Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 144


Hoa Tiểu Ngọc trong chớp mắt bối rối một cái, nhưng những người trong phòng này ngoại trừ Trương Quế Lan, đều là người lão luyện đấy, thoáng cái đã nhìn ra.
"Cô sao có thể nghĩ tôi như vậy? Tôi bị ủy khuất lớn như vậy…" Hoa Tiểu Ngọc bắt đầu ô ô khóc, nhớ tới ngay lúc đó sợ hãi bất lực, khóc đến thật sự là chân tình đấy.
Nếu không phải đã để cho Diệp Phương kiểm tra rồi, mọi người còn bị cô ta mê hoặc đấy.
Vậy chính là tương kế tựu kế rồi.
Hoa Chiêu đem chân tướng đoán được tám chín phần mười, bất quá cuối cùng còn phải đợi tin tức của Trương Lão Tứ bên kia.
"Được rồi, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau, tôi mệt rồi, muốn ngủ." Hoa Chiêu ngáp một cái nói. Cô không muốn lại nhìn Hoa Tiểu Ngọc làm bộ làm tịch, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, sau khi có chứng cớ lại cùng cô ta nói dóc.
Hoa Tiểu Ngọc có lẽ thật sự ăn phải chuyện lỗ vốn, bị ủy khuất, nhưng lại có thể nhanh chóng tìm người tính tiền, cô còn rất bội phục cô ta đấy, nếu như cô không phải là người bị tính tiền kia mà nói.
"Ngủ ngủ, đừng để mệt mỏi cháu trai của mẹ." Miêu Lan Chi đứng dậy giúp cô trải giường chiếu.
Hoa Chiêu thụ sủng nhược kinh, nhanh chóng ngăn lại.
Diệp Thư kéo lấy Trương Quế Lan đang còn ngơ ngác, một trái một phải mà nhìn Hoa Tiểu Ngọc.
Hoa Tiểu Ngọc đương nhiên không muốn đi, cô ta trước đó đã đề cập hai điều kiện, Hoa Chiêu chỉ đã đáp ứng một cái tìm việc làm.
"Cái kia chuyện nhà ở…" Cô ta hỏi, cô ta muốn nghe một câu trả lời chắc chắn.
"Ngày mai nói sau." Diệp Thư thật sự là thấy cô ta phiền chết, đã biết rõ nhớ thương đồ đạc của người khác!
Cô ta không khách khí mà đem Hoa Tiểu Ngọc kéo ra ngoài, sau đó đưa cô ta nhét vào một gian sương phòng.
Hoa Tiểu Ngọc lập tức cảm thấy lạnh: "Tại đây cũng quá lạnh, tôi, tôi muốn cùng thím ngủ chung một phòng." Vừa vặn lại chiếm được thoáng một chút đồng tình của Trương Quế Lan.
Cô ta xem như đã phát hiện, trong lúc này chỉ có Trương Quế Lan còn có chút lương tâm, ánh mắt nhìn cô ta còn mang theo đau lòng, những người khác lạnh tâm lạnh phổi đấy!
"Phòng của thím cô đã có mấy đứa nhỏ ngủ đó rồi, không có chỗ cho cô nhét vào!" Diệp Thư trực tiếp ngăn cản: "Ngại phòng lạnh thì chính mình đốt đi."
Sương phòng cũng có hệ thống đốt đấy, cái phòng này không người ở, dĩ nhiên là không có người đốt.
Diệp Thư ngược lại là hảo tâm, dạy cô ta nhóm lửa chỗ nào.
Trương Quế Lan đã bị Diệp Thư đẩy đi rồi, xem bộ dáng sẽ không chăm sóc cô ta. Hoa Tiểu Ngọc chỉ có thể chính mình đi nhóm lửa.
Chỉ chốc lát sau, phòng liền ấm ấm áp áp rồi.
Ngồi ở trên sàn gỗ trong phòng, cảm thụ được dưới chân ấm áo, trong lỗ mũi không có sặc vị khói lửa, không cần nửa đêm bắt đầu xem bếp lò, không cần lo lắng trúng độc, Hoa Tiểu Ngọc cảm thấy đây mới là nơi cho người ở.
Đáng tiếc, theo chân bọn họ ở chỗ này, bọn hắn chắc chắn sẽ không cho. Vậy thì đến lúc đó đem cái tiểu viện kia cũng đổi thành loại sưởi ấm này a!
Nằm ở trên giường gạch ấm áp, cô ta ngược lại rất nhanh đã ngủ rồi.
Hôm nay tuy không may gặp tội lớn, nhưng là thu hoạch cũng là rất lớn rất lớn đấy!
...
Nửa đêm, có người nhẹ nhàng gõ cửa, Diệp Thư một mực ngồi ở chỗ gác cổng chờ, nghe được thanh âm lập tức đi ra ngoài rồi.
Ngoài cửa chỉ có một người đàn ông, cùng Diệp Thư khai báo 2 phút đồng hồ rồi rời đi.
Diệp Thư rốt cục có thể yên lòng quay trở lại đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trương Quế Lan là người đầu tiên thức dậy..., bà đang làm điểm tâm, trông thấy Diệp Thư, đi qua hỏi cô ấy: " Chuyện Hoa Tiểu Ngọc, có phải là có ẩn tình khác hay không?"
Bà suy nghĩ nửa đêm, suy nghĩ cẩn thận rồi, Hoa Chiêu cùng Diệp Thư cũng không phải là người lạnh lùng, ngay từ đầu Hoa Tiểu Ngọc nói bị khi phụ sỉ nhục sự tình, hai người trên mặt cũng rất lo lắng đấy, còn vì cô ta nghĩ biện pháp, Hoa Chiêu còn đáp ứng an bài công tác cho cô ta.
Nhưng là đi một chuyến từ bệnh viện trở về liền thay đổi, trong lúc này đã có việc gì đó ah!
"Thím, coi như thím thông minh." Diệp Thư nói thẳng.
Trương Quế Lan một chút cũng không ngần ngại, mà là kinh ngạc nói: "Thực sự có chuyện?"
Xem bà lo lắng đến nghỉ ngơi khôn tốt, Diệp Thư cúi đầu bên tai bà nói trong chốc lát.
"Cái này, cái này…." Trương Quế Lan cũng không biết nói cái gì cho phải.
Muốn mắng Hoa Tiểu Ngọc gạt người a, cô ta cũng không phải là cùng Trương Lão Tứ thương lượng tốt, cô ta là phải…Tương kế tựu kế, chính mình cũng ăn phải lỗ vốn rồi.
Nhưng là, trong lòng làm sao lại tức giận như vậy đây này!
Cô ta nếu chỉ nói tình hình thực tế, chính mình bị khi phụ sỉ nhục rồi, cho dù cô ta là người xa lạ, các bà đều có thể thay cô ta chủ trì công đạo, nhưng trái lại cô ta lại lợi dụng chuyện này cắn các bà một ngụm, vậy thì lại làm cho bà buồn nôn rồi.
"Mau đem cô ta ra khỏi đây, nhìn thấy liền phiền." Trương Quế Lan tức giận nói.
Diệp Thư cười cười, đợi Trương Lão Tứ bị kết án, liền bắt đi.
Các cô cũng không có ý định buông tha Trương Lão Tứ, lúc này hành sự chưa thành cũng đủ phán vài năm đấy, đến lúc đó còn phải dùng đến Hoa Tiểu Ngọc làm chứng, bằng không thì đêm qua Diệp gia đã đưa người tới đem cô ta mang đi.
Hoa Chiêu cùng Miêu Lan Chi từ trong nhà đi ra, gia nhập câu chuyện của hai người.
Hoa Tiểu Ngọc cũng đi lên, thây mấy người, vốn là nở nụ cười thoáng một phát, ngẫm lại hiện tại cười cũng không đúng, vừa muốn khóc, thế nhưng mà lại biết rõ những người này không đau lòng nước mắt của cô ta, khóc chỉ có thể để cho người ta chê cười. Khuôn mặt lập tức vặn vẹo mà nhăn lại rồi.
"Các người nói gì thế?" Hoa Tiểu Ngọc nhíu mặt đi tới hỏi.
Vừa đi vừa đánh giá xung quanh.
Sắc trời sáng rõ, cô ta rốt cuộc cũng thấy được khí thế của viện này, vốn cho rằng tiểu viện kia của Trương Quế Lan đã thật tốt rồi, nhưng là cùng chỗ này thật sự không thể so ah…Đáng tiếc.
"Nói cô đây này." Hoa Chiêu quay đầu, nói thẳng: "Đêm qua, Trương Lão Tứ cùng Trương Tiểu Ngũ đều đã bị bắt, bọn hắn đã thẳng thắn khai báo rồi, Trương Lão Tứ nói hắn chỉ là cưỡng chế sờ soạng cô, cũng không có thật sự 'Khi dễ' cô, cô tại sao phải nói dối?"
Hoa Tiểu Ngọc hoảng sợ đứng nguyên tại chỗ, cô ta nghe không hiểu cái gì là cưỡng chế sờ soạng, nhưng là cô ta biết rõ chính mình kỳ thật không có thật sự phải chịu thiệt, bằng không thì, ngày hôm qua miệng cô ta có thể cắn đuộc một miếng càng lớn một chút.
Hơn nữa, các cô lại đem Trương Lão Tứ cùng Trương Tiểu Ngũ bắt! Không phải đã nói tốt rồi không báo cảnh sát sao? Quả nhiên, các cô chính là muốn cho cô ta thân bại danh liệt!
"Tôi, tôi không biết cô đang nói cái gì." Hoa Tiểu Ngọc xanh mặt nói ra.
"Trương Lão Tứ cũng đã khai, hắn cũng không có chính thức cưỡng bức cô, bác sĩ cũng đã kiểm tra rồi, cô vẫn còn trong trắng đấy, kết quả cô lại lừa gạt chúng tôi, muốn công tác muốn nhà ở?" Hoa Chiêu châm chọc nói.
"Tôi, tôi vẫn còn trinh tiết?" Hoa Tiểu Ngọc vẻ mặt biểu cảm vui mừng không dám tin, nhưng đáy mắt đã dấu không được hận ý. Quả nhiên, đi bệnh viện đều là lừa gạt cô ta!
"Đừng giả bộ." Hoa Chiêu chẳng muốn nhìn cô ta nữa, một chút tâm tư này chạy không khỏi ánh mắt của cô: "Tiểu viện kia cho cô ở vài ngày, đi nhanh lên a."
Hoa Tiểu Ngọc nghe ra ý của cô, chỉ là cho cô ta ở vài ngày, vài ngày sau, sợ là cô ta sẽ bị đưa đii.
"Dựa vào cái gì? Các người dựa vào cái gì đều khi dễ tôi! Vì cái gì mà tôi không thể ở lại chỗ này!" Hoa Tiểu Ngọc bạo phát.
"Bởi vì cô là dân quê, chính là người trôi dạt từ nông thôn vào thành phố." Hoa Chiêu cười nói.
Nếu là vài năm về sau, lý do này có thể không dùng được rồi, nhưng hiện tại, cái này là pháp luật.
"Bà ta sao lại có thể? Bà ta cũng là dân quê! Bà ta cũng không có hộ khẩu!" Hoa Tiểu Ngọc chỉ vào Trương Quế Lan.
"Biết rõ cái gì gọi là trôi dạt sao?" Hoa Chiêu cố ý chọc giận cô ta: "Mù quáng chạy vào thành phố tạo thành gánh nặng chính là những người trôi dạt, bất hợp pháp, nhưng là bà ấy có tôi nuôi, có ăn có uống có chỗ ở, không cần chiếm trước vật tư cùng công tác của người trong thành, đương nhiên không tính là người trôi dạt."
Hoa Tiểu Ngọc đột nhiên nhớ tới Trương Quế Lan làm như thế nào để có ăn có uống rồi: "Bà ta làm kinh doanh tư nhân, trộm bán đồ! Tôi muốn đi báo cáo các người!" Trong mắt giấu không được ngoan độc, cô ta thực sự hận các cô rồi.
Hoa Chiêu ánh mắt trầm xuống, cô vốn định đem cô ta đuổi trở về quê quán là được rồi, để cho một nhà Hoa Sơn cùng cô ta phân cao thấp, nhưng hiện tại cảm thấy còn chưa đủ.
Hoa Chiêu giả bộ sợ rồi, do dự trong chốc lát, ôn tồn nói chuyện với cô ta: "Vậy cô muốn làm sao bây giờ?"
Hoa Tiểu Ngọc hai mắt sáng ngời, hù được cô ta rồi? Bất quá cũng đúng, loại chuyện này ai không sợ hãi?
Những người khác cũng kinh ngạc mà nhìn Hoa Chiêu, cô cũng không dễ dàng bị doạ sợ như vậy, huống chi, cô biết rõ các bà muốn giải quyết Hoa Tiểu Ngọc rất dễ dàng, đừng nói cô ta báo cáo không thành, dù là tố cáo, cũng sẽ không thắng nổi.
Hoa Chiêu quét mắt liếc qua các cô.
Diệp Thư vừa muốn nói chuyện lập tức ngậm miệng lại, còn kéo lại Trương Quế Lan cũng đang muốn lên tiếng.
"Tôi muốn một phần công tác tốt, tôi còn muốn cái tiểu viện kia, ta còn muốn thím dạy tôi cách làm bắp rang!" Hoa Tiểu Ngọc nói thẳng.
Cô ta nghĩ rằng mình đã có đòn sát thủ, có thể tùy tiện yêu cầu, không đáp ứng, liền để cho Trương Quế Lan ngồi tù! Việc này Hoa Chiêu khẳng định cũng tham dự, cô ta cũng chạy không được! Để cho cô ta sinh con trong tù luôn thì tốt!
Tưởng tượng như vậy, cô ta đột nhiên không muốn Hoa Chiêu đáp ứng điều kiện của mình rồi…
Ồ? Còn mơ tưởng đến bắp rang? Khẩu vị của cô ta thực không nhỏ, ánh mắt cũng tốt. Mọi người khinh bỉ mà nhìn cô ta.
Hoa Chiêu cự tuyệt nói: "Cô muốn quá nhiều, tôi chỉ có thể đáp ứng một cái."
"Không được!" Hoa Tiểu Ngọc quả quyết cự tuyệt.
"Vậy tôi đây chỉ có thể đi ra ngoài nói, cô bị Trương Lão Tứ khi dễ rồi." Hoa Chiêu nói.
"Cô!" Hoa Tiểu Ngọc giận điên lên.
"Tôi chỉ có thể an bài cho cô một công tác, những cái khác nghĩ cũng đừng nghĩ." Hoa Chiêu nói ra: "Bằng không thì xem ai sợ ai. Hơn nữa, cô cũng không phải là chưa từng đi báo cáo qua chúng tôi, kết quả thế nào, cô cũng đã biết."
Hoa Tiểu Ngọc kinh ngạc, cô ta vậy mà đã biết…Trách không được những người kia lúc trước còn muốn thẩm vấn ngược lại cô ta! Nguyên lai đều là cùng một nhóm.
Bất quá Diệp gia cũng thực sự có năng lực, cô ta vẫn sợ, trước tiên bảo trụ công tác cùng thanh danh, những thứ khác nói sau!
Hoa Tiểu Ngọc đi rồi, chính mình quay trở lại căn nhà của Trương Quế Lan rồi.
...
"Em thật sự muốn giữ cô ta lại?" Diệp Thư kỳ quái nói. Đã có công tác, không phải là có thể ở lại thủ đô?
"Loại người chuyên gây tai họa này không thể đặt ở dưới mí mắt ah, đừng sợ, có chúng ta ở dây, cô ta có há mồm cũng không mở được!" Miêu Lan Chi nói ra.
Hoa Chiêu cười cười: "Con nói sắp xếp cho cô ta một công tác, lại không có nói ở chỗ nào, đem cô ta sắp xếp về thị trấn ở quê chúng ta a."
Đến lúc đó thuận tiện cho một nhà Hoa Sơn đến đó khà khịa.
Đem Hoa Tiểu Ngọc trực tiếp đưa về ở nông thôn, cô thật đúng là có chút sợ người một nhà Hoa Sơn qua hai năm sẽ đem Hoa Tiểu Ngọc bán đi. Đến lúc đó cô ta bị hành hạ c.h.ế.t rồi, cô thật sự vẫn có chút băn khoăn.
Lúc này tìm cho cô ta một công tác ở thị trấn, là chính thức đấy! Người một nhà Hoa Sơn sẽ từ từ mà cắt thịt cô ta, mà sẽ không cần mạng của cô ta rồi.
"Cái chủ ý này tốt!" Miêu Lan Chi lập tức nói. Bà đã nghe ra ý tứ của Hoa Chiêu. Cô con dâu này của bà, tâm nhãn thật sự là nhiều, cũng ngoan độc…Bất quá như vậy cũng tốt, người như vậy trở thành con dâu Diệp gia là thích hợp nhất.
Bà Trương giữa đêm tỉnh ngủ, phát hiện hai đứa con trai đều không ở nhà, bà cũng không thấy kỳ quái.
Gần đây trong khoảng thời gian này hai người từ sáng sớm đến tối muộn đều không ở nhà, đi tìm Hoa Tiểu Ngọc đấy, bà cũng biết, vẫn là bà khuyên lão Tứ chớ cùng lão Ngũ chạm mặt, tránh khỏi lại đánh nhau.
Nào có chuyện chỉ vì một cô gái lại làm cho anh em tương tàn? Cái cô gái kia chính là con yêu tính quấy rối gia đình! Nếu không phải thấy cô ta là cái bánh thơm ngon, bà mới không thể để cho loại người này vào cửa đây này.
Đợi cô ta vào cửa, bà phải cùng cô ta nói một chút quy củ của Trương.
Bà ta chính là quy củ duy nhất của Trương gia, chính là cái gì cũng là bà ta định đoạt!
Về phần cuối cùng là ai đem cô ta cưới vào cửa, trên thực tế bà Trương hoàn toàn không để ý, lòng ban tay hay mu bàn tay đều là thịt ah.
Buổi tối, hai đứa con trai đều không có một người trở về đấy, bà Trương cũng không để ý, thường ngày vào lúc này bọn hắn cũng không trở lại, bà ta cơm nước xong xuôi đi bộ một vòng rồi về đi ngủ.
Ngày hôm sau y nguyên như thế, thẳng đến ngày thứ ba, một người hàng xóm cũng làm trong xưởng trông thấy bà ta, thuận miệng hỏi một câu: " Tiểu Ngũ nhà bà hai ngày này sao lại không đi làm?"
Bà Trương sững sờ, Trương Tiểu Ngũ tuy gian trá lười biếng lại trơn trượt, nhưng nếu không có chuyện gì khác thì hắn rất thích đi làm đấy, ở trong xưởng nhiều cô gái trẻ a!
"Hắn hai ngày này đều không có đến sao?" Bà Trương hỏi.
"Đúng vậy a, ngày hôm qua, hôm nay, đều không có tới, nghe chủ quản nhà kho nói có lẽ hắn bỏ bê công việc rồi, tôi còn tưởng rằng hắn bị bệnh, như thế nào? Bà cũng không biết?" Đồng nghiệp này ngược lại kỳ quái rồi.
Con trai không đi làm, cũng không có bệnh, người làm mẹ còn không biết, đó là đi đâu rồi?
Bà Trương đương nhiên biết rõ hắn đi đâu rồi.
"Đúng đúng, hắn chính là bị bệnh, tôi cho rằng hắn bị bệnh cũng đi làm đây này." Nói xong vội vàng đi rồi, cũng mặc kệ những lời này nhiều sơ hở đến cỡ nào.
Bà Trương trực tiếp đi tìm Hoa Tiểu Ngọc.
Nghe người đồng nghiệp kia vừa nói như vậy, bà liền nghĩ tới, sáng sớm ngày hôm qua giường chiếu của hai đứa con trai đều được bà ta dọn dẹp tốt, buổi sáng hôm nay giường của bọn hắn đều là ngay ngắn đấy, hai cái quỷ lười này thế nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng xếp chăn.
Vậy có nghĩa là căn bản bọn chúng không có trở về!
Nhưng hai người đều ở lại nhà Hoa Tiểu Ngọc rồi hả? Có chút hư hỏng không tưởng nổi a... Bất quá bất kể là ai đã tiến vào "Nhà giữa", việc này xem ra là đã thành, bà mẹ chồng như bà ta, cũng nên lộ diện rồi.
Bà Trương đến đập cửa: "Tiểu Ngũ, mở cửa!"
Hoa Tiểu Ngọc trong phòng nghe thấy, tức giận đến cắn răng, đến nhà cô ta, nhưng lại kêu Tiểu Ngũ ra mở cửa? Có ý tứ gì? Đây là nhà Trương Tiểu Ngũ ư ? Có phải muốn nói cho người khác biết Trương Tiểu Ngũ đang ở nhà cô ta!
Hoa Tiểu Ngọc không động đậy.
Bà Trương tiếp tục đập: "Lão Tứ, mở cửa!" Bà cho rằng Trương Tiểu Ngũ trước mắt không ở đây.
Hoa Tiểu Ngọc tức giận đến muốn phun máu, vẫn là không mở cửa.
Cô ta đã từng nhìn qua cái bà lão này không nói đạo lý chỉ dùng sức chiến đấu, cô ta cũng không muốn cùng bà ta ở trong sân đánh nhau, lại để cho hàng xóm chế giễu, về sau cô ta còn phải ở chỗ này đấy.
Hoa Chiêu chưa nói đem chỗ này cho cô ta, nhưng cô ta ở nhờ cũng có thể a? Dù sao bọn hắn lại không ở nổi.
Bà Trương BA~ BA~ đập cửa, Hoa Tiểu Ngọc không ra, hàng xóm ngược lại là bị bà ta làm ầm ĩ phải đi ra.
Đúng lúc là giờ cơm tối, trong nội viện mọi người đều đông đủ.
Đàn ông ở lại cửa ra vào nhìn xem, mấy người phụ nữ đi tới nghe chuyện tốt.
"Trương đại nương, bà đến tìm Trương Tiểu Ngũ à?"
"Còn có Trương Lão Tứ?"
"Bọn hắn hai ngày này không có tới!"
Hàng xóm con mắt đều là sáng như tuyết đấy, Trương Lão Tứ cùng Trương Tiểu Ngũ mỗi ngày lúc nào đến, khi nào thì đi, hai người cũng không có che giấu, bọn hắn rõ ràng.
"Bọn hắn hai ngày này không có tới?" Bà Trương lúc này càng kinh ngạc rồi: "Ngày hôm qua cùng hôm nay đều không có tới?"
"Không có tới!"
Có người thông minh, nghe ra ý tứ của bà Trương: "Sao vậy? Bọn hắn hai ngày nay cũng không ở nhà?"
Những lời này vừa ra, người xung quanh kịp phản ứng, lập tức ánh mắt giao nhau, ánh lửa bát quái nổ đùng đùng trong không khí.
Đêm hôm đó, hai anh em đánh nhau, âm thanh cũng không nhỏ, mấy người hàng xóm đều nghe thấy được!
Ngay từ đầu, bọn hắn còn tưởng rằng Hoa Tiểu Ngọc gặp chuyện không may, rốt cuộc cũng bị người xông vào phòng rồi, còn có người hảo tâm đi ra muốn giúp đỡ, kết quả là có người trông thấy Hoa Tiểu Ngọc mở cửa chạy đi.
Mà âm thanh đánh nhau trong phòng, là hai người đàn ông, không cần đoán cũng biết là Trương Lão Tứ cùng Trương Tiểu Ngũ.
Khá lắm, hai người đều vào nhà rồi! Còn đã đánh nhau! Vì cái gì đánh nhau?
Ngày hôm sau, Hoa Tiểu Ngọc ngược lại trở về rồi, nhưng là hai ngày này cô ta đều nghẹn đến buổi tối mới đi nhà vệ sinh, tận lực không tiếp xúc với người khác, có người nói chuyện với cô ta, cô ta cũng không trả lời, vội vàng chạy.
Mọi người cũng xấu hổ ở trước mặt cô ta hỏi đêm hôm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì …Ngẫm lại cũng không phải là chuyện gì tốt rồi.
Nhưng là theo chân bà Trương, bọn hắn cũng có thể mở miệng rồi.
"Hai ngày nay bà đều không thấy hai đứa con của mình sao?"
"Không thấy, thế nào rồi hả? Ngươi biết rõ cái gì?" Bà Trương hỏi.
Mọi người liếc nhau, trong mắt có kích động còn có kinh hoảng: "Ai nha, đây là chuyện rất nghiêm trọng ah? Hai người đàn ông trưởng thành lại khoẻ mạnh như vật tại sao lại không thấy rồi?"
"Ai biết chuyện gì rồi hả?"
"Bất quá đêm hôm đó, bọn hắn đánh nhau, sẽ không bị người ta bắt lại a?" Có người rốt cuộc nói ra trọng điểm.
"Đánh nhau? Đánh nhau ở đâu?" Bà Trương lập tức hỏi.
Có người chỉa chỉa tay chỉ vào nhà Trương Quế Lan, nhỏ giọng nói: "Hơn nửa đêm đấy, một chọi một ah? Ở trong phòng người ta."
"Hoa Tiểu Ngọc khi đó chạy đi, có thể là tìm cảnh sát a?" Lại có người yêu sách.
Bà Trương cả kinh, lảo đảo một cái, bà có một loại dự cảm xấu.
Sau khi kinh hãi, bà ta hung hăng phá cửa: "Hoa Tiểu Ngọc! Cô mở cửa cho lão nương!"
Hoa Tiểu Ngọc mặc kệ bà ta có đập cửa như thế nào cũng không mở.
Những lời bên ngoài..., cô ta mở cửa sổ ra, đều nghe được rõ ràng.
Hoa Chiêu c.h.ế.t tiệt! Đã nói là giữ bí mật cho cô ta rồi đấy! Bảo vệ cái con khỉ! Tất cả mọi người đều đã biết!
Hoa Chiêu thật sự không nghĩ tới điểm này, làm chuyện này, ai có thể che giấu hết được? Động tĩnh to đến vậy cũng đã bị hàng xóm biết rồi.
Hơn nữa cô chỉ cam đoan có thể làm cho mọi người im lặng, việc này sẽ không chính thức bị truyền đi, lúc đó mới gọi là mọi người đều biết. Về phần miệng lưỡi hàng xóm, cô bịt lại không nổi.
Cô cũng đã quên hoàn cảnh lúc này, tầm này quan hệ hàng xóm láng giềng xem như thân mật, hơn nữa không có bí mật, một người hàng xóm đã biết, một đại tạp viện sẽ biết, một đầu phố nhỏ sẽ biết, phố nhỏ bên cạnh cũng sẽ biết, sau đó tiếp tục lan rộng ra bên ngoài…
Cũng không phải giống như mấy chục năm về sau, hàng xóm ở cửa đối diện nhau sống với nhau mấy năm cũng không biết người ta tên gì.
Bà Trương ở ngoài cửa mắng hơn nửa giờ, Hoa Tiểu Ngọc cũng không mở cửa.
Với thân thủ này của bà Trương, cũng không thể trèo qua tường viện, bà ta đành phải hùng hùng hổ hổ bỏ đi rồi, đến đồn công an tìm người.
Kết quả đồn công an nói không có.
Bọn hắn nói không có chính là không có, bà Trương tin.
Vậy hai đứa con trai của bà đi đâu rồi? Không phải là vẫn còn ở trong nhà Hoa Tiểu Ngọc…đã chết?
Chân tay bà Trương mềm nhũn đứng không vững, thất tha thất thểu mà trở về Trương gia, kết quả đi được nửa đường đã bị người ta ngăn lại.
"Bà là Lưu Kim Hoa a? Trương Tứ Quân cùng Trương Ngũ Quân có phải là con trai của bà không?" Một người đàn ông mặc đồng phục hỏi.
Lão Tứ Tiểu Ngũ cái gì đấy, đương nhiên không phải tên thật. Hai người con trai khác của bà Trương gọi là Đại Quân và Nhị Quân.
"Đúng, đúng là con trai của tôi! Bọn hắn làm sao vậy?" Bà Trương trông thấy người mặt một bộ quần áo này, liền sợ hãi. Con trai thực sự phạm tội rồi hả?
"Theo chúng tôi đi một chuyến a, tôi đưa bà đi gặp bọn hắn." Người đàn ông nói.
Bà Trương lên chiếc ô tô đỗ bên cạnh lề đường, ô tô không ra khỏi thành phố, mà là đến một khu khác, đến một cửa ra vào rất lớn của đơn vị nhà nước.
Đồn công an có thể không giữ loại phạm nhân này, mà đổi địa phương, đương nhiên cũng là vì giữ bí mật.
Bà Trương gặp được Trương Tiểu Ngũ, không nhìn thấy Trương Lão Tứ. Trương Lão Tứ đã bắt đầu quá trình xét xử rồi, ai cũng không thể gặp.
Nhưng là thấy Trương Tiểu Ngũ như vậy cũng đủ rồi, bà Trương đã biết rõ chuyện gì xảy ra.
"Mẹ đã nói cô ta chính là con yêu tinh phá hoại nhà người khác! Thật đúng là đem nhà ta quấy nhiễu ~" Bà Trương khóc không ngừng, đem mười tám đời tổ tông của Hoa Tiểu Ngọc đều mắng một lần.
Sau đó theo Trương Tiểu Ngũ cùng nhau đi ra.
Trong lúc này Trương Tiểu Ngũ không biết chuyện gì, nên không liên quan đến hắn.
"Con đi, đem cô ta thu thập một trận!" Bà Trương đứng trên đường cái nói với Trương Tiểu Ngũ: "Sau đó lại để cho cô ta đi tìm cảnh sát, nói cô ta tự nguyện đấy! Không có gì bắt buộc, là chính cô ta!"
Trương Tiểu Ngũ lại không lên tiếng, hắn thực sự sợ, những người kia cũng nói chuyện với hắn không ít, hiện tại chỉ cần nghĩ đến, toàn thân hắn liền đau.
Hơn nữa người ta đã nói, không cho phép cả nhà bọn họ xuất hiện trước mặt người một nhà Trương Quế Lan một lần nữa. Nếu không, bắt được sẽ là một trận đòn!
Bọn hắn ngược lại không cố ý nhắc tới Hoa Tiểu Ngọc, nhưng là Trương Quế Lan là thím của Hoa Tiểu Ngọc, cô ta coi như là người một nhà a?
Hoa Tiểu Ngọc trước khi cũng không ít lần nói tốt cho Trương Quế Lan, nói hai người bọn họ quan hệ tốt đến cỡ nào, Trương Quế Lan xem cô ta giống như con gái ruột vậy.
"Mẹ, về nhà trước a, chúng ta lần này chọc phải người không nên dây vào rồi." Trương Tiểu Ngũ cúi đầu nói. Hắn nói, người ở tại trong cái đại viện đó, không thể trêu vào.
"Đều do anh trai! Vốn con đã tìm được phương pháp để có thể đả động đến tâm hồn thiếu nữ của Hoa Tiểu Ngọc rồi! Chậm rãi mài, không đến mấy tháng cô ta đã theo con rồi! Hiện tại lại bị anh trai làm cho như vậy, toàn bộ đã xong." Hắn uể oải nói.
"Làm sao lại đã xong? Cô ta hiện tại là một mặt hàng rách rưới hàng còn muốn gả cho ai? Cô ta đã là người của anh trai con rồi! Chính là con dâu của Trương gia ta, chờ anh trai con đi ra, hai người liền kết hôn!" Bà Trương tức giận nói.
Trương Tiểu Ngũ bất đắc dĩ mà nhìn bà ấy: "Mẹ, đây không phải thời kỳ trước giải phóng nữa rồi, đây là xã hội mới rồi, nào có cô gái nguyện ý gả cho tội phạm cưỡng bức đấy, không náo loạn đợi đến lúc đi ra khả năng cũng được, đều náo loạn thành như vậy, chắc chắn không được."
Hắn ngược lại đã thấy được rõ ràng.
Bà Trương thế nhưng lại linh cơ khẽ động: "Anh trai con không được, con được a! Dù sao cô ta cũng là tàn hoa bại liễu rồi, cô ta còn muốn gả cho ai? Con đi nói muốn kết hôn với cô ta, trước tiên đem cô ta tới tay rồi lại nói sau!"
Trương Tiểu Ngũ đã khai báo tất cả những gì có thể, nhưng Trương Lão Tứ khai báo cái gì, hắn không biết, cũng không có người nói cho hắn biết, hắn vẫn cho là Trương Lão Tứ đắc thủ rồi.
Trương Tiểu Ngũ vốn chính là có tâm tư này.
Nói cho cùng, bọn hắn vẫn là không bỏ được chỗ dựa ở sau lưng Hoa Tiểu Ngọc. Đặc biệt lúc này lại phát hiện cô ta lợi hại như vậy.
Có sợ hãi, cũng có kích động ah! Cùng loại người này làm thông gia, chỗ tốt rất nhiều đấy, không chừng Trương Lão Tứ cũng có thể được thả. Đều là người một nhà, chuyện cũ bỏ qua a!
Nghĩ đến cái này, bà Trương thay đổi một khuôn mặt tươi cười, còn lại để cho Trương Tiểu Ngũ mua thật nhiều đồ, đi nịnh nọt Hoa Tiểu Ngọc, bà ta sẽ không đi, bà ta biết rõ vừa rồi ở ngoài cửa mắng chửi có chút hung ác rồi, lúc này mà đi sẽ không thích hợp, bà ta cũng sợ nhịn không được chính mình bạo phát tức giận.
Trương Tiểu Ngũ thật sự đi, hắn không bỏ nổi Hoa Tiểu Ngọc…
Nhưng là Hoa Tiểu Ngọc vẫn không mở cửa. Trương Tiểu Ngũ liền mang những thứ đó ném xuống chân tường, lần này hắn ngược lại không giám trèo tường đi vào, trước mắt còn không dám.
Hơn nữa, xung quanh có vài ánh mắt đang nhìn đây này.
"Tiểu Ngũ, mấy ngày nay đi đâu vậy? Mẹ anh đi khắp bốn phía tìm anh đấy!"
"Anh Tư của anh đâu?"
"Hai ngươi ngày đó sao lại đánh nhau? Vì sao vậy?"
"Đúng đấy, vì sao vậy? Hơn nửa đêm đấy…"
Mọi người một bên bát quái một bên ép buộc.
Trương Tiểu Ngũ nặn ra một nụ cười tự nhiên: "Tôi cùng anh tư đi nhà anh cả, giúp nhà anh ấy làm chút việc." Nói xong mặc kệ mọi người tin hay không, vội vàng đi nha.
Hau ngày sau, hắn vẫn đến mỗi ngày, gọi cũng không mở cửa, liền mang những thứ đó ném qua tường, gạo và mì đồ ăn cái gì đấy, còn có kẹo bánh ngọt, còn có hai cái áo bông, phi thường tri kỷ.
Mọi người chậc chậc mà xem náo nhiệt, đều cảm giác được mình đoán ra cái gì, nhưng lại đoán không được, chuyện này phát triển theo chiều hướng không giống những gì bọn họ đoán được.
Trương Lão Tứ đâu này? Hai ngày nay sao lại không có tới?
Chuyện của Trương Lão Tứ không đến vài ngày đã có phán quyết, phán quyết 10 năm.
Còn chưa qua năm 76, pháp luật hiện tại còn chưa hoàn thiện nhiều chỗ, nặng nhẹ không nói rõ, thủ tục cũng tương đối ngẫu nhiên, dài ngắn còn xem tình huống.
Bộ luật hình sự đầu tiên sẽ phải đợi đến ngày 1 tháng 1 năm 1980 mới bắt đầu thi hành, hiện tại đoán chừng nó vẫn còn là dự thảo trong đầu của một số người.
Tin tức Trương Lão Tứ bị phán cũng không có công bố ra ngoài, người biết rất ít, Trương gia thậm chí chỉ có bà Trương cùng Trương Tiểu Ngũ biết rõ.
Mẹ con hai người dấu diếm đến sít sao đấy, đến mấy đứa con khác cũng không dám nói! Con trai con gái đã biết, con dâu con rể cũng sẽ biết, người ta cũng sẽ không giữ bí mật cho bọn họ, đến lúc đó Trương gia bọn họ có thể thật sự không ngẩng đầu lên được nữa rồi!
" Hoa Tiểu Ngọc kia! Đi tìm cô ta, đi tìm cô ta! Ban ngày không mở cửa, con liền nửa đêm đi!" Bà Trương vỗ Trương Tiểu Ngũ khóc ròng nói.
Anh trai nhanh như vậy đã bị phán quyết, quả thực doạ đến Trương Tiểu Ngũ, hắn đâu còn dám nửa đêm leo tường?
"Mẹ, mẹ cũng muốn con bị phán 10 năm sao?"
Bà Trương liền trung thực rồi, nhưng lại càng tức giận, thoáng cái đã ngã bệnh.
Phòng bị dột trời lại mưa cả đêm, ngày hôm sau lúc Trương Tiểu Ngũ đang làm việc, bị bảo vệ trong xưởng mang đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận