Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 252


"Cô nói tới ai vậy?" Cơ Hạo Nhiên nhìn thấy Hoa Tiểu Ngọc, đong đưa chén rượu, vô tình hỏi.
Hoa Tiểu Ngọc nhìn người đàn ông trước mắt, tầm 30 tuổi, dáng người cao to, các đường nét trên khuôn mặt đẹp đến ngỡ ngàng, làn da trắng, mái tóc màu nâu sẫm, đôi mắt xanh lam đậm.
Đó là một con lai đẹp trai.
Khí chất của anh chàng đẹp trai này trông cũng rất…
Cơ Hạo Nhiên đảo mắt, chống lại ánh mắt của cô ta.
Trong nháy mắt, Hoa Tiểu Ngọc cảm giác được sát khí đập vào mặt.
Ánh mắt của hắn lạnh như băng vô tình, lộ ra tử khí, nhìn cô ta, giống như đang nhìn một cỗ thi thể.
Hoa Tiểu Ngọc run lên, hạ tầm mắt xuống, nói: "Là tôi, bạn trai cũ của tôi, anh ấy đến từ đại lục, chuyên chống ma túy..."
Sống c.h.ế.t trước mắt, cô ta lại dám nói dối.
Bởi vì không nói láo sẽ chết.
Nói cho hắn biết tình huống thật sự, người này nhất định sẽ đưa cô ta cho Diệp Thâm!
"Như vậy ah." Cơ Hạo Nhiên dời ánh mắt, từ chối cho ý kiến.
Hoa Tiểu Ngọc cắn răng, lại nói: "Kỳ thật hắn là một người có tâm địa độc ác! Còn không đứng đắn, hắn thích làm việc tư, hắc ăn hắc, g.i.ế.c người, sau đó lấy m.a t.u.ý đi ra ngoài bán."
"Vậy sao bây giờ cô vẫn còn sống?" Cơ Hạo Nhiên đột nhiên hỏi.
Biết rõ việc này, người nọ sao có thể thả cô ta còn sống mà rời đi?
"Tôi là trốn tới đấy! May mắn gặp anh Hùng, dẫn tôi tới đây, bằng không thì tôi thật sự đã c.h.ế.t rồi!" Hoa Tiểu Ngọc hoảng sợ nói.
Sự hoảng sợ trên mặt cô ta thật sự không giả bộ.
Nếu để cho Diệp Thâm biết được con của hắn đã bị cô ta g.i.ế.c chết, cô ta thật sự phải chết!
Lời của cô ta Cơ Hạo Nhiên không tin bao nhiêu, nhưng nét mặt của cô ta là thật.
"Đem người kia tìm ra." Cơ Hạo Nhiên nói với người bên cạnh.
Bất kể như thế nào, thuyền của hắn lại có người không nên tới lăn lộn vào, vậy thì tìm ra, để cho hắn nhìn xem, ai có lá gan lớn như vậy, dám đến trên địa bàn của hắn giương oai.
Hoa Tiểu Ngọc thở phào.
Diệp Thâm chắc không biết tiếng Quảng Đông chứ? Hai bên ông nói gà bà nói vịt, nhất định sẽ đánh nhau! Chỉ cần đánh nhau, vậy thì dễ làm rồi.
...
Diệp Thâm rất nhanh đã nhận ra khác thường, từng buồng nhỏ trên tàu bắt đầu niêm phong cửa, có người bắt đầu kiểm tra thiệp mời.
Bọn họ đang bị ngăn ở trong một cái phòng.
Làm sao bây giờ?
Nhất định là hướng về phía bọn họ mà đến đấy!
Chu Binh dùng ánh mắt dò hỏi.
Hắn hối hận muốn chết, lần này trở về, hắn tuyệt đối phải tăng cường huấn luyện!
"Xem tình huống, tùy cơ ứng biến." Diệp Thâm nhỏ giọng nói: "Bất quá các anh phải tự bảo vệ mình đầu tiên."
Về phần anh, không cần bọn hắn bảo hộ.
Diệp Thâm làm như không có chuyện gì mà đứng dậy đi ra ngoài, lập tức bị ngăn lại.
"Tôi trở lại khoang thuyền của mình, không được sao?" Anh ngạo mạn nói.
"Xin lấy ra thiệp mời của anh." Một người mặc đồ đen mặt không biểu tình mà nhìn anh, sau lưng bốn người khác đã đem s.ú.n.g cầm ở trong tay.
Độ cảnh giác rất cao.
Giống như một lời không hợp, bọn hắn thực sự dám nổ súng.
Trong phòng có mấy người đàn ông có vẻ cũng là lão đại đã núp ở góc tường, hơi sợ mà nhìn lại đây.
Diệp Thâm đã biết, bọn hắn thực dám nổ súng.
Anh đem thiệp mời ra.
Người đàn ông tiếp nhận nhìn thoáng qua, lập tức nhíu mày, lạnh lùng mà nhìn Diệp Thâm: "Anh không phải Tào Tứ, anh là ai?"
"Tôi là thân thích của hắn, hắn có việc không thể tới, để cho tôi tới thay." Diệp Thâm nói ra.
"Gọi điện thoại cho Tào Tứ xác nhận một chút." Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Diệp Thâm nói.
Lập tức có người quay người đi ra ngoài.
Diệp Thâm giật lại thiệp mời của mình, hung ác mà quát: "Anh có ý gì? Anh xem thường tôi? Tôi không có tư cách lên thuyền sao?"
Anh xô đẩy người kia.
"Đây là quy củ của ông chủ tôi định ra, Tào Tứ không đến, không nói trước đổi thiệp mời đã phá hủy quy củ."
Nếu như không phải Diệp Thâm lớn lên rất giống một thiếu gia, hắn hiện tại sớm đem người đi!
Cơ Hạo Nhiên xuất phát từ tự tin, không quan tâm tới “bạn trai cũ” của Hoa Tiểu Ngọc có bộ dạng gì, mà Hoa Tiểu Ngọc lại quá sợ hãi, không có ai hỏi cô ta đã quên nói.
Bằng không thì đâu cần dùng thiệp mời để tra, quét mắt một vòng là có thể phát hiện Diệp Thâm rồi.
"Quy củ, tôi chính là quy củ." Diệp Thâm thò tay vỗ mặt người đàn ông kia, dùng một tiếng Quảng Đông bản địa ngạo mạn nói.
Hắc!
Dám ở trên thuyền của ông chủ của bọn hắn nói như vậy? Hắn rốt cuộc là ai?
Mấy người mặc đồ đen không chịu được rồi, vây tới muốn dạy dỗ anh.
Người ở ngoài xa đều một bộ dạng muốn xem kịch vui.
Đây là kẻ đần nhà ai thả ra rồi hả? Đuổi đến trên thuyền Cơ gia. . . .
Đột nhiên, bọn hắn trừng lớn mắt, không thể tin mà nhìn một màn trước mắt.
Mấy người đàn ông vừa mới vây mấy người Diệp Thâm cũng đã không một tiếng động mà ngã xuống đất.
Bọn hắn cũng không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh gì, nhưng nhìn bộ dạng mấy người kia đã biết không còn sống rồi.
Đây không phải kẻ đần nhà ai, đây là hung thú!
"Đi." Diệp Thâm nói ra.
Hai người Chu Binh nhanh chóng đuổi kịp.
Không nghĩ tới quản lý trên thuyền còn rất nghiêm, phát thiệp mời cho từng người rõ ràng đấy, còn muốn đi kiểm tra đối chiếu sự thật, vậy thì không có biện pháp rồi.
Chờ bọn hắn đi xa, trong khoang thuyền mới bùng nổ, sau đó rất nhanh, cả con thuyền đều náo nhiệt lên.
Du thuyền dù lớn cũng có hạn, hơn nữa nhân viên bảo an ở đây rất nhiều, hơn nữa đã bị bài trừ hiềm nghi đấy, mỗi lão đại cùng vệ sỹ mang vào cũng gia nhập đội ngũ tìm kiếm.
Mấy người Diệp Thâm một đường đụng phải không ít người.
Sau đó một đường g.i.ế.c mà đi qua, cực kỳ hung tàn.
Nghe được thủ hạ báo cáo, Cơ Hạo Nhiên vậy mà bắt đầu tin tưởng lời Hoa Tiểu Ngọc nói.
Hiện trên thuyền người duy nhất vui vẻ, khả năng chính là Hoa Tiểu Ngọc rồi.
"Đưa cô ta đến bong thuyền, nói cho hắn biết, nếu không dừng tay, tôi sẽ đem nữ nhân của hắn ném xuống biển cho cá mập ăn." Cơ Hạo Nhiên đột nhiên nói.
Hoa Tiểu Ngọc lập tức không thể tin mà trừng lớn mắt: "Không không không, tôi không phải là nữ nhân của hắn ah! Tôi là. . . Hắn hiện tại hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t tôi ah! Lấy tôi uy h.i.ế.p hắn không co tác dụng!"
"Vậy cô hãy đi c.h.ế.t đi." Cơ Hạo Nhiên nói: "Lại nói cho hắn biết, hiện tại dừng tay, chúng ta chính là bạn bè, về sau có thể hợp tác nhiều hơn, có tiền mọi người cùng nhau kiếm."
"Hắn sẽ không nghe đấy!" Hoa Tiểu Ngọc hô.
Người của Cơ Hạo Nhiên tất nhiên sẽ không nghe cô ta đấy, theo lời ông chủ phân phó kéo cô ta đến boong tàu.
Và toàn bộ thuyền phát đi quyết định của Cơ Hạo Nhiên.
Ngay từ đầu nghe được tin tức phát thanh là nữ nhân của Diệp Thâm ở trong tay bọn họ, mấy người lại càng hoảng sợ.
Sau đó phát hiện là Hoa Tiểu Ngọc, lập tức cảm thấy buồn cười.
"Ném a, nhanh lên, đừng do dự!" Chu Binh im ắng nói ra.
Cơ Hạo Nhiên nói được thì làm được, loa phát ba lượt, cho Diệp Thâm năm phút đồng hồ, thấy anh không xuất hiện, bọn thủ hạ quyết đoán áp giải Hoa Tiểu Ngọc đi lên cạnh thuyền.
Đối phương đã không để ý đến cô ta, vậy cô ta vô dụng, giữ lại làm gì?
"Anh Hùng! Cứu em!" Hoa Tiểu Ngọc nhìn vào đám người vây xem hét.
Trên thuyền có mấy người trà trộn vào, người ngốc gan lớn, dám ở trên thuyền Cơ gia giương oai, tất cả mọi người đã biết.
Có một số người sợ hãi mà trốn ở buồng nhỏ của mình trên tàu không đi ra, có một số người lại không sợ, đặc biệt là mấy lão đại lăn lộn trên đường.
Chút chuyện ấy đã bị doạ đến co lại, về sau cũng không cần lăn lộn nữa.
Thấy Hoa Tiểu Ngọc bị áp giải lên ra, nghe nói sát nhân lại là bạn trai cô ta, mặt Lý Hùng lập tức biến thành màu gan heo.
Hoa Tiểu Ngọc hét lên, cũng làm cho tất cả mọi người nhìn về phía hắn.
"Mau cút! Tôi không biết cô!" Lý Hùng nhanh chóng khoát tay, hoảng sợ mà nhìn về phía Cơ Hạo Nhiên: "Đại thiếu, tôi không biết. . . . Cô ta chính là món đồ chơi tôi nuôi, tôi cũng không dám giương oai trên đầu ngài! Chuyện ngày hôm nay không liên quan tới tôi!"
Năm nay tìm được phúc tinh đây sao? Quả thực là hắn sát tinh!
Nếu để cho Cơ Hạo Nhiên nghĩ hắn cùng chuyện này có quan hệ, hắn sẽ chết!
Mồ hôi trên trán Lý Hùng đều túa ra rồi.
Cơ Hạo Nhiên mặt không biểu tình mà nhìn lướt qua Lý Hùng, không nói gì.
Bên kia, bọn thủ hạ đã đem Hoa Tiểu Ngọc đè xuống mạn thuyền, chỉ cần một động tác, là có thể đem cô ta ném xuống.
Hoa Tiểu Ngọc nhìn Lý Hùng cùng Cơ Hạo Nhiên, trong lòng oán hận, cô ta đột nhiên hô to: "Diệp Thâm, con của anh vẫn còn trên tay tôi, anh không muốn nó nữa sao? Anh cứu tôi, tôi trả lại con trai cho anh!"
Chuyện đứa bé bị bắt cóc kia, Diệp Thâm có lẽ còn chưa biết a?
"Người phụ nữ này mưu ma chước quỷ thật nhiều." Chu Binh cùng đồng bạn trao đổi ánh mắt.
Thật sự không nghĩ tới, cô gái lúc trước có bộ dạng thanh thanh tú tú, văn nhược yếu đuối, như em gái nhà bên, tâm tư lại vừa ngoan độc lại giảo hoạt.
Nếu như bọn hắn không phải may mắn mà tìm được đứa nhỏ, hiện tại khẳng định cũng không quan tâm mà lao ra rồi.
Nhưng hiện tại nha, bọn hắn chỉ cần yên tĩnh mà nhìn Hoa Tiểu Ngọc đi c.h.ế.t thì tốt rồi.
Chỉ là Hoa Chiêu nói lưu lại cô ta, sợ là không thực hiện được nữa.
Đối phương xem ra không phải làm bộ uy h.i.ế.p bọn hắn.
Mấy người áo đen không hiểu Hoa Tiểu Ngọc đang hét cái gì, người có thể nghe hiểu tiếng phổ thông chỉ có Cơ Hạo Nhiên, những người khác vẻ mặt mờ mịt.
Thấy xung quanh vẫn không có người đi ra, thủ hạ liếc nhìn Cơ Hạo Nhiên.
Cơ Hạo Nhiên gật đầu.
Tên đó liền dùng sức, đem Hoa Tiểu Ngọc ném xuống dưới.
Bản năng cầu sinh cực lớn làm cho Hoa Tiểu Ngọc gắt gao bắt được lan can, người treo ở giữa không trung.
"Diệp Thâm! Cứu tôi! Anh không cần đứa nhỏ sao?"
Vẫn không có người xuất hiện.
Người đàn ông kia một cước dẫm nát tay Hoa Tiểu Ngọc.
Làm cô ta không thể không buông một tay.
Thấy chân của người đàn ông sắp rơi xuống trên tay kia, Hoa Tiểu Ngọc tuyệt vọng.
"Diệp Thâm! Anh sẽ c.h.ế.t không yên lành! Con của anh cũng đã chết! Bị Lý Hùng ném chết! Nó c.h.ế.t thật thê thảm. . . Ah! !"
Cô ta rơi vào giữa làn nước màu xanh đậm.
Chỉ tóe lên một cái bọt nước, một cơn sóng đánh tới, liền biến mất không thấy.
Cơ Hạo Nhiên cũng không thèm liếc nhìn, nói với thủ hạ: "Tiếp tục tìm."
Hắn cũng không tin, đem thuyền này lật tung, hắn còn không tìm thấy người! Trừ phi hắn ta hiện tại đã nhảy xuống biển chạy trốn.
Vậy thì nhảy đi, nơi này là biển sâu, gió to sóng lớn, chỉ có đi mà không có về.
Trước kia chỉ nghe nói có mấy người mạng cực lớn, có có thể sống sót trong hoàn cảnh này, được người ta cứu được.
Trên thuyền lại náo nhiệt lên.
Nhưng mà vẫn không tìm được Diệp Thâm.
Những người gặp anh đều là có đi mà không có về rồi.
Người mất liên lạc ngày càng nhiều, Cơ Hạo Nhiên rốt cuộc cũng ý thức được không ổn.
"Trở về địa điểm xuất phát!" Hắn lập tức hạ lệnh.
"Để cho đặc công ở trên bờ chờ, tôi muốn bắt sống!"
Trong mắt của hắn có thận trọng cũng có mừng rỡ, nếu như có thể đem người lợi hại như vậy thu làm thủ hạ, vậy hắn sẽ như hổ thêm cánh.
Trốn ở trên trần nhà, Diệp Thâm nghe thấy hắn vậy mà có thể sai sử đặc công, cũng thận trọng hơn.
Anh lặng lẽ lui ra ngoài, tìm được hai người Chu Binh.
"Tiếp tục?" Mắt Chu Binh đỏ ngầu hưng phấn nói.
Hắn tuy đã làm quân nhân vài năm, trên tay cũng đã dính máu, nhưng vào năm kia cộng lại cũng không nhiều như hôm nay.
Có chút g.i.ế.c đến đỏ mắt rồi.
"Không cần, chúng ta nên rút lui." Diệp Thâm nói ra.
Thân phận của anh, cùng đặc công đánh nhau..., vấn đề liền có chút nghiêm trọng rồi.
"Được." Màu đỏ trong mắt Chu Binh dần dần thối lui.
"Rút lui thế nào?" Hắn hỏi.
Cũng không thể là nhảy xuống biển, kỹ thuật bơi lội của hắn kỳ thật không tốt, lại để cho hắn ở trong đêm khuya bơi giữa biển cả, vậy thật sự muốn cái mạng già của hắn rồi.
"Đần." Một người khác nói ra: "Nhiều thuyền cứu hộ như vậy, thả ra một cái là được."
Về phần một chiếc thuyền cứu nạn làm thế nào để cập bờ, chuyện này giao cho hắn, hắn trước kia là thuỷ quân, chính là chơi cái này đấy.
Chu Binh lúc này mới nhớ tới thân phận của hắn, lập tức ôm hắn hôn một cái.
Đồng bạn ghét bỏ mà đẩy hắn ra, dùng sức lau mặt.
Diệp Thâm nhìn bọn hắn cười đùa một hồi, tháo xuống sát khí trên người mới lên tiếng: "Chúng ta không thể cứ như vậy mà đi, cũng đi không được."
"Vậy làm sao đi?" Chu Binh lập tức hỏi.
"Cho bọn hắn chút lửa." Diệp Thâm nói ra.
Phải rối loạn..., mới dễ thoát thân.
Chu Binh sờ soạng mặt, đi theo chị dâu có thêm kiến thức, đi theo anh Thâm, là nâng cao năng lực. . .
Ba người bắt đầu hành động..., rất nhanh, rất nhiều gian phòng không người ở trên tàu đều bị đốt lên.
Từ khi Diệp Thâm g.i.ế.c người ngày càng nhiều, các lão đại tuy cũng khẩn trương, nhưng không lo lắng quá.
Bọn hắn vẫn tin tưởng Cơ gia có thể xử lý mấy người này.
Nhưng cháy thì không được.
Cả thuyền tránh né làn khói dày đặc chạy tán loạn, Diệp Thâm thừa dịp rối loạn đi tới một căn phòng bên ngoài.
Còn chưa đi tiến, cửa ra vào đã có người hô to: "Ai? Đừng tới đây!"
Khói quá lớn, hắn không thấy rõ.
Nhưng hắn lại không chạy, mà vẫn bảo vệ chỗ này, Diệp Thâm đã biết mình tìm đúng nơi rồi.
Diệp Thâm chỉ biết đại khái ở tầng trệt, không nghĩ tới ngược lại dễ tìm.
"Đứng lại!" Vệ sỹ ở cửa thấy anh không nói lời nào, đã lấy s.ú.n.g ra, muốn bóp cò.
Nhưng hắn không có cơ hội rồi.
Diệp Thâm nhẹ nhàng buông thân thể của hắn, lẳng lặng nghe.
Trong phòng có sáu người, đã đến cửa ra vào, hiện tại chỉ sợ đã lấy s.ú.n.g ra chĩa vào cửa ra vào, đợi anh đi vào.
Tại sao anh phải đi vào? Anh muốn cho bọn hắn đi ra.
Diệp Thâm rút ra những gì tìm thấy trên tàu, nhen nhóm lại.
Khói đặc lập tức càng lớn.
Người ở bên trong cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Bọn hắn sẽ bị c.h.ế.t cháy!
Gian phòng kia bởi vì phải bảo vệ những vật quan trọng, cửa sổ cũng bị phong kín đấy, cửa là lối ra duy nhất!
Mấy người lập tức luống cuống, nhanh chóng mở cửa xông ra ngoài.
Sau đó đợi bọn hắn chính là cái chết.
Diệp Thâm đứng ở ngoài cửa, nhìn đống rương hòm chồng chất trong phòng, bên trong đều là tiền, hơn nữa phần lớn là Đô-la.
Còn lại mấy rương, là ma tuý.
Có mấy người tới nơi này thích dùng nó thay tiền, thể tích nhỏ, giá trị cao, sau đó trực tiếp tìm phục vụ viên đổi thành thẻ đánh bạc.
Anh dùng công cụ trên người nhanh chóng làm thành mồi lửa, sau đó ném tới những cái rương kia.
Lửa lớn lập tức bùng lên.
Báo động trong phòng rốt cuộc cũng vang lên.
Cơ Hạo Nhiên cùng thủ hạ nghe thấy, lập tức sững sờ, sau đó vọt tới.
Gian phòng kia có tầng tầng bảo hộ bên trong, không nghĩ tới cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cơ Hạo Nhiên nhìn người bên cạnh, đột nhiên cảm thấy mấy vệ sỹ trước kia cũng ổn hoá ra đều là phế vật!
Hắn phải có được Diệp Thâm.
"Ở đó! Bọn hắn đã lên thuyền cứu nạn!" Đột nhiên có người hô.
Cơ Hạo Nhiên lập tức chạy tới xem xét.
Nhưng mà cảnh ban đêm đen đặc, hắn cái gì cũng nhìn không thấy.
Người bên cạnh giơ s.ú.n.g lên, muốn b.ắ.n phá, bị hắn ngăn lại.
"Đừng nổ súng, tôi muốn còn sống đấy."
"Còn nhiều thời gian." Cơ Hạo Nhiên nhìn mặt biển cười nói, đột nhiên, hắn cao giọng hô: "Diệp Thâm sao? Tôi nhớ kỹ anh rồi!"
Hắn muốn đi hỏi thăm một chút đây rốt cuộc là nhân vật nào.
"Anh Thâm, có thể có phiền toái không?" Chu Binh ngồi trên thuyền, ngẩng đầu nhìn du thuyền đèn đuốc sáng trưng lo lắng nói.
Nếu để cho người trong hội biết Diệp Thâm làm chuyện này, có phải là không tốt lắm?
"Ai trông thấy mặt tôi hả? Trùng tên trùng họ mà thôi." Diệp Thâm cười cười nói.
Những người gặp anh đều đã chết.
...
Lúc trời sắp sáng, Hoa Chiêu mới nhìn thấy mấy người trở về, lập tức thở phào một hơi.
Đều trở về rồi, hơn nữa không thiếu ai, tuy mấy người nhìn có vẻ đều bị thương, nhưng không nặng.
"Không phải đã nói em đừng chờ?" Diệp Thâm nhíu mày nhìn cô.
Hoa Chiêu ôm đứa nhỏ tức giận liếc anh: "Em sao có thể ngủ được? Chuyện giải quyết thế nào rồi?" Cô tò mò hỏi.
"Thật có lỗi, nhiệm vụ đã thất bại." Diệp Thâm nói ra.
Hoa Chiêu sững sờ.
"Lý Hùng không chết, Hoa Tiểu Ngọc c.h.ế.t rồi." Diệp Thâm có chút im lặng nói.
Chuyện này so với kế hoạch ban đầu không giống, xem như đã thất bại.
Đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên anh thất bại.
Hoa Chiêu. . . .
"Vậy Lý Hùng hãy giao cho em a." Cô nói ra: "Không tự mình làm chút gì đó, sẽ khó giả mối hận trong lòng em!"
Diệp Thâm tất nhiên không muốn cô đi mạo hiểm, nhưng sáng ngày thứ hai, anh bị sai xuống lầu lấy bữa sáng, khi trở về Hoa Chiêu đã không thấy đâu rồi.
Chu Binh run rẩy mà đem tiểu Thận nhét vào trong lòng anh.
"Chị dâu nói tôi giúp mình ôm, cô ấy nói đi đón anh. . . ." Thấy biểu lộ này của Diệp Thâm đã biết rõ Hoa Chiêu căn bản không đi tìm hắn.
Hơn nữa ngay lúc trước khi Diệp Thâm trở lại, hắn đã thấy được tờ giấy trên mặt bàn.
Hắn bị mù ah! Bị mù rồi!
Cái tờ giấy sáng loáng ở đó, hắn vừa rồi vì sao lại không phát hiện? Nếu như sớm nhìn thấy đã ngăn chị dâu lại rồi!
Hiện tại cũng không cần bị Diệp Thâm dùng ánh mắt lăng trì.
Đều do tiểu Thận quá đáng yêu. . . Hắn vừa rồi chỉ tập trung vào thằng bé.
"Đại ca, anh trong thằng bé, chúng tôi đi tìm chị dâu, cam đoan mang chị ấy về không tổn thương một sợi tóc nào!"
Chu Binh nói xong, đợi hai giây, thấy Diệp Thâm không lên tiếng, hắn giống như bị lửa cháy đến m.ô.n.g nhảy lên đi ra ngoài.
Diệp Thâm ôm đứa nhỏ, tức giận mà không biết làm sao..., chờ cô ấy trở lại! Xem anh xử lý cô thế nào!
Nhưng hiện tại, ôm tiểu Thận đi, anh cũng không dám đi.
Sao anh có thể ôm thằng bé đi chém chém giết giết? Anh càng không yên lòng đem thằng bé giao cho ai ngoại trừ Hoa Chiêu, bất luận là người nào.
Hoa Chiêu cũng nghĩ như vậy, đem con giao cho Diệp Thâm cô mới yên tâm.
Mà xử lý Lý Hùng, cô càng có lòng tin.
Người khác cho rằng cô chỉ có sức lực, chính cô lại biết mình rốt cuộc có thể làm được chuyện gì.
Đêm qua náo nhiệt trên thuyền không phải cô, bằng không thì thuyền kia đã sớm chìm rồi!
Nó sẽ bị hải tảo khổng lồ cuốn lấy, sau đó kéo vào biển sâu.
Thu thập Lý Hùng nha, nghe nói hắn ở trong một cái biệt thự ở chân núi? Phong cảnh xung quanh hợp lòng người, thực vật sum xuê?
Vậy thật sự quá tốt.
Hoa Chiêu rất nhanh đã đến đó, phát hiện xung quanh đúng như trong tưởng tượng.
Cô tìm một cây đại thụ bò lên, lặng yên nhìn tình huống trong biệt thự.
Vượt quá dự đoán của cô chính là, biệt thự to như vậy chỉ có Lý Hùng cùng một người đàn ông.
Cũng không có người hầu cùng vệ sỹ, bọn hắn không ở trong biệt thự, mà đang ở trong hai toà nhà phía trước và sau của biệt thự.
Hoa Chiêu cười cười, như vậy dễ dàng cho cô làm việc hơn nhiều.
Thực sự phát sinh chuyện kỳ lạ ma quái gì, cũng không có người trông thấy.
Lý Hùng đang phàn nàn với một người đàn ông hơn 50 tuổi.
"Đại sự, không phải ông nói Hoa Tiểu Ngọc là phúc tinh của tôi sao? Nhưng ông nhìn hiện tại xem, tôi thiếu chút nữa bị cô ta hại chết!" Lý Hùng rất buồn rầu.
"Đây không phải là không c.h.ế.t sao?" Người đàn ông ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt khó lường nói: "Nếu không phải cô ta thay anh ngăn cản tử kiếp, đêm qua người c.h.ế.t sẽ là anh rồi."
Nói đến chuyện này, Lý Hùng càng tức giận.
"Cô ta đâu ngăn cản tử kiếp cho tôi chỗ nào? Rõ ràng là cô ta đưa tử kiếp đến cho tôi! Gái điếm thúi lại dám lừa tôi! Nói là bắt cóc con của một gia đình bình thường? Kết quả là một tên sát tinh đấy!"
Trong mắt hắn tràn ra tia sáng độc ác: “Cuối cùng cô ta còn đem chuyện đổ lên đầu tôi, muốn kéo tôi làm đệm lưng cho cô ta! Nếu ngày hôm qua cô ta không chết, hôm nay tôi cũng sẽ g.i.ế.c cô ta!”
Nói như vậy, đại sư cũng không thể biện hộ nổi nữa.
"Khục, vậy có thể cô ta đã đưa ngày sinh tháng đẻ giả, ngay từ đầu đã lừa chúng ta."
Chuyện này ngược lại có khả năng.
Lý Hùng lập tức gọi điện thoại cho vệ sỹ bên ngoài: "Thái Xuân Ni đã đưa tới chưa?"
Vệ sỹ đi ra ngoài làm việc vừa trở về, đang lo lắng không biết nói thế nào với ông chủ, đến lúc đó khẳng định bị giận chó đánh mèo, bị đánh.
Hiện tại tốt rồi, nói trong điện thoại sẽ đánh không đến rồi.
"Thái Xuân Ni đã chạy! Đến hầu gái trong nhà cũng chạy, tất cả thứ đáng giá cũng không còn, đến bức màn cũng bị mất, người đi nhà trống!" Vệ sỹ nói ra.
Lý Hùng sững sờ, một giây sau hung hăng ném điện thoại.
"Hai con điếm thúi! Từ đầu tới đuôi đều lừa gạt tôi!" Hắn còn tưởng rằng Thái Xuân Ni đối với hắn có một chút thật tình, dù sao cô ta cũng nhìn hắn đưa tình như vậy. . . .
Mặt già của Lý Hùng đỏ rần, không biết là tức giận hay là ...
Một hồi sau mới bình phục, hắn lại hỏi: "Đại sư, làm sao bây giờ? Tai họa của tôi đã qua chưa?"
Đại sư lắc đầu: "Chưa, tử kiếp của anh còn chưa kết thúc."
"Vậy làm sao bây giờ?" Vừa nghe nói là tử kiếp, còn chưa qua, Lý Hùng cũng sợ rồi.
Nào có ai không sợ chết? Hắn sợ c.h.ế.t rồi.
"Tôi cần báu vật của trời đất để bày trận." Đại sư nói.
Đó thực sự là báu vật của trời đất, có dược liệu quý, ngọc quý, kim loại quý khác nhau, là vật dụng của các bậc đế vương.
Những vật này giá trị cộng lại không thấp, Lý Hùng phải tốn rất nhiều tiền, có chút đau lòng.
Nhưng dù là đau lòng cũng phải mua ah, đó chính là dùng tiền mua mạng của mình.
Đại sư thấy hắn đã đáp ứng, đáy mắt nhịn không được mừng thầm.
Lý Hùng không đáng tin cậy nữa, hắn phải đổi một cây đại thụ khác để dựa vào rồi, nhưng trước khi đi, hắn cũng không thể "Bảo vệ" Lý Hùng không công nhiều năm như vậy.
Lý Hùng gọi điện thoại cho người đi nghe ngóng những món đồ mà đại sư muốn, mình cũng đi xuống căn phòng dưới long đất để lấy tiền.
Đại sư muốn những vật kia, vừa nghe đã biết quý, một kho đồ của hắn phải lấy ra hơn phân nửa.
Nhưng cũng vì mạng của mình, đau lòng cũng nhịn được.
Huống chi, đổi lấy những vật kia, cũng là bày ở trong nhà mình, cũng không phải cho đại sư đấy, đại sư chỉ cần một ít cung phụng.
Hắn đối với đại sư tín nhiệm vô cùng, bọn hắn đã biết nhau hơn 20 năm, lúc biết đại sư, hắn còn là một tên vô danh tiểu tốt.
Lý Hùng kiểm tra lại một chút tiền mặt của mình, sau đó sửa sang lại một cái rương lại một cái rương, đặt ở cửa ra vào, định tùy thời lấy đi.
Những lão đại như bọn hắn có tiền không thích để ở ngân hàng, bọn hắn cùng nhà nước có quan hệ như thế nào?
Đem số tiền này để trong ngân hàng nhà nước? Bọn hắn đâu có ngu!
Hoa Chiêu thấy liền đỏ mắt.
Tuy cô có rất nhiều tiền rồi, nhưng số tiền kia đều là con số, viết ở trong sổ tiết kiệm, không có cảm giác chân thật.
Không bằng một phòng tiền này, rất kích thích.
Lý Hùng rất biết kiếm tiền đấy, bình thường kho bạc của ngân hàng nhỏ cũng không có nhiều tiền như vậy.
Hoa Chiêu nhớ tới ngày hôm qua Diệp Thâm nói với cô, anh ấy đã đốt một phòng tiền, hiện tại cô ngẫm lại cũng đau lòng.
Cô cũng không phí phạm như vậy, nhiều tiền như vậy, cô sẽ không đốt mất, cô muốn đưa đi.
Lý Hùng rời tầng hầm ngầm, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Hắn muốn hỏi thăm một chút tin tức, Cơ Hạo Nhiên có thể đem lửa giận kéo đến trên người hắn hay không.
Nếu như có..., thật sự không được, hắn liền mang theo tiền chạy trốn!
Ân, xem ra ngoại trừ những vật đại sư muốn mua, số tiền còn lại hắn cũng phải đổi chút đồ gì đó thuận tiện mang đi, chuẩn bị để bất cứ lúc nào cũng có thể rời Hồng Kông.
Nơi này là thiên hạ của Cơ gia, Cơ Hạo Nhiên dù không g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, cho hắn một sắc mặt, về sau chuyện làm ăn cũng không có cách nào làm.
Càng nghĩ càng có đạo lý, Lý Hùng gọi điện thoại không ngừng.
Hoa Chiêu đã nhảy ra khỏi lùm cây tiến vào.
Không tiến đến không được, tầng hầm Lý Hùng tàng trữ đồ cũng thiết kế như kho bảo hiểm của ngân hàng đấy, bên ngoài là xi măng cốt thép dày đặc thép, bên trong là một tầng thép dày nửa mét.
Xuyên thấu loại vật này, Hoa Chiêu còn chưa thử qua, không biết có được hay không.
Cho dù thành, khẳng định cũng cần một nguồn năng lượng lớn cùng thời gian.
Hai cái này cô đều không có, cô phải trở về sớm cho bảo bảo b.ú sữa đây này!
Cho nên, không bằng trực tiếp từ cửa đi vào.
Cô đã nghiên cứu ra cách dùng mới cho dây leo, chìa khóa vạn năng.
Chui vào ổ khóa, dựa theo kết cấu bên trong mà sinh trưởng, khoá cơ giới gì đó cô đều có thể mở ra.
Biệt thự im ắng, cô đã quan sát qua, ở đây cũng không có máy giám sát.
Cho nên cô yên tâm trèo tường, hơn nữa thuận lợi đi xuống căn phòng dưới lòng đất.
Lý Hùng đang ở trong phòng của mình gọi điện thoại, mà đại sư kia đang ở trong phòng của mình thu dọn đồ đạc.
Phòng của hắn không có gì thứ đáng giá, những năm này hắn thanh liêm (*tay áo đón gió), chỉ đợi đến lúc phải đi, lúc đó lại kiếm một mớ lớn đây này.
Bình thường, hắn không cần tiền.
Còn hưởng lạc..., Lý Hùng ngược lại sẽ không uỷ khuất hắn. Ăn sung mặc sướng, còn có phụ nữ cùng. . . .
Ngẫm lại muốn tạm biệt những ngày tháng này, đại sư còn rất không nỡ đấy.
Đáng tiếc, Lý Hùng này ngu xuẩn đắc tội Cơ Hạo Nhiên, cháu trai trưởng của Cơ gia, người nối nghiệp tương lai.
Cũng trách mắt hắn vụng về, người phụ nữ kia rõ ràng nhìn có vẻ có mệnh cách "Phúc vận gia thân", sao còn đột tử nha?
Kỳ quái kỳ quái.
Hắn cũng không phải là bọn bịp bợm giang hồ, không có chút năng lực nào, vậy sao có thể lừa gạt Lý Hùng nhiều năm như vậy?
Hắn nhìn ra Hoa Tiểu Ngọc tuy lúc còn nhỏ khốn khổ, nhưng mười tám mười chín tuổi sẽ có điềm lành, từ nay về sau thăng chức rất nhanh, vận may ngập trời, là người mang may mắn tuyệt đối.
Không riêng gì chính cô ta, phàm là ai dính vào người cô ta, đối với cô ta có thiện ý cũng có thể chia xẻ vận may này.
Hắn xem tướng rất nắm chắc, duy chỉ có lần này nhìn lầm rồi hả?
Đại sư nói nhỏ, lầm bầm lầu bầu.
Hoa Chiêu lại sững sờ ngay tại chỗ, cảm thấy người này vẫn có chút tài năng đấy.
Dựa theo kiếp trước, Hoa Tiểu Ngọc đã nhận được sợi dây chuyền, làm giàu, đi ra núi lớn, cuối cùng thu dưỡng một đôi song sinh, trèo lên Diệp gia, thật đúng là thăng chức rất nhanh rồi.
Chỉ là bây giờ, bởi vì cô tới ngoài ý muốn, những phúc vận này cũng đến trên người cô.
Dừng vài giây, Hoa Chiêu tiếp tục hành động, đi xuống cửa phòng dưới lòng đất.
Có một máy báo động, nhưng Hoa Chiêu học động tác vừa rồi của Lý Hùng, trước khi vào cửa đã đem nó đóng lại.
Sau đó thuận thuận lợi lợi mà tiến vào.
Người lạc vào cảnh giới kỳ lạ mà đứng giữa đống tiền, ngửi thấy mùi mực in kia, Hoa Chiêu rất vui vẻ.
Kiếm tiền rất vui vẻ, đạt được tiền của kẻ thù càng vui vẻ hơn.
Chỉ có điều nhiều tiền như vậy, sao có thể mang đi đây này?
Để một dây leo trói lại mà kéo đi ra ngoài, vùi vào dưới mặt đất?
Bây giờ là ban ngày, không dễ thao tác.
Từ nơi này đi ra ngoài, một đường phải đi qua nhiều gian phòng.
Nhưng nếu không có cách khác để thao tác cũng phải làm như vậy, nhiều tiền như vậy, để đầy được một xe tải, cô không thể cầm ra một lần.
Cũng không có thời gian chờ Lý Hùng đem tiền đổi thành đồ mới lại đến cầm.
Cô phải trở về cho con ăn rồi.
Chỉ có thể đem số tiền này giấu đi trước, vùi sâu một chút, lại cầu nguyện sẽ không bị người ta móc ra.
Nhưng làm như vậy nguy hiểm quá lớn, Lý Hùng cùng đại sư trong phòng một khi đi ra có thể gặp được, đến lúc đó g.i.ế.c người diệt khẩu là việc nhỏ, kéo tới người ngoài, bại lộ "chuyện kỳ lạ" sẽ không tốt.
Thật khó.
Hoa Chiêu nhíu mày, muốn còn nghĩ một phương pháp xử lý ổn thoả hơn, có lẽ, cô nên giải quyết hai người bên ngoài trước. . .
Đột nhiên, trên cổ tay nóng lên, cô chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, một phòng đồ vật lập tức biến mất không thấy gì nữa, đến cái giá đỡ cũng không thấy rồi, chỉ còn lại vách tường trống trơn.
Hoa Chiêu kinh ngạc, còn sợ chuyện kỳ lạ sẽ doạ người khác, kết quả chính mình lại bị doạ trước, càng hoảng sợ.
Tình huống gì vậy?
Cô cúi đầu nhìn cổ tay mình, đó là lễ gặp mặt Miêu Phương cho cô, chiếc vòng tay này đã cho cô cảm giác có chút kỳ quái, có thể hấp thu năng lượng xung quanh.
Cái vòng tay này từ khi đến trong tay cô, cô đã quan sát rất lâu, cũng không phát hiện nó có công năng gì khác ngoại trừ hấp thu năng lượng bên ngoài.
Ân, lúc nó hấp thu năng lượng, cô cũng tìm được một ít chỗ tốt, không biết cái này có tính không.
Hiện tại, nó đã hấp thụ đủ năng lượng rồi?
Ánh mắt Hoa Chiêu lập lòe mà nhìn nó, nó đem những vật này hút vào rồi hả? Đây là một không gian trong truyền thuyết? ?
Trọng sinh vài năm rồi, cô lại nhận thêm một phúc lợi khác?
"Đi ra." Cô dựa theo phương pháp trong truyền thuyết, muốn đem những thứ nó hút vào gọi ra.
Nhưng cũng không có.
"Đi vào?" Hoa Chiêu lại nói.
Vẫn không thấy phát sinh chuyện gì.
Chẳng lẽ muốn làm như sợi dây chuyền, nhỏ m.á.u nhận chủ?
Vậy bây giờ không có thời gian rồi.
Hoa Chiêu quay người đi ra khỏi tầng hầm, trước mặt lại đụng phải Lý Hùng.
Lý Hùng tới để lấy tiền đấy, vừa rồi thủ hạ gọi điện thoại, nói đã tìm được món đồ nào đó, nhà bán hàng có thể lập tức đưa tới.
Nhìn thấy Hoa Chiêu trước mắt, Lý Hùng rất sững sờ.
Nữ sát thủ?
"Cô là ai?" Hắn tiện tay lấy s.ú.n.g ra, cảnh giác mà hỏi thăm.
Hoa Chiêu nhẹ nhàng giơ tay lên, hướng hắn cười nói: "Chớ khẩn trương, ông xem, trên người tôi không có vũ khí."
Mùa hè, Hoa Chiêu ăn mặc đơn bạc, áo sơ mi trắng, quần jean màu xanh da trời đều dán ở trên người, không có chỗ trống giấu vũ khí, cũng không giống một sát thủ.
Lòng Lý Hùng hơi nới lỏng, nhưng vẫn nghiêm túc mà hỏi thăm: "Cô vào bằng cách nào?"
"Ngô Sinh là anh trai tôi, hắn đưa tôi vào, muốn cho tôi cùng ngài làm quen." Hoa Chiêu nói ra tên một vệ sỹ vừa mới biết tên.
Hoá ra là như vậy, Lý Hùng tin.
Trong lòng của hắn thầm trách Ngô Sinh, có em gái xinh đẹp như vậy còn không đưa tới sớm! Sớm đưa tới, hắn còn dùng làm vệ sỹ sao?
Lý Hùng cười, hiện tại chỉ còn lại một vấn đề: "Cô vào đây tại sao không đến trên lầu tìm tôi? Đến tầng hầm làm gì?"
"Tôi nghe thấy có âm thanh, còn tưởng rằng ngài ở đây, sang đây xem xem." Hoa Chiêu nói.
"Có âm thanh?" Lý Hùng thoáng cái nóng nảy, lướt qua cô đi về phía sau cô.
Từ góc độ này có thể trông thấy cửa kho an toàn có một kẽ hở.
Sao có thể như vậy, lúc trước rõ ràng hắn đã đóng chặt đấy!
"Cô mở ra!" Lý Hùng vừa nói vừa vọt xuống dưới.
Hoa Chiêu ngoan ngoãn đứng sát vào tường.
Lý Hùng cảnh giác mà lướt qua cô, vừa nhìn cô, vừa đẩy cánh cửa nặng nề ra, nghiêng đầu xem xét, phát hiện bên trong trống không rồi.
Không, không thể trống không được.
Cả người Lý Hùng đều choáng váng, cũng quên cảnh giác Hoa Chiêu.
Một giây sau đó, hắn bị đá vào kho an toàn.
Lực cực lớn khiến hắn có cảm giác như bị một chiếc xe tải đ.â.m vào.
Hắn bay vào kho và đ.â.m trực diện vào bức tường đối diện, khiến cả người ngu hơn rồi.
Nhưng hắn giãy dụa ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, thấy người đá hắn lại là Hoa Chiêu.
Sao cô ta lại có sức lực lớn như vậy? Cô ta là người máy sao?
Còn có, một phòng đồ đạc của hắn chạy đi đâu rồi hả?
Cô ta không phải người máy, cô ta là nữ quỷ a? !
"Cô. . ."
Hoa Chiêu mặt không biểu tình mà nhìn hắn, sau đó chậm rãi đóng cửa kho an toàn lại.
"Không. . ." Lý Hùng muốn hô to, nhưng lại phát ra âm thanh yếu ớt mà chính hắn cũng nghe không rõ.
Một cước kia, đã va chạm mạnh khiến hắn bị trọng thương.
Hoa Chiêu nhẹ nhàng đóng kỹ cửa sắt, học Lý Hùng khóa lại.
Hiện tại chìa khoá duy nhất đang ở trên người Lý Hùng, cùng hắn bị nhốt bên trong, hắn không thể ra được rồi.
Cô cười cười.
Cô sớm đã nghe thấy Lý Hùng nói trong điện thoại, biết hắn muốn xuống, liền ở đây đợi hắn đến đây này.
Cô sẽ không bỏ qua Lý Hùng đấy.
Hắn hạ lệnh vứt con của cô.
Nếu như không phải Thái Xuân Ni cẩn thận, nếu như không phải cô tới kịp lúc, con của cô cũng bởi vì một cái mệnh lệnh của hắn mà chết.
Cho nên Hoa Tiểu Ngọc phải chết, hắn cũng không thể sống.
Hơn nữa, loại người này cũng không xứng còn sống.
Vừa rồi ở một góc kho, cũng có hai rương ma tuý, cũng đủ cho hắn c.h.ế.t một trăm lần.
Cho nên Hoa Chiêu ra tay đặc biệt dứt khoát, không có một chút do dự.
Hiện tại, cô cũng có thể vui vẻ mà về nhà.
Về phần đại sư kia, cô cũng mặc kệ, cứ để cho hắn nhận thay a ~
Trong căn nhà này chỉ có hắn và Lý Hùng, Lý Hùng c.h.ế.t rồi, không phải hắn làm thì là ai?
Hoa Chiêu về tới khách sạn, nghênh đón cô chính là Diệp Thâm mặt lạnh chưa bao giờ có.
Hoa Chiêu không để ý tới anh, nhanh chóng tắm rửa một chút, thay đổi một bộ quần áo thoải mái dễ chịu mới đi qua ôm tiểu Thận, cho thằng bé b.ú sữa.
Tiểu Thận xem bộ dáng là đã khóc rồi, hiện tại còn rút thút tha thút thít đấy, khóe mắt còn có chút nước mắt.
Hoa Chiêu đau lòng c.h.ế.t mất.
Tiểu gia hỏa từng ngụm từng ngụm mà ăn như hổ đói.
"Đi đâu vậy?" Diệp Thâm hỏi.
Hoa Chiêu ngẩng đầu, nháy mắt với anh, tươi trẻ lại xinh đẹp.
"Anh đoán đi."
Cô lưu lại tờ giấy, nói mình muốn đi điều tra Lý Hùng, cũng không nói mình muốn đến hang ổ của hắn đem người xử lý.
Viết như vậy, Diệp Thâm vô luận như thế nào cũng phải đi tìm cô, ngăn cô lại.
Cô tuy không nói, nhưng nhìn bộ dạng vui vẻ này của cô, Diệp Thâm cũng đoán được.
"Lý Hùng, c.h.ế.t rồi hả?" Hắn có chút không xác định mà hỏi thăm.
"Không chết." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thâm sững sờ, không c.h.ế.t cô sẽ vui vẻ như vậy? Còn có chuyện gì so với Lý Hùng c.h.ế.t càng làm cho cô vui vẻ hơn?
"Hiện tại không chết, đoán chừng ngày mai sẽ c.h.ế.t rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thâm. . . . được rồi.
"Tốt, lá gan của em thực không nhỏ." Ánh mắt của anh thay đổi, vừa nói vừa xắn tay áo.
Hoa Chiêu ngẩng đầu cười hì hì với anh, cô mới không tin Diệp Thâm sẽ đánh cô, nhiều lắm là hù dọa cô một chút.
"Đợi lát nữa lại náo, đợi bảo bảo ăn xong đã." Cô cười nói.
Động tác của Diệp Thâm dừng lại, cái gì cũng chưa nói, tiếp tục đem tay áo xắn tốt.
"Ha ha, anh chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?" Hoa Chiêu cười nói.
Vài phút về sau, tiểu Thận đi tựu ăn no ngủ rồi.
Hoa Chiêu trở về có chút muộn, thằng bé đã khóc nửa ngày, hiện tại mệt mỏi vô cùng rồi.
Hoa Chiêu cẩn thận từng li từng tí mà đem bé đặt lên giường, hai bên dùng gối đầu chèn lại, như vậy bé mới có cảm giác an toàn, có thể ngủ an tâm một ít.
"Đến đây đi, đánh em đi!" Cô quay đầu lại hướng Diệp Thâm khiêu khích nói.
Lần này cô đã đoán sai.
Diệp Thâm mặt không biểu tình mà đem cô kéo đến phòng anh, đóng kỹ cửa phòng, sau đó đem Hoa Chiêu đặt ở trên đầu gối, vỗ mạnh vào chỗ mỡ dày nhất trên cơ thể cô mấy bàn tay.
Chỗ đó trong nháy mắt tựu đỏ lên.
Hoa Chiêu sợ ngây người, lập tức hô to: "Đau quá!"
Cô lật người nước mắt lưng tròng mà nhìn anh.
Diệp Thâm nâng tay lên thấy vậy cũng không hạ xuống được.
"Đau? Bị anh đánh đau còn tốt hơn so với bị người khác đánh! Em đến Lý gia rồi hả? Nhà bọn hắn có bao nhiêu vệ sỹ em biết không? Em đều giải quyết? Không bị thương?"
Diệp Thâm nói xong bắt đầu kiểm tra.
Thấy cô da thịt trắng noãn, hoàn hảo không tổn hao gì, chỗ tổn thương lớn nhất chính là chỗ anh vừa mới đánh đấy, Diệp Thâm vừa yên tâm lại đau lòng.
Nhưng trong lòng vẫn tức giận: "Đây không phải là vạn bất đắc dĩ, em giữ lại hắn chờ anh đi thu thập không được sao? Tại sao phải tự mình mạo hiểm?"
Trước đó không có cách nào, Hoa Chiêu không dốc sức liều mạng không được, hiện tại, không cần cô mạo hiểm, không cần cô dốc sức liều mạng!
Anh chỉ hi vọng cô an toàn đấy.
"Thực xin lỗi, em sai rồi." Một chút uỷ khuất trong lòng Hoa Chiêu không còn sót lại chút gì, thò tay quấn lên cổ anh.
Lần này mỹ nhân kế vậy mà không có tác dụng, Diệp Thâm thờ ơ, vẫn nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào cô.
"Em cam đoan, lần sau cũng không dám nữa á! Anh trai tốt ~ Anh hãy tha thứ cho em lần này a! ~ "
Hoa Chiêu biết rõ ba chữ kia chính là “tử huyệt” của Diệp Thâm.
Ánh mắt Diệp Thâm giật giật.
Hoa Chiêu ngồi ở trong lòng anh, không ngừng động đậy.
Nếu sai thì phải thừa nhận, bù đắp thật tốt, trấn an một chút ...
Diệp Thâm từ trước đến nay không có cách nào với cô.
"Em cam đoan, về sau không bao giờ mạo hiểm nữa hả?" Giọng anh khàn khàn mà hỏi thăm.
Dưới sự làm nũng của Hoa Chiêu, Diệp Thâm tạm thời thả cho cô một con ngựa.
Nửa đêm, Hoa Chiêu cảm giác mình mới vừa ngủ, tiểu Thận đã khóc rồi.
Đói tỉnh.
Cho bé ăn sữa xong, Hoa Chiêu cũng không ngủ được nữa rồi, trong lòng cô còn có một chuyện khác.
Cái vòng tay này đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Cô lặng lẽ đứng dậy.
"Đi đâu vậy?" Diệp Thâm lập tức duỗi tay đè chặt cô.
Cô luôn năm trong lòng anh.
"Nhà vệ sinh." Hoa Chiêu khẽ nói.
Diệp Thâm lúc này mới buông tay.
Hoa Chiêu trốn vào trong phòng vệ sinh nghiên cứu một hồi, cũng không nghiên cứu ra cái gì.
Vòng tay đem đống tiền kia ăn hết. . . . Còn không nhổ ra.
Cô lập tức có chút thất vọng, không phải không gian sao?
"Có lẽ còn chưa hấp thu đủ năng lượng, chờ một chút xem." Cô an ủi chính mình.
"Làm sao vậy?" Diệp Thâm ở cửa hỏi: “Em đã lâu như vậy còn chưa đi ra?
Hoa Chiêu lập tức bật cười!
Xem ra lần này thực sự hù đến anh rồi.
Cô còn phải trấn an anh thật tốt.
Đối với việc cô chủ động, Diệp Thâm từ trước đến nay sẽ không cự tuyệt đấy, cũng cự tuyệt không được. . . .
...
Tuy rằng muốn chơi ở Hồng Kông một trận rồi trở về, nhưng hiện tại hình như đã đắc tội với nhân vật khó lường, hơn nữa ở nhà không biết đã gấp thành bộ dáng gì nữa, Diệp Thâm quyết định rút lui.
Mang theo tiểu Thận đi, bọn họ không dám đi thuyền trở về, mà đi đường vòng sang quốc gia khác, bay vài ngày mới đáp xuống thủ đô.
Cả nhà xuất động.
Từ Diệp Chấn Quốc, đến Từ Mai, tất cả mọi người đều đến rồi.
Mà ngay cả một nhà Diệp Anh cũng đến rồi.
Nhìn thấy Hoa Chiêu ôm đứa nhỏ đi tới, Miêu Lan Chi nhịn không được liền khóc lên.
Vừa khóc vừa chạy tới, đứng ở bên cạnh cô dùng lực mà xem đứa bé bên trong.
Thấy không rõ. Đã bị nhoè nước mắt rồi.
Diệp Thư cũng ôm con tới, cũng đứng ở bên cạnh cô khóc.
Trương Quế Lan cùng bốn đứa em đứng ở bên kia khóc.
Hình như trong nháy mắt, Hoa Chiêu liền bị một đám phụ nữ trẻ em vây quanh rồi.
Mọi người khóc đến cô cũng muốn khóc.
"Tốt rồi tốt rồi, về nhà nói sau." Diệp Danh đứng ở bên ngoài đám người nói ra.
Miêu Lan Chi cách gần đó, nhưng bà không dám bế, bà cảm giác tay mình nâng không nổi, bà sợ ôm không nổi.
"Đi một chút đi, về nhà, về nhà." Diệp Chấn Quốc ở phía sau thúc giục.
Mọi người lúc này mới bắt đầu chuyển động, ngồi một dãy ô tô rời đi.
Đến nhà Hoa Chiêu, đứa nhỏ lập tức bị Diệp Danh đoạt mất.
Anh đau lòng mà nhìn đứa nhỏ, tính toán thời gian, bé cũng sắp đầy tháng rồi, nhưng ko tròn trịa như anh chị bé lúc đầy tháng.
Gầy teo nho nhỏ đấy, vừa nhìn đã làm cho người ta đau lòng.
Sau khi tìm được đứa nhỏ, Diệp Thâm chỉ cho Hướng Tiền chuyển đạt qua một câu bình an, về phần làm sao tìm được, trong điện thoại không nói tỉ mỉ.
"Cho ông cho ông." Diệp Chấn Quốc thò tay ra trước Diệp Danh.
Diệp Danh cũng không buông tay: "Ông đứng như vậy cũng có thể trông thấy."
Diệp Chấn Quốc tiếp tục đoạt: "Cho ông, cháu đứng như vậy cũng có thể trông thấy!"
Diệp Mậu đứng cạnh hai người không nói lời nào, chỉ cúi đầu xem. Vì ông biết mình đoạt cũng vô ích, chỉ có thể đứng nhìn.
Tiểu Thận vừa mới tỉnh ngủ, mắt mở to trong veo, nhìn cái này, nhìn cái kia.
Khuôn mặt trắng sứ, mắt đen, miệng nhỏ hồng hồng, mái tóc xù, trông dễ thương làm sao.
"Tiểu gia hỏa thật xinh đẹp." Diệp Mậu cười: "Xác định là bé trai sao? Không phải bé gái chứ?"
Bà đỡ đã là kẻ ác, thông tin của họ không đáng tin cậy.
"Là bé trai." Hoa Chiêu nói ra.
Đứa bé vẫn còn trong tay Diệp Danh, Diệp Chấn Quốc không dám cứng rắn đoạt, cứ như vậy dùng tay kéo lấy: "Bé ngoan, bé ngoan, bé trai chịu tội một chút vẫn chắc nịch."
Nếu là bé gái sẽ đau lòng muốn chết. . . .
Đàn ông Diệp gia nha, sớm muộn cũng sẽ trải nghiệm chút ít trắc trở.
Lời này rước lấy sự phản đối của mọi người.
Cái gì mà bé trai bé gái, đó là một đứa bé! Ở đâu có thể chịu tội này?
"Làm sao tìm được thằng bé vậy?" Trương Quế Lan hỏi.
Lúc Hoa Chiêu sinh con không thông báo trước với bà ấy, sau khi sinh thì hết thảy đều bình an, nên bà ấy định đầy tháng mới về xem.
Lúc ấy Trương Quế Lan đang phát triển sự nghiệp, lại mở chi nhánh, đặc biệt bận rộn không đi được.
Ai biết chưa được vài ngày Trương Quế Lan đã nghe nói đứa bé bị bắt cóc, gấp đến độ cùng ngày đã ngồi xe trở về.
Đợi bà ấy về đến, Hoa Chiêu đã đi Hồng Kông rồi.
Đứa nhỏ làm sao tìm được, chuyện này có chút quanh co.
Hoa Chiêu chậm rãi kể lại cho mọi người, tận lực nói uyển chuyển chút ít, đừng dọa đến bọn hắn.
Nhưng mọi người vừa nghe nói tiểu Thận sinh bệnh sốt cao vài ngày, thiếu chút nữa thì không được, đau lòng muốn chết!!!.
Miêu Lan Chi lại bắt đầu lau nước mắt.
Diệp Chấn Quốc cuối cùng cũng cướp được đứa nhỏ về trong tay mình.
Ông dùng lực một chút, Diệp Danh phải buông tay rồi.
“Đặt cho đứa trẻ một nhũ danh may mắn.” Diệp Danh đột nhiên nói ra.
Người cũng như tên.
Hiện tại anh chỉ hi vọng bé bình an, khoẻ manh, vui vẻ mà lớn lên.
"Gọi bình an a." Diệp Danh nói ra.
"Không nên không nên, phải đặt tên xấu mới dễ nuôi." Diệp Chấn Quốc nói ra.
Trước kia ông không tin chuyện này, cũng không cần tin chuyện này, nhưng hiện tại không được, thà rằng tin là có!
Đứa nhỏ này mệnh thật là, so với bất luận kẻ nào trong nhà đều mạo hiểm hơn.
Diệp Danh nhíu mày, như vầy sao?
"Không nên không nên." Hoa Chiêu kiên quyết phản đối: "Cẩu Đản gì đó cũng không được! Con không đồng ý."
"Vậy thì gọi Cam Lai, khổ tẫn cam lai (*thời kỳ cực khổ đã qua)." Diệp Mậu nói ra.
Ngụ ý ngược lại rất tốt, nhưng lại bị Hoa Cường phản đối.
"Không tốt, gọi nhanh sẽ giống như cho heo ăn."
Lý do này quá lớn, Diệp Mậu lập tức từ bỏ.
"Gọi Điềm Điềm a." Diệp Thâm đột nhiên nói ra.
Hoa Chiêu sững sờ, kiên quyết phản đối, tên này vừa nghe đã thấy giống bé gái, trưởng thành cũng sẽ bị cười đấy.
Nhưng tên này lại được mọi người đồng ý.
"Nếu không muốn đặt tên xấu, vậy thì đặt tên bé gái đi." Diệp Chấn Quốc giải quyết dứt khoát.
Hoa Chiêu chỉ có thể từ bỏ.
"Điềm Điềm, chúng ta về nhà, bác cả mang cháu đi nhìn gian phòng của mình!" Diệp Danh kéo Diệp Chấn Quốc đi.
Mấy ngày nay, mọi người ở nhà gấp đến độ khó chịu, Diệp Danh công tác đều không có cách nào làm, ngồi ở trong phòng làm việc nhưng lòng không ở đây.
Cho nên mỗi ngày ngoại trừ công tác quan trọng, tan tầm anh lại tới đây, nghĩ đến làm chút gì đó cho tiểu gia hỏa.
Thấy Vân Phi, Thúy Vi cùng Cẩm Văn đều có phòng của mình, anh đột nhiên liền muốn bố trí một gian cho đứa nhỏ còn chưa từng gặp mặt.
Nếu như bé có thể trở về, gian phòng kia bé có thể ở cả đời.
Nếu như về không được, gian phòng kia cũng giữ lại cho bé cả đời. . . .
Cũng may, thằng bé trở về rồi.
Hoa Chiêu hiện tại ôm Cẩm Văn, Vân Phi cùng Thúy Vi ngồi ở trên đùi Diệp Thâm.
Ba tiểu gia hỏa tuy rất muốn rất muốn nhìn em trai nhỏ một chút, nhưng chiều cao của bọn nhỏ căn bản không nhìn thấy.
Hơn nữa bọn nhỏ cũng biết rõ mình căn bản không đoạt được với ông cố nội cùng bác cả, cũng không vội nữa, sớm muộn gì cũng có thể gặp đấy.
Bọn nhỏ hiện tại chỉ muốn cùng cha mẹ ngồi một chỗ.
Bọn nhỏ chưa từng ở xa mẹ thời gian dài như vậy!
Hoa Chiêu hiện tại ôm bọn nhỏ, mới phát hiện mình nhớ bọn chúng vô cùng, lập tức lần lượt hôn mỗi đứa mấy lần.
Ba đứa nhỏ rốt cuộc cũng gặp được mẹ, tâm tình mẹ cũng rất tốt, em trai nhỏ cũng tìm trở về rồi, cuộc sống lại trở nên tốt đẹp rồi.
Bọn nhỏ lập tức cười khanh khách.
Trong phòng lập tức tràn ngập tiếng cười.
Miêu Lan Chi rốt cuộc cũng ngừng khóc.
"Ăn cơm ăn cơm, con đã vài ngày không ăn một bữa cơm tử tế rồi." Hoa Chiêu nói ra.
Kỳ thật sau khi sinh xong cô vẫn không thế nào vui vẻ, khẩu vị không tốt, lúc ấy cũng không biết vì cái gì, còn cho là mình bị kích thích thay đổi hoóc-môn kích.
Hiện tại nhớ tới, có thể là mối liên kết mẹ con trong sâu thẳm.
Về sau biết rõ đứa nhỏ bị bắt cóc, vậy thì càng đừng đề cập tới chuyện ăn cơm rồi, dù người khác nhớ tới, nhắc nhở cô, khuyên nhủ cô, cô cũng chỉ có thể ăn một miếng.
Sau khi tìm được, ăn thật ngon được vài ngày cơm, lại trằn trọc bôn ba.
Hiện tại Hoa Chiêu nghĩ mình có thể ăn nguyên một con dê nướng!
"Trong tiệm cơm có dê không mẹ? Lấy ra, bây giờ nướng luôn!" Nhớ tới hương vị này, cô lập tức nhịn không được.
"Có có có, cái gì cũng có." Trương Quế Lan đứng dậy: "Cho dù không có, mẹ cũng mua một con, sẽ nướng cho con!"
"Còn có con cua, con muốn ăn cua, tôm hùm, trứng cá muối. . . ." Cô chọn một đống, đều là hải sản.
Không biết vì cái gì, hiện tại cô chỉ muốn ăn hải sản.
"Đợi nha, bây giờ cô cô đi làm."
Diệp Phương luôn ngồi ở một góc không lên tiếng đột nhiên mở miệng, hơn nữa lập tức đứng dậy đi ra ngoài rồi.
Động tác rất nhanh, không biết là vì sốt ruột sắp xếp, hay là không dám đối mặt với Hoa Chiêu.
"Cô cô!" Hoa Chiêu lập tức gọi bà ấy lại: "Hôm nay chúng ta sẽ ăn mừng lớn hơn cả năm mới đấy, cháu cũng không rút ra được thời gian cùng cô cô nói chuyện, tiểu cô cô, chọn cua rất quan trọng đấy, thịt phải nhiều! Tôm hùm phải lớn, tầm 3 cân đấy!"
Diệp Phương quay đầu lại nhìn về phía cô.
Hoa Chiêu mỉm cười ngọt ngào với bà: "Nhanh đi, cháu rất thèm, lập tức muốn ăn."
Đứa nhỏ bị bắt cóc, Diệp Phương ngoại trừ lo lắng như tất cả mọi người, khẳng định còn nhiều hơn một loại cảm xúc, chính là áy náy.
Hoa Chiêu là vì bà mới đến bệnh viện bà làm sinh con đấy, bà với tư cách là chủ nhiệm khoa, lại không bảo vệ tốt cho con bé!
Hai bà đỡ kia tuy đã bị mua chuộc, là chuyện ngoài ý muốn, nhưng hệ thống quản lý của bệnh viện đang có những sơ hở là chuyện phải thừa nhận.
Hoặc là ngày đó, bà có thể rút ra một chút thời gian giải phẫu, như trước kia tự mình đỡ đẻ thì tốt rồi.
Giải phẫu nhiều như vậy, cả đời làm không hết, hơn nữa cũng không phải là không có bà thì không được, những bác sĩ khác cũng có thể làm, sao bà lại đem Hoa Chiêu phiết qua một bên rồi hả?
Đứa nhỏ bị bắt cóc cũng là lỗi của bà!
Diệp Phương giống như bị ma nhập vậy, trong đầu vẫn luôn văng vẳng những lời này.
Hoa Chiêu trước kia tuy không có thời gian cân nhắc đến tâm tư của bà ấy, nhưng hiện tại tâm tư của Diệp Phương đã bày ở trên mặt, liếc mắt cũng có thể thấy được.
"Cô cô, nhanh đi!" Hoa Chiêu cười thúc giục: "Cua nhất định phải sống."
Cô cười như ánh mặt trời, thoáng cái đã xua tán đi những lo lắng trong đáy lòng Diệp Phương.
Đứa nhỏ đã tìm được, bình an khỏe mạnh, Hoa Chiêu cũng không trách bà, tâm tình bà lập tức thoải mái hơn rồi.
"Được, cháu cứ đợi đến lúc ăn là được." Diệp Phương thở phào, cười đi nha.
Hoa Chiêu lúc này mới có thời gian nhìn đứa bé trong n.g.ự.c Diệp Thư.
"Đại bảo đã lớn như vậy nha!" Hoa Chiêu đem đứa nhỏ ôm qua, hỏi Diệp Thư: "Đã đặt tên chưa?"
Lúc cô đi còn chưa được đặt tên, Diêu Lâm cùng Diêu An đối với tên của đứa bé này rất thận trọng, suy nghĩ mãi, vẫn nghĩ không ra một cái tên mà hai người đều thoả mãn đấy.
"Đặt rồi, Diêu Kế Tổ." Diệp Thư có chút im lặng nói.
Hoa Chiêu lập tức cười trộm.
Bất quá cô hiểu được tâm tình của Diêu gia.
Người một nhà tàn lụi đến thiếu chút nữa đoạn tuyệt, bọn hắn hiện tại mong muốn lớn nhất chính là "Kế Tổ" rồi.
Diệp Thư tùy tiện cùng cô hàn huyên hai câu, liền đứng dậy tìm anh cả, đi xem đứa bé rồi.
Những người khác cũng như thế, còn chưa ngồi ấm chỗ đâu, đã đuổi theo Diệp Danh rồi.
Lúc này, Hoa Chiêu cũng không dễ nhìn bằng tiểu Thận.
Không, Tiểu Điềm Điềm.
Tiểu Điềm Điềm của bọn họ là dễ xem nhất!
Tiểu Cần lại không đi, vẫn ngồi ở bên cạnh Hoa Chiêu.
"Tất cả mọi người đi qua, bên kia khẳng định vẫn như lúc nãy, em đi cũng không nhìn được bộ dạng của cháu ngoại trai." Tiểu Cần buông tay nói.
Cô bé mới 11 tuổi, có thể là do bẩm sinh, về sau dù cho ăn uống đầy đủ, thân thể con bé cũng không cao lắm..., so bình thường bạn bè cùng tuổi thấp hơn một chút.
Diệp Danh chân dài ôm đứa nhỏ, con bé chỉ có thể nhìn thấy cái ót nho nhỏ.
Hoa Chiêu cười nhìn cô bé.
Cô gái nhỏ thông minh, không còn là đứa bé khóc hô "Đừng ăn thịt em" nữa rồi.
"Mẹ cùng chú Hứa gần đây thế nào rồi? Chú Hứa còn thường xuyên đi tìm mẹ sao?" Trong phòng không có người ngoài, Hoa Chiêu lại hỏi.
"Chú Hứa ngược lại thường xuyên đến tìm mẹ, nhưng mẹ không để ý tới chú ấy." Tiểu Cần nói ra.
"Thực sự không để ý tới?" Hoa Chiêu hỏi.
"Thực sự không để ý tới, chú ấy đến cửa lớn cũng không vào được, mẹ cố ý nhắc vệ sỹ không cho chú ấy vào. Chú Hứa cũng bận rộn nhiều việc, không có quá nhiều thời gian thường xuyên đến." Tiểu Cần ngược lại thấy rất rõ ràng.
Hoa Chiêu lúc này mới nhớ tới hỏi cô bé: "Các em cảm thấy chú Hứa thế nào? Hi vọng chú ấy làm ba ba không?"
Tiểu Cần dừng một chút, nhìn cô nói ra: "Chúng em muốn đấy, dù sao chú Hứa cũng tốt hơn cha ruột của bọn em. . . . . Nhưng mẹ không muốn, coi như xong."
Hoa Chiêu gật đầu, sờ sờ tóc của con bé.
"Thực nghe lời."
Thật là đứa trẻ ngoan, không dùng ý nghĩ của mình bắt buộc cha mẹ, đây là điều mà rất nhiều người lớn cũng không làm được.
Được chị gái khen ngợi, Tiểu Cần cười lên như chú sóc con, mái tóc đuôi ngựa bồng bềnh đung đưa.
Đột nhiên, nụ cười của con bé dừng lại, có chút do dự nói: "Còn có một chuyện, cũng không biết có phải là bọn em nhìn lầm hay không. . ."
"Làm sao vậy?" Hoa Chiêu hỏi.
"Hình như có người đang theo đuổi mẹ, mẹ nhìn thấy hắn cũng rất vui vẻ, hai người còn thường xuyên đi ra ngoài, không biết có phải đang nói chuyện yêu đương không." Tiểu Cần nói ra.
"Ah? Người như thế nào?" Hoa Chiêu hiếu kỳ nói.
"Một chú vừa cao vừa to, còn cao hơn chú Hứa, cũng đẹp trai hơn chú Hứa, còn trẻ tuổi hơn chú Hứa, vốn bọn em muốn gọi hắn ca ca đấy, nhưng hắn không đồng ý, nói bọn em phải gọi là chú." Tiểu Cần nói.
"Bao nhiêu tuổi?" Hoa Chiêu hỏi.
"28." Tiểu Cần nói ra.
Hoa Chiêu. . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận