã quên, căn nhà này nói là của tôi, nhưng thực tế ông cũng thấy đấy, cái kia chính là một tờ giấy lộn vô dụng mà thôi." Diêu Hoài lôi kéo ông đứng ở bên ngoài, chỉ vào người đến người đi ở cửa ra vào nói.
"Nếu là giấy lộn, sao ông chú không đem nó cho tôi đi, chuyển tên sang cho tôi đấy, tôi không chê." Hoa Chiêu cười hì hì nói.
Bạch Phượng lập tức nói xoáy: "Cô là một đứa trẻ, còn muốn bất động sản trong nhà? Lòng của cô thật lớn ôi!!!, cháu trai à, cháu cứ mặc kệ con bé như vậy sao?"
"Tôi muốn bất động sản gì rồi hả? Tôi chỉ muốn tờ giấy lộn." Hoa Chiêu nói ra.
"Cái gì mà giấy lộn? Đó là chứng nhận bất động sản! Ai có chứng nhận bất động sản căn nhà này chính là của người đó." Bạch Phượng nói ra.
"Cho nên." Nụ cười trên mặt Hoa Chiêu đã không còn, lạnh lùng: "Đừng nói giấy lộn hay không giấy lộn đấy, không có ý nghĩa."
"Cô!" Bạch Phượng lúc này mới nghe được, đây là đang ép buộc bọn hắn.
"Diêu Lâm, ông dạy dỗ con cháu như vậy hay sao?" Diêu Hoài trầm mặt giáo huấn Diêu Lâm.
Diêu Lâm cũng cười: "Chú ba, vài chục năm không gặp, mặt mũi chú cũng thật lớn rồi, còn dám nói chuyện với tôi như vậy."
Mặt Diêu Hoài cứng đờ, lập tức nhớ tới khi còn bé.
Những năm kia, tôn ti vẫn rất nghiêm trọng đấy, đặc biệt là đại gia đình.
Trưởng bối quả thật phải tôn trọng, nhưng trưởng bối của nhánh phụ, ở trước mặt cháu trai, con trai trưởng nào có địa vị gì?
Người ta xuất phát từ lễ nghi gọi ông ta một tiếng chú ba đã là tôn kính rồi, ông ta còn dám cho người ta nhìn sắc mặt?
Tuyệt đối không dám đấy.
Ngay cả một cô gái như Hoa Chiêu, ông ta cũng không có tư cách dạy dỗ người ta.
"Đã là năm tháng nào rồi, nhắc lại những chuyện trước kia làm gì? Hiện tại mỗi người đều ngang hàng!" Bạch Phượng nói.
“Thật sự là tiêu chuẩn kép.” Hoa Chiêu cười nhạo nói: "Các người có thể cầm thân phận áp chế tôi, chúng tôi áp trở về, thì thành mỗi người ngang hàng?"
Hai người hôm nay hỏa khí rất mạnh, là vì bọn họ đã nghe được một ít tin tức.
Diêu Hoài năm đó thật sự có thủ đoạn, Diêu gia một đại gia tộc gần ngàn người, cuối cùng sụp đổ phân tán đến các nơi, người thì chết, đều là Diêu Hoài làm!
Năm đó ông ta là con ch.ó của địch quốc, cống hiến sức lực, bán mạng cho người khác, làm rất nhiều chuyện tổn hại. Chẳng những tổn thương người ngoài, người một nhà cũng không buông tha!
Hiện tại ông ta có thể còn sống, đều là do nắm bắt thời cơ nhanh, trái lại chó cắn chó, dựng lên mấy đại công, mới có thể bảo vệ mạng sống.
Nghĩ đến những gì mình nghe được, m.á.u Diêu Lâm lại trào dâng.
"Diêu Hoài, tôi đã trở về, căn nhà này dựa theo ước định lúc trước, chính là của tôi, hiện tại, các người chuyển đi ra ngoài đi." Diêu Lâm nói ra.
Diêu Hoài cùng Bạch Phượng đã nhìn ra, hai người này hôm nay đến cũng không có ý tốt. Đây là mềm không được nên mạnh bạo sao? Ý định cứng rắn đoạt rồi hả?
"Phi! Không biết xấu hổ!" Bạch Phượng nói ra: "Tôi nói là ai có chứng nhận bất động sản, căn nhà này chính là của người đó, hiện tại nó là của chúng tôi! Đừng cầm chuyện vài chục năm về trước mà nói với chúng tôi, ông có chứng cớ sao?"
Không đợi Diêu Lâm nói chuyện, Bạch Phượng lại nói: "Có cũng không tính toán gì hết! Chuyện từ thời dân quốc rồi còn đưa đến thời này mà nói? Thời dân quốc ông làm quan, hiện tại nhà nước còn phải thưởng cho ông một chức quan sao? Nằm mơ!"
Diêu Hoài thoả mãn mà nhìn vợ, rất thích bà ta há mồm nói chuyện.
Bọn hắn còn rất quan tâm tờ chứng nhận bất động sản này đấy, Hoa Chiêu cũng rất quan tâm.
Chứng nhận bất động sản thực sự có tác dụng, đã có tờ giấy này, đến lúc đó phá bỏ và dời đi nơi khác, mặc kệ bao nhiêu tiền, đều là của bọn hắn đấy.
Phi! Cô một phần cũng không muốn cho!
Bất quá, nghĩ đến sách lược. . . .
"Tốt rồi, chúng tôi hôm nay không phải đến để cãi nhau đấy, chúng tôi tới muốn căn nhà này đấy." Hoa Chiêu giống như thoả hiệp: "Bà nói đúng, bây giờ là thời đại mới rồi, được theo như quy định mới mà làm việc, chứng nhận bất động sản trước kia của chúng tôi đã không dùng được rồi, của các người mới có tác dụng."
"Uớc định trước kia chúng tôi cũng không nhắc lại, nói đi, căn nhà này bao nhiêu tiền mới chịu bán?" Hoa Chiêu hỏi.
"Hừ." Bạch Phượng biểu cảm lập tức đắc ý, cùng Diêu Hoài liếc nhau nói ra: "100 vạn, lấy đi."
"Hàaa...! Thật sự là miệng lớn dính máu!" Hoa Chiêu cũng tức giận đến bật cười.
100 vạn? Ngay cả khi ngôi nhà này lúc thịnh vượng và hoàn hảo nhất, nó cũng không đáng 100 vạn, chưa kể bây giờ nó đã rách nát, vẫn còn một đám người mời cũng không chịu đi này.
Căn nhà này, theo giá thị trường thời điểm này, trị giá 3 đến 5 vạn, thậm chí 3 đến 5 vạn, căn bản không ai muốn cả.
Nhiều người như vậy mời không đi, mua về cho những người này ở không sao? Ai mua kẻ đó là đồ ngu.
"Không có 100 vạn, 50 vạn đô-la cũng được, bớt cho các người 25 vạn." Bạch Phượng lại nói.
"A." Hoa Chiêu cười lạnh một tiếng, cái này càng không biết xấu hổ rồi.
Tỷ giá hối đoái chính thức của USD sang nhân dân tệ là 1: 1.49. Đúng vậy, không có gì sai khi chuyển 500 nghìn USD sang 75 vạn.
Nhưng hiện tại, để cho cô cầm 75 vạn đổi sang 500 nghìn Đô-la, đó là nằm mơ.
Căn bản không đổi được, ngân hàng không cho đổi.
Mà tìm người, đổi ở chợ đêm, 500 nghìn Đô-la có thể đổi 200- 300 vạn, thậm chí bốn năm trăm vạn!
Chênh lệch lớn như vậy.
Bởi vì các kênh chính thức không thể trao đổi, và vì nhu cầu đô la Mỹ trong nước rất lớn.
Năm 80, người xuất ngoại ngày càng nhiều rồi, dù là đi công tác hay di cư, đều phải đổi tiền, nhà nước không cho đổi nhiều chỉ có thể đi chợ đen.
Còn có đồ trong cửa hàng Hoa kiều cũng cần ngoại tệ.
Tóm lại, đô-la là thứ bánh trái thơm ngon.
Bạch Phượng đúng là không biết xấu hổ đấy.
Như vậy cũng tốt, đối phó với người không biết xấu hổ cô có biện pháp rồi!
Hoa Chiêu lập tức chống nạnh hô lớn: "Mọi người mau đến xem ah! Các người biết người đàn ông trước mặt này là ai không? Ông ta chính là chủ nhân của căn nhà này, Diêu Hoài!"
Cô rất xinh đẹp, giọng cũng ngọt, một lời hét lên, lập tức đem người xung quanh đều hấp dẫn tới.
Bất quá cô nói lời này cũng không có gì lạ đấy, trên con đường này ai mà không biết Diêu Hoài?
Nghe nói trước kia là một nhà đại tư bản, vừa mới từ nông thôn trở về.
Diêu Hoài cũng vẻ mặt không sao cả.
"Nhưng các người không biết, ông ta còn một tên khác, gọi là Diêu Tam! Chính là người năm đó phóng hỏa đốt kho lúa, Diêu Tam!" Hoa Chiêu hô.
Một câu lập tức làm cho đám người bùng nổ rồi.
Diêu Tam? Đại hán gian Diêu Tam kia? Hắn không phải đã c.h.ế.t sao?
Kỳ thật lần này Hoa Chiêu "Dựa vào chính mình" đã thất bại. . . Cô chưa thể thông qua người của mình để hỏi thăm ra tin tức của Diêu Hoài, tin tức này vẫn là Diệp Danh cho cô tư liệu nội bộ.
Bởi vì Diêu Hoài coi như là "Lấy công chuộc tội" rồi, lúc trước lại bỏ ra một giá tiền rất lớn khơi thông quan hệ, giả c.h.ế.t thoát thân, mai danh ẩn tích rồi.
Người ngoài cứ tưởng ông ta đã chết, giờ chẳng mấy ai biết danh tính thực sự của ông ta, hơn nữa đều là nhân vật lớn, căn bản không để ý một ông già đang kéo dài hơi tàn như ông ta sống hay chết.
Nhưng dân chúng rất để ý, đặc biệt là người dân thành phố Thượng Hải.
Lúc trước Diêu Tam có thể nói là danh tiếng vô lượng, làm người ta hận đến nghiến răng.
"Ông ta là Diêu Tam?" Một người già đột nhiên đứng ra cẩn thận nhìn chằm chằm vào Diêu Hoài, trong mắt tất cả đều là cừu hận.
Năm đó ông ấy là một trong những người trực tiếp bị hại, con của ông bị Diêu Tam dẫn người bắt đi, rốt cuộc không thể trở về.
Diêu Hoài đã sợ đến cháng váng, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, cô ta làm sao mà biết được?
Kỳ thật Diêu Hoài là tên chữ của ông ta, chỉ có người nhà biết rõ, người ngoài cũng gọi ông ta bằng tên Diêu Hưng Đào.
Về sau trở thành. . . Ông ta gọi là Diêu Tam.
Năm đó ngoại hiệu của ông ta vang vọng Thượng Hải, cơ hồ không có ai biết rõ ông ta vốn tên là gì, huống chi là tên chữ.
Sau khi mai danh ẩn tích tiếp tục gọi Diêu Hoài, luôn trôi qua rất an ổn, không nghĩ tới hôm nay lại bị Hoa Chiêu vạch trần.
"Cô ngậm m.á.u phun người!" Diêu Hoài đột nhiên như nhận lấy nhục nhã vô cùng, chỉ vào Hoa Chiêu nói: "Cô vì muốn lấy nhà của tôi, lại dám vu oan cho tôi như vậy! Cô thật độc ác ah!"
"Đúng rồi!" Bạch Phượng kịp phản ứng, chỉ vào Hoa Chiêu mắng to: "Không nghĩ tới cô tuổi còn trẻ, vậy mà ác độc như vậy! Nói ông già nhà tôi là Diêu Tam, cô đây là muốn mạng của ông ấy ah!"
"Hơn nữa Diêu Tam đã sớm c.h.ế.t rồi, toàn bộ Thượng Hải ai cũng biết! Cô nói ông ta còn sống là ông ta sống rồi hả? Cô cho rằng cô là ai?"
Không thể không nói, Bạch Phượng rất biết ăn nói đấy.
Hoa Chiêu không nhìn bà ta, mà nhìn về phía người già kia, ông ấy vẫn còn cẩn thận nhìn chằm chằm vào Diêu Hoài.
"Ông ơi, ông thấy sao?" Cô hỏi.
"Hình như, có điểm giống. . ." Ông lão tuy nói như vậy, nhưng vẻ mặt do dự.
Trước đây ông là một thường dân đầu tóc húi cua, cũng không giao du với Diêu Hoài, lần gặp nhau duy nhất là vào ban đêm, khi quân đội hỗn loạn, con trai của ông bị lôi đi, lòng ông lúc đó rối loạn.
Lúc ấy ông xác thực thấy rõ Diêu Tam, nhưng là Diêu Tam lúc tuổi còn trẻ, hung hăng càn quấy đáng c.h.ế.t Diêu Tam.
Cùng ông già hiện tại này, tưởng như hai người.
Chỉ là hình dáng xác thực có điểm giống.
Diêu Hoài rất gian xảo, đoán được tâm lý của ông lão, lập tức chỉ vào Diêu Lâm hô: "Vậy ông xem ông ta có giống Diêu Tam không?"
Ông cụ lúc này mới chú ý tới Diêu Lâm bên cạnh.
Khoan hãy nói, giày Tây, khí chất Diêu Lâm rất nổi bật, có đường nét của người Diêu gia, càng giống Diêu Tam lúc tuổi còn trẻ .
"Giống. . ." Ông lão lẩm bẩm nói.
Nhưng ông không dám một mực chắc chắn ai là Diêu Tam, ông biết đó là chuyện muốn mạng người.
"Nói thật với các người, chúng tôi đều là người Diêu gia, cùng Diêu Tam có chút thân thích quan hệ, người nhà của chúng ta cùng Diêu Tam khá giống nhau, tôi thực sự không phải Diêu Tam." Diêu Hoài thành khẩn mà giải thích với mọi người.
Đột nhiên, ông lão hô: "Tôi nhớ ra rồi! Trên cánh tay trái của Diêu Tam có vết thương do bị bắn!"
Với tư cách Đại hán gian, người muốn g.i.ế.c ông ta rất nhiều, Diêu Hoài cũng gặp qua mấy lần nguy hiểm, có một lần thiếu chút nữa c.h.ế.t rồi, cũng bị người ngoài biết rõ.
"Mở quần áo ông ta nhìn xem!" Không biết ai hô.
Lời nói vừa ra, liền có rất nhiều người xông lên trước, vài giây đã đem quần áo Diêu Hoài bới ra.
Mọi người sững sờ.
Trên cánh tay trái của Diêu Hoài xác thực có tổn thương, nhưng không phải vết thương do bị bắn, mà là bỏng, diện tích một mảng lớn, cơ hồ bao trùm toàn bộ cánh tay.
Cái này đến cùng có phải hay không?
Hoa Chiêu đột nhiên cười: "Rất ác độc ah, đây là vì che dấu vết thương do đạn b.ắ.n mà cố ý đốt da a?"
Không nghĩ tới ông ta còn rất cẩn thận.
Cũng đúng, người không cẩn thận đã sớm c.h.ế.t rồi.
"Nói láo! Cô ngậm m.á.u phun người! Cô trông thấy rồi hả?" Bạch Phượng chỉ điểm Hoa Chiêu: "Đây là do chồng tôi khi còn bé bị bỏng đấy! Cô luôn miệng nói ông ấy là Diêu Tam, cô chính là muốn cho chúng tôi chết, để chiếm lấy căn nhà này!"
"Tất cả mọi người đến phân xử ah, họ hàng xa Diêu gia này của chúng tôi đột nhiên trở về, liền nói căn nhà này là của ông ta đấy, muốn chúng tôi chuyển đi! Chúng tôi không đi, ông ta chuyện táng tận lương tâm gì cũng làm ra được ah!" Bạch Phượng khóc hô.
Ánh mắt những người xem cuộc vui lập loè, không biết nên tin ai rồi.
"Muốn nói táng tận thiên lương, còn phải là Diêu Tam." Hoa Chiêu nhìn Diêu Hoài: "Một người nhận không ra, mười người, một trăm người sẽ nhận ra à nha? Năm đó người gặp ông, còn sống cũng rất nhiều, tất cả mọi người có thể tới xem, ông đến cùng có phải là Diêu Tam hay không."
Nói xong, cô kéo Diêu Lâm đi nha.
Lưu lại Diêu Hoài cùng Bạch Phượng dốc sức liều mạng giải thích với người xung quanh.
Bắt đầu từ hôm nay, khu nhà cũ Diêu gia liền náo nhiệt, cả đàn cả lũ người đến "Đi thăm" Diêu Hoài.
Dọa ông ta không dám ra cửa, vạn nhất thật sự bị người nhận ra thì sao? Dù sao ông ta thật là Diêu Tam!
Người ngoài nhận không ra, mấy người trong tộc phân tán bên ngoài nghe được tiếng gió chạy về đến chỉ ra và xác nhận ông ta thì làm sao bây giờ? Bọn hắn đều biết, bằng không thì ông ta cũng sẽ không dốc sức liều mạng chèn ép người trong tộc.
Nhưng ông ta không trốn được.
Cánh cửa gỗ mỏng manh bị kẻ có thù hận Diêu Tam đập nát, Diêu Hoài bị kéo ra xem xét kỹ càng.
Nhưng có người nói phải, có người nói không phải.
Cái này còn phải cảm tạ Diêu Hoài cẩn thận, biết ngụy trang, ông ta đã đem đặc thù của ở thể trong quá khứ đều hủy diệt rồi.
Bộ dạng hơn 60 tuổi cùng hai ba mươi tuổi cũng căn bản không có cách nào so sánh được, ông ta lại khóc đến mặt mày đầy nước mắt, ai cũng không thể cắn c.h.ế.t nói ông ta là Diêu Tam.
Buổi tối, trong nhà rốt cuộc cũng có chút thanh tịnh.
Nhưng có thể nghĩ đến, ngày mai sẽ lại có một lớp người tới căn nhà không cửa của ông ta và lặp lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Sau đó không chừng có một ngày, cũng sẽ bị người ta nhận ra, đánh chết.
“Bây giờ làm sao đây?” Bạch Phượng thầm nói.
Không có cửa, bà ta cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Diêu Ninh cũng không trở về nhà rồi, cứng rắn trốn đến nhà anh cả Diêu Thụ từ nhỏ đã cùng cô ta quan hệ không tốt, luôn nhìn cô ta không vừa mắt.
"Chúng ta đi." Diêu Hoài nhỏ giọng nói: "Về quê đến nhà em trai bà."
Gia thế của Bạch Phượng dù không tốt, nhưng tốt xấu gì trong nhà cũng mở nhà máy đấy, kết quả về sau bị chỉ định là nhà tư bản.
Cả nhà đều trốn về quê, hiện tại chỉ còn lại hai nhà Bạch Phượng cùng em trai bà ta.
Nhiều năm như vậy, Diêu Hoài đều dựa vào Bạch gia mà sống. Vốn tưởng rằng thời thế đã thay đổi, ông ta có thể xoay người rồi, kết quả. . . .
Hai người thầm hận, một bên nghiến răng nghiến lợi một bên thu thập hành lý.
Sau đó thừa dịp nửa đêm, vụng trộm chạy đi.
Vì bảo vệ tính mạng, gia sản to như vậy cũng bỏ qua, chỉ là một căn phòng nhỏ, bọn hắn cũng cam lòng.
Kết quả đi nửa đường đã bị người ta ngăn cản.
"Tôi thực sự không phải Diêu Tam!" Diêu Hoài ôm hành lý, cùng hai người đàn ông cao lớn đối diện khóc cầu xin.
"Cùng tôi nói dối, không có tác dụng." Hoa Chiêu từ phía sau hai người đi tới.
Tiếng khóc của Diêu Hoài liền dừng lạị, nếu như là cô ta, vậy thì không cần phải giả bộ rồi, cô ta hình như thật sự xác định ông ta chính là Diêu Tam.
"Đến cùng cô muốn thế nào?" Diêu Hoài hỏi.
Hoa Chiêu cũng dứt khoát, không vòng vèo: "Đem chứng nhận bất động sản giao ra đây, hiện tại đi sang tên với tôi."
Quả nhiên vẫn là vì khu nhà cũ này.
"Cô cũng rất ngoan độc, vì một căn nhà rách nát, đến thân tình cũng không để ý, muốn đem tôi đuổi tận g.i.ế.c tuyệt!" Diêu Hoài trong miệng tuy là phàn nàn nhưng hành động lại rất thuận theo, rất nhanh lấy từ trong túi quần ra chứng nhận bất động sản.
Đây chính là thứ cơ bản cuối cùng để ông ta xoay người, nên dù đi đến chỗ nào cũng mang theo, dù sao ông ta cũng chỉ còn lại chút đồ như vậy.
Hiện tại xem ra, không bỏ không được.
"Chớ cùng tôi nói chuyện thân tình, ông không xứng." Hoa Chiêu nói xong quay người, hai vệ sỹ tự nhiên áp giải Diêu Hoài cùng Bạch Phượng đi theo.
"Căn nhà kia cho cô, cũng không thể cho không a. . . Xã hội mới rồi, cô cũng không phải là thổ phỉ nha." Bạch Phượng đột nhiên mở miệng.
Hoa Chiêu buồn cười mà quay đầu lại, cái người này thật đúng là tham tiền, d.a.o kề cổ còn cùng cô cò kè mặc cả.
"Cho bà tiền? Có thể." Hoa Chiêu hỏi: "Bà muốn bao nhiêu?"
Hai mắt Bạch Phượng sáng ngời, há mồm nói: "100. . ."
Diêu Hoài giật bà ta một cái, hiện tại nói 100 vạn, có chút khó nghe rồi.
Căn nhà nát kia giá trị bao nhiêu tiền trong lòng bọn hắn đều biết, mà Hoa Chiêu, hiển nhiên cũng không phải là người mà bọn hắn có thể bắt nạt được rồi.
"Vậy, vậy thì giá thị trường a, 5 vạn." Bạch Phượng nói.
"Được." Hoa Chiêu đáp ứng rất thống khoái.
Bạch Phượng lập tức hối hận vì nói hơi ít.
"Vậy. . ." Bà ta nói ra.
"Câm miệng." Hoa Chiêu nói.
Hai vệ sỹ trầm mặc mà nhìn chằm chằm vào Diêu Hoài cùng Bạch Phượng, hai người lập tức im lặng.
Đi ra không xa, là đến nơi sang tên bất động sản.
Đêm hôm khuya khoắt đấy, lại có người đứng chờ bọn hắn, để xử lý thủ tục.
Người này cũng không phải là Diệp Danh tìm được, mà là Hoa Chiêu dùng tiền tìm đấy. Bây giờ nếu có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, cô sẽ không làm phiền Diệp Danh nữa.
Đến nơi này, Diêu Hoài triệt để hết hy vọng rồi.
Xem ra ông ta đấu không lại Hoa Chiêu rồi, ông ta không có tiền không có người.
Hoa Chiêu từ trong túi lấy ra 5 vạn, đưa cho Bạch Phượng.
Sau đó tiếp nhận chứng nhận bất động sản có tên cô trên đó.
Giao dịch hoàn thành một cách "Bình thường".
Cô không thể lấy không căn nhà của Diêu Hoài, đó là cướp, bị người có tâm bắt được, sẽ công kích Diệp gia.
Về phần số tiền này. . . . Hoa Chiêu nhìn Diêu Hoài cùng Bạch Phượng đang hưng phấn đếm tiền cười cười, cô nói một phần cũng không để cho bọn hắn, thì một phần cũng không cho!
Cô cầm chứng nhận bất động sản, quay người đi ra.
"Người đã tìm xong?" Hoa Chiêu hỏi một vệ sỹ sau lưng.
"Đã tìm xong, chúng tôi cũng sẽ ở bên cạnh nhìn, tuyệt đối không xảy ra sai lầm." Vệ sỹ nhìn Hoa Chiêu bằng ánh mắt có chút quái dị.
Bọn hắn cũng không phải người ra nước ngoài cùng Hoa Chiêu 2 năm, hắn là ngay từ đầu là thuộc nhóm canh giữ ở bên ngoài tứ hợp viện, lại không cùng xuất ngoại với 2 người kia.
Trước kia, trong con mắt của bọn hắn, Hoa Chiêu chính là một cô gái hiền lành xinh đẹp, quả thực là một người mẹ tốt, một người vợ điển hình.
Nhưng chuyện lần này làm cho bọn hắn phát hiện, Hoa Chiêu rất xấu. . .
Bất quá trong lòng bọn hắn cũng không ghét, bọn hắn thậm chí cảm thấy Hoa Chiêu làm như vậy mới đúng.
"Các người đừng động thủ, chỉ là nhìn xem đừng để xảy ra tai nạn c.h.ế.t người là được, bằng không thì đến lúc đó lại đổ lên người chúng ta." Hoa Chiêu nói ra.
"Đã hiểu." Vệ sỹ gật đầu.
Mấy người đứng ở trong góc nhỏ, chờ Diêu Hoài đi ra.
Rất nhanh, Diêu Hoài cùng Bạch Phượng vội vàng ra khỏi nơi giao dịch, ôm ba lô, muốn đi nhà ga.
"Lúc này chúng ta không cần về quê nữa, chúng ta đi thành phố khác?" Bạch Phượng hưng phấn nói.
Ở nông thôn mặc dù có em trau, nhưng như thế cũng không tốt, bà ta thật sự là đã chịu đủ việc nhà nông rồi! Bà ta muốn ở trong thành phố hưởng phúc!
Diêu Hoài suy nghĩ một chút nói ra: "Chúng ta đi Bằng Thành."
Lại có thể làm kinh doanh rồi, ông ta cảm thấy bằng bản lĩnh của mình, làm cái gì cũng có thể kiếm được nhiều tiền! Một lần nữa sống thật tốt.
"Đúng, đi Bằng Thành, số tiền này đủ cho chúng ta làm chút gì đó rồi." Bạch Phượng rất ủng hộ ông ta.
Diêu Hoài phi thường hài lòng mà nhìn bà ta. Bởi vì có bà ta, ông ta ở tuổi già này cũng không tính là quá thê lương. . .
Đột nhiên, có một nhóm người lao ra, không nói một lời đã lao tới giật cái balo.
"Các người làm gì vậy? Cứu mạng ah! Ăn cướp a!" Bạch Phượng cùng Diêu Hoài lập tức điên cuồng mà hô to.
Ở đây xem như là khu dân cư, người rất nhiều.
"Ba ba ba" lập tức thật nhiều cửa sổ bị đẩy ra, rất nhiều người từ trên lầu nhìn xuống.
Thấy phía dưới nhiều người như vậy, hơn mười người, lập tức lại đóng cửa sổ lại rồi.
"Còn dám gọi, đánh!" Không biết người đàn ông nào nói một câu, mấy nắm đ.ấ.m như mưa rơi lập tức rơi vào trên người Diêu Hoài cùng Bạch Phượng.
Balo của bọn hắn đương nhiên cũng bị cướp đi rồi.
Một đám người trong nháy mắt liền biến mất ở trên đường cái.
Diêu Hoài cùng Bạch Phượng không bị vết thương trí mạng nào, chỉ nằm trên mặt đất mà gào khóc.
Những hy vọng tốt đẹp lại bị tan vỡ rồi.
Người xem náo nhiệt lúc này mới dám xuống lầu, muốn đưa hai người đi bệnh viện.
Nhưng Diêu Hoài cùng Bạch Phượng đều không đi, hành lý cũng đã bị người ta đoạt, chỉ thừa lại chút tiền trong túi quần, bọn hắn phải giữ lại mua vé xe lửa, đi về nông thôn.
Gọi cảnh sát? Tất nhiên, họ phải báo cáo, nhưng cả hai biết rằng khả năng giải quyết vụ việc là rất nhỏ.
"Đây nhất định là do Hoa Chiêu làm!" Bạch Phượng hung ác nói.
"Vậy thì sao? Vừa rồi trong đám người không có cô ta. Hơn nữa, nơi này chúng ta không thể lưu lại." Diêu Hoài nói.
Nhiều thêm một ngày, với ông ta mà nói chính là nguy hiểm trí mạng. Cho nên ông ta chỉ có thể cắn chặt hàm răng, nuốt máu, nuốt cơn tức này vào.
Nhìn hai người lảo đảo mà bước đi, Hoa Chiêu yên tâm rời đi.
Diêu Hoài có nên c.h.ế.t hay không, cô không đánh giá.
Nhưng người không thể c.h.ế.t trong tay cô được.
Hơn nữa có đôi khi người sống, so c.h.ế.t còn thống khổ hơn.
Ngày hôm sau Hoa Chiêu đã cho Diêu Lâm xem chứng nhận bất động sản mới.
"Sao cháu có thể lấy được đến tay?" Diêu Lâm phi thường tò mò.
Chuyện tối ngày hôm qua, Hoa Chiêu chưa nói cho ông biết, hiện tại cũng không định nói.
"Ông ta đã không thể sống nổi ở đây nữa, cho ông ta 5 vạn, mua đấy." Hoa Chiêu cười nói.
Ai tới hỏi, căn nhà này là do cô mua đấy, hợp lý hợp pháp.
Không phải cướp ~
Diêu Lâm nhìn cô cười hì hì, cũng cười theo, không hỏi nữa.
"Vậy tiếp theo làm sao bây giờ?" Diêu Lâm hỏi.
Đuổi được Diêu Hoài, lấy được chứng nhận bất động sản không phải điểm mấu chố, mấu chốt là những người kia.
Vốn, Hoa Chiêu không biết Diêu Hoài có một loại thân phận khác, không định đoạt nhà của ông ta.
Vậy thì phải từ từ, đợi căn nhà trở nên dột nát lại nói sau.
Khi đó, công ty bất động sản của cô ước chừng đã rất thành công rồi, việc giải tỏa người dân hay mua đất đều rất dễ dàng.
Nhưng hiện tại căn nhà đã sớm đến tay, cô cũng có thể thử một biện pháp khác rồi.
Cùng ngày, Hoa Chiêu liền đến khu nhà cũ dán thông báo trong cửa, thông báo cho người trong toà nhà, cô là chủ nhân mới ở đây rồi.
Mọi người cũng biết, Diêu Hoài đã chạy.
Cô gái trẻ này thật sự giống như Diêu Hoài đã nói, là tới đoạt phòng ở của bọn hắn đấy, hơn nữa thành công rồi.
Nhưng thì tính sao?"Chủ nhân"? Liên quan gì đến bọn hắn!
Bọn hắn cũng mặc kệ ai là chủ nhân của căn nhà này, phòng của bọn hắn thuê là hàng tháng đều giao tiền đấy, về phần cuối cùng đến trong tay ai, bọn hắn mới không quan tâm.
Dù sao bọn hắn cũng giao tiền rồi, bọn hắn có thể ở, bọn hắn mới là chủ nhân!
Hoa Chiêu ngay sau đó lại dán thêm một tờ thông báo khác trên tường: "Dọn nhà có thưởng".
Chuyển đi trong vòng 3 ngày, thưởng 1000 đồng, ngày thứ 4 mới đi, thưởng 500, ngày thứ 5 thưởng 100, sau đó còn không chuyển sẽ cưỡng chế đuổi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận