Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 97


"Gần đây có bà mối đến nhà Hoa Sơn các ngươi không thấy sao?" Chị dâu Lưu hưng phấn mà hỏi.
"Tôi thấy rồi, nhưng nhà Hoa Sơn có rất nhiều cháu trai cháu gái. Có nhiều người còn chưa lập gia đình. Có người mai mối đến đây không phải là chuyện bình thường sao?"
Thanh danh của nhà Hoa Sơn tuy không tốt, nhưng nhà hắn còn nổi tiếng, có tiền!
Nhà ác bá trong thôn còn có thể chịu đói? Nhà ai bị đói cũng không thể là ác bá của thôn bị đói ah, bằng không thì sao còn gọi là ác bá? Gọi là kẻ bất lực.
Hơn nữa cùng ác bá của thôn quan hệ cũng chỗ tốt, nhà mình không phải hay cái gì cũng không sợ rồi hả?
Còn có người chuyên môn chọn trúng nhà Hoa Sơn nữa nha.
Nhưng là nhà người ta ánh mắt cao, đối với con dâu con rể đều rất bắt bẻ, hiện tại ngoại trừ chị gái Hoa Tiểu Ngọc gả đi ra ngoài rồi, những người khác còn chưa lập gia đình.
“Bà mối này muốn mai mối cho ai?” Hoa Chiêu hỏi.
"Không biết." Chị dâu Lưu nói ra: "Bất quá tôi nghe nói, là muốn kết hôn với cô gái nhà Hoa Sơn, lễ hỏi cho rất cao, 500 đồng!"
"Nhiều như vậy!" Tất cả mọi người kinh ngạc.
Tiền sính lễ của một cô gái nông thôn bình thường là 50, nếu vượt quá 50 thì bên kia chắc có hoàn cảnh đặc biệt.
"Nhà trai có tật xấu gì a?" Lập tức có người hỏi. Không có bệnh có thể trả 500 đồn lấy một người vợ nông thôn? Trong nội thành cũng không có mấy người có giá trị 500 đấy.
Người vừa nói ra điều này ngay lập tức bị những người xung quanh đẩy một cái.
Diệp Thâm còn ở chỗ này đâý! Mặc dù ở phía sau mấy cái kệ nhưng cũng không thể xem như người ta không tồn tại! Người ta lúc trước thế nhưng đã bỏ ra 2000 lấy một cô vợ nông thôn đấy, hơn nữa mấy đồ sính lễ kia, đoán chừng không thấp hơn 3000.
Anh ta thì có tật xấu gì?
"Ha ha, mấy người kia không giống với." Người phụ nữ này vội vàng sửa lại : "Người ta là đính hôn từ bé, còn có tiền, không giống, không giống. Hơn nữa, trả 3000 cũng đâu có lỗ hả? Nhìn Tiểu Hoa của chúng ta, trăm dặm xung quanh cũng tìm không ra một đóa hoa tươi ngon mọng nước như vậy, vào cửa liền có, may mắn bao nhiêu!"
"Là hai đứa đây này." Hoa Chiêu thừa cơ nói.
"Cái gì?"
Mọi người lập tức ngã ra.
Hoa Chiêu cùng các bà nói trong bụng là hai đứa bé, bằng không thì lớn như vậy, người trong thôn cũng sẽ nói này nói kia rồi.
Mọi người đều chúc mừng, rồi lại ngồi thẳng trở lại.
Chị Lưu nói ra: "Nghe nói nhà trai là người ngốc."
"Ah ~" tất cả mọi người vẻ mặt giật mình, lại không thấy có gì kỳ lạ, lúc này mới đúng. Điều kỳ lạ duy nhất là gia đình của gã khờ này khá giàu có.
"Nghe nói kẻ ngốc này cũng không phải sinh ra đã vậy, là khi còn bé phát sốt đến ngốc đấy, nhưng hắn lại có một người anh trai bản lĩnh, tìm được một công tác trong nội thành, cưới một cô vợ nội thành, người ta nguyện ý ra số tiền này! Chính vì tìm một người chịu khó lại bình thường hầu hạ người ngốc này, tương lai cũng đừng làm phiền bọn hắn."
Như vậy ah, mọi người gật gật đầu.
" Nhà Hoa Sơn chỉ có mấy cô gái vừa độ tuổi a? Bọn hắn chọn trúng ai?" Hoa Chiêu hỏi.
Có thể nói Hoa Sơn gia tuyệt đối là dương thịnh âm suy, Hoa Sơn hiện tại có 5 con trai 1 đứa con gái, 9 cháu trai 4 cháu gái, một cháu gái đã gả, 2 người tuổi còn nhỏ, duy một người thích hợp đúng là Hoa Tiểu Ngọc rồi.
Còn có một người so với cô ta còn thích hợp hơn, chính là cô cô của Hoa Tiểu Ngọc, Hoa Diệp. 20 tuổi còn chưa tìm được ai, người cũng cần cù có năng lực, không có tính cách của nhà Hoa Sơn, một chút cũng không ngang ngược, ngược lại rất thiện lương.
Phải nói là Hoa Diệp là người duy nhất trong Hoa Sơn gia ở bên ngoài có thanh danh tốt đấy
"Không phải Hoa Diệp, thì là Hoa Tiểu Ngọc." Chị Lưu khẳng định nói.
"Các ngươi nói Hoa Diệp kia, tính tình giống mẹ cô ấy, trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện, chỉ biết làm việc, người như vậy sống lại không dễ chịu, nhìn xem Hoa Tiểu Ngọc kia, sống so với cô ấy càng thoải mái." Thím Mã nói.
"Đó là Hoa Tiểu Ngọc có cha mẹ làm chỗ dựa, Hoa Diệp có cái gì? Cha mặc kệ, mẹ không đáng tin cậy, ở đâu có phần cho cô ấy nói chuyện?"
"Ngươi xem đi, lần này nhất định là Hoa Diệp."
Mọi người bàn nhau, làm xong công đoạn ngâm nước đơn giản thì đợi mấy ngày nữa mới thay rổ. Đã gần đến giờ ăn tối, bọn họ liền về nhà.
Hoa Chiêu cũng chuẩn bị nấu cơm rồi, cứ như vậy đem người đuổi ra ngoài cũng không được, mời Tề Bảo Quốc, Tề Thư Lan một bữa cơm vẫn là không có vấn đề đấy, coi như vì hai đứa trẻ. Bữa cơm này, lập tức làm hai đứa trẻ d.a.o động.
Cơm ở nông thôn vậy mà ăn ngon như vậy sao? Vì để ăn ngon như vậy…Vẫn không thể ở lại chỗ này!
Bọn hắn phải về thủ đô, thủ đô có nhà cao tầng, có bạn học, có thầy giáo, có quần áo đẹp, bọn hắn mới không thích ở lại chỗ này cho heo ăn.
Nếu muốn tiếp tục ăn những bữa ăn ngon như vậy thì không cần phải ở lại đây, chỉ cần đưa chị gái này cùng đi thì tốt rồi!
"Chị ơi, em nghe nói chị mua nhà ở thủ đô rồi? Nó lớn lắm! Chỉ hơi xa nhà chúng ta." Tề Gia Hào nói.
Hoa Cường sững sờ, ông còn không biết chuyện này đây này.
Hoa Chiêu nói với ông nội: "Tý nữa cháu lại cùng ông nói tỉ mỉ."
Hoa Cường gật gật đầu.
"Chị, nghe nói chị về sau sẽ sống ở thủ đô rồi, em có thể thường xuyên tìm chị chơi không?" La Quyên vừa đong đưa cánh tay Hoa Chiêu vừa nói.
"Không thể." Hoa Chiêu một chút mặt mũi đều không cho: "Tôi thích yên tĩnh, không thích chơi với đứa trẻ như cô."
La Quyên...
Nhà Hoa Cường trên bàn cơm rất náo nhiệt, Nhà Hoa Sơn lại không giống với lúc trước.
Lần đầu tiên, khi đến giờ ăn tối, gia đình Hoa Sơn lại không ăn cơm. Trước đây, bất kể lúc nào, sáng sớm hay nửa đêm, chỉ cần đến giờ ăn, trên bàn luôn bốc khói, mặc dù có thể không thịnh soạn, nhưng tuyệt đối ngon.
Lưu Kim Hoa vợ của Hoa Sơn luôn có thể nghĩ đến phương pháp làm ra một bàn đồ ăn để cho người nhà thoả mãn.
Nhưng là hôm nay, không có.
Chẳng những không có đồ ăn, Lưu Kim Hoa còn đem nồi đập phá.
Mang theo một cái d.a.o phay đứng trong phòng khách, chỉ vào Hoa Sơn: "Diệp Tử của tôi sẽ không lấy một kẻ đần! Nếu gả thì ông đi mà gả!"
Hoa Sơn sắc mặt đen kịt, ông ta chưa từng mất mặt như vậy! Không…Ông ta chưa từng bị Lưu Kim Hoa đối xử như vậy bao giờ.
"Bà muốn tạo phản rồi!" Ông ta vỗ bàn rống to.
"Tôi chính là muốn tạo phản đấy! Có bản lĩnh ông g.i.ế.c tôi đi!" Lưu Kim Hoa mang theo d.a.o phay hét to: "Bây giờ là thời đại nào rồi! Không phải là thời xưa nữa rồi! Hiện tại g.i.ế.c người là phạm pháp! Ông g.i.ế.c tôi liền đền mạng cho tôi! Có thể kéo ông cùng xuống địa ngục, quá tốt rồi!"
Điều này càng làm cho Hoa Sơn nổi giận, nhưng bà đã đúng.
Hoa Sơn cười lạnh một tiếng, nói với mấy người con trai: "Đem d.a.o của bà ta đoạt lại!"
Ba người con trai lắp bắp mà đứng lên.
Lưu Kim Hoa chuyển con d.a.o một cái: "Các ngươi còn dám tới, tay cầm d.a.o của tôi cũng không chắc lắm đâu, đến lúc đó tự c.h.é.m c.h.ế.t chính mình thì không nói được gì rồi, nhưng Hoa Cường có thể ở một bên nhìn, nói không chừng còn muốn kéo thêm một số người cùng tôi bồi mệnh!"
Ồ?
Mọi người lại ngồi xuống.
Những gì mẹ nói không hề ngu ngốc chút nào ...
Dân bất lực quan không truy xét, bà ấy c.h.ế.t rồi, bọn hắn đến lúc đó đại khái có thể nói bà tự sát, hiện tại có bao nhiêu người đàn ông làm cho vợ mình phải thắt cổ, nhảy song, uống thuốc tự vẫn, mà không phải chịu trách nhiệm? Nhiều lắm.
Nhưng có Hoa Cường ở một bên nhìn chằm chằm nhà bọn họ, lời nói có thể cũng không phải do bọn hắn định đoạt rồi.
"Tốt tốt tốt! Lưu kim hoa! Bà vậy mà còn biết lấy Hoa Cường trị tôi rồi! Có phải là đã sớm nhớ thương lấy hắn ta rồi!" Hoa Sơn hô.
"Phi!" Lưu kim hoa hung hăng phun cho ông ta một ngụm, lại không cùng ông ta nói lời vô dụng: "Tôi đã chọn cho Diệp Tử một người, ở cách đây hơn 20 dặm, hôm nay liền để cho con bé kết hôn! Các ngươi ai dám ngăn cản, tôi liền c.h.é.m c.h.ế.t kẻ đó! Sau đó lại bồi mệnh cho hắn!"
Ồ?
Thậm chí ngay cả con rể cũng đã chọn rồi, xem ra nhiều năm như vậy, bọn hắn thật sự xem nhẹ người mẹ này rồi.
"Hừ, bà hôm nay dám đi ra khỏi cửa nhà này nửa bước, tôi liền dám đánh gãy chân của bà! Sau đó cho kẻ đần kia đưa đi!" Hoa Sơn giận không kềm được.
Lưu Kim Hoa lại đột nhiên nở nụ cười, nhưng không nói gì.
Hoa Tiểu Ngọc từ lúc nãy sắc mặt vẫn không tốt, nhìn thấy nụ cười này, trong lòng chợt cảm thấy không ổn, cô ta nhìn bốn phía xung quanh, không thấy bóng dáng Hoa Diệp, ngẫm lại, hình như buổi sáng cũng không thấy Hoa Diệp ăn cơm.
"Hoa Diệp đã sớm chạy a?" Hoa Tiểu Ngọc hét lớn.
Người nhà Hoa Sơn tất cả đều giật mình, sau đó chạy vào phòng tìm Hoa Diệp, quả nhiên không tìm được.
"Tốt lắm Lưu Kim Hoa!" Hoa Sơn vọt tới chỗ Lưu Kim Hoa, không nghĩ tới bà ta thật sự vung d.a.o lên bổ tới.
Hoa Sơn tránh né không kịp, cánh tay bị cắt một nhát, m.á.u tươi lập tức chảy ra.
Tất cả mọi người là cả kinh, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Lưu Kim Hoa, không nghĩ tới người mẹ cả đời trung thực, đánh không đánh lại mắng cũng không nói lại như một người nô lệ, còn có một mặt tàn nhẫn như vậy.
"Đều là bị những kẻ súc sinh các người bức ra đấy!" Lưu Kim Hoa vung vẩy con d.a.o phay, chỉ vào tất cả mọi người trong phòng.
Bà lúc mười mấy tuổi đã bị Hoa Sơn đoạt đến đấy, lần lượt sinh mấy người con, khi còn trẻ trung xinh đẹp, Hoa Sơn luôn sợ bà bỏ chạy, không có việc gì cũng muốn đánh bà.
Mấy người con trai cũng bị Hoa Sơn dạy bảo giống như ông ta, cũng không đem người mẹ này để vào mắt, có đôi khi cũng dùng quyền đ.ấ.m cước đá với bà đấy.
Điều duy nhất an ủi Lưu Kim Hoa chính là Hoa Diệp. Hoa Diệp biết rõ nỗi khổ của bà, biết rõ những khó khăn của bà, Hoa Diệp yêu thương, chiếu cố bà, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau.
Hôm nay bà đang đánh bạc cái mạng này, cũng không thể để cho một ổ lang tâm cẩu phế này hại con gái bà!
Hoa Sơn bịt lấy cánh tay, kinh nghiệm nói cho ông ta biết vết thương không sâu, không cần khâu vết thương, nhưng thật sự mất mặt. Ông lại bị cái bà già c.h.ế.t tiệt này c.h.é.m bị thương! Nếu bị truyền đi ông ta cũng không cần làm người rồi!
"Nói! Hoa Diệp đã chạy đi đâu?!" Hoa Sơn hét lên.
Còn có chuyện của Hoa Diệp, cũng làm cho uy nghiêm của ông ta lần này mất sạch, nếu ông ta không đem chuyện này giải quyết ổn thoả, mấy người trong nhà này liền không phục sự dạy dỗ và quản lý của ông ta rồi!
"Đã chạy đi đâu? Chạy mất rồi!" Lưu Kim Hoa đắc ý hô.
Hoa Diệp chẳng những chạy, còn mang đi tất cả tiền có trong nhà!
Tiền của Hoa Sơn gia đương nhiên đều ở trong tay Hoa Sơn, Lưu Kim Hoa hầu như không thấy được một xu, nhưng nhiều năm như vậy cùng ngủ trên một cái giường gạch, ông ta đem tiền giấu ở chỗ nào bà cũng biết, bà không động qua mà thôi.
Không phải không động, mà là thời điểm chưa tới!
Hiện tại, thời điểm cuối cùng đã tới.
Cái gì mà đối tượng cách đây 20 dặm, đều là bà mê hoặc Hoa Sơn đấy, bà trước kia cũng không đủ khả năng đi chọn đối tượng cho Hoa Diệp, bà biết rõ chọn được cũng vô dụng, đừng nói cách đây 20 dặm, chính là cách 200 dặm, đều có thể bị Hoa Sơn bắt trở cắt một chân.
Bà để cho Hoa Diệp mang theo tiền chạy, xa chạy cao bay rồi!
Về phần thư giới thiệu, bà nói Hoa Diệp bỏ ra 10 đồng tiền, mua được giấy giới thiệu ở đại đội trưởng bên cạnh rồi.
Từ nay về sau, Diệp Tử của bà có thể bay cao bay xa như những chú chim rồi!
Có lẽ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng dù là nguy hiểm gì, cũng không bằng bị người ta bắt đi, gả cho kẻ đần nha? Bà tin tưởng Diệp Tử thông minh của bà, sẽ không ngốc đến như vậy đấy.
Lưu Kim Hoa càng cười càng đắc ý, Hoa Sơn càng cảm thấy không ổn, lập tức trở về phòng kiểm tra chỗ giấu tiền, đến cả hộp cũng không thấy rồi.
Đây là khoản tiết kiệm cả đời của ông ta, hơn 800 đồng! Ngoài ra còn có một mớ đồ trang sức bằng vàng và bạc đoạt được lúc đánh bài năm đó, cũng đáng tiền lắm!
Tất cả đã biến mất!
"Lưu Kim Hoa! Tao sẽ g.i.ế.c mày!" Hoa Sơn lần này thực sự tức giận, cùng một cái băng ghế lao tới. Cuối cùng, Lưu Kim Hoa cũng không phải là đối thủ của ông ta, hai đập đã bị đánh rơi d.a.o phay.
Bà quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hô: "Cứu mạng ah ~ g.i.ế.c người rồi ~~ Hoa Sơn muốn g.i.ế.c người rồi ~~ "
Âm thanh già nua sắc nhọn, toàn bộ thôn đều bị kinh ngạc.
Hoa Sơn cũng kinh ngạc.
Lưu Kim Hoa bị đánh cả đời cũng chưa từng lên tiếng, sau khi bị đánh phần lớn thời gian đều không đi ra ngoài, sắc mặt không tốt, sợ bị người khác nhìn thấy. Đây là lần đầu tiên không còn quan tâm điều gì mà chạy ra ngoài.
Nhà của Hoa Chiêu cách nhà Hoa Sơn khá xa, nhưng cô cũng đã nghe thấy. Diệp Thâm cũng nghe thấy.
Hai người rời bàn ăn liền đi ra ngoài.
Hoa Cường chậm rãi đi theo phía sau.
Vừa ra khỏi sân không xa, liền nhìn thấy một bóng người đang chạy trên con đường xuống núi, vừa chạy vừa hét lên, chính là Lưu Kim Hoa đã nhiều năm không gặp.
Hoa Sơn là người mang chủ nghĩa đàn ông, Lưu Kim Hoa không cần ra công, bà chính là mỗi ngày ở nhà nấu cơm thu thập phòng, chăn heo, dưỡng gà, hầu hạ tốt ông ta là được.
Cho nên người trong thôn rất ít khi trông thấy Lưu Kim Hoa, trong cùng một cái thôn, có vài người thật sự đã vài năm không gặp bà.
Lưu Kim Hoa không bị Hoa Sơn đuổi theo sau lưng, ông ta ngại mất mặt.
Nhưng Lưu Kim Hoa vẫn hô hào Hoa Sơn muốn g.i.ế.c người, người thích xem náo nhiệt trong thôn đều bị bà hấp dẫn tới, đi theo bà một đường tới nhà Hoa Cường.
Lưu Kim Hoa trông thấy Hoa Cường, liền quỳ xuống.
"Anh cả! Anh phải làm chủ cho tôi ah!" Lưu Kim Hoa khóc hô.
Hoa Cường có chút ngoài ý muốn, người em dâu này, nhiều năm như vậy, đã bị đánh bao nhiêu lần, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhờ ông làm chủ.
"Chuyện gì xảy ra?" Hoa Cường hỏi.
"Hoa Sơn muốn bán con gái, bán cho kẻ đần! Anh cả, điều này phạm pháp phải không?" Lưu Kim Hoa hô.
Hoa Cường hiện tại còn không biết chuyện bát quái nhà Hoa Sơn, nghe thế liền sững sờ, nhưng ông vẫn gật đầu: " Pháp luật quốc gia quy định, hôn nhân tự do, không cho phép mua bán hôn nhân, Hoa Sơn thật sự làm như vậy, xác thực là phạm pháp rồi."
“Vậy hãy cho người đến bắt ông ta!” Lưu Kim Hoa nhìn Hoa Chiêu khóc.
Bà thấy Hoa Chiêu, lần trước Hoa Chiêu dẫn người đến c.h.é.m g.i.ế.c đòi sính lễ trở lại đã cho bà vô cùng chấn động, thế giới này thật sự đã thay đổi, không phải là không có ai có thể trừng trị được Hoa Sơn rồi.
Ngay từ lúc đó, trong lòng bà đã nảy sinh ý nghĩ phản kháng.
Lần này, bà cũng hi vọng Hoa Chiêu lại đi tìm Vương Mãnh, đem Hoa Sơn thu thập! Bắt lại, liền không còn gì tốt hơn rồi.
"Đừng nghe bà ta nói bậy, không có chuyện đó!" Khương Cần đột nhiên hô.
Hoa Sơn không có tới, nhưng mấy người con trai và con dâu đều bị ông ta đuổi đến đây rồi, cần phải đem Lưu Kim Hoa kéo về, không cho bà ta ở bên ngoài làm trò mất mặt xấu hổ.
"Làm gì có kẻ ngốc nào ở đây, đều là chuyện bịa đặt." Khương Cần nói ra: "Lão bà này, giựt giây con gái mình trộm hết tiền trong nhà chạy trốn rồi!" Cô ta vỗ đùi khóc ròng nói: "Bác cả, hãy gọi người đem cô ta bắt trở lại ah! Đây chính là toàn bộ tài sản của nhà chúng ta!"
Lưu Kim Hoa nóng nảy, hô lớn: "Tiền là tôi trộm đấy! Chuyện này không liên quan gì tới Hoa Diệp!"
"Bà trộm ở chỗ nào? Giao ra đây nhanh lên!" Khương Cần, mấy đứa con trai của Hoa Sơn, quan tâm nhất vẫn là tiền ở đâu.
Mặc dù đứa con thứ ba và thứ tư của Hoa Sơn đã được phân ra rồi, nhưng chỉ là phân nhà ở, hàng năm kiếm được bao nhiêu tiền công đều phải giao cho lại cho Hoa Sơn, một phân cũng không thể thiếu.
Nếu cần tiền mua thuốc, mua rượu, liền tự mình nghĩ biện pháp, là bán trứng gà hay là bán thổ sản vùng núi, ông ta bỏ qua.
"Tiền kia, tiền kia. . ." Lưu Kim Hoa con ngươi đảo một vòng: "Tiền kia đều bị tôi đốt đi! Nhiều năm như vậy tôi một phân tiền cũng không được động đến, nhìn thấy liền tức giận, đốt đi rồi!"
"Tôi không tin!" Khương Cần hô to: "Cho dù tiền đốt đi, những đồ trang sức kia đâu rồi!"
Mỗi khi có con dâu vào cửa, Hoa Sơn sẽ đem đống đồ trang sức kia lấy ra khoe khoang một chút, khoe rằng ông ta có tiền, khơi dậy lòng tham của mấy con dâu này, làm cho các cô đều thành thật một chút, đều đối với ông ta cung kính, bằng không thì đợi khi ông ta chết, những vật này cũng không có phần của bọn hắn!
" Đồ trang sức nào? Ở đâu ra đồ trang sức?" Lưu Kim Hoa vẻ mặt nghi hoặc: "Hoa Sơn gia là tám thế hệ bần nông, từ lúc nào có tiền đặt mua đồ trang sức? Trộm hay là cướp được đó a?"
Khương Cần lập tức bị nghẹn ở cổ họng. Cô ta đương nhiên biết rõ Hoa Sơn gia tám đời bần nông, những vật kia khẳng định là có lai lịch bất chính, nhưng là…. Cái bà già này thật muốn tức c.h.ế.t người!
"Cho dù không có đồ đạc, chỉ cần mấy trăm đồng tiền kia, cũng đủ cho bà ngồi tù được rồi!" Khương Cần hô.
Lưu Kim Hoa cười to: "Đi vào cũng rất tốt nha! Bao ăn quản uống, còn không cần bị đánh! Đến ah, đến bắt ta ah!"
Bộ dạng này khiến mấy đứa con trai của Hoa Sơn tức giận, mà trong đám người này lo lắng nhất chính là Hoa Tiểu Ngọc.
Cô ta vẻ mặt trắng bệch toàn thân run rẩy, Hoa Diệp chạy, Hoa Diệp vậy mà chạy! Không có cô ta chắn ở phía trước, còn lại chỉ có thể là cô!
Hoa Diệp còn lấy cả tiền trong nhà đều mang chạy! Lúc này trong nhà càng cần 500 đồng tiền kia rồi!
Không được, cô ta không thể ngồi chờ chết!
Cô ta lập tức đưa ánh mắt nhắm ngay Diệp Thâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận