Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 338


Chu Văn Hiên sửng sốt một lúc, lập tức nói: "Chắc chắn không phải là cô, sao có thể là cô làm được chứ? Tôi hoàn toàn tin tưởng cô! Chúng chỉ là những tên bắt cóc bình thường!"
Cho dù là về khả năng kinh tế hay là về năng lực thì Hoa Chiêu đều mạnh hơn nhà họ Chu bọn họ nhiều.
Hòn đảo nhỏ đó đầy đá thô, bao nhiêu vệ sĩ được đào tạo bài bản... Đã để lại cho anh ta ấn tượng không thể phai mờ.
Vốn dĩ anh ta cho rằng mình là một nhân vật có tiếng ở Hồng Kông, trong nhà cũng có chút thực lực.
Kết quả là cái gì cũng không phải.
Chút tiền này của nhà anh ta, người ta chắc cũng không để vào mắt, vậy thì bắt cóc anh ta làm gì? Hơn nữa, những kẻ bắt cóc hoàn toàn không đòi tiền, chúng trực tiếp g.i.ế.c con tin.
Sao chuyện này có thể là Hoa Chiêu làm được?
Hoặc là anh ta và ông nội những ngày gần đây quá phô trương, bị người có ác ý nhắm tới, hoặc chính là trả thù.
“Anh không nghi ngờ tôi là tốt rồi.” Hoa Chiêu nói.
Người khác nghĩ thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu ông cụ Chu và cháu trai nhà họ Chu nghi ngờ cô, có khúc mắc thì sẽ không tốt, vậy sẽ khó lòng hợp tác được.
Bây giờ nhìn thấy Chu Văn Hiên quả quyết như thế, cô thấy yên tâm rồi, tự mình rót cho Chu Văn Hiên một tách trà... Uống vào một ngụm trà nóng, Chu Văn Hiên cảm thấy toàn thân trở nên ấm áp.
Cảm giác đang còn được sống thật sự tốt biết bao.
Nhớ lại sự sợ hãi và tuyệt vọng trước đó, anh ta rất muốn trả thù.
"Tôi sẽ báo cảnh sát! Băng nhóm bắt cóc này quá tàn ác! Sau khi cướp được tiền chúng g.i.ế.c người ngay. Tôi đã nói sẽ đưa thêm tiền mà chúng cũng không cần! Hơn thế thủ đoạn thuần thục, nhìn qua có thể thấy được chúng thường xuyên làm loại chuyện này!" Chu Văn Hiên nói.
“Anh không cảm thấy kỳ lạ sao?” Hoa Chiêu nói.
"Cái gì?" Chu Văn Hiên hỏi.
“Mặc kệ là cướp hay là bắt cóc, chúng đều muốn kiếm tiền, lí nào mà có thể chê tiền?” Hoa Chiêu nói.
Chu Văn Hiên dừng một chút nói: "Có lẽ chúng cho rằng việc bắt cóc chúng tôi quá rắc rối, hệ số rủi ro cũng quá cao chăng? Không bằng tính toán chỉ lấy một chút tiền? Chúng tôi đã mang theo không ít tiền mặt, còn có đồng hồ vàng và đồ trang sức."
Chu Văn Hiên đau khổ nghiến răng nghiến lợi, những thứ khác mất rồi thì thôi, nhưng mặt dây chuyền trên cổ anh ta chính là Đế Vương Lục, lại còn là bảo vật gia truyền của nhà họ Chu!
Cuối cùng lại đứt đoạn trong tay anh ta?
Thật tội lỗi mà.
“Sao không anh đợi chút nữa xem?” Hoa Chiêu nói.
"Ý của cô là?" Chu Văn Hiên hỏi.
"Cứ chờ xem chuyện xảy ra tiếp theo, xem thử rốt cuộc là một tên cướp bình thường hay ai đó đang tìm cách trả thù. Nếu không cứ để kẻ địch đứng trong bóng tối mà không ai phát hiện thì loại chuyện này sẽ lại tiếp tục xảy ra." Hoa Chiêu nói.
Chu Văn Hiên im lặng một lúc, sau đó gật đầu: "Được rồi."
Anh ta tuyệt đối không bao giờ muốn trải nghiệm thêm một lần nữa!
Nếu anh ta đã đồng ý thì lại dễ xử lý, Hoa Chiêu trực tiếp sai người lái du thuyền về đảo.
Lúc xuống tàu, ông cụ Chu đã tỉnh lại và biết được tình hình lúc này.
Ông cụ ngay lập tức đồng ý với cách làm của Hoa Chiêu.
Ông cụ vẫn luôn cảm thấy rằng những gì xảy ra lần này không hề bình thường.
"Vậy làm phiền cô Hoa hỗ trợ chú ý những chuyện bên ngoài, nếu có tin tức gì thì trở về báo cho chúng tôi biết, chúng ta cùng nhau phân tích, nếu như là kẻ thù, vậy rốt cuộc là ai." Ông cụ Chu nói.
"Không thành vấn đề." Hoa Chiêu nói: "Chúng ta đã là đối tác thân thiết, hai người sống thật tốt thì tôi mới kiếm được tiền, giúp hai người tìm ra nguy cơ tiềm ẩn cũng là chuyện tôi nên làm."
Cô không nói mấy lời "hư tình giả ý" mà thẳng thắn cân nhắc lợi hại.
Đối với những người ở độ tuổi của ông cụ Chu, không cần đề cập đến tình cảm, bởi vì trái tim của bọn họ đã tê liệt.
Trực tiếp nhắc thẳng ra những cân nhắc lợi ích của mình, bọn họ ngược lại càng cảm thấy yên tâm.
Quả nhiên, ông cụ Chu liên tục gật đầu, được Chu Văn Hiên đỡ đi vào.
Trên đảo cũng có phòng cho khách, chỉ là chúng chưa được sử dụng bao giờ.
Một căn nhà riêng biệt, cuối cùng đã nghênh tiếp khách hôm nay tới.
Họ cũng không được tự do hoạt động, chỉ được phép hoạt động trong một khu vực nhỏ bên ngoài căn nhà.
Hai người bọn họ cũng không có bất mãn gì, còn sống đã may mắn lắm rồi.

Trở lại phòng, Diệp Thư hỏi Hoa Chiêu: "Chẳng phải em đã có đối tượng tình nghi sao? Tại sao em không nói với họ?
Hoa Chiêu nhìn cô ấy một cái rồi nói: "Em sợ sẽ khiến ông cụ Chu tức c.h.ế.t tại chỗ."
Diệp Thư…
"Ha ha ha, chị quên mất."
Ông cụ vừa mới thoát c.h.ế.t trong gang tấc, sau đó lại lập tức biết người muốn g.i.ế.c mình chính là con trai ruột của mình.
Chà...
Chắc sẽ c.h.ế.t luôn mất.
Có điều chuyện này cũng chẳng hài hước đến mức đấy, hiện tại mà cười thì không tốt cho lắm.
Diệp Thư sờ mũi rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô ấy có linh cảm có lẽ phải trễ vài ngày bản thân mới quay về thăm các con được.
Cũng may ở đây có kịch vui để xem, cũng không tồi.
Hoa Chiêu gọi người đi điều tra xem là ai đã cướp đồ của ông cháu nhà họ Chu.
Việc này không tốn quá nhiều thời gian.
Thế lực ngầm ở Bằng Thành chỉ còn lại mấy ông lớn, hơn nữa bọn họ đều thành thành thật thật nghe lời…
Còn lại là những nhóm nhỏ từ ba đến năm người, gọi chung là “côn đồ” thì đúng hơn.
Chuyện này không phải do các thế lực ngầm làm, bọn họ đã không còn cho phép làm kiểu g.i.ế.c người cướp của này nữa.
Cũng không phải bọn côn đồ bỗng dưng nghèo đến điên, không còn đường nào phải đập đầu làm càn.
Mà là do một thế lực ở bên ngoài làm.
Một vài kẻ đến từ Hồng Kông, song tất cả đều nói giọng Trung Quốc, giả làm ông chủ, lái thuyền, quay hai ông cháu nhà họ Chu vòng vòng, suýt chút nữa tiễn luôn cả cái mạng.
Hoa Chiêu một lần nữa cảm thấy quyết định rải rong xuống biển là đúng đắn, quyết định huấn luyện dùng rong biển kéo đồ, kéo thùng cũng là đúng đắn.
Nó thực sự có thể cứu mạng người trong những thời khắc mấu chốt.
Đương nhiên cũng là do số mạng của ông cháu nhà họ Chu chưa tận, trong biển rộng mênh m.ô.n.g thì loại rong như vậy vẫn còn ít, đặc biệt là ở khu vực rạn san hô này.
Thế nhưng bọn họ lại bắt gặp được một mảnh, thật sự là ông trời đang rủ lòng thương xót…
Hoa Chiêu đến phòng khách, nhìn thấy hai người đang phơi nắng trong sân.
Thấy cô bước vào, cả hai lập tức đứng dậy.
Bây giờ đã khác trước, Hoa Chiêu đã không còn là một cộng sự hợp tác bình thường nữa, mà là ân nhân cứu mạng rồi.
Hoa Chiêu hỏi han đôi câu rồi trực tiếp nói thẳng: "Người bắt cóc mọi người không phải là thế lực ở địa phương này, cũng không phải thế lực ở Trung Quốc, mà đến từ Hồng Kông.”
"Đây..." Hai ông cháu đồng thời đổi sắc mặt.
Bọn họ trước đây nghiêng về hướng bọn cướp bóc bình thường thấy tiền sáng mắt, g.i.ế.c người diệt khẩu.
Nhưng nếu là người đặc biệt đến từ Hồng Kông, còn dùng khẩu âm trong nước nói chuyện với họ, cố ý ngụy trang, xem ra càng giống như trả thù.
“Nhà họ Chu chúng tôi luôn đối tốt với người ngoài, rất ít khi kết ân oán, cho dù có ân oán, chúng tôi cũng sẽ tìm cách giải quyết, hòa khí sinh tài.” Ông cụ Chu cau mày nói: “Đã trêu chọc đến kẻ thù từ lúc nào vậy?"
Hoa Chiêu đột nhiên hỏi: "Ông Chu, ông đã lập di chúc chưa?"
"A? Chưa." Ông cụ Chu nói.
Ông cụ rất kiêng kị chuyện này, sợ rằng trong bóng tối đã sắp xếp sẵn, khi mình lập xong, người cũng toi mạng.
"Vậy nếu như nói bây giờ ông và Chu Văn Hiên xảy ra chuyện, tài sản của Chu Ký sẽ được phân chia như thế nào?" Hoa Chiêu hỏi.
Ông cụ Chu cho rằng cô đang lo lắng về phần hợp đồng năm mươi mốt phần trăm chưa ký kết của mình, nói: "Cô yên tâm, bây giờ tôi và Văn Hiên như thế này, cổ phần dưới danh nghĩa của chúng tôi sẽ nằm trong tay của ba nó. Ba nó từ trước đến giờ không thèm quan tâm đến những thứ này, hơn nữa lại hiếu thuận, đợi chúng tôi trở về, lấy lại cổ phần trong tay nó về là được, đến lúc đó năm mươi mốt phần trăm của cô sẽ vẫn như cũ, không thay đổi."
Ông cụ Chu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi sẽ lấy ra thêm mười phần trăm nữa, khi đó tôi chia cho cô sẽ là sáu mươi mốt phần trăm cổ phần của Chu Ký!"
Hoa Chiêu cười cười, không nói gì.
Nếu đúng như ông nghĩ thì lại tốt quá.
Chẳng bao lâu ông cụ sẽ phát hiện ra vấn đề thôi.
Hoa Chiêu nghĩ mình phải đợi mười ngày nửa tháng, kịch hay mới có thể lên sàn.
Thế mà lại không phải.
Dường như đối phương rất sốt ruột.
Ngày hôm sau, các tờ báo lớn nhỏ ở Hồng Kông đã thay nhau đưa tin, ông cháu Chu Ký không phải bị một người phụ nữ bí ẩn đến từ Trung Quốc bắt cóc mà bị một đám xã hội đen đến từ Trung Quốc bắt cóc.
Đối phương đã cướp được bảo vật gia truyền của nhà họ Chu, một khối long bài Đế Vương Lục còn có đồng hồ đắt tiền của ông cháu nhà họ Chu, rồi tới Hồng Kông thủ tiêu tang vật.
Cả người lẫn tang vật đều đã bị bắt giữ.
Trong lúc bọn chúng chạy trốn thì bị b.ắ.n chết.
Nhưng trước khi chết, chúng thú nhận rằng đã g.i.ế.c c.h.ế.t con tin là ông cụ Chu và Chu Văn Hiên, sau đó quăng xác xuống biển.
Hoa Chiêu đưa tờ báo cho ông cụ Chu và Chu Văn Hiên xem.
Hai ông cháu thổn thức nhìn nhau.
"Đúng là đám người này! Người đàn ông này là một thợ kim hoàn! Quá trình phạm tội cũng rất rõ ràng, căn bản là thật." Chu Văn Hiên nói: "Vậy ra đó thực sự là một băng xã hội đen làm? Chỉ là một vụ bắt cóc thông thường?"
Còn như những gì Hoa Chiêu từng nói trước đây, là do một kẻ đến từ Hồng Kông chứ không phải tới từ Trung Quốc... Làm người thì không tránh khỏi sơ suất, không điều tra kỹ càng?
“Anh không cảm thấy bọn chúng nói quá rõ ràng hay sao?” Hoa Chiêu giật giật tờ báo nói.
"Nhìn này, trên báo nói rằng chúng đã bị b.ắ.n c.h.ế.t trong lúc bỏ trốn, vậy trước lúc bỏ trốn gã ta chạy đến thẳng thắn thú nhận với cảnh sát? Còn có chuyện bớt việc thế à? Một kẻ trước khi c.h.ế.t cũng nói lời tốt hay sao?" Hoa Chiêu nói.
"Cái này... Chẳng lẽ là vì đánh lừa cảnh sát? Khiến người khác nghĩ rằng chúng từ bỏ phản kháng rồi thuận lợi trốn thoát? Kết quả là vô tình bị b.ắ.n chết." Chu Văn Hiên nói.
“Chúng chỉ thích những loại người tự bổ não chính mình như anh.” Hoa Chiêu nói.
Là ý gì đây?
Chu Văn Hiên nghe không hiểu.
Ông cụ Chu nhìn Hoa Chiêu hỏi: "Vậy ý của cô... Những người này là giả sao?"
Điều này không có khả năng, đã có tờ báo chụp được ảnh của bọn xã hội đen, thật sự chính là những kẻ lúc trước.
Có vẻ như ông cụ Chu vẫn chưa nghĩ đến phương diện kia.
Cũng phải, ai lại tùy tiện nghĩ tới việc chính con trai mình lại muốn lấy mạng sống của chính mình chứ.
Thực ra Hứa Chiêu cũng không chắc chắn lắm.
“Tôi chỉ cảm thấy bọn bắt cóc này là một đám ngu xuẩn, bị qua cầu rút ván cũng không biết.”
Hoa Chiêu nói: “Nếu như người của bọn chúng giật dây dụ đám người này đi ra, diệt khẩu, việc này c.h.ế.t sẽ không có đối chứng, người đứng sau sẽ không cần lo lắng bị vạch trần."
Ông cháu nhà họ Chu cũng không nói nữa, đây quả thật là chuyện có khả năng, nghe ra cũng rất hợp lý.
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Chu Văn Hiên nói: "Khi nào chúng ta có thể trở về nhà?... Không phải tôi cảm thấy nơi này không tốt, chỉ là tôi muốn gấp gáp quay về kiếm tiền, còn có ba mẹ tôi, không biết bọn họ lúc này đang đau lòng khổ sở như thế nào, chúng tôi có thể báo tin tức về nhà hay không?"
"Không thể." Hoa Chiêu thẳng thừng từ chối khiến cả hai đều sững sờ.
“Lại đợi thêm ba ngày nữa, xem tình hình đã.” Hoa Chiêu nói.
Ồ...
Mặc dù không biết tại sao lại phải đợi thêm ba ngày nữa, nhưng ba ngày không dài, cứ đợi đi.
Chỉ là sau khi Hoa Chiêu rời đi, ông cụ Chu vẫn liên tục cau mày, lúc thì ngẩn người, lúc lại lắc đầu, lúc thì lại mang sắc mặt đặc biệt u ám đáng sợ, không biết đang nghĩ tới cái gì.
Chu Văn Hiên hỏi mấy lần mà ông cụ chẳng nói gì, còn giận dữ với anh ta nên Chu Văn Hiên không dám hỏi nữa.
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu đến báo tin tức cho bọn họ, hai anh em nhà họ Chu bắt đầu lo liệu hậu sự cho ông cụ Chu và Chu Văn Hiên, đồng thời lập mộ cho hai người.
Vào ngày thứ ba, Chu Chí Đạt đột nhiên lấy ra một bản di chúc, trong đó ghi rõ ràng rằng ông cụ Chu để lại toàn bộ cổ phần dưới danh nghĩa của mình cho ông ta! Một bước trở thành cổ đông lớn nhất của Chu Ký.
Vào ngày thứ tư, các tờ báo lá cải truyền ra tin tức Chu Chí Phát, anh trai Chu Chí Đạt bởi thương tâm quá độ, lúc lái xe không tập trung nên gặp tai nạn xe hơi phải nhập viện.
Nghe nói bị thương cũng không nhẹ, lâm vào hôn mê, giữa chừng tỉnh lại một lần, vật lộn lập di chúc, sau khi c.h.ế.t để lại toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của mình cho người đàn ông cuối cùng còn lại của nhà họ Chu - Chu Chí Đạt.
Cả ông cụ Chu và Chu Văn Hiên đều nghe đến tê dại.
“Khụ, ngại quá, vốn tưởng rằng qua ba ngày có thể đợi được cái gì đó. Không nghĩ tới bây giờ ba anh lại xảy ra tai nạn xe cộ, hai người mau trở về đi.” Hoa Chiêu áy náy nói.
Cô nghĩ rằng Chu Chí Đạt sau khi lấy được cổ phần dưới tên của nhà họ Chu, trở thành cổ đông lớn nhất của Chu Ký sẽ hài lòng dừng tay.
Không ngờ, ngay cả phần của anh trai mình mà ông ta cũng muốn có, ông ta muốn trở thành cổ đông duy nhất của Chu Ký.
Nếu cô không giữ mọi người ở đây mà để bọn họ xuất hiện sớm chút nữa, có lẽ ba của Chu Văn Hiên cũng không xảy ra tai nạn xe hơi...
Nhưng đương nhiên kẻ cầm đầu là Chu Chí Đạt, thế nên cô sẽ không đổ lỗi lầm cho bản thân…
Mắt Chu Văn Hiên lập tức đỏ ngầu, khàn giọng nói: "Tai nạn xe cộ của ba tôi, chẳng lẽ là ngoài ý muốn sao?"
Anh ta biết hỏi Hoa Chiêu vấn đề này có vẻ hơi quá phận, rất có thể không có câu trả lời, cô cũng không biết được.
Nhưng ngộ nhỡ? Cô biết thì sao.
“Tôi cũng không chắc chắn, anh có thể tự mình đi hỏi chú hai của anh.” Hoa Chiêu nói.
Chu Văn Hiên nhìn ông nội.
Mặt ông cụ Chu trầm như nước.
Bây giờ có hai loại khả năng, một loại là sau khi ông xảy ra chuyện, thằng hai thấy có cơ hội nên gây chuyện.
Loại còn lại chính là từ đầu đến cuối thằng hai là người gây chuyện.
Ông cụ thực sự không cho rằng là loại đầu tiên.
Hoa Chiêu không muốn nhìn thấy cái gì mà quay lại sửa chữa quá khứ, lãng tử quay đầu, hình ảnh gia đình tử tế ba hiền con thảo.
Nếu như ông cụ Chu trở về lại hoà thuận với Chu Chí Đạt thì làm thế nào bây giờ? Cô thật sự không muốn ở cùng bầy sói.
“Tôi ở Hồng Kông cũng có vài người, có thể giúp điều tra rõ ràng, tới lúc đó sẽ gửi đến tận tay hai người.” Hoa Chiêu nói.
“Vậy phải cảm ơn cô Hoa.” Chu lão nói.
“Là chuyện nên làm thôi.”
Hoa Chiêu phái người trực tiếp đưa hai người đến Hồng Kông, thay vì đi tuyến đường chính.
Sự xuất hiện của cả hai người đã tạo nên cơn cuồng phong tại Hồng Kông.
Mọi người c.h.ế.t lặng...
Báo chí cũng không viết được nữa!
Vốn dĩ đã đánh hơi được Chu Chí Đạt có mưu đồ đen tối rồi, thoáng chốc lại cho rằng ông cụ Chu lại đang chơi trò ve sầu thoát xác với con bọ ngựa phía sau.
Đúng là tuồng kịch hào môn!
Đương nhiên Chu Chí Đạt là người lo lắng nhất.
“Ba, sao ba lại quay lại rồi!”
Nhìn thấy ông cụ Chu, câu nói đầu tiên của Chu Chí Đạt lại là câu này, hơn nữa vẻ mặt hoang mang hoảng sợ, sợ tới mức ngã nhào từ trên ghế sô pha xuống đất, lăn lộn bò lổm ngổm, bộ dạng như không còn chỗ trốn.
Ông cụ Chu nhắm nhắm mắt lại, với thái độ này thì không cần phải điều tra nữa.
“Nghiệp chướng!!” Ông cụ Chu đập gậy xuống đất, tức giận gần chết.
Chu Văn Hiên lại gào lớn: "Có phải ông hại ba tôi hay không?!"
"Chú không có! Chú không làm!" Vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt của Chu Chí Đạt dần biến mất, ánh mắt lóe lên, tỉnh táo lại rồi liều mạng nghĩ ra biện pháp đối phó.

Diệp Thư đặt tờ báo trong tay xuống, truy hỏi Hoa Chiêu: "Ông cụ Chu đã làm gì với ông ta? Thật sự cứ quên đi như vậy à?"
Trên tờ báo, ông cụ Chu đích thân ra mặt làm rõ "tin đồn". Việc ông và cháu trai bị bắt cóc không liên quan gì đến người con trai thứ hai, đó hoàn toàn là việc ngoài ý muốn.
Mối quan hệ ba con anh em trong gia đình họ rất hòa thuận.
Chuyện xảy ra với con trai cả Chu Chí Phát cũng là một sự cố ngoài ý muốn, hiện tại ông ấy đã bình phục và trở về nhà, mong mọi người đừng quá để ý.
Bên ngoài thái bình bên trong giả dối.
"Ông ấy còn có thể làm gì bây giờ? Mở tuồng kịch trong nhà mình ra cho người khác xem?"
“Có điều Chu Chí Đạt đã bị tước hết cổ phần và bị đuổi ra ngoài.” Hoa Chiêu nói.
Diệp Thứ vẫn hơi không hài lòng: "Chỉ là cổ phần bị lấy đi thôi. Ông ta vẫn còn tài sản và tiền bạc, những thứ dưới danh nghĩa của ông ta thì không thể lấy đi được."
Chu Chí Đạt không có tội g.i.ế.c người, những thứ của ông ta vẫn là của ông ta.
"Cứ thế bỏ qua cho ông ta như vậy sao?" Diệp Thư hỏi.
Hoa Chiêu cười cười: "Đương nhiên là không."
Đương nhiên ông cụ Chu không nỡ hành c.h.ế.t con của mình, khi người ta già rồi, thường thích mơ mơ hồ hồ mà bỏ qua.
Nhưng Chu Văn Hiên không thể nào nuốt trôi chuyện này.
Ngoại trừ cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng khi bị mưu sát, anh ta còn có cảm giác nhục nhã khi bị lừa gạt.
Những năm qua, anh ta kính trọng người chú hai này như ba, thậm chí còn thân với ông ta hơn cả với ba ruột.
Kết quả, mọi thứ đều là giả dối!
Anh ta giống hệt như kẻ ngốc bị người ta xoay quanh đùa bỡn.
Không biết đối phương đã cười nhạo sau lưng anh ta bao nhiêu lần!
"Em đã đưa một vài chứng cứ giao cho Chu Văn Hiên, anh ta sẽ không bỏ qua cho Chu Chí Đạt." Hoa Chiêu nói.
Cô cũng không thích nhìn Chu Chí Đạt cứ ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy.
Dù ông ta không đội nồi lên đầu cô, nhưng cũng khiến cô bị dính tiếng xấu lây!
Muốn tránh sang một bên đắc ý à, không có cửa nhé.
"Em đã tìm được chứng cứ rồi? Loại chuyện này mà ông ta lại còn để lại chứng cứ à?" Diệp Thư hiếu kỳ hỏi
"Không có. Là chứng cứ em tự tạo ra." Hoa Chiêu thuận miệng nói.
Diệp Thư...
Mấy tên cướp đều c.h.ế.t hết, không có chứng cứ gì, giờ lại xuất hiện một tên "đàn em" của bọn bắt cóc, toàn bộ quá trình biết đại ca đang làm gì, nhưng không tham dự vào.
Hắn ta vẫn chưa yên tâm còn lén chụp hình.
Sau đó hắn ta đi tìm Chu Chí Đạt đối chất, dụ dỗ Chu Chí Đạt thừa nhận đã thuê người khác g.i.ế.c người.
Đương nhiên có quay lại video toàn bộ quá trình.
Còn có người lái xe hàng kia, hắn ta thừa nhận là mình bị mua chuộc, cố ý gây ra tai nạn giao thông.
Những chứng cứ này đủ để tống cổ Chu Chí Đạt vào tù.
Hai ngày sau, Chu Chí Đạt bị bắt.
Tuy ông cụ Chu đau lòng, nhưng cũng không có cách nào.
Ông cụ càng thương cháu trai mình hơn, mắt nhắm mắt mở, mặc kệ chuyện này.
Bởi vì việc này, ông cụ cũng hoàn toàn mất hết tinh thần, chuyện trong nhà cũng mặc kệ, bắt đầu tiến vào trạng thái dưỡng lão.
Mà anh cả Chu Chí Phát vốn không quan tâm đến chuyện kinh doanh, sau khi bị tai nạn xe cộ giờ đang dưỡng thương, càng không cần nhắc tới.
Bây giờ Chu Ký giao hết việc cho Chu Văn Hiên.
Anh ta tự mình tới ký kết hợp đồng với Hoa Chiêu, cho Hoa Chiêu sáu mươi mốt phần trăm cổ phần của Chu Ký.
Thật ra Hoa Chiêu cũng không muốn lấy nhiều như vậy... Nhưng đối phương đã cho, cô sẽ không trả lại.
Mặc dù nhà họ Chu chỉ còn nắm hơn ba mươi phần trăm cổ phần, nhưng sau này cô có thể để cho bọn họ kiếm được nhiều hơn bây giờ.
"Mấy người đến Trung Quốc mở cửa hàng đi." Hoa Chiêu nói.
Mở tiệm vàng bán đồ trang sức chắc chắn là một công việc kinh doanh tốt.
Lợi nhuận một chỉ vàng từ khoảng mười đến sáu mươi nhân dân tệ.
Bỏ qua cửa hàng, chỉ tính chi phí thuê nhân công các loại cũng phải tốn ít nhất mười nhân dân tệ.
Đương nhiên đây là lợi nhuận của mấy chục năm sau.
Nhưng Hoa Chiêu có lòng tin, lợi nhuận của cửa hàng vàng nhà cô chắc chắn là không người nào sánh bằng được.
Bởi vì cô biết xu thế giá vàng trong tương lai mấy chục năm sau.
Mặc dù không nhớ rõ mỗi một năm nhiều hay ít tiền, nhưng cô nhớ kĩ điểm mấu chốt, năm nào sụt giảm, năm nào tăng vọt.
Cho nên về chi phí nguyên vật liệu cô chắc chắn có thể quản lý được tốt hơn so với người khác, lợi nhuận cũng gấp mấy lần người khác.
"Trước đó đúng là tôi có ý nghĩ này..." Chu Văn Hiên nói.
Nếu không thì cũng sẽ không bị một tên mở cửa hàng châu báu giả người bản địa lừa gạt.
Hiện tại mặc dù Trung Quốc đã mở cửa được mười năm, nhưng thị trường đồ trang sức cũng chỉ mới mở được mấy năm, do thủ tục phê duyệt rất nghiêm ngặt, Trung Quốc lớn như vậy nhưng cũng không có mấy tiệm vàng.
Đây là thị trường khổng lồ cỡ nào chứ...
Chu Văn Hiên tưởng tượng, tâm trạng phiền muộn mấy ngày nay đều biến mất không còn sót lại chút nào!
"Mấy thủ tục gì đấy, cô chắc chắn không có vấn đề gì chứ?" Chu Văn Hiên hỏi.
"Đương nhiên." Hoa Chiêu chắc chắn.
Vậy thì…
"Anh phụ trách ra người kinh doanh, tôi phụ trách tìm cửa hàng, trang trí, còn có cung ứng vật liệu cho cửa hàng ở đây." Hoa Chiêu nói.
Sau này Bằng Thành sẽ là thị trường trung tâm vô cùng phát triển của Trung Quốc, đã bắt đầu phát triển từ những năm tám mươi.
Tiệm vàng đầu tiên được mở ở đây.
Sau này sẽ càng ngày càng nhiều.
Mỗi một tiệm vàng cũng không phải đều tự thiết kế gia công mà là nhập hàng từ bên ngoài.
Có những thương nghiệp chuyên môn cung ứng đồ trang sức vàng riêng. Mặc dù bây giờ không nhiều nhưng cũng đã có.
Hoa Chiêu định trực tiếp kiếm hàng.
Về phần thiết kế cái gì, người thời này không cần thiết kế gì, chỉ cần mỗi vàng.
Thực sự nhìn không thuận mắt, phải tự mình ra tay thiết kế mấy mẫu mới được. Cô không đủ khả năng thiết kế, nhưng thắng ở kiến thức rộng rãi.
Hoa Chiêu và Chu Văn Hiên bận rộn suốt hai ngày, địa điểm cửa hàng cũng đã quyết định xong, bắt đầu tu sửa.
Chu Văn Hiên tràn đầy ý chí đấu đến Hồng Kông tuyển người quản lý.

"Bây giờ có thể về nhà được chưa?" Diệp Thư hỏi.
Cô ấy không thể đợi được nữa.
"Chắc là không có chuyện gì đâu." Hoa Chiêu nói: "Chờ em hỏi mẹ em một chút, xem thử bà ấy có về cùng không."
"Cùng đi đi."
Đến chạng vạng tối, hai người tới nơi bán hàng tìm Trương Quế Lan.
Từ xa xa, đã nhìn thấy sạp hàng bên đó rất náo nhiệt.
Một người phụ nữ lôi kéo Trương Quế Lan vừa khóc vừa gào, Trương Quế Lan có vẻ rất không thoải mái, nhưng không đẩy cô ta ra.
Hai bảo vệ đứng bên cạnh cũng không có ý muốn kéo người này ra.
Ánh mắt Diệp Thư không vui, lập tức hỏi: "Đây là ai vậy? Chuyện gì đây?"
Hoa Chiêu thở dài, cô cảm thấy lại gặp phiền phức rồi.
"Là Diệp Đan." Cô nói.
"A? Diệp Đan?" Diệp Thư kinh ngạc nói: "Đúng là không nhận ra."
Dáng người Diệp Đan năm bốn mươi tuổi cũng không còn giống nhiều năm về trước, có chút mập mạp, hiện tại lại xoã tung mái tóc quăn, nhìn từ xa xa không nhận ra được.
"Cô ta đang làm cái gì vậy? Tự nhiên nổi điên đi tìm dì Lan làm gì?" Diệp Thư nói xong bỏ lại Hoa Chiêu chạy tới bên đó.
Kéo tay cái tay đang nắm chặt lấy tay Trương Quế Lan không bỏ ra.
Diệp Đan ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Diệp Thư, lập tức nhào tới chuyển sang bám lấy cô ấy.
"Tiểu Thư, mau cứu Điền Tín đi! Cô mau cứu anh ấy!" Diệp Đan khóc ròng nói.
"Điền Tín? Là ai?" Diệp Thư không hiểu hỏi lại.
Diệp Đan dừng một chút nói: "Điền Tín, chính là, chính là người đàn ông ngày đó mọi người gặp đó, hơi mập, bụng hơi béo, cái kia… Tóc hơi ít."
"À!" Diệp Thư hỏi: "Ông ta là gì của cô?"
"Anh ấy, anh ấy là cha của con tôi." Diệp Đan lén nhìn lướt qua đứa bé đang đứng trong đám người đang lôi kéo con riêng Điền Lỗi nhỏ giọng nói.
Lúc gả cho Điền Tín, cô ta chỉ nói trước đây mình từng kết hôn, nhưng không nói mình đã có con.
Diệp Thư nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi với cô không quen biết, càng không quen Điền Tín gì đó, không cứu được ông ta."
Diệp Đan lập tức nổi giận, lông mày nhướng lên, nhưng mà rất nhanh cô ta đã nhịn xuống, dù sao cô ta cũng không còn là cô cả kiêu ngạo của nhà họ Diệp năm xưa nữa.
Lúc này tức giận với Diệp Thư chỉ khiến cho mọi chuyện tệ hơn.
Cô ấy vừa dứt lời, đầu gối cô ta đã mềm nhũn, quỳ xuống.
Diệp Thư lập tức nhíu mày muốn né tránh, Diệp Đan lại gắt gao lôi kéo cô ấy không buông.
"Tiểu Thư, tôi van xin cô, nể tình tình cảm bao nhiêu năm qua, cô mau cứu tôi, tôi bị người khác lừa! Bị lừa hết tiền rồi! Nếu bị người ta lừa gạt, cả đời này tôi thật sự không có cách nào xoay người!" Diệp Đan khóc lóc vô cùng thương tâm.
Diệp Thư cúi đầu nhìn cô ta, ánh mắt phức tạp.
Mấy người chị em trong nhà với nhau, Diệp Đan là người sắc sảo nhất, mạnh mẽ nhất và cũng kiêu ngạo nhất, nếu không thì sau đó cũng sẽ không bởi vì chênh lệch quá lớn, trong lòng bất an mà phạm phải sai lầm.
Người kiêu ngạo như vậy mà giờ lại quỳ xuống trước mặt mình, cô ấy chưa từng nghĩ tới loại tình huống này.
Diệp Thư nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Đan thở phào, Diệp Thư chịu hỏi là được rồi!
Cô ta liếc nhìn Hoa Chiêu đang đứng bên cạnh, thật may mắn vì hôm nay Diệp Thư đi theo đến, Diệp Thư lại là người đầu tiên bước tới.
Nếu không, bây giờ cô ta phải quỳ xuống trước Hoa Chiêu.
Quan trọng là có quỳ trước cô cũng chưa chắc đã có tác dụng!
Người phụ nữ đó có một trái tim sắt đá!
Vẫn là Diệp Thư mềm lòng, có nhiều năm tình nghĩa chị em với cô ta.
"Là thế này, lần này chúng tôi tới Bằng Thành bàn chuyện buôn bán quần áo, mua một lô quần áo bằng da và vải bông về bán lại, trước đó cũng đã xem kỹ lưỡng, đối phương cũng giao hàng đúng hạn.
"Điền Tín mang theo số quần áo lên xe rời đi rồi. Đáng lẽ hôm nay tôi phải đi chuyến tàu hoả ban ngày quay trở về. Ai ngờ vừa rồi Điền Tín gọi điện thoại cho tôi nói lô quần áo đó đều là giả! Tất cả đều làm bằng giấy! Tại sao bọn họ lại táng tận lương tâm thế chứ?" Diệp Đan khóc lóc nói.
Cho dù đối phương dùng vải thừa để may quần áo, cô ta cũng sẽ không tức giận như vậy, như vậy mới có thể bảo toàn được vốn liếng của mình, hoặc nếu không cũng sẽ thu lại được một ít vốn liếng.
Nhưng đối phương lại còn dùng giấy cứng nhuộm màu làm quần áo!
Nhìn từ xa nước sơn đen đen thật sự giống như áo khoác da, được chất thành đống ở đó đóng bao bỏ túi, to nhỏ như nhau.
Tất nhiên cũng có một vài chiếc là hàng thật.
Diệp Thư không nói nên lời: "Quần áo làm bằng bìa giấy? Các người mù hay sao mà không nhận ra? Không kiểm tra hàng hóa sao?"
"Lúc đó Điền Tín uống hơi nhiều, đối phương cũng là người đã hợp tác vài lần. Chúng tôi cũng đích thân đến nhà máy của họ xem, tự mình chọn mẫu, tự đến xem họ bốc hàng, sau đó ra ngoài dùng bữa. Điền Tín đi theo xe quay về... Ai có thể ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy!" Diệp Đan khóc.
Không biết trước đó đối phương đã bỏ quần áo làm bằng bìa giấy lên xe hay là bị tráo đổi lúc họ ăn cơm.
Còn là người quen, thật sự không ngờ tới.
Không phải Điền Tín không cẩn thận, bây giờ ông ta vẫn đang đi được nửa đường, được nửa đường ông ta sợ hàng hóa sẽ bị tài xế xe tải lấy trộm... Sau khi ngủ một giấc ông ta mở đồ ra kiểm tra hàng hóa.
Kết quả là phát hiện vấn đề.
Tất nhiên tài xế xe tải không thừa nhận, hơn nữa Điền Tín đã cân nhắc khả năng tài xế đổi hàng của ông ta không lớn.
Chỉ có thể là ngay từ đầu đã xuất hiện vấn đề.
Liền nhanh chóng gọi điện cho Diệp Đan.
Kết quả Diệp Đan đi tìm người quen đó, nhưng không tìm thấy anh ta nữa.
Tìm đến nhà xưởng thì nhà xưởng hoàn toàn không thừa nhận, nói rằng khi họ chuyển hàng lên xe toàn là hàng thật, xe chở ra khỏi sân nên xảy ra chuyện gì họ không chịu trách nhiệm.
Tóm lại là bị lừa.
Vì đợt hàng này, họ dồn hết vốn liếng trong nhà, năm mươi vạn.
Hoa Chiêu ở bên cạnh nghe xong thì lắc đầu, đây là một loại lừa đảo điển hình vào thời buổi này.
Làm quen, tráo hàng.
Từ mua hàng đến bốc hàng cho đến khi rời đi với hàng hóa, mắt không thể rời khỏi hàng hóa.
Bất cứ khi nào rời đi đều nguy hiểm.
Diệp Thư cũng tương đối thông cảm với cô ta.
Nhưng cô ấy lại cau mày nói: "Tôi cũng muốn giúp cô, nhưng khả năng của tôi có hạn, người quen đó của cô đã bỏ chạy đến nơi khác, cảnh sát ở đây không bắt được."
Cho dù không chạy sang phía đối diện mà trốn ở một nơi khác, thì với điều kiện phá án hiện tại, rất khó bắt được anh ta.
Có rất nhiều người mất tích, bao nhiêu tội phạm nghiêm trọng không thể bắt được, Diệp Thư cũng không có khả năng huy động quá nhiều lực lượng cảnh sát tới giúp cô ta bắt một tên tội phạm lừa đảo.
Thực sự có rất nhiều rất nhiều tội phạm như vậy trong thời đại này, nhưng số người bị bắt cũng không nhiều lắm.
Diệp Đan không từ bỏ ý định: "Chắc chắn cô có cách! Cô hãy nghĩ cách nào đi!"
Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn Hoa Chiêu, cố gắng ra hiệu cho Diệp Thư.
Đầu óc Diệp Thư ngốc nghếch không nghĩ tới bên cạnh còn có Hoa Chiêu!
Cô ta cảm thấy cô nhất định phải có một cách!
Mặc dù trong lòng cô ta rất không thích Hoa Chiêu, nhưng cô ta phải thừa nhận rằng Hoa Chiêu có nhiều mưu mô, dường như có thể giải quyết mọi việc.
Mà Hoa Chiêu không giải quyết được, còn có người đàn ông của mình, còn có thể hỏi Diệp Danh!
Còn cô ta?
Cô ta không có gì, cô ta ở cái tuổi này lại sắp phải trải qua một lần phá sản nữa sao? Cô ta không còn đủ sức để trở mình nữa.
Diệp Thư rất lo lắng, cô ấy liếc nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nói: “Đi nơi khác nói đi, đừng cản trở việc kinh doanh ở đây.”
Đã có quá nhiều người vây quanh xem náo nhiệt rồi.
Trong lòng Điệp Đan mừng thầm, đứng dậy.
Vậy mà Hoa Chiêu không ngăn cản Diệp Thư giúp cô ta!
Thực là...
Hoa Chiêu quay lưng rời đi, Diệp Thư và Diệp Đan đuổi theo sau.
Đôi mắt Điền Lỗi loé lên, đi theo phía sau họ.
Thật không ngờ, bà mẹ kế này lại quen biết hai người đẹp này!
Vậy thì tại sao hôm đó bà ta không có biểu hiện gì? Cố tình che giấu?
Hơn nữa, hai người đẹp này thực sự có thể cứu ba?
Điền Lỗi đuổi theo muốn nói chuyện, nhưng Diệp Đan đột nhiên quay lại, hung dữ nhìn cậu ta.
Điền Lỗi bĩu môi, im lặng.
Một tay cậu ta nhấc em trai mình lên, nhét vào trong lòng Diệp Đan.
Diệp Đan bế đứa con trai út Điền Kiệt trong lòng mà tâm trạng phức tạp.
Nhìn thấy Diệp Thư với Hoa Chiêu, cô ta nhớ đến những đứa nhỏ trước đây của mình.
Cũng không biết bây giờ bọn chúng ra sao.
Con trai lớn tính đến bây giờ có lẽ đã học tới đại học rồi? Liệu đã thi đậu đại học chưa?
Ở đây cách quán ăn của Trương Quế Lan không xa, Hoa Chiêu dẫn mọi người vào sân sau địa bàn nhà mình.
Bởi vì có một khu vườn ngăn cách với thực khách phía trước, nên sự náo nhiệt phía xa xa truyền đến khiến nơi đây càng trở nên yên tĩnh.
Diệp Đan tuỳ tiện liếc nhìn rồi cúi đầu xuống.
Trước đây, cô ta luôn khó chịu vì những điều này.
Dựa vào đâu mà Hoa Chiêu xuất thân từ nông thôn, lại sống tốt hơn một tiểu thư chính thống của nhà họ Diệp như cô ta?
Cô ta không chấp nhận, cô ta muốn so bì.
Nhưng bây giờ, khoảng cách ngày càng lớn, đến dũng khí để so bì cô ta cũng không thể đưa ra.
Điền Lỗi tò mò nhìn trái nhìn phải, không nhịn được phải hỏi: "Hai chị gái này, đây là nhà của hai người sao? Chị và dì em… Có quan hệ gì?"
Diệp Đan nhìn sang cậu ta một cái.
Cô ta đã kết hôn với Điền Tín nhiều năm như vậy, đừng nói đến một tiếng mẹ, cho dù là dì thì đứa trẻ này cũng chưa bao giờ gọi cô ta một tiếng.
Ngày hôm nay là lần đầu tiên.
Ah.
Diệp Thư nhìn sang cậu ta, nhẹ nhàng nói: "Gọi chúng tôi là dì là được."
"Sao có thể thế được? Hai chị gái đều xinh đẹp như vậy, mới ngoài hai mươi, không lớn hơn em bao nhiêu tuổi, sao có thể gọi là dì?" Điền Lôi cười nói.
Cậu ta là một thiếu niên, vẻ ngoài không tệ, ngược lại có sự trẻ trung non nớt, miệng lưỡi ngọt ngào, nụ cười tỏa nắng như một chàng trai ấm áp.
Nhưng Diệp Thư và Hoa Chiêu đều là những diễn viên gạo cội, vẫn có thể nhìn ra được lời nói của một cậu bé là từ đáy lòng hay là diễn.
“Tôi còn lớn hơn mẹ kế của cậu, cậu có thể gọi tôi là dì.” Diệp Thư nói.
Cô ấy lớn hơn Diệp Đan hai tuổi.
Điền Lỗi trợn tròn mắt thốt lên: "Có thật không? Em không tin! Nhìn thế nào chị cũng như mới ngoài hai mươi tuổi! Làm sao có thể hơn bốn mươi được! Có đánh c.h.ế.t em cũng không tin!"
Biểu cảm này rất thật.
Đương nhiên, cậu ta không cho rằng Diệp Thư mới hơn hai mươi tuổi, nhưng cậu ta tưởng rằng Diệp Thư nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, là chị em họ hay gì đó với mẹ kế.
Không ngờ rằng họ thực sự là chị em, còn là chị gái.
"Không cần phải nịnh hót tôi, ra kia chơi đi, chúng tôi còn chuyện quan trọng phải nói." Diệp Thư cau mày nói.
Chất độc của cô ấy vẫn chưa được giải hoàn toàn, cô ấy sẽ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy những người mình ghét.
Diệp Thư có trong mình khí chất uy nghiêm khiến Điền Lỗi ngập ngừng, đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng tên nhóc này cũng không có đi xa, đi ra ngoài thì đi dạo một vòng rồi lại lẳng lặng trở về trước phòng, ngồi dưới cửa sổ nghe lén.
Trong phòng, Diệp Thư sốt ruột hỏi Hoa Chiêu: “Chuyện này chúng ta có quản không?”
Diệp Thư thật sự chẳng muốn quan tâm, vừa nghe đã thấy phiền.
Nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của Diệp Đan lại rất đáng thương.
Cô ta không đáng thương, nhưng đứa trẻ đã mệt đến ngủ thiếp đi trong lòng cô ta lại rất đáng thương.
Hôm nay hình như không có ai quan tâm đến cậu nhóc, quần áo và khuôn mặt lấm lem, cậu nhóc khóc như một con mèo, lúc này đang được Diệp Đan ôm vào lòng ngủ thiếp đi.
Làm mẹ thật không nhìn nổi cảnh tượng này.
"Em không muốn quan tâm." Hoa Chiêu nói: "Chuyện bất bình trong thiên hạ này rất nhiều, gặp phải kẻ lừa gạt cũng không ít, ai cũng khóc cầu xin là em phải nhúng tay vào? Sao em phải giỏi lo chuyện bao đồng như thế?"
Diệp Đan nghe hiểu ý tứ của cô.
Cô ta đã bị trục xuất ra khỏi dòng họ, đã không còn liên quan gì đến nhà họ Diệp nữa, cô cũng chẳng cần dính líu gì đến chuyện của mấy người xa lạ.
Diệp Đan suy nghĩ một chút, đột nhiên ôm đứa nhỏ quỳ xuống trước mặt Hoa Chiêu.
"Hoa Chiêu, tôi còn chưa cảm ơn cô, nghe nói tôi đi khỏi nhà nhiều năm như vậy, là cô đã chăm sóc cho bọn nhỏ, tôi thật sự biết ơn cô!" Cô ta vừa dập dầu vừa nói.
Chỉ là trong lòng còn có đứa nhỏ cho nên đầu không chạm tới đất.
Tư thế đã thấp đến không còn dập xuống thấp hơn được nữa.
"Xin cô hãy cứu tôi thêm lần nữa, cô không thể để cho chúng có một người mẹ nghèo khó vất vả đi kiếm ăn ngoài đường chứ?" Diệp Đan khóc nói.
"Không sao cả, dù sao thì cô nghèo cũng được, giàu cũng được, cô chẳng xuất hiện nên chẳng có liên quan gì đến bọn nhỏ cả." Hoa Chiêu nói.
Diệp Đan dừng một chút rồi nói: "Không phải tôi không muốn quay về, mà là tôi không trở mình được, quay về sẽ xấu hổ! Hơn nữa suy cho cùng bọn nhỏ là con cháu nhà họ Diệp, biết được mình có một người mẹ kiếm ăn ngoài đường như vậy không phải sẽ thấy xấu hổ hay sao?"
Hoa Chiêu nghe ra được cô ta đang mang mấy đứa nhỏ ra đe doạ cô.
Cũng không tính là uy hiếp, chỉ là muốn cô vì mấy đứa trẻ mà cân nhắc một chút, đừng khiến chúng mất mặt.
Đây... Rốt cuộc ai mới là mẹ ruột của mấy đứa nhỏ kia đây.
Có điều thật sự khiến cô phải nhắc đến vấn đề chính.
Sống cùng nhau nhiều năm như vậy, Hoa Chiêu mới chỉnh đốn được mấy đứa trẻ, quan hệ với cô không tệ, không còn oán hận cô nữa.
Cô không muốn vì một chút chuyện nhỏ mà phá hỏng mối quan hệ này.
Nếu như Diệp Đan thật sự nghèo khó, có thể một ngày nào cô ta sẽ trở về thủ đô nương tựa vào mấy đứa trẻ, đến lúc đó sẽ nói sở dĩ cô ta trở nên như vậy là vì Hoa Chiêu thấy c.h.ế.t mà không cứu.
"Cô nghe ai nói là tôi chăm sóc bọn chúng?" Hoa Chiêu hỏi.
"Tôi... Thỉnh thoảng gọi điện thoại cho mẹ tôi..." Diệp Đan nói.
Thật ra thì chẳng được mấy cuộc, mỗi năm gọi một hai cuộc để báo bình an và hỏi thăm tình hình.
Cô ta oán hận tất cả mọi người, chỉ ngoại trừ ba mẹ cô ta.
Diệp Thư thở dài.
Hoa Chiêu không muốn nói nhảm với cô ta nữa: "Tôi cũng không phải là bồ tát cứu khổ cứu nạn, tôi có thể giúp cô lần này, nhưng không phải giúp suông."
"Nếu không cô cứ gặp chút chuyện là tới tìm tôi, tôi là bạn bè tốt với cô sao?" Hoa Chiêu nói.
"Được! Cô có yêu cầu gì thì nói ra đi! "Diệp Đan nói.
Cô ta là người rất biết kiếm chỗ hời. Bất kể mối quan hệ là gì, đều phải mang cho đối phương chút lợi ích.
Cho lợi nhuận là được, bây giờ cô ta không cần kiếm tiền, chỉ cần hồi vốn lại là được.
"Nếu đúng như nhà máy kia nói, hàng hóa anh ta bán ra không có vấn đề, nhưng lô hàng đó đã bị tráo đổi. Theo lý thuyết, chi phí của lô hàng đó là năm mươi vạn, lợi nhuận cũng là năm mươi vạn. Bây giờ tôi không cần lợi nhuận, cô lấy hàng lại cho tôi, tôi chỉ cần tiền vốn!" Diệp Đan nói.
Hiện giờ kinh doanh quần áo, đặc biệt là với hàng sỉ, lợi nhuận rất lớn, nếu như lấy số này ra bán lẻ thì lợi nhuận sẽ còn lớn hơn.
Hoa Chiêu gật đầu, yêu cầu của cô ta cũng không có gì quá đáng.
Cô còn tưởng rằng cô ta sẽ đòi hỏi quá đáng, hoặc là cho cô một ít lợi lộc nhỏ cho quá chuyện, nhưng không ngờ rằng cô ta chỉ muốn lấy lại vốn.
Cũng biết điều đấy.
Không coi mình là người họ Diệp đòi cái này đòi cái kia.
"Tôi tìm xem." Hoa Chiêu nói: "Cho tôi thông tin về người quen của cô, và nhà sản xuất kia."
Bên kia chỉ mới đi có một ngày, điều tra sẽ không quá phiền phức.
"Được, được!" Diệp Đan bắt đầu nói rõ.
Hoa Chiêu vừa nghe thoáng cái đã hiểu ra vấn đề.
Cái gọi là người quen này, cô ta cũng chỉ biết họ gì tên gì, nhà ở đâu, nhưng chưa từng đến đó, cũng chưa từng nhìn thấy chứng minh thư của anh ta.
Ngay cả khi thấy được có khi cũng là giả.
Đối phương cũng không giống nhất thời nảy ra ý định đi lừa gạt cô ta, mà càng giống tên lừa đảo chuyên nghiệp đã tính toán sẵn.
Bây giờ thực sự có những người kiếm tiền bằng cách lừa đảo như thế.
"Cô trở về chờ tin tức đi." Hoa Chiêu nói.
Diệp Đan liên tục nói cảm ơn rồi rời đi với tâm trạng nặng nề.
Điền Lỗi đã sớm chạy ra cửa rời đi cùng cô ta.
Lần này đi đường chỉ có hai người bọn họ, tay cậu ta không có tâm tư quơ lung tung nữa, ánh mắt loé lên đi tới sau lưng Diệp Đan, đột nhiên nói: "Trước đây cô còn có con sao?"
Diệp Đan dừng một chút, ôm lấy đứa bé tiếp tục bước đi, thản nhiên nói: "Ừ, có thì sao? Bây giờ tiền trong nhà đã mất hết, có lấy lại được hay không còn tùy vào chị của tôi. Dù cậu có nói với cha cậu cũng vô dụng."
Nếu là trước kia, cô ta thật sự sợ hãi bị Điền Lỗi đe doạ.
Nhưng giờ chuyện này đã xảy ra, cô ta đã không còn sợ nữa.
Điền Lỗi nghe xong, suốt cả đoạn đường đi đều im lặng không nói chuyện.
...
Hoa Chiêu và Diệp Thư lại không đi được.
Hoa Chiêu phái người đi điều tra trong phạm vi.
Trước tiên bắt hỏi giám đốc của nhà xưởng may.
Nếu bên kia là một kẻ lừa gạt chuyên nghiệp, thì giám đốc nhà xưởng nhất định có tham gia! Không phải vô tội như ông ta nói.
Ít nhất, ông ta đã hợp tác với kẻ lừa gạt này để lấy một ít tiền hoa hồng trung gian.
Đây cũng là một việc làm thường gặp.
Quả nhiên từ ở chỗ người giám đốc nhà xưởng đã đào thêm được nhiều thông tin của đối phương.
Tên của người đó cũng không phải là tên thật, nó chỉ là một mật danh.
Sau khi hàng vừa xuất xưởng, hắn ta đã sang tay bán lại cho một số hộ gia đình thường xuyên hợp tác.
Tết Nguyên Đán sắp đến là mùa cao điểm kinh doanh quần áo.
Chất lượng của lô hàng này vừa tốt lại còn cao cấp, lô hàng năm mươi vạn này hắn ta đã bán lại được với giá tám mươi vạn nhân.
Nếu không phải cần bán gấp lô hàng trộm được, hắn ta sẽ từ từ tìm nơi bán lẻ, lời lãi thậm chí còn gấp đôi, gấp ba lần.
Một chiếc áo khoác da có giá năm mươi đồng một chiếc có thể dễ dàng được bán với giá một trăm, một trăm năm mươi hoặc thậm chí là hai trăm đồng.
Áo khoác da bây giờ là một món đồ thời thượng.
Còn có áo khoác lông vũ.
Mặc một chiếc trong ngày Tết tuyệt đối có thể tăng thêm thể diện.
Bên này ăn năm mươi vạn tiền vốn, bên kia ăn mấy trăm nghìn tiền lợi nhuận, hơn nữa còn chẳng bỏ ra thứ gì, chỉ cần há miệng, quả là không có vốn mà thu lại cả vạn tiền lời.
Cho nên hiện giờ loại lừa đảo này rất nhiều.
Nhưng bây giờ tìm người không dễ, nghe nói người này sau mỗi lần giao dịch thành công sẽ dừng một khoảng thời gian, đợi qua sóng gió sẽ quay lại.
Mà bây giờ, Tết nhất sắp đến nghe nói anh ta đã về quê ăn Tết rồi.
Còn quê quán ở đâu thì không ai biết.
Trái lại là người rất thận trọng.
Hoa Chiêu nói tin tức nghe được cho Diệp Đan và Điền Tín.
Bây giờ Điền Tín lo lắng đến mức b.ắ.n liên thanh.
Nhưng khi gặp Hoa Chiêu và Diệp Thư, nghe nói là chị em của Diệp Đan, có thể một tay giúp đỡ lấy lại tiền hàng, thấy họ như thấy người thân.
Không, giống như là thấy được tổ tông vậy.
Bây giờ khi nghe tin không tìm được người, ông ta lại trở nên lo lắng.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Đợi anh ta xuất hiện lại rồi bắt anh ta sao? Anh ta còn có xuất hiện không?" Điền Tín sốt ruột hỏi.
"Về mặt lý thuyết thì nên làm như vậy." Hoa Chiêu nói: "Nhưng hiện tại tôi có thể giúp mấy người thu hồi một ít tổn thất."
"Giám đốc nhà máy kia nói rằng ăn tiền hoàn lại của kẻ lừa đảo, mấy người cầm hàng kia, cũng coi như là cầm tang vật, bây giờ bắt ông ta nôn ra." Hoa Chiêu nói.
Giám đốc nhà nhà máy nói rằng, vì để cho ông ta phối hợp mà kẻ lừa đảo đã cho ông ta mười vạn phí lợi ích.
Và những người đang cầm đồ ăn cắp chỉ mới bán một phần trong số đó.
Bây giờ những thứ này đang ở trong tay của Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nói với Diệp Đan: "Tôi đã thu về được bốn mươi vạn tiền mặt, tôi sẽ giữ lại, số hàng còn lại tôi sẽ trả lại cho cô, mấy người tự mình xử lý đi."
Theo tính toán của bọn họ, hẳn là có thể lấy lại vốn.
Cho dù có ít, cũng không ít hơn nhiều.
Đương nhiên Hoa Chiêu không tham chút tiền này, nhưng nếu cô không tàn nhẫn một chút, cô sợ Diệp Đan và Điền Tín nếm được vị ngọt, sau này gặp khó khăn sẽ lại tìm đến cô.
Điền Tín chớp chớp mắt, sao lại còn muốn lấy tiền chứ? Còn lấy nhiều như vậy, tận bốn mươi vạn?
Hoa Chiêu là người nhận tiền mới làm việc, nhưng Diệp Đan cũng không nói rõ điều này.
Trước đây cô ta chỉ nói rằng cô có thể lấy lại mọi thứ đã mất.
Bây giờ đồ đạc đã được thu hồi, Hoa Chiêu lại lập tức lấy đi bốn mươi vạn!
Điền Tín coi tiền như sinh mạng lập tức đau lòng muốn chết.
Không phải thân thiết như chị em sao? Giúp một việc mà phải lấy tiền!
Diệp Đan nói: "Người ta dựa vào quan hệ mới đòi lại tiền và đồ. Nếu không, ông nghĩ rằng có thể dễ dàng như vậy sao? Theo quy tắc những thứ này có lẽ bây giờ đang ở trong tay cảnh sát, ông hiểu không?"
"Số tiền này người ta cũng không phải tự mình giữ cho mình, mà để đánh tiếng tạo quan hệ! Nếu không có bốn mươi vạn, phần còn lại của hàng hoá ai sẽ cho ông?"
Rõ ràng minh bạch, rất có lý!
Nếu bối cảnh của Hoa Chiêu không đủ mạnh, chuyện thật sự sẽ như vậy.
“À.” Điền Tín không nói thêm lời nào, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm vui vẻ.
Vẫn rất đau lòng.
Diệp Thư kỳ quái nhìn hai người họ, đặc biệt là Diệp Đan với thái độ kiêu ngạo.
Không biết cô ta vì chuyện này mà chống gượng dậy, hay vốn dĩ đã luôn như vậy.
Trước đó nhìn thấy cô ta trước quán ăn khuya, cô ta không như thế này mà vâng vâng dạ dạ nhẫn nhịn giống như một bảo mẫu già nhát gan.
Diệp Đan nhếch môi, lộ ra một nụ cười như có như không: “Ông ấy chẳng qua muốn giữ thể diện, đặc biệt là trước mặt người ngoài, thích tỏ ra rất lợi hại, tôi phải giữ thể diện cho ông ấy, trong thâm tâm, ông ấy vẫn tốt với tôi."
Nếu không, cô ta cũng không phải ngu ngốc, không có khả năng gả cho Điền Tín.
Có nhiều ông chủ giàu có như vậy, khi đó cô ta mới ngoài ba mươi tuổi, không có Điền Tín, còn có Lý Tín, Vương Tín, không thể tìm được độ tuổi bốn mươi, thì tìm ông chủ ở độ tuổi năm mươi, sáu mươi còn dễ dàng hơn...
Việc trong nhà, việc kinh doanh về cơ bản Điền Tín đều nghe theo Diệp Đan, cũng rất hào phóng với cô ta, tiền bạc của gia đình đều do Diệp Đan phụ trách nên Diệp Đan cơ bản cũng coi như hài lòng.
Lần này xảy ra chuyện, cô ta mới vội vàng như vậy.
Mất là mất tiền của cô ta!
Bây giờ về cơ bản có thể coi là trả lại vốn, điều này giống như kỳ vọng của cô ta, hơn nữa trở về là hàng hóa chứ không phải tiền mặt, điều này khiến cô ta hài lòng hơn.
Bởi vì khi trở về Thượng Hải, cô ta vẫn còn một quầy hàng để duy trì kinh doanh.
Không có lô hàng này, bây giờ cầm tiền cũng không thể mua hàng tốt được, nhân mạch với mối kinh doanh Thượng Hải mà bị phá huỷ, thì đó mới là một tổn thất không thể ước lượng.
May mắn thay, bây giờ thứ lấy lại là hàng hoá.
Diệp Đan cũng không muốn trì hoãn nữa, đứng dậy nói: "Lần này thật cảm ơn hai người! Ở bên kia tôi bận quá, tôi xin phép đi trước, về sau..."
Cô ta liếc nhìn Điền Tín: "Sau này hẹn gặp lại."
Cô ta là người nhà họ Diệp, việc bị đuổi khỏi gia tộc như thế nào, những chuyện này cô ta chưa từng nói cho Điền Tín biết.
Trước đây không nói, sau này càng không muốn nói.
Hoa Chiêu nhanh chóng tiếp lời: "Tạm biệt."
Diệp Đan kéo Điền Tín đứng dậy.
Điền Tín úp úp mở mở, nhìn vẻ này là còn đang lưu luyến bốn mươi vạn kia của ông ta.
Tất cả đều là tiền mặt, đã lấy lại hết rồi, tặng quà đút lót cũng không tiêu tới bốn mươi vạn chứ? Ông ta biết rằng những người hỗ trợ làm việc này ít nhất cũng giữ một nửa cho mình!
Rõ ràng là chị em ruột, bọn họ đã rơi vào cảnh khó khăn, sao còn không biết xấu hổ mà lấy của họ hai mươi vạn! Thật xấu xa!
Ra khỏi cửa, Điền Tín bắt đầu lẩm bẩm.
“Câm miệng!” Diệp Đan nói: “Tôi nói cho ông biết, tốt nhất ông không nên tỏ ra bất mãn với hai người vừa rồi, cho dù không hài lòng cũng nên để trong lòng, nếu dám biểu hiện ra ngoài, ông có còn muốn kiếm tiền nữa không?"
"Lần này cô ấy có thể giúp chúng ta khôi phục tổn thất, lần sau cô ấy có thể lừa gạt chúng ta không về được vốn gốc!"
Cô ta hiểu.
Mấu chốt là, cô ta luôn cảm thấy Hoa Chiêu không phải người tốt gì... cái gì cũng làm ra được.
"Cái này..." Điền Tín ngẩn người: "Sao cô ấy có thể làm như vậy? Chị em của cô là loại gì vậy? Tại sao cô ta lại như vậy!"
"Cô ấy không phải chị em của tôi, người bên cạnh cô ấy mới phải, cô ấy là vợ của một người anh em của tôi, với tôi chỉ là mối quan hệ bình thường." Diệp Đan nói.
Điền Tín nhìn Diệp Đan, mắt chớp chớp, không nhịn được hỏi: "Vợ à, nhà mẹ đẻ của em rốt cuộc làm nghề gì? Tại sao em lại có những anh chị em lợi hại như vậy? Không phải em nói chỉ là một gia đình công nhân bình thường sao?"
"Ông không cần suy nghĩ nhiều, bọn họ không phải ruột thịt, bọn họ chỉ là họ hàng, cha của người ta lợi hại, mà cha của tôi lại tầm thường, không thể so sánh với người khác được, anh chị em ruột thịt của tôi cũng tầm thường, chỉ là những người bình thường mà thôi." Diệp Đan nói.
“Là như vậy ư…” Điền Tín nói: “Thật ra họ hàng cũng có thân quen, năm nay đón tết, chúng ta qua đó thăm hỏi chút đi.”
"Nói thật, chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi mà chưa được gặp ba vợ mẹ vợ, thật sự có hơi quá đáng, năm nay chúng ta gặp họ đi!" Điền Tín nói.
"Làm gì có thời gian? Tết Nguyên Đán là thời gian bận rộn nhất đối với chúng ta!" Diệp Đan cau mày, giọng điệu châm chọc nói: "Hơn nữa không phải ông còn muốn về quê ăn tết sao? Ba mẹ ông chờ ông một năm, bọn họ đều mong chờ ông trở về, còn có nhiều em trai em gái như vậy, chỉ chờ mỗi ông, sao ông có thể không trở về?"
Đây là lí do Điền Tín đã nói mấy năm trước đây.
Hàng năm trước Tết hai tháng, Điền Tín bắt đầu chuẩn bị rồi, ông ta sợ Diệp Đan sẽ yêu cầu về nhà mẹ đẻ của mình ăn Tết nên bắt đầu liều mạng tẩy não Diệp Đan.
Ba mẹ ông ta không dễ dàng gì, nhớ ông ta biết bao nhiêu.
Diệp Đan không có nhà mẹ đẻ để quay lại, nhưng cô ta không nói, cô ta chỉ mượn dốc đẩy lừa, điều này khiến Điền Tín cảm thấy có chút áy náy với cô ta, lì xì năm mới cho cô ta rất lớn.
Mặc dù cô ta quản lý tiền của gia đình, nhưng cô ta không thể tiêu xài tuỳ ý.
Điền Tín hận mỗi ngày không thể kiểm tra sổ sách ba lần, nếu ông ta không hài lòng với một khoản chi tiêu nào đó, ông ta sẽ lấy lại quyền quản gia đình.
Đối với tiền tiêu vặt của cô ta, cô ta vẫn phải dựa vào việc lấy lòng Điền Tín, sau đó đưa riêng cho cô ta.
"Được rồi, tôi biết mấy năm nay em không được về nhà rất tủi thân cho nên năm nay tôi về nhà với em một thời gian!" Điền Tín nói.
Ông ta cho rằng sự không hài lòng của Diệp Đan là sự uất ức.
Diệp Đan lo lắng muốn chết.
Hơn nữa cô ta còn chưa dám nói ra.
Cô ta không dám để Điền Tín biết mình không hề có nhà mẹ đẻ, cũng không hòa thuận với nhà ngoại, như vậy, địa vị của cô ta trong lòng ông ta sẽ giảm xuống, ông ta sẽ vô thức coi thường cô ta, tuỳ tiện bắt nạt cô ta.
Dù sao cũng không có giá trị gì, cũng không có ai chống lưng cho cô ta!
Diệp Đan không nói gì, biểu cảm trong bóng tối rất tệ.
Điền Tín đã rất vui vẻ mà quyết định như vậy.
Cả hai mang số hàng còn lại đi xuyên đêm, mang theo các con trở lại Thượng Hải.
Cuối cùng Hoa Chiêu và Diệp Thư đã khởi hành lên đường trở về thủ đô.
Vừa bước vào nhà, lập tức bị lũ trẻ vây quanh.
"Mẹ! Sao đến tận bây giờ mẹ mới quay lại!" Thiên Kim ôm Hoa Chiêu than thở, miệng nói mà hai mắt đỏ hoe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận