Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 84
Hạ gia đột nhiên bị biến cố, mấy người đàn ông đều bị mang đi điều tra, không biết lúc nào phóng xuất, tương lai còn không biết thế nào…Trong nhà cũng bị người đào như hiện trường khảo cổ, không thể ở, người Hạ gia đều đến ở tạm tại nhà thân thích.
Nhà Hạ Kiến Ninh ở đây bọn hắn không dám tới, ngoại trừ Hạ Lan Lan.
Mà Hạ Lan Lan tới nơi này, một là muốn trước tiên đợi chú nhỏ trở về, hai là có chuyện phải làm.
"Làm sao còn chưa tới?" Cô ta lo lắng mà ở trong sân đi tới đi lui.
"Cô ta từ trước đến nay đều như vậy, lề mà lề mề, không tuân thủ thời gian." Người đàn ông ngồi ở trong góc sân nhỏ nói.
Hạ Lan Lan nhìn Phùng Long, cau mày nói: "Ngươi mau thay đổi vẻ mặt đi, trong chốc lát trông thấy cô ta phải vui vẻ một chút, bộ dạng như dư tình chưa dứt!"
Phùng Long cũng nhíu mày, đến lúc nào rồi còn dư tình chưa xong! Hạ gia nếu đã xong, Phùng gia bọn họ chính là không bị liên quan đến, cũng bị ảnh hưởng lớn!
Tất cả những vị trí tốt đã được đưa cho người thân vì mối quan hệ với nhà họ Hạ, có phải cũng bị đưa lên đầu sóng rồi không?
Vòng tròn này bao đời nay vẫn thế, người đi trà lạnh, tan đàn xẻ nghé.
Mà hắn, con rể nhà họ Hạ nhất định sẽ không chạy trốn được, thủ trưởng luôn nhìn hắn không thuận mắt, nhất định sẽ muốn trả thù hắn!
"Chúng ta bây giờ không phải nên nghĩ xem làm thế nào cứu chú nhỏ, hoặc là cùng chú nhỏ gặp mặt! Kéo Tử Mai vào làm gì? Cô ta thì làm được cái gì?" Phùng long căn bản không hài lòng chủ ý của Hạ Lan Lan, nữ nhân chính là nữ nhân, đều lúc này rồi còn bắt không được trọng điểm.
Hạ Lan lan tức giận: "Ngươi thì biết cái gì! Ta đây là đường cong cứu quốc! Lại làm cho Diệp gia rối loạn, bọn hắn liền không tâm tư chằm chằm vào nhà của chúng ta rồi, đến lúc đó chúng ta dùng lại lực, mới là làm chơi ăn thật!" Đương nhiên, trong nội tâm cô ta biết rõ cũng không hoàn toàn là như vậy.
Phùng Long khựng lại, phải thừa nhận rằng cô ta có chút đúng.
"Từ Mai kia là đồ phế vật, cũng không dùng được việc gì." Hắn trên miệng cưỡng nói."Ngươi yên tâm, có ngươi ở đây, phế vật cũng sẽ đem hết toàn lực đấy." Hạ Lan Lan lộ ra một cái nụ cười giả tạo nói.
Đây là đang biến tướng khoa trương mị lực của hắn đây. Phùng Long rụt rè mà thay đổi tư thế, chằm chằm vào thân thể có lồi có lõm của Hạ Lan Lan.
Nếu như Hạ gia đã xong, cũng không phải không có chỗ tốt nào. Thiên nga trắng biến thành cọng lông gà, còn không phải mặc hắn định đoạt.
Sau một hồi chờ đợi, cuối cùng họ cũng nhìn thấy bóng người xuất hiện ở cuối con đường qua cánh cửa đang mở.
Hạ Lan Lan hạ giọng nói: "Tý nữa nhờ vào ngươi đấy!"
"Yên tâm đi." Phùng Long cũng hạ giọng trả lời.
Hạ Lan Lan đứng ở trong sân, vẻ mặt lo lắng, chờ Tử Mai đi tới.
Tử Mai lại đứng ở cửa lớn.
"Viện này thật xinh đẹp ah." Cô ta âm dương quái khí (*) mà tán dương nói.
Hạ Lan Lan miễn cưỡng nở nụ cười: "Nhà của chú nhỏ, tự nhiên xinh đẹp rồi."
"Cũng không biết hắn về sau còn có thể ở chỗ này hay không, hay là thay đổi một gian sau song sắt? Ah ha ha ha ha!" Tử Mai khoa trương mà cười nói.
Hạ Lan Lan sắc mặt lập tức khó coi: "Từ Mai! Chú ý lời nói của cô! Đợi chú nhỏ của tôi trở về rồi, tôi sẽ nói cho hắn biết đấy."
Tử Mai lập tức im bặt. Cô ta thật sự sợ hãi Hạ Kiến Ninh, vừa nghĩ đến có người đứng sau, quá kích động rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cô ta, Hạ Lan Lan hài lòng, kiềm chế nói: "Vào đi."
Tử Mai đi lên phía trước một bước, lại đột nhiên lui về: "Cô nói vào tôi liền phải vào sao? Còn tưởng tôi vẫn là tùy tùng của cô sao? Phi! Cô đi ra!"
"Cô!" Cơ hồ không người nào dám cùng Hạ Lan Lan nói như vậy, cô ta lập tức nổi giận.
"Cô hôm nay bảo tôi tới, là có chuyện cầu tôi đi?" Tử Mai đứng ở ngoài cửa đắc ý nói: "Cầu người phải có bộ dạng cầu người, tôi nói cái gì, cô làm cái đó. Tôi không muốn tiến vào nhà chú nhỏ cô, quá dọa người đấy. Có chuyện gì, chúng ta liền đi rừng đào thảo luận a."
Nói xong cô ta xoay người chậm rãi bước đi.
Hạ Lan Lan ở sau lưng tức đến dậm chân. Người đã muốn đi xa, cô ta nhìn thoáng qua Phùng Long, vẫn là đuổi theo.
Lại để cho cô ta đắc ý trong chốc lát! Chờ sau khi chuyện thành công, sẽ khóc đấy!
Phùng Long cùng ở sau lưng cô ta đuổi theo.
Tử Mai ở bên trong rừng đào quanh đi quẩn lại, đi tới chỗ trước đó bọn họ chọn trúng.
Nơi này có một sườn đất nhỏ, bên trên xây một cái lương đình.
Rừng đào này, giống như là lâm viên tư nhân của Hạ Kiến Ninh, thường ngày đi dạo, cho nên chẳng những có đình nghỉ mát, còn có hồ cá, nuôi hoa sen cùng cá chép.
Hằng ngày cũng không cho người không có phận sự tiến vào, mấy người Hoa Chiêu có thể đi vào, đều là do khí chất không tầm thường, quản sự đào viên có ánh mắt, nhìn đã biết rõ mấy người là học trò của cán bộ nòng cốt, không dám ngăn lại.
Đứng trong lương đình, có thể quan sát hơn phân nửa rừng đào, mùa xuân ngút tầm mắt với sắc hồng lộng lẫy. Mùa hè lá đào xanh tươi, nhẹ nhàng, khoan khoái.
Cũng có thể che chắn bóng người dưới cây.
Chỉ cần tìm một cây đào rồi dừng lại bên dưới, người trong gian nhà căn bản không nhìn thấy. Bây giờ, ba người Hoa Chiêu đang đứng dưới ba gốc cây.
Tử Mai tiến vào đình nghỉ mát, quét mắt một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của ba người, thoả mãn xoay người, kết quả đột nhiên đứng hình.
Cô ta nhìn thấy Phùng Long đi phía sau Hạ Lan Lan, bạn trai cũ của cô ta, người đàn ông đã khiến cô ta có thai, nhưng đã từ hôn với cô ta, và kết hôn với Hạ Song Song, em họ của Hạ Lan Lan.
Khuôn mặt cô ta tái đi trong giây lát, và cơ thể chấn động.
Đây là rào cản trong lòng cô ta sẽ không bao giờ vượt qua được.
Hạ Lan Lan trong mắt hiện lên vẻ trào phúng cùng đắc ý.
Phùng Long nhưng lại một bước dài tiến lên, ôm lấy Tử Mai lay nhẹ, vẻ mặt khẩn trương thâm tình nói: "Mai mai, em làm sao vậy?"
Hạ Lan Lan nhìn theo bóng lưng của anh ta mà trợn mắt, cô ta vừa rồi lo lắng là thừa, công tử ăn chơi trác táng, có thể đa tình mọi lúc mọi nơi.
Bị hắn ôm lấy, Tử Mai cả người đều cứng lại, sững sờ mà nhìn hắn, vài giây sau, đột nhiên đẩy mạnh ra hắn, hướng về phía Hạ Lan Lan rống to: "Cô muốn làm gì? Cô lại muốn làm gì? Cô làm hại tôi còn chưa đủ sao? Cô đến cùng muốn làm gì!"
Hạ Lan Lan cùng Phùng Long đều hoảng sợ mà nhìn xung quanh, đây rốt cuộc là ở bên ngoài, vạn nhất để cho người khác nghe thấy sẽ không tốt.
"Em đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói." Phùng Long lại muốn ôm lấy cô ta.
"Anh cút ngay!" Tử Mai sụp đổ mà chỉ vào hắn rống to.
"Được rồi, được rồi, anh lăn, anh lăn." Phùng Long hèn mọn mà thối lui đến bên cạnh đình nghỉ mát, đau lòng mà nhìn Tử Mai, một bộ dạng cô muốn hắn làm gì cũng được chỉ cần đừng tổn thương chính mình.
Từ Mai trong lòng lập tức vừa chua xót vừa hận.
Hạ Lan Lan tiến lên một bước, đứng ở trước mặt Phùng Long, ngăn trở ánh mắt của Từ Mai: "Tiểu Mai, tôi hôm nay tìm cô đến là có chuyện muốn đàm phán với cô."
Đã biết cô ta, Tử Mai chậm rãi tỉnh táo lại, thở hổn hển mấy hơi, ngồi ở trên ghế trong lương đình, nhìn mặt bàn nói: "Chuyện gì, nói đi."
“Hạ gia gặp cảnh khó khăn, chắc hẳn cô cũng nghe nói." Hạ Lan Lan nói ra.
Vốn Tử Mai nên lớn tiếng cười nhạo cô ta đấy, nhưng cô hiện tại đã không có tâm tình.
Hạ Lan Lan bên trong cười đắc ý, tiếp tục nói: "Tôi hi vọng cô có thể giúp tôi, giúp Hạ gia vượt qua cửa ải khó, đến lúc đó, chúng ta toàn bộ Hạ gia đều cảm kích cô!"
"Ha ha." Tử Mai cười lạnh một tiếng, đến rồi.
Cô nhướng mắt tò mò hỏi: "Cô muốn tôi giúp như thế nào?"
“Hoa Chiêu…Tôi hy vọng rằng nhà họ Diệp có thể tập trung vào cô ta thay vì gia đình chúng tôi, cô hiểu không?” Hạ Lan Lan nói.
Chỉ cần Hoa Chiêu xảy ra chuyện, Diệp gia nhất định sẽ không còn tâm tư nhìn chằm chằm bọn họ lần nữa!
"Tôi không hiểu đây này ~" Từ Mai nói xoáy.
Hạ Lan Lan cắn răng: "Cô là người thông minh, không cần tôi đem lời nói như vậy minh bạch a?"
Tử Mai mặt lập tức sa sầm mặt: "Tôi là kẻ đần! Bằng không thì sao lại để cho các ngươi đùa giỡn xoay quanh! Có rắm thì phóng! Có chuyện nói thẳng, chớ cùng tôi đi vòng vèo! Đừng cho là tôi không hiểu tiểu tâm tư này của cô, cô như vậy ngôn ngữ mơ hồ mà ám chỉ tôi, đến lúc đó thực đã xảy ra chuyện gì, cô có thể đẩy đi không còn một mảnh! Sai đều là tôi! Là tự chính mình lý giải sai rồi, đúng hay không?"
Hạ Lan Lan cười không nổi rồi.
Tử Mai hung dữ mà nhìn cô ta: "Thật sự là vẫn còn xem tôi là kẻ ngốc phải không, phi!"
Hạ Lan Lan mặt không biểu tình nói: "Tôi đây sẽ đem lời nói nói rõ, Hoa Chiêu gặp chuyện không may, ra đại sự! Hoặc là cô ta chết, hoặc là đứa con trong bụng cô ta chết, hoặc là cả hai cùng chết! Về phần c.h.ế.t như thế nào, chính cô nhìn mà xử lý."
Tử Mai đưa mắt từ trong đình ra hàng cây bên ngoài, đắc ý đảo qua, đều nghe thấy được a ~
Hạ Lan Lan tiếp tục nói: "Sau khi chuyện thành công, Phùng Long sẽ cùng Hạ Song Song ly hôn, lấy cô."
Ánh mắt Tử Mai lập tức rơi vào tán cây đào bên trên.
Cô ta đã hối hận
Cô ta hối hận vì để họ nghe trộm ...
Phùng Long cùng Hạ Song Song ly hôn? Lấy cô ta?
Trong nháy mắt, đại não của Tử Mai sung huyết não rồi, trong đầu tất cả đều là mộng ảo này. Nếu quả thật có ngày đó, có thể là thời khắc đỉnh cao của cô ta.
Điều này sẽ chứng minh, cô ta không phải đi ra ngoài tìm dã nam nhân, mang thai con hoang, Phùng Long mới không cần cô đấy! Đứa trẻ là con của Phùng Long đấy! Bằng không thì hắn làm sao lại lấy cô ta?
Hạ Song Song đã từng vũ nhục cô ta, bây giờ có thể trả lại!
Cô ta đã từng ném đi mặt mũi, cuối cùng cũng có thể nhặt về!
Những người đã từng xem thường cô ta, nhất định sẽ chấn kinh rớt hàm!
Cô ta cùng người nhà, rốt cục có thể thẳng tắp cái eo làm người rồi!
Hơn nữa, gả cho Phùng Long, là lựa chọn tốt nhất.
Gả cho người đàn ông khác, người nọ nhất định sẽ ghét bỏ cô không còn trinh tiết, từng có con lại sảy thai, gả cho Phùng Long sẽ không như vậy, cô ta có thể lẽ thẳng khí hùng!
Eo Từ Mai lập tức đứng thẳng lên, sau đó rất nhanh khom xuống…Cô ta thật sự hối hận, không nên để cho Hoa Chiêu ở bên cạnh nghe lén, hiện tại, cô ta đã không có cơ hội này.
"Như thế nào? Cô cân nhắc một chút?" Hạ Lan lan nhìn cô ta hỏi, trong nội tâm nhưng lại chắc chắc. Cái này là tử huyệt của Tử Mai, cô ta sẽ không từ chối!
Tử Mai rất muốn đồng ý, nhưng đã quá muộn.
Cô ta chỉ có thể đi một con đường đến bóng tối.
"Cô lại nói tôi g.i.ế.c Hoa Chiêu? Tôi cũng không dám! Chuyện có thể ảnh hưởng đến tính mạng! Diệp gia một khi đã biết, còn không phải muốn mạng tôi sao?" Cô ta la lớn.
Hạ Lan Lan nóng nảy: "Cô hô cái gì? Cái gì sát nhân, câm miệng!" Hạ Lan Lan tới gần cô ta hạ giọng nói: "Ai bảo cô g.i.ế.c người? Cái khối thịt đó cô làm gì chả được! Cô tìm cơ hội đẩy cô ta một cái cho cô ta một cước chẳng phải xong việc ư!"
"Nói đơn giản như vậy, cô tự mình làm đi." Tử Mai giễu cợt nói.
Hạ Lan Lan bị ép buộc đến khó chịu nổi, nói ra: "Nhà của chúng tôi hiện tại không có người rồi, hơn…tất cả mọi chuyện đều là tôi một người quan tâm, tôi không có công phu! Hơn nữa, tôi đây chính là xem ở tình cảm năm đó, cho cô chỗ tốt rồi, chỉ cần được chuyện rồi, Phùng Long chính là của cô rồi!"
"Ha ha ha ha!" Tử Mai đột nhiên cười điên cuồng: "Tình cảm năm đó? Phi!" Cô ta hung hăng phun cho Hạ Lan Lan một ngụm: "Cô còn không biết xấu hổ mà nói tình cảm năm đó? Tình cảm chơi đùa với kẻ đần sao? Còn tưởng là tôi vẫn ngu như vậy? Cô đây là đang lừa gạt tôi đây này! Tôi bên kia nếu đắc thủ rồi, cho dù không một chút phân tâm, Diệp gia khẳng định cũng sẽ biết là tôi làm! Bởi vì cô sẽ mật báo! Giết người diệt khẩu! Còn gả cho Phùng Long? Gả cái quỷ ah!"
Hạ Lan Lan bưng mặt, kẻ đần này là ngã một lần khôn hơn một chút, thực không dễ lừa gạt.
"Lần này tôi nói tuyệt đối là sự thật!" Hạ Lan Lan vẻ mặt khó xử, cắn răng một cái, nói ra: "Nói cho nói thật với cô a, kỳ thật em gái tôi đã sớm muốn cùng Phùng Long ly hôn rồi, vốn mấy ngày nay đang xử lý thủ tục rồi. Là tôi cầu Phùng Long đáp ứng điều kiện này đấy."
Cô ta liếc qua Phùng Long: "Đương nhiên, hắn cũng sợ Hạ gia đổ liên lụy hắn, cho nên tự nguyện ra phần này lực. Hạ gia bảo trụ rồi, tiền đồ của hắn liền bảo trụ rồi, với tư cách công thần của cô, chú nhỏ tôi khẳng định xem cô là ân nhân! Nhìn ở mặt mũi của chú nhỏ, Phùng Long cũng không dám lãnh đạm cô!"
Tử Mai lập tức nghi thần nghi quỷ mà nhìn hai người: "Phùng Long muốn cùng Hạ Song Song ly hôn rồi hả? Vì cái gì?"
Hạ Lan Lan hạ mắt xuống, kẻ đần vẫn là kẻ đần, đã thấm vào tận trong xương rồi.
"Phùng Long, ngươi đến nói a." Hạ Lan Lan cúi đầu nói, giống như khó có thể mở miệng.
Nhưng thật ra là cô ta chưa nghĩ ra nói như thế nào. Cô ta lúc trước không nghĩ tới Tử Mai sẽ cự tuyệt, cô ta cho rằng chỉ cần đem điều kiện nói ra, Tử Mai sẽ dập đầu tạ ơn đây này.
Phùng Long sờ soạng khuôn mặt, lúc thả tay xuống, trên mặt đã lộ vẻ đắng chát, bảy phần khó chịu nổi, ba phần tiêu điều, giống như khó có thể mở miệng nói: "Là song Song cô ấy, cô ấy bên ngoài có người rồi, Hiểu Vũ hắn, căn vốn cũng không phải là con của anh!"
"Cái gì?" Từ Mai cả kinh miệng há mở.
Hạ Lan Lan cũng kinh ngạc, mịt mờ mà trừng hắn. Chỉ để cho hắn biện một lời nói dối mà thôi, hắn sao có thể biên loại này! Vu oan cho thanh danh em họ cô ta, cô ta cũng sẽ bị liên luỵ.
Phùng Long cũng trừng mắt liếc cô ta, cái này trách ai? Đều do cô mở đầu không tốt! Lại nói hắn và Hạ Song Song muốn ly hôn! Ly hôn lý do là cái gì? Cũng không thể là hắn lại coi trọng người khác a? Như vậy còn đối với Tử Mai giả bộ thâm tình cái gì?
Phùng Long thâm tình mà nhìn Tử Mai: "Vì vậy, Hạ gia mới đồng ý anh cùng Hạ Song Song ly hôn, còn hứa hẹn chỉ cần anh không đem sự tình nói ra, sau khi ly hôn bọn hắn sẽ còn tiếp tục nâng đỡ anh, cho nên hiện tại anh cũng nguyện ý vì Hạ gia góp một phần lực."
Bằng không thì, nếu là hắn sai muốn ly hôn, Hạ gia không đem hắn chân cắt luôn? Sau khi ly hôn sau khẳng định cũng phải đem hắn dẫm xuống bùn!
Hiện tại hắn càng không nghĩ đến trợ giúp Hạ gia nữa, hắn sớm ước gì Hạ gia ngã xuống bùn rồi, như vậy hắn liền an toàn.
Phùng Long nói mấy câu sẽ đem lỗ thủng bổ sung rồi, để cho lời nói dối càng hợp lý.
Hạ Lan Lan nhịn xuống nộ khí.
Tử Mai cũng có chút tin.
"Mai mai, kỳ thật những năm này anh một mực quên không được em, anh biết rõ năm đó là mình không đúng, anh sai rồi, nhưng là anh… "
"Người đàn ông của Hạ Song Song là ai?" Tử Mai giống như không nghe thấy đánh gãy câu nói của anh ta.
Phùng Long dừng một phát, vẻ mặt khó chịu nổi: "Anh không muốn nói!...Hạ gia cũng không cho anh nói." Hắn nhìn xem Tử Mai, khẩn cầu: "Chuyện này em cũng nhất định chớ nói ra ngoài! Hạ gia nói, nếu như dám nói ra, phá hỏng thanh danh của Hạ gia, bọn hắn đối với việc đã hứa với anh sẽ không giữ lời, đến lúc đó hai người chúng ta đều không có quả ngon để ăn!"
"Nha." Từ Mai mờ mịt mà lên tiếng.
Muốn nói Hạ Song Song có dã nam nhân, cô ta tin…Hạ Song Song là người thế nào cô ta cũng không phải chưa thấy qua, tao tao đát đát đấy, xem ra cũng không phải là đồ tốt!
Cũng xác thực không phải đồ tốt! Lúc ấy cô đã cùng Phùng Long đính hôn rồi, cô ta còn có thể đoạt, cũng nhanh chóng hoài thai!
Ồ? Tử Mai hai mắt sáng ngời, phải là đứa bé kia là con của người đàn ông đã có gia đình, tìm Phùng Long đem làm "Người hiền lành" à? Chuyện bây giờ bại lộ, Hạ gia mới nghĩ đến biện pháp đền bù tổn thất cho Phùng Long.
Chính cô ta lại não bổ một ít, lại để cho lời nói dối càng chân thật rồi.
Đáng tiếc, coi như là thật sự, cũng đã chậm.
Tử Mai lập tức hết hứng thú: "Các người tìm người khác đi, đổi kẻ ngu khác mà chơi, tôi không phụng bồi rồi." Cô ta đứng dậy liền đi.
"Này! Cô vì sao không đáp ứng?" Hạ Lan Lan ở sau lưng cô ta hô: "Phùng Long ah, Phùng Long! Chỉ cần cô đáp ứng, các ngươi có thể kết hôn!"
"Ha ha." Tử Mai quay người lại nhìn Hạ Lan Lan, lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Người đem người khác làm kẻ đần, lại không biết mình mới là kẻ ngu."
Hạ Lan Lan chỉ cho là cô ta đang giễu cợt mình, hung hăng mà dậm chân.
Tử Mai ra đào viên, chờ ở giao lộ.
Chỉ chốc lát sau, ba người Hoa Chiêu cũng xuất hiện.
"Các ngươi đều nghe thấy chưa? Hạ Lan Lan tâm tư thật sự ác độc, muốn g.i.ế.c cô và đứa nhỏ trong bụng, nhất định không được thả cô ta đi! Bằng không cô ta sẽ tìm người khác làm chuyện đó mà không cần tôi." Tử Mai trầm tư nói.
"Chuyện ngày hôm nay, cám ơn cô rồi." Diệp Thư nói lời cảm tạ. Hôm nay không có Tử Mai, cô còn thật không biết Hạ Lan lan có thể ngoan độc đến như vậy!
"Ha ha." Tử Mai cười lạnh một tiếng, thẳng bước đi.
Tuy lý trí nói cho cô ta biết, hôm nay cô ta làm như vậy là đúng, tuyệt đối đúng, cô ta không thể g.i.ế.c người, cho dù giết, Hạ Lan Lan cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta, kết hôn gì, đều là lừa gạt cô ta đấy.
Nhưng là, vạn nhất đâu này? Vạn nhất cô ta thật sự cùng Phùng Long kết hôn, cuộc đời của cô ta sẽ khác.
Nhưng hiện tại, cô ta chỉ có thể tiếp tục u ám, tiếp tục bước đi, cả đời này, không bao giờ có thể ngẩng đầu lên.
"Chờ một chút!" Hoa Chiêu đột nhiên hô.
Tử Mai nhíu mày quay người, cáu kỉnh mà nhìn cô. Người hiện tại cô ta không muốn gặp nhất lúc này là Hoa Chiêu!
"Tôi có thể giúp cô." Hoa Chiêu nói ra: "Cho mong muốn của cô được trở thành sự thật."
Cái gì?
Đôi mắt Tử Mai trừng lớn như chuông đồng.
Có ý gì…
Bạn cần đăng nhập để bình luận