Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 110
Bà Trương tuy im lặng, nhưng là sự gian trá trong mắt càng tăng lên.
Hoa Chiêu nhíu mày nhìn Hạ Kiến Ninh: "Anh không biết là mình nói như vậy có chút quá phận sao?"
Hạ Kiến Ninh cười cười: "Cô là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi với cô có cùng tư tưởng thì có cái gì không đúng?"
Hoa Chiêu nhướn mày: "Tôi bây giờ lại là ân nhân cứu mạng của anh rồi hả?"
"Đương nhiên, không có cô đào nhân sâm, tôi hiện tại cũng sẽ không đứng ở chỗ này." Hạ Kiến Ninh nói ra.
Trước kia Tào gia bán cho nhân sâm cho anh ta, đó là công lao của Tào gia, về sau xác thực là Hoa Chiêu bán cho anh ta nhân sâm cứu mạng, trong lòng anh ta nhớ kỹ nhân tình này của cô.
Hoa Chiêu cong cong khóe miệng dựa lưng vào ghế: "Vậy tôi, ân nhân cứu mạng của anh bị cháu gái anh ức hiếp, anh định báo thù cho tôi như thế nào?"
"Diệp Danh không có nói với cô sao? Bọn hắn quyết định đem con bé chuyển xuống nông thôn ở một tỉnh phía nam, tôi đã đồng ý, hiện tại, đoán chừng con bé cũng đã đến địa phương đó rồi." Hạ Kiến Ninh nói ra.
Cái này Hoa Chiêu quả thật còn chưa biết rồi, hiện tại đã biết, lập tức cười híp mắt.
Hạ Kiến Ninh cũng cười cười, bên trên đã hỏi ý kiến về phương án cho thanh niên trí thức hồi hương rồi, anh ta cũng đã trình lên một phần kế hoạch hoàn chỉnh, đoán chừng sáu tháng cuối năm, hoặc là sang năm, tất cả thanh niên trí thức cùng chuyển xuống nông thôn, cũng có thể trở về thành rồi.
Anh ta cũng không làm cái gì, yêu cầu của bọn hắn, anh ta đã đồng ý. Chính sách bên trên phát sinh biến hóa, liên quan gì đến anh ta? Tuy đó là chủ ý của anh ta, nhưng là quyết định cuối cùng cũng không nằm trong khả năng của anh ta.
Anh ta vẫn không buông tha cho. . . Diệp Thâm. Không có Hạ Lan Lan, dùng cái gì mới có thể giữ lại Diệp Thâm? Hạ Song Song, quá ngu xuẩn, không được.
Hơn nữa, anh ta hiện tại có thêm mục tiêu mới, không chỉ là Diệp Thâm nữa rồi. Hạ Kiến Ninh nhìn cô gái nhỏ ngồi đối diện mặt phấn má đào. Cô vợ nhỏ của Diệp Thâm nếu không ly hôn, làm sao có thể đến chỗ anh ta làm đầu bếp nữ?
Nghĩ tới hôm nay có khả năng một lần nữa được nếm lại tay nghề của Hoa Chiêu, Hạ Kiến Ninh vui vẻ mỉm cười.
Như một con cáo già.
Hoa Chiêu không nghĩ rằng anh ta đang cười nhạo chuyện Hạ Lan Lan bị chuyển xuống nông thôn.
“Anh đến tay không?” Cô đột ngột hỏi.
Tiểu Triệu trong tay chỉ có hai cái rương nhỏ, đoán chừng trong đó chỉ là quần áo tuỳ thân của bọn hắn, cũng không giống như chất đầy tiền trong đó.
Một cây nhân sâm trăm nam 15 vạn, hiện tại 15 vạn, thể tích đoán chừng có thể nhiều giống như 150 vạn về sau, đủ để chất đầy một cái rương đấy.
Hơn nữa, cô cũng không có ý định bán 15 vạn.
Hạ Kiến Ninh hai mắt sáng ngời, đây là ám chỉ cô còn có nhân sâm?
"Tiền thì dễ nói, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, lúc nào cần, thì có thể đưa đến lúc đó."
Anh ta bình thản nói.
Bà Trương nghe được hai mắt nổi đom đóm.
Trương Đại Toàn cũng nhìn Hạ Kiến Ninh từ trên xuống.
Trương Quế Lan lại nghĩ đến con gái đã từng nói qua, cháu gái của anh ta gây nguy hiểm con gái bà! Đối với Hạ Kiến Ninh không có một chút hoà nhã.
Nửa giờ đi đường, rất nhanh đã đến.
Một số người đã ra khỏi toa xe bước xuống đường đất.
Hoa Chiêu quay đầu nói với bà Trương: "Các người đi hướng đông, chúng tôi về phía tây, đi thong thả không tiễn."
Bà Trương tất nhiên không chịu: "Tôi đã có thư giới thiệu đấy, muốn ở lại nhà con gái vài ngày, cô đây cũng muốn quản?"
"Cái thư giới thiệu kia của bà có sử dụng được hay không, liền chỉ phụ thuộc vào một câu nói của tôi, bà nếu không chê mệt mỏi, hãy theo, bây giờ cam đoan sẽ không có xe ngựa đưa các ngươi trở về nhà đâu." Hoa Chiêu nói ra.
Bà Trương thực sự có chút tin tưởng. Cô gái có trái tim độc ác này quả thực có khả năng này.
Nhưng cứ vậy để vuột mất cơ hội trước mặt này bà ta không làm được, gia đình bà ta thật sự đã bị tổn thất nặng nề!
Hai người không nghe, vẫn đi theo sau lưng Hoa Chiêu cùng Trương Quế Lan, tiếp tục hướng thông Kháo Sơn đi.
Trên đường đi rất yên tĩnh, không có ai nói chuyện.
Hạ Kiến Ninh cũng không muốn nhiều lời, hư mất thanh danh của Hoa Chiêu, điều đó sẽ khiến Hoa Chiêu phản cảm, đối với anh ta càng bất lợi.
Đến thôn Kháo Sơn, sắc trời đã gần tối, Hoa Chiêu trực tiếp đi tìm Triệu Lương Tài.
Xem cô ta thật sự muốn đuổi chính mình đi, bà Trương ngồi ở trước cửa nhà Triệu Lương Tài mà bắt đầu khóc lên khóc xuống.
"Ai nha tôi đây là cái gì mệnh ah! Đi thật xa mà đến thăm con gái, lại bị cháu ngoại đuổi ra khỏi cửa rồi! Thật sự là một chút hiếu tâm cũng không có, táng tận lương tâm ah ~ "
Bà ta suy nghĩ cẩn thận rồi, nếu quả thật không lấy được tiền, liền phá hư thanh danh Hoa Chiêu! Ghê tởm c.h.ế.t cô ta! Chính mình không sống khá giả, người khác cũng đừng nghĩ kỹ qua!
Đang trong bữa ăn, tiếng kêu khóc của bà Trương như một mệnh lệnh triệu tập, gọi đến tất cả dân làng.
Nhưng lại không có người nào đồng tình với bà ta.
"Vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra rồi, xem ra là không đòi được tiền rồi." Có người nói nói.
"Đúng thế, Hoa Chiêu có thể cho bà ta tiền sao? Đáng ra là bà ta còn thiếu nợ Hoa Chiêu mới đúng? Hơn nữa năm đó tiền lễ hỏi đều là bà ta giữ lại, hiện tại bị người ta đòi lại, chính bà ta không có năng lực, bây giờ lại quay đầu lại tìm con gái mình đòi đền bù hay sao?"
"Tìm cháu gái, con gái bà ta nào có tiền?"
"Đúng vậy ah."
Mọi người thảo luận vui vẻ.
"Còn nói Hoa Chiêu bất hiếu, tôi chưa từng thấy qua người nào hiếu thuận hơn so với Hoa Chiêu đâu." Một người nói ra.
Mọi người đều gật đầu.
Hãy xem Hoa Chiêu đã làm gì cho mẹ mình? Người mẹ mặc kệ xuất phát từ lý do gì, cũng đã không xuất hiện trong bao nhiêu năm rồi. Kết quả vừa xuất hiện, xem Hoa Chiêu người ta đã làm gì, chuẩn bị đất đai, xây nhà, cho mượn tiền bạc.
Đồ ăn, nước uống trong nhà cũng đưa qua, bốn anh chị em cùng cha khác mẹ trông còn thân hơn cả anh em ruột nhà khác, thực sự chưa bao giờ thấy một người tốt bụng như vậy!
"Này, tôi nếu biết Hoa Chiêu tốt như vậy, con trai cả của tôi ..." Người này nửa câu sau cũng không nói hết.
Ai có thể có biết trước chuyện gì? Mà trước đây, bà thật sự không thích Hoa Chiêu vừa đen nhẻm, xấu xí lại nặng hơn 100 cân, người trong thôn cũng không ai để ý đến, nếu không Hoa Chiêu đã sớm lấy chồng rồi.
Đúng rồi, Hoa Chiêu trước kia là vừa đen lại xấu a?
Mọi người nhìn lên cô gái trước mặt, trắng trắng mềm mềm, giống như nước trong veo, tựa như một đóa hoa vậy, nhất thời không nhớ nổi bộ dạng trước kia của cô rồi.
Mọi người nói chuyện cố ý lớn tiếng, đem tiếng khoác của bà Trương đều át đi. Lại nghe một chút mọi người nói cái gì, bà Trương rốt cuộc khóc không nổi nữa.
Lúc này mọi người đều nghiêng về một bên, bà ta khóc cho ai xem?
"Chú đội trưởng làm phiền chú đem bọn họ đưa về nhà a." Hoa Chiêu nói với Triệu Lương Tài.
"Đúng, thôn chúng ta không chào đón bọn hắn!"
"Về sau cũng không cho bọn hắn đến nữa!"
"Có thư giới thiệu cũng không được!" Mọi người nhao nhao giúp đỡ Hoa Chiêu nói chuyện.
Bà Trương nóng nảy: "Dựa vào cái gì? Con gái của tôi ở trong thôn của các người, dựa vào cái gì mà tôi không thể tới thăm nó? Vương pháp nào quy định đấy!"
"Đừng nói nhảm nữa, đi mau, ai có tâm tư cãi nhau với bà." Mọi người vây quanh, muốn đem bà Trương đẩy ra khỏi thôn.
Trương Đại Toàn đã sớm thấy không ổn chạy ra đứng một bên, hiện tại không cần người ta đẩy, hắn còn muốn lén lút chạy trốn.
"Đợi một chút Đừng quên cháu dâu cùng mấy chắt gái của bà, mang đi hết đi!" Hoa Chiêu hô.
Bà Trương giống như không nghe thấy, có thể lưu lại một người nhà bà ta ở lại cũng tốt!
Kết quả mấy người trong thôn đều đến hỗ trợ, đi nhà Trương Quế Lan đem Triệu Tiểu Hồng đang ăn cơm kêu đi ra.
Trong nhà không có người, lại có lương thực, Triệu Tiểu Hồng mới không bạc đãi chính mình rồi, ngày hôm nay, có thể ăn được khin khít đấy!
Da mặt cô ta cũng mỏng, người ta đã đuổi cô ta đi rồi, cô ta đến cùng cũng không có ý tứ ngã xuống trên mặt đất chơi trò xỏ lá.
“Bây giờ đi, bây giờ đi.” Cô ta quay trở lại trong nhà, dắt hai đứa trẻ bước ra ngoài với một cái giỏ trên lưng.
“Có gì trong giỏ?” Ai đó tò mò muốn nhấc nó lên.
Triệu Tiểu Hồng thoáng cái liền né tránh: "Không có gì, chỉ là mấy đồ đạc của mình sáng nay đem đến, đều là quần áo mấy đứa nhỏ, vốn cho rằng sẽ ở đây vài ngày đây này."
Kỳ thật, bên trong đều là bánh bao lớn mới hấp ngày hôm nay! Là dùng bột mì tinh làm đấy.
Lương thực trong tủ nhà Trương Quế Lan có bột mì tinh, cô ta đã dùng một nửa là bánh bao. Nếu không phải giỏ chứa không nổi, cô ta còn có thể làm hết rồi.
Cô ta cũng không sợ Trương Quế Lan oán trách, muốn oán trách, liền nói là bà Trương lúc trước phân phó cô ta làm như vậy đấy, oán trách thì oán trách mẹ mình đi!
Về phần Hoa Chiêu, chỉ có một chút bột mì tinh đấy, cô ta cũng chướng mắt, sẽ không để ý rồi.
Người Trương gia đều đi rồi, không biết ngày mai có còn tới hay không.
Trương Quế Lan nhìn bóng lưng của bọn hắn khẽ mỉm cười, có thể thanh tĩnh được ngày nào hay ngày đó a.
Nhưng khi quay đầu trông thấy Hạ Kiến Ninh đang nói chuyện với Triệu Lương Tài, bà lại cười không nổi rồi.
Hạ Kiến Ninh vậy mà nói, muốn đến nhà bà ở nhờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận