Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 27
“Được! Nộp lên.” Hoa Chiêu nói.
Điều ấy cô cũng đoán được, trước đây tiền lương của Trương Quế Lan cũng phải giao lên, hiện tại đương nhiên sẽ không có ngoại lệ. Nộp lên thì nộp lên, dù sao cũng không nhiều như trước rồi.
Từ hôm nay trở đi, số lượng giá đỗ trong thất bại sẽ nhiều hơn. Trước kia 10 lần được 6,7 lần đủ tiêu chuẩn, hiện tại 10 lần chỉ được 2,3 lần. Như vậy bọn họ sẽ lo lắng phí tổn thực tế, so với ngày thường sẽ làm ít đi, mỗi nhà ủ tầm 10 cân, thỉnh hoảng lại thất bại nữa, lợi nhuận một tháng tầm 30 đồng, là được rồi. Tránh khỏi bọn họ phất lên, đem cô làm hại.
Mấy người có xe đạp trợ lực, rất nhanh đã về đến nhà rồi. Vừa vào trong sân, Đại Cần, Tiểu Cần đã ngửi được mùi thơm nồng đậm, là mùi thịt, mùi cá đấy.
Vào trong nhà, Hoa Chiêu lập tức bận bịu làm việc, lấy một chậu cá lớn từ trong nồi hầm cách thuỷ ra, đem thịt kho tàu đang đậy kín cũng bưng lên, hơn nữa lại thêm một chậu cơm trắng tinh, hai bát rau trộn, bày đầy một bàn.
Cho đến khi rửa sạch tay, được an bài ngồi vào bàn, trong tay bị nhét đôi đũa cùng bát cơm, Đại Cần cùng Tiểu Cần còn không kịp phản ứng.
Đồ ăn ngon như vật, thực sự dành cho bọn họ ăn sao?. Trong nhà họ mỗi tháng sẽ ăn hai bữa thịt nhưng chỉ có ông bà nội cùng ba anh trai có thể ăn, chỉ có họ và mẹ là không được ăn. Bọn họ cũng không nhớ rõ lần cuối cùng được ăn thịt là khi nào.
“Nhanh lên, ăn lúc còn nóng, để nguội sẽ không ngon nữa.” Hoa Chiêu gắp cho mỗi người một đũa thịt kho tàu, vẻ mặt ôn hoàn nói.
Chị gái thật sự không ăn thịt người…Còn cho bọn họ ăn thịt, Tiểu Cần cười nhẹ, cúi đầu nhanh chóng ăn cơm. Cơm vừa vào miệng, cô bé muốn dừng mà không được, trong trí nhớ của cô bé, cho tới bấy giờ cũng chưa từng được ăn món ngon như vậy.
Đại Cần liếc nhìn Hoa Chiêu, lại nhìn thịt trong bát, cũng tranh thủ cúi đầu ăn cơm, một giọt nước mắt to như hạt đậu rơi vào trong bát bị cô bé nuốt xuống.
Trương Quế Lan lau nước mắt, cúi đầu ăn cơm.
Trên bàn cơm, Hoa Chiêu cũng không ngừng gắp rau cho bọn họ, bằng không thì các cô căn bản không dám động đũa.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Trương Quế Lan cướp việc rửa chén.
“Con nhanh ngồi xuống, đừng nhúc nhích, về sau những việc này để mẹ làm.” Cô nói.
Hoa Chiêu cũng không cướp việc, để cho bà làm việc thì trong nội tâm mới dễ chịu một chút, cũng không tệ.
“Trong đội không còn dư nhà trống nữa, mấy ngày này, mọi người hãy ở tạm đây đã.” Hoa Chiêu ngồi một bên nói chuyện phiếm.
Trương Quế Lan dừng tay rửa bát.
Hoa Chiêu lại nói: “Mẹ đừng lo lắng, con đã chọn cho mẹ một nền nhà rồi, chúng ta tìm người xây nhà, một cái nhà đất, hơi nhỏ một chút, bảy tám ngày liền xong.”
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là gạch sống (*gạch phơi nắng không nung) được phơi nắng tốt. Cái này cũng không sao, bọn họ không có phơi nắng, người khác phơi, có thể mượn trước một chút, đoán chừng nhà người ta lợp nhà cũng không gấp ba đến năm ngày này. Hoặc trực tiếp xuất tiền đến những thôn khác mua một chút, như vậy đối phương càng cao hứng đấy.
“Về phần gỗ, trước đội sản xuất sẽ cho mượn, đến lúc đó khấu trừ công điểm.” Hoa Chiêu nói.
Ở trong thôn, không thiếu nhất là vật liệu gỗ, người trong thôn muốn lợp nhà cần xà nhà, đi lên núi chặt, sau đó theo số lượng mà quy đổi thành tiền, đến lúc đó khấu trừ công điểm là được. Các đội sản xuất khác đến mua chính là dùng tiền rồi.
“Được, con sắp xếp rất tốt.” Trương Quế Lan nói ra. Làm nhà, việc này cô cũng từng góp mặt, lợp nhà cô cũng biết, toà nhà năm đó, chính cô cùng cha Hoa Chiêu lo liệu mà cất lên đấy. Thời điểm này trong thôn không còn nhà dư thừa cho bọn họ ở, lợp nhà là đương nhiên.
Hoa Chiêu nhìn Đại Cần và Tiểu Cần yên tĩnh ngồi trên gạch, nghe các cô nói chuyện. Trương Quế Lan trước kia cũng nhắc qua, bốn đứa trẻ cùng bà đều không thân, ngẫm lại hoàn cảnh cuộc sống của bà, cô hoàn toàn có thể đoán được tám chín phần.
Ông bà nội khẳng định đã dặn dò qua các cô, Trương Quế Lan nói gì, làm gì, đều trở về nói cho họ biết. Cho nên cô căn bản không đề cập đến nhà cũ kia bán được 150 đồng, nói ra tiền này chắc chắn sẽ không còn.
Đợi Trương Quế Lan rửa dọn xong xuôi, Hoa Chiêu liền đem mọi người đi nhà kho chuẩn bị bắt đầu ủ giá đỗ.
Kiếm tiền đương nhiên là muốn dành giật từng giây.
“Đậu xanh này mẹ mượn con trước, sau khi kiếm đươc tiền sẽ trả lại cho con.” Trương Quế Lan nhìn một chậu bốn năm cân đậu xanh nói ra.
Cha mẹ cùng con gái đã gả đi, chính là cần tính toán rõ ràng, huống chi cô và Hoa Chiêu vẫn là một mối quan hệ phức tạp.
“Được” Hoa Chiêu không từ chối, trực tiếp đồng ý: “Đây là 5 cân đậu xanh, lát nữa sẽ ghi vào sổ.”
Tiền kiếm được là của nhà họ Lưu đấy, cho nên tiền chi ra cũng phải tính toán cho họ rồi.
Trương Quế Lan thở phào một hơi, cô cũng biết chuyện này nên không muốn chiếm tiện nghi của con gái.
“Đại Cần, Tiểu Cần, tới hỗ trợ.” Trương Quế Lan đột nhiên gọi hai đứa con gái đang đứng ở ngoài cửa nhìn. Cô đột nhiên nhớ tới, lúc Hoa Chiêu lớn tầm này, cũng bắt đầu đi theo cô học ủ giá, chỉ chớp mắt, Hoa Chiêu đã lớn như vậy rồi. Cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tình cảm thân thiết giữa hai mẹ con hồi đó, bây giờ lại như thế này…Bất quá cũng may, Hoa Chiêu vẫn còn nhận cô.
Đại Cần, Tiểu Cần cũng chịu khó, Trương Quế Lan gọi, các cô lập tức đi vào, nghe theo hướng dẫn chuyển đồ. Hai cô bé không phải là những đứa trẻ được cưng chiều, lúc ở nhà, cũng bị bà Lưu sai sử làm việc.
Nói là bà Lưu chiếu cố hai đứa bé, kỳ thật đa số đều là các cô bé tự chiếu cố chính mình, đặc biệt là Đại Cần, 3 tuổi đã nhóm lửa, 6 tuổi đã biết làm cơm, hiện tại quần áo của Tiểu Cần đều là cô bé giặt đấy.
Hoa Chiêu nhìn hai đứa trẻ cảm thấy rất đáng thương, kiếp trước cô chưa từng thấy những đứa bé nhỏ như vậy đã phải chăm chỉ làm việc. Nhưng cô cũng không ngăn cản, những đứa trẻ ở thời đại này, nếu cô đem họ dưỡng thành người yếu ớt, cái gì cũng không biết, cũng không phải là chuyện gì tốt. Đợi hai đứa bé bận rộn xong, Hoa Chiêu lấy xuống hai chum nho mới để trên giá hôm nay: “Đến đây! Ăn hoa quả.”
Bên trong nhà kho, tất cả đều là những hoa quả thơm ngon, hai đứa bé vừa nhìn thấy đã thèm rồi, nhưng Hoa Chiêu không nói sẽ cho nên các cô liền liếc mắt nhìn cũng không dám.
“Đây là cái gì?” Tiểu Cần cầm chum nho, tò mò hỏi. Cô bé chưa từng ăn qua, cũng chưa từng thấy qua.
Đại Cần cũng không biết, hai người ngẩng đầu nhìn Hoa Chiêu, trong mắt không còn e ngại.
“Nho, ăn nho không phải nhả vỏ, nhưng phải nhả hạt.” Hoa Chiêu lại cầm một chum đưa cho Trương Quế Lan, sau đó cũng chính mình cầm một chùm bắt đầu ăn.
Nghe nói phụ nữ có thai mà ăn nho, sinh ra đứa bé có đôi mắt to, giống quả nho, cô cũng thử xem. Tuy trong trí nhớ, hai bảo bảo đã rất đẹp rồi, nhưng nếu có thể xinh đẹp hơn nữa cô đương nhiên càng vui vẻ hơn.
Hoa Chiêu nở nụ cười, đột nhiên giơ tay sờ sờ mặt mình, có dị năng trợ giúp, diện mạo của cô cũng đã được tối ưu hoá vô hạn rồi, các đường nét trên khuôn mặt cũng tinh tế hơn, thanh tú hơn, cô thực sự đã thay đổi từ một con gấu tinh thành hồ ly tinh.
Lần này cô sẽ không là trở ngại cho hai đứa trẻ phải không? Bọn chúng có thể nhìn lại càng đẹp hơn đúng không?.
Chờ mong ~
Đại Cần Tiểu Cần ăn nho theo lời Hoa Chiêu dặn, ăn xong rồi hai cô bé đột nhiên nhìn nhau, đều thấy được nước mắt trong mắt đối phương.
Chị gái này chẳng những không ăn thịt người, còn đối xử với các cô tốt như vậy, quá cảm động.
Hoa Chiêu liếc một cái, cười cười, đột nhiên nói ra: “Chị đã nói rồi, ăn thịt người chính là bà ngoại của các em, về sau các em cách xa bà ấy ra một chút, đừng nói chuyện với bà ấy, coi chừng bà ấy đem các em bắt đi hết.”
Cô phải sớm hạ công phu, tránh khỏi bà lão Trương châm ngòi ly gián.
“Dạ!” Đại Cần nhu thuận gật đầu: “Chúng em sẽ không bao giờ tin bà ấy nữa.”
Những lời bà ngoại nói, quả thực không có một câu nào đúng sự thật.
Ủ xong giá đỗ, Trương Quế Lan lập tức đi nhìn nền nhà thuộc về cô.
Cô đứng nhìn mảnh đất bằng phía trước, trên mặt đều là nụ cười. Mảnh đất này có phong cảnh tốt nhất toàn thôn, có một dòng suối nhỏ bên cạnh, uốn lượn mà đổ xuống, lấy nước, giặt quần áo đều cực kỳ thuận tiện. Sau lưng là núi xanh, phía trước là đồng ruộng, cảnh đẹp đến nao lòng.
Hơn nữa Hoa Chiêu lại dọn cho cô một mẫu sân nhỏ, quả thực tốt không thể tốt hơn.
Thật ra mặc kệ có đẹp hay không, tốt hay không cô đều vui vẻ, cô rốt cuộc lại có ngôi nhà thuộc về mình. Nhà của mình, địa bàn của mình, tự mình làm chủ. Không bao giờ phải ăn nhờ ở đậu nữa, cũng không cần phải nhìn ánh mắt người khác, chính mình muốn ăn cái gì thì ăn. Kể cả ăn rau ăn cám, cô đều vui vẻ!
Trương Quế Lan hít thở thật sâu, cảm giác chưa bao giờ nhẹ nhõm như vậy, đã hơn 10 năm, kể từ khi tái giá, cô cũng không còn cảm giác nhẹ nhõm như vậy nữa.
“Đại Cần, Tiểu Cần, về sau nơi này chính là nhà chúng ta! Mau tới giúp mẹ làm việc, chúng ta dựng một cái nhà, sửa sang sân nhỏ, về sau các con muốn ăn rau quả gì đều có!”
Lúc trước, Đại Cần, Tiểu Cần còn không vui, nhà đất ở nông thôn các cô đã gặp rồi, cùng nhà gạch ngói trong huyện thành không thể nào so sánh được, rất dễ phá…Nhưng câu cuối cùng đã làm hai cô bé vô cùng xúc động! Ngôi nhà không phải trọng yếu, đồ ăn ngon mới là quan trọng.
“Con muốn trồng nho!” Đại Cần nói.
“Con muốn trồng dâu tây!” Tiểu Cần nói.
“Còn muốn dưa hấu, dưa bở!” Đại Cần lại nói.
Hai cô bé vừa rồi ăn đĩa trái cây do Hoa Chiêu chuẩn bị, hôm nay thực sự là ngày ngot ngào nhất trong đời hai đứa bé.
“Còn có quả cà, dưa leo, cà chua…” Đại Cần đã đem những loại quả đã được ăn nói một lần, cô cũng không kén ăn, chỉ cần cho cô ăn no là được.
Tiểu Cần lại nói: “Còn có cá, còn có thịt!”
“Đều có đều có!” Trương Quế Lan kìm nước mắt nói ra.
Mẹ đã đáp ứng, Đại Cần, Tiểu Cần đều vui vẻ: “Thật tốt quá!”
Lần đầu tiên hai đứa cảm thấy, mẹ thật tốt. Còn có chị nữa.
Đại Cần Tiểu Cần quay đầu nhìn về phía Hoa Chiêu. Đại Cần đến cùng cũng chỉ lớn hơn một chút, đứa trẻ nhà nghèo sớm phải lo liệu việc nhà, cô bé đã rất hiểu chuyện rồi, đặc biệt là những chuyện trong cuộc sống, cô bé nhớ rõ vừa rồi chị gái đã nói mảnh đất này chính là chị ấy chuẩn bị cho mẹ đấy.
Chị còn cho các cô ăn thịt, ăn trái cây, ăn cơm, ông bà nội và bố đều chưa từng cam lòng cho cô ăn những thứ đó, chị gái lại luôn gắp đến trong bát cho cô.
“Cảm ơn chị” Đại Cần nhỏ giọng nói.
Hoa Chiêu nở nụ cười, biết cảm ơn là tốt rồi, cô rất không thích mấy bạch nhãn lang.
“Chị gái đối với em có tốt không?” Hoa Chiêu hỏi.
“Tốt” Đại Cần Tiểu Cần cùng đồng thanh trả lời.
“Vậy về sau các em cũng đối tốt với chị được không?” Hoa Chiêu lại hỏi.
“Được!” Cả hai đều lớn tiếng hô.
“Tốt!” Hoa Chiêu thoả mãn gật đầu, sau đó nhìn Trương Quế Lan nói: “Mẹ đối với các em thật ra cũng rất tốt, mẹ cũng giống như chị vậy, nếu có gì ăn ngon đều muốn chia sẻ cho các em.”
Đại Cần, Tiểu Cần nhìn Trương Quế Lan cũng không có lên tiếng.
Hoa Chiêu tiếp tục nói: “Nhưng bà trước kia căn bản không có thứ gì tốt, chính bà ấy cũng ăn không đủ no, lấy cái gì để chia sẻ cho các em? Bà ấy cũng muốn cho các em ăn thịt ăn trái cây, nhưng cái gì cũng không có sao có thể cho các em? Cho nên bà chỉ là hữu tâm vô lực.”
Có phải như vậy không? Đại Cần Tiểu Cần đều nhìn Trương Quế Lan.
“Thực ra vốn dĩ bà ấy cũng có thể làm được đấy.” Hoa Chiêu lại nói.
Ồ?
Đại Cần, Tiểu Cần quay đầu lại nhìn cô, Trương Quế Lan cũng nhìn về phía cô.
“Bà ấy mỗi tháng đều cố gắng làm việc, kiếm được 25 đồng tiền, số tiền nay theo lý là có thể cho các em mua đồ ăn thật ngon, nhưng bà không mua, biết tại sao không?” Hoa Chiêu hỏi.
Không biết. Đại Cần, Tiểu Cần cùng lắc đầu.
“Bởi vì tiền đã bị ông bà nội của em lấy đi, mua đồ tốt cho mình ăn, một phân cũng không đưa cho bà ấy, vậy nên bà ấy lấy gì để mua đồ cho các em?” Hoa Chiêu nói ra: “Cho nên không nên nghĩ rằng mẹ đối với các em không tốt, không mua quần áo, mua đồ ăn cho các em, bà ấy cũng không có tiền, muốn oán trách hãy trách ông bà nội của hai đứa, là bọn họ đối với các người không tốt, là bọn họ lấy hết tiền của mẹ các em, nhưng họ lại không tiêu cho hai đứa một xu nào cả.”
Phương pháp ly gián này cô biết rõ nhất rồi! Cô từng dùng chiêu này để cạy mở miệng rất nhiều “Hảo huynh đệ”.
Hơn nữa cô ghét nhất là ông bà nội ở sau lưng châm ngòi giữa mối quan hệ giữa mẹ và con cái. Người mẹ vất vả chín tháng mười ngày để sinh một đứa trẻ, vốn nên là mối quan hệ thân mật nhất thế gian, nhưng lại bị người ngoài châm ngòi thành kẻ thù, thật sự là dụng tâm hiểm ác.
Cô chỉ cần tưởng tượng một chút, nếu con mình cũng bị người khác châm ngòi không còn thân thiết nữa, lòng của cô sẽ đau thấu tim gan. Cho nên cô nguyện ý vì Trương Quế Lan làm một chút gì đó, vãn hồi tình mẹ con của họ.
Trương Quế Lan nghe hiểu, lại quay đầu đi gạt lệ.
Đại Cần, Tiểu Cần biểu cảm mờ mịt, nghĩ đến những lời Hoa Chiêu nói. Trước kia, không có ai nói cho hai đứa đạo lý này, các cô chỉ biết nghe ông bà nội nói mẹ vô dụng, là hộ khẩu nông thôn, liên luỵ mấy người không có cơm ăn, còn cần họ tiếp tế. Mấy người trong xóm cũng nói, mẹ vô dụng, con của mình cũng không chăm sóc được, gầy như vậy, lớn như vậy cũng chưa từng ăn qua đồ hộp, vân vân…Vì nghe nhiều nên các cô cũng cho rằng đó là sự thật.
Bây giờ nghe chị vừa nói, thật sự đúng là như vậy a, ít nhất Đại Cần rất hiểu, không có tiền mua được đồ gì, đương nhiên sẽ không cho được các cô cái gì. Mà ông bà nội cầm tiền của mẹ, xác thực mua không ít đồ ăn ngon đấy, bất quá đều là cho chính mình và ba anh trai ăn, chưa từng có phần cho các cô. Nghĩ như vậy, quả nhiên thấy ông bà nội thật sự không tốt.
Hoa Chiêu lại thêm một mồi lửa: “Hơn nữa ba của hai đứa tiền lương mỗi tháng cũng 45 đồng tiền, tiền lương một tháng của mẹ là 25 đồng, hai người cũng có 70 đồng tiền, họ hoàn toàn có thể lo tiền ăn cho bốn chị em, còn có thể để dành một ít, các người nhiều năm như vậy cũng chưa từng ăn của ông bà nội cái gì.”
“Ngược lại là bọn họ, cầm tiền của bố mẹ hai đứa, lại không mua đồ ăn cho hai đứa, để dành tiền ra, không biết còn muốn làm gì đâu?” Hoa Chiêu nói.
Có để dành hay không, kỳ thật cô cũng không biết. Dù sao lừa dối trẻ con, cũng chỉ là tuỳ tiên nói.
“Muốn cho anh cả cưới vợ!” Đại Cần đột nhiên nói, cô giống như vừa phát hiện ra chân tướng, con mắt sáng lên: “Có lần em nghe thấy ông bà nội tính sổ sách trong phòng, nói trong nhà để dành được 400 đồng tiền rồi, thế nhưng còn chưa đủ cho anh cả lấy vợ!”
Hoa Chiêu sững sờ, cười hỏi: “Anh cả hai đứa, Lưu Thông? Hắn muốn kết hôn với dạng con dâu gì mà 400 đồng tiền còn không đủ?” Chẳng lẽ cũng “nặng ký” giống cô sao?
Hiện tại ở nông thôn cưới vợ, tiền lễ hỏi 50 đồng đã cao lắm rồi, tất nhiên trong huyện thành sẽ nhiều hơn một ít, nhưng 300 cũng đủ rồi.
“Bà nội nói nhà kia muốn ba chuyển vừa vang lên, không có bốn cái, ít nhất cũng phải có ba cái, nếu không sẽ không gả cho hắn.” Đại Cần nói ra.
“Ba chuyển vừa vang lên” là sính lễ bắt đầu lưu hành từ cuối những năm 50, hiện tại đã là năm 76 rồi, nó đã trở nên phổ biến trong thành phố, chính là gom không được bốn nói thì cũng phải hai ba món, bằng không sẽ không có mặt mũi và bị gây khó dễ.
400 đồng tiền mua đủ ba món cũng rất tốn sức.
“Lưu Thông bao nhiêu tuổi rồi?” Hoa Chiêu hỏi Trương Quế Lan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận