Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 107
Diệp Danh sững sờ, mờ mịt nói: "Hoa của anh? Hoa gì của anh?"
"Những cây hoa tôi gửi ở vườm ươm, lại bị Hoa Chiêu mua đi mấy bồn hoa." Hạ Kiến Ninh nói ra.
Diệp Danh tiếp tục giả vờ ngốc, anh mờ mịt mà nhìn Diệp Thư hỏi: "Có chuyện này sao?"
Diệp Thư cũng ngẩn ra: "Không sai, Hoa Chiêu cùng em đi vườn ươm. Bọn em không có mua hoa, chỉ mua một ít cây ăn quả. Ồ, còn có không ít chậu hoa trống!"
"Ah, anh nói mấy cái chậu hoa kia, tôi đã thấy." Diệp Danh giật mình, hỏi Hạ Kiến Ninh: "Anh nói mấy cái chậu hoa kia là của anh? Thật xin lỗi, đó là do bọn họ từ vườm ươm mua được theo đường chính quy, cả hai bên đều đã thoả thuận xong, sẽ không đổi trả nha."
Hạ Kiến Ninh im lặng mỉm cười mà ngồi một chỗ, nhìn hai anh em hát Song Hoàng, anh ta đột nhiên hít một hơi thật dài: "Đây là hương Đoan Mai, đây là hương Vạn Tự, tựa hồ so trước kia mùi hương càng trở nên đậm đà hơn trước một ít, kỳ lạ."
Anh ta nói rất đúng tên hai giống lan trong phòng.
Diệp Danh thật muốn lườm anh ta một cái, đồ mũi chó, hương thơm nhạt như vậy còn có thể ngửi được! Hoặc là, anh ta là đang cố ý gạt anh.
"Cái gì Đoan Mai? Cái gì Vạn Tự?" Diệp Danh nhìn một gốc cây nhỏ ở góc tường nói: "Cây kia là em trai tôi vừa gieo xuống Hồng Mai."
Hạ Kiến Ninh nhìn anh cười: "Giả ngu."
Từ khi sư phụ Lỗ đem tiền bán mấy bồn hoa cho anh ta, cũng nói ngay tình huống lúc đó, Hạ Kiến Ninh trong lòng liền có một suy đoán, nhưng cũng là thẳng đến vừa rồi, anh ta thật sự ngửi thấy được mùi hương của Đoan Mai cùng Vạn Tự, còn có hương thơm của vài loại hoa cỏ khác, đều có thể là những cây hoa lúc trước anh ta trồng, lúc này anh ta mới thật sự khẳng định, Hoa Chiêu đã cứu sống mấy cây hoa kia của anh ta.
Hạ Kiến Ninh trên môi ý cười càng lớn, lại phát hiện một cái ưu điểm đối với anh ta hữu dụng ah.
Anh ta trực tiếp đứng lên, hướng hai người gật đầu ý chào một cái, đi thẳng ra ngoài rồi.
Cũng không có hỏi lại mấy cây hoa.
Anh ta không phải đến để đòi lại cây, anh ta chỉ là muốn xác định, chúng còn sống.
Về đến nhà, anh ta lập tức nói với Tiểu Triệu: "Đi, mua hai vé tàu đi Đông Bắc."
Tiểu Triệu sững sờ, vẻ mặt nghi hoặc, lúc này là thời điểm nào rồi, Hạ Kiến Nghiệp cùng Hạ Kiến Vĩ mới đi ra chưa lâu đâu, đi Đông Bắc làm gì?
"Cho ai đây?" Tiểu Triệu hỏi.
Hạ Kiến Ninh nhìn hắn một cái: "Đương nhiên là anh cùng tôi đi."
"Nha." Tiểu Triệu không dám hỏi lại, lập tức đi mua hai vé tàu giường nằm. Có lẽ người có thể cứu Hạ gia đang ở tại Đông Bắc, cần tiên sinh tự mình đi?
.......
Bà Trương hôm nay quả nhiên là mang theo thư giới thiệu đến đấy, một ngày đều ở trong nhà Trương Quế Lan, buổi tối cũng không đi.
Hơn nữa trong cái này thư giới thiệu này, là muốn ở vài ngày, chỉ cần bà nguyện ý.
Hiện tại ở nhà cũng không phải bề bộn nhiều việc, hơn nữa dù là bề bộn, bà ta bình thường ở trong nhà cũng không xuống đất làm việc, chỉ ở nhà làm nội trợ, hầu hạ cả nhà già trẻ ăn uống.
Bây giờ bà đi rồi, còn có mấy đứa con dâu, đã có người bận rộn, bà ta cũng không vội về, nhiệm vụ chính của bà ta bây giờ là đòi tiền.
Hôm nay lúc bà ta đến đây, xa xa đã nhìn thấy Lưu Hướng Tiền lại dẫn mấy người đàn ông ngày hôm qua đến nhà bà ta rồi!
Đây là tư thế không đem tiền đòi được về sẽ không bỏ qua!
Bà ta ở bên này, cũng không thể bỏ qua.
Hôm nay bà Trương lại bắt đầu khóc.
Từ khi Trương Quế Lan kết thúc công việc trở về, cơm nước xong xuôi, bà ta lại an vị ở trên giường gạch gạt lệ, tố khổ nói đến những khó khăn ở nhà, mấy năm qua sống thật không dễ dàng.
Vừa khóc liền là hai ngày.
Trương Quế Lan lần này nhưng lại cắn răng nâng cao tinh thần, chỉ nghe chứ không nói lời nào. Buổi tối nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, sau đó ngày hôm sau lại đi trong đất làm việc.
Hận đến bà Trương thầm nghĩ muốn đánh bà một trận.
Ngày thứ ba, bà Trương đang muốn đổi lại chiêu khác, thì đứa con trai út của bà ta Trương Đại Toàn chạy tới rồi.
"Mẹ! Cái lão nhà họ Lưu kia đem 100 đồng tiền còn cướp đi! Còn có những vật kia, chúng ta không cầm ra được, bọn hắn liền dọn đi hai túi ngô của chúng ta rồi!"
Bà Trương nghe xong, lập tức liền từ trên giường gạch nhảy dựng lên: "Hắn dám!"
"Hắn như thế nào lại không dám ah, lần này lại dẫn theo càng nhiều người tới hơn nữa, còn nói nếu không đưa tiền, liền đánh sập nhà chúng ta!" Trương Đại Toàn nức nở nói: "Bọn hắn còn muốn đánh cha ta, chúng ta không có biện pháp, sẽ đem tiền cho hắn rồi, ai biết bọn hắn đã muốn tiền, còn giật đồ. Chị, anh rể tại sao có thể như vậy ah!"
Câu cuối đầy tính buộc tội.
Trương Quế Lan cũng luống cuống: "Cha không sao chứ?"
"Nếu không phải đưa tiền nhanh, khẳng định liền có việc rồi." Trương Đại Toàn khóc nói.
Bà Trương nhìn con trai út, chậm rãi ngồi trở lại trên giường gạch.
Trương Đại Toàn là con trai út của bà ta, năm nay mới 23 tuổi, còn chưa kết hôn, lúc Trương Quế Lan lấy chồng hắn mới mấy tuổi, không biết hắn, nhưng là bà ta lại phi thường hiểu rõ đứa con trai này của mình.
Mặc dù trong nhà phát sinh việc này, hắn là đứa con trai "Thông minh dũng cảm lại cơ trí" tuyệt sẽ không rối loạn một tấc vuông, chạy đến đây khóc kể.
Đây là, khóc cho chị gái của hắn xem đây này.
Thông minh!
Bà Trương đột nhiên vỗ đùi khóc lên: "Mạng của ta như thế nào lại khổ như vậy ah, lại có một đứa con rể như vậy! Không lấy được nhiều tiền như vậy liền lấy lương thực, thời gian tới trong nhà làm sao có thể sống được đây ah ~~ một đại gia đình đều muốn c.h.ế.t đói ah!"
Trương Quế Lan đứng trên mặt đất, gấp đến độ chà xát tay.
Tuy bà cùng Lưu gia náo thành như vậy, nhưng Lưu Hướng Tiền hiện tại xác thực vẫn là chồng bà, vọt tới nhà cha mẹ bà lại giật đồ lại đoạt tiền, còn muốn đánh cha bà, bà cũng có trách nhiệm.
"Ầm", rèm cửa được mở ra, Hoa Chiêu bước vào, liếc mắt nhìn người đàn ông cao gầy đang cúi đầu trên mặt đất, đôi mắt híp đầy tính toán, khóe lông mày vẫn nhếch lên như kẻ đần đang đắc ý.
Cô liếc nhìn bà Trương, người đang khóc rất nhiều.
Bà Trương cũng nhìn thấy cô, tiếng khóc bỗng nhiên ngừng lại. Nó hoàn toàn theo bản năng bị doạ sợ.
"Bà vì sao lại có một người con rể như vậy ư? Bởi vì nhà bà lúc trước tham tài ah, tham của người ta 200 đồng tiền sính lễ, hơn mười cân lương thực ah. Mẹ của tôi nói không lấy chồng, bà là mẹ lại dùng cái c.h.ế.t bức bà ấy phải gả, cái nhà con rể này là bà lấy mạng mình đổi lấy đó a! Cho nên tốt xấu gì, cũng chẳng trách người khác được, nên oán chính mình." Hoa Chiêu nhìn bà ta nói ra.
Bà Trương nghẹn một hơi thiếu chút nữa đem chính mình kìm nén mà chết.
Nhưng là một lời phản bác lại nói không nên lời. Chuyện năm đó, bà ta sớm đã quên, hoặc là không muốn nhớ tới. Hiện tại bị nói thẳng ra, vậy mà phát hiện nó xác thực là như thế.
Trương Quế Lan cũng nghĩ tới, là có chuyện như vậy... Trong lòng có một chút áy náy lập tức không còn nữa.
"Chuyện năm đó đều đã qua nhiều năm như vậy, còn nói lại nó làm gì." Trương Đại Toàn ngữ khí bình tĩnh mà giảng đạo lý: "Chúng ta liền nói hiện tại, hắn đến đòi về sính lễ 10 năm trước, hắn có đạo lý sao?"
"Hắn không có đạo lý, ngươi đi tìm hắn mà nói đi ah, tìm chúng ta làm gì? Là xem chúng ta dễ bắt nạt? Có phải muốn từ chúng ta đòi về 200 đồng tiền và hơn mười cân lương thực, đền bù lại tổn thất của các người, cái này là có đạo lý sao?" Hoa Chiêu nhìn hắn nói ra.
Trương Đại Toàn sững sờ, chăm chú nhìn Hoa Chiêu. Cùng trước kia, thật sự không giống với lúc trước… Không chỉ là bộ dáng không giống với lúc trước, mà là nói đến đầu óc, hoàn toàn như là hai người rồi.
Mấy năm trước, hắn đã tới thôn Kháo Sơn một lần, đúng lúc gặp Hoa Chiêu ở trong thôn đánh nhau với người khác, nguyên nhân là do người khác mắng cô ta.
Hắn nhìn từ đầu tới đuôi, lúc ấy Hoa Chiêu vừa béo lại dã man, đến mắng trở về cũng không biết, chỉ biết là động thủ, ngu ngốc đến nỗi hắn cũng không muốn nhận mình là cậu cô ta, quay đầu rời đi luôn.
Giờ đây, hắn lại bị cô chặn lại mà không nói được lời nào.
Hoa Chiêu càng nhắm ngay vào kẻ dẫn đầu, bà Trương.
"Bà nghĩ thật kỹ xem, mẹ của tôi bị bà hại đến trở thành bộ dáng gì rồi? Bà bức bà ấy gả cho một người đàn ông không đáng tin cậy như vậy, 10 năm bà ấy sinh ra 4 đứa bé, chịu khổ bị liên lụy, nhận hết mọi khổ cực, cuối cùng còn bị người ta đuổi ra khỏi cửa, bà không tìm Lưu gia phiền toái, không qua cửa nhà họ Lưu mà khóc lóc, ngược lại lại đến nhà mẹ ta bên này tố ủy khuất, bà có cái gì ủy khuất? Bà như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy?"
Bà Trương bị oán giận đến nói không ra lời.
Trương Đại Toàn xem thấy không ổn, muốn nói vài lời, Hoa Chiêu lại quay lại nhắm ngay hắn.
"Còn ngươi nữa, thân là một người em trai tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, chị mình bị người như vậy bắt nạt, ngươi không đánh đến tận cửa đi, quay lại oán trách chị mình, ngươi là một người em trai như thế nào vậy? Sợ là trong mắt chỉ có tiền, cũng là một con sói mắt trắng thôi.”
"Ngươi!" Trương Đại Toàn tức giận đến giương nắm đ.ấ.m lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận