Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 272


Trong mắt Lưu Tiền quả thực hội tụ mưa to gió lớn, hắn nhìn Từ Mai, lại nhìn cha mẹ, tim như bị dày vò trong chảo rán.
Hoa Chiêu cũng có chút đồng tình hắn rồi.
Nhưng chuyện này phải đưa ra lựa chọn.
Lưu Tiền nói: "Số tiền này đều là của vợ tôi."
"Mày cái. . ."
Người Lưu gia đang hô hào, Lưu Tiền lớn tiếng nói: "Mấy ngày hôm trước bị cha mẹ tôi cầm lấy đi cất giùm! Sau đó đêm hôm qua tôi đã cầm trở về! Từ đầu tới đuôi không liên quan gì với vợ tôi!"
Muốn bắt, hãy bắt hắn và người nhà của hắn là được rồi! Không thể liên lụy Từ Mai, cũng không thể liên lụy Hoa Chiêu.
Chuyện này nói cho cùng cũng không liên quan gì đến hai người bọn họ, toàn bộ là vì lòng tham của người nhà hắn. . . .
Hắn hiện tại không có mặt mũi nhìn Từ Mai: "Đồng chí cảnh sát, chuyện này được tính là việc tư nhà chúng tôi? Vậy không chiếm dùng thời gian của mấy vị nữa." Hắn nói xong lấy hộp thuốc từ trong túi quần ra, khách khí mà đưa cho bọn hắn.
"Mày không cần thay nó gánh tội thay! Rõ ràng chính nó trộm đấy! Nó giấu ở văn phòng…"
"Mẹ!" Lưu Tiền tức giận mà ngắt lời bà ta: "Mẹ biết trộm nhiều tiền như vậy sẽ chịu tội gì không? Là tử tội! Bất kể là cô ấy trộm của các người, hay các người trộm của cô ấu, ai trộm người đó chết!"
Ánh mắt Lưu Tiền đáng sợ mà nhìn bọn hắn: "Hiện tại, còn có người nào trộm tiền không?"
Tất cả mọi người im lặng rồi.
Bọn hắn không nghĩ tới chuyện sẽ nghiêm trọng như vậy.
Bất quá cũng đúng, chuyện này nếu là người qua đường trộm của nhà ai đó 5 vạn, đủ phán tội đúng không? Chẳng qua là bởi vì chuyện phát sinh ở trong nhà mình, bọn hắn không để ý đến điểm này.
Người nhà mình trộm tiền cũng coi như trộm à?
Cha Lưu lập tức nói: "Không có không có, đồng chí cảnh sát, chúng tôi đều là người thiếu kiến thức pháp luật, chúng tôi không hiểu pháp luật, dùng sai từ rồi, tiền này là của con của tôi đấy, chúng tôi chỉ giữ giúp hắn, con dâu không cho, trong nhà chúng tôi liền có chút hiểu lầm, tiền của mình, tay trái cho sang tay phải, không phạm pháp chứ?"
Hoa Chiêu liếc ông ta một cái, lão đầu này còn rất biết nói chuyện.
Cảnh sát cũng triệt để hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra rồi, việc này a, thật đúng là việc nhà, bắt vào tù xử bắn, có chút quá phận.
Lưu Tiền lại dùng tất cả vốn liếng, lời hữu ích, cuối cùng đem người ta tiễn đi.
Trở về, hắn tê liệt ngồi trên ghế như mới được vớt ra từ trong nước.
Trong phòng, mẹ Lưu đang đếm tiền.
"PHỐC!" Bà ta phun một ngụm nước miếng trên tay, bắt đầu đếm
Thiếu một phân cũng không được!
Sau đó đếm lấy đếm lấy, phát hiện còn nhiều thêm mấy trăm, liền vui vẻ.
Xem như đền bù tổn thất tinh thần cho bà ta.
Không đúng, sao lại nhiều thêm mấy trăm?
Từ Mai đem tiền trong túi quần để vào cùng một chỗ khả năng tương đối nhỏ, mấy thứ trang sức bà ta cho hai đứa con dâu mượn hai ngày trước cũng ở nơi đây.
Nói rõ Từ Mai cũng đem tất cả đồ trộm tới, đây là tiền trên người bọn chúng.
Tốt, vậy mà dám giấu tiền riêng!
"Nói! Trong này cô có bao nhiêu tiền!" Mẹ Lưu đem mấy trăm vỗ vào trên bàn, trừng mắt nhìn con dâu cả nói.
Con dâu cả như một con chim cút núp ở sau lưng chồng, một cái rắm cũng không dám phóng.
Mẹ Lưu còn muốn phát uy, Hoa Chiêu đột nhiên nói: "Lưu Tiền, chuyện này hiện tại giải quyết thế nào?"
"Cô muốn xen vào việc của người khác!" Mẹ Lưu lập tức đáp trả nói: "Đây là chuyện nhà chúng tôi, cô quản cũng quá rộng rồi!"
"Tôi cũng không muốn chõ mõm vào, nhưng hành vi của các người ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc kinh doanh sản xuất của nhà xưởng, cũng đừng trách tôi không khách khí." Hoa Chiêu nói ra.
Từ Mai tâm tình như vậy, còn có tâm tư công tác?
Lưu Tiền cũng như thế.
Được rồi, cái gì mà kinh doanh sản xuất, cô chỉ là thấy người nhà này liền tức giận!
Thuận tiện giận chó đánh mèo Lưu Tiền, hiện tại buộc hắn phải đưa ra lựa chọn.
Lưu Tiền lau mặt một cái từ trên ghế đứng lên, đi đến trước mặt mẹ Lưu: "Mẹ, xin lỗi rồi."
Nói xong đem tiền từ trong túi quần móc ra, đếm, lấy lại số tiền ban đầu trong nhà cùng sổ tiết kiệm, còn có đồ trang sức của Từ Mai, đều lấy tới, để lại trong ngăn kéo, giao cho Từ Mai.
Động tác liên tiếp làm cho người Lưu gia nhìn đến choáng váng, sự phẫn nộ nổi lên như bão táp.
"Ông bà, ba mẹ, anh cả anh hai, con lập tức mua vé tàu cho mọi người, các người hãy trở lại quê quán a." Lưu Tiền nói.
"Tam nhi, cháu đây là có ý gì?" Ông Lưu run run rẩy rẩy nói: "Cháu không càn ông bà nội, không cần cha mẹ, không cần cái nhà này nữa rồi hả?"
Giọng điệu tội nghiệp và đáng thương của một ông lão, quả thực làm cho người nghe không đành lòng.
Lưu Tiền xụ mặt nói: "Cháu vẫn như trước kia, ngày lễ ngày tết đều hiếu kính trong nhà đấy. Nhưng chuyện riêng của gia đình nhỏ nhà cháu, các người cũng đừng tham dự vào."
Người ở chỗ này đều có thể nhìn ra hắn nghiêm túc.
Hoa Chiêu coi như thoả mãn.
Từ Mai cũng âm thầm nở nụ cười, sự bực bội này rốt cuộc cũng được an ủi rồi.
Nếu như hiện tại người Lưu gia rời đi, không xuất hiện nữa, cô ấy sẽ coi như chuyện mấy ngày nay không tồn tại.
Mẹ Lưu đột nhiên ngẩng đầu, thấy cô ấy cười, lập tức như phát điên hô: "Đánh cho tôi!"
Hai đứa con trai, con dâu lập tức nghe lệnh, liền xông ra ngoài.
"Đã đủ rồi!" Lưu Tiền rống to, dốc sức liều mạng đi ngăn cản.
Hoa Chiêu đang đứng bên cạnh Từ Mai, hắn không tin bọn hắn sẽ không động thủ với Hoa Chiêu.
Đây mới là muốn chết!
Người Lưu gia xác thực cũng đi về phía Hoa Chiêu, bọn hắn nhìn bà chủ thích xen vào việc của người khác này không vừa mắt đã lâu rồi.
Nếu không phải cô ta ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, Lưu Tiền có thể nói ra những lời kia sao?
Thấy Hoa Chiêu bị uy hiếp, Lưu Minh cùng Chu Binh luôn đứng ở cửa ra vào vài bước liền lao đến, túm lấy người anh thứ hai cùng vợ hắn đang đứng trước mặt Hoa Chiêu đánh một trận.
Lần này bọn hắn không thể cho Lưu Tiền mặt mũi, ai uy h.i.ế.p Hoa Chiêu, đánh không c.h.ế.t cũng tính là bọn hắn hạ thủ lưu tình rồi.
"Rầm rầm rầm" âm thanh từng quyền đánh vào thịt lập tức làm cho mấy người đằng sau đang muốn cùng tiến lên lập tức rút lui.
Mẹ Lưu liền nhào về phía Chu Binh: "Mày thả con tao ra!"
Chu Binh cho Lưu Tiền chút mặt mũi cuối cùng, đẩy bà ta vào n.g.ự.c Lưu Tiền
Lưu Tiền nhanh chóng gắt gao ôm lấy.
Trên mặt đất, mấy người động thủ đã bị đánh ngã, đau đến nỗi không thể kêu ra tiếng.
Hoa Chiêu lúc này mới mở miệng: "Vừa rồi cảnh sát đi quá nhanh, chuyện trộm tiền chúng ta có thể tính toán lại, hơn 20 vạn, không phải số lượng nhỏ, chuyện này phải truy cứu đến cùng."
Từ Mai lập tức phối hợp nói: "Đúng! Có người trộm của tôi hơn 20 vạn! Sổ tiết kiệm kia thế nhưng đứng tên tôi, cái này là bằng chứng! Việc này còn chưa xong! Không đi sao? Không đi vậy vào tù ngồi đi!"
"Lại là cô lại là cô!" Mẹ Lưu bị chọc tức, mũi nhọn chuyển hướng về phía Hoa Chiêu: "Sao cô hư hỏng như vậy!! . . . . Tôi đã biết, số tiền này không phải Lưu Tiền cũng không phải Từ Mai trộm đi đấy, là cô! Là cô trộm đấy! Cô trộm cho Từ Mai!"
Đương nhiên không phải là bà ta đoán được chân tướng, bà ta chỉ cảm thấy nói như vậy có thể đem Hoa Chiêu liên luỵ vào, tránh khỏi cô nắm lấy chuyện trộm tiền không để yên.
Lưu Tiền cùng Từ Mai giật nảy mình, bà ta vậy mà đoán được chân tướng!
"Mẹ! Nói những chuyện này cũng vô dụng!" Lưu Tiền nhanh chóng ngăn mẹ mình lại: "Số tiền này đến cùng là ai trộm ai, con biết rõ! Cảnh sát lại hỏi tới, con sẽ không nói dối! Đến lúc đó xảy ra chuyện, chỉ có thể trách con trai trung hiếu khó chu toàn rồi!"
Lưu Tiền uy h.i.ế.p bọn hắn.
Mẹ Lưu vừa tức vừa chột dạ: "Phụ nữ khi kết hôn, tài sản đều thuộc về nhà chồng đấy, có cái gì không đúng sao? Hơn nữa bọn ta chỉ giúp hai đứa bảo quản, lại không lấy của các ngươi đấy. . . ."
Lưu Tiền đã không nghe bà ta nói nữa, ôm bà ta đi.
Những người khác cũng bị Lưu Minh Chu Binh đuổi ra khỏi văn phòng.
Bảo vệ cổng cũng gia nhập vào, đem một đám người đuổi đi ra ngoài.
Trong văn phòng là một mảnh bừa bộn, nhưng cuối cùng cũng thanh tĩnh.
Từ Mai nhanh chóng nhìn Hoa Chiêu: "Cô không sao chứ? Bọn hắn không đụng phải cô chứ?"
"Không có." Hoa Chiêu đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn Lưu Tiền tổ chức cho mọi người rời đi.
Những người này tâm không cam lòng không tình mà đi đấy, đặc biệt là hai anh em cùng hai chị dâu Lưu gia, do do dự dự mà không động, luôn ngẩng đầu nhìn qua bên này.
Hoa Chiêu cười một cái: "Bọn hắn đang nhìn cô đấy, tiền tưởng như đã vào tay lại bay mất, quá đau lòng ah."
Tiền của Lưu Tiền cùng Từ Mai vào tay cha mẹ, dĩ nhiên là của cha mẹ, mà tiền của cha mẹ tiền, sẽ có một phần cho bọn hắn.
Hiện tại không còn, tất nhiên không cam lòng.
"Buồn nôn." Từ Mai cũng nhìn xuống, nhếch miệng nói ra.
"Cũng không biết Lưu Tiền có thể tiễn bước những người này không." Hoa Chiêu nói ra.
Có loại cha mẹ này thật sự quá buồn.
"Tôi mặc kệ, bọn hắn không đi, tôi đi!" Từ Mai nói.
Tuy cô ấy rất luyến tiếc Lưu Tiền, nhưng hiện tại mỗi ngày cãi nhau, cũng không phải là điều cô ấy muốn đấy.
Kỳ thật cô ấy rất sợ cùng nhà chồng bất hòa, đặc biệt sợ người nhà chồng ra tay với cô ấy, làm cho cô ấy nhớ tới chuyện trước kia. . . .
Cô ấy sợ hãi sẽ lại có người đánh gãy chân mình, đem mình buộc ở trên giường, để cho cô c.h.ế.t đói. . . . .
Cô ấy cảm thấy người Lưu gia làm được loại chuyện này!
Nhớ tới loại cảm giác tuyệt vọng lúc trước, cả người Từ Mai cũng bắt đầu run rẩy.
Hoa Chiêu chạy tới cầm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy.
"Không có việc gì, không có việc gì rồi, chuyện quá khứ sẽ không phát sinh lại nữa, cô bây giờ cũng không phải là cô gái đáng thương không có tiếng tăm gì mặc người ta bắt nạt nữa, hơn nữa, còn có tôi ở đây, tôi ở đây." Hoa Chiêu an ủi không ngừng.
Lần trước chính Hoa Chiêu đã kéo cô ấy ra từ địa ngục, lần này. . . . Phi phi phi! Không có lần này, cô ấy cũng không phải xuống địa ngục nữa rồi!
"Tôi sẽ ở lại văn phòng, lần này ai cũng đừng nghĩ sẽ xông vào!" Từ Mai nói.
"Ai." Hoa Chiêu thở dài, lại an ủi một hồi rồi mới rời đi.
Trong nhà còn có đứa nhỏ b.ú sữa mẹ đấy, mỗi lần cô ra ngoài cũng không thể quá lâu.
Bất quá rất nhanh sẽ có kết quả, cô tin tưởng Lưu Tiền nhìn ra tâm tư của Từ Mai.
Nếu như hắn còn muốn tiếp tục đoạn hôn nhân này..., hắn sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.
Về sau mỗi ngày, Hoa Chiêu đều đến văn phòng nhìn xem, một là nhìn các mẫu hàng thử nghiệm, hai là nghe ngóng chuyện sau đó.
Mỗi lần cô đến đều không gặp Lưu Tiền.
"Tìm nhà cho cha mẹ hắn." Từ Mai nói: "Bọn hắn không đi, Lưu Tiền cũng không có năng lực đem nhiều người như vậy áp giải lên xe lửa, mà hiện tại có ép đi cũng vô dụng, người ta quay đầu vẫn có thể tới. Thủ đô cũng không phải do nhà chúng tôi mở đấy, ngăn không được."
"Bất quá bọn hắn đã đáp ứng chuyển ra ngoài ở rồi." Từ Mai cười nói: "Về sau coi như thân thích đi đi lại lại, ngày lễ ngày tết đi thăm là được."
Còn có thể làm sao? Không nỡ cùng Lưu Tiền ly hôn, vậy thì phải nhẫn nhịn người nhà của hắn, chỉ cần không phiền đến trước mắt cô là được rồi.
"Hi vọng bọn hắn nói được thì làm được." Hoa Chiêu nói.
"Bất quá bọn hắn đã muốn lưu lại, sẽ phải tìm việc làm a? Cô tìm sao?" Cô hỏi.
Từ Mai lập tức khịt mũi: "Tôi không giúp nổi bọn hắn! Tôi mới mặc kệ, tôi chẳng những mặc kệ, tôi còn thu lại công tác lúc trước đã tìm cho bọn hắn!"
Những người không biết xấu hổ này, ăn của cô uống của cô, quay đầu lại vậy mà còn đánh cô!
Trước đó cô chỉ sốt ruột tiền tiết kiệm không đếm xỉa tới bọn hắn, hiện tại cô rảnh rồi, lập tức lại mời những giám đốc kia đi ăn cơm, ngày hôm sau đã sa thải hết tất cả rồi!
Có người còn bị tìm cớ phạt tiền.
Những người này công tác chưa được hai ba ngày mà đã xin nghỉ phép trở về đánh Từ Mai! Bỏ bê công việc phải phạt tiền!
Mặc dù chỉ là hơn mười đồng đấy, nhưng cũng đủ đau c.h.ế.t bọn hắn.
Hoa Chiêu đối với cách làm của cô ấy rất hài lòng, cười nói: "Vậy mà bọn họ không náo?"
"Còn có thể không làm loạn sao? Cãi nhau trở mặt a." Từ Mai bĩu môi: "Bất quá đừng đến trước mặt tôi gây chuyện là được, gây sự được với Lưu Tiền thì cứ gây sự thôi."
Cuối cùng tất cả những chuyện phiền toái này đều do Lưu Tiền sĩ diện mà rước lấy, cho hắn một ít khổ sở cũng đúng đấy!
Lại qua hai ngày, Hoa Chiêu mới nghe được chuyện tiếp đó.
Lưu Tiền thuê một căn nhà ở vùng ngoại thành rất xa, đem mọi người an bài vào.
Những thân thích hàng xóm thất nghiệp kia cũng không chịu đi, chỉ vây quanh người nhà họ Lưu khóc lóc, cầu xin hắn tìm cho bọn họ một công tác mới.
Bọn hắn thật vất vả mới thoát ly được nơi thâm sơn cùng cốc kia, ổn định được ở thủ đô, đương nhiên rất quý trọng.
Nhưng Lưu Tiền cũng rất tức giận bọn hắn trước đó đã động thủ đánh Từ Mai, cho nên kiên quyết không đáp ứng.
Chỉ có hai anh trai nhà mình là không có biện pháp, gãy xương còn gân, Lưu Tiền dưới sự bức bách của cha mẹ cùng ông bà nội đã tìm cho hai người hai công tác.
Về phần chị dâu, hắn mặc kệ, cứ ở nhà để mẹ hắn dạy dỗ là tốt rồi.
"Bất quá nghe nói hai anh trai hắn đều bất mãn, ngại làm nhiều, không nhẹ nhàng, kiếm được ít tiền, vậy mà đều không đi." Từ Mai nói.
Hai người đàn ông ba bốn mươi tuổi rồi, là nông dân không có văn hoá, giờ ở thủ đô có thể tìm được việc gì?
Lưu Tiền tìm nhà máy cho bọn hắn, làm thợ sửa chữa, khuân vác.
Đây quả thực là còn khổ hơn lúc ở nông thôn, ở nông thôn cũng không phải lao động mạnh liên tục 365 ngày như vậy, nhưng ở chỗ này lại phải làm.
Mỗi tháng mới hơn mười đồng.
Trước kia bọn hắn cái gì cũng không làm, một tháng Lưu Tiền cũng cho người trong nhà nhiều tiền như vậy.
Hiện tại bắt bọn hắn làm cu li? Bọn hắn mới không làm.
"Lưu Tiền cũng không cho cha mẹ hắn nhiều tiền như vậy nữa, nói các anh một tháng đưa bao nhiêu hắn sẽ đưa bấy nhiêu, hiện tại một tháng chỉ đưa 10 đồng, làm cha mẹ hắn gấp đến độ mắng to, kết quả càng mắng càng không đưa." Từ Mai vừa nói vừa cười.
Cách làm của Lưu Tiền đã vượt qua mong đợi của cô ấy, làm cho cô thoả mãn.
Rốt cuộc cũng là cha mẹ ruột, không đánh không mắng được, còn có thể làm gì?
Đừng có lại lừa hết tiền của hắn, lại đến làm phiền cô ấy, cô ấy đã biết đủ.
Hoa Chiêu hỏi địa chỉ mới của người Lưu gia, quyết định buổi tối sẽ đi liếc mắt nhìn, nhìn xem lời Lưu Tiền nói có phải thật hay không.
Có mấy người đàn ông bị kẹp giữa vợ và mẹ, liền nói dối cả hai đầu, duy trì cân đối.
Có lẽ ở chỗ Từ Mai không thấy, Lưu Tiền lại ngoan ngoãn phục tùng cha mẹ mình thì sao?
Bất quá suy đoán này cô không nói ra, bằng không thì sẽ châm lên sự nghi ngờ giữa hai vợ chồng bọn họ.
Vạn nhất Lưu Tiền không phải thì sao?
"Vì mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt, cô hãy kiềm chế lại, tập trung tinh thần vào sản phẩm mới, tôi không thể lúc nào cũng đến đây” Hoa Chiêu nói.
"Ừ, tôi đã biết, thực xin lỗi." Từ Mai xấu hổ mà xin lỗi Hoa Chiêu.
Gần đây những chuyện lộn xộn trong nhà xác thực đã chậm trễ cô ấy công tác, may mà bà chủ là Hoa Chiêu, bằng không thì người khác sẽ không để cô ấy yên như vậy.
Hoa Chiêu vỗ vỗ bờ vai cô ấy, không nói gì.
Rời nhà máy thực phẩm, cô lái xe đến địa chỉ mà Từ Mai nói.
Hoa Chiêu không đi vào, mà để cho Lưu Minh xuống xe đi tìm hiểu.
Đương nhiên không thực sự dựa vào hắn tìm hiểu, cô chỉ muốn đem người điều đi mà thôi.
Tìm hiểu, cô có thực vật giúp đỡ.
Nơi này là vùng ngoại thành, đồng ruộng khắp nơi, trước phòng sau phòng đều là thực vật, ở cửa nhà Lưu gia hiện tại có một cây đại thụ, xem náo nhiệt rất thuận tiện.
Bọn hắn dừng xe ở rất xa còn nghe thấy tiếng ầm ĩ bên trong.
Có người đang khóc.
Hoa Chiêu thông qua thực vật trông thấy, là một người hàng xóm của Lưu Tiền, đang cầu xin cha mẹ Lưu Tiền, nói hắn tìm việc làm.
Cha mẹ Lưu Tiền đối với Lưu Tiền cũng là vừa đ.ấ.m vừa xoa, nói cũng nói, mắng cũng mắng, nhưng Lưu Tiền vẫn cứng cổ không đồng ý.
Dám đánh vợ hắn, còn muốn hắn an bài công tác?
Bọn họ là cảm thấy Từ Mai dễ bắt nạt, hay là hắn dễ bắt nạt?
"Muốn công tác, hoặc là chính mình đi ra ngoài tìm, hoặc là ngay lập tức thu thập hành lý về nhà, tôi không quan tâm." Lưu Tiền nói xong liền đi.
Mẹ Lưu trước tiên đem chuyện của hàng xóm vứt qua một bên, nhanh chóng ngăn hắn lại: "Tam nhi ah, trong nhà gạo và mì đã hết, dầu cũng còn lại chút đáy, ngày mai con tới hãy cầm theo mấy túi."
Nói hay lắm, làm như những vật này không tốn tiền vậy.
Lưu Tiền trước kia không biết cái gì, mỗi lần về nhà đều dùng lực dùng tiền, cha mẹ nói hắn mua cái gì sẽ mua cái đó.
Hắn tiêu cũng vui vẻ, vì người trong nhà mà cống hiến, hiếu kính cha mẹ, đương nhiên vui vẻ.
Nhưng bây giờ nhìn hai anh trai lười biếng ngồi xổm ở chân tường, một người phơi nắng một người xỉa răng, hắn cảm thấy quá chướng mắt.
"Con không rảnh, ngày mai bắt đầu phải đi làm rồi, nếu không đi sẽ bị đuổi việc, trong nhà thiếu gì cứ để cho hai anh đi mua." Lưu Tiền nói.
Anh cả anh hai Lưu lập tức trừng hắn, bọn hắn thiếu cu li đi mua đồ sao? Là tiền!
"Mấy túi bột mì, còn có thịt ah dầu ah, nhiều tiền như vậy." Mẹ Lưu nói ra: "Hai anh trai con không có bản lĩnh, lại không chịu phấn đấu, không có tiền."
Lông mày Lưu Tiền càng nhăn, cho dù ở quê bọn hắn, đàn ông chỉ cần hiếu kính cha mẹ, không phải anh trai chị dâu, hắn nuôi cha mẹ là chuyện kinh thiên nghĩa địa, còn anh trai chị dâu, bọn hắn cũng không phải là không có tay không có chân!
"Có công tác không đi là ai? Con sẽ không nuôi đám bọn họ cả đời, còn có tiền dưỡng lão mỗi tháng con đưa, chỉ đủ các người ăn." Lưu Tiền nói.
Nói xong mặc kệ người Lưu gia chửi bậy mở cửa liền đi.
Về sau mỗi tháng hắn chỉ đưa đủ tiền sinh hoạt cho bọn hắn ăn uống, trước kia hắn đưa không ít, còn thừa lại mấy ngàn trong tay bọn họ.
Vào lúc này, đó là một khoản tiền lớn, thiếu chút nữa là vạn nguyên hộ, đã làm cho mọi người rất hâm mộ rồi.
Bọn hắn còn muốn như thế nào nữa?
Đánh Từ Mai, trộm tiền của Từ Mai, còn bắt Từ Mai về sau kiếm được tiền đều phải đưa cho bọn hắn?
Hắn hiện tại cũng xấu hổ khi gặp Từ Mai rồi!
Lưu Minh trở về, kể lại một hồi sinh động như thật, Hoa Chiêu giả bộ như lúc này mới biết, nghe đến vui vẻ.
Không phải là đang diễn trò trước mặt Từ Mai là được.
Cô vui vẻ mà về nhà, kết quả ô tô lại bị người ta ngăn trước cửa nhà.
Diệp Giai đứng ở cổng khu cư xá, thấy ô tô của Hoa Chiêu mắt liền sáng ngời, đánh tới.
Lưu Minh nhanh chóng phanh lại.
Hoa Chiêu chẳng muốn xuống xe, cách cửa kính hỏi: "Lại muốn làm gì?"
"Tôi muốn gặp ông nội." Diệp Giai nói.
"Đó là ông nội của tôi, hơn nữa ông ấy không muốn gặp cô." Hoa Chiêu nói.
Hốc mắt Diệp Giai đột nhiên đỏ lên: "Sao cô có thể nói như vậy? Khi còn bé ông nội thích nhất là tôi! Nói nếu tôi là bé trai, không thể kém hơn Diệp Danh Diệp Thâm! Trước kia tuy đã làm ông ấy tức giận, nhưng thời gian dài như vậy đi qua, ông ấy khẳng định cũng nguôi giận với tôi rồi!”
"Cô cũng là người làm cha mẹ, không biết cha mẹ sẽ không thực sự tức giận với con mình sao? !"
"Ông nội hiện tại khẳng định đã nhớ tôi rồi! Chẳng qua là ngượng ngùng không nói mà thôi!"
"Gần sang năm mới tôi đến thăm ông ấy, ông ấy khẳng định cũng cao hứng!"
Khoan hãy nói đạo lý.
Nếu như cô ta phạm sai lầm nhỏ, xác thực như thế.
Hoa Chiêu đem cửa kính kéo xuống, nhìn cô ta nói: "Nếu đứa con của mình về phe kẻ tử thù, sẽ chỉ làm cho cha mẹ càng thêm đau lòng, càng tức giận, đời này cũng không muốn gặp."
Cô ta gian lận trong kỳ thi đại học, lão gia tử cũng không nói đuổi cô ta ra khỏi nhà, có thể tha thứ cho việc cô ta làm mình mất mặt.
Nhưng gả vào Miêu gia, thực sự không được.
Đó là phản bội.
"Cái gì mà tử thù, tôi gả cho Miêu Bân! Cũng không phải Miêu Cương! Miêu Bân cũng là con cháu, năm đó hắn mới mấy tuổi, hắn cái gì cũng không biết, hắn là người vô tội đấy, chúng tôi đều là người vô tội đấy!" Diệp Giai hô.
Rất nhiều ánh mắt đều nhìn qua.
Gần sang năm mới, luôn có người lui tới thăm người thân.
Diệp Giai cũng giữ chặt cửa sổ xe, dốc sức liều mạng nắm lấy, giống như sợ Hoa Chiêu lái xe chạy.
Cho dù bọn hắn lái xe chạy, cô ta cũng muốn treo ở trên cửa sổ xe cùng đi vào.
Hoa Chiêu cúi đầu nhìn cô ta một cái.
Hôm nay Diệp Giai cũng ăn mặc một thân áo bông bó sát người, tuy là bó sát người đấy, lại bởi vì người ngày càng béo, nên không thể thấy cái eo mảnh khảnh nữa.
Đây là một phụ nữ có thai.
Hoa Chiêu nhíu mày nhìn xung quanh, không trông thấy Chu Lệ Hoa.
Sao lại thả cô ta đến đây vậy!
Nhưng không có gì đáng ngạc nhiên, Diệp Giai cũng không phải ngồi tù, Chu Lệ Hoa đâu thể ở bên cạnh cô ta 24 tiếng.
Chính bà ta cũng có chuyện muốn làm, đặc biệt là sau khi Diệp Thần kết hôn, bà ta hình như thường xuyên đi qua lập quy củ cho tân nương tử.
Hoa Chiêu đẩy cửa xe ra đi xuống, muốn để xe ở chỗ này.
Diệp Giai lại bổ nhào về phía Hoa Chiêu, nhưng đã bị Lưu Minh ngăn lại.
"Anh làm gì vậy? Đừng đụng vào tôi! Nếu không buông tay tôi sẽ hét lên là anh quấy rối! !" Diệp Giai uy h.i.ế.p nói.
Nghĩ tới những người thường lui tới khu nhà này, Lưu Minh bực bội mà buông cô ta ra.
Diệp Giai cười đắc ý, đứng ở bên cạnh Hoa Chiêu: "Tôi chỉ muốn đến thăm ông nội, gặp rồi sẽ đi."
Hoa Chiêu nhíu mày không tiếp tục cự tuyệt, vậy thì vào thăm đi, để cho lão gia tử nói "cút", cô liền thoải mái rồi.
Hoa Chiêu quay người đi, cách cô không xa Diệp Giai đột nhiên hung bạo, bổ nhào vào trên người cô, ôm chặt cô.
Lưu Minh Chu Binh khẩn trương, tiến lên kéo cô ta ra.
Diệp Giai thét lên: "Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi! Các người sao lại đánh tôi!"
Cô ta kêu gào thảm thiết, giống như có người muốn g.i.ế.c cô ta vậy.
Ô tô đi ngang qua đều dừng lại xem náo nhiệt, bảo vệ cổng cũng chạy tới, nhìn xem có cần giúp đỡ hay không.
Hoa Chiêu bực bội mà kéo hai cánh tay cô ta xuống, sau đó đẩy ra.
Thật sự là cho mặt không biết xấu hổ, đây là lại muốn làm gì?
Sau đó nhìn thấy Diệp Giai không thèm chống đỡ gì mà cứ thế té trên mặt đất.
Mông chạm đất trước.
"Ai ôi!!!!" Cô ta lập tức đau đến hô to: "Bụng của tôi! Hoa Chiêu! Sao cô lại độc ác như vậy! Tôi là phụ nữ có thai còn đánh tôi! Ai ôi!!!! Bụng của tôi!"
Diệp Giai hai tay đặt ở trên bụng nằm trên đất đau đến lăn qua lăn lại.
Hoa Chiêu lúc đầu còn cho rằng cô ta giả bộ, sau đó trông thấy quần Diệp Giai chậm rãi đỏ lên, m.á.u tươi cọ trên mặt đất, đỏ đến dọa người.
Hoa Chiêu nhíu mày nhìn Diệp Giai đang kêu la thảm thiết, nhưng trước tiên lại mở miệng: "Gọi điện thoại gọi xe cứu thương đến!"
Theo lý, cô vừa rồi khống chế được độ mạnh yếu, Diệp Giai không nên ngã xuống đất.
Bất quá hiện tại đã như vậy, bất kể là như thế nào cũng phải đi bệnh viện trước, cô là người làm mẹ, cũng không ra tay với một đứa bé.
Diệp Giai té trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt mà nhìn Hoa Chiêu, khàn giọng mà hô: "Cô hại tôi như vậy! Cô phải cứu tôi! Cô nhất định phải cứu tôi! Con của tôi nếu có chuyện gì, tôi sẽ đi tố cáo cô!"
Hoa Chiêu nhướn mày: "Cô muốn tôi cứu cô thế nào?"
"Tôi mặc kệ!" Diệp Giai ánh mắt loé lên: "Không phải rất biết cứu người sao? Tôi mặc kệ cô dùng biện pháp gì, tóm lại cô phải cứu sống con tôi!"
Hoa Chiêu càng nhăn mày, cô chỉ có một phương pháp cứu người, chính là cho người ta rượu thuốc.
Đây là, đến vì rượu thuốc sao?
Bệnh viện gần đây, xe cứu thương rất nhanh đã tới đây rồi.
Bác sĩ cùng y tá xuống nâng người lên, Diệp Giai nhưng lại đẩy bọn hắn ra hét to với Hoa Chiêu: "Cứu tôi! Cứu tôi! Cô mau trở về lấy đồ tới cứu tôi ah!"
Thấy Hoa Chiêu đứng yên, cuối cùng cô ta cũng đem tâm tư nói ra.
Quả nhiên là chạy tới vì rượu thuốc.
"Bằng không thì tôi sẽ đi tố cáo cô!" Diệp Giai dốc sức liều mạng rống to: "Có ai không! Giết người rồi!
"Tất cả mọi người đều nhìn thấy! Vừa rồi là cô ta đẩy tôi nha!
"Tôi là một người phụ nữ có thai bị cô ta đẩy đến chảu nhiều m.á.u ah! Các người đều phải làm chứng cho tôi!"
Xung quanh xác thực có người vây xem.
Có người nhìn từ đầu tới đuôi, trông thấy là Diệp Giai bổ nhào lên người Hoa Chiêu, sau đó bị Hoa Chiêu đẩy ngã xuống đất. . . .
Có người lại đến sau, nhưng nhìn hiện trường hiện tại, cũng biết là do Hoa Chiêu làm.
Lập tức nghị luận nhao nhao.
Lưu Minh hận mình không có 100 cái miệng theo chân bọn họ giải thích, người phụ nữ này là cố ý đấy!
"Cô mau trở về cầm đồ cứu tôi ah!" Diệp Giai chịu thua rồi, mặt trắng bệch nói với Hoa Chiêu: "Van cầu cô cứu tôi! Cứu con của tôi!"
Hoa Chiêu nhíu mày, gật gật đầu: "Cô đi bệnh viện trước, tôi lập tức đi."
Trên mặt Diệp Giai hiện lên kinh hỉ: "Vậy cô nhanh tới! Nhanh!"
Hoa Chiêu mở cửa lên xe, vội vàng về nhà, lấy mấy lọ thuốc rượu.
Lại cầm lên mấy lọ rượu giả. . . . .
Sau đó đi bệnh viện.
Cô trực tiếp đi tìm Diệp Phương, Diệp Giai được đưa đến bệnh viện này.
Diệp Phương đang từ phòng cấp cứu đi ra, Diệp Giai đến rồi, đương nhiên là bà ấy tự mình xử trí.
Tuy nói là bị trục xuất khỏi gia tộc, nhưng rốt cuộc cũng là đứa nhỏ bà nhìn từ nhỏ đến lớn.
"Sao rồi? Đứa nhỏ còn tốt đó chứ?" Hoa Chiêu đi lên liền hỏi.
Nếu như không phải vì đứa nhỏ, hôm nay Diệp Giai cho dù bể đầu rồi, cô cũng sẽ không đến.
"Khó mà nói." Diệp Phương nói ra: "Chỉ là chảy máu, xem lượng cũng không quá nhiều, không cần giải phẫu, chỉ có thể dùng thuốc quan sát trước."
"Vâng. . . m.á.u thật chứ?" Hoa Chiêu hỏi, sau đó mới nói chuyện đã trải qua.
"Cháu cảm thấy cô ta cố ý đấy." Cô nói ra.
Diệp Phương nhíu mày, bà đang nói vừa rồi Diệp Giai vì sao không quan tâm đứa nhỏ trong bụng, mà liên tiếp truy hỏi Hoa Chiêu tới chưa!
Không nghĩ tới cô ta hiện tại lại biến thành cái dạng này, cũng đã làm mẹ, nhưng ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng lợi dụng! Sao cô ta có thể nhẫn tâm như vậy!
"Cô ta xác thực có đau bụng đổ máu." Diệp Phương nhíu mày, nhìn túi, biết rõ bên trong khẳng định có rượu thuốc: "Không cần cho cô ta nhiều như vậy, trước cầm một lọ thử xem, m.á.u đã ngừng chảy, bình thường vấn đề sẽ không lớn nữa."
"Dạ." Hoa Chiêu nghe lời mà lấy ra ba lọ cho vào trong túi quần của Diệp Phương, trong túi còn thừa lại 5 lọ.
Nhưng trong đó chỉ có một lọ là thật, còn lại đều là giả...
Chào Diệp Phương Hoa Chiêu đến chỗ Diệp Giai.
Diệp Phương nhìn bóng lưng của cô, mỉm cười lắc đầu, Hoa Chiêu quá thiện lương rồi.
Nhìn thấy Hoa Chiêu, Diệp Giai lập tức vươn tay: "Nhanh cho tôi! Nhanh cho tôi!"
Hoa Chiêu đem cái lọ thật đưa cho cô ta, Diệp Giai mở ra hai ba hớp đã uống hết.
Hiện tại rượu thuốc không còn đưa ra bên ngoài nữa, đều cho người nhà mình uống, uống rượu có hại cho sức khỏe, thậm chí cân nhắc đến Diệp Danh phải lái xe, cô đã không pha với rượu nữa rồi, chỉ pha nước trái cây.
Hơn nữa lượng đặc biệt ít.
Diệp Giai uống vẫn chưa thỏa mãn, nhưng rất nhanh đã cảm thấy bụng dưới lạnh như băng đã chậm rãi ấm lại.
Trên mặt cô ta hiện lên một tia đắc ý không rõ ràng, lại vươn tay với Hoa Chiêu: "Mau đưa số còn lại cho tôi."
Hoa Chiêu đem cái túi đưa cho cô ta.
Diệp Giai cúi đầu nhìn, có chút không vừa ý: "Chỗ này sao đủ? Bụng tôi còn đau! cô cô nói lần này cho dù tốt rồi, cũng không thể động mạnh, về sau đều phải nằm trên giường, thẳng đến khi sinh!"
Hoa Chiêu lập tức cười nhạo: "Chỉ có như vậy, đừng có đòi hỏi, tôi đi nha." Nói xong xoay người rời đi.
Diệp Giai nóng nảy: "Ai! Cô đừng đi! Cô đi tôi sẽ không khoẻ hơn! Vậy cô cũng đừng mong sẽ được yên! Tôi sẽ đi tố cáo cô! Hôm nay nhiều người như vậy có thể làm chứng cho tôi! Cô chính là con dâu Diệp gia làm người ta bị thương! Hơn nữa, tôi sẽ đi đăng báo!"
Hoa Chiêu đột nhiên quay đầu lại nhìn cô ta, thấy Diệp Giai lại ngược lại đã trở lại trên giường.
"Nhìn cái gì vậy. . . Thương thế của tôi cô còn có lý rồi hả? Nếu con của tôi có di chứng gì thì làm sao bây giờ?"
"Diệp Giai." Hoa Chiêu nhìn cô ta nói ra: "Cô bây giờ đã bắt đầu tìm cách cùng Diệp gia đối nghịch rồi. . . Lời của cô, tôi sẽ chuyển đến tai ông nội đấy, xem ông ấy còn có thể niệm tình cô hay không."
"Cô dám!" Diệp Giai nóng nảy.
Cô ta thật sự định chờ thêm vài năm danh tiếng đã qua, lại trở về gia tộc.
Nữ nhân không có nhà mẹ đẻ quá thảm rồi.
Mà nhà mẹ đẻ như Diệp gia, thật sự rất cần.
"Tôi đương nhiên dám." Hoa Chiêu nói xong cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.
"Cô quay lại!" Diệp Giai xuống giường muốn đuổi theo, nhưng đi vài bước bụng liền đau đến không chịu được, cô ta phải dừng bước.
Diệp Phương cùng mấy y tá đi tới, vội vàng đỡ cô ta lên giường.
"Đã đủ rồi! Những lọ này đã đủ dùng rồi, đừng làm rộn nữa quá khó nhìn!" Diệp Phương nhìn chiếc túi trên giường giáo huấn Diệp Giai.
Diệp Giai từ nhỏ đã sợ cô cô này, hiện tại cũng không muốn cùng bà ấy đối nghịch, cô ta đem cái túi ôm vào trong ngực, nhìn nhìn, lại không lấy ra uống.
Một giường có thể di động được đẩy vào, Diệp Phương gọi y tá đến nhấc Diệp Giai qua.
"Làm gì vậy?" Diệp Giai khẩn trương mà hỏi.
"Đẩy cô đến phòng siêu âm nhìn xem tình huống thai nhi thế nào." Diệp Phương nói.
Kỳ thật lúc vừa tới nên đi luôn đấy, nhưng khi đó Diệp Giai dốc sức liều mạng la hét tìm bà, để cho bà xem trước một chút, liền không thể gấp.
Hiện tại ổn định, nên nhìn xem.
"Không cần!" Diệp Giai nắm lấy ra giường sống c.h.ế.t không chịu đi: "Cháu mấy ngày hôm trước vừa đã siêu âm! Không thể làm tiếp! Đối với thai nhi không tốt!"
"Lúc cần thiết, nên làm thì phải làm, chỉ cần không phải quá nhiều lần là được." Diệp Phương nói ra.
"Không nên không nên! Đối với thai nhi không tốt! Cháu không làm! Hơn nữa hiện tại cháu tốt rồi!" Diệp Giai vẫn không xuống.
Tình huống hiện tại của cô ta, người khác cũng không thể bắt buộc cô ta.
Diệp Phương cũng có lòng tin với rượu thuốc của Hoa Chiêu, vậy thì không làm.
"Tôi đã thông báo cho người nhà của cô đến, cô cứ nghỉ ngơi thật tốt." Diệp Phương nói xong liền đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Miêu Bân cùng Miêu Phương đều đến rồi.
Thấy trong n.g.ự.c Diệp Giai ôm bốn lọ rượu thuốc, Miêu Bân yêu thương mà sờ sờ tóc cô ta: "Khổ cực rồi, em chính là đại công thần của Miêu gia, em phải trả giá, tất cả mọi người sẽ nhớ rõ."
Hoa Chiêu đứng ở góc tường cười cười, rất tốt, cô nhất định phải làm cho người Miêu gia luôn nhớ là Diệp Giai "Tốt" !
Hai người chỉ ở lại vài phút đã kiếm cớ đi ra, đương nhiên là lúc đi ra đã mang theo bốn lọ rượu thuốc.
Hoa Chiêu vừa muốn theo sau xem kịch vui, đã nhìn thấy Chu Lệ Hoa hấp tấp từ cầu thang chạy tới.
Bà ta gấp đến độ lúc đi ngang qua Hoa Chiêu cũng không phát hiện, trong mắt bà ta hiện tại không có cái gì, bà ta chỉ muốn nhìn thấy Diệp Giai.
Sau đó nắm lấy tóc của nó "BA~ BA~" mà đánh hai cái bạt tai thật to.
Đem Diệp Giai đánh đến hôn mê rồi.
"Có phải mày muốn c.h.ế.t rồi không? Hả? ! Không có việc gì mày lại đi trêu chọc Hoa Chiêu làm gì? Có phải mày muốn c.h.ế.t rồi không!" Chu Lệ Hoa nắm lấy tóc Diệp Giai tóc hét: "Mày muốn c.h.ế.t thì tự mình đi chết! Mày còn liên lụy đứa nhỏ làm gì? Có người làm mẹ nào như vậy sao? Mày không xứng đem làm mẹ!"
"Mẹ phát điên cái gì vậy!" Diệp Giai tức giận nhìn bà ta quát: "Mẹ thả con ra! Con bị thương! Hoa Chiêu đẩy đấy! Mẹ không đi đánh cho cô ta mấy cái tát ngược lại còn đến đánh con? Có người làm mẹ như vậy sao? !"
Chu Lệ Hoa thấy cô ta c.h.ế.t còn cứng đầu đã bị chọc cho tức chết, nắm chặt tóc Diệp Giai nhỏ giọng nói: "Mày không lượn lờ trước mặt nó, nó cũng sẽ mặc kệ mày! Mày không quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng mà đến gây chuyện trước mặt nó, nhất định là đang có mưu đồ gì! Nói, là chủ ý gì? !"
"Không thể nào." Diệp Giai bực bội nói: "Mẹ thả con ra! Con thấy đâu đầu! Đau bụng!"
Chu Lệ Hoa lại tức giận liếc cô ta một cái, nể mặt đứa nhỏ nên oán hận mà buông tay.
Diệp Giai trông thấy bà ta sẽ tức giận, mấy tháng này, tình cảm mẹ con nhiều năm giữa hai người đã bị tàn phá hầu như không còn rồi.
Nhưng hiện tại, cô ta còn cần mẹ mình.
"Hoa Chiêu đẩy con, cho con mấy lọ thuốc rượu liền mặc kệ, mấy bình như thế sao đủ? Vì đứa bé, mẹ hãy đi đòi cô ta tiếp đi! Con muốn uống đến khi sinh!" Diệp Giai nói.
Mắt Chu Lệ Hoa sáng ngời: "Rượu thuốc! Đúng rồi, mày là vì rượu thuốc, vì cái gì? Vì tiền, hay là vì. . . . Miêu Cương?"
Diệp Giai quay đầu sang chỗ khác nói: "Mẹ đừng quan tâm."
Chu Lệ Hoa lập tức kéo đầu cô ta tới, "BA~ BA~" lại hai cái tát tai.
"Mày muốn c.h.ế.t à!" Đánh xong bà ta liền chạy đi.
Định đi tìm Hoa Chiêu.
Kết quả Hoa Chiêu vừa xem hết trò đùa này đang đi xuống dưới lầu, đã bị bà ta nhìn thấy.
Lúc này mắt bà ta dễ dùng rồi, liếc mắt liền phát hiện Hoa Chiêu.
Quần áo của cô cũng rất khác biệt, hợp thời trang và đẹp không thể tả, chỉ cần nhìn thoáng qua là người ta đã có thể cảm nhận được.
Chu Lệ Hoa bước lệch một cái, trực tiếp trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống.
Hoa Chiêu không thể không quay đầu lại đỡ bà ta một cái.
Bà ta lôi kéo Hoa Chiêu, chân trực tiếp mềm nhũn, muốn quỳ xuống: "Diệp Giai tuổi…" Còn nhỏ? Cùng tuổi với Hoa Chiêu đấy!
Hoa Chiêu không có lý do gì mà xem cô ta như đứa nhỏ mà nhường nhịn nó.
"Nó từ nhỏ đã bị tôi làm hư rồi, suy nghĩ lệch lạc, đều là lỗi của tôi, có gì cô cứ trút giận lên đầu tôi, hiện tại nó còn mang thai, sẽ không thể chịu nổi. . ." Chu Lệ Hoa nắm lấy cánh tay Hoa Chiêu nửa quỳ nửa cầu xin.
Hoa Chiêu cúi đầu nhìn bà ta thở dài.
Thật sự đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Chu Lệ Hoa lúc trước hung hăng càn quấy cỡ nào, luôn cứng đầu cứng cổ bất chấp tất cả.
Nhưng con cái gặp chuyện, bà ta liền chịu thua rồi.
"Lần này tôi không cùng cô ta chấp nhặt." Hoa Chiêu nói.
Dù sao việc của cô ta cũng đã xong ~
Miêu gia sau này sẽ cho cô ta quả ngon để ăn ~
"Cảm ơn cám ơn!" Chu Lệ Hoa lúc này mới cảm thấy trên chân có lực, đứng lên, sau đó có chút xấu hổ.
Vừa rồi thiếu chút nữa quỳ xuống. . . Chính mình ngẫm lại, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Diệp Giai từ nhỏ thể chất đã không tốt, không chữa được, bác sỹ nói con bé thuộc cung hàn, tôi vốn lo lắng chuyện con bé mang thai, chỉ là luôn không dám nói, ai biết nó kết hôn không lâu liền mang thai, cũng không biết là vận khí tốt hay là bác sỹ nói mò. . . Tóm lại để đảm bảo an toàn, đứa nhỏ này không thể mất, rốt cuộc cũng là một cái mạng nhỏ."
Chu Lệ Hoa nói liên miên cằn nhằn hết lời trong lòng mình.
Đã nói cách một thế hệ lại càng thân thiết, điều này ứng nghiệm hoàn toàn trên người bà ta.
Có đôi khi bà ta cũng tức giận với Diệp Hưng, tức giận với Diệp Giai, thậm chí nổi giận với Diệp Thần Diệp Lị, nhưng đối với Gia Khánh cùng đứa nhỏ trong bụng Diệp Giai, bà ta thực sự ưa thích.
Thấy mấy đứa nhỏ, bà ta mới cảm thấy cuộc sống còn thú vị, bằng không thì hiện tại bà ta thảm như vậy, không có tiền không có công tác, mỗi ngày ở trong phòng khách nhà người ta, xem sắc mặt người khác mà sống, bà ta cũng cảm thấy sống như vậy đã đủ rồi.
"Đúng rồi, tôi nói với cô, Diệp Giai về sau đòi cô rượu thuốc, cô đừng cho nó! Nó lấy cho Miêu gia đấy!" Chu Lệ Hoa cắn răng nói.
Vừa rồi bà ta cũng nhìn thấy cái lọ không trên bàn, biết là Diệp Giai đã uống rồi, liền an tâm.
"Đã cho rồi." Hoa Chiêu nói ra.
"Ai nha, cái này, tôi giúp cô cướp về?" Bà ta nói ra.
Hoa Chiêu đột nhiên cười cười, Chu Lệ Hoa thậm chí có điểm đáng yêu như vậy.
"Không cần, đó là thứ Diệp Giai dốc sức liều mạng đổi lấy đấy." Hoa Chiêu nói ra.
Biểu cảm của Chu Lệ Hoa còn có chút giãy dụa.
"Bà về sau cũng đừng ở lại Miêu gia nữa, cũng không cần trông coi Diệp Giai." Hoa Chiêu nói: "Hãy về sống với Diệp Thần a."
Chu Lệ Hoa lập tức nói: "Tôi về sau vẫn phải trông coi nó, liếc không thấy cái là gây ra tai hoạ!"
"Không cần, nếu cô ta có suy nghĩ đó thì bà muốn trông chừng cũng không được." Hoa Chiêu nói: "Nể tình mà nhắc nhở bà, nên nhanh chóng chuyển ra, bằng không thì người Miêu gia có thể sẽ tìm bà gây chuyện đấy."
Hoa Chiêu nói xong liền đi, lưu lại Chu Lệ Hoa mờ mịt mà đứng nguyên tại chỗ, Miêu gia tại sao phải tìm bà ta phiền toái?
Bà ta ở chỗ Miêu Phương, ngược lại luôn tạo ra phiền toái.
Bất quá Miêu Phương cũng không nhường nhịn bà ta, bà ta xác thực rất phiền toái, đặc biệt là khi hai đứa cháu Miêu gia, Miêu Hồng cùng Miêu Miêu đến, bà ta càng sống không yên ổn.
Miêu Miêu kia chính là một kẻ bị bệnh tâm thần, khi cãi nhau mạch suy nghĩ cũng không giống với người bình thường, bà ta cãi cũng không thắng!
Đánh cũng đánh không thắng, dù sao bà ta cũng lớn tuổi.
Tóm lại cái phòng khách kia cũng không phải chỗ tốt, nếu không phải vì nghe Hoa Chiêu mà coi chừng Diệp Giai, bà ta thật đúng là không chịu nổi! Hiện tại cũng đã đủ rồi.
Tuy nghĩ mãi mà không rõ câu kia của Hoa Chiêu là có ý gì, nhưng Hoa Chiêu đã nói bà ta đi, vậy thì đi thôi.
Chỉ là bà ta vẫn không yên lòng Diệp Giai. . . .
Nhưng thật ra là lo lắng Hoa Chiêu, sợ cô thu thập Diệp Giai. . . .
"Tôi không ra tay với phụ nữ có thai." Hoa Chiêu nói.
"Ai, tốt tốt." Chu Lệ Hoa yên tâm, lập tức nghe lời mà trở về nhà Miêu Phương thu thập hành lý rời đi.
Trong nhà không có người, hôm nay cuối tuần, lại là giờ cơm, ngược lại cũng rất hiếm có đấy.
Người Miêu gia hiện tại đang ở chỗ Miêu lão gia tử.
"Cha, cái này là rượu thuốc của Diệp gia, cha mau dùng thử!" Miêu Anh Hoa mở cái chai ra ngửi ngửi, hương thơm làm cho hắn nuốt ngụm nước miếng, thậm chí có chút không nỡ mà đưa tới trước mặt Miêu lão gia tử.
Miêu lão gia tử tiếp nhận cái chai, để dưới mũi, cẩn thận mà ngửi ngửi.
Mùi thơm thấm đẫm.
Nhưng hình như có chút không đúng.
"Không phải nói là rượu thuốc sao? Là rượu đặc biệt dễ uống?" Miêu lão gia tử hỏi.
Cái này cũng không có mùi rượu, mà là mùi thơm của hoa quả.
"Chắc có lẽ không sai." Miêu Phương nhíu mày: "Chúng con nhìn thấy Hoa Chiêu đi vào lại đi ra, cầm trong tay cái túi này, Diệp Giai cũng không có điều kiện gian lận."
"Có thể là do thiếu nhân sâm, bọn hắn thay đổi cách điều chế a?" Miêu Bân nói ra: "Nghe nói là nhân sâm ngàn năm ngâm rượu, cũng đã nhiều năm như vậy, dù là nhân sâm thành tinh cũng nên mất đi hiệu lực rồi."
"Vậy còn dùng được không?" Miêu Anh Hoa có chút lo lắng nói.
Dùng được hay không, thử xem sẽ biết.
Miêu lão gia tử bưng cái chai lên, uống từng ngụm nhỏ nhâm nhi thưởng thức.
Vừa vào đã cảm thấy không giống, nó khác với tất cả những gì ông ta từng uống, một dòng nước ấm chảy vào dạ dày, dạ dày nóng như lửa đốt trong nháy mắt liền thoải mái.
Ánh mắt ông ta sáng ngời, nhịn không được chỉ mấy ngụm đã uống hết sạch.
"Thoải mái! ~" Ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt người Miêu gia đều hiện lên sự kinh ngạc cũng vui sướng.
Nhưng miệng còn chưa kéo ra hết cỡ, đã nhìn thấy Miêu lão gia tử nhướng mày, thò tay ôm lấy dạ dày.
Cái cảm giác thoải mái kia chỉ có trong nháy mắt, ông ta vừa dứt lời, cảm giác kia đã biến mất, dạ dày lại bắt đầu đau lên, hơn nữa hình như so với trước kia càng đau hơn.
"Ai ôi!!!!" Ông ta đột nhiên kêu lên. Trong thoáng chốc, giống như có ngàn cây kim đ.â.m vào dạ dày ông ta.
"Cha!"
"Ông nội!"
"Ngài làm sao vậy?"
Mọi người khẩn trương mà hỏi thăm.
Miêu lão gia tử là trụ cột của Miêu gia, là định hải thần châm
Lần này bọn hắn có thể tìm được một cơ hội để trở lại thủ đô, cũng là do Miêu lão gia tử trợ giúp.
Một thuộc hạ cũ có ân huệ với ông ta nhiều năm trước đã đi lên, vào thủ đô rồi, đã ổn định rồi nên đem một nhà Miêu Phương điều trở về.
Mà loại thuộc hạ cũ này, Miêu lão gia tử có rất nhiều, ai biết ngày nào đó người nào có thể đứng dậy?
Cho nên ông ta phải còn sống, ông ta còn sống, những người kia có lẽ còn có thể nhớ rõ ân tình năm đó của ông ta.
Nếu ông ta chết, người ta cũng không nhận những người khác của Miêu gia nữa!
"Không có việc gì." Miêu lão gia tử có chút nghi hoặc mà thả tay xuống.
Cái cảm giác kim đ.â.m kia tới cũng nhanh đi cũng nhanh, hiện tại đã không còn.
Chẳng lẽ là bệnh tình nghiêm trọng rồi hả?
Còn đang nghi hoặc, lòng bàn tay đột nhiên lại như bị đâm, làm ông ta đau đến run lên.
"Làm sao vậy cha?" Miêu Phương khẩn trương mà hỏi thăm.
Miêu Cương còn chưa kịp trả lời, bắp chân lại tê rần.
Sau đó ông ta liền cảm giác toàn thân đều đau lên, không phải là đồng thời đau, mà là chỗ này bị kim đ.â.m một cái, rồi chỗ kia lại bị kim đ.â.m một cái, hơn nữa thực sự rất đau, đau như bị ong mật đốt vậy.
"Kết thúc rồi! Căn bệnh của ta đã di căn ra toàn thân rồi hả?" Miêu lão gia tử vẻ mặt tro tàn.
Miêu Anh Hoa hỏi rõ tình huống sau đó lắc đầu: "Không có khả năng! Sao sớm không di căn muộn không di căn, vừa uống thứ này liền di căn? Nhất định là thứ này có độc!"
Ông ta nhìn Miêu Phương.
Miêu Phương lập tức nói: "Không thể nào. . . Theo như đồn đãi, Hoa Chiêu có lẽ không phải là người như vậy, muốn hạ độc c.h.ế.t Diệp Giai. Hơn nữa Diệp Giai cũng đã uống một lọ, chúng con đã hỏi qua cô ta, cô ta nói sau khi uống xong cảm giác thoải mái hơn, bụng cũng không đau, có tác dụng."
"Chúng cháu đã quan sát Diệp Giai một lát rồi mới trở về đấy, cô ta xác thực không có chỗ nào đau." Miêu Bân nhanh chóng nói ra.
Nếu như vấn đề thực sự ở trên người Diệp Giai, hắn cũng không sống tốt được, cha cùng ông nội sẽ giận chó đánh mèo lên hắn.
"Ai ôi!!!! Ai ôi!!!!" Miêu lão gia tử hiện tại chẳng thể nói chuyện được nữa, chỉ biết kêu đau.
"Nhất định là thứ này có vấn đề! Không phải Diệp Giai thì là Hoa Chiêu! Đi tìm bọn chúng!" Miêu Anh Hoa đứng lên liền đi.
Ông ta không trực tiếp đi tìm Hoa Chiêu, ông ta không vào được khu vực kia, ông ta đến tìm Diệp Danh.
"Nhanh đi cứu ông ngoại cháu! Ông ấy bị Hoa Chiêu đầu độc sắp chết!" Miêu Anh Hoa đi lên liền nói với Diệp Danh.
Diệp Danh nhíu mày, nhưng lại không tin: "Hoa Chiêu sẽ không làm như vậy."
Hiện tại nể mặt mẹ, con bé cũng sẽ không hạ độc c.h.ế.t Miêu Cương.
Bọn hắn cũng không phải người Miêu gia, đối với quan hệ huyết thống cũng có thể hạ tử thủ.
"Các người đều bị cô ta lừa! Đừng nhìn cô ta lớn lên một bộ nhu nhược nhu thuận, nhưng lòng dạ cô ta nhất định rất độc ác đấy! Bằng không độc này ai hạ? Diệp Giai sao?" Miêu Anh Hoa chất vấn.
"Diệp Giai?" Diệp Danh hỏi, chuyện này có liên quan gì tới Diệp Giai?
Anh thời gian này rất bận, còn không biết chuyện Diệp Giai, cũng không có ai thông báo cho anh.
Miêu Anh Hoa dừng một chút, nói với anh chuyện Diệp Giai bị thương nằm viện.
Ánh mắt Diệp Danh lập tức thay đổi, hoá ra Miêu lão gia tử là như vậy mới trúng độc đấy.
Vậy cũng có khả năng là Hoa Chiêu làm. . .
"Trước đừng nói những chuyện này! Hãy cứu ông ngoại của cháu trước ah! Khi cháu còn bé, ông ngoại thích nhất là cháu ah!" Miêu Anh Hoa nói.
"A." Diệp Danh chỉ cười lạnh một tiếng, sự yêu thích của ông ngoại, khả năng không giống với người khác.
Ông ngoại thích anh đến nỗi muốn g.i.ế.c ông nội cùng cha anh.
"Có bệnh thì đến gặp bác sĩ, tôi không phải bác sỹ, không cứu người được." Diệp Danh nói.
Miêu Anh Hoa không cùng anh vòng vèo nữa, ông ta sợ không còn kịp rồi: "Cậu van cầu cháu, cháu đến chỗ Hoa Chiêu lấy giải dược! Đồ là cô ta lấy ra đấy, cô ta khẳng định có giải dược!"
"Các người khẳng định đã hiểu lầm, việc này tuyệt đối không liên quan gì đến Hoa Chiêu, các người đừng vu cáo lung tung." Diệp Danh nói.
Mặc dù là Hoa Chiêu ra tay, anh cũng tin tưởng Hoa Chiêu có chừng mực, sẽ không lấy mạng lão gia tử, nhiều lắm cho ông ta chịu khổ một trận.
"Cháu! Nhưng ông ấy là ông ngoại cháu! Máu mủ tình thâm ah! Cháu vậy mà thấy c.h.ế.t mà không cứu?" Miêu Anh Hoa không thể tin mà nhìn anh.
Ông ta cho tới bây giờ đều biết Diệp Danh thông minh, nhưng là lạnh tình, cũng không phải vô tình, tuyệt tình! Hắn đối với người nhà luôn đào tâm đào phổi!
Như thế nào. . . .
"Ông nói đúng, m.á.u mủ tình thâm." Diệp Danh nói ra: "Tôi cùng cha tôi là m.á.u mủ tình thâm, người muốn mạng ông ấy, đều là kẻ thù của tôi."
Miêu Anh Hoa bỏ cuộc, ông ta rốt cuộc cũng xác định cái thân phận "Ông ngoại" này không dùng được rồi.
Ông ta lập tức thay đổi biểu lộ, sự lo lắng cùng đau lòng lúc nãy hoàn toàn thu vào, mặt không biểu tình nói: "Hoa Chiêu tặng rượu thuốc cho Diệp Giai, đến trong tay lão gia tử cũng không phạm pháp, nhưng lão gia tử uống xảy ra vấn đề, chính là Hoa Chiêu đầu độc! Đây là tử tội!
"Hoặc là hiện tại lấy thuốc giải ra, hoặc là để cho Hoa Chiêu bồi mạng cho lão gia tử! Cậu chọn đi!"
"Tôi cái gì cũng không chọn." Diệp Danh cười cười: "Cái lọ thuốc kia là Hoa Chiêu trực tiếp nhét vào tay lão gia tử, hơn nữa lại bắt ông ta uống hết sao? Không phải. Là các người lấy đi hơn nữa tự uống vào đấy, trên đường đi trải qua bao nhiêu thời gian, bao nhiêu người? Ai biết?
"Các người nói cái gì thì chính là cái đó sao?" Diệp Danh nói: "Tôi còn nói độc này chính là các người dùng để vu oan cho Hoa Chiêu."
"Cậu!" Miêu Anh Hoa chỉ vào anh tức giận đến nói không ra lời.
"Mau trở về đi thôi, có lẽ còn kịp tiễn đưa lão gia tử một đoạn đường." Diệp Danh nói.
Lời này nói quá tuyệt tình.
Miêu Anh Hoa chỉ anh: "Tốt tốt tốt! Không phải cậu nói độc này qua tay nhiều người sao? Vậy người đầu tiên chính là Diệp Giai! Xem tôi trở về có thu thập cô ta thật tốt không!"
Diệp Danh cười cười: "Lấy kẻ bị Diệp gia trục suất ra uy hiếp? Ông nói xem tôi có thể bị uy h.i.ế.p hay không?"
Miêu Anh Hoa vẻ mặt phức tạp mà chỉ chỉ Diệp Danh: "Chúng ta đây cứ chờ xem!"
Nói xong xoay người rời đi.
Nhanh chóng về nhà thăm lão gia tử một chút, xem có lời gì nhắn nhủ hay không.
Diệp Danh cũng đi tìm Hoa Chiêu.
"Em đã hạ độc sao?" Anh trực tiếp hỏi.
Hoa Chiêu có chút xấu hổ nói: "Dạ, chỉ có một chút. . ." Cô bấm vào một chút trên đầu ngón tay miêu tả: "Rất rất ít, chỉ làm cho ông ta đau một chút, không làm ảnh hưởng đến nội tạng, tuy hiện tại ông ta có bệnh, nhưng cũng sẽ không tăng thêm bệnh tình."
Diệp Danh gật đầu, anh biết sẽ như thế này.
Con bé làm việc vẫn có đúng mực đấy.
Hoa Chiêu cười hắc hắc, chưa nói cho anh cả biết mình còn cho vào một chút cây kim bì, thứ này sẽ đau muốn mạng người!
Bất quá cô thật sự chỉ cho vào một chút xúi, không lấy mạng Miêu Cương.
"Miêu gia sẽ không từ bỏ ý đồ." Diệp Danh vẫn nhíu mày: "Cơ thể của Miêu lão gia tử lại không tốt, hiện tại không có việc gì, không có nghĩa là vài ngày sau không có việc gì, nếu như ông ta ốm chết, lại muốn đem chuyện này đổ lên đầu em, vậy làm sao bây giờ?"
"Vậy thì. . . ." Hoa Chiêu dừng một chút, vậy thì giải phẫu, y học hiện tại không thể tra ra cây kim bì, có thể giám nghiệm tử thi trả lại trong sạch cho cô.
Bất quá người của niên đại này không phải ai cũng tiếp nhân được chuyện giải phẫu, Diệp Danh cho dù có thể tiếp nhận, Miêu Lan Chi cũng không tiếp nhận được cha mình sau khi c.h.ế.t lại bị m.ổ x.ẻ cái gì đấy. . . .
"Cũng không phải bọn hắn nói cái gì thì chính là cái đấy." Hoa Chiêu nói ra.
Mặc dù cô không nói rõ ra, nhưng Diệp Danh nghe hiểu rồi.
Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
"Đúng rồi anh cả, Diệp Thâm đến cùng đã đi làm gì vậ? Sao em cảm thấy không đúng?" Hoa Chiêu hỏi.
"Làm sao vậy?" Diệp Danh hỏi.
Hoa Chiêu nhìn chằm chằm ánh mắt của anh cả nói ra: "Vốn đã nói trước cuối năm sẽ trở về đấy, kết quả cũng đã qua năm mới vài ngày rồi, vẫn chưa trở lại."
"Không phải là bị bão tuyết chặn lại rồi hả?" Diệp Danh nói: "Đường sắt còn chưa thông, nhưng hiện tại đang sửa gấp rồi."
"Đại khái còn bao lâu mới thông?" Hoa Chiêu hỏi.
"Khó mà nói." Diệp Danh nói: "Nghe nói chỗ đó đã vài chục năm chưa thấy bão tuyết lớn như vậy, giao thông không tiện, thông tin tê liệt, đã phái một đội ngũ mở đường, nhưng tuyết vẫn còn rơi, lúc nào có thể khơi thông đường sắt, anh cũng không chắc chắn được."
Hoa Chiêu lại nhìn anh vài giây, không nhìn ra có sự chột dạ, yên tâm gật đầu.
"Trên xe lửa có đủ thức ăn không?" Cô lại hỏi.
"Đủ." Diệp Danh nói ra.
Nhưng anh cũng không nói gì thêm, đoàn người của Diệp Thâm đã sớm xuống xe trước khi bọn họ tìm đến chỗ xe lửa.
Theo lý thuyết hẳn là sẽ đến các thị trấn, huyện thành gần đó, đổi phương tiện giao thông sẽ trở lại thủ đô.
Nhưng bọn hắn đã liên hệ mấy thành phố gần đó, đều không có.
Tuyết rơi rất nhiều, đường lớn đường nhỏ đều chưa thông, tìm người trên núi quá khó khăn.
Bất quá chuyện này không cần nói cho Hoa Chiêu, anh cảm thấy Diệp Thâm xuống xe là có lý do đấy, bên cạnh hắn còn có lãnh đạo lớn, có lẽ đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt nào đó?
Bất kể như thế nào, anh cũng cảm thấy Diệp Thâm có thể thoát khỏi phiền toái.
Nếu nói cho Hoa Chiêu, con bé đi vào cũng có chút nguy hiểm.
"Tiểu Điềm Điềm đâu rồi?" Diệp Danh hỏi.
"Ở phía sau chơi cùng ông nội." Hoa Chiêu nói.
"Anh đi xem thằng bé." Diệp Danh nói xong cũng đi.
Không đi không được, mắt Hoa Chiêu nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt lại rất độc, vạn nhất bị con bé nhìn ra sẽ không tốt.
Hoa Chiêu thấy anh bước chân vội vàng, nhưng cuối cùng chỉ cho là anh cả sắp hết thời gian nghỉ, sốt ruột muốn gặp tiểu Thận.
Đứa nhỏ nha, càng nhỏ càng đáng yêu, hiện tại cả nhà yêu thích nhất tiểu Thận, ai đến rồi cũng sẽ hỏi thằng bé, sau đó ôm ấp dỗ dành.
...
Miêu Anh Hoa vội vàng trở về nhà, phát hiện lão gia tử vẫn còn, "Ai ôi!!!" "Ai ôi!!!" Kêu gào còn rất có lực.
Ông ta nhẹ nhàng thở ra.
"Thế nào rồi? Cô ta chịu sao nhận lỗi rồi sao?"
"Thuốc giải đâu?"
Mọi người hỏi xong liền thấy tay ông ta trống trơn, sắc mặt uể oải, lập tức biết rõ đáp án rồi.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta cứ nhìn cha khổ sở như vậy sao?" Miêu Phương rất gấp.
"Đi, chúng ta đi tìm Diệp Chấn Quốc! Ai ôi!!!!" Miêu Cương vừa ai ôi!!! Vừa nói: "Ta cũng muốn, ai ôi!!!! Hỏi ông ta một chút, Diệp gia vậy mà có thể làm được chuyện hạ độc xấu xa như vậy rồi, ông ta còn biết xấu hổ hay không! Ôi!"
"Đúng! Chúng ta đi tìm ông ta!"
Mấy đứa cháu trai Miêu gia lập tức cõng Miêu Cương, đi ra ngoài tìm xe xích lô, chở ông ta đi tìm Diệp Chấn Quốc.
Miêu Cương nằm trên một cái xe xích lô rách rưới, ngửa đầu nhìn bông tuyết lọt vào trong mắt, trong lòng hận muốn chết.
Hiện tại ông ta nên ngồi trong một cái phòng khách rộng rãi ấm áp, chờ mọi người khắp nơi đến chúc mừng năm mới!
Lẽ ra ông ta phải có xe đưa đón! Mà không phải luân lạc tới tình trạng này!
Sao ông ta lại rơi vào tình trạng hôm nay? Đều là vì Diệp gia!
"Ai ôi!!!!" Miêu Cương đau hét lên một tiếng, còn có Hoa Chiêu kia!
Một đoàn người vừa đi vừa ngừng, mệt mỏi thở hồng hộc, đến chỗ cư xá của Diệp Chấn Quốc.
Sau đó đến cửa còn không thể nào vào được.
"Tất cả mọi người đến xem! Rượu thuốc Diệp gia hại người! Làm hại cha tôi biến thành bộ dạng này! Chúng tôi cũng không thể tìm hắn đi phân xử rồi hả?" Miêu Anh Hoa vừa đẩy xe vừa hét lên.
Một lớp tuyết rơi trên người, chỉ lộ ra mái tóc hoa râm, Miêu Cương sắc mặt tái nhợt, nhìn như người chết.
Rượu thuốc Diệp gia uống c.h.ế.t người được?
Bảo vệ cổng cảm thấy là chuyện lớn, lập tức gọi điện thoại cho Diệp Chấn Quốc.
Diệp Chấn Quốc đang ở nhà.
Ông vừa mới buông điện thoại của Diệp Danh thì nhận được tin này, liền đoán được người đến là ai rồi.
"Đuổi đi!" Ông nói ra.
Gặp cũng không gặp.
Cũng không sợ bọn họ náo, dù sao Hoa Chiêu nhà ông cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, náo a, tra a, không sao cả.
Bảo vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức s.ú.n.g vác trên vai, đạn lên nòng đến xua đuổi.
Căn bản không thèm nghe người Miêu gia kêu gào.
Ánh mắt âm lãnh, vũ khí lạnh như băng, nếu tiếp tục làm loạn, một giây sau sẽ bị cho là đặc vụ của địch mà giải quyết ngay tại chỗ!
Người Miêu gia sợ hãi, lập tức đẩy Miêu Cương chuồn mất.
Miêu Cương tức giận tới mức đập ván giường: "Ai ôi!!!! Ta không tin thiên hạ này không có chỗ nào để nói rõ lí lẽ! Ai ôi!!!! Chúng ta đến cục công an!"
Ông ta cũng không tin thiên hạ này là của Diệp gia, ông ta nói sao sẽ là vậy!
Một đoàn người quả nhiên lại đến cục công an báo án, tố cáo Hoa Chiêu đầu độc.
Đây là chuyện lớn, rất nhanh đã được báo cáo đi lên, sau đó Hoa Chiêu đã bị triệu tập.
Người Miêu gia thở phào, cũng may, Diệp gia còn chưa phải một tay che trời.
"Tố cáo tôi đầu độc? Các người có chứng cớ sao? Nhân chứng vật chứng?" Hoa Chiêu ngồi trên ghế, tự tại hỏi.
"Nhân chứng vật chứng chúng ta đều có! Diệp Giai rất nhanh sẽ tới rồi!" Miêu Anh Hoa nói.
Vừa rồi trên đường, ông ta cũng đã nói con trai đi kéo Diệp Giai đến làm chứng rồi.
Tiếng nói vừa ra, Diệp Giai ngồi trên xe lăn bị đẩy qua.
Miêu gia đối với đứa nhỏ trong bụng cô ta vẫn rất coi trọng đấy, đến cùng đó cũng là cốt nhục của Diệp gia.
Cái gì mà trục xuất khỏi gia tộc, hiểu mọi người hiểu, chẳng qua là làm cho người ngoài xem đấy, hơn mười năm thân tình nói quên liền quên sao? Huyết mạch tương liên nói đoạn liền đoạn sao?
Diệp Giai này bị đuổi đi, đứa nhỏ trong bụng cô ta tương lai đáng yêu dễ thương, cũng sẽ được yêu thương.
Nếu Diệp gia thật sự bài xích dòng m.á.u của người Miêu gia, vậy Diệp Danh cùng Diệp Thâm là cái vẹo gì?
Cũng chính bởi vì có hai người bọn họ tồn tại, đã cho Miêu gia tự tin, cảm thấy có thể cùng Diệp gia hoà hảo.
"Cô nói, vật này là ai đưa cho cô?" Miêu Anh Hoa hỏi.
Diệp Giai trên đường đã biết chân tướng, lập tức hung dữ mà trừng mắt nhìn Hoa Chiêu: "Là cô ta! Là cô ta tự tay đưa cho tôi đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận