Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 26


“Thím nói rất có đạo lý” Hoa Chiêu nói.
Khương Cần sững sờ, hàng xóm lại sửng sốt, cái sổ sách này tính toán như vậy sao? Nhà cho không người ta ở, và những người sống trong đó nên chăm sóc nó thật cẩn thận, không được làm nó sụp đổ, không phải là nên như vậy sao?
“Thím nói cái nhà này hiện tại giá trị bao nhiêu?” Hoa Chiêu hỏi.
Khương Cần cười thầm Hoa Chiêu ngu ngốc, trong nội tâm nhanh chóng tính toán, đổi một lần nóc nhà, che lại cỏ rơm chính là 20 đồng, hơn nữa mời người ăn cơm, cũng phải mất mấy đồng, qua 11 năm…
“500 đồng tiền!” Khương Cần nói ra.
“Cắt~”
“Quá không biết xấu hổ!”
“Cái sổ sách này cô tính toán như thế nào vậy? 10 năm 500 đồng, 1 năm 50 đồng? Nhà ai đổi nóc nhà một năm tốn 50 đồng?”
Mấy người hàng xóm cười ra tiếng.
Nhà của tất cả mọi người là nhà đất, nóc nhà cỏ tranh, mỗi năm người ta rất xem trọng việc đổi nóc nhà, bằng không những lớp cỏ rơm kia sẽ bị nát rữa, mưa dột. Đổi nóc nhà bao nhiêu tiền, trong lòng mọi người ai cũng biết. Còn có người ta chính mình cắt cỏ, chính mình bện cỏ, đến lúc đó, người thân bạn bè còn đến hỗ trợ, chỉ cần mời một bữa ăn, căn bản không mất tiền.
“Xem ra thím ba học toán cũng không tốt, quả nhiên không thích hợp để làm kế toán.” Hoa Chiêu nói.
Khương Cần vẫn ngoan cố: “Cái nóc nhà này hàng năm vẫn được nhà tôi dùng cỏ tốt nhất, bện mái lợp tốt nhất! Nuôi cơm công nhân cũng làm tốt nhất, tất cả đều là tiền. Dù sao cũng 500 đồng, thiếu một đồng cũng không được.”
“Ai nha má ơi, lần đầu tiên nghe nói phòng đất của nhà ai có giá trị 500 đồng đấy!”
Mấy người hàng xóm lại bắt đầu ồn ào.
“Còn tuyệt hơn đây này, nhà cô ta vào ở không nhà người khác, người ta đến phải đi về, cô ta ngược lại còn muốn đòi tiền người ta!!!”
“Đúng vậy, đúng vậy, lấy nhà của người khác ở, còn muốn đòi tiền? Tôi cũng chưa từng gặp chuyện tốt như vậy?”
“Bởi vì ông còn muốn mặt mũi! Ha ha ha…” Mọi người xung quanh đều cười.
Hoa Chiêu có bản lĩnh, Hoa Sơn cũng phải sợ rồi, Hoa Chiêu còn dạy họ ủ giá đỗ kiếm tiền! Bọn họ sao lại có thể không đứng về phía Hoa Chiêu.
Hơn nữa Khương Cần này, bình thường đều ngửa mặt khinh thường người khác, chán ghét vô cùng.
Khương Cần bất động thanh sắc, mặt mũi cũng không so được với 500 đồng tiền.
“Cái nhà này trị giá 500 đồng?” Hoa Chiêu hỏi lại.
“Giá trị! Sao lại không đáng? Cái nhà này thím ở báo dưỡng rất tốt đấy, đi toàn bộ thôn cũng không tìm được cái nhà thứ hai tốt như vậy! 500 đồng, vì đều là thân thích, nên đã cho giá thấp nhất rồi.” Khương Cần nói.
“Được! Vậy thì 500 đồng, bán cho thím đấy!” Hoa Chiêu lại nói.
Khương Cần…
Mọi người…
Mọi người sững sờ trong chốc lát, về sau lập tức cười: “Ha ha ha…”
“Cũng đã qua 10 năm, coi như mẹ tôi trước kia cũng từng là thân thích, cho thím ở không.” Hoa Chiêu nói: “Hiện tại dùng giá tiền mà thím thấy rẻ, nhất bán cho thím, cả hai bên đều cùng vui vẻ, đúng không?”
Vui vẻ cái XXX! Khương Cần mặt đều đã trở nên vặn vẹo.
Người xung quanh lại rất vui vẻ, cười không ngừng. Hoa Chiêu này rất thông minh nha, chỉ mấy câu liền đem Khương Cần xoay vòng, thật đúng là không nhìn ra.
“Cái phòng này, tôi tốn nhiều tiền như vậy để giữ gìn, cô không cảm kích tôi thì thôi, vậy mà còn muốn đòi tôi tiền…” Khương Cần còn muốn tiếp tục.
Triệu Lương Tài thật sự nhìn không được nữa: “Cô nhanh câm miệng đi! Dựa theo ước định lúc trước, người ta quay trở về là điều đương nhiên! Cho dù không có ước định trước, cũng không có đạo lý ở không nhà người ta, còn đòi tiền! cô đừng có không biết xấu hổ! Hiện tại cái nhà này, cô muốn ở tiếp thì dùng tiền mua, không được thì cút nhanh mẹ nó đi!”
Khương Cần buông tay.
Hoa Tam Ngưu lập tức liền xông ra ngoài.
“Răng rắc” một tiếng, những dân binh đứng cạnh Triệu Lương Tài đồng loạt giơ s.ú.n.g lên, nhắm thẳng vào Hoa Tam Ngưu.
Hoa Tam Ngưu phanh gấp, chật vật mà ngã quỵ.
Hiện tại dân binh đều có s.ú.n.g lục, s.ú.n.g trường đấy, nhưng tan tầm sẽ không cho phép mang về nhà.
“500 đồng thì nhiều quá! Cái nhà này chính là trị giá 50 đồng!” Khương Cần không để ý mặt mũi mà đổi giọng nói. Dù sao hôm nay cũng đã mất mặt rồi, thêm một chút cũng không sao, vẫn như cũ, da mặt cũng không so được với 500 đồng.
Hoa Chiêu bắt đầu cùng cô ta cò kè mặc cả…cuối cùng căn nhà này dùng giá thị trường hợp lý nhất, 150 đồng, thành giao.
Cô vốn không có ý định muốn lấy lại nhà này. Cái nhà này là Trương Quế Lan và Hoa Phong cùng nhau dựng nên, Hoa Chiêu sinh ra ở đây, Hoa Phong cũng c.h.ế.t đi ở chỗ này, trong cái nhà này, tưng có một gia đình cùng nhau sinh hoạt, có những kỷ niệm đẹp đẽ cùng đau thương.
Hiện tại Trương Quế Lan đã tái giá, ở tại chỗ này cũng không thích hợp, không bằng lại dựng một căn nhà ở chỗ khác. Hoa Chiêu cũng không có ý địng lấy được 500 đồng, đem Tam Ngưu bức đến đường cùng cũng là đem gia đình Hoa Sơn ép đến độc ác rồi, đối với Trương Quế Lan sau khi đến đây sống sẽ không có bất kỳ điểm nào tốt.
Bất qua cô ngược lại buộc Khương Cần đưa ra 150 đồng tại chỗ, sau đó đi cùng Triệu Lương Tài, cô muốn chọn một nền nhà mới.
Cuối cùng cách nhà của cô không xa, có một khối đất nhỏ bằng phẳng. Chỗ kia quá nhỏ, xây phòng chính là không có sân nhỏ, nên mọi người mới không chọn.
“Mấy cái bụi cây này, cháu có thể dọn sạch để làm một cái sân nhỏ a?” Hoa Chiêu chỉ vào một lùm cây lớn phía sau mảnh đất trống.
“Có thể.” Triệu Lương Tài thuận miêng nói: “Cháu có thể thanh lý bao nhiêu cũng được, đều coi là của cháu”
Hoa Chiêu có chút đáng tiếc mà lắc đầu: “Một mẫu là đủ rồi, nhiều hơn mẹ cháu cũng khó giữ.”
Tính tình của Trương Quế Lan cô nhìn ra được, có chút yếu mềm, mặc kệ là do bẩm sinh hay bị đè nén đến như vậy, tóm lại là rất dễ bắt nạt.
Nhà người ta đều là một sân nhỏ, cô làm cho bà ấy hai mẫu sân nhỏ, không phải là tìm rắc rối sao?
“Bác đi tìm người trong thôn đến hỗ trợ?” Triệu Lương Tài nhìn mảnh đất dày đặc bụi cỏ, hỏi. Cái mảnh này bụi cỏ lớn lên đặc biêt dảy, rất khó thanh lý, bằng không cái mảnh có phong cảnh đẹp này đã sớm bị chiếm.
“Không cần, cháu tự mình làm, cháu khí lực lớn, một lần có thể nhổ được 10 cây” Hoa Chiêu nói xong, tiện tay nhổ lên một gốc cây, xem hình dạng thì là một cây thân gỗ năm sáu năm, nhổ, vậy mà nhổ tận gốc luôn.
Triệu Lương Tài xấu hổ, ngay cả người đàn ông cường tráng nhất thôn, cũng không có cái khí lực này.
“Được! Chính mình làm chậm rãi, đừng để bản thân mệt mỏi.” Triệu Lương Tài nói.
“Cảm ơn bác, nhờ bác làm giúp cháu giấy tờ cho nhà ở.”
“Được! Vậy thì bác trở về làm.” Triệu Lương Tài đi luôn.
Hoa Cường vẫn lo lắng: “Hoa ah! Cháu chậm một chút, cháu còn mang thai đấy, ngàn vạn lần phải cẩn thận ah! Hay ông tìm người hỗ trợ, chúng ta sẽ trả thù lao!” Nếu không chậm trễ công việc của người khác cũng không tốt.
“Không cần đâu ông nội, thứ này rất dễ nhổ.” Hoa Chiêu nói xong, thoái mái kéo ra mấy bụi cây không nhỏ, một phát ném ra xa.
Hoa Cường lập tức im lặng.
Hoa Chiêu tiếp tục dọn cỏ, đi một bước ném một gốc cây, những bụi cỏ cùng rừng cây trước mắt cô, chỉ giống như hành tây, rút ra không cần tốn nhiều sức.
Kỳ thật cũng không có nhẹ nhàng như vậy, Hoa Chiêu tuy rằng khí lực lớn, nhưng sức bám trụ của cây to trong lòng đất không phải người bình thường có thể kéo được, Hoa Chiêu cũng chỉ là người bình thường, theo lý cũng không có nhẹ nhàng kéo ra như vậy.
Nhưng cô sở hữu dị năng, cố có thể hấp thu năng lượng thực vật, những cái cây kia, bị cô nắm lấy, hút đi hầu hết toàn bộ năng lương, chỉ để lại một chút để duy trì hình dáng bên ngoài, thật ra gốc cây đã héo rũ, nên có thể bị rút ra một cách rất dễ dàng.
Hoa chiêu nhìn bận bịu, kỳ thật cô cũng đang rèn luyện năng lực của mình. Lúc vừa có được dị năng, cô chỉ biết vô ý thức mà trao đổi, về sau có thể định hướng trao đổi, hiện tại đã có thể khống chế năng lượng bên trong của thực vật, khiến chúng nó “bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa”. Nói thì đơn giản, nhưng đây là thành quả mà cô đã mày mò ròng rã trong hai tháng.
Cô cảm thấy nếu mình tiếp tục cố gắng, cô có thể tìm ra những cách khác nhau để sử dụng dị năng.
Một mẫu đất, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không đợi Hoa Cường kịp xoắn xuýt, trong chốc lát Hoa Chiêu đã càn quét xong.
Những bụi cỏ lớn khó xử lý nhất đã bị cô nhổ đi rồi, còn lại đều là cỏ dại, cái này sẽ để cho Trương Quế Lan tự mình thu thập. Có đôi khi làm quá nhiều cho người khác cũng không phải là chuyện tốt.
…..
Buổi tối, Trương Quế Lan hiếm khi mới có thể gọi bọn nhỏ lại một chỗ.
“Đại Vĩ, Tiểu Vĩ, các con có nguyện ý cùng mẹ trở về nông thôn không?” Cô hỏi.
Lưu Đại Vĩ 10 tuổi trừng mắt, lập tức hô: “Bà vậy mà muốn tôi cùng bà về quê? Bà an cái gì tâm?” Cái bộ dạng này, thái độ này giống y như lúc bố nỏ nổi giận.
Trương Quế Lan cúi đầu, không nhìn nó, trong lòng có chút khổ sở. Cô nhìn về phía đứa con trai thứ hai Lưu Tiểu Vĩ.
Lưu Tiểu Vĩ lập tức trốn sau lưng anh trai, không nhìn cô.
Trương Quế Lan lại nhìn về phía Đại Cần, Tiểu Cần.
Lưu Đại Cần kéo lấy em gái, bĩu môi. Nó cũng không muốn về nông thôn. Nó là người trong huyện, tại sao phải đi nông thôn làm dân quê?. Nhưng bà nội đã lên tiếng, nên có nói cũng vô dụng, đặc biệt là nói cho mẹ, vô dụng nhất. Bà ấy trừ ăn cơm và làm viêc, không có bất cứ quyền hạn nào.
“Ai…” Trương Quế Lan bất giác thở dài thật sâu. Cô luôn phải làm việc, đến sinh con cũng chỉ được nghỉ 7 ngày, sau đó con cái đều ném cho bà lão Lưu đã về hưu chiếu cố. Cô có thể nói cái gì được? Chỉ sợ trong lòng bọn nhỏ, cô là một người độc ác, là người xuất thân nông thôn, liên luỵ đến bọn hắn không có hộ khẩu trên huyện, bị những đứa trẻ khác khinh thường.
Vẫn là Hoa Chiêu tốt…Nhiều năm như vậy không nhận được bất cứ đồng tiền cùng đồ của cô, cũng chưa từng oán hận qua, nấu cơm cho cô ăn, giúp cô nghĩ cách.
Trương Quế Lan trên mặt có chút cười, nói với Đại Cần, Tiểu Cần: “Mau đi ngủ đi, sáng sớm mai phải đuổi kịp xe, ở nông thôn cũng tốt, đi rồi các con sẽ biết.”
Lưu Đại Cần khổ sở đến mức muốn khóc, Lưu Tiểu Cần vẻ mặt mờ mịt, nó mới 4 tuổi, chưa hiểu chuyện.
Trương Quế Lan muốn sờ lên gương mặt Tiểu Cần, nhưng con bé lập tức lùi về phía sau, trốn sau lưng chị gái. Bà nội không thích cô bé cùng Trương Quế Lan thân cận, nếu biết sẽ đánh nó, cái này con bé hiểu.
Trương Quế Lan thở dài, bỏ tay xuống, có lẽ đưa hai đứa nhỏ về quê cũng là chuyện tốt, nếu lại để cho người nhà Lưu gia dạy dỗ, thì con của cô sinh ra cũng vô ích.
Sáng sớm hôm sau, cả ba mẹ con yên vị trên xe lửa, hành lý chỉ có một túi nhỏ, mỗi người hai bộ quần áo, còn lại một chút đồ ăn cũng không có. Bà Lưu nói, các cô vốn không có khẩu phần lương thực ở huyện, cho nên không đưa, mà ở nông thôn, có con gái của cô nên chắn sẽ không để mẹ cùng em gái chịu đói.
Trương Quế Lan thấp thỏm không yên mà xuống tàu. Kết quả vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hoa Chiêu dừng xe mà đợi ở đó, gặp được cô, khuôn mặt Hoa Chiêu tràn đầy nụ cười, dưới ánh mặt trời đẹp đến chói mắt, người qua đường cũng nhìn đến ngây người.
“Con, con là tới…” Trương Quế Lan không thể tin mà nhìn cô, không dám nói ra suy đoán.
“Con tới đón mẹ ah, không nghĩ tới mẹ hôm nay thật sự đến rồi!” Hoa Chiêu vui vẻ nói.
“Vậy, vậy nếu hôm nay mẹ không đến đây…” Trương Quế Lan hai măt đều đỏ.
“Vậy thì ngày mai cũng giờ này lại đến, ngày mai nếu mẹ không đến con sẽ đợi vài ngày, đợi không được con sẽ nhờ người đến hỏi thăm, nếu thực sự không đến, con cũng hết cách.” Hoa Chiêu nói ra. Cô cố tình kéo bà một cái, nếu bà không muốn lên bờ, cô cũng không ép.
“Đến! Mẹ sao có thể không đến được!” Trương Quế Lan lau nước mắt, cúi đầu nhìn hai đứa trẻ bên cạnh.
Cô có một chút xấu hổ mà giới thiệu: “Đây là em gái con, Đại Cần Tiểu Cần. Hai đứa, đây là chị của các con, Hoa Chiêu, mau gọi chị.”
Đại Cần, Tiểu Cần đều ngẩng đầu, nhìn một chị gái vô cùng xinh đẹp, chị ấy không giống trong lời bà ngoại nói ah.
Bà Trương bị bức đến sốt ruột, sẽ trực tiếp đến thẳng nhà họ Lưu tống tiền, dùng một ít khoai tây cải trắng để đổi lấy phiếu thịt, không đổi bà ta sẽ ngồi trong sân khóc lóc làm loạn, đến hàng xong đi xem náo nhiệt cũng không bỏ qua, lúc nào đạt được mục đích, mới câm miệng rời đi. Thỉnh thoảng, bà Trương sẽ kể cho mấy đứa cháu ngoại nghe về người chị đáng sợ của mình, xấu như thế nào, hung dư như thế nào, tham ăn ra sao.
Có lẽ, không phải là chị gái này?
Hoa Chiêu cúi đầu nhìn hai cô em gái, hai người khuôn mặt phổ biến, nhiều nhất là giống Trương Quế Lan một nửa, còn lại xem ra giống Lưu Hướng Tiền mà lớn đấy, cản trở rồi.
Hơn nữa hai cô gái nhỏ vừa đen vừa gầy, hai mắt cũng vô thần, lúc gặp cô bộ dạng cũng rất sợ hãi. Hai lá gan cũng quá nhỏ đi.
“Gọi a! Mau gọi chị!” Trương Quế Lan đẩy hai đứa con. Mang thêm hai người, trong nội tâm cô có chút băn khoăn, sợ Hoa Chiêu nổi giận.
Tiểu Cần còn chưa hiểu chuyện, Đại Cần lại biết điều ấy. Cô bé nhỏ giọng: “Chị.”
Tiểu Cần nghe xong liền biết thật sự là chị gái trong truyền thuyết kia, lập tức oà khóc: “Chị! Đừng ăn em! Em không thể ăn!”
Hoa Chiêu…
Trương Quế Lan lập tức xấu hổ.
“Ha ha ha ha~” Hoa Chiêu kịp phản ứng liền cười đến không dừng được, cô ôm bụng, không dám để chính mình cười quá mức. Còn chưa tới 3 tháng đâu, không thể cười to!
Cô thật vất vả mới ngừng cười, lau khoé mắt, nhìn xem đứa bé Tiểu Cần đang nước mắt lưng tròng, cô lại bật cười: “Em yên tâm, chị sẽ không ăn em! Ai nói với em chị ăn thit trẻ con sao?”
“Bà ngoại” Lưu Tiểu Cần lập tức nói.
“Hừ! Chị biết ngay là bà ấy!” Hoa Chiêu hướng cô bé nháy mắt mấy cái, chân thành nói: “Kỳ thật bà ngoại em mới ăn thịt người đấy.”
Lưu Tiểu Cần lập tức kéo miệng, muốn khóc.
“Ha ha ha! Không nói không nói! Đi thôi đi thôi!” Hoa Chiêu hô: “ Tranh thủ thời gian về nhà sớm ăn cơm. Đồ ăn đều đã làm xong, nếu không kịp quay về sẽ nguội lạnh.”
Vừa nghe nói có cơm ăn, Đại Cần Tiểu Cần hai mắt liền sáng. Các cô không có hộ khẩu trên huyện, đồ ăn đều là do ông bà nội lấy từ chén mình ra đấy, phải biết ơn và ăn thật ít…Đây là tư tưởng mà mấy đứa trẻ đã bị dạy từ nhỏ đến lớn, hai đứa chưa bao giờ được ăn no.
“Lên, một người ngồi phía trước, một người ngồi phía sau” Hoa Chiêu vỗ xe đạp nói. Nhiều người chở không được, nhưng cũng có thể đẩy, đi cũng nhanh hơn.
“Để mẹ” Trương Quế Lan đẩy cô ra, chính mình đẩy xe đạp, cô ấy còn chưa quên Hoa Chiêu đang mang thai.
“Bọn họ đồng ý cho mẹ trở về nông thôn? Điều kiện gì?” Hoa Chiêu hỏi.
Đứa nhỏ này, giống như một người lớn, cái gì cũng hiểu, đều là ông nội con bé dạy dỗ tốt.
“Bọn họ muốn mẹ giao tiền lương mỗi tháng.” Trương Quế Lan bình tĩnh nói ra, việc này cũng không có gì, trước kia cũng đều phải giao đấy. Cô hiện tại có thể chính mình vụng trộm trồng nhiều giá đỗ hơn một chút, ra ngoài bán, như vậy sẽ không được ghi chép lại trong sổ sách, người nhà họ Lưu không biết rõ, cô chính là có thêm ít tiền cho Hoa Chiêu. Nhưng những lời này cô không nói ra, Đại Cần Tiểu Cần sẽ cáo trạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận