Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 168
Diệp Mậu nhìn không được rồi, sau đó, ông liền rút lui...
Một chút vấn đề này nếu con trai không xử lý được, về sau đi ra ngoài làm sao có thể lăn lộn?
Ông kỳ thật có thể uống, những người như bọn ông nếu không uống được rượu, đó mới là không muốn sống. Khâu gia căn bản không thể so.
Diệp Danh quả thật có thể uống.
Diệp Mậu đi rồi, người Khâu gia càng thoải mái rồi, hiện tại hai người anh trai của Khâu Mai rót rượu cho Diệp Danh không ngớt, cha, ông nội và mấy người chú của cô ta, thay nhau ra trận.
Người lớn mời rượu, vẫn không thể không uống.
Diệp Danh dần dần cũng có chút say.
Bàn khách nam uống cũng không phải là rượu trái cây Hoa Chiêu ủ, mà là rượu Mao Đài Khâu gia tự mình mang đến.
Người Khâu gia cũng rất chú ý, không đi tay không đến thăm, mang theo 4 rương Mao Đài tới.
Hoa Chiêu ngay từ đầu còn tưởng rằng người ta mang quà tặng lễ đến rồi, còn rất vui vẻ đấy. Khâu gia mua chính là loại đặc biệt được cung cấp, giữ đến vài thập niên sau giá trị không ít tiền.
Kết quả, hiện tại đã bị bọn hắn uống 2 rương rồi! Rương thứ ba cũng đã vơi một nửa.
Cảm giác đây là muốn uống trở về, không thiệt thòi?
Hoa Chiêu thấy Diệp Danh thỉnh thoảng nhíu mày, đã biết anh cả khó chịu.
Mà chính anh cả cũng uống vài bình rồi!
Người bình thường cũng không thể uống được lượng rượu này, cái này nếu đặt ở trên thân người khác, có thể đem người ta rót chết.
Người Khâu gia cũng quá ác rồi!
Hoa Chiêu ôm Thúy Vi tìm Diệp Danh: "Anh cả, em không dỗ được con bé, anh cả tới dỗ đi."
Diệp Danh có chút cháng váng mà lắc đầu: "Không được, anh một thân mùi rượu, làm con bé bị sặc mất."
Anh cả đầu óc quả nhiên không linh hoạt rồi.
Hoa Chiêu còn không biết anh cả một thân mùi rượu? Đây chẳng qua là lấy cớ đem người gọi đi thôi.
Nhưng là Diệp Danh chính là Diệp Danh, nói xong câu đó, ở trong đầu đã qua ba lượt, liền kịp phản ứng.
Anh cười nhẹ một cái, chậm rãi đứng lên: "Được rồi, tôi đi rửa cái mặt đã."
"Anh cả, còn không uống xong đâu rồi, sao lại còn đi dỗ mấy đứa bé?" Anh trai cả của Khâu Mai có chút lớn giọng nói.
Đãi khách như vậy xác thực không tốt lắm.
"Con bé rất dễ dụ đấy, trong chốc lát tôi lại đến! Các người ai cũng không cho đi!" Diệp Danh cũng hung ác.
Người Khâu gia muốn rót c.h.ế.t anh, là muốn làm gì? Bất quá cái này cũng không sao, trong chốc lát anh sẽ rót c.h.ế.t bọn hắn!
"Vậy thì tốt, bọn tôi đợi anh ah! Anh nhanh chóng quay trở về." Anh hai Khâu Mai cười nói.
Diệp Danh lảo đảo mà tiến vào phòng rửa mặt, lập tức nhỏ giọng nói với Hoa Chiêu nói: "Có thuốc giải rượu không?"
"Anh cả uống một chút này thử xem a, em cũng không biết có thể giải rượu hay không." Hoa Chiêu đưa tới một ly chất lỏng màu vàng kim nhạt.
Đây là chất lỏng tinh hoa màu vàng pha loãng.
Diệp Danh khóe miệng run lên: "Cái này quá xa xỉ."
"Không có việc gì, có rất nhiều, người nhà mình mở rộng cửa uống." Hoa Chiêu nói.
Diệp Danh nhìn cô sửng sốt một chút rồi cười, tiếp nhận chén nước, một ngụm uống xuống.
Lập tức cảm giác đại não tỉnh táo trở lại, trong dạ dày cũng không có cảm giác khó chịu nữa, mà trở nên ấm ấm áp áp. Cái cảm giác say men kia, không còn sót lại chút gì, anh giống như chưa từng say rượu vậy.
Diệp Danh trong lòng sợ hãi thán phục, trách không được thứ này lúc trước có thể cứu được Diệp Thâm.
Xem ra Tiểu Thâm có thể khôi phục, đều là công lao của Hoa Chiêu, cũng không phải y học tiên tiến, cũng không phải hắn lực ý chí ương ngạnh, chủ yếu còn là vì Hoa Chiêu lợi hại.
Con bé làm sao có thể tạo ra những chất lỏng thần kỳ như vậy?
Nhưng anh cũng không quá muốn biết điểm này, anh chỉ cần biết rõ Hoa Chiêu cam lòng cho người nhà mình dùng là được rồi.
Diệp Danh rửa mặt, càng tỉnh táo, quay đầu hướng Hoa Chiêu cười nói: "Xem anh cả đi rót c.h.ế.t bọn hắn!"
"Anh cả, em cảm thấy có chút không đúng." Hoa Chiêu nói ra: "Các người uống nhiều như vậy rồi, đã vượt ra khỏi lượng bình thường, người Khâu gia không phải là không hiểu chuyện đó a? Em thấy bọn hắn chính là chỉ tập trung nhằm vào anh?"
Diệp Danh gật đầu: "Anh cũng cảm thấy điều đó."
"Bọn hắn muốn làm gì?" Hoa Chiêu nhíu mày hỏi.
Diệp Danh nở nụ cười: "Chờ một lát, anh đem bọn họ rót choáng luôn, xem bọn hắn có thể làm được chuyện gì."
Diệp Danh rất nhanh từ trong phòng rửa mặt lảo đảo mà đi ra, trên mặt đều là men say.
Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư tìm được Hoa Chiêu, nghe ngóng tình huống.
Các cô luôn ở trong nhà, chỉ có điều đều đang dỗ hai đứa nhỏ, không có lại gần bên người Diệp Danh Ặc, hương vị quá lớn, cho nên không có nghe rõ hai người nói cái gì.
"Không có việc gì, anh cả tỉnh rượu rồi, chúng ta liền nhìn xem người Khâu gia xấu mặt là tốt rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Miêu Lan Chi uống qua trà tỉnh rượu, cảm thấy hiệu quả không tệ, còn thêm tửu lượng của Diệp Danh, ngược lại cũng yên tâm không ít.
Diệp Thư vẫn rất tức giận: "Bọn hắn không phải là đều muốn say c.h.ế.t ở chỗ này, sau đó lại quấn lấy không đi a?"
“Sẽ không lỗ mãng như vậy chứ?” Hoa Chiêu do dự: “Hôn lễ là mấy ngày sau, bọn họ có thể ở đây say khướt đến ngày kết hôn sao?”
"Không đến mức." Miêu Lan Chi nói ra: "Cái kia còn chưa đủ mất mặt xấu hổ đấy, mẹ thấy người Khâu gia rất sĩ diện đấy, nói gần nói xa còn có lẽ sẽ ở thủ đô công tác, bọn hắn hiện tại nếu dám làm chuyện mất mặt này, về sau cũng không thể ở thủ đô mà lăn lộn."
"Vậy bọn họ muốn làm gì?" Diệp Thư cũng nghi ngờ.
"Chúng ta ra đi xem sẽ biết." Hoa Chiêu nói ra.
Miêu Lan Chi không nhúc nhích, bà không có lòng hiếu kỳ lớn như vậy: "Các con đi thôi, mẹ đây trông hai đứa nhỏ. Còn có, về sau đừng ở đây mở tiệc chiêu đãi nữa, lại nhao nhao còn náo loạn, còn có mùi, ảnh hưởng hai bảo bảo nghỉ ngơi."
Bà rất tức giận.
Hoa Chiêu cũng đồng ý, loại tình huống này về sau sẽ không phát sinh nữa, thật sự huyên náo làm hai đứa bé ngủ không ngon.
Cô cùng Diệp Thư đi phòng khách, Diệp Danh quả nhiên lại theo chân bọn họ uống rượu.
Hoa Chiêu nhìn đồ ăn, đã sớm lạnh hết rồi.
Cô lại cùng Diệp Thư đem đồ ăn trên bàn đưa xuống, đổi lại một ít đồ nhắm rượu.
Chỗ nữ quyến đổi thành hoa quả cùng hạt hướng dương.
Hoa Chiêu lại bị khoa trương khen ngợi một trận.
Lần này cô kiên nhẫn nghe, con mắt thỉnh thoảng liếc Diệp Danh bên kia.
Diệp Danh giống như càng đánh càng hăng, anh cả anh hai của Khâu Mai rất nhanh đã bị uống đến choáng luôn, chén rượu cũng bưng không xong, nhoáng một cái có thể vung đổ nửa chén ra.
"Không được hôm nay dừng ở đây ah." Diệp Danh nói ra.
"Không được!" Anh cả Khâu Mai hô: "Hôm nay không đem ngươi uống choáng luôn, không được!"
Cha Khâu lập tức hung hăng bấm đùi con trai một cái, nhanh chóng nhìn về phía Diệp Danh.
Diệp Danh vẻ mặt men say, một bộ dạng căn bản không nghe thấy.
Cha Khâu liền yên tâm.
Bọn hắn lại nhìn nữ quyến bên này, Hoa Chiêu cùng Diệp Thư đang cùng mấy người kia nói chuyện phiếm, cũng không nghe thấy.
Mọi người Khâu gia thở phào một hơi.
Anh cả Khâu Mai bị bấm một cái, có chút tỉnh rượu rồi, lảo đảo mà đứng lên: "Tôi đi nhà vệ sinh một chuyến."
Nói xong liền đi ra ngoài.
Hoa Chiêu lại tinh mắt mà trông thấy, lúc hắn đi ngang qua rương rượu, tay vươn vào thoáng một cái lại lấy ra một chai.
Động tác rất nhanh, ngoại trừ cô, không có người nào phát hiện.
Mà về sau, tay áo của hắn liền phồng lên một vòng
Như thế nào? Trộm đi nhà vệ sinh uống rượu?
Hoa Chiêu lo lắng, cũng đứng lên: "Tôi nhớ tới trong phòng bếp còn có vài loại quả vỏ cứng ít nước, tôi lại đi lấy ra."
"Không cần không cần, những loại này là đủ rồi." Chị dâu cả Khâu Mai khách khí nói.
"Những loại trái cây kia đều là tự chính mình trồng đấy, tất cả mọi người nếm thử."
Nghe cô nói như vậy, không có người nào khuyên nữa, chính mình trồng đấy, không nếm chính là không để cho cô mặt mũi.
Chị dâu cả Khâu Mai từ trong cửa sổ nhìn ra bên ngoài thấy Hoa Chiêu xác thực tiến vào phòng bếp liền an tâm.
Cũng đúng, lo lắng của cô ta đều là dư thừa đấy, người đàn ông của cô ta đi nhà vệ sinh rồi, Hoa Chiêu còn có thể đi theo sao? Cho nên sẽ không phát hiện được.
Hoa Chiêu tiến vào phòng bếp, đóng cửa lại, liền đem tay đè tại trên tường.
Đã có dị năng mới, cô không có việc gì liền mỗi ngày nghiên cứu, phát hiện ra kỹ năng rình coi cùng dị năng thực vật không sai biệt lắm.
Chỉ có điều thực vật cần rễ cây, quá chậm, rất có tính cực hạn. Nói ví dụ như muốn xem người ta ở trong phòng, thì phải đem nền đá cùng sàn nhà đều xuyên thấu mới được, độ khó có chút lớn hơn.
Dị năng mới này cũng không cần tốn nhiều sức lực như vậy rồi, nó có thể bỏ qua bất kỳ vật gì, trực tiếp xuyên thấu.
Tay phải đặt ở trên vách tường, trong lòng có bố trí, Hoa Chiêu ngay lập tức liền thấy được tình huống trong nhà vệ sinh đối diện.
Anh cả Khâu Mai đang nôn mửa, hắn đem rượu uống vào đều phun ra.
"Cái quái gì vậy, thật sự có thể uống, quả thực không phải người." Hắn lầm bầm nói.
Hắn và em trai có thể kiên trì lâu như vậy, phải dựa vào một chiêu này, cảm giác có chút cao cấp rồi, hai người liền tranh thủ thời gian đi nhà vệ sinh rồi nhổ ra, bằng không thì hiện tại bọn hắn đã sớm gục xuống.
Mà Diệp Danh theo chân bọn họ uống cả buổi, một người uống hơn bọn hắn nhiều, cũng mới đi nhà vệ sinh một lần, theo thời gian, hắn nhất định là không có nhả qua.
Hắn chưa bao giờ phục ai trên bàn rượu, nhưng lần này hắn thực sự phục rồi.
Nhờ có bọn hắn chuẩn bị ở sau, bằng không thì chuyện ngày hôm nay thật đúng là không thể thành.
Anh cả Khâu Mai ói ra, đã tỉnh táo hơn rất nhiều, sau đó đem bình rượu trong tay áo lấy ra, mở ra, lại từ túi áo trong móc ra một bình thuốc nhỏ.
Hắn quay người chống đỡ ở cửa nhà vệ sinh, phòng ngừa người ngoài tiến vào, sau đó cẩn thận từng li từng tí mà đem bột phấn ở bên trong chai thuốc rót vào bình rượu.
Hoa Chiêu nhanh chóng sửa sang lại một ít hoa quả và ít nước rồi bưng đi ra ngoài, cũng không có cùng người khác hàn huyên, liền tiến vào buồng trong.
Mọi người không có để ý, nghĩ là mẹ không yên lòng đứa nhỏ, thường xuyên đi liếc mắt nhìn là quá bình thường.
Trong phòng Vân Phi cùng Thúy Vi đang có chút bực bội.
Bình thường đây là thời gian ngủ của bọn chúng, nhưng mỗi khi bọn chúng muốn ngủ, bên ngoài liền có người uống say đột nhiên nói chuyện lớn tiếng, dọa bọn chúng giật mình bừng tỉnh.
Nhìn thấy mẹ tới, nghe thấy được hương thơm quen thuộc, Thúy Vi yếu ớt bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ủy ủy khuất khuất, muốn khóc.
Miêu Lan Chi đau lòng hư mất: "Ngoan nghe lời không khóc ah, bà nội ôm các con đi đến phía sau viện ngủ đi!"
"Không cần." Hoa Chiêu không kịp giải thích, ôm Thúy Vi đi thẳng đến chỗ Diệp Danh.
"Anh cả, mau tới dỗ con bé một chút, nó lại tỉnh." Hoa Chiêu cau mày nói.
Anh cả Khâu Mai từ bên ngoài trở về, đi ngang qua rương rượu, "Từ bên trong" cầm một bình rượu bỏ lên trên bàn vừa muốn mở ra.
Nghe được Hoa Chiêu lại muốn đem người gọi đi, hắn tức giận: "Cô một người phụ nữ sao đến một đứa nhỏ cũng xem không tốt? Mấy người đàn ông mà phải trông đứa bé sao?"
Trong phòng liền yên tĩnh.
Ánh sáng lạnh trong mắt Diệp Danh chợt lóe lên, con dâu Diệp gia bọn họ, còn chưa tới phiên người khác nói!
Diệp Thư cũng tức giận đến đứng lên.
Chị dâu cả Khâu Mai nhanh chóng chạy tới hung hăng bấm người đàn ông nhà mình một phát: "Uống chút rượu liền không biết mình là ai rồi! Nói cái gì cũng dám nói!"
Cha Khâu cùng ông cụ Khâu cũng trừng mắt nhìn hắn, anh cả Khâu Mai lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, ra một thân mồ hôi lạnh.
"Ah, ha ha, tôi uống nhiều quá uống nhiều quá, em dâu đừng trách móc, tôi còn tưởng rằng tôi đang dạy dỗ vợ mình đâu rồi, Ah ~ "
Nói như vậy càng khó nghe, ai là vợ hắn!
Diệp Danh đứng lên: "Hôm nay uống rượu đến đây thôi."
"Đừng ah anh cả, em sai rồi, em tự phạt ba chén!" Anh cả Khâu Mai bưng chén rượu trên bàn liền uống.
"Lão nhị, ngươi cũng cùng anh trai nhận phạt!" Hắn hô.
Anh hai Khâu Mai cũng dứt khoát lưu loát mà quát mạnh.
Nhận sai, thái độ có chút hèn mọn rồi.
Diệp Danh liếc nhìn Hoa Chiêu, Hoa Chiêu híp mắt thoáng một phát mắt: "Đợi dỗ được Thúy Vi, anh lại tới bồi bọn hắn a."
"Vậy các vị hãy chờ một chút, tôi đi rồi trở về ngay." Diệp Danh đi theo Hoa Chiêu tiến vào buồng trong, Diệp Thư cũng không muốn cùng những nữ quyến này ngồi nữa, đứng dậy vào nhà rồi.
Cả nhà kia không biết điều, bọn hắn không thể nuông chiều, bằng không thì lại giống như như Văn gia, đạp trên mặt mũi rồi.
Tiến vào buồng trong, Hoa Chiêu sẽ đem Thúy Vi nhét vào trong n.g.ự.c Miêu Lan Chi, nói với Diệp Danh: "Em vừa rồi đi ra ngoài, thấy hắn trộm một bình rượu, thả vào bên trong cái gì đó, không biết là thuốc gì."
Diệp Danh tròng mắt hơi híp, không hỏi cô là thấy thế nào đấy, cô đã nói nhìn thấy, vậy chính là nhìn thấy.
Miêu Lan Chi cùng Diệp Thư đều trừng lớn mắt.
Diệp Thư muốn hét, bị Diệp Danh một ánh mắt ngăn lại.
"Xem ra thực sự không phải đơn giản chỉ muốn chuốc rượu." Diệp Danh nói ra.
"Bọn hắn đến cùng muốn làm gì?" Diệp Thư tức giận mà hỏi thăm.
Tính tình của cô không bình tĩnh như hai anh em của mình, cô hiện tại liền muốn đi ra ngoài đem mọi người đuổi đi! Đương nhiên trước khi đuổi đi phải đánh một chầu!
Hoa Chiêu lại mở trừng hai mắt, rót rượu, hạ dược việc này, như thế nào có chút quen thuộc?
Cô… Không không không, nguyên chủ từng trải qua!
Mà trong sương phòng nhà cô, còn một Khâu Mai “đang ngủ”.
Hoa Chiêu nuốt một ngụm nước miếng.
Không thể nào? Liều mạng như vậy? Một người sắp gả, một người đã là chồng người ta, bên ngoài còn ngồi nhiều người như vậy đây này!
Nguyên chủ người ta trước lúc ra tay cũng đã nghe ngóng cho kỹ là độc thân đấy, lúc này mới xuống tay. Nếu thật sự là có gia đình đấy, Hoa Cường cũng không theo làm.
"Em nghĩ tới điều gì?" Diệp Danh phát hiện sắc mặt của cô, hỏi.
"Em trước đi xem Khâu Mai đang làm gì…" Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Danh sững sờ.
Hoa Chiêu ra khỏi buồng trong, bưng một đĩa trái cây nói: "Tôi đưa cho ông nội một ít."
Không ai nghĩ ngợi gì nhiều, còn khen cô có lòng hiếu thảo.
Hoa Chiêu rời sân trước đi tới sân sau.
Ngoại trừ phòng bếp, tất cả các phòng ở sân trước đều có chủ riêng, Miêu Lan Chi, Diệp Thư, thậm chí Diệp Danh ngẫu nhiên sẽ đến ở đều có gian phòng riêng.
Các phòng ở phía đông và tây ở sân sau đã được dọn ra và dùng làm phòng nghỉ.
Hiện tại Khâu Mai cùng Diệp Hưng đã ở bên trong.
Nhưng hai người ở hai phòng khác nhau, nhưng phòng ở cạnh nhau.
Hoa Chiêu cũng chưa tiến vào, giống như đi đường không vững nên chống lên tường một phát, liền thấy rõ tình huống bên trong.
Diệp Hưng ngủ như heo chết.
Khâu Mai quả nhiên không có say, cô ta đang nằm ở trong chăn trằn trọc, một đôi mắt sáng như đèn phao, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hoa Chiêu tiến xa hơn nhìn trong chăn, vậy mà phát hiện cô ta đem quần áo đều cởi sạch… Đến cái kia cũng không có lưu lại.
"Ngoan độc." Hoa Chiêu thu tay lại, đi đưa cho ông nội đĩa trái cây.
"Ông nội, trong chốc lát mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng đừng đi ra." Hoa Chiêu nói ra.
Hoa Cường sững sờ: "Muốn phát sinh chuyện gì?"
Hôm nay Diệp Mậu Diệp gia đãi thông gia, ông cũng không có đi ra ngoài tham gia náo nhiệt.
Mặt Hoa Chiêu có chút đỏ lên, việc này nói như thế nào cho tốt đây này…
Bọn họ lúc trước cũng làm như vậy, còn dương dương đắc ý…Cũng không thể phát hiện người khác cũng muốn làm chuyện như vậy, liền mắng to người ta không biết xấu hổ a.
Đây quả thực là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn.
Thật xấu hổ.
Bất quá xác thực rất không biết xấu hổ đấy.
Hoa Chiêu dù là đến sớm hơn, cũng sẽ không làm như vậy đấy.
"Khâu gia giống như đối với Diệp Hưng không hài lòng, muốn thay người." Hoa Chiêu không có giấu diếm, đối với ông nội ăn ngay nói thật.
"Đổi ai?" Hoa Cường vẻ mặt ngơ ngác: "Đây là bọn hắn muốn đổi liền đổi hay sao?"
Đừng nói là Khâu gia muốn đổi, chỉ nói tới chuyển đổi thân phận, Diệp gia muốn đổi lại con gái khác nhà Khâu gia, phàm là có chút tính tình người ta cũng sẽ không đồng ý.
Đây là nhục nhã, là đánh mặt.
"Đổi Diệp Danh." Hoa Chiêu nói ra.
Hoa Cường con mắt trừng đến càng lớn, càng nghĩ không thông. Diệp Danh cũng không phải độc thân, như thế nào đổi?
"Khâu Mai đã say, hiện tại còn kém Diệp Danh rồi. . ." Hoa Chiêu nói ra.
"Ah ~" Hoa Cường đã hiểu, nguyên lai là bọn hắn chơi còn lại một chiêu.
Mặt mo của ông cũng đỏ lên.
"Khục, ta không đi ra ngoài, các ngươi cứ giày vò a." Hoa Chiêu đã đoán được mục đích của đối phương rồi, đối phương khẳng định không thể thành công, ông liền nằm sấp ở cửa sổ xem cuộc vui tốt rồi.
Hoa Chiêu trở lại Tiền viện, phát hiện Diệp Danh đã đem Thúy Vi dỗ ngủ...
Diệp Danh thật là dễ dùng, một thân mùi rượu đứa nhỏ yếu ớt này cũng không chê.
"Khục, Khâu Mai cỡi hết, giả bộ ngủ đây này." Hoa Chiêu nói thẳng.
Miêu Lan Chi thiếu chút nữa đem Vân Phi trong tay rơi trên mặt đất.
Diệp Danh trong lúc kinh ngạc lộ ra xấu hổ.
Diệp Thư đã có chút không rõ ràng cho lắm, cô còn không liên tưởng đến cái này liên quan gì đến bọn họ, chỉ cảm thấy Khâu Mai làm như vậy không thích hợp: "Tại nhà người ta làm khách, lại là giữa ban ngày đấy, cô ta, cô ta còn cởi hết?"
"Một món cũng không thừa." Hoa Chiêu khẳng định gật đầu.
Diệp Thư cũng đi theo đỏ mặt, ngẫm lại cái hình ảnh kia, cái này cũng quá không đứng đắn rồi!
"Cô ta hiện tại muốn cùng Diệp Hưng động phòng?" Diệp Thư nhỏ giọng kinh ngạc mà hô.
Hoa Chiêu nhìn cô, cô gái này.
"Khục, cô ta muốn sợ không phải…"
"Ngừng." Diệp Danh không để cho cô nói tiếp, nói ra anh liền cảm thấy toàn thân khó chịu.
Tại sao có thể có loại phụ nữ này!
Cô ta biết rõ mình đang làm gì sao?
Diệp Thư nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn anh cả, đột nhiên đã hiểu ra.
"Ôi trời ơi!!...Cô ta điên rồi? Cô ta làm sao lại có thể chắc chắn sẽ thành công? Vạn nhất không thành làm sao bây giờ?"
"Không thành thì không thành thôi, cô ta cũng không có tổn thất gì." Hoa Chiêu nói ra: "Nhưng vạn nhất thành, cô ta chính là người của phòng lớn Diệp gia hiện tại như mặt trời ban trưa rồi, lại là phu nhân người nối nghiệp Diệp gia, lợi ích quá lớn, đáng giá mạo hiểm."
"Làm sao có thể thành?!" Diệp Thư vẫn nghĩ mãi mà không rõ: "Anh cả dù là say, thực cùng cô ta ở cùng một chỗ, cũng chỉ là đơn thuần “Nằm cùng một chỗ” ! Đây cũng chính là chỉ hiểu lầm! Anh cả còn có vợ đây này! Mà cô ta cũng đừng mong gả cho Diệp Hưng à nha? Tổn thất quá lớn!"
Theo ý kiến của cô, Khâu Mai cho dù đắc thủ rồi, anh cả cũng sẽ không lấy cô ta, nhiều lắm là các loại chịu nhận lỗi cùng đền bù tổn thất, mà cô ta cũng đã mất đi tư cách trở thành con dâu Diệp gia, hoàn toàn là được không bù nổi mất.
"Chúng ta biết rõ nhân phẩm của anh cả, biết rõ sau đó sẽ như thế nào, nhưng người khác không biết ah." Hoa Chiêu liếc nhìn Diệp Danh: "Anh cả hiện ở loại tình huống này, hơn nữa Khâu Mai đối với chị dâu cả hiểu rất rõ, cô ta khả năng cũng đã nhìn ra, cảm thấy anh cả có thể ly hôn rồi lấy cô ta."
Hoa Chiêu đã gặp quá nhiều người tính toán hai mặt, lại có tâm tư quỷ dị, cô đều có chỗ hiểu rõ, phân tích nói: "Hơn nữa, cho dù anh cả không cưới cô ta, cô ta có lẽ cũng có lòng tin lại để cho Diệp Hưng tiếp tục lấy cô ta. Mà chuyện này, tất nhiên là anh cả sai, cô ta là người bị hại, về sau anh cả cùng Diệp Hưng đều phải nhường cho cô ta, thậm chí Diệp gia chúng ta, đều phải nhường cô ta."
Diệp Thư hít sâu một hơi, bất quá trong lòng cô đã chấp nhận giải thích của Hoa Chiêu.
Diệp Danh nhìn Hoa Chiêu, thật không biết khi còn bé cô nhóc này như thế nào mà lớn lên đấy, sao có thể đem người ta nghĩ đến hư hỏng như vậy, còn chuẩn như vậy...
Ý nghĩ của anh cùng Hoa Chiêu không sai biệt lắm.
"Anh cả, làm sao bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi.
"Còn có thể làm sao? Đuổi bọn hắn đi! Chúng ta không thể rơi vào bẫy." Diệp Thư đoạt lời đáp.
Hoa Chiêu lại nhìn Diệp Danh.
Diệp Danh không lên tiếng.
"Anh cả, không thể mềm lòng, còn muốn cho bọn hắn lưu lại mặt mũi sao?" Diệp Thư vội la lên.
Hoa Chiêu cười nói: "Làm sao có thể như vậy? Anh cả nhất định đang nghĩ đến làm thế nào để cắn ngược lại một cái. Nhẹ nhõm thả bọn họ đi, quá lời cho bọn hắn rồi. Bọn hắn cũng giống như Hạ Lan Lan, không đem tâm tư của cô ta đánh chết, cô ta sẽ không dừng tay đấy. Lần này không thành, còn có lần sau, sau khi kết hôn cũng có thể tới đây đấy "
Đến lúc đó lấy được lợi ích có lẽ chẳng phải lớn, nhưng Diệp Danh so với Diệp Hưng còn có lợi hơn nhiều. Hơn nữa nếu như cô ta có thể sinh cho Diệp Danh một trai một gái, nói không chừng Diệp Danh còn có thể lấy cô ta đây này?
Về phần thanh danh cái gì đấy, không quan trọng bằng lợi ích.
Khâu Mai nếu là người quan tâm thanh danh, cũng sẽ không làm loại chuyện này.
Diệp Danh ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu: "Em nói rất đúng."
"Cho nên anh định làm như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.
Kỳ thật cô nghĩ không ra làm sao mới hoàn mỹ nhất, có thể đem mình sạch sẽ mà đi ra, còn có thể lộ ra tâm tư của Khâu gia.
Chỉ cần Diệp Danh tiến vào gian phòng kia, Khâu Mai trơn bóng có thể làm cho anh có miệng mà nói không rõ.
Mà anh không đi vào, người ta cũng không có gì "Dụng tâm" có thể lộ ra.
Diệp Danh lại ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, bọn họ thật có thể uống, từ giữa trưa uống đến quá buổi trưa, lập tức muốn chạng vạng tối rồi.
"Em đi chuẩn bị cơm tối a, anh muốn theo chân bọn họ uống đến trời tối." Diệp Danh khóe miệng mang theo nụ cười tà ác, lạnh lùng nói ra.
Hoa Chiêu nhìn cái này nụ cười, toàn thân nổi lên một tầng da gà.
Thật đáng sợ...
Không biết anh cả muốn làm gì.
Bất quá, cũng rất thú vị!
"Anh cả, cầm lấy cái này." Cô xuất ra một cái chén giữ ấm đưa cho Diệp Danh: "Bên trong rượu kia không biết là cái gì, những cái kia đều là suy đoán của chúng ta, vạn nhất bên trong là độc dược đây này. Anh có thể không uống thì đừng uống, thật sự không tránh được phải uống thì nhanh chóng uống một ngụm này."
Bên trong là chất lỏng màu vàng đặc hơn trước.
Vạn nhất bọn họ đều đoán sai, anh cả Khâu Mai cho vào không phải thuốc mê mà là độc dược, bọn họ khóc cũng không ra đấy.
"Cảm ơn." Diệp Danh cầm chén giữ ấm cười cười, cái nụ cười này liền ôn hòa như mùa xuân rồi.
"Đi!" Hoa Chiêu lôi kéo Diệp Thư đang mờ mịt đi ra ngoài rồi.
Miêu Lan Chi lúc này mới hoàn hồn, nhìn Diệp Danh, nhỏ giọng hỏi: "Con muốn làm gì?"
Diệp Danh cười lạnh lẽo: "Mẹ, mẹ cho phép loại người này vu oan cho con sao?"
"Đương nhiên không!" Miêu Lan Chi lập tức nói.
Nếu không phải mấy người con đều đã trưởng thành có chủ kiến, không cần bà nhúng tay, hiện tại bà đã sớm đánh ra.
Diệp Thư kỳ thật giống bà…Không có có bao nhiêu tâm nhãn, bụng dạ thẳng thắn.
"Con cũng không thích loại người này làm con dâu Diệp gia, lại để cho cô ta gọi con là anh cả. Như Chu Lệ Hoa đấy, có một người là đủ rồi." Diệp Danh nói ra.
Anh là cháu trai trưởng, gia chủ tương lai, có trách nhiệm giữ gìn sự hoà thuận thế hệ này của Diệp gia, mà loại người có tâm tư như Khâu Mai ở đây, Diệp gia sẽ không thể hòa thuận đấy.
Cho nên, phải đem cô ta đá ra đi!
...
Hoa Chiêu đi ra ngoài nói với nữ quyến Khâu gia, muốn đi chuẩn bị cơm tối cho bọn hắn, lại ở lại ăn một bữa.
Người Khâu gia từ chối qua hai lần, sau đó lại không tiếp tục chối từ.
Bọn hắn cũng không nghĩ tới một bữa cơm vậy mà không làm gì được Diệp Danh, bọn hắn nhiều người như vậy đây này!
Diệp Danh này cũng quá có thể uống rồi, bất quá đây cũng là một ưu điểm, như người Khâu gia bọn hắn vậy.
Thật là không phải người một nhà không tiến vào một cửa ah ~
Ông cụ Khâu trong lòng thầm nghĩ, cái này là thiên ý.
Diệp Danh cầm chén giữ ấm đi ra tiếp tục theo chân bọn họ uống.
Anh cả Khâu Mai thở phào một hơi, cầm qua bình rượu bên tay trái cho anh đầy một ly.
Mà anh hai Khâu Mai trong tay nắm một cái bình rượu khác, rót rượu cho mọi người, chỉ ngoại trừ Diệp Danh, hắn do anh cả tự mình hầu hạ.
Diệp Danh cười cười, giống như cái gì cũng không phát hiện bưng chén rượu lên liền uống.
Về phần anh có uống vào miệng hay không, chỉ có anh biết.
Anh đã đặc biệt luyện tập hành động uống rượu giả này, tửu lượng cũng là từ nhỏ luyện ra được, dưới tình huống bình thường lừa dối người Khâu gia không thành vấn đề.
Thật sự nếu tránh không khỏi, anh liền mân một ngụm, sau đó lập tức uống một ngụm nước trong chén giữ ấm.
Đồ ăn một lần nữa bưng lên, sắc trời cũng đã đen kịt, mà Diệp Danh rốt cuộc say, ngã vào trên bàn ai gọi cũng không tỉnh, tiếng ngáy như sấm.
Người Khâu gia thở dài một hơi, đúng lúc này mỗi người đã uống thật nhiều, đại pháp nôn mửa của Khâu gia, mỗi người cũng dùng rất nhiều lần, kể cả ông cụ Khâu cùng cha Khâu, hiện tại hai người khó chịu vô cùng.
Diệp Danh nếu không sao, bọn hắn liền muốn đổ.
Ạnh cả cùng anh hai Khâu Mai thảm hại hơn, hai người bọn họ là chủ lực, hiện tại nếu không phải còn một hơi chống, muốn đem chuyện làm cho xong xuôi, hai người bọn họ sớm đã choáng luôn.
Cho dù hiện tại không chóng mặt, xem mọi người bắt đầu bóng chồng bóng rồi. Là thực sự say.
"Tôi, tôi đưa, anh, đi, nghỉ ngơi." Anh cả Khâu Mai nói ra.
Nói xong cùng lão nhị cùng nhau Diệp Danh từ trên ghế kéo lên.
Kỳ thật nếu không phải Diệp Danh chính mình lặng lẽ đứng lên, hai người bọn họ căn bản kéo không được, chính mình không ngã đã là chuyện tốt rồi.
Những người Khâu gia khác ngồi yên không nhúc nhích, đây đều là lúc trước thương lượng tốt, bọn hắn không thích hợp ra mặt.
Đương nhiên ba người chú của Khâu Mai kỳ thật cái gì cũng không biết, bọn hắn hôm nay tới chỉ là đơn thuần rót rượu, đơn thuần uống say.
Biết rõ chân tướng cùng kế hoạch chỉ có Khâu Mai cha mẹ anh trai, còn có 2 người chị dâu.
Hiện tại anh cả anh hai của Khâu Mai đang lung la lung lay mà đưa Diệp Danh đến trong sương phòng, không có người hỗ trợ.
Diệp Thư ngược lại là đứng lên muốn giúp đỡ, chị dâu cả của Khâu Mai lập tức nói: "Mấy ông già, thối hoắc đấy, không chừng một hồi còn muốn rửa sạch, cô đừng đi, tôi đi." Cô ta nói xong liền đứng lên.
Hoa Chiêu lại giữ chặt cô ta: "Anh cả tôi cũng là một ông già, còn thích sạch sẽ, trước khi ngủ khẳng định phải rửa mặt, chị dâu đi cũng không thích hợp, nếu không chúng ta cùng không đi à nha, lại để cho chính bọn hắn thu thập a."
"Vậy cũng được." Chị dâu cả của Khâu Mai do dự rồi nói ra.
Cô ta cũng không thể kiên trì được, người ta đều đã nói như vậy rồi, cô ta lại kiên trì, giống như cô ta muốn nhìn vậy!
Cô ta cũng không có dã tâm lớn như em gái của chồng, một người đàn ông đã kết hôn còn nhớ thương. Tuy Diệp Danh này lớn lên thật sự rất tốt.
"Sắc trời cũng đã trễ như vậy, mấy vị trưởng bối hôm nay uống cũng không ít, nếu không đều ở chỗ này tạm một đêm a, ngày mai lại đi." Hoa Chiêu giữ khách.
Trò chơi của Diệp Danh còn chưa có hát xong đâu, người sao có thể đi?
Mặc dù không cùng Diệp Danh thương lượng tốt, nhưng cô biết phối hợp.
Một vở kịch mà không có khán giả thì không hay.
Người Khâu gia cũng không muốn đi, trò hay còn chưa bắt đầu đây này.
"Vậy thì làm phiền cô rồi." Hai người con dâu động thủ giúp Hoa Chiêu thu thập cái bàn, hiện tại còn chưa chuẩn bị xong, đi qua liền quấy rầy người khác.
Mà Diệp Danh bị trực tiếp đưa đến phòng Khâu Mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận