Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 259


Hôm nay phải tham gia lễ mừng thọ của một lão phu nhân, sắp xếp vào giữa trưa, Hoa Chiêu ngược lại không gấp, quyết định trước tiếp đãi người Cát gia đã.
Dù sao cũng chỉ nói mấy câu, khách khí đem người đuổi đi là được.
Nhưng để đảm bảo đạt được mục đích, cô vẫn quyết định gọi điện thoại cho Diệp An trước.
Đầu bên kia, Diệp An hình như là từ đâu chạy tới, thở có chút gấp, người cũng rất lo lắng.
"Alo, là anh cả sao? Anh cả em đã nói với anh, ngàn vạn lần không đượcđáp ứng Cát gia, em không đồng ý! Em kiên quyết không đồng ý!" Hắn vừa cầm lấy điện thoại liền nói ra.
Vừa rồi có người nói có người ở thủ đô gọi điện thoại tìm hắn, hắn liền đoán là Diệp Danh, bởi vì hắn biết người nhà họ Cát đi tìm Diệp Danh rồi.
Đáng tiếc lúc trước hắn gọi điện thoại cho Diệp Danh mấy lần, đều không gặp được người.
Tìm ông nội hay cha càng không thấy.
Cha của hắn đang đi tập huấn.
Hắn lại không luốn làm phiền ông nội vì chút chuyện nhỏ này, hơn nữa hắn sợ sau khi ông cụ biết chuyện, sẽ quyết định thay hắn.
Mà người nhà họ Cát lại không thể tiếp xúc với Diệp Chấn Quốc.
Cho nên bọn hắn phái người tới đề thân, chỉ có thể đi tìm Diệp Danh.
"Là chị." Hoa Chiêu nói ra: "Chị đã biết."
Diệp An nghe ra giọng Hoa Chiêu, lập tức bình tĩnh lại rồi.
"Hoá ra là chị dâu hai." Hắn lập tức bật cười, thân thể kéo căng liền buông lỏng, tựa trên bàn, chân bắt chéo: "Vậy em an tâm, chị dâu hai nghĩ biện pháp nói với anh cả là được."
"Không cần nói với anh cả." Hoa Chiêu cũng cười nói: "Hiện tại chuyện nội vụ Diệp gia đã giao cho chị, cậu cưới người vợ như thế nào đều do chị định đoạt."
Người khác nói không tính.
Cho dù Lưu Nguyệt Quế kiên trì muốn an bài cho Diệp An một người, nếu Hoa Chiêu không đồng ý thì cũng phải xem lại.
Cô không quản chuyện nội vụ Diệp gia thì thôi đi, nhưng nếu cô đã quản rồi thì sẽ có quyền lợi này.
"Ha ha ha ha!" Diệp An lập tức thoải mái cười to.
Hoa Chiêu cười cười: "Người nhà họ Cát này chị nên dùng thái độ gì? Người lãnh đạo này hằng ngày đối với cậu thế nào? Chị bên này cự tuyệt, có thể ảnh hưởng gì tới cậu hay không?"
"Ảnh hưởng nhất định là có, lão gia hỏa rất cố chấp, trước kia em luôn đi ra ngoài dốc sức liều mạng, mới khiến cho hắn do dự, gần đây không phải liều mạng nữa, liền bắt đầu có chủ ý rồi." Diệp An cau mày nói.
Lúc trước hắn làm nhiệm vụ nguy hiểm.
Cát Khoan dù chọn trúng hắn cũng không hi vọng con gái của mình thủ tiết, cho nên mới chưa quyết định.
Nhưng năm nay Diệp An đã hơn 30, thời kỳ đỉnh cao đã qua, trong mấy lần làm nhiệm vụ đều bị thương, tuy rằng vết thương không nghiêm trọng, nhưng không còn được giao nhiệm vụ sống c.h.ế.t nữa.
"Như vậy rất tốt, chuyện công tác có rảnh thì hãy cùng anh cả trò chuyện chút, phải thay đổi." Hoa Chiêu nói.
Diệp An nhướn mi, hắn có thể cùng anh cả nói chuyện về công tác?
Hắn cho rằng phải như Diệp Thâm, chính mình dốc sức mà làm đây này.
Diệp gia, đây là không khí bắt đầu thay đổi?
"Tốt, em đã biết." Diệp An không cự tuyệt.
Kẻ đần mới cự tuyệt.
Diệp An cúp điện thoại ngâm nga bài hát rời đi.
"Sao lại cao hứng như vậy? Sắp kết hôn vui vẻ như vậy?" Trước mặt đụng phải một đồng nghiệp, cười trêu ghẹo.
Xa xa lập tức truyền đến một hồi cười đùa.
Mấy người y tá kết bạn đứng ở nơi đó, mọi người nghe thấy lập tức xô đẩy một cô gái đứng ở chính giữa.
Cô ta tầm 24-25 tuổi, ngũ quan thanh tú, khí chất hào phóng, là người xinh đẹp.
Cát Hồng Miên thẹn thùng mà cúi đầu, rồi lại nhịn không được ngẩng đầu cười với hắn.
Mặt Diệp An lập tức trầm xuống, lạnh lùng mà liếc cô ta một cái, quay đầu bước đi.
Không khí trở nên lạnh lẽo.
"Haha, đừng để ý, hắn từ trước đến nay đều như vậy, giống như cười với phụ nữ một cái là mất một miếng thịt vậy." Một cô gái giải vây nói.
"Đúng vậy đúng vậy, hắn chính là cố ý như vậy đấy, kỳ thật trong lòng đang mắc cỡ đấy!"
"Đúng, điều này nói rõ hắn tác phong chính phái, nam nhân như vậy mới yên tâm!"
"Ừ." Cát Hồng Miên gật gật đầu, trên mặt lại tươi cười.
Chính là như vậy, hắn đã cứu mạng cô ta, cô ta vừa nhìn thấy hắn đã cảm thấy an tâm tin cậy.
Hắn cự tuyệt cô ta, cũng bởi vì xấu hổ!
... .
Hoa Chiêu cầm tài liệu trên bàn xem xét, cũng nhìn thấy gút mắc của Cát Hồng Miên cùng Diệp An.
Có lần diễn tập, Cát Hồng Miên với tư cách là y tá chiến trường cũng lên sân khấu rồi, kết quả đã dẫm vào địa lôi, là Diệp An liều c.h.ế.t cứu được cô ta.
Từ đó về sau cô ta đã thương nhớ rồi, luôn một mực chờ đợi.
Cũng sắp trở thành gái lỡ thì rồi, Diệp An bên này cuối cùng cũng từ đầu tuyến lui về, Cát gia liền xuất thủ.
"Đáng tiếc." Hoa Chiêu nói ra.
"Đáng tiếc cái gì?" Diệp Thâm hỏi.
"Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình chứ sao." Hoa Chiêu nói.
Diệp Thâm cũng không quan tâm Diệp An vì sao vô tình, vì anh cũng biết loại cảm giác này.
"Vậy là do duyên phận của Diệp An chưa tới, không gấp." Anh nói ra.
Giống như anh, duyên phận đến rồi, ngăn cản cũng ngăn không nổi.
Khí lực kia của Hoa Chiêu, thực sự ngăn không được, cứ thế mà, hạ gục anh rồi…
Ha ha ha ha.
Diệp Thâm vô thức bật cười.
Hoa Chiêu thấy tâm tình của anh tốt, nhịn không được tò mò hỏi: "Anh cười cái gì?"
Diệp Thâm vừa muốn nói chuyện đã nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, anh ôm tiểu Thận đứng dậy: "Có người đến, anh ra phía sau trước."
Hoa Chiêu hiện tại với tư cách là nữ chủ nhà Diệp gia ra mặt chiêu đãi khách nhân, giải quyết công chuyện, anh không thể xuất hiện, bằng không thì sẽ làm cho người ta không phân rõ chính phụ, còn tưởng rằng người làm chủ chính là anh.
Hoa Chiêu thay quần áo, đi phòng khách nghênh đón người Cát gia phái đến.
Là một người phụ nữ hơn 40 tuổi, vẻ mặt khôn khéo mỉm cười, vừa nhìn đã biết là người biết ăn nói.
Hoa Chiêu cười, cũng đúng, lúc này mà phái một thẳng nam sắt thép tới, có lẽ sẽ thành chuyện xấu.
Cô đã sớm biết người này là cô cô của Cát Hồng Miên, tự mình thay cháu gái đến đề thân.
Hai người gặp mặt, hàn huyên một hồi.
Cát cô cô tuy cười, nhưng lại luôn lấy ánh mắt dò xét Hoa Chiêu.
Lại nhìn hai bên một chút, trong phòng khách to như vậy, thật sự không có người khác, cửa ra vào có hai người đàn ông ngồi gặm hạt hướng dương, xem ra cũng không phải là chủ nhân thực sự.
Không gặp được chủ nhà Diệp gia coi như xong, Diệp Danh cũng không gặp được, lại bị đuổi đến trước mặt một người phụ nữ tuổi còn trẻ.
Được rồi, cứ nói chuyện trước đã.
Bà ta vừa định đi vào vấn đề, Hoa Chiêu lại chặn trước: "Hôn sự của Diệp An Diệp gia đã có an bài khác, thật có lỗi, lại để cho ngài đi một chuyến không công rồi."
Cát cô cô dừng lại một chầu, nụ cười trên mặt lập tức không còn, mắt trừng lên: "Không biết là con gái nhà ai thế?"
Hoa Chiêu nhưng cười không nói.
Cát cô cô liền đứng lên: "Đã là thời đại nào rồi, gia tộc còn có thể xử lý chuyện hôn nhân của con cháu? Huống chi còn không phải do cha mẹ xử lý, cô là một người chị dâu từ bên ngoài đến, vậy mà có thể quyết định chuyện hộ sự của con cái nhà người ta rồi hả? Quản cũng quá rộng!"
Hoa Chiêu sững sờ, cô sai rồi, không phải là thẳng nam sắt thép cũng sẽ làm hỏng việc.
"Cha mẹ Diệp An đâu rồi? Tôi muốn cùng cha mẹ của hắn nói chuyện!" Cát cô cô hô: "Diệp An hắn làm việc không chịu trách nhiệm, muốn bội tình bạc nghĩa cháu gái tôi?"
Một câu đã chọc giận Hoa Chiêu.
Lại là một nhà không biết xấu hổ sao?
"Bà vừa nói, Diệp An bội tình bạc nghĩa thế nào rồi hả?" Hoa Chiêu ngồi dựa trở lại trên ghế sa lon, hỏi.
"Tôi không nói với cô." Cát cô cô vung tay lên: "Cô thì tính là cái gì! Tôi không thèm nói chuyện với cô, gọi cha mẹ Diệp An ra đây!"
"Bà thì tính là cái gì?" Hoa Chiêu cười nói: "Còn chưa đủ tư cách để gặp bọn họ."
Cát cô cô thoáng cái sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn, cô ta cũng dám nói với bà ta như vậy?
"Có một số người rất thú vị, chính mình xem thường người khác, lại không cho phép người khác xem thường mình." Hoa Chiêu giễu cợt nói: "Toán học còn chưa tốt, không biết giá trị của bản thân."
Có chút vô lễ.
Bất quá xung quanh lại không có người ngoài, Hoa Chiêu đối với người vô lễ này liền làm có chút hỗn láo.
Dù sao cùng bà ta phân rõ phải trái, bà ta cũng làm bộ nghe không hiểu.
"Cô!" Cát cô cô chỉ vào Hoa Chiêu, đột nhiên "HAAA" một tiếng: "Con dâu Diệp gia có loại gia giáo này sao? Vậy Miên Miên nhà chúng tôi thực sự không xứng đôi với Diệp gia nhà các người rồi!"
"Bà biết là tốt rồi, đi thong thả không tiễn." Hoa Chiêu nói.
Cát cô cô lập tức như bị nghẹn vậy.
"Không muốn đi? Vậy thì nói một chút xem cái gì gọi là bội tình bạc nghĩa." Hoa Chiêu tiếp tục nói.
Không đem lời này của bà ta nói cho rõ ràng, bà ta nhất định sẽ đi ra ngoài nói lung tung, ảnh hưởng đến thanh danh Diệp gia.
Cát cô cô coi như đó là một bậc thang, lập tức bước xuống, lớn tiếng nói: "Diệp An nhà các người đã hẹn thề sống c.h.ế.t với Miên Miên nhà tôi, vì Miên Miên nhà tôi mà mạng cũng không cần! Các ngươi còn muốn như thế nào nữa? Lại để cho hắn vứt bỏ Miên Miên nhà tôi rồi lấy người khác?"
"Cái gì gọi là hẹn thề sống chết? Có phải là bà không hiểu ý của câu thành ngữ này đúng không?" Hoa Chiêu hỏi.
Vậy mà nói bà ta không có văn hóa!
Bà ta nổi giận: "Lúc ấy Diệp An ôm Miên Miên nhà chúng tôi vào trong ngực, vừa ôm lại chạy về phía trước, về sau một đường cõng hơn mười dặm, nhiều người nhìn thấy như vậy.”
"Cái tay kia còn đặt trên đùi Miên Miên nhà tôi. . . ."
Bà ta khoa tay múa chân, vẻ mặt không thể miêu tả mà nhe răng nhếch miệng.
"Hiện tại cô nói không cưới thì không cưới rồi hả? Như vậy Miên Miên nhà chúng tôi về sau phải sống thế nào? !"
Hoa Chiêu im lặng: "Đây là chuyện xảy ra lúc Diệp An cứu Cát Hồng Miên sao? Ngoại trừ chuyện này, hai người hằng ngày còn có những tiếp xúc khác sao?"
Cát cô cô dừng lại một chầu, chuyện này bà ta cũng đã hỏi qua, vậy mà không có, lời nói cũng chưa nói qua vài câu.
Hơn nữa mỗi lần đều là Hồng Miên chủ động chạy đến trước mặt Diệp An tìm hắn nói chuyện.
Hắn cũng ngại ngùng không dám trả lời.
Thật là một sự hiểu lầm c.h.ế.t tiệt!
Hoa Chiêu đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra rồi.
Diệp An xả thân cứu người, hơn nữa bình thường không gần nữ sắc, hơn nữa Cát gia một bên tình nguyện.
Dù sao bọn hắn cũng tin tưởng Diệp An có cảm tình với Cát Hồng Miên.
Không có cảm tình, cũng phải bắt cho được cơ hội duy nhất này!
Hoa Chiêu bật cười.
"Lúc chăm sóc người bị thương sẽ có chút tiếp xúc thân thể, lại bị hiểu lầm là có cảm tình, vậy thật đúng là chuyện cười lớn.
"Nếu nói như vậy, về sau Diệp An chẳng phải là cứu một người sẽ lấy một người?"
"Sao có thể như vậy?" Cát cô cô thầm nói.
"Vì sao không thể? Việc này còn phân thứ tự đến trước đến sau sao? Những người phụ nữ khác sau này bị đụng phải, bị cõng đi, thì không cần quan tâm mặt mũi? Cát Hồng Miên cần mặt mũi, những người khác thì không cần hả?" Hoa Chiêu nói.
Cát cô cô trừng mắt liếc cô, đây cũng là một người không biết xấu hổ đấy.
Bình thường mấy người phụ nữ trẻ tuổi bị bà ta phát giận mắng to, sớm đã bị dọa phải gọi người lớn ra giải quyết vấn đề.
Cô ta ngược lại rất tốt, còn càn quấy hơn cả bà ta!
Trách không được lại để cho cô ta ra mặt tiếp đãi bà ta!
"Nam hôn nữ gả là chuyện tốt, nhưng chúng tôi không muốn, các người cần gì phải cưỡng cầu?" Hoa Chiêu thấy bà ta không nói được gì nữa rồi, mới cùng bà ta giảng đạo lý.
Cát cô cô cũng không phải đến để cãi nhau đấy, bà ta là tới kết thân đấy.
"Thế nhưng vì sao các người không muốn? Hai đứa nó người có. . ."
"Ngừng, Diệp An đối với Cát Hồng Miên nhà các người chưa từng có bất cứ tia cảm tình nào, cũng không làm ra bất cứ chuyện gì để cho người ta hiểu lầm đấy, bà đi ra ngoài nói lung tung, tôi liền dám đi ra ngoài tố cáo bà.”
"Đến lúc đó chuyện càng huyên náo xôn xao, Cát Hồng Miên nhà các bà mới thật sự không gả được." Hoa Chiêu nói ra. Mang theo chút ý tứ uy hiếp.
Cát cô cô tức giận đến trừng mắt.
"Tóm lại, chúng tôi không muốn." Hoa Chiêu nói:
"Bà đi ra ngoài nói chuyện tốt nhất nên chú ý một chút, đừng nói gì mà hẹn thề sống chết.
"Bằng không thì, Diệp An là đàn ông, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, cũng không sợ mất mặt, tương lai tìm đối tượng cũng không có trở ngại.
"Cát Hồng Miên thì chưa chắc rồi."
Trên tư liệu đã thể hiện rõ, Cát Khoan một trai một gái, đối với đứa con gái này từ trước đến nay đều sủng ái.
Cô cô ruột cũng thay cô ta mưu đồ, xem ra cả nhà đều rất quan tâm cô ta.
Như vậy cũng dễ xử lý rồi.
Chỉ sợ những người không biết xấu hổ có thể làm tất cả vì đạt được mục đích, ví dụ như Khâu gia.
Cát cô cô quả nhiên sợ ném chuột vỡ bình, sắc mặt tái nhợt mà trừng mắt nhìn Hoa Chiêu không nói lời nào.
Hoa Chiêu đứng dậy tiễn khách, lại nói: "Trở về cũng đừng làm khó dễ với Diệp An, bằng không thì hắn tại sao lại bị làm khó dễ, tôi cũng muốn cho tất cả mọi người biết rõ."
"Cô! Sao lại có người phụ nữ hư hỏng như cô? Diệp An đã hơn ba mươi rồi, còn không kết hôn? Cô muốn hắn độc thân cả đời ư!" Cát cô cô tức giận nói.
"Biết rõ tôi có ý xấu là tốt rồi, đi ra ngoài chớ nói lung tung, bằng không nếu tôi thật sự chơi xấu, sợ là bà không nhận nổi." Hoa Chiêu cười nói.
"Cô!"
"Tiễn khách." Hoa Chiêu nói.
Hai người đang yên tĩnh cắn hạt hướng dương ở cổng lập tức đứng lên.
Cái khí thế kia, Cát cô cô không dám ở lại, bà ta cũng không muốn ở lại.
Bà ta phải về nhà nói cho anh cả, Diệp gia này không gả vào cũng được!
Có chị dâu như vậy, Hồng Miên về sau cũng sẽ sống không nổi!
Bà ta đột nhiên lại nghĩ tới, không đúng, Hoa Chiêu là chị dâu, lại là chị dâu họ, cô ta nói không tính!
Có lẽ cha mẹ Diệp An sẽ nguyện ý đấy?
Hoa Chiêu vừa tiếp nhận chuyện trong nhà chưa được vài ngày, người ngoài không biết cô có thể đương gia làm chủ ngược lại cũng dễ hiểu.
Hoa Chiêu nói ra: "Việc này cho dù tôi nói, ngày mai tôi cũng sẽ nói bố chồng gọi điện thoại cho Cát Khoan tiên sinh đấy."
Người chị dâu họ như cô không tính là gì, nhưng người bác cả như Diệp Mậu hoàn toàn có thể làm chủ, ông ấy nói chuyện cũng có hiệu quả như cha mẹ Diệp An nói vậy.
Thấy cô không giống nói dối, bà ta hầm hừ mà thẳng bước đi.
Chưa đến vài giây, Diệp Thư nhẹ chân nhẹ tay mà đi đến.
"Chị làm gì thế? Tiểu Thận không ở chỗ này, cẩn thận như vậy làm gì?" Hoa Chiêu hỏi.
"Nha." Diệp Thư lúc này mới kịp phản ứng, buông tay buông chân: "Bất quá cũng không phải vì chị lo lắng làm ầm ĩ đến Tiểu Điềm Điềm, chị là bị em doạ rồi."
Cô ấy cười cười: "Diệp phu nhân phát uy, rất dọa người!"
Cô ấy cho rằng hai người sẽ đánh nhau, ở góc tường nghe đến nhiệt huyết sôi trào.
"Như thế nào? Cảm thấy em có quá phận không?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Thư lập tức lắc đầu: "Chị biết em vì sao lại làm như vậy, nữ chủ nhân của Diệp gia chúng ta, phải lợi hại, để cho người sợ hãi đấy, như vậy về sau phiền toái sẽ ít đi rất nhiều.
"Không thể như mẹ trước kia, ai cũng dám ở trước mặt bà ấy âm dương quái khí, ai cũng dám đánh chủ ý lên bà ấy."
Miêu Lan Chi năm đó cũng đã làm "Nữ chủ nhân" một thời gian ngắn.
Kết quả thiếu chút nữa bị người ta ăn hết!
Miêu Lan Chi là người không có ý xấu, tính tình kỳ thật cũng không tệ.
Năm đó tuổi lại không lớn, khí thế lại yếu hơn.
Người có tính cách như vậy trở thành nữ chủ nhân trong nhà, quá dễ cho người ta vuốt ve.
Dù sao trở mặt nói với bà ấy vài lời chua ngoa, bà cũng nhịn được, giả bộ như nhìn không thấy nghe không hiểu!
Có chuyện gì cầu bà, bà cũng không có ý tứ mà cự tuyệt.
Cho nên các loại đầu trâu mặt ngựa đều đến rồi.
"Chị nhớ có một năm, trong nhà thiếu chút nữa c.h.ế.t đói." Diệp Thư cảm thán nói:
"Mẹ trông nom việc nhà, lương thực đều cho mượn hết, vốn cho rằng ngày hôm sau là đầu tháng, lại có thể đi mua lương thực, kết quả ngày đó lại có người đến tìm bàg ấy làm chuyện khác, đợi đến lúc bà ấy đi, trong tiệm đã không còn cái gì nữa.
"Cuối cùng là thím hai thím ba. . . Chu Lệ Hoa, một nhà đưa cho bọn chị lương thực, một nhà đưa đồ ăn, bọn chị mới có đủ cơm ăn.”
"Mẹ còn bị Chu Lệ Hoa mắng một trận.
"Sau đó, mẹ tìm ông nội nói chuyện, giao ra quyền quản gia."
"Còn lại thím hai, còn dễ nắn hơn mẹ chúng ta. Chu Lệ Hoa, nếu để cho bà ta đương gia, cái đuôi của bà ta có thể vểnh lên trời rồi, cuối cùng ông nội để cho anh cả quản chuyện nội vụ." Diệp Thư nói ra.
Diệp Danh cũng không dễ vuốt ve rồi.
Cậu thiếu niên cười hì hì nhìn có vẻ tốt tính, kết quả bên trong lại cất giấu kim châm.
Mấy lần về sau, cửa nhà họ Diệp mới thanh tĩnh lại.
Hoa Chiêu mới nhậm chức, bên ngoài cũng không thiếu ngưởi muốn thử dò xét một chút.
Cô cũng cần mặt mũi, có thể lấy được một chút chỗ tốt cũng được ah. Đến khóc lóc cầu xin một hồi, có phải sẽ thăng thêm được mấy cấp? Hoặc là an bài một công tác tốt cho con cái?
Cô là sợi dây liên kết giữa nhà họ Diệp và thế giới bên ngoài, đàn ông Diệp gia người ngoài không lại gần được, đương nhiên sẽ tìm đến cô.
Hoa Chiêu học tập Diệp Danh, sớm đã đánh gãy suy nghĩ đó của bọn họ.
"Em điện thoại cho anh cả nói một tiếng." Hoa Chiêu nói ra. Để cho anh cả nói với bố chồng một tiếng.
...
Cát cô cô ra khỏi cửa nhà Hoa Chiêu, trở lại nhà khách, lập tức gọi điện thoại tới cho anh cả.
Bá lạp bá lạp thêm mắm thêm muối nói một hồi.
Nghe được Hoa Chiêu lấy thanh danh của Miên Miên uy h.i.ế.p bọn họ, Cát Khoan lập tức tức giận.
Cát Hồng Miên chính là cục thịt trong lòng ông ta, bây giờ lại bị người như thế ghét bỏ!
Diệp gia lẽ nào lại như vậy!
"Em ở thủ đô đi dạo một vòng, tranh thủ tìm cho Miên Miên một gia đình tốt hơn! Tương lai gặp Hoa Chiêu, phun c.h.ế.t nàng!" Cát cô cô nói.
Cát Khoan dừng lại một chút, tuy hiện tại thiện cảm của ông ta đối với Diệp gia đã giảm đi nhiều, nhưng không thừa nhận cũng không được, tìm được gia đình tốt hơn Diệp gia, quá khó khăn.
"Không khó! Thủ đô còn nhiều gia tộc lớn, rất nhiều! Diệp gia cũng chỉ chiếm được mấy vị trí, hơn nữa Diệp gia mặc dù mạnh, hiện tại chủ yếu cũng là một nhà Diệp Mậu mạnh, nhà Diệp Thượng kém xa, tìm một người đàn ông tốt hơn Diệp An rất dễ dàng!" Cát cô cô phi thường có lòng tin.
Cát gia bọn họ cũng không phải cửa nhỏ nhà nghèo, chỉ có điều không lăn lộn ở thủ đô mà thôi, đến Kim Lăng, sẽ là thiên hạ của Cát gia bọn họ!
Ai dám xem nhẹ Cát gia bọn hắn?
Đại tiểu thư Cát gia chọn rể, thanh niên thủ đô cũng phải xếp hàng!
"Cô đừng vội, để ạnh hỏi ý tứ Miên Miên một chút, tìm hay không, tìm người như thế nào, cứ để con bé định đoạt." Cát Khoan nói ra.
Cát cô cô nói: "Được rồi, anh cả hãy khuyên nhủ Miên Miên, đừng chỉ treo trên một cái cây Diệp An, hắn không xứng!"
"Cũng không thể nói như vậy, Diệp An còn rất tốt đấy, hiện tại chỉ là chị dâu họ. . . Nếu như cha mẹ Diệp An đồng ý, anh sẽ để cho Diệp An trực tiếp ở đây xử lý hôn sự luôn, về sau cũng không cho bọn hắn trở về, không thấy được cũng sẽ không có phiền toái." Cát Khoan nói ra.
Hai mắt Cát cô cô sáng ngời: "Được! Vậy em sẽ nghĩ biện pháp để gặp cha mẹ của hắn!"
Cát Khoan vừa buông điện thoại, tiếng chuông lại vang lên.
Ông ta tưởng rằng em gái còn có chuyện gì chưa nói xong, kết quả người điện thoại tới chính là Diệp Mậu.
Diệp Mậu khách khí rồi lại trực tiếp mà cự tuyệt việc kết hôn, căn bản không để cho ông ta cơ hội mở miệng, mà trực tiếp biểu thị thái độ.
Không được.
Nói cái gì cũng không được.
Cúp điện thoại, mặt Cát Khoan triệt để trầm xuống.
Không cần chờ thái độ của Diệp Thượng nữa, lúc này thật sự không có hi vọng rồi.
Vậy thì đừng trách ông ta không khách khí.
Tầm mắt của ông ta nhìn về phía tập tài liệu trên bàn.
Bên trên vừa mới bàn giao một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm.
Hắn đề bút, đem tên Diệp An điền lên.
Miên Miên tính tình bướng bỉnh, hắn còn sống, Miên Miên sẽ mãi nhớ thương, sẽ không thể tìm người khác…
...
Buổi chiều, Hoa Chiêu từ yến tiệc trở về, liền thấy người Diêu gia đến rồi.
Diêu Lâm, Diêu An, Diêu Khôn đều đến rồi.
Ba người đang vây quanh đại bảo cùng tiểu Thận.
"Tiểu Điềm Điềm bị tội rồi !!!." Diêu Lâm nhìn tiểu Thận đang được Diệp Thâm ôm, vẻ mặt đau lòng.
Nếu không phải việc buôn bán ở nước ngoài xảy ra chuyện lớn, bọn họ đã sớm tới đây rồi.
Vốn cũng muốn tới, nhưng trước khi lên máy bay Hoa Chiêu đã truyền tin tức tới, nói đã tìm được đứa nhỏ, người Diêu gia lập tức hủy bỏ hành trình, ở lại tiếp tục xử lý công việc.
"Ông cậu, chú, anh Khôn, mọi người tới lúc nào? Sao không nói trước một tiếng? Cháu đi đón mọi người!" Hoa Chiêu cao hứng chào hỏi mấy người.
"Cháu bận rộn, chúng ta cũng không phải không biết đường, tự mình tới là được." Diêu Lâm cười ha hả nói.
Nói xong liền mở rương hành lý, lấy ra hai hộp gỗ.
Hộp gỗ không lớn, ngăn nắp, nhưng cũng không nhỏ, cỡ một chiếc hộp đựng đồ trang điểm.
"Một người một cái." Ông đem chiếc hộp đặt ở trên bàn nói ra.
Đây là cho tiểu Thận cùng đại bảo đấy.
Diệp Thư đi qua tò mò mở ra, phát hiện bên trong là các loại đồ trang sức bằng vàng, hơn nữa đều là dùng cho trẻ con đấy, vòng đeo ở cô, vòng tay, chiếc đũa, thìa, chén nhỏ vân...vân.
Xinh xắn tinh xảo, vừa nhìn đã biết phí gia công cũng vượt qua giá vàng rồi.
"Đeo chơi." Diêu Lâm cười ha hả nói.
Hoa Chiêu cũng thu nhận.
Cô ôm lấy tiểu Thận đang nhìn cô sắp khóc đến nơi trở về phòng, cho thằng bé ăn sữa.
Đợi tiểu Thận ngủ rồi, cô đem đứa nhỏ giao cho Diệp Thâm, đi ra ngoài tìm Diêu Khôn.
"Chuyện đã giải quyết xong?" Hoa Chiêu hỏi.
Mấy tháng trước, bọn hắn bị làm nhái rồi.
Trên thị trường xuất hiện một nhà máy thực phẩm “Đào gia”, đóng gói hoàn toàn giống bọn họ.
Người ngoại quốc ở đâu phân biệt được "Diêu gia" hay "Đào gia", sau khi mua về liền nhao nhao trách cứ, rằng thức ăn của họ gây ngộ độc.
Khó ăn không nói, còn muốn làm c.h.ế.t người.
Đã có rất nhiều người ăn vào phải đến bệnh viện.
Có một người khá nghiêm trọng, bởi vì tiêu chảy nghiêm trọng đã đưa tới các biến chứng khác, thiếu chút nữa chết.
Sau khi ra viện đã kiện bọn họ, đưa ra mức bồi thường giá trên trời, 1 triệu đô.
Mấy chữ này đã kích thích truyền thông, nhao nhao đưa tin.
Sau đó vài trăm người học theo, nhao nhao đòi kiện nhà máy thực phẩm Diêu gia.
Cảnh sát cùng bộ công thương, bộ vệ sinh an toàn thực phẩm cũng chen chúc đến thăm.
Khiến cho bọn họ mang tiếng xấu.
Ba người cũng sứt đầu mẻ trán, thật sự đi không được, đứa nhỏ cũng sắp hai tháng, mới bớt chút thời giờ tới đây.
"Ai." Vui mừng trên mặt Diêu Khôn cũng phai nhạt dần: "Nhà xưởng bị ngừng kinh doanh chỉnh đốn một tháng, cho nên bọn anh mới có thời gian tới. . . Cũng nhìn xem bên này em có biện pháp gì tốt không, bọn anh tra được, ông chủ của Đào gia cũng là người thủ đô."
Hoá ra là ngừng kinh doanh chỉnh đốn, Hoa Chiêu còn tưởng rằng chuyện đã được giải quyết đây này. . . .
Trước đó bởi vì sinh con tìm con, cô đã không chú ý đến tin tức bên kia, cũng tín nhiệm người Diêu gia, cảm thấy bọn hắn có thể giải quyết triệt để.
Lý Quỷ chính là Lý Quỷ, không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Đào gia làm chuyện thất đức, không tìm thấy trên người Diêu gia bọn họ.
Bọn họ cũng là người bị hại.
Bất quá năm 81 nha, đừng nói trong nước, pháp luật thế giới đều chưa hoàn thiện, không có nhiều chính nghĩa cùng công bằng như vậy.
"Ngừng kinh doanh chỉnh đốn, anh định chỉnh đốn thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.
"Đầu tiên, chúng ta cần phải thay đổi bao bì và yêu cầu chống hàng giả!" Diêu Khôn vỗ đùi nói ra.
Lần này cũng đã chịu thiệt hại rồi, đơn giản là để cho người ta bắt chước rồi.
Hoa Chiêu gật đầu: "Bao bì thực sự cần thay đổi, nâng cấp hơn một chút, nhưng không phải vấn đề quan trọng. Dù bao bì có tốt đến đâu, người khác nếu muốn vẫn có thể bắt chước."
"Vấn đề là hợp đồng với các siêu thị lớn cần được thay đổi. Đã nhập hàng của Diêu gia chúng ta, thì không thể nhập hàng của Đào gia.”
Trực tiếp làm cho Đào gia biến mất ở trên quầy! Như vậy cũng làm cho bọn hắn không có nơi bán!
"Không chỉ là Đào gia, về sau còn có khả năng xuất hiện nhiều nhà khác, phàm là có bất cứ loại hàng nào giống với chúng ta, cũng không thể được đưa lên kệ."
Sau thời gian này, Đào gia đoán chừng đã c.h.ế.t rồi, không c.h.ế.t thì phải lên toà, không cẩn thận, không chừng sẽ phải bồi thường cho người ta 1 triệu đô.
Ở nước M muốn bồi thường bao nhiêu cũng không bị coi là tống tiền.
Đào gia ve sầu thoát xác thoáng một phát, quay người có thể biến thành một nhà máy khác, đặc biệt là dưới tình huống ông chủ giấu mặt là người trong nước…
“Anh nói ông chủ này đến từ thủ đô?” Hoa Chiêu hỏi.
"Đúng vậy." Diêu Lâm nói: "Là người thủ đô năm trước vừa đến nước Mỹ, đến đó mới bắt đầu xây nhà máy, sản xuất, tiêu thụ, tốc độ rất nhanh làm anh cảm giác bọn họ đã sớm nhắm ngay vào chúng ta."
Quy mô của Đào gia cũng rất lớn đấy, nhà xưởng, thiết bị, nhân công, hắn đã xem qua, phải đầu tư mấy trăm nghìn đô.
Đầu tư mấy trăm nghìn đô, ít nhất phải khảo sát thị trường mấy tháng.
Nhưng mà cũng không thấy.
Theo bọn hắn tra được, ông chủ này ngày đầu tiên nhập cảnh, ngày hôm sau đã bắt đầu chạy thủ tục.
Đào gia cũng là xí nghiệp hợp pháp, thủ tục đầy đủ hết, bằng không thì cũng không vào được tất cả các siêu thị lớn, bày hàng ở bên cạnh Diêu gia bọn họ.
Hoa Chiêu lần đầu tiên nghe hắn nói chi tiết, có chút kỳ quái mà hỏi thăm: "Đầu tư mấy trăm vạn, sao phải cố ý sản xuất sản phẩm kém chất lượng?"
Có ý đồ gì? Chỉ vì muốn quấy rối chuyện làm ăn của bọn họ sao?
"Anh đoán không phải cố ý đấy." Diêu Khôn nói ra: "Bọn hắn có lẽ chỉ muốn mượn tên chúng ta kiếm tiền, về sau cảnh sát điều tra nói là quản lý nhà máy bọn họ tự mình thay đổi một đám nguyên vật liệu kém chất lượng, dùng thịt heo c.h.ế.t mới gặp chuyện không may đấy."
Thì ra là thế.
Vừa rồi trong nháy mắt, Hoa Chiêu đã nghĩ đến Hạ Kiến Ninh, còn tưởng rằng hắn lại cam lòng dùng nhiều tiền gài bẫy cô để phá huỷ nhà máy Diêu gia.
Hiện tại xem ra, đối phương cũng chỉ cầu tài.
Chỉ có điều thủ đoạn kém cỏi, còn không may mắn.
Đáng đời.
"Ông chủ tên là gì?" Hoa Chiêu hỏi.
"Họ Mã, gọi Mã Thiên Minh." Diêu Khôn nói.
Mã Thiên Minh là ai Hoa Chiêu không biết, nhưng họ Mã, thật ra khiến cô nhớ tới mấy người.
Mã Quốc Khánh, Mã Thành Công, Mã đại soái.
Mã Quốc Khánh vào tù, không làm được trò gì.
Mã Thành Công cho dù bởi vì uống rượu thuốc, hiện tại tỉnh, cũng không đủ cho hắn vui vẻ đi ra ngoài gây chuyện.
Mã đại soái về hưu rồi, mà thân phận của ông ta không thể ra nước ngoài, không thể làm gì.
Đến cùng có phải là người Mã gia hay không?
Hoa Chiêu nói ra: "Tốt rồi, anh họ đi nghỉ trước đi, em đi làm cơm, lát sẽ mời người trong nhà đến tham gia náo nhiệt. Chờ anh cả đến rồi, em hỏi anh ấy một chút xem Mã Thiên Minh là ai."
Về phần bị làm nhái, nhiều lời vô ích, chuyện này bọn hắn quản không được, chỉ có thể giao cho tư pháp, tư pháp cũng chưa chắc quản được rồi, chỉ cần không phải đóng gói bao bì giống như đúc, sẽ có nhiều chỗ trống để lợi dụng.
"Chúng ta chỉ có thể làm tốt chuyện của mình, thuận tiện lại lợi dụng chuyện này để tăng nhiệt độ, tuyên truyền cho thực phẩm Diêu gia một chút. Một tháng này chúng ta cũng đừng nhàn rỗi, hãy để cho một đoàn đội lên kế hoạch tổ chức một lễ hội ẩm thực, để cho mọi người nếm thử đồ ăn của thực phẩm Diêu gia chúng ta, hơn nữa miễn phí, nhưng phải thu vé vào cửa.
"Làm tốt rồi, về sau mỗi năm chúng ta đều tổ chức một lễ hội ẩm thực."
Đen cũng là đỏ, hiện tại bởi vì cái giá bồi thường trên trời, cơ hồ toàn bộ nước Mỹ đều đang chú ý đến nhà máy thực phẩm "Diêu" hay "Đào" gì đó.
Vậy thì thừa dịp nhiệt độ tăng cao hiếm có này, tiến thẳng lên mây xanh.
Hoa Chiêu thuận miệng nói xong cũng đến phòng bếp.
Lưu lại Diêu Khôn ngồi yên ở trên ghế sô pha, hai mắt nhìn thẳng: "Lễ hội ẩm thực, miễn phí, vé vào cửa. . . ."
Càng suy nghĩ mắt lại càng sáng, bỏ qua những thất bại trước đó.
Hắn đã thấy được Diêu gia lại sắp sửa nghênh đón huy hoàng!
Đây là, tái ông mất ngựa sao?
Diêu Khôn càng nghĩ càng phấn khởi, nhanh chóng chạy đi tìm ông nội cùng ba ba thương lượng.
Kết quả trên bàn cơm, ba người đều rất phấn khởi, hận không thể lập tức bay trở về thi triển quyền cước.
Diệp Thư sinh ra cho bọn họ "Kế tổ", cũng sinh ra hi vọng cho bọn họ.
Diêu gia có hậu rồi! Tương lai khả năng còn có thể có thêm mấy đứa!
Nhân khẩu trong gia tộc trở nên thịnh vượng, sao có thể không có tiền?
Bọn hắn phải trở về nỗ lực kiếm tiền cho con cháu!
"Vấn đề được giải quyết?" Diệp Danh nhìn bọn hắn mặt mày hồng hào, tò mò hỏi.
"Không có không có, bất quá cũng nhanh, rất nhanh sẽ được giải quyết." Diêu Lâm cười ha hả nói.
Diệp Danh nháy mắt hai cái, không hỏi lại.
Anh biết rõ tình huống Diêu gia đấy.
Có một số việc lúc Diêu Khôn khó khăn, không muốn quấy rầy Hoa Chiêu, đã tìm anh nhờ nghĩ kế.
Về sau hắn phát hiện Diệp Danh không đi ra làm kinh doanh, quả thực đáng tiếc.
"Lát nữa sẽ nói cho anh." Diêu Khôn nhìn một phòng già trẻ lớn bé, có chút ngơ ngác mà nói với Diệp Danh.
Hoa Chiêu nói "Đem mọi người gọi tới", vậy tuyệt đối nói được thì làm được.
Số người đến đông đủ như ngày hắn kết hôn vậy.
Diệp Mậu tan tầm cũng đã tới, Miêu Lan Chi có buổi biểu diễn không tới được.
Một nhà Diệp Thượng đều đến rồi.
Nhà Diệp Thành, Đường Phương Hà cùng Diệp Lị Diệp Thần cũng tới.
Hoa Chiêu hiện tại không buông tha một cơ hội nào để gia tộc tụ hội, họp mặt nhiều, mọi người mới thân nhau.
Hơn nữa đem Diệp Lị Diệp Thần cũng gọi tới, cũng đỡ cho cô phải đi tìm bọn hắn.
Hoa Chiêu nhìn về phía Diệp Lị, cô ta ngồi trong góc, đang ngẩn người.
Thỉnh thoảng trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười nhạt, không biết đang nghĩ gì.
Con gái khi yêu đều thế này, nghĩ đến đối phương sẽ bật cười.
Hoa Chiêu đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô ta.
"Có người yêu mến rồi hả?" Cô hỏi.
Diệp Lị lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa từ trên ghế so pha nhảy dựng lên.
Cô ta cố nén mới không thất thố, bất quá trên mặt vẫn nhịn không được lộ ra một tia thất kinh.
Hoa Chiêu trực tiếp lắc đầu, nói thẳng: "Em như vậy không được, hỉ nộ đều để ở trên mặt, liếc mắt đã để cho người ta xem thấu, về sau đến chỗ làm việc, chỉ có thể chịu thiệt."
Đều do Chu Lệ Hoa không dạy tốt.
Đương nhiên Diệp gia cũng có trách nhiệm.
Địa vị của mình không tầm thường, phải đặc biệt chú ý giáo dưỡng con cái.
Phát hiện Chu Lệ Hoa không ổn phải kịp thời uốn nắn, không uốn nắn được Chu Lệ Hoa, cũng phải kịp thời "Cứu giúp" mấy đứa nhỏ Diệp gia.
Kết quả đã chậm, phế đi 2 người.
Hoa Chiêu muốn vớt vát hai người còn lại xem có được không.
Diệp Lị trừng mắt, Hoa Chiêu đây là muốn châm chọc cô ta?
Bất quá thấy biểu lộ của Hoa Chiêu, chăm chú nghiêm túc, hơn nữa, hình như có ý dạy bảo cô ta.
Con người thật ra rất mẫn cảm đấy, ai đó đối với chính mình có ác ý hay không, như nếu như đối phương không tận lực ngụy trang thì rất dễ dàng có thể cảm giác được.
Cô ta không cảm giác được ác ý trên người Hoa Chiêu ý.
"Được. . . Sau này em sẽ chú ý." Diệp Lị lúng ta lúng túng nói.
Trước kia cô ta là một con khổng tước kiêu ngạo, bị chiều hư.
Lớn lên ở một địa phương nhỏ bé, chức vị của cha lại khá cao, mẹ lại rất cưng chiều, xung quanh cô ta đều là những lời nịnh nọt cùng những tiếng vỗ tay.
Sau đó cô ta trở lại thủ đô, từ khổng tước thoáng cái biến thành gà đất, lông cũng thiếu chút nữa bị nhổ sạch.
Cha mẹ lại mỗi người đi một ngả, không còn ai quan tâm cô ta nữa.
Diệp Lị ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu, nhìn sự náo nhiệt phía sau cô.
Những hận thù ngày xưa không còn khơi dậy nổi nữa.
Người có năng lực trả thù mới có thể hận.
Nhưng Hoa Chiêu hiện tại. . . . Cô ta chỉ cảm thấy vô lực.
Cô ta trả thù Hoa Chiêu thế nào được? Dựa vào cái gì? Dựa vào cha mẹ hay là chính cô ta?
Đừng nói là chính mình, cô ta biết rõ hiện tại đến cha cũng không làm gì được Hoa Chiêu.
Cô ta không còn là một đứa nhóc 16 tuổi dám cùng Hoa Chiêu cãi nhau nữa rồi, 21 tuổi cô ta hiểu chuyện rồi.
"Em định chú ý thế nào?" Hoa Chiêu hỏi cô ta.
Diệp Lị sững sờ: "Em. . ."
"Em căn bản không biết chú ý như thế nào, nếu biết đã sớm chú ý rồi." Hoa Chiêu nói.
Những lời này lại càng không dễ nghe rồi.
Nhưng Diệp Lị phải thừa nhận, Hoa Chiêu nói đúng sự thật, cô ta thật sự không biết như thế nào mới gọi vui buồn không ở trên mặt, không có ai dạy cô ta.
"Nhìn anh cả, nhìn chị." Hoa Chiêu nói ra: "Trên mặt luôn phải mỉm cười, hoặc là biểu cảm tự nhiên nước chảy mây trôi, đây là hai cái mặt nạ, phải luôn treo ở trên mặt, những biểu cảm khác, bất luận cái gì đều không được xuất hiện, cái này thường xuyên luyện tập là có thể làm được."
"Cười một cái chị nhìn xem." Hoa Chiêu nói.
Diệp Lị cứng lại rồi.
Lời này nghe như đang đùa, nhưng biểu lộ của Hoa Chiêu lại rất nghiêm túc, hơn nữa nghe cũng xác thực là có chuyện như vậy. . . .
Cô ta cứng ngắc mà cười một cái, so với khóc còn khó nhìn hơn.
Hoa Chiêu lại không chê cười cô ta.
Vừa rồi nhất thời nhịn không được đã nói chuyện ngoài chủ đề rồi, cô tới để hỏi chuyện đấy.
"Em có người yêu mến rồi hả?" Hoa Chiêu hỏi.
Diệp Lị giữ nguyên khuôn mặt tươi cười khó coi kia sững tại đó, muốn bao nhiêu cổ quái có bấy nhiêu cổ quái.
Diệp Danh liếc một cái, nhanh chóng quay đầu đi nín cười.
"Không có." Diệp Lị đem biểu cảm trên mặt thu trở về, cố gắng "Nước chảy mây trôi" mà nói.
"Không có là tốt rồi, hiện tại đại học không cho phép nói chuyện yêu đương, em thi được vào đại học cũng không dễ dàng, hãy tự mình biết.”
"Trước khi tốt nghiệp hãy thành thành thật thật mà học tập, đừng làm ra chuyện gì khác người để cho người ta bắt lấy nhược điểm, bị đuổi học." Hoa Chiêu nói:
"Huyên náo quá lớn..., trong nhà cũng không bảo vệ được em."
Cô không trực tiếp nói ra tên Đào Lam, như vậy sẽ đem Diệp Lị bức đến góc tường, cô ta có thể sẽ vò đã mẻ lại sứt, sẽ càng thích Đào Lam rồi.
Hiện tại cảnh cáo không cho phép cô ta nói chuyện yêu đương, Diệp Lị ngược lại sẽ nghe vào, đem phần tâm tư kia dằn xuống đáy lòng.
Giữ đến sau khi tốt nghiệp, sẽ không còn chuyện gì rồi.
Hoa Chiêu nói trong nhà sẽ không bảo vệ cô ta, những lời này Diệp Lị tin, cô ta còn biết không phải là Diệp gia không bảo vệ, mà căn bản khó giữ được, nếu như chuyện đó gây hại cho gia tộc.
Diệp gia có thể nuôi ra con cháu bình thường, nhưng không nuôi kẻ ác. Cô ta nhớ lại lời giáo huấn của ông nội từ hồi xa xưa.
"Em đã biết." Diệp Lị trung thực nói.
"Tốt." Hoa Chiêu gật đầu, xoay người từ trong tủ lấy ra một cái túi đưa cho cô ta: "Bên trong là một ít đồ ăn vặt, cầm đến trường mà ăn, nếu thích thì tự mình tới lấy tiếp, ở phòng bên cạnh kia."
Cô chỉ căn phòng nhỏ mà từ chỗ này có thể nhìn thấy.
Đó là phòng để đồ ăn vặt, trước kia đều để đồ hoa quả rau củ khô nhà trồng. Hiện tại còn có thêm mấy loại nhập khẩu Diêu Khôn mang đến. Phong phú hơn những cửa hàng bên ngoài nhiều.
Hoa Chiêu không thích người khác dùng loạn đồ của mình, không thích người khác chiếm tiện nghi của mình. Nhưng cô chưa bao giờ là người hẹp hòi, hiện tại phòng đồ ăn vặt này mở cửa cho tất cả mọi người Diệp gia, bọn hắn muốn tới thì tới, muốn ăn thì ăn, muốn cầm thì cầm.
Ăn ít ăn nhiều đều tùy ý.
Quan trọng hơn là, từ những chuyện nhỏ nhặt này vừa vặn cũng có thể nhìn ra tính tình của mỗi đứa bé, là đúng mực hay lòng tham không đáy đấy.
Nếu biết, mới có thể uốn nắn đúng lúc.
Diệp Lị cầm cái túi, quả thực ngây người.
Trước kia Hoa Chiêu thật sự là một cây kim cũng không cho cô ta chiếm, hiện tại lại hào phóng đến mức làm cho cô ta hoảng sợ.
Có phải là định đem cô ta bán đi? Đã tìm xong đối tượng cho cô ta?
Suy nghĩ của cô ta đều viết ở trên mặt.
Hoa Chiêu lập tức liếc cô ta: "Diệp gia đã lúc nào ép hôn nhân?"
Chuyện này ngược lại đúng, Diệp Lị thở phào.
"Em có thể tự do yêu đương, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng làm những chuyện như Diệp Giai. Tự do yêu đương có thể, nhưng không phải là người nào cũng có thể yêu đấy, hiểu không?" Hoa Chiêu nhìn cô ta hỏi.
"Hiểu. . ." Diệp Lị chậm rãi gật đầu.
Cô ta cảm thấy những lời này có hàm ý khác, nhưng lại không dám xác định. . . .
Hoa Chiêu không nói tiếp nữa đứng dậy rời đi.
Lưu lại Diệp Lị một mình ngồi ở chỗ kia tiếp tục ngẩn người.
Diệp Danh lại liếc nhìn Diệp Lị, cảm thấy chủ ý này của Hoa Chiêu không tệ, rung cây doạ khỉ là tốt rồi, không cần thiết phải nói quá rõ ràng.
Diệp Lị khả năng còn chưa rõ đây này.
Cho nên nói, để Hoa Chiêu để ý tới gia giáo của cái nhà này thật sự là quá đúng, ha ha ha ha ~
Hoa Chiêu đi tới, không rõ vì sao anh cả lại vui vẻ như vậy, bất quá cô cũng không quan tâm, cô muốn hỏi một vấn đề: "Anh cả, anh biết một người tên là Mã Thiên Minh không?"
Diệp Danh sững sờ: "Mã Thiên Minh? Anh ngược lại cũng biết một Mã Thiên Minh, không biết có phải là ngườig em hỏi hay không."
"Là người rất có tiền đấy, chuyện xảy ra với nhà máy thực phẩm Diêu gia, là do Mã Thiên Minh này làm." Hoa Chiêu nói cho anh cả chuyện về nhà máy.
Diệp Danh nhíu mày: "Có tiền, ngược lại cũng phù hợp đấy, về phần việc này đến cùng có phải do hắn làm hay không. . . . Tiểu Thâm, em cùng Mã Thiên Minh còn liên hệ không? Nếu thật sự là hắn, tiền hắn mở nhà máy không phải là mượn từ em chứ?”
Hả?
Hoa Chiêu lập tức nhìn về phía Diệp Thâm.
Mọi người trong phòng ngoại trừ bọn nhỏ, lỗ tai đều thính, nghe thấy bọn họ nói chuyện, lập tức đều nhìn qua.
Diệp Thâm lắc đầu: "Anh cùng hắn đã sớm không còn liên hệ rồi, bất quá lúc trước hắn xác thực đột nhiên xuất hiện tìm anh mượn tiền, anh không cho mượn."
"Anh cùng hắn rất quen thuộc sao?" Hoa Chiêu hỏi.
Nghe ý tứ của Diệp Danh, đối phương mở miệng vay tiền sẽ là mấy trăm vạn, người không quen sao có thể không biết xấu hổ mà mở miệng?
"Hắn là con nuôi của em trai nhỏ nhất của Mã đại soái, Mã Đại Cáp. . ."
"Đợi một chút!" Hoa Chiêu ngắt lời, trừng mắt không thể tin mà hỏi: "Anh nói em trai của ông ta tên gì?"
Diệp Thâm đột nhiên cười.
Diệp Danh càng là cười ra tiếng: "Ha ha, em không nghe sai, người này xác thực gọi là Mã Đại Cáp, cũng không biết cha mẹ của ông ta lúc ấy nghĩ thế nào đấy, ha ha ha."
Anh cố gắng nín cười, cười nhạo tên người khác là không đúng, trừ phi nhịn không được.
Bên kia Diệp Chấn Quốc cũng cười: "Mã đại soái xuất thân không tốt, cha mẹ đều là ăn xin từ nhỏ để kiếm sống, sinh ra mấy đứa con tiếp tục ăn xin, về sau vượt qua chiến loạn, cả nhà thật sự sống không nổi, liền tham gia quân ngũ, dựa vào sự tàn nhẫn ngược lại lại có thể phát triển."
Trên mặt ông cũng không biểu lộ khâm phục gì, khi đó làm ăn mày, thì thật sự chỉ làm ăn mày đơn giản vậy sao? Nếu là người thành thật, c.h.ế.t như thế nào cũng không biết.
Ngoài ăn xin, bọn hắn còn có nghiệp vụn khác, trộm vặt móc túi, đột nhập vào nhà trộm cướp, g.i.ế.c người cướp bóc, cái gì phù hợp thì làm cái đó.
Ăn mày chỉ là ngụy trang, bằng không thì Mã gia lấy đâu ra số của cải kia?
Dựa vào chút tiền lương kia của bọn hắn? Mấy đời cũng tích không được.
Rất nhiều người cũng biết lịch sử đen của nhà bọn hắn, nhưng vì đều là lịch sử rồi, hơn nữa cha mẹ Mã đại soái đã sớm c.h.ế.t rồi, lại không có chứng cớ, ngược lại không có người truy cứu.
"Cha mẹ của bọn hắn đâu biết đặt tên, bọn hắn đều tự mình đặt đấy." Diệp Chấn Quốc nói ra: "Nghe nói Mã Đại Cáp lúc ấy sáu tuổi, người đăng ký hỏi hắn tên gì, hắn liền đem biệt danh mà bình thường người khác gọi hắn nói ra, kết quả là gọi cả đời."
Hoá ra là xuất thân trộm cướp, trách không được luôn làm những chuyện thất đức.
Hoa Chiêu đã không cảm thấy buồn cười nữa rồi, cô nhìn Diệp Thâm: "Nói tiếp, anh cùng hắn rất quen thuộc?"
Diệp Thâm gật đầu: "Hắn là con nuôi Mã gia, cùng tuổi với anh, bọn anh cùng nhập ngũ một năm, cùng một đơn vị ba năm, xác thực rất quen thuộc."
Anh dừng một chút nói ra: "Người này. . . . Bọn anh trước kia là bạn tốt, về sau xảy ra chuyện Mã Thành Công quan hệ liền phai nhạt, sau khi xảy ra chuyện Mã Quốc Khánh đã triệt để không liên hệ gì nữa rồi."
Cha mẹ anh em anh muốn g.i.ế.c tôi, tôi vẫn còn có thể qua lại thân thiết với anh?
Có bệnh sao?
"Hắn biết anh có tiền? Há mồm liền mượn anh vài trăm vạn?" Hoa Chiêu hỏi.
Điểm ấy rất kỳ quái, biết Diệp Thâm có tiền, theo lý chỉ có cô, Diệp Danh, Diệp Thư, còn có người Diêu gia.
Bởi vì người có tiền chính là Tô Hằng.
Diệp Thâm gật đầu, ám chỉ nói: "Hắn cũng đi ra ngoài làm nhiệm vụ, là người dưới tuyến anh. Nhưng chỉ làm mấy tháng đã bị gọi trở về, về sau nghe nói hắn phục viên rồi."
Anh cười lạnh một tiếng: "Sau khi phục viên xác thực tới tìm anh mượn tiền, anh không cho mượn, không nghĩ tới là để làm chuyện này."
"Hắn biết anh có tiền ah. . ." Hoa Chiêu nhíu mày lại.
Không nghĩ tới một người quen, còn là kẻ thù, biết rõ Diệp Thâm là Tô Hằng.
Đây có phải là một tai hoạ ngầm thật lớn?
Diệp Thâm cũng không để ý những chuyện này, anh hiện tại đang giẫm lên mảnh đất này, ai có thể thương tổn được anh? Ngay cả khi gia đình Mạc Địch biết, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Hơn nữa người biết rõ Diệp Thâm là Tô Hằng, còn có Hạ Kiến Ninh. Người này anh còn không sợ, còn sợ Mã Thiên Minh?
Hơn nữa Mã Thiên Minh này a, là con nuôi, thực chất bên trong không độc ác từ trong m.á.u như người Mã gia.
"Hắn lần này, khả năng vẫn chỉ là công cụ của người Mã gia, phía sau hắn khẳng định còn có người khác." Diệp Thâm nói.
Diệp Danh lập tức cười lạnh: "Hắn coi như là công cụ, cũng là loại phi thường dễ dùng, một cây thương chỉ đâu đánh đó, không đáng đồng tình."
Diệp Thâm gật đầu.
Hoa Chiêu nhìn hai người bọn họ: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Danh nói ra: "Hắn là con nuôi của Mã Đại Cáp, nghe nói là bởi vì Mã Đại Cáp kết hôn vài năm không có con, bọn hắn không biết từ chỗ nào nghe được, nói là thu dưỡng một đứa bé có thể mang lại phúc khí, cũng không biết từ chỗ nào mà tìm được Mã Thiên Minh.
"Sau đó quả nhiên có phúc khí, ba năm sau Mã Đại Cáp đã có con ruột, hơn nữa còn chưa dừng lại, hắn hiện tại tổng cộng có 6 con trai, 2 đứa con gái."
"Như vậy, thân phận Mã Thiên Minh liền có chút xấu hổ rồi, hơn 20 năm trước, lại là thời điểm khó khăn nhất, cho hắn thêm một ngụm cơm, sẽ ít đi của con mình một ngụm ah!"
Diệp Danh cười nhạt một chút: "Mã gia vì để phần cơm này không bị ăn chùa rồi, thế nhưng đã cố gắng “Bồi dưỡng'” Mã Thiên Minh, hắn chính là con ch.ó trung thành của Mã gia."
Cũng may Mã Thiên Minh mười mấy tuổi đã tiến vào bộ đội, không bị dưỡng ra quá lệch lạc, không đổi thành chó dữ.
Bất quá sau khi phục viên, đã làm chuyện như vậy rồi. . . . Xem ra hắn cũng cách chó dữ không xa.
"Vậy Mã gia lại muốn cùng chúng ta đối nghịch rồi?" Hoa Chiêu nói ra.
Cừu hận chính là như thế, một khi kết xuống rồi, sẽ không hóa giải được, đối phương sẽ không quan tâm đến thực lực của kẻ thù, một lần lại một lần ra tay, chỉ muốn báo thù.
Trong nước có Diệp Chấn Quốc tọa trấn, Mã đại soái lại về hưu rồi, cái gì cũng không làm được, bọn hắn liền đưa ánh mắt chuyển hướng ra nước ngoài.
Quan hệ giữa Diêu gia cùng Hoa Chiêu cũng không phải bí mật, lúc Diêu Khôn kết hôn người trong hội cũng biết rồi.
Đả kích Diêu gia, chính là đả kích Hoa Chiêu, đả kích Diệp gia.
Bọn hắn không chừng còn cho rằng tiền của Hoa Chiêu đều là Diệp gia ra đấy, Diêu gia chính là kho bạc nhỏ của Diệp gia.
"Vậy không thể buông tha bọn hắn rồi." Hoa Chiêu quay đầu nói với Diêu Khôn: "Anh hãy tích cực trợ giúp những người bị hại kia đến chỗ Đào gia đòi bồi thường, một người bồi thướng mấy trăm ngàn sẽ rất khó, nhưng một người mấy ngàn, người nhiều hơn sẽ càng dễ dàng."
"Như vậy cũng cho những người có tâm tư khác nhìn xem, muốn làm nhái thì hãy nhái người khác, đừng động vào Diêu gia, bằng không thì táng gia bại sản." Hoa Chiêu nói.
Cô không biết Mã gia từ chỗ nào lấy được mấy triệu đô, nhưng cô không tin bọn hắn có thể xuất ra mấy lần mấy triệu đô.
"Ah. . ." Diêu Khôn sửng sốt một chút, lập tức cười nói: "Tốt! Anh đã biết."
Hắn không nỡ mà nhìn con trai một chút: "Ngày mai anh sẽ trở về, xong việc lại đến."
Hắn không thể xử trí theo cảm tính, trốn ở trong ôn nhu không ra được, hắn phải đi ra ngoài tranh đấu giành thiên hạ cho con trai.
Diệp Thư vẻ mặt không nỡ.
Hoa Chiêu im lặng mà nhìn cô ấy: "Chị, chị không cùng trở về sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận