Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 135
Hoa Tiểu Ngọc bị cái cái giọng nói này hét lớn lại càng hoảng sợ.
Những ánh mắt xung quanh đều đã rơi vào trên người cô ta.
Hoa Tiểu Ngọc trong lòng thầm hận, thế nhưng cô ta cũng không phải là đèn đã cạn dầu.
"Đồng chí Trương, mời anh nói chuyện chú ý một chút! Ai đang đợi anh rồi? Xếp hàng mua cơm chính là chờ anh rồi hả?" Cô ta sắc mặt không tốt, tức giận.
Trương Tiểu Ngũ nhưng lại thấy tốt thì lấy, hắn cũng không nghĩ đến việc Hoa Tiểu Ngọc trước mặt mọi người sẽ thừa nhận quan hệ của bọn hắn, chấp nhận là tốt nhất, không nhận…Vậy thì lần tới.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi nói sai rồi, cô đừng nóng giận." Trương Tiểu Ngũ một bộ dạng nịnh nọt nói.
Càng giống liếc mắt đưa tình giữa một cặp đôi đang yêu nhau.
Hoa Tiểu Ngọc thực sự tức giận, cô ta rất không vừa ý Trương Tiểu Ngũ, Diệp gia bên kia… Chính là Diệp gia không được, thì anh em bạn hữu quen với Diệp gia cũng được đi? Dù sao, Diệp gia tìm đối tượng cho cô ta, khẳng định không thể là một người công nhân bình thường!
Cọ hai bữa cơm nho nhỏ thì không sao, nhưng cô ta không thể làm khỏng mất thanh danh của mình.
Hoa Tiểu Ngọc cơm cũng không mua nữa, quay đầu bước đi.
Mấy người đang ăn cơm còn lại lập tức nở nụ cười trêu chọc.
"Lão Ngũ đây là lại thất bại sao."
"Một cô gái nông thôn cũng không muốn ở bên hắn."
"Ngươi đây là không biết a, người ta tuy là nông thôn đấy, nhưng một dân quê, vì cái gì mà có thể tới thủ đô, tiến vào nhà máy của chúng ta?" Người đàn ông vẻ mặt có bí mật: "Người ta có quan hệ lớn!"
"Quan hệ gì?" Người bên cạnh lập tức hỏi.
Trương Tiểu Ngũ cũng dựng thẳng lỗ tai để nghe, cái này hắn còn chưa nghĩ tới, trước kia hắn thầm nghĩ lấy được Hoa Tiểu Ngọc này.
"Nghe nói, là có quan hệ với phó xưởng Lưu bên kia! Lợi hại không?"
"Híz-khà-zzz ~ thật hay giả?"
Phó xưởng Lưu chuyên quản phúc lợi của nhà máy bọn hắn, trong suy nghĩ của mấy người công nhân, quả thực so với xưởng trưởng càng tốt hơn. Cùng phó xưởng Lưu có quan hệ, cái cương vị kia, phúc lợi, nhà ở, không phải cái gì cũng có rồi hả?
"Người ta vừa tới, đã có thể ứng tiền lương, còn có thể phân đến ký túc xá đơn tốt nhất, anh nói có lợi hại hay không?" Hiện tại nhà ở khan hiếm, trong xưởng bọn hắn người lại nhiều, ký túc xá độc thân cũng không phải ai muốn tới thì tới đấy.
Người nọ nhỏ giọng nói: "Tôi còn có lần trông thấy phó xưởng Lưu lặng lẽ nói chuyện với cô ta, vẻ mặt ôn hoà đấy!"
Người nào mà không biết phó xưởng Lưu, đơn giản là không cùng công nhân bình thường nói chuyện bao giờ! Nói cũng không có hoà nhã dễ gần, chỉ sợ người khác đạp trên mũi mặt.
Nhưng bây giờ lại đối với Hoa Tiểu Ngọc vẻ mặt ôn hoà?
Nếu không phải phó xưởng Lưu là phụ nữ, bọn hắn đều cho rằng hai người đó có một chân rồi.
"Như vậy ah. . ." Trong mắt mọi người đều mang theo suy tư, đáng hận mình không phải là độc thân rồi, bằng không thì tìm cô vợ như vậy, không phải là có thể đổi một vị trí tốt khác, tiền lương cao hơn mấy cấp? Đổi nhà ở?
Trương Tiểu Ngũ trong nội tâm một mảnh lửa nóng, trước kia, hắn chỉ là nhìn trúng Hoa Tiểu Ngọc này, không nghĩ tới cái người này sau lưng còn có chỗ tốt như vậy?
Vậy hắn cần một bữa ăn nhẹ nữa.
Buổi tối tan tầm, hắn liền ngăn cản Hoa Tiểu Ngọc đi về ký túc xá.
Mấy người phụ nữ đi cùng thấy Trương Tiểu Ngũ tới, lập tức cùng nhau chạy đi, còn đẩy Hoa Tiểu Ngọc: "Tìm cô đấy!"
Hoa Tiểu Ngọc tức giận!
Nhưng vì một chút trì hoãn này, Trương Tiểu Ngũ đã ngăn ở đối diện cô ta. Cô ta nếu lại né tránh, giống như bọn hắn thực sự có chuyện.
"Đồng chí Trương, anh đến có chuyện gì?" Hoa Tiểu Ngọc xụ mặt hỏi, anh Trương cũng không gọi nữa.
"Tiểu Ngọc, buổi tối cô có rãnh không? Tôi mời cô đi xem phim!" Trương Tiểu Ngũ nịnh nọt nói.
"Làm ơn gọi tôi là đồng chí Hoa, còn có tôi không rảnh, không xem." Hoa Tiểu Ngọc nhấc chân muốn đi.
"Tôi không đi, chỉ một mình cô đi! Tôi có một phiếu vé!" Nói xong hắn từ trong túi quần móc ra một quyển sách mỏng, nhét vào trong tay Hoa Tiểu Ngọc, còn lớn tiếng nói với xung quanh: "Đây là sách lần trước cô tìm, tôi đã tìm thất, cô cứ từ từ xem, xem xong rồi đưa cho tôi."
Nói xong quay người bước đi rất nhanh.
Hoa Tiểu Ngọc nắm quyển sách cũng không đuổi kịp hắn.
Cô ta biết rõ ở bên trong khẳng định kẹp một vé xem phim, trong nội tâm lại thầm hận Trương Tiểu Ngũ này không được việc, cô ta không biết chữ hắn chưa từng nghe nói sao? Nếu biết chữ cô ta đã sớm làm trong văn phòng rồi!
Hiện tại tìm đến cho cô ta một quyển sách, thật sự là, giấu đầu lòi đuôi.
Xung quanh đã có mấy người phụ nữ cùng tổ nhìn cô ta với ánh mắt chế nhạo.
Các cô cũng biết Hoa Tiểu Ngọc không biết chữ, ngay từ đầu cô ta đã không nhận ra những ký hiệu đơn giản trong xưởng, lúc tổ trưởng muốn cô ta ghi chép lại những gì được dạy, cô ta liền đỏ bừng cả khuôn mặt mà đứng đó, nghe nói đến tiểu học cũng chưa từng học qua, làm cho cô ta trở thành chuyện cười trong mắt người khác.
Có thể đi vào xưởng may đấy, thấp nhất đều là tốt nghiệp trung học đây này.
Bất quá như vậy chứng minh Hoa Tiểu Ngọc sau lưng có quan hệ, các cô ngược lại bên ngoài không dám ép buộc cô ta.
Hoa Tiểu Ngọc nắm sách bước nhanh trở về ký túc xá.
Cái gọi là ký túc xá độc thân, là cho công nhân chưa có gia đình ở đấy, bên trong cũng không phải là ở một mình, mà là ở 10 người, với 5 giường tầng.
Gian phòng này của cô ta xem như điều kiện tốt nhất ký túc xá rồi, nhà tầng, 2 lâu, hướng nam, ít người.
Những ký túc xá khác đều là 16 hoặc là 20 người đây này.
Trong túc xá tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, công nhân làm tơ lụa thật sự quá mệt mỏi, một ngày kết thúc, cổ đau, đầu đau, tay đau, mắt đau, chân đau, toàn thân đau.
Đầu còn ong ong đấy đấy, nếu không hô lớn, nhất thời cũng không nghe được người khác nói chuyện.
Các cô hiện tại đến cơm cũng không muốn ăn, chỉ muốn yên tĩnh.
Hoa Tiểu Ngọc cũng hiểu được mệt mỏi, nhưng chỉ cần còn một hơi chống, cô ta còn chịu được.
Nơi này là thủ đô đây này!
Tương lai cô ta còn phải gả cho một người đàn ông tốt, ở lại thủ đô, giống như Hoa Chiêu, có tiền, có một người chồng tốt, còn có thể ở trong căn nhà lớn, sống cuộc sống làm cho mọi người phải hâm mộ.
Cô trèo lên giường tầng trên, khẽ mở cuốn sách, quả nhiên thấy một vé xem phim trong đó.
Cô ta còn chưa từng xem phim điện ảnh đây này.
Tại sao không đi xem một chút?
Dù sao thì cô ta cũng chỉ có một mình.
Hoa Tiểu Ngọc trong mắt mang theo cười gian, xem cô ta là người ngu? Không biết trong tay Trương Tiểu Ngũ có một tấm vé khác hay không? Hai vé rất có thể là ngồi cùng một chỗ đấy.
Nhưng cô ta có thể cùng người khác đổi ah ~
Hoa Tiểu Ngọc nghỉ ngơi trong chốc lát, lại đi xuống giường. Giữa trưa cô ta chưa ăn cơm, lúc này đói bụng đến mức trước n.g.ự.c dán vào sau lưng rồi. Nhưng nghĩ đến xem phim buổi tối, cô ta toàn thân liền có lực rồi.
Thủ đô thật là tốt, ăn ngon ở tốt, còn có thể ngồi xe, đi xem phim.
Trước kia, cô ta chưa từng nghĩ tới chính mình có một ngày có thể trải qua những ngày này.
Về sau, cô ta vẫn còn muốn sống những ngày như vậy.
"Chị Lưu, buổi tối tôi sẽ đến nhà thân thích, khả năng tối nay trở về trễ, chị vất vả một chút, giữ cửa cho em." Hoa Tiểu Ngọc nói với người phụ nữ ở giường dưới.
"Đi nhà thân thích à? Cô có thân thích ở đây à?" Người phụ nữ ở giường dưới lập tức hỏi.
"Ở bên trong đại viện quân đội." Hoa Tiểu Ngọc nói đến khu cư xá của Diệp gia.
Người trong phòng hai mắt đều sáng lên.
Các cô đều là người bản địa, biết rõ khu đại viện kia những người nào mới có thể ở. Đều là những người mà các cô cả đời cũng không thể tiếp xúc đến.
Hoa Tiểu Ngọc quả nhiên có bối cảnh.
"Đó là thân thích gì của cô vậy?" Lại có người hỏi.
Trước kia vấn đề này các cô cũng hỏi qua, nhưng khi đó Hoa Tiểu Ngọc còn chưa nghĩ ra sẽ nói như thế nào, chưa quen cuộc sống nơi đây, cô ta không biết nói như thế nào mới đối với chính mình có lợi nhất.
Nhưng hiện tại đã quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, quen thuộc quy tắc xung quanh, cô ta đã biết rõ nên nói như thế nào rồi.
"Nhà chồng của chị họ tôi ở tại đó." Hoa Tiểu Ngọc ăn ngay nói thật nói, vì vậy quan hệ đã rất gần.
Cô ta muốn nói là thân thích thật sự của mình, cũng là không thể nào đấy, nếu thực sự có thân thích như vậy, cô ta làm sao có thể không được đi học? Còn tới nơi này công tác?
Mọi người quả nhiên cũng hiểu được cái quan hệ này rất gần, nhìn Hoa Tiểu Ngọc biểu cảm lại thân thiện thêm vài phần.
Chỉ là có người hỏi: "Chị họ của cô? Cũng là cùng xuất thân? Cô ta sao có thể gả vào gia đình như vậy được?"
Hoa Tiểu Ngọc nói: "Ông nội hai chúng tôi là anh em ruột, tôi cùng cô ấy từ nhỏ cùng nhau lớn lên đấy, quan hệ đặc biệt tốt, chỉ có điều ông nội của cô ấy là lão cách mạng, năm đó liền đính ước từ bé cho cô ấy cùng với cháu trai của một người chiến hữu, sau đó ông nội của cô ấy trở về trong thôn, vị kia chiến hữu hiện tại ở đó rồi."
Cô ta không che dấu sự hâm mộ của chính mình.
Mọi người nghe xong cũng rất hâm mộ, cũng không cảm thấy cô ta nói dối. Đây là chị họ cách một tầng, chính mình phát đạt, còn có thể đem cô ta từ nơi thâm sơn kéo đến thủ đô, quan hệ thực sự rất tốt.
Có chị em họ thân thiết cũng không nhất định làm được như vậy đây này!
"Vậy cô mau đi đi, buổi tối tôi để của cho cô, chỉ là đừng trở về quá muộn, trên đường không an toàn." Người phụ nữ giường dưới nói.
"Ai, cám ơn chị Lưu!" Hoa Tiểu Ngọc cao hứng mà mang theo hộp cơm đi nha.
Có người có tâm tư thấy trong mắt lập tức hoài nghi.
Đợi cô ta đi ra ngoài, lập tức có người nói: "Đến nhà thân thích, còn không được ăn cơm à? Đây là định ăn xong mới đi ah."
Ngược lại có người lý giải: "Chị họ cô ta là một cô gái nông thôn, dựa vào giao tình của ông nội mới gả vào được gia đình như vậy, vẫn phải cụp đuôi làm người thôi. Có thể làm cho cô em họ này đến thủ đô cũng không tệ rồi, còn có thể để cô ta đến thăm tống tiền? Vậy thì thật xấu hổ c.h.ế.t người ta rồi."
"Ân, có lẽ người ta cũng có thể giữ cô ta lại ăn cơm, là chính cô ta hiểu chuyện, không để cho người nhà thêm phiền toái." Còn có người nói.
Hoa Tiểu Ngọc tuôn ra loại quan hệ này, sau này các cô dù không có gì cần nhờ vả cô ta, tốt nhất cũng không nên đắc tội.
Trong phòng không còn giọng nói nào nữa, Hoa Tiểu Ngọc nở nụ cười nhẹ, lặng lẽ rời khỏi cửa ra vào. Trước kia muốn để cho người khác giữ cửa cho cô ta đó là chuyện không có khả năng, làm chậm trễ người ta ngủ, cô ta chỉ có thể chính mình cụp đuôi làm người.
Hiện tại…Phụ nữ ah, vẫn phải là có một chỗ dựa lớn.
Chỗ dựa của cô ta ở nơi nào?
Hoa Tiểu Ngọc đi căn tin ăn cơm, quan sát xung quanh, lén lút ra khỏi nhà xưởng.
Cô ta sợ đụng phải Trương Tiểu Ngũ.
Cô ta cho rằng Trương Tiểu Ngũ có thể sẽ đợi cô ta ở cửa lớn, nhưng cũng không có, Trương Tiểu Ngũ bị mẹ hắn kéo lại.
Quản hắn làm cái khỉ gió gì, Hoa Tiểu Ngọc thở phào, bước nhanh đến rạp chiếu phim.
Xe buýt không cam lòng ngồi, chỉ có thể ủy khuất hai cái đùi rồi.
Từ khi cô ta có công việc, Diệp gia cũng không quan tâm gì đến cô ta nữa. Cũng may tiền lương của cô ta một tháng hơn 30 đồng, đủ cho cô ta ăn cơm đấy.
Đáng tiếc cô ta không có phiếu vé, nên cô ta phải bỏ thêm tiền để đổi phiếu ăn trong căng tin của đơn vị, nếu không thì vẫn còn rất nhiều tiền, đủ để mua một chiếc váy mới, và cô ta có thể đến nhà họ Diệp rồi.
Vừa đi vừa nghĩ, đi đường cũng nhanh hơn, nhưng lúc đến cửa ra vào rạp chiếu phim, sắc trời cũng đã tối.
Như vậy rất tốt, tránh khỏi Trương Tiểu Ngũ trông thấy cô ta.
Cô ta hướng cửa ra vào rạp chiếu phim đi đến, cô ta muốn tìm người cùng buổi chiếu đổi vị trí.
Cô ta không biết chữ, nhưng cô ta tới đây hơn một tháng, đã chậm rãi học tập, dù sao con số xem cũng hiểu rồi.
Đột nhiên, cô ta ngửi thấy một cỗ mùi hương ngọt ngào.
Một đứa bé tay nâng bắp rang, đi qua bên người cô ta.
Hoa Tiểu Ngọc hít sâu một hơi, bắp rang ở thủ đô cũng ăn ngon như vậy ah.
Ngày lễ tết ở thôn Kháo Sơn cũng có người tới nổ bắp rang, cô ta biết vật này, cũng nếm qua, nhưng cùng hương vị vừa rồi không cách nào so sánh được.
Cô ta cũng muốn nếm thử.
Hoa Tiểu Ngọc quay đầu tìm kiếm khắp nơi người bán bắp rang, sau đó liếc mắt liền nhìn thấy Đại Cần.
"Ồ?" Nó sao lại ở đây?
Hoa Tiểu Ngọc cho là mình nhìn lầm rồi, Đại Cần làm sao có thể đến thủ đô? Nhưng rất nhanh, cô ta đã nhìn thấy Trương Quế Lan.
Cô ta tuyệt đối không nhận sai!
Bọn họ thật sự đến thủ đô rồi!
Vậy chỉ có một khả năng, Hoa Chiêu đem bọn họ đến đấy.
Thật sự là tốt số!
Cô ta vì đến thủ dô, thiếu chút nữa đem mạng bồi vào, thiên tân vạn khổ cơ duyên xảo hợp mới đến được đây, Trương Quế Lan, bà ta dựa vào cái gì? Chỉ bằng Hoa Chiêu là một kẻ đần!
Nếu cô ta là Hoa Chiêu, cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho Trương Quế Lan, càng sẽ không tiếp nhận mấy đứa con ghẻ kí sinh này. Càng không có khả năng đem bọn họ đưa đến thủ đô, ở trước mặt nhà chồng rất mất mặt xấu hổ!
Hoa Tiểu Ngọc trốn trong đám người, sợ Trương Quế Lan trông thấy cô ta.
Cô ta hiện tại còn không rõ Hoa Chiêu có biết cô ta tới chỗ này hay không, không biết là tốt nhất, nếu đã biết, cô ta sợ sẽ lập tức bị đuổi trở về!
Sau đó cô ta lại kinh ngạc trước một màn đang xảy ra, Trương Quế Lan cùng Đại Cần vậy mà đang bán bắp rang!
Cái bắp rang hương thơm ngọt ngào kia hoàn toàn khác với bắp rang ở quê nhà, hoá ra lại do bọn họ bán?
Cô ta đến phim cũng không muốn xem nữa rồi, liền trốn ở góc nhìn chằm chằm vào Trương Quế Lan.
Sau đó cô ta lại phát hiện Đại Vĩ cùng Tiểu Vĩ.
Cô ta vẫn nhìn bọn họ xuyên thẳng vào trong đám người, bán bắp rang, sau đó không đến nửa giờ, cái giỏ sau lưng liền trống không rồi.
Mẹ con mấy người vui vẻ mà đi ra ngoài.
Hoa Tiểu Ngọc lập tức đuổi kịp.
Thế nhưng cô ta không dám đi quá gần, lúc này lại nhiều người, trời vừa chập tối, rất nhanh cô ta đã mất dấu rồi.
Hoa Tiểu Ngọc thất vọng mà đi về.
Bất quá cô ta cũng không thất vọng, xung quanh có người nói chuyện phiếm cô ta nghe thấy được, Trương Quế Lan mỗi ngày đều tới đây bán.
Cô ta trong lòng đếm vừa rồi bọn hắn bán đi bao nhiêu túi bắp rang.
Đều là người quanh năm làm việc nhà nông, một túi bắp rang lớn như vậy, một giỏ có thể chất được bao nhiêu túi cô ta cũng đoán được. Mà một túi 5 mao tiền, cô ta cũng nghe thấy rồi.
Bọn hắn ba người 3 cái giỏ, tiền kiếm được một đêm so với cô ta làm việc một tháng còn nhiều hơn!
Tròng mắt cô ta bắt đầu đỏ lên rồi.
Trong phòng phim đã chiếu sắp xong rồi, cô ta cũng không vào được nữa, Hoa Tiểu Ngọc lại không muốn đi một lần vô ích như vậy đường, liền đứng ở bên ngoài quảng trường xem trên màn hình chiếu.
Phim điện ảnh diễn cái gì cô ta cũng không biết, trong lòng cô ta hiện giờ chỉ có một giỏ bắp rang.
Cái bắp rang kia là chính bọn họ làm hay sao? Sao mà làm được? Nếu như cô ta cũng có thể bán...
Đột nhiên, cô ta lại nhìn thấy Trương Quế Lan dẫn ba đứa bé quay trở lại rồi, mỗi người lại cõng một giỏ bắp rang.
Bốn người dùng sức mang, một chuyến cũng chỉ có thể bán 15 cân, một ngày bán một chuyến..., chỉ kiếm được 75 đồng. So với bán hạt hướng dương thì ít hơn nhiều, cho nên Trương Quế Lan muốn chạy thêm vài chuyến.
Đáng tiếc một đêm tối đa cũng chỉ chạy được ba chuyến, rạp chiếu phim liển hết người rồi.
Đợi hạt hướng dương bán xong rồi, Trương Quế Lan cũng định bán bắp rang ở nhà. Mấy người đàn ông không thích ăn, lại để cho họ mua một ít trở về cho vợ con trong nhà ah! Vậy cũng là đặc sản ở thủ đô, vẫn là độc nhất đây này.
Những lời quảng cáo bà đều đã nghĩ kỹ.
Lần này, Hoa Tiểu Ngọc tính toán càng cẩn thận, tổng cộng bán đi bao nhiêu túi, cô ta đều rõ ràng.
Đợi đến lúc mẹ con bọn họ rời đi, cô ta lại đi theo.
Lần này có chuẩn bị, vẫn chưa bị lạc mất.
"Hôm nay lạnh quá ah." Đại Cần vừa đi vừa chà xát tay nói.
Trương Quế Lan sờ sờ tay đứa nhả, đã đông đến lạnh buốt.
Thủ đô cũng bắt đầu tiến vào mùa đông rồi, hôm nay càng lạnh, có lẽ buổi tối sẽ có tuyết rơi, hiện tại đã hơn 8 giờ tối 8.
"Các con lần này trở về nhà ngủ đi, mẹ tự mình đi một chuyến nữa." Trương Quế Lan đau lòng nói.
Bọn nhỏ vẫn đang còn nhỏ, Đại Cần mới 6 tuổi.
Kết quả Đại Cần lại là người đầu tiên lắc đầu: "Con không buồn ngủ, con muốn kiếm tiền!"
Không nghĩ tới giá bắp rang tuy tốt, nhưng cũng quá chiếm diện tích rồi, bán được ít, kết quả so với hạt hướng dương còn ít hơn rất nhiều, cô bé đau lòng ah.
"Cái đứa nhỏ tham tiền này." Trương Quế Lan nở nụ cười. Bất quá cũng không tiếp tục khuyên bọn họ, trong chốc lát lại để cho Hoa Chiêu khuyên nhủ, Hoa Chiêu nói chuyện so với bà còn có tác dụng hơn. Trời lạnh như vậy, Hoa Chiêu khẳng định cũng sẽ không cho bọn nhỏ ra ngoài nữa.
Mấy mẹ con cười cười nói nói, không khí nhẹ nhõm vui tươi, đảo mắt đã về gần đến nhà rồi.
Bọn họ ở đầu hẻm, cùng đầu hẻm nhà Hoa Chiêu, cùng trên một con phố lớn, đi đến nhà Hoa Chiêu, sẽ đi ngang qua đầu ngõ nhà mình.
Kết quả mấy người đã bị ngăn lại.
Trương Tiểu Ngũ liên tục xác định cái nhà này là nhà thứ hai đầu ngõ, là mẹ của người phụ nữ mang thai mua phòng ở nhà hắn.
Đứa nhỏ nhanh như chớp chạy về nhà.
"Các ngươi đứng lại! Có phải con gái của cô đánh con của tôi? " Bà Trương ngăn Trương Quế Lan lại, chống nạnh chỉa tay về phía bà chất vấn.
Mượn ánh đèn đường mờ ảo, đứng ở xa xa Hoa Tiểu Ngọc nhìn thấy Trương Tiểu Ngũ, bị dọa đến lập tức trốn ở phía sau thân cây.
Trương Quế Lan tuy không biết người phụ nữ này, nhưng cũng đoán được bà ta là ai.
"Con của bà là ai à? Con gái của tôi vì cái gì mà đánh con của bà?" Trương Quế Lan khí thế cũng không kém mà nói lại.
Nói xong chính bà cũng rất buồn bực, bà đã rất nhiều năm không có lớn tiếng như vậy kể cả khi cãi nhau với người khác. Trước khi kết hôn, bà cũng là người nóng nảy đấy.
Khi còn bé, mấy đứa em ở nhà mẹ đẻ bị bắt nạt và sỉ nhục rồi, bà cũng sẽ giúp đỡ đánh nhau.
Gả cho cha của Hoa Chiêu, cùng người trong thôn cãi nhau, cũng là bà xuất mã. Mấy người đàn ông nha, đều sĩ diện, sẽ không cùng nhóm đàn bà bọn họ cãi nhau, đều là bà đến.
Chỉ là về sau…Ở nhà họ Lưu kia mười năm, đã làm cho bà phải ngậm miệng lại.
Hiện tại đột nhiên cùng người ta cãi nhau, bà cảm giác, có chút thoải mái...
"Con của tôi là Trương Quân! Ban ngày chính là do con gái bà đẩy hắn một cái, làm hắn đập vào trên tường, đụng gãy mất cánh tay cùng xương quai xanh! Hiện tại người vẫn còn nằm ở trong bệnh viện đấy! Bà còn muốn trốn nợ? Không có cửa đâu! Cả cái ngõ nhỏ này tất cả mọi người đều nhìn thấy!"
"Trương Quân là ai? Trương Lão Tứ?" Trương Quế Lan phải xác định một chút.
"Đúng, chính là hắn!"
"Con gái tôi cũng không đẩy hắn, là chính bản thân hắn muốn lừa bịp người ta, chính mình tự đụng đấy! Một đầu ngõ nhỏ này ai cũng có thể làm chứng! Không tin bà liền đi gọi tất cả mọi người tới hỏi một chút! Rốt cuộc là ai đụng ai? " Trương Quế Lan hét trở về.
Diệp Thư đã nói rõ ràng, người một nhà này ở trong ngõ không có nổi một nhân duyên tốt, những người hàng xóm này tuy có thể sẽ không giúp các bà, nhưng là cũng tuyệt đối sẽ không giúp Trương gia.
Bà Trương quả nhiên dừng thoáng một phát, không quay đầu lại tìm nhân chứng, bà ta biết rõ tìm không được.
"Tôi mặc kệ, chính là do con gái bà đụng phải người, các ngươi phải bồi thường tiền! Bằng không thì…" Bà ta nhìn chằm chằm vào ba đứa nhỏ sau lưng Trương Quế Lan, ánh mắt hung dữ: "Các ngươi đừng mong sẽ sống được một ngày tốt lành!"
Trương Tiểu Ngũ giống như nhận được mệnh lệnh, đột nhiên nhảy ra ngoài, thò tay sẽ đem Đại Cần từ sau lưng Trương Quế Lan túm ra, xách trong tay.
"Cậu làm cái gì vậy!" Trương Quế Lan phát điên rồi bổ nhào qua, đánh hắn ta.
Bà Trương cũng như nhân được tín hiệu, hô lớn: "Bó tay rồi! Người bên ngoài đánh người địa phương rồi! Sắp đánh c.h.ế.t người rồi!"
Hét xong cũng tiến lên, đánh nhau với Trương Quế Lan.
Đây chính là thủ đoạn thường dùng của mẹ con bọn hắn, trước tiên buộc người khác động thủ, đến lúc đó bọn hắn liền có lý rồi.
Cảnh sát mới mặc kệ ai động miệng trước đấy, chỉ nhìn ai động thủ trước.
Về phần Trương Tiểu Ngũ kéo người? Hắn lại không đánh con nhóc kia, chỉ là đem nó nhẹ nhàng túm ra mà thôi, túm đến xem nó có đẹp hay không!
Không tin các ngươi xem con nhóc kia trên người có tổn thương gì hay không! Bọn hắn cũng không đánh nó một phát nào!
Hai đánh một, đối phương còn có thanh niên trai tráng, Trương Quế Lan nhất thời rơi xuống hạ phong.
Đại Vĩ Tiểu Vĩ kịp phản ứng, tự nhiên không thể nhìn mẹ bị đánh, hai người bổ nhào qua dốc sức liều mạng mà đánh.
Bọn chúng không được đánh nhau với người lớn, cũng đánh không lại, nhưng là bọn chúng sẽ cắn người.
Cánh tay và bàn tay của Trương Tiểu Ngũ lập tức bị cắn đến chảy máy, hắn vung mạnh cánh tay, một đứa bị vứt ra, lại nhấc chân đạp một đạp, đá bay một đứa khác ra.
Trương Quế Lan lập tức bỏ qua việc đánh người, tranh thủ thời gian bổ nhào qua xem hai đứa nhỏ.
Đại Cần đã sợ đến cháng váng, nhưng cô bé không khóc, nhấc chân bỏ chạy, như gió biến mất.
"Chị, chị ơi! Mẹ và anh trai bị đánh!" Cô bé chạy một hơi về nhà, nhìn thấy Hoa Chiêu liền hét lên.
Hoa Chiêu liền đứng lên: "Ở đâu?"
"Ngay đầu ngõ nhà chúng ta, bị một người đàn ông cùng một bà lão đánh rồi! Bọn hắn nói là cái gì mà mẹ của Trương Lão Tứ." Đại Cần nghe được rõ ràng.
Hoa Chiêu nhấc chân liền muốn đi.
Diệp Danh cùng Diệp Thư một người một bên kéo lại cánh tay của cô.
Ban ngày làm ra chuyện mạo hiểm như vậy, sau khi tan tầm Diệp Danh đã tới đây rồi. Hôm nay họp, tan tầm muộn, anh cũng vừa mới vào nhà.
"Anh đi, em cứ ở lại đó." Diệp Danh nói ra.
"Chị cũng đi, em cứ yên tâm ở nhà, xem chị có đánh c.h.ế.t hắn không!" Diệp Thư nói ra.
Hoa Chiêu cũng không cứng đầu cứng cổ đòi theo nữa: "Vậy hai người nhanh đi!"
Cô tuy khí lực lớn, nhưng lại không có công phu, mấu chốt là hiện tại bụng cô đã lớn lắm rồi, thực sự không thể chạy nhanh nữa, cô đi qua chính là lãng phí thời gian.
Diệp Danh cùng Diệp Thư đều thở phào một hơi, xoay người rời đi. Hai người cũng không đạp xe đạp, thực sự hợp lại, chạy trốn so với xe đạp còn nhanh hơn, hơn nữa khoảng cách lại không xa, ở đó chỉ đi hơn 1 phút là đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận