Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 175


"Ôi!!!, có người tặng hoa cho cô á!" Có cô gái trẻ sau lưng Diệp Thư hô lên.
Ngay sau bức màn, nhiều người chạy tới vây xung quanh.
Bó hoa Diệp Thư đang cầm trở nên nóng phỏng tay bị cô ném trở lại trong n.g.ự.c Mã Quốc Khánh: "Tại sao anh lại đến đây? Không phải đã nói không cần xin lỗi sao!"
Mã Quốc Khánh âm u nhìn một vòng người đứng ở phía sau Diệp Thư, dọa cho tất cả mọi người co rụt lại.
Hắn lại quay đầu nhìn Diệp Thư cười: "Đây không phải là học trên TV sao? Ai hát êm tai, liền tặng hoa cho người đó, các cô không phải đều rất thích nhận hoa sao? Đây là công việc cần phải nỗ lực."
Cắt ~
Mã Quốc Khánh lập tức thu hoạch một đống ánh mắt khinh bỉ.
Ngược lại Diệp Thư nhìn hắn thuận mắt hơn một tí, đừng đem hoa này nói thành cái hoa gì kia là được.
"Anh cứ giữ lấy, tôi không thích." Diệp Thư nói xong vượt qua hắn bỏ đi.
Mã Quốc Khánh nhanh chóng đuổi kịp.
Sau lưng lại có tiếng xì xào bàn tán truyền đến: "Chính là đối tượng, còn không thừa nhận."
"Keo kiệt như vậy, nếu là tôi tôi cũng xấu hổ mà thừa nhận."
"Đừng nói mò, tôi thấy anh ta còn chưa có thành công, đang theo đuổi."
"Hắn là người nào à? Các ngươi có ai biết không?"
Mã Quốc Khánh vừa rồi lấy ra đấy, thật sự là hoa tươi. Tuy rằng không phải hoa hồng, mà là mấy loại hoa linh tinh, hoa mùa này hiếm không rẻ, người có thể lấy ra cũng không phải tầm thường.
"Tôi nhìn có chút quen mắt, giống như họ Mã…Không phải người dễ trêu chọc." Có người nhỏ giọng nói.
Âm thanh thảo luận lập tức yên lặng không còn một mảnh, không phải người dễ trêu chọc ah, vậy bọn họ cũng không dám nói.
Diệp Thư bước chân càng lúc càng nhanh, hầm hừ mà ra khỏi nhà hát lớn, trong đầu buồn bực mà đi về nhà, Mã Quốc Khánh vẫn đi theo ở sau lưng cô.
Đi đến chỗ rất xa, Diệp Thư đột nhiên quay đầu lại, nhíu mày nhìn xem hắn: " Anh đến cùng có ý gì?"
Một người đàn ông cầm lấy một bó hoa tươi đuổi theo một người phụ nữ, trên đường đi cũng hấp dẫn không ít ánh mắt, Diệp Thư lại lừa gạt chính mình, trong lòng cũng có chút đoán được.
"Không có ý gì, tôi chính muốn đem bó hoa này cho cô, tôi là một người đàn ông cầm cái này làm gì, cô không nhận, tôi chỉ có thể ném đi." Mã Quốc Khánh cười ngây ngô nói.
Cũng chỉ có chính hắn cảm thấy khờ, vẻ mặt hắn vốn nhìn hung bạo, cười lên nhìn cũng rất dọa người.
Diệp Thư lại không sợ hãi hắn, chỉ là cảm thấy phiền: "Vậy thì ném a." Nói xong xoay người rời đi.
Mã Quốc Khánh ở phía sau đuổi theo nói: "Bó hoa này hơn mấy chục đồng, ném đi quá đáng tiếc đấy."
"Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi!" Diệp Thư tức giận.
Nghe được cô tức giận, Mã Quốc Khánh thực sự đem hoa ném vào trên cái ghế dài ven đường.
Nhưng người vẫn một mực đi theo.
Diệp Thư lại quay đầu: "Mã Quốc Khánh, anh đến cùng có ý gì!"
Mặt than của Mã Quốc Khánh đột nhiên có chút đỏ lên: "Cũng không có ý gì khác, chỉ là, chỉ là muốn làm đối tượng của cô."
Hắn ngược lại dám nói thẳng.
Hơn nữa việc này cũng không có cái gì mà xâú hổ, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, cô 31, hắn 28, đều trưởng thành rồi, làm đối tượng rất bình thường.
Thạch Đầu rơi xuống đất, Diệp Thư ngược lại không tức giận nữa.
"Không được, tôi không thích anh." Diệp Thư nói ra: "Cho nên anh đi tìm người khác làm đối tượng đi thôi, đừng có lại đi theo tôi, mang rắc rối cho tôi!"
Nói xong xoay người rời đi.
Lúc này Mã Quốc Khánh không đi theo nữa.
Hắn đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng Diệp Thư, trên mặt khủng bố không còn cười mà trở nên âm trầm.
Vậy mà dám nói không thích hắn…Cũng không nhìn một chút chính mình là cái dạng gì rồi! Một người đã ly hôn còn chướng mắt hắn!
Nhưng là, hắn vẫn thích cô ta.
Mã Quốc Khánh quay đầu lại, tìm Tô Duy nghĩ kế đi.
Loại tình huống này phải tiếp tục như thế nào, hắn không biết.
Theo như hắn ý nghĩ, chính là đem Diệp Thư trói lại kéo đến cục dân chính lĩnh chứng nhận, xong việc.
Nhưng hắn cũng biết đây là Diệp Thư, không phải người bình thường, làm như vậy đi chưa đến cục dân chính hắn đã bị người Diệp gia đánh chết.
Diệp Thư về đến nhà, lúc này mới thực sự thở phào một hơi.
"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu kỳ quái mà hỏi thăm.
Trong phòng mẹ cùng anh cả đều ở đây, Diệp Thư cũng không xem bọn họ là người ngoài, nói thẳng: "Đừng nói nữa, lại xui xẻo."
Miêu Lan Chi cùng Diệp Danh nghe không hiểu.
Hoa Chiêu nhưng lại nghe hiểu: "Lại gặp phải người họ Mã gì kia đúng không?"
"Ân." Nghĩ đến cái gì, da mặt Diệp Thư liền run rẩy.
Cô là đánh c.h.ế.t cũng chưa từng nghĩ qua, Mã Quốc Khánh có một ngày sẽ cùng cô thổ lộ, ngẫm lại liền thấy khủng bố…
"Mã cái gì?" Miêu Lan Chi lập tức hỏi.
"Mã Quốc Khánh." Diệp Thư nói ra.
"Hắn làm sao vậy? Hắn dây dưa với con?" Miêu Lan Chi mẫn cảm, lập tức đoán được.
Hơn nữa dùng từ dây dưa là vì bà cho tới bây giờ cũng chưa từng xem Mã Quốc Khánh là một trong các ứng cử viên làm con rể của mình.
Người đàn ông ở nhà nói rồi, Mã gia không thích hợp, thứ hai là Mã Quốc Khánh từ nhỏ việc xấu loang lổ, 10 năm trước cũng giày vò không ít, bà cũng đã từng thấy tận mắt đấy, sớm đã bị xếp vào danh sách cự tuyệt.
"Hắn nói muốn làm đối tượng của con, con cự tuyệt." Diệp Thư vẻ mặt không rõ.
"Mã gia đây là vì rượu thuốc mà đến đấy." Diệp Danh đột nhiên nói ra: "Hắn sẽ không dễ dàng buông tha như vậy."
Diệp Thư sững sờ, mặt liền có chút đỏ lên.
Cô thật sự cho rằng cô cùng Mã Quốc Khánh trước kia là vô tình gặp được, sau đó hắn liền quỳ gối trước mị lực của cô rồi…Hoá ra là suy nghĩ nhiều!
Nhưng tất nhiên điều đó càng khiến cô tức giận hơn.
"Vậy sau này làm sao bây giờ?" Diệp Thư hỏi.
"Anh sẽ nói chuyện với hắn." Diệp Danh nói ra.
Như vậy ah, Diệp Thư lập tức yên tâm, đem Mã Quốc Khánh ném qua một bên.
"Thế nào, thế nào rồi? Hôm nay chị hát rất êm tai a?" Diệp Thư lập tức hỏi Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu khoa trương mà khen ngợi cô ấy một hồi, Diệp Thư cười ha ha, chút không thoải mái trước đó rất nhanh đã quên.
...
Buổi tối trở về, Diệp Danh liền đi tìm Mã Quốc Khánh.
Anh biết rõ nhà Mã Quốc Khánh.
Bởi vì chuyện Mã đại soái trước kia giữ lại rượu thuốc, anh càng phải sắp xếp lại các mối quan hệ xung quanh Mã gia một lần.
Nhìn thấy Diệp Danh đến thăm, Mã Quốc Khánh sững sờ, nhưng rất nhanh đã nghĩ hiểu rõ.
"Bắt nạt" em gái người ta, người anh trai có trách nhiệm đương nhiên sẽ lập tức tìm tới cửa.
"Diệp đại ca, mau vào nhà!" Mã Quốc Khánh nhiệt tình mà đem người mời vào phòng.
Diệp Danh trong lòng thầm than, Mã Quốc Khánh quả nhiên đã trưởng thành.
Chênh lệch tuổi tác giữa hai người bọn họ cũng không tính là quá lớn, anh khi còn bé đã hiểu rõ hắn, kẻ ngốc này không sợ trời không sợ đất, muốn cho hắn cho người ta một khuôn mặt tươi cười, đó là không có khả năng, cha hắn cũng không có cái đãi ngộ này.
Nhưng hiện tại, Mã Quốc Khánh cũng khéo léo đưa đẩy rồi.
Trong phòng, Tô Duy nhìn thấy Diệp Danh cũng thật bất ngờ.
Diệp Danh cũng biết Tô Duy, xuất thân từ một gia đình nhỏ không thể gọi là gia tộc, bám vào Mã gia, cả gia tộc cũng không có nhân vật nào nổi bật, chỉ ngoại trừ Tô Duy, đầu óc thông minh, người cũng linh hoạt.
Hoá ra là hắn đã ra chủ ý cho Mã Quốc Khánh, trách không được mà có chuyện vô tình gặp được lại xin lỗi, lại tặng hoa đấy, anh đã nói kẻ thô lỗ như Mã Quốc Khánh này sẽ không có nhiều tâm tư như vậy.
"Tôi hôm nay đến đây có chuyện gì, các người cũng biết a?" Diệp Danh đi thẳng vào vấn đề mà hỏi thăm.
Tô Duy muốn nói chuyện, miệng Mã Quốc Khánh lại nhanh hơn: "Không biết, đại ca tới là có chuyện gì?"
Diệp Danh giương mắt, lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Không cần gọi thân thiết như vậy, tôi không phải đại ca của anh, về sau cũng sẽ không phải."
Nhiệt tình trên mặt Mã Quốc Khánh đã không còn: "Đừng nói chuyện khó nghe như vậy nha, Diệp Thư tuổi cũng không nhỏ, tôi lại độc thân, chưa từng kết hôn, gia thế cũng không kém, còn so với cô ấy nhỏ hơn ba tuổi, ở đâu không xứng với cô ấy?"
Tô Duy nhắm mắt, cái tên ngốc này.
Hắn tốt? Vậy cũng là chính bản thân hắn cho là như vậy đấy!
Nếu Diệp Thư không tốt, ở trong mắt anh trai người ta, cũng là tốt nhất, chỉ bằng Mã Quốc Khánh thanh danh như một đống bừa bộn, ở trong mắt người ta, đoán chừng đến xách giày cho Diệp Thư cũng không xứng.
Diệp Danh nở nụ cười: "Anh thật sự rất tốt, là em gái tôi không xứng với anh, vậy anh nên tìm một người tri kỷ khác."
Mặt Mã Quốc Khánh càng lạnh hơn.
Diệp gia chỉ đơn giản là coi thường hắn một cách trần trụi. Hắn một nam thanh niên chưa từng kết hôn, muốn gia thế có gia thế muốn công tác có công tác, nếu có thể lực có năng lực…
"Tôi về sau sẽ đối xử tốt với cô ấy, sẽ không ghét bỏ cô ấy đấy." Mã Quốc Khánh nói ra: "Hoặc là nhà anh có điều kiện gì, cứ việc nói."
Kẻ thô lỗ quả nhiên là kẻ thô lỗ, nghe không hiểu tiếng người.
Diệp Danh cũng không tâm trạng cùng hắn nhiều lời: "Tóm lại anh về sau cách xa em gái tôi một chút, bằng không thì đừng trách tôi không khách khí!"
Anh nặng nề nhìn chằm chằm Mã Quốc Khánh vài giây, quay người rời đi.
Mã Quốc Khánh không phục, còn muốn đuổi theo anh lý luận, bị Tô Duy giữ chặt: "Cậu đừng tưới dầu vào lửa! Cậu nhìn xem cậu đã nói cái gì…"
Cậu còn không chê người ta, người ta cũng muốn ghét bỏ đồ c.h.ế.t bầm nhà cậu!
"Tôi nói sai câu nào?" Mã Quốc Khánh cứng cổ nói.
Tô Duy thở dài: "Tôi lần đầu biết rõ, cậu còn tự đề cao bản thân như vậy, cảm giác mình là thứ bánh trái thơm ngon, điều gì đã làm cho cậu có loại ảo giác này?"
"Không phải sao?" Mã Quốc Khánh vẻ mặt nghi hoặc: "Không phải nhiều cô gái đang xếp hàng muốn gả cho tôi?"
Từ năm 18 tuổi, nhà hắn đã sắp xếp rất nhiều đối tượng thân cận cho hắn, để cho hắn tùy tiện chọn, nói là mặc kệ chọn ai, lúc nào cũng có thể kết hôn.
Nhiều năm như vậy, ảnh chụp thay đổi một chồng lại một chồng, những cô gái muốn gả cho hắn cũng có hơn mấy trăm rồi!
"Những người kia cũng không nhận ra cậu, chọn trúng cũng chỉ là gia thế của Mã gia, chút đạo lý ấy cậu cũng không hiểu sao? Mà Diệp gia cần nịnh bợ Mã gia sao? Bây giờ là chúng ta nịnh bợ bọn hắn còn không sai biệt lắm!"
"Thế nhưng mà, cô ta là kết hôn lần hai đấy…" Mã Quốc Khánh kiên trì nói.
Kết hôn lần hai đấy, vẫn còn muốn tìm cái dạng gì tốt hơn sao? Hắn như vậy cũng là cực phẩm rồi!
Tô Duy thở dài thật sâu: "Cậu nếu có tâm tư này, sớm biết vậy đừng tìm Diệp Thư, tôi không chê cô ta đã từng kết hôn đấy."
Mã Quốc Khánh lập tức trừng mắt, tóc cũng dựng lên, hắn cảm giác mình xanh mét rồi!
"Loảng xoảng" !
Mã Quốc Khánh đánh về phía con mắt Tô Duy một quyền.
Tô Duy sững sờ, lập tức đánh trả, hai người anh em tốt sau nhiều năm lại đánh nhau.
Tô gia tuy phụ thuộc Mã gia, nhưng Tô Duy cũng có tính tình đấy, hắn và Mã Quốc Khánh là không đánh nhau thì không quen biết, hai người từ nhỏ đã đánh nhau.
Về sau ngược lại đánh ra cảm tình.
Hiện tại bị đánh, Tô Duy đương nhiên sẽ đánh trả, bạn tốt chính là thực lực ngang hàng đấy, nếu như hắn chỉ biết nhường nhịn, lâu dần Mã Quốc Khánh sẽ xem thường hắn.
...
Ngày hôm sau, Diệp Danh hiếm khi xin nghỉ một ngày, kéo Văn Tịnh đến bệnh viện.
Chuyện của Văn Tịnh thật sự không thể trì hoãn, cũng chỉ có thể đi cùng cô.
Cô ta không thích đi bệnh viện, bệnh viện lần lượt làm cho cô ta thất vọng.
Nhưng hôm nay, cô ta nghe được một tin tức từ bác sĩ khiến cô ta bất ngờ không dám tin.
Cô ta mang thai.
Văn Tịnh lúc ấy đã khóc rồi.
Diệp Danh nắm chặt tờ xét nghiệm, cũng ngạc nhiên vừa vui mừng đến không cách nào nói được.
Anh rốt cuộc đã có con của mình rồi hả?
"Chúc mừng các người." Kiểm tra bác sĩ nói ra.
Hai người đều hơn 30 tuổi, còn chưa có con, hiện tại đột nhiên đã có, vui vẻ là bình thường đấy.
"Bác sĩ, cái xét nghiệm này chính xác sao?" Diệp Danh hỏi.
Lúc này còn chưa có que thử thai, bệnh viện kiểm tra có thai, đều dựa vào rút m.á.u xét nghiệm, cái này độ chính xác rất cao.
"Khẳng định chính xác, trị số tuy không cao, nhưng cũng vượt qua mức bình thường, nhất định là mang thai." Bác sĩ lại hỏi Văn Tịnh thời gian kinh nguyệt.
Văn Tịnh lúc này mới nhớ tới, tháng này cô ta đã chậm 10 ngày.
Nhưng trước giờ cô ta luôn không chính xác, không phải sớm thì là bị kéo dài, nhất là gần đây phải uống thuốc lại càng hỗn loạn, cô ta cũng không quan tâm.
"Khoảng 40 ngày nữa hãy trở lại kiểm tra xem, nếu không có cảm giác khó chịu hoặc ra máu, hãy kiểm tra lại sau 3 tháng" Bác sĩ nói ra.
"Cảm ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ!" Diệp Danh liên tục nói lời cảm ơn.
Mà Văn Tịnh đã choáng váng, ngẩn người mà bị anh kéo về nhà.
Về đến nhà, Diệp Danh vẫn thật cao hứng, lại để cho cô ta nhanh chóng lên giường nằm nghỉ, anh đi làm đồ ăn ngon cho cô ta đấy.
Văn Tịnh nhìn người chồng ôn nhu năm xưa trở về, trong lòng vui mừng rưng rưng, vừa cao hứng lại kích động, sau đó bắt đầu khóc.
Cô ta rốt cuộc khổ tẫn cam lai rồi!
Diệp Danh nhanh chóng đi qua an ủi.
...
Cùng ngày, cả nhà cũng biết tin tức tốt này.
Trong lòng Hoa Chiêu cũng buông xuống, cô không cần phải xoắn xuýt có giúp hay không rồi, người ta chính mình đã có.
Đây là chuyện tốt, anh cả rốt cuộc cũng có hậu rồi.
Miêu Lan Chi vui mừng mà muốn thắp hương, nhưng trong nhà không có những thứ này, cũng không dám tàng trữ, lúc này mới năm 77, bọn đầu trâu mặt ngựa vừa biến mất.
Bà kích động mà quay về phía tây bái lạy, bà cũng hi vọng con trai trưởng tốt.
Diệp Chấn Quốc Diệp Mậu đều thật cao hứng.
Người duy nhất mất hứng chính là Chu Lệ Hoa rồi.
"Cô ta thực sự có, ngược lại là tốt số." Chu Lệ Hoa nhớ tới cái gì, đột nhiên xì một tiếng khinh miệt, Văn Tịnh có thể có nhất định là công lại trước kia của Khâu Mai.
Miệng thiếu nợ!
Mà cái công lao này, hiện tại bà ta lại không thể ôm đến trên người mình.
...
Mà lúc này, ở Tây Kinh xa xôi ngàn dặm, còn có một người lấy được kết quả xét nghiệm từ bác sĩ, nói rằng cô ta mang thai.
Khâu Mai xem tờ xét nghiệm trong tay, vừa mừng vừa sợ, không biết là khóc tốt hay cười mới tốt.
Kinh nguyệt của cô ta luôn rất bình thường, đến thời gian không có tới, ngày hôm sau cô ta lập tức tới kiểm tra rồi, quả nhiên đã có!
Cái này không biết là ông trời đang giúp cô ta, hay là hại cô ta.
Khâu Mai cầm giấy xét nghiệm về nhà, hỏi ý kiến cha mẹ.
Dù sao bọn hắn cái gì cũng biết, cô ta cũng không cần phải che giấu.
Người Khâu gia ý kiến cũng không thống nhất.
"Chúng ta bây giờ liền đi tìm Diệp gia! Để cho bọn hắn phụ trách!" Bà Khâu cao hứng nói.
Ông Khâu lắc đầu: "Nếu bọn hắn không nhận đứa nhỏ này làm sao bây giờ?"
"Bọn hắn dựa vào cái gì không nhận?" Bà Khâu tức giận nói.
Ông Khâu trừng mắt liếc Khâu Mai: "Dựa vào việc nó không giữ phép tắc!"
Mặt Khâu Mai đỏ bừng, vừa thẹn vừa xấu hổ.
Những lần thất bại trước đó, đều đã thành lỗi của cô ta!
"Diệp gia nếu một mực chắc chắn đứa nhỏ này không phải của nhà bọn hắn đấy, chúng ta làm sao bây giờ?" Ông Khâu nói ra.
Bà Khâu không nói nên lời.
Chỉ mới một lần như vậy, bọn hắn rời đi rồi, bây giờ nói đứa nhỏ này là của Diệp Hưng đấy, nếu không phải con gái mình, bọn hắn cũng không tin.
"Cái kia làm sao bây giờ?" Bà Khâu hỏi.
Ông Khâu cắn răng một cái, âm trầm nói: "Đem đứa nhỏ sinh ra! Chúng ta đều thấy mấy đứa nhỏ Diệp gia lớn lên đều giống cha, đứa nhỏ này sinh ra khẳng định giống Diệp Hưng, đến lúc đó bọn hắn không nhận cũng phải nhận."
Sắc mặt Khâu Mai tốt hơn một chút rồi, cô ta cũng nghĩ như vậy.
Cô ta đã là người của Diệp Hưng rồi, còn muốn lập gia đình, sẽ không chọn được người trong sạch, không có người nào so với người Diệp gia tốt hơn, con đường tốt nhất của cô ta, chính là trở lại Diệp gia.
Sau khi Văn Tịnh mang thai phản ứng rất lớn, ăn cái gì đều nhả, gặp cái gì đều buồn nôn.
Nhưng cô ta rất vui vẻ, nhổ ra liền ăn, ăn hết liền nhả, sau đó tiếp tục ăn.
Rất kiên cường.
Cô ta cũng không có tiếp tục lại ăn phương thuốc dân gian kia, nhưng mụn trên mặt cũng không giảm, chỉ có điều không tiếp tục phát triển, nhưng vẫn rất dọa người.
Hiện tại cô ta cũng chẳng quan tâm cái này rồi, mỗi ngày liền nằm ở trên giường dưỡng thai, công tác cũng không đi, đã xin nghỉ dài hạn.
Đơn vị cũng rất hiểu cho cô ta.
Lúc này mọi người kết hôn rất sớm, đã hơn 30 còn chưa có con vô cùng ít, rất nhiều nữ đồng nghiệp đều vì cô ta mà cao hứng.
Thời gian một ngày một ngày qua, thời tiết càng ngày càng nóng, đã sắp vào mùa hè, tiểu bảo bảo cũng đã học xong xoay người, bắt đầu thử chính mình ngồi dậy, càng ngày càng đáng yêu hơn.
Văn Tịnh cũng đến 3 tháng, nên đi kiểm tra rồi.
Kết quả xét nghiệm m.á.u cho thấy giá trị progesterone rất cao, nhưng siêu âm lại không tìm thấy thai nhi trong khoang tử cung.
Bác sỹ làm siêu âm không phải chỉ làm khoa phụ sản đấy, có cái gì thì nói cái đó, thấy kết quả mặt không biểu tình nói: "Cô không mang thai."
Văn Tịnh cùng Diệp Danh đều sững sờ.
"Làm sao có thể?" Văn Tịnh lắc lắc tờ giấy xét nghiệm m.á.u trên tay, “Rõ ràng trên này cho thấy tôi đang mang thai!
Bác sỹ liếc nhìn, lại nhìn dụng cụ, kiên trì nói: "Cô chính là không mang thai, về phần kết quả kiểm tra máu, có thể là do cô ăn cái gì đó, làm cho kiểm tra có sai lầm."
"Không có khả năng! Nhất định là máy móc hư rồi!" Văn Tịnh hét lớn.
"Mấy người phía trước đều đã kiểm tra tốt đấy, đến cô thì hư mất?" Bác sĩ khá cứng rắn, trầm mặc liếc Văn Tịnh: "Xem ra các cơ quan khác đều tốt, chắc đứa bé này bị che mất rồi hả? Không tin các người hãy đổi lại bệnh viện khác để kiểm tra a."
Văn Tịnh lập tức đứng lên, sửa sang lại quần áo, kéo Diệp Danh liền đi.
Lần này bọn họ đến bệnh viện chỗ Diệp Phương làm.
Trước kia Văn Tịnh không muốn tới nơi này, lúc cô ta chưa mang thai tới nơi này kiểm tra, bất kể là Diệp Phương hay là đồng nghiệp của bà, một lần đều nói đi nói lại rằng cô ta không được, cô ta rất kháng cự tới nơi này.
Nhưng hiện tại phải đến rồi, vẫn là có người quen thì đáng tin cậy, hơn nữa bệnh viện này có thể nói là số một số hai cả nước đấy, dụng cụ cũng là tốt nhất.
Trên đường đi hai người đều rất yên lặng.
Tìm được Diệp Phương, Diệp Danh nói kết quả kiểm tra trước đó, Diệp Phương sững sờ, sau đó liền nhíu mày.
Bà cầm tờ xét nghiệm, trực tiếp mang Văn Tịnh đi siêu âm.
Khả năng lấy m.á.u sai là rất nhỏ, nhưng đúng hay sai, có thai hay không thì còn phụ thuộc vào siêu âm.
Diệp Phương còn tìm một bác sỹ có kinh nghiệm phong phú lâu năm cho Văn Tịnh làm kiểm tra, lần này Diệp Danh cũng đứng ở sau dụng cụ nhìn kỹ.
Khoang tử cung trống rỗng.
“Thật sự không, có lẽ là do sinh hóa.” Bác sĩ siêu âm an ủi.
"Không thể nào! Từ khi biết mình mang thai tôi vẫn chưa chảy máu!"
Văn Tịnh hô, cô ta biết rõ cái gì là sinh hóa, chỉ là không hiểu rõ không giữ được, chính là mình chảy máu.
Cô ta cũng biết được việc chảy m.á.u kia, kiến thức cũng không ít.
"Khả năng kiểm tra vẫn luôn sai đấy, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng mang thai, cũng chưa từng làm xét nghiệm sinh hóa nên không có hiện tượng ra máu" Bác sĩ nói.
"Không có khả năng!" Văn Tịnh lại phủ nhận: "Tôi cũng đã hơn 3 tháng không có kinh nguyệt rồi! Hơn nữa tôi có phản ứng mang thai, buồn nôn nôn mửa! Hơn nữa bụng tôi còn lớn rồi!"
Bụng dưới của Văn Tịnh luôn rất bằng phẳng, nhưng gần đây, thật sự béo ra, có chút lộ ra mang thai.
Cái này bác sĩ siêu âm cũng không giải thích được, giải thích cũng không xong, bà liếc nhìn Diệp Phương.
"Làm phiền cô rồi." Diệp Phương nói với người đó, sau đó ra hiệu Diệp Danh mang Văn Tịnh đi ra.
Văn Tịnh còn không muốn, còn muốn lý luận, bị Diệp Danh nửa đẩy nửa ôm mà kéo đến văn phòng của Diệp Phương.
"Đây là chuyện gì xảy ra?" Diệp Danh nhẹ giọng hỏi cô cô, chờ bà ấy cho một lời giải thích có khoa học.
Anh cũng nghĩ không thông, tại sao có thể như vậy.
Các loại phản ứng của Văn Tịnh, thật sự là mang thai, nhưng trong khoang tử cung không có gì, anh không hiểu.
"Nhất định là máy móc hư rồi!" Văn Tịnh hét lên.
"Vậy đổi một bệnh viện khác a." Diệp Phương nói ra.
Bà cũng không chấp nhận kết quả kiểu này,
Diệp Danh thật vất vả mới có con rồi…Hơn nữa loại tình huống này, bà chỉ thỉnh thoảng mới nghe nói qua, giống như truyền thuyết vậy, chính mình chưa từng thấy qua, thật đúng là không thể xác định, bà cũng muốn đổi bệnh viện khác nhìn lại.
Họ đổi sang bệnh viện khác cùng tuyến, kết quả xét nghiệm vẫn như cũ.
Không thể có chuyện dụng cụ của cả ba bệnh viện đều bị hỏng.
Văn Tịnh không kìm được mà khóc.
Diệp Phương tìm được chủ nhiệm khoa phụ sản, hai người ở trong phòng làm việc nói nhỏ cả buổi, cuối cùng thống nhất ý kiến.
Văn Tịnh đây là mang thai giả.
Không phải chính cô ta làm bộ, mà chính là niềm tin mãnh liệt đã thôi miên cơ thể cô ta, tiết ra progesterone và có một loạt phản ứng mang thai bình thường. Nếu cô ta phát hiện muộn, bụng sẽ vẫn to lên từng ngày, to giống như sắp sinh.
Nhưng không có trứng thụ tinh chính là không có trứng được thụ tinh, và chính cơ thể này cũng không thể thay đổi được.
Hiện nay y học chưa phát triển, thông tin liên lạc chưa phát triển, trường hợp này rất hiếm gặp, chủ nhiệm khoa phụ sản cũng là ở nước ngoài có cơ hội nghe đến một lần, còn không xác định thật giả.
Hiện tại xem như tận mắt trông thấy rồi.
Biết rõ kết quả, Văn Tịnh hoàn toàn suy sụp.
Văn Tịnh ở nhà nằm ba ngày, không thể xuống giường, cũng không ăn cơm, người rất nhanh gầy xuống một vòng.
Diệp Danh mỗi ngày công tác, còn phải chiếu cố cô ta, còn muốn yên lặng vuốt lên miệng vết thương của mình, người cũng tiều tụy rồi.
Miêu Lan Chi nhìn mà đau lòng, đã tìm Hoa Chiêu.
"Con có không có biện pháp gì đem cái rượu thuốc kia cải tiến một chút?" Miêu Lan Chi chờ mong mà hỏi thăm: "Chính là không cần rượu, cũng có thể ngâm ra dược hiệu."
Hoa Chiêu nháy mắt mở to, nói thật, nghe không hiểu.
"Là như thế này." Miêu Lan Chi nói ra: "Văn Tịnh bị dị ứng rượu cồn, thật sự không thể uống rượu, uống chỉ một chút toàn thân sẽ nổi lên mẩn đỏ, uống nhiều một chút, cho dù là một lượng, con bé chắc chắn sẽ bị xốc. Cho nên cái rượu thuốc kia tuy tốt, nhưng nó không thể uống."
"Ah ~" Hoa Chiêu bừng tỉnh hiểu ra: "Con còn tưởng rằng anh cả đã sớm cho cô ấy uống rồi, nhưng mà không có có tác dụng!"
Cô thật cho rằng như vậy đấy, Diệp Danh cũng không phải người hẹp hòi, người trong nhà hiện tại kỳ thật mỗi tháng đều có thể phân đến rượu thuốc, cô tuy không cho Diệp Danh nhiều hơn một phần, nhưng cô nghĩ anh cả nhất định sẽ cùng Văn Tịnh chia xẻ đấy.
Cô liền cho rằng rượu này không dùng được, còn nghĩ đến nâng nồng độ hoặc là trực tiếp dùng tinh chất màu vàng cho cô ta thử xem đây này.
Hoá ra vấn đề ở đây, dùng rượu ngâm cô ta không thể uống.
Nhưng Diệp Danh cho tới bây giờ cũng không có nói qua với cô…Anh cả cũng không phải là người cần người khác giúp mình mở miệng, vậy khả năng chính là biết rõ Văn Tịnh cùng cô có khó xử vô hình không được tự nhiên, cho nên không mở miệng, không muốn cô khó xử.
Chuyện này cô nhất định phải giúp.
"Cái này, con chưa thử qua, nhưng có thể thử xem." Hoa Chiêu nói ra.
Cô không thể một lời đáp ứng, cô cũng không phải học y đấy, không thể đảm bảo được.
"Con thử xem, không biết có thể hay không, cho dù được, cũng không biết đối với chị dâu có hữu dụng hay không." Hoa Chiêu nói ra.
"Ai ai! Đạo lý này mẹ đều hiểu, hiện tại chính là còn nước còn tát, được hay không được mẹ và anh cả con đều nhớ kỹ ân tình này!" Miêu Lan Chi nói.
"Mẹ, mẹ nói cái này chính là khách khí rồi, đều là người một nhà, giúp đỡ nhau là nên làm đấy."
Hoa Chiêu trở về phòng liền bắt đầu thao tác..., tìm ra một gốc cây nhân sâm đặt ở trong bình, sau đó nghiên cứu lấy cái gì ngâm.
Dùng nước trong không được, bất cứ ai có một số nhận thức thông thường đều biết, cái kia được ngâm nước, sẽ nghi ngờ.
Vậy ngoại trừ dùng rượu còn có thể sử dụng cái gì? Dùng nước trái cây? Dùng nước muối?
Đừng gây rắc rối.
Hoa Chiêu suy nghĩ kỹ vài ngày cũng không có nghĩ ra được, nghe nói Văn Tịnh đã suy yếu đến phải đi bệnh viện truyền dịch rồi, cô thông minh mà xuất ra tinh chất đã pha loãng, liền nói mình nấu ra đấy…
Cái tinh chất này nồng độ tương đối cao rồi.
Trước kia mỗi tháng cho Diệp gia kỳ thật đều là pha loãng qua đấy, bởi vì pha với rượu, còn không ít, cái này không pha với rượu, chỉ pha với một chút nước.
Diệp Danh thấy cô đưa tới cái chai, biết là cố ý vì Văn Tịnh nghiên cứu đấy, không có rượu, rất là cảm động.
"Cảm ơn." Anh nói ra. Nhân tình này, anh thực sự nhớ rõ.
Nếu là anh, anh sẽ không giúp một tay cho người mà anh không thích, kể cả em ruột, anh rể và những người em họ khác.
Khổng Kiệt anh cũng thu thập, Khâu Mai anh cũng thu thập…
"Nhanh đừng khách khí, hi vọng hữu dụng." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Danh cười cười, anh đối với Hoa Chiêu rất có lòng tin, Diệp Thâm tổn thương nặng như vậy cũng tốt rồi, cái này, cho dù trị không được chứng vô sinh của Văn Tịnh, cũng có thể giải được độc trên người cô.
Mấy ngày hôm trước nằm viện, bác sĩ đã kiểm tra toàn diện cho Văn Tịnh, cô ta trúng độc, một loại độc tố thực vật hiếm thấy, đều là do ăn mấy phương thuốc dân gian đấy.
Cũng may lượng nhỏ, không có lấy mạng của cô ta, nhưng mặc dù như vậy, đối với gan thận đã tạo thành tổn thương, hơn nữa bệnh viện cũng không có phương pháp trị liệu gì tốt, chỉ có thể dựa vào chính cô ta bồi dưỡng lại.
Lời nói không dễ nghe đấy, chính là hết cách rồi.
Nhưng hiện tại Diệp Danh lại thấy được hi vọng.
Quả nhiên, một ngày ba lượt uống thuốc, Văn Tịnh rõ ràng đã có tinh thần rồi, hơn nữa mụn trên mặt nhanh chóng thu nhỏ lại, xem ra không cần vài ngày là có thể tiêu trừ.
Nhưng mà Văn Tịnh vẫn không vui, không có con, cô ta còn làm được cái gì.
Cô ta hiện tại nhìn cái gì cũng không vừa mắt, nhìn thuốc cứu được cô ta cũng không vừa mắt, có thứ tốt liền che giấu, cần phải đợi cô ta gặp không may mới lấy ra!
Cô ta (HC) chính là không muốn nhìn thấy cô ta (VT) tốt!
Nghe nói Văn Tịnh ba ngày sau tựu xuất viện, thân thể cũng khá, độc cũng giải rồi, Hoa Chiêu yên tâm bận rộn chuyện của mình.
Đầu hạ đã đến, hạt hướng dương của cô đã có thể thu hoạch.
Lại là một trận chiến đấu trí so dũng khí phải đánh.
Trước kia Lưu Tiền đã mang người đi qua mấy lần, mỗi mẫu có bao nhiêu cây đều tính ra tỉ mỉ, đăng ký trong danh sách.
Lại để cho người Lý gia thầm hận.
Hiện tại muốn thu hoạch, người Lý gia nếu có tâm tư không đứng đắn, chỉ có thể bắt đầu với những hạt giống đã chín tốt.
"Có thể thả cho một ít." Hoa Chiêu nói ra: "Không nhiều lắm, một hai trăm cân có thể."
Lưu Tiền không hiểu, một hai trăm cân đem làm hạt giống, có thể trồng hơn mười, hơn trăm mẫu đất rồi, vậy bọn họ trước kia canh phòng nghiêm ngặt tử thủ không phải làm không công sao?
Hoa Chiêu cười cười, cùng hắn lộ chân tướng: "Ai nói hạt giống này trồng ra lại có kết quả?"
Lưu Tiền nghe hiểu ý trên mặt chữ, nhưng càng không hiểu. Cái hạt giống gì mà gieo xuống lại không ra kết quả?
“Cho họ một ít thuốc trừ sâu?” Lưu Tiền nhỏ giọng hỏi: "Cái này tôi có thể làm được."
Hoa Chiêu đổ mồ hôi…
"Đừng, vạn nhất bọn hắn giữ lại muốn chính mình ăn, hoặc là bán, chính là hại người rồi, ngàn vạn lần đừng làm như vậy."
Lưu Tiền cũng biết sai rồi, nhanh chóng cam đoan không làm như vậy.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không lỗ đấy, bọn hắn muốn trộm lại để cho bọn hắn trộm, nhưng lượng không thể quá lớn, cũng không thể quá ít, tầm 200 cân a." Hoa Chiêu nói ra.
Lượng ít đi, bọn hắn trồng diện tích cũng nhỏ, đến lúc đó không đau ah!
Đương nhiên nếu như bọn hắn không có ý xấu kia thì tốt, coi như cô tiểu nhân.
Lưu Tiền cũng biết chị dâu không ngốc, tuy nhiên không hiểu, cũng kiên quyết dựa theo yêu cầu mà chấp hành rồi.
Thu hoạch, tuốt hạt, 100 mẫu đất, nhiều người, 3 ngày liền hoàn thành.
Lúc tuốt hạt, người Lý gia quả nhiên có mờ ám.
Mỗi người mấy nắm, một ngày trộm vài lần, sau 3 ngày bọn hắn trộm được tầm 200 cân.
Bọn hắn cũng không dám trộm nhiều, hoa hướng dương bao nhiêu đầu hoa đều biết đấy, từng bông thật đúng như lời Hoa Chiêu nói, lớn nhỏ đều đều, cái sản lượng kia chính là đều biết đấy, trộm nhiều hơn sẽ làm cho người ta phát hiện.
200 cân làm giống, đã đủ rồi. Đến lúc đó hạt giống sinh hạt giống, liền vô cùng tận rồi.
Cuối cùng 100 mẫu sản lượng thu được 5 vạn cân.
Người Lý gia mừng rỡ, vậy mà đạt đến 500 cân! So với những giống hướng dương khác còn nhiều hơn gấp 2 làn, nhanh vượt qua cây ngô rồi!
Một cân bọn hắn lợi nhuận 8 mao, chính là 4 vạn.
Mấy tháng có thể kiếm được 4 vạn!
Hiện tại mới là đầu hạ, hạt giống này nếu gieo xuống, hơn 2 tháng liền có thể thu hoạch, bọn hắn còn có thể thu lấy được một lớp, cái kia chính là 8 vạn!
Tuy chỉ có một phần nhỏ, nhưng thu nhập một năm xứng đáng bằng tổng công việc bận rộn của họ trong nhiều năm qua.
Vào ban đêm, người Lý gia đã uống đến cao hứng rồi.
Nhưng vừa nghĩ tới Hoa Chiêu kiếm được 15 vạn, 30 vạn, bọn hắn lập tức tỉnh táo lại.
"Hạt giống đã giấu hết chưa?" Lý lão đầu hỏi mấy người con trai.
“Đừng lo, nó ở trong nhà kho, và được đóng gói trong một cái thùng thiếc, vì vậy lũ chuột cũng không thể vào được!” Lý lão đại nói.
"Đừng che hư mất." Lý lão đầu nói ra.
"Yên tâm, qua vài ngày đã một lần nữa trồng xuống, không hư được." Lý lão nhị nói.
Về sau, một cân kiếm được 3. 8, đều là của chính bọn hắn rồi!
Bọn hắn sắp phát tài rồi!
"Việc này phải gạt Tiểu Giang, về sau để cho hắn quay trở lại thôn rồi." Lý lão đầu nói ra.
Bọn hắn muốn trồng hạt hướng dương một lần nữa, sau khi Lý Tiểu Giang biết rõ, không biết lại muốn làm ra chuyện gì, vạn nhất nói cho Hoa Chiêu, Hoa Chiêu phái người đem mầm đều nhổ thì làm sao bây giờ?
Bọn hắn chính là gà bay trứng vỡ rồi.
"Con giới thiệu cho nó một đối tượng, nội thành đấy, để cho nó gần đây đều ở nội thành." Lý lão đại nói ra.
Lý Tiểu Giang cũng trưởng thành rồi, nhưng quá khứ cao với không tới, thấp không xong, mấy cô gái trong nội thành cũng phải có phòng có công tác đấy, hắn cái gì cũng không có. Cô vợ nông thôn hắn lại chướng mắt, liền kéo dài tới hai mươi ba hai mươi bốn.
Năm nay hưởng phúc của Hoa Chiêu, nhà bọn hắn có tiền rồi.
Lý lão đại cắn răng một cái: "Con còn muốn mua cho nó một căn phòng ở thành phố."
Lý gia có thể phát tài lớn như vậy, nói cho cùng đều là công lao của Lý Tiểu Giang.
Những người khác cũng không có ý kiến.
Trước khi Lý Tiểu Giang chính mình mua bán đừng nói rồi, chỉ nói cái hạt hướng dương này, là mấy anh em Lý gia chia đều, bọn hắn lập tức cũng có tiền rồi, không đỏ mắt.
Bọn hắn cũng muốn cho con trai mua phòng trong thành!
...
Sau khi hạt hướng dương phơi khô, đã bắt đầu được rang lên bán rồi.
Hoa Chiêu cùng người Lý gia ước định, 10 ngày tính tiền một lần.
Hạt giống cô phái người trông coi, 10 ngày ra bao nhiêu hàng đều biết đấy, không trả tiền không thể cầm hàng.
Người Lý gia có 200 cân hạt giống trong tay, đáp ứng rất thống khoái.
"Đến lúc đó chúng ta cũng làm như vậy." Lý Nhị cùng cha và các anh em đề nghị: "Anh em ruột cũng tính toán rõ ràng, cái hạt hướng dương này một cân cũng không rẻ…"
Hoa Chiêu đã cho bọn hắn một con đường rõ ràng để quản lý chặt chẽ.
"Được." Những người khác đồng ý.
Lý Nhị lo lắng, bọn hắn cũng lo lắng ah.
Một bao tải là mấy trăm đồng, ai không đau lòng?
Tiền hàng trả về từng đợt, Hoa Chiêu cũng không có chỗ để.
Căn tứ hợp viện cô không dám để đấy, không an toàn, vẫn là bỏ vào nhà Diệp Mậu.
Bây giờ hai vợ chồng già sống trên lầu hai, các phòng trên lầu đều nhàn rỗi, hiện tại chất đầy tiền.
Nhìn thấy Diệp Mậu cùng Miêu Lan Chi đều tim đập chân run đấy.
Bọn họ thật sự đã xem những cảnh tượng lớn rồi, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, nếu không phải biết rõ tiền này của Hoa Chiêu làm sao tới đấy, "Coi như" sạch sẽ, bọn hắn phải nghiêm khắc phê bình cô.
Chính là như vậy, Diệp Mậu tìm Hoa Chiêu nói chuyện rồi, để cho cô bước chân bước nhỏ lại một chút, kiếm ít đi một chút, nhiều quá, trên lầu cũng sắp không có chỗ để rồi.
Tiền mệnh giá 10 đồng, hơn mười vạn chính là một đống lớn. Huống chi Lý gia đưa cho cô đều là tiền lẻ bán hạt hướng dương, 1 mao cũng có, hơn mười vạn một phòng.
Hoa Chiêu thì ai đứa tiền gì cũng không cự tuyệt, có rất nhiều tờ tiền quý hiếm, tương lai giá trị rất nhiều tiền.
"Chứa không nổi rồi, phải tiêu thôi." Hoa Chiêu nói ra.
Mí mắt Diệp Mậu cũng là nhảy dựng: "Con lại muốn làm gì? Mua phòng ốc?" Cái cô con dâu này có tật xấu chính là thích mua phòng ốc, ông đều nghe nói, chính mình không mua liền khuyến khích Diệp Danh Diệp Thư mua.
"Lần này không mua phòng ốc rồi, mua thư họa cùng đồ sứ, cha thấy thế nào?" Hoa Chiêu nói ra.
Trong tay rốt cuộc có tiền nhàn rỗi rồi, rốt cuộc có thể bắt đầu càn quét hàng quí rồi, hơn nữa nếu không quét, sẽ không có cơ hội.
Rung chuyển đã qua, sắp tới cũng bắt đầu trả lại vật phẩm rồi.
Diệp Mậu im lặng mà nhìn Hoa Chiêu, con bé đang nghĩ gì? Ông đeo kính mắt lên xem!
"Con muốn mua đồ sứ cùng thư họa? Nghĩ sao lại muốn mua những vật này?" Diệp Mậu hỏi.
"Thời buổi loạn lạc của đồ cổ và vàng đã qua." Hoa Chiêu nói ra: "Con cảm thấy được loạn lạc đã xong, thời đại hưng thịnh cũng sắp đến, di sản văn hóa như một nguồn tài nguyên không thể tái tạo, tương lai nhất định có thể tăng tỉ giá đồng bạc, cho dù không tăng tỉ giá đồng bạc, tối thiểu cũng bảo đảm giá trị tiền gửi, hiện tại giá tiền, thật giống như giá cải trắng vậy…Cho nên con muốn đầu tư, cũng muốn lưu giữ cho hậu thế ít đồ cổ truyền xuống."
Mỗi câu Hoa Chiêu nói đều như nói ra những lời trong lòng của Diệp Mậu.
Ông cũng hiểu được thời đại hưng thịnh sắp tới rồi.
Ông cũng biết giá trị của các cổ vật văn hóa, ông không phải xuất thân từ cỏ dại.
Ông cũng muốn để lạị thứ gì đó cho thế hệ mai sau, nếu không hồi đó ông đã không liều mình cất giấu đồ đạc.
Chỉ có một điều ông không đồng ý, giá của cải trắng? Một bộ tranh chữ mấy trăm đồng, một cái bình nhỏ mấy trăm đồng, gia đình bình thường vài năm cũng không tích lũy được mấy trăm đồng tiền nhàn rỗi, cũng chỉ có đứa con dâu tài đại khí thô này của ông mới có thể nói ra loại lời này.
"Con muốn mua bao nhiêu?" Diệp Mậu hỏi.
Hoa Chiêu tính số tiền trong tay, ngoại trừ lần đầu tiên bán nhân sâm 10 vạn, về sau Hạ Kiến Ninh đã trả hết số tiền 60 vạn thiếu nợ cô kia một phần cũng không thiếu, Chu Lệ Hoa giấu 5 vạn cũng trả, mà cô chỉ tốn mấy vạn mua phòng ốc.
Hơn nữa gần đây cô lại lục tục ngo ngoe kiếm được tiền, đợi hạt hướng dương bán xong rồi, trong tay cô phải có 100 vạn.
Nhưng 100 vạn này không thể đều bỏ ra, ít nhất 10 vạn tiền mới kia không thể động, số tiền kia tương lai sẽ có giá trị mấy trăm đến hơn một ngàn vạn.
Còn có những đồng tiền lẻ sau này, cô còn chưa lựa ra những đồng sẽ trở nên quý giá sau này đâu, bỏ ra cũng đau lòng.
Hơn nữa, nếu bỏ ra một lần động tác sẽ quá lớn, sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu dài, khoảng cách thời gian vật quy nguyên chủ, đến cùng còn phải mấy năm nữa.
"Trước cứ tiêu 10 vạn a, có thể mua bao nhiêu tính bấy nhiêu." Hoa Chiêu nói ra.
Khoé miệng Diệp Mậu run rẩy, còn "Trước", người có quá nhiều tiền thật sự không coi tiền là tiền ah.
"Vậy con cụ thể muốn cái gì?" Diệp Mậu lại hỏi.
Hoa Chiêu nhìn ông ấy: "Cha, cha muốn giúp đỡ sao?"
"Con ra mặt sẽ bất tiện, 10 vạn đã có thể mua rất nhiều vật phẩm rồi, sẽ làm người ta để ý." Diệp Mậu nói ra: "Cha có thể tìm người phân tán mà mua."
Hoa Chiêu thực sự vui vẻ rồi: "Vậy thì quá tốt! Con chủ yếu muốn thư họa, Tề Bạch Thạch, Trương Đại Thiên, Đường Tống Bát, vân vân và vân vân, phàm là danh nhân con đều muốn! Còn đồ sứ con không hiểu, cha tìm người nhìn xem rồi mua a!"
Hoa Chiêu còn tưởng rằng chủ ý của cô, Diệp Mậu có thể không phản đối là tốt nhất rồi, không nghĩ tới ông ấy lại ra tay giúp đỡ, có ông ấy hỗ trợ, chuyện kia tuyệt đối không sơ hở tý nào rồi.
Cô cũng biết chính mình nếu cứ đi mua từng chút một sẽ thành mục tiêu rất lớn, không chừng sẽ bị người ta điều tra.
"Nhưng cha, cha tốt nhất cũng che dấu thân phận một chút, đừng làm cho người mua dùm biết là cha mua, nhiều người biết sẽ luôn phiền toái." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Mậu cười: "Cái này cha đương nhiên biết rõ, cha càng không thể giải thích rõ kiếm ở đâu ra 10 vạn mà tùy tiện tiêu xài như vậy."
"Còn có,lúc mua đồ tốt nhất là mua vô chủ đấy, như những thứ được đăng ký trong danh sách, chủ nhân hoặc là hậu nhân còn sống, chúng ta tốt nhất đừng động vào, cái kia rốt cuộc cũng là đồ của người ta." Hoa Chiêu không nói thẳng những vật kia tương lai sẽ bị trả lại.
Nhưng kỳ thật hiện tại mua cũng không có việc gì…
Bởi vì đồ đã bán đi, bên trên sẽ không trả rồi, nếu như đăng ký trong danh sách đã bán đi bao nhiêu tiền, sẽ đem tiền bồi thường cho nguyên chủ, ngược lại sẽ không đến trong tay người mua mà đòi, người mua lúc mua đồ cũng sẽ không đăng ký tên tuổi cùng địa chỉ gia đình.
Cho dù biết rõ người mua là ai, cũng sẽ không đi đòi. Người mua đều có lai lịch, không tốt nếu đắc tội ~
Nhưng Hoa Chiêu cảm thấy phiền toái, đợi tương lai lúc cô đưa đồ ra sẽ rất phiền toái, làm không tốt còn bị người ta tìm tới cửa.
Cho nên chớ tự mình tìm phiền toái, trực tiếp mua những đồ vô chủ kia là tốt rồi.
Có rất nhiều thứ đều là vô chủ đấy.
Có một số là nguyên chủ thấy tình huống không ổn nên vụng trộm ném đi đấy, có một số lại là không lưu tính danh chủ động nộp lên trên đấy, còn một số khác là đào được đấy, cũng có phía dưới cơ sở đưa lên, những vậy này đều không có lai lịch cụ thể.
Hoặc là trực tiếp mua những đồ vật mà dân chúng tự nguyện bán cho cửa hàng văn vật đấy, những cái này tương lai sẽ không trả về.
Diệp Mậu không biết chuyện sẽ trả lại, nghe Hoa Chiêu nói như vậy, chỉ cảm thấy cô con dâu này thật thiện lương ~ đối với cô ấn tượng rất tốt.
Hoa Chiêu lại nghĩ đến cái gì, nhanh chóng nói ra: "Con còn muốn phỉ thuý cực phẩm, ngọc thạch cùng các loại bảo thạch."
Dựa vào chính cô từng chút từng cút thu thập, hầu hết đều phải dựa vào may mắn, tốn thời gian cố sức còn không nhất định sẽ thành công, có người giúp chuyện liền dễ làm rồi.
Diệp Mậu cũng hiểu, phụ nữ nha, đều thích những thứ này, năm đó mẹ ông cũng đặc biệt ưa thích.
"Được, cha đã biết." Diệp Mậu đã đáp ứng.
Động tác của ông rất nhanh, hai ngày đã tìm xong người, sau đó bắt đầu ở từng cửa hàng văn vật ở thủ đô mà mua sắm, vì phân tán lực chú ý, những cửa hàng xung quanh tỉnh lị ông cũng phái người đi.
Một ngày, đã góp nhặt một đống lớn đồ trở về.
Trong lúc này có rẻ có đắt, rẻ hơn mười, đắt thì mấy trăm hơn một ngàn. Nói thật 10 vạn ném vào, vẫn là tách ra ném, nghe không ra một tiếng nổ đến.
Nhưng cuối cùng tụ tập đến một chỗ, vẫn rất rung động.
Tràn đầy một hộp phỉ thúy châu báu, hào quang sáng chói, đau nhói con mắt Văn Tịnh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận