Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 17
Có một lần, khi Hoa Chiêu đang cùng các thím, các chị dâu ngồi nói chuyện phiếm và cắn hạt thông, đột nhiên nôn oẹ không ngừng. Tỏ ý “chuyện tốt” đã qua một tháng rồi còn chưa tới, đám bọn họ đều kích động rồi.
“Cháu thực sự có rồi hả!” Thím Mã kích động nói: “Một lần là có, cháu cũng quá may mắn rồi!”. Vài người khác bị nhắc nhở, ánh mắt không tự giác cảm thấy kỳ quái trong chốc lảt. Người bình thường, sự trùng hợp như vậy thật sự quá ít.
Hoa Chiêu đành phải giải thích cho mình, ngữ khí nghiêm túc nói ra: “Không phải một lần, nếu như theo cách tính mọi người đã dạy cháu, đêm hôm đó năm sáu lần đấy.”
“PHỐC!” Bảy tám người cùng nhau phun ra, nhìn Hoa Chiêu, mặt cũng đỏ lên, mắt cũng đỏ lên.
Đây là người đàn ông nào a? Sao lại vừa ý Hoa Chiêu vậy? Ah, người ta là đính hôn từ bé, không còn cách nào rồi. Hoa Chiêu này, cũng quá may mắn.
Đột nhiên, một người phụ nữ hơn 30 tuổi, chị dâu Lưu nhỏ giọng hỏi: “Một đêm năm sáu lần, cảm giác thế nào?”
Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, chân thành nói: “Mệt mỏi a.”
“PHỐC!” Mọi người lại phụ ra.
Chị dâu Lưu nhưng lại nói tiếp: “Chỉ bằng cái thể trạng này của em, có thể làm cho em mệt mỏi, nhất định không phải là mệt mỏi bình thường!” Hoa Chiêu là người có thể xả nước cho 750 giỏ rau giá mà không phải nghỉ xả hơi lấy một lần.
“Ồ! Nói đến vóc dáng, các cô có nhìn thấy Hoa Chiêu gầy hơn không?” Thím Mã đột nhiên nói ra.
Mọi người lại nhìn về phía Hoa Chiêu, bộ quần áo vốn dĩ bị đẩy lên hết cỡ, cúc áo bất cứ lúc nào cũng muốn bung ra, hiện tại mặc trên người cô, thậm chí có chút lỏng lẻo. Dáng người hình quả lê ngày xưa, bây giờ nhìn vào, không giống quả lê, giống bắp ngô. Trên dưới to như nhau, nhìn cả người trông rất cường tráng, nhưng không thể gọi là mập rồi. Một thân thịt mỡ đã bớt đi không ít.
Hoa Chiêu thoả mãn mà vỗ vỗ cơ thể của mình, sau một tháng vài ngày cố gắng, cô đã giảm mỗi ngày 1kg, tổng được gần 40kg mỡ! Ngày hôm qua cô vào thôn đứng lên cái cân lớn, 80 kg rồi~ Phối hợp với chiều cao 1m7, tuy vẫn có chút béo, nhưng tốt xấu gì cũng như người bình thường rồi. Hơn nữa cô vẫn sẽ tiếp tục giảm béo! Tương lai thật đáng mong đợi!
“Còn nữa, mọi người xem, Tiểu Hoa nhi cũng trắng hơn rồi.” Thím Mã đột nhiên hô to. Mọi người lại nhìn xem, thực sự đúng vậy.
Hoa Chiêu vốn dĩ mặt béo, lại lớn, thịt đều tràn ra giống như hình tam giác. Mà bây giờ, thịt thừa đã không còn, mặt cô liền biến thành mặt trứng ngỗng, tuy nhan sắc chưa đạt đến trứng ngỗng tiêu chuẩn, nhưng cũng không thể nói người ta da đen nữa rồi.
Chị dâu Lưu đột nhiên nghiêng người qua, cùng Hoa Chiêu mặt kề sát mặt, hỏi mọi người: “Các người nhìn xem, hai chúng tôi ai trắng hơn?”
Mọi người nhìn kỹ, da hai người vậy mà không khác nhau lắm. Chị dâu Lưu này thời trẻ thực sự rất xinh đẹp, ưu điểm lớn nhất là làn da trắng, tuy đã hơn 30 tuổi, mỗi ngày làm việc nặng nhà nông, người đã tiều tuỵ già nua, nhưng so với những người cùng lứa tuổi, cô ấy vẫn còn trắng hơn. Hiện tại Hoa Chiêu đã ngang hàng với cô rồi, ai còn dám nói cô ấy đen?
“Tiểu Hoa ! Em đã dùng kem bảo vệ da hả?” Một chị dâu khác hỏi, các cô không cần so cũng biết mình bây giờ đen hơn Hoa Chiêu.
“Cung tiêu xã trên thị trấn có bán đấy, 5 mao tiền một lọ” Hoa Chiêu nói ra: “Nhưng em cảm thấy không phải do kem dưỡng da, vì trước kia em cũng dùng nhưng không trắng hơn. Em cảm thấy mình trắng hơn vì mỗi ngày đều ăn giá đỗ”
“Có lý có lý” Thím Mã đột nhiên nói ra: “Tôi từ khi học ủ giá, mỗi ngày đều ăn, mấy ngày nay cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn, đây đúng là đồ tốt.”
“Đúng rồi! Nghe bác nói tôi cũng cảm thấy như vậy! Tôi trước kia đầu óc hay choáng váng, mơ hồ, lúc nghiêm trọng còn muốn ngất. Mấy ngày nay đột nhiên không còn cảm giác này nữa, tôi nghĩ mã cũng không ra nguyên nhân, hoá ra là do giá đỗ.”
“Tôi cũng như vậy ah!”
Mấy người càng nói chuyện càng cảm thấy giá đỗ thần kỳ, sau đó nhìn Hoa Chiêu lại càng thuận mắt. Đây chính là măy mắn Hoa Chiêu mang đến cho bọn họ.
“Mọi người nhìn xem, tiểu Hoa nhi gầy đi nhìn thật xinh đẹp.”
“Xem đôi mắt to này, trong veo như nước, lông mi dài cong vút.”
“Còn cái mũi vừa cao vừa thẳng.”
“Cái miệng nhỏ, môi thật đỏ.”
“Còn tóc nữa, vừa đen lại bóng”
Mọi người một bên khoa trương khen, một bên phát hiện, Hoa Chiêu kỳ thật không xấu. Các đường nét trên khuôn mặt đều rất đẹp và hài hoà, tuy vẫn mập, nhưng gầy lại khẳng định lại càng đẹp mắt.
“Hoa à, về sau cháu nên giữ miệng, ăn ít một chút, ăn nhiều lại mập, sinh con rất mất sức!” Thím Mã bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm.
“Cám ơn thím, cháu đã biết!” Hoa Chiêu cười nói. Thanh âm ngọt ngào, lần này mọi người nghe lại không cảm thấy quái dị nữa. Ngay từ đầu, một thân thể cường tráng lại đen như một con gấu, Hoa Chiêu mới mở miệng, các bà liền muốn cười….
“Còn nữa, bình thường làm ít một chút, đừng để mệt mỏi, mấy tháng đầu, cần phải cẩn thận” Một thím khác nói.
“May mà trong huyện bên kia không cần nhờ cháu hỗ trợ nữa, bằng không thì muốn nghỉ ngơi cũng không được.”
“Đúng vậy, đúng vậy, cháu bây giờ không chỉ sống một mình” Hoa Chiêu nói.
Vốn cũng muốm làm tốt sinh ý với cung tiêu xã, về sau mỗi ngày 200 cân, nhưng cô cũng thu tay lại rồi. Mặc cho bọn họ khóc lóc, hô hào đến Vương Mãnh bên kia, nhưng cô cũng không tiếp tục làm. Cung tiêu xã đã mở miệng nâng lên 1 ngày 1000 cân và sẽ tiếp tục tăng ở những đơn đặt hàng trong tương lại. Nói như vậy, mỗi ngày cô sẽ thu nhập khoảng 200 đồng, thậm chí là mấy trăm. Một ngày mấy trăm? Cũng không giấu được tin tức, cô cũng không muốn bị đem làm chim đầu đàn.
Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại, cô vẫn nên nhịn xuống.
Đừng nói hiện tại là năm 76, đến đầu năm 80, việc quản lý kinh doanh hộ cá thể cũng rất hỗn loạn, chưa có quy luật thống nhất.
“Hoa à, đợt trước chồng cháu đến vào ngày mấy?” Thím Mã đột nhiên hỏi.
“Ngày 25 tháng 4” Hoa Chiêu đáp vô cùng chính xác. Đây là ngày cô xuyên đến, nên nhớ rất rõ ràng.
“Bác tính cho cháu khi nào thì sinh.” Thím Mã nói. Bảy tám người phụ nữ cùng tính một lượt, cuối cùng định ra ngày dự sinh, đại khái là giữa tháng Giêng dương lịch năm sau. Còn rất chuẩn. Hoa Chiêu dự vào phương pháp khoa học tính ra, cũng vào khoảng thời gian đó.
Nhưng trong trí nhớ lại không phải, nguyên chủ mang thai đôi, sinh non, sinh ra hai đứa bé yếu ớt, suy nhược. Lần này cô phải chăm sóc thật tốt, nuôi hai bảo bảo có một cơ thể thật khoẻ mạnh, cô phải trở thành một người mẹ cho các con những điều tuyệt vời nhất. Cùng mọi người trao đổi một đống kinh nghiệp dưỡng thai, Hoa Chiêu mĩ mãn trở về nhà.
Sau khi về nhà, việc đầu tiên là nói cho cha bọn nỏ biết tin tức này. Hoa Chiêu viết lá thư thứ hai cho Diệp Thâm. Suy nghĩ thật kỹ rồi viết, vừa muốn lên thị trấn gửi qua bưu điện, vừa ra cửa liền truyền đến tiếng chuông xe đạp. Chiếc xe đạp duy nhất trong thôn không phải là của nhà cô sao?
Hoa Chiêu quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, trước cửa lớn dựng một chiếc xe màu xanh sẫm, bên cạnh là một người mặc đồng phục màu xanh, trên tay cầm một lá thư.
Lời edit: Từ chương này mình sẽ quy đổi cân nặng của Hoa Chiêu theo cân nặng Việt Nam. Ban đầu Hoa Chiêu nặng hơn 100 kg. Đã giảm gần 40k, hiện tại chỉ còn 80kg nữa. Mình sẽ sửa lại dần các chương trước. Xin lỗi các bạn vì sai sót này. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện.
“Hoa Chiêu! Đây là nhà Hoa Chiêu phải không? Cô có thư.” Người phát thư hô.
Hoa Chiêu bỗng chốc bật cười, vậy mà có thể hồi âm thư cho cô hả? Dấu hiệu tốt!
“Đến đây đến đây!” Hoa Chiêu vui vẻ bước chậm ra ngoài. Công bố tin tức mang thai ra ngoài rồi, cô cũng có tự giác của người phụ nữ có thai, làm gì cũng biết chú ý.
Hoa Chiêu cầm lấy bức thư, cũng thấy rõ chữ của Diệp Thâm, rồng bay phương múa, cứng cáp hữu lực. Đột nhiên cô nghĩ tới đôi lông mày sắc bén của anh, còn có đôi tay kiên cố hữu lực… Dễ dàng liền đem một người hơn 100 cân như cô trở mình…Nếu bàn về khí lực, kỳ thật anh cũng không kém. Chỉ là không thể so sánh với cô.
Hoa Chiêu che mặt hì hì nở nụ cười, người phát thư thấy nhưng không thể trách, đây nhất định là nhận được thư của chồng mình chứ sao.
Anh ta nhấc chân định đi thì Hoa Chiêu nhanh chóng gọi lại: “Chờ một chút! Tôi có một kiện đồ muốn gửi bưu điện.”
Lần này, cô làm 4 bình củ cải trắng muối dưa. Mỗi lần đều muốn cho đối phương một bất ngờ khác nhau. Cô đã ở trong rừng cây mà vụng trộm chăm chút, cải tạo giống cho những củ cải trắng này đấy, hương vị này, đến tương thịt bò cũng không thể so sánh cùng. Đối với thịt cô không thay đổi được bản chất, không trao đổi năng lượng được. Dị năng của cô chỉ hữu dụng đối với thực vật.
Hơn nữa, không thể gửi thịt đến quá thường xuyên được, như vậy có chút phách lối, ngược lại sẽ mang đến phiền toái cho anh ấy, một ít củ cải trắng thì không sao cả.
Tiễn bước người đưa thư, Hoa Chiêu vào nhà đọc thư.
Đồng chí Hoa Chiêu, cô khoẻ không.
Đồ tôi đã nhận được, rất thích. So sánh hai loại, tôi càng thích vị cay hơn.
Nhưng lần sau, đừng gửi những thứ đắt tiền như vậy cho tôi nữa. Tiền cô cứ giữ lại, mua thêm đồ ăn ngon cho ông nội ăn.
Về sau, mỗi tháng tôi sẽ đem tiền trợ cấp gửi qua bưu điện cho cô, cô chú ý kiểm tra và nhận.
Diệp Thâm
…….
Chỉ mấy câu vô cùng đơn giản như vậy, không hề nhiều lời, nhưng Hoa Chiêu lại cười thật vui vẻ.
Có đáp lại là tốt rồi. Hơn nữa chẳng những nộp lên tiền lương, mà còn không ngăn cản cô sài tiền bậy bạ. Người đàn ông tốt ah!
……..
Vài ngày sau.
“Diệp đoàn! Anh có bưu kiện.” Một cậu lính trẻ hô.
Chỉ một câu mà thoáng một cái ba thân ảnh chỉnh tề xuất hiện ở cửa ra vào tại hành lang, sau đó hướng cậu ta nhào tới. Chờ bọn họ chia xong rồi chừa một chút cho “Đại ca” là được. Cho ngươi làm đại ca đấy, không thể quá keo kiệt!
Nhưng một bóng người động tác còn nhanh hơn so với bọn họ, trước khi bọn họ nhào vào người cậu lính kia thì đã cầm bưu kiện trên tay. Diệp Thâm đảo mắt qua, ba người liền dừng động tác sau đó đồng loạt thở dài.
“Đại ca, quy củ cũ, phân một nửa ah!” Trang Nguyên Vũ nói.
Triệu Dũng lại không vừa lòng: “Đại ca, anh xem, cái bưu kiện này nhìn giống như lần trước, đoán chừng cũng là 4 hũ, chúng ta mối người một hũ chứ sao.”
Ăn hết mười ngày tương thịt bò, anh ta đã triệt để bị chinh phục, tiếng đại ca này gọi được, một chút cũng không thấy trái lương tâm.
“Tôi một cái cũng không muốn cho các người” Diệp Thâm ăn ngay nói thật. Thực sự không muốn cho, một chút cũng đều không muốn. Không nghĩ tới tay nghề Hoa Chiêu lại tốt như vậy.
“Đại ca, anh không thể như vậy. Chị dâu cũng là của anh rồi, anh có thể ăn cả đời! Chúng tôi mới ăn có mấy ngụm? Anh không thể quá keo kiệt.” Trang Nguyên Vũ nói.
Lời này dường như rất có đạo lý, Diệp Thâm cũng không thể phản bác được. Cuối cùng cũng chia cho bọn họ hai bình. Ba người lấy đi qua một phòng khác chia lại, kết quả mở bình ra thì không phải là tương thịt bò như trong dự liệu, lập tức có chút thất vọng. Bất quá, đồ chị dâu làm ra, chắc không có vấn đề gì a? Hơn nữa mùi vị này cũng rất hấp dẫn ah! Sau khi cả ba nếm qua, lại bắt đầu một hồi đại chiến tranh cướp.
Diệp Thâm lần này đóng cửa phòng, yên tĩnh xem thư. Hai lá thư cách nhau hơn 10 ngày, chữ viết trong thư cũng được luyện tập không ít, bây giờ đã giống như một học sinh tiểu học nghiêm túc viết chữ rồi.
Anh thoả mãn gật đầu, bắt đầu xem nội dung.
“Diệp đại ca! tôi mang thai.”
Một câu đem Diệp Thâm chấn động tại chỗ, cả buổi không có phản ứng.
“ Cái kia hơn một tháng cũng chưa tới. Tôi cũng có phản ứng mang thai, buồn nôn, khó chịu, nôn nửa, người cũng gầy đi rất là nhiều. Mấy thím trong thôn có kinh nghiệm phong phú, bọn họ khẳng định tôi mang thai.
Tôi rất vui, tôi sắp được làm mẹ rồi!
Tương lại sẽ có một bé con mềm mại, đáng yêu gọi tôi là mẹ, trong ánh mắt tất cả đều là tôi, tôi chính là toàn bộ thế giới của đứa bé.
Chỉ là không biết là con trai hay con gái?
Tôi hi vọng là con trai, như vậy khẳng định là giống anh! Sẽ cực kỳ cực kỳ đẹp mắt!.
Hơn nữa con đầu là con trai, tương lại có thể bảo vệ em trai, em gái, để bọn nhỏ không bị bắt nạt!
Thế nhưng tôi cũng hi vọng là con gái. Chị lớn là tri kỷ nhất, có thể chăm sóc thật tốt cho em trai, em gái…
Ai nha! Trai gái đều thích! Cả hai đều muốn làm sao bây giờ?
Diệp đại ca! Anh thích trai hay gái?
Anh sẽ không trọng nam khinh nữ đúng không?
Tôi nếu sinh con gái, anh có mất hứng không? Có thể ghét bỏ con bé không?
Tôi thật sự rất lo lắng.
Còn có, mấy thím trong thôn giúp tôi tính thời gian, đứa bé dự sinh vào trung tuần tháng 1 sang năm, ba Cửu Thiên, Đông Bắc ba Cửu Thiên sẽ rất lạnh ah…
Tôi rất sợ, sợ đứa bé vừa sinh liền bị lạnh cóng, nó còn nhỏ như vậy…
Hơn nữa, tôi vừa mới 18 tuổi, lần đầu làm mẹ, còn rất nhiều điều chưa biết, không biết phải chú ý gì, chuẩn bị những gì, các thím trong thôn nói chuyện lộn xộn, bất đồng ý kiến, tôi cũng không biết phải nghe theo ai mới tốt.
Còn có còn có, tên của đứa nhỏ, tên gì mới tốt đây?
Ai nha! Bất tri bất giác đã nói thật nhiều.
Vậy thì nói một câu cuối cùng: Xin thủ trưởng yên tâm! Bất kể chuyện gì xảy ra, tôi đều sẽ chiếu cố tốt cho con chúng ta!
Lạc khoản: Vợ của anh, Tiểu Hoa Chiêu.”
Cuối thư vẫn có một biểu tượng cảm xúc, nhưng lần này không phải là mặt cười, mà là một khuôn mặt biểu lộ bất an.
…………
Phong thư này tốn không ít tâm tư của Hoa Chiêu, cô vẫn còn trẻ con yếu đuối đấy, đáng thương bất lực dấy, cần anh ấy giúp đỡ…Nhưng mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, cô đều bảo vệ tốt đứa trẻ, kiên cường, dũng cảm cỡ nào a…Hơn nữa tinh thần trách nhiệm của một người đàn ông đối với đứa nhỏ cũng cần được bồi dưỡng. Tình cảm đều là từ các hành động quan tâm, chăm sóc mà tạo thành đấy, đặc biệt là đối với đứa nhỏ.
Quan tâm nhiều hơn, tự nhiên người đó sẽ biết đứa nhỏ thích gì, không thích cái gì, tính tình như thế nào, từng chút,từng chút đều sẽ ghi lại trong lòng. Đứa bé tự nhiên sẽ ở lại trong lòng anh ta.
Nếu mọi việc đều không cần đàn ông quan tâm, tay cũng không động một cái, thì đứa con đối với anh ta sẽ trở nên lạ lẫm, mặc dù là thân sinh đấy, nhưng có thể có bao nhiêu tình cảm?
Cho nên cô muốn, trước khi đứa trẻ ra đời, để cho anh quan tâm, chăm sóc.
……..
Diệp Thâm ngồi ở trên ghế, thật lâu không nhúc nhích.
Anh sắp được làm cha rồi….
Anh sắp được làm cha rồi…
Không bao lâu nữa, sẽ có một sinh mệnh nhỏ đáng yêu, bởi vì anh mà đến với thế giới này. Giống như cô nói, đứa nhỏ sẽ mềm mại gọi anh là bố, toàn tâm toàn ý mà tin cậy anh, được anh che chở mà lớn lên.
Tim Diệp Thâm đập thình thịch, cảm giác huyết dịch toàn thân đều sôi trào, anh chưa bao giờ có cảm giác kích động và vui mừng như vậy. Hiện tại, thế giới trong mắt anh, màu sắc không còn giống như lúc trước, lại càng thêm tươi sáng hơn.
Mục đích sống cũng không còn giống với lúc trước. Anh phải có trách nhiệm với đứa bé và mẹ của nó.
Anh lại nhìn cuối thư, cái biểu tượng thấp thỏm không yên.
Đừng sợ!....Anh ở đây!
Diệp Thâm cầm lấy điện thoại cạnh bàn lên, gọi đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận