Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 195


"Ha ha." Chu Lệ Hoa lúng túng khó xử cười một tiếng, nhưng lại nói ra: "Hai đứa bé của cháu còn nhỏ như vậy, cháu bây giờ lại đang mang thai, còn học đại học làm gì ah, ở nhà chăm sóc bọn nhỏ không phải rất tốt sao? Chúng còn nhỏ như vậy không thể không có mẹ."
Cho nên bà ta cảm thấy Hoa Chiêu hoặc là buông tha cho việc lên đại học rồi, nếu như không buông bỏ, trong tay cô khẳng định có thư giới thiệu. Bởi vì bỏ qua lần này sẽ không còn cơ hội nữa.
Nếu bây giờ cô không học đại học, cô vẫn muốn thi đại học? Chỉ dựa vào cô, cũng xứng đáng?
Còn không bằng nhường lại cho con gái bà ta, chính mình trung thực ở nhà trông con là tốt rồi!
"Hơn nữa, trường đại học sao có thể muốn phụ nữ có thai? Cho dù có, mỗi ngày đều có rất nhiều người ra vào lớp, chen lấn ra vào, lại đụng phải cô, sẽ có sơ xuất, cô sao có thể phụ lòng Diệp gia?" Chu Lệ Hoa nói.
"Cái này cũng không tốn sức thím ba quan tâm, dù sao tôi cũng không có thư giới thiệu, tôi định tự mình thi đại học, đến lúc đó nếu trường đại học nhận phụ nữ có thai tôi sẽ lên, nếu không nhận thì thôi vậy."
Chu Lệ Hoa bĩu môi, nói hay lắm như thể cô ta nhất định có thể thi đậu vậy, cũng không biết lấy đâu ra tự tin? Đừng đến lúc đó đi thi lại nhận trứng vịt đi ra, rất mất mặt xấu hổ!
Ai nha, lúc đó sẽ thật là náo nhiệt.
"Tiểu Danh, cháu nghĩ kỹ biện pháp xem, cháu cũng không thể nhìn em họ cháu không được học đại học!" Chu Lệ Hoa buông Hoa Chiêu, quay đầu tiếp tục cầu xin Diệp Danh.
"Diệp Lị năm nay mới chỉ là học sinh trung học năm nhất, nhất định có thể đợi được ngày khôi phục kỳ thi đại học đấy, mấy năm này học tập thật tốt, nhất định có thể thi vào một trường đại học tốt."
Diệp Danh cười nói: "Trước kia không phải thím ba luôn nói Diệp Giai cùng Diệp Lị thành tích học tập đều rất tốt, lọt top 3 trong lớp? Mấy trường cấp ba ở Tây Kinh cháu biết rõ, nếu như có thể vào Top 3 của lớp, lên đại học nhất định là không có vấn đề đấy."
Nói xong anh đã nhìn thấy sắc mặt Chu Lệ Hoa có chút cứng ngắc.
Trong lòng Diệp Danh cười thầm, cũng biết là như vậy. Cái thím ba này cái gì cũng thích chóc ngoáy người kác, vì vậy, lời nói dối gì cũng có thể vung, thú vị sao?
"Nhưng trường cấp 3 ở Tây Kinh, muốn thi vào đại học Bắc Kinh cũng không thể nào đấy." Chu Lệ Hoa nói thẳng.
"Cháu cũng không có cách nào, quy tắc thay đổi, chế độ đề cử bị hủy bỏ, về sau muốn lên đại học sẽ phải tự mình đi thi, con bé vượt qua hay không, cái này dựa vào may mắn của con bé, như Hoa Chiêu vậy, hoặc là chính mình đi thi, hoặc là bỏ cuộc." Diệp Danh nói ra.
Chu Lệ Hoa lập tức lại liếc trắng Hoa Chiêu rồi.
Hoa Chiêu. . . Thật sự là không hiểu nổi.
Diệp Danh cũng thấy phiền bà ta lắm rồi, nói với Hoa Chiêu: "Đi, anh đưa em về nhà."
"Tốt." Hoa Chiêu lập tức ôm bọn nhỏ đuổi kịp.
Chu Lệ Hoa nhìn Miêu Lan Chi, cũng định đi ra. Việc này không thể cùng Miêu Lan Chi nói, bà ta cũng không giúp được gì! Cái gì cũng không làm chủ được!
Bà ta lại nói Diệp Thành đi tìm lão gia tử hoặc là Diệp Mậu a.
Ra cửa nhà, đã nhìn thấy trước cửa ra vào có một cái xe Jeep quân dụng mới tinh.
Chu Lệ Hoa lập tức cực kỳ hâm mộ: "Ôi!!!, Tiểu Danh cũng được phân lên ô tô rồi hả?"
Xem con nhà người ta lăn lộn đấy! Đầu 30 đã có ô tô rồi! Nhìn lại hai đứa con trai của bà ta, còn cỡi xe đạp đây này! Muốn lăn lộn ra một cái ô tô, đều là chuyện không thể.
Diệp Danh nhìn ô tô cười cười: "Cái này không là của cháu, là của Hoa Cường, Hoa lão gia tử đấy, cháu mượn tới mở mang một chút."
"À?" Chu Lệ Hoa sững sờ rồi.
Hoa Chiêu nháy mắt mấy cái, kinh ngạc và vui vẻ mà nhìn Diệp Danh, cái này là phần thuởng của cô?
Chà chà, tuy rằng nhìn có chút không tinh xảo, nhưng là 77 năm này, không có lựa chọn khác, ngay cả xe nhập khẩu đều cực kỳ xấu xí! Chiếc xe jeep màu xanh lục quân đội này đã trông rất tuyệt rồi.
Hơn nữa là xe quân dụng nha, lại là Jeep, trèo đèo lội suối rất tốt.
Nếu thực sự cho cô cái xe ô tô nhỏ cô còn không thích đây này.
"Hoa Cường tại sao có thể có ô tô?" Chu Lệ Hoa không tin: "Các người cho Hoa Cường ô tô, cũng không để cho chú ba của mình! Là có ý gì? !"
Diệp Thành ra vào cũng có ô tô, nhưng đó là của đơn vị đấy, là mấy người xài chung đấy, có đôi khi người khác dùng, ông ta liền không dùng được.
Bà ta muốn dùng, càng là sắp xếp phía sau.
Hiện tại tốt rồi, Hoa Cường cũng chỉ là một ông già bình thường, cũng có xe rồi hả? Cái này xe trên thực tế là cho Hoa Chiêu dùng a?
Cô ta sao có thể xứng!
"Hoa lão gia tử đào tạo ra một loại hạt giống mới, có thể vì quốc gia kiếm được ngoại tệ, đây là bên trên ban thưởng đấy, không phải lấy đến đấy." Diệp Danh nói ra.
Chu Lệ Hoa vẫn không tin: "Ông ta làm sao có thể đào tạo ra hạt giống mới? Hạt giống dễ đào tạo như vậy đấy sao? Còn kiếm được ngoại tệ, lừa gạt ai?"
Một khuôn mặt ghen ghét, thật khó nhìn.
Diệp Danh đã không muốn nói chuyện với bà ta nữa, gọi Hoa Chiêu lên xe.
Chu Lệ Hoa còn không buông tha, Diệp Danh quay đầu lại nói: "Không tin thím đi đến bộ kinh doanh hỏi đi."
Nói xong lên xe rời đi, để cho Chu Lệ Hoa ăn hết một miệng khói xe.
Bà ta thật sự là ghen ghét c.h.ế.t rồi, lập tức trở về nhà tìm Diệp Thành.
Nhưng mà Diệp Thành biết xe này là chuyện gì, 4 vạn cân hạt giống đưa đi, cũng có công lao của Diệp gia bọn họ, ai bảo Hoa Chiêu là con dâu Diệp gia đây này.
Cho nên việc này ông ta biết rõ.
Chu Lệ Hoa nghe xong, một cổ họng nước chua đành phải nuốt trở vào, nhưng nháy mắt sau đó, nước chua liền biến thành nước ngọt.
"Vậy hạt hướng dương kia có thật sự tốt như trong truyền thuyết không? Nhà chúng ta đưa cho 4 vạn cân? Vậy một chiếc xe hơi sao mà đủ? Chúng ta nên thu xếp mỗi người một cái!" Chu Lệ Hoa hét lên.
Diệp Thành nhìn bà ta một cái.
Chu Lệ Hoa xấu hổ đổi giọng: "Một người một xe hơi nhiều rồi, nhưng một nhà một xe cũng có thể a? Hơn nữa nhà anh cả đã có, anh hai ở xa, không dùng được, cho ông một xe không quá phận a?"
"Đó là Hoa Cường đóng góp hạt giống, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Bà cũng đừng ở đây tham gia náo nhiệt nữa, nhanh chuẩn bị đồ cho Diệp Giai đến trường đi." Diệp Thành nói ra.
Chu Lệ Hoa đương nhiên không đi: "Ông cũng không nói, bên trên nói đây cũng có công lao của Diệp gia, vậy Hoa Cường nếu không phải dựa vào Diệp gia chúng ta, ông ta muốn quyên hạt giống cũng không có phương pháp! Hiện tại phân cho chúng ta chút chỗ tốt thì làm sao vậy?"
Bà ta nghĩ, điều duy nhất trở lại thủ đô không tốt chính là đãi ngộ kém. Trước kia bọn họ ở Tây Kinh, cũng có xe con phân phối đấy. Hiện tại thì tốt rồi, bốn năm người dùng một cái xe, không có thể diện.
Nhưng những chuyện này vẫn phải trách ông cụ, cũng không phải gia đạo sa sút rồi, ngược lại phát triển không ngừng rồi, lại không cho con trai mình một chút phúc lợi!
"Lại không phải muốn chức vị gì quan trọng đấy, muốn chút phúc lợi thì làm sao vậy? Vốn nên là của chúng ta, bọn hắn thủ sẵn không cho, còn có lý rồi hả?" Chu Lệ Hoa tức giận.
Diệp Thành nghe phiền: "Bà nhanh làm việc đi, chuyện của đàn ông bà đừng quan tâm, quản tốt chuyện con gái là được."
"Nói đến cái này tôi càng tức giận! Bọn hắn không để cho Diệp Lị một danh ngạch! Bọn hắn chỉ trơ mắt nhìn Diệp Lị không được học lên! Đây cũng là con gái của ông, ông phải quan tâm a?" Chu Lệ Hoa tức giận nói.
"Được rồi được rồi tôi đã biết, lát nữa tôi sẽ đi tìm anh cả nói chuyện."
"Còn có chuyện cái xe kia, được hay không được, ông hỏi một chút, nếu được đương nhiên tốt, không được thì thôi chúng ta cũng không để tâm!" Chu Lệ Hoa nói.
Có cái gì mà để tâm nữa? Có những người không còn là gia đình nữa.
Tuy ở riêng cũng không phải là người một nhà rồi, nhưng trong lòng bọn hắn cực kỳ không muốn thừa nhận điểm này, luôn muốn thăm dò điểm mấu chốt của đối phương.
Diệp Thành nhíu mày đi tìm Diệp Mậu, kết quả bị giáo huấn một chầu.
"Người Diệp gia từ khi nào thì phải đi cửa sau vậy? Diệp Danh, Diệp Thâm, Diệp Thư, Diệp An Diệp Đào, ai muốn cái công tác gì không phải đều tự mình cố gắng thi đậu hay sao? Chỉ con cái nhà anh là đặc biệt sao! Lại chọn công tác, lại chọn trường học!"
Diệp Mậu đối với người em trai này thất vọng cực độ, không nghĩ tới hắn sẽ tìm đến mình nói cái này: "Trước kia đều là chế độ đề cử thì cũng thôi đi, tôi có năng lực, liền cho con bé đề cử, nhưng hiện tại chế độ sửa lại, về sau tất cả mọi người đều được đối xử như nhau, không nhìn thành phần, toàn bộ nhờ thành tích nói chuyện, anh lại muốn đặc thù? Anh có gì đặc biệt sao? Diệp Lị đặc biệt chỗ nào?"
Diệp Thành bị chửi m.á.u chó đầy đầu, ở đâu còn dám nói chuyện ô tô, xám xịt đi nha.
Chu Lệ Hoa cùng Diệp Lị đều trông mong chờ tin tức của ông ta, kết quả lại bị Diệp Thành mắng một trận: "Cô muốn làm gì đặc biệt? Cha cô cũng không có tư cách đi cửa sau, cô về sau hãy tự mình đi thi a, thi đậu thì học, thi không đậu thì đi ra công tác, tôi còn có thể tìm cho cô công tác tốt."
Diệp Lị khóc chạy đi.
Chu Lệ Hoa đã biết đây là không thành: "Bọn hắn nói đúng là so hát còn êm tai hơn! Vậy lúc Hoa Chiêu kia đi thi thì sao? Nếu cô ta đi cửa sau lên đại học, xem tôi có để yên hay không!"
...
Lên xe, ra khỏi đại viện, Diệp Danh nói với Hoa Chiêu: "Xe này cho em rồi, muốn tìm người lái xe không?"
Hoa Chiêu thụ sủng nhược kinh: "Không cần không cần, em còn chưa tới cấp bậc kia, tự mình học lái xe là được."
Diệp Danh có chút ngoài ý muốn: "Em muốn học lái xe?"
"Bằng không thì sao? Xe này để ngắm ư? Còn phải đợi Diệp Thâm rảnh mới lái xe đưa em đi đâu? Anh ấy mười ngày nửa tháng mới có nửa ngày nghỉ, vậy em vẫn không thể thường xuyên về nhà."
Diệp Danh cười cười: "Anh vốn nghĩ em không dám."
Hiện tại lái xe hầu hết đều là đàn ông, nữ lái xe ít càng thêm ít, hơn nữa phụ nữ thích ngồi xe mưu cầu danh lợi, và dường như không mấy quan tâm đến việc lái xe.
Anh trước kia muốn dạy Văn Tịnh…Được rồi.
"Vậy lại để cho Tiểu Thâm dạy em, nó lái xe giỏi hơn anh." Diệp Danh nói.
Hoa Chiêu tươi cười như hoa, thời đại này xe hơi không thể thuộc sở hữu tư nhân, cô có thể quang minh chính đại mà lái xe! Còn biển số xe cô rất ưng ý là 01-66666.
Đến tương lai biển số xe cải cách lần thứ ba, mã số vẫn có thể tiếp tục sử dụng đấy.
"Ban thưởng không chỉ là một chiếc xe hơi này, thứ khác vẫn còn phải thảo luận, em nghĩ muốn cái gì?" Diệp Danh hỏi.
Hoa Chiêu có chút kinh ngạc cùng vui vẻ, còn có?
"Em muốn phòng ở!" Cô lớn tiếng nói.
Diệp Danh buồn cười mà lắc đầu: "Anh biết ngay có thể như vậy, em có đam mê gì với những ngôi nhà sao? "
Hoa Chiêu cười cười, cô không phải là có đam mê gì với các căn nhà, cô là có đam mê với tiền.
Cho dù Diệp Danh có hướng tới tương lai đến đâu, anh cũng sẽ không bao giờ tưởng tượng được, vài thập niên sau những căn nhà ở thủ đô sẽ tăng giá điên cuồng thành cái dạng gì.
Nói với anh cả rằng trong tương lai, một căn nhà ở đường vành đai 3 sẽ có giá hàng chục triệu, và một căn nhà sân nhỏ ở đường vành đai 2 cũng có giá hàng trăm triệu, anh ấy có quay xe đưa cô đi khám bác sỹ một chuyến không nhỉ.
"Có thể là sợ ăn nhờ ở đậu." Hoa Chiêu thở dài, hồi tưởng đến nguyên chủ khi còn bé: "Em khi còn bé đã từng ở chuồng heo, anh biết không?"
Ô tô xóc nảy thoáng một phát, Diệp Danh nhanh chóng quay đầu nhìn Hoa Chiêu hai giây, lại quay lại nhìn đường.
"Chuồng heo? Chuyện gì xảy ra?" Anh thật không biết!
Bọn họ đã điều tra qua Hoa Chiêu, nói thật là danh tiếng cũng không tốt lắm ... Nhưng những gì họ nghe được đều là giả, những gì họ thấy mới là sự thật, họ coi những tin đồn đó là ghen tị.
Về phần Hoa Chiêu khi còn bé, bọn họ cũng không biết.
"Đó là ông nội còn chưa trở lại, mẹ tái giá, đem em đưa cho một nhà Hoa Sơn nuôi dưỡng…" Cô nói một chút về cảnh ngộ của nguyên chủ.
Ở chuồng heo, ăn thức ăn của heo, không có quần áo, còn phải dốc sức liều mạng làm việc, bằng không thì thức ăn của heo cũng không có mà ăn.
Có đôi khi cô ngẫm lại, nguyên chủ về sau trở nên bá đạo lại điêu ngoa như vậy, điều này không liên quan đến những gì cô ấy đã trải qua khi còn nhỏ.
Nghe xong, Diệp Danh thật lâu không nói chuyện, lúc đến nơi đột nhiên nói ra: "Được rồi, phòng ở, anh sẽ tìm cho em một cái lớn nhất tốt nhất."
Đưa Hoa Chiêu đến nơi, Diệp Danh lần lượt hôn hai bảo bảo, tranh thủ thời gian đi nhờ xe trở về.
Hàng xóm đều nhìn thấy, các cô tò mò đi qua, vây quanh cửa ra vào xe Jeep.
"Hắn sao lại không đem lái xe đi?" Chị dâu Vương hỏi.
"Đây là bên trên thưởng xe cho ông nội tôi, ông nội tôi lại không đi, đưa đến đây để cho Diệp Thâm đi." Hoa Chiêu nói ra.
Mọi người kinh ngạc.
"Ông của cô? Ông của cô không phải là nông dân sao? Bên trên vì cái gì mà thưởng hẳn một chiếc xe hơi?" Điền Thúy kinh ngạc nói.
“Ông tôi là một cựu quân nhân.” Hoa Chiêu nói, “Sau khi đi lính về, ông ấy về làm ruộng, thích nghiên cứu về hạt giống, ông ấy đã gieo trồng một loại hạt giống được quốc gia ưu ái, cảm thấy có thể kiếm được ngoại tệ nên đã thưởng cho ông ấy.”
Cái này nhất định phải giải thích, bằng không thì sẽ có người cho là bọn họ làm chuyện gì khuất tất.
Mọi người im lặng mà nhìn cô, tiêu hóa những lời này.
Biểu cảm có chút đặc sắc, cũng không biết nên tin hay không tin.
Hoa Chiêu vào nhà cầm một nắm hạt hướng dương đi ra: "Ừ, chính là loại hạt giống này, mọi người nếm thử xem như thế nào?"
Để không mất mặt, lần này 4 vạn cân hạt giống, chất lượng còn tốt hơn một bậc so với hạt giống đưa cho Lý gia trồng hồi trước.
Trước kia, hạt hướng dương đã cho người ta cảm giác rất kinh ngạc rồi, lần này chính là trong kinh ngạc mang theo không thể tin rồi.
"Ai nha! Đây là hạt hướng dương sao? Tại sao lại ăn ngon như vậy!" Chị dâu Vương là người sảng khoái nói chuyện cũng rất sảng khoái: "Tôi chưa từng ăn qua hạt hướng dương ngon như vậy! Trách không được có thể đổi được ô tô!"
Những người khác không nói lời nào, nhưng trong lòng đều công nhận, hạt hướng dương này ăn quá ngon rồi, so với thịt còn ngon hơn!
Điền Thúy ăn hạt hướng dương, nhìn xe ô tô, đột nhiên cảm thấy hạt hướng dương trong miệng có chút chua chua.
"Ai nha! Lần trước cô cho tôi hạt giống, hình như ở bên trong có một ít hạt hướng dương? Có phải là loại này không ?" Chị dâu Vương đột nhiên nói.
"Vâng." Hoa Chiêu vừa cười vừa nói.
"Vậy những hạt giống khác? Cũng là ông nội cô nghiên cứu hay sao?" Chị dâu Vương còn rất thông minh.
Hoa Chiêu gật đầu.
Chị dâu Vương ước lượng cái túi đựng hạt hướng dương: "Không ăn hết, tôi đem về nhà trồng!"
Từ việc đối với Hoa Chiêu có chút hảo cảm, chị ta nhận hạt giống, cũng trồng rồi, nhưng không trồng toàn bộ
Vườn rau này liên quan đến khẩu phần ăn của toàn bộ gia đình, lương thực đấy, không thể khinh thường, lỡ may cây giống mọc lên không tốt, chị ta có khóc cũng không kịp.
Hiện tại, dù là dạng dưa vẹo táo nứt, chị ta cũng muốn trồng!
Những người khác cũng nghĩ tới, lúc Hoa Chiêu vừa tới, đã cho bọn họ mỗi nhà đều là hạt giống, kết quả các cô đều không trồng.
Cũng đã chậm trễ nhiều ngày như vậy, không biết hiện tại tại trồng còn kịp hay không?
Mọi người nhìn thoáng qua hạt hướng dương còn lại trong mâm, nhao nhao tiếc nuối mà đi về nhà trồng trọt.
Hoa Chiêu vừa muốn vào nhà, đã thấy Tô Nguyệt ôm đứa nhỏ đi tới.
Cô ta cũng đặt câu hỏi về chiếc xe, Hoa Chiêu lại giải thích cho cô ta một lần, vừa vặn để cho cô ta đem tin tức mang về trên lầu, tránh cho cô còn phải đi giải thích lần nữa, giống như là đi khoe khoang vậy.
Công lực của Tô Nguyệt còn kém hơn so với Điền Thúy, con mắt đều đỏ, căn bản không che dấu được.
Sau khi ăn hạt hướng dương thơm nức, cô ta cũng chua chua nói: "Không phải chỉ là hạt hướng dương nha, dù có ăn ngon thì sao? Thật sự có thể kiếm được ngoại tệ sao? Kiếm được bao nhiêu?"
"Mấy cân hạt hướng dương đổi một chiếc xe hơi…" Một câu cuối cùng cô ta nói thầm vô cùng nhỏ giọng.
Hoa Chiêu không muốn nói chuyện với cô ta nữa: "Cô cứ đi dạo đi a, tôi phải về nhà dọn dẹp một chút rồi."
"Ai, chờ một chút!" Tô Nguyệt lúc này mới nhớ mục đích của mình là tới làm gì đấy, thu hồi vẻ ghen ghét có chút lúng túng nói: "Em là tới thăm nhà đấy, nhà chị trẻ con nhiều, em mang Hạo Hạo tới tìm bọn hắn chơi, chị còn đang bận việc, em sẽ trông chừng bọn nhỏ, chị không cần để ý đến em."
Hoa Chiêu nhìn cô ta, lại nhìn đứa bé nằm sấp trong ngực, Tô Hạo, mở cửa sân gọi bọn hắn vào.
Người ta nói là đến "Thăm nhà" đấy, lý do chính đáng mà không có cách nào cự tuyệt, cô cũng không thể cự tuyệt hàng xóm đến thăm nhà.
Hoa Chiêu vào nhà, đem hai đứa bé đặt ở trong xe đẩy, đẩy đến chỗ thoáng mát, sau đó vào nhà dọn dẹp.
Đương nhiên cô luôn lưu ý hai bảo bảo, sẽ không để cho bọn nhỏ rời khỏi tầm mắt của mình.
Tô Nguyệt cũng không làm gì khác, chỉ đứa đứa nhỏ đến chơi thôi, thỉnh thoảng còn trêu chọc hai đứa bé trò chuyện.
Chỉ có điều Vân Phi cùng Thúy Vi đều không để ý đến cô ta.
Nhưng bọn chúng đối với Tô Hạo cũng rất hiếu kỳ, ah ah ah ah mà chỉ vào thằng bé nói chuyện.
Tô Hạo đối với bọn chúng cũng rất tò mò, cố gắng nâng cổ nhìn hai người bọn chúng, thỉnh thoảng cũng ah ah hai tiếng.
Không biết ba đứa đang nói cái gì.
Tô Nguyệt nhìn hai đứa bé bảy tám tháng trong xe đẩy còn to khoẻ hơn đứa nhỏ một tuổi trong n.g.ự.c cô ta, lại còn trắng trắng mập mập, ánh mắt ghen ghét.
Cùng là con người, sao cuộc sống lại khác nhau như vậy?
Trong nhà cũng không có gì phải thu dọn đấy, Hoa Chiêu tuy hơn một tuần lễ không trở về, nhưng trong phòng sạch sẽ như lúc cô vừa rời đi.
Cô chỉ đi phòng bếp làm chút thức ăn đi ra, canh trứng gà, rau quả nghiền.
Phân ra ba phần, cũng chuẩn bị cho Tô Hạo một phần.
"Cảm ơn." Tô Nguyệt tiếp nhận, nhỏ giọng nói.
Cái này chính là mục đích hôm nay cô ta tới…
Anh trai không cho lấy đồ của người khác, không có tiền mua thêm đồ, cô ta cũng không biết chế biến…Vậy thì ăn xong lại đi!
Hoa Chiêu vì đứa bé, không cùng cô ta chấp nhặt.
Buông đồ xuống, để cho hai bảo bảo tự mình ăn, cô lại bận rộn những chuyện khác, kỳ thật không có gì để bận rộn đấy, nhưng cô không muốn cùng Tô Nguyệt nói chuyện.
Tô Nguyệt nhìn Tô Hạo ăn như hổ đói, kích động mà muốn khóc. Đứa nhỏ này tính khí không tốt, khẩu vị cũng không tốt, dù là quá đói rồi, nhìn thấy đồ ăn được cũng không kích động, ngược lại không muốn ăn, lúc này mới càng ngày càng gầy.
Xem ra sau này cô ta cũng phải đến, vì Tô Hạo, cô ta có thể không biết xấu hổ.
Nếu như lại chăm sóc không tốt cho Tô Hạo, anh trai lại muốn thay người rồi, cô ta sẽ phải trở lại quê quán rồi.
Sau khi về quê, chắc chắn phải lập gia đình, sinh con, cả đời làm việc nhà nông.
Cô ta không muốn sống cuộc sống như vậy, cô ta muốn tìm một quân nhân, sau khi kết hôn sẽ ở nhà chăm sóc con cái rất nhàn nhã?
Tô Nguyệt ở đó đến trước giờ ăn cơm tối mới rời đi, không đi không được, dù cô ta còn không biết xấu hổ mà lưu lại ăn cơm, thì anh của cô ta cũng không cho.
Nhìn Hoa Chiêu bận rộn, chuẩn bị cả bàn đồ ăn, ngửi cái vị thịt mê người kia, Tô Nguyệt tâm sự nặng nề mà thẳng bước đi.
Đi ra ngoài vừa vặn gặp được Diệp Thâm vừa trở về.
Diệp Thâm thật xa đã ngửi thấy được mùi thơm, bước chân vội vàng về nhà, vợ con anh đã trở lại rồi!
Thấy Tô Nguyệt từ trong nhà đi ra, anh sửng sốt một chút, nhưng cũng gật gật đầu hình như gặp thoáng qua rồi.
Tô Nguyệt nhưng lại quay đầu nhìn bóng lưng của anh, vai rộng chân dài,… mặt cô ta đỏ lên.
Không biết Diệp gia có địa vị gì? Diệp Thâm có em trai hay không?
Cô ta muốn tìm người giống như vậy, chắc chắn phải lựa chọn trong các chiến hữu của anh trai, hoặc là thân thích của chiến hữu.
Cô ta lại quay đầu liếc nhìn Hoa Chiêu, nghe nói năm nay chỉ có 19 tuổi, chỉ lớn hơn cô ta hai tuổi, cũng là xuất thân nông thôn, sao lại tốt số như vậy.
Diệp Thâm tiến vào phòng bếp, ôm Hoa Chiêu thật chặt.
Vài ngày không thấy, anh nhớ sắp c.h.ế.t rồi.
Anh chôn mặt ở trên tóc Hoa Chiêu, hít sâu vài hơi.
Hoa Chiêu ngửa đầu, lại trông thấy Tô Nguyệt si ngốc mà nhìn qua bên này, không đi.
"Lại để cho người ta nhìn thấy, mau đứng lên." Cô buồn cười mà đẩy Diệp Thâm.
Diệp Thâm nhớ tới ở cửa ra vào gặp phải người, đứng lên, thuận miệng hỏi: "Cô ta sao lại tới rồi hả?"
"Đến ăn chực." Hoa Chiêu nói ra.
Tâm tư Tô Nguyệt đều bày ở trên mặt, kỹ năng tiểu bạch hoa vẫn chưa được thuần thục, đại khái là cùng một trình độ với Hoa Tiểu Ngọc, thậm chí còn thiếu chút nữa.
Diệp Thâm nhướn mày, không đánh giá.
Anh nhanh chóng rửa tay thay quần áo đi dỗ bọn nhỏ, cánh tay nhỏ của Thúy Vi đã cử động đến mệt mỏi, nếu không ôm con bé sẽ nóng nảy.
"Anh cả đâu?" Diệp Thâm nhìn xung quanh kỳ quái nói.
Anh nhìn thấy xe ở cửa ra vào, nghĩ là Diệp Danh đến rồi.
"Anh cả đi rồi, cái xe kia là của em đấy!" Hoa Chiêu vui vẻ theo sát anh chia xẻ.
"Của em sao?" Diệp Thâm kỳ quái nói.
Anh còn chưa biết chuyện hạt hướng dương.
Sau khi về đơn vị rồi, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện bề bộn, cho nên trừ phi là chuyện trọng đại, trong nhà sẽ không gọi điện thoại nói với anh.
Vấn đề hạt giống thật ra triển khai quá nhanh, ngày hôm qua nói xong, ngày hôm sau liền hoàn thành, ngày thứ ba phần thưởng đã hạ xuống, Diệp Danh cũng không có thời gian nói cho Diệp Thâm.
Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm nói qua một chút.
Diệp Thâm nhìn cô nói không nên lời, nhưng không có hỏi cái gì.
"Cơm nước xong xuôi sẽ đưa em đi học lái xe." Diệp Thâm nói.
Anh biết vợ mình có gan lớn đấy, và đôi mắt nhỏ đó đã nói lên nó háo hức muốn thử rồi, chắc chắn cô sẽ lái chiếc xe này, mặc dù anh không thực sự muốn dạy.
Quá nguy hiểm.
Nhưng…Cô muốn học thì học a, anh dạy thật tốt là được.
"Anh sẽ rất nghiêm khắc, đến lúc đó em đừng có mà khóc." Diệp Thâm nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói ra.
"Đúng vậy! Huấn luyện viên!" Hoa Chiêu nghiêm, cho anh một cái chào.
Nhìn thấy cô bướng bỉnh, Diệp Thâm nhịn không được bổ nhào qua đem người ôm vào trong n.g.ự.c xoa nhẹ nửa ngày, sau đó thở sâu đi ăn cơm.
Sau khi ăn xong, anh quả nhiên mang theo Hoa Chiêu cùng hai bảo bảo lên xe, dạy cô lái xe.
Chỉ là Diệp Thâm ở phía trước lái, Hoa Chiêu ở phía sau nghe…Cô còn phải ôm hai đứa nhỏ ngồi ở phía sau.
"Phải mua hai cái ghế an toàn cho bọn nhỏ, không biết ở đâu có bán?" Hoa Chiêu đột nhiên nói ra.
Bằng không thì cô có xe cũng căn bản không có cách nào lái ah!
Diệp Thâm biết thứ này: "Lại để cho anh cả liên hệ, anh ấy biết rõ."
"Được rồi…Anh cả vạn năng." Hoa Chiêu buồn cười. Lúc này trong thành phố, Diệp Thư đã làm quản gia của cô, đến trên núi rồi, chuyện gì cũng không chạy thoát được Diệp Danh.
Diệp Thâm cũng cười cười, hỏi trạng thái gần đây của anh cả thế nào, chuyện ly hôn có ảnh hưởng gì không.
"Cho dù có, anh ấy cũng sẽ không để em nhìn ra được." Hoa Chiêu nói.
Nhưng cô có hoả nhãn kim tinh, vẫn đã nhìn ra.
Làm sao có thể một chút ảnh hưởng cũng không có vậy? Anh cả sợ là tổn thương thấu tim rồi, cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Nếu như nhân sinh chỉ như lúc mới gặp…
Cái này cũng có thể hiểu được, nếu như ngày nào đó Diệp Thâm cũng trở nên hoàn toàn thay đổi, cô sợ là cũng muốn hoài nghi nhân sinh.
Nhưng loại khả năng này tính ra quá nhỏ.
Hoa Chiêu nói với anh chuyện của Văn gia, Diệp Thâm cười cười, từ chối cho ý kiến, người nhà kia đã không còn liên quan gì đến bọn họ rồi.
Hai người lái xe dạo qua một vòng toàn bộ nơi trú quân , trời tối mới về nhà.
Buổi tối Diệp Thâm còn có tập huấn, phải mang người lên núi, chỉ có thể tiếc nuối mà hôn vợ con rồi đi ra, khi trở về cũng phải ba ngày sau.
Hoa Chiêu cũng thấy đáng tiếc, còn nghĩ đến làm chút chuyện đây này…
Bất quá được rồi, còn nhiều thời gian.
Sáng sớm hôm sau, cô làm phiền cậu lính phải vào thành làm nhiệm vụ giúp cô lái xe, đem cô đưa đến nội thành.
Đây là một nơi trú quân đặc biệt, tùy tiện xách một người đi ra đều là dạng toàn năng, đừng nói lái xe, lái phi cơ đều biết.
Bọn hắn hàng năm đều có nhiệm vụ đi ra ngoài học tập các loại kỹ năng.
...
Hoa Chiêu sáng sớm đã rời đi, lại để cho Tô Nguyệt ôm đứa nhỏ đi qua bị vồ ếch chụp hụt, cô ta lập tức thất vọng, là thực sự có chuyện phải đi, hay là cố ý trốn cô ts?
Thật là, ăn một miếng cũng không nỡ ah!
"Má ơi, sớm như vậy đã tới thăm nhà á." Chị dâu Vương từ trong nhà đi tới, đứng ở trong sân nói ra.
Chị ta giọng lại lớn, thoáng mấy người nhà bên cạnh cũng đi ra.
Mọi người vừa mới ăn sáng xong, mấy người đàn ông vừa đi, vẫn chưa tới 7 giờ, lúc này đã đến thăm nhà, đúng là hiếm thấy.
"Trong nhà đều đã thu dọn xong, không có việc gì rồi, em tới đây đi bộ." Tô Nguyệt giơ lên một khuôn mặt sạch sẽ cười nói với mọi người.
Cô ta lớn lên không tệ, dáng người hết sức nhỏ, bộ dáng thanh tú, một đôi mắt to nháy nháy đấy, có vài phần tươi ngon mọng nước.
Thoạt nhìn rất đơn thuần đấy.
Nhưng xung quanh nơi này cơ bản đều là mấy người phụ nữ trung niên có kinh nghiệm sống phong phú, nhìn người sẽ không xem mặt, mà là xem chuyện.
Những chuyện trước kia của Tô Nguyệt, các cô thật sự chướng mắt.
"Lại đây tìm vợ Diệp Thâm ah, con bé không ở nhà." Chị dâu Vương thấy cô ta tuổi còn nhỏ, cũng không chèn ép cô ta.
Tô Nguyệt liền thuận miệng hỏi một câu: "Cô ấy đi đâu? Lúc nào trở về?"
"Cái này tôi cũng không biết." Lúc Hoa Chiêu đi cô còn ở trong phòng ăn cơm, người ta cũng không cố ý nói với cô.
Tô Nguyệt đành phải hậm hực mà đi nha.
Trở lại dưới lầu, đụng phải hàng xóm đi làm, cô ta gặp người liền nói Hoa Chiêu ngày hôm qua lái về một cái xe ô tô, về sau cái ô tô kia chỉ cô ta(HC) dùng, cỡ nào cỡ nào tốt, thật sự làm cho người ta hâm mộ.
Mọi người lúc này cũng biết rồi, Hoa Chiêu thậm chí có xe rồi.
Thật sự là…Về sau vào thành có phải là không cần chờ xe tuyến rồi hả?
Nhìn thấy Hoa Chiêu lại trở về, Miêu Lan Chi hơi kinh ngạc, nhưng nghe nói là Diệp Thâm làm nhiệm vụ không ở nhà, cô mới trở về đấy, Miêu Lan Chi liền cao hứng.
Hoa Chiêu trở về sớm, còn gặp người chưa kịp đi làm Diệp Danh.
Phòng ở cho Văn Tịnh rồi, anh cả liền về nhà ở rồi.
"Anh cả, em cần hai cái ghế an toàn cho bọn nhỏ, để trên ô tô đấy." Cô nói thẳng.
Diệp Danh cười nói: "Đã mua rồi, nhưng phải qua vài ngày mới đến."
Đối với đồ quan trọng như vậy với các bảo bảo, anh sao có thể quên? Ngày hôm qua anh đã gọi điện thoại cho đồng nghiệp đang ở cảng làm khảo sát, nhờ hắn hỗ trợ mua. Sau đó để hắn nhờ người của hãng hàng không mang về.
Đợi đối phương đi công tác trở về anh cũng không chờ được.
Hoa Chiêu cười, ngày khác, cô nhất định phải cho Diệp Danh một cái phòng ở! Phải báo đáp anh ấy thật tốt.
Hiện tại không có Văn Tịnh kẹp ở giữa rồi, cô đưa cái gì trong lòng càng thống khoái.
"Đúng rồi anh cả, anh lại tìm người dạy em học lái xe a, em muốn sớm chút học cho xong." Hoa Chiêu nói ra.
Kỳ thật cô biết lái xe, nhưng phải giả vờ giả vịt.
Diệp Danh suy nghĩ một chút nói: "Lưu Minh Chu Binh biết, để cho bọn hắn dạy em."
Hoa Chiêu vỗ trán một cái, thật là khờ rồi, Lưu Minh lái xe cô cũng đã ngồi lần một lần hai rồi, hiện tại mới nhớ tới bọn hắn biết lái xe.
Xem ra dị năng cũng không cứu được cô một lần mang thai ngốc ba năm.
"Nhưng em hiện tại ở trên núi rồi, lại để cho bọn hắn đến chỗ đó, có phải là có chút lãng phí không?" Hoa Chiêu nói ra.
Cô luôn cảm thấy đã lãng phí tuổi thanh xuân tươi đẹp của họ.
Diệp Danh gật gật đầu: "Vậy nên, bình thường chỉ giữ một người trông coi Hoa lão gia tử, những người khác đi tìm mấy người Lưu Tiền kiếm tiền."
Có thể kiếm được nhiều tiền, cũng không phải là sống uổng rồi.
"Cái này hay!" Hoa Chiêu lập tức đồng ý.
Mấy người Lưu Minh bọn họ cũng không có ý kiến gì, cũng không thấy việc bán đồ sẽ xấu hổ c.h.ế.t người ta.
Lưu Tiền không có việc gì sẽ tới trước mặt bọn họ khoe khoang chính mình đang xây nhà ở quê gì đấy, cả nhà đều xoay người rồi, làm bọn họ hâm mộ c.h.ế.t mất.
Lúc này tốt rồi, cơ hội rốt cuộc đã rơi xuống trên người bọn họ rồi!
Hai người hào hứng bừng bừng mà dẫn dắt Hoa Chiêu học lái xe.
Không có ghế an toàn, bọn nhỏ cô cũng không mang theo, để ở nhà cho Miêu Lan Chi trông.
Miêu Lan Chi một mình ở nhà, không có người ngoài, cô yên tâm…
Hơn nữa cô cũng không chạy xa, xe chỉ đi xung quanh khu cư xá.
Hiện tại nơi này có rất nhiều thực vật, đều đã cùng cô thành lập nên mạng lưới thông tin, cô muốn nhìn ở đâu có thể thấy ở đó, chúng tựa như vô số cameras, mà cô chính là máy chủ, tùy thời có thể xem xét tất cả mọi nơi hẻo lánh.
Không nghĩ qua sẽ xem tới bí mật của nhà người khác…
Đương nhiên cô không phải là vì rình coi, chỉ là vì bảo đảm bọn nhỏ an toàn.
"Tôi cảm thấy đã học được rồi, anh thử xuống để tôi lên thử xem." Lại một vòng chấm dứt, Hoa Chiêu đi ngược chiều xe Lưu Minh nói.
Lưu Minh không muốn động, lúc này mới chỉ nhìn 2 vòng, đã học được rồi hả?
"Tôi đã ngồi qua rất nhiều lần xe rồi, không chỉ là hai vòng này." Hoa Chiêu nói ra: "Hơn nữa lái xe đơn giản như vậy, không phải là chân ga, phanh, tiến lùi, cần số và vô lăng thôi sao? và tay chân phối hợp, đừng lo lắng. "
"Vậy cô lái chậm một chút." Lưu Minh lo lắng mà đi ra.
Hoa Chiêu lên xe, cũng không có giả bộ đần, động tác tuy không thuần thục nhưng hoàn toàn chính xác mà bắt đầu thao tác..., ô tô chậm chạp di chuyển, ổn định dị thường.
Lòng Lưu Minh chậm rãi buông xuống.
Hoa Chiêu luyện cho tới trưa mới kết thúc, phanh lại, quẹo vào, hoàn toàn không có vấn đề, buổi chiều luyện đỗ xe vào sân, cũng không có vấn đề.
Sau hai ngày, Lưu Minh đã cảm thấy cô có thể tốt nghiệp.
"Chị dâu, chị thật lợi hại!" Lưu Minh khen ngợi nói.
Diệp Danh đã ngồi một vòng do Hoa Chiêu lái xe, cũng có chút giật mình: "Ngươi này rất có thiên phú, không kém hơn những người lính đặc biệt kia."
Mới vừa lên tay, thật giống như trời sinh. Hơn nữa với sức mạnh của Hoa Chiêu, cô không theo binh nghiệp, quả thực đáng tiếc.
Nhưng xuất phát từ lòng riêng, anh vẫn không hi vọng Hoa Chiêu tham gia quân ngũ đấy, lại huấn luyện giống như người kim cương, sẽ là Diệp Thư thứ hai rồi.
Hoa Chiêu lái xe, vững vàng ghé qua trên đường phố.
Hiện tại trên đường phố ô tô rất ít, phần lớn là xe buýt, nhưng tình hình giao thông cũng rất phức tạp, xe đạp khắp nơi đấy, hiện tại chúng ta đang là đất nước của xe đạp nha.
"Chuyện điều tra ra thế nào rồi? Có dấu vết gì không?" Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.
Nhắc tới chuyện này sắc mặt Diệp Danh có chút không tốt: "Không có manh mối gì có giá trị, những người kia vậy mà cũng không chịu mở miệng."
Nhất là Lưu Tố, nhìn thì rất sợ chết, kỳ thật cái gì cũng không chịu nói.
Cái này cũng nói rõ địa vị người giật dây rất lớn, nếu bà ta nói khả năng so với không nói càng thảm hơn.
"Về phần đối tượng hoài nghi, vậy thì nhiều lắm, chúng ta đang từng bước loại trừ." Diệp Danh nói ra.
Người này, bọn họ nhất định phải bắt được! Lại nhiều lần ra tay với con của Hoa Chiêu, quá mức ác độc.
Hoa Chiêu gật đầu không hỏi nữa, ô tô vững vàng mà lái về nhà, sau đó đã nhìn thấy ghế an toàn về đến rồi.
Cô lập tức vui vẻ mà cài đặt, lôi kéo các bảo bảo quay trở lại căn tứ hợp viện thăm Hoa Cường.
Muốn cái xe, kỳ thật chính là muốn thường xuyên trở về thăm ông nội, bằng không thì một mình ông ấy ở căn nhà to như vậy, trống trơn, rất cô đơn.
Diệp Danh rất lo lắng, muốn cùng đi, dù sao mới chỉ học lái xe có hai ngày, nhưng anh buổi chiều còn có một hội nghị quan trọng, phải quay về đi làm.
Liên tục nhắc Hoa Chiêu sau khi về đến nhà phải gọi điện thoại cho mình, Diệp Danh mới ra đi.
Hoa Chiêu lái xe về nhà, ở cửa ra vào nhìn thấy một người làm cho cô rất ngạc nhiên.
Hoa Chiêu xuống xe, tò mò hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Hạ Kiến Ninh nhìn cô, lại nhìn ô tô phía sau cô, trong mắt có chút ngạc nhiên.
Cái cô gái nông thôn này, mang cho hắn sự kinh ngạc hết lần này tới lần khác, cũng biết lái xe rồi hả? Xe này vừa đến trong tay cô không đến hai ngày a? Thật sự là thiên phú dị bẩm.
"Tôi đến thăm nhà." Hạ Kiến Ninh cười nói.
Lại thăm nhà…Bây giờ Hoa Chiêu nghe thấy hai chữ này cũng có cảm giác là lạ đấy.
Nhưng không cự tuyệt được Tô Nguyệt, còn cự tuyệt anh ta thì không được sao?
Cô cùng anh ta lại không có quan hệ tốt gì.
Mua bán nhân sâm, đó là một giao dịch.
Cô không quên những chuyện anh ta đã lừa cô!
"Tôi không quá hoan nghênh anh, đi thong thả không tiễn?" Hoa Chiêu nói ra.
Nụ cười của Hạ Kiến Ninh đông cứng lại, ánh mắt lóe lên một cái, người phụ nữ này…
"Kỳ thật tôi có chuyện muốn nói cho cô, về người giật dây vụ bắt cóc con của cô." Hạ Kiến Ninh nói: "Hiện tại đã hoan nghênh chưa?"
Hoa Chiêu đã biết, đơn giản là không đuổi được hắn rồi.
"Được rồi, anh thắng." Hoa Chiêu quay người, đem hai đứa bé ôm xuống, mở cửa mời hắn vào nhà.
Đây là lần đầu tiên Hạ Kiến Ninh nhìn thấy hai đứa bé, lần đầu tiên phát hiện trẻ nhỏ vậy mà cũng có thể đáng yêu như vậy.
Cũng đúng, người mẹ xinh đẹp như vậy sinh ra đứa nhỏ, có thể không đáng yêu sao?
Hắn đưa ra hai cái khoá trường mệnh được làm bằng vàng đưa cho Hoa Chiêu: "Đây là lễ gặp mặt tôi đưa cho bọn nhỏ."
Hoa Chiêu lập tức từ chối: "Không được, cái này quá quý trọng rồi."
Hạ Kiến Ninh cười cười: "Hơn mười chỉ vàng, mấy trăm đồng, đối với cô mà nói quý trọng sao? Hơn nữa, có qua có lại mà thôi, chờ đến lúc tôi có con, cô lại cho con của tôi là tốt rồi."
Hoa Chiêu sững sờ, anh ta không phải luôn độc thân sao?
Cũng đúng, đó là trước kia anh ta bị bệnh, "Không được", hiện tại cảm giác mình lại đã khỏi rồi? Muốn kết hôn sinh con rồi hả?
Ân, cũng là chuyện thường tình.
Hơn nữa anh ta nói cũng đúng, món đồ mấy trăm đồng mà thôi, cô trả nổi.
Hoa Chiêu cũng không ở cửa lớn cùng anh ta đẩy tới đẩy đi, nói lời cảm ơn rồi nhận lấy khoá trường mệnh, tiến vào sân nhỏ, trước tiên đem bọn nhỏ đưa đến hậu viện để cho Hoa Cường trông giúp, rồi mới trở về mời Hạ Kiến Ninh vào.
"Người giật dây là ai, mời nói." Hoa Chiêu nói ra.
Hạ Kiến Ninh lại nhìn cô cười cười, sau đó đánh giá xung quanh, bố trí cũng không tệ, rất có phong cách, và ấm áp hơn nhiều so với lần trước hắn đến.
Xem ra cô rất biết sống.
Trong không khí tươi mát tràn ngập hương hoa cũng làm cho tâm tình của hắn đặc biệt sung sướng.
"Giữa trưa, chúng ta cơm nước xong xuôi rồi nói sau?" Hạ Kiến Ninh cười nói.
Hoa Chiêu nghẹn một hơi.
"Cô cảm thấy, bây giờ là cô cầu tôi, hay là tôi đang cầu xin cô?" Hạ Kiến Ninh lại nói.
Hoa Chiêu nhìn anh ta, cười cười: "Tôi cảm thấy được, chúng ta là cùng có lợi, anh nói cho tôi biết tin tức, tôi cũng có thể thỏa mãn yêu cầu của anh, ví dụ như, đưa cho anh một lọ rượu thuốc gì đấy."
"Cô đối với tôi thật sự rất keo kiệt, tin tức quan trọng như vậy, chỉ có giá trị một lọ rượu thuốc?" Hạ Kiến Ninh ra vẻ lòng chua xót nói.
"Cái này, phải xem tin tức của anh có đúng hay không, giá trị có đáng giá không." Hoa Chiêu bỏ qua sự khó chịu trong lòng nói. Hạ Kiến Ninh "trơ tráo" như vậy sao?
Chẳng qua nếu như hắn biết chính xác, cô cũng sẽ không lấy không tin tức của hắn. Một con ma ốm bệnh liên miên, cho thêm mấy lọ rượu thuốc cũng không sao cả.
Hoa Chiêu đột nhiên cảm thấy may mắn là thân thể Hạ Kiến Ninh là vốn sinh ra đã kém cỏi, hơn nữa gặp được cô quá muộn, có thể nói thuốc tiên cũng không cứu được, chỉ có thể dựa vào bảo vật trời sinh để kéo dài tính mạng.
Bằng không thì cô thoáng cái đã có thể chữa cho anh ta rồi, và không có gì để thương lượng với anh ta nữa.
Hạ Kiến Ninh nhìn cô cười cười, từ chối cho ý kiến, mà nói ra: "Tôi muốn ăn cơm."
Hắn nhớ thương cái hương vị kia đã lâu rồi…Hơn nữa càng ngày càng nhớ đến, hắn gần đây cũng gầy một vòng rồi!
Hoa Chiêu…
Thấy anh ta rất kiên trì, được rồi, vì tin tức cô nhịn.
Hoa Chiêu đứng dậy đến phòng bếp, đứng đứng đắn đắn mà làm vài món thức ăn.
Hết thảy cũng là vì tin tức, hết thảy cũng là vì bọn nhỏ!
Hạ Kiến Ninh được ăn đến mỹ mãn, cảm thấy dạ dày kêu gào mấy tháng rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi.
Không, hắn có một loại dự cảm, về sau nó sẽ càng kêu gào lợi hại hơn.
Thực hi vọng thời gian trôi qua nhanh lên, Hạ Lan Lan sớm chút đem đứa bé sinh ra ah…Như vậy hắn liền có đầu bếp nữ rồi.
Hoa Chiêu thu thập cái bàn, lại tự mình rót cho hắn chén trà hoa quả, rồi mới lên tiếng: "Hiện tại có thể nói a?"
Hạ Kiến Ninh ngược lại rất dứt khoát, không hề vòng vo: "Lưu Tố, chính là người đại sư kia, cô ta cùng vợ của Mã Đại Cường là bạn thân thời thơ ấu, sau khi học trung học thì chia xa, nhưng cả hai nhà nhiều năm như vậy vẫn luôn có liên hệ, chỉ có điều rất ít người biết mà thôi."
Lưu Tố, Mã Đại Cường...
Hoa Chiêu bừng tỉnh, hoá ra vấn đề lại ở đây!
Mã Đại Cường hoặc là vì trả thù Diệp gia không cho ông ta rượu thuốc cứu con trai, bắt cóc con cô để trả thù, hoặc là muốn bắt bọn nhỏ để bắt buộc bọn họ cứu Mã Thành Công.
Đã biết người gây án là ai, động cơ cũng rất dễ đoán.
Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ, Hạ Kiến Ninh dám nói cho cô biết chuyện này. Anh ta không sợ bọn họ bắt được Mã Đại Cường, sau đó Mã Đại Cường đem chuyện anh ta bẫy Diệp Thâm nói ra sao?
Hạ Kiến Ninh không sợ, hắn có biện pháp để cho người Mã gia câm miệng.
Trước khi đến hắn đã cùng Mã đại soái khai thông tốt rồi, Mã Đại Cường dù là chết, cũng sẽ đem miệng đóng lại đến sít sao đấy, cho nên hắn mới dám đến.
Hắn là tới nịnh nọt Hoa Chiêu đấy, không phải tới để làm mất lòng cô.
Tương lai chuyện của Hạ Lan Lan truyền ra, Hoa Chiêu nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên hắn, sao có thể ngoan ngoãn tới làm nữ đầu bếp cho hắn? Cho nên, hắn hiện tại muốn tích lũy thêm chút điểm hảo cảm.
Hắn nhưng lại không biết, Hoa Chiêu cái gì cũng biết. Thao tác lần này, chỉ là không công đem Mã Đại Cường bán đi mà thôi.
"Được rồi, tôi đã biết." Hoa Chiêu gật đầu: "Diệp gia sẽ đi xác minh đấy, anh nghĩ muốn cái gì?"
Tôi muốn cô làm nữ đầu bếp cho tôi.
Hạ Kiến Ninh cười cười, nói ra: "Đương nhiên là rượu thuốc rồi, tôi cũng muốn một tháng phân một lọ."
"Cái này, tôi nói không tính, lại để Diệp Danh nói chuyện với anh đi." Hoa Chiêu nói ra.
Hắn đã bán cho cô một ân tình lớn như vậy, vậy mà cũng không kiếm được chút hoà nhã, cái gì mà cô nói không tính, đều là lý do mà thôi, hắn biết rõ trong tay cô khẳng định còn có rượu thuốc, hơn nữa số lượng không có giới hạn, hiệu quả còn càng tốt hơn.
Ví dụ như, loại chính thức có thể cứu được Diệp Thâm.
Rượu thuốc màu xanh lá hắn đã có rất nhiều, trải qua nhiều lần nghiệm chứng, chúng không đủ để trị liệu cho tổn thương nặng của Diệp Thâm lúc trước như vậy.
Trong tay cô khẳng định còn có loại tốt hơn đấy!
Cô tựa như một bảo tàng…
Chỉ có điều nhìn hắn không thuận mắt.
Hạ Kiến Ninh sờ sờ cái mũi, Diệp Thâm tính tình vừa thối lại vừa cứng, trầm mặc ít nói, lúc trước cô thấy thế nào mà muốn ở bên hắn ta vậy?
Xem mặt? Cái này hắn xác thực không so được…
A, người phụ nữ nông cạn.
Hạ Kiến Ninh hậm hực mà đi nha.
Hoa Chiêu lập tức gọi điện thoại cho Diệp Danh.
Diệp Danh vừa mới họp xong, nghe thư ký nói có Hoa Chiêu điện báo, anh đang muốn gọi qua, Hoa Chiêu đã gọi tới rồi, nói với anh chuyện Hạ Kiến Ninh vừa nói.
Diệp Danh rất xem trọng, lập tức hành động.
Nhưng chờ đến khi bọn hắn tìm đến tỉnh Hà Bắc, vợ chồng Mã Đại Cường đã mang theo Mã Thành Công, sớm một bước ra viện, không biết tung tích.
Hạ Kiến Ninh chỉ là đem tin tức cho bọn họ, kiếm một cái nhân tình, nhưng lại không muốn cho bọn hắn bắt được người.
Thay vì tin rằng Mã Đa Cường sẽ giữ bí mật, sẽ an toàn hơn nếu không cho nhà họ Diệp có cơ hội này, an toàn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận