Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí
Chương 211
"Tôi là ai, chắc hẳn Dương tiên sinh đã tra được rất rõ ràng." Diệp Thâm vô lực nói: "Ngược lại là Dương tiên sinh làm như vậy, là có ý gì?"
Anh hiện tại xác thực rất vô lực, thuốc này không có tác dụng nhanh, hình như là đợi đến lúc bữa tối chấm dứt mới phát tác, bằng không thì anh cũng sẽ không trúng độc sâu như vậy.
Hơn nữa tác dụng thật sự rất mạnh, anh cảm giác chỗ kia muốn nổ tung.
Bất quá, cẩn thận cảm giác, trong thân thể giống như có chút mát lạnh chậm rãi từ trong đan điền chảy ra, chạy khắp toàn thân, làm cho sức lực của anh từng chút một khôi phục.
Hơn nữa hạt giống giấu ở trong tóc, cũng làm cho đại não đang choáng váng của anh rất nhanh đã thanh tỉnh.
"Anh là Tô Hằng, thân phận ngược lại rất rõ ràng, nhưng quá rõ ràng, quá minh bạch, tôi tra một lần đã ra hết rồi, quá dễ dàng lại làm cho tôi không thể tin được." Dương Lập Dân cười ha hả nói.
"Hơn nữa anh lại có tính kháng thuốc rất mạnh, cũng không phải người bình thường có thể có đấy." Ông ta nói ra: "Người trúng loại thuốc này, không thể chịu được 3 phút đồng hồ, hiện tại sớm nên. . ."
Ông ta nhìn thoáng qua con gái bên cạnh đã thần chí không rõ bổ nhào vào trên người Diệp Thâm bắt đầu cởi quần áo.
Sau khi nhìn qua chỗ khác, ông ta cười nói với Diệp Thâm: "Nhưng cho dù anh là ai, tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ muốn anh làm con rể tôi."
Cho dù Tô Hằng là người bên kia phái tới thì sao? Bọn hắn cũng không là lần đầu tiên phái người đến, cuối cùng thì như thế nào đây?
Dưới thủ đoạn của ông ta, không phải ngoan ngoãn đào ngũ, chính là bị ông ta giải quyết.
Tô Hằng nha, ông ta không muốn giải quyết, tên nhóc này có năng lực kiếm tiền, ông ta thật sự rất chọn trúng.
Dương Chân bên cạnh đã thần chí không rõ, quần áo cởi được một nửa.
Diệp Thâm chán ghét "Giãy dụa" đẩy cô ta ra.
Động tác này chọc giận Dương Lập Dân.
Ông ta từ trước đến nay rất sủng ái đứa con gái này, thầy tướng số đã nói, đây chính là quý nhân của ông ta.
Cũng là từ khi có đứa con gái này, ông ta thật sự bắt đầu "Thăng chức rất nhanh", đến bên này vượt qua những ngày tốt lành!
Hơn nữa con gái của ông ta lại xinh đẹp lại nhu thuận, quá xứng với tên nhóc này!
Hắn lại không nhìn trúng?
"Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt." Dương Lập Dân lạnh mặt: "Bằng không thì, anh chỉ có một con đường chết."
Nếu như không thể bị chính mình sử dụng, vậy cũng không phải cần giữ lại rồi.
"Dương tiên sinh 'Cất nhắc' tôi, chắc chắn là chọn trúng năng lực của tôi." Diệp Thâm suy yếu nói, cùng ông ta kéo dài thời gian: "Nhưng ông làm như vậy, sẽ chỉ làm tôi phản cảm, tương lai chưa hẳn sẽ chịu làm việc."
"Biết là tôi cất nhắc anh, anh còn dám cự tuyệt?" Dương Lập Dân cười lạnh: "Hay là nói, anh là người có nguyên tắc có kỷ luật, không cưỡng bức phụ nữ? Vậy Chu Mạn Lệ cùng Phương Tầm thì sao?"
Diệp Thâm híp mắt, Hoa Chiêu mới đến một ngày, dùng thân phận Phương Tầm, Dương Lập Dân đã tra được rồi.
Xem ra Hoa Chiêu cũng lọt vào mắt ông ta rồi.
Chuyện này không thể được. . . .
Không đợi Diệp Thâm trả lời, Dương Lập Dân liền cười: "Anh không nói cũng không sao, tôi đã đi mời Chu tiểu thư cùng Phương tiểu thư đến, chắc hẳn lúc này đã mời đến rồi, lập tức trở về rồi.
"Anh không nói, nhưng tôi thấy Chu tiểu thư rất muốn nói."
Diệp Thâm mặt không biểu tình, trong lòng lại hung hăng run lên.
Xem ra bọn hắn cũng không biết Chu Mạn Lệ bị đưa đi rồi, nguy hiểm để lộ thân phận đã không còn.
Nhưng Hoa Chiêu vẫn còn!
Dương Trung vậy mà đi bắt Hoa Chiêu rồi!
Giống như có một đốm lửa trong lòng anh muốn nổ tung! Sức mạnh đã tăng tốc để tập hợp.
Diệp Thâm nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, cảm giác như sức lực đã trở về một phần mười.
Nghĩ đến lực lượng trong trang viên. . . Tuy rất nguy hiểm, nhưng anh đã đợi không được!
Ai biết Dương Trung bắt Hoa Chiêu là lập tức mang về ra, hay là. . . . .
Anh không thể để cho cô bị một chút tổn thương nào!
Anh đưa tay ra với đến bên cạnh Dương Chân. . .
Bắt lấy cô ta đem làm con tin, có thể làm cho trở ngại của anh ít đi một chút.
Dương Lập Dân cho rằng anh đã quy hàng, muốn bắt đầu làm việc, lại cười nói ngừng.
"Anh vừa nhắc nhở tôi rồi, làm cho anh không cam tâm tình nguyện đấy, về sau anh sẽ không làm việc thật tốt, tôi có được anh cũng vô dụng, còn lưu lại mối họa." Dương Lập Dân nghĩ nghĩ nói ra: "Đi đem người ở trong tầng hầm ngầm kéo lên đây."
Người hầu động tác rất nhanh, vài phút sau, một người toàn thân m.á.u đen, gầy trơ cả xương bị bắt tiến đến.
Dương Lập Dân không chê bẩn mà nắm tóc của hắn lên, đem mặt hắn giơ ra.
"Người này tên là Ngô Tân, anh biết không?" Ông ta hỏi Diệp Thâm.
Diệp Thâm trong lòng chấn động, nhưng lại lắc đầu.
Anh không biết, nhưng hắn biết rõ.
Anh trước khi đến, đã đọc qua rất nhiều tư liệu.
Ngô Tân là một vị tiền bối, mất tích hơn 2 năm, bị phán định tử vong, xác định nhiệm vụ thất bại.
Bên trên mới có thể một lần nữa phái người đến.
Không nghĩ tới người còn sống, lại sống như thế này.
Ngô Tân mặt không biểu cảm, vẻ mặt trầm lặng nhìn thoáng qua Diệp Thâm, lại rủ mắt xuống.
"Ra, g.i.ế.c hắn đi." Dương Lập Dân nói ra.
Bọn người hầu cũng đã quen việc này, không cần Dương Lập Dân phân phó, một vài thao tác như nước chảy mây trôi.
Có người bưng lên máy quay phim.
Có người đút một khẩu s.ú.n.g vào trong tay Diệp Thâm, đương nhiên là không có đạn đấy.
Ai đó đã đỡ anh lên và kéo cánh tay của anh vào vị trí chụp của mình.
Người chụp liên tục thay đổi góc độ, hoặc nhắc nhở người đang đỡ Diệp Thâm thay đổi tư thế.
"Đã hiểu chưa?" Dương Lập Dân ở một bên đắc ý cười nói: "Mặc kệ anh g.i.ế.c hắn hay không, lát nữa hẳn sẽ phải chết, mà người g.i.ế.c hắn chính là anh, những điều này đều là bằng chứng."
Ông ta chỉ vào máy quay phim cùng s.ú.n.g nói ra.
Đã có những vật này, Tô Hằng mặc kệ là ai, về sau cũng phải ngoan ngoãn nghe lời ông ta nói.
Quay phim xong, nhiếp ảnh gia gật đầu chào ông chủ.
Dương Lập Dân cao hứng nói: "Tôi tin là Tô tiên sinh thông minh sẽ biết lựa chọn thế nào."
Nói xong quay người muốn đi, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân vội vã của người hầu.
Cửa phòng bị người đẩy ra, một người hầu kinh hoảng mà hô: "Lão gia, không tốt rồi! Thiếu gia bị người ta bắt!"
"Cái gì?" Dương Lập Dân cả kinh: "Bị ai bắt?"
Người hầu liếc nhìn Diệp Thâm: "Điện thoại là vệ sĩ của hắn gọi tới đấy, để cho chúng ta lập tức thả hắn ta, bằng không thì sẽ g.i.ế.c thiếu gia."
Dương Lập Dân bỗng nhiên quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Thâm.
Diệp Thâm lại thở phào buông lỏng mà ngã xuống giường.
Dương Trung đã bị bắt, vậy vợ anh khẳng định không có việc gì!
"Đem điện thoại nhận bên này!" Dương Lập Dân trầm giọng nói.
Trong phòng này cũng có điện thoại, rất nhanh ông ta đã nghe được tiếng kêu thảm thiết của con trai: "Ba ba! . . . Ah!"
Hắn nói không nên lời, Hoa Chiêu cũng không có ý định để cho hắn cùng Dương Lập Dân nói chuyện, cô chỉ muốn cho ông ta nghe một chút tiếng con mình sắp c.h.ế.t rồi.
Tiếng hét truyền từ cao xuống thấp, làm cho người nghe có thể nghe thấy người bên kia càng ngày càng suy yếu.
Vệ sĩ nhận được tín hiệu, nói với đầu dây bên kia: "Nếu không muốn con trai mình c.h.ế.t thì đừng động vào ông chủ của tôi, thả ông ấy ra ngay lập tức!"
Dương Lập Dân gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Thâm, cắn răng nói ra: "Thả người thì có thể, nhưng các người không được tiếp tục đánh con tôi! Hơn nữa tôi muốn lập tức nhìn thấy hắn! Chúng ta sẽ trao đổi con tin ở Dương gia!"
Vệ sĩ vừa muốn nói ông xem tôi là kẻ ngốc sao?
Chợt nghe Diệp Thâm nói: "Đồng ý với ông ta."
Dương gia, anh hiện tại không muốn rời đi rồi.
Anh thầm nghĩ sẽ khiến nó biến mất.
"Ở Dương gia trao đổi cũng có thể." Diệp Thâm nói với Dương Lập Dân: “Nhưng tôi cần gặp vệ sĩ của mình trước.”
Hắn nghĩ một vài vệ sĩ có thể bảo vệ mình? Quá ngây thơ.
Dương Lập Dân cười cười: "Tốt."
"Các anh tới a." Diệp Thâm dùng sức nói ra.
Lúc này điện thoại không có cách âm, người vệ sĩ ở đầu dây bên kia có thể nghe rõ. Ông chủ đã quyết định như vậy, tuy hắn không biết vì sao, nhưng hắn nhất định sẽ phục tùng.
Vệ sĩ cúp điện thoại, nhìn về phía Hoa Chiêu.
Vừa rồi đã quên nói chuyện Phương tiểu thư, hiện tại có nên mang cô ấy đi qua không?
"Cùng đi." Hoa Chiêu nói.
Tim của người vệ sĩ lập tức buông lỏng, cô không đi theo, trong lòng hắn cũng có chút không chắc.
"Chúng ta đi nhanh lên, có lẽ còn có thể đuổi kịp mấy người đi trước." Hắn nói ra.
Vừa rồi đối chiến một phen, kỳ thật cũng chưa tới nửa giờ, có lẽ còn có thể đuổi theo được bốn người đi trước.
Chỉ dựa vào hai người bọn họ, ban đêm xông vào Dương gia, trong lòng hắn càng không chắc chắn.
"Tôi thử xem." Hoa Chiêu cũng không nói gì.
Vệ sĩ chân bị thương không thể lái xe, chỉ có thể để cô lái.
Kỹ năng lái xe trước đây của cô chỉ ở mức trung bình, sau khi trọng sinh, cô có dị năng và cơ thể nhanh nhẹn hơn, tuy khỏe hơn nhiều nhưng không đạt đến trình độ của một tay đua chuyên nghiệp.
May mắn thay, trời đã về khuya, trên phố hầu như không có xe hơi và người đi đường.Hoa Chiêu đạp ga chạy hết cỡ, vậy mà thật sự đã đuổi kịp mấy người vệ sĩ trước khi đến Dương gia.
...
"Người của tôi ở đâu?" Diệp Thâm hỏi.
Dương Lập Dân nhìn nhìn anh, lại nhìn một chút tình huống trong phòng, nói ra: "Đi theo tôi."
Ông ta quay người đi ra ngoài rồi.
Hai người hầu lập tức đỡ Diệp Thâm lên, theo ở phía sau.
Trong phòng chỉ còn lại Ngô Tân suy yếu mà co quắp trên mặt đất, bị hai người hầu nhìn xem.
Ngoài ra còn có Dương Chân, người đang nằm lăn lộn trên giường và không ngừng phát ra âm thanh.
Không có người trông thấy, Ngô Tân đang nằm sấp nhưng ánh sáng trong mắt lại âm u kinh người.
Diệp Thâm ở tầng hầm ngầm gặp được mấy người anh mang đến, đều té trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
May là Dương Lập Dân lúc trước đã nghĩ đến việc khuất phục anh, cũng không muốn gây chuyện quá lớn, không trực tiếp g.i.ế.c người mà chỉ làm ngất đi.
"Thật sự xin lỗi, chiêu đãi không chu toàn, bọn hắn đoán chừng ngày mai mới có thể tỉnh." Dương Lập Dân nói ra.
Ông ta đã khôi phục bình tĩnh, nhưng nụ cười trên mặt không còn, nhìn Diệp Thâm bằng ánh mắt âm trầm.
Ông ta đương nhiên sẽ không ngốc mà đem những này người đánh thức, Tô Hằng nói sao cũng không dùng được.
"Không có sao, còn sống là tốt rồi." Diệp Thâm bị người dìu lấy, vô lực nói.
Anh cũng không trông cậy vào bọn hắn có thể làm gì, còn sống là được.
"Không nghĩ tới Tô tiên sinh vậy mà nhân từ như vậy, thật sự làm cho tôi càng ngày càng ưa thích rồi." Dương Lập Dân nhếch khóe miệng, nói với người hầu: "Đỡ hắn đến phòng tiểu thư."
Ông ta vậy mà còn chưa hết hi vọng!
Tuy hai phe vạch mặt rồi, nhưng vừa rồi cùng hiện tại cũng không có gì khác nhau, nếu có, đó cũng là Tô Hằng không biết điều đã đắc tội ông ta!
Ông ta mới không sợ đắc tội Tô Hằng, gây khó dễ cho một người phải dựa vào thủ đoạn, không phải tình cảm.
Trong chốc lát ông ta sẽ cùng hắn trao đổi con tin, nhưng băng ghi hình vừa rồi, tin tưởng thời gian dài như vậy, với mấy người hầu kinh nghiệm phong phú, đã đem nó sao chép thành rất nhiều bản, đến lúc đó cho hắn một phần cũng không sao.
Ông ta vẫn có thể nắm lấy hắn, để cho hắn sống thì sống, để cho hắn c.h.ế.t thì chết.
Diệp Thâm tê liệt dựa hết cả người vào trên người hầu, nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh.
Hộ vệ của anh đều là tiêu một số tiền lớn mời đến đấy, không phải phế vật, cho nên vì an toàn để đạt được mục đích, Dương Lập Dân đem người làm cho hôn mê sau đó nhốt ở trong phòng đặc biệt.
Gian phòng bịt kín, đường đi rất nhỏ hẹp.
Hiện trong phòng trừ anh cùng Dương Lập Dân ra, còn có 6 người.
Phía sau anh có hai người hầu cùng 4 người chuyên môn bảo hộ Dương Lập Dân.
Rất tốt.
Diệp Thâm bị người kéo lấy, đi ở đằng trước.
Dương Lập Dân cuối cùng.
Mọi người xếp thành một hàng đi ra khỏi cửa sắt nhỏ hẹp.
Sau khi đi ra ngoài cần rẽ trái và leo cầu thang lên lầu.
Mọi người lần lượt đi ra ngoài, không ai để ý, nhưng tiếng bước chân càng ngày càng ít.
Đợi Dương Lập Dân vừa bước ra, còn chưa kịp phản ứng, cổ đã đau xót, sau đó trước mắt tối sầm, chậm rãi ngã xuống.
Hình cuối cùng là tư thế đứng thẳng tắp của Diệp Thâm.
Suy nghĩ của ông ta ngược lại rât nhanh, thời khắc cuối cùng cũng đủ để ông ta nghĩ, anh giải độc khi nào? Anh làm sao có thể giải độc! Thuốc giải độc...
Diệp Thâm nhìn người đầy đất, tiến lên bổ thêm mấy chiêu.
Ngoại trừ Dương Lập Dân, những người khác lại không một tiếng động.
Sau đó anh quay đầu lại đem người của mình đánh thức.
Mấy người đều trúng độc hôn mê, tuy tỉnh, lại không có sức chiến đấu rồi, đều là toàn thân mềm nhũn.
Diệp Thâm cũng không trông cậy vào lực chiến đấu của bọn hắn: "Thanh tỉnh một ít, cứ ở chỗ này không cần đi ra ngoài, trông giữ ông ta, trong chốc lát tôi sẽ trở lại."
Mọi người có chút mờ mịt mà đồng ý, nhìn Diệp Thâm đem Dương Lập Dân trói lại ném ở trước mặt bọn họ.
Bọn hắn không phải là tới dùng cơm sao?
Tuy rằng sau khi ăn xong đã ngất đi, biết là tiệc Hồng Môn nhưng ông chủ lại ... bắt chủ nhân? Còn một bộ dạng đằng đằng sát khí là muốn làm gì?
Bất quá bọn hắn cũng không còn khí lực hỏi, cũng không còn khí lực quản, chỉ có thể trung thực mà đứng ở trong tầng hầm ngầm.
Diệp Thâm đi ra ngoài, từng bước từng bước giải quyết hết người hầu cùng vệ sĩ trong trang viên.
Lúc trước anh đã điều tra qua, trang viên này cũng không có một người phụ nữ nào, tất cả người hầu đều là mấy người đàn ông có võ lực, bọn hắn hằng ngày làm công việc của người hầu, giặt quần áo nấu cơm, thu dọn nhà cửa.
Nhưng một khi Dương Lập Dân cần, bọn hắn sẽ lập tức biến thành trợ thủ vạn năng.
Những người này đều là tâm phúc Dương Lập Dân nhiều năm tỉ mỉ bồi dưỡng.
Nơi này chính là sào huyệt của ông ta, mỗi người đều là người ông ta có thể tuyệt đối tín nhiệm đấy.
Vậy thì c.h.ế.t không có gì đáng tiếc.
Diệp Thâm cuối cùng đến cửa phòng Dương Chân, nhưng lại sững sờ.
Dương Chân quần áo không chỉnh tề mà té trên mặt đất, đã chết.
Bên cạnh còn có t.h.i t.h.ể của ai người hầu.
Mà hung thủ cũng không đi, an vị ở bên cạnh Dương Chân, chạm vào mặt cô ta hết lần này đến lần khác, trên khuôn mặt hiện lên sự si mê và căm phẫn.
"Anh tới rồi." Ngô Tân quay đầu nhìn Diệp Thâm, tất cả biểu cảm trên mặt lập tức biến mất, đờ đẫn nói.
Diệp Thâm nhìn hắn, không nói gì.
"Có phải là thấy kỳ lạ vì sao tôi g.i.ế.c cô ta?" Ngô Tân đột nhiên cười, tự mình nói: "Trải nghiệm của anh ngày hôm nay, hai năm trước tôi cũng trải qua, giống như đúc."
"Khi đó, Chân Chân rất hấp dẫn, càng đáng yêu, càng nhu thuận. . ." Ngô Tân trên mặt lại có chút si mê.
Diệp Thâm nhớ tới tư liệu của người này, tuổi cũng không lớn, so với anh còn nhỏ hơn, năm nay có lẽ chỉ mới 25 tuổi.
"Tôi cuối cùng không chống đỡ được hấp dẫn. . ." Biểu cảm của Ngô Tân biến đổi, biến thành thống khổ hối hận: "Tôi đem những gì có thể nói được nói ra tất cả. . . Nhưng kỳ thật tôi cũng không biết cái gì, bên trên cái gì cũng không nói cho tôi biết.
"Dương Lập Dân lại đa nghi không tin, về sau lại cảm thấy tôi là phế vật, không xứng với con gái ông ta, liền trở mặt. . ."
Đem hắn nhốt lại.
Không g.i.ế.c chết, lại không tin hắn, muốn từ trong miệng hắn đào ra càng nhiều tin tức hơn nữa.
Thuận tiện giữ lại mạng của hắn uy h.i.ế.p người kế tiếp.
Mà Dương Chân biết hết thảy, còn chạy tới khuyên hắn, lại để cho hắn mở miệng.
Sau khi nghe được hắn thề thật sự cái gì cũng không biết, lập tức hứ hắn một cái, mắng hắn cả buổi, sau đó cũng chưa từng tới nữa.
"Anh đã g.i.ế.c Dương Lập Dân?" Ngô Tân đột nhiên hỏi.
"Không có, ông ta đang ở tầng hầm ngầm." Diệp Thâm nói ra.
Ngô Tân thở phào: "Ông ta vẫn không thể chết, anh lấy được danh sách chưa?"
Diệp Thâm nghi ngờ nói: "Danh sách gì?"
Ngô Tân sững sờ, kinh ngạc mà nhìn anh, sau nửa ngày, hắn đột nhiên bật cười: "Đúng, không danh sách gì cả, anh cũng không phải là người thừa kế nhiệm vụ gì. . . Lúc trước nếu tôi có thể cẩn thận. . ."
Hắn đột nhiên cũng không nói gì nữa, cái hắn thiếu không phải là cẩn thận, mà là định lực.
Hắn lúc trước không chống lại được sự dụ dỗ cùng uy h.i.ế.p của Dương Lập Dân.
Hắn đi tới một bước này ngày hôm nay, đều là gieo gió gặt bão.
"Dương gia kể cả Dương Lập Dân, Dương Trung, Dương. . . Ở bên trong, tổng cộng có 23 người." Ngô Tân nhẹ nhàng mà vuốt gương mặt của Dương Chân, hỏi: "Đều giải quyết sao?"
Diệp Thâm tính một vài người vừa rồi, sau đó so sánh.
"Ở đây đều đã giải quyết."
"Vậy là tốt rồi, chỉ là không biết ông ta đem danh sách dấu ở nơi nào."
Diệp Thâm tuy không thừa nhận, nhưng Ngô Tân tiếp tục nói: "Bất quá tôi đoán có lẽ là ở trong phòng ngủ, phòng ngủ ông ta chưa bao giờ để cho bất luận kẻ nào đi vào, kể cả người hầu, kể cả con trai con gái ông ta sủng ái nhất."
Về phần vợ Dương Lập Dân, ông ta căn bản không có mang đến bên này, ông ta tất nhiên không thiếu phụ nữ xinh đẹp.
Chỉ có điều ông ta đều là đi ra ngoài chơi, chưa bao giờ đưa về nhà, ông ta lo lắng.
"Đây là tin tức mà hai năm trước tôi biết, không biết hiện tại có thay đổi gì hay không."
Ngô Tân đứng lên, luyến tiếc mà liếc nhìn Dương Chân: "Tôi đến hỏi ông ta."
Nói xong hướng tầng hầm ngầm đi đến.
Diệp Thâm không ngăn cản, mà cùng hắn đến tầng hầm ngầm, đem Dương Lập Dân ôm ra, giao cho Ngô Tân.
Ngô Tân mang theo ông ta đến mật thất mà chính mình ngây người hơn 2 năm.
Chỗ đó có hết thảy các công cụ.
Trong vòng hơn hai năm, cơ hồ mỗi cuối tuần, hắn muốn phải nhấm nháp tư vị của vài loại công cụ.
Đều là Dương Lập Dân tự mình động thủ.
Hiện tại, hắn cũng muốn Dương Lập Dân nếm thử tư vị trong đó!
Diệp Thâm nhìn Ngô Tân, trạng thái hiện tại của hắn có chút không đúng.
Bất quá nhìn thấy trên vách tường treo trên trăm loại công cụ, anh không ngăn cản nữa.
Đây cũng là Dương Lập Dân gieo gió gặt bão.
Anh quay người đi ra ngoài rồi.
Anh nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc ở đằng xa, chắc là xe của anh.
Không biết vợ anh có tới hay không. . . .
Diệp Thâm bước nhanh lên lầu.
Hoa Chiêu vừa mới thông qua thực vật thấy được tình huống bên trong, thở phào rồi.
Cũng may Diệp Thâm không có việc gì, như vậy cũng tốt.
Xe dừng lại đằng xa.
Vệ sĩ hỏi Hoa Chiêu: "Làm sao bây giờ?"
Bọn họ không dám đến quá gần, sợ bị chặn đánh.
Hoa Chiêu nói: "Đợi một chút xem."
Mọi người cũng không biết chờ cái gì, nhưng bọn hắn đã nghe nói đến chiến công của Hoa Chiêu lúc trước, hiện tại cũng rất yên tĩnh mà chờ.
Ba phút sau, cửa lớn Dương gia đột nhiên bị mở ra, Diệp Thâm đứng ở cửa ra vào, hướng bọn họ phất phất tay.
Dưới ánh đèn cửa sáng trưng, mọi người đều có thể nhìn rõ đó thực sự là ông chủ.
Hoa Chiêu dẫn đầu mở cửa đi ra ngoài.
Những người khác liếc nhau, cũng mặc kệ có gian trá gì hay không, cũng kéo lấy Dương Trung xuống xe.
Diệp Thâm không rời mắt mà nhìn chăm chú lên Hoa Chiêu, nhìn cô đến gần.
Nét mặt của anh có chút không tốt, chỗ nguy hiểm như vậy, không nghĩ tới cô thật sự đến rồi!
Bất quá cũng chính vì đoán được cô sẽ đến, anh mới không để ý cơ thể mới chỉ khôi phục một nửa, mạo hiểm giải quyết tất cả mọi người.
Anh không thể để cho Hoa Chiêu đối mặt với nguy hiểm.
"Không phải đã nói với em ở nhà ngoan ngoãn chờ anh!" Hoa Chiêu đến gần, anh nhanh chóng nhỏ giọng nói.
Hoa Chiêu thè lưỡi với anh, có chút chột dạ.
Diệp Thâm lạnh mặt, rất dọa người ~
Nhưng trong lòng cô lại rất ấm áp đấy, anh ấy là lo lắng cho cô.
Hơn nữa khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy, rất đẹp trai!
Hoa Chiêu nịnh nọt mà làm biểu cảm hôn hôn với anh.
Có chút tức giận cùng lo lắng trong lòng Diệp Thâm đột nhiên không phát ra nổi rồi.
Một cô gái nhỏ như vậy, anh nên làm gì với cô mới tốt đây ...
Các vệ sĩ đã đi đến, hai người đều không nói gì thêm.
Diệp Thâm nhìn Dương Trung, bị trói gô, hơn nữa nhét khăn trong miệng.
Dương Trung trông thấy một mình anh xuất hiện ở cửa lớn, lại nhìn thấy xung quanh yên tĩnh, rõ ràng rất sửng sốt.
Đã nói rồi đấy, là trao đổi con tin, cứ như vậy mà trao đổi sao?
Các vệ sĩ cũng sửng sốt, Dương Lập Dân đến cùng đang làm cái quái gì vậy? Tin tưởng bọn hắn như vậy?
"Vào trong nói." Diệp Thâm nói xong quay người đi vào.
Những người khác cảnh giác mà kéo Dương Trung đi vào Dương gia.
Vào cửa, mọi người liền ngửi thấy dày đặc mùi m.á.u tươi, sau đó thấy những t.h.i t.h.ể nằm la liệt khắp phòng.
"Ô ô ô!" Dương Trung đột nhiên bắt đầu giãy dụa..., đến cùng đã xảy ra chuyện gì? !
Không có ai quan tâm đến hắn, bọn hắn đều nhìn về phía ông chủ "Yếu đuối".
Có một loại đàn ông, mặc quần áo lộ ra gầy nhưng cởi ra lại rất có thịt, chắc chính là anh rồi.
Bộ đồ đơn giản khiến vóc dáng của Diệp Thâm càng thêm thon dài, che đi toàn bộ cơ bắp của anh.
So với những người Âu Mỹ vạm vỡ, anh thực sự rất “gầy yếu”.
"Dưới tầng hầm ngầm ở Dương gia giam giữ một một người rất lợi hại, không biết sao hắn có thể trốn thoát, g.i.ế.c tất cả mọi người." Diệp Thâm nói ra.
Dương Trung lập tức đứng yên rồi, hắn biết anh đang nói ai.
Ngô Tân? Thật sự? Hắn có năng lực này?
Bất quá hắn ta xác thực có động cơ để g.i.ế.c tất cả mọi người.
"Ô ô ô!" Cha hắn đâu rồi? !
"Ah! ~" mọi người đột nhiên mơ hồ nghe thấy được tiếng kêu thảm thiết, hình như là từ căn phòng dưới đất truyền đến đấy.
Trước đây, âm thanh của tầng hầm tuyệt đối không thể nghe thấy được.
Dương Lập Dân thỉnh thoảng sẽ chiêu đãi bạn bè ở nhà, không thể để cho bọn hắn nghe thấy kêu thảm thiết của Ngô Tân.
Nhưng hiện tại cửa tầng hầm đều không đóng.
“Đem hắn xuống, giao cho người đó, đem toàn bộ người của chúng ta kéo lên, bọn họ cũng ở dưới tầng hầm.” Diệp Thâm nói với vệ sĩ.
Về phần anh và Hoa Chiêu, sẽ không xuống đó nữa.
Vợ anh không thể nhìn thấy loại hình ảnh đó, sẽ bị doạ hỏng đấy.
Vệ sĩ không phản đối và kéo Dương Trung đi xuống tầng hầm.
Tuy bọn hắn đều chưa thấy qua "Người kia", nhưng cứ đi theo tiếng kêu thảm thiết kia là được rồi.
Quả nhiên, ở tầng hầm ngầm cuối cùng, bọn hắn thấy được một người đàn ông mặc quần áo lam lũ như tên ăn mày, đang tra tấn Dương Lập Dân.
"Ông, ông chủ nói chúng tôi đưa tới." Một vệ sĩ đẩy Dương Trung nói.
Cảnh tượng trước mắt thật sự có chút dọa người, khiến những người đã quen nhìn cảnh tượng thê thảm này cũng có chút không tiêu hoá được.
Ngô Tân tất nhiên cũng biết Dương Trung, bây giờ nhìn đến hắn, lập tức lộ ra hai hàm răng trắng, nụ cười lại cực kỳ khủng bố.
Dương Trung mồ hôi lạnh thoáng một phát đã toát ra rồi, thẳng đến lúc này, hắn mới chính thức sợ hãi.
Cha đã như vậy. . . Không có ai đến cứu hắn rồi!
"Ô ô ô!" Dương Trung lập tức dốc sức liều mạng giãy dụa.
Ngô Tân đi qua, bắt hắn đến trước mặt mình, sau đó thoải mái mà đem hắn đinh trên tường.
Cơ thể gầy yếu nhưng lại có sức mạnh đáng kinh ngạc.
"Hơn hai năm rồi, tôi luôn tích lũy sức lực, chỉ chờ đến ngày hôm nay. . . Ha ha ha ha!" Ngô Tân thì thào, tiếng cười càng ngày càng khàn giọng khủng bố.
Hắn xoay tay lại đi lấy công cụ trên tường: "Chọn cái nào mới tốt đây này?"
Bộ dáng kia, rất doạ người.
Mấy người vệ sĩ lông tơ dựng lên, nhanh chóng rút lui, tìm thấy đồng bọn của mình ở đầu kia của hành lang, và nhanh chóng kéo họ ra ngoài.
Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu ở một góc phòng khách nói chuyện.
Hai người đứng rất gần, như thể đang thì thầm.
Các vệ sĩ liếc nhìn nhau, thức thời mà không đi qua.
Hoa Chiêu đang hỏi anh tình huống nơi này, hỏi anh có bị thương không.
Cô dù là biết rõ, cũng phải giả như không biết gì.
Diệp Thâm nói đơn giản, che dấu hết tất cả vết máu.
Nhưng không thể giấu được mùi m.á.u trong không khí.
Anh ra hiệu cho đám vệ sĩ rồi kéo Hoa Chiêu lên lầu.
Lầu hai đỡ hơn một chút.
Hai người vào một gian phòng cho khách, Hoa Chiêu nhanh chóng lấy ra một lọ tinh chất màu xanh lục đưa cho anh.
"Em thấy trạng thái của anh có chút không đúng." Cô nói ra.
Tay Diệp Thâm run rẩy mà tiếp nhận, một ngụm uống hết.
Anh xác thực có chút không đúng, thuốc kia rất mạnh, hơn nữa loại độc này, hình như không thể giải sạch.
Chân tay anh mặc dù có lực rồi, nhưng trong cơ thể vẫn có lửa nóng, chỗ kia vẫn còn cứng rắn.
Vốn đang có thể áp chế, nhưng sau khi nhìn thấy vợ mình, trong nháy mắt lại bạo phát đi ra, cố gắng áp chế như thế nào cũng không đi xuống.
Trong chai nhỏ chỉ có một ngụm tinh chất, anh phát hiện tinh chất vậy mà không làm giảm triệu chứng, trong người vẫn còn rất nóng, lửa trong lòng vẫn không thể dập tắt, thay vào đó là tinh chất được thanh lọc và ngày càng trở nên thịnh vượng ...
Diệp Thâm đột nhiên bổ nhào qua, ôm chặt lấy cô vợ nhỏ.
Hoa Chiêu lại càng hoảng sợ: "Này! Ở đây không được ah!"
Nhà người ta còn không nói, bên ngoài còn có nhiều t.h.i t.h.ể như vậy. . . . Cô có chút sợ hãi.
Diệp Thâm đương nhiên biết không được: "Ngoan, anh chỉ ôm một cái, không làm gì khác."
Diệp Thâm đột nhiên bổ nhào qua, ôm chặt lấy Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu lại càng hoảng sợ: "Này! Ở đây không được ah!"
Đây là nhà người ta không nói, bên ngoài còn có nhiều t.h.i t.h.ể như vậy. . . . Cô có chút sợ hãi.
Diệp Thâm đương nhiên biết không được: "Ngoan, anh chỉ ôm một cái, không làm gì khác."
Ngửi thấy mùi thơm trên người Hoa Chiêu, Diệp Thâm chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Cũng không tính là bình tĩnh, nhưng anh đã có thể khống chế.
Anh thở sâu, đứng thẳng thân thể.
"Em ở lại đây, anh đi tìm đồ."
"Cái gì đó?" Hoa Chiêu hiếu kỳ nói.
Nhiệm vụ cũng đến một bước này rồi, có lẽ còn cần vợ trợ giúp, Diệp Thâm nói ra: "Một phần danh sách. Dương Lập Dân thực tế là thủ lĩnh của một tổ chức gián điệp, trong tay có một phần danh sách liên lạc, bọn anh rất cần."
Hoa Chiêu lúc này mới chợt hiểu ra, chẳng trách vào lúc khó khăn như vậy bên trên lại cử người ra ngoài làm nhiệm vụ.
"Em cho rằng nơi nào có thể cất giấu đồ nhiều nhất? Nếu là em, danh sách này sẽ giấu đi như thế nào, giấu ở đâu?" Diệp Thâm hỏi.
Anh cảm thấy vợ mình giấu đồ đặc biệt lợi hại, ví dụ như lúc trước những đồ dưới mặt đất kia, ví dụ như những cây nhân sâm trong nhà kia.
Cho nên anh muốn nghe xem ý kiến của cô.
"Vậy anh đã hỏi đúng người!" Hoa Chiêu đắc ý nói: "Em với anh cùng đi chứ!"
"Không được." Diệp Thâm lại cự tuyệt: "Nghe nói danh sách giấu ở trong phòng ngủ của Dương Lập Dân, chỗ đó rất có thể có các cơ quan, em không thể đi vào."
". . . Vậy em ở ngoài cửa nhìn xem, anh mở cửa cho em xem, không nhìn trong phòng bày trí thành cái dạng gì, em cũng không dễ đoán." Hoa Chiêu nói.
Diệp Thâm ngược lại đã nhắc nhở cô, cô cũng phải nhìn xem ở đâu có cơ quan, tránh khỏi làm bị thương anh ấy!
Như vậy, có lẽ có thể.
Diệp Thâm gật đầu, kéo tay cô lên lầu 3, phòng ngủ của Dương Lập Dân ở chỗ này.
Đẩy cửa ra, Diệp Thâm một mình đi vào.
Trong phòng vẫn vàng son lộng lẫy, thậm chí có một cái "Giường rồng".
Chiếc giường lớn kiểu châu Âu có bốn cột trụ, các cột trụ không biết là vàng thật hay mạ vàng, đều được chạm rồng.
Các đồ đạc khác cũng thếp vàng.
Hoa Chiêu cảm thấy có chút chói mắt.
Khoan hãy nói, tuy tục khí, nhưng cũng tục và đẹp mắt.
Cô cũng thích vàng….
Mở cánh cửa này giống như mở một hộp ngọc.
Bất quá nhìn xem là được rồi, cô không thể trang trí nhà của mình như thế này được.
Cô tựa ở cửa ra vào, đem tay phải đặt ở trên vách tường, dị năng nhanh chóng lan tràn vào.
Trong phòng xác thực có rất nhiều hốc tối (*lỗ khảm ngọc).
"Em cảm thấy mấy cây cột giường kia rất đặc biệt đấy, anh lại chỗ long nhãn long thủ nhìn xem, có cơ quan hay không. . ."
"Dưới giường có một hốc tối, anh nhìn xem mấy đóa hoa kia, có phải là cơ quan không?"
"Đằng sau những bức tranh trên tường, hãy kiểm tra lại tất cả."
Hoa Chiêu từng chút một chỉ dẫn.
Danh sách còn chưa phát hiện, nhưng phát hiện một ít đồ vật khác, một số viên ngọc quý ẩn, một vài tờ giấy nợ, một đống giấy chứng nhận tài sản và một cuốn nhật ký.
Lúc phát hiện quyển nhật ký Diệp Thâm cùng Hoa Chiêu đều rất kích động, Diệp Thâm cẩn thận từng li từng tí mà mở ra xem xét.
Trên đây quả thực là một số mối quan hệ cá nhân, nhưng kết quả đều là ở nước ngoài, không phải trong nước.
Dương Lập Dân ở chỗ này cũng có một ít nhân mạch, cũng cần người liên lạc, đem tin tức bán đi.
Nhưng đó cũng không phải là thứ Diệp Thâm cần đấy, bọn hắn cần chính là đào khối u ác tính trong cơ thể mình ra.
Nhưng mà bọn họ tìm cả buổi, lại không tìm ra.
Bên ngoài cảnh ban đêm càng thêm đen đặc.
Diệp Thâm thất vọng mà đứng lên, chuẩn bị lui lại.
"Dù sao ở đây cũng không có người rồi, chúng ta ban ngày tiếp tục tìm một chút?" Hoa Chiêu nói ra.
“Không được, chúng ta phải rời khỏi khu vực này trước bình minh, và không ai có thể biết rằng chúng ta đã ở đây.” Diệp Thâm nói.
Bằng không thì một phòng toàn người chết, không dễ giải thích.
"Được rồi." Hoa Chiêu gật đầu, bọn họ xác thực không thể xuất hiện ở hiện trường g.i.ế.c người.
Cô nhìn căn phòng tìm tất cả những chỗ có thể tìm được, sàn nhà và trần nhà cũng không buông tha, thật sự không có chỗ nào có thể giấu thứ gì cả.
Ở gian phòng khác? Với một ngôi nhà lớn như vậy, họ thực sự không có thời gian để tìm kiếm từng cái một.
Diệp Thâm đã ra khỏi phòng, kéo Hoa Chiêu chuẩn bị đi, Hoa Chiêu cuối cùng không cam nhìn thoáng qua trong phòng.
Mục tiêu nhiệm vụ cuối cùng của Diệp Thâm là danh sách đó, và khi anh có được nó, nhiệm vụ của anh đã kết thúc.
Không lấy được, không biết ở đây mất bao lâu.
Hơn nữa, dưới tình huống anh không hoàn thành nhiệm vụ, đem mục tiêu nhiệm vụ giết. . . . Có thể bị xử phạt hay không?
Dương Lập Dân c.h.ế.t rồi, u ác tính sẽ vĩnh viễn không thể đào ra rồi, chỉ có thể vùi trong thân thể rồi.
Ngẫm lại liền buồn nôn.
Mà làm cho nhiệm vụ thất bại, Diệp Thâm nhất định sẽ bị trừng phạt.
Hoa Chiêu oán hận mà quét qua gian phòng, đột nhiên, ánh mắt của cô dừng lại một chầu.
"Chờ một chút!" Cô hô.
Diệp Thâm lập tức đứng lại: "Lại có phát hiện gì?"
Anh đối với chính mình sẽ bị xử phạt đã có chút đoán được.
Xử phạt cái gì anh không để ý, nhưng bởi vì chính mình đào không ra khối u ác tính, anh rất để ý.
"Anh nhìn tượng Phật, bên trên cái bệ có phải là có khắc lại chữ?" Hoa Chiêu chỉ vào một góc bàn thờ Phật nói.
Dương Lập Dân hình như rất tin Phật, trong phòng có Bồ Tát, Bồ Tát ngồi ở liên hoa bảo tọa, mà dưới hoa sen có một vòng, có khắc chữ.
Diệp Thâm nhìn bức tượng Phật cao 30 đến 40 cm ở khoảng cách 5 đến 6 mét, thật sự không nhìn ra được trên bức tượng Phật có dòng chữ nào không ...
Nhưng anh đã quay lại và nhặt bức tượng Phật lên.
Quả nhiên, xác thực có chữ viết!
Bắt đầu một đôi lời là kinh văn, nhưng câu sau đều là tên người đặt cạnh nhau không dấu chấm câu!
Hơn nữa, bức tượng Phật bằng ngà voi có một cảm giác đặc biệt, Diệp Thâm lật nó lại và thấy rằng mặt sau của nó cũng được khắc rất nhiều tên.
Chính là nó!
Diệp Thâm kinh ngạc và vui vẻ mà nhìn xem nó, còn cẩn thận kiểm tra bàn thờ Phật một lần, lại không phát hiện cái gì dị thường.
Anh sải bước lại ôm Hoa Chiêu và hôn mạnh lên mặt cô.
"Ánh mắt em sao lại tốt như vậy chứ!"
Bất quá anh cũng không nghĩ nhiều, Hoa Chiêu có sức lực lớn như vậy, lỗ tai cũng vượt qua người thường, con mắt lại sáng một chút, có cái gì kỳ quái?
Cái này chỉ có thể nói rõ ông trời thiên vị cô.
Hoặc là cô uống nhiều rượu thuốc rồi.
Diệp Thâm lại tiến vào gian phòng, tìm ra một cái ga giường, đem tượng Phật cẩn thận gói kỹ: "Đi, chúng ta rời khỏi đây."
Hai người xuống lầu, đến lầu một, liền thấy mười mấy người vệ sĩ yên tĩnh mà co lại trong góc, không có ai lên tiếng.
Không khí đầy tiếng la hét từ tầng hầm.
Bởi vì khoảng cách xa, âm thanh có chút trầm thấp, nghe như có ma, cộng thêm xác c.h.ế.t trong phòng, nồng nặc mùi máu.
Mọi thứ thật kinh hoàng.
Mọi người nhất thời có chút sững sờ rồi.
Bọn họ là vệ sĩ mà Diệp Thâm tìm được, tuy rằng trước đây đa số đều là lính đánh thuê, nhưng hiếm khi bọn họ thấy được tình cảnh thê thảm như vậy.
Hơn nữa những người này, là ông chủ g.i.ế.c được?
"Không phải tôi." Diệp Thâm xem hiểu ánh mắt của bọn hắn, giải thích nói: "Là người trong tầng hầm ngầm kia, trước đó tôi cũng bị hạ độc, là hắn đã cứu tôi, cũng tìm tới thuốc giải tới cho tôi."
Như vậy ah.
Mọi người rất nhanh đã tiếp nhận lời giải thích của Diệp Thâm, hơn nữa bọn hắn nhớ tới, vừa rồi lúc gặp được ông chủ, sắc mặt của anh quả thật có chút ửng hồng không bình thường.
"Chuẩn bị một chút, chúng ta rời đi." Diệp Thâm đem Hoa Chiêu lưu lại ở phía trên, nghĩ nghĩ lại đem bức tượng trong tay giao cho cô, chính mình đi tầng hầm ngầm.
Trong tầng hầm ngầm, Dương Trung đã chết.
Dương Lập Dân phát ra âm thanh như không còn thuộc mình nữa, cừu hận vô cùng mà trừng mắt nhìn Ngô Tân.
Ngô Tân rất hưởng thụ hết thảy.
Nghe được Diệp Thâm tới, hắn quay đầu, tiếc nuối nói: "Không nghĩ tới miệng ông ta vậy mà rất cứng, như vậy còn không nói.
"Tôi còn tưởng rằng nhiều năm như vậy sống trong an nhàn sung sướng, sẽ mài mòn hết cốt khí của ông ta đây này."
Theo những gì bọn biết, lúc còn trẻ Dương Lập Dân chính là "Chuyên gia ", đã được huấn luyện đặc thù, kháng đánh kháng thuốc.
Chỉ có điều không chống lại được sự hấp dẫn của tiền tài, làm phản rồi.
"Kỳ thật tôi đã muốn nói đấy." Dương Lập Dân vậy mà mở miệng: "Nhưng hiện tại, anh không có cơ hội rồi."
Ông ta vô cùng đau lòng mà liếc nhìn Dương Trung.
Nếu như hắn không g.i.ế.c con trai ông ta, có lẽ ông ta thật sự sẽ nói!
Nhưng hiện tại con trai con gái đều đã mất, ông ta cũng đã nhìn ra, Ngô Tân căn bản không có khả năng buông tha cho ông ta.
Vậy ông ta liền muốn mang theo bí mật này xuống đất!
"Không nói, coi như xong." Ngô Tân cầm cái đao nhỏ, tiếp tục từng đao từng đao mà đ.â.m ông ta.
Tra tấn người thế nào, hắn cũng từng được học qua đấy.
Cho dù không có học qua, trước kia Dương Lập Dân cũng cho hắn chơi qua quá nhiều khóa, hắn so với bất luận kẻ nào càng rõ làm như thế nào mới có thể khiến cho người ta càng thống khổ.
Diệp Thâm khẽ nhíu mày, anh cũng đã nhìn ra, Ngô Tân cũng không muốn cho Dương Lập Dân sống.
Hắn đã không quan tâm danh sách hay nhiệm vụ gì nữa rồi.
"Tôi phải đi, ở đây làm sao bây giờ?" Diệp Thâm hỏi.
Ngô Tân dừng tay, nhìn về phía anh: "Bảo người của anh đi chuẩn bị chút xăng, củi lửa, tưới vào trong nhà, lát nữa đốt đi."
"Vậy anh làm sao bây giờ?" Diệp Thâm hỏi.
"Anh không cần phải xen vào việc của tôi, tôi đương nhiên là với tư cách hung thủ, vĩnh viễn mà ở tại chỗ này." Hắn cười cười với Diệp Thâm: "Chỉ là đáng tiếc, chậm trễ anh hoàn thành nhiệm vụ."
Diệp Thâm nhíu mày: "Tôi không có nhiệm vụ. Bất quá, hủy thi diệt tích, tôi xác thực có thể giúp anh làm."
Hoặc là, giúp chính anh.
Diệp Thâm quay người muốn đi.
"Chờ một chút." Ngô Tân đột nhiên nói: "Sắp xếp xong xuôi, anh xuống đây một chuyến nữa, không chừng khi đó ông ta lại đổi ý, chúng ta tốt nhất vẫn nên tìm ra bản danh sách."
Diệp Thâm quay đầu lại liếc hắn một cái, không nói gì đi ra.
Ngô Tân nhìn bóng lưng anh nhếch miệng, sau đó quay đầu lại, tiếp tục từng đao từng đao mà đ.â.m Dương Lập Dân.
Dương Lập Dân vậy mà cũng không hô đau, nhìn không chuyển mắt mà theo dõi hắn, trong mắt đều là không hiểu: "Anh muốn, làm gì?"
"Ông đã sắp chết, không cần nhiều chuyện như vậy." Ngô Tân một đạo đ.â.m ở trên cổ ông ta, làm cho ông ta câm miệng.
Góc độ vậy mà rất chuẩn, không để cho ông ta tắt thở, chỉ để cho ông ta không phát ra được thanh âm nào.
Diệp Thâm quả nhiên lên lầu, dặn dò mấy người vệ sĩ đi tìm xăng và vật liệu để đốt.
Anh vốn định đốt nơi này để xóa sạch dấu vết của mình.
Chỉ có điều Ngô Tân này có chút khó giải quyết.
Trong phòng không có người, Hoa Chiêu cũng đang hỏi vấn đề này: "Người kia, anh định làm như thế nào?"
Vừa rồi cô đã nghe thấy bọn họ nói chuyện, nghe ra hai người hẳn là "Cùng một nhóm".
"Anh định dẫn hắn đi." Diệp Thâm nói ra.
Anh có thể xác định Ngô Tân là người một nhà, không, là người đã làm phản, nhưng hiện tại hắn lại có chút ăn năn, anh không thể để cho hắn c.h.ế.t ở chỗ này.
"Anh định đem hắn đưa trở về, giao cho bên trên xử lý."
Hoa Chiêu gật đầu, tán đồng với cách làm của anh.
Động tác của mấy người bảo vệ rất nhanh, trong kho của Dương gia có đủ xăng dầu, vật đốt cũng dễ tìm, bọn họ nhanh chóng thu xếp xong, đến bảo Diệp Thâm rời đi.
"Em lên xe trước, anh lập tức đến." Diệp Thâm nói xong đi tầng hầm ngầm.
Anh ta thật sự lại tới nữa. . .
Ngô Tân không quay đầu lại, nhếch khóe miệng.
Luôn mồm không thừa nhận chính mình là "Người thừa kế" nhiệm vụ, nhưng cũng không hề giấu diếm việc mình đã làm.
"Ông ta vừa rồi vậy mà thật sự nói." Ngô Tân kinh ngạc và vui vẻ mà nhìn anh: "Anh tới, tôi cho anh biết, ông ta đem danh sách giấu ở đâu."
Diệp Thâm nhìn hắn, anh cảm thấy ánh mắt của Ngô Tân có chút không đúng, quá mức sáng ngời rồi.
Là sau khi biết danh sách ở đâu nên vui mừng?
"Ôi, Ôi. . ." Dương Lập Dân nhìn Diệp Thâm, trừng lớn hai mắt phát ra âm thanh không rõ ý nghĩa.
Ông ta muốn lắc đầu, nhưng cũng không đủ sức rồi.
Ông ta chỉ có thể mở to hai mắt gắt gao trừng mắt nhìn Diệp Thâm.
Diệp Thâm híp mắt, hướng Ngô Tân đi đến, đứng cách hắn hai thước.
"Tới một chút nữa, tôi cũng không còn chút sức lực gì rồi." Thân thể Ngô Tân mềm nhũn mà tựa ở trên tường, vô lực nói.
"Hai năm rồi, tôi thật sự kiên trì không nổi nữa. . . Rốt cuộc cũng sắp giải thoát rồi. . ."
Diệp Thâm lại gần hắn, ngồi xổm xuống.
"Danh sách ngay ở. . . . ."
Ngô Tân thò tay, giống như muốn làm một cử chỉ gì đó, nhưng khi tay vừa chạm tới giữa hai người, hắn đột nhiên tăng tốc, hung hăng đ.â.m về phía n.g.ự.c Diệp Thâm.
Mà tay hắn vốn trống không, giờ đã có thêm một cái d.a.o nhọn.
Con d.a.o sắc bén nhỏ sáng bóng, giống như một con d.a.o mổ, để lộ ra thứ ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.
"Ô!" Dương Lập Dân trừng lớn mắt.
Diệp Thâm mặt không biểu cảm mà nhìn Ngô Tân, ngón tay thon dài lại chuẩn xác mà nắm lấy bàn tay cầm d.a.o của hắn.
Sau đó chuyển hướng ngược lại.
Con d.a.o sắc nhọn đ.â.m vào giữa n.g.ự.c của Ngô Tân.
"Ô!" Dương Lập Dân đột nhiên nhếch miệng cười to.
Ngô Tân thậm chí còn không kịp phản ứng, không thể tin mà trừng mắt nhìn Diệp Thâm.
"Anh, phòng bị, tôi?" Hắn vậy mà vẫn còn có thể nói.
Đâm vào ngực, người vẫn có thể tiếp tục sống vài phút, thậm chí càng lâu đấy, chỉ cần không rút dao.
Diệp Thâm không trả lời vấn đề của hắn, mà lại hỏi: "Vì sao?"
"Ha." Ngô Tân đột nhiên cười, cũng không hỏi nữa: "Tôi là phản đồ, tôi là tội nhân, anh sẽ không để cho tôi sống đấy. . ."
Hắn biết kỷ luật của tổ chức, loại người như hắn, không có cơ hội rồi.
Nhưng hắn không muốn chết!
Hắn không muốn gánh tội cho Diệp Thâm, hắn thầm nghĩ để cho Diệp Thâm gánh tội cho hắn!
Hắn sống một ngày bằng một năm mà gắng gượng qua hai năm như sống trong địa ngục, vì muốn sống!
Mà g.i.ế.c Diệp Thâm cùng Dương Lập Dân, nguyện vọng của hắn có thể thực hiện.
Hắn còn biết Dương Lập Dân giấu tiền ở đâu, ở một gian phòng khác trong tầng hầm ngầm này, mà hắn còn biết ở đây có mật đạo.
Đợi lửa thiêu cháy, hắn có thể mang theo tiền từ mật đạo chạy ra tìm đường sống. . . . .
Lại không ai biết hắn là ai, hắn có thể ở chỗ này tự do tự tại, sống trong giàu có.
Đồng tử của Ngô Tân đã tan rã, trên mặt còn treo sự vui vẻ không thể nói, phảng phất như nguyện vọng của hắn đã thực hiện được.
"Ôi..." Trên mặt Dương Lập Dân cũng treo nụ cười, trút hơi thở cuối cùng.
Diệp Thâm đứng dậy, không nhìn hai người nữa mà sải bước rời đi.
Hoa Chiêu cuối cùng cũng thở phào trong lòng, vừa rồi còn định hù c.h.ế.t cô!
Cô phát hiện biểu cảm của Ngô Tân không đúng, cũng cảm giác được khí tức của hắn không đúng, Diệp Thâm lại "Ngây ngốc" mà nghe lời tới gần hắn.
Lúc đó cô như phát điên, nhanh chóng xuống xe chạy về phía anh.
Cũng may chưa chạy được vài bước vấn đề đã được giải quyết.
"Sao lại ra rồi?" Diệp Thâm đón cô đang đi tới.
". . . Không có việc gì, em chính là đột nhiên nhớ tới, có nhiều thứ chưa cầm, đốt đi rất đáng tiếc." Hoa Chiêu nói.
Toà nhà này của Dương Lập Dân như hoàng cung, ngoại trừ vàng, cũng không thiếu đồ sưu tầm phẩm.
Tranh chữ, đồ cổ.
Có tùy ý treo trên tường, thể hiện rõ ràng tài lực. Một số có phòng triển lãm đặc biệt.
Từ góc độ hiện tại của cô, chúng đều là bảo bối.
Diệp Thâm nhìn xem sắc trời: "Trời rất nhanh sẽ sáng rồi, không còn kịp rồi. Hơn nữa cầm những vật kia không an toàn, sẽ bị lộ."
Những thứ đó đã được gắn mác Dương Lập Dân.
"Một số là bảo vật đã được truyền lại hàng trăm năm và hàng nghìn năm. Thật đáng tiếc khi đốt chúng." Hoa Chiêu đau lòng nói.
Vốn chỉ là thuận miệng lấy cớ, nhưng sau khi nói ra cô phát hiện, chính mình thật sự rất đau lòng.
Không đau lòng tiền, cũng đau lòng giá trị của chúng.
"Em bí mật giấu chúng trong tòa nhà này, xem vận khí của chúng có thể bảo tồn được bao nhiêu." Hoa Chiêu nói, "Tương lai trang viên này sẽ được bán đấu giá đúng không? Sau đó chúng ta mua lại?"
Như vậy nhãn hiệu của Dương Lập Dân đã được hợp lý hoá.
Diệp Thâm nhìn nhìn bên ngoài: "Em chỉ có 30 phút đồng hồ."
"Đã đủ rồi đã đủ rồi!" Hoa Chiêu đem tượng Phật nhét vào trong tay anh, nói với anh: “Anh đi kiểm tra xem các vệ sĩ đã hoàn thành nhiệm vụ thế nào rồi, còn lại chuyện giấu đồ cứ giao cho em.”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy vào biệt thự, đi thẳng đến những tác phẩm nghệ thuật mà cô đã xem trong sách ảnh trước kia.
Đều là bảo vật quý hiếm có lưu ảnh nhưng đã không biết tung tích.
Hiện tại Hoa Chiêu biết chúng ở đâu rồi.
Kiếp trước, bọn chúng khả năng cũng đi theo Dương gia cùng bị hủy diệt.
Ồ? Diệp Thâm kiếp trước không tiếp tục gửi tiền cho nguyên chủ, có lẽ không phải vì biến mất ở trong địa chấn, có lẽ đã đến đây, và làm chuyện như ngày hôm nay.
Hoa Chiêu vừa nghĩ vừa thu thập đồ đạc, cầm không đến rồi, liền quăng ra ngoài cửa sổ.
Sáng sớm là lúc tối nhất.
Hiện tại đúng là thời điểm bên ngoài tốt nhất, cũng không có ai nhìn thấy, đồ vật rơi xuống đất bị một lớp cỏ mọc cao từ lúc nào lôi xuống đất rồi biến mất.
Sau nửa giờ, Hoa Chiêu đem những đồ vật mà mình cảm thấy tốt đều ném xuống đất.
Nhưng vẫn còn lại một ít, bất quá cũng chỉ có thể như thế.
Còn có những đồ vật được mạ hay đúc bằng vàng trong phòng cũng không có cách nào mang đi, trong chốc lát lửa lớn lại đốt một trận, không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, cũng không biết cuối cùng sẽ tiện nghi ai.
"Đã đến giờ rồi." Diệp Thâm đứng ở dưới lầu nói ra.
Thanh âm không lớn, nhưng anh biết Hoa Chiêu có thể nghe thấy.
Quả nhiên, không đến một phút đồng hồ sau, anh đã thấy cô vợ nhỏ của mình chạy vội đi ra.
"Các người đi trước, chúng tôi lập tức đến." Diệp Thâm để cho mấy người vệ sĩ đi trước.
Chuyện phóng hỏa cứ để anh làm.
Bằng không thì lửa lớn bùng lên, khẳng định sẽ kinh động hàng xóm xung quanh, cảnh sát sẽ đến rất nhanh, thấy bọn họ sẽ không tốt.
Diệp Thâm mặc dù không có "sức để trói gà", nhưng mấy người vệ sĩ đều rất tin phục ông chủ này, nói bọn hắn đi, bọn hắn liền đi.
Chờ một lúc, Diệp Thâm đốt củi lửa bên ngoài căn nhà, sau đó mang theo Hoa Chiêu nhanh chóng rời đi.
Lách qua phương hướng mà cảnh sát sẽ đến, anh đối với địa hình xung quanh nơi này cũng rất quen thuộc, nhưng mấy người vệ sĩ không quen, cho nên anh phải cản ở phía sau.
Quả nhiên, sau khi đi một đoạn đường dài, bọn họ không gặp một bóng người nào, Hoa Chiêu mới yên tâm.
Buổi tối hôm nay trôi qua thật sự đã quá kích thích, cô hai đời cộng lại, đều chưa từng trải qua kích thích như vậy.
Cô g.i.ế.c người. . . . .
Bây giờ nghĩ đến cảm giác lúc đó, tay cô lại bắt đầu run rẩy.
"Làm sao vậy?" Diệp Thâm lập tức phát hiện, cầm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Hoa Chiêu cắn môi, lựa chọn ăn ngay nói thật.
"Em g.i.ế.c người."
Diệp Thâm xiết chặt tay, ô tô xóc nảy một phát, lại rất nhanh đã vững vàng.
Anh không đỗ xe lại ở ven đường, mà nhẹ nhàng kiên định mà nắm tay cô: "Là Dương Trung mang đến những người kia a, bị em giết? Em làm rất khá! Rất đúng! Em thật sự là niềm tự hào của anh!"
Trên đường không có bất kỳ người đi đường nào, tình hình giao thông rất tốt.
Diệp Thâm vừa lái xe, vừa cúi người đi qua, ôm chặt lấy cô.
"Anh nghe nói Dương Trung dẫn người đi bắt em, cũng vội muốn chết, may mà em không có việc gì! Những người kia, c.h.ế.t chưa hết tội." Anh nói ra.
Nhớ tới lúc đó, lòng anh vẫn còn sợ hãi.
Hoa Chiêu cười cười, đẩy anh ngồi xuống tiếp tục lái xe, chính mình tựa ở trên vai anh.
"Em biết." Cô kỳ thật cũng không thực sự sợ chuyện g.i.ế.c người này, dù sao cô là phòng vệ chính đáng, hơn nữa những người kia thật sự c.h.ế.t không có gì đáng tiếc.
Cô đang suy nghĩ thêm xem nên giải thích chuyện này với Diệp Thâm như thế nào, cô không có thân thủ lợi hại như vậy.
Còn có cái hố to trong sân kia. . . .
Cô nghĩ nửa ngày, cũng không thể nghĩ ra một lời giải thích nào cho hoàn hảo.
Diệp Thâm là người cẩn thận như vậy, trong sân có cái hố lớn như vậy, anh ấy không thể nào không biết.
Hơn nữa vị trí cái hố kia, nếu như trước kia thật sự tồn tại, bình thường khẳng định người quản lý vườn hoa đã rơi vào rồi.
Giải thích không rõ.
Vậy thì không giải thích nữa!
Hoa Chiêu sờ sờ túi, hỏi một chuyện khác.
"Cái này làm sao bây giờ?" Cô móc ra một nắm đá quý.
Cái này được lấy từ trong hốc tối trong phòng Dương Lập Dân đấy.
Dương Lập Dân yêu tiền, yêu tất cả những gì liên quan đến tiền, bất kể nó là gì, ông ta thích mọi thứ có giá trị.
Mà càng đáng giá thì càng phải cất giữ gần mình.
Hoa Chiêu nhìn những viên đá quý trong tay, có những viên kim cương to bằng móng tay và những viên đá quý đủ màu sắc to bằng quả trứng chim bồ câu.
Tất cả chúng đều là cấp bậc thượng thừa đấy, không biết chúng sẽ có giá trị bao nhiêu trong tương lai.
Diệp Thâm nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, trong lòng nhẹ nhõm một hơi.
Còn có lòng tham tiền bạc, dường như bóng đen tâm lý không lớn như anh tưởng tượng.
Như vậy anh an tâm!
"Thích sao?" Diệp Thâm hỏi.
"Ừ!" Hoa Chiêu thành thật gật đầu.
"Thích thì giữ đi." Diệp Thâm nói ra.
"Có thể chứ?" Hoa Chiêu kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên." Diệp Thâm trả lời rất khẳng định.
"Nhiệm vụ của anh chỉ là danh sách, vì đạt được nó có thể không từ thủ đoạn." Diệp Thâm nói: "Mà tất cả hậu quả phát sinh giữa quá trình, tốt hay xấu đấy, đều là tự mình gánh chịu."
Chết rồi, phạm pháp bị người bên này bắt được, sẽ không có ai cứu anh.
Mà chính giữa đạt được chút chỗ tốt, tuy lai lịch có chút không thể nói, nhưng cũng không có người quản.
Hoa Chiêu nghe hiểu rồi, cao hứng nói: "Vậy em đây sẽ không khách khí!"
. . . . .
Ô tô dùng tốc độ nhanh hơn gấp 2 lần về tới trang viên của Diệp Thâm.
Các vệ sĩ trở lại trước đã "dọn dẹp" sạch sẽ trang viên rồi.
Hơn 20 xác c.h.ế.t được chất trong một căn phòng nhỏ một cách kín đáo, chỉ để lại một cái hố lớn trên mặt đất chưa được lấp.
Diệp Thâm thấy cái hố này, cũng rất sửng sờ.
Tất nhiên anh biết rằng một cái hố lớn như vậy vốn không thể xuất hiện trong sân.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Anh hỏi Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu lắc đầu, không dám cùng anh đối mặt, lại nhìn về phía vệ sĩ đi cùng cô lúc trước.
Người vệ sĩ nói ngay: "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Khi tôi đi qua, họ đã rơi xuống hố. Nhờ cái hố này, nếu không tôi cũng không thể g.i.ế.c được bọn họ".
Nói xong hắn cười ngốc nghếch, hắn cảm giác mình, hoặc là Hoa Chiêu, hoặc là ông chủ, vận khí thật sự quá tốt.
Đến ông trời cũng đang giúp bọn họ!
Khi họ cần nhất, địa chất xốp lên, và một cái hố lớn như vậy đã xuất hiện.
Diệp Thâm nhìn hố sâu, nghi hoặc mà nháy mắt mấy cái.
Anh cũng nghĩ không thông.
Nhưng chuyện một nơi nào đó đột nhiên bị sụp lở đất, và hố trời xuất hiện tuy hiếm có nhưng cũng không phải là chuyện siêu nhiên gì.
Không cần phải so đo cùng ông trời.
Anh cũng chỉ có thể quy kết là do vợ anh vận khí tốt.
Chuyện này ngược lại rất bình thường, vận khí của anh từ trước đến nay rất tốt!
Diệp Thâm không để ý tới cái hố to này nữa, dẫn người đi xử lý những t.h.i t.h.ể kia.
Trong đó một nửa số người đã bị cái gì đó ghìm c.h.ế.t đấy, cái này anh cũng không có ý định hỏi.
Lúc ấy vợ anh khẳng định rất sợ hãi, anh sẽ không đi hỏi lại những chi tiết này làm cô nhớ lại sẽ không tốt.
Về phần xử lý thi thể, anh biết phải làm sao.
Diệp Thâm đã qua đây hơn một năm, đặc biệt là sau khi phát đạt, người đánh chủ ý lên anh đặc biệt nhiều.
Vốn anh căn bản không muốn mua khu nhà cấp cao, mời nhiều vệ sĩ về như vậy làm gì.
Nhưng xung quanh anh có quá nhiều rắc rối, anh nhận thấy rằng việc đối mặt với từng đợt khách không mời mà đến sẽ lãng phí rất nhiều sức lực của mình.
Căn bản không có biện pháp tích lũy tài phú, không có biện pháp tiếp cận mục tiêu nhiệm vụ.
Vì vậy, anh đã mời rất nhiều người.
Đã có bọn hắn, mọi chuyện xác thực đã dễ dàng hơn rất nhiều.
"Phòng vệ chính đáng" đã có người đi làm, vấn đề giải quyết tốt hậu quả cũng rất dễ giải quyết.
Sau khi làm xong việc này, Diệp Thâm đi trấn an những người hầu còn lại và giải quyết tang lễ của năm người hầu đã mất.
Những chuyện này xử lý xong, đã là ba ngày sau đó.
Mà chuyện của Dương Lập Dân bên kia đã được lan truyền xôn xao trong cộng đồng người Hoa, đã trở thành chuyện lớn của người Hoa.
Tuy nhiên, phản ứng trong toàn xã hội là không lớn, và rất ít người biết về nó.
Bởi vì bị áp xuống rồi.
Dù sao đây cũng là chuyện rất ác liệt, thoáng cái đã bị người nào đó tiêu diệt cả nhà, bọn hắn sợ gây ra hoảng loạn.
Hơn nữa, thân phận của Dương Lập Dân rất đặc biệt, bất tiện công khai.
Người ngoài không biết, người bên trên lại đều biết đến.
Lại nhìn người đã cùng ông ta c.h.ế.t một chỗ, người này bọn hắn cũng biết.
Vậy chuyện này cũng rất dễ giải thích.
Ngô Tân nằm gai nếm mật, trốn thoát, g.i.ế.c tất cả mọi người.
Về phần Ngô Tân có lợi hại như vậy hay không, sự thật đã bày ra ở trước mắt.
Mà hắn cuối cùng "Tự sát" bỏ mình, khẳng định là bởi vì chính mình lúc trước làm phản rồi, cảm thấy không xứng còn sống.
Mặc kệ ở nơi nào, mọi người bổ não cho nhau rất nhiều.
Trước mắt xem ra, chuyện này đối với bọn họ đều rất tốt, không có người nào tra đến trên đầu bọn họ.
Diệp Thâm cũng yên lòng rồi, nói ra: "Anh muốn trở về một chuyến."
Hoa Chiêu sững sờ, kịp phản ứng: "Anh phải về nước?"
"Đúng vậy." Diệp Thâm gật đầu, nhìn tượng Phật trên bàn nói: "Anh phải tự mình đưa nó trở về."
Rất nhiều tiền bối đã bỏ mạng vào, còn thiếu chút nữa thêm cả vợ anh mới có được nó, phải cực kỳ thận trọng, anh không dám giao cho bất luận kẻ nào.
Hoa Chiêu: "Vậy anh còn trở lại không?"
Cô vất vất vả vả mà đuổi tới, chưa được mấy tháng, chưa gặp được mấy lần, anh lại phải trở về rồi hả?
Cô có cái số gì vậy chứ?
Mình không thể trở về, Diệp Thâm kỳ thật cũng không chắc chắn.
"Anh sẽ tận lực." Anh nói ra: "Anh đột nhiên phát hiện, anh ở bên đây còn có thể làm được rất nhiều chuyện hơn nữa...."
Bây giờ môi trường trong nước tương đối yên bình, chỉ có một chút không yên ổn, cũng không cần một mình anh phải đấu tranh anh dũng.
Người như anh có hàng ngàn hàng vạn người.
Nhưng ở chỗ này, anh có thể kiếm được ngoại tệ! Anh có thể đưa được một ít vật tư về để giải quyết nhu cầu khẩn cấp trong nước, nhũng thứ đã bị chặn và không thể mua và chuyển về được.
Mà việc này, không phải ai cũng có thể làm được đấy.
"Ừ!" Hoa Chiêu nghe hiểu rồi, nhanh chóng tiếp tục thay anh phân tích, anh ở lại đây tốt ở chỗ nào, tuyệt đối cần thiết đấy.
So với việc anh trở về mỗi ngày luyện tập huấn luyện người hữu dụng nhiều hơn.
Ngày hôm sau, Diệp Thâm rời đi rồi.
Vào thời điểm này, ngày 1 tháng 1 năm 1979, Trung Quốc và Mỹ chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao.
Rất nhiều người Hoa nhao nhao về nước thăm, thậm chí còn không thèm rời đi nữa.
Hoa Chiêu cũng dọn dẹp đồ đạc một chút để về nhà.
"Nhà có ma" lớn như vậy, Diệp Thâm không ở đây, một mình cô cũng không dám ở.
Hơn nữa cô thực sự muốn về nhà, cô nhớ các bảo bảo rồi!
"Ôi!!!, về sớm đến hai ngày, coi như em còn có lương tâm." Diệp Thư nhìn cô cười nói.
Hoa Chiêu không rảnh cùng cô ấy cãi nhau, lúc này ba bảo bảo nhìn thấy cô, đều sững sờ, sau đó oa oa khóc lớn.
Khóc đến nỗi tim cô tan nát.
Cô cũng muốn đi khóc theo.
"Mẹ không bao giờ ... đi nữa, không bao giờ ... đi nữa!" Hoa Chiêu ôm ba đứa bé nói ra.
Diệp Thư hừ một tiếng, lau lau mắt nói ra: "Chị mới không tin."
"Thật sự! Lần sau em lại đi nơi nào, nhất định mang theo bọn nhỏ!" Hoa Chiêu cam đoan nói.
Nhiệm vụ của Diệp Thâm đã hoàn thành, hiện tại không có gì nguy hiểm, cũng không có sợ lộ thân phận, nếu cô ở gần anh ấy thì cũng không sao cả, đúng không?
"Hừ." Diệp Thư lại hừ một tiếng, bất quá lúc này cô ấy có chút tin.
Danh tiếng của Hoa Chiêu vẫn tương đối tốt, cơ bản có thể nói được thì làm được.
Thật vất vả trấn an tốt bảo bảo, Hoa Chiêu ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày, chờ được hai người Diệp Danh phái tới rồi.
Hai nơi thiết lập quan hệ ngoại giao rồi, người lui tới cũng dễ dàng.
Đây cũng là hai người quen, trước khi cùng mấy người Lưu Minh cùng nhau trông coi căn tứ hợp viện.
Mọi người gặp mặt tất nhiên cao hứng.
Hơn nữa nhiều người, ra đường cũng an toàn hơn.
"Mọi người cùng nhau ra ngoài đi chơi đi." Hoa Chiêu nói ra.
Ngày nghỉ vẫn còn một tuần nữa.
Hơn nữa việc buôn bán của họ ở gần trường đại học, chủ yếu phải dựa vào sinh viên ủng hộ, hiện tại sinh viên đều nghỉ, việc buôn bán cũng bị ảnh hưởng.
Vì vậy một tuần trước, Hoa Chiêu đã đóng cửa cửa hàng, mọi người đi nghỉ đông như sinh viên.
Bằng không thì Diệp Thư nào có thời gian chăm sóc bọn nhỏ. . .
"Đi một chút đi, đi nơi nào chơi?" Diệp Thư lập tức nói.
Mặc dù cô ấy muốn ra ngoài, nhưng cô ấy không có bất kỳ nơi cụ thể nào muốn đến, ở đâu cũng không quen.
Đi đến một địa điểm nổi tiếng nào đó? Có rất nhiều địa điểm nổi tiếng.
Hơn nữa một mình cô ấy thực sự không dám ra cửa, tiếng anh còn chưa học tốt, đi ra ngoài sẽ lạc mất.
"Đi New York." Hoa Chiêu nói.
Cô còn chưa có đến Diêu gia nhìn xem đây này.
“Được a, nghe nói đây là trung tâm kinh tế, lần trước đi ngang qua cũng không có thời gian đi dạo một chút.” Diệp Thư vui vẻ đáp ứng.
Một đoàn người nói đi là đi.
Ngày hôm sau đã đến New York.
Không đợi Hoa Chiêu đi tìm người Diêu gia, đã nhìn thấy trên một tờ báo có tin tức khu đất của gia đình họ Dương sẽ được bán đấu giá.
Đúng vậy, là mảnh đất kia.
Căn nhà bị hư hỏng nặng chỉ còn trơ khung, không còn khả năng sửa chữa nên phải xây lại.
Đó không hẳn là một ngôi nhà nữa, chỉ là khối đất trống, không, so với đất trống còn phiền toái hơn, mua tới còn phải dùng tiền đổ lên mới có thể xây dựng được.
“Ở đây có một cuộc đấu giá, chúng ta đi xem một chút đi. Em còn chưa từng tham gia một cuộc đấu giá nào.” Hoa Chiêu cầm tờ báo nói.
Không thể chỉ mở hội chợ đấu giá cho riêng mỗi mảnh đất của nhà họ Dương, nó chỉ chiếm một phần trong một hội chợ đấu giá cỡ lớn.
Diệp Thư cũng chưa từng thấy qua hội chợ đấu giá, cô ấy cũng muốn đến để có thêm kiến thức.
Trong nhà này, hai cô là củ nhân, hai cô đồng ý, những người khác nào dám có ý kiến.
Hoa Chiêu lập tức đi mua thư mời.
Hiện tại hội chợ đấu giá, lại là hội chợ cỡ lớn đấy, không phải ai muốn tham gia cũng có thể được tham gia đấy.
Ngoại trừ những người nổi danh giàu có, ban tổ chức bán đấu giá sẽ chủ động mời, những người khác muốn tham gia phải chứng minh được mình có tiền.
Bằng không thì đừng chiếm ví trí kia mà không làm được gì. . .
Hoa Chiêu mua một nông trường, hiện trong tay còn thừa lại hơn 500 nghìn đô.
Lần này cả nhà đi ra ngoài, vài ngày không trở lại, tiền đặt ở đáy giường quá nguy hiểm, trước khi đi, cô cũng không chê phiền toái mà chạy một chuyến đến ngân hàng, cũng đổi thành mấy tờ chi phiếu ngân hàng.
500 đô, vào lúc này cũng là khoản tiền lớn.
Hội tổ chức đấu giá lập tức cho Hoa Chiêu 4 tấm vé vào cửa.
Bọn họ tới cũng vừa khéo, thời gian diễn ra buổi đấu giá là ban đêm.
Những món đồ sưu tầm lần lượt được đưa lên sân khấu, Diệp Thư thấy rất đã ghiền.
Tuy rằng cô ấy đã từng nhìn thấy rất nhiều bảo vật, đều là do Hoa Chiêu mua trước đó, nhưng đó đều là đồ sứ, thư pháp và tranh vẽ theo phong cách Trung Hoa.
Hiện tại gặp bảo bối, phong cách hoàn toàn không giống với lúc trước, thật sự thêm kiến thức.
Nhưng cô ấy không muốn mua bất cứ cái gì.
Tiền cô ấy kiếm được đều là tiền xương máu, tiền đổ mồ hôi của cô ấy, cảm giác so với quay phim vất vả hơn nhiều, cô ấy không nỡ tiêu.
Hoa Chiêu lại mua mấy thứ nho nhỏ, một quả trứng giáng sinh làm bằng đá quý và vàng, và một số bức tranh sơn dầu mà hiện tại rất rẻ mạt.
Để trong tay cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đợi thời gian lên men là có thể kiếm gấp hàng chục, hàng trăm lần.
Vui vẻ ~
Rất nhanh, đã đến thời gian khởi động.
Sau những vật phẩm đấu giá quan trọng, luôn có một vài vật nhỏ để xoa dịu cảm xúc của mọi người, sau đó sẽ chuyển sang tiết mục lớn tiếp theo.
Mảnh đất của nhà họ Dương thuộc loại “vật nhỏ”.
"Bây giờ chúng ta hãy chuyển sang Lô 38, một điền trang trên sườn đồi của Orson ..."
Phía sau người bán đấu giá xuất hiện bức ảnh chụp ngôi biệt thự của gia đình họ Dương.
Đương nhiên là ảnh chụp trước kia.
Nếu như là hiện tại đấy, sợ là sẽ đem người ta dọa chạy.
Nhưng khi những bức ảnh đẹp được đưa ra, đã có một loạt tiếng la ó của khán giả.
Không có nhiều người tham gia cuộc đấu giá này, chỉ vài chục.
Đều là nhân vật có uy tín danh dự, hơn nữa người địa phương chiếm đa số, đối với chuyện của Dương gia, đều nghe nói.
Căn nhà có ma, c.h.ế.t mấy chục người, bị lửa lớn đốt thành một đống đổ nát thê lương? Bọn hắn điên rồi mới mua?
"Kế tiếp a!" Dưới đài có người hô.
"Tôi thực sự không hiểu tại sao các người lại thêm những thứ xui xẻo như vậy vào cuộc đấu giá."
"Đừng lãng phí thời gian của mọi người!"
"Chúng ta đều bận!"
Người bán đấu giá dày dạn kinh nghiệm nở nụ cười chuyên nghiệp đầy tiêu chuẩn của mình, không hề bị lay chuyển.
Hắn cũng không muốn đấu giá căn nhà này, hắn cũng hiểu được là lãng phí thời gian, không có người mua đấy.
Nhưng hắn biết tại sao ông chủ lại đưa nó vào. Ông chủ được chủ nhân của hơn chục hộ gia đình trên núi Orson ủy thác, hoặc bức bách ...
Nhà họ Dương xảy ra chuyện như vậy, nay đã thành phế tích, nếu không có người tiếp quản sửa chữa khiến nó trở lại trạng thái cũ, dù chỉ là bề ngoài.
Bọn hắn mỗi ngày nhìn thấy cũng rất khó chịu!
Điều đó ảnh hưởng đến giá nhà của họ, ảnh hưởng đến tâm trạng của họ.
Nhưng lại để cho chính bọn hắn mua, bọn hắn cũng sẽ không.
Mua cái nhà có ma, là muốn phá hư vận thế của mình sao?
Dù là người Trung Quốc hay nước ngoài, giới nhà giàu đều tin vào vận số và tướng số đấy.
"Được rồi, vì không lãng phí thời gian của mọi người, tôi sẽ không giới thiệu thêm."
Để xoa dịu cảm xúc, người bán đấu giá bỏ qua vài phút giới thiệu giật gân và nói thẳng: "Giá khởi điểm của bất động sản này là 10.000 đô la Mỹ, và mỗi lần tăng sẽ không dưới 1.000 đô la Mỹ, chúng ta hãy bắt đầu!"
Hiện trường rất yên tĩnh.
Mức giá $ 10.000 thực sự rất thấp.
Nó nằm trên núi Orson, một khu vực giàu có nổi tiếng, mỗi chủ nhân đều là một ông chủ. Sống ở đó là biểu tượng của địa vị.
Nhưng đó là trong quá khứ, và bây giờ ngôi nhà đã bị phá hủy và biến thành một ngôi nhà ma, chỉ để lại một mảnh đất.
Ngay cả khi có hàng chục mẫu, 10.000 đô la rất tiết kiệm chi phí, nhưng họ không muốn mua.
Mạng sống của họ đáng giá hơn 10.000 đô.
Người bán đấu giá nhìn chung quanh, mở miệng muốn kết thúc cuộc đấu giá, Hoa Chiêu nhanh chóng vươn tay: "10.000."
Cô ra cái giá quy định.
Người bán đấu giá nghẹn ngào, nuốt xuống những gì định nói, kinh ngạc nhìn Hoa Chiêu.
Những người xung quanh cũng rất ngạc nhiên.
Bất quá nhìn gương mặt phương đông của Hoa Chiêu, còn có bộ dạng trẻ tuổi, lập tức "Đã hiểu", đây là một kẻ ngốc vừa ra khỏi nhà cái gì cũng không hiểu.
Bầu không khí xung quanh đột nhiên kỳ lạ, mọi người đều nhìn Hoa Chiêu bằng ánh mắt lập lòe, cũng không có ai nhắc nhở cô.
Người trẻ tuổi, cũng cần gặp phải chút ít chuyện mới có thể phát triển ~ đây là đối với cô lịch lãm rèn luyện, bọn hắn không thể ngăn cản.
"10.000 đô một lần, 10.000 đô hai lần, và 10.000 đô 3 lần! Thỏa thuận!" Người bán đấu giá nói xong với tốc độ nhanh chưa từng thấy và gõ búa.
Chỉ sợ Hoa Chiêu đổi ý.
Hoa Chiêu sờ sờ cái mũi.
Nhà có ma cái gì đấy, cô không sợ, dù sao cô cũng không ở. 10.000 đô để mua hàng chục mẫu đất là hoàn toàn xứng đáng.
Hơn nữa bọn hắn sẽ không nghĩ tới, ở dưới mặt đất chôn lấy không biết bao nhiêu lần 10.000 đô.
Hội đấu giá vẫn tiếp tục.
Vật phẩm đấu giá tiếp theo, không, một loạt vật phẩm đấu giá được đưa lên bởi một cô gái trẻ tóc vàng.
Trên mâm lớn có hơn 20 loại trang sức của các quý bà.
Có vàng và đá quý, nhưng nhìn thoáng qua cũng không có bảo vật quý hiếm, chỉ là đồ của những gia đình giàu có bình thường hay đeo.
Và những người ở dưới sân khấu về cơ bản đều không thích, mang đi ra ngoài không đủ mất mặt đấy, sẽ để cho người khác cho là nhà bọn họ sắp phá sản rồi.
Lại có tiếng la ó khác từ khán giả.
“Hội chợ đấu giá này bị đình trệ kinh tế rồi hả?”
"Loại vật này cũng có thể đi lên?"
"Không có trong tài liệu quảng cáo, tạm thời mới được thêm vào sao? Còn bỏ thêm chút đồ rách nát này?"
"Quả thực kéo thấp phong độ của hội đấu giá, nếu như tôi sớm biết là hội đấu giá cấp bậc này, căn bản sẽ không lãng phí thời gian tới!"
Vừa rồi là nhà có ma, hiện tại lại là mấy thứ đồ rách nát này, hiển nhiên đã chọc giận một số người tính tình không tốt.
Chỉ có hai người, lúc khay đi lên, lập tức dựng thẳng thân thể.
"Bọn họ làm sao vậy?" Diệp Thư tò mò nhỏ giọng hỏi Hoa Chiêu, cô ấy nghe không hiểu.
Hai vệ sĩ đi cùng cũng không hiểu.
Tất cả đều nhìn Hoa Chiêu.
Nhưng hiện tại Hoa Chiêu căn bản không có thời gian giải thích, cô chăm chú nhìn trang sức trên khay.
Hai trong số đó đã hấp dẫn ánh mắt của cô.
Một sợi dây chuyền hình cây sự sống, một đôi bông tai hình cây nhỏ.
Tạo hình có chút khác biệt, chưa nói tới quý giá và đẹp tới cỡ nào, nhưng nhìn quen mắt!
Nó rất giống với chiếc trâm cài mà Hoa Chiêu lấy được lúc trước, cả về hình dáng và chất liệu.
Hoa Chiêu lập tức nhấc tay: "Tôi có thể đi lên xem một chút được không?"
Hiện trường yên tĩnh, sau đó phát hiện lại là vị tiểu thư chưa từng thấy qua các mặt của xã hội.
A..., quả nhiên là xuất thân từ một gia tộc nhỏ, những vật này còn để ý.
Người bán đấu giá rất ân cần nói với Hoa Chiêu: "Đương nhiên có thể, tiểu thư xinh đẹp, đến xem một chút! Giá cả vô cùng hợp lý, một mâm này chỉ có 30.000 đô."
Rốt cuộc cũng là đồ trang sức, tuy không phải là loại có cấp bậc cao, nhưng nếu là gia đình bình thường cũng không mua nổi.
Một khay 18 món, giá quy định là 30 nghìn đô, bình quân một cái không đến 2000, rất rẻ rồi.
Đối với tất cả mọi người ở bên dưới, ngoại trừ Hoa Chiêu sẽ không có ai mua, cho nên người bán đấu giá liều mạng mà giải thích cho Hoa Chiêu.
Phần đồ này cứng rắn bị nhét vào, cũng không phải là do ông chủ, mà là hắn đấy.
Hắn ta có một người bạn tốt, còn thiếu nước quỳ xuống cầu xin hắn, để cho hắn hỗ trợ mang thứ này bán đi, tốt nhất là bán được giá tốt, bên kia có người chờ cứu mạng.
"Tiểu thư, ánh mắt của ngài coi như không tệ, cái vòng này cùng ngài đặc biệt xứng, đeo lên toàn thân đều rạng rỡ phát sáng nữa nha ~" Người đấu giá dốc sức liều mạng mà chào hàng lấy.
Nhưng Hoa Chiêu không dám chạm vào sợi dây chuyền cây sinh mệnh, cô sợ chuyện lần trước sẽ xảy ra, cứ dính trên tay sẽ sượng mặt, hơn nữa, lúc ấy thân thể cô cũng không thể động.
"Ngài có thể đem nó lật qua cho tôi xem một chút được không?" Hoa Chiêu hỏi.
Người bán đấu dừng lại một chút, ngược lại rất chấp hành nội quy.
Những thứ họ đấu giá có thể cho người khác xem, nhưng bình thường họ không được phép động vào, một chút va chạm gây hư hỏng đều là tai nạn lớn.
Tuy là món đồ không đáng tiền, nhưng quy củ không thể phá.
Người bán đấu giá tự mình đưa sợi dây chuyền đến trước mặt Hoa Chiêu để cô xem kỹ.
Hoa Chiêu thực sự tìm thấy một họa tiết quen thuộc ở mặt sau của sợi dây chuyền.
Là chữ thể triện (*một loại chữ Hán), người bình thường sẽ nghĩ lầm đó là một hoa văn, hoặc là khuyết điểm nhỏ nhặt.
Nhưng Hoa Chiêu nhận ra nó, đó là một chữ "Diêu".
Xem ra quả nhiên là đồ của Diêu gia, nó cùng một bộ với cây trâm cài n.g.ự.c mà cô lấy được trước đó.
Cô có chút kích động: "Những vật này. . ."
"Tôi có thể nhìn xem sao?" Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói già nua.
Hoa Chiêu quay đầu nhìn lại, là một vị lão tiên sinh.
Tóc hoa râm, một thân âu phục, tinh thần quắc thước, chống quải trượng, thoạt nhìn giống như một quý ông giàu có.
Hơn nữa khuôn mặt lộ ra khá trẻ, tóc bạc trắng khuôn mặt hồng hào, làn da hồng nhuận phơn phớt có sáng bóng, nếp nhăn không nhiều lắm, còn có thể nhìn ra lúc tuổi còn trẻ bộ dạng rất anh tuấn.
"Ah, Lý lão tiên sinh! Không nghĩ tới ngài vậy mà cũng cảm thấy hứng thú, mau mời đến bên này." Người đấu giá kích động nói.
Vị này Lý lão tiên sinh, năm đó thế nhưng có danh xưng "Tiểu thần tài", đặc biệt có tiền.
Lý lão tiên sinh tiến lên một bước, thò tay cũng không để ý quy củ mà nắm lấy vòng cổ.
Mà Hoa Chiêu cũng bị ông ta gạt qua một bên không chút lưu tình.
Hoa Chiêu nhướn lông mày, sao vậy?
Ông ta lại không biết cái vòng này đặc biệt.
Người bán đấu giá cũng khá kinh ngạc, vật nhỏ này có thể lọt vào mắt xanh của thần tài?
"Ah, thất thố thất thố, những thứ này là đồ của cố nhân, Lý mỗ nhất thời thất thố." Lý lão tiên sinh nắm chặt vòng cổ không buông tay, nhìn người đấu giá nói: "30 nghìn, tôi. . . ."
"Tôi ra 40 nghìn!" Hoa Chiêu lập tức chặn đứng ông ta.
Cô híp mắt nhìn vị Lý lão tiên sinh này, đồ của cố nhân? Họ Lý?
Lý thế An cũng quay đầu nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu, dùng sức híp mắt.
Ông ta lớn tuổi, mắt viễn thị nghiêm trọng, hiện tại lại không đeo mắt kính, có chút thấy không rõ.
Chỉ là mơ hồ cảm thấy, cái hình dáng này hình như có chút quen mắt.
Ông ta cho tay vào túi quần muốn lấy kính mắt.
Hoa Chiêu nói với giọng điệu ngang ngược: "Đây là tôi nhìn trúng trước đấy! Tới trước được trước!"
Một cô gái nhỏ cái gì cũng =không hiểu. . .
Lý thế An yên tâm, đưa tay ở trong túi quần ra, hướng cô cười cười, nhưng lại nói ra: "50 nghìn."
Hoa Chiêu lại đột nhiên phát hiện, trên ngón tay đang nắm chặt vòng cổ kia, mang theo một cái nhẫn cũ.
Tuy không bắt mắt cho lắm nhưng chiếc nhẫn và chiếc vòng cổ ở cùng một chỗ, nhìn thoáng qua là có thể nhận ra cùng một bộ.
Lòng Hoa Chiêu nhảy dựng, ông ta vội vã như vậy, có phải bởi vì đã biết chút gì đó? Hoặc là đã nhận ra được cái gì?
"60 nghìn." Hoa Chiêu nói.
"70 nghìn." Lý thế An lập tức đuổi kịp.
Hai người vậy mà ở trước mặt nhau nâng giá lên.
Người ở dưới đài đều sửng sốt.
Cái gì đồ của cố nhân, mọi người đều không nghe thấy, bọn hắn cảm thấy Lý thần tài khả năng cùng nhà cô bé này có cừu oán.
Cũng đúng, đều là người Hoa đấy, mọi người khẳng định đều biết nhau, có cừu oán cũng không kỳ quái.
Chỉ có người đấu giá, cao hứng muốn điên rồi.
Hắn thích nhất đúng là loại tràng cảnh này!
Giá tiền đảo mắt đã được nâng lên 200 nghìn.
Hoa Chiêu có chút do dự.
Cô không chắc liệu chiếc vòng cổ và bông tai này có dị năng gì không.
Cô đã đứng gần như vậy rồi, cũng không có cảm giác bị hấp dẫn gì.
Trái lại chiếc nhẫn trên tay lão nhân này, lại làm cho tay phải của cô có chút rục rịch.
Như vậy xem ra, 200 nghìn, thậm chí thêm nữa..., chưa hẳn đã đáng giá.
Bất quá lại để cô buông tha, cô không cam lòng, vạn nhất bên trong có dị năng mới thì sao?
Đột nhiên, dưới đài xông lên một người tầm 60 tuổi.
Ông ta chạy đến trên đài, liền chặt chẽ mà nhìn chằm chằm vào Hoa Chiêu.
Thật sự là quá giống!
"Những vật này tôi không bán nữa!" Diêu Lâm nói với người đấu giá.
Người đấu giá nhận ra ông ta, đây chính là bạn tốt của cha hắn, chủ nhân của những vật này.
"Chú, bây giờ nói không bán, sẽ phải bồi thường thiệt hại đấy, 10 nghìn đô, hiện tại đối với chú mà nói, rất nhiều a? Cháu khuyên chú thận trọng." Người đấu giá hảo tâm nói.
Vốn chính là muốn bán những vật này cứu mạng đấy, hiện tại chẳng những không có bán lấy tiền, lại muốn bồi đi vào một phần ba, ông ấy điên rồi sao?
Diêu Lâm nhìn về phía Hoa Chiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận