Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 201
"Bọn hắn nói Hoa Chiêu gian lận! Nói em sao chép Hoa Chiêu đấy!" Tôn Thượng lau đi m.á.u tươi nới khóe miệng nói ra.
Sắc mặt Cao Nghiêm càng khó coi: "Ai nói như vậy?"
Trong phòng học không có ai lên tiếng.
"Tất cả bọn họ đều nói." Hoa Chiêu lại đi tới, chỉ vào người đàn ông nhỏ gầy nói: "Còn có anh ta, cũng bởi vì em cùng Tôn Thượng là bạn ngồi cùng bàn, anh ta liền nói chúng em có quan hệ bất chính, vu khống làm tổn hại nghiêm trọng danh dự của em cùng Tôn Thượng, em muốn truy cứu trách nhiệm của anh ta! Loại người này, không xứng đáng được tham gia kỳ thi đại học."
Người đàn ông nóng nảy: "Cô nói tôi không xứng thì tôi liền không xứng sao? Cô cho rằng mình là ai? !"
"Tùy tiện vu oan một danh dự của một người phụ nữ, hơn nữa lại là chuyện không có thật, bịa đặt vô căn cứ, anh xác thực không xứng." Cao Nghiêm đột nhiên nói ra.
Người này sửng sốt, không nghĩ tới thầy giáo cũng giúp đỡ bọn họ nói chuyện!
Cao Nghiêm rất tức giận, bởi vì Tôn Thượng là thân thích của ông! Hắn có biết Hoa Chiêu hay không, ông đương nhiên rõ ràng.
Chuyện này thật đúng là vu oan.
Mà thân phận của Hoa Chiêu, ông cũng biết một chút.
Nhưng ông không biết con người Hoa Chiêu, biết đâu làm cho người này nóng nảy, thì chuyện cũng không phải là vấn đề xử lý một học sinh nữa, mà cái lớp học này của bọn hắn đều xong.
Thân là giáo viên, ông không hi vọng sẽ như vậy, ông hi vọng có nhiều người hơn thi lên đại học, tương lai vì quốc gia cống hiến.
"Đi ra! Xin lỗi Hoa Chiêu cùng Tôn Thượng!" Cao Nghiêm nghiêm túc nói: "Bằng không thì tôi sẽ kiến nghị lên trên là tư tưởng giác ngộ của anh không đủ, không xứng đáng tham gia kỳ thi đại học!"
Kỳ thật ông đây là đang biến tướng bảo vệ người đàn ông này.
Nhưng người này lại không hiểu, chỉ sợ hãi câu uy h.i.ế.p này.
Cuối cùng, hắn đỏ mặt đi ra, thấp giọng xin lỗi Hoa Chiêu, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ oán hận.
"Kỳ thật còn có rất nhiều người trong lớp có cùng cách nghĩ với anh ta, vừa rồi em đều nghe thấy được." Hoa Chiêu ánh mắt quét qua, nhìn mọi người trong phòng học.
Mọi người lập tức vừa sợ hãi lại tức giận phẫn uất.
Trong lòng Cao Nghiêm cũng là máy động, quả nhiên là người nóng nảy đấy, ông muốn mở miệng, để cho tất cả mọi người xin lỗi Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu lại nói: "Xin lỗi thì không cần, chỉ là tôi không hi vọng về sau còn nghe thấy loại chuyện này, tôi là phụ nữ đã kết hôn, cũng đã sinh hai đứa nhỏ, hiện tại đang mang thai, nếu như về sau tôi lại nghe thấy mấy lời bịa đặt như thế nữa..., sẽ thật sự muốn truy cứu trách nhiệm đối phương rồi."
Đây là chuyện nhất định phải nói, hơn nữa phải nhanh một chút nói ra, miễn cho cô bị chụp lên cái mũ "Lừa gạt cảm tình".
Cô đối với giá trị nhan sắc của mình rất có lòng tin, hiện tại trong lớp không biết đã có bao nhiêu người vụng trộm nhìn cô đây này… Nếu cô không nói, những người đàn ông nảy nở xuân tâm sai người này, không biết sẽ nói ra những lời khó nghe cỡ nào!
Quả nhiên, nghe nói cô đã kết hôn, cũng đã sinh hai đứa nhỏ, rất nhiều ánh mắt tối sầm lại.
Chuyện gian lận không đề cập tới, Hoa Chiêu lớn lên thật sự rất đẹp mắt.
Hơn nữa người ta có thể gian lận, cũng là một loại năng lực . . .
Trong phòng học an tĩnh lại.
Cao Nghiêm đột nhiên nói: "Các người nói Hoa Chiêu gian lận, có chứng cớ sao?"
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chứng cớ đương nhiên là không có đấy, bọn hắn không phát hiện ra.
Nhưng cô ta làm sao có thể không gian lận?
"Cô ta giải đề rất nhanh chóng!" Người phụ nữ có thai kia nói ra: "Tôn Thượng cũng nói, cô ta hạ bút căn bản không cần suy nghĩ! Điều này sao có thể được? Đề khó như vậy, đặc biệt là toán học, tính toán phức tạp như vậy, chẳng lẽ một chút cũng không cần suy nghĩ sao? Trừ phi cô ta biết rõ đáp án!"
"Đúng!" Một đống người lên tiếng.
Ngoại trừ việc Hoa Chiêu gian lận bằng cách sao chép câu trả lời ngay tại chỗ, thì chính là cô đã biết trước đáp án.
Cái này có chút không dễ nghe rồi, vậy cũng phải cần giáo viên trong trường phối hợp.
"Điều đó không có khả năng." Cao Nghiêm đen mặt nói: "Những môn khác tôi không nói đến, nhưng bài thi toán học chỉ một mình tôi ra đấy, tự tôi in ấn đấy, mỗi một phần bài thi đều ở trong tay tôi, luôn mang theo bên người, không thể rò rỉ ra ngoài một tờ nào! Tôi cũng không để cho người thứ hai liếc mắt nhìn! Tôi dám dùng nhân cách đảm bảo, toán học tuyệt đối không có gian lận!"
Cho nên ông mới dám bênh vực Hoa Chiêu như vậy, bằng không thì ông sẽ là người đầu tiên hoài nghi Hoa Chiêu ăn gian!
Mà một khi đã có nền tảng toán học tốt như vậy, lý hoá cũng không cần gian lận đấy.
Ngữ văn và chính trị, ông sẽ không bày tỏ ý kiến của mình, nhưng trực giác ông tin tưởng vào Hoa Chiêu.
Mọi người không lên tiếng, thầy giáo này, bọn hắn thực tế cũng không biết, đều là nghe nói. Nhân cách của ông ấy cao thượng đến cỡ nào? Ai biết?
Mọi người như bị đông cứng ở chỗ này.
Cửa ra vào đột nhiên đi vào mấy người giáo viên khác.
Tin tức ở đây có đánh nhau đã truyền đến hiệu trưởng bên kia, trường học rất xem trọng, lập tức có lãnh đạo tới xem xét.
"Chúng tôi ở cửa ra vào đã đứng nghe một lát rồi, cũng biết chuyện gì xảy ra rồi." Ông hiệu trưởng tóc hoa râm cười ha hả nói: "Tất cả mọi người đều biết tôi chứ? Không biết tôi liền tự giới thiệu thoáng một phát, tôi là hiệu trưởng trường trung học số 6, Nghiêm Tồn Hi."
"Ah! Ông Nghiêm!"
"Là thầy giáo Nghiêm!"
Lập tức có rất nhiều người kinh ngạc mà hô.
Nghiêm Tồn Hi danh vọng rất cao, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, là du học sinh về nước, học trò khắp thiên hạ, cho nên mặc dù ở trong những năm hỗn loạn nhất kia, ông vẫn luôn được người bảo vệ.
Về sau trở thành hiệu trưởng trường trung học số 6, tiếp tục dạy học trồng người, còn ra sách, thanh danh rất cao.
"Tôi đến làm người phân xử cho mọi người được không?" Nghiêm Tồn Hi cười ha hả nói.
"Tôi tuyên bố trước, trước ngày hôm nay tôi không hề biết bạn học sinh này, cũng là nghe nói cô ấy thi được điểm cao nhất, giữa trưa mới cố ý lấy bài thi xem, thế mới biết bạn học này. Các người có tin tôi không?" Nghiêm Tồn Hi nói ra.
Mọi người liếc nhau, đều gật gật đầu, với uy tín của Nghiêm lão, có thể làm đảm bảo đấy.
"Tôi sẽ đưa ra vài đề thi cho cô ấy ngay tại chỗ, xem cô ấy có thể trả lời hay không." Ông cụ Nghiêm cười nói: "Tôi có thể lập lại một lần nữa, chúng tôi cũng không thông đồng với nhau."
"Chúng tôi tin tưởng Nghiêm lão!" Mọi người nhao nhao nói ra.
"Tốt." Ông cụ Nghiêm lên bục giảng, cầm phấn nghĩ nghĩ rồi viết, viết xuống một đề toán học.
Câu hỏi này rất giống với một câu hỏi trong đề thi ngày hôm nay, nhưng các con số đã được thay đổi một chút và có thêm một số điểm.
Vốn trong lớp người giải được không nhiều lắm, không quá năm người, hiện tại có thêm một chút thay đôi, tất cả mọi người lại nhíu mày suy nghĩ.
Hoa Chiêu nhìn thoáng qua, liền đi lên giải đề.
Trong phòng học chỉ còn lại âm thanh phấn viết "Vù vù".
Rất nhiều người thấy được đáp án, đều xem không hiểu.
Nhưng bọn hắn nhìn thấy chữ của Hoa Chiêu thật là đẹp mắt. . . . Quả nhiên chữ sao người vậy.
Người có thể viết ra chữ như vậy, học tập không thể kém rồi. . . .
Đây là suy nghĩ chung của mọi người thời nay.
Hoa Chiêu giải hết đề, ông cụ Nghiêm thoả mãn gật đầu vừa muốn đánh giá, đã nhìn thấy Hoa Chiêu bút không ngừng, tiếp tục giải đề.
Cô thay đổi cách giải ngắn gọn và khó hiểu hơn, những điểm kiến thức cần thiết không phải học sinh cấp 3 bây giờ có thể biết mà là học sinh đại học.
Dười lớp bạn học nhìn thấy đều có vẻ mặt mờ mịt.
Ông cụ Nghiêm ha ha bước lên bục giảng: "Bạn học Hoa Chiêu làm bài hoàn toàn đúng. Ra, tôi giảng giải cho mọi người một chút."
Nghiêm lão quả nhiên là Nghiêm lão, vốn đề rất khó, nếu như là Cao Nghiêm, nói một lần lại một lần, toàn lớp cũng chưa chắc có mấy người có thể nghe hiểu, nhưng Nghiêm lão ra tay thì kết quả hoàn toàn khác.
Lập tức có một phần ba người bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế.
"Đây, tôi lại nói một chút về phương pháp giải thứ hai này của Hoa Chiêu."
Cách giải này Nghiêm lão nói 20 phút đồng hồ, phân tích rất cặn kẽ từ đầu tới đuôi đấy, cũng giới thiệu cách vận dụng định lý mới, có thể nghe hiểu cũng chỉ có một hai người.
"Ha ha, mọi người nghe không hiểu cũng rất bình thường, không nên nản chí, đây là những kiến thức mà lên đại học mới có thể học được, hơn nữa rất nhiều sinh viên cũngchưa hẳn đã hiểu rõ." Ông cụ Nghiêm cho mọi người chút thuốc an thần.
Nói xong ông đem bảng đen lau đi, lại ra một đề vật lý.
Đề này khó hơn, những người bên dưới nhiều lắm là có một hai người hiểu được mạch suy nghĩ để giải đề.
Hoa Chiêu vẫn liếc mắt nhìn liền có thể viết ra đáp án.
Ông Nghiêm lại tiếp tục giải thích một phen, đả kích một phen. . . .
Kế tiếp lại là một đề hóa học. . . .
Chuông vào học buổi chiều vang lên, ông cụ Nghiêm cất bút, cái gì cũng chưa nói, nhìn mọi người phía dưới.
Đúng lúc này, tất cả mọi người cũng trở nên an tĩnh, ánh mắt nhìn Hoa Chiêu cũng không giống với lúc trước.
Đề mà sinh viên còn không hiểu rõ, người ta cũng giải được rồi, vậy nếu thi đề cấp 3 mà không đạt điểm cao nhất mới mất mặt.
Hầu hết mọi người đã bị thuyết phục.
Chỉ cần chứng minh Hoa Chiêu không phải gian lận, là bằng bản lĩnh thật sự, bọn hắn liền không có cách nào oán giận được rồi, còn lại chỉ là chịu phục.
Thậm chí có một số người nhìn Hoa Chiêu với ánh mắt sùng bái.
Đại đa số mọi người thi được hai ba mươi điểm, người ta thi 100 điểm, không sùng bái loại người này thì sùng bái người nào?
Chỉ có người khác còn không cách nào tiếp nhận sự thật, nhưng lúc này cũng chỉ có thể câm miệng.
"Cảm ơn hiệu trưởng đã minh oan." Hoa Chiêu cảm kích mà nói với ông cụ Nghiêm.
Nếu không có một người nào đức cao vọng trọng đứng ra, chỉ dựa vào một mình cô há miệng giải thích, thật sự rất phiền toái, hiệu quả cũng không tốt.
"Không có việc gì không có việc gì, việc rất nhỏ." Ông Nghiêm nói: "Kỳ thật bây giờ tôi không minh oan cho em, về sau mọi người còn phải cùng một chỗ học tập mấy tháng, có phải là vàng thật hay không, con mắt mọi người đều sáng như tuyết đấy."
Ông lại quay đầu nhìn về phía dưới lớp, trên mặt không còn nụ cười hoà ái: "Tôi cũng xin khuyên mọi người một câu, đả kích người khác, cũng không thể đề cao chính mình. Thay vì nhìn chằm chằm vào người khác và không tin vào sự xuất sắc của họ, tốt hơn là hãy học tập chăm chỉ và cải thiện bản thân, để khiến bản thân trở nên tốt hơn. "
Nói xong, ông lặng yên nhìn mọi người vài giây, quay người dẫn người rời đi.
Trong phòng học lúc này mới vang lên tiếng vỗ tay.
Mọi người nhỏ giọng thảo luận, đúng vậy a, quan tâm Hoa Chiêu có phải gian lận hay không làm gì, bọn hắn tới nơi này là để học tập thật tốt đấy, tranh thủ chính mình thi đậu vào đại học đấy! Người ta ăn gian bị kéo xuống, bọn hắn có thể đi lên sao?
Liên quan gì đến bọn hắn?
Lãng phí thời gian!
Tiếng vỗ tay nghỉ một chút, mọi người nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình, bắt đầu bài thi buổi chiều.
Lãng phí quá nhiều thời gian rồi! Không nên, không nên ah.
Hoa Chiêu cũng trở về chỗ ngồi, có phần lúng túng không biết buổi chiều sẽ làm gì, người ta còn phải thi nhưng cô đã làm xong.
Cũng không thấy giáo viên dặn dò cái gì.
Được, vậy tự cô đọc sách a.
Sau đó cô liền phát hiện trạng thái của Tôn Thượng có chút không đúng, rất ỉu xìu.
Hoa Chiêu lập tức thanh âm không lớn không nhỏ mà hỏi thăm: "Anh không phải là bị thương rồi chứ? Có cần đến bệnh viện nhìn xem hay không?"
Cô cũng không dám nói thầm lặng lẽ, có lời gì thì quang minh chính đại mà nói.
Phòng học đột nhiên trở nên căng thẳng, Tôn Thượng bị đánh bị thương rồi? Nếu thật đúng là bị thương! Bọn hắn những người tham gia đánh nhau, còn có thể thi tốt nghiệp trung học hay không?
Tôn Thượng liếc nhìn Hoa Chiêu, không muốn nói chuyện.
Cô ấy vậy mà đã kết hôn, con cũng đã có...
Thầy giáo nghe thấy, đi tới nhìn hắn, hỏi: "Thật sự không cần đi bệnh viện?"
"Không cần, không có việc gì, thầy cứ tiếp tục coi thi a." Hắn mở bài thi, chuẩn bị thi.
Cao Nghiêm nhìn hắn, gật gật đầu.
Hôm nay thấy hắn đánh nhau cùng người ta, bây giờ ông lại đột nhiên cảm thấy tên nhóc này cũng không tệ lắm.
Chuyện này nếu là đụng phải người bụng dạ hẹp hòi đấy, sẽ nắm chặt bọn hắn không thả! Không chỉ giày vò đến nỗi bọn hắn không thể tiếp tục cuộc thi thì còn chưa xong!
Cuộc thi bắt đầu, Hoa Chiêu yên tĩnh mà đọc sách đến buổi trưa.
Nghỉ giữa giờ cũng không có ai đến bắt chuyện với cô, mọi người còn có chút xấu hổ, không dám lại gần.
Buổi chiều tan học, Hoa Chiêu cũng không ăn cơm ở nhà Diệp Phương.
Vốn, cô muốn cùng Diệp Phương ăn tối, cải thiện một chút thức ăn của bà ấy, nhưng có Diệp Giai cùng Diệp Lị ở đó, cô mới không hầu hạ.
Những bữa cơm trưa sau này, cô cũng phải nghĩ biện pháp rồi.
Nếu cứ phải nấu cơm ngày hai bữa cho bọn họ, sẽ khiến cô thấy phiền phức khó chịu.
Buổi sáng ngày hôm sau đã bắt đầu giảng giải về bài thi rồi.
Không thể không nói, giáo viên hiện tại đều thực sự rất có trách nhiệm, nhất là khi kỳ thi tuyển sinh đại học lại tiếp tục, không chịu trách nhiệm cũng phải trở thành người có trách nhiệm rồi.
Thời đại thay đổi! Học tập có hi vọng rồi! Không còn là việc vô nghĩa nữa rồi!
Đêm qua, toàn bộ giáo viên của trường học suốt đêm chấm bài thi.
Hoa Chiêu đương nhiên là hoàn toàn xứng đáng đứng đầu.
Ngữ văn coi như xong, lớp toán học, thầy giáo vậy mà lại để cho cô giảng đề, bởi vì Cao Nghiêm phát hiện, suy nghĩ của cô rất rõ ràng, có một số phương pháp giải đề so với ông còn tốt hơn!
Thậm chí có một số cách giải ông còn không biết.
Hơn nữa, ông phải chứng minh cho mọi người thấy, Hoa Chiêu thực sự có thực lực, không phải gian lận.
Hoá học vật lý, cũng giống như thế. Bởi vì hai giáo viên này cũng phát hiện, Hoa Chiêu giảng tốt hơn so với bọn hắn nhiều. . .
Đây là tất nhiên đấy, hiện tại rất nhiều giáo viên có trình độ so ra còn kém hơn cô. Bởi vì những năm kia, thật sự việc học bị coi là vô nghĩa, họ đã có một thời gian dài không được rèn giũa, còn Hoa Chiêu ở tương lai đã được học những chương trình cải cách hơn.
Hoa Chiêu trở thành giáo viên nửa buổi sáng, bây giờ hầu như không có người nào nghi ngời về cô.
Chỉ ngoại trừ mấy phần tử ngoan cố, ví dụ như người đã vu oan cho cô cùng Tôn Thượng ngày hôm qua, Lục Xuyên, còn một người khác là người phụ nữ có thai Triệu đan.
Hoa Chiêu hoàn toàn không quan tâm đến bọn hắn, tan học liền đến nhà Diệp Phương nấu cơm.
Diệp Giai cùng Diệp Lị không đi cùng cô, giả bộ như đang chăm chỉ học tập, muốn đợi thêm 20 phút nữa mới về nhà.
Vừa vặn không cần giúp Hoa Chiêu nấu cơm, vào cửa đã có sắn đồ ăn đấy.
Nếu như không phải tay nghề Hoa Chiêu quá tốt, các cô còn không thèm đến ăn đây này! Chút tiền ăn tiệm, trong nhà vẫn phải có.
Được như vậy Hoa Chiêu cũng vui vẻ, cùng bọn họ đứng ở trong một phòng cũng không được tự nhiên.
Phương pháp giải quyết bọn họ ăn chực cô cũng đã nghĩ kỹ.
Giờ đây, cô không chỉ có thể hấp thụ năng lượng của thực vật tươi, mà còn có thể hấp thụ cả đồ đã nấu chín!
Cho nên bắt đầu từ buổi trưa hôm nay, những gì cô cùng Diệp Giai Diệp Lị ăn vào sẽ có hương vị khác nhau. Cô ấy sẽ ngay lập tức hấp thụ năng lượng từ thức ăn của họ!
Buổi trưa hôm nay Hoa Chiêu xào khoai tây, cô cố ý đợi hai người kia trở về cùng nhau ăn cơm, Diệp Phương thúc giục cô ăn trước cô cũng không chịu.
Diệp Giai Diệp Lị đối với biểu hiện ngày hôm nay của cô lại thấy rất hài lòng.
Kết quả khoai tây vừa vào miệng, hai người lập tức nhíu mày, tại sao lại khó ăn như vậy! Giống như nhai sáp nến vậy không có một chút mùi vị gì, thậm chí còn có mùi lạ!
Hai người lập tức đem đồ ăn nhổ ra, phẫn nộ trừng Hoa Chiêu.
"Làm sao vậy?" Diệp Phương nhíu mày nhìn hai người.
"Cái đồ ăn này thật khó ăn! Tay nghề của chị dâu hai từ lúc nào trở nên kém như vậy rồi hả? Không phải là cố ý chứ?"
Hoa Chiêu nhanh chóng kẹp một đũa lên nếm thử, nghi ngờ nói: "Rất tốt ah!"
"Giả bộ!" Diệp Lị liếc cô.
"Diệp Lị! Chú ý thái độ của cháu!" Diệp Phương lập tức giáo huấn.
Bà cũng kẹp một ngụm đồ ăn lên nếm nếm, nhìn biểu hiện của hai người càng thêm bất mãn.: "Đồ ăn rõ ràng ăn rất ngon! Cô cảm thấy so với trước kia Hoa Chiêu làm còn ngon hơn nhiều!"
"Cô cô!" Diệp Giai Diệp Lị không thể tin mà nhìn Diệp Phương, cô nhỏ từ trước đến nay luôn công bằng chính trực cũng trở nên bất công như vậy sao? Còn thiên vị đến rõ ràng như thế!
"Có lẽ chỗ thức ăn vừa rồi có cái gì đó không đúng a? Các cô lại nếm thử một chút." Hoa Chiêu hảo tâm nói.
Diệp Giai cùng Diệp Lị nhíu mày, bất quá vẫn làm theo lời nếm nếm, kết quả miếng này càng khó ăn rồi! Hai người thiếu chút nữa nôn luôn ra cả bữa sáng.
Diệp Phương trầm mặt, ăn một miếng nữa tại nơi họ vừa lấy thức ăn thấy vẫn rất tốt.
"Đã đủ rồi! Các cháu hơi quá đáng rồi! Làm cho cô rất thất vọng!" Diệp Phương tức giận nói: "Đã không thích Hoa Chiêu làm cơm như vậy, vậy sau này đừng qua đây ăn nữa!"
Diệp Giai lập tức kéo Diệp Lị đứng lên, mắt rưng rưng mà hét lên với Diệp Phương: "Cô nhỏ!Cô mới làm cho chúng cháu quá thất vọng! Không nghĩ tới cô lại là loại người này!"
Nói xong kéo Diệp Lị chạy đi.
Hoa Chiêu không nghĩ tới một lần đã có thể đem vấn đề giải quyết, vui vẻ vô cùng.
Diệp Phương lại tức giận đến ăn không ngon đi, đau lòng nói: "Hai đứa nhỏ này, khi còn bé không phải như thế! Đều bị thím ba cháu làm hư rồi!"
Hoa Chiêu nhanh chóng an ủi bà ấy.
Buổi chiều, Hoa Chiêu vui vẻ mà trở lại trường học, lại trở thành giáo viên nửa buổi chiều.
Mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng cô cũng không oán trách.
Chỉ là một bài thi nhỏ, đã bị tất cả mọi người nghi ngờ cô gian lận, bây giờ nếu cô không chứng minh rõ thực lực của mình, đợi sau khí kỳ thi đại học chấm dứt, nhất định sẽ có người viết thư nặc danh tố cáo cô.
Tuy nhiên sau đó nhất định có thể chứng minh trong sạch của cô, nhưng khúc chiết trong đó cũng làm cho người ta sốt ruột, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Sự cố gắng đã không uổng phí, vài ngày sau, vụ ồn ào Hoa Chiêu gian lận đã triệt để biến mất.
Hiện tại rốt cuộc đã có bạn học cố lấy dũng khí tới hỏi đề cô rồi, sau đó mặc kệ đề gì, cô đều biết, cuối cùng một chút nghi ngờ cũng không còn.
Mấy người đối với cô bất mãn, cũng không dám biểu hiện ra ngoài nữa, bằng không thì lập tức sẽ bị nói là ghen ghét, lòng dạ hẹp hòi.
Một buổi chiều sau khi tan học, Hoa Chiêu gặp một người quen ở ngã tư.
Người quen này tất nhiên là đang đợi cô.
"Tìm một chỗ nói chuyện." Lúc Tôn Thượng đi ngang qua cô đã nhanh chóng nói ra.
Giống như mấy đặc vụ đang làm việc vậy.
Hoa Chiêu im lặng: "Không thích hợp, có chuyện gì thì ngày mai ở trường học nói đi."
Tôn Thượng đã cách xa cô 2 m, quay đầu lại nói: "Trường học cũng không thích hợp."
"Vậy thì không còn biện pháp nào rồi." Hoa Chiêu nói: "Tôi hình như cũng không có gì để nói với anh đấy."
Tôn Thượng nhìn xung quanh, là thời điểm tan học, trên đường có rất nhiều bạn học. Hiện tại rất nhiều người biết Hoa Chiêu, đi qua xem.
Hắn không dám cùng Hoa Chiêu thân cận quá, nói quá nhiều lời. Hơn nữa chuyện hắn muốn nói, căn bản không thể trước công chúng nói ra.
"Được rồi, buổi tối tôi sẽ đến nhà tìm cô." Tôn Thượng nói xong vội vàng đi nha.
Hoa Chiêu sững sờ, hắn biết cô ở đâu sao?
Buổi tối 7 giờ, cô vừa mới cơm nước xong xuôi, ngoài cửa quả nhiên có người đến gõ cửa.
"Làm sao anh lại biết địa chỉ nhà tôi?" Hoa Chiêu đứng ở cửa hỏi luôn, cũng không có ý định để cho Tôn Thượng vào.
Nơi này là tứ hợp viện, không phải là nhà Diệp Mậu.
"Thầy Cao cậu họ của tôi, tôi hỏi qua ông ấy." Tôn Thượng nói ra.
Hoa Chiêu im lặng, vẫn không thể nói cái gì, lúc này địa chỉ nhà học sinh cũng không phải bí mật gì.
"Có việc gì?" Cô hỏi.
"Là có chút việc muốn cùng cô nói chuyện." Tôn Thượng xem trái xem phải, cũng may đầu phố nhỏ này ít nhà, ít người, hiện tại rất yên tĩnh.
"Bộ dang lén lén lút lút này của anh, tôi lo lắng không muốn cho anh vào cửa ah." Hoa Chiêu nói.
Tôn Thượng nghẹn một hơi, lại không lên tiếng, chuyện hắn muốn làm thực sự có chút lén lút. . .
Hoa Chiêu nhìn hắn, nhưng lại quay đầu mời hắn vào.
Mặc kệ hắn có chuyện gì, nói ra được thì tốt hơn.
Tôn Thượng thở phào mà bước vào cửa, một đường cùng cô đi vào sân nhỏ, lúc đi đến nhà giữa, hắn đã ỉu xìu: "Nhà của cô thật lớn ah."
Mặc dù khi đã có địa chỉ đã biết rõ đây không phải là đại tạp viện, lúc gõ cửa cũng biết đây khả năng là một gia đình rất giàu có, nhưng khi thực sự tiến vào hắn vẫn bị doạ đến rồi.
"Biểu cảm này của anh là có ý gì vậy? Rất thất vọng?" Hoa Chiêu nói.
"Là có hơi thất vọng." Tôn Thượng thở dài: "Không, là rất thất vọng! Tôi nghĩ cô rất nghèo. . . Dù là người bình thường cũng được ah!" Kết quả, so với nhà hắn còn có tiền hơn, xem ra chuyện hắn cầu sẽ khó thực hiện được rồi.
Trương Quế Lan ôm đứa bé đi bộ tới, tò mò nhìn Tôn Thượng: "Vị này là?"
"Bạn học của con. Đây là mẹ tôi." Hoa Chiêu giới thiệu hai người với nhau.
Tôn Thượng lập tức đứng lên cung kính chào hỏi, sau đó nhìn chằm chằm vào đứa bé trong n.g.ự.c Trương Quế Lan, là bé trai, lớn lên cùng Hoa Chiêu không giống nhau, vậy chính là giống bố rồi.
Tiểu tử này bộ dáng rất có tinh thần đấy, vừa nhìn đã biết cha người ta cũng không kém được.
Ghen tuông vừa đi lên chưa đến hai giây đã đi xuống, mặc kệ người ta đẹp mắt hay khó coi, hắn cũng không có cửa rồi.
Trương Quế Lan không đi, ôm đứa bé ngồi trong phòng xem hai người nói chuyện.
Bà phải giúp con gái tránh hiềm nghi.
"Rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?" Hoa Chiêu hỏi.
Tôn Thượng nhìn Trương Quế Lan, biết rằng bà ấy cũng không thể đi ra đấy, cúi đầu cắn răng một cái, có chút đỏ mặt nói: "Tôi nói, cô có thể hứa là chuyện hôm nay phải giữ bí mật, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài?"
Hoa Chiêu nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Vậy cũng phải xem anh nói cái gì, nếu như là chuyện nguy hại đến lợi ích của mọi người, anh tốt nhất là đừng nên mở miệng."
Tôn Thượng đột nhiên che mặt, cảm thấy hắn chính là không nói nên tới. Nhưng là, không đến hắn không cam lòng!
"Tôi ngày đó, xác thực đã chép bài của cô." Tôn Thượng đột nhiên nói ra.
Hoa Chiêu gật đầu: "Tôi biết."
Chuyện ngày hôm đó hắn đúng, hắn nhìn chằm chằm vào cô đây này. . . Thỉnh thoảng sẽ quét mắt một vòng trên bài thi của cô, cô đều nhìn thấy.
Bất quá chỉ là một bài thi nhỏ bình thường ăn gian chính là lừa mình dối người, việc này cô mặc kệ, cứ để hắn sao chép.
"Kỳ thật thành tích học tập của tôi một chút cũng không tốt, thật sự tự mình đi thi, tôi có thể thi được 10 điểm cũng không tệ rồi, cũng đều là mơ đấy." Hắn tự giễu cười cười.
"Nhưng ta muốn thi vào một đại học tốt! Tôi muốn vào đại học Bắc Kinh!” Vẻ mặt của Tôn Thượng thay đổi, trong kiên định mang theo thống khổ cừu hận.
"Hai năm trước, tôi vốn có thể trở về thành phố, vào đại học Bắc Kinh đấy! Nhưng vị trí của tôi đã bị một kẻ tiểu nhân đoạt rồi. . ." Tôn Thượng đã quyết định nói thật, cũng không giấu diếm chút nào, một hơi nói ra tất cả.
Lúc trước hắn xuống nông thôn rồi, không xa, ở vùng nông thôn ngoại thành thủ đô, bởi vì nhà hắn có chút năng lực.
Năm đó hắn chỉ có 18 tuổi, cùng thanh mai trúc mã xuống dưới đấy, nhưng hai người bị phân đến hai đội sản xuất, bất quá không xa, liên tiếp nhau.
4 năm qua đi, hắn cho rằng hết thảy vẫn như trước, chỉ đợi đến khi trong nhà đem hai người gọi về, bọn hắn có thể kết hôn thành gia rồi.
Trong nhà hắn cũng thực sự rất có năng lực, cho hắn một vị trí trong danh sách sinh viên của đại học công nông binh, hắn mừng rỡ chia sẻ với bạn gái.
Ngay lúc hắn đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến trường, đột nhiên bị người ta báo cáo trộm đồ của đội sản xuất, hành vi không hợp, bị huỷ tư cách sinh viên.
Hắn xác thực đã trộm qua, nửa đêm đói quá, đã ra đồng hái trộm mấy bắp ngô…Nướng cũng không dám nướng, ăn sống rồi.
Chuyện này hắn không nói cho bất luận kẻ nào, chỉ trừ bạn gái mình, hắn còn vụng trộm cho cô ta mấy bắp.
Sự thật chứng minh, người báo cáo hắn đúng là bạn gái hắn, mà cô ta cũng đã nhận được danh sách kia.
Nhưng cô ta vậy mà không tự mình đến trường, mà đem danh ngạch kia cho một người đàn ông cùng đội sản xuất của cô ta!
Mà chính cô ta cũng không để ý đến chính sách mà một mình trở về thành phố, gả cho người đàn ông kia.
Đáy mắt Tôn Thượng đỏ như máu, nếu như bạn gái cũ chỉ vì bản thân mình mà gài bẫy hắn, hắn cũng chấp nhận! Hắn thậm chí sẽ tha thứ cô ta, dù sao tình cảm thanh mai trúc mã. . . Nhưng cô ta lại vì một người đàn ông!
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục?
"Tôi muốn học đại học Bắc Kinh! Tôi muốn đoạt lại những gì vốn thuộc về mình!" Tôn Thượng từng chữ từng chữ một mà nói.
Hoa Chiêu thổn thức mà nghe xong, lại bị một câu cuối cùng này làm sửng sốt: "Anh còn muốn đoạt lại bạn gái cũ kia sao? Cùng cô ta kết hôn?"
Tôn Thượng dừng lại một chầu, lập tức nói ra: "Không phải, tôi chính là nói, tôi vốn sẽ được học ở đại học Bắc Kinh đấy, vị trí kia vốn là của tôi đấy! Cuộc sống của tôi đã bị bọn họ thay đổi, tôi hiện tại muốn sửa lại. Về phần cô ta."
Hắn cười lạnh: "Tôi mới không thèm!"
Hoa Chiêu gật đầu, nếu hắn còn muốn tìm cô ta về, cô đã xem thường hắn rồi.
"Cho nên anh tìm tôi làm gì?" Hoa Chiêu hỏi.
Mặt Tôn Thượng đột nhiên lại đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Cái kia cái kia, nhà tôi có thể sắp xếp, lại để cho hai người chúng ta đi thi cùng một trường thi. . . Ngồi cạnh nhau. . . Đến lúc đó, cô có thể cho tôi chép bài. . ."
Hoa Chiêu...
Cô thật sự không nghĩ tới, hắn lại đến tìm cô vì cái này đấy!
Còn gì để suy nghĩ nữa?
Cô không chút do dự nói: "Không được."
"Ai!" Tôn Thượng thở dài một ngụm, lúc hắn gặp Hoa Chiêu lần đầu tiên, đã biết rõ cô là người hắn muốn tìm. . . . Người giúp hắn lên đại học!
Hắn thấy Hoa Chiêu quần áo mộc mạc, giống như rất nghèo, còn thật vui vẻ, vốn cho rằng có thể dùng một số tiền lớn mua được.
Kết quả số tiền hắn coi là lớn kia, hiện tại cũng xấu hổ mà mở miệng.
Tôn Thượng nghiêng đầu ngó ngó chiếc đồng hồ lớn ở góc tường kia, kim được làm bằng vàng, chữ số làm bằng đá quý, được làm thủ công của Thụy Sĩ, và nó được chế tác cách đây hơn 200 năm.
Nhà hắn không mua nổi.
"Ai!" Hắn lại thở dài: "Xem ra cuộc sống của tôi sẽ không thể trở lại được."
Bị cướp đi danh ngạch, cướp đi tư cách sinh viên, là tiếc nuối cả đời của hắn.
Sinh viên, là sự tồn tại vinh quang huy hoàng đến cỡ nào!
Hắn vốn có thể là một thành viên trong đó đấy!
Kết quả lại bị một kẻ tiểu nhân chiếm được! Hiện tại hắn chỉ có thể nhìn đối phương đi lên con đường vốn nên là của hắn, sống cuộc đời làm quan rộng mở!
Hắn không cam lòng!
Hoa Chiêu cảm thấy, việc này nếu phát sinh ở trên người mình, tất nhiên cô cũng sẽ hận đến chết, sau đó tìm cách trả thù.
"Tâm trạng của anh tôi hiểu, nhưng cách làm của anh tôi không ủng hộ, không phải dựa vào năng lực của chính mình lấy được, chính là không danh chính ngôn thuận, vậy thì còn ý nghĩa gì." Hoa Chiêu nói.
"Tôi cũng muốn danh chính ngôn thuận mà thi vào đại học Bắc Kinh, nhưng tôi không làm được ah!" Tôn Thượng bất đắc dĩ nói.
Hắn đánh giá thành tích thực sự của mình, 4 môn cộng lại không đến 100 điểm, trong đó chính trị còn chiếm một nửa. . . Trong số hàng trăm người chuẩn bị tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học ở toàn trường trung học số 6, hắn thuộc về nhóm 100 người sau cùng.
Vậy sẽ ở vị trí nào trong số học sinh cả nước?
Bắc Kinh? Lúc nằm mơ còn có thể suy nghĩ một chút.
"Kỳ thật tôi cảm thấy anh có thể." Hoa Chiêu nói.
Tôn Thượng cho rằng cô đang hảo tâm an ủi hắn, nặn ra một nụ cười khó coi: "Cảm ơn ah."
Hắn đứng lên: "Cô từ chối, coi như xong, nhưng tôi hi vọng cô có thể thay tôi giữ bí mật. . . . Đặc biệt là đối với chú họ của tôi! Nếu như ông ấy biết. . ."
Hai tay Tôn Thượng hướng trên cổ bóp lại: "Tôi nhất định phải chết!"
Hoa Chiêu cười cười, tiếp tục nói: "Tôi nói thật, tôi cảm thấy anh có thể. Anh thi không tốt, là vì kiến thức căn bản bị chênh lệch, kiến thức ở trường cấp hai đã quên sạch, sao có thể làm đề trường cấp 3?
"Nhưng tôi phát hiện năng lực học tập của anh rất tốt, trí nhớ cũng rất tốt, năng lực lý giải cũng rất mạnh, một loại đề một khi đã biết rồi, sẽ không bao giờ làm sai nữa, hơn nữa chỉ cần đem kiến thức cơ bản giảng giải rõ ràng, anh một lần đã có thể nghe hiểu, rất ít người có loại năng lực này."
Tôn Thượng là bạn ngồi cùng bàn của cô, những điểm này cô muốn không phát hiện cũng khó khăn.
Hai mắt Tôn Thượng sáng rực lên, sáng ngời mà nhìn cô: "Cho nên. . . ?"
"Cho nên tôi có thể dạy thêm cho anh, hệ thống lại kiến thức cho anh đấy, phụ đạo chuyên nghiệp." Hoa Chiêu nói ra: "Thi đậu vào đại học Bắc Kinh tôi không dám cam đoan, nhưng thi đậu vào đại học, chỉ cần anh cố gắng, có lẽ không có vấn đề."
"Thành giao!" Tôn Thượng lập tức hét lên với khuôn mặt đỏ bừng.
Hoa Chiêu cười cười: "Anh lấy cái gì mà cùng tôi thành giao?"
Tôn Thượng lập tức xấu hổ: ". . . Cô cứ nói, cô muốn cái gì? Chỉ cần tôi có, đều cho cô! Hiện tại không có, về sau cũng nhất định cho cô!"
"Anh nhớ kỹ phần nhân tình này là tốt rồi, về sau đưa tôi." Hoa Chiêu nói ra.
Phí phụ đạo thời này? Mấy trăm hay mấy ngàn?
Không đáng.
Không bằng muốn một nhân tình của một sinh viên tương lai.
Hơn nữa cô chịu hỗ trợ, một là đồng cảm với cảnh ngộ của hắn, hai cũng là phát hiện tên nhóc này đầu óc dễ dùng, là một nhân tài.
Cô cần nhân tài.
Năm 77 đã sắp kết thúc, năm 79 rất nhanh cũng tới rồi, cô có thể phát triển bản lĩnh của mình rồi.
Nhưng cô rất lười. . . . Cô thầm nghĩ sẽ trốn ở phía sau màn, mang bọn trẻ cùng nhau trồng đủ loại hoa, nhưng cô cũng muốn kiếm tiền, thực hiện tự do tài chính.
Vậy thì cần phải có người giúp cô kiếm tiền, lại là người tận tâm không biết nhảy sang máng khác cũng sẽ không phản bội cô.
Cô muốn thử xem Tôn Thượng có được hay không.
Nếu được thì cô buôn bán có lời.
Không được, coi như cô lãng phí thời gian, hơn nữa cũng không nhiều, hơn 1 tháng mà thôi.
"Phần nhân tình này, tôi sẽ nhớ cả đời! Về sau cô muốn tôi làm gì, chỉ cần một câu!" Tôn Thượng kích động nói.
"Tốt, anh nên nhớ kỹ lời anh nói bây giờ." Hoa Chiêu nói ra.
"Tôi thề!" Mắt Tôn Thượng đỏ hồng nói.
Hắn cũng cảm thấy mình không phải quá ngu, nhưng khoảng cách đến kỳ thi đại học cũng không còn nhiều, hắn không tin được chính mình. . . . Bất quá Hoa Chiêu tin được hắn! Mà hắn lại tin Hoa Chiêu.
Cái gì cũng biết, môn gì cũng thi được 100 điểm ( ngoại trừ chính trị), so với giáo viên còn lợi hại hơn, hắn đối với cô kỳ thật rất sùng bái.
"Chúng ta chừng nào thì bắt đầu?" Tôn Thượng lập tức hỏi.
"Hiện tại bắt đầu a, phải nắm chặt mỗi phút mỗi giây." Hoa Chiêu nói ra: "Bất quá tôi còn muốn tìm thêm mấy bạn học nữa."
Chỉ dạy một mình Tôn Thượng? Bên ngoài có thể truyền ra thành cái dạng gì cô cũng không dám nghĩ. Cho nên phải kéo mấy người cùng một chỗ, hơn nữa còn nữ nhiều nam ít.
Hơn nữa người được chọn lựa, trong lòng cô cũng có chút suy nghĩ rồi.
Ý tưởng tìm cấp dưới không chỉ mới nảy ra từ hôm nay, từ lúc cô vừa xuyên tới, ủ giá đỗ bán đã nghĩ tới rồi, gần đây cô cũng quan sát các bạn cùng lớp xung quanh và tìm kiếm một vài người.
Ngày mai đến hỏi bọn hắn một chút có ý định này hay không.
Bất quá hôm nay trước tiên đem Tôn Thượng sắp xếp rõ ràng cái đã.
Hoa Chiêu vào nhà ôm ra một chồng sách vở, từ bên trong rút ra một quyển bút kí.
"Đây là những điểm chính của kiến thức môn Toán ở tiểu học và trung học cơ sở, trước mắt anh cứ nhìn một cái, có gì không hiểu cứ hỏi tôi, tôi sẽ cho anh một chút đề để luyện tập.”
Những cái này đều là trước kia cô vì chính mình mà soạn ra đấy, nói thật, những kiến thức này cô cũng có chút đã quên, hơn nữa cô cũng phải nhìn xem, học sinh thời nay đang học những cái gì.
"Tốt tốt tốt!" Tôn Thượng giống như bắt được bí tịch võ công, cung kính thành kính mà cầm lấy nhìn.
Hoa Chiêu không nhìn lầm, hắn quả nhiên thông minh, những kiến thức cơ bản này hắn không phải là không biết, hắn là đã quên, hiện tại bên trên ghi được rất rõ rành mạch, một số hắn nhớ tới, một số hắn chưa từng xem qua, hắn cũng xem hiểu rồi.
Không có gì không hiểu cần hỏi.
8:30, hết thời gian học, Tôn Thượng hăng hái rời đi.
Hắn cũng hiểu được hắn đã thành công!
Có thể quanh minh chính đại đạt được điều gì đó, ai nguyện ý đi đường ngang ngõ tắt đâu này?
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu đi đến trường, sau đó thừa dịp nghỉ giữa buổi, vụng trộm mà liên hệ với mấy người bạn học, hơi chút biểu đạt ý tứ của mình.
Cô không dám trắng trợn nói, như vậy tất cả mọi người sẽ đến tìm cô. . . Cô không dạy được.
Cô là người ích kỷ đấy, cô không muốn đóng góp quên mình, và các bài giảng trên lớp đều là để chứng minh cho bản thân. Một mình phụ đạo cũng chỉ là muốn mở rộng nhân mạch cho mình.
Buổi chiều tan học, năm người đi theo cô, cùng nhau về nhà rồi.
3 nữ 2 nam.
Những người này, cô tuyển chọn rất cẩn thận.
Cô không chọn người học tập đặc biệt tốt, đặc biệt là người có gia đình khá giả tự mình có thể thi lên đại học, dù được cô phụ đạo qua rồi mới thi lên, người ta cũng không cảm kích cô.
Những người cô chọn đều giống như Tôn Thượng đấy, thông minh, nhưng kiến thức cơ bản bị thiếu hụt, không có cô trợ giúp tuyệt đối không thi đậu đấy.
Cô cũng không đảm bảo sẽ đưa bọn họ vào đại học lớn như đại học Bắc Kinh, có thể giúp bọn họ thi đậu đại học, bọn họ đối với cô đã cảm kích vạn phần rồi.
Mà 5 người này cô cũng đã có suy tính.
Ngày đó những người kêu gào nói cô gian lận đấy, cô đều không chọn.
Những người được cô chọn này đã im lặng hiếm hoi giữa đám đông ngày đó
5 người này, ngoại trừ Tôn Thượng, những người khác đều có vẻ mặt kích động thấp thỏm không yên mà tiến vào nhà Hoa Chiêu.
Nhìn thấy khí thế của nhà Hoa Chiêu, tất cả mọi người đều im lặng.
Đợi đến lúc vào trong phòng ngồi xuống, một nam sinh lập tức hỏi: "Tại sao lại chọn chúng tôi?"
Trong sân vốn đang yên tinh, Chu Lệ Hoa mặc kệ trong sân có bao nhiêu người đang nhìn, trực tiếp vọt tới trước mặt Diệp Chấn Quốc, lớn tiếng ồn ào: "Cha! Cha có biết Hoa Chiêu đang làm trò gì hay không? !"
Bà ta chính là muốn để cho tất cả mọi người đều nghe thấy!
Nếu không phải căn nhà quá lớn, bà ta hận không thể để cho hàng xóm đều nghe thấy.
Bất quá không có, bà ta quay đầu lại ra ngoài nói!
"Chuyện gì?" Diệp Chấn Quốc trầm mặt hỏi.
Ông thật sự không biết.
Bất quá thấy bộ dạng của Chu Lệ Hoa, là ông biết nhất định là cô ta lại kiếm chuyện!
"Cô ta dạy thêm cho người khác! Tình nguyện giúp người khác thi đậu đại học! Cũng không giúp em gái mình học bù! Có loại người như vậy sao? Diệp Giai thế nhưng cũng mang họ Diệp! Cô ta không xem mình là người của Diệp gia!" Bà ta một hơi nói ra.
Ở trong mắt bà ta, anh em họ, cũng là người thân rồi.
Thân đấy, phải là thân đấy!
"Còn có chuyện này?" Diệp Chấn Quốc kỳ quái mà nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nói: "Đúng vậy, cháu chọn trong lớp chúng cháu 5 người vốn có thành tích học tập không tốt, nhưng rất có tiềm lực để dạy thêm cho bọn họ, bọn hắn năm nay đi thi có lẽ cũng không tệ, đại học Thượng Hải hay Bắc Kinh cũng không có vấn đề gì."
"Cha! Cha xem! Chính cô ta cũng thừa nhận!" Chu Lệ Hoa thật không nghĩ tới cô sẽ thoải mái thừa nhận như vậy.
"Ông nội, đây là chuyện tốt đúng không?" Hoa Chiêu cười hỏi Diệp Chấn Quốc.
Diệp Chấn Quốc gật đầu: "Đương nhiên, cháu vì quốc gia nuôi dưỡng năm người tài là trụ cột của quốc gia, đây đương nhiên là chuyện tốt."
Chu Lệ Hoa hít sâu một hơi, thiếu chút nữa đem mình tức chết!
"Cha! Cha đang nói cái gì?"
"Ta nói không đúng sao?" Diệp Chấn Quốc trừng mắt: "Vốn những người học tập không giỏi, được Hoa Chiêu chỉ dạy, có thể thi đậu rồi, một là đã chứng minh năng lực của Hoa Chiêu, hai là nói rõ những người kia có năng lực, tương lai nhất định là đại tài, quốc gia có được nhân tài trụ cột, không phải là chuyện tốt sao?"
"Cha! Cha đây là đang cãi chày cãi cối! Con nói là cô ta tình nguyện dạy người khác! Cũng không dạy Diệp Giai! Cô ta muốn làm gì? Cô ta không muốn Diệp Giai tốt hơn! Cô ta có tâm tư xấu rồi! Cô ta chính là tham hai cái bình hoa kia của con!" Chu Lệ Hoa hô.
"Con bé không dạy Diệp Giai, khẳng định là có đạo lý mìn." Diệp Chấn Quốc nói ra.
Về phần đạo lý gì, ông cũng không biết. . . .
Kỳ thật trong lòng ông cảm thấy, chuyện này Hoa Chiêu làm cũng có chút không thỏa đáng, Diệp Giai tốt xấu gì cũng mang họ Diệp. . . .
Nhưng lời này phải đợi không có ai ở đó mới nói sau, đang ở trước mặt người ngoài, ông đương nhiên sẽ giữ mặt mũi cho Hoa Chiêu.
"Cháu cảm thấy tư chất của Diệp Giai không đủ, dù cháu có dụng tâm dạy cũng không thi được trường đại học Bắc Kinh, cho nên không bằng đem thời gian đều dùng trên những người có khả năng, vì quốc gia bồi dưỡng thêm người mới tốt." Hoa Chiêu nói ra.
Đường hoàng!
Diệp Danh bật cười rồi nhanh chóng dấu đi.
Chu Lệ Hoa giận điên lên: "Cô dựa vào cái gì mà nói tư chất của Diệp Giai chưa đủ! Cô không dạy làm sao lại biết không đủ? Cô cho rằng cô là ai? Thi được đại học đã trở nên vênh váo như vậy, cô. . . ."
"Đã đủ rồi!" Người hét lên lại là Diệp Phương.
Bà đi tới nói với cha: "Cha, có một số việc con trước kia không muốn nói, nhưng vì một số người còn không hiểu chuyện, con liền phải cùng cha nói ra."
Bà quay đầu nhìn Chu Lệ Hoa: "Cũng không biết chị dạy dỗ con cái thế nào, mà đều trở nên lệch lạc! Trước kia Diệp Giai cùng Diệp Lị đến nhà tôi ăn cơm, Hoa Chiêu mỗi ngày đến trường, đi học, giữa trưa trở về còn phải lớn bụng mà nấu cơm cho bọn họ ăn!
"Kết quả hai đứa nhỏ kia đã làm gì? Một chút lòng biết ơn đều không có! Hoa Chiêu làm được những món ăn ngon như vậy, hai đứa vậy mà đều nhổ ra, nói không thể ăn! Tâm đều lệch ra thành như vậy, làm sao Hoa Chiêu có thể dạy?
"Nếu là tôi, tôi cũng không dạy nổi, trông thấy hai người họ đều sẽ tức giận! Lại động thai khí, ai cũng đền không nổi!" Diệp Phương tức giận nói.
Chuyện này ai cũng không biết, bà chưa nói, Hoa Chiêu cũng không nói.
Mà Diệp Giai cùng Diệp Lị về nhà cũng chỉ nói với Chu Lệ Hoa.
Diệp Chấn Quốc cùng Diệp Danh đều trầm mặt mà nhìn Chu Lệ Hoa, còn có chuyện này?
Chuyện này Chu Lệ Hoa biết rõ, bà ta lúc ấy không náo lên là vì không rảnh, đoạn thời gian kia bà ta đang bận rộn, đơn vị đang chọn lãnh đạo mới.
Bà ta lại muốn thăng chức.
Hơn nữa bà ta vừa nghe đã hiểu rồi, Diệp Phương là đứng về phía Hoa Chiêu đấy, bà ta không nghĩ sẽ đắc tội Diệp Phương.
Cô em chồng này nhìn thì thấy tốt tính, ít nổi giận, nhưng nếu thực sự làm cô ta nóng nảy, sẽ rất khó đối phó.
Nhưng hiện tại bà ta cũng gấp: "Nói đến cái này tôi còn muốn hỏi cô một chút đây này! Lòng cô cũng thiên vị đến nách rồi! Vậy mà giúp đỡ Hoa Chiêu trợn mắt nói lời bịa đặt! Có phải cô đã quên, cô ta họ Hoa! Diệp Giai họ Diệp! Đừng "lấy tay bắt cá" a!"
"Hừ, lời này tôi cũng không thích nghe rồi." Diệp Phương cười khẩy nói: "Năm đó là ai nói con dâu mới là người nhà mình? Con gái thì không? Con dâu sinh ra đứa nhỏ cùng họ cha, con gái sinh ra đứa nhỏ khác họ? Nên vẫn phải đối tốt với con dâu? !"
Cái này là năm đó lúc Chu Lệ Hoa còn trẻ, đây là câu nói luôn đọng ở ngoài miệng của bà ta dùng để làm khó bà.
Năm đó Chu Lệ Hoa là con dâu, bà là con gái.
Chu Lệ Hoa sắc mặt nhăn nhó, tìm không thấy lời phản bác.
Đã nói Diệp Phương khó chơi, nhiều năm trước đắc tội qua cô ta một lần, cô ta vậy mà nhớ đến bây giờ!
"Cái gì con dâu con gái, cái này nói sau!" Chu Lệ Hoa lập tức thay đổi chủ đề: "Chúng ta bây giờ nói đến Hoa Chiêu, cô ta không dạy Diệp Giai, kỳ thật chính là muốn lừa gạt hai cái bình hoa kia của tôi!"
"Ở đâu ra lừa gạt? Đó là tôi quang minh chính đại mà thắng đấy." Hoa Chiêu cười nói: "Lúc trước không muốn thắng, thím còn không cho đây này."
Nói ra cái này Chu Lệ Hoa càng tức giận rồi, chỉ vào Hoa Chiêu quát: "Chính là cô cố ý nói dối tôi! Muốn lừa gạt đồ của tôi! Tôi chưa thấy qua người không biết xấu hổ như cô! Tham tài tham đến trên người nhà mình! Đến thân tình cũng không để ý!"
Diệp Danh đột nhiên cười, giễu cợt nói: "Thím ba, những lời này ai nói cũng phù hợp, chỉ có thím nói sẽ không thích hợp a? Hai cái bình hoa lia, mới có giá trị 2000, thím lúc trước thế nhưng đã cầm của Hoa Chiêu. . . ."
Bên ngoài nhiều người, anh không đem lời nói rõ.
Nhưng những người ở trong phòng nghe hiểu rồi.
Lúc trước bà ta quỳ xuống cầu xin muốn cầm 5 vạn của Hoa Chiêu không trả, mặt mũi cũng đã ném ở ngoài ngàn dặm đi.
Bây giờ lại nói Hoa Chiêu không biết xấu hổ, tham tài tham đến trên người nhà mình?
Thật sự là chuyện cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận