Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 117
Diệp Thư cười, thời gian gần đây Khổng Kiệt có vẻ sống không được tốt lắm.
Anh ta cũng không phải gọi điện thoại cùng cô tâm sự đấy, là ngượng ngùng, xin hãy thư thả cho anh ta vài ngày để trả nợ đấy.
Diệp Thư yêu cầu anh ta trả lại số tiền mà gia đình anh ta đã lấy đi của cô trong vài năm qua ... Anh ta mặt dày nói cô đợi một thời gian, nhưng anh ta hứa sẽ mau chóng bồi thường cho Diệp Phương 2000 đồng tiền TV.
Nhưng khi trở về nhà, anh không lấy tiền từ tay mẹ mình.
Trên mặt thật sự bị gây khó dễ rồi, lại xin cô cho thư thả vài ngày, anh ta gom góp từ đồng nghiệp rồi sẽ gửi qua bưu điện cho cô.
Đương nhiên, anh ta xác thực cũng có vài phần muốn cùng Diệp Thư nói chuyện điện thoại, ý tứ muốn khai thông một chút cảm tình. Anh ta đột nhiên phát hiện, không biết bắt đầu từ lúc nào, Diệp Thư đã ngừng viết thư, gọi điện thoại cho anh ta rồi, mà anh ta, cũng đã lâu không có chủ động gọi điện thoại cho Diệp Thư rồi.
Hai người một năm ở chung không được vài ngày, còn luôn luôn cãi nhau.
Mà nguyên nhân, cũng đều vì những cáo trạng của mẹ, nói cô cái này không tốt cái kia không tốt.
......
Ngoài cửa, bà Khổng lại bắt đầu ồn ào: "Nhà bọn họ có tiền như vậy, còn cần 2000 đồng tiền này của con? Con là con rể nhà bọn họ, rơi vỡ cái TV còn phải đền? Còn có một chút thân tình nào không hả?"
"Một chút cũng không có!" Khổng Ni ở bên cạnh cổ vũ: "Bọn hộ hiện tại đến cửa cũng không cho anh trai tiến vào đây này! Vậy mà để cho chúng con đi ở nhà khách! Lập tức liền không muốn nhận cuộc hôn nhân này rồi!"
Cô ta dường như đã quên rằng chiếc TV là bị cô ta làm hỏng.
Bà Khổng nhất thời hoảng loạn rồi, không nhận thân rồi? Cái này sao có thể được! Vậy thì làm sao con trai bà ta có thể mượn ánh sáng?
Tìm một người khác?
Con trai bà ta còn chưa có bắt đầu phát triển đâu, khẳng định sẽ không tìm được cô vợ nào dòng dõi cao bằng Diệp gia, gia thế tốt. Cũng không nhất định có thể dễ bắt nạt như Diệp Thư như vậy.
Đừng nhìn bà Khổng khi dễ Diệp Thư, nhưng trong lòng bà ta kỳ thật rất hài lòng gia thế của Diệp Thư, cùng cô ta đi ra ngoài phi thường có mặt mũi!
Nhưng cũng chính vì Diệp Thư gia thế tốt, bà ta lại càng không thích cô, luôn tìm cách đè ép cô, bằng không thì sau này cô sẽ đặt mặt mũi của mẹ chồng ở đâu?
"A Kiệt ah, Diệp Thư lúc nào trở về?" Bà Khổng hỏi: "Cô ta đã đi được một tháng rồi, cô ta còn muốn làm việc nữa không hả?"
Cửa phòng bị mở ra, Khổng Kiệt từ trong nhà đi ra, ngồi vào đối diện mẹ mình: "Cô ấy không có ý định trở về rồi, công việc cũng đã điều đi nha." Anh cũng là trở về mới biết được, là nghe từ đồng nghiệp nói.
Anh có một đồng nghiệp, có vợ cũng là đồng nghiệp của Diệp Thư. Hôm qua trong lúc trò chuyện vô tình nhắc đến, bằng không thì anh ta cũng không biết! Anh ta còn tưởng rằng Diệp Thư xin nghỉ dài hạn! Kết quả người ta thực không có ý định trở về rồi.
Xem ra cô rất nghiêm túc…Tim Khổng Kiệt như chìm vào đáy cốc.
"Cái gì? Cô ta sẽ không trở lại?" Bà Khổng bùng nổ và bật dậy khỏi ghế: "Từ nay ai sẽ trả tiền sinh hoạt?"
Khổng Kiệt không dám tin ngẩng đầu nhìn mẹ mình.
Nghe nói con dâu không trở về nhà, bị điều đi rồi, muốn cùng anh ta ở riêng, phản ứng đầu tiên không phải quan tâm anh ta, mà là quan tâm tiền sinh hoạt phí Diệp Thư gửi cho bà mỗi tháng?
Khổng Kiệt ở thời khắc này rốt cuộc cũng nhận rõ một sự thật, mẹ không thích Diệp Thư, chỉ thích tiền của cô ấy.
“Mẹ, một tháng con cho mẹ nhiều tiền như vậy, còn không đủ cho mẹ và em gái sao?” Khổng Kiệt hỏi.
Lương tháng của anh ta hơn 100 tệ, đưa cho mẹ 80. Vào thời điểm này khi lương bình quân đầu người hàng năm chỉ có hơn 500, thu nhập hàng năm của bà Khổng cũng gần 1.000, không đủ cho ba người ăn?
Bà ấy thậm chí còn đòi tiền Diệp Thư hàng tháng.
Trước đây anh ta không biết điều này, Diệp Thư nói cho anh ta, anh ta mới biết được. Diệp Thư mỗi tháng cũng cho bà 80.
Bà Khổng cho rằng, con trai và con dâu phải công bằng và phải đưa số tiền như nhau. Hơn nữa, cô ta kiếm được không kém con trai mình, vậy tại sao cô ta phải cho ít hơn?
Diệp Thư đã đưa cho bà ta với suy nghĩ đưa tiền, tránh tai họa.
Bà Khổng có chút chột dạ, nhưng thoáng cái liền tự tin trở lại: "Cô ta nguyện ý hiếu kính em, con đừng bận tâm về điều đó. Cô ta thực sự sẽ không trở về hả? Cô ta dựa vào cái gì mà không trở về? Làm vợ con đấy, nào có ai ném chồng và mẹ chồng mặc kệ, chính mình về nhà mẹ đẻ ở lại đó a? Thời gian này cô ta còn muốn sống sao?"
"Cô ấy không muốn trở về nữa." Khổng Kiệt nói ra.
Bà Khổng khí thế lập tức tắt ngúm: "Cái gì? Cô ta thực sự không muốn trở về?"
Bà ta chưa từng nghĩ tới điểm này, không muốn trở về, cô ta còn muốn như thế nào? Ly hôn? Cô ta là một tiểu thư nhà quan lớn, không biết xấu hổ sao?
Lại nhìn trạng thái của con trai, không giống nói láo, bà ta rốt cục kịp phản ứng, con trai mấy ngày nay có cái gì không đúng.
Bà Khổng luống cuống: "Cô ta dựa vào cái gì mà làm vậy? Đang sống tốt đẹp, cô ta dựa vào cái gì mà nói chuyển đi?"
Khổng Kiệt nhìn mẹ, mím môi, đang sống tốt? Cũng đúng, thời gian này ở trong mắt mẹ, đúng là tốt đến không thể tốt hơn.
"Cô ta đến cùng là muốn thế nào? Con nói chuyện ah!" Bà Khổng bị con trai làm hoảng hốt, đánh anh ta thúc giục nói.
Khổng Kiệt một câu cũng không nói, đứng dậy đi.
Liên tiếp vài ngày, bà Khổng cũng không thấy bóng người anh ta.
Sau đó bà ta nghe ngóng khắp nơi, Diệp Thư đúng là đã điều đi. Công tác cũng không ở đây nữa, người khẳng định không trở lại nha!
Bà Khổng luống cuống, không có cô con dâu Diệp Thư này, bị cười nhạo nhất định là bà ta! Con gà đẻ trứng vàng đến tay bị bà ta đuổi chạy, sẽ ở sau lưng chê cười c.h.ế.t bà ta mà!
Điều khó chịu nhất là con trai bà thậm chí còn cắt tiền dưỡng lão hàng tháng của bà ta, nói rằng nó đang trả lại tiền TV.
Thời gian này đã quen hàng tháng đếm tiền, trong chốc lát bị cắt bớt, bà Khổng chịu không được.
"Con tranh thủ thời gian đi xin cô ta, bất luận dùng biện pháp gì, đều đem người đón trở về!" Bà Khổng đuổi tới đơn vị của con trai nói ra.
Khổng Kiệt ánh mắt lóe lóe, nói: "Biện pháp ngược lại là có một cái."
"Biện pháp gì? Con nói?" Bà Khổng vội la lên.
"Mẹ cùng em gái quay trở lại quê quán a, con một người ở đây, sinh hoạt hàng ngày không có người chiếu cố, cô ấy sẽ trở lại rồi." Khổng Kiệt nói ra.
Bà Khổng sửng sốt, nhìn chằm chằm con trai cả buổi, lúc kịp phản ứng, lập tức kêu lên: "Tốt, cô ta là tiểu yêu tinh! Chờ ta ở đây này! Đây là xem ta không vừa mắt rồi! Muốn đuổi bà già này đi ah!"
"Mẹ muốn đến đơn vị của cô ta, tìm lãnh đạo của cô ta phân xử! Thậm chí có con dâu đem mẹ chồng đuổi ra ngoài đấy! Đồ bất hiếu như vậy, còn không biết xấu hổ mặc một thân quần áo này! Xem mẹ có lột da cô ta ra không!"
Bà Khổng nói đến nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi tràn đầy hung ác cùng cừu hận, cái biểu cảm này, đâu phải nói về con dâu? Giống như là nguyền rủa kẻ thù thì đúng hơn.
Cũng muốn là mấy chuyện mà chỉ làm đối với kẻ thù, động một chút lại muốn huỷ hoại thanh danh, hủy tiền đồ người ta.
Khổng Kiệt nhắm mắt lại, thở dài: "Mẹ, mâu thuẫn giữa hai người, mẹ tự mình biết, những năm này mẹ từ trong tay cô ấy cầm bao nhiêu tiền, mẹ cũng biết, mẹ đối với cô ấy thế nào, mẹ cũng biết a?"
Khí thế của bà Khổng liền vụt tắt.
"Mẹ cũng không cần đi tìm lãnh đạo đơn vị cô ấy, chủ ý này là của con đấy, cho mẹ cùng em gái về nhà cũng là con, muốn tìm mẹ hãy đi tìm lãnh đạo của con a, trên lầu, phòng trong cùng."
Bà Khổng càng không có tinh thần rồi, bà ta cũng không hồ đồ, sao có thể huỷ hoại tiền đồ của con trai mình? Khổng Kiệt nếu đồng ý, bà ta thật sự phải về nhà trồng trọt rồi.
Bà ta hưởng phúc bao nhiêu năm rồi, sớm đã quên làm việc nhà nông như thế nào rồi, nhớ tới thôi đã đau nhức khắp người.
Nhưng con trai không bị đuổi, tiểu yêu tinh kia trở về rồi, hai người ở nhà ăn ngon đấy, trải qua ngày tốt lành, bà ta ngược lại phải về nhà trồng trọt? Nằm mơ!
Bà Khổng lúc này không nói chuyện nữa, xoay người rời đi.Khổng Kiệt cho rằng bà nhất thời nghĩ không thông, cũng không có để ý, lại vài ngày không trở về nhà.
Kết quả, bà Khổng về nhà, mang Khổng Ni, đánh tới thủ đô.
Tiểu yêu tinh, còn có thể nhảy ra lòng bàn tay bà ta? Hoặc là ngoan ngoãn về nhà tiếp tục qua những ngày an nhàn của cô ta, hoặc là cô ta sẽ mất hết thanh danh cùng tiền đồ!
Bà Khổng vẫn còn ở trên đường, Diệp Thư không biết phiền toái đang tìm tới, cô đang giải quyết phiền toái trước mắt.
Hoa Chiêu đã nói, không muốn cho cái người này trở lại trong thôn, cô đương nhiên phải tìm cho Hoa Tiểu Ngọc chỗ đặt chân rồi.
Cung cấp tiền ăn ở cho Hoa Tiểu Ngọc ở hơn nửa năm trong nhà khách? Cô cũng không có bệnh nha?
"Đã tìm cho cô một công việc, đi theo tôi." Diệp Thư đi vào nhà khách, nói với Hoa Tiểu Ngọc đang ăn bánh bao.
Hoa Tiểu Ngọc sững sờ, vui đến nỗi hai mắt đều sáng lên rồi, cái này cũng quá nhanh đi? So tưởng tượng của cô ta còn nhanh!
Lúc này cũng mới có một ngày, cái gì cũng chưa làm đâu, cũng không có đến trước mặt trưởng bối người ta lấy lòng, công việc cho cô ta đã sắp xếp xong xuôi?
Bao nhiêu người trong thành vì một vị trí công tác, anh chị em đều có thể trở mặt thành thù? Cô ta lại dễ dàng nhận được.
Người nhà nào đây ah?
Hoa Chiêu cũng quá may mắn….
“Chị… không, đồng chí, làm việc gì vậy?” Hoa Tiểu Ngọc mong đợi hỏi. Đối với một người có năng lực như vậy, công việc được sắp xếp hẳn là không tồi đúng không?
“Có thể chịu khổ, chịu vất vả không?” Diệp Thư đột nhiên hỏi.
Hoa Tiểu Ngọc đầu óc nhảy dựng, chịu khổ, chịu vất vả? Không thể a?
"Những việc mà những người phụ nữ bình thường có thể làm, tôi cũng có thể làm." Cô ta cẩn thận nói: "Nếu như là đào hầm, luyện thép cái gì đấy, ta không làm được."
Hai công việc này tuy tiền lương rất cao, nhưng một cô gái thực sự làm không được, cũng không vẻ vang.
Quét đường và đổ rác, cũng không được.
Nhưng những lời này cô ta không có nói ra.
Để em gái của con dâu nhà họ Diệp đi quét đường, nhà họ Diệp sẽ không có mặt mũi nào đúng không?
Diệp Thư từ nét mặt của cô ta thấy được cô ta đang lo lắng, cũng không có thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Công việc ở xưởng dệt may."
"Cái này hay cái này hay!" Hoa Tiểu Ngọc cực kỳ vui vẻ, liên tục nói: "Cái này tôi có thể! Cảm ơn chị!" Cô ta không nên gọi chị, nhưng nếu gọi nhiều hơn, cô sẽ chẳng muốn chỉnh lại đúng không?
Công việc ở xưởng may ah, cô ta đã nghe nói qua, nói đó là công việc tốt nhất cho phụ nữ.
Nhưng điều cô ta chưa nghe nói qua chính là, đây là xưởng dệt may không phải nhà máy may quần áo. Công việc luôn phải tập trung, chú ý đến mắt và tay nhanh nhẹn, ồn ào. Cuối ngày đầu óc ong ong, lâu ngày thính lực sẽ giảm.
Đương nhiên, nhà họ Diệp không cố ý làm tổn thương lỗ tai của cô ta, nhưng xưởng dệt tình cờ có một chỗ trống để cô vào.
Đây cũng không phải cuộc sống thanh nhàn gì, cho cô ta vừa vặn.
Đương nhiên nếu Hoa Chiêu nói, cô cùng Hoa Tiểu Ngọc quan hệ rất tốt, khẳng định sẽ không phải đến xưởng dệt may rồi.
Hoa Tiểu Ngọc ngây thơ vô số tội, rất vui vẻ theo sát Diệp Thư đi, cô ta không biết, "Ngày tốt lành" vẫn còn chờ ở phía sau đây này.
Công việc trong xưởng dệt thực sự không dễ hơn làm nông.
Diệp Danh đã tìm một nhà máy lớn đặc biệt bận rộn, làm việc ba ca cho cô ta.
......
Dàn xếp xong cho Hoa Tiểu Ngọc, Diệp Thư liền gọi điện cho Hoa Chiêu.
Cô thật vất vả mới có bạn tốt như Hoa Chiêu, vài ngày không thấy, liền rất nhớ cô ấy. Biết rõ Kháo Sơn có điện thoại, cô liền thức tỉnh kỹ năng nấu cháo điện thoại cháo, cùng Hoa Chiêu một lần trò chuyện liền là nửa giờ.
Đương nhiên trong đó có 15 phút đồng hồ là liên túc hô: "Này? Em nói cái gì? Chị nghe không rõ!"
Tuy là điện thoại cố định, cũng có lúc tín hiệu không tốt, chính giữa còn truyền đến tín hiệu khác! Còn nghe được âm thanh đối thoại của người khác.
Bốn người nói chuyện lung tung lộn xộn trên điện thoại trong vòng 1 phút, tín hiệu đột nhiên bình thường trở lại.
Hoa Chiêu vừa cầm điện thoại vừa cười, cảm thấy tín hiệu không tốt, thỉnh thoảng rất dễ thương, đây là đặc điểm của thời đại này, mấy chục năm sau dù muốn xuyên vào đường truyền cuộc gọi khác cũng không thể được.
Mặc dù Diệp Thư không biết cô đang cười cái gì, nhưng cô cũng cười theo. Cô gái nhỏ này luôn có phép thuật để làm cho người ta vui vẻ.
Cửa nhẹ nhàng vang lên, có người đã trở lại. Diệp Thư ngẫu nhiên quay đầu nhìn xung quanh, sợ tới mức suýt chút nữa ném điện thoại trong tay.
Dưới sự kích động, cô vậy mà còn có tâm tư nói với Hoa Chiêu: "Tý nữa lại gọi cho em, mẹ và em gái Khổng Kiệt đến rồi!"
Hoa Chiêu cũng kinh ngạc: "Vậy khẳng định là tới tìm chị cãi nhau đấy, đừng tắt điện thoại, em cũng muốn nghe hiện trường!"
Diệp Thư lập tức dở khóc dở cười, bất quá cô thật sự nhẹ nhàng đem điện thoại đặt ở một bên, không cài lên.
Cô đứng lên, nói với hai người kia: "Các người tới rồi."
Bà Khổng nghe xong Diệp Thư nói lời này, lông mày lập tức dựng lên, bà ta nói với Miêu Lan Chi đang đứng bên cạnh: "Bà thông gia, bà nhìn xem con gái bà tật tốt, thấy tôi thậm chí ngay cả mẹ cũng không gọi rồi, thực có lễ phép!"
Kỳ thật bà ta đã đến hơn nửa giờ rồi, nhưng bảo vệ cổng không cho vào, bà ta nói là mẹ chồng của Diệp Thư cũng không được, bảo vệ muốn gọi điện thoại xác minh, kết quả điện thoại vẫn không gọi được.
Bà ta cho rằng Diệp gia cố ý không cho bà ta vào, đang muốn náo loạn, lại gặp phải Miêu Lan Chi cùng bạn trở về, lúc này mới một đường mà tiến vào.
Vào được rồi, trên đường đi còn đối với Miêu Lan Chi âm dương quái khí đấy.
Miêu Lan Chi bị chọc tức, bà hôm nay mang theo 2 người bạn đến gia làm khách đấy! Hai người đã cảm thấy xấu hổ rồi, bây giờ lại sắp vào cửa rồi, đột nhiên nói đi lại không thích hợp, chỉ có thể kiên trì cho là mình không tồn tại.
Không nghĩ tới vừa tiến vào cửa Diệp gia, bà Khổng nói chuyện lại càng quá phận.
Bất quá Diệp Thư cũng rất quá phận. Miêu Lan Chi trừng mắt liếc con gái.
Con dâu thấy mẹ chồng, đến mẹ cũng không gọi, xác thực là không nên.
Diệp Thư vốn muốn gọi, nhưng cô do dự một chút, thật sự kêu không được. Vừa nghĩ tới muốn gọi cái bà già này là mẹ, cô liền thấy toàn thân khó chịu. Cô đã từng nói, không bao giờ chịu nhận lấy tức giận từ bà ta nữa!
"Ngài đến có chuyện gì?" Diệp Thư đứng ở đó, lãnh đạm mà hỏi thăm. Mẹ không có, lễ phép có thể có.
Trên đường gặp phải bà lão quét đường cái, cô cũng có thể xưng ngài.
Bà Khổng như bắt được điểm yếu của cô, đưa tay chỉ vào Diệp Thư, quay đầu nói với Miêu Lan Chi cùng hai người đứng phía sau bà nói: "Bà nhìn xem, bà nhìn xem! Con gái của bà bình thường chính là đối với tôi như vậy đấy! Giọng điệu đấy, còn làm dáng vẻ đấy!"
"Tiểu Thư?" Tuy nhiên cảm thấy bà Khổng rất chán ghét, nhưng Miêu Lan Chi vẫn không đồng ý mà nhìn con gái. Con gái bình thường thật sự là như vậy sao? Cái này xác thực có chút quá mức.
Hơn nữa, bây giờ còn có người ngoài ở đây này! Không cho bà Khổng thể diện, chỉ có thể chứng tỏ mình không có giáo dưỡng.
Diệp Thư hiện tại vừa nhìn thấy bà Khổng tâm liền phiền, không muốn nói chuyện.
Bà Khổng thì càng khoa trương, đứng ở cửa ra vào mà bắt đầu lớn tiếng quở trách Diệp Thư bình thường không tốt.
Diệp Thư nhíu mày nghe, mặc dù biết bà già cố ý bóp méo sự thật, nhưng cô chẳng muốn giải thích. Cô cũng đã giải thích, nhưng cô sẽ không cũng không địch nổi bà già kia càn quấy, vài câu liền làm cho cô choáng váng.
"Tiểu Thư! Còn không có với con gì Lam cùng gì Lý tới chơi đây này!" Miêu Lan Chi lớn tiếng đánh gãy lời bà Khổng, cũng nhắc nhở Diệp Thư, còn có người ngoài ở đây!
Con gái hôm nay là làm sao vậy? Trúng tà rồi hả? Diệp Thư cứng cổ, không nói lời nào như vậy, chính là thời kỳ phản nghịch tuổi mới lớn cũng không có thấy qua.
Hoa Chiêu nghe thấy còn có người ngoài, cũng gấp. Nếu như chỉ có bà Khổng, đóng cửa lại để mọi người xé thế nào cũng được, không xé cũng được. Nhưng có người ngoài, thì phải xé cho đẹp rồi!
"Trả tiền!" Cô ở trong điện thoại nói ra.
Cách gần đó Diệp Thư lỗ tai thính, nghe thấy được. Mấy người đứng ở cửa lại không nghe được.
Diệp Thư sửng sốt một chút, hai mắt sáng ngời: "Mẹ, người là tới trả tiền sao?" Lúc này cái âm thanh gọi mẹ liền thuận miệng rồi, có thể vang dội rồi.
Bà Khổng đang mắng liền dừng lại: "Cái gì tiền?"
"Khổng Ni tháng trước đem TV màu của cô cô làm hỏng rồi, Khổng Kiệt nói sẽ mua cái mới, hoặc là đền 2000 đồng tiền, Khổng Kiệt đi bận việc, lại để cho ngài đến đưa tiền a?" Diệp Thư hỏi.
"TV của cô cô ngươi, hư mất còn phải đền? Có phải người nhà không vậy?" Bà Khổng hùng hồn nói.
Câu nói đầu tiên lại làm cho hai người đang xem náo nhiệt sau lưng biết rõ cái lão bà này là người càn quấy không nói đạo lý.
Làm hỏng đồ của cô cô ruột, có cần bồi thường hay không, cái kia phải xem đồ đạc đáng giá bao nhiêu tiền, một đồng hai đồng không cần bồi, đối với nhà họ Diệp, 10 đồng 20 đồng cũng không cần, nhưng là hơn 200 đồng đã phải đền rồi à nha? Huống chi là 2000!
Gia đình một người bình thường một năm cũng tích lũy không dưới 200 đồng tiền để dành, 20 năm cũng tích lũy không dưới 2000 đồng tiền. Thoáng cái đem tài sản nhà người ta đập phá, không cần đền?
Là mẹ ruột có lẽ không cần bồi, nhưng cô cô ruột không thể làm vậy được. Huống làm hư đồ đạc là em gái chồng Diệp Thư, cùng Diệp Phương quan hệ có hơi xa đấy, dựa vào cái gì mà không bồi thường?
Bạn bè có thể được Miêu Lan Chi mời vào nhà, đều là đồng nghiệp nhiều năm của bà, là bạn cũ, hoặc là chị em, đối với tình huống gia đình bà đều rất hiểu rõ.
Nhà Diệp Phương tuy điều kiện không tệ, nhưng tuyệt đối không phải đại phú đại quý đến nỗi không quan tâm 2000 đồng tiền.
Các bà tự nhận tình huống trong gia đình cùng Diệp Phương không sai biệt lắm, nếu ai dám làm hư TV 2000 đồng của nhà các bà, con ruột cũng phải đền!
Miêu Lan Chi thở phào, con gái đã tỉnh táo lại, không có ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận