Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 106


Người đi rồi, Hoa Chiêu liền mang theo bốn em trai em gái đi đến.
"Bà ta nói cái gì rồi?" Hoa Chiêu hỏi.
Triệu Lương Tài đương nhiên là do cô mời đến đấy, bằng không thì một người đã hiểu rõ, lui tới đã bao nhiêu năm, ngược lại cũng sẽ không thật sự phải cần thư giới thiệu.
Hiện tại đã là năm 76, phương diện này quản lý đã nới lỏng.
Trương Quế Lan thở dài, vừa thu thập cái bàn vừa nói: "Còn có thể nói cái gì, con đoán một chút cũng không sai, đòi tiền chứ sao."
"Lúc đi ngược lại rất thống khoái." Hoa Chiêu nói ra.
Cô thấy là Triệu Lương Tài đi vào không quá hai phút liền đi ra, điều này nói rõ cũng không có khó khăn trắc trở gì, cô còn tưởng rằng bà Trương còn làm trò té xỉu ở trên giường gạch không chịu đi đây này.
Trương Quế Lan thở dài: "Ngày mai khẳng định còn sẽ đến nữa."
Bà vẫn hiểu rõ mẹ của mình đấy, không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, biểu cảm lúc bà ấy rời đi bà nhìn thoáng cái liền đoán được.
"Những ngày sắp tới, sẽ không bao giờ ngừng lại." Trương Quế Lan nói.
Thế nhưng bà không có biện pháp nào, đó là mẹ của bà, bà cũng không thể đem người đuổi ra ngoài.
"Được rồi, chỉ lo thêm vài bữa cơm, coi như mẹ đã tận hiếu rồi." Trương Quế Lan tự an ủi chính mình nói. Dù sao đòi tiền bà cũng không có đấy, bà bên ngoài còn thiếu nợ sổ sách đây này.
Quả nhiên, bà Trương ngày hôm sau mới nửa buổi sáng đã tới rồi, vẫn là mang theo Triệu Tiểu Hồng cùng mấy đứa trẻ.
Trong nhà không có người, Trương Quế Lan ra công, 4 đứa bé hôm nay vừa vặn đi học, cùng Hoa Chiêu đi trường học.
Bốn đứa trẻ đều xúng xính quần áo mới, chỉnh tề, sạch sẽ, xách cặp sách mới mua cùng đồ dùng học tập mới mua và mượn được sách cũ. Sách giáo khoa hiện nay đều ở mức truyền thừa, từ ông đến cháu đều dùng được một cuốn.
Đại Vĩ năm nay 10 tuổi, mới học lớp hai.
Trường nằm ở phía bắc của đất nước. Vào mùa đông, trời rất lạnh và các lớp học sẽ đóng cửa dù trời không có tuyết. Trường thường được mấy thôn dùng chung còn hoang vắng. Trẻ em có thể phải đi bộ 10 dặm để đi học, cho nên thường trẻ trong thôn độ tuổi đi học rất muộn đến tám chín tuổi mới bắt đầu học lớp một.
Bất quá lần này khai giảng, Đại Vĩ cũng nên học lớp ba rồi.
Tiểu Vĩ học lớp hai.
Đại Cần Tiểu Cần, một người mới 6 tuổi, một người mới 4 tuổi, Hoa Chiêu cũng có chút hối hận đồng ý cho hai đứa cũng đi học.
Trường tiểu học này tuy cách bọn họ không xa, nhưng cũng xa bốn năm dặm, vào mùa đông tuyết còn dày và cao hơn hai đứa nhỏ, đi bộ xa đến trường sẽ bị đóng băng mất!
Nhìn lại phòng học trước mắt, trên tường lổ thủng lớn nhỏ, đỉnh đầu còn không có trần nhà, bốn phía đều hở, mùa hè còn đỡ, mùa đông có thể đem người ta đông lạnh mất.
"Đại Cần Tiểu Cần, nếu không chúng ta khoan đi học đã?" Hoa Chiêu cẩn thận từng li từng tí nói.
Đại Cần không nói chuyện, nhưng là trong mắt lập tức ngậm nước mắt.
"Được rồi được rồi, cùng đi học ết, nếu quá lo lắng, mùa đông chúng ta lại xin phép nghỉ a." Hoa Chiêu nói ra.
Đi thăm hết phòng học, Hoa Chiêu liền mang theo bọn nhỏ đi tìm hiệu trưởng.
Cô không biết hiệu trưởng, nhưng dựa vào khả năng giao tiếp của mình, đã sắp xếp xong cho 4 đứa trẻ vào trường nhập học rồi. Kể cả cô.
Yêu cầu đầu vào bây giờ vô cùng lỏng lẻo, hầu như chỉ cần bạn muốn là có thể đến trường, không cần biết bạn bao nhiêu tuổi, chỉ cần bạn muốn đến trường là được.
Một người phụ nữ mang thai 18 tuổi như Hoa Chiêu đến trường tiểu học, tuy rằng hiệu trưởng chưa từng nhìn thấy nhưng dường như ông ta không có lý do gì để từ chối, Hoa Chiêu coi như ông ta đã đồng ý.
"Cám ơn hiệu trưởng! Ngày mai tôi sẽ lên lớp! Về phần có thể học lớp mấy, ngày mai đến trường cúng ta sẽ nói chuyện!" Nói xong, cô lại cúi đầu chào rồi rời đi.
Cô chưa từng đến trường một ngày nào lại muốn tham gia kỳ thi vào Đại học. Có chút quá doạ người rồi, đoán chừng còn có thể được đăng trên báo. Tốt hơn là cô đừng nên kích thích mọi người như vậy. Trước mắt cứ lăn lộn được một cái bằng tốt nghiệp tiểu học, cấp hai, cấp ba đã.
“Này.” Hiệu trưởng sáu mươi tuổi nhìn bóng lưng cô lắc đầu cười.
Về đến nhà, Hoa Chiêu nhìn thấy cửa sân nhà mẹ đẻ đã mở, qua lớp kính sạch sẽ nhìn thấy bà Trương đang ngồi hút thuốc lào.
An ninh trật tự bây giờ tương đối tốt, trừ ban đêm, ban ngày gia đình nào cũng hầu như không khóa cửa chứ đừng nói đến cổng sân, vì chẳng có cổng nào cả.
Triệu Tiểu Hồng và mấy đứa trẻ đang chơi trong vườn rau.
Hoa Chiêu nhìn xem, càng giống như là đang kiểm kê tài sản.
Trương Quế Lan tuy vào ở muộn, nhưng đã hai tháng rồi, rau củ trong sân cũng đã sắp chín.
Còn có gà vịt, Triệu Tiểu Hồng cũng tính ra cẩn thận.
Hoa Chiêu nhìn một cái, Triệu Tiểu Hồng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cô, lập tức chột dạ cúi đầu.
Hoa Chiêu mặt không biểu tình mà về nhà, ngày hôm qua cô đã phát hiện rồi, mẹ của cô vậy mà có thể gánh vác được, vậy hãy để cho bà tiếp tục gánh vác a.
Cô phải về nhà sửa sang lại một ít đồ đạc, gửi cho Diệp Thư cùng Diệp Phương qua bưu điện, lúc trước đều đáp ứng tốt, gửi cho mọi người một ít đồ ăn ngon đấy.
Còn có bố chồng, ông nội chồng, đều phải chuẩn bị.
Hiện tại, Hoa Chiêu còn có lòng cũng chuẩn bị cho mẹ chồng một phần, dỗ dành vị lão công chúa này ~
Hoa Chiêu cũng không gửi gì nhiều qua bưu điện, chỉ có một chút rau củ phơi khô, dưa muối, hoa quả sấy, cá con khô, còn có một chút thổ sản vùng núi, hạt thông rang, quả phỉ rang gì đấy, dứt khoát mỗi loại một ít đều gửi qua bưu điện.
Cô còn gửi riêng cho một mình Diệp Thư thêm một phần hạt hướng dương rang, để cho cô ấy mở mang thêm kiến thức.
"Cũng không biết mấy cái bồn hoa kia thế nào rồi." Hoa Chiêu tự hỏi.
Trước khi cô đi, những cây hoa lấy từ chỗ Hạ Kiến Ninh đều tràn đầy sức sống rồi rồi, bị cô bỏ lại ở toà tứ hợp viện, để cho Diệp Danh thỉnh thoảng ghé qua nhìn một chút.
Mà Diệp Danh lúc này cũng đang tưới nước cho hoa.
Anh vốn đã được cẩn thận dạy dỗ từng li từng tí, cũng không phải là em gái cùng Hoa Chiêu, đều là hai người không nhìn được hàng đấy, anh nhận ra những chậu hoa này, hỏi lại hỏi em gái địa điểm mua hoa lúc trước, là anh đã biết rồi, những cây hoa này khẳng định chính là những kỳ hoa dị thảo mà Hạ Kiến Ninh sưu tầm được.
"Tiểu Hoa thật sự đúng là biết dưỡng hoa." Diệp Danh một bên vừa tưới nước vừa hướng Diệp Thư nói.
Những cây hoa trước kia nghe nói bị Hạ Kiến Ninh dưỡng c.h.ế.t cũng rất ít khi phục hồi được như mấy cây hoa hiện tại, chúng trở nên bừng bừng sức sống, tươi xanh mọng nước, anh cảm thán. Phong thủy của gia đình anh đã thay đổi, và một chuyên gia thực vật nhỏ đã đến!
Diệp Thư không rảnh nói chuyện, cô vừa ăn nho vừa gật đầu, thực ngọt!
Đột nhiên, ngoài cửa lớn truyền đến tiếng đập cửa.
Diệp Danh đi qua xem, hoá ra lại là Hạ Kiến Ninh.
Anh sửng sốt một chút, cũng không có mở cửa ngay, mà nhanh chóng chạy trở về chính viện, nhỏ giọng nói với Diệp Thư: "Mau mau nhanh đem những cây này vào trong phòng ngủ đi."
Sau đó mới đi qua mở cửa chính.
"Ngọn gió nào đem ngài thổi đến nơi đây rồi hả?" Diệp Danh nhìn Hạ Kiến Ninh cười nói.
Hạ Kiến Ninh cũng cười: "Hôm nay là gió tây nam, cấp ba bốn."
Diệp Danh cong cong khóe miệng, đứng ở cửa ra vào không có động: "Anh ngược lại là rất chú ý dự báo thời tiết."
Hạ Kiến Ninh giang tay ra: "Trên cái thế giới này chuyện đáng giá với sự chú ý của tôi quá ít."
"Tới đây có chuyện gì?" Diệp Danh dựa ở trên khung cửa hỏi, không có ý định để cho anh ta vào cửa.
"Đi vào rồi nói?" Hạ Kiến Ninh nhìn phía sau anh.
Diệp Danh chăm chú nhìn chằm chằm anh ta trong chốc lát, cảm thấy với thân thủ của em gái, lúc này cũng đủ thời gian cho con bé chuyển hết mấy bồn cây vào phòng.
"Mời." Anh giống như rốt cuộc cũng đã cân nhắc tốt rồi, mở cửa ra vào, mời Hạ Kiến Ninh tiến vào.
Hạ Kiến Ninh vừa đi, vừa đánh giá sân nhỏ nhà Diệp Thâm, thời gian mấy ngày, trên mặt đấy đã sửa chữa không sai biệt lắm, trong sân một lần nữa trải xong gạch đá, cửa sổ trong nhà cũng đã lắp đặt trở lại.
Hiện tại thầy Tôn đang mang theo học trò, đều ở hậu viện vốn dĩ là vị trí nhà họ Tào tiến hành trùng kiến.
Diệp Thư đang ngồi ở dưới cây nho, tiếp tục ăn.
"Thật xa đã nghe thấy hương thơm của nho rồi, không mời tôi nếm một chút sao?" Hạ Kiến Ninh quen thuộc đi qua, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thư, bất quá ngược lại không có thò tay vào đĩa nho.
Diệp Thư nhìn nho, sau đó nhìn Hạ Kiến Ninh, sau đó đem đĩa nho duy nhất trên bàn đặt ở trước mặt mình: "Số lượng có hạn, tôi sẽ không mời anh. Hạ Lan Lan nhà anh, định đưa đến nơi nào?”
Câu nói sau cùng, đã thành công ngừng tay Hạ Kiến Ninh lại.
Anh ta hôm nay xác thực là vì Hạ Lan Lan mà đến đấy.
"Các người muốn cho con bé đi đâu?" Hạ Kiến Ninh hỏi.
"Đi Vân Nam, xxx huyện, xx thôn, xuống nông thôn." Diệp Danh nói ra.
Cái chỗ này, không phải phạm vi thế lực của bất kỳ kẻ nào, tự nhiên sẽ "Khổ".
"Tốt." Hạ Kiến Ninh không nói hai lời liền đồng ý.
"Ngày mai liền để cho cô ta lên đường luôn đi." Diệp Danh lại nói. Bởi vì anh có loại dự cảm, nếu người này không đi bây giờ, liền sẽ không đi được nữa.
"Xuống nông thôn" đã oanh oanh liệt liệt mà tiến hành 10 năm rồi, trong đó vấn đề xảy ra không ngừng, từ mấy năm trước đã bắt đầu có các loại điều kiện để hồi hương. Hơn nữa Diệp Danh nhận được tin tức, bên trên có ý định ra các chỉ định hồi hương cho thanh niên tri thức.
Năm 76 xác thực là năm cuối cùng một đám thanh niên trí thức xuống nông thôn rồi.
"Tốt." Hạ Kiến Ninh vẫn không chút do dự mà đồng ý.
Anh ta thống khoái như vậy, Diệp Danh ngược lại không biết nói cái gì rồi.
"Vậy thì, đi thong thả không tiễn." Diệp Danh nói ra.
Hạ Kiến Ninh lại ngồi không nhúc nhích, đột nhiên mở miệng: "Hoa của tôi đâu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận