Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 251
Tuy con của mình còn chưa có tin tức, Hoa Chiêu cũng không có tâm tư đi làm người tốt việc tốt.
Nhưng Diệp Thâm nhìn ra chỗ không hợp lý, cô cũng đã nhìn ra.
Các bệnh viện của Hồng Kông được kiểm soát rất chặt chẽ, trẻ em phải có tư cách pháp nhân khi đăng ký vào bệnh viện, một khi phát hiện là buôn bán trẻ con, hậu quả rất nghiêm trọng.
Cái gì mà bệnh viện từ bỏ trị liệu? Có lẽ là căn bản vào không được bệnh viện! Thân phận của đứa bé kia rất khả nghi!
Nghĩ đến loại khả năng này, Hoa Chiêu lập tức thúc giục Diệp Thâm đi nghe ngóng đối phương đang ở nơi nào.
Còn nhắc tới đứa bé sốt cao không lùi, hôn mê bất tỉnh, Hoa Chiêu đứng ngồi không yên.
Vì tiết kiệm thời gian, cô cũng không chờ ở khách sạn, cùng Diệp Thâm đi ra ngoài.
. . .
Lý Hùng mặt mày hồng hào mà đi vào biệt thự.
"Mạn Ni đâu rồi? Nhanh để cô ấy thu dọn đồ đạc theo tôi!" Hắn vào cửa liền hô.
Sau khi Hoa Tiểu Ngọc chạy trốn đã dùng rất nhiều tên, hiện tại đang dùng tên Thái Mạn Ni.
Thái Xuân Ni nhìn biểu cảm tràn ngập nụ cười, vẻ mặt cao hứng, cũng biết là chuyện tốt, trong lòng lập tức khó chịu.
Cô ta quấn lên cánh tay Lý Hùng, dán ở trên người hắn ngẩng đầu dịu dàng nói: "Chuyện gì vậy? Chỉ đem em gái đi, không mang theo em?"
Lý Hùng đã 50 tuổi, cũng không còn trẻ, nhưng thân cao thể tráng, bóng lưng như gấu.
Hơn nữa miệng rộng mắt hẹp, vẻ mặt dữ tợn, còn có một vết sẹo hình con rết từ trán, kéo dài xuống sống mũi, đến cái cằm.
Chỉ bằng khuôn mặt này, không lo không ai biết hắn là lão đại.
Thái Xuân Ni cũng là người duy nhất trong nhiều năm qua có thể làm nũng đến tự nhiên như vậy, giống như hắn rất tuấn tú.
Hiện tại chỉ với khuôn mặt này, mấy đứa con gái thấy được đều sợ hãi!
Cho nên mặc dù tuổi không còn nhỏ nữa, Lý Hùng cũng vẫn thích cô ta.
Nhưng chuyện hôm nay. . . .
"Anh chuyển chỗ ở cho em gái của em, em nghe lời, tiếp tục ở nơi này, về sau anh sẽ thường xuyên đến thăm em." Lý Hùng nói.
"Anh muốn đưa em gái em đi nơi nào vậy? Hai chị em em từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cho tới bây giờ cũng chưa từng tách ra, em không đồng ý, em cũng muốn đi!" Thái Xuân Ni làm nũng nói.
Thân phận của cô ta cùng Hoa Tiểu Ngọc rất chân thật, trừ hai người các cô, bên ngoài luôn gạt tất cả mọi người.
Bằng không nếu để cho Lý Hùng biết hai người trên thực tế là tội phạm truy nã? Vậy chẳng những mất mặt, hơn nữa nguy hiểm.
"Cái này không được, nghe lời, lát nữa anh mang em đi dạo phố." Lý Hùng nói "Ngoan" xong, ánh mắt lại lạnh xuống.
Thái Xuân Ni đã biết chuyện này không thể thương lượng, lập tức vừa ghen ghét lại hiếu kỳ.
Xem vẻ mặt tranh công cười cười lúc trước, đã biết địa phương kia khẳng định là tốt hơn ở đây!
Cũng kỳ quái, Hoa Tiểu Ngọc tuy xinh đẹp, nhưng nhiều lắm chỉ là thanh tú.
Bên người Lý Hùng nhiều phụ nữ như vậy, cô ta đã thấy qua rất nhiều người xinh đẹp hơn Hoa Tiểu Ngọc, dáng người đẹp hơn Hoa Tiểu Ngọc, còn biết làm nũng.
Tại sao Lý Hùng lại hết lần này tới lần khác thích một kẻ quê mùa như Hoa Tiểu Ngọc?
Hơn nữa rõ ràng cô ta còn được sủng ái hơn Hoa Tiểu Ngọc, vì sao không đổi cho cô ta nơi tốt, sau đó lại để cho Hoa Tiểu Ngọc ở lại chỗ này?
Lý Hùng xác thực thích Thái Xuân Ni hơn, nhưng chỗ kia chỉ có Hoa Tiểu Ngọc có thể ở lại.
Rất nhiều năm trước một đại sư đã xem mệnh cho hắn, tính toán qua người phụ nữ cầm tinh gì, ngày sinh tháng đẻ nào cùng hắn tương hợp, có thể trợ giúp hắn tăng phúc thêm thọ, trừ tà tránh hung.
Dù sao hắn cũng không hiểu, hắn chỉ nghe đại sư nói đấy, hai ba năm chọn một người phụ nữ, đặc biệt sống trong một căn nhà phong thủy được xây dựng cho riêng hắn.
Đại sư nói ông ta dùng bí thuật, có thể giúp hắn hấp thụ vận may từ phụ nữ kia và giúp anh ta ngăn ngừa tai họa.
Khoan hãy nói, thật đúng là hữu dụng, từ đó về sau hắn luôn thuận buồm xuôi gió đấy, hơn nữa mấy lần nguy hiểm đều có thể biến nguy thành an.
Nhưng thành phố quá lớn, nhiều năm như vậy, có thể nói, hắn đã tìm kiếm khắp nơi để tìm được người phụ nữ phù hợp.
Thực ra có rất nhiều người hợp cung hoàng đạo và tử vi nhưng lại xấu!
Đang lúc hắn muốn cắn răng nhận đại, nội địa lại cởi mở rồi, hắn lập tức thay đổi trận địa.
Bên kia người cho hắn chọn lựa lại càng nhiều, sau đó hắn phát hiện Hoa Tiểu Ngọc.
Mà người phụ nữ trước đó phục phận vừa bị hút hết, đại sư đã gặp Hoa Tiểu Ngọc, ngày hôm qua nói với hắn có thể thay người rồi.
Mà toà nhà kia chỉ có thể cho hắn mà người phụ nữ hợp mệnh cùng đại sư, ba người ở, người khác không thể đi vào, sẽ rối loạn phong thuỷ.
Bất quá chuyện này là bí mật, không thể nói với bên ngoài.
"Mạn Ni đâu rồi? Mạn Ni!" Lý Hùng không cùng Thái Xuân Ni nói chuyện nữa, hắn cao giọng hô.
Hoa Tiểu Ngọc vội vã từ căn phòng dưới đất chạy tới.
"Hùng ca, ngài đến đây lúc nào? Chị cũng thiệt là, cũng không gọi em!" Cô ta liếc Thái Xuân Ni nói.
Thái Xuân Ni nói dáng vẻ của Hoa Tiểu Ngọc quê mùa có chút quá lời rồi, đó là ngày xưa rồi.
Hiện tại Hoa Tiểu Ngọc so với mấy tiểu thư lớn lên ở Hồng Kông dáng vẻ quê mùa một chút, nhưng so với Hoa Tiểu Ngọc trước kia, chính là một người trên trời một người dưới đất.
Bây giờ trông cô ta rất thời thượng, giống như đã lột xác, hơn nữa một cái nhăn mày, một nụ cười đều mang theo một chút quyến rũ, cũng là mỹ nhân hiếm gặp.
"Em vội vàng chăm sóc đứa bé, chị có gọi em em cũng không nghe thấy." Thái Xuân Ni vừa cười vừa nói.
Ở trước mặt Lý Hùng, hai người chính là chị em tốt sống nương tựa lẫn nhau đấy.
Quả nhiên, nhắc tới đứa nhỏ, Lý Hùng liền nhíu mày.
"Nghe nói đứa bé kia bệnh sắp c.h.ế.t rồi? Vậy thì vứt đi! Đừng làm ô nhiễm chỗ của tôi." Hắn nói ra.
Ra mấy người, ra ít tiền Hoa Tiểu Ngọc bắt cóc đứa bé, giúp "Quý nhân" vui vẻ không có vấn đề, nhưng nếu như đứa nhỏ này c.h.ế.t ở chỗ của hắn liền xui rồi!
Hắn ghét nhất xui!
"Không chết, nó còn sống đây này. . . ." Hoa Tiểu Ngọc nói ra.
"Nhưng cũng không khác là bao, chị thấy nó hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, sợ là cũng sống không được mấy ngày." Thái Xuân Ni "Lo lắng" nói.
Hoa Tiểu Ngọc cố nén mới không liếc cô ta trắng mắt.
Lý Hùng không kiên nhẫn được nữa, thò tay kéo Hoa Tiểu Ngọc đi.
Dáng người hắn hùng tráng, Hoa Tiểu Ngọc bị hắn kéo, giống như diều hâu bắt con gà con vậy.
Hoa Tiểu Ngọc căn bản không phản kháng được.
"Đem đứa bé kia ném đi, ném xa một chút." Lý Hùng nói với vệ sỹ sau lưng.
"Đừng ah! Hùng ca, em cầu xin anh, đừng ném nó đi, thật vất vả mới bắt được, vừa xuất tiền lại xuất lực, ném đi không phải là mất công sao?" Hoa Tiểu Ngọc cầu xin.
Chút tiền này, Lý Hùng căn bản không để vào mắt, coi như ném vào trong nước cũng không tạo ra tiếng vang.
"Đi, anh mang em đến biệt thự trên núi ở, chỗ đó so với ở đây lớn hơn, cùng chỗ kia so, chỗ này giống như cái chuồng bồ câu vậy." Hắn phối hợp nói ra.
Hoa Tiểu Ngọc dừng lại, tốt như vậy?
Lý Hùng đây là thật sự yêu cô ta rồi? Muốn cô ta sống như một phu nhân?
"Vậy chị gái?"
"Chúng ta không mang theo cô ấy, chỉ hai người chúng ta người ở." Lý Hùng nói.
Hoa Tiểu Ngọc lập tức vui vẻ vô cùng, đi theo Lý Hùng lên xe.
Cô ta cũng biết nhìn mặt mà nói chuyện, phát hiện Lý Hùng có chút tức giận, không dám ngỗ nghịch hắn, đành phải câm miệng không đề cập tới.
Được rồi, coi như cô ta lãng phí thời giờ a, dù sao đứa bé kia xem bộ cũng sắp c.h.ế.t rồi, sớm ném muộn ném đều là ném.
Lý Hùng lên xe đi rồi, lưu lại một vệ sỹ đi tầng hầm ngầm, tìm được cái giỏ có đứa bé, nhìn cũng chưa nhìn, đem chăn,mền bao lại, toàn bộ chứa vào một cái túi rác màu đen, mang đi.
Bộ dạng không để ý này, giống như muốn ném tới trong đống rác, hoặc là ném xuống biển.
Người sắp ra khỏi cửa, Thái Xuân Ni đột nhiên lên tiếng gọi hắn lại.
"Đem nó cho tôi đi, tôi giúp anh xử lý."
Vệ sỹ mặt không biểu tình mà nhìn cô ta.
Thái Xuân Ni đi theo bên người Lý Hùng mấy tháng rồi, cẩn thận quan sát qua, vệ sỹ của Lý Hùng đặc biệt nghe lời, hắn nói những người này làm gì, bọn hắn liền làm cái đó.
Bởi vì làm không tốt, nhẹ thì bị phạt, nặng thì mất mạng.
Hồng Kông phồn hoa này, cũng loạn lạc ngoài sức tưởng tượng của cô ta.
"Hùng ca chỉ muốn đem đứa nhỏ này ném đi, đừng để nó c.h.ế.t ở đây, tôi cũng nghĩ như vậy, dù sao về sau tôi cũng ở chỗ này, để tôi đi ném a." Thái Xuân Ni nói xong lấy cái túi trong tay hắn, trực tiếp đi ra ngoài.
Vệ sỹ nhìn cô lái xe rời đi, trầm mặc một hồi cũng đi nha.
Thái Xuân Ni nói đúng, cô ta không có lý do gì mà lưu lại đứa bé kia cùng lão đại đối đầu, ai ném cũng là ném.
Thái Xuân Ni lái xe nhanh chóng đến nhà phúc lợi gần nhất, sau đó trực tiếp đặt đứa trẻ lên bàn làm việc của trưởng khoa.
"Đừng nhìn tôi, đứa nhỏ này không phải là của tôi, trên đường nhặt được đấy, các người nhìn xem rồi xử lý a." Cô ta nói xong lên xe thể thao nghênh ngang lái đi.
Cô ta không có quá nhiều hảo tâm đi cứu đứa bé này, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ sống dựa vào người khác để tồn tại bằng cách bán đi nhan sắc của mình.
Lý Hùng nói đem đứa nhỏ ném đi, cô ta cũng không dám đem nó lưu lại.
Bằng không thì những ngày an nhàn của cô ta khả năng đảo mắt liền không còn.
Hơn nữa có thể mời bác sĩ cũng đã mời tới, bọn hắn thật sự không thể cứu chưa cho đứa bé này.
Vậy cô ta cũng không có biện pháp rồi.
Cô ta chỉ có thể giúp nó một lần cuối, về phần có thể sống hay không, phải xem mạng của nó rồi.
Hơn nữa cô ta cảm thấy Hoa Tiểu Ngọc bắt cóc đứa nhỏ này là chơi với lửa, hiện tại không chơi tốt, muốn đem đứa nhỏ chơi c.h.ế.t rồi.
Cô ta cũng không muốn phạm tội này giống cô ta!
Ai biết được cô a đắc tội với người nào?
Hình như rất lợi hại.
Trong mấy năm lưu lạc ở trong nước, người đuổi bắt Hoa Tiểu Ngọc bắt đặc biệt nhiều, các cô mỗi lần đều thiếu chút nữa bởi vì cô ta mà bại lộ!
Bất đắc dĩ, các cô mới chạy đến Bằng Thành, hi vọng có thể tìm được đường đến Hồng Kông, triệt để thoát khỏi sự lùng bắt.
Không nghĩ tới thật sự thành công.
Thân phận của Diệp Chấn Quốc cách thế giới của các cô quá xa rồi, đừng nói Thái Xuân Ni không biết thế lực của Diệp gia, dù là Hoa Tiểu Ngọc cũng đần độn, u mê đấy.
Chỉ biết là người ta lợi hại, là nhà cao cửa rộng, có tiền có thế, nhưng đến cùng lợi hại như thế nào, nhiều năm như vậy không phải vẫn chưa bắt được cô ta?
Đó là cô ta không biết, Hoa Chiêu nghe nói cô ta bị bọn buôn người dính vào, liền đoán được kết cục thê thảm của cô ta, cho nên không tiếp tục cho người chuyên môn lùng bắt cô ta.
Chỉ là Diệp Danh thuận miệng phân phó một câu muốn chú ý cô ta mà thôi.
Bất quá hai người đều không nghĩ tới, Hoa Tiểu Ngọc vậy mà không bị bán đi đến vùng núi hẻo lánh, mà là "Thăng chức rất nhanh" đi tới Hồng Kông, tìm được kim chủ, trái lại còn hại bọn họ.
...
Viện trưởng cô nhi viện nhìn chiếc xe đã đi xa, cảm thấy Thái Xuân Ni nói thật, bằng không thì chỉ bằng trang phục cùng cái ô tô kia của cô ta, không có đạo lý sẽ ném đi con ruột của mình.
"Đáng thương ah, đã bị bệnh nặng sao?" Viện trưởng ôm tiểu Thận từ trong túi rác ra, lập tức gọi y tá đến chăm sóc.
Bất quá dùng kinh nghiệm của ông nhìn, đứa nhỏ này sống không được bao lâu nữa, không biết đã sinh bệnh gì? Trách không được bị vứt bỏ.
...
Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu rốt cuộc cũng thăm dò được là hai vị tiểu thư họ Thái mời bác sĩ, cũng thăm dò được địa chỉ.
Cái họ này đã làm cho Diệp Thâm chấn động, anh đã tìm hiểu kỹ càng, Hoa Tiểu Ngọc đã từng dùng qua tên giả có họ kia.
"Em ở bên ngoài chờ, anh sẽ vào xem."
Đến bên ngoài, Diệp Thâm nói với Hoa Chiêu.
"Ừ!" Hoa Chiêu nhanh chóng gật đầu.
Cô không nóng nảy đi vào, cô ở bên ngoài cũng có thể thấy rõ.
Diệp Thâm gõ cửa, muốn vào thương lượng.
Người mở cửa chính là cô hầu gái trẻ, trong nhà cũng không có người khác.
"Nghe nói nơi này có đứa bé cần bác sĩ? Tôi có thể thử xem, đây là danh thiếp của tôi."
Diệp Thâm mặc âu phục, đeo kính mắt, trên mặt cũng đã thay đổi một chút.
Anh giống như thành một người khác, khí chất văn nhã, giọng nói ôn nhu, như một người tuổi trẻ tài cao.
Cho dù Hoa Tiểu Ngọc nhìn thấy anh nhất thời cũng không dám nhận, nhiều lắm là cảm thấy anh có chút giống.
Cô hầu gái xấu hổ mà tiếp nhận danh thiếp nhưng lại tiếc nuối nói: "Anh đã tới chậm, hiện tại đã không cần dùng đến rồi."
Tim Diệp Thâm giật thót một cái.
"Làm sao vậy? Đứa bé đã hết bệnh rồi?"
Về phần một loại khả năng khác, anh căn bản không giám tưởng tượng!
Cô hầu gái lắc đầu, tim Diệp Thâm chìm vào đáy cốc.
"Đứa bé đã bị người ta mang đi." Cô hầu gái lạnh rung nói.
Cô ta cũng không thể nói đứa bé kia đã bị ném đi.
Đó là tìm phiền toái cho Lý Hùng.
Cho Lý Hùng phiền toái mọi người sẽ rất phiền toái.
"Mang đi? Mang đi nơi nào?" Diệp Thâm kiên trì hỏi: "Đứa bé đã hết bệnh sao?"
Cô hầu gái tiếc nuối mà lắc đầu: "Đứa bé còn chưa khỏe, tôi cũng không biết nó bị mang đi nơi nào."
Trong lòng cô ta rất đồng tình với đứa bé kia, nó quả thực so với cô ta còn thảm hơn.
Nó còn nhỏ như vậy. . . Hiện tại đã bị ném xuống biển rồi phải không?
Tim Diệp Thâm như rơi vào chảo rán bị dày vò.
Người hầu gái mặc dù nói cô ta không biết, nhưng nét mặt của cô ta đã nói rõ vấn đề.
Đứa bé kia sợ là lành ít dữ nhiều...
Ah! ! !
Lòng Diệp Thâm gào thét.
Hoa Chiêu đã đem trong ngoài biệt thự đều tra xét một lần, bên trong xác thực không có đứa nhỏ.
Chỉ có trong thùng rác có vài miếng tã biểu hiện ở đây đã từng có một đứa bé tồn tại.
Mà cô hầu gái do dự cô cũng nhìn thấy.
Cô điên cuồng kết nối với thực vật trong sân, liền thấy được Hoa Tiểu Ngọc, cũng nhìn thấy Thái Xuân Ni.
Đã thấy cô ta mang đứa bé đi.
Con của cô bị vứt vào túi rác mang đi. . . . Cái tư thái kia khẳng định không phải đưa nó đi bệnh viện!
Hoa Chiêu như phát điên nhảy ra, muốn nói Diệp Thâm đi tìm Thái Xuân Ni, kết quả là thấy Thái Xuân Ni lái xe trở về rồi.
Hoa Chiêu lập tức kiểm tra một chút, là một mình cô ta trở về đấy. . . .
Cô như tia chớp lao ra, đè Thái Xuân Ni xuống đất.
"Con của tôi ở đâu rồi !" Cô trừng mắt mà quát.
Đã bất chấp bại lộ một vài vấn đề rồi.
Cô hầu gái lại càng hoảng sợ, lập tức đóng cửa khóa lại, chạy đến tầng hầm ngầm trốn đi.
Diệp Thâm đã nhanh chóng đi vào bên người Hoa Chiêu.
Thái Xuân Ni đều ngơ ra rồi, đã xảy ra chuyện gì? Người phụ nữ này là ai? Mẹ của đứa bé kia? Cô ta làm sao biết đứa bé ở chỗ này?
"Con của tôi đâu rồi!" Hoa Chiêu điên cuồng hô to, tay cũng run rẩy đấy, chỉ sợ chậm một giây không kịp. . . .
Cũng sợ nghe thấy tin tức không tốt.
Mặt Thái Xuân Ni trắng bệch, cô ta cảm giác xương bả vai của mình đã bị bóp nát.
Đây là phụ nữ sao? Đây là người sao?
"Đứa bé ở cô nhi viện!" Cô ta đau đớn kêu ra.
Tay Hoa Chiêu vẫn còn ở trên đầu vai cô ta, nhưng khí lực đã nới lỏng.
Cô sửng sốt một chút, chờ mong mà hỏi thăm: "Thằng bé còn. . . Còn sống? Ở cô nhi viện?"
"Dạ dạ, tôi vừa đưa đi đấy, cô nhanh đi tìm đi, bằng không thì đã chậm, cũng không biết có còn sống hay không rồi!" Cô ta muốn đem người đuổi đi.
Người lại bị Diệp Thâm nhấc lên, như bao tải bị nhét vào trong xe.
Diệp Thâm cũng nhanh chóng lên xe: "Dẫn đường."
Hoa Chiêu cũng ngồi vào bên cạnh Thái Xuân Ni, một cây đao đè vào trên cổ cô ta.
"Dẫn đường."
Thái Xuân Ni nghe hai người nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, cũng có chút tin bọn họ là cha mẹ đứa bé.
Không nghĩ tới đối phương vượt qua eo biển nhanh như vậy, còn tìm được các cô.
Đáng hận Hoa Tiểu Ngọc lại không ở đây!
Trong lòng tuy đem Hoa Tiểu Ngọc mắng vô số lần, bất quá cũng không chậm trễ cô ta chỉ đường.
Sau nửa giờ, Hoa Chiêu liền gặp được bảo bảo đang hấp hối của cô.
Nhìn đứa trẻ như thể sẽ ngừng thở bất cứ lúc nào, tim Hoa Chiêu như muốn nát ra.
Nhưng cô không kịp bi thương, vội vàng lấy ra chai thuốc từ trên người.
Diệp Thâm động tác còn nhanh hơn, anh đã đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng.
Diệp Thâm giật xuống lọ thuốc nhỏ trên cổ, đem chất lỏng màu đỏ rót vào trong miệng đứa bé.
Sau đó đứng dậy, một tay ôm đứa bé, một tay dắt Hoa Chiêu lên xe hơi, đi ra khỏi tầm mắt của người khác.
Chất lỏng màu đỏ này có công năng rất mạnh, anh sợ để cho người ngoài nhìn thấy "Kỳ tích".
Về phần Thái Xuân Ni, sớm bị ra ngoài xe.
Hoa Chiêu khẩn trương mà nhìn đứa bé trong n.g.ự.c Diệp Thâm, chỉ thấy tinh chất màu đỏ cửa vào, sắc mặt tái nhợt của bé bằng mắt thường có thể thấy bắt đầu hồng nhuận lên.
Vài giây sau, bé vậy mà mở mắt ra nhìn.
Nước mắt Hoa Chiêu thoáng cái rớt xuống, nhận lấy đứa bé từ trong n.g.ự.c Diệp Thâm, tự mình ôm lấy.
"Bảo bảo, mẹ đến rồi, cũng may là còn kịp." Cô dán mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn khóc ròng nói.
Tiểu Thận vẫn không nhúc nhích đột nhiên khóc lên, khóc đến tê tâm liệt phế, nghe rất ủy khuất, thương tâm.
Hoa Chiêu lại cười vui vẻ.
Thanh âm này, vừa nghe đã thấy có lực, xem ra thằng bé thật sự được cứu về rồi.
Bảo bảo không có việc gì rồi, lại trở về bên người cô rồi!
Đây quả thực là chuyện vui vẻ nhất trên đời.
Tim Diệp Thâm cũng vững vàng ổn định lại, đi qua ôm lấy Hoa Chiêu cùng bảo bảo của anh.
Giờ khắc này, anh cảm thấy nhẹ nhõm chưa bao giờ có, đến thời tiết u ám bên ngoài trông cũng thật dễ thương.
Đột nhiên, anh quay đầu nhìn về phía ngoài xe.
Thái Xuân Ni từ trên mặt đất bò lên, muốn chạy.
"Cô ta làm sao bây giờ?" Diệp Thâm hỏi.
Hoa Chiêu cũng nhìn về phía Thái Xuân Ni, cô không biết Thái Xuân Ni cùng Hoa Tiểu Ngọc đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi từ thực vật chắt lọc trí nhớ xem, là Thái Xuân Ni cứu con của cô.
Nếu như không phải cô ta đoạt lấy đứa bé từ trong tay người đàn ông kia, hơn nữa đưa đến viện phúc lợi, hiện tại cô đã không thể gặp được con của mình rồi.
"Bắt lấy cô ta, hỏi một chút Hoa Tiểu Ngọc ở đâu. Nếu như cô ta không liên quan đến chuyện này, hãy để cô ta đi." Hoa Chiêu nói ra.
Nếu như Thái Xuân Ni không tham dự vào chuyện bắt cóc con của cô, cô cũng không trách tội cô ta.
Diệp Thâm gật đầu xuống xe, bắt lấy Thái Xuân Ni vừa chạy ra không xa, kéo cô ta đến nơi hẻo lánh.
Viện trưởng viện phúc lợi cùng các y tá khác nhìn người này, người kia, và không thể hiểu được mối quan hệ giữa họ.
Không có ai đi ra xen vào việc của người khác.
Thời gian này Hồng Kông đặc biệt loạn, muốn sống lâu, không thể chõ mõm vào chuyện của người khác.
Sau nửa giờ, Diệp Thâm mới mang theo Thái Xuân Ni trở về.
Những điều nên hỏi anh đều đã hỏi, nhưng đến cùng có phải là nói thật hay không, còn phải xem lại, cho nên hiện tại không thể thả người.
Hoa Chiêu đã bọc đứa bé lại, không cho cô ta thấy bé đã khôi phục sắc mặt bình thường.
Nhưng bé vẫn còn khóc.
Không phải loại khóc tê tâm liệt phế dắt cuống họng, mà là hức hức, ủy ủy khuất khuất.
Thằng bé giống như biết được người đang ôm mình là mẹ, không phải là những người khác, bé rốt cuộc cũng có thể kể ra ủy khuất của mình vậy.
Mà thanh âm này, vừa đáng yêu lại làm cho người ta đau lòng.
Hoa Chiêu ôm bé vừa vỗ vỗ vừa dỗ dành, nước mặt thật vất vả mới ngừng lại muốn rơi xuống.
Thái Xuân Ni ngồi ở bên cạnh, mặc dù bả vai của mình đang đau đến nỗi muốn hôn mê, nhưng cô ta cũng không nhịn được tò mò mà nhìn về phía đứa bé trong n.g.ự.c Hoa Chiêu.
Không chết? Còn có khí lực khóc lâu như vậy?
Hơn nữa hơn mười ngày rồi, cô ta chưa từng nghe đứa nhỏ này khóc như vậy.
Cô ta là một người mẹ, tuy rằng không thích mấy đứa trẻ vì bị cưỡng bức mà sinh ra…Nhưng cô ta cũng nghe ra âm thanh này là đang làm nũng.
Thật là, thiên tính mẫu tử.
Thái Xuân Ni nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn Diệp Thâm đang lái xe, trong lòng vô cùng may mắn chính mình vừa rồi tâm huyết dâng trào, đoạt lấy đứa bé từ trong tay vệ sỹ kia.
Bằng không thì, hiện tại cô cũng phải chôn cùng đứa nhỏ này rồi!
Đây là loại người nào ah?
Cô ta lại bắt đầu hiếu kỳ thân phận của Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu.
Diệp Thâm lái ô tô về biệt thự Thái Xuân Ni ở, trực tiếp tiến vào.
Anh đi tìm cô hầu gái hỏi, mà Hoa Chiêu ôm nhỏ, tranh thủ thời gian cho bé b.ú sữa.
Tiểu Thận đã đói bụng lắm, nhanh như hổ đói vồ mồi mà ghé vào trong n.g.ự.c Hoa Chiêu, lúc đầu còn không biết b.ú thế nào, gấp đến độ vừa khóc vừa đá chân vội vàng.
Cũng may rất nhanh đã theo bản năng học xong.
"Ừng ực ừng ực" mà bú.
Hoa Chiêu nhìn đau lòng c.h.ế.t mất.
Thái Xuân Ni nhìn càng thấy kỳ quái, đứa nhỏ này đã xảy ra chuyện gì rồi? Đến trong n.g.ự.c mẹ liền sống lại rồi hả?
Sinh lực thực sự rất mạnh mẽ.
Mà Hoa Chiêu một bên nhìn tiểu Thận b.ú sữa mẹ, một bên cùng thực vật câu thông.
Biệt thự này không mấy năm tuổi, cũng phải bốn mươi năm mươi tuổi, cây cối trong sân càng già, khả năng lưu trữ thông tin càng mạnh.
Có thể chắt lọc đến hơn mười ngày tin tức.
Cô cũng coi như đã rõ ràng, Thái Xuân Ni cùng việc bắt cóc con cô, thực sự không có quan hệ gì.
Diệp Thâm cũng từ căn hầm dưới đất đi ra, hướng Hoa Chiêu gật gật đầu.
Anh không thuật lại chính mình hỏi cái gì, chút khoảng cách ấy anh tin tưởng Hoa Chiêu cũng nghe thấy được.
Hoa Chiêu đứng lên.
Thái Xuân Ni khẩn trương mà núp ở trên ghế sô pha, hoảng sợ mà nhìn bọn họ.
"Bắt cóc đứa nhỏ chính là Hoa Tiểu Ngọc, không liên quan tới tôi! Nếu không có tôi, nó hiện tại đã sớm mất mạng!" Cô ta tranh thủ thời gian tranh công cho mình.
Hoa Chiêu liếc nhìn cô ta một cái, đột nhiên nói ra: "Cho nên, tôi chỉ cho cô một đường sống, hiện tại hãy rời khỏi đây, cách thế lực kim chủ này của cô xa một chút."
Thái Xuân Ni có thể buông tha, Hoa Tiểu Ngọc cùng Lý Hùng gì đó, cô tuyệt đối sẽ không nương tay!
Thái Xuân Ni nghe hiểu rồi, hai người này sẽ đối phó với Lý Hùng. . .
Tuy rằng không biết tại sao hai người đại lục này lại có giọng điệu lớn như vậy, dám ra tay với lão đại có mấy trăm thủ hạ, là ngu ngốc hay thật sự có năng lực đó?
Người phụ nữ này xinh đẹp như vậy mà không phải dựa vào mặt kiếm cơm ăn đấy, mà là dựa vào thân thủ, vậy thì thật đáng sợ.
Có lẽ Lý Hùng thật sự sắp xong rồi.
Đưa tay sờ sờ bả vai đau đớn, Thái Xuân Ni nhanh chóng nói lời cảm tạ: "Cảm ơn cám ơn! Tôi đi ngay đây!"
Hoa Chiêu không tiếp tục nhìn cô ta, theo Diệp Thâm lái xe rời đi.
Nhìn tiểu Thận trong n.g.ự.c ăn uống no đủ, ngủ ngon lành, Hoa Chiêu cười ôn nhu.
Diệp Thâm nhìn bọn họ, tâm tình bây giờ cũng như muốn bay lên.
"Đi, chúng ta đến ở khách sạn đắt tiền nhất, ăn đồ tốt nhất! Còn phải mua một đống đồ dùng cho bảo bảo, cho bảo bảo tắm rửa, đổi lại quần áo." Hoa Chiêu nói ra.
Báo thù cái gì đấy, hoàn toàn có thể muộn một chút.
Cô hiện tại thầm nghĩ muốn cùng tiểu Thận ở chung một chỗ, cho bé ăn, chơi đùa với bé, xác định bé thật sự khỏe mạnh rồi, không còn sợ hãi chút nào rồi, lại đi tìm Hoa Tiểu Ngọc tính sổ.
Chuyện gì cũng không quan trọng bằng tiểu Thận.
Cô bây giờ cũng không muốn nhìn thấy mặt Hoa Tiểu Ngọc, sẽ phá hư tâm trạng tốt của cô.
Diệp Thâm cũng muốn như thế đấy, hơn nữa thu thập Lý Hùng, anh xác thực cần chuẩn bị một chút.
Mấy ngày thời gian, Hướng Tiền đã làm xong cho Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm giấy chứng nhận giả, một tờ chứng minh thân phận ở Hồng Kông.
Kỳ thật với năng lực của Hướng Tiền, dùng thêm chút tiền, chứng minh thật sự cũng có thể làm.
Nhưng Hoa Chiêu đã từ chối.
Cảm tạ cái thời đại không có mạng lưới internet này, cái chứng nhận giả này hiện tại cũng có thể sử dụng như thật vậy, tối thiểu ở khách sạn không có vấn đề.
Hơn nữa quần áo vừa vặn, khí chất cao quý của hai người cho dù đi trên đường lớn, cũng sẽ không có ai đến kiểm tra thân phận của bọn họ.
Nếu thực sự bị tra xét, hai người nói vài câu tiếng anh rằng không mang giấy chứng nhận, như vậy cũng ok rồi.
Thuận lợi được chuyển vào phòng tổng thống với tầm nhìn ra biển, tắm rửa sạch sẽ cho tiểu Thận, thay một bộ quần áo mềm mại, nhìn thằng bé nở nụ cười đầu tiên với mình.
Hoa Chiêu lại không cầm được nước mắt.
Nhưng trái tim cô cuối cùng đã yên vị trong ngực.
"Gọi mấy người Chu Binh đến, chúng ta phải chúc mừng một trận." Hoa Chiêu nói ra.
Hồng Kông nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hơn nữa nhiều người, thẩm tra tin tức không tiện, mấy người đi cùng đều đang bận rộn tìm kiếm tin tức, hiện tại còn không biết bọn họ đã tìm được đứa nhỏ.
Hoa Chiêu cũng không nghĩ tới vận khí của mình lại tốt như vậy, thoáng cái đã tìm được nơi ở của Hoa Tiểu Ngọc.
Bất quá cô nhớ tới những ký ức vừa rồi xem được, biết rằng chuyện này kỳ thật cũng là công lao của Thái Xuân Ni.
Theo lý đứa bé bị bắt cóc sinh bệnh, cho dù tìm y hỏi dược cũng nên vụng trộm đấy, cô ta lại giống trống khua chiêng mà truyền ra ngoài, bọn họ mới nghe được tin tức.
Bằng không thì với biển người mênh mông, cái thời đại không có máy giám sát không có máy tính, tin tức đều dựa vào miệng nghe ngóng, tìm người thật sự quá khó khăn.
Diệp Thâm gọi điện thoái cho Hướng Tiền.
Một lát sau Chu Binh đến.
Thấy đứa nhỏ trong n.g.ự.c Hoa Chiêu, mắt Chu Binh thoáng cái liền đỏ lên.
Đàn ông làm bằng sắt cũng phải rơi nước mắt.
Hắn cũng đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, không nghĩ tới phong hồi lộ chuyển, đứa bé rốt cuộc cũng trở về rồi.
Chu Binh hít mũi hai cái, không dám mở miệng nói chuyện, hắn sợ vừa mở miệng đã khóc lên.
Diệp Thâm vỗ vỗ bờ vai của hắn, cũng không nói lời nào.
Lục tục ngo ngoe, vài người khác cũng đến rồi.
Biểu hiện cũng giống như Chu Binh.
Nhiều năm như vậy, Hoa Chiêu xem bọn hắn như thân nhân, bọn hắn cũng đối đãi với Hoa Chiêu như thế.
Hiện tại bảo bảo rốt cuộc cũng bình an trở về rồi, bọn hắn có loại cảm giác may mắn cùng vui vẻ vì con của mình lạc mất lại lần nữa tìm được trở về.
Người duy nhất biểu hiện bình thường, còn có thể mở miệng nói chuyện là Hướng Tiền.
"Bảo bảo thật nghe lời ah, thật xinh đẹp!" Hắn nhìn tiểu Thận nói: "Không phải nói là bé trai sao? Thấy thế nào cũng giống bé gái? Thật trắng ah, còn có lông mi dài như vậy?"
Hắn khoa trương kêu lên.
Hắn đã kết hôn ở đây, không lâu trước đó cũng vừa có đứa bé, biết rằng trẻ sơ sinh mới mười ngày tuổi thường không có lông mi đấy, phù nề chưa hết hẳn, nhìn sẽ hơi xấu xí.
Nhưng đứa bé trong n.g.ự.c Hoa Chiêu lại trắng tinh đấy, lộ ra đôi mắt với cặp lông mi vừa đen vừa dài.
Nghe được âm thanh lạ lẫm, tiểu Thận bị dọa đến run lên, hoảng sợ mà mở hai mắt ra, há mồm khóc.
Hoa Chiêu lập tức đau lòng đến không biết phải làm sao, nhanh chóng vừa vỗ lại dỗ dành mà trấn an.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Hướng Tiền liền xin lỗi.
Nhưng vẫn không có tác dụng.
Hắn lập tức bị mấy người Chu Binh đè ra đánh.
Hướng Tiền lúc này hiểu chuyện rồi, gắt gao bịt miệng lại, bị đánh cũng không dám lên tiếng.
Mấy người Chu Binh cũng không quá phận, sợ tiếng đánh nhau hù đến tiểu Thận.
Nhưng không đánh, có thể véo ah!
Đây cũng không phải là tuyệt kỹ của mình phụ nữ, bọn hắn cũng biết!
Có lẽ là biết mẹ đang ở đây, tiểu Thận lúc này rất dễ dụ, khóc hai tiếng liền ngừng.
Hướng Tiền mới có thể thoát ra tìm đường sống.
"Hãy lên tầng cao nhất để ăn tối, chúng ta phải chúc mừng một chút.” Hoa Chiêu nói ra: "Sau đó đi ra ngoài chơi một chút, thật vất vả đến Hồng Kông lần này, muốn đến mấy chỗ thú vị chơi một lần lại trở về."
"Cùng đi?" Diệp Thâm hỏi.
Hoa Chiêu lắc đầu, hiện tại cô chỉ muốn ôm tiểu Thận ngồi trên ghế sô pha, cũng không muốn đi đâu.
Hơn nữa cô phát hiện tiểu Thận đã bị doạ đến rồi. . . Người càng nhiều quậy một cái, thằng bé sẽ hoảng sợ.
Cô biết rằng phản ứng giật mình là bình thường ở trẻ sơ sinh, nhưng thằng bé giật mình đặc biệt nhiều.
Cô cảm thấy thằng bé bởi vì chuyện lần này, đã bị doạ sợ rồi.
Diệp Thâm cũng không muốn đi, anh hiện tại cũng không có tâm tình ăn uống, anh chỉ muốn ở bên cạnh hai mẹ con cô.
Chu Binh rất có nhãn lực liền kéo Hướng Tiền đi ra ngoài rồi.
"Hôm nay anh mời khách!"Hắn nói ra.
"Tại sao lại là tôi?" Hướng Tiền lập tức nắm lấy túi tiền.
Nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn 5 sao này sẽ đắt muốn c.h.ế.t đấy! Hắn chỉ ghé qua một lần để có thêm kiến thức, rốt cuộc cũng không dám đến lần thứ hai.
Hiện tại lại nói hắn mời bốn người đàn ông cao lớn này ăn cơm?
Hơn nữa nguyên một đám này, đều là một bộ dạng muốn thịt hắn!
"Về sau tôi không dám nói chuyện lớn tiếng nữa còn không được sao?" Hướng Tiền cầu xin tha thứ.
"Không được!" Chu Binh kéo hắn liền đi.
Hướng Tiền một đường kêu rên, tiền lương một năm của mình sắp không còn?
Nhưng lo lắng của hắn là dư thừa đấy, Chu Binh chỉ đùa một chút mà thôi, cuối cùng hắn trả hết đấy.
Hơn nữa 4 người bọn hắn tranh giành nhau để thanh toán hóa đơn trước, và suýt đánh nhau trong quá trình thanh toán.
Thấy vậy Hướng Tiền vừa hâm mộ lại hiếu kỳ: "Các người đều thật có tiền ah, tiền lương rất cao?"
Hắn tuy tới đây vài năm rồi, nhưng tình huống nội địa hắn cũng biết, tiền lương phổ biến hiện tại là hơn mười đồng, 100 đồng đã là lương cao.
Bọn hắn cho dù thân phận đặc thù, nhưng đều là quân nhân đấy, có thể cao đến đâu?
"Chúng ta đi theo bà chủ làm việc, kiếm được nhiều tiền." Chu Binh đắc ý liếc nhìn Hướng Tiền.
Tuy hắn là người một nhà, nhưng đã là người sẽ không trốn thoát thế tục.
Người này ở trước mặt bọn họ thỉnh thoảng sẽ lộ ra một tia cảm giác về sự ưu việt.
Thật sự buồn cười, so với bọn họ còn có tiền hơn?
Bọn hắn lúc trước đi theo Hoa Chiêu đến Mỹ, mở tiệm sủi cảo, đều là cùng nhau xuất lực, cùng nhau chia hoa hồng đấy.
Hiện tại cửa tiện sủi cảo kia còn mở, bọn hắn tuy không xuất lực nữa, nhưng vẫn có thể được chia hoa hồng.
Hoa Chiêu đem phần của mình đều phân cho bọn hắn.
Hơn nữa tiền lương bình thường cùng tiền thưởng lớn.
Bọn hắn hiện tại có bao nhiêu tiền, đến người trong nhà cũng không dám nói, sợ hù đến bọn hắn.
Hơn nữa cho dù có nói, bọn hắn cũng sẽ không tin, quá mức lớn, nghe xong cứ như đang nói đùa.
Ăn uống no đủ, mấy người lại dẫn Hướng Tiền đi tiêu xài một trận, đem các hạng mục xa hoa của khách sạn đều thể nghiệm một lần, đem chút cảm giác ưu việt kia của Hướng Tiền đánh cho nát bấy.
4 nhân tài tạm biệt hắn, về tới gian phòng của Diệp Thâm.
Sự nhẹ nhõm tự tại vừa rồi đã thu thập sạch sẽ, trên mặt mấy người đều mang theo sát khí.
Đứa bé đã tìm được, kẻ thù cũng đã tìm được, còn không xử lý sao? Đến phiên bọn hắn lên sân khấu rồi!
Diệp Thâm nhìn Hoa Chiêu ôm tiểu Thận đi ngủ, nhẹ nhẹ đóng cửa phòng, mang theo bọn hắn đi ra ngoài rồi.
Lý Hùng, cũng không phải là hạng người vô danh, rất dễ nghe ngóng.
Không ngoài mong đợi, quả là một nhân vật, trong tay có rất nhiều sản nghiệp, rất nhiều "Huynh đệ", quản lý vài đầu phố.
Đừng tưởng rằng mấy con phố đó rất nhỏ mà cười.
Hắn cũng không phải là một tên côn đồ thu phí bảo hộ bên đường, những người kia đều là tiểu đệ của hắn mà thôi.
Các ngành có lợi nhuận cao nhất trên những con phố này là của hắn đấy, cái gì không kiếm được tiền mới để cho người khác làm.
Thái Xuân Ni nói dưới tay hắn có vài trăm người cũng không phải khoa trương, Lý Hùng hô một tiếng, thực sự vài trăm người có thể ra trận.
Dù vậy, bốn người vẫn đằng đằng sát khí.
"Đại ca, ra tay từ chỗ nào?" Chu Binh hỏi.
"Trước thăm dò thời gian hắn làm việc và nghỉ ngơi, chọn một thời điểm phù hợp." Diệp Thâm nói ra.
Anh biết mình không phải là kẻ vô địch, anh cũng không muốn mang theo 4 người xông vào hang ổ của đối phương, mặc kệ bất cứ người nào có sơ xuất gì, một cái mạng chó của Lý Hùng cũng đền không nổi!
"Hiểu." Bốn người nói xong liền đi.
Diệp Thâm có chút do dự.
Chu Binh đã quay đầu lại nói: "Anh Thâm, anh hãy ở lại với chị dâu a, việc nhỏ này chúng tôi đi là được rồi! Chờ chúng tôi thăm dò xong rồi, chúng ta lại đi thu thập hắn!"
Diệp Thâm cũng không kiên trì nữa, gật gật đầu.
Hiện tại anh cũng không muốn đi đâu, anh chỉ muốn trở về ôm vợ con.
Diệp Thâm nhẹ nhàng nằm ở bên kia của tiểu Thận.
Tiểu Thận vốn đang an an ổn ổn ngủ say lập tức hoảng sợ mà mở to mắt.
Hoa Chiêu cũng mở mắt ra, vội vàng đem thằng bé ôm vào trong n.g.ự.c vỗ nhè nhẹ.
"Bảo bảo, đây là ba ba, là ba ba ah, thường xuyên kể chuyện xưa cho con nghe đấy. Con nghe xem, có phải là giọng của ba ba không?"
Cũng may lần mang thai này Diệp Thâm ở bên cô thời gian dài, thường xuyên cùng cô dưỡng thai, tiểu Thận có lẽ đã quen thuộc giọng của anh.
Diệp Thâm lập tức nhẹ nhàng nói ra: "Bảo bảo, ta là ba ba, ba ba hát cho con nghe được không?
"Ngọt ngào, bạn cười thật ngọt ngào, mật ngọt ngào ~~ "
Bài hát này năm 79 đã phát hành rồi.
Sau khi phát hành Hoa Chiêu đã hát cho Diệp Thâm nghe.
Sau đó chờ anh nghe xong mấy lần, liền để cho anh hát cho cô nghe.
Bởi vì trong lúc vô tình cô phát hiện Diệp Thâm hát rất êm tai, hơn nữa giọng anh trầm thấp từ tính hát loại nhạc ôn nhu triền miên này, có một hương vị khác.
Hoa Chiêu đã mượn lý do muốn dưỡng thai, một lần lại một lần đă bắt Diệp Thâm hát cho cô nghe.
Diệp Thâm tuy không thích loại bài hát "Buồn nôn" này, nhưng thấy cô thật sự ưa thích, cũng hát.
Tiểu Thận trong tiếng hát của anh đã chậm rãi an tĩnh lại, quay đầu nhìn Diệp Thâm không rời mắt, nghe nghe, đột nhiên lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Nụ cười này so với nụ cười lúc nãy với Hoa Chiêu còn sáng lạn, vui vẻ hơn.
Thấy vậy tiếng hát của Diệp Thâm dừng lại một chầu, lòng đã muốn hoá mềm rồi.
Hướng Tiền nói đúng, đứa nhỏ này lớn lên giống bé gái, thì ra là giống Hoa Chiêu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, hai mắt thật to, lông mi thật dài, sống mũi cao, miệng nhỏ, chỉ mới hơn mười ngày, đã xinh đẹp vô cùng.
Dù là hiện tại thằng bé rất gầy.
Nhưng lúc cười rộ lên, lập tức đáng yêu như một tiểu thiên sứ.
Hoa Chiêu cũng bị sự dễ thường này nhấn chìm rồi, đáng hận hiện tại không có điện thoại, không thể nhanh chóng đem hình ảnh này chụp lại.
Bất quá còn nhiều thời gian, đợi cô chăm cho lão tứ nhà cô mập mạp lên đấy, khẳng định càng đáng yêu.
Đến lúc đó mỗi ngày cô đều chụp ảnh cho bé!
Tiếng hát của Diệp Thâm dừng lại, lông mày tiểu Thận liền nhíu lại, không cười nữa.
Diệp Thâm nhanh chóng tiếp tục hát.
Lông mày bé lại giãn ra, lẳng lặng nghe.
Diệp Thâm cẩn thận từng li từng tí mà duỗi ra một tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên người thằng bé.
Tiểu Thận chỉ nhíu mày một chút liền buông ra, tiếp tục nhìn Diệp Thâm, nghe anh hát.
Tiếng hát này quả thật có thể làm cho thằng bé an tĩnh lại, hơn nữa được mẹ ôm, đã làm cho bé cảm thấy xung quanh rất an toàn, rất nhanh lại ngủ rồi.
Một lúc lâu sau, Diệp Thâm mới chậm rãi ngừng lại.
Hoa Chiêu nhẹ nhàng cúi người, thưởng cho anh một nụ hôn.
Diệp Thâm lập tức hôn lại một cái.
Đã tìm được con, anh vui vẻ lại kích động.
Cảm giác toàn thân có một sự xúc động phát tiết không hết. . . . .
Nhưng nhìn tiểu Thận trong n.g.ự.c Hoa Chiêu, hiện tại khẳng định không được, đoán chừng không bỏ thằng bé xuống được rồi, phải ôm ngủ mới an ổn.
Diệp Thâm thành thành thật thật mà nằm xuống, nhìn Hoa Chiêu nhẹ nhàng mà đong đưa đứa nhỏ trong ngực.
Cảm giác cứ nhìn hai mẹ con như vậy, cũng rất an tâm đấy.
Sau đó anh liền ngủ mất rồi.
Từ khi đứa nhỏ bị bắt cóc, anh không thể nhớ mình đã ngủ khi nào và bao lâu.
Lần trước nhắm mắt nghỉ ngơi, hình như là vài ngày trước, có thật sự ngủ hay không, anh cũng không xác định.
Anh không dám ngủ, nếu như bởi vì mình ngủ mà làm trễ nãi thời gian, tạo thành hậu quả gì đó không thể vãn hồi, anh sẽ c.h.ế.t mất.
Cũng may hiện tại đứa nhỏ đã tìm được, thoạt nhìn vấn đề cũng không phải quá nghiêm trọng.
Diệp Thâm lúc này mới ngủ thật say.
Hoa Chiêu cũng như thế, cô cũng không nhớ rõ lần cuối mình an tâm ngủ là lúc nào rồi.
Hai người nằm ở trên giường, đem tiểu Thận kẹp ở giữa.
Lúc nhìn như có chút chen chúc, lại làm cho tiểu Thận ngủ được càng an ổn, khóe miệng thỉnh thoảng lại nhếch lên, lộ ra nguyên một nụ cười hồn nhiên nhất.
...
Ba ngày sau đó, Chu Binh trở về nói với Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu, bọn hắn cơ bản đã thăm dò được lịch làm việc và nghỉ ngơi của Lý Hùng.
Hắn đi ra ngoài hàng ngày sau 3 giờ chiều, kiểm tra sản nghiệp của mình, chỗ này ngồi một chút, chỗ kia nhìn xem.
Cơm tối bình thường đều cùng mấy lão đại khác ăn, thuận tiện nói chuyện.
Giữa bọn họ dường như có một bí mật không thể nói ra, lúc này xung quanh hai bên có rất nhiều vệ sĩ, cũng không ăn cơm, vây quanh ông chủ.
Cửa ra vào phòng đó không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.
Mà phần lớn thời gian, bọn họ đều ngồi du thuyền tư nhân của Lý Hùng ra biển, đến khuya mới trở về.
Như vậy mấy người Chu Binh theo không kịp, cũng không biết bọn hắn đến cùng đã làm cái gì.
Kinh nghiệm vẫn còn ít, mấy người Chu Binh chỉ có thể nhìn ra một chút manh mối, cảm thấy bọn hắn khẳng định không làm chuyện tốt, nhưng đến cùng là làm gì hắn lại không thể xác định.
Hoa Chiêu lại có thể đoán được bọn hắn đang làm chuyện xấu gì.
"Trong tay Lý Hùng có hộp đêm không?" Cô hỏi.
"Có mấy cái." Chu Binh nói: "Mấy con phố kia quả thực là một đầu phố hộp đêm, có cả lớn và nhỏ, rất nhiều hộp đêm, cái lớn nhất là của Lý Hùng đấy."
"Lợi hại nha." Hoa Chiêu lành lạnh mà khen một câu: "Vậy bọn họ đoán chừng đang giao dịch 'Bột mì'."
Nói như vậy, mấy người Chu Binh vừa nghe đã hiểu.
Hoá ra là như vậy.
Nước ngoài rất loạn, bọn hắn biết rõ, nghe nói qua, thậm chí đã đi vào để học hỏi kinh nghiệm.
Nhưng không nghĩ tới Hồng Kông cũng như vậy loạn.
"Vẫn là thiếu kiến thức rồi, về sau sẽ mang mọi người đi ra ngoài nhiều hơn một chút." Hoa Chiêu cười nói.
Mấy ngày nay quan sát, tiểu Thận khóc cũng càng ngày càng ít, hơn nữa trên người chậm rãi có thịt rồi, tâm tình cô cũng theo đó mà càng ngày càng tốt.
"Bất quá mọi người giữ Hoa Tiểu Ngọc lại cho tôi, chờ tôi tay ra, tự mình thu thập cô ta!"
"Được."
Diệp Thâm nói xong, lưu lại một người canh giữ bên cạnh Hoa Chiêu, những người khác cùng đi theo anh.
Lại là buổi chiều, Lý Hùng lại đi ra ngoài tuần tra sản nghiệp.
Mấy người Diệp Thâm nhìn ô tô của bọn hắn đi qua trước mặt, chờ bọn hắn đi xa một đoạn, anh mới đi theo.
Lý Hùng này rất cẩn thận, nghe nói xung quanh biệt thự trên núi có xây một vòng nhà ở, là nơi dành riêng cho hơn 30 vệ sĩ.
Hắn cẩn thận đến nỗi cả vệ sỹ cũng không tin, không cho bọn hắn tới gần.
(Bọn họ không biết là, Lý Hùng làm như vậy cũng vì chỗ ở phong thuỷ không thể cho người ngoài tiến vào.)
Mà Lý Hùng hằng ngày ra đường cũng không chỉ mang theo mấy người, mà là mười mấy người, lái mấy chiếc xe.
Mà theo tin tức thăm dò được, trong tay Lý Hùng cũng có không ít vũ khí.
Hiện tại Diệp Thâm dẫn theo ba người, không thể cứng rắn.
Anh theo sát đằng sau Lý Hùng, nhìn hắn dừng xe ở bến tàu, sau đó mang theo Hoa Tiểu Ngọc cùng xuống xe, đi về hướng một cái du thuyền không lớn không nhỏ.
Chu Binh ở trong xe kỳ quái nói: "Hôm nay đổi thuyền? Đây không phải là du thuyền của Lý Hùng, nó ở bên kia kìa."
Diệp Thâm nhìn thoáng qua, cách mấy cái thuyền, có một chiếc du thuyền nhỏ hơn.
Mà Lý Hùng hiện tại lên chiếc thuyền lớn hơn ba bốn lần.
"Làm sao bây giờ? Chúng ta ở đây đợi hắn rời thuyền? Hoặc là chúng ta phục kích trong nước? Chờ hắn rời thuyền sẽ công kích hắn?"
Mắt Chu Binh sáng ngời: "Hắn không đến nửa đêm khẳng định không trở lại, khi đó chúng ta ở trong nước rất dễ chạy trốn!"
Diệp Thâm nhưng lại nhìn cái du thuyền kia trong chốc lát, lắc đầu.
Vài phút sau, lại có mấy người leo lên du thuyền.
Có biết nhau, cũng có không quen biết đấy.
Mỗi người lúc lên thuyền, đều đưa cho hai người đàn ông mặc vest đen chờ ở bong thuyền một cái thiệp mời.
Cần thiệp mời đấy, vậy cũng không là loại tụ tập nhỏ rồi.
Nếu là buổi tiệc cỡ lớn, sẽ có chỗ trống để chui vào.
Diệp Thâm lại quay đầu nhìn bãi đỗ xe.
Đây là khu vực dành riêng cho du thuyền tư nhân, bãi đậu xe có đầy đủ các loại xe hơi sang trọng, hơn nữa thỉnh thoảng lại có xe hơi sang trọng tiến vào, mấy người đi xuống hình như cũng đến chiếc du thuyền kia đấy.
Chu Binh cũng nhìn ra một chút rồi: "Hắn tới tham gia buổi tiệc của người khác tổ chức?"
Diệp Thâm không trả lời hắn, quay người trở lại xe của mình.
Bọn họ hiện tại lái một chiếc xe cũng không cao cấp, tiến vào bãi đỗ xe có người trông coi kia sẽ có chút gây chú ý, hoặc là căn bản không vào được.
Cho nên bọn họ đã ngừng xe ở xa.
Vị trí này rất vừa vặn, chỗ góc cua trên đường cái, giấu ở chỗ này sẽ không bị người trên bến tàu trông thấy, cũng sẽ không bị người phía sau trông thấy.
Mấy người Chu Binh có chút nghi hoặc mà theo sát Diệp Thâm lên xe, không hỏi lại.
Chu Binh đột nhiên cảm giác mình gần đây nói hơi nhiều rồi, trước kia cho tới bây giờ đều là bà chủ phân phó bọn hắn làm cái gì, bọn hắn liền làm cái đó, đâu có nhiều vấn đề như vậy?
Bọn hắn câm miệng rồi, sau đó chưa qua vài giây lại hung hăng mở ra.
Diệp Thâm lái xe, ngang ngược mà vọt tới một chiếc ô tô vừa mới quẹo vào.
Cũng may đối phương phản ứng nhanh, Diệp Thâm phanh lại cũng kịp thời, hai chiếc xe không đụng phải nhau.
"Mày bị mù sao? Có biết lái xe không? !" Diệp Thâm từ cửa sổ xe duỗi đầu ra, ngang ngược mà quát mắng đối phương.
Trong xe đối phương có mấy người, thấy rõ mặt của anh, nhẹ nhàng thở ra, bỏ tay vừa đưa lên thắt lưng xuống.
Đây là công tử nhà ai ra đường, hống hách đã quen.
Chỉ là, công tử này lái xe có chút nát, không giống một công tử ah.
"Nhìn cái gì vậy? Dám coi thường tôi chỉ vì tôi lái xe của hạ nhân? Các người đều giống như những tên ngốc chỉ nhận ra xe mà không nhận ra người? Đến mặt của tôi cũng không nhận ra sao?”
Diệp công tử có vẻ như tức giận rồi, đẩy cửa xe ra liền xông ra ngoài, tròng mắt đỏ ngầu đấy, giống như bị tức đến phát khóc.
Ba người Chu Binh cũng xuống xe rồi, vẻ mặt khẩn trương và sợ hãi mà nhìn Diệp Thâm, giống như muốn can ngăn, lại không dám.
Đây là thiếu gia nhà ai bị khinh bỉ ở đâu lại tới đây trút giận rồi.
"Làm cho hắn câm miệng, mở ra." Trong xe, người đàn ông trung niên cau mày nói.
Nghe thấy ông ta nói, lái xe cùng vệ sỹ ở ghế phụ nhanh nhẹn xuống xe đi về phía Diệp Thâm, chặn đường anh, bắt đầu xô đẩy.
Chu Binh sao có thể nhìn thiếu gia nhà mình bị bắt nạt?
Ba người cùng đối phương đánh nhau, xô đẩy đến bên cạnh xe của đối phương.
Đột nhiên, tiếng kêu la đều là dừng lại.
Người đàn ông trong xe nhạy cảm mà nghe thấy hai tiếng "răng rắc" không bình thường.
Không đúng!
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Bà người Chu Binh đã mở cửa xe ngồi vào bên cạnh hắn, chạm vào trên cổ của hắn.
Hơn nữa một giây sau, hắn đã bị soát người rồi, tiền mặt, vũ khí trên người đều bị cướp đi rồi.
Người đàn ông trung niên hoảng sợ mà nhìn bọn họ, đây đâu phải thiếu gia gì, là thiếu gia nhà thổ phỉ ah!
Diệp Thâm cũng đã đem vũ khí của hai người khác lấy ra rồi, người cũng bị đánh hôn mê.
"Các người muốn. . . ." Người đàn ông trung niên còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Diệp Thâm đưa tay.
Hắn hoảng sợ mà hô to: "Đừng giết. . . ."
Nhưng trước mắt đã tối sầm, cái gì cũng không biết rồi.
Diệp Thâm để cho hắn nghỉ ngơi một chút, sau đó từ trong túi quần hắn móc ra một tấm thiệp mời màu hồng, quả nhiên giống với thiệp mời của Lý Hùng.
Được rồi, hiện tại bọn họ cũng có thể lên thuyền.
"Đem bọn hắn nhét vào xe của chúng ta, anh lưu lại trông coi." Diệp Thâm nói với một người.
"Vâng." Người anh em bị điểm danh thống khoái đáp ứng.
"Chúng ta trở về lại thả. . . ." Diệp Thâm vừa nói vừa mở chiếc rương dưới chân người đàn ông trung niên, sau đó những lời còn lại muốn nói cũng không nói ra được.
Vốn anh cho rằng đây là một cái rương tiền, kết quả là một rương bột mì.
Số lượng lớn như vậy, đây tuyệt đối là lão đại cấp bậc cao.
"Được rồi, đừng lưu lại." Diệp Thâm nói ra.
Một tay nhấc cái rương "Bột mì" tràn đầy có thể để cho bọn hắn c.h.ế.t 100 lần.
Sớm muộn gì cũng chết, không bằng cho bọn hắn sớm đi một chút, tránh khỏi lưu lại hại người.
Diệp Thâm dứt lời, người anh em mới bị điểm danh vừa rồi bắt đầu chuyển động, dùng sức nắm lấy xương quai xanh của người đàn ông trung niên, chỉ nghe hắn "Khục khục" hai tiếng, cổ nghiêng sang một bên, liền bye bye.
Các đồng bạn đều im lặng mà nhìn hắn.
"Làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?" Hắn bị nhìn đến ngơ ra rồi, hỏi Diệp Thâm: "Trước kia anh dạy tôi như vậy đấy, tôi làm sai chỗ nào sao?"
Bọn hắn hiện tại khẳng định không thể động súng, lại để cho người ở ngoài xa nghe được tiếng súng, cũng không thể động đao, như vậy có mùi m.á.u tươi, cũng không dễ xử lý.
Diệp Thâm vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Không có việc gì, còn có hai người khác nữa, đi thôi. Làm xong việc ở đây trông coi, nếu như sáng ngày mai chúng tôi còn chưa về được, anh. . . Hãy nói với chị dâu một tiếng."
"Phi phi phi!" Không nghĩ tới người anh em này còn đặc biệt mê tín, lập tức nói ra: "Đồng ngôn không cố kỵ, đồng ngôn không cố kỵ, không cho nói lời xui xẻo."
"Lớn như vậy rồi, còn có lá gan trẻ con như vậy." Chu Binh ở một bên cười nói: "Tranh thủ thời gian xử lý, xử lý xong đi nhanh lên, chúng tôi đi nha."
Hắn nói xong liền đẩy anh em kết nghĩa cùng t.h.i t.h.ể đi ra, nhấn chân ga tiến vào bãi đỗ xe có người trông coi.
Thấy chiếc xe này, không có ai ngăn cản, thấy vậy Diệp Thâm từ trên bước xuống, sau lưng mang theo hai vệ sỹ, ngẩng đầu mà bước lên thuyền.
Bọn vệ sỹ ở bãi đỗ xe đem nghi hoặc đè xuống dưới.
Không chừng là thân thích của Tào lão đại đây này? Xem khí chất này, còn là một người thân rất cao quý.
Lên thuyền, Diệp Thâm lại thu hồi vỏ bọc ngụy trang vừa rồi, nhanh chóng mang theo mấy người Chu Binh ẩn núp đi.
Nếu như chỉ có Lý Hùng, bọn họ ngược lại không cần trốn.
Nhưng còn có một Hoa Tiểu Ngọc ở một bên, Diệp Thâm không muốn để cô ta nhận ra anh, cho nên đừng đối mặt thì tốt hơn.
Lên du thuyền sẽ phát hiện, đó là một chiếc du thuyền đồng thời có thể chứa được hơn 100 người.
Hiện tại người trên thuyền, phần lớn đều không biết nhau, ngược lại sẽ thuận tiện cho bọn họ che dấu.
"Làm cái gì vậy?" Chu Binh lại nhịn không được nói nhiều rồi.
Thật sự là quá hiếu kỳ rồi, dùng thiệp mời để mời đến hơn 100 người để làm gì? Đi lên ngẩn người sao?
Theo góc độ của hắn có thể trông thấy, đại đa số mọi người đang từng bước từng bước mà phơi nắng ngẩn người.
Số ít người tốp năm tốp ba mà ngồi cùng một chỗ, dường như có rất nhiều chủ đề để nói.
Đây là một bữa tiệc ngẩn người còn là một bữa tiệc nói chuyện phiếm?
Diệp Thâm lại nhìn thoáng qua đám người nói ra: "Đây không phải sân nhà, bọn hắn chỉ ngồi cái thuyền này đi đến nơi nào đó."
Người đã tới không ít, căn bản chưa thấy chủ nhân đi ra chiêu đãi, điền này làm cho anh nghĩ đến một loại khả năng.
Mặc dù anh chưa bao giờ tham dự bữa tiệc kiểu đó, nhưng anh đã nghe nói về nó.
Quả nhiên, một giờ sau, chiếc du thuyền nhỏ tiếp cận một chiếc du thuyền lớn, và mọi người bắt đầu lên thuyền.
Mà xa xa trên mặt biển, có thuyền rời đi, cũng có thuyền chạy đến.
Mấy người Diệp Thâm xếp hàng cuối cùng lên thuyền, không có ai hỏi thăm cùng hoài nghi.
Lên thuyền lớn cũng như thế.
Chiếc du thuyền này cũng quá xa hoa rồi, phòng khiêu vũ, bể bơi, các loại phương tiện giải trí, cần cái gì có cái đó.
Mà phương tiện giải trí nhiều nhất, chính là bàn đánh bài.
Trên mỗi chiếc bàn lớn đều có người, trong đại sảnh rấ náo nhiệt.
Mấy người Chu Binh lúc này mới hiểu, những người này đến đây vụng trộm đánh bạc đấy.
Hiện tại ngoại trừ mấy thành phố đặc biệt, ở các địa phương khác đánh bạc đều phạm pháp.
Có một số người nảy ra chủ ý muốn đi ra vùng biển quốc tế chơi.
Nơi này nằm ngoài quyền hạn quản lý rồi, chơi thế nào cũng không ai xen vào.
Hoa Tiểu Ngọc cũng cảm thấy mình thu được không ít kiến thức, treo trên tay Lí Hùng, cô ta không khỏi nhìn trái nhìn phải, giống như chưa từng nhìn thấy thế giới.
Không nghĩ đến là, cô ta thấy được Chu Binh đang thăm dò nhìn cô ta.
Hoa Tiểu Ngọc sững sờ.
Chu Binh đã nhanh chóng lùi đầu về, cực độ xin lỗi mà nhìn Diệp Thâm.
"Anh Thâm làm sao bây giờ? Hình như tôi đã gây họa!"
Hoa Tiểu Ngọc biết hắn đấy.
Chỉ hi vọng bọn hắn vài năm không gặp, cô ta không nhận ra hắn!
Diệp Thâm không nói gì, cũng không đi ra ngoài xem xét, anh lẳng lặng nghe ngóng động tĩnh phía dưới.
Hoa Tiểu Ngọc còn nhìn theo phương hướng bên này nhíu mày ngẩn người.
Cô ta xác thực biết Chu Binh, nhưng người kia có phải là Chu Binh hay không, Cô ta cũng không xác định.
Đi ra ngoài ngây người vài năm, đi theo bên người Hoa Chiêu trải nghiệm được nhiều kiến thức, khí chất của Chu Binh cũng thay đổi.
Người có khí chất thay đổi, dung mạo cũng theo đó mà thay đổi.
Hơn nữa vừa rồi khoảng cách có chút xa, cô ta không thấy được rõ ràng.
Nếu quả thật chính là Chu Binh. . . .
Nụ cười trên mặt Hoa Tiểu Ngọc đã không còn, chặt chẽ mà ôm cánh tay Lý Hùng, có chút lạnh run.
"Làm sao vậy?" Lý Hùng tò mò hỏi.
Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như vậy, bị dọa rồi? Thật sự không thể lên được mặt bàn.
Bọn hắn hiện tại đang đứng ở trước bàn đổi thẻ đánh bạc, Lý Hùng lấy ra 2 rương tiền mặt để đổi, mà sau lưng nhân viên công tác, là một rương lại một rương tiền.
Ân, hắn nhìn cũng có chút đỏ mắt.
Nhưng hắn cũng không dám thò tay, người sau lưng chiếc thuyền này. . . .
"Em, hình như em thấy. . . . Công an!" Hoa Tiểu Ngọc đột nhiên nói ra.
"Hả?" Mấy người nhân viên đứng đối diện Lý Hùng đều quay đầu nhìn chằm chằm vào cô ta.
Trên thuyền có cảnh sát trà trộn vào?
Sau khi Hoa Tiểu Ngọc mở miệng liền cảm giác mình thật tài tình, phải nói như vậy!
Nếu như người nọ là Chu Binh, nhất định là Diệp gia phái tới đấy, nói Diệp gia là công an, cũng không sai.
"Em biết cảnh sát? Tại sao lại biết? Tên là gì? Ở nơi nào?" Lý Hùng vội vàng hỏi.
Đừng trách hắn không tin, từ khi Hoa Tiểu Ngọc cùng hắn đến Hồng Kông, đại đa số thời gian đều ở trong biệt thự, một người phụ nữ được bao nuôi như cô ta còn có thể quen biết cảnh sát?
Cảnh sát có thể đến nơi này gây sự cũng không phải là loại cô ta có thể tiếp xúc được, đó là đặc công cấp bậc cao đấy.
Ánh mắt của Lý Hùng rất đáng sợ, mười nhân viên công tác cũng vây qua, nhìn chằm chằm vào cô ta.
Hoa Tiểu Ngọc chưa từng thấy qua trận chiến này, mấu chốt là cô ta biết rõ những người này có thể thật sự g.i.ế.c người không chớp mắt.
Cô ta không dám nói dối rồi, cẩn thận từng li từng tí nói: "Không phải cảnh sát Hồng Kông, là công an đại lục. . . Cũng không tính là công an a, nghe nói trước kia tham gia quân ngũ, về sau xuất ngũ đi làm vệ sỹ rồi."
Về phần sau lưng Chu Binh khả năng tồn tại Diệp Thâm, người Diệp gia, chuyện này đánh c.h.ế.t cô ta cũng không dám nói.
Trước kia cô ta sai sử tay sai dưới trướng Lý Hùng giúp cô ta bắt cóc trẻ con, cũng chỉ nói là bắt cóc con của chị họ mình được gả vào gia đình có tiền.
Chưa từng dám đề cập đến Diệp gia, Diệp Chấn Quốc.
Trước đó nếu nói ra, Lý Hùng chắc chắn sẽ không cho cô ta người, thậm chí sẽ cách xa cô ta đấy, vứt bỏ cô ta.
Hiện tại đề cập đến, đoán chừng cô ta sẽ bị Lý Hùng đánh chết!
Dù người Hồng Kông có thiếu hiểu biết đến đâu, cũng biết rõ Diệp Chấn Quốc là ai.
Lý Hùng cùng một đám vệ sỹ mặc đồ đen đối diện đều sửng sốt một chút.
"Ha ha ha! Hoá ra là một kẻ ô long." Lý Hùng cười lớn trấn an nhân viên công tác.
Tóm lại không phải cảnh sát là tốt rồi.
"Người em biết này mất định là đã lưu lạc đến bên này kiếm tiền rồi." Lý Hùng nói với Hoa Tiểu Ngọc.
Hắn cảm thấy đây là lý do duy nhất, dù sao ở trong nước mà làm vệ sỹ thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Hơn mười đồng sao?
Lý do này hợp lý, nhưng Hoa Tiểu Ngọc một chút cũng cười không nổi, bởi vì cô ta biết rõ Hoa Chiêu đối với người bên cạnh từ trước đến nay luôn không tệ, mấy ngàn đồng tính là gì, người ta không chừng kiếm được nhiều hơn....
Chu Binh tới, có phải đã tra được đứa bé là do cô ta bắt cóc?
Hoa Tiểu Ngọc đứng ngồi không yên, nhưng lại không biết phải giải thích cùng Lý Hùng thế nào.
Cũng không thể nói mình đã tìm cho hắn một kẻ địch lớn.
"Chúng ta đi." Diệp Thâm nói với hai người Chu Binh.
Hoa Tiểu Ngọc đã sinh nghi rồi, hiện tại còn không phải thời gian thích hợp để lộ diện.
Diệp Thâm dẫn người rời đại sảnh, muốn đến nơi khác chờ một chút, chờ lúc bọn hắn lạc đàn.
Kết quả Hoa Tiểu Ngọc như đứng đống lửa, như ngồi đống than đứng dậy đi buồng vệ sinh đã thấy được bóng lưng Diệp Thâm.
Mặc dù chỉ là bóng lưng, chỉ nhìn một cái thoáng qua, nhưng bóng dáng Diệp Thâm đã sớm khắc sâu vào đáy lòng cô ta, cả đời cũng không quên được.
Hoa Tiểu Ngọc liếc cái liền xác định đó là Diệp Thâm.
Hắn đến rồi!
Hắn nhất định là vì đứa bé mà đến đấy!
Làm sao bây giờ?
Nếu như đứa bé kia còn sống cũng may, không chừng cô ta có thể dùng nó uy h.i.ế.p hắn, lại để cho hắn làm như vậy như vậy!
Nhưng đứa bé kia đã chết.
Lông tơ toàn thân Hoa Tiểu Ngọc đều dựng lên, thời khắc nguy cấo, đầu óc cô ta đột nhiên thông minh lên, cô ta nghĩ tới biện pháp.
Cô ta tránh đi ánh mắt Lý Hùng, tìm được nhân viên công tác, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn gặp ông chủ của các anh."
Trên đường đến đây Lý Hùng đã nhiều lần nói qua, tới nơi này ngàn vạn lần không thể gây chuyện, ông chủ của nơi này rất lợi hại, chọc hắn ta, hắn cũng không cứu được cô ta.
Vậy thì dùng hắn ta giải quyết Diệp Thâm a!
"Tôi có chuyện quan trọng! Tôi phát hiện một nhân vật nguy hiểm trên thuyền!"
Nhân viên công tác dùng ánh mắt liếc kẻ ngốc nhìn cô ta.
Trên thuyền này người nào đi ra ngoài mà không nguy hiểm?
Người tốt cũng không có tư cách ở trên thuyền của bọn hắn.
"Người này thật sự nguy hiểm! Một người không tốt, toàn bộ mọi người trên thuyền đều sẽ phải bồi mạng!" Hoa Tiểu Ngọc nói ra.
Lời này càng không thể tin rồi.
Ông chủ của bọn hắn có lai lịch lớn, hắc bạch ăn sạch, Hồng Kông này nếu quả thật có một lão đại, đó chính là ông chủ của bọn họ.
"Ai nha! Có tin hay không thì tùy anh! Nhưng nếu vì anh mà làm trễ nãi chuyện lớn, đến lúc đó ông chủ của các anh sẽ trách tội..., anh cũng đừng hối hận!" Hoa Tiểu Ngọc nghiêm túc nói.
Cô ta gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, hôi trán đầy trán, nhìn không giống như muốn đi câu dẫn người đấy.
"Cô chờ một chút." Hắn quay người đi ra ngoài, sau đó xuyên qua tầng tầng buồng nhỏ trên tàu, đi tới tầng cao nhất.
Lại trải qua mấy người chuyển đạt, tin tức đến trước mặt một người đàn ông trẻ.
"Ai? Ai có thể làm cho một thuyền này bồi mệnh?" Cơ Hạo Nhiên cười nói: "Để cho cô ta đến nói cho tôi biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận