Trọng Sinh Trở Thành Thôn Phụ Xấu Xí

Chương 165


Hạ Lan Lan lại làm như không phát hiện ra Diệp Thâm, cùng tiểu hộ sĩ bên cạnh nhiệt tình mà nói chuyện phiếm.
Diệp Thâm lui về phía sau một bước, xuống xe.
"Đồng chí, mau lên đây, chỉ chờ anh nữa thôi." Lái xe nói ra.
"Tôi còn có việc, lát nữa sẽ tự mình trở về, các người đi trước a." Diệp Thâm nói ra.
Nói xong anh phát hiện Hạ Lan Lan đang nói chuyện liền dừng lại một chầu, nhưng vẫn không quay đầu nhìn anh.
A, cố ý giả vờ không biết gì, lại càng không bình thường.
Diệp Thâm cũng không cùng lái xe nói chuyện nữa, quay người đi nha.
Từ nơi này đến nơi đóng quân cũng không xa, đi hai giờ cũng đến.
Hạ Lan Lan mới từ trong xe nhìn về phía Diệp Thâm, cứ chán ghét cô ta như vậy? Đến cùng cô ta ngồi một chiếc xe cũng không được?
Hừ! Lần này chú đã tự mình xuất thủ, anh ta cũng không thể trốn!
Nghĩ đến người chú nhỏ phái tới, Hạ Lan Lan vừa khẩn trương lại kích động.
...
Một buổi chiều, Từ Mai đột nhiên mang theo hai bình rượu đến thăm, muốn tìm Hoa Chiêu cùng Diệp Thư uống một chén.
Cô ấy cùng Phùng Long đã ly hôn rồi, chuyện của Phùng gia cũng đã có phán quyết.
Bà Phùng là thủ phạm chính, g.i.ế.c người chưa thành, gây nên tổn thương nhẹ, phán quyết 8 năm, ông Phùng là đồng phạm, phán quyết 2 năm, Phùng Long không biết rõ tình hình, được thả.
Phùng Long lần này là cắn chặt răng, cứ thể nói mình không biết, hắn gần đây tâm tình không tốt, không trở về nhà, về nhà cũng không trở về phòng, không muốn nhìn thấy Từ Mai. Bà Phùng cũng ngăn cản không cho hắn trở về phòng, cho nên hắn căn bản không biết Từ Mai bị làm sao.
Chính giữa Hạ gia cũng thêm chút sức.
Dù sao cũng từng là con rể, liên lụy đến chuyện không chịu nổi như vậy, Hạ gia cũng đi theo mất mặt.
Nhưng Hạ Kiến Ninh chỉ làm cho Phùng Long được thả, những người khác không quan tâm.
Nếu thực sự nhúng tay vào, hắn sợ chọc giận Hoa Chiêu.
Đã có chuyện chọc giận cô rồi, chuyện Phùng gia coi như xong đi, để cho cô vui vẻ một chút.
"Lúc trước thật sự cám ơn cô." Từ Mai mời Diệp Thư một chén rượu, lúc trước là Diệp Thư nhờ bạn mình đến nhìn cô đấy, bằng không thì cô hiện tại đã sớm c.h.ế.t rồi.
"Cái này cô nên cảm ơn Hoa Chiêu, là con bé đoán được tình huống của cô khả năng không ổn, đã nói tôi tìm người đấy, bằng không thì, tôi còn thật không nghĩ tới người Phùng gia còn có thể làm được chuyện này." Diệp Thư nói ra.
"Đương nhiên phải cảm ơn Hoa Chiêu, tôi muốn cảm ơn cô ấy nhiều lắm." Từ Mai tửu lượng không tốt, mới 2 chén vào bụng người cũng có chút choáng luôn, nói chuyện cũng không rõ rồi.
"Chỉ là Phùng Long được thả, đáng hận!" Diệp Thư nói ra, cô thay Từ Mai tức giận.
Từ Mai lại không để trong lòng, cười nói: "Nhà hắn đã xong, cha mẹ của hắn đều vào tù, hắn cũng đã bị đuổi việc, để cho hắn được thả ra như vậy, với hắn mà nói có lẽ so với vào tù còn khó chịu hơn."
Người ở trong tù, kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng chê cười ai.
Ở bên ngoài, đều là mấy người bạn cũ. Lúc trước Phùng Long luôn bắt nạt đấy, rất thích nâng cằm nhìn người, lúc này thì tốt rồi, tất cả mọi người dùng gót chân mà nhìn hắn, hắn có thể chịu được mới là lạ.
Hơn nữa, hắn vào tù cô cũng không thể làm gì hắn được nữa nha, ở bên ngoài, ngược lại càng thuận tiện cho cô động thủ.
Về sau Từ Mai cũng không nhớ rõ chính mình đã nói gì, chỉ nhớ rõ chính mình vừa khóc vừa cười, còn nhổ ra một đống, cuối cùng ngủ lại nhà Hoa Chiêu.
Sáng ngày thứ hai trời còn chưa sáng cô liền tỉnh, rửa cái mặt rồi vội vàng đi, có chút xấu hổ ah…Hơn nữa cô còn phải đi kiếm tiền đây này.
Chuyện tìm người cô cũng bắt đầu bắt tay vào xử lý rồi.
Cô không có quan hệ người thân bạn bè gì tốt, nhưng cô có người bệnh.
Trước đây khi còn là y tá, tuy rằng rất thích làm khuôn mặt khó chịu với người ta, nhưng phẩm chất chuyên môn đều có, nên cứu người trị bệnh, một số công tác cứu hộ, các bác sĩ bận rộn quá, đều là những y tá lão thành bọn họ làm.
Mặc dù y tá lâu năm không thể là chuyên gia, nhưng so với bác sĩ trẻ mới ra trường thực tập thì tốt hơn rất nhiều.
Sau nhiều năm làm việc ở bệnh viện, cô kết bạn với một vài bệnh nhân hoặc người nhà có ấn tượng tốt về nhau.
Đương nhiên đều là quan hệ móc nối với nhau đấy, ví dụ như hàng xóm của hàng xóm, bạn của bạn, người nhà bạn học cái gì đấy, bằng không thì cô cũng không thể biết địa chỉ gia đình nhà người ta.
Những người này hoặc đã được cô cứu, dù danh tiếng xấu đến đâu, họ đều có ấn tượng tốt về cô, hoặc là người nhà đến chăm sóc bệnh nhân, thấy cô hiếu thảo và lương thiện, cũng không phải là người thật sự xấu.
Đương nhiên trong những người này cô còn phải lần lượt đi xem ai có thể làm được, ai không.
Cô thực sự cần giúp đỡ, thực sự muốn kiếm tiền.
Người Lý gia cũng thực sự muốn trồng hạt hướng dương, thời tiết càng ngày càng ấm hơn, đã qua lập xuân, sắp muốn mưa, nên bắt đầu chuẩn bị trồng trọt rồi.
Lý Tiểu Giang lại đây tìm Trương Quế Lan thảo luận chuyện hạt hướng dương.
Trương Quế Lan cũng không chắc chắn, chỉ có thể lại để cho Hoa Chiêu đến cùng hắn nói chuyện.
“Gia đình anh có thể lên được bao nhiêu mẫu đất?” Hoa Chiêu hỏi.
Chuyện buôn bán hạt hướng dương Hoa Chiêu cũng không muốn buông tha đấy, trong tay cô có chút tiền ấy kỳ thật một chút chưa đủ, còn hoàn toàn không đạt được tự do tài chính.
Ví dụ như, lại để cho cô đi ra ngoài càn quét một vòng phỉ thúy, cho mình gia tăng thêm năng lượng, đoán chừng thật sự chỉ đủ gia tăng từng chút một.
Mà bây giờ, lại có thêm một mục bảo thạch nữa.
Cô muốn thử xem, có thể hấp thu năng lượng của bảo thạch hay không, cho dị năng bên tay phải cũng thăng cấp.
Những vật này đều là xa xỉ phẩm.
Cho nên vẫn phải kiếm tiền ah.
Nghe ý tứ của Hoa Chiêu đã biết rõ trong tay cô có hạt giống! Cũng định cho nhà bọn hắn trồng, Lý Tiểu Giang kích động lên: "Chúng tôi có thể làm ra 100 mẫu! Chỉ nhiều chứ không ít hơn!"
Thật rất nhiều đấy, Hoa Chiêu có chút ngoài ý muốn.
Lý Tiểu Giang giải thích nói: " Lý gia thôn chúng tôi đều là quan hệ họ hàng hang hốc đấy, ngoại trừ nhà ta là trực hệ, mấy gia đình họ hàng trong thôn đều bị chúng ta thuyết phục cùng trồng hạt hướng dương, tổng cộng cộng lại hơn 100 người, mà thôn chúng tôi mỗi người trên danh nghĩa có 2 phân đất phần trăm, hơn nữa chính nhà mình cũng có sân rộng, không sai biệt lắm chính là có hơn 100 mẫu."
"Vậy các người lấy gì mà ăn bây giờ?" Hoa Chiêu hỏi.
Lý Tiểu Giang cười cười: " Lý gia thôn chúng tôi ở tại vùng ngoại thành, là hợp tác xá trồng đồ ăn, rau quả đều là đại đội phân."
Hợp tác xã trồng đồ ăn mà không trồng lương thực, chỉ trồng rau, đồ ăn ở thủ đô đều là mấy xã xung quanh cung cấp đấy. Thủ đô lớn như vậy, cần rất nhiều đồ rau củ, cho nên xung quanh có rất nhiều xã trồng.
Mà người dân ở những hợp tác xã trồng rau, có phiếu lương thực, bọn hắn có thể mua thức ăn giống như người trong thành mua lương thực, số định mức là giống nhau, một tháng bao nhiêu cân, chỉ là khác ở chỗ, người trong thành một tháng 10 cân gạo, 5 cân bột mì tinh, vậy bọn họ sẽ giảm phân nửa, dùng lương thực phụ bổ sung.
Không nên hỏi vì cái gì, chính là như vậy ~
Mà thường ngày, đồ ăn đều được xã phân. Khoai tây, quả cà, ớt,…trồng cái gì phân cái đó.
Cho nên đất riêng cùng vườn rau xanh của bọn họ tương đối tự do, không giống những người dân nông thôn khác, không trồng rau liền không có ăn.
Đương nhiên phân cũng không phải cho không đấy, phải khấu trừ công điểm, tương đương với dùng tiền. Có ít người không muốn tiêu số tiền này liền tự mình trồng.
Nhưng khi có cây công nghiệp so trồng rau phù hợp hơn, bọn hắn đương nhiên nguyện ý trồng cây công nghiệp.
Lý gia năm nay cho ra giá thu mua hạt hướng dương là 1 đồng 2, một gia đình có đất riêng cùng sân nhỏ cộng lại đều có tầm 2 mẫu, thu hoạch cũng được mấy trăm đồng.
Mà trồng rau cũng chỉ có thể cho bọn hắn hai mươi đến ba mươi đồng, cho nên mọi nhà nguyện ý trồng hạt hướng dương.
Đã tin tưởng thực lực của bọn hắn, Hoa Chiêu gật đầu.
"Tôi ra hạt giống, các người ra nhân công, khấu trừ chi phí 1 đồng 2 mỗi cân, còn lại tôi muốn 3 đồng." Hoa Chiêu nói ra.
Chặt cũng quá đẹp rồi.
Còn lại tổng cộng 3,8 tiền lợi nhuận, cô một ngụm táp tới hơn phân nửa.
Lý Tiểu Giang không nghĩ tới có thể như vậy, hắn cho rằng sẽ là phân chia 5:5, một nhà 1 đồng 9.
Lợi nhuận bán bắp rang, cô cũng có thể cho bọn hắn 2 đồng, mà bán hạt hướng dương, cô lại chỉ cho 8 mao.
"Bắp rang cần nhân công nhiều, anh trả giá cũng nhiều, phải tổ chức nhiều người đến bán mỗi ngày nên tôi phân phối nhiều hơn cho anh." Hoa Chiêu nói ra: "Nhưng hạt hướng dương lại không giống, cái này anh hoàn toàn có thể làm bán sỉ, không cần bao nhiêu nhân công, ít lãi tiêu thụ lại mạnh."
Cho dù không bán sỉ, chính mình bán, ra hàng cũng rất nhanh.
100 mẫu đất, dựa theo sản lượng hạt hướng dương của cô, có thể đạt tới một mẫu sản xuất được năm sáu trăm cân, 100 mẫu đất, tính toán xuống, Lý gia có thể được phân đến 4-5 vạn.
Nhiều lắm.
Cô cũng không phải keo kiệt, không muốn để cho người khác phát tài, nhưng người Lý gia làm cho cô rất không hài lòng, cũng lo lắng.
Thoáng cái lại để cho bọn hắn kiếm được quá nhiều, cô sợ bọn họ nghĩ cách lấy được thêm nữa....
Dù là 8 mao tiền lợi nhuận này, cũng là biết rõ bọn hắn nhiều gia đình mới phân cho đấy, bằng không thì cô chỉ muốn cho 4 mao.
Hoa Chiêu nói với Lý Tiểu Giang một chút về sản lượng hạt hướng dương nhà mình.
Đối với Lý Tiểu Giang, cô không nói hạt giống mua ở đâu ở thủ đô, cô nói là gia tộc của mình ở quê đào tạo loại sản phẩm lai tạo mới.
Lý Tiểu Giang tin tưởng không chút nghi ngờ, anh ta lớn lên ở thủ đô đấy, vẫn luôn bán hạt hướng dương đấy, thực sự nếu có cái giống này, anh ta đã sớm biết rồi.
Mà loại hạt hướng dương này, xác thực là mấy mẹ con Trương Quế Lan mang đến đấy.
"Một mẫu sản xuất được năm sáu trăm cân ah, nhiều như vậy!" Lý Tiểu Giang cũng tính toán trong lòng, thật nhiều ah..
Trước kia anh ta bận việc một năm có thể kiếm được 4000 đến 5000 đồng, hiện tại thoáng một phát đã trở mình gấp 10 lần, quá động tâm rồi.
"Có thể, quyết định vậy nha!" Lý Tiểu Giang lập tức nói.
8 mao thì 8 mao ah, anh ta tính toán đã nhìn ra, nếu mình không đáp ứng, thì 1 mao cũng không có.
"Lúc gieo hạt tôi sẽ phái người đi, trồng bao nhiêu mẫu, trong lòng tôi cũng biết." Hoa Chiêu nói ra: "Tôi cũng sẽ cử người đi kiểm tra ở giữa mùa, lúc thu hoạch cũng có người nhìn chằm chằm vào, hoa hướng dương nhà tôi đều rất lớn, cho nên một mẫu sản sinh được bao nhiêu biết đấy, thiếu mười cân tám cân coi như xong, thiếu hơn mười cân, tôi đã có thể tìm anh tính sổ rồi."
"Sẽ không có khả năng!" Lý Tiểu Giang cam đoan nói: "Tôi nhất định sẽ nói cho bọn họ, đến lúc đó nếu thiếu một 'Đầu " tôi cũng sẽ không để yên cho bọn họ!"
Kỳ thật trong lòng hắn cũng không cứng giống như ngoài miệng, không nói người ta tự mình thu hoạch mấy bông giữ lại ăn, chỉ nói đến mấy người thấy tiền sáng mắt cũng không phải là không có.
Những năm qua cũng có người vụng trộm lưu trăm tám mươi cân hoặc là nhiều hơn để tự mình đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hạt hướng dương.
Đều là thân thích, bọn hắn một mắt nhắm một mắt mở mặc kệ.
Nhưng lần này Hoa Chiêu lên tiếng, hắn phải về nhà cùng ông nội thương lượng một chút, để cho hắn quản.
Kỳ thật Hoa Chiêu cũng không tin hắn có thể quản được, nhưng vẫn phải nói rõ ràng trước, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện chính là đối phương sai.
"Cái kia cũng không có vấn đề gì, chờ thêm vài ngày anh hãy đến kéo hạt giống." Hoa Chiêu nói ra.
Lý Tiểu Giang cao hứng mà bước đi.
Người Lý gia nghe được tin tức chuẩn xác liền mừng rỡ.
"Lập tức đem tất cả mọi người triệu tập lại, đem chuyện này bàn giao thật rõ ràng, hạt hướng dương năm nay, một “đầu hoa” cũng không cho bọn hắn giấu riêng! Bằng không thì, đừng trách Lý Lão Thực tôi không khách khí!" Ông nội Lý Tiểu Giang nói ra.
Điều này có nghĩa là sẽ không được phép chừa lại cho nhà mình, Lý Tiểu Giang không nghĩ tới ông nội vậy mà coi trọng chuyện này như vậy, bất quá đây là chuyện tốt, hắn cao hứng mà đi thông báo cho mọi người rồi.
Chờ hắn đi ra ngoài rồi, ở trong phòng Lý Lão Thực cùng mấy con trai liếc nhau, trên mặt đều có một nụ cười khó hiểu.
"Tiểu Giang vẫn quá non ah, đến cái kia…Đều không nghĩ tới." Lý Đại thất vọng nói.
Lý Tứ nói ra: "Cái kia là theo cha, thật sự."
Lý Nhị lập tức cười nhạo Lý Tứ vuốt m.ô.n.g ngựa: "Cha thật sự? Cha là người ngoài sao?"
Lý Lão Thực nguyên lai không có tên, chỉ được gọi là Cẩu Đản mà lớn lên đấy, về sau đi khắp hang cùng ngõ hẻm làm chút mua bán nhỏ, lúc đất nước mới thành lập, phải điều tra nhân khẩu, tất cả mọi người đều phải có tên, Lý Lão Thực liền dùng biệt danh trở thành tên.
Trung thực, là ấn tượng của người ngoài đối với ông ta.
Lý Tứ lại cười nhạo Lý Nhị: "Cha chính là người trung thực nhất thiên hạ, ai dám nói đúng không? !"
Thằng ngốc này, cũng không biết cha kỳ thật đặc biệt không thích bất luận kẻ nào nói ông ấy "Không thành thật” sao?
Quả nhiên, Lý Lão Thực liếc lão Nhị trắng mắt rồi.
Ông ta đã già như vậy cũng chưa từng thành thật một chút nào, chính bọn hắn trong lòng biết rõ là được rồi, nói ra ngoài làm gì? Châm chọc ông ta sao?
"Đừng nói những thứ vô dụng này nữa, đến lúc đó các ngươi cũng trông coi cẩn thận từng nhà cho tốt, những hạt hướng dương này, đừng nói một đầu hoa, dù là một nắm hạt, đều không thể lưu ở bên ngoài!" Lý Lão Thực nói ra.
Đến lúc đó bọn hắn nắm được cái hạt giống quý giá này, gà đẻ trứng trứng sinh gà, ai cũng không cho! Chỉ nhà mình trồng.
Ông ta cảm thấy Hoa Chiêu mới ngu ngốc, bọn hắn cũng chỉ cầu cô ta lần này, lần sau, 8 mao? Trong lúc này cũng không có chuyện của cô ta nữa, tất cả lợi nhuận đều là của bọn hắn đấy!
Đó mới là vụ buôn bán lớn.
... .
Hoa Chiêu gần đây đang ở trong phòng nghiên cứu hạt giống.
Một gian sương phòng ở hậu viện đã cải tạo thành nhà ấm trồng hoa, bày đầy hoa thảo.
Mà Hoa Cường cũng biết một chút bí mật của cô rồi, cũng không tới tìm tòi nghiên cứu thêm nữa..., thậm chí giúp đỡ cô che giấu, Hoa Chiêu đã đem cái gian sương phòng này trở thành "Studio", mỗi ngày không làm gì rãnh rỗi liền vào bên trong nghiên cứu hoa cỏ.
Những người khác cũng đã thành thói quen, Hoa Chiêu thích nghiên cứu hoa, bằng không thì sao có thể đem các loại thực vật đều trồng tốt như vậy?
Lần này Hoa Chiêu cũng không phải tự mình mà mẫm nghiên cứu nữa, bên cạnh đó có một chồng sách về thực vật học, cô đang nghiên cứu hạt giống lai tạp.
Năm 78, quốc gia thành lập tập đoàn hạt giống, sau đó các công ty con mọc lên như nấm.
Các công ty hạt giống phụ thuộc vào điều gì để phát triển? Dựa vào hạt giống lai tạo. Khi người khác mua hạt giống của họ, họ chỉ có thể trồng chúng trong một năm, và những hạt giống được thu hoạch đó nếu tiếp tục trồng năm thứ hai sẽ không giống như vậy nữa.
Bằng không thì thiên hạ cũng không cần mấy công ty hạt giống rồi, mỗi người mua một chút, về nhà trồng rồi lại thu hoạch để chính mình trồng tiếp lứa sau thì tốt rồi.
Hạt hướn dương đặc thù, Hoa Chiêu cùng người dân trong thôn Kháo Sơn giải thích qua, nhưng lúc đó hạt giống cũng không phải đặc biệt đào tạo đấy, hiệu quả cũng không khá lắm, đời thứ ba của hạt hướng dương ăn cũng rất ngon, nhiều đời về sau mới có thể mất đi gen tốt của nó.
Nhưng đối với người Lý gia, Hoa Chiêu không muốn cho bọn hắn lưu đời thứ hai hay thứ ba gì.
Bọn hắn đánh chủ ý chính là ở điểm này, là thứ người bình thường đều có thể nghĩ đến, căn bản không cần đoán.
Hoa Chiêu đương nhiên sẽ không để mình chịu thiệt rồi.
Vài ngày sau, cô rốt cuộc dựa vào dị năng, đào tạo ra loại giống mới.
Hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô, hạt hướng dương vừa thơm lại lớn, sản lượng còn cao, loại hạt hướng dương này nếu lại gieo xuống năm thứ hai, sẽ vẫn ra hoa kết hạt, nhưng là đều là hạt lép, hạt lớn nhìn căng tràn nhưng bên trong cam đoan không có cái gì.
Nếu như người Lý gia thực sự có tâm tư khác, cam đoan năm sau bọn hắn sẽ rất vui vẻ đấy.
Thời tiết ấm lên, có thể gieo hạt rồi, Lý Tiểu Giang mang đi 200 cân hạt hướng dương, đi cùng còn có Lưu Tiền cùng Tôn Hữu, hai người đi giám sát gieo hạt.
Người Lý gia đối với việc bọn họ đến đều phi thường hoan nghênh, một chút cũng không che giấu mà để cho bọn hắn ghi chép rõ ràng, nhà ai trồng bao nhiêu mẫu, dùng bao nhiêu cân hạt giống.
Cuối cùng thừa lại 10 cân hạt giống, Lưu Tiền nói muốn đem đi, bọn hắn cũng thống khoái cho.
Chút ấy tính toán là gì, về sau bọn hắn sẽ có rất nhiều rất nhiều hạt giống.
Bốn chữ hạt giống lai tạo, bọn họ đã nghe qua đấy, nhưng bọn họ chưa từng thấy qua.
Bọn họ là hợp tác xã trồng đồ ăn, hạt giống lại tạo trong nước, trước mắt chỉ có cây ngô, còn không có phổ cập đến rau quả, cho nên bọn họ một chút khái niệm đều không có.
Hạt giống không phải là chọn những hạt vừa lớn lại tốt cho năm sau trồng tiếp sao?
Bọn hắn chỉ cảm thấy Hoa Chiêu thật là ngu ngốc.
Hoa Chiêu lại đem chuyện này buông xuống, chỉ chờ 80 ngày sau thu hoạch.
"Đi, đi dạo phố với chị." Diệp Thư lại đây tìm cô: "Mùa xuân sắp tới rồi, nên mua quần áo mới rồi, hơn nữa Diệp Hưng sắp kết hôn, hai ta đều phải mặc đẹp một chút."
"Nếu em mặc quá dễ nhìn, cũng không phù hợp lắm a?" Hoa Chiêu cười nói.
Diệp Thư liếc cô trắng mắt: "Em mặc quá đơn giản cũng không thích hợp, bất quá chị đoán cô dâu cũng sẽ không để ý đấy." Để ý cũng vô dụng.
"Thật sự muốn kết hôn? Không có gì khó khăn trắc trở?" Hoa Chiêu tò mò hỏi.
Cô gần đây rất bận, Diệp Thư cũng không tụ tập một chỗ với Chu Lệ Hoa bên kia, ngược lại không biết Diệp Hưng chuẩn bị hôn sự thế nào rồi.
Nhưng nghĩ đến ánh mắt Khâu Mai nhìn Diệp Danh, trong lòng cô luôn cảm thấy có chút bất an.
"Có lẽ không có gì khó khăn trắc trở à nha? Chỉ còn 10 ngày nữa thôi, hai ngày nữa cũng nên phát thiệp mời rồi…Bất quá ngược lại chị nghe nói, công tác của Khâu Mai còn chưa có chứng thực, cô ta hình như không cao hứng." Diệp Thư nói ra.
Cô không thích Chu Lệ Hoa, nhưng là đối với mấy người em họ thì không có ý kiến gì, bọn hắn hiện tại cũng trở lại thủ đô rồi, Diệp Thư thỉnh thoảng sẽ tìm Diệp Giai Diệp Lị tâm sự, nghe chuyện một chút.
"Còn chưa có chứng thực?" Hoa Chiêu tò mò nói ra: "Dùng tình huống hiện tại của nhà chúng ta, dù là con dâu chú ba muốn tìm việc làm, lúc đó chẳng phải chỉ cần một câu thôi sao?"
Chỉ cần hơi chút lộ ra ý tứ, ngày hôm sau sẽ có mười mấy công tác chờ cô ta chọn lựa.
Nụ cười trên mặt Diệp Thư lập tức có chút cổ quái: "Cô ta là một người tốt nghiệp trung học trước khi làm người bán hàng đấy, hiện tại muốn đi bộ ủy đây này! Câu nói đầu tiên đem mọi người dọa chạy."
Có những người dọa không chạy đấy, cũng bị Diệp gia đuổi chạy, quả thực là quá ẩu tả!
Hoa Chiêu tâm tư khẽ động: "Cô ta muốn đi bộ gì?"
"Bộ thương mại, muốn cùng anh cả làm đồng nghiệp…" Diệp Thư nhỏ giọng nói.
"Kích thích ~" Hoa Chiêu trợn trừng mắt nói ra.
Cái biểu cảm này lập tức đem Diệp Thư chọc cười, đẩy cô một cái: "Nghĩ gì vậy!"
"Không phải em nghĩ gì, mà là cô ta đang suy nghĩ gì." Hoa Chiêu nói ra.
Diệp Thư liếc mắt: "Ai biết cô ta đang suy nghĩ gì!"
Đôi mắt của Hoa Chiêu đảo một vòng, mỗi ngày trôn con tuy không tính là nhàm chán, nhưng thỉnh thoảng cô cũng muốn đi ra ngoài đi một chút, đặc biệt là nơi có náo nhiệt.
Cho nên đợi đến lúc Miêu Lan Chi lại đây trông hai đứa nhỏ, Hoa Chiêu liền cùng Diệp Thư đi ra ngoài rồi.
"Em thật muốn đi nhà bà ta hả? Không tốt lắm đâu? Thím ba bây giờ bắt bớ em còn không kịp, em còn muốn chính mình đưa lên cửa." Diệp Thư nghe cô nói muốn đi nhà Chu Lệ Hoa, nhanh chóng khuyên nhủ.
Diệp Danh thuê cho bọn hắn một căn nhà đã tu chỉnh tốt rồi, ngày hôm sau lão gia tử đã đem người một nhà này đều đuổi ra. Hiện tại bọn hắn đang ở chỗ đó.
"Công tác của chú ba thím ba cùng Diệp Hưng Diệp Thần đều an bài xong chưa? Diệp Giai Diệp Lị cũng đến trường học rồi? Trong nhà ngoại trừ chính cô ta, có lẽ không có người." Hoa Chiêu nói ra.
"Công tác của Diệp Hưng không thay đổi, những người khác cũng sắp xếp xong xuôi." Bọn hắn đều không giống Khâu Mai bắt bẻ như vậy, hơn nữa Diệp gia cho an bài công tác trường học căn bản cũng sẽ không chênh lệch, không ai không hài lòng.
Hiện tại những người này có lẽ đều không ở nhà, Diệp Thư cũng đồng ý mang Hoa Chiêu qua đi xem một cái, kỳ thật cô cũng rất tò mò đấy, Khâu Mai đang suy nghĩ gì.
Trên thực tế, hai nhà cách nhau không xa, đều nằm trong đường vành đai hai, nhưng một đông một tây, một lớn một nhỏ.
Nhưng mà Khâu Mai cũng không phải ở nhà một mình, Văn Tịnh vậy mà cũng ở đó.
Lúc hai người đến, xem bộ dáng của các cô hình như đang nói chuyện phiếm, không khí cũng không tệ lắm.
Hoa Chiêu cùng Diệp Thư nhanh chóng liếc nhau, chuyện gì vậy?
Văn Tịnh ngày đó tức giận đến ném sủi cảo lên người Chu Lệ Hoa rồi, đảo mắt liền cùng con dâu bà ta trò chuyện đến khí thế ngất trời rồi hả?
Kỳ thật chuyện ngày đó, Khâu Mai cũng có công lao không nhỏ, các cô không tin Văn Tịnh không biết cũng không mang thù.
Văn Tịnh gặp các cô đến, cũng rất kinh ngạc, sau đó phủ lên một khuôn mặt tươi cười cùng hai người chào hỏi.
Một người là em gái của chồng, một người là em dâu, không chào hỏi sẽ không thể nào nói nổi rồi.
"Chị dâu cả cũng ở đây ah, các người đang nói chuyện gì vậy?" Diệp Thư thuận miệng hỏi.
Khâu Mai vừa há mồm, Văn Tịnh đã nói: "Không có gì, chỉ tùy tiện tâm sự, trò chuyện…người nhà Khâu Mai muốn tới, nghe nói người một nhà đều muốn tới, hơn mười miệng ăn, đến lúc đó ở đây sợ là không đủ chỗ."
Nói xong cô ta nhìn về phía Hoa Chiêu.
Khâu Mai sững sờ cũng vẻ mặt nóng lòng khẩn cầu mà nhìn về phía Hoa Chiêu.
Hoa Chiêu trong nội tâm kêu rên một tiếng, cô có căn phòng lớn, cô có tội.
"Các người nhìn tôi làm gì? Tôi lại không mở nhà khách." Hoa Chiêu nói thẳng: "Khâu gia đến lúc đó muốn tới rất nhiều người sao? Cứ để cho bọn hắn thoải mái, đến lúc đó ở nhà khách tốt nhất, tiền Diệp gia chúng ta ra."
Khâu Mai cùng Văn Tịnh trên mặt đều là cứng đờ.
Trong lòng Văn Tịnh càng là thầm hận, lời này nói thật hay, còn Diệp gia chúng ta ra! Với giọng điệu này, người không biết còn tưởng cô ta là con dâu lớn của nhà họ Diệp đấy!
Bất quá cũng đúng, cô con dâu trưởng như cô ta chỉ là vật bài trí, Hoa Chiêu nói chuyện có thể có trọng lượng hơn con dâu trưởng như cô ta nhiều.
Khâu Mai đã bật cười: "Chị dâu hai thật sự là người rộng rãi, em đây phải cám ơn trước chị dâu hai rồi. Đến lúc đó nhà chúng em thật sự là sẽ đến rất nhiều người, trong nhà em là đứa con gái đầu tiên lấy chồng, hơn nữa, lúc ấy đến chỉ nói tới gặp thân thích, chưa nói sẽ đến kết hôn."
Chu Lệ Hoa đã có ý tứ cử hành hôn lễ cho bọn họ ở đây, chuyện này bà ta cũng không có nói cho Khâu Mai cùng Khâu gia, bởi vì bà ta cũng không biết là có thể thành hay không.
Quả nhiên là không thành đấy…Hoa Chiêu không chịu để cho bọn họ vào ở, lão gia tử cũng không chịu cho mượn phòng ở, nếu không phải cuối cùng lão gia tử đem cả nhà bọn họ đều điều trở về, mối hôn sự này cô ta cũng giận đến không muốn nữa.
Hiện tại nhận được tin tức, mọi người Khâu gia đại hỉ, quyết định tất cả mọi người đều đến xem lễ.
Khâu gia ở Tây Kinh cũng là một gia tộc lớn, lần này người tới thật sự có chút nhiều, mấy người họ hàng xa cũng muốn tới, ông bà nội Khâu Mai, chú bác các thím, tám cô chín dì đều sẽ đến.
Nhà bọn hắn ra được một kim phượng hoàng đây này! Thoáng cái đã gả vào nhà cao cửa rộng ở thủ đô, bọn hắn đương nhiên muốn tới gặp mặt.
Lần trước gọi điện thoại, bà Khâu nói cho Khâu Mai đấy, đại khái cũng có hơn ba mươi người, cuối cùng xác định có thể tới bao nhiêu người còn không biết, tin tức này cô ta cũng không dám cùng Văn Tịnh nói, sợ sẽ thành chuyện cười.
Nhưng hiện tại Hoa Chiêu nói, Diệp gia xuất tiền, cô ta cũng không khách khí.
Hơn 30 người khách, tiền phí tuy không ít, nhưng Khâu gia bọn họ cũng xuất ra nổi, bọn họ cũng không phải là những người nghèo khổ.
Bất quá Diệp gia xuất tiền, Khâu Mai cảm giác mình được coi trọng, thật cao hứng.
Cô ta mặc kệ Hoa Chiêu có thể làm chủ hay không, trước cứ cám ơn rồi nói sau. Đến lúc đó vạn nhất không được, Hoa Chiêu cũng có tiền, chính mình bổ sung thì tốt rồi.
Cùng Văn Tịnh thân quen thật có chỗ tốt, chính là cô ta đối với tin tức của Hoa Chiêu đều hiểu rõ nhất thanh nhị sở rồi.
Về phần Văn Tịnh sắc mặt cứng ngắc, trong chốc lát lại một lần nữa cho cô ta một cái "phương pháp sinh con của dân gian" thì tốt rồi.
Hoa Chiêu cùng Diệp Thư ngồi trong chốc lát, đi thăm nhà mới, hỏi thăm một ít chuyện chuẩn bị hôn lễ rồi rời đi.
"Chị xem cô ta rất muốn kết hôn đấy." Diệp Thư nói ra.
"Như vậy là tốt nhất." Hoa Chiêu nói ra.
"Chị là chị dâu cả, như thế nào lại cùng cô ta ở chung một chỗ?" Diệp Thư nghi ngờ nói.
"Lúc chúng ta vừa vào cửa, hai người đó đang thảo luận cóc có ăn sống hay không, một lần ăn mấy con." Hoa Chiêu nói ra.
Hơn nữa cô thấy trạng thái của Văn Tịnh không tốt lắm, khí tức trên người so với lần gặp trước rối loạn hơn rất nhiều, trên mặt nổi mấy cái mụn đặc biệt lớn, có chút không bình thường, giống như là trúng độc.
Diệp Thư biết rõ lỗ tai cô rất tốt, không hoài nghi, chỉ là thở dài: "Chị dâu cả cũng là người đáng thương, nếu như chị ấy sớm sinh con cùng anh cả, cũng không trở thành như bây giờ."
Hai người đã bằng mặt mà không bằng lòng, người đã kết hôn như Diệp Thư liếc mắt liền thấy được.
Hoa Chiêu cũng đã nhìn ra chỉ có thể thở dài.
"Đúng rồi, anh cả lúc nào trở về?" Cô hỏi.
Lễ tết còn chưa qua hết, Diệp Danh đã đi phía nam khảo sát, chuyến đi này vậy mà rất lâu, đã qua thời gian dài như vậy còn chưa có trở lại.
Không có anh cả trông đứa nhỏ, Thúy Vi thật sự là rất khó trông ah.
Cô phát hiện mình vậy mà không kiên nhẫn bằng Diệp Danh, Thúy Vi chỉ là khóc không chịu ngủ, trong nội tâm cô tất cả đều là sụp đổ, cũng không giống như Diệp Danh, còn có thể cười với vẻ mặt ôn nhu, cô nghĩ đến mà muốn khóc.
"Chị cũng không biết." Diệp Thư nói ra. Diệp Danh cũng không có thói quen báo bình an cho cô từ ngàn dặm xa xôi, cô muốn biết chút gì đó phải hỏi ba mẹ.
Hai người một đường nói chuyện phiếm trở về nhà, Miêu Lan Chi vừa thấy các cô liền hỏi: "Đụng phải thím ba các con có phải không?"
"Không có." Hoa Chiêu cười nói.
Miêu Lan Chi thở phào một hơi: "Con cũng là, lòng hiếu kỳ lớn như vậy, nhà cô ta có cái gì đẹp mắt hay sao? Cũng không sợ đi rồi bị người bới ra một lớp da."
"Mẹ, mẹ ở đây cũng không biết, thím ba không ở nhà, nhưng Khâu Mai cũng không phải đèn đã cạn dầu, cô ta cũng muốn bới ra một lớp da của Hoa Chiêu đây này." Diệp Thư lập tức cáo trạng: "Chỉ là Hoa Chiêu nhà chúng ta đã mặc áo giáp sắt, ai cũng không thể bới xuống."
"Chuyện gì xảy ra?" Miêu Lan Chi lập tức hỏi.
Diệp Thư đem chuyện người Khâu gia muốn tới, Khâu Mai lại định để cho người ta đến chỗ này ở.
Nghĩ nghĩ, cô lại càng cảm thấy cài chủ ý này là chị dâu cả trước đó nói ra.
Miêu Lan Chi sắc mặt lập tức không tốt rồi, cô con dâu cả này, thật sự là càng sống càng hồ đồ.
"Đợi ngày mai Tiểu Danh trở về, mẹ cùng hắn phải nói chuyện thật tốt." Miêu Lan Chi nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận