Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 145
Những chuyện mà Trương Tiểu Ngũ làm, tuy không phải là mọi người đều biết, nhưng là trong lòng một số người cũng có chút đoán được.
Những cuộn chỉ còn tốt, BA~ thoáng một cái liền rơi trên mặt đất liền bị tính là sản phẩm lỗi rồi, có đôi khi vẫn là cố ý làm rơi trên mặt đất đấy, ai cũng không ngốc.
Sau đó lúc nội bộ tiêu thụ, bọn hắn cũng không tìm thấy mấy loại sản phẩm lỗi này nữa, giữ lại cho bọn hắn đều là những thứ thật sự đã hư hỏng đấy, những cái tốt kia đã đi đâu?
Chuyện của Trương Tiểu Ngũ làm nói lớn cũng không lớn, dù sao cũng không có trực tiếp trộm sản phẩm đạt tiêu chuẩn trong nhà kho, nhưng nói là nhỏ cũng không nhỏ.
Hôm nay đã có người thanh toán bọn hắn rồi.
Một nhóm người liên quan, đều bị kéo ra xử phạt rồi.
Tịch thu những vật phi pháp đã chiếm được, chức cao bị giáng cấp, cấp thấp không có vị trí để giảm xuống nữa đấy, liền bị đuổi việc, ví dụ như Trương Tiểu Ngũ.
Lúc này bị đuổi việc là chuyện lớn rồi, tương đương đập vỡ chén cơm cả đời của một người, để cho hắn đời này không có cơm ăn, đều phải dựa vào người khác nuôi sống, ngẫm lại so với mất đầu còn hung ác hơn.
Trương Tiểu Ngũ cảm thấy trời đất sụp đổ.
"Chẳng những là con yêu tinh quấy nhiễu gia đình mà còn là một cái sao chổi!" Bà Trương hùng hùng hổ hổ: "Từ khi gặp phải cô ta, nhà chúng ta có chỗ nào tốt? Tìm cô ta đi! Cô ta phải chịu trách nhiệm!"
Trong nhà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, con trai cả và con trai thứ hai của bà Trương cũng mang theo cả nhà mà trở về rồi.
Bà Trương đã thông báo cho bọn hắn, công tác của Tiểu Ngũ đã không còn, bà ta còn một chút tiền lương hưu chỉ đủ nuôi mình đấy, Tiểu Ngũ về sau còn phải dựa vào anh em bọn họ giúp đỡ.
Bà cũng cũng không giấu giếm nữa, đem chuyện của Hoa Tiểu Ngọc nói ra. Chỉ là có con dâu ở đây, bà không nói đến chuyện của Trương Lão Tứ.
Người Trương gia cũng không có ai quan tâm Trương Lão Tứ bây giờ không có ở đây hay đi đâu lêu lổng rồi, hắn là một người không có công tác không có năng lực giải quyết vấn đề nên có ở đây hay không cũng giống nhau.
Lão đại lão Nhị sắc mặt rất khó coi, con cái nhà mình còn nuôi không hết đâu rồi, ai nguyện ý nuôi một chú em đã 24~25 tuổi ? Có phải nuôi cả đời.
Cũng may còn có một con đường lui.
"Mẹ cũng thật là, Tiểu Ngũ có đối tượng tốt như vậy, tại sao không nói sớm, chúng con bây giờ mới biết, cũng không có chuẩn bị gì, chúng ta cứ như vậy mà đi tìm người ta, có được không?" Chị dâu cả của Trương Tiểu Ngũ nói.
Dựa theo lời bà Trương nói, là Trương Tiểu Ngũ mất công tác, Hoa Tiểu Ngọc liền chướng mắt hắn rồi, không cho hắn vào cửa nữa.
Bọn hắn hiện tại muốn đi qua cầu hòa, thuận tiện đem việc hôn nhân định ra.
Bà ta hiện trong tay một phân tiền cũng không có, đều cho Trương Tiểu Ngũ đi nộp tiền phạt rồi, tiền kết hôn này phải rơi xuống đầu bọn hắn! Còn là một nhà cao cửa rộng, không biết cần bao nhiêu tiền đây này!
May mà cô gái đó nhà cao cửa rộng, bằng không thì cô ta đã sớm quay đầu đi nha.
Vợ lão Nhị cũng có ý nghĩ này: "Chúng ta đầu tiên nói trước, cho con trai cưới vợ đó là trách nhiệm của cha mẹ, cũng không phải là trách nhiệm của anh em, Tiểu Ngũ kết hôn đến lúc đó xài bao nhiêu tiền, chúng con có thể cấp cho hắn, ghi phiếu nợ, cho không thì không thể được."
"Được! Cám ơn chị dâu! Em ghi phiếu nợ! Đến lúc đó liền vốn lẫn lời trả lại cho mọi người!" Bà Trương nghe xong tuy tức giận, nhưng là Trương Tiểu Ngũ rất thích ý, mặc kệ mượn cũng tốt cho cũng tốt, trước tiên đem Hoa Tiểu Ngọc lấy tới tay, đến lúc đó đã có việc buôn bán bắp rang kia, bao nhiêu tiền mà không kiếm lại được?
Sắc mặt mọi người trong phòng đều tốt hơn một chút rồi, cả nhà cùng dắt nhau đến nhà Trương Quế Lan, trên đường mua một chút bánh ngọt, như vậy sẽ không phải là đi tay không rồi.
Hiện tại Trương Tiểu Ngũ trong tay không có tiền rồi, hai người chị dâu lại là người keo kiệt đấy, có thể mua 2 túi bánh ngọt đều là cho cô gái "Nhà cao cửa rộng nhà giàu" kia mặt mũi thật lớn rồi.
Nếu như chỉ là một cô gái nông thôn, các cô hiện tại căn bản sẽ không tới, càng đừng nói tới chuyện vay tiền.
Kết quả đến nhà Trương Quế Lan, cửa ngoài đã bị khoá lại.
Trương Tiểu Ngũ mặc kệ ánh mắt người ngoài, từ trong túi quần móc ra một cái chìa khóa muốn mở cửa, kết quả không mở được.
Hắn ngược lại cũng thông minh, thoáng cái liền biết cửa đã đổi khóa.
Hắn cũng không nói nhiều, từ chỗ cũ lấy ra cục gạch rồi nhảy lên đầu tường.
Hàng xóm xung quanh thấy mà líu lưỡi, ban ngày ban mặt đấy, trước mặt nhiều người như vậy, thật sự là không biết xấu hổ ah…
"Hoa Tiểu Ngọc không ở nhà." Có người thầm nói.
Trương Tiểu Ngũ đứng trên đầu tường, cũng có thể nhìn ra mấy cửa phòng đều được khoá lại từ bên ngoài đấy.
"Sáng sớm đã có 3 người đến đưa đi." Người hàng xóm tiếp tục nói.
"Nghe nói đưa cô ta về quê rồi, gia đình đã tìm cho cô ta một phần công tác, là chính thức đấy."
Những lời này là người đến đón Hoa Tiểu Ngọc nói, Hoa Tiểu Ngọc cũng nhìn thấy công văn điều động công tác, tuy không biết được mấy chữ, nhưng trực giác của cô ta cũng không gạt cô ta đấy, cho nên lắp bắp mà bị người ta dụ đi rồi.
Bằng không thì cô ta c.h.ế.t cũng không đi!
Người tới đã chuyển đạt lại ý tứ của Diệp gia, hoặc là trở về quê có một công tác chính thức, còn thuận tiện sắp xếp cho cô ta hộ khẩu trên thị trấn, hoặc là phản kháng, kết quả của phản kháng chính là bọn hắn cưỡng ép đem cô ta đi, đưa về nông thôn, cô ta vẫn là Hoa Tiểu Ngọc trong thôn.
Lúc này đến ba người, 2 nam 1 nữ, trông chừng cô ta, dù cô ta còn muốn đi vệ sinh rồi bỏ trốn, cũng không dùng được rồi.
Nghĩ đến hộ khẩu trong thị trấn, công tác chính thức, Hoa Tiểu Ngọc thỏa hiệp rồi.
Chỉ là thời điểm ra đi cực kỳ không cam lòng mà quay đầu lại nhìn căn nhà của Trương Quế Lan, tiểu viện của cô ta...
Trương Tiểu Ngũ thiếu chút nữa là rơi từ trên đầu tường xuống rồi, trở về quê rồi hả? Vậy hắn làm sao bây giờ?
Người Trương gia cũng nghĩ đến vấn đề này, chị dâu cả cùng chị dâu hai lập tức kéo người đàn ông nhà mình đi, một câu cũng không nói.
Nói cũng đúng, người ta nhà cao cửa rộng đấy, có thể vừa ý Trương Tiểu Ngũ? Cũng không soi gương ah. Đây là không muốn phản ứng với bọn hắn nên chạy rồi!
Bà Trương đứng ở chân tường, mắng đến trời long đất lở.
Từ Trương Quế Lan đến Hoa Chiêu, đến Hoa Tiểu Ngọc, đến Diệp Thư, ai cũng chửi, để cho bà ta mắng đến 100 lượt.
Diệp Thư đứng ở đằng xa tức giận mà nghĩ tới đánh người, bà Trương này cái miệng quá cay độc, so với bà mẹ chồng trước kia của cô còn lợi hại hơn. Trước kia xem ở thân phận "mẹ chồng" nên cô không thể làm gì bà Khổng, nhưng là cái bà Trương này cô cũng không cần khách khí rồi.
Cô… Trở về tìm Hoa Chiêu!
Biện pháp mà cô có thể nghĩ đến chính là giống như trước kia, đánh bà Trương cùng Trương Tiểu Ngũ một trận, nhưng như thế này ngược lại còn làm cho hai người kia huênh hoang khoác lác còn dán lại hơn, cô biết rõ là không tốt.
Hoa Chiêu khẳng định có biện pháp, không cần phải động thủ đánh người, có thể làm cho người đó đau đến đầu khớp xương.
Diệp Thư trở về nói cho Hoa Chiêu cùng Trương Quế Lan hiện trường bên này.
"Bộ dáng của bọn hắn, nhất thời sẽ không từ bỏ ý đồ đấy, thật sự là đáng ghét." Diệp Thư chờ mong mà hỏi thăm: "Em có biện pháp gì tốt?"
Hoa Chiêu đang ăn lê đông lạnh, tuy phụ nữ có thai ăn lê không tốt, ăn lê đông lạnh lại càng không tốt, nhưng gần đây cô đặc biệt muốn ăn mát, không ăn được liền khó chịu, nhịn không được vụng trộm ăn hết, đợi đến lúc mọi người phát hiện, một túi hơn10 cân đều đã bị cô ăn gần hết.
Kết quả thấy cô không xảy ra chuyện gì, tất nhiên cũng không thể ngăn cản không cho cô ăn hết.
"Điểm ấy em đã sớm nghĩ đến, cho bọn hắn một cơ hội cuối cùng, thời gian ba ngày, nếu như bọn hắn không đến náo loạn, việc này coi như xong, nếu như lại đến, cũng đừng trách chúng ta không khách khí." Về phần sẽ thu thập hai người đó như thế nào, cô vẫn chưa nói gì.
Kết quả người Trương gia một chút cũng không có quý trọng cơ hội lần này, ngược lại còn làm chuyện trầm trọng thêm.
Xế chiều hôm đó, bà Trương mắng đến mệt mỏi, lại để cho Trương Tiểu Ngũ đem khóa đập phá, hai người nghênh ngang mà tiến vào.
Những người hàng xóm đứng ở bên ngoài phao tin đồn, bà Trương quay đầu lại oán giận: "Đây là nhà con dâu tôi! Hoa Tiểu Ngọc đã sớm cùng con trai tôi đã sẵn sàng rồi! Còn thiếu việc lĩnh giấy hôn thú, chờ hai ngày nữa chúng tôi liền đi tìm cô ta kéo đi chứng nhận!"
Bà ta đã nói như vậy, người khác ngược lại khó mà nói cái gì. Hơn nữa, bọn hắn có thể nói cái gì? Báo cáo, không có khả năng đấy, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Nói cho Trương Quế Lan? Bọn hắn cũng không biết Trương Quế Lan ở đâu.
Hành động của bà Trương, ngược lại đã làm cho những người khác động tâm rồi.
Hai ngày sau, một số gia đình từng sống trong căn tạp viện trống bên kia đã quay lại đây xem tình hình như thế nào, còn đến thăm nhà bà Trương, thậm chí có người hỏi bọn hắn chuyển trở về được hay không, đến lúc đó tiền thuê nhà trực tiếp đưa cho bà Trương.
Bà Trương con mắt sáng ngời, được a! Như thế nào lại không được?
Hoa Chiêu xem xét rồi, cũng không cần đợi nữa.
"Anh cả, còn phải làm phiền anh rồi." Cô nói với Diệp Danh.
Diệp Danh đã đi công tác trở về, đã biết chuyện Hoa Tiểu Ngọc, vô cùng yên lặng.
Viện này của Hoa Chiêu cũng quá lớn, phải an bài thêm mấy người. Trực tiếp ở trong này cũng không thích hợp, vậy thì ở mấy nhà hàng xóm xung quanh đi, hắn sẽ cho "Tiền thuê nhà" hợp lý đấy.
"Em muốn xử lý bọn họ như thế nào, cứ việc nói." Diệp Danh phi thường bình tĩnh nói.
Diệp Thư lại nhìn anh một cái, anh cả rất ít dùng cái giọng điệu này nói chuyện…Anh cả là thực tức giận!
Hoa Chiêu cùng anh cả còn chưa quen thuộc, không có nghe ra, cô cười như một tiểu hồ ly: "Bà Trương kia tuổi kỳ thật cũng chưa lớn lắm, mới đầu 50, còn có thể phát huy chút sức lực còn lại, vì xã hội làm việc cống hiến đấy. Bà ta đã từng là công nhân xưởng dệt rồi, thủ đô không cần loại người tài giỏi như bà ta này, những địa phương ở xa của tổ quốc lại rất cần, đem bà ta an bài một công tác ở thị trấn bên cạnh huyện An a?"
Diệp Danh nhìn cô cười. Còn có nhiều mưu ma chước quỷ như vậy ah…Anh cũng không nghĩ tới.
Thôn Kháo Sơn là thị trấn trực thuộc huyện An ah, cũng là nơi Hoa Tiểu Ngọc sắp làm việc.
Mà cho bà Trương một công tác, nhưng lại ở bên cạnh huyện An, đến lúc đó bà ta đi tìm Hoa Tiểu Ngọc gây phiền toái, cũng không quá thuận tiện, nhưng bà ta tuyệt đối sẽ đi! Vậy thì thật là giày vò qua lại a.
Mà bà Trương ở cách Hoa Tiểu Ngọc gần như vậy, bà ta lại có công tác cùng tiền lương, Trương Tiểu Ngũ nhất định sẽ đi theo.
Hai đứa con khác của Trương gia đều có công tác có phòng ở, muốn mặt mũi, cơ bản sẽ không tiếp tục đến tìm Trương Quế Lan gây phiền toái, vấn đề của Trương gia có thể giải quyết.
Mà Hoa Tiểu Ngọc bên kia, đã có một nhà Hoa Sơn, lại thêm một nhà bà Trương, cuộc sống khẳng định cũng rất đặc sắc.
"Tốt, ngày mai sẽ để cho bọn hắn đi." Diệp Danh cười nói.
...
Bà Trương đang ở trong sân cùng mấy người hàng xóm ở tạp viện trước kia thương lượng tiền thuê nhà thu bao nhiêu cho phù hợp, liền có hai người đàn ông đi đến.
Hai người này vừa nhìn đã biết là cán bộ, trong sân liền yên tĩnh, cơ hồ tất cả mọi người đều rụt bả vai.
Ai mà không biết mình hiện tại đang làm chuyện thiếu đạo đức đuối lý? Nhưng là tiện nghi không thể đều bị một mình bà Trương chiếm được.
"Lưu Kim Hoa là ai?" Người đàn ông đứng ở trong sân hỏi.
Mọi người lập tức đứng lên chỉ hướng bà Trương.
Bà Trương đã dám ở cửa đồn công an thắt cổ, lá gan cũng không nhỏ, trong lòng tuy cũng run, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Đúng là tôi, các người là ai?"
Người đàn ông nở nụ cười, cười đến như tắm gió xuân: "Lưu đồng chí, tôi là tới để báo tin mừng cho bà đấy…"
Hắn đem chuyện an bài công tác nói, trên mặt bà Trương đã lập tức tỏa ánh sáng rồi.
Bà ta là công nhân đã về hưu, vẫn là về sớm đấy, tiền lương ít đi, một tháng chỉ có hơn 20 đồng, mà phần công việc chính thức này, tiền lương là 50 đồng! Còn rất thanh nhàn, ngồi phòng làm việc đấy!
Tuy phải đi Đông Bắc, chưa quen cuộc sống nơi đó đấy, nhưng là ở đó cách Hoa Tiểu Ngọc gần! Hơn nữa người đàn ông này cũng ám chỉ rồi, bà ta có thể có công tác tốt này, đều là có "Quý nhân" hỗ trợ, bằng không thì dùng điều kiện của bà ta, dựa vào cái gì mà được mời trở lại.
Bất quá bà Trương đến cùng cũng có chút không nỡ cuộc sống ở thủ đô, không nỡ cái viện nhỏ này, không nỡ tiền thuê nhà sắp sửa đến tay.
"Lão thái thái, bà phải nghĩ kỹ, quý nhân là ai? Quý nhân có thể làm những chuyện gì? Đây là xem ở mặt mũi những người khác, không so đo với bà, các người nếu lại đánh chủ ý xấu gì, có công tác cùng không có công tác, chỉ là một câu của người ta."
Tầm mắt của hắn dừng ở trên người bà Trương rồi chuyển qua Trương Tiểu Ngũ, hai người này, một người vốn không có công tác, hiện tại có công tác, một người vốn có công tác, hiện tại không có công tác.
Tầm mắt của người đàn ông lại đảo qua trên mặt của mọi người trong sân.
Tất cả mọi người đều nghe hiểu những lời này, lập tức biết rõ đây là câu uy hiếp.
"Tôi đột nhiên cảm thấy chỗ ở hiện tại còn rất tốt, không đổi không đổi nữa."
"Ai nha tôi hôm nay chỉ vừa mới bước vào cửa, chuyện gì cũng không làm, không làm ah!"
Mọi người bảy mồm tám lưỡi mà nói mấy câu cùng một loại ý tứ, đảo mắt người đã đi sạch sẽ.
Bọn hắn cũng không muốn mất việc ah!
Bà Trương không nỡ đi, Trương Tiểu Ngũ lại là phi thường cam lòng, phụ giúp mẹ mình trở lại thu thập hành lý, hôm nay liền muốn đi.
Hắn muốn Hoa Tiểu Ngọc rồi, trong lòng Tiểu Ngọc khẳng định cũng có hắn, đây là gọi hắn đi qua đây này!
"Đồng chí, vậy công tác của tôi thì sao?" Trương Tiểu Ngũ chờ mong mà hỏi thăm. Một bà già như mẹ cũng được an bài công tác, một người tuổi còn trẻ như hắn có một công tác càng đơn giản a?
Ở nông thôn cũng không phải thủ đô, không có người biết rõ hắn vừa xảy ra chuyện gì, an bài cái công tác không khó a?
"Chuyện của anh sau này hãy nói, hiện tại không được." Người đàn ông nói.
"Ah ah!" Trương Tiểu Ngũ đã hài lòng, chỉ là hiện tại không được ~ cũng đúng, vừa gặp chuyện rắc rối liền an bài công tác, truyền đi không tốt, lại nói sau.
Thủ đô triệt để thanh tịnh, không đến hai ngày, Trương Quế Lan liền chuyển trở về.
Bà phải đem nhà cửa dọn dẹp lại một chút, tường viện cũng phải cao thêm, không thể trèo qua được đấy.
Ánh mắt hàng xóm xung quanh nhìn Trương Quế Lan đã không còn chút khinh thường nào nữa.
...
Theo lý sự tình đã được giải quyết, Hoa Chiêu nên vui vẻ mới đúng, nhưng là mấy ngày nay cô luôn cảm giác trong lòng hoang mang rối loạn đấy, lại không biết vội vàng cái gì, có đôi khi nửa đêm lại đột nhiên run lên mà bừng tỉnh.
Thiếu can-xi rồi hả? Không có khả năng ah!
Hôm nay nửa đêm, đột nhiên lại có người đập cửa.
Hoa Chiêu thoáng cái liền ngồi dậy, nhịp tim đập mạnh như thể mọi thứ trước mặt cũng đang rung lên.
Diệp Thư một bên mặc quần áo ra mở cửa một bên nói thầm, cô thành đứa bé giữ cửa rồi. Bất quá lần này là ai? Chuyện nhà các cô tại sao cứ không ngừng vậy này?
Ngoài cửa lại là Diệp Danh.
Cảnh đêm rất tối, nhưng là ngọn đèn pin yếu ớt chiếu sáng đôi mắt Diệp Danh, Diệp Thư thấy được trong mắt anh cả có trầm trọng cùng đau xót chưa từng xuất hiện.
"Lạch cạch" thoáng một phát, đèn pin rơi trên mặt đất.
"Làm sao vậy?" Cô nghe thấy chính mình yếu ớt mà hỏi thăm. Giờ khắc này, cô cũng hoảng hốt mà nhảy dựng lên.
Diệp Danh không có lên tiếng, anh không biết hiện tại mình có nên đứng ở chỗ này hay không, nhưng anh do dự, không chấp nhận, lại chối bỏ nhưng vẫn từng bước một đi đến nơi này.
"Hoa Chiêu, có khỏe không?" Anh ách lấy cuống họng hỏi.
Không phải ba hoặc là mẹ đã xảy ra chuyện... Diệp Thư thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nhưng là rất nhanh liền nghĩ tới, cái biểu cảm này hỏi Hoa Chiêu, cái kia chính là Diệp Thâm có việc rồi...
"Hắn làm sao vậy?" Diệp Thư cũng không biết mình đã mở miệng hỏi ra như thế nào.
"Hắn có chút không tốt lắm…Em nói, có nên để cho Hoa Chiêu biết?" Diệp Danh thực sự không quyết định được, trưng cầu ý kiến của em gái.
Diệp Thư nước mắt thoáng cái đã chảy ra rồi: "Muốn ah, muốn ah, nhất định phải cho con bé biết rõ ah, bằng không thì, tiếc nuối cả đời ah…." Cô khóc lớn lên.
Cùng là phụ nữ, cô biết quá rõ loại chuyện này một khi giấu diếm, bỏ lỡ, sau này sẽ là nỗi đau cả đời.
Cho dù cô hiện tại đối với Khổng Kiệt không có cảm tình nữa, Khổng Kiệt nếu xảy ra chuyện như vậy, cô nói cái gì cũng phải đi qua liếc mắt nhìn!
Hoa Chiêu lỗ tai đặc biệt thính, đối thoại ở ngoài cửa cô đã nghe thấy được.
Cô ngã vào trên giường gạch, nhưng một giây sau liền chạy vội ra ngoài.
"Anh ấy ở đâu? Đưa em đi!"
Hoa Chiêu chạy đến, anh em hai người đều là sững sờ.
Diệp Danh liếc thấy hai chân trần của cô, lập tức hô: "Mau trở về! Tiểu Thư, em đỡ con bé về phòng!"
Diệp Thư sửng sốt một chút mới nhìn theo ánh mắt của anh cả trông thấy Hoa Chiêu đi chân đất, bên ngoài trời tuyết rơi, trong sân tuy không lắm, nhưng nhiệt độ trên mặt đất cũng có thể tưởng tượng được.
Cô vươn tay muốn ôm Hoa Chiêu, lại thoáng cái sửng sờ một cái, cái cơ thể hiện tại này của Hoa Chiêu, sao có thể ôm à? Cô không dám xuống tay, cô cũng sợ ôm không được, hiện tại toàn thân cô cũng vô lực.
Diệp Danh đi tới, cùng Diệp Thư một người một cánh tay, đỡ Hoa Chiêu lên rồi trở về phòng.
"Em đừng vội, hắn chỉ là bị thương, người hiện tại không có việc gì." Diệp Danh trầm giọng nói ra. Thanh âm bình tĩnh, đã nghe không ra sự khổ sở.
Nhưng Hoa Chiêu lại nghe ra, là hiện tại không có việc gì.
Bất quá cô chỉ cần biết hiện tại không có việc gì là tốt rồi! Chỉ cần hiện tại không có việc gì, cô có thể lại giúp anh ấy về sau cũng không có việc gì!
"Em đi thu thập hành lý." Hoa Chiêu cái gì cũng kông hỏi nữa, người ở đâu, tổn thương chỗ nào? Tại sao lại bị thương, có nguy hiểm lắm không, hết thảy đều không hỏi.
Biểu hiện coi như tỉnh táo.
Diệp Danh thở phào. Anh chỉ sợ cô vừa nghe đến tin tức liền ngất đi, làm tổn thương đứa nhỏ, tổn thương chính mình, như vậy, tiểu Thâm...
Cách đó vài ngàn dặm, ở một thị trấn nhỏ gần biên giới, trong một cái bệnh viện nhỏ đơn sơ, mấy người đàn ông đứng bên cạnh nhìn một người đang bị băng kín, vẻ mặt bi thương.
Triệu Dũng đang tựa trên tường đột nhiên động, dùng cánh tay không bị thương còn lại hung hăng đánh tới trên người Trần Phong.
Trần Phong cũng không tránh không né, đã trúng một quyền, người trực tiếp ngã trên mặt đất rồi.
Triệu Dũng còn đá thêm một cước.
Trang Nguyên Vũ ở bên cạnh đá hắn một cước, làm cho hắn lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã quỵ.
"Anh ngăn cản tôi làm gì? Đều là vì hắn, lão đại mới biến thành cái dạng này!" Triệu Dũng quát.
"Được rồi, nếu anh đem hắn đánh chết, sau đó bồi mệnh cho hắn, đến lúc đó, ba người các ngươi muốn xuống dưới kia chơi đánh bài sao?" Hắn châm chọc, không biết là đang khuyên can hay là đang kích thích hai người kia.
Trần Phong trong một thoáng liền co rúm lại.
Triệu Dũng lại " phi" một tiếng: "Lão đại còn tốt lắm, cát nhân thiên tướng! Hai ngày nữa có thể tỉnh!" Rống hết câu này hắn cũng đã rơi lệ đầy mặt.
Làm sao có thể tốt được, nhiều tổn thương như vậy, nhiều mảnh đạn như vậy, bác sĩ cũng đếm không hết, còn có rất nhiều mảnh đang ở vị trí nguy hiểm, căn bản không có cách nào lấy ra.
Quan trọng nhất chính là bị thương ở đầu, trước kia đã làm giải phẫu mở hộp sọ, rời khỏi bàn mổ, bác sĩ cũng không nói thành công hay là không thành công, chỉ nói bọn hắn đã tận lực, người hiện tại còn chưa có chết, thật là kỳ tích, lại giúp bọn hắn tranh thủ thời gian thông báo cho người nhà, có lẽ còn có thể gặp mặt một lần.
"Ô ô ô!" Triệu Dũng ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, một bên khóc một bên đánh chính mình: "Kỳ thật cũng trách tôi! Tôi cũng không có nghe mệnh lệnh của hắn, chỉ nghĩ lấy tranh công, chỉ nghĩ việc tranh công!"
Ba người bọn hắn cùng Diệp Thâm, cấp bậc đều giống nhau, Diệp Thâm bởi vì chuyện luận võ lần trước, so với bọn hắn cao hơn nửa cấp, bọn hắn phục cũng là năng lực cá nhân của hắn, nhưng chiến thuật trên chiến trường thì không ai phục ai.
Lần này 4 người một lần nữa hợp tác, Diệp Thâm đảm nhiệm chỉ huy, bọn hắn tuy cũng nghe lệnh, nhưng là không tuyệt đối phục tùng trăm phần trăm, từng mệnh lệnh, bọn hắn đều có suy tính của chính mình, nếu như cùng phán đoán của chính mình giống nhau, vậy thì nghe, nếu như không giống với, tuy cũng sẽ nghe, nhưng là khó tránh khỏi có chút do dự.
Lần này 4 doanh điều ra một đội tinh nhuệ nhất tổ chức cùng một chỗ, chấp hành nhiệm vụ cuối cùng, lập tức sắp thành công rồi, thắng lợi ở ngay trước mắt, chỉ cần vào sơn động g.i.ế.c c.h.ế.t tên trùm thổ phỉ đã không có đường trốn, bọn hắn có thể thông báo thành công rồi, ai nghĩ đến Diệp Thâm đột nhiên lại nói bọn hắn nhanh chóng lui lại.
Như vậy sao được? Núi lớn mênh mông, cũng đã đuổi đến nơi đây rồi, không cắn c.h.ế.t chính là thả hổ về rừng, nhiệm vụ của bọn hắn liền thất bại.
Diệp Thâm thấy bọn họ do dự, ra lệnh người của mình cưỡng chế bức lui bọn hắn.
Đoạt công? Cái tướng ăn này quá khó coi.
Người của 4 tổ tuy không có đánh nhau, nhưng cũng giương cung bạt kiếm, lề mà lề mề, xô xô đẩy đẩy.
Trần Phong là người phản kháng kịch liệt nhất, tiếp theo là Triệu Dũng. Trang Nguyên Vũ có chút do dự bất định, ngay lúc hắn muốn nghe lời, nói rút lui, đã bị nổ.
Trong sơn động vậy mà chôn sẵn vũ khí nóng cỡ lớn, bọn hắn lập tức thương vong thảm trọng, một lần thương vong so với mấy tháng này cộng lại đều nhiều hơn.
Cũng may Diệp Thâm đến cùng đã đem bọn họ bức lui hơn 10m, có chút rời xa tầm bắn.
Mà Diệp Thâm vì ngăn cản bọn hắn đã đứng quay đầu lại, xem như đứng gần chỗ hỏa lực nhất, bị thương nặng nhất.
"Chị dâu sắp sinh a? Vậy phải làm sao bây giờ ah…" Trang Nguyên Vũ không quản Trần Phong nằm trên mặt đất bất động, cũng không thấy Triệu Dũng đem chính mình đánh đến chảy máu, chỉ là nhìn Diệp Thâm trên giường bệnh.
Đột nhiên, hắn thấy được chiếc túi vải bố đặt ở đầu giường, bên ngoài đã bị tàn phá, lộ ra một lọ chất lỏng màu xanh lá bên trong.
Hắn không biết đó là cái gì, chỉ là đột nhiên có một ngày, binh tiếp tế cho lão đại mang về cái này, lão đại thấy chữ trên bình, lập tức nở nụ cười.
Bọn hắn lúc ấy đã ở đó, nhận ra cái kiểu chữ kia. Chị dâu thường xuyên viết thư cho lão đại, bọn hắn nhìn không được nội dung, chữ bên ngoài phong thư vẫn có thể trông thấy đấy, cái kiểu chữ xinh đẹp phiêu dật, chắc chắn không sai.
Lớn như vậy, còn ở thật xa đấy, chị dâu cũng gửi đồ đến cho lão đại rồi, hay là uống, rượu?...Hư hết rồi ah ~
Bọn hắn c.h.é.m giết, tự nhiên cũng không có đoạt được. Lần này chỉ có một bình, lão đại sẽ không phân cho bọn hắn, từ đó về sau đem cái chai này giấu cực kỳ chặt chẽ, mang theo trong người, không cho bọn hắn liếc mắt nhìn.
Hiện tại, lão đại, đoán chừng sẽ không có cơ hội lại ăn cơm chị dâu làm nữa, lại uống chút rượu chị dâu đưa nữa rồi.
Trang Nguyên Vũ đột nhiên cảm thấy bi thương, chảy nước mắt, khập khiễng mà đi qua, cầm mở chai rượu, đẩy miệng Diệp Thâm ra, hướng bên trong tưới một ngụm.
Uống đi, nếu không uống liền không còn cơ hội.
Bác sĩ vừa vặn đẩy cửa tiến đến, thấy hắn rót chất lỏng màu sắc như độc dược vào trong miệng người bệnh, lại càng hoảng sợ: "Anh đang làm gì? !"
Mùi rượu thơm thoang thoảng trong phòng, thật sự là rượi tốt.
Trang Nguyên Vũ lau nước mắt: "Rượu chị dâu chúng tôi chuyển tới cho lão đại, ta cho hắn uống một ngụm."
Hoá ra là rượu ah, bác sĩ thở phào một hơi, hắn còn tưởng rằng những người này muốn cho người bệnh sớm chút được giải thoát, từ chỗ nào đó mua được nông dược.
Bất quá người bệnh hiện tại uống rượu cũng không tốt…Được rồi, hắn hiện tại uống gì cũng không làm nên chuyện gì rồi.
Hắn sang đây là để xem người bệnh đã c.h.ế.t hay chưa đấy, theo lý, thời gian cũng không sai biệt lắm…
"Người nhà có kịp tới không?" Bác sĩ đi tới lật mí mắt Diệp Thâm, quả nhiên, đồng tử có chút lớn hơn rồi.
"Không biết, nhưng chúng tôi đã thông báo." Trang Nguyên Vũ nói. Bên kia tới hay không, cũng không có hồi âm qua bên này cho bọn hắn.
"Ai." Bác sĩ thở dài, nói với anh hùng trên giường bệnh: "Anh lại kiên trì thêm một chút, người nhà của anh cũng sắp tới thăm rồi, hết thảy đều sẽ khá hơn."
Bác sĩ nói xong không đành lòng mà nhìn, quay đầu đi ra ngoài rồi.
Đây là bệnh viện trong quân đội, tình huống cụ thể bọn hắn không biết, nhưng là có thể tới nơi này đấy, đều là anh hùng.
Trang Nguyên Vũ lại rót thêm một ngụm, sau đó cũng không tiếp tục rót, hắn cũng biết lúc này không thể uống quá nhiều rượu, bằng không thì thoáng cái sẽ ra đi… Vậy hắn cũng không muốn sống nữa!
Hắn thông minh mà nghĩ đến, dùng ngụm rượu này, treo Diệp Thâm một hơi, kéo dài đến lúc người Diệp gia tới.
"Lão đại, anh cố chịu đựng, chị dâu cũng sắp đến rồi! Anh về sau còn muốn ăn đồ chị dâu làm gì, uống rượu chị dâu ủ nữa không hả? Muốn thì cố gắng chịu đựng! Bác sĩ nói, anh khẳng định không có chuyện gì nữa!"
"Tôi cũng thật sự muốn ăn cơm chị dâu làm, đặc biệt là tương ớt."
"Chỉ là bát mì luộc trong nước, chị dâu làm đều ăn ngon."
"Còn có rượu này, thơm quá ah, tôi cũng muốn uống một ngụm…Yên tâm, tôi hiện tại sẽ không đoạt của anh đấy, chờ anh tốt rồi, tôi tự mình xin chị dâu một bình lớn! Chị ấy nhất định sẽ cho tôi đấy, chị dâu người tốt như vậy."
Chỉ là nếu như chị dâu biết rõ Diệp Thâm bị như vậy đều là bọn hắn làm hại, không biết còn có thể cho hắn ăn cơm uống rượu hay không...
Trang Nguyên Vũ ở bên tai Diệp Thâm nói chuyện, kích thích anh, hi vọng anh có thể gắng gượng một chút.
Hắn từ buổi sáng nói ra đến giữa trưa, nói đến miệng đắng lưỡi khô, liền đổi người kế tiếp nói.
Triệu Dũng cùng Trần Phong cũng không đánh nữa, một bên một người, quay quay ở bên cạnh Diệp Thâm nói chuyện.
Y tá tới đưa cơm cho mấy người, bằng không thì bọn hắn căn bản không biết ăn cơm.
Bác sĩ đã qua đến 3 chuyến rồi, một lần so vơi một lần càng trầm mặc. Kéo mí mắt Diệp Thâm lên xem, đồng tử vốn bắt đầu dãn ra lại rút nhỏ.
Kỳ quái.
Không giải thích được.
Có lẽ thật sự là rượu của vợ treo một mạng ở đó, đợi người nhà đến đây rồi mới đi.
Con người vào thời khắc sinh tử sẽ luôn tạo ra kỳ tích.
Trang Nguyên Vũ nhìn cặp lồng đựng cơm trong tay mọi người, lão đại không thể ăn cơm, vậy thì uống một hớp rượu a.
Về sau hắn một ngày bận cho Diệp Thâm uống rượu.
...
Hoa Chiêu thu thập xong hành lý, mặc quần áo tử tế rồi theo Diệp Danh cùng Diệp Thư đi rồi, lưu lại Trương Quế Lan có chút bi thương hoảng sợ.
Hoa Cường sắc mặt cũng không tốt, ông biết quá rõ chiến trường là như thế nào rồi, người đang tốt, một giây trước còn đối với ngươi cười, một giây sau nói c.h.ế.t liền c.h.ế.t rồi. Mặc kệ ngươi thân phận gì, bối cảnh gì, học thức hình dạng nhân phẩm gì, ở trước hỏa lực cái gì cũng không còn.
Tất cả đều là mệnh.
Hoa Cường chỉ nói cho Hoa Chiêu, bảo vệ tốt chính mình cùng hai đứa bé trong bụng, như vậy mới tính là không phụ lòng Diệp Thâm.
Hoa Chiêu rưng rung nước mắt biểu thị đã biết.
Diệp Danh trực tiếp mang Hoa Chiêu đến sân bay quân sự, đợi trong chốc lát, lại lên một cái máy bay.
Cấp bậc của Diệp Thâm còn chưa đủ cao để trực tiếp sử dụng máy bay, hơn nữa, bên trên thậm chí còn có người ẩn ẩn gây khó dễ! Vả lại, bọn hắn hiện tại thật ra là đang trái với quy định đấy, sẽ làm lộ tình huống nhiệm vụ.
Hiện tại, đi cùng Hoa Chiêu chỉ có Diệp Danh. Những người Diệp gia khác căn bản không thể nhúc nhích, bên trên không cho. Vốn Miêu Lan Chi có thể tới, nhưng là bà khóc đem cơ hội nhường cho Hoa Chiêu. Cùng là phụ nữa ah…
Máy bay không có trực tiếp hạ cánh ở căn cứ quân sự, cách chỗ đó còn xa cả ngàn dặm.
Về sau chính là một đường trằn trọc, 3 ngày sau vừa lúc hoàng hôn, Hoa Chiêu cuối cùng đã tới bệnh viện.
Thấy cái bệnh viện nhỏ đơn sơ này, chỉ có mấy căn nhà trệt sắp xếp thành, Hoa Chiêu trong lòng nguội lạnh, thân thể lung lay. Hiện tại cô đã biết rõ tình trạng vết thương của Diệp Thâm rồi, bị đạn b.ắ.n nổ gây tổn thương, còn bị thương ở đầu, điều kiện chữa bệnh ở đây…
Diệp Danh đỡ cô một chút: "Trên đường đi, cũng không nhận được tin tức gì xấu, chính là tin tức tốt."
Hoa Chiêu mắt sáng rực lên, đúng, chính là như vậy!
Đều đến đây rồi, chỉ có thể dũng cảm đối mặt.
Hoa Chiêu hít sâu một hơi, bước nhanh đi vào bệnh viện.
Không đợi cô hỏi Diệp Thâm ở đâu, Trang Nguyên Vũ ngồi ở cửa phòng bệnh, liền thấy được cô.
Đều ba ngày rồi, người còn chưa tới, rượu chỉ thừa một ngụm cuối cùng rồi, còn có thể chờ được người đến hay không? Hắn gấp đến độ mỗi ngày đều ngồi ở cửa ra vào trông coi, hi vọng là người đầu tiên trông thấy người Diệp gia tới.
Kết quả thực đến rồi! Hơn nữa là người hắn hi vọng nhất!
Trang Nguyên Vũ hô lên: "Chị dâu! Ở đây!" Hắn lại quay đầu hướng vào trong phòng vui vẻ mà hô: "Đại ca, chị dâu đến rồi!"
Hoa Chiêu lòng dạ lo lắng liền buông xuống, còn sống!
Cô ôm bụng, bước nhanh chạy vội tới cửa phòng bệnh, hi vọng thấy Diệp Thâm đang sống sờ sờ, kết quả chỉ nhìn thấy một người bị bao kín như xác ướp.
Phi phi phi!
Hoa Chiêu vội vàng đem điềm xấu mà nói phi mất, chạy tới cầm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Thâm.
Dị năng của cô đã càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, đối với cảm giác sinh mạng đã càng ngày càng mạnh, cũng không đơn thuần là đối với thực vật nữa rồi, mà đối với động vật cũng có tác dụng nhất định.
Cô cũng không thể xem bệnh, hiện tại chỉ có thể cảm nhận sinh mệnh mạnh hay yếu.
Yếu quá, sợi dây sinh mệnh của Diệp Thâm lúc này giống như hô hấp vậy, nhẹ nhàng đấy, khi có khi không.
Nhưng lại không gián đoạn, biểu hiện ra một loại ương ngạnh.
Anh chính là đang đợi cô, anh thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, đặc biệt là sau mỗi lần uống rượu xong, bọn hắn nhắc tới cái gì anh đều có thể nghe thấy.
Tiểu Hoa của anh ah, sắp tới thăm anh rồi...
Không biết bộ dạng hiện tại của anh ra sao, có thể doạ đến cô hay không.
Cô còn mang thai đấy, ngàn lần vạn lần đừng dọa đến cô, cô vẫn là đừng đến thì tốt hơn ah.
Nhưng là anh thật sự rất muốn gặp cô, dù là nhìn không thấy, cuối cùng nghe được một chút giọng nói của cô ấy, anh cũng không tiếc rồi...
Đáng tiếc, còn chưa được gặp hai đứa bé một lần cuối cùng, còn không biết là nam hay là nữ đây này...
Đáng tiếc, lại để cho bọn nhỏ không có cha...
Đáng tiếc, không thể bồi cô ấy trải qua cả đời...
Thực xin lỗi...
Trang Nguyên Vũ vừa rồi hét lên, anh cũng nghe thấy được, Diệp Thâm trong nháy mắt liền kích động.
Hoa Chiêu nắm tay anh, lập tức có thể cảm nhận được tiếng nói tâm tình của anh, nhiều như vậy nhiều như vậy tiếc nuối ah, nhiều như vậy không nỡ xa cô ah.
"Em đến rồi, em mang theo thuốc đến rồi! Thuốc đặc hiệu từ thủ đô! Trị liệu các loại tổn thương tuyệt đối không có vấn đề đấy, anh hãy tin tưởng em." Hoa Chiêu nằm sấp ghé vào lỗ tai anh lớn tiếng nói: "Đã không nỡ bỏ lại em, không nỡ bỏ con, vậy thì nhất định phải sống! Chỉ cần anh muốn sống, là có thể sống!"
Nói xong cô không kịp giải thích, đem túi sau lưng cầm xuống, từ bên trong móc ra một cái lọ thủy tinh.
Vẫn là một cái chai nhỏ, lúc này không trộn lẫn rượu, cũng không phải màu xanh lá đấy, mà là màu vàng nhàn nhạt.
Có lẽ đây cũng là định mệnh rồi, mấy ngày hôm trước lúc cô hoảng hốt không yên đã tự tìm việc cho mình làm, giữa mùa đông cô không có chuyện khác để làm, ngay ở chậu hoa ở bên trong phòng mân mê nhân sâm.
Nhưng là cô vẫn luôn hoảng hốt ah, luôn ngẩn người thất thần, đợi đến lúc hoàn hồn, đã sớm đem cây nhân sâm kia thúc hoá phát triển không biết bao nhiêu rồi, nhân sâm cũng đã chui từ dưới đất lên, mở ra chân, như muốn chạy trốn rồi!
Hơn nữa bề ngoài cũng không phải là màu vàng đất, mà là màu vàng nhàn nhạt, thậm chí có chút ánh sáng ẩn hiện.
Cái dạng này có thể tồn tại không? Tuyệt đối không thể ah!
Cô liền đem nó chắt lọc thành tinh hoa, rót vào trong bình. Mà tinh hoa của nó cũng không phải màu xanh lá, mà là màu vàng kim nhạt, còn rất đẹp mắt.
Hoa Chiêu tâm huyết dâng trào, gom lại vào một lọ nhỏ.
Hiện tại vừa vặn dùng tới rồi.
Cô cũng không muốn lại pha loãng, trực giác nói cho cô biết thân thể Diệp Thâm có thể trực tiếp tiếp nhận năng lượng của nhân sâm đấy.
Nhưng cũng không thể quá nhiều, nếu thoáng cái đã tái tạo lại toàn thân, hai người bọn họ đều không cần sống rồi.
Hoa Chiêu dùng thìa, cẩn thận từng li từng tí mà cho Diệp Thâm ăn mấy muỗng.
Toàn thân đã bị băng bó lại, nhìn không ra Diệp Thâm có thay đổi gì.
Hoa Chiêu nhíu mày nhìn bệnh viện đơn sơ, đừng nói ICU, thậm chí đến màn hình biểu thị điện tâm đồ cũng không có, cái gì cũng được ước chừng đấy.
Bất quá như vậy cũng tốt, bí mật hơn.
Cô buông thìa, cầm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Thâm, cảm nhận sợi dây tính mạng của anh.
Đã mạnh hơn rất nhiều! Cảm giác như có như không đã biến mất, tính mạng của anh tựa như một đầu gợn sóng ổn định, tuy có phập phồng, lại không gián đoạn, càng thêm ương ngạnh.
Hoa Chiêu lại cho anh ăn thêm mấy muỗng, cái cảm giác phập phồng kia đã nhỏ hơn, gần như vững vàng.
Cô liền dừng tay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận