Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 109


Trương Quế Lan cũng nhìn thấy Chu quả phụ, trong lúc nhất thời tâm tình có chút phức tạp.
Trước kia đáy lòng bà vụng trộm hâm mộ Chu quả phụ, cũng là quả phụ, cũng là ở sau lưng bị người ta nói này nói kia, nhưng cô ta làm sao lại có thể sống được tiêu sái như vậy, tuỳ tiện như vậy?
Nếu lúc trước bà lựa chọn không lấy chồng, có phải bà cũng có thể một mình mang theo Hoa Chiêu đứng thẳng lưng lên mà sống?
Quả phụ, cùng quả phụ tái, thanh danh dù sao vẫn là không giống nhau như vậy.
Kết quả, bà cũng chỉ có thể thầm nghĩ về điều đó, bởi vì không ai có thể quay đầu trở lại.
Về sau, Chu quả phụ cùng Lưu Hướng Tiền truyền ra chuyện xấu, bà cũng không có để ý, trước cửa nhà quả phụ thị phi nhiều nha, hơn nữa, cho dù Lưu Hướng Tiền thực sự tìm cách, bà cũng không sợ. Bà cũng không nghĩ tới Lưu Hướng Tiền dám ngoại tình, dám cùng bà ly hôn.
Bà thế nhưng đã làm trâu làm ngựa cho nhà hắn 10 năm qua, còn sinh ra 4 đứa bé, có trai có gái, không có công lao cũng cũng có khổ lao!
Kết quả chứng minh bà đã đánh giá cao Lưu Hướng Tiền rồi, cũng quá đánh giá cao chính mình rồi.
"Mẹ." Hoa Chiêu gọi một tiếng nhìn mẹ đang ngẩn người nhìn Chu quả phụ.
Trương Quế Lan quay đầu lại, xoay người rời đi.
Hiện tại, trong lòng bà cũng không có hận nữa, ngược lại có chút…Nhìn có chút hả hê.
Cả nhà họ Lưu kia cũng không phải người tốt lành gì đâu này? Lưu Hướng Tiền thật ra là loại đàn ông gì ai cũng biết đấy. Bà hiện tại đã từ trong hố lửa nhảy ra ngoài, Chu quả phụ lại muốn nhảy vào, bà còn hận cái gì?
"Đi mau." Giống như sợ lửa cháy từ trong hầm đốt đi ra, Trương Quế Lan kéo tay Hoa Chiêu bước đi nhanh hơn rời khỏi đây.
Bà Trương cùng Trương Đại Toàn theo sát ở phía sau.
Mấy người đi đến nhà ga, nếu không nhanh chút liền không đuổi kịp chuyến xe lửa trở về thôn.
Hiện tại vẫn rất ít người ngồi xe lửa, huống chi là một cái thôn nhỏ nơi thâm sơn cùng cốc ở một huyện thành nhỏ, toàn bộ nhà ga cũng không có mấy người đừng chờ xe đấy.
Xung quanh không có người, bà Trương liền mở miệng: "Cái kia. . ."
"Không có tiền." Hoa Chiêu cắt đứt lời bà ta định nói.
Bà lão Trương tức giận đến trợn to hai mắt: "Đồ nhóc con, ăn nói kiểu gì vậy ả? Ngươi lớn đang nói chuyện cũng đừng có chen vào!"
"Mẹ, 500 đồng tiền này coi như mẹ trả lại cho con số tiền mẹ mượn trước đây là được rồi." Hoa Chiêu nói ra.
"Ai, tốt tốt!" Trương Quế Lan lập tức nói.
Bà lão Trương...
Hoa Chiêu nhìn bà ta cười cười: "Bà nói với mẹ tôi cũng vô dụng, bà ấy vẫn là không có tiền."
Bà lão Trương nhìn chằm chằm Hoa Chiêu, tuột khỏi ghế ngồi xuống đất, vừa vỗ đùi vừa khóc: "Con gái, con phải xót thương, tội nghiệp cho mẹ! Trong nhà bị cha của mấy đứa trẻ nhà con doạ đến không biết thành cái dạng gì rồi. Lương thực cũng bị cướp đi, tiền cũng bị cướp đi. Người một nhà cũng sắp c.h.ế.t đói rồi…”
Tiếng khóc trầm bồng du dương, ở bên trong phòng chờ xe lửa trống trải rất có lực xuyên thấu, chỉ vẹn vẹn có mấy người đứng đợi xe lửa, mọi người liền tụ tập đi qua.
Hoa Chiêu liếc mắt liền nhìn thấy trong đó có một người đặc biệt nhất. Cô nheo mắt, tay vô ý thức mà xoa bụng.
Hạ Kiến Ninh đang đi tới bước chân cũng dừng lạị, anh ta theo cánh tay Hoa Chiêu nhìn thấy bụng của cô, ánh mắt thoáng cái liền trầm xuống, nháy mắt sau đó, anh ta liền bật cười.
Tốt, rất tốt…Nếu không phải anh ta tự mình sang đây gặp mặt trực tiếp, còn không biết bị lừa gạt tới khi nào đây này. Lần này, là nhà họ Hạ bọn hắn thua một cách triệt để.
Vì nhìn thấy Hạ Kiến Ninh, Hoa Chiêu không còn tâm tư để quan tâm đến bà Trương nữa nên để bà ta khóc ở đó.
Hạ Kiến Ninh mỉm cười tiếp tục đi tới, lễ phép mà hỏi thăm: "Cần giúp đỡ gì không?"
Bà Trương đang khóc liền dừng lại một chút, người ngoài xem náo nhiệt làm gì? Bà ta mặc kệ, tiếp tục kéo tay Trương Quế Lan khóc trời khóc đất.
Trương Đại Toàn lại nhìn Hoa Chiêu, rồi lại nhìn Hạ Kiến Ninh, ánh mắt của hai người, rõ ràng cho thấy có quen biết đấy, người ta hỏi cũng không phải là hỏi mẹ anh ta, mà là hỏi Hoa Chiêu.
"Sao anh lại tới đây?" Hoa Chiêu không có giả bộ như không biết, ngồi ở trên ghế, nhìn Hạ Kiến Ninh trực tiếp hỏi.
Thái độ ôn hoà, bình bình đạm đạm, cũng không có vì bị vạch trần mà chột dạ.
Hạ Kiến Ninh nụ cười càng lớn: "Tôi tới tìm cô."
Hạ Kiến Ninh vừa nói đã ngăn được tiếng khóc thảm thiết của bà Trương.
Bà ta cùng Trương Đại Toàn và Trương Quế Lan đều nhìn chằm chằm vào Hạ Kiến Ninh.
Người đàn ông này mặc một bộ vest chỉnh tề, đi giày da, thắt cà vạt, thoạt nhìn rất đắt tiền, cao cấp, toàn thân tràn đầy hơi thở của người tầng lớp bên trên.
Tìm Hoa Chiêu?
Hoa Chiêu sửng sốt một chút, chậm rãi nhìn hắn nói: "Tìm tôi...mua nhân sâm?"
Hạ Kiến Ninh càng cười tươi hơn: "Đây chỉ là một trong những lý do thôi. Tôi chủ yếu muốn đến thăm cô và xin lỗi cô..." Anh ta nhìn bụng Hoa Chiêu: "Nhưng hiện tại xem ra không cần thiết nữa."
Hoa Chiêu nhướn mày: "Vì sao lại không cần thiết nữa? Bởi vì tôi mạng lớn, không bị cháu gái của anh hại chết, cho nên các người chính là không sai? Cũng không cần nói lời xin lỗi?"
Hạ Kiến Ninh đang cười liền khựng lại, thu lại nụ cười, gật gật đầu: "Tôi sai rồi, thực xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi."
Thái độ phi thường tốt, làm cho người mắng cũng không có chỗ mà mắng.
Hoa Chiêu nhíu mày nhìn anh ta.
Trương Quế Lan nhưng lại kịp phản ứng, kéo cánh tay Hoa Chiêu gấp gáp hỏi: "Cái gì, cái gì mà bị cháu gái anh ta hại chết?"
"Ah, không có gì." Hoa Chiêu nói ra: "Chính là cháu gái anh ta cũng chọn trúng Diệp Thâm, muốn hại con để thay thế vị trí, bất quá không có thành công."
Hạ Kiến Ninh yên lặng mà nhìn cô, cô ngược lại là cái gì cũng biết.
Trương Quế Lan bị lời này làm cho càng hoảng sợ, kéo Hoa Chiêu lại nhìn kỹ, xác định cô xác thực rất tốt mới yên tâm.
Chợt người kiểm phiếu vé hét ở cửa soát vé: “Tàu sắp vào ga” Chỉ hô một tiếng coi như cho xong, còn rất qua loa chiếu lệ, không thèm báo số tàu.
Ở đây chỉ có hai chuyến tàu chạy qua và lúc này chỉ có một chuyến đến ga. Chỉ một chuyến một thôi. Những ai còn đang đợi lúc này thì về cơ bản là chạy ngay đến chuyến tàu này, sẽ không lên nhầm tàu và cũng không cần báo số tàu.
Quả nhiên, ở trong phòng đợi có 10 người, mọi người đều đi ra sân ga duy nhất bên ngoài, chờ lên tàu.
Việc soát vé cũng được nhân viên ở cửa tàu kiểm tra trước khi lên tàu.
Không ai soát vé trong phòng chờ, vì sân ga rất đơn sơ, xung quanh không có đủ hàng rào và dây kẽm, mọi người có thể tùy ý đi bộ vào sân ga dọc theo đường tàu. Lúc này, rất dễ dàng trốn vé.
Hoa Chiêu cũng không muốn cùng Hạ Kiến Ninh nhiều lời, liền kéo mẹ đi ra sân ga.
Hạ Kiến Ninh cùng Tiểu Triệu yên tĩnh mà theo ở phía sau.
Bà Trương cùng Trương Đại Toàn liên tiếp quay đầu lại nhìn anh ta.
Bà Trương ánh mắt lập loè, người đàn ông này không rời mắt mà nhìn chằm chằm Hoa Chiêu, có phải đã coi trọng rồi không?
Cái này vừa vặn xử lý tốt rồi! Lấy chuyện này uy h.i.ế.p Hoa Chiêu, không sợ con nhóc c.h.ế.t tiệt kia không lấy tiền ra!
Bà Trương thoáng cái liền sảng khoái tinh thần ý chí chiến đấu sục sôi rồi.
Xe lửa chạy tới ngay sau đó, chỉ có 1 phút dừng lại, trên xe không có người, đây là xe đưa đón chỉ chạy gần đây, Hoa Chiêu tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi xuống.
Mùi trong xe rất là hôi, giữa xe có một con lợn và vài con vịt.
"Phốc phốc" vài cái, con heo ị ra sàn.
Hoa Chiêu lập tức đứng dậy đổi sang toa xe khác, đừng làm bệnh nôn nghén cô đã đè ép thật lâu câu đi lên!
Lúc này hệ thống xe lửa đặc biệt thân thiện với người dân, gia súc gia cầm đều có thể lên xe, không cần mua vé, đừng nói một con heo lên, 10 con heo cũng có thể lên đó, miễn là có thể chuyển lên được trong thời gian xe lửa dừng lại.
Hạ Kiến Ninh đương nhiên cũng không chịu được cái hoàn cảnh này, nhíu mày đi theo sau lưng Hoa Chiêu đổi toa xe.
Hơn nữa còn nghênh ngang mà ngồi ở đối diện Hoa Chiêu.
Bà Trương cùng Trương Đại Toàn ngược lại ngồi ở đối diện Trương Quế Lan, cách một cái lối đi nhỏ.
Bà Trương lại nhìn chằm chằm vào Hạ Kiến Ninh trong chốc lát, sau đó hỏi: "Vị tiên sinh này từ đâu tới vậy? Biết cháu gái Hoa Chiêu nhà ta?"
Hạ Kiến Ninh nhìn bà ta cười rất lễ phép, nhưng lời nói lại một chút cũng không lễ phép: "Hoa Chiêu hình như không thích bà, tôi đây cũng không thích bà."
Bà Trương…
Bạn cần đăng nhập để bình luận