Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 139
Trương Quế Lan trở về nhà, lập tức nói chuyện về Trương gia, sau đó ngồi xuống sầu muộn.
"Về sau việc buôn bán này không biết có thể làm nữa hay không." Bà buồn vì cái này.
Hôm nay người Trương gia là không kịp phản ứng, đã bị mấy người đeo băng đỏ mang đi nha.
Nhưng bà tự mình biết chính mình đang làm gì đấy, việc bà đang làm là "Phi pháp" đấy, chột dạ vô cùng.
Bà Trương kia nói sẽ không bỏ qua chuyện này, bà ta ngày mai có thể không náo lớn như vậy nữa, chỉ cần đứng bên cạnh bà làm ồn ào, việc buôn bán của bà liền không có cách nào làm. Lại náo lớn một chút, sẽ ảnh hưởng không tốt, bà là đang bán đồ đấy, liền "Gặp phải ánh sáng" rồi,
Bởi vì bị đánh tìm cảnh sát phân xử bà không sợ, bà có lý, nhưng nếu là vì vụng trộm bán đồ mà đi vào đây này...
Hoa Tiểu Ngọc chọn con đường đi báo cáo không phải là không đúng, chẳng qua là do cô ta tìm nhầm người, nếu như cô ta tìm được người chuyên môn quản việc này thì sao?
Diệp gia cũng không ở đằng kia chào hỏi, cũng không thể chào hỏi chuyện này được. Vậy thì khác nào nói với cảnh sát đừng bắt mấy tên trộm, quá trớn rồi.
Đến lúc đó người không may đúng là bà.
Trương Quế Lan luôn rất cảnh giác.
Hoa Chiêu nói ra: "Vậy thì không bán nữa."
Trương Quế Lan thở dài: "Trước mắt chỉ có thể như vậy, ngày mai mẹ đến nhà ga thử xem." Chỉ là như vậy tiền kiếm được liền ít đi rồi, nhưng cái gì cũng không quan trọng bằng thanh danh cùng an toàn.
Hoa Chiêu nghĩ nghĩ rồi nói ra: "Kỳ thật bên rạp chiếu phim chỗ đó cũng không phải không thể bán."
"Đừng đừng đừng." Trương Quế Lan trái lại khuyên nhủ cô: "Đến lúc đó mẹ bị bắt được, con cùng Diệp gia đều đi theo mất mặt! Một lần nữa lại kéo xuống mặt mũi Diệp gia! Vì chút tiền, không đáng!"
Hoa Chiêu trong lòng cảm động, không phải bà ấy sợ chính mình vào tù chịu tội, mà là sợ liên lụy cô.
"Lý Tiểu Giang nhìn cũng được." Hoa Chiêu nói ra: "Chúng ta ở nhà rang bắp rang, bán sỉ cho hắn, đây không phải cũng là chúng ta tự mình kiếm tiền sao? Không chừng còn bán được nhiều hơn đây này."
Trương Quế Lan hai mắt sáng ngời, có chút do dự nói: "Được không?"
Hoa Chiêu cảm thấy có thể thực hiện. Bên ngoài người có gan lớn làm "buôn bán lớn" so với một chút bắp rang ấy của cô có thể còn lợi hại hơn, hơn nữa cô không làm nhãn hiệu, chỉ là bán bắp rang "Bình thường", có lẽ không có việc gì.
Hơn nữa con người Lý Tiểu Giang này, Trương Quế Lan cũng lặng lẽ nghe ngóng xong, mang tin tức về là, từ nhỏ đã làm một chút buôn bán nhỏ, chính là 10 năm nay cũng không dừng lại, cũng không bị bắt, tuyệt đối là rắn đất.
Bọn họ chính là cường long và rắn đất, một tổ hợp hoàn mỹ t.
"Được hay không được, thử một chút sẽ biết." Hoa Chiêu nói ra: "Nếu như hắn làm tốt, chúng ta sẽ dễ dàng cân nhắc chuyện trồng hạt hướng dương vụ đầu xuân." Làm không tốt, dĩ nhiên là bọn họ sẽ tự làm.
"Ngày mai mẹ gọi hắn hẹn đến tiệm cơm chúng ta sẽ nói chuyện." Hoa Chiêu nói ra. Tự nhiên là cô muốn tự mình thảo luận, cũng thuận tiện nhìn thấy người.
"Không cần không cần!" Trương Quế Lan nhìn bụng của cô, cũng có chút sợ hãi: "Trên mặt đất tuyết còn chưa có tan đâu rồi, con không thể ra cửa! Mẹ sẽ chính mình đi, con nói cho mẹ biết nên nói như thế nào là được, mẹ khẳng định có thể nói rõ ràng!"
Mấy ngày nay trời liên tục có tuyết, nhưng trong sân nhà cô thậm chí một bông tuyết cũng không có.
Bốn đứa nhỏ học ở nhà nửa ngày, quét tuyết nửa ngày đảm bảo chỗ nào cũng khô ráo, không có băng tuyết.
Cũng không thể để chị gái bị té được!
Bọn hắn cũng phải trông chừng chị gái cùng ông nội, đến sân nhỏ cũng không cho bọn họ ra.
Hoa Cường hoàn toàn là bị liên luỵ… Vậy mà cũng bị hạn chế tự do cá nhân.
Cũng may viện này khá lớn, đi tản bộ không thành vấn đề. Ông ở nhà nghe đài đọc báo, thuận tiện dạy mấy đứa nhỏ học toán, cũng có chuyện làm.
Hoa Chiêu đã không dạy bọn họ bài học rồi, cô sợ mệt mỏi không dậy nổi, cô sợ tức giận đến sinh non, cô sợ cảm thấy mấy đứa em đầu óc thật chậm chạp.
Ngay từ đầu cô đã đem chuyện này giao cho Diệp Thư, Diệp Thư vài ngày đầu còn rất tích cực đấy, nhưng là sau 3 ngày cũng ỉu xìu, đem toán học giao cho Hoa Cường, cô ấy chỉ dạy ngữ văn.
Hoa Cường lớn tuổi, ngược lại đặc biệt có tính nhẫn nại, dạy đến thật vui vẻ.
Mà Hoa Chiêu bây giờ cũng không có nhàn rỗi, mỗi ngày ở nhà cố gắng học tập! Cô cũng đã nhiều năm không chạm qua sách vở rồi, tuy lần đầu mở lại kỳ thi Đại Học đề thi khá đơn giản, hơn nữa số lượng trúng tuyển thấp, nhưng một ít kiến thức hoá học vật lý sinh vật, cô chưa hẳn đã nhớ rõ.
Để lúc đó không bị tát vào mặt, cô cũng phải học thật chăm chỉ.
Tranh thủ lần thứ nhất liền thi đậu, bằng không thì về sau, đề thi tựu một lần so với một lần càng khó khăn.
. . . . .
Sáng ngày hôm sau, Trương Quế Lan liền mang theo bắp rang đi nhà ga.
Việc buôn bán quả nhiên so với hạt hướng dương cũng kém hơn một ít.
Hạt hướng dương kia thật sự rất thơm, 99% mọi người đều thích. Nhưng chán bắp rang ngọt tuy ăn cũng ngon, lại không có nhiều người thích như vậy.
Cũng may khẩu hiệu “Mang đặc sản” về nhà của Trương Quế Lan có tác dụng, nửa ngày trời cũng bán được 50 đồng.
Bà cũng thấy đủ rồi đấy.
Chạng vạng tối, thừa dịp trời còn sáng, bà liền đi rạp chiếu phim, tìm Lý Tiểu Giang.
Từ phía xa xa, bà đã thấy được người Trương gia.
Cũng may bà lẩn mất rất nhanh, đúng lúc tan làm, người cũng nhiều, không bị người Trương gia phát hiện.
Bà không cam lòng liếc nhìn Lý Tiểu Giang một cái, quay đầu muốn đi.
Kết quả Lý Tiểu Giang vừa vặn nhìn qua, cùng bà bốn mắt nhìn nhau.
Lý Tiểu Giang ánh mắt lóe lên, nhìn người nhà họ Trương đang nhìn quanh trong đám người, lại nhìn Trương Quế Lan, bất động thanh sắc mà đuổi tới.
Đi ra rất xa, rẽ vào một con đường, Trương Quế Lan quay đầu lại muốn nhìn một chút người Trương gia có đuổi tới không, kết quả lại thấy được Lý Tiểu Giang.
Lý Tiểu Giang da đen, cười cười lộ ra một hàm răng trắng tinh: "Chị, chị tìm em sao?"
Trương Quế Lan khẩn trương nhìn một chút phía sau hắn.
"Yên tâm, không có người cùng tới." Lý Tiểu Giang cười nói: "Hai người đàn ông kia tìm kiếm nửa vời đấy, ánh mắt treo trên màn hình chiếu phim cùng mấy cô gái, bà lão kia ánh mắt không dùng được, cũng không phát hiện ra chị."
Ngày hôm qua náo loạn một hồi kia, hôm nay người Trương gia lại đến đây, nếu không phải là người đã tới ngày hôm qua thì cũng sẽ không có ai nhận ra bọn hắn, nhưng mấy người bán hàng rong bọn họ thường trú ở đây lại biết đấy.
Hắn lập tức liền lưu ý rồi.
Hơn nữa trong lòng ẩn ẩn cảm thấy đó là một cơ hội. Nhưng rốt cuộc là cơ hội gì, hắn còn không rõ ràng lắm. Thẳng đến lúc nhìn thấy Trương Quế Lan đang nhìn mình, hắn như tâm linh tương thông, lập tức đuổi theo.
"Chị! Có việc gì chị cứ nói! Có thể làm được em khẳng định sẽ hỗ trợ!" Lý Tiểu Giang kích động nói.
Trương Quế Lan nở nụ cười thoáng một phát, con gái nói đúng, đây là người thông minh.
"Hai chúng ta tìm tiệm cơm nói chuyện." Trương Quế Lan nói.
Lý Tiểu Giang hai mắt sáng hơn: "Đi! Chị, em mời chị đi ăn cơm!"
Lại là mời đấy, hắn đúng là thực để bụng rồi.
Trương Quế Lan cũng không từ chối, con gái nói, nếu là hắn muốn mời, liền để cho hắn mời. Nếu bà kiên trì muốn mời, giống như bà đang nhờ cậy vào hắn vậy.
Việc này cũng không phải là ai cầu ai, là đôi bên cùng có lợi. Đôi bên cùng có lợi? Đúng, chính là cái từ này!
Trương Quế Lan nội tâm ổn định lại, ngồi ở một gian sạch sẽ trong tiệm cơm.
Bà cũng không đến mấy tiệm ăn này được mấy lần, chỉ vẹn vẹn có mấy lần khi Hoa Chiêu đưa bà đi dạo phố mua sắm.
Lý Tiểu Giang bởi vì trong lòng có suy nghĩ nên cũng bỏ hết cả tiền vốn, chọn rất nhiều món ăn, bỏ ra hơn 10 đồng tiền.
Trương Quế Lan đau lòng mà mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng đến cùng cũng không ngăn cản.
Lý Tiểu Giang trái lại trong lòng lại cảm thấy yên tâm hơn.
Nếu không phải Trương Quế Lan là phụ nữ, hắn còn muốn mở hai bình rượu, uống nhiều tốt cho việc thảo luận!
"Chị, ăn cơm trước, có chuyện gì chúng ta ăn xong lại nói sau." Lý Tiểu Giang nói.
Văn hóa bàn rượu hiện tại còn chưa có bắt đầu, có thể ở trong tiệm cơm "Nói chuyện làm ăn" đấy, hai người bọn họ đoán chừng đều là người mở đường.
"Được." Trương Quế Lan gật gật đầu, con gái cũng nói, bà cứ ăn no rồi nói chuyện sau.
Hai người sau một hồi gió cuốn mây trôi mới dừng lại, Trương Quế Lan ăn cũng không nhiều lắm, còn rất rụt rè.
Nói thật, những món ăn này, bà có chút chướng mắt rồi, hương vị cũng bình thường thôi, so những món bà làm còn kém xa.
Lý Tiểu Giang cũng không ngạc nhiên, chị gái này vốn là dân quê, nhưng người ta bây giờ là kẻ có tiền!
"Kỳ thật chuyện này cũng rất đơn giản, tôi hiện tại gặp phiền toái, anh cũng nhìn thấy, cả cái nhà kia không cắn người một cái sẽ không bỏ qua, tôi cái này..việc kia cũng rất khó làm." Ăn được không sai biệt lắm, Trương Quế Lan nhỏ giọng nói.
Trong tiệm cơm cơ hồ luôn đông khách, con gái nói, bà không thể đem lời nói nói trắng ra, ai biết được bên cạnh là những người nào?
"Vâng, cả nhà kia thật sự là đáng ghét." Lý Tiểu Giang vẻ mặt cùng chung mối thù, bàn tay dưới bàn đã bắt đầu nắm chặt lại.
"Tôi hiện tại làm không tốt lắm, cho nên muốn tìm người tiếp nhận." Trương Quế Lan nói.
Lý Tiểu Giang lập tức nói: "Em! Em thích hợp nhất! Chị muốn phải tiếp nhận như thế nào?"
Một bàn bên cạnh cách gần đó có hai người đều quay đầu nhìn về phía bọn hắn, nhưng những người đó cho rằng hai người này là đang chuyển nhượng công tác, cũng không có để ý.
Hiện tại công tác trong xí nghiệp cũng có thể "thay người" đấy, "Người nối nghiệp" nha.
Nhưng có ít người đến lúc về hưu con cái đã sớm có công tác nhiều năm, lúc này không có người thay thế, cũng có thể biến tướng mà "Bán" công tác.
Bên trên mở một mắt nhắm một mắt, bỏ qua.
Cho ai hay không cho ai? Những người công nhân cả đời ở trong xưởng công tác mở miệng, đều được cho mặt mũi.
Hắn đã đồng ý, Trương Quế Lan liền đứng người lên: "Chúng ta vừa đi vừa nói a." Những chuyện còn lại đều khá mẫn cảm đấy, ở chỗ đông người không thích hợp.
Lý Tiểu Giang cũng biết, ăn không hết cơm cũng không đóng gói nữa mà lập tức cùng đi theo.
Lúc người phục vụ đi qua thu dọn bàn ăn, rất là ghét bỏ mà lầm bầm nói: "Phô trương, xa xỉ, lãng phí!" Chỉ có hai người, gọi nhiều đồ ăn như vậy, ăn không hết còn không đóng gói mang theo, khoe khoang có tiền sao?
Người ở bàn bên cạnh bàn lại rất là hiểu, một công tác còn quan trọng hơn rất nhiều so với một bữa cơm, đây chính là một cái bát sắt, có thể ăn cơm thoải mái cả đời.
"Ý của chúng tôi là, 3 đồng 1 cân bán cho anh, sau đó anh bán bao nhiêu, chúng tôi mặc kệ, nhưng là chúng tôi đề nghị tốt nhất đừng vượt qua 5 đồng tiền 1 cân, bằng không thì quá đắt, coi chừng đưa tới phiền toái cho mình." Trương Quế Lan nói ra.
1 cân bắp rang nếu bán 10 đồng, đây tuyệt đối là muốn khiến cho quần chúng phẫn nộ, chắc chắn sẽ tìm anh ta đánh rồi.
"Đạo lý này em hiểu." Lý Tiểu Giang gật đầu, hắn cảm thấy Trương Quế Lan các bà ngay từ đầu định giá phi thường chuẩn xác, 5 mao tiền một túi, là cực hạn mà người xem phim có thể thừa nhận.
Chỉ là cái giá tiền này…
"Chị, cái kia hạt bắp chỉ có 8 mao tiền một cân…" Quay đầu liền bán cho hắn 3 đồng, quá đắt a!
Kỳ thật hắn đỏ mắt với việc buôn bán bắp rang, so với hạt hướng dương còn đỏ mắt hơn, vì vậy trong mắt hắn so hạt hướng dương đây là món lợi kếch sù.
Trương Quế Lan nhíu mày: "Anh nghĩ rằng chúng tôi dùng hạt bắp bình thường sao? Giống bắp bình thường có thể ra cái hương vị này sao?"
"Đó là chị bỏ thêm nguyên liệu…" Tuy nhiên hắn cũng không biết đó là nguyên liệu gì.
"Chúng ta xác thực đã bỏ thêm nguyên liệu đặc thù, nhưng đây chẳng qua là khiến nó có hương thơm đặc biệt, nhưng giống ngô của chúng ta độ trắng và độ mềm của nó không phải loại ngô thông thường nào cũng có được, cái này gọi là giống ngô nổ, được gieo trồng chuyên môn đấy! Thêm vào chi phí gia vị, sẽ đắt tiền !" Trương Quế Lan nghiêm túc nói.
Hoa Chiêu chính là nói như vậy, về phần Hoa Chiêu là từ đâu mua được, bà hỏi, Hoa Chiêu chưa nói, bà cũng không hỏi nữa. Dù sao không phải trộm cướp là được.
"Chúng ta một cân mới kiếm được mấy mao tiền!" Trương Quế Lan mặt đen lên nói ra, giống như tức giận.
Không mặt đen không được, bà sợ chính mình giả bộ không giống.
"Như vậy ah. . ." Lý Tiểu Giang tin.
Kỳ thật, hắn đã sớm vụng trộm ở nhà làm rất nhiều thí nghiệm, và đã thử tất cả các loại ngô và đường có thể mua được trên thị trường, nhưng hắn không thể làm được hương vị của nhà Trương Quế Lan.
Vị ngọt không giống với, cũng cấn răng.
Trong lòng của hắn đã có suy đoán, giống bắp cùng hạt hướng dương, đều là người ta chính mình trồng đấy, quả nhiên là thế.
"Hơn nữa, chúng ta có thể cho anh quyền đại lý duy nhất ở thủ đô." Trương Quế Lan nói xong những từ bà thật vất vả mới nhớ kỹ.
Lý Tiểu Giang tuy lần đầu tiên nghe đến cái từ này, nhưng hắn trực giác cảm thấy được đối với hắn rất quan trọng, có ích lợi rất lớn!
"Chị, cái gì gọi là, quyền đại lý duy nhất?" Hắn hô hấp cũng nhẹ hơn.
"Chính là ở thủ đô, chúng tôi chỉ bán cho một mình anh, anh dùng giá bao nhiêu, lại bán cho những người khác, lại tìm mấy nhà bán sỉ, bán lẻ, chúng tôi đều mặc kệ, giá cả đều là anh quyết định."
Lý Tiểu Giang cảm giác mình có chút chóng mặt.
"Chị, chị là chị ruột em..." Hắn chặt chẽ nắm c.h.ặ.t t.a.y Trương Quế Lan, kích động mà muốn té xỉu.
Lý Tiểu Giang nói làm cho Trương Quế Lan nở nụ cười: "Anh so với con gái tôi cũng chỉ lớn hơn mấy tuổi, anh phải gọi tôi là thím mới phù hợp."
Lý Tiểu Giang đen gầy, nhưng cũng không dấu được tuổi trẻ, hắn tối đa cũng chỉ ngoài hai mươi.
"Chị, chị gái, chúng ta chừng nào thì bắt đầu?" Hiện tại trong lòng, trong mắt của Lý Tiểu Giang cũng chỉ có tiền, vô số tiền.
Hắn từ lúc còn chưa hiểu chuyện, đã an vị ở bên trong đòn gánh của ông nội, đi theo khắp hang cùng ngõ hẻm làm mua bán nhỏ, về sau ngừng vài năm, không được bán nữa.
Nhưng hắn nhịn không được, cũng không để xuống được, chính mình vụng trộm bán một chút chít để kiếm tiền. Chậm rãi thăm dò quy luật, vậy mà phát hiện cũng không có việc gì, việc buôn bán cứ vậy tiếp tục rồi.
Dùng kinh nghiệm nhiều năm của hắn, là đại lý duy nhất ở thủ đô, hắn nghe hiểu rồi, hắn biết rõ đằng sau cái này là bao nhiêu tiền.
"Trước đừng kích động, kỳ thật cũng không có nhiều tiền." Trương Quế Lan nói ra: "Bởi vì đây là bí phương của nhà tôi, chỉ có một mình tôi biết làm, mà tôi một ngày cũng làm không được bao nhiêu, tối đa 50 cân."
Làm bắp rang là việc vất vả, phải đảm bảo nóng đều, lúc đầu phải đảo khá lâu, sau đó mới có thể đậy nắp nồi.
Vì nhà bà có nồi lớn, một nồi có thể đảo không ít, một giờ có thể đảo 3 nồi, một ngày bận rộn làm liên tục cũng chỉ được 50 cân là nhiều nhất.
Một chậu nước lạnh giội xuống, Lý Tiểu Giang thanh tỉnh. Nhưng rất không cam lòng ah.
"Chị gái, con gái chị cũng lớn như vậy rồi, truyền cho cô ấy không được sao? Bây giờ là xã hội mới rồi, nam nữ bình đẳng ah! Thật sự không được, em thấy mấy cậu em kỳ thật tuổi cũng không nhỏ, hồi em bằng tuổi bọn hắn cái gì cũng có thể làm được! Nếu không chị dạy cho bọn họ?"
Kích động một cái, vai vế đều rối loạn.
"Bọn nhỏ đều đang đi học rồi, có bọn hắn hỗ trợ, một ngày cũng có đảo nhiều hơn 20 cân." Trương Quế Lan nói.
Lý Tiểu Giang tính toán một chút, một cân kiếm được 2 đồng, 70 cân cũng là 140 đồng rồi, không ít. Nhưng nếu như sẽ tìm thêm nguồn khác để bán mà nói..., hắn thậm chí còn kiếm được ít hơn, điều này hơi khác so với ước mơ của hắn ah.
"Con gái tôi nói, hiện tại chỉ có thể như vậy, nhiều hơn sẽ bị để mắt đến rồi." Trương Quế Lan nói: "Đợi qua hai năm chính sách sẽ nới lỏng, bên trên lại để cho người dân quang minh chính đại buôn bán rồi, con bé sẽ đem sạp hàng làm lớn một chút, dùng máy móc đảo, đến lúc đó anh muốn bán bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ sợ anh bán không được."
Lý Tiểu Giang hai mắt thoáng một cái liền vụt sáng: "Qua hai năm chính sách sẽ nới lỏng? Có thể quang minh chính đại bán hàng rồi hả? Tin tức ở đâu vậy? Chuẩn xác không?"
Tin tức này so với đại lý duy nhất càng làm cho hắn kích động hơn!
"Tin tức ở đâu anh cũng đừng nghe ngóng, nhưng cam đoan là thật, anh cứ từ từ xem sẽ biết." Trương Quế Lan thề son sắt nói.
Hoa Chiêu cứ như vậy cùng bà thề son sắt đấy, bà cũng tin.
Đương nhiên bà tưởng rằng Diệp gia thả ra tin tức.
Lý Tiểu Giang nhìn chằm chằm vào Trương Quế Lan, trong lòng chậm rãi nổi lửa.
Hắn cùng những người đeo băng đỏ kỳ thật quan hệ cũng rất tốt, hắn dù sao cũng ở đằng kia đã bao nhiêu năm, mấy người đeo băng đỏ đều đã thay đổi vài nhóm, hắn lại không đổi.
Ngày đầu tiên Trương Quế Lan đến, hắn liền nhận được một người nhắc nhở, nói hắn chớ chọc người phụ nữ này, hắn không thể trêu vào.
Còn có ngày hôm qua, đám người đeo băng đỏ bọn họ rõ ràng thiên vị như vậy, đều đó chứng tỏ rằng đây là có người chống lưng đằng sau , địa vị cũng lớn, lời chị gái này nói, có độ tin cậy rất cao.
"Chị, chị nói cái gì thì là cái đó, hôm nay chị có đảo bắp rang không? Em lúc nào có thể bắt đầu bán a!" Lý Tiểu Giang quyết định từ giờ trở đi, ôm chặt đùi Trương Quế Lan.
"Hôm nay không làm, ngày mai lại bắt đầu đi." Trương Quế Lan nói ra: "Đảo bắp rang quá mệt mỏi, con gái tôi nói nhân tiện nghỉ ngơi một ngày, hơn nữa con bé cũng khuyên tôi không làm công việc này lâu dài, đợi sang năm, vẫn nên tập trung bán hạt hướng dương."
"Đúng đúng, hạt hướng dương vẫn tốt, mỗi người đều ưa thích, thể tích nhỏ, bán được nhiều, hơn nữa cái kia cũng không mệt mỏi đến chị, chị cung cấp hạt giống, đến lúc đó thu hoạch chỉ cần đến đó xem, thu bao nhiêu cân chính là bấy nhiêu cân, hơn nữa em sẽ tự rang, tự bán, chị an vị ở nhà kiếm tiền là được!" Lý Tiểu Giang nói.
Trương Quế Lan cười cười: "Trước tiên cứ bán bắp rang a, bán được tốt, chúng ta lại bàn đến chuyện hạt hướng dương."
Lý Tiểu Giang đã biết, cái bắp rang này chính là khảo nghiệm hắn ah, chỗ tốt thực sự còn ở phía sau đây này.
"Chị, chị yên tâm, em khẳng định làm rất tốt!"
Hai người ước định địa điểm giao hàng ngày hôm sau, sau đó liền tách ra.
Hoa Chiêu không muốn cho người khác đến tận nhà lấy hàng, cô không muốn để Lý Tiểu Giang biết nhà họ ở đâu, vạn nhất một ngày nào đó hắn cũng đi báo báo đây này…
Cô cũng không muốn để cho hàng xóm trông thấy có đàn ông đều mỗi ngày ra vào cửa nhà cô, càng không thể để cho bọn hắn biết rõ Lý Tiểu Giang đang giúp các cô bán hàng. Chính mình bán cùng để cho người khác bán, ý nghĩa sẽ không giống với lúc trước, chính mình bán có thể là bán nông sản phụ dư thừa nhà mình, để cho người khác bán, cái kia chính là công nhân làm thuê rồi, vấn đề rất nghiêm trọng.
...
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu nhờ người mua xe xích lô, một giỏ lại một giỏ bắp rang được chuẩn bị tốt chất trên xe, Trương Quế Lan cùng Đại Vĩ Tiểu Vĩ, đẩy đến địa điểm ước định, trực tiếp đem xe xích lô giao cho Lý Tiểu Giang.
Lý Tiểu Giang nhìn chiếc xe xích lô mới tinh này, đây là đối phương vô cùng tín nhiệm đấy, cảm động sắp hỏng mất.
"Chị, chị cứ yên tâm, một chỗ cũng sẽ không bị xây xước đâu! Buổi chiều 4 giờ, em sẽ lại đến đây trả lại xe cho chị!"
Bây giờ là 9 giờ sáng, hắn ban ngày cũng đến địa điểm khác làm kinh doanh, một ngày 70 cân bắp rang, không thể toàn bộ đều bán ở cửa ra vào rạp chiếu phim, vậy thì có chút bão hòa rồi, hơn nữa một xe cũng kéo không đến, bắp rang này quá chiếm diện đấy.
Lý Tiểu Giang lôi kéo xe bắp rang đi đến cửa công viên, cái chỗ này rất tốt, người già trẻ nhỏ nhiều, hắn cũng học xong phương pháp ăn thử, mấy đứa nhỏ ăn một lần liền không thể dừng lại được đấy. Đứa nhỏ muốn, mấy người già liền cam lòng mua.
Trương Quế Lan chính là không nghĩ đến chỗ này, ở đây so với nhà ga còn tốt hơn nhiều, mục tiêu còn tốt hơn.
Lý Tiểu Giang không bán một mình, như vậy quá chậm, hơn nữa mục tiêu lại lớn, một xe bắp rang này tuy đang dùng vải đắp lên, nhưng là cũng quá nổi bật rồi.
Hắn triệu tập tất cả các "mấy chú em" từ một con hẻm trước nhà của mình, một công viên một người, một người phân một giỏ, đáp ứng bán được một túi, chia cho bọn hắn 1 mao tiền.
Đều là mấy đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi không đến trường hoặc là mười tám mười chín tuổi rảnh rỗi không có công tác, một giỏ này có thể chứa được 30 túi, bán đi sẽ kiếm được 3 đồng. Một ngày 3 đồng, một tháng chính là 90, mọi người tính toán sổ sách, kích động muốn c.h.ế.t mất, tranh giành muốn đoạt lấy.
Lý Tiểu Giang đem xe đạp một vòng cho tới trưa, đi dạo một lần mười mấy cửa công viên, xe liền trống không rồi.
Sau đó hắn liền chờ ở chỗ này, chờ các tiểu đệ đưa tiền về cho hắn.
Kết quả là trông thấy mấy đứa em đã sớm ở chỗ này chờ hắn rồi.
Trông thấy Lý Tiểu Giang, bốn năm đứa em kích động mà chạy tới.
"Anh, sao bây giờ mới đến ah! Bọn em chờ đã lâu rồi! Cái bắp rang này làm như thế nào mà hay vậy? Cũng ăn quá ngon rồi!" Một đứa em kích động nói.
"Đừng chỉ cố lấy ăn, mới có bao lâu đã bán xong rồi?" Lý Tiểu Giang hỏi.
"Chỉ trong 1 giờ đồng hồ a!" Đứa em kia kích động nói: "Dù sao chính là tử đầu này của công viên đi đến đầu bên kia, liền bán xong rồi! Kỳ thật vẫn còn có thật nhiều chỗ em còn chưa có đi đâu, anh, ngày mai cho em 2 giỏ a!"
Nếu có 2 giỏ..., là hắn có thể kiếm được 6 đồng, một tháng chính là 180!
"Không đúng, anh, buổi chiều em còn có thể bán 2 giỏ! Em muốn 4 giỏ…6 giỏ!" Chú em cầu xin.
"Anh, Em cũng vậy! Em cũng muốn!" Những người khác nhao nhao nói ra.
Bọn họ là mấy người lúc trước được chia bắp rang, bán xong cứ tới đây đợi Lý Tiểu Giang, cái bắp rang này bán chạy đến nỗi làm cho bọn hắn không thể tin được.
"Nghĩ khá lắm, nhưng không có nhiều như vậy." Lý Tiểu Giang cũng rất kích động, đồng thời cũng rất đau lòng, nếu có nhiều hơn thì thật tốt!
Hắn trở về sẽ khuyên nhủ chị gái, việc buôn bán bắp rang này không thể buông, ở chỗ này, nó so với hạt hướng dương còn được hoan nghênh hơn.
Lý Tiểu Giang dẫn mấy người đến một nơi khuất để thu tiền.
Không lâu sau, mấy cậu em ở trong công viên đều bán xong đi ra, không đến một giờ.
"Hôm nay cứ như vậy đã, ngày mai vẫn là thời gian địa điểm cũ." Lý Tiểu Giang nói ra.
"Anh, chớ đi ah, chúng ta buổi chiều cũng không có việc gì, em còn có thể bán nhiều hơn 2 giỏ." Mọi người cùng lôi kéo hắn.
"Các ngươi không có việc gì nhưng anh đây còn có việc, hơn nữa, buổi chiều tuy cũng có mấy giỏ bắp rang, nhưng anh ở bên ngoài còn một đống anh em đây này." Lý Tiểu Giang nói.
Kỳ thật mấy anh em bên ngoài cũng không có nhiều như vậy, hắn thật sự tin tưởng được vẫn là mấy đứa em cùng sống trong một đầu ngõ từ nhỏ đã đi theo phía sau m.ô.n.g hắn lớn lên đây này.
Nhưng là, thoáng cái liền để cho bọn hắn kiếm được quá nhiều tiền, không được.
Hắn biết rõ bọn nhóc này có cái đức hạnh gì, một tháng 90, liền đủ cho bọn hắn bay tới giữa không trung rồi, một tháng 180? 360? Bọn hắn sẽ bay tới vũ trụ!
Vậy thì sẽ xảy ra chuyện.
Hơn nữa tiền lương hắn đều là trả trong ngày, vừa rồi mỗi người cho 3 đồng. Dùng hiểu biết của hắn đối với những đứa trẻ này, có thể còn lại 5 mao, cũng không tệ rồi.
Như vậy bọn hắn cũng sẽ không gặp chuyện không may.
"Một ngày chỉ làm 1 cái giờ đồng hồ, một tháng đã kiếm được 90 đồng, đừng không biết đủ." Lý Tiểu Giang nói: "Hơn nữa việc này đều dấu diếm đến c.h.ế.t cho anh đây! Tiêu hoá sạch ở trong bụng, trở về đến cha mẹ cũng không được nói! Bằng không thì… mấy người rảnh rỗi trong ngõ của chúng ta cũng không chỉ có các ngươi, coi chừng người khác đỏ mắt."
Mọi người rùng mình, nghiêm túc gật đầu. Trong ngõ hẻm có rất nhiều đầu gấu, người hay bị bệnh đau mắt đỏ còn nhiều hơn nữa..., trước kia cũng không phải không có người đỏ mắt với Lý Tiểu Giang, trộm báo cáo qua.
Nhưng là Lý gia đông người nhiều miệng, lại có vài thập niên kinh doanh cũng có quen biết, để cho bọn họ không đau không nhột mà tránh khỏi.
Người Lý gia lại vụng trộm sửa chữa người đi báo cáo đó mấy lần, nhà bọn họ mấy năm này mới yên bình rồi.
Bọn hắn cũng không có năng lực như người Lý gia, một khi bị người báo cáo rồi, chịu tội hay không ngược lại là chuyện nhỏ, nhưng việc mua bán kiếm tiền này có thể thất bại.
Đợi Lý Tiểu Giang đi rồi, bọn hắn tụ tập một chỗ, một người nói ra: "Trở về đều quản tốt miệng, nếu miệng ai không tốt, đập phá bát cơm của mọi người, đừng trách các anh em trở mặt!"
"Đúng! Ai nói ra liền đánh kẻ đó!"
"Đánh đến mẹ hắn cũng không nhận ra!"
Trong mười mấy người này, một nửa là học tập không giỏi thi không đậu trường cấp 3, lại không có công tác, một nửa là vừa mới từ nông thôn trở về cũng không được phân công tác đấy.
Mỗi ngày ở nhà ăn không ngồi rồi, ánh mắt của người nhà cùng người ngoài, đều tạo cho bọn hắn áp lực rất lớn.
Hiện tại có thể thấy được một chút hi vọng rồi, mọi người không cho phép bất luận kẻ nào phá hư.
...
Buổi chiều 4 giờ, Lý Tiểu Giang đang trông mòn con mắt, rốt cuộc lại thấy được Trương Quế Lan cùng Đại Vĩ Tiểu Vĩ cùng đi tới.
Bọn hắn tới lấy xe xích lô.
Trương Quế Lan cũng là lần đầu tiên đạp xe xích lô, không, bên cạnh còn có Đại Vĩ Tiểu Vĩ hỗ trợ nắm giữ phương hướng, bằng không thì không muốn quẹo cũng quẹo vào rồi.
Thấy mấy giỏ đều trống không rồi, Trương Quế Lan thật cao hứng, lo lắng trong lòng cũng buông xuống.
Trước kia bà ban ngày đi bán cả buổi hạt hướng dương, thừa buổi chiều ở nhà đảo bắp rang, kỳ thật đảo không được bao nhiêu, mỗi ngày chỉ bán 6 giỏ.
Mà sáng hôm nay chất đẩy một xe 12 giỏ, bà còn tưởng rằng bán không được đây này!
Con gái nói rất đúng, rắn bản địa chính là so với bà càng lợi hại, người ta có con đường của mình.
"Chị, buổi tối có thể đảo được bao nhiêu giỏ đến?" Lý Tiểu Giang chờ mong mà hỏi thăm. Hiện tại một cân hắn có thể kiếm được 1 đồng 9! Gấp mấy lần thu nhập trước đây của hắn, có thể không kích động sao?
"Cũng chỉ 10 đến giỏ." Trương Quế Lan đạp xe muốn đi: "Tôi về sớm còn có thể đảo nhiều hơn một chút, buổi tối 6 giờ gặp."
"Đi đi." Lý Tiểu Giang liên tục gật đầu: "Bất quá chị, về sau buổi sáng chúng ta có thể giao hàng sớm chút không, giữa trưa 12 giờ làm em có thể trả xe."
Trương Quế Lan con mắt sáng ngời, nói cách khác, trước 12 giờ đã có thể bán một xe?
Bà cũng đột nhiên thật hận mình không có ba đầu sáu tay, một ngày nếu có thể đảo nhiều hơn mười cân nữa thì tốt!
Nhưng việc này ngẫm lại coi như xong, vẫn là đợi 2 năm nữa, như lời con gái nói, thị trường nới lỏng, bà có thể mua máy móc về đảo.
Trương Quế Lan đi rồi, Lý Tiểu Giang tìm tiệm ăn, gọi một chén súp, từ trong túi quần móc ra cái màn thầu mang theo từ nhà, liền lấy canh nóng ăn xong bữa cơm tối.
6 giờ, Trương Quế Lan đúng giờ xuất hiện, lại là một xe 12 giỏ.
Lý Tiểu Giang mang đi, đến một mảnh đất trống cách rạp chiếu phim không xa, chỗ đó đã đợi năm sáu người.
Lần này là một người 2 giỏ, mỗi người một rạp chiếu phim.
Những người này không phải là bạn bè của hắn, mà là thân thích các loại, anh em họ hai bên nội ngoại, thậm chí chú bác cùng ông cậu, bọn hắn chắc chắn sẽ không khinh bỉ làm mua bán nhỏ đấy, tất cả mọi người đều cùng một đường.
Những người này thậm chí có công tác, nhưng đều nguyện ý đi ngoài kiếm thêm một khoản thu nhập khác!
Bọn hắn trước kia ở ngay tại cửa ra vào các rạp chiếu phim khác bán hạt hướng dương, thử qua bắp rang Lý Tiểu Giang mang về, đã sớm quen mắt với việc buôn bán này rồi.
Mà Lý Tiểu Giang lần này chia cho bọn hắn nhiều hơn, một túi 2 mao tiền, bằng không thì không đáng bọn hắn ở thật xa mà đi một chuyến.
...
Buổi tối về đến nhà, Lý Tiểu Giang bị các thân thích vây quanh, chỉ có khen rồi lại khen, khoa trương hắn lại vi mọi người tìm được một con đường tài lộ. Trước khi bọn hắn mỗi ngày bán hạt hướng dương, một ngày kiếm được hơn 10 đồng là cực hạn rồi, nhưng hiện tại thu nhập thoáng cái nhiều hơn gấp đôi, không kích động được sao?
Trương Quế Lan cũng rất kích động.
"Ngày hôm nay bán được 70 cân, chính là 350 đồng, một tháng là được…" Bà cũng không dám tính toán. Cái này cùng hạt hướng dương không giống nhau, hạt hướng dương là phù dung sớm nở tối tàn, đây là thu nhập ổn định.
Đương nhiên bắp rang cũng có nguyên liệu, nhưng là chi phí nguyên liệu quá ít, không đáng kể.
Hoa Chiêu để cho mẹ mình ở một bên kích động, cũng không có trấn an bà. Loại này tâm tình kích động này là điều tuyệt vời để nhớ lại, đợi về sau bà có thể kiếm được nhiều tiền hơn, mấy vạn, hơn mười vạn, mấy trăm vạn, thậm chí hơn một ngàn vạn, hơn trăm triệu, cũng chưa hẳn sẽ kích động như lúc kiếm được 350 đồng này.
Cô đang đợi Diệp Danh, hai ngày nay không có tới, cũng không biết chuyện Trương gia lúc nào thì có thể giải quyết.
Diệp Thư từ bên ngoài trở về rồi, tháo xuống mũ và khăn quàng cổ, ở cửa ra vào rũ hết hàn khí trên người: "Mấy người Trương gia kia cũng thật là chấp nhất, một người ở cửa nhà trông coi, 2 người ở cửa ra vào rạp chiếu phim trông coi, chị thấy nhất thời sẽ không trở về đấy, thấy Lý Tiểu Giang bán bắp rang, còn níu lấy hắn hỏi bắp rang này ở đâu ra."
Lý Tiểu Giang nói cho bọn hắn biết nhà mình xào đấy, người Trương gia cũng không có dây dưa nữa. Mấu chốt là bọn hắn không biết, bắp rang như vậy không phải ai cũng có thể làm ra đấy, bằng không thì Lý Tiểu Giang hù không nổi bọn hắn.
"Anh cả cũng không biết bận rộn cái gì ở đâu rồi, nhiều ngày như vậy còn không có giải quyết." Diệp Thư lầm bầm nói. Đối với việc Diệp Danh hiệu suất thấp, cô ấy còn rất bất mãn.
Hoa Chiêu lại không bất mãn: "Lúc này mới được mấy ngày, cũng không phải đánh nhau, giơ tay c.h.é.m xuống liền có thể giải quyết, tìm ra lỗi của người khác đâu có dễ dàng như vậy."
"Chị nói là Hoa Tiểu Ngọc." Diệp Thư nói ra: "Chị vừa rồi ở ngoài cửa rạp chiếu phim cửa trông thấy cô ta, lén lén lút lút đấy, không biết lại muốn làm gì."
"Còn có thể đánh cái gì, chờ xem cuộc vui chứ sao." Hoa Chiêu nói ra.
Mà lúc này Diệp Danh, một mình mang theo quà tặng, đi đến nhà phó xưởng Lưu.
Đối với việc Diệp Danh đến phó xưởng Lưu thật sự bất ngờ.
Diệp Danh cũng không thường đến nhà bà, không, Diệp Danh chính là chưa từng tới! Bọn họ đều là vào những ngày lễ ngày tết, có thể ở nhà Văn Bình gặp mặt một lần.
"Tiểu Diệp tới rồi, nhanh, ngồi một chút!" Chồng của phó xưởng Lưu nhiệt tình mà gọi.
"Tiểu Tĩnh sao không cùng đi đến đây vậy?" Ông ta thuận miệng hỏi.
Đối với việc Diệp Danh một mình đến, ông ta càng hiếu kỳ rồi. Bất quá nhìn đồ đạc trong tay Diệp Danh, đây là có việc cần nhờ bọn hắn ah.
Rất tốt rất tốt, không sai.
Diệp Danh cũng có lúc cần nhờ đến bọn hắn rồi, trước kia đều là bọn hắn nhờ cậy hắn, lúc này rốt cuộc cũng có thể trả hết nhân tình rồi.
Nhân tình vật này, có qua có lại, quan hệ giữa mọi người mới có thể tốt.
Mà hiện tại Diệp Danh, cũng không phải là giảng viên đại học nghèo kiết xác như trước kia rồi, người ta đã đến đơn vị cơ quan! Xem ra Diệp gia muốn bắt đầu bồi dưỡng hắn rồi, vậy tương lai hắn nhất định có thể đi rất xa.
Bọn hắn cũng muốn đi rất xa.
Phó xưởng Lưu nghĩ đến xa hơn, thoáng cái liền nghĩ đến lúc chính mình làm xưởng trưởng rồi…
Bà nhanh chóng kéo suy nghĩ quay trở lại, nhiệt tình mà bưng trà rót nước cho Diệp Danh.
"Tiểu Tĩnh mấy ngày nay cảm mạo rồi, không thoải mái, cháu chỉ tới một mình." Diệp Danh nói ra.
Văn Tịnh thực sự bị bệnh, khả năng cùng tâm bệnh có quan hệ, Diệp Danh thoáng cái phá hỏng yêu cầu của cô ta, mà bên kia cha mẹ còn nhất quyết phải "Thuê" căn nhà kia của Hoa Chiêu, ngại nàng làm việc không tốt.
Mỗi ngày đều đến tìm cô ta, thấy cô ta không thể cho một lời chắc chắn liền mắng cô ta.
Văn Tịnh hai đầu bị khinh bỉ, thoáng cái đã bị bệnh.
"Cháu đến đây là có chuyện gì a?" Phó xưởng Lưu nói thẳng nói: "Hai chúng ta là thân thích, ta lại là thím của cháu, cháu có chuyện gì, cứ việc nói thẳng."
Chồng của bà cũng họ Văn, là chú ruột của Văn Tịnh.
Diệp Danh nở nụ cười nhẹ: "Vậy cháu đây cứ việc nói thẳng rồi, trước kia không phải đã nhờ thím an bài một người đồng hương đến nhà máy nha, gọi là Hoa Tiểu Ngọc."
"Đúng đúng, là có người như vậy." Phó xưởng Lưu lập tức nói: "Thím một mực lưu ý cái người Hoa Tiểu Ngọc này, làm việc chịu khó nhanh nhẹn, biết ăn nói, cùng đồng sự quan hệ đều rất tốt, còn rất tiến tới, nghe nói đang tự học văn hóa…Một đường công tác là có chút vất vả…”
Bà cho rằng Diệp Danh là muốn đổi lại công tác cho Hoa Tiểu Ngọc, dù sao cũng là em họ của vợ Diệp Thâm, quan hệ cũng coi như gần.
Hoa Tiểu Ngọc người này, coi như cũng được, đã công tác 2 tháng rồi, đổi lại một vị trí nhẹ nhõm hơn cũng không phải là không thể được.
"Không phải ý tứ này." Diệp Danh vừa cười vừa nói: "Là người nhà của cô ta muốn cho cô ta về nhà."
Phó xưởng Lưu nghẹn một cái.
Con gái may mắn có thể ở thủ đô tìm một phần công tác, có Diệp gia ở đó, tạm thời sớm muộn cũng biến thành chính thức đấy, muốn để cho con gái về nhà? Chính là dù c.h.ế.t cũng không thể về nhà mới đúng ah!
Bà nhìn Diệp Danh nụ cười không đạt tới đáy mắt, đột nhiên nhớ tới Diệp Danh mới vừa nói chính là "Một người đồng hương", mà không phải thân thích.
Đây là, muốn tìm phiền toái cho vợ Diệp Thâm?
Cũng đúng, chính mình có tiền liền tiêu xài hoang phí, mua được hai căn nhà lớn, một cái lại bỏ trống cũng không để cho Diệp Danh ở! Hắn tức giận a? Cho nên muốn cho Hoa Chiêu một bài học?
Bà vẫn cho là Hoa Tiểu Ngọc có thể tới thủ đô, là nắm lấy quan hệ với Hoa Chiêu, lúc ấy Văn Tịnh cũng là nói với bà như vậy.
"Vậy hãy để cho cô ta về nhà." Phó xưởng Lưu lập tức nói. Một người vợ từ nông thôn, còn có thể vặn qua con trai trưởng Diệp Danh này? Bà đương nhiên muốn đứng về phía Diệp Danh.
"Là trực tiếp lại để cho cô ta trở về ? Có phải cho cô ta nghỉ dài hạn?" Phó xưởng Lưu hỏi.
Nếu là nghỉ dài hạn nghĩa là có thể tùy thời trở về, vì cô em họ này, Hoa Chiêu có lẽ muốn hướng Diệp gia cúi đầu, ngoan ngoãn chịu thua.
Đây mới là thủ đoạn để thao túng người khác, mà không phải là vơ đũa cả nắm, một đòn c.h.ế.t chắc.
Diệp Danh thấy biến hóa trên mặt bà, suy nghĩ vài cái liền đoán được ý nghĩ của bà.
Lập tức dở khóc dở cười.
Nhưng là chuyện này muốn giải thích...
"Không phải như những gì thím nghĩ." Anh nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận