Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 331
Hoa Chiêu nhanh chóng lấy được băng ghi âm.
Cô cũng không biết tiếng Latin, nhưng mà cô biết Diệp Danh biết.
Nhắc tới kiến thức sâu rộng, thì phải nói đến anh cả.
Cô gọi điện thoại cho Diệp Danh.
Điện thoại của cửa hàng bán loại rượu này, khả năng bị nghe lén cũng khá lớn, nhưng mà đó là bị chủ của khách sạn nghe lén, nếu như ông ta muốn.
Tay của dòng họ Địch Luân chắc là không duỗi được đến đây, bọn họ cũng đã rất nhiều năm không quyền không thế.
“Anh nghe thử xem đây là gì?” Hoa Chiêu ấn mở tệp, cho Diệp Danh nghe ghi âm mà vệ sĩ đưa tới.
Lúc này Diệp Danh đang nghỉ ngơi, ở nhà trông bọn nhỏ, vừa nghe vừa phiên dịch.
Có nhiều lúc ngừng lại, không phải vì nghe không hiểu, mà là có chút cạn lời.
Thì ra cái tên O’neill này vẫn còn đang có ý đồ với Hoa Chiêu, những lời này anh chỉ nói qua loa.
“Hắn ta chỉ nói một chuyện có ích, phiền phức hiện tại của Diêu Khôn là do bọn họ gây ra.” Diệp Danh nói.
“Là như vậy sao, em biết rồi.” Hoa Chiêu nói.
Đây cũng coi như một niềm vui ngoài ý muốn.
“Vậy không biết bọn họ với Tạ Liên Na có quan hệ gì, Tạ Liên Na... Tạ Liên Na chắc không liên quan gì với bọn họ, nếu không thì O’neill sẽ biết mối quan hệ của em với Diệp Thư mới phải, đây đúng là may mắn.” Hoa Chiêu nói.
“Tình hình của em bên đó sao rồi? Bọn họ vậy mà lại tự đi, nghe nói là có kế hoạch gì đó, em phải cẩn thận, có cần hỗ trợ không?” Diệp Danh hỏi.
“Không cần đâu.” Hoa Chiêu nói: “Mấy người này là đủ rồi, bọn họ chỉ dẫn theo hai người tới.”
Vệ sĩ giỏi rất đắt, nếu nhiều O’neill cũng thuê không nổi.
Nhưng mà lần này thực tế anh ta dẫn theo sáu người tới, đều là lính đánh thuê tạm thời tìm được.
Bắt được Tô Hằng rất quan trọng, ít nhiều cũng phải dẫn theo nhiều người tới.
Hoa Chiêu biết, hơi thở của những người này không bình thường, hơn nữa lúc ấy bọn họ còn đi theo O’Neill nghênh ngang đi vào.
Nhưng mà cô không thể nói...
Nói ra Diệp Danh sẽ phái người tới, cô cũng không tiện hành động.
Mấy người vệ sĩ ở bên cạnh này cô cũng phải nghĩ cách điều đi mới được.
Ngày mai ra biển, ở đó không có ai, chính là thiên hạ của cô.
“Hành động cẩn thận, nếu thấy khó khăn thì lập tức xin giúp đỡ, Diệp Thâm rảnh đấy.” Diệp Danh nói.
Hoa Chiêu cười, ít nhất cũng đã nghe được tin tức của chồng, biết anh không có việc gì là tốt rồi, bây giờ cũng không cần anh giúp đỡ.
Hoa Chiêu cúp điện thoại, sau đó gọi mấy vệ sĩ đi vào.
Những người ở bên cạnh cô đều đã được chọn lựa kỹ càng, lý lịch trong sạch, bản lĩnh vững vàng.
“Người theo dõi chúng ta hai hôm nay, đã điều tra ra chưa?” Hoa Chiêu hỏi.
Phan Lệ Trân không cần tra, hai người đàn ông đang theo dõi bọn họ có địa vị gì, thì cần tra một chút.
“Chúng tôi cầm ảnh đi tìm Hướng Tiền, anh ta cũng không nhận ra là ai, xem ra không phải là nhân vật quan trọng gì.” Một vệ sĩ nói.
Hướng Tiền, người phe mình xây dựng sự nghiệp ở Hồng Kông, mấy năm nay phát triển cũng rất tốt, đã là một thương nhân không lớn không nhỏ.
Anh ta quen biết đủ hạng người, nhưng lại không nhận ra hai người theo dõi Hoa Chiêu và Diệp Thư ở trên tấm ảnh này.
Mà nhìn dáng vẻ của hai người, vừa nhìn đã thấy là nhân vật không có tiếng tăm.
“Nhưng Hướng Tiền nói chỗ này là địa bàn của bang Đầu Hổ, rất có thể có liên quan đến bọn họ.” Vệ sĩ nói: “Hướng Tiền hỏi, có cần anh ấy chào hỏi thử không?”
Bọn họ nghĩ bởi vì Hoa Chiêu và Diệp Thư tiêu tiền quá nhiều, bị vài người nhìn thấy.
Hai người con gái, lại còn có gương mặt lạ hoắc, nghe giọng còn là người ở nơi khác, không chừng có thể vớt một khoản.
Hoa Chiêu lắc đầu: “Chưa chắc đã là thành viên của bang hội ở vùng này, cũng không vì hám của thôi đâu, có thể bọn họ là được Phan Lệ Trân sai tới, nếu không các anh không cảm thấy bọn họ xuất hiện quá trùng hợp sao?”
Phan Lệ Trân theo dõi bọn họ xong, những người này cũng lập tức xuất hiện.
“Cũng có loại khả năng này.” Vệ sĩ đứng đầu là Giản Bạch nói.
“Cho người theo dõi Phan Lệ Trân xem sao, có lẽ sẽ sáng tỏ được hết.” Hoa Chiêu nói.
Giản Bạch dừng một lát, không lập tức đồng ý.
Lần này bọn họ có tổng cộng bốn người tới. Nếu chỉ phái một người đi ra ngoài theo dõi còn được.
“Điều hai người đi, thay nhau sẽ ổn thỏa hơn, bắt giặc phải bắt vua trước, vấn đề chắc chắn từ Phan Lệ Trân mà ra, mang theo cả máy quay phim và máy ghi âm nữa, để còn lưu lại bằng chứng.” Hoa Chiêu nói.
Cô đã hưởng qua sự hữu dụng của mấy thứ này, cho nên khó mà quên được, nên đã trữ ở chỗ mình rất nhiều máy quay phim dự phòng.
Vệ sĩ bên cạnh cô cũng có thể sử dụng linh hoạt các loại máy móc, kỹ thuật chụp lén nghe trộm còn tốt hơn cả đội paparazzi.
Giản Bạch nghĩ một lúc, khẽ gật đầu.
Nếu chỉ còn hai người bọn họ, còn có cả Lý Lâm đến sau, hơn nữa bản thân Hoa Chiêu và Diệp Thư cũng có khả năng không tồi, đối phó với những sự cố đột ngột phát sinh bình thường chắc không thành vấn đề.
“Còn cả Lý Lâm kia nữa, anh ta có vấn đề, tôi muốn tìm cơ hội giải quyết anh ta, các anh hành động tùy theo hoàn cảnh, đừng nhúng tay vào.” Hoa Chiêu nói.
Tất cả mọi người đều giật mình, ngạc nhiên nhìn cô.
Chẳng trách Lý Lâm lại không có ở đây.
Hoa Chiêu nói: “Bây giờ các anh thấy Diệp Thư trông vẫn tốt, nhưng thật ra đã trúng kịch độc, có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, mà độc là có người sai Lý Lâm hạ.”
Cô cần phải giải thích rõ ràng, không thể để cho bọn họ hiểu lầm Lý Lâm đã làm gì đó chọc tới cô, làm cho cô nổi lên ý định g.i.ế.c anh ta.
Ngay cả nghi ngờ cũng không được, nếu không lòng người sẽ tan rã.
Quả nhiên, vệ sĩ mới vừa rồi trong đáy lòng vẫn còn hơi nghi ngờ, ánh mắt đã lập tức kiên định, hóa ra Lý Lâm đã làm loại chuyện này! Vậy thì đúng là c.h.ế.t cũng không đáng tiếc.
“Chúng tôi biết rồi.” Giản Bạch nói.
“Còn cả O’neill và Susanna, độc là do bọn họ sai người hạ, trước mắt các anh cứ giả vờ như không biết, đừng tiết lộ ra bất kỳ tin tức gì của tôi.” Hoa Chiêu nói.
Giản Bạch... Còn có tin tức kích thích gì nữa thì nói một lần cho xong hết luôn đi! Anh ta có chút không chịu nổi rồi.
Có điều anh ta cũng đã biết, vì sao hôm nay Hoa Chiêu lại nhận đồ của O’neill, còn cười đẹp như vậy...
Anh ta suýt nữa đã hiểu lầm rồi.
“Chúng tôi đã biết.” Giản Bạch nói.
Hoa Chiêu gật đầu, cho mọi người giải tán.
Đối với người thay thế Lưu Minh trở thành trưởng nhóm vệ sĩ này, cô khá ưng ý.
Thông minh nghe lời, quan trọng là chỉ nghe mà không nhiều lời, chỉ là mỗi ngày đều trưng ra khuôn mặt rất căng thẳng, cứ như thể bên cạnh cô sẽ có nguy hiểm bất cứ lúc nào vậy.
...
Sáng sớm hôm sau, cô và Diệp Thư cùng nhau ra cửa.
Sau đó bắt gặp O’neill với dáng vẻ vội vàng ở thang máy.
Anh ta có vẻ vừa mới rời giường, cúc áo sơ mi còn chưa cài hết, mặt và tóc ướt sũng, giống như mới chỉ vội vàng lau một cái.
“O’neill tiên sinh, tình cờ vậy, mới sáng sao anh không ngủ thêm chút nữa, định đi đâu?” Hoa Chiêu chủ động chào hỏi.
O’neill cài nốt hai cúc áo cuối cùng, mặt có chút thối.
Anh ta dậy sớm như vậy làm gì? Còn chẳng phải bởi vì các cô dậy quá sớm sao! Anh ta còn ngủ thế nào được nữa?
Anh ta không trả lời vấn đề này, mà lại hỏi: “Các cô định đi đâu sao?”
“Chúng tôi định đi ra biển câu cá.” Hoa Chiêu nói: “Thử chiếc thuyền ngày hôm qua mới mua.”
“Ha ha, vừa vặn tôi biết lái thuyền, tôi cũng thích đi câu ngoài biển, có thể đi cùng nhau không?” O’neill nói.
“Dĩ nhiên là có thể.” Hoa Chiêu cười nói.
Cuối cùng O’Neill cũng lộ ra một nụ cười.
Từ lúc tới Hồng Kông, tất cả đều rất thuận lợi, rất tốt.
Hoa Chiêu và Diệp Thư không lập tức lên thuyền, hai tên ngốc ngày hôm qua vậy mà lại không đuổi theo, tìm nhầm chỗ rồi sao.
Ngày hôm qua bọn họ nghe nói Hoa Chiêu muốn đi thuê thuyền ra biển, sau khi đi theo phía sau Hoa Chiêu thấy cô thuê thuyền thì kết thúc công việc về nhà tìm đại ca rồi.
Sau đó cũng không biết Hoa Chiêu lại gặp kẻ ngốc, mua thuyền mới.
Thấy tới bến tàu rồi mà người chưa đi theo, Hoa Chiêu lại gọi người lái xe đi về mua sắm.
Mua một đống đồ ăn thức uống, tên lưu manh ở bên kia không chờ được người cuối cùng đành tìm tới đây, lúc này Hoa Chiêu mới dẫn theo Diệp Thư và O’Neill đi vào bến tàu, lên thuyền, thuận lợi xuất phát.
O’Neill thở phào một hơi, anh ta hơi sợ đi dạo phố với Hoa Chiêu, gia đình gì vậy? Mua đồ thì chỉ mua thứ đắt nhất!
Mua đại chút đồ ăn với chút rượu, cũng đã tốn của anh ta mấy vạn.
Có điều đây cũng là chuyện tốt...
Trên thuyền, Hoa Chiêu chỉ dẫn theo ba vệ sĩ đi lên, Giản Bạch và một người khác, người cuối cùng chính là Lý Lâm.
O’Neill cũng dẫn theo một người lên thuyền.
Đại thiếu gia mà, bên người mà không có tùy tùng thì còn gọi gì là đại thiếu gia.
Thuyền lái ra ngoài, gió lạnh thổi qua...
Hoa Chiêu ném cần câu đi rồi quay trở vào trong khoang thuyền ăn đồ ngon.
Tuy rằng cô có tiền, nhưng cuộc sống hằng ngày không xa xỉ, một chén canh dưỡng sinh mấy trăm đồng đúng là cô cũng chưa từng uống.
Ừm, ăn không ngon bằng cô làm.
“Lái đến đâu vậy?” O’Neill hỏi.
“Lái đại đi, đến vùng biển quốc tế.” Hoa Chiêu nói.
Biển gần bờ đúng là không có cá gì cả.
O’Neill không hề nghi ngờ, chạy đến chỗ ít thuyền, Giản Bạch bèn đi tới, tỏ vẻ để anh ta lái thuyền.
Không ngờ vệ sĩ của Hoa Chiêu vậy mà lại biết lái thuyền, O’Neill mừng rỡ buông tay, anh ta cũng không muốn giữ nhiệm vụ lái thuyền thật.
Anh ta trở lại khoang thuyền tìm Hoa Chiêu nói chuyện phiếm.
“Đúng rồi, hôm qua cô nói cô Diệp là chị gái của cô? Chị gái ruột à?” O’Neill hỏi.
Hoa Chiêu đúng là có nhắc đến một câu chị gái, lúc ấy anh ta cũng không tiện hỏi.
Bây giờ đã tốn nhiều tiền của anh ta như vậy... Mọi người cũng đã quen thuộc, có thể hỏi.
“Bà nội của tôi họ Diêu, là người cùng thế hệ với ông nội của Diêu Khôn, có quan hệ họ hàng, cho nên cô Diệp cũng là chị gái của tôi.” Hoa Chiêu nói.
O’Neill không hiểu mấy kiểu bối phận xưng hô này của Trung Quốc, anh ta nghĩ một lát mới nghe hiểu ý của Hoa Chiêu, quan hệ huyết thống là từ Diêu Khôn kia mà ra, cũng rất xa.
Vậy thì không có vấn đề gì.
Đừng dính đến Tô Hằng là được.
Anh ta lại tùy ý hỏi Diệp Thư: “Cô Diệp có anh chị em gì không?”
“Nhà tôi chỉ có một đứa con gái là tôi.” Diệp Thư nói.
Lời này không có sơ hở...
O’Neill lại không tin: “Không có anh em à?”
“Sao vậy?” Vẻ mặt Diệp Thư không tốt lắm mà nhìn anh ta.
“Không có gì, tôi chỉ hỏi một chút mà thôi.” O’Neill nói.
Đột nhiên, anh ta nghĩ tới bối phận xưng hô phức tạp của Trung Quốc, hỏi: “Cô có bậc bề trên là nam gì không?”
Diệp Thư lườm anh ta một cái: “Ai mà chả có bề trên là nam chứ?”
O’Neill hơi xấu hổ, câu hỏi này đúng là có chút ngu ngốc, thật ra anh ta muốn hỏi bề trên là nam trẻ tuổi, cùng tuổi như cậu chú gì đó.
Nhưng mà hỏi như vậy thì lộ ra có mục đích.
“Không có gì, chỉ là tôi từng nhìn thấy một người đàn ông, dáng vẻ rất giống cô, còn tưởng rằng có quan hệ gì với cô chứ.” O’Neill nói.
Hoàn toàn là nói bậy, theo tuổi tác tăng lên, khí chất thay đổi, Diệp Thư và Diệp Thâm cũng khó mà giống nhau.
“Trên thế giới người giống người rất nhiều.” Diệp Thư tức giận nói.
Hoa Chiêu lập tức xin lỗi: “Thật ngại quá, tính tình của chị gái tôi có hơi tệ, nhưng mà chị ấy là người rất tốt, anh đừng để ý.”
O’Neill tốt tính mà cười nhẹ, anh ta không hề ngại chút nào, anh ta biết vì sao tính tình của Diệp Thư lại tệ như vậy.
Đó là chiến lợi phẩm thu được từ một nhiệm vụ, bọn họ giải quyết một chuyên gia sinh vật học, phát hiện ở nhà ông ta có mấy tổ dược phẩm, thí nghiệm tiếp, thật sự rất thần kỳ.
Sự đắc ý dưới đáy mắt anh ta che giấu không tốt, Hoa Chiêu và Diệp Thư đều thấy, Diệp Thư lập tức càng thêm tức giận.
Cô ấy đứng dậy nói với Hoa Chiêu: “Đi, em dạy chị lái thuyền.”
“Cô Phương cũng biết lái thuyền sao?” O’Neill ngạc nhiên nói.
Con gái biết lái thuyền rất ít, con gái nhà giàu thì chỉ cần biết ngồi thuyền là được.
“Biết chứ, có điều tôi lái không được tốt lắm.” Mới là lạ.
Hoa Chiêu cười nói.
Lúc nãy ánh mắt của Diệp Thư cô vừa nhìn đã hiểu.
Hai người đi vào khoang điều khiển, Hoa Chiêu chỉ cho Diệp Thư lái thuyền.
Diệp Thư thật sự không biết, còn Hoa Chiêu vớt được nhiều hàng lậu ở Bằng Thành như vậy, sao có thể không biết.
Dưới sự chỉ loạn của người “Lái không tốt lắm” là cô, Diệp Thư lái thuyền lung lay lên lên xuống xuống.
Ngay cả người ít khi say tàu như O’Neill cũng chịu không nổi.
Nhưng mà chiêu này cũng có chỗ không tốt, làm hại kẻ địch một nghìn tự tổn hại tám trăm.
Chính cô ấy cũng choáng váng luôn rồi.
“Không chơi nữa, không thú vị.” Diệp Thư thành thật.
“Nằm một lát đi, đã vào vùng biển quốc tế rồi.” Hoa Chiêu nói.
Những người mà Phan Lệ Trân tìm đến kia, chắc đã đuổi kịp rồi nhỉ?
Nếu như vẫn chưa, vậy thì quá cùi bắp, nếu chỉ là lưu manh mà thôi, cô cũng lười thu dọn.
Thuyền cuối cùng cũng ngừng lại.
Hoa Chiêu đi vào trên boong tàu, ném một cần câu xuông, cảm nhận gió biển mùa đông.
Không ấm áp, nhưng mà nơi này vĩ độ cao, còn có thể chấp nhận được.
Hoa Chiêu câu có câu không mà trò chuyện với O’Neill, chỉ nói về chuyện buôn bán.
Ánh mắt O’Neill nhìn cô càng lúc càng nghiêm túc, không nghĩ tới cô không chỉ đẹp, mà còn biết làm buôn bán như vậy, điều này thật sự là quá tốt.
“Vẫn chưa hỏi cô Phương hiện tại đang ở đâu?” O’Neill hỏi.
“Tôi thường ở nước Y.” Hoa Chiêu nói.
“Chẳng trách nhiều năm như vậy không nghe thấy tin tức của cô Phương.” O’Neill dừng một lát rồi hỏi: “Không biết cô Phương đã kết hôn chưa?”
Không giống như đã sinh con, nhưng cũng không chắc là chưa kết hôn.
O’Neill có chút căng thẳng mà nhìn Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu lại không trả lời, đôi mắt hơi mở to, nhìn chằm chằm về phía trước.
O’Neill thấy lạ mà nhìn qua đó, đúng lúc thấy một con thuyền đánh cá đang lao về phía bọn họ.
Thuyền đánh cá không lớn, to hơn du thuyền một vòng, nhưng mà tốc độ rất nhanh, thẳng tắp mà lao về phía bọn họ.
Nhìn kiểu này, là định đ.â.m bọn họ.
Bệnh tâm thần gì vậy? Cướp biển à?
O’Neill hô to xui xẻo: “Mau vào trong!”
Hoa Chiêu lại không đi vào, mà gọi hết người lên: “Mọi người mau đến xem cướp biển!”
Nếu thuyền bị đ.â.m lật, cứ ở trong khoang thuyền mới là đường chết, ở bên ngoài tùy thời nhảy xuống biển mới có một đường sống.
Hơn nữa cô không tin Phan Lệ Trân muốn dứt khoát g.i.ế.c các cô.
Nếu vậy lúc trước ở trên đất liền đã có thể làm rồi.
Tay s.ú.n.g gì đó, thật ra không đắt, hơn nữa xác suất thành công lại cao.
Tìm một tài xế xe vận tải lớn, lại càng rẻ hơn.
Tốn công sức với bọn họ lâu như vậy, chắc là có ý đồ khác.
O’Neill cạn lời mà nhìn Hoa Chiêu, vẻ mặt hóng hớt này của cô, dáng vẻ không biết sợ hãi chút nào, có ngây thơ quá mức không vậy?
Có điều anh ta cũng biết lúc trước quyết định đi vào khoang thuyền là một sai lầm, anh ta hô to: “Lái thuyền lái thuyền! Mau lái đi! cướp biển rất đáng sợ!”
Có vài loại cướp biển không chỉ cướp tiền, mà còn g.i.ế.c người, gặp được phụ nữ xinh đẹp, chắc chắn sẽ mượn gió bẻ măng.
Như vậy sao được?
Diệp Thư không thể c.h.ế.t ở chỗ này được, cô Phương thì càng không thể bị người khác có được.
Thuyền đánh cá thẳng tắp mà lao tới, nhìn thấy bọn họ không tránh, ngược lại còn giống như đều chạy lên trên boong tàu xem trò vui, một người phụ nữ trong số đó còn vẫy tay với bọn họ.
Kẻ ngốc đấy à?
Thật ra Hoa Chiêu đang chỉ huy rong biển trải rộng ở xung quanh di động, chúng nó đã quấn lên mái chèo của con thuyền đánh cá đang lao tới.
Chỉ cần một mệnh lệnh của Hoa Chiêu, là có thể làm cho nó ngừng hoạt động.
Lượng lớn rong trải rộng ở trong biển còn có thể làm lật thuyền đánh cá, nếu như nó thật sự dám đâm.
Nhưng mà Hoa Chiêu cảm thấy bọn họ không dám.
Đúng là không dám.
Thuyền đánh cá thấy bọn họ không chạy, không nhúc nhích, bèn nhanh chóng giảm tốc độ lại, rẽ một cái, nguy hiểm lách qua bên cạnh du thuyền.
Bởi vì rẽ quá mạnh, thân thuyền nghiêng thật lớn, suýt nữa thì lật, mười mấy người trên thân thuyền lập tức giật mình hét to.
Chờ thuyền vững vàng, mười mấy người lập tức trở nên hùng hổ. Vốn định cho dê béo một đòn phủ đầu, kết quả lại tự làm cho mình chật vật, mất mặt xấu hổ.
O’Neill nghiêng đầu nhìn Hoa Chiêu, đây là nguyên nhân mà cô cho ngừng thuyền sao? Kế sách?
Có điều kế sách tốt nhất chính là kế cuối cùng trong ba mươi sáu kế, chạy chứ!
Bây giờ mà chạy thì sợ là không còn kịp nữa rồi.
Phía sau thuyền đánh cá lại có một con thuyền đánh cá nhỏ hơn đi theo.
Con thuyền đánh cá này trông khá cũ nát, tốc độ chậm, nhưng mà hiện tại cũng đang lái qua đây.
Hai con thuyền đánh cá vây tròn quanh bọn họ, bao vây bọn họ tại chỗ.
O’Neill nhíu mày nhìn vệ sĩ mà mình mang đến.
Đây chỉ là lính đánh thuê, lúc này mặt cũng đã xanh mét.
Nhiệm vụ mà gã nhận rõ ràng chỉ là cấp B, tiền nhận được cũng là cấp B, nhưng mà bây giờ bị hai thuyền cướp biển chặn lại, nếu đối phương cực kỳ hung hãn, thì đây sẽ là cấp S, muốn sống rất khó!
“Tôi muốn thêm tiền!” Gã nói.
O’Neill lập tức muốn nhổ cho gã một ngụm nước bọt, hiện tại còn nói loại lời này, chẳng phải là đang bại lộ thân phận của gã ở trước mặt Hoa Chiêu sao?
Gã không phải là vệ sĩ hằng ngày, mà chỉ là tạm thời, đã thế trông còn không trung thành lắm.
Anh ta sẽ rất mất mặt!
O’Neill cắn răng làm ra khẩu hình đồng ý, sau đó vội vàng quay đầu lại nhìn Hoa Chiêu.
Cũng may Hoa Chiêu dường như không hề phát hiện động tĩnh bên này, cô còn đang vô cùng hứng thú mà nhìn hai con thuyền đánh cá.
“Đừng xoay nữa, phí dầu lắm, có chuyện gì thì dừng lại nói đi.” Hoa Chiêu không biết lấy từ đâu ra một cái loa lớn dùng tiếng Quảng Đông hô.
Hai thuyền cướp biển nghe thấy đều ngu luôn.
Dê béo lần này có lòng tốt, lại còn biết suy nghĩ cho bọn hắn nữa ...
Thế mà bọn hắn cũng cho dừng thuyền thật, một trước một sau, ngừng ở xung quanh du thuyền.
Một gã trông to béo hung dữ vác theo s.ú.n.g trong tay, đứng ở trên boong tàu của thuyền đánh cá, gã ta ghìm s.ú.n.g chĩa vào người trên du thuyền.
“Trừ hai đứa con gái này ra, những người khác đều ngoan ngoãn nhảy xuống biển, tao không có hứng thú với đàn ông!” Thiệu Đại Long hô.
Dĩ nhiên là không có ai động đậy, vệ sĩ của Hoa Chiêu bên này cũng đột nhiên lấy s.ú.n.g ra.
Tuy rằng không dài như của Thiệu Đại Long, nhưng lại đẹp hơn, độ chính xác chắc chắn cũng cao hơn so với mấy thứ nhìn trông như tự chế đó của đối phương.
Thiệu Đại Long ngừng động tác, không nghe nói dê béo có s.ú.n.g nha!
Chỉ nghe nói là một kẻ có tiền từ đại lục tới! Chẳng phải là đại lục không được có thứ này sao?
Mẹ nó! Bị lừa rồi!
Bây giờ đối phương cũng không phải là dê béo mặc người xâu xé, nếu mà đánh trả, vậy bọn họ cũng có thể bỏ mạng!
Thiệu Đại Long rất quý mạng sống, chưa bao giờ đụng phải gai nhọn, thình lình gặp trúng một lần, không biết nên phải làm sao.
Bây giờ mà bắt gã bỏ s.ú.n.g xuống quay đầu lại chạy lấy người thì về sau gã cũng không cần hành nghề nữa.
Nhưng mà bảo gã nổ súng, gã cũng không dám.
Hoa Chiêu cười, không ngờ Phan Lệ Trân lại tìm tới mấy cái thùng rỗng, cô đây cũng bị người lừa rồi nhỉ?
“Anh tên là gì?” Hoa Chiêu đột nhiên hỏi.
Người đẹp vậy mà lại chủ động hỏi tên, Thiệu Đại Long không ngốc... Không nói ra.
“Cô không cần biết tôi là ai! Bây giờ ngoan ngoãn ném tiền qua đây, tha các cô không chết!” Thiệu Đại Long hô.
Gã cũng không nói để phụ nữ lại nữa... Chỉ định vớt vát một chút tiền dầu, quay về tìm Phan Lệ Trân tính sổ!
Sự thật là sợ Hoa Chiêu cho nên khó mà xuống tay.
Vậy thì không được, bọn họ cần phải xuống tay.
“Đòi tiền thì không có, muốn mạng thì có một cái, đến đây đi, nổ s.ú.n.g đi.” Hoa Chiêu nói: “Nhìn xem là các anh...”
Cô còn chưa nói xong thì đột nhiên kéo Diệp Thư thả người nhảy ùm, rơi vào trong biển, chớp mắt đã chìm xuống.
Không đợi đối phương phản ứng lại, Giản Bạch bắt đầu nổ súng.
Chớp mắt đã xử lý hai người. Tình hình lập tức hỗn loạn.
Người ở trên hai con thuyền đánh cá lập tức b.ắ.n trả.
Tiếng s.ú.n.g bằng bằng bằng còn dày đặc hơn pháo.
“Fuck!” O’Neill và tên lính đánh thuê đồng thời chửi một câu, hai người vừa giơ s.ú.n.g b.ắ.n trả vừa di chuyển vào khoang thuyền.
Lý Lâm cũng muốn đi vào, lại đột nhiên bị Giản Bạch kéo, rơi vào trong biển.
Má! Tuy rằng hắn ta biết bơi lội, nhưng không giỏi lắm! Không biết nín thở!
Giản Bạch cũng mặc kệ, dẫn theo hắn ta và một vệ sĩ khác nhảy vào trong nước, nấp ở đáy thuyền thỉnh thoảng nổ s.ú.n.g với đối phương.
Khu vực biển này không biết vì sao lại có rất nhiều tảo biển.
Lúc trước không phát hiện, ngừng thuyền rồi mới nhận ra trong nước đen như mực, hoàn toàn có thể che đậy tầm mắt của đối phương, khiến cho bọn họ không thể nhìn thấy.
Mà đối phương cũng không phải người nào cũng có súng, thứ này rất đắt.
Đối phương lái con thuyền đánh cá cũ nát, rõ ràng là không có nhiều tiền.
Bọn họ chỉ có bảy người là trong tay cầm vũ khí tự chế hoặc là cũ rích.
Chớp mắt đã xử lý được sáu người, còn lại một người.
Giản Bạch không biết vì sao Hoa Chiêu lại nói anh ta để lại gã cầm đầu to béo này, để gã đứng đó nổ s.ú.n.g lung tung, ngộ nhỡ b.ắ.n trúng cô và Diệp Thư thì sao đây?
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn tin tưởng Hoa Chiêu.
Nhiệm vụ bây giờ của anh ta là “Trông nom” Lý Lâm.
Không ngờ Lý Lâm lại bơi không giỏi lắm, vậy thì thật đúng lúc.
Lý Lâm ở dưới nước chưa được bao lâu đã phải ngoi lên để thở, vậy may của hắn ta không tốt, tảo biển ở bên cạnh không nhiều lắm.
Cho nên khóe mắt Thiệu Đại Long nhìn thấy chỗ hắn ta giấu mình, lập tức giận sôi gan, b.ắ.n liên tục về phía hắn ta.
Lý Lâm không may mắn tránh được, bị một phát b.ắ.n vào đầu, rất nhanh đã chìm xuống.
Thiệu Đại Long cũng không còn đạn.
Cũng may đối phương ở trong nước, bình thường nước vào s.ú.n.g thì cũng không thể dùng.
Chỉ là hai tên ở trong khoang thuyền kia khá khó chơi.
Vậy thì không chơi.
“Đi, đi mau!” Thiệu Đại Long vội vàng hô.
Thật ra không cần gã hô thì cũng có người lái thuyền rồi, nhưng mà hai con thuyền lại đều thả neo, không nhúc nhích được.
“Không được rồi, cánh quạt bị thứ gì làm tắc, động cơ c.h.ế.t máy rồi!” Có người hô.
“Con mẹ nó!” Thiệu Đại Long tức đến mức mắng to, hận không thể vung mái chèo mà chèo đi.
Nhưng đây toàn là thuyền đánh cá chạy bằng máy, không có mái chèo cho gã ta chèo.
Giản Bạch và một vệ sĩ khác một mình xông lên một con thuyền, thành thạo đá hết những người còn lại vào trong biển.
Mà Hoa Chiêu đã về lại trên du thuyền.
Ngày mùa đông tắm nước biển, đúng là không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.
Cô chịu được nhưng mà Diệp Thư cũng không chịu nổi, răng trên răng dưới cũng đã đánh vào nhau lập cập.
Cô kéo Diệp Thư trở lại khoang thuyền thay quần áo.
Nhân tiện đuổi O’Neill đi: “Những người ở bên ngoài này sao vậy? Sao lại tìm chúng ta? Anh đi hỏi thử đi.”
O’Neill đứng ở trên boong tàu, đau đầu mà nhìn những người trong biển này.
Anh ta g.i.ế.c người rồi.
Đây là chuyện nhỏ, từ lúc còn rất nhỏ anh ta đã biết g.i.ế.c người.
Nhưng mà anh ta g.i.ế.c người ở chỗ này, rất phiền toái.
Tuy rằng chỗ này là vùng biển quốc tế, nhưng mà g.i.ế.c người trên vùng biển quốc tế cũng là phạm pháp.
Anh ta có quốc tịch, đối phương cũng có quốc tịch, trên thuyền đối phương còn cắm cờ!
Như vậy nhiều nơi có thể xử lý việc này.
Vừa rồi dưới tình thế cấp bách bọn họ xử lý mấy người cầm s.ú.n.g của bên đối phương thì không có gì để nói.
Bây giờ đối phương cũng đã rơi vào trong biển, không có năng lực đánh trả, anh ta lại cầm s.ú.n.g b.ắ.n người sao được?
Tuy rằng anh ta rất muốn, nhưng mà anh ta sợ Hoa Chiêu nhìn thấy thì sẽ có ấn tượng không tốt đối với mình...
Cảm thấy anh ta là một tên cuồng g.i.ế.c người biến thái.
Nhưng mà chỉ cần để một người còn sống, ngộ nhỡ đối phương trở về báo cảnh sát, có cảnh sát tìm đến anh ta, anh ta cũng không dễ xử lý.
Kiện tụng quấn thân rất phiền phức, sau này nhập cảnh cũng phiền toái, với cả sao còn tiếp cận cô Phương được đây?
Cho nên những người này không thể giết, vậy thì hỏi chuyện đi.
“Anh hỏi thử xem sao bọn họ lại làm vậy?” O’Neill nhíu mày ra lệnh cho Giản Bạch.
Dùng tiếng Anh. Anh ta không biết tiếng Trung.
Thế nên Hoa Chiêu mới yên tâm để anh ta hỏi.
Lợi dụng anh ta nghe không hiểu.
Ngộ nhỡ mà nghe hiểu, biết về Phan Lệ Trân, biết nhà họ Kim, chẳng phải cũng sẽ biết về nhà họ Diệp sao.
Hoa Chiêu cũng không yên tâm, vội vàng thay quần áo, để lại cho Diệp Thư bình tinh chất uống rồi nghỉ ngơi, còn cô đi ra ngoài.
Cằm của Thiệu Đại Long bị Giản Bạch làm lệch khớp, đạp dưới lòng bàn chân.
Anh ta càng hy vọng mọi chuyện sẽ ổn thỏa, tốt nhất là người nào biết chuyện đừng có mở miệng!
Quả nhiên, mấy đàn em bên dưới không biết gì, chỉ biết đại ca nhận một vụ làm ăn, bắt bọn họ theo dõi Diệp Thư và Hoa Chiêu, bắt người lại, ngày mai giao cho đối phương.
Trong lúc đó nếu có gì đột xuất, thì tùy bọn họ “Xử trí”, bọn họ có thể cướp được gì từ trên người hai con dê béo, đều dựa vào bản lĩnh của bọn họ.
Hoa Chiêu phiên dịch cho O’Neill: “Không có gì, chỉ là hai ngày này chúng tôi đi dạo phố hơi nhiều, ra tay khá hào phóng, bị đối phương theo dõi, lại thấy chúng tôi là người bên ngoài, cho nên muốn cướp tiền.”
O’Neill hơi gật đầu, anh ta cũng đoán là như vậy.
Hai phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp có tiền, tuy rằng bên người mang theo vài vệ sĩ, nhưng mà vẫn sẽ có người không nhịn được mà động lòng muốn ra tay.
Đối phương đúng là cũng có chút thực lực, mười mấy người, bảy tám khẩu s.ú.n.g luôn mà.
Chỉ là không ngờ vệ sĩ của dê béo lại là gai nhọn.
Chậc, rất nhọn luôn đấy chứ.
O’Neill cũng không nhịn được mà nhìn về phía Giản Bạch.
Lúc ấy anh ta nói nổ s.ú.n.g là nổ súng, không hề suy xét kết cục làm như vậy nếu thất bại, chính là chết.
Còn cả bản lĩnh của anh ta sau khi lên thuyền, anh ta cũng xem ở trong mắt, anh ta cảm thấy còn giỏi hơn cả lính đánh thuê bên cạnh anh ta.
Can đảm hơn.
Hơn nữa người ta không la hét đòi thêm tiền!
Thân thế của cô Phương này... Thật sự làm cho anh ta mê muội!
Còn cả cô Phương nữa, nói nhảy xuống biển là nhảy xuống biển... Đây là kế hoạch của cô phải không?
Anh ta ngạc nhiên tán thưởng mà nhìn Hoa Chiêu: “Cô lên kế hoạch sao? Các cô bàn bạc lúc nào? Tôi không hề phát hiện!”
Anh ta không hề thấy Hoa Chiêu và Giản Bạch bàn bạc gì, chỉ thấy hai người bình thản mà nói hai ba câu.
“Không có kế hoạch, không hề bàn bạc.” Hoa Chiêu nói: “Chỉ là tình huống này đã gặp phải nhiều rồi, chúng tôi đều xử lý như vậy.”
“Gặp phải... Rất nhiều?” O’Neill hơi nói lắp.
Đúng là rất nhiều, Hoa Chiêu và Diệp Thâm ở Bằng Thành, hải chiến cũng không ít, Giản Bạch thường xuyên bị điều qua đó huấn luyện thực chiến.
Người được để lại bên cạnh Hoa Chiêu, đều đã được Diệp Thâm luyện qua và xác nhận, nếu không thì anh không yên tâm.
“Nhà tôi ở bờ biển.” Hoa Chiêu nói.
Không giải thích nhiều, tự mình bổ não đi.
Quả nhiên O’Neill trầm tư hơn, chẳng lẽ cô là người của gia đình xã hội đen nào sao?
Vậy thì không dễ rồi.
“Các anh đi lên đi, đưa các anh về nhà.” Hoa Chiêu hô với người trong nước.
Cô mà lại có lòng tốt như vậy sao?
Nhưng bây giờ đã không ai tin cô là một con dê béo có lòng dạ tốt bụng nữa rồi.
“Không lên à? Vậy thì c.h.ế.t lạnh trong biển đi.” Hoa Chiêu nói: “Chúng ta lái thuyền đi.”
Mọi người lập tức không còn nghi ngờ gì nữa, người sau nối người trước mà bò lên trên thuyền.
Đây thật ra không phải là một câu hỏi lựa chọn.
Người ta cũng có lòng tốt thật mà...
Chỗ vùng biển quốc tế mênh m.ô.n.g này, dù là có thuyền lớn lái qua bên cạnh, cũng sẽ không phát hiện người đang trôi nổi trong nước.
Trời lại lạnh như vậy, nếu Hoa Chiêu không đưa bọn họ lên, bọn họ chắc chắn sẽ chết.
“Đưa bọn họ trở về? Sau đó thì sao? Thả bọn họ à?” O’Neill nhíu mày hỏi.
Thả bọn họ, những người này bị thương mấy người, đã c.h.ế.t mấy người, có thể cam lòng sao?
Anh ta cảm thấy cô Phương vẫn quá nhân từ, không giống người bước ra từ gia đình xã hội đen.
“Không thả, đưa cho cảnh sát, sống c.h.ế.t của những người này sẽ do bọn họ quyết định.” Hoa Chiêu nói.
Người có thể làm ra loại chuyện bắt cóc này, trong tay chắc chắn không sạch sẽ, Hoa Chiêu không định thả đi.
Nếu cô và Diệp Thư thật sự chỉ là người thường, bây giờ sẽ gặp cảnh ngộ gì rồi?
Chắc chắn là sống không bằng chết.
Loại chuyện này những người trước đó đã từng trải qua rồi đúng không?
Nhìn dáng vẻ ngựa quen đường cũ của bọn hắn, có lẽ là đã từng làm không ít.
Nhưng mà nếu bảo cô giết, thì cũng không đến mức.
Vẫn nên giao cho cơ quan tư pháp thì hơn, cho bọn hắn được c.h.ế.t rõ ràng.
Bao che?
Cô sẽ nhìn sát sao, ai dám bao che bọn hắn, cô sẽ cho kẻ đó đi theo cùng luôn.
“Vậy thì không tốt lắm?” O’Neill có chút không tán đồng với cách làm này: “Tuy rằng chúng ta phòng vệ chính đáng, nhưng nếu bị xét kỹ hơn thì cũng rất phiền phức, hơn nữa cảnh sát ở đây tôi không tin được, hai chúng ta là người bên ngoài, bọn họ lại là người địa phương, quan hệ rắc rối khó gỡ, ngộ nhỡ giữa chừng bọn họ lật lọng là chúng ta sẽ xong đời.”
Trên người anh ta có rất nhiều chuyện, không thể để bị tra ra.
Anh ta có mấy mục tiêu nhiệm vụ, chính là phú thương ở Hồng Kông.
Tuy rằng anh ta tự tin chuyện này đã trôi qua nhiều năm, chắc chắn sẽ không tra ra được lên trên người anh ta.
Nhưng mà chẳng may thì sao...
Tóm lại anh ta cực kỳ ghét giao tiếp với cảnh sát.
“Vậy thì hay là, anh cũng đừng lộ diện, cứ rời khỏi nơi này trước, tôi cũng sẽ không nói ra là có mặt anh, chỉ nói b.ắ.n c.h.ế.t người đều là vệ sĩ của tôi làm.” Hoa Chiêu nói.
“Anh cũng nói rồi đấy, thả người thì không có khả năng, tôi sợ bọn hắn trả thù.” Hoa Chiêu nói.
Lông mày của O’Neill nhíu lại, không nghĩ ra được cách khác, anh ta phải mau chóng rời đến nơi khác, xem thử chuyện này có thật sự liên lụy đến anh ta hay không mới là an toàn nhất.
“Vậy được rồi, tôi đến nước Y chờ cô.” O’Neill nói.
Hoa Chiêu lập tức từ chối: “Không cần, tôi đi du lịch vòng quanh thế giới mà, mấy năm không quay về.”
“Bên ngoài lạnh quá, chúng ta đi vào thôi.” Hoa Chiêu nói.
Hai người vào khoang thuyền.
Hoa Chiêu tự tay rót ly trà đưa cho O’Neill và lính đánh thuê của anh ta.
“Lúc nãy cảm ơn các anh, kỹ năng b.ắ.n s.ú.n.g của các anh không tồi, đã giúp đỡ rất nhiều, nếu không chỉ dựa vào hai người của tôi, thì sợ là hôm nay đã gặp nguy rồi. Haiz, chúng tôi còn mất một người nữa.” Hoa Chiêu thở dài.
Ánh mắt O’Neill hơi lóe, người c.h.ế.t không phải người của cô, mà là người của tôi.
Đáng tiếc, thu mua được người này tốn rất nhiều tiền, tuy rằng anh ta c.h.ế.t cũng tốt, nhưng về sau còn có rất nhiều chuyện cần anh ta làm.
Rốt cuộc bên cạnh Diệp Thư có Tô Hằng hay không, anh ta vẫn chưa chắc chắn, mấy đứa bé kia có quan hệ gì với Tô Hằng, cũng chưa được làm rõ.
Diệp Thư chết, Diêu Ký tan rã, còn phải làm cho Diêu Khôn và mấy đứa con của anh ta suy sụp, mấy chuyện này cũng phải có người làm.
Lý Lâm đã c.h.ế.t khiến cho anh ta phiền toái, lại phải gài thêm một người nữa, rất khó.
Càng nghĩ càng đau đầu, O’Neill đột nhiên hắt xì mười mấy cái, sau đó đầu càng đau.
“Ấy, không lẽ anh bị cảm rồi? Mau vào phòng ngủ nghỉ ngơi một lát đi.” Hoa Chiêu nói.
O’Neill rất cảm động, cô Phương lại quan tâm anh ta như vậy.
Lúc nãy đúng là anh ta đã toát ra một thân mồ hôi lạnh, kính ở trên thuyền lại gần như bị b.ắ.n nát, gió lạnh thổi vù vù, anh ta quả thật cảm thấy rất lạnh.
Càng nghĩ đầu càng đau.
Hoa Chiêu đã lôi Diệp Thư ra, nhường không gian lại cho O’Neill.
Thuyền quá nhỏ, chỉ có một khoang thuyền nghỉ ngơi chính.
O’Neill đứng lên, dư quang còn liếc lính đánh thuê một cái.
Lính đánh thuê vẫn vững vàng như núi mà ngồi ở chỗ kia, chuyện gì cũng không làm.
Ừm, anh ta suy nghĩ nhiều rồi, không phải do ly trà vừa rồi kia có vấn đề, sao cô Phương lại có thể hạ độc anh ta chứ?
Lúc trước cô Phương đã cứu mạng anh ta, vừa rồi anh ta cũng coi như đã cứu mạng cô Phương.
Bọn họ đã có ơn cứu mạng lẫn nhau.
O’Neill yên tâm mà nằm ở trên giường, đắp chăn, ngửi mùi nước hoa không biết tên cực kỳ dễ chịu ở trên gối, rất nhanh đã ngủ rồi.
“Uống trà đi.” Hoa Chiêu cười một cái, lại rót một ly trà cho lính đánh thuê đối diện.
Trà này cô tự mình chọn, mùi vị độc đáo, bất kể là người có thích uống trà hay không đều sẽ thích.
Lính đánh thuê này cũng thế, vốn dĩ anh ta không uống trà, không thích loại mùi cỏ xanh kỳ lạ này, rất buồn bực vì sao trên đời lại có người thích thứ này, thậm chí còn tốn số tiền lớn vì nó.
Anh ta chỉ thích uống rượu.
Nhưng vừa rồi cho Hoa Chiêu mặt mũi nên nếm một hớp, anh ta lập tức thay đổi ấn tượng đối với trà.
Bây giờ thấy Hoa Chiêu lại châm trà, bèn thoải mái mà bưng lên một hớp uống sạch.
Anh ta không thích uống trà cũng vì một nguyên nhân nữa, cái ly quá nhỏ.
Sau đó người giống như là đãng trí, vẫn ngồi ở chỗ đó, đôi mắt nhìn thẳng, nhưng lại không có phản ứng gì với xung quanh.
Diệp Thư duỗi tay quơ quơ ở trước mặt anh ta, đôi mắt của anh ta vẫn không nhúc nhích.
“Thật hay giả vậy? Thế này cũng quá thần kỳ rồi?” Cô ấy ngạc nhiên mà cảm thán, lần đầu tiên cô ấy thấy Hoa Chiêu dùng thuốc độc trong truyền thuyết đó.
“Không trụ được mấy phút đâu, tố chất cơ thể anh ta tốt, cùng lắm là năm phút, nhiều hơn thì anh ta sẽ nhận ra.” Hoa Chiêu nói.
Mà thời gian ngắn, chờ anh ta hoàn hồn lại, cũng sẽ quên năm phút vừa rồi kia, tiếp tục như thường, giống như năm phút ngừng lại này không hề xảy ra.
Nếu lượng thuốc lớn để tăng thời gian lên, thì anh ta sẽ nghi ngờ, vì sao vừa rồi mình lại thất thần ngẩn người.
Chuyện bất bình thường tất có điều lạ.
Người cảnh giác sẽ phát hiện ra khác thường.
“Chị trông anh ta, đừng để anh ta ngã, lực bên ngoài sẽ kích thích anh ta tỉnh lại, em đi vào hỏi người kia.” Hoa Chiêu nói.
“Mau đi mau đi.” Diệp Thư thúc giục.
Hoa Chiêu nhanh chóng vào phòng ngủ, phun một ít “Nước nói thật” lên mũi của O’Neill.
“Độc hạ cho Diệp Thư là độc gì?”
Đây là câu hỏi thứ nhất của cô.
O’Neill không hề do dự, mở miệng nói ra: “Là X-63.”
Hoa Chiêu nhíu mày, tên này vừa nghe đã biết là không phải thứ gì tốt, quả nhiên là vật từ phòng thí nghiệm ra.
Cô cũng không muốn biết thứ này tên là gì.
“Thuốc giải ở đâu?” Hoa Chiêu hỏi.
“Ở chỗ của cha tôi.” O’Neill nói.
Giọng nói của anh ta cũng không quá rõ ràng, tốc độ cũng hơi chậm, giống như đang nói mớ, cũng may là vẫn có thể nghe được rõ.
“Ở chỗ nào của cha anh?” Hoa Chiêu hỏi.
“Tôi không biết.” O’Neill nói: “Cha tự lấy về.”
Hoa Chiêu nhíu mày, vậy là còn phải đi tìm Mori Địch Luân.
Cô cũng không còn câu hỏi nào khác.
Cô tách miệng O’Neill ra, nhét vào trong miệng anh ta một viên thuốc không màu không vị cho vào miệng là tan, sau đó đi ra ngoài.
Cô không quá thất vọng, cũng may thuốc độc kia dù sao cũng có thuốc giải, không ở trong tay O’Neill cũng không sao.
Đến lúc đó đi tìm Mori, có thể trộm thì trộm, không trộm được thì đổi!
Dùng mạng của O’Neill để đổi lấy thuốc giải.
Xem thử là mạng của O’Neill ở trong mắt Mori Địch Luân đáng giá, hay là mạng của Diệp Thư đáng giá.
Hoa Chiêu trở lại khoang thuyền, tiếp tục pha trà.
Chưa tới năm phút, chỉ mới bốn phút, đôi mắt của lính đánh thuê đã chậm rãi liếc nhìn có thần.
Chứng tỏ lực ý chí của người này không tồi.
Anh ta hơi sửng sốt.
Nhưng mà xung quanh vẫn như cũ, Hoa Chiêu vẫn đang phẩm trà như vừa rồi.
“Trời lạnh lắm, anh uống thêm một chén nữa đi.” Hoa Chiêu lại đổ đầy cho anh ta.
Lính đánh thuê cầm lên tiếp tục uống, không hề nghi ngờ gì.
Đến bờ, O’Neill cũng tỉnh.
Ngủ một giấc, tinh thần sảng khoái.
“Tuy rằng tôi sẽ giữ bí mật cho anh, nhưng mà không biết những người này có nhiều lời hay không.” Hoa Chiêu nói: “Cho nên anh vẫn nên mau rời đi, nếu không rời đi, thật ra cũng không sao, tôi tin tưởng cảnh sát là chính nghĩa, sẽ đứng về phe chính nghĩa.”
O’Neill ha ha một tiếng.
Anh ta có phải phe chính nghĩa hay không, cũng còn khó mà nói.
“Tôi đi nói một tiếng với chị gái, sau đó sẽ đi.” O’Neill nói.
“Cô Susanna không đi cùng với anh sao?” Hoa Chiêu hỏi.
“Chị ấy tới để dạo phố, cũng đã một ngày không đi dạo rồi. Tôi có một yêu cầu quá đáng.” O’Neill nói: “Mong các cô giúp đỡ chăm sóc chị gái của tôi một chút, gần đây tâm trạng của chị ấy không tốt, các cô đưa chị ấy đi chơi đâu đó cho chị ấy giải sầu, làm ơn.”
Anh ta nhìn Hoa Chiêu nói.
Chút “Nhờ vả nhỏ” này không có gì khó, anh ta với cô Phương đều có ơn cứu mạng, cô Phương chắc chắn sẽ đồng ý.
Đến lúc đó anh ta đi rồi, cũng có thể để cho Susanna có cơ hội tiếp cận với bọn họ, quan hệ quen thuộc một chút, mới tiện tìm hiểu tình hình của Diệp Thư.
Tốt nhất là đi theo tới gặp ở nhà cha mẹ cô ấy.
Người thân của cô ấy chắc chắn sẽ càng không đề phòng, có lẽ sẽ nói ra gì đó.
O’Neill suy nghĩ rất chu toàn.
Hoa Chiêu không từ chối anh ta, cười tủm tỉm nói: “Được chứ.”
O’Neill cũng vui vẻ, nhanh chóng ngồi xe trở về khách sạn.
Những người còn lại trên thuyền đánh cá bị bắt ở lại thuyền, không được thả xuống.
Tới gần biển rồi, đã an toàn, bọn họ định nhảy xuống biển chạy trốn.
Nhưng mà không biết làm sao, có lẽ là lúc trước ngâm ở trong biển quá lâu, bị cảm, cả người mềm như bông không có chút sức lực, để cho một mình Giản Bạch dùng lưới dây thừng trói chặt tất cả bọn họ.
“Gọi Hướng Tiền tới.” Hoa Chiêu nói.
Thật ra cô không quen với Hồng Kông lắm, lần trước tới là để tìm con trai, bận rộn một chuyến xong thì cũng trở về.
Tuy rằng sau đó cũng đã tới vài lần, nhưng cũng chỉ là đi dạo phố.
Nhắc đến mấy vấn đề sành sỏi như là bộ tư pháp, thì vẫn phải hỏi Hướng Tiền.
Một vệ sĩ vội vàng đi.
Chưa đến một giờ, Hướng Tiền đã lái xe chạy tới.
Anh ta đã nghe kể về những chuyện xảy ra, nhìn thấy Hoa Chiêu, suýt chút nữa đã quỳ xuống.
Sao lần nào cũng mạo hiểm kích thích quá vậy?
Nhìn thấy Hoa Chiêu, trước tiên Hướng Tiền quan sát từ trên xuống dưới một lần, chắc chắn cô không bị thương xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng anh ta chỉ từng gặp Diệp Thâm một lần, nhưng mà ấn tượng Diệp Thâm để lại cho anh ta quá khắc sâu.
Chẳng may Hoa Chiêu mà xảy ra chuyện gì ở nơi này, anh ta có chút sợ hãi.
“Những người này đưa đến bộ phận nào, mới có thể được phán xử công bằng?” Hoa Chiêu không hề tán gẫu, trực tiếp hỏi.
Cô không cần người thiên vị, chỉ cần phán xử công bằng liêm chính là được.
Lần này cô đúng là người bị hại.
“Tôi biết, đi theo tôi.” Hướng Tiền nói.
Chuyện xảy ra ở vùng biển quốc tế, không nhất thiết phải giao cho cảnh sát ở vùng nào đó xử lý, như vậy rất tốt.
Nếu không giao cho “Người quen” cũ của bọn cướp này, thì lại thành ra không tốt lắm.
Bang phái hình thành thế lực, ai mà không có người quen, không có người quen cũng không thành lập được bang phái.
“Trước khi đi đến đó cần phải làm một chuyện.” Hoa Chiêu nói.
“Chuyện gì?” Hướng tiền hỏi.
Hoa Chiêu hơi mỉm cười nói: “Tạo bằng chứng.”
Bọn cướp đã bắt được rồi, cũng coi như đã giải quyết xong.
Nhưng chuyện của Phan Lệ Trân vẫn chưa giải quyết, cũng không dễ giải quyết.
Loại chuyện thu mua côn đồ này sẽ không có ai để lại chứng cứ, lúc Thiệu Đại Long lấy tiền nhận việc cũng không có khả năng giữ lại ghi hình, cho nên chỉ dựa vào một cái miệng của Thiệu Đại Long lên án, rất khó định tội.
Nếu không thì cứ có một vụ án bắt cóc, bọn bắt cóc nói đại là ai sai khiến thì chính là người đó sao?
Vậy thì thiên hạ sẽ loạn mất.
Phải có bằng chứng.
Hoa Chiêu không có chứng cứ, nhưng mà cô biết tạo ra.
Cô tìm tới Thiệu Đại Long, vừa lòng khi thấy trên mặt gã không có vết thương gì.
Vệ sĩ bên cạnh cô đều nghiêm khắc tuân theo ba nguyên tắc, đánh người không đánh mặt, đánh người không để lại vết thương, cố gắng không đánh chết.
Cho nên sau khi cằm của Thiệu Đại Long bị kéo lệch khớp, nhìn qua giống như người không có việc gì.
Chỉ nằm liệt nơi đó, thậm chí còn không có sức lực ngồi dậy.
Hoa Chiêu nhìn qua mình và Diệp Thư, dáng người của Diệp Thư vẫn giống Phan Lệ Trân hơn một chút, khung xương khá lớn, tóc dài ngắn cũng không khác nhau lắm, chỉ mới qua vai.
Hoa Chiêu thì không được, tuy rằng người cao bằng nhau, nhưng mà nhỏ nhắn hơn nhiều, tóc cũng quá đen quá dài.
Bắt cô cắt đi thì không thể, tóc dài như vậy mà đội tóc giả cũng có thể nhìn ra được.
Hoa Chiêu kéo Diệp Thư về khoang thuyền, cải trang cho cô ấy, búi kiểu tóc giống Phan Lệ Trân hôm ấy.
Lại tìm một bộ sườn xám màu đen ở trên thuyền cho Diệp Thư, sau đó lấy ra một cái áo choàng che đi dáng người khác nhau giữa hai cô.
Cuối cùng lại lấy túi xách mà hôm đó gặp đã thấy trong tay Phan Lệ Trân.
“Em mang mấy thứ này lên thuyền từ lúc nào vậy?” Diệp Thư nhìn cô lấy từ trong ngăn tủ ở khoang thuyền ra từng thứ giống nhau, tò mò hỏi.
“Mấy cô chiêu các chị, đúng là không hiểu nỗi khổ của những người bình thường chúng em, cái gì cũng phải nhọc lòng, hướng nào cũng phải nghĩ đến.” Hoa Chiêu nói: “Tối qua em cho người đưa lên đấy.”
“Ồ.” Diệp Thư không hỏi nữa, ngoan ngoãn để mặc cho Hoa Chiêu hành động.
Cô ấy đã hơi đoán được Hoa Chiêu định làm gì, nếu là một kế hoạch hay, chắc chắn là sẽ được chuẩn bị từ trước.
Qua kỹ thuật hóa trang tinh vi, Hoa Chiêu đã trang điểm cho Diệp Thư thành Phan Lệ Trân.
Đưa mắt mà nhìn, người không quen thuộc sẽ cho rằng đây là Phan Lệ Trân. Mà thật ra ngũ quan của Diệp Thư và Phan Lệ Trân không giống nhau.
Diệp Thư ngạc nhiên mà nhìn gương, chính cô ấy cũng phải giật mình.
“Kỹ thuật này của em, đã có thể gọi là dịch dung luôn rồi!” Diệp Thư đi ra, Hướng Tiền cũng sợ ngây người.
“Cảm ơn đã khen.” Hoa Chiêu cười nói.
Cô lại lấy camera ra đưa cho vệ sĩ.
Đám vệ sĩ lập tức biết nên làm gì.
Dù sao chuyện kiểu này bọn họ cũng đã gặp qua rồi.
Không có chứng cứ, thì tạo ra chứng cứ.
Lên lại thuyền đánh cá, đi vào phòng điều khiển, nhìn thấy Thiệu Đại Long đơn độc mà bị tách ra.
Thiệu Đại Long cả người không có sức vừa nhìn thấy Diệp Thư, kích động mà đứng phắt dậy.
“Chính là người phụ nữ này! Chính là người phụ nữ này sai tôi bắt các cô! Các cô thả...”
Gã ta không nói được nữa.
Gã ta thấy Hoa Chiêu kéo cánh tay Diệp Thư, mặt lập tức giống như bị sét đánh.
Vậy là Phan Lệ Trân đã lừa gã sao? Đặt bẫy gã ta?
Gã chỉ là đại ca của một bang phái nhỏ, nào đã đắc tội tiểu thư như cô ta chứ? Lúc trước từng hợp tác mấy lần, rõ ràng rất trôi chảy mà!
“Đến đây đi, bắt đầu đi.” Hoa Chiêu nói.
Mấy vệ sĩ lập tức bắt đầu hành động, trước đó đều đã che khuất lại hết tất cả cửa sổ, làm cho trong phòng nhìn qua giống như ban đêm.
Lại bật đèn lên.
Bọn họ chia nhau đứng ở các góc, điều chỉnh góc độ xong, bắt đầu “Chụp lén” mấy tấm ảnh Phan Lệ Trân và Thiệu Đại Long gặp mặt.
Trong tay Diệp Thư còn có cả đạo cụ, là một hộp tiền.
Ba mươi vạn đô la Hồng Kông.
Không ngờ hai người các cô chỉ trị giá ba mươi vạn đô la Hồng Kông.
Nhiều hơn thì Phan Lệ Trân không chịu bỏ ra.
Mà số tiền đó, cộng thêm cả bản thân hai người Diệp Thư và Hoa Chiêu, cũng đủ làm cho Thiệu Đại Long động lòng.
Thiệu Đại Long mờ mịt mà nhìn tất cả những chuyện này, càng chắc chắn là Phan Lệ Trân đang chọc tức gã, lập tức chửi ầm lên.
Không ai giải thích gì cho gã cả.
Diệp Thư một câu cũng không nói, chỉ phối hợp bày ra vẻ mặt.
Chụp xong ảnh rồi, hủy hết tất cả đạo cụ, người rời thuyền, chở lên xe giải đi.
Tới nơi rồi, Hoa Chiêu nói với cảnh sát: “Bọn họ bắt cóc tôi.”
Không đợi cảnh sát hỏi rõ mọi chuyện, Thiệu Đại Long lửa giận tận trời đã lớn tiếng lên án gã ta bị người lừa, đều là do Phan Lệ Trân sai khiến gã ta!
Cứ thế mà liên tục nói một hơi, lúc trước Phan Lệ Trân tìm tới gã ta như thế nào, cho gã ta bao nhiêu tiền, bảo gã ta làm gì, vân vân.
Còn chuyện vừa rồi, chính gã cũng chưa suy nghĩ ra là làm gì, cho nên cũng không nói.
Sự thật ở trước mặt, đó đều là việc nhỏ, chẳng qua là diễn lại sự thật một lần mà thôi, cô ta có bệnh, làm hai lần, gã ta cũng không nói hai lần.
Cảnh sát ngơ ngác, mọi chuyện đã được tố cáo rõ ràng như vậy, đây chính là án lớn!
Án lớn đã xảy ra, được phá, vậy sẽ có công lao!
“Đây đều là trò của bọn họ!” Gã ta chỉ vào Hoa Chiêu: “Cô ta và Phan Lệ Trân cùng một đám! Phan Lệ Trân...”
Gã ta nhìn lại khắp nơi, không nhìn thấy bóng dáng “Phan Lệ Trân” Gã hô: “Vừa rồi Phan Lệ Trân còn ở cùng với cô ta! Bọn họ đã đốt tiền chơi tôi! Bọn họ lại không hề có chuyện gì...”
“Tôi đã c.h.ế.t một vệ sĩ.” Hoa Chiêu đau lòng nói.
Thiệu Đại Long sửng sốt, lập tức lớn tiếng nói: “Chúng tôi cũng đã c.h.ế.t vài người! Còn bị thương vài người! Đồng chí cảnh sát, các anh bắt cô ta đi! Cô ta đã g.i.ế.c mấy người của tôi!”
“Tôi không hề.” Hoa Chiêu vô tội nói: “Tôi chính là công dân tuân theo pháp luật, với cả cái đó gọi là phòng vệ chính đáng, cũng là người khác phòng vệ thay tôi.”
“Còn hai người kia, tôi cũng chỉ tình cờ gặp được, tiện đường kéo bọn họ đi một đoạn, hai người nước ngoài bọn họ tên là gì nhà ở đâu, tôi cũng không biết.”
Dù sao người cũng đều là do người khác giết, không liên quan đến cô và vệ sĩ của cô.
Giản Bạch b.ắ.n hai người kia cũng chỉ bị thương chứ không chết, O’Neill và lính đánh thuê nổ s.ú.n.g lại là phát nào phát nấy trí mạng.
Còn chuyện giữ bí mật cho O’Neill?
Đừng hòng, cô còn hận không thể ngay chỗ này hạ lệnh truy sát bắt O’Neill ấy chứ...
Có điều hình tượng “Tốt bụng vô hại” tạm thời vẫn cần phải giữ gìn, cho nên hiện tại cô cũng không thể nói ra thân phận của O’Neill.
Nhưng sau khi “Trải qua điều tra” của cảnh sát, sẽ có người thần thông quảng đại vụng trộm tới báo cảnh sát.
Vậy thì không liên quan gì đến cô.
...
Hoa Chiêu cười tủm tỉm mà rời khỏi cục cảnh sát.
Trở lại khách sạn, ảnh chụp đã được rửa xong đưa đến trước mặt cô.
Hoa Chiêu kiểm tra thử, chụp cũng không tồi, quả nhiên là rất chuyên nghiệp.
Rõ ràng mà lại mờ mờ...
Ảnh chụp mờ mờ, như là nhất thời nảy lòng tham chụp lén.
Nhưng cũng đủ rõ ràng để nhận ra người ở trên đó là ai.
Cô cũng chưa vội đưa ảnh chụp đến cục cảnh sát, vậy thì có hơi quá cố tình.
“Ngày mai, chờ tiếng gió truyền ra ngoài, thì bán cho báo xã, bán được bao nhiêu tiền đều là tiền thưởng của các anh.” Hoa Chiêu nói với Giản Bạch: “Cứ yên tâm lớn mật mà chào giá...”
“Không không không! Các anh cứ cầm ảnh chụp liên hệ với người của nhà họ Kim ấy, để cho bọn họ xuất ra phí bịt miệng, sau đó, lại bán cho báo xã, ha ha ha ha.”
Hoa Chiêu cảm thấy mình quả thật quá xấu rồi.
Mấy vệ sĩ cũng rất cạn lời.
Nhưng mà không ai cảm thấy Hoa Chiêu xấu, bà chủ của bọn họ chỉ đùa vui nho nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, chứ không giống như người nào đó, muốn mạng của người ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận