Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 303


Bão rất khủng khiếp, cũng là lúc để kiểm nghiệm kiến trúc tòa nhà.
Diệp An cũng cau mày về nhà, xem chất lượng công trình đầu tiên của hắn như thế nào.
Cát Hồng Miên không tiến tới trước mặt hắn gom góp nữa.
Sự tàn nhẫn của Diệp An khiến cô ta thay đổi ấn tượng của mình về hắn.
Hắn đối với cô ta thật sự không có tình ý, cô ta đã như vậy, hắn vẫn thờ ơ, cô ta thật sự không còn cách nào khác.
Cô ta định đường cong cứu quốc, trước tiên xử lý mẹ chồng đã.
Nhưng cô ta không đến phiền, Diệp An cũng không sống yên ổn, Lưu Nguyệt Quế lại đem đứa bé bướng bỉnh cho vào phòng hắn rồi rời đi.
Sau đó không để ý mưa gió mà chạy ra ngoài.
Bên ngoài mưa to gió lớn đến muốn thổi người đi, hắn lại không thể ôm đứa nhỏ đi ra ngoài đuổi theo bà ấy, làm hắn tức giận đến ngã ngửa nhưng cũng không còn cách nào khác.
Diệp Chấn Quốc đã lên tiếng, Lưu Nguyệt Quế nếu muốn nhận nuôi đứa nhỏ này cũng được, nhưng nó không thể mang họ Diệp, chỉ có thể là họ Ngô.
Dưỡng một đứa bé phải mất bao nhiêu tinh lực? Gánh chịu bao nhiêu rủi ro?
Nếu như cuối cùng nhà mình bị con cháu mình làm cho suy bại thì thôi, nhưng bị người ngoài làm cho lụn bại, chẳng phải là quá oan?
Ông cụ đã lên tiếng, Lưu Nguyệt Quế cũng không kiên trì nữa.
Lần này bão đến nhanh cũng đi nhanh, chỉ là đi ngang qua, hiện tại không biết đã thổi đi đâu.
Diệp Thâm bên kia lại bận rộn.
Ở lại lâu cô mới biết, những người vớt hàng lậu, cũng không nhất định phải giao dịch vào ban đêm, ban ngày bọn họ cũng có thể giao dịch trên biển, chỉ cần xa bờ một chút, gần như sẽ không bị người nhìn thấy.
Hàng nhập lậu vẫn tràn lan, diệt thế nào cũng không hết.
Nhưng tất cả mọi người đều xem nhẹ cỏ nước, rong biển.
Hoa Chiêu dùng mấy ngày công phu, đi một vòng dọc theo bờ biển, ném xuống rất nhiều hạt giống cỏ nước, rong biển.
Những hạt giống cỏ nước này đều là tinh hoa trong tinh hoa, lại mọc ra từ rong biển, cỏ nước vân vân, chẳng những lực sinh mệnh rất tràn đầy, mà giao tiếp với Hoa Chiêu còn rất lưu loát, hương vị lại tốt.
Sau này dân chúng ven biển còn có lộc ăn, tương lai cũng không biết tiện nghi cho ai, bị ai nhận thầu đi.
Đột nhiên, Hoa Chiêu có chủ ý nhận thầu một mảnh vịnh.
Hay, hòn đảo nhỏ?
Đó là một ý tưởng tuyệt vời!
Sau này nói sau.
Hiện tại vẫn phải bận rộn chuyện đen ăn đen trước.
Hạt giống cỏ nước được rắc xuống khắp nơi, mọc ra, tình huống ra vào ở bờ biển đã được Hoa Chiêu thăm dò rõ ràng.
Có bao nhiêu chiếc thuyền đánh cá nhỏ lén lút giấu sau rạn san hô, khi nào giao dịch, giao dịch bao nhiêu, cô rõ ràng hơn bất cứ ai.
Mấy ngày sau cô thật sự thành thật, không đi theo Diệp Thâm ra ngoài, buổi tối cô và Hoa Cường đi dạo trên bãi biển, bãi tắm.
Ở đây, cô có thể điều khiển từ xa, chỉ huy cỏ biển dưới nước rất tốt, cảm giác được các rương hàng trong phạm vi, kéo xuống nước! Chỉ để lại một phần mười cho có.
Sự bất thường này nhanh chóng được phát hiện, người bán đều phải chịu oan ức.
Không phải do bọn hắn đóng rương thùng dẫn đến chìm thì còn có thể tại sao?
Bọn hắn muốn đen ăn đen!
Nhưng những người mua lại không có chỗ nói lý lẽ.
Mọi người cùng nhau hùn vốn mua hàng, thật sự xảy ra vấn đề, bọn họ còn có thể chạy tới cùng người khác liều mạng? Muốn liều mạng cũng không được!
Trong vài ngày, lượng giao dịch trên biển giảm mạnh, hoạt động kiểm tra hàng lậu chỉ còn lại 1.
Tại sao?
Bởi vì mọi người đều hết tiền!
Mỗi lần nhập hàng đều cần rất nhiều tiền, có người dùng một nửa hoặc thậm chí là toàn bộ tài sản, buôn bán được sẽ kiếm được gấp nhiều lần! Kích thích như vậy.
Cho nên sau khi bị lừa mấy lần, bọn họ đã không còn tiền nhập hàng nữa, cũng không tin được người bán không coi trọng chữ tín bên kia nữa.
Giao dịch đã dừng lại.
Hoa Chiêu không có việc gì liền vụng trộm cười, cô một mình chống đỡ một đội ngũ!
Chỉ là một chuyện khác có chút lo lắng.
Dưới đáy biển, dưới sự che dấu của cỏ và tảo biển, cô thu thập được một lượng lớn các rương hàng.
Những rương hàng này nên xử lý thế nào? Ngâm thêm nữa thì nát mất.
Đột nhiên, cổ tay cô nóng lên.
Trên tay Hoa Chiêu đeo một chiếc vòng tay màu xanh lá cây, là món quà gặp mặt ban đầu của Miêu Phương, nói là bảo vật gia truyền.
Chiếc vòng tay này vừa đến tay đã dính vào cô, cô làm thế nào cũng không tháo xuống được.
Hơn nữa vòng tay này lại hấp thu năng lượng, cô cũng theo đó mà nhận.
Cho nên Hoa Chiêu cũng không quan tâm nhiều nữa.
Sau đó ở thành phố cảng tìm Tiểu Thận, vòng tay này hình như đã phát ra một nguồn năng lượng bao trùm tiền tài của Lý Hùng, sau đó đống đồ kia liền biến mất.
Hoa Chiêu đã cho rằng mình có một cái vòng tay không gian, thế nhưng sau đó nó lại không có động tĩnh.
Đến 'vừng ơi mở ra' cô cũng thử gọi rồi, nhưng nó không có phản ứng, chỉ có thể quên đi.
Đây là lần thứ hai vòng tay này có động tĩnh.
Hoa Chiêu nhanh chóng khom lưng đưa tay vào trong nước biển, nhặt lên một cái vỏ sò nhỏ trên bãi biển.
"Thu vào." Cô dùng ý niệm nói.
Vỏ sò trong lòng bàn tay trong nháy mắt đã biến mất.
Trái tim Hoa Chiêu đập thình thịch.
Thực sự có thể!
"Lấy ra." Cô lại dụng ý niệm nói.
Vỏ sò nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay một lần nữa.
Hoa Chiêu nhớ tới số vàng bạc của Lý Hùng lúc trước, dụng ý niệm nói: "Lấy ra một thỏi vàng nhỏ.”
Trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một thỏi vàng nhỏ rực rỡ.
Hoa Chiêu kích động nhảy dựng lên.
Hoa Cường bên cạnh giật nảy mình.
"Bị cua cắn? Hoặc gặp sứa?” Hoa Cường lập tức khẩn trương hỏi.
Bọn họ hiện tại đang ở bãi tắm ven biển, nhưng năm 82 người tới bờ biển không nhiều lắm, hơn nữa người đến Bằng Thành đều để làm việc, rất bận rộn, rất ít người ban ngày ở đây đi dạo, muốn đi dạo cũng là buổi tối đi dạo chợ đêm.
Cách bọn họ mấy chục mét mới thưa thớt có mấy người.
Gần đó chỉ có Hoa Cường và Lưu Minh Chu Bình.
Hoa Chiêu đảo mắt, đưa tay đến trước mặt ông nội, nhỏ giọng nói: “Ông nội, cháu nhặt được bảo bối!"
Được rồi, nhặt được một không gian lớn! Không phải là bảo vật vô giá sao!
"Cái gì?" Hoa Cường hoài nghi mình nghe lầm, nhưng ông đã nhìn thấy thứ trong tay Hoa Chiêu.
"Ôi." Hoa Cường kinh ngạc hô lên một tiếng, lập tức khẩn trương nhìn trái nhìn phải, sau đó vội vàng đoạt lấy đồ trong tay cô nắm trong tay mình.
Tay Hoa Chiêu nhỏ, tay ông to, có thể che lại hết thỏi vàng.
“Không thể để cho người ta nhìn thấy!” Hoa Cường nhỏ giọng nói.
"Làm sao vậy? Đây là cháu nhặt được, không phải là ăn cắp.” Hoa Chiêu nói.
Được rồi, kỳ thật cũng coi như trộm
"Dù là nhặt, nhặt của rơi không rõ nguồn gốc cũng phải giao nộp." Hoa Cường nói.
Hoa Chiêu…
Vậy động tác này của ông ấy chính là không muốn giao rồi? Ha ha ha, ông nội thật đáng yêu!
"Ừ ừ ừm, không nói không nói." Hoa Chiêu cười nói.
Lưu Minh và Chu Binh bên cạnh kỳ thật đã nhìn thấy, lập tức hâm mộ vô cùng.
Chị dâu có mệnh gì vậy? Đi dạo một chút ở bờ biển cũng có thể nhặt được vàng! Thoạt nhìn còn không nhỏ, ít nhất 100g, mặc dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đó là vàng!
Với giá vàng hiện tại, đây là hơn 2.000.
“Cháu lại đi xem còn có nữa hay không!” Hoa Chiêu đi ra biển.
Hoa Cường vội vàng ngăn cô lại: "Đừng đi, quá sâu rất nguy hiểm."
“Không có việc gì, cháu chỉ đến vùng nước nông, không quá đầu gối." Hoa Chiêu nói.
Lúc này Hoa Cường mới yên tâm.
Hoa Chiêu đi vào biển, đưa tay vào trong nước mò mẫm, thỉnh thoảng có thể cầm lấy một nhánh tảo bẹ.
Môi trường tự nhiên bây giờ rất tốt, nước trong vắt, cỏ tươi tốt.
Huống chi, đây là cỏ nước Hoa Chiêu đã tối ưu hóa.
Rất nhanh cô đã dò được chỗ mình giấu mấy rương hàng.
"Cất vào." Cô ra lệnh.
Vòng trên tay nóng lên, nhẹ nhàng rung động một chút, sau đó không có phản ứng.
Mấy cái rương đằng kia cũng không thiếu.
Hoa Chiêu cảm thấy có lẽ do khoảng cách quá xa.
Cũng nên như thế, bằng không thiên hạ này đều là của cô rồi, cô muốn lấy cái gì thì lấy cái đó.
Hoa Chiêu lại sờ một hồi, không sờ được cái gì, liền muốn rời đi, lái xe dọc theo bờ biển một chút.
Hoa Cường muốn đi theo: "Ông đi với cháu.” Xa xa bà thím Phạm Vân kia đang chạy tới đây.
Ông Bạch đã đi nhưng bà ta vẫn cứ bám lấy ông, từ chối bà ta đi theo bà ta lại làm như không hiểu, cứ dán lại chỗ ông, phiền c.h.ế.t ông rồi.
Hoa Cường giả vờ không nhìn thấy, bước chân vội vàng lên xe trên bờ.
"Này! Anh Hoa! Anh Hoa!”
Mặc kệ Phạm Vân gọi thế nào cũng không có phản ứng.
Hoa Chiêu ngược lại cười phất phất tay với bà ta, sau đó lên xe rời đi.
"Chúng ta đi câu cá dã ngoại." Hoa Chiêu tìm một lý do cho hành động của mình.
Cô nói dừng lại ở đâu sẽ dừng ở đó, sau đó xuống xe để câu cá.
Hàng lậu vốn giao dịch ở vùng biển nông, có vài người lúc nhận hàng, thậm chí không cần dùng thuyền, đối phương lái thuyền rất gần, người nhận hàng đứng trên bãi cát vớt là được.
Hiện tại ngược lại thuận tiện cho Hoa Chiêu thu hoạch.
Một đống rương hàng rất gần cô.
Cô đã thử nghiệm, trong vòng 10 mét, nếu có một cái gì đó được kết nối với các đối tượng, chẳng hạn như tảo bẹ, cỏ nước với hộp, cô có thể thu vào được.
Vượt quá 10 mét là không thể.
Tuy nhiên, vậy là đủ!
Thu hết chỗ rương hàng, cô liền lấy cớ không câu được cá muốn đổi chỗ khác.
Hoa Cường cười ha hả, không sao cả, cháu gái nói đi đâu thì đi đó.
Trong một ngày, Hoa Chiêu đã đi một vòng đường ven biển Bằng Thành, hồi một nửa rương hàng.
Buổi tối về nhà, Hoa Chiêu hưng phấn đến mắt thường cũng có thể thấy được.
Trương Quế Lan lập tức kích động hỏi: "Làm sao vậy? Có rồi sao?”
Hoa Chiêu dừng một chút, sờ sờ bụng: “Có lẽ vẫn chưa có."
Dù sao cô cũng không cảm thấy.
Trương Quế Lan tính toán, còn chưa đến ngày dự đoán, chỉ có thể kiên nhẫn chờ một chút.
Hoa Chiêu trở về phòng vội vàng rửa mặt một chút, rồi trốn vào trong chăn, thật sự không có chỗ trốn, khóa phòng vệ sinh căn bản không phòng được Diệp Thâm.
Nhìn thấy cô trong chăn, mới có thể hoàn hoãn anh một chút, như vậy anh sẽ đi vào nhà vệ sinh trước.
Hoa Chiêu ôm một cái chăn, cuộn thành hình người, sau đó dùng chăn che mình và chăn lại, nhắm mắt, trong lòng lẩm bẩm: "Đi vào!”
Đột nhiên, một loại cảm giác không thể nói nên lời xuất hiện trên người, lạnh lẽo, tê dại, đầu choáng váng, lại mở mắt ra, trước mắt đã thay đổi.
Cô xuất hiện trong một không gian rộng lớn.
Không gian sáng như ban ngày, nhưng không chói mắt.
Không có núi và sông, không có nhà cửa đồng ruộng, như những gì cô đã tưởng tượng.
Chỉ có sự trống rỗng cực lớn.
Mặt đất màu trắng, bằng phẳng như mặt nước, bầu trời sương mù mờ mịt, nhìn không ra độ cao, xung quanh trống không.
Hàng ngàn rương hàng mà cô thu thập được đặt trước mặt cô.
Vốn cảm thấy rất nhiều đồ, nhưng so với không gian khổng lồ này, quả thực nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Hoa Chiêu hưng phấn nhảy tại chỗ vài cái, bây giờ nếu cô đi làm vận tải chuyển hàng, chính là một vốn vạn lợi.
Đáng tiếc, không thể đi.
Nhưng không sao, không gian có rất nhiều chỗ tốt, về sau những thứ không thể cho người khác thấy cũng có chỗ để cất.
Hơn nữa an toàn cá nhân cũng nâng cao mấy cấp bậc.
Hoa Chiêu có quá nhiều thứ không thể cho người khác thấy, đầu tiên là hạt giống.
Một lượng lớn hạt giống, liếc mắt một cái là có thể làm cho người ta nhìn ra hạt giống này không bình thường.
Bởi vì chuyện này mà cô luôn cố gắng nhịn xuống, chỉ bồi dưỡng vài loại hạt giống.
Một là dây leo, một là nhân sâm, và một số là hạt giống độc dược.
Nhưng bây giờ có không gian thì khác, đây là một nơi hoàn toàn an toàn.
Cô định làm vài cái kệ, trồng tất cả các cây mà cô đào tạo để xem chúng có thể tiến hóa thành dạng gì nữa.
Ngoài hạt giống, chính là trái cây.
Trong lúc đào tạo hạt giống, Hoa Chiêu đã nghiên cứu ra rất nhiều hoa quả rau quả ăn ngon vô cùng, nhưng chênh lệch với trên thị trường quá lớn, cô lại không có lý do trực tiếp lấy ra, chỉ có thể ăn lúc nào thì trồng lúc đó, rất phiền toái.
Bây giờ tốt rồi, dành một khu vực riêng biệt để cất giữ trái cây ngon, muốn ăn khi nào thì ăn.
Sau đó dành một khu vực để nghiên cứu y học cổ truyền.
Nếu như những dược liệu trong đông y đều đổi thành cây của cô, cách dùng và liều lượng có phải không giống nhau không? Hiệu quả cũng không giống nhau?
Lại dành ra một khu vực sinh hoạt, bàn ghế, khăn trải giường đều phải chuẩn bị sẵn sàng
Hoa Chiêu hưng phấn ở trong không gian vừa đi vừa xem, vừa quy hoạch.
Cô đi nửa giờ, không đi đến đầu, cũng không biết không gian này lớn đến mức nào.
Nhưng cô nhắm mắt lại và cảm nhận được toàn bộ không gian, nó có ranh giới, nhưng hàng ngàn cái rương hàng chỉ là một chấm đen nhỏ bên trong.
Dưới tình huống không định dùng nó để buôn lậu, lớn như vậy hoàn toàn đủ dùng.
Nói đến chuyện này, Hoa Chiêu liền nhớ tới những cái rương này, cô đã biết bên trong là cái gì, đồng hồ, máy ghi âm, sô cô la, TV, vân vân, đều là những thứ hút hàng.
Nhưng cũng chỉ hút hàng bây giờ mà thôi, không cần đến mấy chục năm, chỉ vài năm chúng đã không còn đáng giá!
Vì vậy, vẫn phải nhanh chóng bán nó ra ngoài.
Nhưng hiện tại không thể lấy ra cho Diệp Thâm được.
Lô hàng này được mọi người công nhận là đã chím xuống biển, mấy ngày nay bên cạnh cô vẫn luôn có người, không có đạo lý đột nhiên xuất ra mấy thứ này.
Chỉ có thể, tự mình "ăn"
Nhưng việc này cần người thao tác.
Hoa Chiêu nghĩ tới nghĩ lui, đã nghĩ tới một người, Trương Lượng.
Hắn và Ngô Nam hiện tại đi theo Diệp An xây nhà, lần này cô tới đã gặp mặt vài lần.
Hai người bận rộn chân không chạm đất.
Ngô Nam nhìn vẫn ổn, kiên định, chỉ chỗ nào làm chỗ đó.
Trương Lượng lại thoạt nhìn có chút không vui.
Cô sẽ đi nói chuyện với hắn.
Thật sự không có người nào khác, chỉ có hai người này, cô đã dùng qua.
Hơn nữa lộ hàng này, không đi đường chính đạo cũng được.
Hoa Chiêu từ trong chăn chui ra, ngẩng đầu nhìn Diệp Thâm đẩy cửa tiến vào.
Cô thầm nghĩ thật nguy hiểm.
Lần sau phải thử xem, trong không gian có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài không.
Bằng không cho Diệp Thâm thấy người sống sờ sờ lại biến mất, sẽ bị kích thích.
Diệp Thâm nhìn thấy cô đã ở trên giường, cười: "Sao hôm nay lại ngoan như vậy?”
Không giống bình thường, lúc này cô còn đang ở bên ngoài lắc lư, quả thực so với anh còn chuyên nghiệp hơn!
Hại anh mỗi ngày đều lo lắng, còn đi tìm cô.
"Không phải vì gần đây rất yên tĩnh sao, cũng không có ai buôn lậu, thật kỳ quái." Hoa Chiêu hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nói đến chuyện này, Diệp Thâm cũng thấy rất kỳ lạ.
"Có lẽ người bán bên thành phố Cảng đã đạt được sự đồng thuận gì đó, muốn tăng giá." Diệp Thâm nói.
Giết gà lấy trứng, dừng mua bán là không thể, đối phương cũng muốn kiếm tiền.
Cho nên, chỉ có thể là chưa đàm phán được giá cả.
Hoặc là, bên kia muốn ép bên này, để cho bọn hắn thành thật một chút.
Có rất nhiều lý do, hoặc có lẽ thời tiết lúc này quá khắc nghiệt.
Dù sao cũng không liên quan đến Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu cười ngọt ngào lại vô tội.
"Mặc kệ bọn họ, không có hoạt động là chuyện tốt, đây không phải là mục đích cuối cùng của anh sao?"
Mục đích cuối cùng của Diệp Thâm chính là chỉnh lý lại thế giới ngầm, đả kích tội phạm, hiện tại tốt rồi, đối phương bị đả kích mà phục tùng, yên tĩnh.
Diệp Thâm cũng vui vẻ, cho nên sáng nay anh về sớm, bận rộn chính sự của anh.
Lão ngũ không biết khi nào mới đến?
Nếu không anh cũng sẽ hoài nghi năng lực của mình.
Trưa hôm sau Hoa Chiêu mới gặp được Trương Lượng.
Người thoạt nhìn đen hơn rất nhiều, cũng già đi một chút.
"Mới mấy tháng không gặp, sao anh lại nhìn già đi mấy tuổi vậy? Anh gặp rắc rối gì sao? Nói đi, có lẽ tôi có thể giải quyết.” Hoa Chiêu nói.
Trương Lượng nhếch miệng cười, do dự hai giây nói: "Có lẽ cô thật sự có thể giải quyết, là như vậy, tôi phát hiện làm bất động sản, không phải cuộc sống tôi muốn, bà chủ, cô xem có thể đổi cho tôi một công việc khác không?"
Thực sự ngủ gật lại gặp chiếu manh.
Nhưng Hoa Chiêu hỏi: "Làm sao vậy? Không vừa lòng chỗ nào?”
“Ngược lại không thể nói là không vừa lòng, Diệp tổng đối xử với tôi rất tốt, giao trọng trách! Tôi đều hoàn thành.”
Hắn không thể để cho Hoa Chiêu cho rằng hắn không có năng lực!
"Chỉ là, tôi cảm thấy không có ý nghĩa gì, mỗi ngày đều xây nhà, xây nhà, xây một công trình phải mất mấy tháng, một năm, thậm chí còn phải vài năm."
Vừa nghĩ tới hắn đã thấy đủ rồi.
"Kỳ thật tôi thích tiếp xúc với người khác, giống như lúc trước mua bán lạp xưởng hun khói, rất kích thích!" Mắt Trương Lượng sáng ngời.
Cái loại cảm giác khiêu vũ trên mũi đao, mới là thứ hắn thích.
Mỗi ngày xây nhà, chỉ huy thủ hạ ngơ ngác làm việc, không có ý nghĩa!
Hoa Chiêu gật đầu: "Vậy trong tay tôi thật đúng là có một công việc rất kích thích mà anh muốn làm."
“Việc gì?" Trương Lượng lập tức hỏi.
"Bán đồ buôn lậu." Hoa Chiêu nói.
"Cái gì?" Trương Lượng cho rằng mình nghe lầm, Hoa Chiêu đã bắt đầu làm chuyện này sao? Điều này không hợp quy củ.
Hắn không biết Diệp Thâm đang làm gì, cả nhà bây giờ chỉ có Hoa Chiêu biết anh đang làm gì, à, còn có Diệp Danh.
"Nguồn gốc của những hàng hóa này anh không cần quản, anh cũng không cần bán ở đây, đi ra nước ngoài bán, đến quốc gia khác bán." Hoa Chiêu nói.
Như vậy không ai có thể quản được.
Mà những nơi nghèo khác, thị trường thực sự rất lớn.
Hiện tại mặc kệ là cái gì, đều có thể bán đi.
Huống chi, mấy thứ trong tay cô không mất chi phí!
"Ồ!" Trương Lượng vừa nghe nói không bán ở trong nước, hắn liền yên tâm.
Hàng nhập lậu, vừa nghe đã biết là đồ ở bờ bên kia, đồ vật bên kia bán cho quốc gia khác, trong nước thật sự không quản được.
"Tôi không có con đường" Trương Lượng một mặt là kích thích, một mặt lại thấp thỏm.
Hắn chưa từng đi ra nước ngoài, không có thông tin.
"Cho anh một nhóm hàng, cho anh một tuyến đường, lỗ cũng không sao, chuyển ra nước ngoài là được." Hoa Chiêu nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên.
"Đúng rồi, anh đi Myanmar trước, dùng lô hàng này đổi vật liệu phỉ thúy của đối phương, có thể đổi bao nhiêu thì đổi bấy nhiêu, tôi đều muốn!"
"Nguyên liệu thô? Phỉ thúy nguyên thạch? Cô vẫn còn thích những thứ này sao." Trương Lượng nói.
Lúc trước Kim gia đắc tội với Hoa Chiêu, chuyện bị Hoa Chiêu đòi "một tỷ" đã truyền khắp giới.
Người không hiểu đều cảm thấy Hoa Chiêu mở một mắt nhắm một mắt, đòi chút đá đã thả Kim gia, còn khen cô rộng lượng.
Người hiểu lại biết Hoa Chiêu không chịu thiệt, không chừng còn kiếm được rất nhiều tiền.
Trương Lượng tự nhận mình là tiểu đệ của Hoa Chiêu, đối với tin tức của Hoa Chiêu đều rất chú ý, hơn nữa hắn ở Bằng Thành cách thành phố cảng gần, ít nhiều cũng biết một chút về Kim gia, cho nên đối với mấy trò đánh cược đá cắt ra phỉ thúy cũng có chút hiểu biết.
Nhưng cũng mới biết cách đây không lâu.
"Anh tìm một người đưa mình đi trước, học tập một chút, đi qua đó mua nguyên liệu thô, tốt xấu trước đừng nói đến, mua nguyên liệu thô là được, đừng mua đá lớn trở về là được." Hoa Chiêu nói.
"Sao có thể vậy được!" Trương Lượng nói: "Nếu tôi ngu xuẩn như vậy, tôi túm đầu xuống cho cô đá!”
Loại chuyện lừa gạt người này là sở trường của hắn, nếu để cho người ta lừa gạt như vậy, hắn thật sự không còn mặt mũi gặp Hoa Chiêu.
"Đi ra ngoài trung thực làm ăn, người khác có thể lừa anh, nhưng anh không thể lừa người khác, bằng không mạng nhỏ của anh sẽ không giữ được." Hoa Chiêu nói: "Chịu thiệt là phúc.”
Bị lừa, truyền thanh danh "người ngốc tiền nhiều" đi ra ngoài, ngược lại bảo mệnh, còn có người thích cùng hắn làm ăn.
Có người cần hắn, hắn sẽ sống lâu một chút.
Bên kia không thể so với bên này, không ai bảo vệ Trương Lượng.
Hoa Chiêu cũng không muốn vận dụng năng lực của Diệp gia, tìm người bảo hộ hắn.
Như vậy sẽ lộ ra cô.
Trương Điểm gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
“Tôi chỉ có thể cho anh hàng và tiền, còn lại đều phải dựa vào anh, tiền lời chúng ta chia 55." Hoa Chiêu nói.
"Không không không không, nhiều quá." Trương Lượng vội vàng cự tuyệt.
Kỳ thật hắn chỉ xuất lực, xuất lực đáng giá bao nhiêu tiền? Chia cho hắn 10 phần đã rất nhiều.
"Anh đang lấy mạng làm việc." Trong nháy mắt Hoa Chiêu thậm chí có chút hối hận, chẳng may Trương Lượng c.h.ế.t ở bên kia thì làm sao bây giờ? Tội nghiệt này có thể tính lên người cô hay không?
"Anh hãy suy nghĩ lại một chút, có thể chọn không đi, quá nguy hiểm, không cẩn thận sẽ mất mạng." Hoa Chiêu nói.
Trương Lượng lập tức nóng nảy: "Đừng a bà chủ, công việc này tôi vừa nghe đã thích! Kích thích! Cầu phú quý trong nguy hiểm! Tôi cảm thấy như mình sắp chuyển mình!"
Hoa Chiêu bảo hắn đi ra ngoài làm chuyện này, cũng không thể chuyển ba lạng dưa hai quả táo, người ta chướng mắt!
Vì vậy, ngay cả khi được chia 10 phần, hắn cũng đã kiếm được rất nhiều.
Hoa Chiêu lắc đầu: "Cầu phú quý trong nguy hiểm, là ném mình vào hiểm nguy. Anh đừng để đến lúc đó mất mạng, kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng, tôi cho anh thêm vài ngày để suy nghĩ một chút.”
“Đừng mà bà chủ, không cần, chuyện này có gì phải lo lắng, không phải chỉ bán một chút hàng nhập lậu sao, mỗi ngày tôi đều nhìn người ta bán hàng nhập lậu, chuyện này có gì khó khăn?”
"Qua bên kia trong tay tôi có hàng, giao dịch công bằng, người muốn kiếm tiền cũng sẽ không thiển cận g.i.ế.c gà lấy trứng! Cho nên vấn đề về an toàn ít phải cân nhắc đến.
"Hơn nữa, người đã xui xẻo, uống một ngụm nước cũng có thể sặc chết, người đã may mắn, sẽ tìm được đường sống trong chỗ chết! Tôi nghĩ bà chủ là một người rất may mắn, đi theo cô là đúng!"
“Anh hãy suy nghĩ lại một chút, ba ngày sau tôi lại tìm anh." Hoa Chiêu nói.
“Được được!” Trương Lượng lập tức đáp ứng, không phải từ chối luôn là được.
Ngày hôm sau, Diệp An đến tìm Hoa Chiêu.
"Chị và Trương Lượng đã nói gì? Em thấy hắn cứ thất thần lải nhải, còn đang thu dọn hành lý, không muốn làm nữa sao?” Diệp An hỏi.
Trương Lượng cũng là một đại tướng dưới tay hắn, tuy rằng hắn cũng phát hiện, tâm tư của Trương Lượng không ở bất động sản, nhưng công việc giao cho hắn hắn đều có thể làm tốt, người này rất dễ dùng.
"Tôi giới thiệu cho hắn một con đường kiếm tiền mới." Hoa Chiêu nói.
"À." Diệp An ngược lại không có ý kiến gì.
Người vốn là của Hoa Chiêu, điều đi đâu cũng không có vấn đề gì.
Đừng nói Trương Lượng, ngay cả chính hắn cũng vậy không phải sao?
Nếu hiện tại Hoa Chiêu nói hắn mở nhà máy riêng, rất có thể hắn cũng sẽ đi.
"Đường kiếm tiền gì vậy?" Diệp An tò mò hỏi.
"Tôi chỉ là người làm cầu nối, có thể thành hay không vẫn phải nhìn chính hắn." Hoa Chiêu nói.
Diệp An cũng không hỏi nữa, lòng hiếu kỳ của hắn không nặng như vậy.
Hắn chỉ tò mò khi nào mẹ mình sẽ đi!
"Nhanh thôi, chờ bọn nhỏ đi du lịch trở về, bà ấy sẽ phải trở về." Hoa Chiêu nói.
"Sau này đừng tổ chức du lịch gì nữa, hoa mỹ! Vô dụng, nuôi ra mấy đứa nhỏ yếu ớt nũng nịu, bọn em khi còn bé có ai đi du lịch? Nếu chị nghĩ rằng chúng quá ồn ào, chị cứ ném tất cả bọn chúng vào quân đội trong kỳ nghỉ.” Diệp An nói.
Khi còn nhỏ bọn họ đều như vậy.
Hoa Chiêu: "Cậu đừng có chụp mũ lung tung cho tôi, tôi chê bọn chúng ồn ào lúc nào? Hơn nữa, hiện tại không phải là trước kia, bọn trẻ quá nhỏ người ta không nhận, cậu ném vào người ta ném ra cho cậu.”
Diệp An lập tức nói: "Được rồi, được rồi, em nói sai rồi, em đi đây.”
Buổi tối, Diệp Thâm cũng tìm Hoa Chiêu.
“Em và Trương Lượng đã nói gì?
"Sao?" Hoa Chiêu kinh ngạc: "Miệng hắn lớn như vậy? Hắn đã tìm anh à? Hắn tìm anh để làm gì?”
Không xong, hôm qua quên nói Trương Lượng giữ bí mật!
Chuyện Trương Lượng bán hàng nhập lậu sau này chắc chắn sẽ không giấu được, nhưng Hoa Chiêu không muốn để cho người khác biết người cung cấp cho Trương Lượng là cô!
"Hắn tìm anh xin một ít vũ khí nóng, nói em bảo hắn đi Myanmar mua nguyên liệu thô? Hắn muốn cái gì đó để phòng thân và hỏi anh có đường nào không.” Diệp Thâm nói.
"Em cũng vậy, muốn mua nguyên liệu thô thì nói với anh, anh phái người đi qua một chuyến, so với việc một mình hắn đi qua thì thuận tiện lại an toàn hơn."
Hoa Chiêu thầm nghĩ nguy hiểm thật, coi như Trương Lượng có đầu óc, mua bán hàng nhập lậu không mở miệng nói ra, la hét cho cả thiên hạ đều biết.
Nhưng hắn cũng không tính là nói dối, Hoa Chiêu nói lấy hàng lậu đổi nguyên liệu, vậy hắn không phải là chuyên thu mua nguyên liệu thô sao.
"Người của anh em cũng không quen, em định để người ta giúp em thu gom nguyên liệu lâu dài, cho nên phải tìm một người đáng tin cậy, em cảm thấy hắn thích hợp." Hoa Chiêu nói.
"Lâu dài?"
Diệp Thâm có chút kỳ quái, những tảng đá kia, mua một đống lớn như vậy còn chưa mua đủ sao?
Dù rẻ đến đâu cũng là dùng vàng bạc thật đổi lấy.
Tuy rằng mấy khối đá trong nhà không tốn tiền, nhưng những vật kia thật sự có giá đấy, hơn nữa không rẻ, còn mua nữa?
"Em muốn mở một công ty đồ trang sức trong tương lai? Cướp việc làm ăn của Kim gia?” Diệp Thâm hỏi.
"Chuyện này đến lúc đó rồi nói sau, trước tiên chuẩn bị hàng." Hoa Chiêu nói: "Anh nghĩ xem, trên thế giới chỉ có nơi đó có nguyên liệu phỉ thúy, hơn nữa mấy thứ này là tài nguyên không thể tái tạo, đào một khối ít một khối, về sau sẽ càng ngày càng hiếm, cho nên đương nhiên là thừa dịp nó còn rẻ tích lũy nhiều hơn, tương lai mới có thể đầu cơ kiếm lợi."
Nói như vậy không sai, Diệp Thâm không có ý kiến.
"Đồ anh đã nói chờ hắn xuất phát mới đưa cho hắn." Diệp Thâm nói.
"Cảm ơn chồng!"Hoa Chiêu nhào tới gặm anh.
Khóe miệng Diệp Thâm lập tức cong lên độ cong đẹp mắt, cả người cũng trở nên ôn nhu.
"Muốn cảm ơn anh thế nào? Nói miệng không tính.” Giọng nói của anh khàn khàn.
"Ha ha ha ~" Hoa Chiêu cười nói: “Kỳ thật em không thích động miệng, em thích động thủ.”
Nói xong liền đẩy Diệp Thâm lên giường, tái hiện động tác kinh điển năm đó
Ngày thứ ba, Trương Lượng chủ động tới tìm Hoa Chiêu.
Hành lý của hắn đã được thu dọn xong và vác trên người.
“Bà chủ, tôi đã chuẩn bị xong, có thể xuất phát bất cứ lúc nào!” Trương Lượng nói.
Hoa Chiêu…
"Làm hộ chiếu còn cần chút thời gian."
Trương Lượng lập tức nói: "Không cần! Cần thứ đó làm gì, bên kia mặc dù tôi chưa từng đến, nhưng tôi đã đi qua biên giới, không cần hộ chiếu, đi bộ qua là được. Người dân địa phương thường đi qua mua rau, trồng trọt.”
Ở trong nước trước đây không cho tùy tiện trồng, cái gì cũng phải tập thể, không được tự mình khai hoang.
Đất bên kia lại nhàn rỗi không có người trồng.
Có người to gan chạy tới khai hoang trồng trọt, thu lương thực vụng trộm vác trở về.
Đương nhiên cũng sẽ mất một ít.
Nhưng nếu thương lượng được với người dân địa phương, chia cho bọn họ một chút, cũng sẽ không có vấn đề gì.
Kỳ thật Hoa Chiêu cũng biết loại tình huống này, giống như không đi cửa lớn, không cần chìa khóa.
"Nên làm vẫn phải làm, nhưng thật sự không cần quá vội vàng." Trương Lượng lại nói: "Tôi cũng đã làm hộ chiếu, khi nào rảnh rỗi lại trở về lấy.”
Hoa Chiêu nhìn bộ dáng tích cực của hắn, thật sự đã nghĩ kỹ.
Vậy thì để hắn đi cầu phú quý đi.
"Ai đúng rồi, anh đã kết hôn chưa?" Hoa Chiêu hỏi: "Vợ con thì sao?”
Lúc trước cô nghe nói Trương Lượng có bạn gái, mấy tháng không hỏi, đoán chừng đã kết hôn đúng không?
Mặt Trương Lượng lập tức khổ sở: "Chưa đâu, tôi chia tay rồi."
“Tại sao?" Hoa Chiêu kỳ quái nói.
Trương Lượng bộ dạng không xấu xí, người còn có tiền, bất kể là lúc trước chia cho hắn, hay là hiện tại hắn làm việc kiếm được, đều không ít.
Điều kiện này bạn gái còn chia tay?
"Cô ấy là giáo viên, ở bên kia không đi được, bên tôi cũng không đi được, lúc nào cũng ở riêng, tình cảm liền phai nhạt, mấy tháng trước tôi về nhà, trong nhà người ta lại giới thiệu đối tượng, vừa vặn bị tôi bắt gặp, tôi kích động, đã đánh người đàn ông kia, kết quả là chia tay."
Không chỉ chia tay, hắn còn đánh rất nặng, còn mất tiền bồi thường.
Hoa Chiêu…
"Đây là do hai người không có duyên phận, người tiếp theo sẽ tốt hơn." Cô an ủi.
"Hy vọng là như thế." Trương Lượng nói.
Vậy hắn đi qua làm việc này, đoán chừng lại càng khó tìm đối tượng.
Hoa Chiêu muốn nói một tiếng, nhưng hiện tại cái gì cũng không ngăn cản được dã tâm của Trương Lượng đi ra ngoài kiếm tiền.
"Bà chủ, khi nào chúng ta bắt đầu? Chúng ta giao dịch thế nào? Làm thế nào để cô đưa hàng hóa cho tôi?” Trương Lượng hỏi.
Hoa Chiêu nhớ tới sơ hở lúc trước, vội vàng giải thích với hắn, việc này hiện tại chỉ có hai người bọn họ được biết.
Sau này đối với bất luận kẻ nào cũng không thể tiết lộ hàng trong tay hắn được lấy từ chỗ cô.
Sau này hắn vận chuyển nguyên liệu về cho cô, cũng chỉ có thể nói là cô bỏ tiền ra để hắn mua dùm.
"Hiểu biết hiểu." Trương Lượng nói.
Trong tay Hoa Chiêu có hàng nhập lậu, khẳng định là lai lịch bất chính.
Lại liên tưởng đến chuyện gần đây hàng nhập lậu trên thị trường giảm mạnh, hắn hình như đã đoán được cái gì.
"Còn nữa, bà chủ, thật sự không cần cho tôi 50, cho tôi 10 là được." Trương Lượng nói.
Không phải chỉ là mua bán thôi sao, chuyện này có gì khó khăn? Rất nhiều người biết làm, dám làm, lấy 50 hắn cảm thấy đuối lý.
"Chính là 50, chuyện này không cần nói nữa." Hoa Chiêu nói.
Trương Lượng vẫn còn quá thật thà.
Giống như cô, chỉ bỏ tiền không ra sức, lại muốn 50 phần lợi nhuận, sau này cầm tiền cũng không tìm được đối tác.
"Vậy được." Trương Lượng không dám từ chối nữa, sợ Hoa Chiêu trực tiếp không cho hắn làm nữa.
Hoa Chiêu lại lấy ra 10 vạn đưa cho hắn: “Cầm lấy, tìm bảo vệ và người dẫn đường, trước tiên mua mấy khối đá thô dò đường. Hàng hóa, chờ tôi một thời gian đã, sau đó sẽ đưa cho anh.”
Bọn họ hiện tại đang ở Bằng Thành, cách Đằng Xung còn hơn 3000 dặm.
Cô lấy đồ ra ở đây? Bảo Trương Lượng thuê xe tải kéo qua đó?
Đầu cô bị nước vào rồi sao?
Hoa Chiêu lấy bản đồ ra, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt với Trương Lượng.
Sau này giao dịch, cô phải tự mình đi.
Trương Lượng cầm 10 vạn kích động rời đi.
Hiện tại Hoa Chiêu đưa hàng hắn cũng không dám lấy, chưa có thông tin kiến thức gì, vẫn phải dò đường trước.
Trương Lượng đi rồi.
Hoa Chiêu lại bận rộn.
Trên mặt biển cũng bận rộn.
Cơn bão đã qua, những điều kỳ lạ trước đó sẽ không xảy ra một lần nữa, đúng không?
Rất nhiều người hình như cũng phát hiện tà môn của khu vực này, đảo mắt đã đi nơi khác giao dịch, tỷ lệ thành công đã lớn hơn rất nhiều.
Hoa Chiêu cũng cảm thấy luôn ăn một chỗ sẽ không tốt lắm.
Loại chuyện này không phải chỉ có ở chỗ này, từ nơi này bắt đầu ven biển hướng bắc đến Đài Loan, đều là khu vực bị thiên tai nặng nề.
Bước chân của cô có thể lớn hơn một chút.
Bên ngoài đồ ăn ngon còn nhiều, rất nhiều.
Chỉ sợ Diệp Thâm lo lắng cô ra ngoài một mình.
"Ông xã thân yêu, thương lượng với anh một chuyện." Hoa Chiêu tìm Diệp Thâm.
"Chuyện gì?" Diệp Thâm có chút tò mò hỏi cô. Rất hiếm khi vợ lấy lòng anh.
“Em thấy ông nội sắp bị làm phiền c.h.ế.t rồi, em dẫn ông ấy đi ra ngoài giải sầu, đi xa một chút, địch không đi ta đi!” Hoa Chiêu nói.
Ông nội Bạch và bạn già đã trở về quê hương, Phạm Vân vậy mà còn chưa đi!
Hoa Cường gần đây cũng không dám ra ngoài, Phạm Vân ở ngay ngã tư chờ ông!
Diệp Thâm cũng biết chuyện này, quả thật cũng có chút đau lòng ông nội, lớn tuổi như vậy còn hút phải hoa đào thối, cũng lợi hại.
"Em định đi đâu?" Anh hỏi.
"Ông nội thích biển cả, thích câu cá, em dẫn ông ấy đi dạo mấy thành phố ven biển này một lần." Hoa Chiêu nói.
Vừa nghe như vậy đã biết đi thật lâu, Diệp Thâm lại luyến tiếc.
Diệp Thâm mặc dù không nỡ, nhưng từ trước đến nay anh không cự tuyệt được bất kỳ yêu cầu nào của Hoa Chiêu.
Đặc biệt là khi cô dây dưa, năn nỉ như vậy.
Cô gái nhỏ nhỏ nhắn quyến rũ ngồi trong n.g.ự.c anh, trong nháy mắt định lực của anh biến mất không còn sót lại chút gì.
"Đi cũng được, chú ý an toàn, mang theo thêm vài người." Diệp Thâm nói.
“Được ạ!” Hoa Chiêu lập tức nhảy dựng lên, muốn nói cho ông nội tin tức tốt này.
Hoa Cường thật sự bị nghẹn đủ rồi.
Nhưng thân thể của cô lại đột nhiên bay lên không, bị bế lên.
"Ngay cả một câu cảm ơn cũng không có?" Diệp Thâm nói: "Anh muốn em cảm ơn như lần trước rồi lại đi."
Hoa Chiêu: "Ban ngày, một sân đầy người, anh chú ý một chút!”
Buổi chiều, các đầu bếp đi làm, đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
"Em nhỏ giọng một chút là được rồi." Diệp Thâm nói.
Hoa Chiêu…
"Lưu manh!"
"Ha ha." Diệp Thâm cũng không phủ nhận, đã dùng chân đóng cửa lại, thuận tiện khóa chặt.
Vợ nhỏ vừa đi chính là mấy ngày, anh đương nhiên phải một lần ăn đủ.
Trong thực tế, không bảo giờ có đủ thời gian để ăn đủ, thời gian không cho phép.
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu và Hoa Cường xuất phát.
Bọn họ thật sự là đi dọc ven biển, huyện thành, làng chài nhỏ, phàm là có khách sạn, đều lưu lại hai ngày, không có khách sạn, liền tự mình dựng lều, cắm trại.
Cái tên mỹ miều là giúp Hoa Cường đi sâu vào trải nghiệm cuộc sống của ngư dân.
Hoa Cường thật đúng là rất thích, có đôi khi còn theo ngư dân cùng nhau ra biển, có đôi khi thì theo thuyền của bọn họ đánh bắt cá gần bờ.
Còn thú vị hơn nhiều so với ngâm chân trong bể bơi bên bờ biển.
Hoa Chiêu cũng thu hoạch khá phong phú.
Bãi biển bên Bằng Thành "ăn rương hàng", những người mê tín đã phát triển ra bên ngoài.
Biển những ngày này rất nhộn nhịp.
Sau đó, họ nhanh chóng phát hiện ra rằng vùng biển này cũng ăn rương hàng!
Ăn sáu bảy mươi phần trăm, để lại cho họ một chút, miễn cưỡng có thể lấy lại vốn gốc.
Nhưng loại chuyện này qua vài ngày sẽ tốt hơn.
Chắc chắn người bán đang lừa họ!
Trong những cái rương kia khẳng định không có hàng hóa tốt, có lẽ chính là đá tảng, cố ý làm chìm lừa tiền bọn họ!
Nhưng bọn họ không có chỗ để nói lý lẽ, hơn nữa đối phương chỉ thỉnh thoảng làm một lần hai lần, chỉ có thể nhịn!
Hoa Chiêu đi rồi dừng lại, mắt thấy còn vài ngày nữa là khai giảng, vội vàng thu tay lại, đi tìm Diệp Thâm.
Cô còn phải đi Đằng Xung gặp Trương Lượng.
Hoa Cường lại chưa chơi đủ, lần này ông ấy kết giao với bạn bè ở một làng chài nhỏ, thôn trưởng là một ông cụ là lính hải quân lui xuống, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Chỗ ở nhà trưởng thôn cũng sạch sẽ, lớn, đồ ăn còn ngon, Hoa Cường có chút không muốn đi.
Hoa Chiêu muốn để lại chút tiền sinh hoạt nhờ bọn họ chiếu cố Hoa Cường một chút, để cho ông ấy ở lại đến chán thì thôi.
Kết quả đối phương làm thế nào cũng không cần tiền, nhưng nhiệt tình hoan nghênh Hoa Cường ở lại.
Hoa Chiêu để lại hai người chiếu cố Hoa Cường, tự mình trở về.
"Chồng ơi, em về rồi!" Lúc Hoa Chiêu về đến nhà sắc trời đã rất tối, công việc một ngày của Diệp Thâm cũng kết thúc, đang ở nhà.
Hoa Chiêu nhìn thấy anh liền nhào tới.
Diệp Thâm vội vàng đỡ lấy cô, cúi đầu nhìn bụng cô.
"Cẩn thận một chút, thế nào? Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi với sự lo lắng và mong đợi.
Hoa Chiêu tiếc nuối lắc đầu: "Xin lỗi, dì cả đang thăm viếng.”
Diệp Thâm lập tức thất vọng.
Chẳng những nỗ lực trước đó không có kết quả, tối nay còn không có cơ hội cố gắng.
"Mấy ngày sau anh có việc gì không?" Hoa Chiêu vừa rửa mặt vừa hỏi.
Diệp Thâm đứng ở một bên nhìn mình chịu tội.
Thay vì trả lời, anh hỏi: "Em có kế hoạch gì?"
“Ha ha! Vẫn là anh hiểu em!" Hoa Chiêu nháy mắt với anh một cái, cởi đồ, mở vòi hoa sen.
"Dọc bờ biển em chơi đủ rồi, em định thừa dịp trước khi khai giảng đi Đằng Xung chơi một chuyến, Trương Lượng bên kia chắc cũng đã mua xong đá thô, lúc em trở về thuận tiện kéo đi."
Chơi một chút, đó là một lý do hợp lý.
Hơn nữa gần đây Bằng Thành đặc biệt thái bình, không chỉ Bằng Thành, gần đây buôn bán hàng lậu ven biển giảm mạnh, phía trên còn cố ý khen ngợi anh, nói anh quản tốt.
Diệp Thâm cảm thấy sách lược đen ăn đen của mình hữu dụng, nhưng cũng không hữu dụng đến mức thành như vậy, đã dọa những người đó.
Những người đó không thể bị dọa được, bọn họ đang làm công việc mà đầu dắt trong thắt lưng quần.
"Anh chỉ có thể dành ra 3 ngày, anh luôn cảm thấy họ đang ấp ủ âm mưu gì đó." Diệp Thâm cũng cởi sạch đồ, đi vào chà lưng cho vợ.
"Ba ngày là đủ rồi." Hoa Chiêu nói.
Thật ra cô càng muốn đi một mình, nhưng dưới mí mắt Diệp Thâm, một mình đi đến nơi xa lạ lại nguy hiểm như vậy, anh khẳng định không đồng ý.
"Ngày mai xuất phát luôn, đi sớm về sớm." Hoa Chiêu nói: "Đừng náo loạn! Dì cả của em đến rồi, anh náo loạn cũng không có tác dụng.”
"Không nhất định" giọng của Diệp Thâm mơ hồ không rõ.
Hoa Chiêu và Diệp Thâm đáp máy bay đến Côn Minh trước, sau đó bắt đầu một đường trằn trọc đến Đằng Xung.
Đoạn đường này không có tàu hỏa, xe hơi cũng có một đoạn không thể đi trực tiếp.
May mà Diệp Thâm quen thuộc với bên này, đến đơn vị cũ mượn xe, đưa bọn họ đi.
Nhưng điều kiện đường xá quá xấu.
Hành trình 3 ngày, họ đã đến đích sau một ngày rưỡi, đến khách sạn lớn nhất Đằng Xung.
Hoa Chiêu…
"Chúng ta lên xe đi bây giờ?" Cô hỏi Diệp Thâm.
Bằng không anh sẽ hết ngày nghỉ.
Diệp Thâm cũng không ngờ đoạn đường này lại khó đi như vậy, anh cho rằng thời gian một ngày là đủ rồi, qua lại hai ngày chơi 1 ngày.
"Anh đi gọi điện thoại hỏi bên kia." Diệp Thâm nói.
Bằng Thành nếu như không có việc gì, anh sẽ ở lại thêm một ngày.
Ngày Hoa Chiêu trở về đi ngang qua bờ biển, đã thu hết những gì nên thu.
Lúc này mới một ngày, đối phương còn chưa kịp bình tĩnh lại, không dám giao dịch nữa.
Cho nên Bằng Thành rất yên bình.
Diệp Thâm quyết định ở lại thêm một ngày nữa.
Hoa Chiêu liền vui vẻ đi ngủ.
Sáng hôm sau, tìm được Trương Lượng trong căng tin của khách sạn.
Thời gian Hoa Chiêu ước định chính là mấy ngày nay, hắn đã sớm tới chờ.
Nhìn thấy Hoa Chiêu, Trương Lượng hưng phấn phất tay.
Hoa Chiêu thấy hắn cũng rất cao hứng, không chết.
Không bởi vì mang theo "số tiền khổng lồ" mà bị người ta cướp bóc, hoặc là đen ăn đen.
Hơn nữa nhìn biểu tình liền biết hắn ở bên kia rất thuận lợi, là chuyện tốt.
"Đều thuận lợi đúng không?" Hoa Chiêu ngồi xuống hỏi.
"Cũng được, người ta cũng không phải mấy kẻ man rợ, chị dâu đừng nghĩ xấu người ta như vậy, tôi lấy tiền đi mua đồ, bọn họ cao hứng còn không kịp!" Trương Lượng nói.
Phỉ Thúy truyền vào đại lục từ thời gian nào có nhiều ý kiến trái ngược nhau, còn nói Đông Hán đã có, nhưng các nhà khảo cổ học không phát hiện ra chứng cứ.
Tuy nhiên, cuối triều đại nhà Minh và đầu nhà Thanh là chắc chắn, và nó đã trở nên phổ biến trong triều đại nhà Thanh.
Nhưng đến mười năm gần đây, không ai có thể sử dụng!
Đừng nói phỉ thúy, vàng bạc ai dám đeo?
Hơn nữa khi đó xuất nhập khẩu bị khống chế nghiêm khắc, thậm chí gần như không nhập khẩu, loại đồ vô dụng như phỉ thúy, càng không có khả năng nhập khẩu.
Chỉ có Hồng Kông, Đài Loan và người đại lục ở nước ngoài, đôi khi sẽ mua, vì vậy thị trường này vẫn còn tồn tại, nhưng thu hẹp đáng kể.
Trương Lượng là người đầu tiên từ đại lục chạy tới mua nguyên liệu thô, đối phương kích động đến mức tôn sùng hắn làm thượng khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận