Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 95


Nghe được Lưu Hướng Tiền vậy mà dám đòi tiền lễ hỏi lúc trước, Trương Quế Lan lập tức tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Bà cùng hắn kết hôn mười năm, sinh ra 4 đứa bé rồi, sau khi kết hôn tất cả tiền lương đều toàn bộ nộp lên, một phần cũng không giữ, hắn vậy mà còn muốn đòi lại tiền lễ hỏi!
Thật sự khinh người quá đáng!
"Anh là đồ vô liêm sỉ!" Trương Quế Lan chỉ vào Lưu Hướng Tiền mắng. Bà cũng chỉ có thể mắng một câu không đau không ngứa này.
Chu quả phụ lập tức khinh bỉ nhìn bà một cái. Cô ta cảm thấy Trương Quế Lan này sống đến bây giờ, thật sự quá thất bại rồi.
"Tóm lại, muốn ly hôn, liền đưa tiền cho tôi! Bằng không thì tôi sẽ không li hôn!" Lưu Hướng Tiền nói ra.
"Tốt! Vậy thì không ly hôn! Vừa vặn mẹ tôi còn không muốn ly hôn đây này!" Hoa Chiêu đi tới nói.
Thoáng cái làm Lưu Hướng Tiền đứng yên ở đó rồi.
"Mẹ, chúng ta đi thôi." Hoa Chiêu kéo Trương Quế Lan chưa kịp hoàn hồn rời đi.
Lưu Hướng Tiền nóng nảy: "Đợi một chút! Ly hôn ly hôn!"
Bên cạnh là Chu quả phụ thân hình màu mỡ mềm mại, Lưu Hướng Tiền càng chướng mắt Trương Quế Lan, tuy cô ta so với lúc rời đi có vẻ đẹp mắt hơn, nhưng vừa gầy lại già như vậy, nhìn giống như chị ông ta vậy, không bằng Chu quả phụ trẻ tuổi xinh đẹp.
Hoa Chiêu quay lại, nhìn Lưu Hướng Tiền: "Ông bây giờ muốn ly hôn rồi hả? Có thể, trở về chuẩn bị cho mẹ tôi 500 đồng phí tổn thương tinh thần! Còn có phí nuôi dưỡng của 4 đứa bé về sau, mỗi tháng một phần ba tiền lương của ông, một phân cũng không thể thiếu, bằng không thì không ly hôn."
"Dựa vào cái gì?" Lưu Hướng Tiền lập tức không phục: "Cái gì phí tổn thương tinh thần? Tôi tại sao phải đưa cho cô ta tiền? Cô ta có giá trị 500 đồng? Còn có bốn đứa nhãi con kia, đều theo hộ khẩu nông thôn của cô ta, nên cô ta nuôi, đâu có liên quan gì tới tôi!"
"Dựa vào cái gì ư? Chỉ bằng ông lăng nhăng bên ngoài..., còn lại để cho mẹ tôi trở thành một người phụ nữ đã ly hôn, thanh danh của một người phụ nữ đã ly hôn không đáng 500 đồng sao?" Hoa Chiêu không tính toán với ông ta sự đóng góp của Trương Quế Lan cho gia đình ông ta những năm qua, loại người này cũng sẽ không tán thành, thậm chí những người xung quanh cũng vậy.
Phụ nữ làm việc kiếm tiền, lo liệu nội trợ, chiếu cố con cái, không phải đều là nên làm đấy sao? Còn có thể đòi tiền?
Chỉ có thanh danh không tốt của người phụ nữ đã ly hôn, mới đáng tiền một chút.
Lưu Hướng Tiền quả thật bị cô chặn lại, nhất thời không biết phản bác như thế nào.
"Về phần mấy đứa nhỏ, bọn chúng không phải họ Lưu? Không phải là con ông hay sao? Người làm cha mỗi tháng xuất ra 15 đồng tiền sinh hoạt, quá phận sao?" Hoa Chiêu hỏi.
"Ăn cái sơn trân hải vị gì vậy, còn muốn 15 đồng? 1 đồng 5 là đủ rồi!" Lưu Hướng Tiền cứng cổ nói.
"Một tệ năm tệ là đủ rồi sao? Vậy tại sao trước đây mẹ tôi nộp toàn bộ số tiền lương 25 đồng, mà nhà họ Lưu ông vẫn nói rằng bà ấy không nuôi lũ trẻ một ngày nào, lấy lại không ít, còn đòi tôi 500 đồng tiền trợ cấp?” Hoa Chiêu hỏi.
Còn có việc này?
Người xem náo nhiệt đều lập tức trừng lớn mắt, trò vui nào, quá kích thích rồi! Cái lão Lưu này có thể không biết xấu hổ như vậy? Đòi tiền lại muốn đòi đến con gái lớn của Trương Quế Lan rồi?
Lưu Hướng Tiền lại như bắt được cái tay cầm kích động mà hướng Hoa Chiêu hô to: "Đúng rồi! Các ngươi đã dùng 500 đồng tiền bán đứt quan hệ! 4 đứa bé kia đều cùng Lưu gia chúng ta không có quan hệ gì nữa rồi! Đều là của Trương Quế Lan đấy!"
Hoa Chiêu chính là đợi những lời này của ông ta: "Tốt, ông còn nhớ rõ điểm này là tốt rồi, 4 đứa bé kia, đều không liên quan tới ông rồi, ngày mai bọn hắn liền đi sửa họ Trương! Về sau dù giàu hay nghèo cũng đừng đi qua tìm bọn hắn!"
"Mày!" Lưu Hướng Tiền trừng mắt nhìn Hoa Chiêu. Hắn không thích mấy đứa nhỏ kia, nhưng đó cũng là con của hắn, thuộc về hắn, hắn cho chúng mạng sống! Cho bọn chúng mang họ mình! Về sau…Về sau bọn chúng trưởng thành, đều phải hiếu kính hắn!
"Vung tay làm chưởng quầy, một phân tiền cũng không ra, liền muốn một người phụ nữ không có quan hệ gì với ông, giúp ông nuôi lớn con của mình? Có chuyện tốt như vậy sao?" Hoa Chiêu hô.
Hoa Chiêu nói những điều này, Lưu Hướng Tiền vậy mà cảm thấy rất có đạo lý, không biết nói cái gì cho phải.
"Lúc nào chuẩn bị đủ 500 đồng tiền, lúc đó hãy tới tìm mẹ tôi ly hôn." Hoa Chiêu kéo Trương Quế Lan đi.
Ra khỏi nhà máy, Hoa Chiêu liền mang theo hai người đi cung tiêu xã, mua các loại, vải vóc, giầy, bông, đồ dùng học tập.
Chủ yếu là mua cho bọn trẻ, ở nhà mới không có gì, chăn ga gối đệm là từ hai chiếc giường cũ cô dùng trước đây, mùa đông cũng không có đệm bông, áo bông.
Vùng núi phía đông bắc thời tiết đã bắt đầu thay đổi, tháng 9 không có tuyết, tháng 10 có tuyết rơi.
Ngoài ra, chúng nên bắt đầu đi học.
Cô cũng phải chăm chú học tập, sang năm còn phải tham gia kỳ thi Đại Học đây này. Dù là giả vờ giả vịt, cũng phải làm cho giống một chút.
Nhìn cô tiêu tiền như nước, Trương Quế Lan lại càng hoảng sợ, nhìn Diệp Thâm, trả tiền sảng khoái, nửa điểm cũng không thấy đau lòng, bà mới thở phào một chút.
Mua đồ xong, ba người bao lớn bao nhỏ đến nhà ga, sau đó liền gặp người quen.
Hoa Chiêu tròng mắt hơi híp, vậy mà cùng đến nơi này ah.
Vương Mãnh quay đầu lại, nhìn thấy Hoa Chiêu, liền vui vẻ đi tới, nở nụ cười thật tươi: "Cháu gái lớn của ta đã đến huyện! Vậy mà không có đi gặp ta!"
Ông cũng nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Hoa Chiêu, đoán được thân phận của hắn. Bảo Quốc cùng Thư Lan nói, Hoa Chiêu cùng chồng trở về đây, người này khẳng định là Diệp Thâm rồi.
Khí thế áp đảo như vậy, vừa nhìn liền biết không đơn giản, ông rất thích.
Hoa Chiêu cũng nhìn Vương Mãnh cười: " Chú Vương có bằng hữu từ phương xa tới, cháu đi qua cũng chẳng thể quan tâm chiêu đãi cháu được?"
Lời âm dương quái khí như thế này là sao?
Vương Mãnh ngạc nhiên nhìn Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan bên cạnh, bọn hắn không phải lúc ở thủ đô đã gặp qua, hơn nữa ở chung rất tốt sao?
Hoa Chiêu cũng nhìn về phía những người bên cạnh Vương Mãnh, Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan, bọn họ vậy mà cũng tới, phía sau hai người còn có hai đứa trẻ mới lớn một nam một nữ, đoán chừng là con cái của bọn họ.
Quả nhiên, nhìn thấy Hoa Chiêu, Tề Thư Lan lập tức đẩy hai đứa trẻ ra nói: "Tề Gia Hào, La Quyên, đây là chị gái và anh rể của các con, mau gọi."
Tề Gia Hào là con trai Tề Bảo Quốc, 13 tuổi, La Quyên là con gái Tề Thư Lan, 12 tuổi. Hai người phụng mệnh tới thuyết phục ông nội trong truyền thuyết về nhà.
Tề Gia Hào, La Quyên nhìn Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm, ngoan ngoãn đi đến trước mặt hai người cười chào hỏi: "Chị, anh rể."
Người chị xinh đẹp như vậy dù sinh ra ở nông thôn nhưng cũng khá giỏi giang. Chưa kể anh rể vốn là con trai thứ của nhà họ Diệp lại càng tốt hơn, bọn họ rất vui vẻ chào hỏi.
Còn nhỏ như vậy đã biết cách giả lả cười, Hoa Chiêu rất không thích.
Cô cũng đáp lại hai người một nụ cười giả tạo, sau đó trực tiếp nói với Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc: "Muốn đi Hoa Gia Câu sao?"
Vẻ mặt hiền lành mỉm cười của Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc lập tức duy trì không nổi nữa, cái con nhóc c.h.ế.t tiệt kia! Há mồm liền ép buộc bọn họ!
"Cái gì Hoa Gia Câu?" Vương Mãnh kỳ quái nói.
"Không có gì." Tề Thư Lan lập tức nói: "Con bé đang nói giỡn đây này."
Hoa Chiêu lại nói với Vương Mãnh: " Chú Vương, đều tại chú, nhiều năm như vậy cũng không nói cho bọn họ ông nội của cháu ở đâu, cháu lúc trước nói cháu cùng ông nội ở Hoa Gia Câu, bọn họ vậy mà đều tin, còn nói là muốn đi Hoa Gia Câu tìm ông nội của cháu đây này."
Vương Mãnh sửng sốt một hồi, chậm rãi "Ah ~" một tiếng.
Ông cẩn thận hồi tưởng, nhiều năm như vậy, ông chưa cùng bọn họ nhắc tới Hoa Cường ở đâu, cũng không có nghĩ tới những thứ chi tiết, tỉ mĩ này.
Nhưng là thân là con cái, 10 năm, vậy mà cũng không hỏi qua một chút .
"Không gặp ở thủ đô sao? Đã hẹn trở về đưa ông nội về? Còn mua nhà sao?" Vương Mãnh hỏi Hoa Chiêu.
"Câu đầu và câu sau đều đúng." Hoa Chiêu nói ra: "Câu chính giữa lại không đúng, cháu là mua xong nhà ở rồi, chờ tu sửa tốt rồi lại đưa ông nội đến thủ đô, nhưng là một chút cũng không có liên quan gì đến người Tề gia, ông nội đã nói với cháu, ông ấy cùng Tề gia đã sớm nhất đao lưỡng đoạn rồi."
Vương Mãnh nhìn Tề Thư Lan cùng Tề Bảo Quốc, bọn họ vậy mà không có phản bác.
Xem ra ông là bị người ta đem làm kẻ đần đùa nghịch rồi.
Buổi sáng hôm nay Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan mang theo con mình đột nhiên xuất hiện, nói bọn họ tới đón Hoa Cường quay lại thủ đô, đi ngang qua chỗ ông, gọi ông theo chân bọn họ cùng đi, dẫn đường, thuận tiện cũng cùng Hoa Cường họp mặt, dù sao đi lần này đoán chừng sẽ không trở về nữa.
Xem ra cái gì cũng là giả, chỉ có "dẫn đường" thật sự. Hai người này căn bản không biết Hoa Cường ở đâu! Mặt khác còn lấy ông đem làm tấm chắn đây này!
"Tôi đột nhiên nhớ tới mình còn có việc, phải đi trước rồi." Vương Mãnh vung tay tựu đi, lúc đi ngang qua Hoa Chiêu liền nói: "Cháu gái, cháu chừng nào thì tiếp tục ủ giá đỗ, đưa tới cho chú 1 nghìn 800 cân tới ah! Đám kia tiểu tử, đều thèm đến kêu gào rồi!"
Trên thực tế, ông mới là người kêu nhiều nhất, bà mẹ già của ông lại náo không chịu ăn cơm rồi, làm ông buồn c.h.ế.t rồi.
"Nói thì dễ." Hoa Chiêu đối với thái độ của ông rất hài lòng, híp mắt nói ra: "Qua vài ngày a, bất quá 1 ngàn 800 cân thì không có, gần đây có thể là do khí hậu không tốt, không ủ được giá đỗ tốt rồi, cháu sẽ tìm cho chú ở mấy chỗ khác nữa, cam đoan ăn ngon."
Cũng không thể cô vừa về đến, trong thôn giá đỗ lại ủ tốt rồi được. Đây không phải bức mọi người sẽ nghĩ cong cong vẹo vẹo sao? Chính cô cũng không thể vụng trộm bán được, không có bức tường nào không lọt gió, rơi vào tai người trong thôn, cô cũng muốn xong.
"Tốt tốt! Chú tin cháu!" Vương Mãnh cười tủm tỉm mà thẳng bước đi.
Đi ra vài bước, sắc mặt của ông liền trầm xuống, Bảo Quốc cùng Thư Lan, xác thực đã thay đổi, đối với ông còn muốn chơi trò tâm nhãn rồi!
Vương Mãnh đi rồi, xe lửa vừa vặn đến.
Hoa Chiêu cũng không cùng người Tề gia nói chuyện, trực tiếp lên xe lửa.
Người Tề gia lập tức lên toa xe khác.
Không có Vương Mãnh ở bên trong làm giảm xóc, cũng không có một cái khuôn mặt tươi cười của Hoa Chiêu, nhưng Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan cũng không nhụt chí, bọn họ còn có Gia Hào cùng La Quyên, vì bọn trẻ, cha sẽ tha thứ bọn họ đấy, dù là nhất thời không tha thứ, cũng sẽ không đem bọn họ đuổi ra khỏi cửa, như vậy cũng tốt.
Đoàn tàu lắc lư về ga.
Vừa xuống tàu, Hoa Chiêu đã nhìn thấy bốn anh em đang đợi ở một bên.
Thấy mẹ và chị bao lớn bao nhỏ mà trở về, Đại Vĩ Tiểu Vĩ Đại Cần Tiểu Cần đều nhanh chân tới giúp đỡ xách hành lý. Cũng nhìn thấy hầu hết đồ đạc đều là mua cho bọn chúng đấy, dù sao những đôi giày nhỏ như vậy, chắc chắn là mua cho bọn chúng rồi.
Bốn đứa trẻ lập tức mặt mày hớn hở, chị thật là tốt!
Bọn họ cũng nhìn thấy người nhà họ Tề cùng xuống tàu, có chút kỳ quái. Nhà ga ở nơi hoang vu này chỉ dẫn đến vài ngôi làng xung quanh, người ra vào cơ bản đều là dân làng, người trong thành cũng hiếm thấy. Họ thậm chí còn kỳ lạ hơn là trên đường đi, những người này thực sự đã theo họ vào thôn.
“Chị ơi, họ hàng là ai vậy?” Đại Cần quay đầu nhìn nhà họ Tề, hỏi Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu lắc đầu: "Không biết, dù sao không phải thân thích nhà ta."
"Nha." Sau đó Đại Cần lại thấy người Tề gia đi theo đám bọn họ đứng ở ngoài sân nhỏ nhà bọn họ.
Tất cả mọi thứ đều mua cho bọn họ, Hoa Chiêu đương nhiên muốn cất đồ đạc vào nhà bọn họ.
Đây là lần đầu tiên nhà họ Tề đi bộ xa như vậy trên một con đường núi.
Trông thấy cái nhà đất mộc mạc này, Tề Gia Hào cùng La Quyên cũng c.h.ế.t lặng rồi.
Đây là nông thôn à? Cũng quá nghèo khổ rồi! Bộ lạc nguyên thủy sao?
Những người sinh ra và lớn lên ở thủ đô như bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy một ngôi nhà bằng đất.
Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan lại không có gì ngạc nhiên, nông thôn chính là cái dạng này rồi, cho nên bọn hắn lúc trước tình nguyện "Vì việc nước quên tình nhà", cũng không muốn xuống nông thôn, cũng không muốn đi nông trường.
Lúc Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan muốn hô "Cha", Hoa Chiêu cùng Diệp Thâm rời khỏi nhà Trương Quế Lan, sau đó trở về nhà Hoa Cường.
Bọn hắn đã đến rồi, nên để cho bọn hắn gặp mặt một lần, bằng không thì lại làm loạn để cho người trong thôn xem náo nhiệt.
Hoa Cường cũng đang ngóng trông Hoa Chiêu trở về, đã sớm chờ ở cửa rồi, những ngày Hoa Chiêu đi thủ đô, ông liền mỗi ngày đều chờ ở cửa.
Chờ một hồi, ông nhìn thấy cháu gái, cũng nhìn thấy người Tề gia phía sau.
Ngay từ đầu ông không nhận ra, đến cùng ánh mắt cũng không bằng người trẻ tuổi rồi, hơn nữa nhiều năm như vậy không gặp, không nhận ra rồi. Nhưng khi người đến gần, Hoa Cường liền nhận ra được, dù sao cũng là con mình, hơn 20 năm lớn lên dưới mí mắt mình.
Mặt Hoa Cường lập tức trầm xuống.
Ông vĩnh viễn nhớ rõ, lúc ông quỳ trên mặt đất, Tề Bảo Quốc cùng Tề Thư Lan, một người một tờ bản thảo diễn thuyết, trầm bồng du dương mà tuyên đọc tội trạng của ông.
"Cút!" Mọi người tới gần, Hoa Cường trầm giọng quát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận