Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 87


"Cô ở bệnh viện ngây người nhiều năm như vậy xem ra thật sự bỏ đi." Tử Mai giễu cợt nói: "Cô không biết phụ nữ sinh non rất dễ dàng xuất huyết nhiều dẫn đến tai nạn c.h.ế.t người sao? Tôi nếu đánh cô ta sảy thai, cùng lắm là bị người Diệp gia đánh một trận, bọn hắn sẽ không muốn mạng của tôi, nhưng là vạn nhất Hoa Chiêu bởi vì sinh non c.h.ế.t rồi…Tôi còn có mạng sao? Các người đến lúc đó sẽ bảo vệ tôi ?"
“Chắc chắn rồi!" Phùng Long lập tức gật đầu: "Bọn anh nhất định sẽ bảo vệ em chu toàn đấy! Đến lúc đó chú nhỏ khẳng định cũng ra mặt, có hắn bảo vệ em, em tuyệt đối sẽ không có việc gì!"
Tử Mai nhìn Hạ Lan Lan, nghi ngờ trên mặt cô đã biến mất.
Tử Mai thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu: "Tôi tin tưởng thực lực của Hạ Kiến Ninh tiên sinh, các ngươi nha, a." Cô trào cười một tiếng tiếp tục nói: "Chuyện này, Hạ tiên sinh biết rõ và đồng ý a?"
"Đúng, chú nhỏ biết rõ, kỳ thật chính là hắn nói chúng ta làm như vậy đấy!" Hạ Lan Lan nói ra. Cô ta cảm thấy nói như vậy càng làm Tử Mai tin tưởng hơn..
Tốt, đã đem Hạ Kiến Ninh kéo vào, Tử Mai gật đầu, nhiệm vụ của Hoa Chiêu xem như hoàn thành một cái.
"Tôi tuy tin tưởng Hạ tiên sinh, nhưng tôi mạo hiểm lớn như vậy, không phải nên nhận được nhiều lợi ích hơn sao?" Từ Mai hỏi.
"Đúng vậy." Hạ Lan Lan kích động nói: "Chỉ cần Hoa Chiêu c.h.ế.t rồi, cô muốn cái gì, cứ việc nói!"
"Tôi muốn, 10 vạn đồng tiền." Tử Mai nói ra.
Hạ Lan Lan trong lòng hiểu rồi, đây là nghe nói Hoa Chiêu có 10 vạn , nên đỏ mắt. Hoặc là, cô ta chính là muốn tiền.
10 vạn, cô ta cũng xứng!
"Tốt, không có vấn đề!" Hạ Lan Lan cao hứng gật đầu đáp ứng.
Nhà họ Hạ không thiếu tiền, tiền lấy từ công tư hợp doanh đủ cho bọn hắn tiêu xài cả đời cũng không hết rồi. Tuy tiền kia lúc ấy là chia đều cho ba anh em Hạ gia, nhưng nếu như việc này thực hoàn thành, cô ta có quyền chi 10 vạn.
Không đúng, cô ta đang nghĩ gì vậy? Tại sao cô ta phải chi 10 vạn?
Hoa Chiêu bên kia c.h.ế.t rồi, Tử Mai bên này lập tức chôn cùng! Cô ta một phân tiền đều không cần ra!
Ah ha ha ha ha!
Hạ Lan Lan trong mắt đắc ý cùng trào phúng, Tử Mai thấy rõ.
Những thứ lòng lang dạ sói này, cô muốn bọn họ vĩnh viễn sống trong hoảng sợ!
"Được, chúng ta một lần nữa đem chuyện này tổng kết lại." Tử Mai nói ra: "Tôi phải hoàn thành nhiệm vụ gì? Có thể được chỗ tốt gì?"
Hạ Lan Lan lại nhíu mày, nhưng cô ta chỉ cho rằng Tử Mai trong lòng cực kỳ không tín nhiệm, muốn lại xác nhận một lần. Vậy thì lập lại lần nữa, dù sao ở đây trừ ba người bọn họ, không có người nghe thấy.
Viện này lớn, dù là bên ngoài tường viện có người nghe lén, đều nghe không rõ. Mà có nghe rõ cũng không sao, bọn hắn sẽ không thừa nhận.
Hạ Lan Lan nói ra: "Cô chỉ cần làm Hoa Chiêu sảy thai, Phùng Long sẽ cùng Hạ Song Song ly hôn, lấy cô. Nếu như Hoa Chiêu đen đủi bị cô g.i.ế.c chết, Hạ gia cũng sẽ bảo vệ cô chu toàn, sau đó, cô chẳng những có thể cùng Phùng Long kết hôn, Hạ gia chúng tôi còn có thể ra 10 vạn cho cô."
Tử Mai đơn giản là quá hài lòng, thường xuyên gật đầu, khuôn mặt nở một nụ cười.
Hạ Lan Lan cùng Phùng Long đáy lòng đều là khinh bỉ, cái bản mặt tham lam này, thật sự là quá xấu rồi!
"Phùng Long, Anh đem lời Hạ Lan Lan mới vừa nói xác nhận lại một lần." Tử Mai nói ra.
Phùng Long sững sờ, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi, nói ra: "Cái này thì không cần a?"
Tử Mai lập tức nổi giận rồi, hét lớn một tiếng: "Mới vừa rồi là Hạ Lan Lan hứa hẹn! Cô ta nhiều lắm là có thể đại biểu Hạ gia! Chuyện anh ly hôn, kết hôn đều là cô ta định đoạt sao? Cô ta là gì của anh? Mẹ của anh sao?"
Phùng Long tức giận, sắc mặt vặn vẹo, nhưng sau khi hít thở mấy hơi, liền nặn ra một nụ cười nói: "Sau khi mọi chuyện xong xuôi..."
"Chuyện gì xong xuôi? Nói rõ hơn!" Tử Mai hét lên.
Phùng Long da mặt run rẩy, một lần nữa nói ra: "Em trừng trị Hoa Chiêu, làm cho cô ta mất đứa con trong bụng, sau khi chuyện thành công! Anh liền cùng Hạ Song Song ly hôn, với kết hôn với em!"
Về phần g.i.ế.c c.h.ế.t Hoa Chiêu liền cho cô ta 10 vạn, anh ta không thể hứa hẹn rồi, đào nhà anh ta lên cũng không có 10 vạn, 1 vạn đều không có.
Không phải nhà ai cũng có thể như Hạ gia, xuất thân nhà tư bản, cho tới bây giờ còn có thể giữ được nhiều tiền như vậy, còn sống rất tiêu diêu tự tại đấy.
"Đi, quyết định như vậy đi! Tôi phải đi rồi!" Tử Mai đã hài lòng, đứng dậy rời đi.
Thời lượng quay của đoạn băng chỉ có 20 phút, khi kết thúc đoạn băng sẽ phát ra tiếng “cạch” rất lớn, khi bấm nút được bật lên, cô phải đi thật nhanh.
“Trong vòng 3 ngày, cô phải hoàn thành nhiệm vụ!” Hạ Lan Lan đột ngột nói. Cô ta sợ rằng thời gian kéo dài quá lâu, Hạ gia đã kết thúc rồi.
Cô ta ghét Hoa Chiêu nhưng mục đích chính của chuyện này là để vây Ngụy cứu Triệu, mong rằng áp lực lên chú mình sẽ bớt đi để chú ấy có thể tự giải thoát cho mình, giải quyết tình huống khó khăn.
“Nếu thất bại, sẽ không có phần thưởng!” Hạ Lan Lan bức bách nói.
“Được rồi.” Tử Mai nói mà không cần nhìn lại: “Chờ nghe được tin tốt!”
Hạ Lan Lan và Phùng Long nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô cho đến khi khuất dạng.
"Tôi cảm thấy hôm nay cô ta có chút kỳ quái? Căng thẳng?" Hạ Lan Lan đột nhiên nói.
"A." Phùng Long đắc ý nở nụ cười: "Kích động chứ sao." Một người đàn bà ngu xuẩn, vừa nghe nói cùng hắn kết hôn, trong ánh mắt đều sáng lên.
Hạ Lan Lan gật đầu, nghe nói Tử Mai mấy năm này, một mực như vậy, đôi lúc còn điên điên khùng khùng đấy, trước đó còn chạy đến trước mặt Hoa Chiêu, nói cô ta cùng Diệp Thâm có hôn ước, thời gian đều định rồi, chỉ đợi đến ngày kết hôn.
Phi! Thật sự là muốn điên rồi.
Đến lúc đó, liền nói cô ta điên rồi…Tên điên, chuyện gì cũng làm được! Cô ta chính là ghen ghét Hoa Chiêu, chính mình muốn trừng trị Hoa Chiêu! Vạn nhất cô ta vu cáo bọn hắn có liên quan, cũng là ăn nói khùng điên, mọi người không cần tin tưởng ~
......
Tử Mai đi ra ngoài ngồi xe buýt, đến tứ hợp viện của Diệp Thâm.
Bọn họ hẹn ở chỗ này gặp mặt.
Đại viện Diệp gia Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều không thể đi.
Xung quanh đều là nhà cao cửa rộng, người ở tương đối thưa thớt, thanh tịnh.
Trước khi Hạ gia gặp chuyện không may, mọi người Diệp gia đều bề bộn công việc, Diệp Danh cũng đi rồi, không có người nhìn lắp đặt thiết bị, hoặc là nguyên nhân khác, dù sao thầy Tôn cùng nhóm học sinh của ông, đám bọn họ hai ngày này không có tới.
Hoa Chiêu cùng Diệp Thư sáng sớm đã tới rồi, chờ tin tức của Tử Mai.
Khổng Kiệt so các cô còn đến Diệp gia sớm hơn, rồi đi cùng các cô.
Diệp Thư lườm hắn một cái rồi đồng ý.
Cô sợ Tử Mai bên kia xảy ra biến cố, cùng Hạ gia lúc đàm phán lại ra trận đào ngũ, quay đầu bắt nạt Hoa Chiêu! Vậy thì xong rồi.
Vẫn là mang cái bảo tiêu cho an toàn.
Diệp Thư lại liếc nhìn Khổng Kiệt, đột nhiên nói ra: "Kết hôn nhiều năm như vậy, anh xem như có chút hữu dụng."
Khổng Kiệt lập tức dở khóc dở cười, nhưng càng nghĩ đến câu này, anh càng cảm thấy khó chịu ...
Hoa Chiêu đang nhìn nhà của mình, sân đã được san bằng, nền đã lại lát gạch, thậm chí cây nho cũng đã trồng lại trong hố, hiện tại đã xanh tươi tỏa bóng mát, sống tốt.
Nhìn từ bên ngoài, mọi thứ vẫn giống như trước đây, ngoại trừ gạch lát nền trong nhà còn chưa xong nên không có ai có thể ở.
Vị trí ngôi nhà của Tào gia ở sân sau cũng đã đổ nát, nhưng bức tường trong sân đã được xây dựng lại để che khuất tầm nhìn của người qua lại. Rất tốt, thầy Tôn và các học trò của ông hành động rất nhanh.
Hiện tại né tránh. . . . . Là sợ bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến giữa nhà họ Diệp và nhà họ Hạ. Nhân chi thường tình, Hoa Chiêu cũng không thấy kỳ lạ.
Cô đến chỗ cây nho và trao đổi năng lượng với nó, khiến nó trở nên ngoan cường mạnh mẽ hơn. Sau đó hái xuống một chùm nho.
Khổng Kiệt rất có ánh mắt mà lập tức đi bên cạnh lấy một thùng nước đi lên rửa nho.
Giếng nước Diệp Danh đã tìm người đào tốt rồi, hiện tại là nước giếng ngọt.
Hoa Chiêu phi thường hài lòng, vui vẻ mà ăn nho, thuận tiện chia cho Diệp Thư một chùm. Diệp Thư không có tâm trạng ăn nho, chưa kể cô còn nhớ nho trong sân không được ngon cho lắm.
Nhìn thấy bộ dạng vô tâm của Hoa Chiêu, Diệp Thư không khỏi dở khóc dở cười: "Lòng em sao lại lớn như vậy? Bây giờ còn có thể ăn được! Tối hôm qua chị ngủ không ngon, bây giờ tim vẫn còn đập loạn xạ, em nói xem nếu Tử Mai lâm trận đào ngũ thì làm sao bây giờ? Nếu như bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Hạ Lan Lan cùng Phùng Long, có thể hay không. . ."
Giết người diệt khẩu ah!
Hoa Chiêu lắc đầu: "Một, lâm trận đào ngũ là không có khả năng, ta có thể cho Tử Mai cái gì? Ta có thể cho cô ấy nhân sinh mới! Hạ Lan Lan có thể cho cô ấy cái gì? Có thể muốn mạng cô ấy. Cô ấy tại sao phải đào ngũ?"
"Hai, bị phát hiện khả năng cũng không lớn, loại máy ghi âm nhỏ rất ít người gặp, mà có thấy cũng không nhất định mua, theo như chị nói, với điều kiện gia đình Hạ Lan Lan khả năng có, nhưng Phùng Long có lẽ không có. Cho dù bọn hắn có, cũng không nhất định biết rõ nó có chức năng ghi âm, mà biết rõ nó có chức năng này, cũng chưa chắc sẽ nghĩ tới là có người cầm nó đến ghi âm. Đây là thủ đoạn tình báo trong chiến tranh, người bình thường sẽ không nghĩ tới phương diện này."
Đây là năm 1976, không phải 1996 và 2006. Mọi người đều rất ngay thẳng. Khi những người ở thế hệ tương lai có bất kỳ cuộc trò chuyện bí mật nào, họ sẽ nghĩ ngay đến việc liệu họ có bị nghe lén hay ghi âm hay không?
Người hiện tại tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy.
Diệp Thư gật đầu, nếu không phải thỉnh thoảng cần đến chức năng ghi âm của máy ghi âm, cô sẽ không biết rằng thứ này vẫn có thể ghi âm.
Khổng Kiệt cũng không biết, Hạ Lan Lan cùng Phùng Long, cũng chưa chắc biết rõ.
Kế hoạch rất có thể thành công.
"Nếu như vạn nhất, thật sự bị phát hiện rồi, Hạ Lan Lan cũng không g.i.ế.c người diệt khẩu. . . A." Những lời này, Hoa Chiêu cũng không chắc chắn nữa.
Phân tích dù sao cũng chỉ là phân tích, còn có các loại tình huống đột phát. Chẳng may Tử Mai không cẩn thận ngã sấp xuống đem máy ghi âm ném tới trước mặt Hạ Lan Lan…Loại tình huống này cũng không phải là không có.
Cô ấy lại chọc giận Hạ Lan Lan cùng Phùng Long, thật sự không biết họ có thể làm ra chuyện gì.
Kỳ thật trong lòng Hoa Chiêu cũng là có chút lo lắng, nếu thật là như vậy, chính là cô không g.i.ế.c Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì cô mà c.h.ế.t rồi.
Cô cũng ăn không được nữa, cùng Diệp Thư liếc nhau, hai người đồng thời nhìn về phía Khổng Kiệt: "Không được anh bây giờ…"
Diệp Thư còn chưa nói xong, cửa lớn đột nhiên bị gõ vang, Khổng Kiệt lập tức nhìn ra, phát hiện là Tử Mai, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tử Mai kích động mà vọt tới trước mặt Hoa Chiêu đưa túi ra: "Cô mau mở ra nghe một chút! Tôi còn chưa có nghe, trên đường không có cơ hội! Cũng không biết đã ghi âm được chưa, âm thanh có rõ ràng không? Nếu không được. . . Lần sau cũng không có thuận lợi như vậy nữa."
Lời giống vậy, bắt cô ta nói đi nói lại, Hạ Lan Lan sẽ sinh nghi đấy.
Hoa Chiêu gật đầu, lấy máy ghi âm ra, nhấn nút tua lại trong ánh mắt phấn khích của mọi người, phải tua đến cuối đoạn băng mới có thể bắt đầu phát lại.
Giọng Hạ Lan Lan và Phùng Long rõ ràng mà truyền ra, hơn nữa âm sắc cơ bản không có sai lệch, người quen nghe xong có thể nhận ra. Các yếu tố chính mà Hoa Chiêu giải thích, Tử Mai cũng đã hoàn thành một cách hoàn hảo.
“Tốt lắm, cô rất lợi hại!” Hoa Chiêu nhìn Tử Mai, chân thành khen ngợi.
Từ giọng điệu của Tử Mai, có thể nhận ra rằng cô ấy rất bình tĩnh, nhạy bén và diễn xuất rất tự nhiên, ngay cả khi diễn xuất với một quả b.o.m hẹn giờ trong túi như vậy vẫn không lúng túng đã rất tốt rồi.
Tử Mai nhìn Hoa Chiêu, con mắt đột nhiên đỏ lên, cô đã bao lâu rồi không có ai khen ngợi nữa. Dường như đã từ rất lâu, rất lâu rồi, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô bằng ánh mắt tràn đầy trào phúng cùng ghét bỏ, kể cả gia đình cô.
Không ai không coi thường cô, ngoại trừ Hoa Chiêu. Tử Mai đột nhiên nhớ tới, trong mắt của Hoa Chiêu trước đây có mang theo khó chịu và chán ghét, nhưng đó là bởi vì cô đã làm nhiều chuyện thật sự rất đáng ghét đối với Hoa Chiêu. Nhưng trong đáy mắt Hoa Chiêu, chưa từng có xem thường cùng trào phúng.
Tử Mai cả người đều buông lỏng, hỏi Hoa Chiêu: "Bước tiếp theo làm gì tiếp?"
“Cái gì làm gì tiếp?” Một giọng nam đột nhiên từ phía sau mấy người truyền đến.
Da đầu Tử Mai muốn nổ tung ngay lập tức.
Hoa Chiêu vui vẻ quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Diệp Thâm đang nhảy khỏi bức tường viện.
"Anh lại nhảy tường! Cửa không dễ đi sao?" Hoa Chiêu cười nói, vội vàng chạy tới.
“Cửa khoá rồi.” Diệp Thâm vươn tay muốn bắt lấy cô gái nhỏ đang chạy về phía mình, nhìn thấy cô cười ngọt ngào từ trong ra ngoài, thần kinh căng thẳng của anh cũng được thả lỏng.
Bận rộn hai ngày, anh rốt cuộc cũng bớt được chút thời giờ về nhà nhìn một cái, kết quả thím hai lại nói Hoa Chiêu cùng Diệp Thư, Khổng Kiệt sáng sớm đã đi tứ hợp viện, còn nói ba người bọn họ ngày hôm qua ra ngoài đi dạo cả một ngày.
Diệp Thâm trực giác cảm thấy không bình thường, Hoa Chiêu cùng chị đi dạo cái đó đều bình thường, mang theo Khổng Kiệt liền không bình thường rồi, cho nên anh lập tức tựu chạy tới.
Họ thực sự đang âm mưu một cái gì đó.
Diệp Thâm nhìn thấy chiếc máy ghi âm hiếm thấy trên bàn và một người phụ nữ xa lạ. Anh cau mày nhìn Tử Mai, thấy người phụ nữ này có chút quen mắt.
Tử Mai hoàn toàn cứng đờ. Lúc đầu cô còn tưởng rằng kế hoạch của họ đã bị người lạ nghe lén, nhưng khi quay lại, cô đã nhìn thấy Diệp Thâm. Cô nhận ra anh trong nháy mắt. 10 năm nay, cô cho rằng mình đã quên bộ dạng của anh, bình thường cũng không nhớ tới, nhưng bây giờ khi nhìn thấy anh, cô mới phát hiện bộ dáng của anh luôn khắc sâu trong lòng cô không bao giờ quên. Anh vẫn như trước, cao lớn đẹp trai, lạnh lùng, nhìn người cũng không mang theo độ ấm. Không, anh nhìn vào mắt Hoa Chiêu, với một sự dịu dàng ấm áp mà cô chưa từng thấy.
Tử Mai lập tức quay đi, không muốn nhìn lại, sự dịu dàng đó không thuộc về cô, quá khứ cũng không thuộc về cô, sau này lại càng không thể. Cô có oán hận và không cam lòng đối với Diệp Thâm nhưng vẫn luôn tỉnh táo, cô biết mình từ lâu đã không đủ tư cách, từ ngày đính hôn, ngày sẩy thai, rồi ngày bị từ hôn.
Lần đầu tiên gặp Hoa Chiêu, cô vì quá kích động nên đã gây sự. Cô cũng không đi qua đó nữa sau khi gây rối, bởi vì cô đã tỉnh táo hơn.
Diệp Thâm rốt cục nhận ra Tử Mai, anh sững sờ mà nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn những người khác, nghĩ mãi mà không rõ mấy người bọn hắn sao có thể tụ cùng một chỗ, còn một bộ dạng đang có âm mưu gì đó.
"Mọi người muốn làm gì?" Anh kỳ quái hỏi.
Hoa Chiêu lại đột nhiên hơi sợ rồi, nhìn Diệp Thư nháy mắt mấy cái: chị giúp em nói?
Diệp Thư nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười ha ha: "Em không phải sẽ anh anh anh sao? Em một bên anh anh anh vừa nói ah, nó khẳng định không nỡ mắng em rồi! Ha ha ha ha ~ "
Bạn cần đăng nhập để bình luận