Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 307
Hoa Chiêu cưỡng chế ở nhà an tâm dưỡng thai, không được đi đâu.
Hoa Chiêu mấy ngày nay cũng không lộn xộn, cô muốn nhìn ra quy luật một chút.
Buồn nôn, nói đến là đến, dù sao cũng phải có một dấu hiệu, thăm dò rồi, cô mới dễ tránh, sau đó lại đi ra ngoài.
Không cho cô đi ra ngoài là không thể nào đấy.
Cô còn phải kiếm hàng nhập lậu đây này.
Không đúng, cô còn phải nuôi "vịt" đây này.
Từ Mai rất hưng phấn: "Tính toán thời gian, có lẽ cô và con tôi có cùng ngày dự sinh! Đến lúc đó tôi ôm con tới tìm cô chơi, cô dạy tôi nuôi con, thế nào."
Hoa Chiêu gật đầu: "Đương nhiên không thành vấn đề."
Từ Mai đột nhiên nói: "Ai nha, tôi còn chưa nói cho cô biết, tôi mang thai hai đứa?"
Tuy không phải từ bụng cô ấy, nhưng là trứng của cô ấy đấy, coi như là cô ấy mang thai ah!
"2 đứa?" Hoa Chiêu cũng hơi ngạc nhiên, nhưng cô gật đầu: "Hai đứa cũng tốt, làm bạn. Đúng rồi, theo con đường chính quy chứ? Hợp pháp không? Bên kia tự nguyện sao?"
"Ừ, tuyệt đối hợp pháp đấy, tôi cũng không muốn bắt buộc người khác, như vậy đối với đứa trẻ sẽ không tốt." Từ Mai nói: "Tôi còn vụng trộm cho đối phương 10 vạn, một người 10 vạn, đô-la."
Hoa Chiêu cười, đây là lén cho đấy, thêm chi phí của đường chính quy, hai đứa bé này thế nhưng đã bỏ ra số tiền lớn rồi.
"Bỏ ra tất cả tiền kiếm được rồi?" Hoa Chiêu hỏi.
"Ừ, táng gia bại sản." Từ Mai cười nói, một chút cũng không đau lòng.
Bỏ hết ra, trả giá để đổi lấy hai đứa trẻ, trong lòng cô ấy mới an tâm.
Bằng không thì luôn cảm thấy giống như đang mơ vậy, không chân thực.
Nhưng hiện tại chuyện quan trọng nhất là kiếm tiền.
Lưu Tiền đã trở lại thủ đô đi làm.
Kiếm tiền, kiếm tiền!
Hắn hứa hẹn năm nay phải làm cho lợi nhuận ở thủ đô cao gấp ba lần, bằng không thì hắn đưa đầu tới gặp.
"Tôi cũng bắt đầu làm việc, nhà xưởng bên kia sắp được xây xong rồi." Từ Mai nói: "Hiện tại còn thiếu hạng mục tiến hành sản xuất, hạng mục đầu tiên, tôi đã chọn được rồi."
"Cái gì?" Hoa Chiêu hỏi.
"Chính là trứng vịt biển của cô!" Từ Mai nói: "Tôi chưa từng ăn trứng vịt muối ngon như vậy! Quả thực là mỹ vị nhân gian, bán nó, nhất định kiếm được nhiều tiền!"
Hoa Chiêu cười cười: "Coi như cô tinh mắt."
Con vịt mà cô nuôi ăn gì để lớn? Ăn ngô mà cô đã trồng cẩn thận.
Còn có rong biển mà cô bồi dưỡng thành tinh, còn có tôm hùm nhỏ ăn rong biển lớn lên.
Bọn nó ăn đến mập mạp cường tráng, một ngày một trái trứng, một ngày 2 trái trứng, 3 ngày 5 trái trứng.
Những quả trứng này một phần ăn tươi, một phần dùng phương pháp muối trứng của Hoa Chiêu, vài ngày liền biến thành trứng vịt muối.
Quầy hàng của Trương Quế Lan lại có thêm món ăn đặc trưng.
Nhưng một ngày hơn 2000 quả trứng vịt vẫn hơi nhiều, quầy hàng của bà không thể bán được nhiều như vậy.
Đóng gói gia công xác thực rất cần thiết, hơn nữa còn có thể hạn chế được hàng giả.
"Sắp đến tết trung thu rồi, quà mừng trung thu năm nay chính là trứng vịt biển đi." Từ Mai nói: "Đóng gói bao bì, chúng ta bán nó 1 đồng tiền 1 cái!"
Hiện tại trứng gà mới vài phân tiền một cái, trứng vịt 1 mao, 1 mao 1,1 mao 2 một cái, 1 đồng tiền có thể so với giá trên trời.
Tiền lương của một người bình thường, một tháng chỉ đủ mua 30 trái trứng?
"Lựa trứng đôi ra, bán 2 đồng." Hoa Chiêu nói.
Từ Mai…
Hai người liếc nhau, đột nhiên bật cười, thật sự là hai chị em lòng dạ hiểm độc.
Đột nhiên, Hoa Chiêu mạnh mẽ nôn ra. Nôn đến khi dạ dày trống rỗng mới dừng lại.
Cô lại thăm dò được quy luật, không thể cười, cười cũng chỉ có thể miệng cười, cái bụng không thể cười, bằng không thì sẽ nôn.
Từ Mai nói làm liền làm, bởi vì không đến vài ngày nữa đã đến tết trung thu rồi.
Vài ngày kế tiếp, mỗi ngày chỉ chuyển cho Trương Quế Lan 200 trứng vịt, còn lại đều chuyển đến cho cô ấy.
Muối trứng, gia công, Từ Mai loay hoay chân không chạm đất.
Một mình cô ấy căn bản làm không hết việc, cũng may trước khi đi đã chuẩn bị nhà máy thực phẩm ở Bằng Thành, công nhân đều tuyển xong, hiện tại ra lệnh triệu tập lại, bắt đầu làm việc.
Hiện tại cô ấy thực sự muốn kiếm tiền, tương lai phải nuôi hai đứa trẻ, áp lực cực lớn!
Hoa Chiêu cũng thăm dò được quy luật nôn nghén, lại có chút không thành thật rồi.
"Em muốn đi ra ngoài, muốn đi ra ngoài! Em muốn cùng đi với anh ~" Hoa Chiêu cọ cọ cánh tay Diệp Thâm nói.
Ánh mắt Diệp Thâm trong nháy mắt u ám, lạnh lùng nói: "Đừng làm rộn!"
Hiện tại náo loạn thật sự vô ích, anh cũng không đòi lại được chút gì.
Hoa Chiêu đặc biệt mẫn cảm, chạm ở đâu cô cũng ngứa, một khi ngứa sẽ cười, cười sẽ nôn, không có biện pháp tiếp tục.
"Mang em lên đảo đi! Bằng không sẽ nôn hết lên người anh!" Hoa Chiêu nói.
"Được rồi, được rồi." Diệp Thâm nói.
Kỳ thật Hoa Chiêu không nói, hôm nay anh cũng tới đưa cô đi đấy.
Gần đây việc buôn bán hàng nhập lậu bắt đầu lại nổi lên, anh cũng ở lại trên đảo, không thể về nhà mỗi ngày.
Anh rất nhớ cô.
"Mang theo ai đây?" Diệp Thâm hỏi.
Trong nhà còn có 4 đứa bé đây này.
Không đúng, là một đống.
Nhưng anh không có kiên nhẫn với con cái nhà người khác.
Hoa Chiêu không nỡ để đứa nào ở nhà, cả bốn đứa cô đều muốn mang.
"Tiểu Thận chắc chắn phải mang theo đấy, thằng bé cũng không đến trường." Hoa Chiêu nói.
"Cẩm Văn còn nhỏ, kỳ thật không cần đến trường sớm như vậy, đợi thêm 2 năm nữa." Hoa Chiêu nói.
"Còn lại Vân Phi và Thúy Vi nếu không ngại phiền mà nói..., tan học chúng ta có thể đón chúng đi." Chỉ có điều một lần đi là lộ trình 2 giờ đồng hồ.
Hoa Chiêu quyết định hỏi ý kiến bọn nhỏ một chút.
"Muốn đi muốn đi!" Thúy Vi lập tức ôm đùi Diệp Thâm leo lên trên người anh: "Muốn ở cùng cha mẹ!"
Vân Phi cũng kéo tay Hoa Chiêu, vui vẻ nói: "Muốn đi ạ, 2 giờ đồng hồ không dài, hơn nữa con thích ngồi xe, phong cảnh ven đường nhìn rất đẹp!"
"Vậy đi nha." Hoa Chiêu nói.
Hiện tại bọn chúng còn nhỏ, còn biết dính cha mẹ.
Đợi qua vài năm, bọn chúng lớn rồi, tiến vào thời kỳ trưởng thành rồi, sẽ không bao giờ dính cha mẹ nữa.
Đến lúc đó cô muốn ôm hôn bọn chúng, không chừng người ta còn ngại phiền đây này.
Cho nên thời gian khi còn bé, phải quý trọng.
Buổi tối, Hoa Chiêu đã mang bọn nhỏ lên đảo rồi.
Về phần những đứa trẻ khác trong nhà.
Lớn thì đã trưởng thành không dính người nữa, có dính người cũng không dính cô, cô không phải là mẹ ruột của người ta.
Với đứa nhỏ, vẫn là câu nói đó, cô cũng không phải mẹ ruột, cô cũng không muốn thay thế vị trí mẹ ruột của người ta, cho nên hâm mộ, thì hâm mộ một chút đi ~
Hơn nữa Hoa Chiêu đoán chừng bọn hắn không có thời gian, bọn hắn buổi tối cũng có rất nhiều bài tập phải làm.
Ngoài kiến thức văn hóa, còn có các lớp học như mỹ thuật, âm nhạc, thể thao, cờ vây, cờ vua, v.v.
Từ thời điểm này trở đi, cho con học các môn năng khiếu đã dần trở thành thói quen của gia đình có điều kiện rồi.
Không thể không nói, học so với không học thì tốt hơn nhiều, ít nhất khí chất sẽ được bồi dưỡng không tệ, cho nên Hoa Chiêu đã sắp xếp lớp học cho bọn chúng.
Cứ ba đến năm hôm, Vân Phi và Thúy Vi cũng sẽ bị lưu lại đi học.
Thỉnh thoảng, bọn chúng cũng thích ở lại cùng nhau chơi đùa với anh chị em.
Nhưng hiện tại, bọn chúng vẫn thích cùng mẹ tay trong tay đi trên bờ cát, đi biển bắt hải sản hơn.
Bên bờ biển có quá nhiều thứ thú vị, sau mỗi lần thủy triều xuống còn có thể mò cua, mò trai, câu cá nhỏ, thỉnh thoảng còn có thể nhặt được sứa.
Thuộc hạ của Diệp Thâm sống ven biển đến dạy mấy đứa trẻ làm thế nào để bắt hải sản, mò cua, mò trai, cẩn thận khi gặp sứa, thứ này rất độc.
Cũng cần đề phòng bọn chúng rơi xuống nước và vô tình bị sóng cuốn trôi.
Hình ảnh kia bọn hắn không dám nghĩ đến.
Nhưng mấy tên nhóc cũng khá hiểu chuyện, nếu nói không được phép xuống biển, chúng sẽ không xuống biển.
Hoa Chiêu lại không sợ, nghĩ rằng tảo bẹ sẽ mang chúng lên.
Ở đây đã bị cô xem là hang ổ của mình rồi, một nửa cây thủy sinh bên bờ biển đã thành tinh, có thể che chắn hết nên không sợ mấy thằng nhóc rơi xuống nước.
“Nhân tiện, đại ca, tôi thấy rằng có rất nhiều tảo bẹ xung quanh đảo, có thể ảnh hưởng đến việc dừng tàu. Chúng ta có cần dọn dẹp chúng không?” Một đàn em của Diệp Thâm hỏi.
Hoa Chiêu lập tức nói: "Đã ảnh hưởng đến việc neo đậu tàu sao? Bến tàu bên kia có rất nhiều?"
"Không có nhiều ở bến tàu, còn chưa ảnh hưởng đến việc neo đậu tàu của chúng ta.” Đàn em nói.
"Vậy thì chờ lúc nào ảnh hưởng tới, lúc đó hãy nói sau." Hoa Chiêu nói.
Đàn em nhìn Diệp Thâm.
Diệp Thâm gật đầu: " Nghe cô ấy nói."
Được rồi, đại ca vậy mà sợ vợ, nhưng nếu có người vợ xinh đẹp như vậy hắn cũng sợ.
Phi, hắn không tốt số như vậy, hắn không có vợ!
“Em nghĩ tảo biển này tốt cho vịt biển, nếu không sao trứng vịt biển của chúng ta lại ăn ngon như vậy. Khả năng có liên quan đến rong biển này. Cho nên nếu không bắt buộc phải can thiệp thì con người đừng can thiệp.” Hoa Chiêu nói.
Diệp Thâm gật đầu, cảm thấy cô nói đúng.
Anh cũng phát hiện vịt biển đẻ hơi nhiều, ngoài trừ việc được ăn ngon, cũng không còn lý do nào khác.
"Trời sắp tối rồi, anh có việc thì cứ bận rộn đi. "Hoa Chiêu cười với Diệp Thâm.
Anh phải lái xe một đoạn mới tới được địa điểm giao dịch của người khác.
Lúc đến nơi trời cũng tối mịt rồi.
Diệp Thâm gật đầu, lên đường cùng mọi người
Mỗi lần đi ra ngoài, anh đều mang theo tất cả bọn họ.
Nhưng bởi vì Hoa Chiêu và bọn nhỏ đến, lần này anh để lại 10 người canh giữ, chỉ sợ có người đột nhiên đổ bộ lên đảo làm chuyện gì khi anh không có ở đây. Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Hoa Chiêu tuyệt đối không lo lắng cho an nguy của chính mình, hiện tại mấy hải lý xung quanh đều là thiên hạ của cô!
Cô còn thả rất nhiều rong biển đã thành tinh, trôi dạt theo tuyến đường biển cổ xưa, sẵn sàng trục vớt mấy con tàu bị đắm ~~~
Dưới biển có vô số bảo vật nằm lặng lẽ nơi đó, nếu trục vớt được một con thuyền, cô sẽ thắng lớn rồi.
Tuy nhiên, đó là điều hơi “mò kim đáy bể”, không cần gấp.
Trước tiên vẫn nên kiếm chút hàng nhập lậu đã.
Trương Lương đã gọi điện cho cô, tất cả hàng cô bỏ lại đều được bán hết, hắn đã thu mua được một toa xe lửa đá thô, và hỏi cô hàng tiếp theo sẽ ở đâu.
Hoa Chiêu nhìn bụng, làm sao có thể thuyết phục Diệp Thâm để cho cô đi biên giới một
lần nữa?
Nếu cô không đi, cô cũng không thể vận chuyển hàng nhập lậu sang cho hắn.
Ah, cũng không phải là không thể được!
Buổi tối, Diệp Thâm mang theo một trận gió biển trở về.
Hoa Chiêu lập tức xoay người ngồi dậy.
"Tại sao còn chưa ngủ?" Diệp Thâm nhỏ giọng nói.
Anh thấy 4 đứa trẻ đều đã nằm trên giường của mình, đang ngủ say sưa đấy.
Đôi mắt anh chợt dịu dàng, anh cảm thấy tương lai tràn đầy hy vọng.
Hoa Chiêu cũng thì thào nói: “Chờ anh, không ngủ được.”
Người trôi dạt trên biển, cô lo lắng.
Dù đã để hai cụm rong biển thành tinh theo sau thuyền anh nhưng cô vẫn sợ.
Bây giờ người ta ít giao dịch ở biển cạn, mà chuyển sang giao dịch ở vùng biển quốc tế, dễ dàng hơn, cũng không cần ném các rương hàng vào trong nước nữa.
Đóng gói hàng và ném xuống nước thật sự rất phiền toái.
Tất cả mọi người đều dùng thuyền mà giao dịch, giao dịch xong liền đi.
Bây giờ muốn có được, phải cướp!
Diệp Thâm nhà cô phải trở thành hải tặc,
Đây là một công việc kinh doanh đẫm máu, nên cô rất lo lắng.
“Em phải tin tưởng người đàn ông của mình, bất khả chiến bại khắp thiên hạ.” Diệp Thâm cười nói.
Hoa Chiêu cũng cười.
Hơn nữa lo lắng chuyện này cũng vô dụng, mục đích của anh là quét sạch mặt biển, không phải ép những người đó vào cảnh nghèo khó.
Thấy m.á.u cũng không thể bỏ cuộc, đó là công việc mà anh phải làm.
Khuyên anh đừng làm nữa cũng không được.
"Hôm nay anh kiếm được bao nhiêu?" Hoa Chiêu mừng rỡ nói.
“Đều là đồ tốt.” Diệp Thâm cười nói: “Mấy trăm vạn.”
“Có ô không? Màn? Đồng hồ hay gì đó?” Hoa Chiêu hỏi.
“Có.” Diệp Thâm nói.
“Bán tất cả cho em đi!” Hoa Chiêu nói: “Sau này, phàm là dù che mưa, áo mưa, màn, đều bán cho em, vải vóc đồng hồ cái gì đấy, em cũng muốn một phần. Ô tô thì không cần."
Diệp Thâm nhướn mày: "Mua?"
Bọn họ tầm này còn nói chuyện mua bán sao?
"Anh cũng cần dùng tiền đấy. Còn phải nuôi đám đàn em. Anh không thể để đám anh em của mình làm việc không công." Hoa Chiêu cười nói: "Vậy anh bán những thứ này ra ngoài với giá nào, hiện tại có thể bán cho em, em cần dùng."
Diệp Thâm nghĩ tới đây, gật gật đầu.
Hoa Chiêu nói đúng.
Việc anh đang làm rất nguy hiểm, mấy ngày trước đã có hai người chết, anh không nói cho Hoa Chiêu biết.
Hôm nay cũng có một người bị thương nặng, nếu không phải thuốc cầm m.á.u của Hoa Chiêu có kết quả thì người này cũng đã c.h.ế.t rồi.
Vì vậy, anh cần tiền để an ủi những người này và an ủi gia đình các nạn nhân.
“Em muốn những thứ này làm gì? Làm ruộng và nuôi vịt không đủ cho em chơi sao?" Diệp Thâm hỏi.
"Em gửi nó cho Trương Lượng! Hắn nói những thứ này còn dễ dùng hơn tiền mặt, làm chơi ăn thật." Hoa Chiêu nói: "Vì vậy, em lấy những thứ này cho hắn dùng thay tiền mặt.”
Diệp Thâm gật đầu, thì ra là như vậy.
Đây đều là chuyện nhỏ.
Ngày hôm sau, toa tàu được sắp xếp xong, đồ đạc được chuyển đến nhà ga.
Hoa Chiêu tự mình mang thêm một xe tải ngũ cốc và một xe tải các vật dụng khác.
Nói là mình thu mua bên ngoài.
Trong tay Hoa Chiêu vẫn còn một số người có năng lực, chưa kể Diệp An và Ngô Nam, Tôn Thượng và Tần Trác đều đang ở Bành Thành đây này.
Còn có nhóm người mà họ phát triển, giúp cô thu thập một xe tải nhập lậu cũng là chuyện nhỏ.
Tại thời điểm này, hàng nhập lậu không nói là cỏ dại lan tràn, nhưng cũng không khác là bao.
Ở đâu đó, một thị trường chính thức đã được hình thành, với hàng chục nghìn người giao
dịch mỗi ngày!
Đừng nói 1 xe tải, 1 xe lửa mua được.
Mà lương thực cũng đã được thả ra để giao dịch thoải mái.
Nếu không, rất nhiều nhà hàng sẽ không thể mở.
Hoa Chiêu vui vẻ kẹp vào những thứ hàng hóa nhập lậu không cần tiền này.
Bằng cách này, chúng có thể được chuyển qua! Không cần cô phải tự mình đi một
chuyến.
Vừa vặn, trong vòng hai ngày, đá thô mà Trương Lượng mua cho cô cũng đã đến tay.
Hoa Chiêu vui vẻ nhận.
“Không có chỗ để đặt nhiều thứ như vậy.” Diệp An nhìn trong sân nói không nên lời, vườn thượng uyển tốt tươi của hắn đã bị Hoa Chiêu chất thành một mỏ đá!
“Đưa đến đảo cho tôi đi, chỗ đó rộng.” Hoa Chiêu cười nói: “Chất đống bao nhiêu cũng được!”
Đương nhiên, những tảng đá có năng lượng cực lớn đều bị cô thu vào trong không
gian.
Phần còn lại, cô thực sự có ý định giữ nó trên đảo, niêm phong nó, sau 30 năm nữa mới lấy ra, kiếm cho anh ấy rất nhiều tiền.
Hoa Chiêu yên tâm ổn định trên đảo, mỗi sáng sớm dậy đi dạo trên vờ biển, ngắm bình minh, thả vịt, nhặt trứng vịt.
Nếu có tâm trạng, còn có thể ra biển bắt hải sản và ngắm hoàng hôn.
Ngắm hoàng hôn xong, về đêm, cuộc sống càng thêm náo nhiệt, phong phú.
Cô đã thông minh hơn, không tìm kiếm hành nhập lậu khắp nơi nữa. Phạm vi cảm nhận của cô có hạn, đặc biệt là ở vùng biển, nơi có quá ít thực vật.
Cô cho những cây rong biển thành tinh bám dưới đáy thuyền khả nghi chuyên nhập hàng lậu. Hiện tại chúng ở nơi nào cô đều biết.
Đòn này đánh quá chính xác!
Thu hoạch tương đối khá.
Diệp Thâm không cần phải bận rộn như vậy nữa, sự đàn áp ngoài sáng của Bằng Thành đã làm cho thị trường hàng lậu bị đả kích mạnh, ít nhất cũng không dám tổ chức rao bán công khai ngoài thị trường nữa.
Mọi người lại chuyển sang hoạt động bí mật.
Chuyện này cũng không thể kết thúc hoàn toàn được, hơn nữa cũng không cần phải đả kích đến chết.
Sự tồn tại này là hợp lý.
Hàng nhập lậu có thị trường, còn không phải bởi vì giá thị trường chính quy quá đắt, dân chúng mua không nổi sao.
Diệp Thâm có thời gian rảnh rỗi ở bên Hoa Chiêu.
Chỉ là tức giận đứa thứ năm này cũng thật biết giày vò. Đã gần 3 tháng rồi mà anh động vào Hoa Chiêu một cái cũng không được, phản ứng của Hoa Chiêu còn rất kịch liệt.
Cô cũng đã gầy đi một vong rồi.
"Như vậy không được, mùi tanh ở biển quá nặng ảnh hưởng đến khẩu vị của em. Chúng ta sẽ trở về sống trên đất liền vài ngày." Diệp Thâm nói.
“Được.” Hoa Chiêu vui vẻ đồng ý.
Đã có những lần tấn công chính xác, dù cô sống ở đâu cũng như nhau.
Cô cũng định đi một vòng dọc theo bờ biển đến Hạ Môn, cho rong biển bám vào một số thuyền, thu hoạch sẽ nhiều hơn một chút.
Nhưng đoán chừng phải đợi đến khi cô sinh xong. Bây giờ nếu cô đi những chiếc xe xóc nảy kia, đứa thứ năm sẽ bị xóc đến hỏng mất.
“Vừa vặn, cũng đến lúc phải đến bệnh viện kiểm tra rồi.” Hứa Chiêu nói.
Lần trước chỉ là rút máu, xác định mang thai, nhưng siêu âm thì không thấy gì cả.
Có lẽ mới ít tháng.
Bây giờ đã được 3 tháng, phải đi kiểm tra lại.
Hoa Chiêu luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Ừ.” Diệp Thâm lập tức hành động, cho các anh em trên đảo nghỉ ngơi, chỉ để lại mấy người canh giữ, anh mang Hoa Chiêu và bọn nhỏ về nhà.
Hắn và Hoa Chiêu là vợ chồng nhiều năm như vậy, tuy chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng vì dụng tâm, từng biểu cảm của Hoa Chiêu anh đều có thể đọc hiểu.
Về đến nhà thả bọn nhỏ xuống, anh liền chở Hoa Chiêu đến bệnh viện, lo lắng đi theo một bên.
“Không sao đâu.” Hoa Chiêu vừa xoa bụng vừa nói: “Em cảm thấy không phải chuyện
xấu, chỉ là có chút kỳ quái.”
Diệp Thâm vẫn còn có chút khẩn trương, chằm chằm vào bác sĩ.
Bác sĩ nhìn thấy không hiểu được, hỏi Hoa Chiêu vài câu, phát hiện không có gì bất
thường, liền đưa bọn họ đi siêu âm.
Sau khi soi vài vòng, bác sỹ kinh ngạc thốt lên: "Ối trời! Sao lại có ba túi thai!”
Song thai đã thấy nhiều, nhưng thai ba lại rất hiếm gặp, tỷ lệ một phần ngàn.
Lúc này Bằng Thành có dân số ít, lại còn là thành phố mới, dù sao cũng không phải bác sĩ siêu âm đến từ bệnh viện lớn, làm mấy năm cũng chưa từng thấy trường hợp sinh ba.
Tất nhiên, điều này cũng liên quan đến việc phụ nữ mang thai ngày nay không thích đến bệnh viện khám thai, đặc biệt là những người nông thôn, họ không đến bệnh viện từ khi mang thai đến khi sinh, luôn ở nhà tự mình sinh.
Nếu coi trọng thì nhờ bà đỡ đỡ đẻ, không để ý thì mẹ đẻ hoặc mẹ chồng sẽ tự đỡ đẻ.
Bác sĩ quan sát kỹ hơn, ba túi thai đều đã có tim thai, trái tim bé nhỏ đang đập đến vui sướng.
Và vô tình quét ra 3 âm thanh, cả căn phòng tràn ngập nhịp tim.
Diệp Thâm đứng ngốc tại nguyên chỗ.
Hoa Chiêu xoa bụng cười, hóa ra là như vậy, chẳng trách gần đây cô cảm thấy khí tức có chút hỗn loạn.
Nếu cảm nhận kỹ thì năng lượng trong cơ thể khi đi qua bụng sẽ phân thành 3 tia nhỏ, chuyển động một vòng lại đi.
Cô có một số phỏng đoán mơ hồ, nhưng không ngờ đó là sự thật!
Một phần bảy mươi vạn xác xuất đã bị cô đụng phải!
Bác sĩ rất nghiêm túc kiểm tra kỹ lưỡng từng phôi thai, đã được 3 tháng, thành hình rồi, kiểm tra không có vấn đề gì.
Bác sĩ chúc mừng Hoa Chiêu vài câu mới tiễn người đi.
Diệp Thâm còn ngây người cho đến khi lên xe.
Hoa Chiêu đẩy anh: "Không thì để em lái cho."
"Không cần." Diệp Thâm lập tức hoàn hồn, sau đó đáp: "Chúng ta còn chưa gặp bác sĩ sản khoa! Chúng ta đi hỏi."
"Không cần, có cái gì mà hỏi? Em có kinh nghiệm.” Hoa Chiêu nói.
"Nhưng ba chắc chắn không giống như một hoặc hai, vì vậy vẫn nên hỏi một chút. "Diệp Thâm nói.
"Bác sĩ chưa hẳn đã có kinh nghiệm." Hoa Chiêu nói.
Diệp Thâm…chuyện này ngược lại rất có thể.
"Gọi điện thoại hỏi cô cô, bà ấy hẳn là biết rõ." Hoa Chiêu nói.
Diệp Thâm lập tức đạp ga đi về nhà, về đến nhà, Trương Quế Lan và Miêu Lan Chi đều đi tới, hỏi: “Làm sao vậy? Bác sĩ đã nói gì? Đứa trẻ bị sao vậy?"
Bọn họ thấy Diệp Thâm vừa thả bọn nhỏ xuống đã kéo Hoa Chiêu đi bệnh viện nên rất lo lắng.
"Không có việc gì." Diệp Thâm ra vẻ bình tĩnh nói: "Chỉ là trong bụng tiểu Hoa mang thai ba, con đi hỏi cô cô một chút nên chăm sóc thế nào."
Nói xong liền chạy đi gọi điện thoại.
Những người khác đều sửng sốt.
Hoa Chiêu "thản nhiên" đi vào trong phòng ngồi xuống, ôm lấy Tiểu Thần đang chạy về phía cô, đứa nhỏ vừa biết đi đã chạy.
"Ai nha! Con cẩn thận một chút, đừng dùng lực!" Miêu Lan Chi nhanh chóng kêu lên.
Bà ấy ngồi bên cạnh Hoa Chiêu với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Trương Quế Lan ngồi bên kia nhìn Hoa Chiêu với vẻ mặt vui vẻ, cũng không biết nói cái gì cho phải. Nhưng bà vẫn hơi lo lắng.
Ba đứa, vừa nghe đã biết không dễ thụ thai, lúc sinh còn nguy hiểm.
“Không sao đâu, thằng bé còn nhỏ, rất nhẹ đấy." Hoa Chiêu đung đưa Tiểu Thận trong tay.
Cục vàng trong tay, thật sự rất nhẹ.
"Được rồi, được rồi, mẹ biết con rất khỏe, đừng có khoe khoang nữa.” Trương Quế Lan nhanh chóng ôm lấy đứa nhỏ, hỏi Hoa Chiêu: "Thật sự sinh ba?"
“Dạ." "Hoa Chiêu vui vẻ cười.
Cô thật sự rất vui vẻ, đứa nhỏ thật đáng yêu, đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Vốn dĩ cô từng nghĩ sẽ chỉ sinh 4 đứa con, sợ không có sức để chia sẻ tâm sự.
Nhưng thật sự có rồi, đã yêu từ lúc nào không hay, làm sao có thể không muốn?
Và tình cảm luôn có ở khắp mọi nơi.
"Vậy phải làm sao bây giờ, vậy phải làm sao bây giờ." Trương Quế Lan thoáng cái đã loạng choạng, lại chạy đến bên cạnh Diệp Thâm, nghe anh và Diệp Phương gọi điện thoại.
Diệp Phương đúng là có kinh nghiệm, là chủ nhiệm khoa sản của một bệnh viện nổi tiếng ở thủ đô, bà đã từng đỡ đẻ cho mấy ca sinh ba, thậm chí là hai ca sinh tư, cũng không có gì quá ngạc nhiên.
“Xem ra Hoa Chiêu mang gen sinh đôi.” Diệp Phương cười.
"Có nguy hiểm không? Cần chú ý những gì?" Diệp Thâm hỏi.
Đây là điều anh quan tâm nhất.
"Lúc bình thường phải chú ý dinh dưỡng, nghỉ ngơi, tâm trạng, khám sản khoa, chú ý an toàn. Nếu mọi thứ bình thường, mang thai không có vấn đề gì. Nền tảng của Hoa Chiêu rất tốt."
Diệp Phương không lo lắng lắm, cơ thể của Hoa Chiêu rất tốt, bà ấy nghĩ rằng dù Hoa Chiêu có sinh tư cũng không làm cho bọn trẻ không đủ dinh dưỡng.
"Nguy hiểm là khi sinh, phải kiểm tra xem vị trí thai nhi đã đúng chưa, dễ sinh non. Tốt hơn hết các cháu nên quay lại sớm để sinh" Diệp Phương nói.
“Được, chúng cháu lập tức trở về!” Diệp Thâm nói.
Không có gì quan trọng hơn sự an toàn của Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu không muốn rời đi, cô còn bận kiếm hàng nhập lậu đây này.
Mấy cái rương ngâm dưới đáy biển quá lâu sẽ bị mục mất.
Hơn nữa, cô đã sắp xếp cho Trương Lượng qua đó, nhưng ở đây đã hết hàng, Trương Lượng sẽ khóc chết.
“Không phải là đổi hàng nhập lậu thôi sao, anh ở đây, anh giúp em sắp xếp.” Diệp Thâm nói không nên lời.
Cô vợ nhỏ mê tiền, tiền ở trong mắt cả đời này cũng không bao giờ có thể chui ra rồi.
Hoa Chiêu có khổ nói không nên lời.
"Qua mấy tháng lại đi, đợi 7 tháng rồi, ổn định lại nói sau, giữa thai kỳ là an toàn nhất." Hoa Chiêu lừa dối nói.
Nhưng Diệp Thâm không dễ lừa dối: “sinh ba, bảy tháng, bụng còn lớn hơn bình thường, không an toàn chút nào, bây giờ phải đi ngay.”
Hoa Chiêu nhìn ánh mắt của anh, biết rõ chuyện đã được quyết định rồi.
Vậy sẽ phải trì hoãn1 năm, kiếm tiền chậm hơn một năm.
Dù sao, hàng nhập lậu hiện nay không có thứ gì quá quý giá, chỉ có vải vóc, màn và ô dù.
Lúc Hoa Chiêu vừa biết quả thực trợn mắt há hốc mồm.
Nếu là hàng lậu trong tương lai, sẽ có nhiều hàng hóa xa xỉ, đó mới là đầu to.
“Được rồi, mỗi tháng đừng quên gửi cho Trương Lượng một lô hàng.” Hoa Chiêu nói.
Vốn dĩ muốn giấu chuyện để Trương Lượng bán hàng lậu, nhưng kế hoạch có thay đổi, bây giờ Diệp Thâm lại trở thành nhà cung cấp.
Dù sao, hàng lậu lần này cũng qua danh sách rồi, bại lộ cũng không thành vấn đề.
“Em sẽ gửi cho anh một ít lương thực từ thủ đô, ở đó cũng có nhu cầu lương thực rất cao.” Hoa Chiêu nói.
Đến lúc đó lại đem những chiếc ô màn chống muỗi trong tay cô kẹp theo bên trong.
Nếu không, nó sẽ trở nên vô giá trị trong tương lai.
Diệp Thâm cũng biết Hoa Chiêu không thể nhàn rỗi, mấy năm nay gần như không ngừng sinh con, huống chi là công việc trong tay.
Bận việc hết chuyện này đến chuyện kia, một chút cũng không thể rảnh rỗi.
"Được rồi, đừng lo lắng. Hắn mang đá tới anh sẽ cất giữ trên đảo cho em, niêm phong lại, đảm bảo an toàn." Diệp Thâm nói.
“Dạ.” Hứa Chiêu lưu luyến, cái mệnh này, lại phải chia xa hai nơi.
Cũng may lần này sinh con xong đợt kế hoạch hóa gia đình sắp tới sẽ nghiêm hơn, cô cũng không định sinh nữa.
Hoa Chiêu gọi mấy cấp dưới đến để giao nhiệm vụ.
Bất động sản của Diệp An vẫn sẽ tiếp tục, sau này có gì sẽ liên hệ qua điện thoại, cô cũng không chỉ huy gì nhiều nữa, dù sao các hạng mục trong tay hắn làm ba bốn năm không hết.
Về phía Tôn Thượng vẫn tiếp tục nhà máy thực phẩm, lạp xưởng hun khói vẫn đang cháy hàng chưa có dấu hiệu giảm nhiệt, còn có thể bán thêm 10 năm nữa.
Về phía mẹ, nếu không vội, bà ấy sẽ tiếp tục mở quầy bán hàng, sau khi bên Diệp An xây nhà xong, chuyển bọn nhỏ ra ngoài là có thể bắt đầu kinh doanh.
Hoa Chiêu trở lại thủ đô, Cẩm Văn và Tiểu Thận đi cùng cô, những đứa khác ở lại.
Không phải nặng bên này nhẹ bên kia, là Diệp Thâm muốn giữ người lại đấy.
Hiện tại anh ấy có rất nhiều thời gian rảnh, đã đến lúc phải đích thân dạy dỗ thế hệ tiếp
theo của Diệp gia.
Cũng không thể để cho Hoa Chiêu dạy dỗ hoàn toàn.
Rốt cuộc thì phương pháp giáo dục của nam và nữ cũng khác nhau, tác dụng cũng khác nhau.
Đây cũng là kết quả của cuộc nói chuyện qua điện thoại giữa Diệp Thâm và Diệp Danh.
Ở đây Diệp Thâm dạy trước, mấy năm sau bọn chúng trở lại thủ đô, Diệp Danh sẽ đích thân tiếp quản, tiếp tục dạy dỗ.
Hoa Chiêu có thể buông tay rồi, chăm sóc một lúc 3 đứa bé chắc hẳn rất mệt mỏi.
Còn lại Từ Mai, cô ấy vừa vui vẻ lại ngạc nhiên mà nhìn bụng Hoa Chiêu, cũng có chút không nói nên lời.
“Dù thế nào tôi cũng không thể so với cô được, tôi có nhờ người khác giúp đỡ cũng không thể sinh bằng cô!” Từ Mai nói.
“Hahaha.” Hoa Chiêu phụt cười.
Đột nhiên, lại bắt đầu phun.
Nôn ra.
Từ Mai lập tức khẩn trương: "Nhẹ chút, nhẹ chút, động tác nhẹ chút."
Trong bụng có ba đứa đấy, quá chen chúc, nếu có thể đừng tác động thêm ngoại lực nữa.
Hoa Chiêu chạy một vòng năng lượng và cảm thấy tốt hơn.
Trước đây cô đã để mình nôn thoải mái, nhưng bây giờ cô đang cân nhắc việc kiềm chế nó.
“Đừng nói chuyện này nữa, hãy nói chuyện công việc.” Hoa Chiêu nói: “Nhà máy thực phẩm của cô khai trương ngay khi tôi rời đi. Kinh doanh kem có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cô phải kiểm soát chất lượng sản phẩm thật tốt.”
Từ Mai chọn tới chọn lui, ngoài việc kinh doanh trứng vịt biển, cô ấy đã chọn làm kem ly.
Ban đầu cô ấy định tiếp tục bán đồ ăn chín, máy móc đã mua xong rồi, cũng đầu tư rồi.
Kết quả không thành công lắm.
Có quá nhiều người cùng ngành, ở khắp mọi nơi.
Và thị hiếu của họ có phần không chấp nhận được khẩu vị của người miền nam.
Từ Mai muốn đi một con đường khác.
Ban đầu Hoa Chiêu định để cô ấy sản xuất đồ uống, nước khoáng và mì gói.
Nhưng cái cuối cùng đòi hỏi đầu tư quá nhiều, nhập dây chuyền sản xuất vài triệu, lại là
ngoại hối.
Cô có tiền, có thể mua về sản xuất, nhưng thị trường tiêu thụ lại không lớn.
Nước khoáng cũng tương tự, năm 82 không có thị trường tiêu thụ, ai mua cũng sẽ có cảm giác là coi tiền như rác.
Sau một vài năm, túi tiền của mọi người rộng rãi hơn, họ mới có thể tiếp nhận nước khoáng.
Mà đồ uống, đặc biệt là đồ uống có ga, như nước cam, lê trắng, nước dứa, có ngưỡng thấp, có thể được sản xuất bởi các nhà máy nhỏ, với lợi nhuận rất lớn.
Vì vậy nó đã trở thành một doanh nghiệp bảo hộ địa phương, mỗi địa phương có một nhãn hiệu nước giải khát. Nên không thể bán nó cho những nơi khác, thậm chí những nơi khác cũng đừng nghĩ đến việc bán nó vào.
Vì vậy, về lâu dài, vẫn nên để Từ Mai bán kem cho tốt trong vài năm.
Tuy rằng phát triển có thể không quá lớn, ước chừng chỉ có thể bán ở địa phương, cũng may mà thị trường lớn, người của Bằng Thành cũng đủ nuôi sống cô ấy rồi.
Còn phải đợi thêm mấy năm nữa, khổi bánh ngọt nước khoáng và nước ngọt này Hoa Chiêu vẫn muốn ăn.
Và người thực hiện vẫn là Từ Mai đáng tin cậy nhất.
Từ Mai nghe Hoa Chiêu nói về những điểm chính của công việc, thấy mặt cô tái nhợt, cô ấy nhanh chóng nói: "Đừng lo lắng về chuyện đó, không phải là tôi chưa từng buôn bán, chỉ là mấy que kem mà thôi. Tất cả đều là đồ ăn, nên chú ý gì tôi đều biết, nhất địnhsẽ không phá sản."
" Ừ." Hoa Chiêu không nói nữa: "Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một lúc, chúng ta phải một năm nữa mới gặp lại."
"Không cần một năm." Từ Mai lập tức nói: "Qua nửa năm nữa! Tôi đã có thể ôm đứa nhỏ trở lại tìm cô rồi!"
"Đừng, đứa bé còn nhỏ, ngồi máy bay quá giày vò, cô ở bên kia điều dưỡng thật tốt, qua ba tháng rồi trở về cũng không muộn." Hoa Chiêu nói.
Đây cũng là lý do cô để Từ Mai chọn bán kem cho thoải mái, trong một hai năm này có lẽ cô ấy sẽ không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến chuyện kinh doanh.
Từ Mai cũng nghĩ về điều này, ngay lập tức chấp nhận lời đề nghị của Hoa Chiêu.
Sau khi bàn giao mọi chuyện xong, Hoa Chiêu gặp một người, Phương Hải Tinh.
Nhà cô không có bảo mẫu!
Hiện tại cô thực sự không muốn nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa, hơn nữa đến lúc đó còn muốn dẫn Cẩm Văn và Tiểu Thận trở về, cộng với ba đứa trẻ sắp chào đời.
Nếu để cô làm việc nhà nữa, cô sẽ phát điên.
Cô khống chế không nổi lại để cho hoa hoa cỏ cỏ hỗ trợ đấy.
Đến lúc đó dọa đến ai cũng không tốt.
Vì vậy, phải thuê một bảo mẫu.
Tuy rằng Diệp Danh nhất định có thể tìm được, nhưng những người đó Hoa Chiêu không quen biết, trong lòng cảm thấy mâu thuẫn.
Phương Hải Tinh tuy cũng chỉ mới vừa quen không lâu, nhưng so với người cô chưa từng quen biết thì tốt hơn nhiều.
Hơn nữa, mấy tháng nay Hoa Chiêu cũng đã quan sát, người này rất tốt.
Sạch sẽ, siêng năng, nhanh nhẹn, tính tình sáng sủa nhưng ít nói, nấu ăn ngon.
Sau mấy tháng sống những ngày tốt lành, con người cũng không thay đổi, không lộ khuyết điểm, làm việc tận tâm như ngày đầu.
Đây có thể là thói quen của cô ấy, khắc sâu trong xương, 20 năm qua cô ấy luôn phải sống rất thận trọng
Phương Hải Tinh nghe xong lời Hoa Chiêu nói..., lập tức gật đầu đồng ý.
Làm bảo mẫu cho Hoa Chiêu còn tốt hơn làm trong tiệm cơm.
Lúc cô ấy tuyệt vọng nhất, chính Hoa Chiêu đã cứu cô ấy.
Làm bảo mẫu sẽ trợ giúp cho Hoa Chiêu hơn là làm việc trong tiệm cơm.
Cô ấy luôn một lòng nghĩ cách làm thế nào để trả ơn Hoa Chiêu đấy, cho nên làm việc không tiếc công sức.
Nếu không có Hoa Chiêu, không biết bây giờ cô ấy đã bị Trương chốc đầu hành hạ thành bộ dạng gì rồi.
“Vậy thì thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta sẽ lên đường.” Hoa Chiêu dừng lại nói: “Cô có muốn trở về từ biệt anh trai không?”
Vẻ mặt Phương Hải Tinh tối sầm lại, tính toán thời gian, anh trai đã từ trên biển trở về rồi.
Khi Hoa Cường sống tại nhà, đã để lại số điện thoại và địa chỉ, mời anh trai cô ấy đến nhà chơi.
Kết quả cô ấy đã ở đây được ba tháng, không có một cuộc điện thoại, cũng không có ai đến hỏi thăm tình hình của cô.
Lúc đầu cô ấy bỏ đi với Hoa Chiêu, chị dâu không biết chuyện đó, chị ấy đã bị bắt và thẩm vấn rồi.
Không ai biết rằng cô ấy đã theo Hoa Chiêu rời đi.
Anh trai thậm chí còn không hỏi thăm tình hình của cô ấy, anh ấy không lo lắng việc cô không có đồng nào mà đi có thể sống hay không? Anh ấy không sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Có vẻ như anh ấy không lo lắng chút nào.
Cô ấy cứ tưởng tình cảm giữa hai anh em rất sâu đậm, nhưng hóa ra cũng chỉ có cô ấy nghĩ như vậy.
“Không cần, chuyện đó sau này hãy nói.” Phương Hải Tinh nói.
Hoa Chiêu gật đầu, cô chỉ muốn biết cô ấy có thể buông tay hay không thôi.
Nếu cô ấy vẫn còn băn khoăn về nhà anh trai và chị dâu, luôn treo chuyện này trong lòng sẽ không tốt.
Phương Hải Tinh lại một lần nữa không làm cô thất vọng.
Ngày hôm sau, người một nhà đều trở về.
Diệp Thâm, Miêu Lan Chi, Hoa Cường, Lưu Nguyệt Quế và Cát Hồng Miên, đều trở lại thủ đô rồi.
Lưu Nguyệt Quế đến cùng cũng có chút không bỏ xuống được Diệp Thượng nên quay trở về thăm.
Cát Hồng Miên không biết đã suy nghĩ thông suốt hay làm sao, mấy tháng này đã không còn tiếp cận Diệp An nữa, quay đầu bắt đầu tiến đánh Lưu Nguyệt Quế.
Bây giờ mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu thực sự rất hòa thuận.
Hoa Chiêu cũng không khỏi không cảm thán một câu, Cát Hồng Miên hóa ra là một cao thủ.
Tất nhiên, nó cũng liên quan đến việc Lưu Nguyệt Quế quá dễ tiến đánh.
Nếu gặp phải một người mẹ chồng như cô, cô ta có đem tất cả vốn liếng ra cũng không được.
Khi họ đến thủ đô, Diệp Danh đã đích thân đến đón họ.
Khi nhìn thấy Hoa Chiêu, anh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết, nhìn cô còn còn thân thiết hơn anh em ruột thịt!
Làm Hoa Chiêu nhìn thấy mà sợ hãi.
“Anh cả, đừng làm thế, em sợ hãi.” Cô nói.
“Haha, làm sao có thể.” Diệp Danh nhéo nhéo mặt mình, nhưng không thể nén lại nụ cười.
“Haha.” Anh lại cười.
Không có biện pháp, anh không ngăn được mà vui vẻ.
Ba đứa, ba đứa luôn đấy!
Hoa Chiêu chắc sẽ bận rộn không trông nổi.
Hơn nữa mẹ cũng chỉ có thể chăm một đứa.
Còn một đứa nữa!
Đến lúc đó có lẽ Hoa Chiêu chỉ có thể cho hai đứa ăn, vậy đứa còn lại sẽ là của anh rồi!
Buổi tối anh có thể ôm ngủ, sáng dậy pha sữa bột, anh không chê mệt!
“Có mệt không?” Diệp Danh nói, từ phía sau lấy ra thứ gì đó mở ra.
Hoa Chiêu không nói nên lời, lại là một cái xe lăn!
“Ngồi đi, từ đây tới lối ra còn xa.” Diệp Danh mời Hoa Chiêu ngồi.
Hoa Chiêu: "Không cần khoa trương như vậy, em hiện tại rất tốt."
Diệp Danh mặc kệ cô nháy mắt với Diệp Thâm.
Hai anh em từ trước đến nay luôn có sự ăn ý.
Diệp Thâm chỉ có thể nói với Hoa Chiêu: “Không sao, em ngồi đi, chúng ta nhanh về nhà.”
Bằng không, anh cả lại khuyên nhủ, cuối cùng đoán chừng cũng không lay chuyển được anh ấy, kết quả giống nhau, vì vậy đừng lãng phí thời gian nữa.
"Được rồi." Hoa Chiêu im lặng lại xấu hổ mà ngồi xuống xe lăn.
Cả hai đời, đây là lần đầu tiên ngồi xe lăn, lại còn lúc thân thể khỏe mạnh, thật thần kỳ.
Nhưng cô nhận được lòng tốt của Diệp Danh, thật tốt khi có một người anh trai!
Về đến nhà, phát hiện trong nhà ngay ngắn rõ ràng, rõ ràng đã được dọn dẹp cẩn thận.
Không chỉ sân nhà gọn gàng, ngăn nắp, cây cỏ hoa lá tươi tốt mà ngay cả nhà cửa cũng được quét dọn sạch sẽ.
Điều này rất hiếm thấy, căn nhà của cô rất to và khó lau chùi, đồ đạc trong nhà đều là gỗ nguyên khối.
"Anh đã xin cấp mấy người bảo mẫu." Diệp Danh nói xong, bắt đầu giới thiệu ba người phụ nữ bên cạnh.
Họ đều là những người gia thế trong sạch, trong nhà mấy đời đều phục vụ tổ chức.
Sinh hoạt viên chuyên nghiệp.
Anh đã đủ cấp bậc để được cấp một người rồi, Diệp Mậu và Miêu Lan Chi cũng có một xuất, Diệp Thâm theo lý mà nói cũng có một người.
Bây giờ cả ba xuất đó đều được sử dụng ở đây.
Hoa Chiêu gật đầu: "Cám ơn anh cả."
Trước đây cô không thích có người lạ ở nhà, nhưng hiện tại thật sự không có biện pháp rồi, nhiều công việc nội trợ như vậy cô làm không xuể.
Cô không từ chối, Diệp Danh lại cười.
“Sau khi sinh con, nếu bận quá, có thể thuê một chị dâu nuôi dạy.”
"Không cần." Hoa Chiêu nói: "Em cũng mang về một người, bốn người đã đủ rồi." Cô giới thiệu Phương Hải Tinh.
Con là của mình, cô không hoàn toàn tin được bảo mẫu, cho nên tận lực tự mình chăm sóc, đặc biệt là lúc bọn chúng còn nhỏ.
Diệp Danh gật đầu.
"Không có việc gì nữa, em trở về nghỉ ngơi đi, lát nữa ra ăn cơm." Anh giống như quản gia dặn dò Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu nhanh chóng kéo Diệp Thâm đi.
Khi vào phòng, cô than thở với Diệp Thâm: "Anh cả thật sự rất vui vẻ, em chưa bao giờ thấy anh cả vui như vậy ... Nếu thích một đứa trẻ như vậy vẫn nên tìm một người phụ nữ đi."
"Em đừng nói với anh, có bản lĩnh em hãy đi khuyên nhủ anh cả đi." Diệp Thâm tiến vào buồng vệ sinh, bắt đầu rửa mặt.
“Bọn em đều thử thuyết phục rồi, không có tác dụng, anh thử xem sao?” Hoa Chiêu nói với Diệp Thâm.
Diệp Thâm: "Em cho rằng anh chưa từng thuyết phục sao? Anh đã từng khuyên nhủ rồi, kết quả bị đánh một trận."
Hoa Chiêu tỉnh táo tinh thần: "Anh đã đánh nhau với anh cả? Người nào thắng?"
Diệp Thâm lập tức cho cô một ánh mắt "Em đã xong".
Vậy mà lại hoài nghi năng lực người đàn ông nhà mình!
“Hahaha!” Hoa Chiêu đột nhiên bật cười.
Diệp Thâm đột nhiên khẩn trương lên, mở cửa ra cái hồ nước nhỏ bên cạnh.
Quả nhiên, một giây sau Hoa Chiêu vọt đến, bắt đầu nôn như điên.
Thật là mang thai đến ngốc luôn rồi, biết rất rõ ràng không thể cười to, lại luôn quên.
Nhưng ba đứa bé này lại tốt hơn Cẩm Văn ngày đó một chút, cơn buồn nôn tới cũng nhanh đi cũng nhanh, Hoa Chiêu rất nhanh đã ngừng lại.
Cùng Diệp Thâm tắm rửa một lúc rồi đi ra.
Bên ngoài, Diệp Danh tự mình mang Phương Hải Tinh đi làm quen Diệp gia, dặn dò quy củ.
Anh cũng muốn hiểu hơn về người này.
Hoa Chiêu lo lắng người xa lạ tới làm bảo mẫu, anh cũng vậy.
Phương Hải Tinh với anh mà nói chính là một người xa lạ.
"Tiểu Phương, đi thôi, ông mang cháu đi chợ mua thức ăn." Hoa Cường rửa mặt thay một bộ quần áo khác đi ra nói.
Bây giờ đã là tháng mười hai, bọn họ trở về trong trang phục mỏng, thủ đô đã vào ngày động giá lạnh, bọn họ phải mặc áo khoác đệm bông.
Hoa Cường ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Danh, liền dừng lại: "Cháu tiếp tục đi, lát nữa ông đưa con bé đi chợ rau?"
"Không cần ạ." Diệp Danh cười nói: "Chúng cháu nói xong rồi, sau này phải làm phiền chị Phương rồi.”
Dựa theo bối phận, bọn họ không có quan hệ gì, Phương Hải Tinh cũng mới hơn 40, anh gọi chị là được rồi.
“Không dám, không dám.” Phương Hải Tinh giật mình, vội vàng nói: “Có thể gọi tôi là chị dâu Phương.”
Chị dâu là tên gọi của người qua đường, còn gọi chị quá thân thiết rồi, cô ấy cảm thấy mình không xứng đáng.
Đến thủ đô, cô ấy mới biết được tình huống của nhà chú Hoa, cô ấy cảm thấy mình đi một vòng cũng lạc đường.
Đột nhiên không tự tin vào khả năng trở thành một bảo mẫu tốt của mình.
Cũng may người nhà họ Diệp có vẻ rất tốt bụng, cũng may chú Hoa vẫn là chú Hoa, đối xử với cô ấy thật sự rất tốt
Hoa Cường cho tới bây giờ chưa từng là người kiêu ngạo, cho dù có cũng sẽ không bày ra với Phương Hải Tinh, người phụ nữ này quá đáng thương, cha mẹ không còn, anh em lại như vậy, cô ấy còn không có con.
Thế giới này lớn như vậy, cô ấy lại lẻ loi trơ trọi một mình.
Quả thực còn đáng thương hơn ông.
Phương Hải Tinh cảm nhận được thiện ý của Hoa Cường, trong lòng càng thích ông cụ này.
"Ông nội muốn đi chợ à? Vậy hãy đi với chị dâu Phương." Diệp Danh biết nghe lời phải mà gọi Phương Hải Tinh là chị dâu Phương.
Vừa rồi anh chỉ khách khí, thăm dò một chút.
Phương Hải Tinh đã đáp ứng, sau này anh cũng sẽ gọi cô ấy là chị dâu Phương.
Ba nhân viên sinh hoạt khác trong nhà đều gọi là chị dâu Lý, chị dâu Triệu, chị dâu Vương, đến cô ấy lại gọi là chị, không phải là tạo nên mâu thuẫn sao?
Cũng may Phương Hải Tinh xem như đã qua cửa thứ nhất, xem ra ánh mắt của Hoa Chiêu trước sau như một, rất không tệ.
Hoa Cường mang theo Phương Hải Tinh ra ngoài.
Phương Hải Tinh cách Hoa Cường rất gần, tụt lại phía sau một bước, đến gần cánh tay ông thật cẩn thận đỡ nhẹ, sợ ông ngã xuống.
Phía bắc đã có tuyết, đoạn đường này mặc dù đã quét qua, nhưng cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy tuyết ah! Cô ấy sợ trơn trượt.
Diệp Danh lại gật gật đầu, rất cẩn thận.
Phương Hải Tinh cảm giác đời này của mình thật sự đáng giá, có thể đến thủ đô, nhìn thấy tuyết!
Đi chợ một vòng trở về, còn mua lê đông lạnh và hồng đông lạnh, đời này chưa từng được ăn qua.
"Nếu không có việc gì, anh đi trước, buổi tối không trở về ăn cơm." Diệp Danh nói xong rồi rời đi.
Diệp Thâm ở nhà bồi Hoa Chiêu mấy ngày cũng đi.
Bên kia cũng không dừng lại được, vừa dừng lại liền tràn ngập hàng lậu.
Hoa Chiêu ở nhà làm sâu gạo mấy ngày, Cẩm Văn và Tiểu Thận được Miêu Lan Chi chăm sóc rất tốt, tận lực không cho chúng làm phiền Hoa Chiêu.
Ba đứa con đấy, vừa nghĩ đến bọn họ liền kích động.
"Con thử cảm nhận một chút, lần này là con trai hay con gái? Hay cả hai đều có?” Miêu Lan Chi rốt cuộc không nhịn được mà hỏi.
Hoa Chiêu sờ sờ bụng, dưới ánh mắt khẩn trương của Miêu Lan Chi, lắc đầu.
Thật sự không cảm ứng được, lúc trước đoán Tiểu Thận, chính cô cũng không chắc chắn.
Nhưng chờ đến khi đứa bé lớn lên, cô có thể "nhìn một cái".
Nhỏ như vậy, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Chờ 24 tuần lại nói cô cô con xem một chút, đến lúc đó chuẩn bị đồ đạc." Miêu Lan Chi nói.
"Không cần đâu, trong nhà có nhiều chăn nhỏ quần áo nhỏ như vậy." Hoa Chiêu nói.
"Vậy không được, anh chị chúng đều có, dựa vào cái gì mà bọn chúng lại không có? Chờ đến khi trưởng thành, lại oán hận chúng ta thiên vị.” Miêu Lan Chi nói.
"Được rồi." Hoa Chiêu lập tức không nói lời nào nữa, lãng phí một chút thì lãng phí một chút đi.
Nhưng cũng không phải thật sự lãng phí, Miêu Lan Chi lúc đó cũng chỉ làm tượng trưng một cái chăn cho trẻ sơ sinh, thêm mấy bộ quần áo sơ sinh.
Ví dụ như Tiểu Thận, thằng bé cũng nhặt không ít quần áo của anh chị.
"Lại đánh một bộ khóa trường mệnh, vòng tay nhỏ. Không không không, là ba bộ! "Miêu Lan Chi vui vẻ nói.
Quan niệm của bà vẫn là nhiều con nhiều phúc.
Như hiện tại đang tại mở rộng cái gì mà kế hoạch hoá gia đình, trong mắt bà quả thực là hồ đồ.
Một gia đình có 1 con? Quá rủi ro rồi.
Chẳng may đứa con đi trước, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, như vậy sẽ khóc chết.
Vẫn là nhiều con mới tốt.
Hoa Chiêu cắt ngang niềm vui của Miêu Lan Chi, đột nhiên nói: "Có phải chúng ta đã quên chuyện gì không?”
“Chuyện gì?” Miêu Lan Chi hỏi.
"Con không biết, nhưng con luôn cảm thấy mình quên mất chuyện gì đó, hình như còn có liên quan đến mẹ." Hoa Chiêu nói.
Miêu Lan Chi sửng sốt, suy nghĩ một chút nói: "Không có a? Mẹ không có việc gì nha."
Đột nhiên, chuông điện thoại trên bàn vang lên, khiến Miêu Lan Chi giật nảy mình.
Bà nhíu mày: "Điện thoại này, không biết có thể đổi tiếng chuông và âm lượng không, tiếng này vang lên thật dọa người! Đến lúc đó dọa sợ bọn nhỏ làm sao bây giờ?"
Bà ấy vừa lẩm bẩm vừa trả lời điện thoại.
Nói vài câu thì vẻ mặt bừng tỉnh nhìn Hoa Chiêu, bà nhớ Hoa Chiêu đã quên chuyện gì rồi, chính bà cũng đã quên!
Hoa Chiêu đã nghe thấy, là Dương Lập gọi tới, nói bọn họ xem TV!
Bộ phim cổ trang mà họ đã quay trước đó đã được phát sóng!
"Tôi nói hai người chạy đi đâu vậy? Tôi đã gọi bao nhiêu lần mà không tìm thấy ai! Nếu không phải Diệp Danh nói không sao, tôi đã cho rằng hai người xảy ra chuyện!” Dương Lập oán trách nói.
"Hoa Chiêu có ở đây không? Bảo con bé trả lời điện thoại.” Dương Lập nói.
Hoa Chiêu cầm điện thoại, vừa chào xong, Dương Lập lập tức nói: "Hiện tại chú không có việc gì rồi, đã nghỉ một tháng, bên cháu có tiến triển gì không, công ty đã thành lập chưa?”
Hoa Chiêu lập tức xấu hổ, cô đã quên luôn chuyện này.
"Công ty chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần đi theo quy trình, mấu chốt là kịch bản, chú chọn được rồi, tiền đầu tư lập tức vào chỗ, bắt đầu quay!" Hoa Chiêu nói.
Dương Lập cười, chỉ chờ những lời này, ông sợ Hoa Chiêu chỉ nhiệt huyết được ba phút, hiện tại nhiệt huyết qua đi, con bé lại không làm nữa.
Vậy ông biết làm gì? Ông đã chuẩn bị từ chức, đã đắc tội xong với mọi người, con bé bên này nói không làm nữa, ông cũng không thể làm việc tiếp được.
"Kịch bản chú đã chọn xong rồi, ngay cả diễn viên cũng chọn xong, chỉ chờ cháu!" Dương Lập nói.
"Đợi cháu? Chờ cháu làm gì? Không cần nghi thức gì, chú trực tiếp quay là được." Hoa Chiêu có một loại dự cảm không ổn.
"Chờ cháu làm nữ chính đấy! Không phải chúng ta đã nói xong rồi sao?” Dương Lập nói.
Quả nhiên
"Khụ, thật ngại quá chú Dương, cháu lại mang thai." Hoa Chiêu nói.
"Cái gì?" Dương Lập hụt hẫng nói: "Lại mang thai?!”
Theo ông biết Hoa Chiêu kết hôn cũng mới 6 năm, sắp sinh đứa thứ năm? Quá năng suất rồi!
"Khụ, có thể là bảy năm sinh 7 đứa." Hoa Chiêu cười nói.
Mang thai ba đứa con, cô khá hạnh phúc, hận không thể khoe khoang với cả thế giới.
Đương nhiên như vậy sẽ có chút khoe khoang, cho nên chỉ có thể nói trước mặt người quen một chút.
Dương Lập hỏi nhiều lần mới hiểu được ý tứ của cô, thương tâm khổ sở đến không muốn nói chuyện.
Dù sao đứa nhỏ cũng không liên quan gì tới ông, ông một chút cũng không vui vẻ, ông chỉ thương tâm nói diễn viên chính đã không còn, bộ phim của ông phải làm sao bây giờ!
Hiện tại quay phim cần thời gian dài, quay một năm đã là ngắn, quay vài năm cũng không có gì lạ, có khi còn quay mười mấy năm
Cho nên Hoa Chiêu khẳng định không có cách nào diễn.
Hoa Chiêu vội vàng chủ động chào cúp điện thoại.
Cô ngược lại rất vui vẻ, phim của mình cuối cùng cũng lên sóng, cô phải xem một chút, trải nghiệm cảm giác trở thành minh tinh.
Dương Lập tìm các cô rất lâu, nhưng không biết vì sao, Diệp Danh trước đó lại không nói cho ông biết cách liên lạc của Hoa Chiêu ở Bằng Thành, càng làm cho ông hiểu lầm là Hoa Chiêu không muốn làm nữa, hôm nay là ngày phim truyền hình phát hành, rốt cuộc ông cũng liên lạc được với người rồi.
Biết Hoa Chiêu có chuẩn bị mở công ty, chỉ là không thể làm nữ chính, Dương Lập chỉ thương tâm trong chốc lát rồi tự an ủi mình.
Vậy bộ phim cần Hoa Chiêu làm nữ chính chờ một chút là được, trước tiên quay bộ khác.
Ông không có khả năng luôn dùng một nữ chính như Hoa Chiêu, trong tay ông có một bó kịch bản tốt đây này.
"Sang năm, sang năm ah, chúng ta hẹn rồi đó." Dương Lập an ủi mình xong lại gọi điện thoại đến ước định với Hoa Chiêu.
"Sang năm chắc chắn không được, cháu còn phải trông bọn nhỏ." Hoa Chiêu nói: "Sau này rồi nói đi.”
Nói xong vội vàng cúp máy, giống như điện thoại nóng bỏng tay vậy.
Thật sự là, xem ra sau này không nên dễ dàng hứa hẹn bất cứ chuyện gì, kế hoạch không thay đổi kịp biến hóa.
"Đừng quan tâm đến ông ấy nữa, chúng ta xem TV!" Hoa Chiêu mở TV lên nói.
Miêu Lan Chi đã cầm điện thoại lên, lần lượt nhắc người thân và bạn bè xem TV!
Trước kia bà diễn cái gì, chỉ nói người nhà mình xem, nói người khác ngượng ngùng.
Nhưng lần này Hoa Chiêu cũng lên phim, so với việc bà tự mình lên phim còn kích động hơn, đã nhắc tất cả mọi người.
Diệp Danh còn bị gọi trở lại.
Đinh Lan cũng mang theo Triệu Tuệ tới.
Diệp Danh vừa vào cửa nhìn thấy, bước chân dừng lại.
Triệu Tuệ lại xoay người trước, không đi nhìn anh, cũng không chào hỏi.
Hừ hừ kéo dài mặt.
Diệp Danh cũng yên tâm đi vào.
Đinh Lan trong lòng thất vọng, con rể tốt này sợ là bắt không được.
Không có cách nào, chính là không có duyên phận.
"Bác cả ơi! Ôm!" Nhìn thấy Diệp Danh, Tiểu Thận lập tức từ trên sô pha đứng lên vẫy tay với anh.
Thằng bé rất thích bác cả.
Ừm, trong nhà không có đứa nhỏ nào không thích Diệp Danh.
Kể cả con nhà Diệp Anh Diệp Đan, tất cả bọn chúng đều thích anh.
Diệp Danh nhìn Tiểu Thận xinh đẹp đáng yêu như một bông hoa nhỏ, mệt mỏi đều không còn, vội vàng rửa tay thay quần áo, ôm lấy thằng bé.
Triệu Tuệ liếc mắt nhìn trộm, một người đàn ông cẩn thận như vậy lại nói cô ta xấu! Hừ!
Triệu Tuệ và Đinh Lan hiện tại đã định cư ở thủ đô, bởi vì Hoa Chiêu đi rồi, phòng ốc đều là Diệp Danh giúp liên lạc.
Cô ta lại tiếp xúc với Diệp Danh vài lần, kết quả đều thảm khốc.
Cô ta không phải là cô gái nhỏ không biết xấu hổ, không biết nhìn sắc mặt lúc trước, cô ta cũng cần mặt mũi!
Diệp Danh như vậy, cô ta thật sự không thể hạ xuống mặt mũi, chỉ có thể lén nhìn, vụng trộm tiếc nuối.
“Tiểu Điềm Điềm hôm nay có ngoan không? Có bắt nạt chị gái không?” Diệp Danh theo thường lệ hỏi.
Tiểu Thận rốt cuộc cũng là một cậu bé, nghịch ngợm.
Người chỉ có một chút như vậy, đã muốn nhảy lên đầu lật ngói rồi.
Cẩm Văn là một chị gái tốt, mình mới 4 tuổi đã biết trông em, trông chừng thằng bé một tấc cũng không rời, không cho nó làm cái này không cho nó làm cái kia.
Có đôi khi Tiểu Thận tức giận, hai đứa thế nhưng lại đánh nhau.
Đương nhiên Cẩm Văn vẫn là một chị gái tốt, đều nhường nó, sẽ không đánh nó đau,
"Chị bắt nạt cháu!" Tiểu Thận bắt đầu cáo trạng, một đống chuyện, đem chuyện hôm nay thằng bé nghịch ngợm đều nói ra.
Diệp Danh lập tức khen: "Trí nhớ thật tốt.”
Người lớn đôi khi cũng không nhớ rõ mình ăn gì vào buổi trưa, nhưng thằng bé lại nhớ rõ từng chút một, theo thứ tự thời gian nói ra, không bị lộn xộn.
Hoa Chiêu đau đầu c.h.ế.t đi được, một chút cũng không biết phải xử lý tật xấu đánh chị gái của thằng bé như thế nào.
"Không có việc gì, lần sau Cẩm Văn xuống tay nặng chút thằng bé sẽ biết sợ." Diệp Danh nói.
Hoa Chiêu…như vậy thật sự có thể sao?
"Thử một chút là biết." Diệp Danh nhìn Hoa Chiêu một cái cười nói: "Hồi nhỏ anh đối với Diệp Thâm và Diệp Thư như vậy."
Hoa Chiêu…
Miêu Lan Chi cũng cười: "Thật đúng là như vậy, nó không nói mẹ cũng sắp quên.”
Bây giờ bà nghĩ lại, khi còn trẻ, bà thực sự không phải là một người mẹ tốt, công việc bận rộn, luôn ném 3 đứa trẻ ở nhà, hoặc nhờ người khác trông.
Đều là Diệp Danh làm anh chiếu cố em trai em gái.
Nhưng vừa nghĩ tới Tiểu Thận đáng yêu như nắm gạo nếp sắp bị đánh, bà không nỡ, ôm tâm can bảo bối vào trong lòng mình giáo dục một trận, muốn lấy lý phục người khác, để cho thằng bé biết hậu quả chị gái sẽ rất nghiêm trọng.
Thằng nhóc hiển nhiên không hiểu, từ trong n.g.ự.c bà nội giãy ra, lại đi tìm Diệp Danh.
Đột nhiên, âm nhạc quen thuộc vang lên, là bài hát chủ đề của bộ phim truyền hình mà họ đã thực hiện trước đó.
Phim thì Hoa Chiêu chưa xem qua, nhưng bài hát khi quay phim đã nghe, bởi vì hai diễn viên trong đoàn làm phim còn kiêm chức hát, hát còn tốt, không có việc gì liền hát.
"Ai nha!" Triệu Tuệ đột nhiên chỉ vào TV kinh ngạc hô lên, phía trên ống kính chiếu cận cảnh Hoa Chiêu, dừng lại suốt 5 giây.
"Đẹp như vậy! Chị chắc chắn sẽ rất nổi tiếng!” Triệu Tuệ khẳng định nói.
Cô ta cũng là người trong giới, dùng ánh mắt chuyên nghiệp của cô ta mà xem, với một cảnh quay vừa rồi, Hoa Chiêu đã nổi tiếng.
"Không ngờ bộ phim cổ trang của chị lại đẹp như vậy! Chị có ra áp phích không? Đến lúc đó cho em một phần!” Triệu Tuệ hỏi.
Hoa Chiêu sửng sốt, lại nghĩ đến một con đường kiếm tiền.
Thời đại này còn có một thứ rất thịnh hành, đó chính là áp phích, lịch treo tường, gần như nhà nào cũng phải có, có tiền hay không có tiền đều phải dán mấy tấm.
Ngoài ra còn có tất cả các loại tranh dán tường, tình yêu của thanh thiếu niên.
Thứ này luôn phát triển rất tốt, bất cứ ai cũng có thể in ấn, bất cứ ai cũng có thể kiếm tiền.
Như vậy sao được? Vi phạm quyền chân dung của cô rồi!
Được rồi, thứ này bây giờ muốn quản cũng không quản được.
Nhưng cô có thể lấy ra chút bản chính, danh chính ngôn thuận kiếm chút tiền.
"Bộ phim này hiện tại là của chị, sắp tới sẽ mấy loại này, chờ làm xong sẽ tặng em mấy tấm." Hoa Chiêu nói với Triệu Tuệ.
Cô cũng không còn tâm tư xem phim, lập tức gọi điện thoại cho Đường Phương Hà, bảo bà ấy liên hệ với xưởng in.
Cô lại gọi điện thoại liên lạc với Dương Lập, bảo ông gọi diễn viên chính của đoàn làm phim về, chụp ảnh áp phích.
Dương Lập cũng không biết thứ này có thể kiếm tiền.
Nhưng Hoa Chiêu là bà chủ, cô bỏ tiền ra, cô muốn chụp thì chụp.
Diệp Danh im lặng nhìn cô, lúc nào cũng không quên kiếm tiền, chuyện gì trong tay con bé cũng có thể kiếm tiền!
"Đi đi, sang một bên gọi điện thoại đi, đừng làm phiền mẹ xem TV." Miêu Lan Chi nói.
Hoa Chiêu cũng không gọi nữa, an tâm xem TV, tuy rằng trong tập đầu tiên căn bản không có cảnh của cô.
Đây là một bộ phim chính kịch lịch sử, nhiều nhân vật chính, nhiều đàn ông, vài tập phim sau cô mới xuất hiện.
Tuy nhiên, cảnh quay cận cảnh đầu phim đã tạo nên sự nổi tiếng cho cô, hiện tại rất nhiều người đang hỏi mỹ nữ vừa mới lóe lên kia là ai, lúc trước sao chưa từng thấy qua?
Khi cảnh quay của Hoa Chiêu xuất hiện, cuộc thảo luận này thậm chí còn phóng đại hơn.
Dương Lập gọi điện thoại cho Hoa Chiêu, giọng điệu cảm thán nói: "Cháu nổi tiếng rồi, đã có đồng nghiệp đến dưới mí mắt chú cạy góc tường rồi, muốn mời cháu quay phim. Kết quả chú nói cho bọn họ biết cháu mang thai không đi được, biểu tình lúc ấy bọn họ, ha ha ha ha ha!”
Ông cũng không nghĩ tới, mình lại có thể bởi vì chuyện này mà bật cười.
Có lẽ vì người đó cũng phải trả qua cảm xúc như ông?
Hoa Chiêu chỉ quan tâm ông có triệu tập được diễn viên hay không.
Đối với việc Hoa Chiêu nổi tiếng, ông một chút cũng không ngạc nhiên, bằng không lúc trước ông cũng không nhất quyết dùng con bé.
Chỉ là hiện tại độ nổi tiếng này, vẫn có chút ngoài dự liệu của ông.
"Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu cháu tiếp tục quay thêm một bộ phim nữa, cháu sẽ trở thành ngôi sao hàng đầu mới, quá đáng tiếc." Dương Lập vẫn tiếc nuối nói.
Hoa Chiêu cúp điện thoại.
Cô cũng bắt đầu đau lòng vì tiền.
Chỉ có thể thừa dịp đang nổi bán nhiều hơn một chút, mới có thể bù đắp cho tâm linh bị thương của cô.
"Vừa vặn sắp đến Tết rồi, đến lúc đó cháu sẽ chụp ảnh liên hoan xuân rồi chuyển đến các nơi, lại lừa gạt một đợt, không, kiếm thêm một đợt." Hoa Chiêu nói với Đường Phương Hà bên cạnh: "Đến lúc đó chúng ta còn có thể làm thành một gói hàng, mua câu đối xuân tặng áp phích, hoặc là mua áp phích tặng câu đối xuân."
“Mấu chốt là ảnh phải được bảo vệ tốt, tuyệt đối không thể để lộ trước, bằng không sẽ bị đánh cắp." Hoa Chiêu nói.
"Được, thím nhớ kỹ." Đường Phương Hà cầm quyển sổ ghi lại.
Diệp Danh im lặng nhìn các cô, hai phụ nữ mang thai, trong mắt chỉ có tiền này.
"Anh cả, sao anh vẫn còn ở đây? Đi viết câu đối mùa xuân đi!" Hoa Chiêu nói.
"Anh đã viết 800 bộ, đủ rồi chứ?" Diệp Danh nói.
"Khụ, từng đó đủ rồi." Hoa Chiêu ngượng ngùng nói.
Câu đối mùa xuân kỳ thật chỉ có vài câu như vậy, lăn qua lộn lại làm khó anh cả có thể viết nhiều như vậy.
"Viết xong thì chia tiền thôi." Hoa Chiêu nói với Đường Phương Hà: "800 bộ câu đối xuân thêm một ít chữ phúc, cho Diệp Danh tiên sinh 1 trăm vạn phí nhuận bút.”
Diệp Danh hoảng sợ: “Không cần không cần, như vậy quá nhiều.”
“Không nhiều, một bộ câu đối xuân 1000 đồng phí nhuận bút, nhiều sao?” Hoa Chiêu nói: "Đây là giá thị trường."
“Đây là giá của một nhà thư pháp nổi tiếng." Diệp Danh nói.
"Anh cả rất nhanh sẽ nổi tiếng." Hoa Chiêu cười nói: "Ngàn nhà vạn hộ đều dán câu đối mùa xuân của anh cả, hơn nữa chỉ luận thư pháp, anh thật sự gánh nổi danh gia.”
Những lời này không phải là Hoa Chiêu thổi phồng, cô đã xem, đã so sánh.
Hơn nữa người trong ngành cũng thừa nhận.
Chẳng qua trước kia Diệp Danh không lăn lộn hội kia, cho nên không nổi tiếng mà thôi.
"Vì để cho số tiền này càng quang minh chính đại, em còn mời mấy nhà thư pháp viết câu đối xuân, mỗi người một bộ, phí nhuận bút 2000!" Hoa Chiêu nói.
Cho nên giá tiền đưa cho Diệp Danh là hoàn toàn phù hợp, sẽ không bị người có ý bới móc kiểm tra.
Diệp Danh mỉm cười, tâm ý của Hoa Chiêu anh nhận được.
"Em lại nhìn trúng căn nhà nào rồi phải không?" Diệp Danh cười nói.
Anh phát hiện, Hoa Chiêu đưa tiền cho anh, tiền đến tay anh cũng chẳng được bao lâu, mỗi ngày luôn ở bên tai anh thúc giục, bảo anh lấy tiền ra mua nhà.
"Vẫn là anh cả hiểu em! Em nghe nói ngõ Nam La Cổ có hai căn, đều là đại tạp viện, lâu năm không được sửa chữa, mấy người thuê nhà đều muốn chuyển đi." Hoa Chiêu nói: "Em muốn thương lượng mua lại.”
"Căn nhà kia em nghe nói vốn là phủ đệ của đại quan nhị phẩm, trước sau năm tiến, còn giữ nguyên hình dáng ban đầu, nếu mua về khôi phục, chẳng những đánh giá cao, cũng có ý nghĩa." Hoa Chiêu nói.
"Anh cả, hiện tại nhà cửa tăng giá, anh không biết sao? Giá nhà năm nay đắt hơn gấp 10 năm ngoái! "
“Đúng vậy, thật sự không nghĩ tới." Diệp Danh cảm thán.
Một mét có thể có giá hàng chục nghìn, một năm lại đắt hơn gấp 10 lần, anh thật sự không nghĩ tới giá nhà sẽ tăng nhanh như vậy.
Nếu như kéo dài thêm vài năm nữa, giá tăng vùn vụt rồi, ai có thể mua được?
Anh lập tức nhíu mày, bắt đầu quan tâm đến vấn đề dân sinh.
Hoa Chiêu không để ý tới anh nữa, Đường Phương Hà đã viết xong các hạng mục cần làm trong sổ.
"Thím sẽ gọi điện thoại cho tài vụ, để hắn mang tiền tới." Đường Phương Hà nói.
Làm việc ah, kiếm tiền, cố gắng chăm chỉ, vì đứa trẻ trong bụng!
Đường Phương Hà sờ sờ bụng nói: "Hiện tại đã xong chưa? Chuyện phải nói đều đã nói xong, cháu cùng thím đi bệnh viện kiểm tra chứ?"
Hôm nay bà ấy đến tìm Hoa Chiêu cùng đi khám thai.
Mà Diệp Danh được Diệp Thâm nhờ tới làm tài xế.
Chờ đến bệnh viện, Diệp Danh đứng ở phía sau đám người, tìm góc độ tốt, để cho mình có thể nhìn thấy màn hình máy tính.
Mà trước người Hoa Chiêu chẳng những có rèm cửa, còn có một đống người.
Miêu Lan Chi, Diệp Phương, Đường Phương Hà, còn có một nhóm nữ bác sĩ tới đây thăm, nhồi nhét trong phòng siêu âm nho nhỏ.
"Con trai hay con gái?" Khi màn hình xuất hiện hình ảnh thai nhi, Miêu Lan Chi lập tức hỏi.
"Căng thẳng cái gì? Phải mất một thời gian mới xem được.” Diệp Phương nói.
Kết quả 10 phút siêu âm, Miêu Lan Chi cũng không biết là con trai hay con gái.
Ba tiểu tử kia đánh nhau ở bên trong, ngươi đạp ta ta đạp ngươi, luôn chắn tầm nhìn.
Còn có một đứa trực tiếp đưa lưng về phía trước, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Lần sau đi." Diệp Phương buồn cười nói: "Bọn nhóc thật hoạt bát, so với anh chị chúng còn hoạt bát hơn.”
Lúc trước khám thai đều là bà làm cho Hoa Chiêu, Cẩm Văn khi còn bé lười biếng, không thích động đậy, mấy đứa này ngược lại tốt rồi, không có một chút thời gian nhàn rỗi nào.
"Quá chen chúc phải không?" Hoa Chiêu cũng không nói gì.
Cô đã sớm phát hiện, một thai này, không, ba thai, thai máy đặc biệt nhiều, cũng không cần đếm.
Cô luôn cho rằng nhiều đến mức không bình thường, nhưng dùng năng lượng cảm ứng một vòng, lại không thấy vấn đề, lúc này mới yên tâm.
Chỉ có thể là do tính cách.
Ông trời ơi, trong nhà lại có thêm ba con khỉ con? Thực sự là một rắc rối hạnh phúc.
Thời gian vội vã, chớp mắt sáu tháng trôi qua.
Ngày dự sinh sắp đến, bụng Hoa Chiêu đã rất lớn.
Bản thân cô không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng những người khác lại sợ hãi.
Mỗi lần nhìn thấy Hoa Chiêu, bằng mắt thường cũng thấy lớn hơn một vòng. Bất giác trừng mắt lên.
Cô cũng không thể hành động một mình, đi dạo trong phòng, bên cạnh một trái một phải đều có hai người che chở.
Tay Hoa Chiêu đặt trên tay Diệp Thâm, giống như lão Phật gia đi tới.
Mấy ngày trước Diệp Thâm trở về, nhìn thấy bụng Hoa Chiêu, anh cũng hoảng sợ. Lần trở về thăm người thân lúc trước nhỏ hơn thế này rất nhiều, sao mới hơn một tháng không gặp, đã lớn như vậy.
"Đi mệt rồi phải không? Ngồi xuống nghỉ ngơi chút.” Diệp Thâm nói.
Hoa Chiêu không nói gì nhìn anh cười nói: "Tổng cộng mới đi được 10 bước!”
Diệp Thâm mặc kệ: “Ngồi xuống nghỉ ngơi.”
Hoa Chiêu chỉ có thể cứng rắn nghỉ ngơi vài phút, đi thêm mười bước nữa, lại nghỉ ngơi vài phút, rồi lại đứng lên
Đường Phương Hà ngồi trong lương đình ăn nho bụng cũng rất lớn rồi, nhưng sản phụ cao tuổi như bà ấy, ở trước mặt Hoa Chiêu một chút cũng không dám làm quá.
Hai người so sánh, bụng của bà ấy quá nhỏ, không có chỗ mà kiêu ngạo.
Hơn nữa bà ấy cảm thấy, mang thai cũng là một chuyện rất thoải mái mà.
Mấy tháng nay bà ấy đi theo Hoa Chiêu ăn nhờ ở đậu, một chút phản ứng khó chịu cũng không có, thậm chí còn cảm thấy còn khỏe mạnh hơn trước kia.
Nếu không phải chính sách không cho phép, bà ấy còn muốn sinh thêm vài đứa nữa.
Nếu bà ấy có thể mang thai một lần nữa mà nói.
"Bữa tối đã sẵn sàng chưa? Cháu lại đói.” Hoa Chiêu đi đến cửa phòng bếp nhìn vào bên trong hỏi.
Phương Hải Tinh lập tức bưng bát đi ra: "Tới đây rồi, mì hải sản cháu muốn!”
Bát mì hải sản trong tay, các loại hải sản đều tươi sống, mỗi ngày đều có người bắt từ biển, chuyển máy bay về đây.
Trên đường nếu không kẹt xe, đến miệng Hoa Chiêu không quá 4 tiếng đồng hồ.
Dọc theo đường đi đều được ướp lạnh, ngoại trừ cá biển sâu ra khỏi nước biển liền chết, các loại hải sản khác đều còn sống.
Nguyên liệu nấu ăn đi máy bay cô ấy cũng không dám lãng phí, mỗi lần đều dụng tâm làm, ngược lại tay nghề càng luyện càng tốt.
Hoa Chiêu ăn uống vui vẻ.
Không biết có phải bởi vì lần này mang thai bên bờ biển hay không, mấy đứa nhóc này xem nơi đó là quê hương rồi sao? Cô rất thích ăn hải sản, mỗi ngày đều thèm các loại cá tôm cua, ăn thế nào cũng không đủ.
Cũng may hiện tại dưới tay Diệp Thâm có mấy chục chiếc thuyền, ăn chút này vẫn rất đơn giản.
Một bát mì hải sản ăn xong, Hoa Chiêu cảm thấy thần thanh khí sảng.
"Đi nào, thu dọn đồ đạc, đi sinh con." Cô nói.
"Cái gì?" Diệp Thâm hiếm khi có chút ngơ ngác.
Hoa Chiêu cười: "Ý em là, anh muốn gặp đứa thứ năm, thứ sáu, thứ bảy! Nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nếu không lát nữa sẽ sinh trên đường.”
“Cái gì!” Lần này Diệp Thâm nghe hiểu.
Cô ấy đã có một phản ứng!
Anh giống như gió cuốn vào phòng, giống như gió thổi ra, trong tay có thêm hai cái túi lớn, đều là đồ đi sinh chuẩn bị trước.
Người trong viện cũng bắt đầu chuyển động.
Miêu Lan Chi hoảng hốt ôm Tiểu Thận, gọi Trương Quế Lan: "Bà ôm Cẩm Văn, hai chúng ta trông chừng đứa nhỏ, không thể buông tay!”
Hoa Chiêu sắp sinh, Trương Quế Lan cũng không làm buôn bán nữa, cùng Diệp Thâm trở về.
Miêu Lan Chi vẫn luôn ở đây, cũng không nhận kịch bản nữa.
Tài xế cũng bắt đầu, khởi động vài chiếc xe, tất cả mọi người đều muốn đến bệnh viện.
Hoa Cường lần lượt gọi điện thoại cho người khác, Diệp Chấn Quốc, Diệp Mậu, Diệp Danh, đều thông báo được.
Đây là chuyện đã nói trước đó, Hoa Chiêu sinh phải báo cho mọi người biết, tất cả đều đi bệnh viện.
Chuyện lần trước khiến mọi người sợ hãi, lần này bọn họ muốn cả nhà xuất động, canh giữ Hoa Chiêu.
Xem ai dám bắt cóc đứa bé nhà họ!
Diệp Phương bên kia cũng đã sắp xếp xong, gần đây bà chỉ khám bệnh, không lên bàn mổ, chỉ chờ Hoa Chiêu tới, bà sẵn sàng rảnh rỗi bất cứ lúc nào, tự mình đỡ đẻ cho cô.
Hết thảy tiến hành một cách có trật tự, bước này người Diệp gia đã lén thảo luận rất nhiều lần.
Với tố chất quân sự của bọn họ, không cần diễn tập, cũng sẽ không xuất hiện bối rối.
Hoa Chiêu đến bệnh viện, Diệp Phương đã đợi ở cửa, sau đó kéo cô đến phòng sinh, Diệp Thâm kiên trì đi theo.
Năm 83, còn chưa lưu hành chồng cùng vào phòng sinh, các nữ hộ sinh khác đều ghé mắt, khen ngợi Hoa Chiêu mệnh tốt.
Nhiều người đàn ông vẫn còn suy nghĩ cũ, cảm thấy rằng phụ nữ khi sinh sẽ rất xui xẻo! Vào phòng sinh sẽ gặp đen đủi.
Cũng không biết là kẻ nào nghiên cứu ra lý luận này.
Hoa Chiêu đi vào chưa được bao lâu, mấy người đàn ông Diệp gia đã đến.
Diệp Chấn Quốc, Diệp Mậu, Diệp Mậu tới không nói, Diệp Thượng và Diệp Thành cũng tới.
Cả nhà đều đến, bọn họ không đến, cũng không tốt lắm.
Mặc dù là con dâu của anh cả sinh con.
Nhưng hơn một năm nay, quan hệ ba nhà bất tri bất giác hòa hoãn hơn rất nhiều, có loại cảm giác tương thân tương ái.
Diệp Thành cũng nghỉ phép trở về, ngày dự sinh của Đường Phương Hà cũng là mấy ngày này!
Ông ta vừa đến liền phát hiện sắc mặt Đường Phương Hà có chút không đúng.
"Em làm sao vậy?" Ông hỏi ngay lập tức.
Tất cả mọi người lập tức đều nhìn về phía Đường Phương Hà.
"Bụng em có chút đau, có thể là bị dọa, em còn thiếu năm sáu ngày nữa mới đến ngày." Đường Phương Hà nói.
Bà ấy là lần đầu tiên sinh con, không có kinh nghiệm.
"Năm sáu ngày cũng sớm." Miêu Lan Chi lập tức nói: "Dù sao cũng đã đến bệnh viện rồi, mau để bác sỹ kiểm tra một chút.” Miêu Lan Chi nói.
"Bác sĩ! Bác sĩ!" Diệp Thành hô to, kích động như thanh niên lần đầu tiên làm cha.
Diệp Chấn Quốc nhíu mày, nhưng vừa nghĩ hắn đã lớn tuổi như vậy, lại làm cha nên quên đi, lười quản hắn!
Bác sĩ đến, đưa Đường Phương Hà đi kiểm tra.
Kiểm tra xong, tử cung đã mở toàn bộ, lập tức sắp sinh.
Mọi người ngoài ý muốn lại vui mừng.
Hai nhà cùng sinh, thời gian còn không sai biệt lắm, chuyện tốt thành đôi ah.
Nhưng mọi người vui mừng một hồi sắc mặt lại nghiêm túc hẳn lên.
Sinh con chính là vượt qua quỷ môn quan, Hoa Chiêu lại một lần sinh ba đứa, nghe nói rất nguy hiểm, Đường Phương Hà lại là một sản phụ hơn 40 tuổi, cũng nguy hiểm.
Mọi người đều không thể cười được.
Đường Phương Hà bên kia quả nhiên không thuận lợi, bác sỹ ra nói là ăn quá ngon, đứa bé có chút lớn, không dễ sinh.
"Ai nha, đã nói bà ấy quản cái miệng lại, xem ra vẫn không quản được." Miêu Lan Chi nói.
Đường Phương Hà luôn đến ăn chực thì thôi, bà cũng không đau lòng chút đồ ăn kia, nhưng Đường Phương Hà ăn có chút nhiều, bụng so với Hoa Chiêu lại không lớn, mọi người cũng không nhớ tới, nhưng bà là người từng trải nên bà biết.
Trước đó bà đã khuyên Đường Phương Hà nên ăn ít hơn một chút. Diệp Phương trước đó cũng nói thai nhi có chút lớn để bà ấy khống chế chế độ ăn uống, xem ra cũng không có tác dụng.
Diệp Thành sợ hãi: "Bác sỹ, có sao không? Vấn đề có lớn không?"
“Lớn thì không lớn, còn phải thử sinh xem, không được thì mổ lấy thai." Bác sỹ lấy ra một tờ giấy bảo Diệp Thành ký tên.
Diệp Thành vừa nhìn thấy nhiều nguy hiểm có thể xảy ra trên giấy như vậy liền sợ tới mức không dám ký tên.
Lập tức bị ông cụ tức giận mắng: "Mau ký, đừng chậm trễ! Nếu không anh định chờ một xác hai mạng sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận